1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên sủng - Mộng Cầm U

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 54: Kết thúc

      Editor: Sakura Trang

      Nhà tại, Lê Phong thấy tuyệt đối là mặc dù đơn sơ nhưng ấm áp, dường như hoàn mỹ có gì xoi mói. Thế nhưng, trong mắt nam nhân trung niên hình khống nữ nào đó, liền hoàn toàn phải chuyện như vậy đâu!

      Lê Duy Tuyền ưu nhã nhíu mày, xoay người nhìn về phía Lê Thư, nhếch... môi cái, giống như bình tĩnh, lại đơn giản có thể để trong lòng Lê Thư căng thẳng.

      Thỏa mãn phản ứng của Lê Thư, Lê Duy Tuyền mở miệng, "Ngươi chỉ có bản lĩnh để con ta ở loại địa phương như vậy sao?"

      Lê Thư nghe vậy, mím môi cái, biết nên cái gì cho phải, Lê Phong cũng chau mày, chắn trước người , thầm đè nén chút sợ hãi với cha của mình, mở miệng : "Cha... ở chỗ này, người nên nuôi gia đình là con mới đúng."

      "Phải ." Khẽ nhíu mày, nhưng giọng của Lê Duy Tuyền cũng có gì quá mức phập phồng, "Ta lại chỉ biết, từ con liền nên được người hầu hạ." chuyện, xoay người về phía gian nhà, "Nếu như được gả cho người đàn ông bình thường." Hai chữ bình thường cố ý nhấn mạnh thêm.

      Nam nhân bị chỉ cúi thấp đầu, nữ tử vội vàng nắm tay nam nhân, chỉ sợ lại xuất suy nghĩ gì tốt, lại hít sâu mấy hơi, bình phục tâm trạng rối loạn của mình.

      Thấy hai người, đặc biệt con nhà mình nhẫn nhịn, bỗng nhiên Lê Duy Tuyền có chút ảo não, lại chẳng biết tại sao, vẫn kiên trì việc làm của bản thân, như bình thường vào phòng.

      Lê Thư thấy thế, vội vàng thu hồi hổ thẹn uể oải theo, thấy đối phương chọn xong cái ghế ngồi vào chỗ của mình, liền ân cần xoay người muốn pha trà, lại ở nửa đường ngừng lại, có chút biết là sao.

      Trà thô nhà nông, nam nhân cả người quý khí này... Sợ là thèm liếc mắt !

      Nhưng mà, pha trà, nhưng cũng biết làm gì để chiêu đãi.

      Nhưng mà, thê chủ ở sau người thọc , ánh mắt nghiêng nhìn về nơi để trà, ràng cho thấy muốn pha.

      Dừng chút, xoay người, rửa sạch cái cốc tốt nhất, cẩn thận ngâm vào nước, lại tri kỉ pha độ ấm thích hợp, liền bưng đến. Cho dù nam nhân kia xem thường, tóm lại cấp bậc lễ nghĩa thể bỏ.

      biết là ngoài dự liệu, nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc cái ly trà kia cái, liền giống như thấy được, quay đầu, chỉ chỉ tiểu nha đầu theo vào phong, với Lê Phong, "Đứa bé kia, là con của con?"

      "Vâng." Nữ tử cúi đầu, trả lời.

      Nghe xong câu trả lời chắc chắn, nam nhân quay đầu, nhìn về phía nha đầu kia, "Cháu tên là gì, mấy tuổi?"

      "Tên là Lê Niệm, năm tuổi." Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, bộ ngây thơ sợ người lạ, cực kỳ giống, cực kỳ giống mẹ của nàng lúc .

      Trong lòng nam nhân gợn sóng, rồi lại thở dài mang theo chút chua xót.

      Từ lúc nào, bé thích nhất gối đầu lên đùi , học được vẻ mặt phòng bị với , cách ngày càng xa chứ?

      Chắc, vào lúc mẹ con bé chết... Đều là do sai...

      Trong lòng nam nhân lạnh lẽo, chỉ đành thở phào mấy hơi, ngẩng đầu còn muốn hỏi chút gì, thấy đôi mắt to của đứa bé kia nhìn chăm chú bàn trà, nhanh nhảu hỏi, "Ông ngoại, vì sao người uống trà cha pha cho người vậy? Cha pha uống rất ngon, nương rất thích, ông ngoại thích?"

      "Hở? Tất nhiên là có." Nam nhân nhìn khuôn mặt tươi cười của hài tử, khẽ gật đầu cái, cho đáp án khẳng định, liền cầm ly trà bàn, tiểu nha đầu thấy vậy, cười càng thêm tươi tắn.

      Theo lời nữ hài cẩn thận uống hớp, nam nhân hơi dừng chút, : "Hài tử ngược lại tệ." ra khỏi miệng, lại thấy hối hận, vì sao phải khen hài tử của nam nhân vô dụng này chứ? Con quý giá nhất của cho , nhưng căn bản lại chăm sóc tốt.

      Chỉ là, thấy tiểu nha đầu mừng rỡ khi nghe được lời khen, chút thoải mái trong lòng liền biến mất còn bóng dáng.

      Lần đầu tiểu nha đầu biết mình còn có ông ngoại, tuy rằng lần đầu gặp mặt để lại ấn tượng tốt gì cho nó, nhưng lại hình như rất thích , tất nhiên, quan trọng hơn là, người nam nhân thứ hai mà nó thấy chút yếu ớt nào ngoại trừ cha của mình, điều này khiến cho tiểu nha đầu có chút hưng phấn, giống như người bị điên, hai ba phát liền nhào đến trước mặt nam nhân, đỡ lấy thành ghế, cái miệng nhắn nhếch lên như hạt đậu , ngay cả cha nó ho khan với nó cũng chú ý đến.

      Lê Duy Tuyền uống cạn ly trà, liền thả cốc, lẳng lặng nghe tiểu nha đầu hăng hái về những chuyện nhàm chán của tiểu hài tử, lại cảm thấy chút thiếu kiên nhẫn nào.

      còn nhớ, Phong Nhi của , khi còn bé cũng như vậy, ngồi ở chân của , cái miệng nhắn phải ăn chính là , cùng dừng lúc nào.

      ra , Lê Duy Tuyền nhớ kỹ, sao Lê Phong lại nhớ chứ?

      Nữ tử nhìn nam nhân rất kiên nhẫn nghe tiểu nha đầu ngừng , hơi có chút xuất thần.

      giống như bây giờ, quan hệ giữa nàng và rất tốt, vô cùng tốt.

      Khi đó còn tuổi, hôm nay cũng nhớ lắm, nhưng nàng lại có ấn tượng, từng như bây giờ, nghe nàng lúc kể ngừng những chuyện nhàm chán này --- nàng từng cho rằng đó là mơ, luôn bề bộn nhiều việc, lại ghét nhất bị người khác làm lãng phí thời gian, làm sao hạ mình nghe nàng những thứ này?

      ... Nhưng bây giờ, nghe...

      Bên này, Lê Phong xuất thần, bên kia, Lê Thư cũng ngồi yên, hơi nhíu mày cái, đứng dậy, nhàng kéo hài tử đến bên người, cúi thấp đầu xin lỗi: "Thất lễ, nhạc... Lê đại nhân. Tiểu hài tử hiểu chuyện."

      " sao." Lê Duy Tuyền câu, vừa lòng vì bị cha của nó cắt đứt, rồi lại kéo nữ hài nghe lời phản kháng đến bên cạnh mình, "Để cho nó tiếp tục."

      Lê Thư có chút khó hiểu, nhưng vẫn thả tay, lùi bước ngồi xuống.

      Tiểu hài tử cũng để ý nhiều như vậy, cười ngẩng đầu, vừa muốn tiếp tục, lại chợt phát mình nghĩ ra đề tài gì để nữa, liền dứt khoát mở miệng hỏi câu, "Ông ngoại, sao nương thích người vậy?"

      thế nào đây, phần lớn mọi người đều thích hài tử hiểu chuyện...

      Lê Thư run lên bần bật, vội vàng ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, thấy hình như vẻ mặt của nam nhân cũng tốt lắm.

      Chỉ là, đợi có ý kéo đứa bé qua, nam nhân liền mở miệng trả lời, " có, sao con lại cảm thấy mẹ con thích ta?"

      "Vừa nhìn thấy rồi!" Tiểu nha đầu nhìn ra điều gì, vẫn ngây thơ hỏi.

      Nam nhân hơi dừng chút, câu "Đó là do con nhìn lầm rồi" còn chưa ra khỏi miệng, liền bị người đoạt trước, "Cha, người đến chỗ này làm gì." Đúng là Lê Phong.

      Nữ tử ngẩng đầu, trong mắt nhìn ra tâm trạng gì, thấy nam nhân có động tĩnh gì, liền đem câu này phải là câu hỏi, mà là câu trần thuật, giống như lệnh đuổi khách lập lại lần, "Cha, người đến chỗ này làm gì."

      Lê Thư nhìn thê chủ nhà mình, biết phải làm sao, chỉ có thể nhàng kêu, "Phong Nhi."

      Sao có thể vô lễ với trưởng bối như vậy? Lại còn... Trưởng bối mà từ trước đến nay bọn họ vẫn sợ hãi.

      Nữ tử chuyện.

      Thực , nàng cũng biết bản thân bị làm sao, có lẽ là ngày hôm nay nhớ đến, nhiều chuyện lộn xộn khi còn bé, rất nhiều?

      Từ trước đến nay nàng thích cha của mình, lại chưa bao giờ vô lý như thế, nàng thực biết mình bị làm sao vậy.

      Hoảng loạn như vậy, vội vàng, giống như muốn xác định điều gì.

      Nam nhân đối diện yên lặng, nhất thời bầu khí có vẻ vạn phần quỷ dị.

      Lê Phong chỉ nhất định bản thân hoa mắt đúng , nếu tại sao nàng lại cảm thấy nam nhân đối diện giống như bị thương, giống như là, nếu như có thể khóc, khóc lên rồi.

      Giống như cũng lâu lắm, lại như qua lâu, ngay lúc đến tiểu hài tử cũng nhận ra bầu khí bất thường , nam nhân mở miệng: "Thế nào, ta đến thăm con của mình cũng cần bị hỏi chút tại sao chắc?"

      Nam nhân đầy mình kinh nghiệm thương trường chỉ bản thân rất bình tĩnh, lại biết, giọng của từ lâu run lên.

      Lần đầu tiên bị con che dấu chán ghét như thế mà...

      Chỉ là , có chút buồn mà thôi, ...

      Nam nhân mím môi cái, thấy hô hấp có chút khó khăn, giống như lần đầu tiên, người kiên cường mạnh mẽ như , thực biết cái gì cho tốt.

      Chỉ là, cũng ngờ, nữ tử đối diện nhìn , lần nữa mở miệng nội dung lại hoàn toàn ngược lại với phán đoán của : "Vậy, cha muốn ở đây ? Phía nam vẫn còn phòng trống."

      "Nếu như con sợ nghèo quá, vậy được."

      Nam nhân nhìn về phía nữ tử, chưa bao giờ biểu đạt tâm trạng của mình như lúc này, đầy mặt ngạc nhiên, cứng đờ gật đầu.

      Mà lúc này, bên kia.

      Tiếu Ninh vứt cây cỏ , nằm úp sấp ở trong xe ngựa có chút bất đắc dĩ, "Ôi chao, ta ... Vì sao chúng ta lại ra dễ dàng như vậy?" Hít sâu hơi chợt đứng dậy, "Này này, mấy lão hồ ly triều sao? Lúc này gặp tự nhiên ta thấy buồn chán quá!"

      "Còn thấy buồn chán hả!" Lưu Quý nhàng liếc mắt, "Nếu đấu với các nàng, chúng ta căn bản có phần thắng, chẳng biết tại sao nhưng nếu các nàng có thể mắt nhắm mắt mở để chúng ta trốn thoát, tốt nhất nên biết quý trọng."

      "Ôi chao, ta phải chỉ chút cho vui thôi sao!" Tiếu Ninh nhếch mi, nằm úp sấp trở lại, "Ngươi , là ai giúp chúng ta vậy?"

      "Ta biết... Cho dù là hoàng nữ tiền triều Mạnh Triêu Thần hay là Lê Phong các nàng, sợ là đều có tâm vô lực!"

      "Đúng vậy, cho nên, thực là, chỉ có sao?" Tiếu Ninh gật đầu, giống như khẳng định suy đoán của mình, "Nếu như là con cáo già cực phẩm kia, có thể làm được cũng kỳ quái đâu!" Nhìn chăm chú cỏ đuôi chó trong tay, "Chỉ là nghĩ đến, ông ta lại có thể giúp chúng ta... chẳng qua, thực ra cũng lẽ phải thôi! Tuy rằng rất khó nhìn ra, nhưng trời biết ông ta có bao nhiêu đau lòng nha đầu kia đâu!"

      "Lẩm bẩm cái gì mà lâu vậy." Nữ tử bên nhíu mày, "Muốn mua cái quan tài gì, cho ai?"

      "Gấp cái gì, đến chỗ nương cha của ngươi hay đến chỗ Lê Phong trước đây?"

      "... Trước xem nương , biết nữ nhi lại phải con ruột của mình, sợ là trong lòng cũng rất khó chịu."

      "Rất khó chịu? Hừ! biết năm đó các nàng đối xử với Lê Thư như thế nào!"

      ...

      ***

      Nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng trước mặt, Mạnh Triêu Thần nhịn được lấy tay nhéo chút, lại làm cho khuôn mặt nhắn càng đỏ hơn, nàng nhịn được cười lên tiếng, ngả ngới : "Thế nào? Trụy Nhi? Mới đưa chàng cây trâm mà vui vẻ như vậy?"

      "Ngươi, ngươi, ngươi hư hỏng!" Giọng nam xinh đẹp như trẻ con, khuôn mặt mang theo rặng mây đỏ hơi đẩy nữ nhân cái, lại dậm chân cái, cuối cùng nhìn được xoay người chạy , giả vờ nghe được tiếng trêu đùa sau lưng, "Ôi! Sao lại xấu hổ như vậy? Chờ đến lúc ta đến nhà nàng xin cưới, chàng phải làm thế nào bây giờ đây!"

      Ai, ai cần ngươi xin cưới chứ! Trong lòng nam hài hơi cãi lại, khóe miệng lại tự chủ ngày càng cong lên....

      ***

      Ngoài thành, lạnh lẽo vắng vẻ, phần mộ đơn.

      lão đạo sĩ đứng yên trước mộ phần, im lặng giống như tồn tại.

      lúc lâu, người nọ bỗng nhiên mở miệng, sắc nhàn nhạt lại mang theo linh hoạt kỳ ảo, nhưng lại che được mang theo vui sướng, "Liên Nhi... Liên Nhi, ta chỉ biết, con của chúng ta, con của chúng ta, nhất định có cuộc sống hạnh phúc."

      "Chàng nhìn thấy sao" Hài tử của chàng, ngày thường xấu sao?"

      "Chàng nhìn thấy sao? Nó được nâng ở trong lòng bàn tay đó thôi! Giống như năm đó chúng ta vẫn hi vọng vậy."

      nhàng cúi người, lão đạo xoa xoa bụi bặm bia mộ, "Ta và chàng, cũng nên yên tâm thôi..."

      __ Hoàn__

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :