1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên sủng - Mộng Cầm U

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 49: Cố nhân

      Editor: Sakura Trang

      khí vắng vẻ nhưng yên tĩnh, bởi vì có vài tiếng dế kêu liên tiếp như bản nhạc, đêm khuya.

      gia đình trong thôn trang, vẫn còn lóe ngọn đèn.

      Dưới ngọn đèn yếu ớt, nam nhân ngồi ở miếng vài mới nay, may vá ngay giữa ánh đèn, bên cạnh đặt cái đệm làm được nửa, mà dưới chân của , nữ tử ngủ say.

      Cúi đầu thuần thục ghép nửa cái đệm kia thành , nam nhân lại nhịn được buông kim chỉ, lấy tay cẩn thận xoa mặt của nữ tử.

      Khuôn mặt khi ngủ của nữ tử yên bình, trong mộng giống như cảm nhận được cái chạm của nam nhân, nhàng chép chép miệng, theo bản năng cọ cọ khuôn mặt về phía nam nhân, sau đó lại yên tĩnh lại, bộ dáng ngây thơ đáng như hài tử.

      Nam nhân nhìn người nằm đầu gối, nhịn được nhếch môi, cúi người ôm nữ tử, đặt môi ma sát lên trán nàng vài cái, dừng chút, mới lưu luyến đứng dậy, vuốt tóc đối phương cho mượt, lúc này mới cầm lấy kim chỉ làm tiếp việc vừa làm.

      Đêm càng ngày càng đen, ngọn đèn duy nhất ở Lê gia, cũng chập chờn vài cái, rồi tắt.

      Trong bóng tối, nam nhân nhàng điều chỉnh tư thế, để nữ tử gối lên khuỷu tay của mình, lại chắp chăn cẩn thận, mới nhắm mắt, ngủ say trong tiếng hít thở của thê nhà mình.

      *****

      Lúc Lê Phong mở mắt, trời còn chưa sáng, nhưng nàng cũng ngạc nhiên việc mình cỏ thể dậy sớm như vậy.

      Xoa xoa ánh mắt hơi cay bởi vì quen dậy sớm, nữ tử ngáp hai cái, mới cảm thấy hơi tỉnh táo chút, thuận tiện hơi dùng sức, muốn đẩy hai tay của nam nhân ôm eo mình, lại ràng đánh giá thấp độ nhạy cảm của đối phương.

      "Sao lại dậy sớm như vậy?" Nam nhân đầu tiên hơi di chuyển cánh tay, mới , săn sóc lại đến nỗi hù dọa Lê Phong, nhưng cũng ngăn được nữ tử chán nản, "Sao tỉnh rồi? Ta dùng sức rất lớn sao? Hay là do chàng ngủ ngon giấc?"

      " phải, là do Thư Nhi ngủ quá nhiều thôi." Nam nhân nhếch môi, "Phong Nhi đói bụng sao?"

      " có, phải bình thường chàng đều dậy vào lúc này sao? Chẻ củi, làm chút cơm trời sáng." Nữ tử như đương nhiên, "Cho nên dậy vào lúc này cũng phải sớm mà."

      chuyện, thuận tiện che lời khuyên mang theo đau lòng của nam nhân, "Sớm như vậy xung quanh cũng nấu cơm mà!"

      Lê Thư bẹp bẹp miệng, thế nào cũng luyến tiếc thê chủ nhà mình làm việc nặng mà mình phải làm, rồi lại tìm được lý do thích hợp để lại, liền chỉ biết nắm cổ tay của nữ tử, do dự mở miệng vài lần, mới rốt cuộc phát ra tiếng, "Phong Nhi đồng ý, sinh hoạt tìm người làm."

      "Đây phải là do tìm được mà ~" nữ tử nhướn mi, "Chàng cũng đến mức để ta làm cái gì chứ, là, luôn cảm giác mình bị chàng nuông chiều đến hỏng."

      Nam nhân lại chỉ vuốt ve tay của nữ tử, im lặng.

      Nữ tử bất đắc dĩ thở dài.

      Thực , Lê Thư nghĩ đến, bản thân lại có thể có lúc cảm ơn tình địch của bản thân như vậy.

      giống như bây giờ.

      Tại lúc thê phu hai người căng thẳng mà giằng co, cửa đột nhiên có tiếng gõ.

      Lê Phong đoán, đây tiếng đập cửa nàng thích đầu tiên.

      Đắc ý nhếch mi nhìn nam nhân, nữ tử cười bướng bỉnh, sau đo coi như đương nhiên mà thoát khỏi tay Lê Thư, đứng dậy mở cửa.

      Chỉ tiếc, người ngoài cửa... là vẫn như trước khiến người vui vẻ mà.

      Lê Phong thề, lúc bản thân nhìn thấy bóng bé rụt rè ở ngoài cửa, huyệt thái dương nhịn được giật giật vài cái.

      Quay đầu thở dài, Lê Phong an ủi mình,... ít nhất... Bởi vì tồn tại của vật này, mà bản thân tạm thời thoát khỏi kiềm chế của tướng công "hộ thê như mạng" nhà mình, sau đó nhịn được lại thở dài, cuối cùng mới điều chỉnh được tâm trạng của mình, cố gắng dùng giọng nhàng, cố gắng biến mình thành đại tỷ tỷ tri kỷ toàn tâm toàn ý chỉ điểm sai lầm cho tiểu bằng hữu, "Tiểu Trụy Nhi đúng , đệ đến làm gì vậy?"

      "Đệ, đệ..." Tiểu nam hài đỏ mặt, lắp bắp, "Cơm... đưa..."

      "Cơm?" Nữ tử kinh ngạc nhếch mi, lúc này mới chú ý đến hộp đựng thức ăn trong tay nam hài, "Muốn tỷ đưa cơm giúp đệ sao?"

      ", phải..." Đầu nam hài giống như muốn cúi xuống dưới lòng đât, "Cho, cho... tỷ..." chuyện, nhưng giống như chịu nổi nữa, quan tâm mà bỏ hộp đựng thức ăn vào trong tay của Lê Phong, xoay người dừng sức kinh người lên đôi bàn chân mà chạy.

      Lê Phong kinh ngạc nhìn chút trời còn chưa sáng hẳn, lại nhìn chút hộp đựng thức ăn trong tay mình.

      Đây là... Có ý gì?

      Sáng sớm làm xong cơm, nhìn ra, hài tử này còn chăm chỉ như thế đó.

      đúng đúng, vẫn đề trọng tâm phải cái này mà! Là, tại sao nàng lại ăn cơm của chứ?

      Chắc chắn làm ý của lão bà bà, lẽ ra nàng nên trả lại!

      Nhưng mà, nữ tử xoa xoa tóc, nhịn được bắt đầu kiếm cớ cho lười biếng của mình, nhưng trả về như vậy cũng lễ phép nhỉ...

      Ai nha nha, dù sao cũng nhận rồi, cứ cầm về chia sẻ với tướng công nhà mình !

      Thấy thê chủ nhà mình xách hộp thức ăn bước vào, đôi mắt Lê Thư tối lại, lập tức lại tự nhận là giấu bày ra vẻ mặt bình thường, mạnh mẽ mở miệng cười, "Tiểu công tử nhà bên cạnh đưa đến?"

      "Ừ, đúng vậy." Nữ tử bên trả lời, bên mở hộp đựng thức ăn, sau đó nhịn được khen, "A, thơm quá a! nhìn ra, mới như vậy biết làm cơm rồi!"

      "A, ừ, đúng vậy." Nam nhân lung tung hòa theo, ngón tay nắm chặt đệm giường dưới thân.

      "Đáng tiếc," nữ tử nếm thử miếng, "Ta vẫn thích mùi vị chàng làm hơn cơ."

      "Là, ?" Nam nhân nghe vậy, lúc này mới cảm thấy đè nén trong lòng tiêu tán hết, "Thực ra tại Thư Nhi, có thể làm cơm rồi."

      " được, ta đau lòng!" Nữ tử chuyển bàn đến cạnh giường, gắp miếng rau đưa đến bên miệng nam nhân, vừa lòng nhìn nam nhân nuốt xuống, "Ta làm cơm ngon, đưa đến, ta cứ vui lòng nhận trước."

      Cười cười, nữ tử lại đút miếng, nhìn nam nhân ăn như nhai sáp, "Cho nên, chờ vết thương chàng khỏi, tặng bao nhiêu phần cơm, chàng liền làm bấy nhiêu phần cơm cho cầm về, chúng ta nợ !"

      Đôi mắt nam tử theo lời này, trong nháy mắt liền sáng lên, mặt tự chủ mang theo vui sướng như hài tử, chỉ cảm thấy trong nháy mắt tâm trạng sung sướng lên, vì vậy mặt mày cong cong, lại mở miệng ngậm lấy rau thê chủ nhà mình đút.

      Bị hài tử kia làm cho ăn sao chứ, Phong Nhi nhà , muốn phân quan hệ với Tiểu Trụy Nhi mà!

      ******

      Đôi khi, Lê Phong khâm phục kiên nhẫn của người già, quả nhiên khiến cho bậc phàm phu tục tử như nàng thở dài tự nhận bằng mà.

      Nữ tử nhìn nam hài đỏ mặt cúi đầu, đột nhiên cảm thấy rất vô lực.

      Ba bà ơi bà bà, rốt cuộc vãn bối làm gì để người nóng ruột nóng gan ưu ái có thừa như vậy chứ, người hãy cho vãn bối , vãn bối nhất định sửa!

      "Làm sao vậy, Trụy Nhi?" Cảm giác mình thở dài nhiều phải buồn đến chết rồi, Lê Phong để giọng ôn nhu.

      "Phòng, mái nhà..." Nam hài quyết tâm kết thân với muỗi, giọng đến gần nhu nghe thấy.

      " mái nhà lại có vấn đề?" Nữ tử chịu đừng thay hết câu.

      "Ừ, ừ..." Nam hài giọng trả lời, hai tay nắm góc áo, liều mạng xoa nắn.

      Lê Phong thở phào nhõm, cuối cùng cũng hỏi được, vừa định theo nam hài sửa cái mái nhà biết là vô tình hay cố ý bị hỏng kia nhà , lại nghĩ rằng, có thể nghe thấy giọng vạn phần tưởng, "Ôi! Muội sao lại có thể quen biết tiểu mỹ nhân như vậy, sao giới thiệu cho tỷ tỷ quen biết chút?"

      Lê Phong ngạc nhiên, khó tin ,"... Mạnh Triêu Thần..." Sau đó lại tỉnh hồn lại, "Tỷ tỷ?"

      "Đúng vậy, còn nhận ra ta ha!" Nữ nhân vẫn thích bạch y như cũ, lắc lắc quạt bước thong thả về phía này, " chứ nơi này của muội muội hảo lánh, để tỷ tỷ tìm khổ mà..." Ngữ điệu bi thương, làm như tiểu nha đầu bị người phụ tình vứt bỏ, hết lần này đến lần khác còn mang theo trêu tức thể bỏ qua.

      Lê Phong quay đầu, tức giận trừng mắt cái.

      Mạnh Triêu Thần lại chỉ cười cười, liền nghiêm túc, "Quay về chuyện chính."

      "Hả?" Quay đầu, Lê Phong nhìn đối phương cách nghiêm túc.

      "Lúc nào muội gặp được tiểu mĩ nam như thế?"

      "..." Nàng chỉ biết, nên nghiêm túc với người này!

      Xoa xoa huyệt thia dương, lúc này Lê Phong mới nhớ đến bên cạnh còn có tiểu nam hài, lại bất hạnh nhớ đến, hài tử này nhìn thấy nàng mặt đều đỏ bừng, nếu nhìn thấy Mạnh Triêu Thần như vậy... phải bị dọa chết khiếp?

      Cho nên, khi nàng vội vàng xoay người nhìn về phía nam hài, mới phát người bị dọa là mình.

      Vì sao, nam hài nhìn thấy ai đều mặt đỏ tim đập, lúc này lại mở mắt to, tò mò chớp chớp nhìn về phía Mạnh Triêu Thần liên tục đánh giá, có nửa phần sợ hãi như bình thường?

      Mạnh Triêu Thần ràng chú ý đến ánh mắt nam hài, nở nụ cười, "Thế nào, tiểu mỹ nhân, ngươi cũng có hứng thú với tỷ tỷ ta hả?"

      "Tỷ vớ vẩn gì đó?" Lê Phong nhíu mày. Mặc dù chút tình cảm với hài tử này, nhưng nàng lo lắng hài tử sạch như Tiểu Trụy Nhi bị cái nữ tử mặc dù bản thân hiểu , lại nhìn biết là tên hoa hồ điệp (người trăng hoa) làm bẩn.

      "Tiểu đệ đệ vẫn chưa trả lời mà, sao lại bảo vớ vẩn chứ?" Nữ nhân giống như cảm nhận được đề phòng của nữ tử, chỉ cười chuyện tiếp với nam hài, "Ngươi tên là gì vậy?"

      "Tiểu Trụy Nhi." Lại còn có nửa phần lắp. Nhất thời Lê Phong có chút thất bại.

      "Ừ, Tiểu Trụy Nhi, Tiểu Trụy Nhi, cái tên hay." Nữ nhân gật đầu. "Ta là Mạnh Triêu Thần, tất nhiên, tên bên ngoài hay dùng là "Hạ Sơ", ngươi hãy gọi là Sơ tỷ tỷ nhé?"

      "Ừ, Sơ tỷ tỷ." Nam hài gật đầu, hiểu có biết bao ngoan ngoãn, càng là cho Lê Phong thấy thất bại.

      Quên , dù thế nào cho dù Mạnh Triêu Thần là tên hoa hồ điệp, cũng tuyệt đối là chính nhân quân tử, làm gì với nam hài này đâu! Dù sao cũng là tiền Hoàng trưởng nữ.

      Cho nên, điều nàng nên làm là về chăm sóc cho tướng công nhà mình thôi!

      Vốn là nghĩ như vậy, bất đắc dĩ, chợt Mạnh Triêu Thần lại nhớ đến ít chuyện.

      "Được rồi, muội muội, còn có chút chuyện quên ."

      "Chuyện gì?" Lê Phong vô tình phất tay, " mau!"

      "Cũng phải chuyện lớn gì, chỉ là nửa đường gặp gỡ Ôn công tử và Ôn tiểu thư, thấy Ôn tiểu thư bị thương nặng, liền thuận tay mang đến khách sạn bình dân, muội có muốn thăm ?"

      Lê Phong bình tĩnh áp chế dục vọng muốn giết người của mình, "Tỷ tỷ, cái này, chỉ là việc ?"

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 50: Hai người

      Editor: Sakura Trang

      "Ôn Thư bị thương? Rất nặng sao?" Nữ tử cau mày, cưỡng chết cơn tức với nữ nhân này, "Khách sạn nào?"

      " có việc gì, nha đầu kia còn sống, còn làm cái việc bưng trà rót nước sống chết để cho người khác nhúng tay đó!" Nữ nhân nhìn Tiểu Trụy Nhi cũng quay đầu lại, cách quan tâm rồi phất tay, "Khách sạn bình dân Đồng Phúc."

      "Bị thương lại rót nước cho người khác?" Nữ tử mím môi cái, ràng có chút nóng nảy, nhưng cũng quên xoay người về nhà mình trước, sắp xếp tướng công nhà mình, thông báo việc làm, mới vội vã về phía khách sạn bình dân.

      Mạnh Triêu Thần đứng sau nữ tử bĩu môi, "Ai nha nha cũng phải người thân thiết đến như vậy, nha đầu kia biết sao lại có lòng tốt đến vậy chứ!"

      Nhìn tấm biển cao ghi "Khách sạn Đồng Phúc" chút, nữ tử cũng kéo dài thời gian, vội vã hỏi chưởng quỹ nơi gian phòng hai người ở, liền lên lầu.

      ràng có chtus do dự, bây giờ đứng trước cửa phòng nữ tử lại chần chờ, thậm chí có chút hối hận sao mình lại lỗ mãng mà chạy đến như vậy.

      Tuy có ấn tượng tốt gì với hai người đó, nàng lại thể thừa nhận, dù sao cũng là người có quen biết. lâu có tin tức của hai người này, có lại là tin Ôn Thu thương nặng, nàng xác thực nhịn được cảm thấy lo lắng, lại suy nghĩ lung tung có phải Tả tướng tìm được hai người này rồi hay , lại dùng vũ lc ép buộc.

      Nghĩ như vậy, liền vội vã chạy đến, cũng suy nghĩ nhiều, lúc đến đây mói tỉnh táo lại, mới ý thức được quan hệ của nàng với bạn họ vô cùng xấu hổ.

      Chết tiệt, lúc nào nàng mới thành thục hơn chút cơ chứ!

      Bất đắc dĩ thở dài, ở trong lòng giận Thư Nhi của nàng cũng ngăn cản nàng, nữ tử xoa xoa tóc, xoay người muốn xuống lầu, lại ngờ, cửa đằng sau, lại có thể "Chi nha" tiếng liền mở!

      Nữ cả cả kinh, sau đó cúi đầu, chết tiệt! Ông trời người là tên xấu xa, sao tự nhiên lại đến nàng phải đối mặt với nàng chứ?

      Thở dài liên tục, nữ tử quay đầu, "Ôn Thu, lâu gặp."

      Nữ nhân bưng chậu nước thấy nàng, ngạc nhiên, ngẩn ra, sau đó hồi phục tinh thần lại, vội vàng đóng mạnh cửa, giọng với nàng: "Ngươi đến làm gì?"

      Nữ tử lúng túng cài tóc, "CŨng có gì, chỉ là, chỉ là lo lắng -- ta nghe , người bị thương nặng lại còn lấy nước làm gì?"

      "Liên quan gì đến ngươi", nữ tử mặt lạnh, "Ở đây có gì đáng giá để tiểu thư nhìn, mời tiểu thư trở về ." Dứt lời, môi mím chặt.

      "Được..." Lê Phong gật đầu đồng ý.

      Nàng chỉ biết như vậy. Chỉ là, dù biết đây là cách ứng xử phải làm, nhưng trong lòng vẫn thể tránh khỏi có chút khó chịu.

      Quên , vẫy vẫy đầu, xem tạm thời hai người kia có gì đáng ngại, nàng cũng thể bảo vệ được hai người họ ở lại chỗ này cũng có tác dụng gì.

      Nhưng mà, ngươi biết, cái thế giố này, còn có câu, là " xảo phải thư"

      Dù sao, hẳn là Ôn Đường tuyệt phải cố ý ra khỏi phòng vào lúc này.

      Nhìn nam tử kéo cửa ra, Lê Phong hậm hực mà quay đầu, "Ta chỉ... ngang qua..."

      Nam tử nhìn chăm chú vào nữ tử, cho đến khi nữ tử hơi có chút tay chân luống cuống, mới giống như hạ quyết tâm lớn, "Lê tiểu thư, vào ngồi chút sao?"

      Ta muốn nhìn ngươi chút.

      "Ta còn phải... Ừm, được rồi."

      ***

      Thở dài, Lê Phong nhìn chằm chằm vào hoa văn ly trà.

      Nàng đổ vào trong bụng năm ly trà rồi, có chút chịu được, nhưng mà đến khi chén thứ năm thấy đáy, lại rót cho mình chén nữa.

      Cũng là chuyện có cách nào khác, Ôn Đường đứng ở bên vẫn mím môi, cũng muốn , nữ tử tìm nhiều chuyện làm, chỉ phải giả vờ liên tục thưởng thức trà.

      Mà Ôn Thu mang theo cánh tay bị thương và cái chân bị thương vội vàng trước sau chăm sóc thiều gia nhà mình, sống chết muốn để Lê Phong nhúng tay. Cũng may vết thương của nàng mặc dù sâu nhưng cũng chạm thương đến gân xương, quả nhiên câu bị trọng thương của Mạnh Triêu Thân kia đều là quá.

      Ôn Thu mang theo vết thương tận tâm tận lực chăm sóc Ôn Đường, mà Ôn công tưt này lại làm như thấy, mặc cho người bệnh đổ mồ hôi.

      Cuối cùng nữ tử cũng chịu được, nhìn nữ nhân ra sức lau chùi bình hoa. "Ta , Ôn THU, để ta làm ."

      " cần đại giá của tiểu thư." Làm như cung kính, ra đầy ý xa lánh.

      Biết bản thân quan hệ xấu hổ, nữ tử cũng tiện cưỡng cầu.

      Lại cúi đầu thở dài, chén thứ sáu khó khăn lắm cũng thấy đáy, từ lúc nàng đến Ôn Thu cũng bước ra khỏi cửa phòng bước, khí trong phòng quả có chút quỷ dị.

      Lê Phong nhớ đến tướng công ôn hòa dễ thân và cảm giác tự do trói buộc khi bên cạnh , xoa xoa mũi, cuối cùng cũng cố gắng khơi mào trọng tâm câu truyện lần hai, "Ta tướng vẫn mực tìm các ngươi?"

      "Ừm."

      "Ôn Thư từng chống lại sao?"

      "Vết thương ít."

      "Nếu tả tướng lại đuổi theo... làm sao?"

      " biết --- có thể Ôn Thu chết chăng." Hời hợt.

      Bỗng nhiên Lê Phong khống chế được tràn ngập chán ghét đối với nam tử tựa như trích tiên kia.

      Thở mạnh hai cái, Lê Phong muốn mở miệng, lại lại ý thức đến Ôn Thu ở bên cạnh, bất đắc dĩ ngậm miệng.

      nàng rất muốn hỏi chút, đến tột cùng là trong lòng nam tử này nghĩ như thế nào.

      thương Ôn Thu sai, nhưng mà, lại có thể, câu hời hợt "Có thể chết chăng." như vậy.

      cái người liều tính mạng dẫn tránh né đuổi bắt, vì bị khổ thương ít, mang theo vết thương vì chạy trước chạy sau oán hối câu "Có thể chết chăng."

      mang theo nửa phần cảm tình.

      Tay cầm ly trà thả lỏng lại nắm chặt, Lê Phong bỏ cốc lên bàn, quyết đoán đứng dậy, tạm biệt, "Ôn công tử, lamg phiền, sau này còn gặp lại."

      ", ngồi thêm chút sao?" Nam tử có chút hoảng hốt, đầy chờ đợi nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, nhất thời Lê Phong thấy, bản thân chịu nổi.

      chịu nổi Ôn Thu liều tính mạng, liều viên tâm cũng đổi được ánh mắt của .

      "Thứ tội." Nữ tử do dự chút, vẫn mở miệng, "Phu quân của tại hạ gần đây có thai, lúc thể rời xa tại hạ, thứ tội." Dứt lời, cũng để ý mặt đối phương trong nháy mắt trắng bệch, xoay người rời .

      Người khác làm sao đều liên quan đến nàng, nàng chăm sóc tốt Thư Nhi của nàng là được rồi. Đè xuống cảm giác tội ác trong lòng, nử tử thở vài cái. Từ lâu nhấn mạnh, nàng chỉ muốn có tướng công nhà nàng thôi, nam tử này, tại sao nam tử này còn hiểu chứ?

      ******

      Đẩy cửa phong mình ra, ngoài dự liệu thấy nam nhân căng thẳng nhìn chằm chằm cửa, khi thấy nàng vui mừng, nhưng lúc chạm vào ánh mắt của nàng cuống quít né tránh.

      Đột nhiên nữ tử cảm thấy ca người thoải mái, liền nhào vào người nam nhân, chăm chú nắm eo đối phương, úp mặt lên lưng đối phương cố gắng ma sát.

      Namn nhân ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng.

      "Chỉ có chàng là tốt nhất." Nữ tử đổi vị trí, đầu tựa chui vào trong lòng Lê Thư, "Bên người nam nhân khác đều thấy khó chịu mà!"

      "Ừ." Cơ bắp buộc chặt của nam nhân sau khi nghe lời này ràng thả lỏng xuống.

      "Đáng ghét... Giấc ngủ đủ, người ta muốn ngủ tiếp chút."

      "Ừ, ngủ ." Nam nhân theo, giọng ôn nhuận như gió mát, tay vỗ lưng nữ tử, "Nằm cho tốt, ngủ nhiều chút."

      "Ừ..." Nữ tử cọ cọ thân thể nam nhân, theo thói quen muốn gối lên đùi đối phương, lại nghĩ như vậy tốt liền đổi cái đệm, ngượi lại đè nam nhân nằm xuống, các định cái đệm bên dưới đủ sạch , liền kéo cánh tay đối phương gôi đầu lên.

      Nam nhân nằm nghiêng, ôm nữ tử vào trong ngực mình.

      ******

      Lúc nam nhân mở mắt, đúng lag lại càng hoảng sợ. Bản thân chẳng biết ngủ lúc nào là việc , việc lớn là...

      Lê Thư qua quýt đúng lên, chẳng biết làm sao để hình dung hoảng loạn của mình, Phong Nhi, Phong Nhi của đâu?

      Có tiếng chẻ củi từ ngoài sân truyền đến, lòng nam nhân hơi buông lỏng, kêu lên: "Phong Nhi." Giọng hơi run run.

      "Ừ? Làm sao?" Tiếng chẻ củi ngoài cửa lập tức dừng lại, nữ tử gần như lập tức mở cửa, "Rất đau hả?"

      " phải..." Nam nhân lắc đầu, vẫn là nhịn được sủng ái của bản thân với thê chủ nhà mình, "Phong Nhi, đừng chẻ, chờ ta tốt hơn làm."

      " có việc gì, cứ để chàng làm ta rất áy náy." Nữ tử vỗ tay cái, "Bình thường ta cũng làm nhiều."

      "Nhưng mà..."

      " sao mà!" Nữ tử nhướn mi, "Đó là lí do vì sao mà đừng quá nuông chiều ta, ta cũng có cần chiều chuộng như vậy mà!"

      "Ừ..." Nam nhân xoa nắn ngón tay của mình, cúi đầu.

      Nữ tử nhíu mày, đến bên giường, kéo tướng công nhà mình, "Làm sao? vui? Ta mệt."

      " mệt, nhưng khó chịu. Phong Nhi làm việc nặng, trong lòng khó chịu, Phong Nhi nên là vị tiểu thư, làm sao có thể làm mấy chuyện này?"

      Nữ tử nhìn nam nhân, nháy mắt mấy cái, sau đó bật cười, "Chàng còn là tướng công của tiểu thư cơ! Làm sao có thể làm mấy chuyện này hả?"

      Nam nhân bĩu bĩu môi, lời nào.

      Nữ tử cong mắt: "Biết Thư Nhi nhà ta đau ta, chẳng qua chẻ củi trợ giúp rèn luyện thân thể, chàng thể cướp đoạt quyền lợi rèn luyện thân thể của ta!" đến cuối chuyển từ trêu đùa thành "từ ngữ chính đáng".

      Nam nhân bất đắc dĩ nhếch môi, nữ tử cần cố gắng lâu, liền nhịn được mặt giãn ra.

      Che chút đứng đắn, Lê Phong nghiêm túc, " , Thư Nhi, chàng có đặc biệt muốn ăn gì để bổ dưỡng và các thứ khác. Này lại là lần đầu tiên, lúc ngủ, ta đều rời khỏi chàng mà chàng còn ó tỉnh, rất mệt đúng ?"

      " có." Nam nhân lắc đầu, "Đều là như vậy, lúc "mở miệng" thoát lực, sức lực và vân vân đều lớn bằng lúc trước, chờ khép lại từ từ chuyển biến tốt đẹp.

      "Ừ... làm cơ thể bị thương chứ?"

      " có việc gì, bị thương."

      "Phù, vậy là tốt rồi." Nử tử dùng tay chọc bụng nam nhân, "Rất đau cho ta biết, ngoan."
      Dứt lời đứng dậy. xoa xoa tóc đầu nam nhân, liền lại muốn ra ngoài.

      Thực trong lòng nam nhân nhiều lần với bản thân nên tùy hứng, cũng biết vì sao, vẫn nhịn được, nắm lấy tay nữ tử, mím chặt môi, gọi tiếng "Phong Nhi", liền cũng biết gì nữa.

      Lê Phong khiêu mi, ngồi trở lại bên giường, "Làm sao, muốn ta ở cùng với chàng?"

      Nam nhân xoa nắn tay của nữ tử, gật đầu.

      Nử tử xì tiếng, buồn cười nắm cổ nam nhân, " sớm chứ! Này có cái gì?" Sau đó đem trọng tâm cơ thể đặt lên người nam nhân, tay đùa vành tai hơi mỏng của đối phương, "Lời của chàng, cùng chàng cả đời biết là vui vẻ biết bao, tại sao có việc này mà cũng do dự nữa!"

      "Ừ." Nam nhân kéo tay nữ tử, mười ngón tay nắm chặt.

      ....

      Sáng sớm hôm sau.

      Lê Phong thực thấy, mỗi lần bản thân mở cửa đều rất kích thích, tại cũng vậy.

      Nữ tử bình tĩnh khiêu mi, "Trần tiểu thư, biết ngươi đến, vì chuyện gì?"

      Nữ tử ngoài cửa gượng gạo quay đầu, "Hừ, ta đến chỉ là muốn cho ngươi biết, ta dự định nhân lúc nam nhân kia thoát mag đến tìm ngươi gây ."

      "Ồ?" Lê Phong nháy mắt mấy cái, "Nga, tốt."

      "Còn có, chuyện ngày đó, tha lỗi!" được tự nhiên ra câu đó, nữ tử thuận tiện câu "Cáo từ", cũng chờ nữ tử hồi phục, liền xoay người rời .

      Nữ tử khiêu mi, nghĩ, vị này nhưng lại đến lời xin lỗi!

      Tiểu thư từ bị cưng chiều lớn lên tuyệt đối có chuyện tỉnh ngộ mà bản thân chạy đến xin lỗi, cũng biêt hai người kia có quan hệ gì đây!

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 51: Dập lửa

      Editor: Sakura Trang

      Trước gương, trong khách sạn bình dân.

      Nam tử tuấn tú vô song lại bôi ít son lên môi, thoa cho đều, lại nghiêm túc bôi lên mặt mình, sau đó nhìn vào trong gương quan sát lúc, còn chưa phải vừa lòng lắm, liền giơ tay lên lại trang điểm lại.

      Phía sau, nữ nhân mua son cho quét nhà với cánh tay bị thương --- thể chịu nổi bẩn loạn.

      Nàng biết thể chịu được cái gì, lại có biết nàng khó chịu cái gì ?

      Cánh tay nữ nhân run rẩy, đột nhiên có chút tủi thân, tuy rằng mặt biểu điều gì, chỉ nghiêm túc quét xong nhà như thường ngày, lại lấy tấm khăn lau bàn.

      Lúc trời chưa sáng, hoặc là, cả đêm ngủ ngon.

      Còn chưa đợi đến canh tư, liền đánh thức nàng, muốn nàng mua son cho -- chạy trốn mấy tháng chưa từng quan tâm đến trang điểm bản thân.

      Nàng biết ăn mặc vì ai, nàng mua.

      chút nàng cũng khó chịu, thực chút.

      Nàng chỉ có chút mệt mỏi, cho nên thở ra hơi, cho nên ngực đau thắt lại.

      Nàng nhìn lần đầu tiên trong mấy tháng qua ăn mặc cho bản thân đến thần thái tỏa sáng, lại giống như của trước đây, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều có thể khiến cho tất cả nam nhân đều tự ti xấu hổ.

      gặp nữ nhân khác.

      Nàng nhìn mang theo mỉm cười --- tuy rằng càng nhiều hơn là lo lắng --- ra ngoài.

      Nàng nghĩ, nàng nên ở lại quét dọn gian phòng sạch , lại dặn tiểu nhị chuẩn bị món ăn mà thích nhất, như vậy vui vẻ hơn chút.

      Nhưng mà, nàng cảm thấy tất cả mọi thứ, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ cũng tốt, dùng hết tính mạng cũng tốt, đều sánh bằng nụ cười của nàng kia với thôi!

      Nam tử mà nàng luôn nhớ mong, nam tử nàng nâng ở trong lòng bàn tay, cứ cẩn thận hèn mọn lấy lòng nàng kia như vậy, cam tâm tình nguyện chịu nữ tử kia mặt lạnh, chỉ cần nàng kia bằng lòng nhận , dù có bị dẫm đapj cũng đều vui vẻ chấp nhận.

      Thực nàng khó chịu, chỉ là thở nổi, cho nên ngực đau.

      Hít sâu hai cái rồi thở ra, nữ nhân cầm khăn lau lau vài cái, nhưng có cách nào làm tiếp nữa. Do dự chút, nữ nhân bỏ qua việc quét tước, len lén đuổi theo.

      Dóng dáng bạch y cao gầy thoát tục, quan trọng hơn là, sớm bị nàng ghi tạc trong đầu hơn mười năm, cho nên, nàng liếc mắt liền thấy được hữu của .

      Cẩn thận theo đằng sau , nàng chẳng biết bản thân duy trì chút may mắn ngay cả bản thân cũng tin là để làm gì, khi nàng nhìn thấy bóng dáng kia đến phòng cũ nát của Lê gia , nháy mắt chút may mắn đáng thương liền biến mất vô tung vô ảnh.

      Môi mím chặc, nữ tử xoa xoa lồng ngực của mình, thấy cửa sân đóng lại, liền nhàng chạy đến gần cửa.

      Chỉ tiếc, Ôn Đường theo bọn họ vào trong, tiếng chuyện lại rất , căn bản nàng nghe được cái gì. Vốn muốn leo lên nóc nhà, lại nghĩ đến nam nhân trong phòng mặc dù mang thai thoát lực, nhưng chẳng may chưa thoát lực hoàn toàn. Chẳng may nam nhân nhạy bén nhận ra tồn tại của nàng, lại đuổi kịp nàng...

      Công tử, tức giận.

      Nghĩ như vậy, nàng cúi thấp đầu, bỏ qua dự định nghe lén, chỉ đành trốn bên tường, nắm chặt chuôi kiếm.

      Lê Phong, nếu ngươi còn coi mình là nữ nhân, cũng gì nặng lời với nam tử!

      "Ô! Đây phải Ôn tiểu muội tử sao?” Giọng hài hước đột nhiên xuất , trong nháy mắt khiến Ôn Thu đề phòng, chợt ngẩng đầu nhìn về nơi có tiếng , thấy ra là tiền Hoàng trưởng nữ Mạnh Triêu Thần, mà bên người nàng còn theo nam hài chưa lớn, bộ dáng mười ba mười bốn tuổi.

      Ôn Thu nhíu nhíu mày, thầm tính toán làm sao để cho nữ nhân nổi danh lắm miệng này ngậm chặt miệng lại.

      Chỉ là, còn chưa chờ nàng mở miệng, nam hài bên người Mạnh Triêu Thần liền mở miệng trước, "Hạ Sơ, nàng là ai vậy?”

      "Ừm ~" giọng nữ nhân kéo dài thể vừa lòng, "Tiểu Trụy nhi, gọi Sơ nhi ta cho ngươi biết."

      "Ta gọi đâu!” Nam hài khả ái bĩu môi nhếch miệng, bộ dáng hờn dỗi của trẻ con, "Ngươi thích !”

      "Ừm ~ tiểu Trụy nhi sao ngươi có thể như vậy chứ?” Nữ nhân nghe vậy, thể bộ dáng càng thêm ấu trĩ khó chịu, cứ như vậy ăn vạ với nam hài còn thấp hơn mình hai cái đầu.

      Ôn Thu thấy mí mắt của mình hơi nhảy lên, sau đó quyết đoán mà quay mặt sang chỗ khác, để ý đến hai người này nữa.

      Mạnh Triêu Thân nhưng cũng mặc kệ nàng, hết sức chuyên chú mà vài chuyện trẻ còn với nam hài kia về những thứ vô dụng nhặt mà ngay cả trẻ con cũng .

      Câu duy nhất đáng để ý là, nữ nhân họ Mạnh kia giống như để ý vứt đến câu, "Nam tử nhay thẳng đó, ngoài trừ muội tử kia của ta, đời này sọ là khó người khác, nếu như vậy mà ngươi còn muốn cả đời, vậy cũng tốt."

      Ôn Thu ôm chặt kiếm, cúi đầu.

      Muốn, tất nhiên nàng muốn. chịu thích người khác có sao, chỉ cần còn chỗ để , nàng liền nguyện ý theo phía sau , oán hối hận cầu báo đáp mà sưởi ấm cả đời .

      Thực ra nàng, căn bản cũng bản thân mình muốn nữ tử họ Lê kia cần , hay là cần .

      Như là qua lâu, lại cũng như cũng lâu lắm, chẳng biết lúc nào Mạnh Triêu Thần và nam hài kia rời , cổng cuối cùng cũng chi nha vang lên tiếng. Tiếng bước chân biểu thị có người ra, cửa nhàng đóng lại, hình như người đóng cửa rất bình tĩnh.

      Ôn Thu tựa bên tường cẩn thận nhô đầu ra nhìn chút, đúng là công tử nhà nàng, công tử quá mức bình tĩnh nhà nàng.

      Nàng chẳng biết bản thân làm sao, chỉ biết trong lòng kéo mạnh, đột nhiên thấy sợ hãi. Công tử nhà nàng khóc làm khó, bộ dạng giống như có chuyện gì, ràng nàng hẳn nên vui mới đúng, vì sao, lại thấy sợ?

      Mặc dù sợ, nhưng nàng vẫn lo lắng giận nàng theo dõi, chỉ phải đè nén tình cảm phức tạp trong lòng, tắt vội vội vàng vàng trở về khách sạn bình dân, còn căn thời gian ngâm bình trà cho .

      Nhưng mà, nàng kiên nhẫn chờ lâu, công tử nhà nàng cũng có trở về.

      Nàng chỉ cảm thấy tay mình có chút run, chưa bao giờ thấy hoảng như vậy, cảm thấy việc có chút bình thường, liền chạy như điên ra khỏi cửa.

      đâu vậy?

      Nàng cho rằng huyện thành nay lớn lớn, cũng , tìm người như thế nào cũng là việc tốn sức, lại ngờ rằng, lại có thể dễ tìm như vậy.

      tường thành cao, rất dễ nhìn thấy, nam tử bạch y tuyệt mỹ ngước nhìn lên cao, giống như nhìn những chú chim bay bầu trời.

      Mà dưới mặt đất, có rất nhiều người ngửa đầu nhìn .

      Trong lòng nàng chợt kinh hãi, cũng quan tâm cánh tay bị thương kia, vội vã chạy đến tường thành, tay nắm hông , lùi lại vài bước, cho đến khi cách tường thành cao kia xa, lúc này nữ nhân mới thở phào nhõm.

      Cuối vùng nhịn được hét lên: "Ngươi muốn làm gì! '

      Cánh tay khống chế giơ lên, lúc bàn tay nhắm ngay khuôn mặt nam tử , đột nhiên nghiêng sang bên, đánh mạnh lên mặt nữ nhân.

      Răng đập phá môi chảy máu, và từ khi sinh ra lần đầu tiên nước mắt.

      Ôn Thu mím môi, "Xin lỗi, là ta chăm sóc tốt cho công tử."

      "Công tử, thỉnh trước tiên nên làm theo ý mình, chúng ta nên trước, quan binh tới!”

      Mới vừa rồi chỉ lo sốt ruột, nàng có để ý đến trong thành còn dán ít tranh của các nàng đây! Mà lúc ra khỏi cửa cửa trong lòng bọn họ ai cũng đều rối bời, cũng nhớ đến việc phải dịch dung.

      Ảo não hít hơi, nàng ôm nam tử chạy ra ngoài, nhưng vẫn vừa vặn bị đám quan binh ngăn cản. Cắn răng, nữ nhân ôm nam tử liều mạng né tránh, chỉ cầu có thể dẫn thoát khỏi đây. Chỉ tiếc, nam tử kia có phối hợp, hơn nữa trong người nàng có thương tích, cho dù võ nghệ cao cường, nhưng cũng lực bất tòng tâm.

      Vì vậy, do các nàng khinh địch, nên bị Tả tướng, bắt về.

      Nàng, hạ nô hèn mọn, dám cả gan vi phạm mệnh lệnh của Tả tướng đại nhân, mang theo công tử của Tả tướng trốn nhà, nhất định chết thôi!

      Buồn cười ý nghĩ đầu tiên của nàng lại là, trong khách sạn, còn có cá dấm Tây hồ mà nàng gọi vì , còn chưa ăn đâu!

      Nga, được rồi, còn có bộ trà Long Tĩnh thượng hạng, nàng cẩn thận ngâm theo biện pháp thích.

      Quên , nàng gọi, nàng ngâm vào trong nước, cũng nhất định ăn, nhất định uống, như vậy, còn có cái gì đáng giá để nhớ đây?

      Thực ra, nàng chết, sao chứ?

      Nàng chỉ lo lắng là, nàng chết, bị bắt nạt, lại có ai tận tâm che chở ?

      Nàng chỉ lo lắng là, vương nữ nước láng giềng đối xử tốt với .

      Nàng chỉ lo lắng là, có... người hiểu khẩu vị của hơn nàng, có thể phục vụ thoải mái.

      Nàng chỉ lo lắng là...

      Lo lắng mọi thứ hỗn loạn quấn nàng đường, đến nỗi nàng có cảm thấy đau đớn thấu tim do cánh tay bị thương vặn vẹo cách kỳ dị.

      bị chăm sóc như của quý, nàng bị áp giải vào đại lao.

      Tất nhiên, còn có ngục tốt nhận được lễ vật , để cho nàng chịu chút thống khổ, nghe là do Tả Tướng ra lệnh, vẫn vẫn, giằng co biết bao nhiêu ngày.

      Thực ra, trong đại lao có cửa sổ, chỉ là nàng vẫn bị treo, thường thường bị vây trong trạng thái ngất , thực biết thời gian qua mấy ngày.

      Chẳng qua, cũng lâu lắm ! Bởi vì cái nữ nhân vừa hất cho nàng thùng nước lạnh -- Tả tướng -- đến.

      Cùng , còn có người nọ mà nàng luôn nhớ đến, mang theo ánh mắt sâu thẳm trầm tĩnh như đầm nước, hoặc là, xác thực , là giống như hồ nước chết đúng hơn.

      Mấy ngày đến nay, lần đầu tiên nàng được cởi từ giá hình phạt xuống, liền lại bị buộc vào hình ghế, sau đó, chân bị gậy gộc khách khí chào hỏi qua đây.

      Tả tướng mệnh lệnh rất đơn giản, "Đánh chết."

      Nàng thực đau đến đầu óc quay cuồng, thở nổi, nhưng trong lòng vẫn đau , đau lòng ánh mắt của , lại sợ nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu máu me đầm đề, bị dọa hoặc làm bẩn mắt.

      Trong đau đớn, thế giới của nàng từ từ biến mất, tồn trước mắt đâu đâu cũng thấy bóng tối. Rất nhanh, ngay cả bóng tối cũng biến mất.

      Nàng, có phải cũng nhanh chết đúng ?

      có thể nhớ đến nàng hay ?

      Nhớ, từng có người như vậy, nữ giả nam trang cùng lớn lên, dẫn rời nhà trốn, còn có...

      Chết vì .

      Quên , chỉ cần nhớ hai điều trước là được, vì chết và những điều khác, nàng cần nhớ, nàng sợ khó chịu.

      Mặc dù nhiều hơn nữa chắc khó chịu, nhưng nàng chinh là sợ , chẳng may, chẳng may vào ngày nào đó, cẩn thận thấy vậy, khó chịu sao?

      Hỗn loạn, cuối cùng, ngay cả ý thức, đều biến mất...

      ***

      Hình như nàng mở mắt, thứ đập vào mắt, mảnh mơ mơ hồ hồ, hình như bên cạnh có tiếng người.

      Đây là nàng, đến địa phủ sao?

      Cố gắng điều khiển đại não mê man, nàng suy nghĩ chút, cuộc đời bản thân giết qua rất nhiều người, có thể bị đưa đến địa ngục nhỉ?

      Chỉ là biết, nàng đợi ở trong địa ngục bao lâu, có thể chạy đến lúc đầu thai, để liếc cái hay ?

      Tuy rằng xa cách lâu, nàng cũng , thấy nhớ rồi.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 52: 5 năm

      Editor: Sakura Trang

      Trước mắt có ánh sáng lên, Ôn Thu nhịn được hơi híp mắt lại, liền nghe thấy bên có tiếng người : " tỉnh rồi!”

      Sau đó là tiếng bước chân rối loạn.

      Có như vậy trong nháy mắt, nàng cho là hay mình còn sống, nhưng ở lúc hoàn toàn mở mắt lại bỏ cái ý nghĩ buồn cười này trong đầu.

      Đập vào mắt là mảnh trắng noãn, tất cả mọi người bên cạnh đều mặc bạch y, ngay cả đệm giường đều là màu trắng. Cái này quan trọng, quan trọng là..., bên người nàng là hình hình bọn quái vật nàng chưa thấy qua bao giờ, mắt to, bóng loáng...

      Kinh hãi, nàng lo lắng lần đầu tiên rời khỏi công tử xuống địa phủ có phải bị dọa sợ . Nếu như có thể, nàng có thể khẩn cầu Diêm vương, khi tới đón nàng, đừng làm cho nàng sợ quá hay .

      Chỉ là, suy nghĩ vớ vẩn còn chưa nghĩ xong, liền dừng lại, đó là bởi vì nữ nhân gặp được người tự nhận là tuyệt đối thể nào nhìn thấy.

      Nữ tử mặc lục y đẩy cửa mà vào, tại đâu đâu cũng thấy màu trắng có vẻ đặc biệt dễ thấy được, quen thuộc vài câu với người mặc bạch y, liền đến trước giường nàng.

      phải Lê Phong có thể là ai?

      Nữ nhân nhìn thấy nữ tử kia, chợt ngạc nhiên, vội vàng khởi động nửa người, nhưng ngờ lại đánh giá thấp vết thương của mình, liền bị đau nhức giống như từ trong cốt tủy dọc theo người ra ngoài làm cho ngã xuống, cũng may giường đệm mềm mại.

      Bên tai là tiếng nữ tử lo lắng nhắc nhở, "Này này, đừng lộn xộn! Ngươi suýt nữa bị đánh chết có biết ?”

      "Suýt nữa? Ta chết?” Ôn Thu nhíu mày kinh ngạc , nghĩ đến tình trạng lúc này của mình, "Đây là đâu vậy, có chuyện gì?”

      "Ừm... Ngươi bình tĩnh chút." Nữ tử gãi đầu cái, "Nơi chưa thương cho ngươi thôi, thương lành phải trở về, về phần cụ thể, giải thích cũng rất phiền phức, dù sao cứ coi như là quê hương của ta là được." Thở hơi, nữ tử nhìn nữ nhân, " chung, ta có lý do đến hại ngươi phải sao?”

      Liếc mắt nhìn nữ tử, nữ nhân cúi đầu, như là do dự chút, sau đó mở miệng : "Công tử... thế nào rồi?”

      "Ôi chao?” Trọng tâm câu chuyện chuyển quá nhanh, nữ tử có chút ngẩn ra, mới hoàn hồn đáp, "Ừ, chúng ta mang ra ngoài."

      "Cái gì?” Bởi vậy, Ôn Thu cũng quan tâm đến vết thương người, đột nhiên ngồi dậy, kích động giống như pháo liên thanh, "Các ngươi, các ngươi làm cái gì vậy? Vì sao còn dẫn ra ngoài để chịu khổ? ở tại phủ Tả tướng sống tốt, phải gả... Phải gả chính là Vương nữ nước láng giềng, muốn trôi qua là những ngày phú quý sống yên ổn, các ngươi mang làm cái gì?”

      Môi Lê Phong giật giật, ra "Vậy trước đây ngươi mang khỏi để làm cái gì", chỉ là trần thuật thực, "Là chính muốn khỏi."

      "Còn có, muốn gả cho ngươi."

      Ôn Thu sửng sốt, ngơ ngác ngồi ở đằng kia, nửa ngày mới ra được, "Này buồn cười."

      "Tự nhiên là ta ." Biểu cảm nữ tử chăm chú, có nửa phần ý đùa.

      Bỗng nhiên Ôn Thu hiểu, ra, mình ở trong mộng thôi. Nhưng mà, công tử mà nàng dám khinh nhờn nhà mình, nữ nhân nhíu nhíu mà, đột nhiên cho mình hai cái tát.

      ... Đau.

      Nữ nhân lại ngạc nhiên. Đây phải, phải là... Mơ?

      Lê Phong ở bên thở dài, cổ nhân có việc gì đều thích nghĩ mình nằm mơ sao? Tiểu đứa ngốc nhà nàng cũng từng làm như vậy a!

      Nữ nhân vừa tát mình cái, cũng bình tĩnh hơn, "Sao, chuyện gì xảy ra?”

      , lời của , làm sao có thể? ràng trong lòng , đều là nha đầu trước mắt này cơ mà!

      "Ta cũng biết, có thể là bị ngươi làm cho cảm động ..." Nữ tử chần chờ, mang theo ràng xác định, "Hoặc là, nghĩ đến lòng tốt của ngươi?”

      Ôn Thu đều làm đến tận đây, người bình thường đều bị cảm động đến lấy thân báo đáp và cái khác là chuyện có gì đáng , Lê Phong lại xác định, nam tử kia có thực hay ...

      Lê Phong xác định.

      Khẽ thở dài ngẩng đầu, Lê Phong nắm tóc, " chung, xem ngươi thuộc về mình rồi."

      Nàng kia cũng chẳng biết lúc nào dựa vào đầu giường, cúi đầu, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Thời gian lâu sau, nữ nhân vốn im lặng cất tiếng, "Ta , đối tốt với ."

      "A..." Nữ tử xoa xoa mũi, đột nhiên biết phải cái gì cho đúng, "Ta trước Thư Nhi trong chốc lát lại thấy người, chờ vết thương của ngươi khỏi, mang ngươi về."

      " cần." Nữ nhân nhìn chút ống tiêm mu bàn tay, dám rút ra tùy tiện, nhưng vẫn cố sức xoay người lấn tới, " sao, công tử ở đâu?”

      "Ngươi có cần phải nóng ruột như vậy sao?” Nữ tử liếc mắt, đè nàng xuống, "Tuổi còn trẻ bị thương nặng cố gắng chăm sóc, chờ già xuất bệnh gì đó, người nào đo chăm sóc Ôn Đường?”

      Nữ nhân nghe vậy, mân miệng, lúc này mới yên lặng dừng lại.

      " chịu nổi ngươi." Nữ tử thở dài, "Được rồi, chờ ta giúp mang Ôn Đường đến ở bên cạnh người là được chú gì. ở cùng với chúng ta, trong đầu chắc cũng khó chịu."

      "Ừ..."

      "Ta trước." Xoa xoa mũi, nữ tử dứt khoát tạm biệt. Những chuyện si tình này a...

      ***

      Eo của tướng công nhà mình vẫn tiêu hồn như trước, nữ tử giở trò cọ xuống eo nam nhân chút khách khí.

      Nam nhân bất đắc dĩ vỗ về lưng đối phương, có chút dở khóc dở cười, "Phong Nhi, hôm nay sao vậy?”

      " có gì..." Nữ tử hơi câu môi, làm nũng chui vào trong lòng đối phương, "Chỉ là nhìn hai người kia được trôi chảy, bỗng nhiên cảm thấy chúng ta tốt thôi!”

      "Ừ? ?” Nam nhân ngẩng mặt, duỗi hai tay, kéo nữ tử vào trong lòng, "Trong nhà có lạnh Phong Nhi?”

      " lạnh, đông lạnh." Nữ tử cười nhìn thấy mắt, làm nũng , "Thư Nhi ôm..."

      "Ừ." Nam nhân gật đầu. Lúc thoát lực, sức lực lớn bằng lúc trước, ôm lấy nữ tử phải hơi cố sức, nhưng Lê Thư vẫn theo lời ôm đối phương lên giường.

      "Thư Nhi tốt nhất!” Mặt mày nữ tử cong cong, nhàng vén chăn nhìn chút, "Ừ, chảy cũng nhiều lắm. Đau ?”

      " đau." Nam nhân kéo nữ tử qua, nhàng đắp chăn cho nàng, " mệt mỏi sao?”

      "Mệt mỏi ----" Làm nũng như đứa trẻ, nữ tử củng vào trong lòng nam nhân, "Muốn ngủ quá! '

      "Được." Tiếng của nam nhân mơ hồ mang theo ý cười.

      Từ từ trong khí yên lặng, hai bóng dáng tựa sát vào nhau.

      Ngày ấm áp luôn trôi qua rất nhanh, phải sao?

      Ngươi biết.

      Cho nên thời gian, nhoáng cái năm năm.

      ...

      "Đáng ghét! Là của mình là của mình, cậu đưa cho mình!” nha đầu mặc lam y tầm năm sáu tuổi vẻ mặt đỏ bừng kêu.

      "Vớ vẩn! Niệm Niệm đưa cho cậu chơi!” Nha đầu vận hồng y giấu xem thường trong mắt, mặt , mặt cướp đoạt, cuối cùng cũng đoạt được túi cát trong mìnhy nữ hài đối diện, "Mới phải cho cậu đâu! Niệm Niệm phải cho mình chơi!”

      " đúng! Cậu ấy cũng gì! Chỉ ném qua đây mà thôi!” Nữ hài mặc áo lam vội vàng tranh luận, "Đáng ghét, lát nữa cha mình gọi về nhà ăn cơm rồi, được chơi nữa!” Dứt lời, lại nhào đến cướp.

      "Cha mình cũng như vậy!” Hai đứa bé nhao nhao ồn ào cậu tranh mình cướp, chút cẩn thận, lại ném túi cát lên cây cao.

      "A!”

      Hai nữ hài nhìn mặt nhau, "Làm, làm sao bậy giờ?”

      "Cái gì, làm sao bây giờ đây! Niệm Niệm tức giận đánh người đó!”

      "A a! Làm sao bây giờ, lấy xuống kiểu gì bây giờ!” Lam y biết làm sao mà giậm chân cái, "Niệm Niệm về ngay giờ đó!”

      Hồng y lại chú ý đến bóng dáng màu xám cách đó xa, ", phải ... Niệm Niệm cậu ấy... trở về..."

      "Hả?” Lam y nhìn theo ánh mắt của đối phương, ngoài dự liệu lại càng hoảng sợ, "A... A... Sao, sao lại... Nhanh như thế?”

      "Cái gì mà sao mà nhanh như vậy?” Bóng dáng màu xám chỉ chốc lát liền đến trước mặt hai người, "Túi cát mà mình để các cậu trông đâu?”

      "Cát, túi cát?” Hai đứa bé xoay đầu lại, ấp úng, "Túi cát nó..."

      " đâu vậy?” Nữ hài tên Niệm Niệm chau mày lại, cũng chỉ là nương năm sáu tuổi, mang theo chút khí thế giận tự uy, " phải để cho các cậu để ý kỹ sao? đâu vậy?”

      Hồng y đột nhiên như bị dọa, nước mắt bá phát chảy ra, "Oa... A, người mình phải cố ý đâu..."

      "Này này, cậu khóc cái gì chứ?” Niệm Niệm kiên nhẫn thở dài, "Túi cát ở chỗ nào?”

      "Ở, chúng mình phải cố ý, chỉ là, nghĩ là, liền quăng lên cây..." Mìnhy bé của lam y sợ hãi chỉ cái, cẩn thận đáp, "Bởi vì, thực quá dễ nhìn..."

      "Cái gì?” Nữ hài áo xám chợt ngẩn ra, tiếp theo liền giận dữ, "Các cậu chơi cái gì? Đó là cha mình làm cho mình, các cậu chơi mà làm hỏng làm sao bây giờ?” Chưa xong, liền dứt khoát cởi giày ra, liền leo lên thân cây, "Nhìn xem có người hay , để nương mình thấy là mình chết chắc rồi!”

      "Ừ, ừ..." Hai nữ hài ngừng bận rộn gật đầu.

      Tay chân nữ hài áo xám rất lưu loát, thuần thục leo lên cây, vươn mình cái, sau đó nhàng trượt, liền cầm túi cát vào trong mình, quá trình mất quá nửa phút.

      Cầm túi cát xuống dưới, chuyện thứ nhất nữ hài để ý phải túi cát như thế nào mà là kiểm tra lại y phục của mình, vỗ vài cái bụi bặm người, nhìn kỹ trái phải, lúc này mới buông lỏng , "Tốt quá, tốt quá, có làm hỏng, làm hỏng y phục cha mình làm, nương giết mình."

      Sau đó tức giận nhìn hai nữ hài, giống như thị uy mà giơ quả đấm , "Sau này túi cát còn để cho các cậu quản, các cậu làm hỏng hoặc là để cho nương mình biết, mình tha cho các cậu đâu!” Thấy hai nữ hài ngừng bận rộn gật đầu, Niệm Niệm vừa lòng, "Chúng mình chơi tiếp !”

      Chơi tiếp? Nếu như có thể.

      Thiếu phụ ở bên cười đến tự nhiên, "Niệm Niệm, cho hỏi công khóa của con làm xong chưa vậy?”

      Tiếng đột nhiên xuất thành công làm co bóng dáng của nữ hài áo xám cứng đờ, sợ run giật mình, liền cười xoay người chạy về phía thiếu phụ, "Nương, sao người lại đến đây? Người mình định giạt quần áo giúp cha đó!” Từ cậu ấy chỉ biết, trước mặt nương nhà mình, chút điều cha tốt hoặc các thứ liên quan còn có tác dụng hơn với việc lấy lòng nương nhiều.

      ngoài dự đoán, vẻ mặt trầm của mẫu quả nhiên hơi chuyển tốt chút, đáng tiếc, chi là hơi mà thôi.

      Thiếu phụ nhíu mày, tiếp tục , "Đừng đánh trống lảng, viết xong công khóa chưa?”

      Tiểu nương rụt cổ cái, "Nương, mình , có thể thuộc lòng..."

      "Hỏi con có viết xong chưa, có hỏi con có thuộc hay ." Giọng của thiếu phụ giống như hờ hững, "Viết chưa?”

      "Con, con viết ngay đây!” Dưới giọng càng ngày càng nguy hiểm mà chỉ mình mới có thể hiểu của nương nhà mình, nữ hài nháy mắt nhìn về phía nữ hài cầm túi cát, ý bảo đừng túi cát là của cậu ấy, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.

      Thiếu phụ mỉm cười gật đầu nhìn về phía hai đứa bé, ôn nhu , "Niệm Niệm của nhà thẩm phải làm công khóa, các cháu chứ chơi vui nhé!” Sau đó xoay người rời .

      "Đáng ghét, vì sao nương nhà mình thể ôn nhu giống như nương của Niệm Niệm chứ!”

      "Đúng vậy, chẳng qua lạ, nương của Niệm Niệm ôn nhu như vậy, vì sao Niệm Niệm còn sợ hãi thẩm ấy chứ? nghe lời."

      "Hừ! Nếu như mình có nương tốt như vậy, mình nhất định cũng nghe lời!”

      "Còn nữa! Cậu làm bài tập chưa?”

      .....

      Trong phòng.

      Thiếu phụ bị khích lệ là ôn nhu dễ thân nhàng cười với nữ hài, "Nếu oán trách với cha con..." Miệng cười càng thêm tươi, "Nương ngại tư thục của con mượn thước trở về nha ~"

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 53: Ông ngoại

      Editor: Sakura Trang

      Tiểu nương áo xám thở phào cái, buông bút lông, "Cuối cùng cũng viết xong, a, mệt mỏi quá." Xoa cổ tay, ngẩng đầu nhìn thời gian ngoài cửa sổ, mặt tiểu nha đầu giãn ra, "Nha nha! Vẫn còn chút thời gian để chơi đâu"

      chuyện, liền nhanh chóng nhảy dựng lên, "Nương, nương, con làm xong bài tập rồi!”

      Xông vào buồng trong nhanh, tiểu nha đầu quan tâm cầm trong tay bài tập đưa cho nương vùi ở trong lòng cha, vẻ mặt là vui nhịn được, nhưng đồng thời cũng cố gắng duy trì chút quy củ --- trước mặt nương của nàng, dù thế nào nàng cũng dám quá mức thô lỗ, nương nàng tốt tính như cha đâu!

      "Viết xong?” Thiếu phụ nhàng nhíu mày, nhận lấy tập giấy trong tay nữ hài, nhìn chăm chú lúc, mới gật đầu, cũng tệ lắm, vậy chép lại lần sách giáo khoa ."

      "Hả?” Nữ hài khiếp sợ ngẩng mạnh đầu nhìn cái, sau đó cúi đầu, đáng thương, "Nương..."

      "Nghiêm phạt vì con làm bài tập mà lại chạy ra ngoài chơi, tất nhiên, còn có cả việc con giám lấy thứ mà cha con cho mang giấu nữa." Thứ thiếu phụ đương nhiên là chỉ cái túi cát.

      Tiếng vừa dứt, ngoài dự liệu cơ thể nam nhân ôm thiếu phụ cứng chút.

      Tiểu nha đầu bỉu bỉu môi, mắt to mang theo ánh nước, xin giúp đỡ liếc về phía cha của nàng.

      Nam nhân bị nhìn cẩn thận ngắm nữ tử trong ngực, lại nhìn nhìn chút nữ nhi bởi đồ vật mà bản thân len lén làm cho mà bị hại thảm, cuối cùng quyết định mở miệng, "Phong Nhi, coi như thôi, tiểu hài tử đều thích chơi mà." Do dự chút, rụt cổ cái, "Làm đồ vật cho con, cong cho nàng biết, đều là ta sai... liên quan đến tiểu hài tử..."

      Nữ tử ngẩng đầu nhìn tướng công nhà mình nhìn mình, cười đến ngọt ngào, "Ha ha, Thư Nhi là bênh khuê nữ đâu ~"

      Nam nhân run lên cái, lấy lòng ôm nữ tử càng chặt hơn, lại rụt cổ cái, bộ dáng mặc cho xử lí.

      Nữ tử được gọi là Phong Nhi nhàng quay sang bên cạnh, liếc nhìn bộ dáng mê người của tướng công nhà mình, cười càng thêm sáng lạn, xoay đầu , "Niệm Niệm, con ra ngoài chơi !” chuyện, nhàng gảy gảy tóc dưới đầu nam nhân, "Nương và cha ngươi còn có chuyện muốn làm, con chơi càng xa càng tốt, nếu còn nghe trộm như lần trước, cha con càng gặp thêm phiền phức đó!”

      Nữ hài run lên, trong nháy mắt nước đều sắp chảy ra, suy nghĩ , "Nương, nương, nương con cũng dám nữa, người đừng phạt cha có được hay ? Nương phạt con, ừ, phạt con có được hay ?”

      Lần trước chính là như vậy, cha vì nàng mà làm cho nương vui, nàng đứng ngoài phòng nghe trộm, kết quả lại có thể nghe được cha luôn luôn kiên cường, dù đổ máu cũng khóc lại bị nương phạt hình như rất đau, vẫn luôn kêu.

      ràng chính là lỗi của nàng, nên phạt cha mà!

      "Nương!" Nghĩ lại càng thấy khó chịu, nữ hài nhào qua, cẩn thận nắm góc áo nữ tử, "Nương... Con ---" vốn còn muốn biện giải, lại ngờ bị nương nhà mình vỗ cái lên đầu, "Chưa muốn phạt cha ngươi." Nữ tử buồn cười lắc lắc đầu, "Chỉ là muốn với cha con ít chuyện."

      "Niệm Niệm cũng muốn nghe." Mặt tràn đầy đề phòng, tiểu nha đầu chỉ sợ nương đáng sợ của mình bắt nạt cha ôn nhu.

      Nữ tử nhíu mày, giọng hơi mang theo, ảo não, "Con lại chơi đùa nữa sao?”

      " !” Đầu kiên quyết lắc đầu.

      "Tốt lắm, chép sách !” Nữ tử rất bình tĩnh, nhìn mặt nữ hài trong nháy mắt nhăn thành bánh bao.

      bên nam nhân buồn cười nhìn nữ nhi vĩnh đấu lại mẹ của nàng, cẩn thận cúi đầu quan sát vẻ mặt của thê chủ nhà mình, liền dỗ dành, "Mẹ ngươi rất ít phạt cha, yên tâm chơi !”

      "Nhưng mà...." Tiểu nha đầu nhìn nam nhân, vẻ mặt lo lắng, thẳng đến -- nữ tử quyết đoán xoay người, ấn môi lên mặt của tướng công nhà mình.

      Cơ thể của nữ hài đột nhiên cứng đờ, sau đó nhanh chóng xoay người, "Nương, cha, con ra ngoài chơi đây!”

      "Hừ! Tiểu nha đầu có mắt." Nữ tử cười khẽ tiếng, xoay người lại, tươi cười có chút... tự đắc, "Thư Nhi, lúc nào chàng khâu cho tiểu nha đầu kia túi cát vậy? Sao ta thấy chứ?”

      Nam nhân cúi đầu, trong lòng mặt yên lặng ủy khuất, "Đó là chút vải thừa sau khi may y phục cho nàng thôi", mặt hiểu vì sao thê chủ nhà mình lại đột nhiên lý do ăn dấm nữ nhi nhà mình, cẩn thận suy nghĩ làm sao để cho nàng nhanh chóng hết giận.

      Thực ra, cũng khó khăn lắm!

      Nam nhân cúi người, đỏ mặt, lấy tay kéo mở y phục ra, sao đó lấy nhàng lên mặt nữ tử.

      Nếu như tiểu nương vừa chạy lại nghe trộm lần, có thể lại cho rằng nương "phạt" cha của nàng !

      ....

      Làm xong việc mà tiểu hài tử nên biết, nam nhân thỏa mãn thở hổn hển, chưa hết thỏa mãn mà ôm nữ tử vào trong ngực, nhấc chăn đắp lên, quan tâm : "Đừng để vị nhiễm lạnh, cả người đều mồ hôi."

      "Ừ." Nữ tử cọ cọ lồng ngực của đối phương, nghĩ đến điều gì, lại bĩu môi, "Hừ, cho rằng làm lần ta nguôi giận sao? Chàng liền hướng về đứa bé kia, ta đều nhịn năm năm rồi!”

      "... Xin lỗi, đều là lỗi của ta. Nhưng mà, nó còn , chung quy cần chăm sóc." Nam nhân cúi đầu, vỗ về lưng nữ tử dỗ dành, "Ta tất nhiên là hướng về Phong Nhi mà, chỉ là đôi khi... Phong Nhi đối với đứa bé kia... Có chút, nghiêm khắc quá, nó mới năm tuổi mà."

      "Hừ! Năm tuổi làm sao chứ?” Nữ tử hung hăng đá nam nhân cái, lúc này mới bĩu môi , "Được rồi, ta là hơi nghiêm khắc, nhưng đây còn phải bởi vì chàng quá mềm lòng? Ta nghiêm chút, đứa bé kia liền hếch mũi lên trời."

      "Đúng là..." Nam nhân suy nghĩ chút, gật đầu cho là đúng, lấy tính nết của , đích xác quá dễ nuông chiều hài tử.

      Nữ tử đắc ý ngoéo... môi cái, lại như trẻ con chìa mặt, trong giọng hơi có chút tức giận: "Đừng trách ta ghét nó, chỉ là bởi vì nó, người ta từ nữ tử trực tiếp vượt đến hàng ngũ thiếu phụ! ràng mới hai mươi lăm, cũng phải tuổi nên thành thân, ta dám đánh cuộc bạn học của ta người nào kết hôn ở cái tuổi này! Chứ đừng giống ta, hài tử đều có thể đánh nhau!

      " ràng, còn chơi đủ đâu! là."

      Nam nhân mím môi, nắm chặt cánh tay của nữ tử, "Xin lỗi..."

      " phải lỗi sai của chàng mà!" Nữ tử xoay nghiêng người, đối mặt với nam nhân, nàng xoa bụng nam nhân, "Cám ơn chàng cho ta hài tử."

      "... Ừ."

      ***

      Tay chân tiểu nha đầu áo xám rất là linh mẫn, vài cái di chuyển liền thuận lợi cướp được túi cát, làm cho hai tiểu nha đầu chơi liền cùng đến vây công, lại cũng chiếm được lợi ích gì.

      bên, bóng dáng lẳng lặng nhìn ba đứa bé đùa giỡn, khuôn mặt từ trước đến nay luôn nghiêm túc lại có thể mang theo chút cười tự hào khó nhận thấy.

      "Tay chân tệ, tựa như con khỉ , giống Phong Nhi." Tự chuyện, giống như đồng ý với ý nghĩ của mình, khẽ gật đầu.

      đành lòng cắt đứt trò chơi của mấy đứa trẻ, bóng dáng ấy chỉ đứng yên lặng, nhưng cũng có chút vui vẻ.

      Cho đến khi trời dần dần tối, nữ hài áo xám nhịn được dừng lại nhíu mày, "Này, trời cũng sắp tối rồi, tới phải về nhà rồi!" Dứt lời, cũng dừng lại, để ý hai đứa trẻ kia còn chưa thấy chơi đủ, dứt khoát xoay người rời .

      Bóng dáng khó nhận ra gật đầu vài cái, tồi, còn là đứa trẻ rất biết tự chủ, nuôi được hài tử lớn như vậy cũng dễ dàng rồi! Tuy rằng, sợ rằng nguyên nhân chủ yếu chiếm là do uy hiếp của nương nó với nó.

      Con nhà mình, nổi giận lên dễ trêu đâu!

      Bóng dáng lặng lẽ theo đuôi nữ hài, muốn cùng về nhà với nó, nhưng sau khi theo lâu, nhàng nhíu mày.

      Theo tài liệu Đàm Ảnh cho , cũng có biểu nhà của con nhà mình ở cái phương hướng này đâu! Đàm Ảnh người này bình thường quá nghiêm túc, nhưng chất lượng công việc cũng tương đối đáng tin cậy.

      Nếu như vậy, đúng hơn, đứa trẻ này... cảnh giác mà!

      Càng cảm thấy hài lòng với đứa trẻ này, bóng dáng kia khó thấy cười cười, thậm chí cảm thấy ngay cả chán ghét đối với cha của đứa bé kia cùng đều giảm nhiều.

      nhanh mấy bước, bóng dáng theo sát thú vui của cháu ngoại nhà mình, vừa muốn bước lên làm thân phận của mình, nhưng nghĩ, tiểu nha đầu trước mặt đột nhiên lùi lại, cái liền thấy bóng người.

      Bóng dáng dừng chân, khe khẽ lắc đầu, sau đó xoay người, cần tốn nhiều sức liền tránh thoát tảng đá rơi từ cây xuống.

      "Đừng làm ồn, ta là ông ngoại con." Bóng dáng kia --- nam nhân trung niên nhàng , "Nếu tin, dẫn ta gặp mẹ con liền biết."

      Tiếng vừa dứt, xung quanh lúc lâu vẫn có bóng người.

      Nam nhân lại lắc đầu, đột nhiên muốn làm khó dễ, bước lên trước vài bước kéo nữ hài ra, lôi y phục của nàng bình tĩnh lặp lại: "Ta là ông ngoại con."

      "Hừ! Ngươi phải là phải sao? Nếu là ông ngoại ta lén lút phía sau ta làm cái gì?" Tiểu nha đầu bị nam nhân kiềm chế vũng vẫy được, dùng sức mạnh, cố gắng tránh ra từ trong tay nam nhân, lại ngoài ý muốn phát sức lực của nam nhân sợ là còn lớn hơn so với nương nhà mình.

      Nếu nó giãy mạnh, mẫu thân có lúc còn giữ được nó đâu! Tuy rằng bình thường nó hay thích đùa đùa chứ có can đảm đối kháng với mẫu thân nhà mình.

      Thế nhưng nam nhân này, lại thực cho nàng cảm giác vô lực cho dù thế nào cũng tránh thoát được. ràng chỉ là người nam nhân thôi mà!

      Nam nhân kia cũng cho nàng thời gian khiếp sợ, nhàng ôm ngang nàng lên, liền về phía nhà của Lê Phong.

      ***

      Thiếu phụ ngửa đầu nhìn trời, hơi nhíu mày, "Kỳ quái, đứa bé kia nghe lời giờ lại còn chưa về nữa, hay là xảy ra chuyện gì rồi?"

      "Ừm, để ta tìm chút." Nam nhân nghe thiếu phụ vậy dứng dậy, tuy tìm, nhưng trong lòng cũng có gì quá lo lắng.

      người dân nơi đây thuần phác, cho dù chẳng may gặp được ăn mày, theo trình độ tinh quái của tiểu nha đầu kia, sợ là cũng thể cướp được cái gì của nàng.

      Nghĩ vậy, nam nhân nhịn được cười lên tiếng, nha đầu kia, sợ trời sợ đất, chỉ sợ nương nàng.

      Nữ tử cũng lo lắng, đứa bé kia cũng mới năm tuổi thôi! Quét đất qua loa hai cái, liền ném cái chổi , "Ta với chàng, nha đầu chết tiệt này!"

      Chỉ là ngờ, thê phu hai người còn chưa bước ra cửa sân, nữ nhi nhà mình trở về, hoặc là, bị người ôm trở về, Lê Phong phản ứng đầu tiên, xem hài tử có bị thương chỗ nào , vội vàng chạy vài bước đến bế hài tử, laij chỉ thấy hài tử hất cánh tay của người kia ra, liền nhàng nhảy xuống đất, nào có nửa phần có chuyện? Lúc này thiếu phụ mới thở phào nhõm, ngẩng đầu nhìn người đến.

      nhìn sao, vừa nhìn liền kinh sợ, "Cha..." Nam nhân đằng sau cũng tiến lên bước, vô tình hay cố ý che nữ tử, như là sợ bị đối phương cướp .

      Lê Duy Tuyền khó chịu với phản ứng của hai người, lại cũng biết biểu đạt ra sao, chỉ nhàn nhạt gật đầu, dùng giọng nhàng nhất có thể, "Thế nào, để cha con đứng bên ngoài?" Lại là giọng nghiêm khắc của cha (-_-)

      Thiếu phụ gật đầu, "Cha, mời vào."

      Mấy người vào trong sân, chỉ để lại tiểu nha đầu đứng ngoài cửa khiếp sợ tự , " ra, mình còn có ông ngoại à!"

      "Thế nhưng vì sao, hình như nương thích ông ấy lắm nhỉ."

      Nam nhân trung niên vào nhà hơi loạng choạng chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :