1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên sủng - Mộng Cầm U

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.3

      Lê Thư biết,ngươi phụ thân bị khắc chết kia kỳ cũng phải cái gì cũng lưu lại cho .

      từng trong lúc vô ý nghe được vài cái quả phụ (người đàn ông góa vợ) chuyện phiếm.Biết được ra trong năm phụ thân hoài thượng ,vì lưu cái kỉ niệm,ở phía dưới gốc cây tùng già sau núi,chôn vài hũ rượu mới nhưỡng.Ở phía còn đặt mảnh vải cầu nữ.

      Bởi vì ở đây có truyền thuyết từng có nữ thần xuất , núi cũng có rất nhiều mảnh vải cầu nguyên như vậy.

      biết chữ,lại bởi vì đối với phụ thân tồn tại áy náy,từng nhờ muội muội dạy viết tê phụ thân,muội muội khi đó tuổi thiện tâm,liền dạy cho .

      Cho nên lúc này lật từng mảnh vải tìm kiếm, cũng biết mình muốn làm cái gì,có lẽ là nhớ tới các nữ nhân khi đàm luận có nhắc tới việc uống rượu vào,tất cả phiền não trong lòng ….

      hiểu chính mình có cái gì phiền não,lại hiểu muốn đụng chạm vào cái loại gì đó khiến người ta quên hết phiền não.

      Tìm lâu, mới rốt cuộc tìm được,cũng cần công cụ gì hỗ trợ,chỉ lăng lăng lấy tay cào đất,quả nhiên,rượu tuy rằng được cho là rượu ngon ủ lâu năm,lai bởi vì thân phận xui xẻo của người hỏi thăm.

      đào ra vò,học bộ dáng của những người uống rượu mà gặp qua,mở nắp bình ra, cỗ hương vị mà thích đập vào mặt. cũng quản nhiều,nhịn mùi lạ kia,liền mạch hướng trong miệng đổ vào….

      Lê Phong nghĩ thừa nhận,chính mình, rất lo lắng.

      Lúc này mặt trời bắt đầu lặn,tuy rằng bây giờ chưa được coi là trễ,nhưng nam nhân này sức lực lớn,mạt mũi lại xấu xí (theo quan niệm nơi này),nghĩ như thế nào cũng xảy ra việc bị bắt cóc.Nhưng nàng vẫn tự chủ được lo lắng,cả đầu miên man suy nghĩ, là tâm tư quá đơn thuần mà bị lừa làm cu li chứ.

      Ngươi trong thôn thích thấy ,nếu bị bán cũng ai quan tâm….Hay là bị người nào có thưởng thức độc đáo coi trọng?Nếu bị làm sao ?Hay là….

      Lê Phong cảm thấy chính mình mà còn ngồi đây miên man suy nghĩ tiếp, chừng tinh thần hỏng mất.Rốt cuộc nhịn được lo lắng trong lòng như hồng thủy vỡ đê,nàng quyết định ra ngoài tìm .

      đường phải trải qua lễ rửa tội của biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc,nàng mới rốt cuộc tìm kiếm tới phía sau núi.

      thể ,vừa bước vào phía sau núi lâu lắm,nàng ngửi thấy thoang thoảng mùi hương rượu.Tuy rằng nàng thích uống rượu,nhưng cũng biết phân biệt,đây chính là rượu ngon lâu năm đâu!

      Nhưng giờ phút này nàng lại có tâm tư để ý điều đó,thầm nghĩ lần theo hương rượu để tìm người hỏi chút xem có biết Lê Thư đâu hay ?Nhưng biết lúc này theo,liền trực tiếp tìm được lê Thư….

      Lê Phong khong nghĩ thừa nhận, chút cũng muốn thừa nhận,nam nhân trước mắt lúc này….Ân….Thực mê người….

      Cũng biết có phải do uống rượu hay ,bên cạnh cũng thấy ba bốn vò rượu .Mà nam nhân kia,tựa hồ cũng chịu được tác dụng của rượu lâu năm ngấm vào cơ thể,tựa vào thân cây ngủ say.Khuôn mặt tuấn đỏ bừng,đáng lên lời,nhưng điều thiếu hoàn mỹ duy nhất là đôi mi trói chặt.

      Ma xui quỷ khiến,Lê Phong cúi người xuống,đôi tay mảnh khảnh nhu nhu ánh mắt nam nhân,sau đó nhìn đôi mi nam nhân dần dần dãn ra….

      “Thực xin lỗi….Ân….”Lê Phong nghĩ nam nhân tự nhiên tỉnh,cũng biết có phải do động tác vừa rồi của nàng ,cư nhiên động động lông mi,đôi mắt đẹp lặng lẽ mở ra.Lê Phong giật mình đứng đậy, thấy ánh mắt kia mông mông lung lung,như chứa thủy quang,có vẻ như cũng chưa thanh tỉnh.

      Lê Phong vừa thoáng yên tâm,bỗng thấy nam nhân kia lại nhíu mày lại, “Choáng…. dậy nổi….” xong túm túm nàng,thấy nàng phản ứng,thế nhưng túm nàng lại,đem nàng ôm vào trong lòng chính mình.

      Lê Phong chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình đập mạnh như lúc này,dù là khi ở đại,nam tử làm cho nàng “” kia,cũng làm cho nàng kích động như lúc này.

      Lê Phong bất an muốn đẩy ra,lại khi nhìn thấy đôi mắt bi thương của nam nhân,liền buông tha cho.

      Nàng tự nhận bản thân rất nguyên tắc,lại biết vì sao,kể từ sau khi gặp nam nhân này,tất cả những nguyên tắc mình vẫn kiên trì liền hỏng mất,lần lượt mềm lòng hết lần này đến lần khác khiến cho nàng bất đắc dĩ.

      “Thực xin lỗi….”Nam nhân trong vô thức lần,lại thay đổi nội dung, “Thực xin lỗi thực xin lỗi…. cần…. cần đuổi ta ….Được ….Ngươi phạt ta….Ngươi đánh ta ….Được ….Chẳng nhẽ ta…. đáng….Để ngươi đánh sao….”.Lê Phong giờ mới biết vô ý của mình khiến nam tử hiểu lầm và tổn thương lớn đến mức độ nào.

      Nam nhân hơi hơi rụt cổ lại,khụt khịt cái mũi,đáng vô cùng,lại cũng có khôn kể bi thương, “Thực xin lỗi….Ta rốt cuộc…. dám….Ta nghe lời tốt….Ta cái gì cũng làm….Cái gì cũng ….”.Ôm chặt thắt lưng Lê Phong chặt, “ cần đuổi ta ….”

      Lê Phong cảm thấy,chính mình có lẽ là,thở nổi.Trấn an vốt tóc nam nhân,nhìn bi ai trong mắt nam nhân chậm rãi tiêu tán,thế này mới cảm thấy tốt hơn chút.Rốt cuộc thở dài,vỗ vỗ lưng nam nhân….

      “Này uy….” lâu sau,Lê Phong như bị dọa đến, “Chúng ta lấy cớ uống rượu say loạn tính có thân cận da thịt,hôm nay chẳng lẽ muốn trở thành sao….”Nhưng vấn đề là [cũng may] nam nhân ngủ say rồi….
      thư hồChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 11.1: Rối rắm

      Editor: Sakura Trang

      Lê Phong biết phải làm sao bây giờ, nam nhân say rượu hình như có ý định thanh tỉnh, gắt gao ôm nàng,làm như nàng là cái tài phú có hai đời.

      thực tế, cho dù ôm, nàng cũng tuyệt đối thể người mà ôm về nhà ….

      Thở dài, nhìn trời ngày càng tối, Lê Phong cảm thấy có chút lạnh, thậm chí cảm thấy khủng hoảng vì xác định được trong núi có thú dữ hay , theo bản năng chui sâu vào trong lòng nam nhân, thực rắn chắc, lại có chút mềm mại, thực ấm áp, thực thoải mái.

      Lê Thư xác nhận ít nhất hơn mười lần rằng chính mình có nằm mơ, liền kích động muốn buông tay ra. Nhưng mà, nhưng mà, tiểu thư nhà lạnh chứ…. Nghĩ như vậy, Lê Thư cảm thấy, mình nên buông ra. Uy uy, mặt trời lớn như vậy, làm sao lạnh được…. Đứa tự lừa mình dối người mà…. Nhưng thực hiển nhiên Lê Thư có thời gian để tự rối rắm với vấn đề này.

      trong lòng tựa vào ngực , thắt lưng mảnh khảnh bị ôm chặt, ánh mặt trời chiếu lên lông mi dài, giống như hai cây quạt tinh xảo. có khuôn mặt xui xẻo chiếc mũi xấu xí, nhưng mà mặt nàng lại chán ghét, khóe miệng cong lên, đôi môi trơn bóng, làm cho ý thức của trong lát có chút mờ mịt, ngốc nghếch thất thần, áp môi mình lên, nhớ , có nam nhân kỳ quái từng với , đây là cách để người tở vẻ thực người khác….

      biết như vậy là có sai, nhưng biết tại sao vậy, chính mình lại muốn rời . Như vậy là mạo phạm tiểu thư, chính cũng cảm thấy nên thay thế tiểu thư để tự giáo huấn chính mình. Nhưng mà, nhưng mà như vậy có thể hay đem xui xẻo, truyền cho tiểu thư,….

      Lê Thư lúc này mới cảm thấy hoảng hốt, đời môi mình , chỉ cảm thấy hối hận đến khó chịu, hận thể đem tất cả xui xẻo truyền lên người tiểu thưu trả lại gấp bội cho mình, vội vàng lấy tay xoa xoa đôi môi oánh nhuận kia, lại sợ tay mình cũng dính xui xẻo, lại nghĩ đến tiểu thư vẫn còn ở trong lòng mình, cảm thấy gấp đến độ muốn khóc.

      Mà Lê Phong ở trong lòng bị lộn xộn như vậy , lông mi khẽ run, tỉnh dậy, nhưng ý thức cnf chưa ràng, chỉ biết mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nam nhân kích động khổ sở, cảm thấy trong lòng mình cũng thoải mái, dần dần tỉnh táo lại, “Làm sao vậy?”

      Lê Thư thấy Lê Phong tỉnh lại, trong lòng lại thêm lo lắng tiểu thư nhà mình chán ghét bản thân, càng thấy sợ hãi hơn, lấy tay đẩy Lê Phong, chuẩn bị đổi thành tư thế quỳ xuống. Lê Phong quýnh lên, vội vàng dìu dậy, “Làm sao vậy?” Trong giọng dấu được quan tâm, lúc này mới làm cho Lê Thư bình tĩnh lại, nhưng mặt lại đỏ bừng, thế nào cũng chưa dám đem mọi việc ra, rốt cuộc dưới ánh mắt thúc ép tìm kiếm của Lê Phong ra “Xui…” Lê Phong vừa nghe , tuy rằng hết, nhưng nàng cũng đoán được là nam nhân này lo lắng người dính xui xẻo dính vào người mình, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại đau xót.

      Biết tư tưởng mê tín nhiều năm trỏ thành thâm căn cố đế, cũng trông cậy vào việc giảng cho cái gì mà khoa học, chỉ còn cách ôn nhu an ủi: “ có việc gì đâu ~ ngươi quên sao? Lúc trước rồi, trước đại sư trước đây từng ta mệnh cứng rắn, khó bị trời phạt! Chỉ có khắc người khác, làm gì có chuyện người khác khắc ta?” Dứt lời lại hơi mỉm cười, “Chúng ta ở cùng nhau vài ngày, ngươi gặp ta từng xảy ra chuyện gì chưa? Ngược lại, bởi vì người, thái độ của người trong thôn đối với ta lại tốt hơn đó ~”

      Lê Thư biết đây là , trong lòng cảm thấy yên tâm, lại cảm thấy vui mừng, chẳng những khắc tiểu thư, ngược lại còn giúp cho tiểu thư phải ? Bên này Lê Phong lại nghĩ, nếu xác định mình thương nam nhân này, mà nam nhân này đối với nàng cũng có tình phải tất cả chỉ là ỷ lại, kia… Ừ, vậy chuyện thành thân phải chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra hay sao?

      Nam nhân này tự ti như vậy, cho dù cũng khó mà đồng ý lấy, được rồi phải là gả cho mình… Nghĩ lại thêm: “Ngươi cũng biết đạo lý tương sinh tương khắc?” Gặp nam nhân ngồi đối diện vẻ mặt mịt mờ, liền : “Bọn họ ngươi là người xui xẻo, khắc chết tỷ tỷ, nhưng mà ngươi phải đối với người nào cũng xui xẻo, nhìn ta xem, ngươi cũng khắc ta đúng ? Mỗi ngươi đều có tương sinh tương khắc, ngươi chỉ tương khắc với tỷ tỷ của mình mà thôi!”

      , chính bản thân Lâm Phong cũng tin cái lí luận nhàn chán do chính mình tự bịa đặt ra này, chẳng qua là cá cược ở trình độ tin tưởng của Lê Thư đối với mình mà thôi, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt kích động, có chút thái độ nào là hoài nghi lời của nàng. Lê Phong biết bây giờ mình nên có cảm giác thành tựu hay là áy náy nữa….

      A, Lê Phong cảm thấy mình cũng nên rối rắm mĩa về vấn đề này, dù sao điều này cũng là vì tương lai của hai người mà suy nghĩ, hơi lừa dối chút chắc cũng chả sao đâu…. Nghĩ như vậy, thuận tiện ngắm khuôn mặt tuấn khó nén hạnh phúc của nam nhân.

      Thanh ồn ào, lại đánh vỡ bầu khí yên tĩnh.

      Lê Phong khẽ nhíu mày, trong lòng hơi cảm thấy khó chịu nhưng biểu ra ngoài, nhìn thấy vài người trong thôn tìm lên tận đây, thấy bọn họ, vài người nữ tử cường tráng rốt cuộc cũng giãn mặt mày, vẻ mặt kích động, hô to: “Tìm được rồi, tìm được rồi!” Lê Phong kinh ngạc, lại bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận.

      Tuy rằng mấy người này hay mê tín, trong thôn có người phải chịu khổ như Lê Thư tồn tại, nhưng dù sao cũng là nông thôn, con người chất phác, người ở nông thôn thấy lo lắng tìm cũng là chuyện thực bình thường. Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, bọn họ mất tích cả đêm, phía sau núi này cũng lớn, tại sao bây giờ mới có người tìm đến?

      Chương 11.2: Rối rắm
      Editor: Sakura Trang

      Biểu thân thiết mặt của người phụ nữ kia có chút nào gọi giả vờ, người đầu đúng là Vương Thanh, hàng xóm tại của Lê Phong: “Ai nha ai nha, may là có việc gì, nếu người tốt như Lê nương xảy ra chuyện gì, khiến cho lương tâm của ta làm sao có thể yên ổn được đây?” xong liền tức giận trừng mắt liếc Lê Thư cái, ý tứ trách cứ, lại cũng tại chúng ta, ngọn núi này có thứ sạch lại sớm với Lê nương, ngươi đừng để bụng việc này nhé!” Vẻ mặt áy náy, “Này… này tối hôm qua, người trong thôn cũng lo lắng cho Lê nương cả đêm đó…. Nhưng trong thôn nhà ai mà chẳng có nhiều người, xảy ra chuyện gì người trong nhà cũng phải chịu khổ…. Này, Lê nương, cũng đừng có trách chúng ta aizzz….” Dứt lời, nữ nhân ngày thường sảng khoái hào phóng lúc này lại hiếm thấy hơi lắp bắp.

      Trong lòng Lê Phong tràn đầy cảm động, chỉ cảm thấy người dân nơi đây đúng là dân phong thuần phác, : “Tiểu muội là sao có thể trách tội mọi người trong thôn chứ? Vài vị tỷ tỷ sáng sớm tinh mơ đến tận đây tìm ta, tiểu muội cảm động còn kịp chứ là!” Vừa vừa cúi cầm cảm ơn với Vương Thanh cùng với vài vị nữ tử đứng sau. Vương Thanh thấy vậy vui mừng cười to: “Tốt! Như vậy mới là người đọc sách chứ!” Lại nhìn thấy nhìn đống hỗn độn đằng kia, “Trách được muội muội cả đêm chưa về, nhiều vò rượu như vậy, nghĩ đến muội muội cũng là nữ tử đích thực!”

      Lê Phong đương nhiên thể đây là Lê Thư uống thừa, thanh danh của nam nhân này vốn kém, lại vì chính mình mà họa vô đơn chí*, vì thế cố ý chuyển đề tài: “Tỷ tỷ mới vừa nơi đây sạch ?” nàng cảm thấy hứng thú với mấy chuyện ma quỷ quái, nhưng mà nghĩ chỉ là thuận miệng thôi, ai ngờ câu trả lời của Vương Thanh lại khiến cho Lê Thư chú ý: “Còn phải là như vậy sao! Nghe đồn có người chính mắt nhìn thấy con thú từ trời giáng xuống, thú kia mắt như chuông đồng, còn có thể tỏa ra ánh sáng, ánh sáng kia, chậc chậc, cách mấy dặm đều có thể nhìn thấy! Nghe còn có bánh xe di chuyển, lại có người nhìn thấy có người ra từ trong bụng thú đó nũa cơ!”
      *họa vô đơn chí: nhiều xui xẻo đến cùng lúc

      Lê Phong nhíu mi, ý nghĩ trong đầu bỗng lóe lên: phải là ô tô chứ…. Nghĩ như vậy, lại tự cười chính mình, nhớ về đại nhớ đến điên rồi! Nhưng Lê Phong nghĩ đó cũng có thể phải chỉ là những tin đồn vô căn cứ, trong thâm sơn cùng cốc cũng có cái gì giá trị để che dấu, khả năng bịa đặt vì lợi ích cũng lớn, vẫn là tìm lúc nào đó thích hợp chứng thực điều này. ra, cũng nhất thiết phải tìm thời gian….

      Lúc Lê Phong mang Lê Thư về nhà, sợ hãi là giả, vị khách đứng ngoài cửa khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn. “Lưu tiểu thư?” Cũng chính là muội muội của Lê Thư, Lưu Qúy. Lê Phong theo bản năng chắn trước người Lê Thư, sợ nam nhân này sợ hãi, lại phát Lê Thư đối với muội muội này hình như cũng bài xích. Hay là do Lê Quý chưa từng bắt nạt nam nhân nhà nàng, nghĩ vậy trong lòng Lê Phong đối với Lê Quý cũng có vài phần ấn tượng tốt, nhưng lại nhớ đến lúc trước khi nàng muốn mang Lê Thư , vẻ mặt của nữ tử này cho thấy là biết tất cả, trong lòng lại bất đàu đề phòng, : “ biết Lưu tiểu thư đến đây có chuyện gì?”

      Lưu Quý nhìn về phía nàng hơi hơi gật đầu mang ý chào hỏi, lại nghiêng mặt liếc ca ca nhà mình cái, theo trực Lê Phong nghĩ nàng xác nhận ca ca nhà mình có mạnh khỏe hay , hảo cảm trong lòng càng sâu, muốn mời nàng vào trong nhà, nhưng hình như Lưu Qúy có ý vào, chỉ lấy từ lòng đồ vật gì đó: “Cái này, là của Lê tiểu thư?” Lê Phong vừa nhìn, có chút kinh ngạc, cái kia, dĩ nhiên là giấy gói kẹo sôcôla.

      Kinh ngạc qua , Lê Phong lập tức thả lỏng, tuy rằng biết lúc nào vất , nhưng cũng phải cái gì đáng để uy hiếp, dù bị nhặt được cũng có vấn đề gì. Trong lòng đoán Lê Quý là bởi vì thấy giấy gói kẹo này hơi đặc biệt, muốn chứng thực chứ! Trong lòng lập nghĩ ra lý do hợp lí, mở miệng: “Đúng, ghĩ rằng ở trong tay Lưu tiểu thư!” Chỉ còn chờ Lưu Qúy hỏi nguồn gốc của giấy gói kẹo này, ai ngờ nàng cũng có ý muốn tiếp chuyện này: “Tốt lắm, nếu vậy xin trả lại cho Lê tiểu thư.” Dứt lời liền đem giấy gói kẹo để vào trong tay Lê Thư.

      Lê Phong bị dọa…. Người này, chạy đến Lân thôn chỉ vì đưa cái giấy gói kẹo? Trong lúc Lê Phong suy nghĩ có phải nàng lấy cớ vì nhớ Lê Thư hay , Lưu Quý lại : “Lê tiểu thư, ngày khác Lưu mỗ cùng với cố nhân khác của Lưu tiểu thư đến thăm, được ?” “Đương nhiên là có thể rồi.” Lê gật đầu, dù hiểu lắm, nhưng cảm giác mình cũng hơi đoán ra điều gì đó.

      Quên ! Lê Phong quay cười khẽ với nam nhân đứng đằng sau mình: “ dọn dẹp phòng ở !” Nam nhân dường như sau khi xác nhận nữ nhân có vì hành vi quá đáng của mình mà tức giận, an tâm chạy thu dọn.

      “Vâng.”, Lê Phong nghĩ, “Đương nhiên là muốn dọn dẹp. Ừ…. Qua vài ngày nữa, cho dù Lưu Quý đến cũng phải đến nhà ngươi mà…. Theo lệnh cha mẹ phải hay sao?”
      linhdiep17Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 12.1: Chuyện cầu thân

      Editor: Sakura Trang

      Lê Phong biết, ra “Lần khác đến thăm” kia của Lưu Quý ra chính là cùng ngày…. Lưu Quý cười tươi như cảm thấy có chút xấu hổ nào, Lê Phong đồng học cũng chỉ có đối diện với nam nhân nhà mình mới trở lên luống cuống biết gì….

      Còn với nam nhân đứng trước mặt hiển nhiên có những chuyện đó, trực tiếp mở miệng: “Cái kia, ngươi đến vào lúc nào?”

      “Ngày mùng 8 tháng 6, chắc là ngày quốc tế thiếu nhi ở thế giới kia….”

      phải chứ ngươi….” Đồng hương gặp đồng hương trong truyền thuyết, với giáo dục của mình Lê Phong theo bản năng muốn giơ tay bắt lấy tay đối phương để bổ sung chút lễ tiết do vừa mới dại ra mà quên mất, nam nhân đứng phía trước cũng thực tự nhiên đáp lại, nhưng mà….

      Vì thế, nam nhân tức giân! “Này này, ngươi tại sao cái gì cũng quản vậy chứ! Ta thích bắt tay ngươi cũng quản được, mặc áo ngắn tay ngươi cũng quản được, ngươi có bệnh sao!” Lưu Quý bày ra vẻ mặt vô tội: “Nhìn thoải mái.” Ách…. Lê Phong thở dài, có jq* a….
      *jq: gian tình

      Sau khi bỏ qua n chữ cùng quá trình cãi nhau hỗn loạn vô dinh dưỡng, Lưu Quý bại.

      Cho nên, diễn biến tới cục diện việc hai người trò chuyện với nhau vui vẻ say sưa, kể chuyện cho nhau nghe ngày mà như năm cũng là chuyện thực bình thường….

      “Nếu như vậy, Tiếu Ninh, cái thú mà mọi người kia quả nhiên là xe ô tô của ngươi mà! Mọi người sợ đến nỗi buổi tối ai dám đến phía sau núi….”

      “Bọn họ bị dọa sao? Ta lại cảm thấy thực kích thích mà! Nếu phải bỗng nhiên xảy ra động đất, mắt nhìn thấy cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên xoay chuyển, lóe cái….”

      “Ngươi xác định đó là kích thích…. Là kinh hãi …. về động đất, ngươi đến đây vào lúc nào?”

      “Ngày 12 tháng 5 năm 2008”

      “…. Bạn hữu, ra vận số của ngươi rất tốt….”

      …….

      Tiến chân đại thần…. thể , đại thần này nàng vốn định mời ở lại, nếu như có Lưu Quý ở đây….

      Đảo mắt là hoàn hôn, Lê Thư giống như cái gì cũng để ý chăm chú thu dọn phòng, nếu như đến ngón tay thỉnh thoảng hơi run run cùng với cảm giác khó chịu trong lòng.

      Đúng vậy, tiểu thư nhà làm cái gì, có quyền nhận xét, phải sao? Đó là tiểu thư của , chủ nhân của ! Chẳng lẽ bởi vì tiểu thư trời sinh tính ôn hòa, mà có thể mạo phạm tiểu thư đến mức độ này hay sao?

      nên là, nên là, thành làm người hầu của nàng, cố gắng làm việc tốt, nàng vừa lòng, biết chịu khó, nhất định cười với đúng mà…. chỉ có quyền lợi như vậy thôi, phải sao?

      …. có, hoàn toàn có quyền lợi, bởi vì tiểu thư cùng nam tử khác chuyện vui vẻ mà khổ sở, phải sao?”

      Vị công tử kia, là, nam chủ nhân sao….

      Tha hương gặp cố nhân, tuy rằng liên tiếp hỗn loạn cả ngày, thể , Lê Phong tương đối vui vẻ. Đương nhiên, trời sinh tâm tư tinh tế, cùng quan tâm đối với nam tử, nàng đương nhiên bỏ qua nam nhân cao lớn kia bỗng nhiên lại trở nên ít lời, đạm mạc ưu thương. Nhưng mà, vì sao?

      hiểu, cho nên khó tránh khỏi nhìn chằm chằn nam tử lúc, biết vì, trông nam tử như trạng thái của người trong khuê phòng vì thầm mến người khác thất bại mà buồn bã…. Ánh sáng vừa , “ là thích mình phải sao?”

      Bỗng nhiên liền đoán được, nam nhân nam nhân, chẳng lẽ là, ghen tị? Vừa nghĩ như vậy liền có thể đoán ra, dù sao nàng cùng Tiếu Ninh cũng phải loại quan hệ “đồng hương” bình thường, tỷ lệ gặp được nhau ở dị thế này rất thấp, gặp mặt liền thân thiện vui mừng quá mức cũng là chuyện bình thường, nhưng mà, thực hiển nhiên dễ dàng khiến cho mọi người ở cổ đại này hiểu lầm…. Trách được Lưu Quý mang theo Tiếu Ninh luôn đối với nàng tránh né kịp, mà Lê Thư….

      “A” đột nhiên hô tiếng, khua tay trước mặt nam tử, khiến cho nam tử còn tự phát chính mình ngẩn người bị hoảng sợ, nhận tiện tràn đầy lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình sợ bị nàng phát ra tâm tư đại nghịch bất đạo của mình, lại lo lắng bị ghét bỏ vì nhàn hạ, kích động muốn làm việc, nhưng hiển nhiên nữ tử có ý buông tha .

      “Làm sao vậy ~ hả?” mặt bỏ qua khuôn mặt có lệ “ có chuyện gì” của nam nhân, mặt theo nguyên tắc “Người thiên hạ vô địch biết xấu hổ.”, nữ tử rốt cuộc ra quyết định, hai tay giữ chặt lấy bả vai nam tử, vẻ mặt nghiêm túc: “Vì sao cho ta biết, làm sao vậy?”

      Chương 12.2: Chuyện cầu thân

      Editor: Sakura Trang

      Nam tử thấy thuận theo, nhất quyết buông tha, lại mang theo khuôn mặt nghiêm túc, cả người như bị sét đánh cái, cảm thấy kinh sợ. Chẳng lẽ, tiểu thư, nàng nhìn ra…. Muốn trách cứ , nên có những suy nghĩ thuộc về mình. Có thể hay , có thể hay , tiểu thư tức giận lớn, muốn đuổi ! Nghĩ như thế, trong lòng Lê Thư cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lúc nhất thời biết cái gì cho tốt, cuối cùng chỉ còn biết năng lộn xộn: “…. Đúng, rất xin lỗi, dám…. dám nghĩ trong đầu những suy nghĩ nên có…. dám…. Đừng…. Đừng đuổi ta….”

      Lê Phong vừa nghe , trong lòng vừa thấy kinh ngạc vừa đau lòng, trong đầu lại có ý nghĩ nàng đuổi , nhất thời khổ sở, mà lời của Lê Thư cũng càng chứng thực suy đoán của nàng. mến của đối với nàng dừng lại ở những suy nghĩ mà nàng tự an ủi bản thân, tình cảm của đối với nàng là ….

      Mới chỉ chứng thực những suy đoán của bản thân, Lê Phong tự với mình cần bình tĩnh, nhưng cũng khó che dấu được vui mừng trong lòng, khuôn mặt giấu chút thẹn thùng nhưng càng nhiều hơn là hưng phấn vui sướng khiến Lê Thư nhìn mà thấy ngạc nhiên. Hoàn hồn, muốn bảo nàng cần tức giận mắng chính mình, nhưng có chuyện xảy ra lại càng khiến cho sững sờ quên phản ứng.

      nhìn khuôn mặt của nữ tử mà luôn tôn sùng như thần trước mặ, ôm lấy thắt lưng , khuôn mặt nhắn tựa vào trong ngực …. còn khả năng phân tình trạng tại, chỉ thấy nữ tử đem khuôn mặt cọ cọ lên khuôn ngực biết khó coi chắc rắn chắc bao nhiêu lần so với nam nhi khác của , giống như rất hưởng thụ.

      Động tác này có lẽ ở đại rất phổ biến, nhưng mà ở cái thế giới nam nữ đảo lộn này, chính là cái biểu nữ tử có khí khái phong độ. Nhưng lại có thể tùy ý, có lẽ bởi vì các định, nam tử này có ý nghĩ xem thường gì! Sau đó, nhàng hỏi, dường như là đương nhiên, ném cho nam tử cái mộng đẹp mà dám tưởng tượng. “Lê Thư, ta gọi người là Thư Nhi được ?”

      Nhìn vẻ mặt thể tin được của , tuy rằng còn chưa hoàn hồn, nhưng nội tâm khát vọng lại khiến tự chủ được gật đầu, cười, vẻ mặt vui vẻ đắc ý như vừa làm việc xấu, “Vậy, Thư Nhi, ngươi cảm thấy ta là người thế nào?”

      , tốt lắm. tốt lắm, tốt nhất…” Đương nhiên tốt, tốt nên lời. Nàng, nàng khát vọng của cả đời , mộng cả cuộc đời…

      “Nếu vậy, Thư Nhi.” nhàng , nở nụ cười ôn nhu, dùng ánh mắt chăm chú nghiêm túc mà chưa bao giờ gặp qua nhìn , “Thư Nhi, chúng ta thành thân, được ?” Lê Thư tin được vào tai mình, hăn, ở bên trong ảo cảnh sao? Nhưng mà, tại sao dưới ánh mắt chăm chú kia, Lê Thư cảm thấy, chính mình, ở dần dần, trở về thực, phải, đây hình như, chính là thực….

      Lê Thư biết mình xảy ra chuyện gì, chỉ biết, chỉ cần là nàng, là lời nàng ra, cho dù phù hợp lẽ thường, cũng tự chủ, liền tin tưởng. tin nàng, cho nên, cảm thấy mình như chìm trong vùng biển vô biên vô hạn, vùng biển tên là vui sướng, tên là hạnh phúc….

      thể thốt lên lời.

      Lê Phong nhìn nam nhân đối diện, trong lòng, ừ, ra cũng bình tĩnh như biểu bên ngoài…. Tuy rằng tự lại với mình nhất định phải trấn định, nếu chừng dọa nam nhân này sợ hãi, nhưng mà, bảo nàng phải thế nào bây giờ…. Nàng chỉ nhìn thấy nam tử ngốc nghếch nhìn nàng, trạng thái mê man như chưa chấp nhận , cái loại biểu đáng nên lời này kích thích cảm xúc của nàng. Nàng lại nhìn thấy ánh mắt của dần tỉnh táo lại, dường như tin tưởng nàng, đúng vậy, rất tin tưởng nàng, nàng có tự tin là như vậy.

      Sau đó, mặt nam tử tràn đầy hạnh phúc khiến cho nàng an tâm. Nàng biết, đồng ý rồi. có chán ghét nàng điều gì, cho dù nàng thông minh, lại lỗ mãng, mới gặp mặt liền hủy danh dự của , hai bị quất roi, hại phải chạy mình uống rượu giải sầu, nhưng cho dù như vậy, ghét bỏ nàng, đồng ý lời cầu thân của nàng.

      Lê Phong lại vùi mặt vào trong ngực nam tử, chỉ cảm thấy ngày hôm nay, dù có dùng từ ngữ tuyệt vời gì cũng thể miêu tả hết được cảm xúc của trong lòng của nàng.

      “Ừ, ta…. Được.” Nam tử cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, đỏ mặt, , lại đầy kiên định.

      Nam tử hề phản kháng để mặc Lê Phong tựa lên ngực mình, hai tay ôm chặt thắt lưng nam tử, đầu cọ cọ lên cổ nam tử, ngậm vành tai trắng mềm, thân thể mềm mại tựa vào người nam tử, Chỉ cảm thấy nam tử dưới người thân thể cường tráng, dáng người thon dài, cơ bắp mềm mại mà rắn chắc dựa vào thoải mái, kìm được dùng cả người cọ lên.

      “Thực đáng tiếc, đây là chuyện phải sau khi thành thân mới được làm….” Nữ tử thở dài tiếc nuối, ngẩng đầu, ừ, mặt đỏ như trái cà chua a….
      thư hồ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 13.1: Việc thành công

      Editor: Sakura Trang

      “Hì hì!” Nữ tử ngồi giường, khuôn mặt tươi cười, thấy nam nhân tới gần giường, đột nhiên bướng bỉnh ôm thắt lưng nam tử kéo xuống cái, tay bé liền “Ba ba” đánh vào hai bên mông như cánh hoa, trái phải mỗi bên cho mấy phát, sau đó để tay lên lưng nam nhân, quay đầu vừa lòng thưởng thức khuôn mặt “Bá” phát đỏ bừng của nam nhân.

      Nam nhân ngượng ngùng ôm ngang người nàng, thả lại lên giường, “Đừng nghịch….” Giọng bé yếu ớt như muỗi kêu. Nhưng nữ tử lại càng cười vui vẻ, nghe lời chịu buông ra mà lại phàn nàn “Ta muốn đánh, ngươi chẳng lẽ cho?” Nếu là trách cứ, bằng căn bản chính là làm nũng. xong, tay bé lại véo hai phiến mông, mắt nhìn thấy nam nhân mặt ngượng ngùng càng đỏ hơn, nhu thuận “Tất, tất nhiên là được.” Dứt lời, khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh mắt ép bức của nữ nhân, động tác chậm chạp xoay người, đem mông quay về hướng nữ nhân để mặc nàng tự do chà đạp.

      vừa lòng tươi cười vì thực được ý đồ, nhu nhu mạnh chút, ừ, tháng điều dưỡng, bầm tím mông đều tiêu tan gần hết rồi! Nghĩ lại cũng quan tâm nam nhân ngăn cản nhanh chóng cởi quần áo của , nhìn người nào đó hồng như muốn máu, nhanh chóng kiểm tra thấy vết thương do roi cũng khỏi gần hết, liền đẩy thân thể nam tử nằm lên giường, ôm lấy thân thể xích lõa thân mảnh vải của , mặt cọ xát lên ngực của , sau đó dùng môi tạo thành cái ấn ký lên đó.

      - - đương nhiên chính là Lê Phong - - cảm thấy lá gan của mình lớn lên rất nhiều…. Theo bắt đầu từ việc chỉ dám hôn trộm nam tử trong lúc nam tử trong lúc nam tử ngủ say, sau sâu hơn đến việc lí giải tâm tư của nam tử, hoặc là biết việc nam tử có tình cảm ái mộ với nàng, cứ như vậy lá gan dần lớn hơn, mãi cho đến bây giờ kiêng nể gì động tay động chân ngọt ngào trêu đùa…. Nàng trước kia tại sao biết mình lại là cái mười phần sắc nữ như vậy chứ! Được rồi! Nàng may mắn vì Lê Thư có nhẫn nại vô cùng đối với nàng.

      Nàng nhìn thấy nam nhân nằm dưới người mình vũng vàng dang tay vòng xung quanh người nàng, như là để che chở cái gì đó tuyệt thế trân bảo, để cho nàng nằm đè nặng người cũng lo lắng bị ngã xuống - - bởi vì có nam nhân dưới thân che chở nàng.

      Nghĩ như vậy, Lê Phong hạnh phúc cười. Náng càng dính chặt lấy thân thể nam nhân, cảm nhận được ấm áp từ phía dưới truyền đến, tận đến đáy lòng. ôm càng chặt, nghĩ làm nũng để nam nhân buông tất cả công việc làm nằm cùng nàng trong chốc lát, ít nhất phải có giấc ngủ trưa mới được a!

      muốn hành động, bên ngoài lại có người mời mà đến, giọng nam nhân kêu rất lớn dù cách mười dặm cũng đều có thể nghe thấy!

      “A! làm gì vậy?” Lê Phong chỉ cảm thấy, tiểu tử Tiếu Ninh này như là nàng nàng nợ nần gì vậy! phá chuyện tốt của nàng chịu được hay sao? Nam nhân dưới thân nghe có tiếng , càng thêm xấu hổ, lập tức đứng dậy muốn sửa sang lại quần áo, nhưng nhìn thấy người trong lòng cứ ôm chặt hông chịu buông tay, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng quần áo quấn cả nàng lẫn bản thân, có chút lúng túng nhìn nam nhan vừa đẩy cửa vào.


      Lê Phong chôn trong ngực Lê Thư, cũng thèm nhìn Tiếu Ninh cái, chỉ “Lưu Quý có đến đây ?”

      “Này này! Tuyệt tình như vậy sao! Đến đây được mấy canh giờ cũng thèm để ý đến ta!” Tiếu Ninh oán giận, tay nghĩ muốn lôi nữ tử từ trong lòng nam tử ra, lại bị thuận tay hất . Tay vuốt vuốt tóc, trong mắt nhanh chóng che giấu mất mát, nữ tử đứng đằng sau lại giống như làm lơ thèm để ý kéo về phía mình “Đến đây, có việc gì sao?”

      “Đến đây là tốt rồi.” Lê phong lúc này mới miễn cưỡng chui từ trong lòng nam tử ra, quên cẩn thận sửa lại quần áo của nam tử, xong mới quay nhìn về phía hai người “Vốn hôm nay định , đúng lúc ngươi đến, tâm trạng của mẹ cha ngươi tại thế nào?” Thấy nữ nhân nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Lê Phong bổ sung, “Ta muốn cầu hôn.” Giọng như đương nhiên. Lưu Quý nhíu mày, vẻ mặt đầu tiên ngưng trọng lúc sau lại thoải mái, “Cũng bình thường! Biết trước bọn họ chẳng quan tâm việc này, ngày thành thân tất nhiên đến, bây giờ ca ca này của ta thanh danh bị hủy, bọn họ ước gì đem vũng nước bẩn này hắt ra ngoài, chắc chắn đồng ý. Ngươi cần lo lắng quá mức.”

      Nàng (LP) quả cần lo lắng, nhưng mà nàng (LQ) lại muốn. Nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh vừa nãy còn muốn kêu to lên giờ phút này tươi cười cũng đạt đáy mắt, thậm chí là chua xót khiến nàng khó chịu, nàng chỉ biết than .

      Ngươi quay đầu, quay đầu của mình, nhìn ta chút . Ta vẫn, luôn lòng dạ canh giữ bên cạnh ngươi…. Cho nên, có thể hay , đừng chỉ theo đuổi mỗi hình bóng người kia?

      Chương 13.2: Việc thành công

      Editor: Sakura Trang

      Bê này Lê Phong lại hoàn toàn chưa từng chú ý đến ý nghĩ của hai người, nàng chỉ có lòng chú ý đến Lê Thư. Lúc này cười “Vết thương của Thư Nhi cũng gần khỏi rồi, như vậy, bây giờ ta có thể cầu hôn được rồi đúng ?” chờ Lưu Quý trả lời, Lê Phong hơi hơi có xu hướng chờ kịp khẩn cấp muốn nhảy xuống giường, sau đó dừng lại…. “Đáng tiếc có khả năng a….” “Còn tưởng rằng ngươi nhớ .” “Xem ta giống người có đầu óc vậy sao?” Tuy là lời đùa, nhưng giọng cũng có chút bất đắc dĩ. “Đáng chết! Mê tín vạn ác!”


      Đương nhiên là vì mê tín, Lê Phong dù thế nào cũng nguyện ý để Lê Thư bị oan ức, trong ý tưởng hôn lễ dù phô trương quá lớn nhưng cũng phải có người chúc phúc a! Nhưng nếu mang theo thân phận “kẻ xui xẻo” này, đừng có người, cho dù có tiến hành chừng “Hôn lễ” cũng được chấp nhận, nàng chút cũng nghĩ khiến cho Thư Nhi của nàng chịu uất ức. Cho dù biết suy nghĩ này rất ngây thơ khó thực !

      “Người xui xẻo làm sao? Thích thành thân đó là chuyện bình thường mà! Sao phải để ý người khác nghĩ gì? Cha mẹ của còn quản, chi là những người thân cũng chẳng quen này! Còn tưởng rằng cái loại sai lầm này chỉ có người cổ đại mới để ý thôi chứ!” Tiếu Ninh như chẳng hề để ý , vẻ mặt khinh bỉ. Ngược lại Lê Phong thấy kinh ngạc, hay là lúc trước nàng hiểu sai ý của Tiếu Ninh? Nếu điềm nhiên chỉ đường cho bọn họ như vậy? Trong lúc nàng cảm thấy xấu hổ vì chính mình tự mình đa tình, Lưu Quý cũng ngây ngẩn cả người.

      Nàng vẫn nhớ từ mà nàng gặp nam tử dùng nhánh cây viết lên mặt đất, dù phải loại chữ nàng từng gặp qua, thế nhưng nàng lại vẫn có thể đọc được, hai chữ kia, là Lê Phong. Nghĩ như vậy, nàng bỗng nhiên tựa vào vách tường, có điểm tự chê cười mình. ra, ra, ngươi, thích nàng như vậy sao?

      Lê Phong nhu nhu cái mũi, giải thích “Ta, ừ, nghĩ để cho chịu thiệt thôi….” Lại chuyển đầu, “Ngươi cũng nghĩ để cho mình chịu thiệt đúng ?” Quay đầu nhìn về phía nam nhân đứng ôm hông nàng ở phía sau, đột nhiên thấy đáng , thuận tay vuốt vuốt tóc của , cũng tránh, để mặc nàng thích làm gì làm, từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy. Lê Phong nghĩ đến, chính mình, hình như, vẫn luôn được nam nhân này bao dung chăm sóc mà! Cho dù đây là thế giới nữ tôn.

      Nàng biết nam tử này bao giờ phản đối lời nàng , vô luận chuyện đó vô lí cỡ nào, lại đúng luật lệ ở cổ đại ra sao, đây là nhận định trong suy nghĩ của Lê Thư, vì vậy cho dù phô trương, nhưng nhất định nàng phải để cho người khác chấp nhận. Nghĩ như vậy, nàng hạ quyết tâm, nàng nhất định phải khiến tất cả người trong thôn chấp nhận chuyện nàng thú , cho nên, khi phản đối lời nàng, nàng đúng là bị dọa cho sững sờ.

      Nàng nghĩ, nàng bao giờ quên ánh mắt kiên định của khi đó, đó ánh mắt mà nam tử kia chưa bao giờ có. Ánh mắt kiên định nhưng có chút ngượng ngùng. dù sao cũng là nam nhân ở đất nước nữ tôn, cũng như người khác ngượng ngùng, giọng rất , lại vẫn có thể cho nàng nghe được ràng, đầy đủ “Thư Nhi, Thư Nhi, cần được thừa nhận.”

      Lời này nếu ở trong thế giới cổ đại nam ti mà là kinh hãi thế tục, ngay cả Lưu Quý đều có chút kinh dị. Dù sao làm gì có người nam nhi nào nghĩ được trước mặt mọi người thừa nhận thân phận cảu mình? Danh phận là thứ gì đó thể thiếu. Nhưng khi ra, Lê Thư lại thấy hối hận, đương nhiên phải bởi vì danh phận. là bỗng nhiên nhớ đến khuôn mặt xấu xí đê tiện của mình, Phong Nhi xinh đẹp, lại đọc đủ tứ thư ngũ kinh, muốn thú nữa, ngày đó, có phải hay , bởi vì làm việc tốt lắm, hoặc là đem lại cho nàng ôn nhu ấm áp ngắn ngủi, cho nên nàng mới bỗng chốc cảm động muốn thú ? Mà việc ngày hôm nay, chẳng qua là lí do để nàng từ chối? Vậy ra lời này, chẳng phải là…. Chẳng phải là ép buộc nàng thú hay sao?

      Nhưng nếu như phải vậy, thế nghĩa là nàng muốn thành thân cùng , như vậy lời của giống như là khẩn cấp có chút rụt rè naog hay sao? Nàng, nàng là người hướng đến cấp bậc lễ nghĩa vẹn toàn, có thể, có thể ghét bỏ người như ? Đến lúc này vẫn tự ti như vậy, suy nghĩ luôn suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, nghĩ như vậy khiến lạnh cả người, cuống quýt ngẩng đáu lên muốn xin lỗi, chỉ hy vọng nàng có thể rộng lượng mà than thứ cho . Ngày sau cố gắng biểu tốt, để cho nàng phải thất vọng lần nữa!

      Nhưng ngờ đến, hoặc tuyệt bao giờ dám nghĩ tới. Khi ngẩng đầu lên, nhìn đến phải tiểu thư nhà , Phong Nhi của vẻ mặt giận dữ, thậm chí còn nhìn thấy chút xem thường. thực tế ra cái gì cũng chưa nhìn đến, bởi vì quá mức xúc động. nghĩ rằng thê chủ đại nhân tức giận mắng , nhưng vào lúc vừa ngẩng lên, nàng, lại đem môi nàng, hôn lên mặt .

      chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim như bị thứ gì đó ấm áp lấp đầy…. thầm nghĩ đến hai chữ hạnh phúc.

      Ý thức mông lung, cảm thấy nữ tử dời môi đến bên tai “Thư Nhi, Thư Nhi, Thư Nhi của ta….”

      “Ngay hôm nay, ngay hôm nay được ? Ta biết ngươi đồng ý, ngươi luôn luôn nghe lời. Ngươi bằng lòng đúng ?”

      “Thư Nhi, Thư Nhi…. Ta rất thích ngươi a….”

      “Thư Nhi, ta muốn cùng ngươi thành thân, cùng ngươi, ừ…. Động phòng….”

      “Chúng ta động phòng được ?” Say đắm nhìn hai má hồng hồng của nam tử. Nam nhân này, tại sao lại ý nàng như vậy chứ? cái gì đều cần, có phải chỉ cần được ở bên cạnh nàng thôi đúng ? cái gì đều cần…. Nữ tử ở giường chìm đắm trong suy nghĩ hạnh phúc của mình, để ý bất cứ ai.

      Cho nên chỉ có Lưu Quý chú ý đến, đơn của Tiếu Ninh.
      thư hồlinhdiep17 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 14.1: Chuyện qua

      Ngươi nhận ra, đúng ? Cũng phải, ngay cả ta cũng nhận ra chính bản thân mình….

      Ta vui vẻ, ngươi tin tưởng ta, ngươi luôn luôn tin tưởng ta mà.

      Ta rất vui vẻ.

      Hình bóng của nam tử tên Tiếu Ninh có chút đơn chua xót, nữ tử im lặng theo sau .


      “Ưm…...” Nữ tử lại cọ cọ chút mới lưu luyến ròi khỏi người nam tử, nhưng cũng quên xoa bóp trêu chọc hai má đỏ lên vì xấu hổ của nam nhân, ừ trông như bị sốt vậy. Nữ tử cười , nàng cảm thấy có lẽ đời này gặp được ai còn đáng hơn nữa.

      Thấy Lê Phong đứng dậy, Lê Thư cũng đứng lên theo. Nữ tử trước mặt cười dị dàng “Lê Thư, ta cũng cần phải chuẩn bị chứ! Ừ.... Tuy rằng ta theo thuyết vô thần, nhưng cũng cần phải chọn ngày tốt, rồi chúng ta thành thân, được ?” ra, ước gì có thể thành thân cùng nàng ngay bây giờ, có thể gọi nàng là thê chủ đại nhân. Có thể làm tiểu thị của nàng, trở thành người của nàng, khiến hạnh phúc thể kiềm chế. dĩ nhiên lại có suy nghĩ đáng hổ thẹn như vậy, chút cũng muốn chọn ngày lành cái gì, , bây giờ, chỉ muốn bây giờ nàng thu nhận ngay!

      Nghĩ như vậy, lại thầm trách cứ bản thân, thể có suy nghĩ như thế! Chẳng may nàng biết có suy nghĩ biết xấu hổ như vậy, nàng rất tức giận đúng ? Cho nên rất vui vẻ, rất vui vẻ gật đầu, nhưng cũng khó che dấu chút mất mát, nghĩ là có lẽ nàng nhân ra được…. Nhưng làm sao mà biết, đối với nàng, chỉ cần là chuyện của , nàng liền sâu sắc khác thường?

      Lê Phong nhìn nam nhân trước mặt, biết làm thế nào mới có thể nhịn ý cười khóe môi. Nàng, nàng thích như vậy, rất nóng vội, có đúng ? Giống như bị tình khiến cho đầu óc mê muội, hoặc tin tưởng nam nhân trăm phần trăm cũng như bao dung của nam nhân với chính mình. Lê Phong thề, đây là lần đầu tiên bản thân làm việc mà lý trí như vậy.

      Lê Phong đứng dậy ra ngoài, đóng cổng lại, sau đó trở lại vào nhà, tay đẩy ngã nam nhân chút phản kháng thậm chí là phối hợp lên giường. Nhìn ra thê chủ nhà mình vội vàng, chút lí trí cuối cùng của Lê Thư vẫn còn, lo lắng cho danh dự của nàng, miệng nhàng phản kháng câu “Đừng …...” tay vẫn là ngoan ngoãn động đậy, mặc nàng cởi quần áo của . Tiếng “Đừng” nghe như có ý mời gọi vậy.

      Ngậm đôi môi lành lạnh của nam nhân, cho tiếp lời khuyên mà căn bản hề muốn, quần áo ở hạ thân của cũng biến mất. mặt đỏ tai hồng, hoặc là mặt hôm nay chưa có lúc nào là ra màu sắc ngày thường. Cảm nhận được thể chủ nhà tay đùa nghịch cái vật khiến người khác cảm thấy thẹn thùng kia, tay kia tìm đằng sau, ép buộc phải nuốt lấy ngón tay của nàng. Nơi đó rất chặt rất , cảm thấy rất đau, nhưng nhất quyết phản kháng lại ý của nàng, chỉ thở hổn hển, mở rộng chân ra, chỉ mong có thể khiến nàng tiến vào càng dễ dàng chút. Chỉ chốc lát sau, cảm nhận được cái động khẩu đằng sau mang đến cho cảm giác khác thường….

      Nữ tử thấy nam nhân động tình, chính mình cũng sắp nhìn được, cuối cùng cận thận khống chế sợ sệt trong lòng, dựa vào kinh nghiệm khi xem mạng Internet ở đại [….], nhàng cúi người, ngồi lên.

      Đau! Sao lại đau như vậy chứ! cắn môi, mở mắt nhìn về phái nam tử, lại phát sắc mặt của cũng tốt lắm. ngờ nam nhân ở thế giới này cũng có máu xử nữ? Nam nhân thở , cố nhịn xuống đau đớn, với , cũng phải rất đau, mà là do nơi đó chưa bao giờ đau như vậy, chưa quen.

      Ngẩng đầu muốn nhìn chút xem thê chủ nhà mình có thoải mái hay , thấy Lê Phong vẻ mặt cố kìm nén đau đớn, nàng sao lai?... phải đều , nữ tử thích điều này sao? Hay là tại xấu xí khiến cho nàng chán ghét? tự ti thâm căn cố đế 20 năm qua khiến cho điều đầu tiên nghĩ tới là như vậy. Nhưng mà, phải….

      nhớ , khi nàng từ từ thân thiết cùng , đồng ý. nghĩ rằng nàng vuốt mông , nơi đó cứng rắn như vậy, khó coi như vậy, trắng nõn mềm mại như những nam tử khác. cũng muốn cho nàng cọ ngực, lưng của , bình thường lưng hùm vai gấu, cho nên lo lắng, lo lắng sau khi tiếp xúc gần gũi cùng nàng, nàng ngày càng nhận ra sựu xấu xí của , càng chán ghét .

      Nhưng nàng như vậy, biết nàng nhận ra lo lắng của bằng cách nào, nhưng nàng với , nàng, thích , người, đặc biệt cơ bắp bụng cũng tốt, thân mình cao lớn giống nam tử khác cũng được, nàng đều thích. cũng biết vì sao, khi đó nhìn nụ cười còn sáng lạn ấm áp hơn ánh mặt trời ban trưa của nàng, nhưng lại tin tưởng, tin nàng thích thân mình khó coi của bản thân. luôn luôn khống chế được mà luôn tin tưởng nàng….
      thư hồlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :