1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên sủng - Mộng Cầm U

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 44: Tự ti

      Editor: Sakura Trang

      Thời gian lại trôi qua vài ngày. Mấy ngày gần đây, Lê Thư chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng tìm được nơi tốt.

      thôn cách thành xa lắm, trong thôn có phòng trống -- sửa chữa chút là người có thể vào ở, quan trọng hơn là, gần đó có người muốn bán tiệm thuốc bắc. tính có chút tiền trong tay, rời triều đình mặc dù mang theo nhiều tiền gì, nhưng cũng thừa để mua lại được tiệm thuốc bắc.

      Vừa lòng cười, tất nhiên tự quyết định. Nhìn bầu trời sắp tối, cố gắng duy trì lễ tiết cần có của nam nhân, bước nhanh hướng về phía nhà trọ bình dân, mặc kệ có bao nhiêu khổ cực, tất cả mọi thứ cuối cùng tất nhiên phải do Phong Nhi của quyết định.

      được lâu, cuối cùng cũng đến gần nhà trọ, mà lúc đó, trời cũng sẩm tối rồi.

      Nàng lại lo lắng cho mà xem! Trong lòng nam nhân căng thẳng, bước chân ngày càng nhanh hơn. vất vả đến nhà trọ, quả nhiên, bóng dáng đứng ngay ở cửa.

      "Phong Nhi..." Lê Thư thấy nữ tử, vội vàng chạy đến bên người đối phương, chờ nàng mở miệng mà cúi đầu đáng thương xin tha thư, "Phong Nhi, ta sai rồi, ngươi phạt ta ..."

      Nữ tử nhìn thấy nam nhân, ràng thở phào nhõm, sau đó lại cau mày nhếch miệng, nhấc chân đá hai cái vào bắp chân nam nhân, "Tại sao muộn như vậy mới về?"

      "Ta... Nhất thời biết thế nào... Phong Nhi, ta sai rồi..." Nam nhân cầm ống tay áo của nữ tử, giọng giải thích, nhưng trong lòng lo lắng lắm: Nàng đá hai cái, rất , đau chút nào. ràng là nàng đau lòng , cũng tức giận.

      Trong lòng nam nhân thả lỏng, tùy ý nữ tử lôi bản thân lên lầu, vào gian phòng.

      Vừa vào giữa phòng, Lê Thư liền cảm thấy cổ tay mình bị lôi kéo, thuận thế nằm úp sấp lên người nữ tử, sau đó đối phương vỗ mạnh vài cái lên người mình.

      Lê Thư nhàng nức nở tiếng, tránh né, lại tựa đầu vào gáy nữ tử nhàng ma sát, ý tứ muốn lấy lòng ràng, sau đó lại cúi đầu nức nở...

      "Hừ! Giờ vờ đáng cái gì..." Trong chốc lát, nam nhân nghe được lời thầm nhàng đầy khinh thường của nữ tử, biết nàng tức giận, do dự chút, cuối cùng nam nhân vẫn được tấc lại tiến thêm thước vươn hai tay ôm lấy hông của nàng, khuôn mặt cọ lên tóc của nàng. Lại ngờ nữ tử nhíu chặt mày, "Lúc nào trở nên biết cách lấy lòng như vậy?"

      "Ừ!" Thân thể Lê Thư run lên, bật ngươi buông hai tay ôm thắt lưng của đối phương ra, đứng tại chỗ luống cuống giống như đứa bé, "Đúng, xin lỗi, nàng... Tức giận?" Nàng có thể ghét sử dụng thủ đoạn trước mặt nàng hay , có thể ghét phỏng đoán tâm tư của nàng hay ? Có phải nàng càng thích thàn giống như ban năm trước đây hay ?

      "Ta, ta biết sai rồi..."

      "Ta có tức giận."

      Hai giọng đồng thời cất lên. Lê Thư lập tức ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía thê chủ nhà mình -- có ý tức giận, là do quá sợ.

      "Học được phỏng đoán ý của người khác cũng tốt, đừng để người khác bắt nạt đó!" Nữ tử nhíu mày, lại có chút tiếc nuối, "Kỳ thực từ sớm ta nên cảm giác được chàng thay đổi thông minh trong ba năm này, chẳng qua là gần đây ngọt ngào với chàng, cũng vẫn có chú ý... Cũng được thấy quá trình trong ba năm nay..." Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của nam nhân, mặt Lê Phong giãn ra, "Ôm ta lên giường."

      Lê Thư vội vàng cúi người, ôm người nữ tử, bước về phía giường, muốn buông đối phương, lại do dự lát, bỏ được, cuối cùng bản thân cũng nằm lên giường, mà nữ tử bị đặt ở bên cạnh mình.

      giường lạnh, ấm áp như thân thể của . Nam nhân nghĩ như vậy.

      Ừ, đúng là lý do chính đáng. Tác giả rất bình tĩnh.

      Tư thế này hai người cực kỳ quen thuộc, nữ tử tự nhiên ôm lấy thân thể nam nhân, hé mắt, ngáp cái, sau đó cố gắng lui vào trong người nam nhân, nam nhân vội vàng kéo chăn đắp cho nàng, cận thận dịch tốt mép chăn.

      Nữ tử cọ cọ lên ngực nam nhân, vô cùng thỏa mãn. Trời chưa muộn lắm, chưa đến lúc ngủ, ba năm trong quân đội đối với việc nghỉ ngơi giờ này quen, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

      Nàng mệt mỏi, như vậy là đủ rồi.

      --- ------ ---------

      Lúc Lê Phong tỉnh, trời sáng. Nam nhân bên dưới rất ít ki tỉnh dậy muộn hơn nàng, lúc này hô hấp vẫn trầm như cũ. Lê Phong nhíu mi, thích thú cúi đầu nhìn khuôn mặt của nam nhân.

      Từ trước đến giờ nam nhân luôn chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ lớn trước khi nàng rời giường, càng chẳng bao giờ để cho nàng phải quan tâm cái gì, đương nhiên, bởi vậy nàng cũng rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của nam nhân.

      Trời chưa sáng, lúc này chỉ coi như là rạng sáng.

      Ánh nắng sớm mờ mờ chiếu từ ngoài cửa số vào, chiếu lên khuôn mặt nam nhân, khiến cho khuôn mặt nam nhân kỳ lạ mà nhu hòa rất nhiều, khác với khuôn mặt góc cạnh ngày thường, mang theo mỹ cảm khác biệt... Lê Phong có chút mới lạ, dùng tay chạm vào gương mặt đó, làm da mà tay chạm vào cũng trắng mịn, Lê Phong lại thấy thoải mái.

      Đôi môi nhịn được nhếch lên, ngón tay mảnh khảnh nhàng vẽ dọc theo đường viền khuôn mặt, chợt dừng lại --- là bởi vì chủ nhân của đôi tay kia chợt nhớ tới, đột nhiên cả kinh: giấc ngủ của Lê Thư rất nhạy cảm, lúc nàng ở phủ Tả tướng thấy ràng, lúc này nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy, sao lại tỉnh dậy?

      Với lại, nàng tự nhận Thư Nhi của nàng mặc dù biết quan sát và thông minh hơ chút, cũng giả vờ ngủ để trêu trọc nàng.

      Như vậy, đây là vì sao? phải là do quá mệt mỏi chứ?

      Nghĩ đến đây, Lê Phong lại cười hủy bỏ suy đoán của mình, nhiều ngày khổ cực ở quân doanh đều chịu được, lúc này còn có thể có chuyện gì để cho mệt đến tận đây?

      ... Nhưng mà...

      Giống như nghĩ đến điều gì, ý cười của nữ tử biến mất, nhíu mi. Cũng phải, thể nào mà!

      Nam nhân này, trừ phi là thỉnh thoảng động kinh, được rồi, trừ phi là liên quan đến việc của nàng nghe theo ý nàng chút, bằng cho đến bây giờ luôn quá mức nghe lời. Nhưng mà, tối hôm qua lại về muộn như vậy, tuy rằng kỳ lạ là thấy mồ hôi... Chẳng lẽ là do , mệt muốn chết rồi?

      Nữ tử thở dài, rất là đau lòng, cho dù có phải hay , bị chăm sóc lâu như vậy, khó có lúc nàng dậy sớm, nhất định phải chăm sóc chút mới được!

      Cẩn thận nhấc cánh tay nam nhân lên, nữ tử vốn nghĩ mất bao nhiêu sức lực là có thể bỏ ra, lại khong ngờ, cánh tay nam nhân biểu chỉ ôm lấy nàng, thực tế lại có thể dưới lôi kéo của nàng mà chút di dời, đồng thời...

      Lê Phong càng bị làm cho hoảng sợ: Mới vừa rồi nam nhân vẫn còn chưa tỉnh lại có thể đột nhiên ngồi xuống, vươn hai tay ôm lấy nàng, chặt đến nỗi khiến cho nàng có chút khó thở. Nữ tử nhíu mày, lòng tràn đầy lo lắng, "Thư Nhi?"

      Cơ thể nam nhân nhàng run rẩy, như là bị cái gì làm cho sợ hãi, rồi đến khi cảm nhận được nữ tử tồn tại mới thở phào nhõm, từ từ khôi phục bình thường, "Phong, Phong Nhi... Muốn đâu?"

      "Ta chỉ muốn lấy nước tắm..."

      "Muốn tắm sao? Tại sao gọi ta, ta là được." Nam nhân mỉm cười, đắp chăn cho nàng tốt, liền mặc y phục đứng dậy xuống.

      Vốn Lê Phong định cản, lại dám, Đúng, chính là dám.

      Trong lòng thầm sợ hãi, nhưng so với sợ hãi, càng cảm thấy hổ thẹn hơn.

      Cánh tay của nhìn như có lực lại ôm nàng rất chặt, nàng lộn xộn như thế nào đều ngủ say, hết lần này đến lần khác chỉ khi nàng muốn bỏ cánh tay của ra muốn rời lại đột nhiên giật mình tỉnh giấc, câu hỏi đầu tiên khi nhìn nàng là hỏi nàng đâu.

      ... tuy rằng gì, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng mà, nàng chẳng biết tại sao lại mất tích ba năm như vậy , cũng đích xác, làm cho sợ hãi...

      nam nhân, nam nhân ở nữ tôn, vốn là bị vậy ở thế yếu.

      Lê Phong cúi đầu.

      Tốc độ của nam nhân rất nhanh, hoặc là nhà trọ bình dân cũng đủ cao cấp, chỉ chốc lát là có người mang nước nóng lên lầu rót vào trong thùng, chào cái liền xuống lầu.

      "Muốn Thư Nhi hầu hạ ?" Giọng của nam nhân cúi đầu đột nhiên vang lên, mặt nổi lên đỏ ửng khả nghi, Lê Phong cười nhìn, nhíu mày, "Cái gì là hầu hạ với hầu hạ, từ này khó nghe. Sao lại vậy?"

      " phải... Nghe Hạ Cúc , phu lang nhà bình thường chăm sóc cho thê chủ đúng là "hầu hạ"." Nam nhân có chút ngượng ngùng, nữ tử thấy, cười khẽ, xoa xoa mũi, "Quên , chàng như thế nào ta cũng đều thích nghe!"

      "..."

      "Ừ, tốt."

      Nghe thấy Lê Phong đồng ý, Lê Thư cúi đầu càng thấp, tiến lên cởi vạt áo của nữ tử, ngờ laij bị đối phương cầm tay, " được, chàng phải cởi trước."

      "Ta?" Nam nhân cả kinh, "Ta, ta tắm..."

      "Tắm mà ~"

      "Ta, ta ... Ta bẩn, chờ mình, ừ, hoặc là dùng nước giếng tắm là tốt rồi."

      "Phu lang nhà bình thường ngay cả tắm cũng được tắm cùng thê chủ hay sao?"

      Nam nhân mím chặt miệng, hình như còn chưa đồng ý, lại dám cản tay bé của nữ tử thuần thục cởi bỏ y phục của . Giữa lúc do dự, bị nũ tử dứt khoát đẩy vào trong thùng nước tắm.

      Trong lúc Lê Thư ở trong thùng luống cuống, nữ tử cũng cởi hết y phục, chống vai nam nhân ngồi xuống, lại thấy đối phương khi nhìn thấy mình ngồi xuống liền cố gắng co ro cơ thể, sợ cơ thể bản thân cao to mà gạt đối phương ra. Lê Phong im lặng lúc, sau đó kéo đôi chân cong của nam nhân, ngồi lên. Thùng nước tắm lớn, căn bản cũng có khả năng để cho nam nhân duỗi thẳng chân, cho nên thực tế là Lê Phong ngồi háng của nam nhân, mà mông dán... Đúng là vật khiến người ta thấy thẹn thùng.

      Khuôn mặt nam nhân chợt đỏ lên, ánh mắt liếc lung tung xung quanh, tay cũng biết nên để chỗ nào, nhất thời luống cuống xấu hổ, lại ngoài ý muốn mang theo chút bộ dáng đáng thương.

      Thấy gò má của nam nhân đỏ bừng, Lê Phong thể phủ nhận, tim của mình dần dần mềm mại xuống, chỉ là lại bị nữ tử cưỡng bách cứng rắn. nhìn khuôn mặt đỏ muốn máu của nam nhân, nữ tử vươn hai tay vòng lên cổ của nam nhân, hai khối trắng nõn mượt mà chút nào ngượng ngùng dán lên ngực nam nhan. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nam nhân đột nhiên tăng cao. cơ thể có xu hướng phát run, nàng nằm ở bên tai nam nhân, "Đây là phạt chàng."

      "Ừ, được, được..." Mặc dù trong lòng nam nhân có nghi vấn, nhưng vẫn bằng lòng.

      "Đồng ý cái vớ vẩn cái gì? Biết tại sao ta phạt chàng ?"

      ", biết..."

      "Là phạt chàng vì tự ti đó."

      "Ừ?" Nam nhân có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ tử hơi híp mắt, " ra ta thấy, phạt vậy còn quá ."

      "Làm nam nhân duy nhất mà ta , ngay cả việc tắm cùng với ta còn lo lắng bản thân bẩn, lo lắng chen đến ta, chúng ngay cả cơ thể xấu xí cũng lo lắng, chàng nghĩ là vì tốt cho ta, có nghĩ đến việc ta có khó chịu hay chưa?"

      "Chàng là nam nhân duy nhất của ta trong đời này, nghiêm túc chút cho ta được hay ? Ta nếu chê chàng chỗ này chỗ kia, vì sao ôm ấp Lưu Yên Nhiên hay Lưu Đường ào lòng mà hết lần này đến lần khác lại là chàng chứ!"

      Chống cơ thê, Lê Phong nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân, lấy tay nắm mạnh điểm nổi lên nho trước ngực của đối phương, vừa long nhìn nam nhân đau đến run lên, nữ tử nhấn mạnh từng chữ, "Người ta thích là chàng, chàng như thế nào ta đều thích."

      "Trong mắt ta tất cả nam nhân đời này sánh bằng sợi tóc của chàng, chàng tự ti cái gì chứ?"

      Buông lỏng tay, nữ tử vuốt vuốt tóc của đối phương, giọng điệu ôn hòa, "Đau ?" Cúi đầu, đầu lưỡi nhàng khéo léo an ủi điểm đỏ vừa bị nàng bóp.

      Cơ thể nam nhân khẽ buông lỏng, do dự lát, vòng tay ôm lấy nữ tử, vùi mặt vào trong gáy đối phương, "... Xin lỗi."

      khí yên lặng xuống, điềm tĩnh nhàng thoải mái... Hạnh phúc.

      "À, quên , tất cả nam nhân bao gồm cha và ta." Nữ tử đột nhiên ngẩng đầu.

      "..."

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 45: Ổn định cuộc sống

      Editor: Sakura Trang

      Gió thu hơi lạnh, thổi qua ruộng lúa mạch, tạo thành từng đợt từng đợt gợn sóng, mang theo cảnh đẹp ý vui đáng thưởng thức. sườn núi phía xa xa yên bình, từng đàn dê núi nhàn nhã gặm cỏ xanh tươi mới, thỉnh thoảng truyền đến tiếng be be, thỉnh thoảng còn kèm theo hai tiếng chó sủa to.

      Cảnh thu khiến người khác vui vẻ thoải mái như vậy, xứng vô cùng với đôi bích nhân đứng ở nơi đó.

      Mặt nữ tử tràn đầy thích thú nhìn xung quanh, mà nam nhân nhìn thấy vậy liền thở phào nhõm.

      "Thư Nhi ~ sao chàng tìm được nơi xinh đẹp như vậy chứ!" Nữ tử cũng quan tâm đến sắc mặt của những người xung quanh, xúc động cầm tay nam nhân, "Tuyệt quá! có cảm giác như được trở lại Kiều thôn mà... Rất đẹp..."

      "Nàng thích là tốt rồi, vốn còn lo lắng nàng thích." Nam nhân thuận tiện chỉnh lại y phục cho nữ tử, cúi đàu cụp mi, "Đáng tiếc, phòng ở..."

      " sao, phải là mua được đâu! Tuy rằng hơi cũ kỹ, tu sửa chút là người có thể vào được mà!" Nữ tử với biểu tình "như vậy là đủ". sau đó đột nhiên nghiêng đầu chút, nhìn chung quanh, dễ nhận ra hơi nhếch môi chút, vẫy tay với nam nhân, "Cúi đầu."

      Nam nhân khó hiểu, những làm trái ý nữ tử, nghe lời cúi đầu, phòng bị môi đối phương đột nhiên dính vào, bị hôn trộm cách bất ngờ.

      "Phong, Phong Nhi!" Khuôn mặt nam nhân chợt đỏ lên, vội vàng ngẩng mặt nhìn xung quanh, xác định có ai chú ý bên này, thở phào hơi, sau đó quay đầu u oán, "Phong Nhi, nàng..."

      "Cái gì ~ chàng cho người ta hôn a..." Nữ tử bĩu bĩu môi, trong nháy mắt còn u oán hơn cả nam nhân, "Là vậy à, ta biết..."

      ", phải!" Lập tức nam nhân liền hoảng sợ, nhìn biểu cảm ai oán của nữ tử mà tay chân luống cuống, biết bản thân phải đối ứng như thế nào mới tốt nữa, chỉ còn biết chịu đựng ngượng ngùng, lại cúi đầu, đưa môi đến, "Cho, cho nàng..."

      "Ừ, lúc này mới ngoan mà ~" Lập tức nữ tử lại thay đổi sắc mặt, nhanh đến tưởng, vỗ vỗ đầu của nam tử giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra , kéo cổ tay của , " thôi!"

      , chỉ biết nàng lại trêu chọc !

      Nhưng mà, cho dù biết là như vậy, cả đời này cũng chạy thoát được khỏi bàn tay nàng...

      ràng như vậy, trong đầu lên từng sợi ngọt ngào nhàng nho .

      Theo sát hai bước, nam nhân cúi đầu hỏi: "Phong Nhi, chúng ta đâu vậy?"

      "Tiệm thuốc bắc thôi ~"

      "Ừm, nhưng mà, tiệm thuốc bắc, là ở hướng kia..."

      "Vậy hả? Sao chàng sớm!"

      "..."

      " nghĩ rằng lớn như vậy đó!" Nữ tử nhìn chút quy mô cửa hàng, lại quay đầu nhìn về phía nam nhân, "Rất đắt đúng ?"

      "Cũng rẻ lắm, nhưng mà, quan trọng là cách nhà gần, xung quanh cũng tồi." Nam nhân cẩn thận liếc mắt nhìn nữ tử, " thích sao, ta còn chưa có mua, chờ ý kiến của nàng."

      "Rất thích mà! Giá cả hợp lý sao? Ta biết nhiều về khoản đó..."

      "Ừ, người bán là nam tử, muốn bán nhanh."

      "Ừ, vào xem ." Dứt lời, nữ tử kéo cổ tay nam nhân vào cửa hàng.

      Trước quầy. Trong cửa hàng.

      Nam tử che mặt sửa sang lại quầy thuốc, thấy được có người đến.

      Suy nghĩ việc gì mà chăm chú như vậy, Lê Phong nhếch mi, lên tiếng nhắc nhở, "Công tử?"

      "A!" Nam tử kia hình như bị hù dọa, chợt quay đầu, nhìn thoáng qua Lê Phong, lại giống như nhìn thấy, ánh mắt liền tự nhiên chuyển hướng về phía Lê Thư, "Lê công tử, ngươi đến rồi."

      ... Đây là trực tiếp coi như nhìn thấy nàng sao? Nữ tử có chút thất vọng, mà Lê Thư đứng sau lưng nàng ràng cũng nhận ra thái độ của nam tử này, cũng vẫn chưa đáp lại lời thăm hỏi thân thiết của nam tử, chỉ giới thiệu, "Đây là thê chủ của tại hạ."

      "Ngưỡng mộ lâu," Nam tử trả lời nhàn nhạt theo lễ phép, sau đó lại coi như nhìn thấy nữ tử, quay đầu với Lê Thư, "Thê chủ của Lê công tử đồng ý mua lại cửa hàng này rồi sao?"

      Lê Phong nhăn mặt nhăn mũi, vô cùng khó chịu với thái độ của nam tử, lại cũng tiện điều gì, nhưng ra Lê Thư lại là người nổi giận trước, cau mày, cắn ràng từng chữ, "Tần công tử, ý là của thê chủ đại nhân của tại hạ, chẳng lẽ ngươi tự hỏi trực tiếp sao?" Cắn mạnh hai chữ "đại nhân", thể tôn trọng của Lê Thư với Lê Phong.

      Trong mắt nam nhân lóe lên khinh thường, cũng làm khác được, đối phương như vậy, chỉ có thể quay đầu, hỏi Lê Phong, "Xin hỏi, ý kiến của Lê tiểu thư là?"

      "Có thể mua được." Lê Phong gật đầu. Bởi vì diện mạo và các loại nguyên nhân khác mà nàng chịu nhiều mắt lạnh, cho dù có chút buồn, lại cùng lười so đo.

      Cho dù vậy Thư Nhi nhà nàng cả đời cũng ngại nàng mà ~

      "Người đồng ý là tốt rồi." Nam tử cúi đầu, chẳng biết suy nghĩ điều gì, do dự lúc lâu, mới mở miệng : "Chỉ là, ta còn cầu."

      "Mời công tử ."

      "Ta muốn ở lại chỗ này, phụ bốc thuốc hoặc những việc khác cũng được, cần tiền công."

      "Ừ... Được." cần tiền công? Nữ tử có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

      Nhưng mà, cũng tốt. Có người trông coi cửa hàng, nàng và Lê Thư có thể cùng xửa lí việc trong ngôi nhà rồi!

      ......

      Nửa tháng sau.

      Cuối con đường , phòng ở nửa tháng trước còn có hơi người, lúc này có khói bếp lượn lờ. Lê Phong đường về ngẩng đầu, nhìn thấy vậy, nhịn được nở nụ cười, vội vàng bước nhanh hơn.

      Ngày hôm nay ăn cái gì?

      Giống như đoán được thời gian, nữ tử mới vào nhà nam nhân cũng bưng cơm nước lên bàn, nhấc mắt thấy nàng trở về, hình như có chút phiền muộn, "Vẫn chưa tốt, nếu ăn bây giờ vẫn còn bỏng..." Đầy mặt áy náy liếc mắt nhìn nữ tử, nam nhân tiếp tục , "Ta thổi nguội cho nàng?"

      " cần! Người ta thích thức ăn mới nấu xong!" Nữ tử nhảy phát về phía trước, thoáng cái bổ nhào về phía nam nhân, tay thành đưa đến sau lưng của đối phương, cũng quan tâm nam nhân ngượng ngùng, theo thường lệ véo tận hứng chiếc mông vểnh lên, sau đó khoe mẽ ngẩng đầu, " mềm ôi chao ~"

      "Ăn, ăn, ..."

      "Tốt ~" Tâm trạng của nữ tử rất tốt, mang khuôn mặt tươi cười nhìn thấy mắt đâu.

      Nam nhân xấu hổ quay mặt ...

      Lê Thư nhấc tay, gắp những thứ nữ tử thích ăn vào trong lòng nàng, giọng , "Chậm chút, cướp với nàng."

      "Chàng làm ăn ngon quá mà..." Nữ tử tủi thân lầm bầm tiếng, há mồm nhậm lấy thức ăn trong đãu của nam nhân, lại duối tay chọn miếng thịt bỏ vào trong miệng nam nhân -- biết có phải do chịu nhiều đau khổ, nam nhân rất thích ăn thịt.

      Cái lấy lòng nho , lại có thể khiến mặt Lê Thư lập tức rạng rỡ lên, hơi nhíu mày, thầm, " ràng ăn thời gian lâu như vậy", liền nhiều nữa.

      Lê Phong hí mắt, vừa lòng cọ cọ vào trong lòng tướng công nhà mình, ngẩng đầu lên, đột nhiên ra câu, "Thư Nhi... Thích chàng nhất!"

      Nam nhân nghe vậy, cơ thể run lên, nhếch môi, lại đút đối phương miếng, "Ừ." Cằm ma sát lên tóc nữ tử, ", Phong Nhi nhất."

      " Từ '" này buồn nôn..." Nữ tử nghiêng đầu chút.

      "... ...".... ra, phải từ để sao?

      "Ừm ~ lời của chàng, buồn nôn chút cũng tốt." Nữ tử tự hỏi lúc, gật đầu, di chuyển trong lòng nam nhân, thay đổi tư thế để ánh mắt có thể nhìn thấy đối phương, "Ta, nhất Thư Nhi."

      Cái miệng nhắn đầy dầu mỡ chuồn chuồn lướt nước lên môi của đối phương, Lê Phong giơ tay, tặng kèm theo miếng thịt béo.

      Nam nhân nhìn nữ tử, trong mắt hơi mang theo hơi nước, cúi đầu, ôm chặt nữ tử vào trong ngực của mình.

      Người tốt như vậy, như vậy, làm sao lại là thê chủ của mình chứ?

      Vì vậy, dưới bầu khí như vậy, bữa cơm ăn hai tiếng đồng hồ cũng phải chuyện quá lạ... nhỉ...

      Lê Phong híp mắt nhìn chút ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, ừm... Ăn no ấm áp rồi suy tư... Lê Phong ngươi quả nhiên hư hỏng.

      Ngẩng đầu, nữ tử cười an nhàn, "Thư Nhi, chúng ta lên giường trò chuyện ?"

      thực tế, ra ông trời cũng có mắt mà! Cho nên, quen nhìn quang cảnh như heo của người nào đó, cũng rất bình thường phải sao?

      Như vậy, vốn kiều diễm, a , hoàn cảnh ấm áp, chuyển đổi thanh nam nữ lòng tràn đầy oán giận mà nhìn lão bà bà trước mặt --- hết lần này đến lần khác còn thể biểu cảm xúc ra ngoài -- càng bình thường !

      Nếp nhăn mặt lão bà bà xô lại với nhau, cười giống như đóa hoa cúc, " nương à, có quấy rầy đến việc gì của các ngươi chứ?"

      " có, có..."

      " tốt, có là tốt rồi, vậy các ngươi phụ giúp dọn dẹp phòng được ? Ngươi nhìn những ngươi có thể làm tốt như con con dâu ta đều hết, chỉ còn lại mấy người già trẻ như chúng ta, để cháu của ta làm mình cũng phải chuyện hay đúng ?"

      "A. vầng vâng, ta giúp." Nữ tử xoa xoa khuôn mặt, cười đến quá mệt mỏi....

      Lão bà bà này chính là hàng xóm của Lê Phong, cũng là chủ nhân cũ của ngôi nhà các nàng ở. Người trẻ trong nhà làm việc bên ngoài hết, chỉ để lại nàng và ba phu lang ở trong thôn.

      Thấy Lê Tư tìm phòng ở, lão phụ này người cũng già, cũng cần phải ở nhiều, càng muốn tìm người trẻ tuổi làm bạn hay ra muốn làm lao động? chung là tặng cho các nàng phòng ở mà cần trả văn tiền, để cho các nàng chiếm được tiện nghi lớn.

      Đáng tiếc, chịu ơn huệ của người ta, cũng trực tiếp tạo thành hai người hài tử họ Lê này trong hoàn cành "Gọi cái đến vậy cái ".

      Quên , Lê Phong vỗ trán, căn cứ theo nguyên tắc tôn trọng người già, làm chút làm ...

      hàng ra khỏi nhà, quả nhiên liền thấy mái nhà hàng xóm, cháu trai thân hình cao đổ mồ hôi như mưa. Lê Phong thở dài, lắc lắc cổ tay, cùng với Lê Thư theo lão bà bà vào trong sân hàng xóm.

      Vào cửa, phu thê hai người còn chưa kịp làm gì, lão bà bà liền lên tiếng : "Tiểu Trụy Nhi, xuống đây ! Đừng mệt quá, ai muốn nắng đến đen đâu!" Dứt lời quay đầu với Lê Thư, "Còn đứng ngây đó làm gì, nam nhân trong nhà, phải nhanh chóng làm việc !"

      Cái gì chứ, cháu trai nhà ngươi ngươi sợ mệt sợ nắng làm đen, Thư Nhi nhà ta sợ hay sao? Lê Phong yên lặng oán thầm trong lòng, lại cũng thể gì với người già như vậy chỉ đành gật đầu , "Ừ, ta và cùng ."

      "Trời ơi, khuê nữ Lê gia này, ngươi để làm gì chứ? Ngươi nhìn nam nhân nhà người này, ăn nhiều cường tráng, có việc cứ mặc kệ để cho làm chứ?"

      " cần, ta giúp , đừng để mệt đến chết."

      "Trời ơi, khuê nữ ngốc mà! Sao có thể mệt đến chết được chứ? Người nam nhân như vậy cũng phải làm bảo bối, nhìn tiểu Trụy Nhi nhà ta, lớn lên tươi ngon mọng nước này! Năm nay mới mười ba!"

      Lê Phong nhíu mày, đột nhiên hiểu lão bà bà này muốn gì.

      Nữ tử vươn tay nhanh chóng tìm được bàn tay to thô ráp run lên của nam nhân, mười ngón tay cùng nắm chặt, như là cảnh cáo điều gì.

      Bàn tay to dừng chút, cùng nắm chặt lại.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 46: Ấm áp

      Editor: Sakura Trang

      "Nhanh lên chút! Mau đến đây! Truy Nhi!" Lão bà bà vội vàng phất tay với nam hài trèo từ xuống, sau đó quay đầu, vô cùng tự nhiên với nam nhân cách lạnh lùng, "Sao còn chưa làm việc ? Thê chủ ngươi nuôi ngươi là để ăn cơm sao?"

      Nam nhân nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Lê Phong, có chút do dự. đợi làm ra quyết định, nữ tử nhàng liếc mắt qua, ngăn cản động tác của --- nam nhân vô cùng nghe lời, cho dù bị cảnh các cũng phải nữa.

      Lão bà bà thấy, có vô cùng kinh ngạc: "Làm sao vậy? Khuê nữ nhi Lê gia?"

      Nữ tử trả lời mà : "Bà bà, ý của ngài là?" Dứt lời, ánh mắt chuyển hướng về phía nam hài chạy đến bên người lão bà bà, ngượng ngùng cúi đầu.

      "Trời ơi! Khuê nữ nhi ngốc mà!" Lão bà bà thấy ánh mắt của nữ tử, cho rằng đối phương có ý với cháu của mình, lập tức cười đến khép miệng được, giơ tay xoa tóc Lê Phong, "Còn nhìn ra sao! Chuyện ngươi tình ta nguyện mà !" vừa vừa liếc qua liếc lại giữa Lê Phong và nam hài, ý muốn cần cũng biết.

      Nữ tử nắm chặt tay nam nhân hơn, quay đầu lại nhìn lão bà bà, "Tại sao lại là ta?"

      "Ôi chao ôi ~ có cái gì tại sao với tại sao chứ ~ chuyện người tình ta nguyện mà!"

      Mới mười ba tình nguyện, biết cái gì là tình nguyện chứ? Nữ tử nhíu mày.

      "Lê Phong đức tài, mặt mũi xấu xí biết đối nhân xử thế, là... Thứ cho khó nghe theo."

      " đức tài? Ai nha nha, khuê nữ Lê gia à! Nông dân cần gì có tài có đức? Khuê nữ ngươi ngoài trừ lớn lên hơi khó xem chút, còn có chỗ nào tốt chứ! Chúng ta đều ngại, ngươi lại ghét bỏ bản thân là chuyện gì chứ!" chuyện, lão bà bà đúng là có chút vừa lòng, sao lại nhìn thấy bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt như trong tưởng tượng vậy.

      ngờ lại vậy, lão thái thái này chắc lại nghĩ là nàng ước gì được thú người kia nhà nàng hay sao? Lê Phong nhếch mi.

      Thực ra, ý nghĩ của lão bà bà này cũng quá đáng.

      Diện mạo của Lê Phong ở đất nước nữ tôn khiến người thích, phải là xấu xí,mà là yếu đuối, ở đại người ta gọi là "tiểu bạch kiểm". người như vậy vốn cũng khiến người ta thích, huống chi ở đây còn là nông thôn, chỗ dùng lớn nhất của nữ nhân là làm việc và nối dõi tông đường, Lê Phong đâu có giống bộ dáng có thể làm được việc nặng? Nuôi ở nhà để thưởng thức được.

      Hơn nữa, quần áo của phu thê Lê Phong đều rất mộc mạc, hoặc là, là keo kiệt cũng quá đáng, Lê Thư lại có tướng mạo khiến người thích, khiến người ta sinh ra ý nghĩ là do nàng thú được tướng công nên mới thú Lê Thư cũng kỳ lạ.

      " cần, Lê Phong là quý dám nhận, mong rằng chớ để làm lỡ tương lai của tiểu công tử mới tốt." Nữ tử mím môi, sắc mặt tốt, cũng quan tâm lão bà bà dùng miệng lưỡi và cái lễ tiết chết tiệt gì, lôi kéo nam nhân liền lên nóc nhà.

      Nam nhân bị lôi kéo, nhanh vài bước song song cùng với nữ tử, cẩn thận nhìn nàng, sau đó hai tay sợ hãi nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng. Thấy biểu cảm của đối phương bởi vì hành động lén lút này mà thoáng hòa dịu xuống, lúc này Lê Thư mới thở phào cái.

      Đến nóc nhà, hai người Lê Phong còn chưa kịp bắt tay vào làm cái gì, liền nhìn thấy bóng dáng bé cũng leo lên theo bọn họ, lại cũng gì, chỉ cúi đầu, cùi lúc, lại cẩn thận nhấc mắt liếc nhìn hai người, ngờ lại chạm đến ánh mắt của Lê Phong, liền như con thỏ bị hoảng sợ má cụp mắt xuống, tay bé nắm nắm góc áo, toàn thân đều lộ vẻ căng thẳng.

      Lê Phong nhíu mày, vì sao, mới chỉ là đứa thôi...

      Mặt giãn ra, Lê Phong cố gắng đề xuống thiếu kiên nhẫn trong lòng đối với nam hìa bởi thân phận "Tình địch của Lê Thư", vẻ mặt dịu dàng, "Tiểu đệ đệ, công việc này chúng ta làm là được rồi, ngươi xuống ?"

      "Ừm... Ừ." Tiểu nam hài mím môi, tuy là đồng ý, nhưng vẻ mặt vẫn đầy do dự, mắt to ướt át liếc nhìn lão bà bà trong sân, lại vội vàng thu lại, đứng ở đằng kia cũng dám động.

      Lê Phong hiểu là chuyện gì xảy ra, lão bà bà này tội gì, ép cháu trai nhà mình như thế, Lê Phong nàng có tài đức gì cơ chứ...

      Nhếch khóe môi, giọng Lê Phong ôn hòa, " có sao đâu, cứ là ta cho ngươi xuống, nam nhân nghe lời của nữ nhân là việc thiên kinh địa nghĩa*, bà ngươi trách ngươi."

      *Thiên kinh địa nghĩa: thuận theo lẽ trời nghĩa đất, nghĩa là việc đương nhiên.

      "Ừ, ừ!" đến như vậy, nam hài như được đại xấ, chút do dự, lộc cộc chạy xuống.

      Chỉ là nữ tử nhìn bộ dáng vội vã của nam hài, đột nhiên có chút thất bại, nàng là con cọp sao?

      .... Quên , thích nàng là tốt nhất.

      Lại , lúc nào nàng bị mấy cái nam nhân "Thưởng thức đặc biệt" ở nơi này nuông chiều trở nên tự luyến như vậy?

      "Mà ~ Thư Nhi, ta chưa từng làm, cái này phải làm như thế nào?"

      " có việc gì, ta làm là được rồi, Phong Nhi ngồi ở đằng kia nghỉ ngơi ." Lê Thư cũng nhìn bóng dáng rời kia, thở phào nhõm, sau đó đưa cánh tay kéo nữ tử qua, đầu nhàng cọ cổ đối phương, "Phong Nhi nghỉ ngơi là tốt rồi, ta cái gì cũng có thể làm..."

      "Như vậy sao được? Nào có đạo lý mình chàng mệt mỏi ta nhàn rỗi." Ngẩng đầu lên, giọng của nữ tử đột nhiên trở lên chăm chú, "Mặt khác, dù chàng biết làm cái gì, ta cũng thích chàng, đừng suy nghĩ lung tung."

      "Ừ..."

      ... ...

      Cũng quan tâm lão bà bà giữ lại và vân vân, Lê Phong lôi kéo Lê Thư ra cửa viện, đầu cũng nguyện quay lại trả lời người, cũng quan tâm lão bà bà này có cảm giác mình còn trẻ hiểu cấp bậc lễ nghĩa hay , chỉ biết dùn ít thái độ cực đoan chứng tỏ ý định của mình.

      Lê Thư cúi đầu, nhắm mắt theo sau.

      Về đến nhà, lúc Lê Thư bị nữ tử nhào lên giườn , thực ra ngạc nhiên chút nào. Lúc này tâm trạng của nàng tốt, lúc tâm trạng nàng tốt thích trêu chọc , quen, hoặc là, rất hưởng thụ?

      Tay chân nữ tử nhanh nhẹn lột y phục của nam tử, mặc cho nàng phát tiết, chỉ là dùng tay nhàng vỗ về lưng nàng, đầu cũng nghiêng bên, dùng môi ma sát tóc nàng, giúp nàng bớt giận.

      Bị cắn đau cũng giống vậy, chẳng biết mình có bao nhiêu hưởng thụ, nàng làm hành đông vô cùng thân thiết như vậy với người khác, xả tức cũng chỉ dùng cách duy nhất như vậy người .

      Hơn nữa, nàng cũng luyến tiếc , chưa bao giờ để chảy máu và vân vân.

      Hơn nữa...

      ngoài dự đoán, thế cắn đến rào rạt rất nhanh chuyển thành gặm cắn, cảm giác cả người mình bắt đầu nóng lên, tiếng thở dốc cũng dần thô nặng.

      bộ phận nào đó thân thể dần dần tinh thần, nữ tử lại cẩn thận vì nó thêm vài ngọn lửa nữa.

      Ngón tay mảnh khảnh dò xuống phía dưới chơi đùa bộ phận nhạy cảm, lại cho dù thể nào cũng chịu phát tiết thay nó cho dù nơi đó tràn đầy tinh lực.

      Chỉ là, đáng tiếc...

      "Phong Nhi.... Ừ.... A ~"

      Thanh này quá mị hoặc...

      ....

      Cơ thể nam nhân cường tráng, nữ tử được quý trọng ôm cẩn thận vào trong ngực, liền dựa vào cái này, cho dù sau "vận động" cả người đổ đầy mò hôi, ngủ cũng cần lo đóng cửa sổ.

      Bởi vì biết, chờ đợi là luc này, sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp.

      Ánh mặt trời xuyên qua song cửa giấy, mở ra mới hưởng thụ được.

      Ôm sát nữ tử trong lòng, thấy, tin... Nàng thích , nàng chỉ cần mình .

      xem thường bản thận, nàng muốn, cứ cho là nàng đồng ý như thế nào?

      Nàng thú phu nạp tiểu thị là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vì sao , dựa vào cái gì mà thấy trong lòng khó chịu?

      dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ, nghĩ đến việc nếu nàng cùng nam nhân khác, , trong lòng vô cùng đau đớn.

      đau, cho dù tuyệt vọng hơn nữa cũng sinh ra chút lòng nào trách nàng.

      Nam nhân hơi cong cơ thể.

      Nam nhân nắm lên tay bé trắng noãn của nữ tử, do dự lâu, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, để lòng bàn tay sờ lên da thịt của bản thân.

      Lưng, mông, tại khe sâu, chuyển hướng về phía chân... Nam nhân yên lặng nhớ lại cảm giác đêm qua, cảm nhận được nơi tay bé của thê chủ nhà mình chạm vào sinh ra mảnh run rẩy.

      "Ừ..."

      Vô tình say sưa trong đó, nam nhân kinh nghiệm sa trường vô cùng nhạy bén vậy mà lại mắc lỗi chú ý đến trạng thái của nữ tử.

      'ngủ say', nữ tử gạt gạt mắt, lại vội vàng khôi phục lại trạng thái 'ngủ say', mặc cho nam nhân đưa đậu hủ non đưa đến miệng của nàng, còn nghiêm túc đưng đưa cằm giúp nàng nhai...

      Đây là, mỹ vị mà...

      Nhưng mà, nhưng mà, món ăn khai vị đều đến tay rồi, nàng còn chịu nhẫn nhịn cơn đói sao?

      Ngươi nghĩ nàng là loại người cường hãn có sức tự chủ kinh người?

      Vì vậy, nam nhân kinh ngạc mở to mắt, cứ như vậy nhìn nữ tử đóng chặt hai mắt đột nhiên ngậm bản thân, sau đó khách khí chút nào luật động.

      ... ...

      Nữ tử vùi ở trong ngực nam nhân, nhàn nhã càn quét xong điểm tâm, ngẩng đầu, ngoài dự đoán, mặt của đối phương vẫn còn trong trạng thái cực đỏ ửng bình thường.

      Chẳng qua, dùng tay thăm dò chút độ ấm, nữ tử gật đầu, cũng phải hoàn toàn có tiến bộ, đẳng cấp từ có thể rán trứng đến có thể đun nước sôi rồi!

      Chỉ là, theo động tác nữ tử động chạm vào hai gò má, khuôn mặt của nam nhân lại hồng lên, khuôn mặt vội vàng vùi vào hõm vai của đối phương, trả lời.

      Ừ, nam nhân nhà nàng xấu quả nhiên khả ái đến loại cảnh giới khác rồi! Nữ tử hài lòng, cười nhìn thấy mắt.

      Khuôn mặt nam nhân lại chôn sâu hơn chút.

      "Được rồi, ngoan ~ Thư Nhi biết học chủ động rồi, ta đây làm thê chủ vui vẻ đó ~" Lê Thư cong mắt, "Ngoan lắm! Như thế rất đáng , lừa chàng!"

      "Ừ..."

      "Thư Nhi làm gì cũng đều đáng ~!"

      "Ừ..."

      "Như vậy, ngẩng mặt ~"

      "Ừ..."

      "Chỉ "ừ" ngẩng mặt lên có tác dụng gì chứ..."

      "Ừ..."

      Cho nên, ngươi phải tin tưởng Lê Phong, đời này nàng hận nhất là cửa, hoặc là, kết quả dư thừa từ cái cửa, loại là động tác gõ cửa, cùng với loại là tiếng đập cửa gì đó.

      Cho nên, cho nên vì sao, lý tưởng đổi cửa là thể thực được sao? Lê Phong trợn trắng mắt, kìm nén cảm xúc.

      Tất nhiên, nếu như ngươi còn nhớ ở phủ Tướng quân, Lê Phong tiểu đồng học từng chân thành mà mong muốn các nàng có thẻ chế tạo được cái cửa gõ thế nào cũng nghe thấy tiếng.

      Thở dài, khuôn mặt nhắn của nữ tử nhăn thành bánh bao.

      Nàng trêu chọc tướng công nhà mình còn chưa chọc đến thỏa thích đây có được hay !

      Nam nhân ngẩng đầu lên vì tiếng đập cửa xuất , mặt Lê Phong sưng lên, đầy mặt tình nguyện đứng dậy, ra ở cửa.

      Về phần Lê Thư, ta nghĩ, còn cần hạ nhiệt độ.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 47: Khó chịu

      Editor: Sakura Trang

      Sưng mặt lên liền nguyền rủa tất cả những người khốn khiếp ngoài cửa làm phiền người khác đương cả đời mua mì gói có gói gia vị, Lê Phong nhớ khuôn mặt đỏ ửng của tướng công nhà mình, tức giận kéo cánh cửa.

      Nhấc mắt nhìn thấy người ngoài cửa, nữ tử vẫn có chút ngạc nhiên.

      "Tần công tử?"

      "Vâng." Nam tử gật đầu, cũng chẳng biết tại sao, vẻ mặt giống như hoảng hốt, đợi Lê Phong bắt chuyện liền tự bước vào trong sân, động tác nhanh chóng đóng cửa.

      Nắm then cửa dừng chút, nam tử quay đầu hỏi, "Lê tiểu thư, xin hỏi Lê công tử ở nơi nào?"

      "À, ở trong phòng, muốn tìm ... Ta vào xem trước, được ?" biết mặt tiểu đứa ngốc nhà nàng hạ nhiệt độ chưa...

      "Được, làm phiền Lê tiểu thư." Nam tử mím môi, gật đầu.

      "Tìm cái gì vậy? Tần công tử đến đó." Nữ tử kinh ngạc thấy nam nhân tìm kiếm gì đó trong tủ quần áo, "Là tìm chàng đó."

      "A? Ừ." Nam nhân hơi nhíu nhíu mày.

      "Làm sao vậy?" Lê Phong quan tâm, sang ngồi gỡ tóc xõa ra của nam nhân.

      Thấy thế nào cũng giống như có gì, nữ tử nhếch mi, lại cũng cái gì. cần có gian của mình.

      "Mặc kệ như thế nào, Tần công tử tìm chàng, bộ dạng hình như rất vội, nhanh xem chút ?"

      "Nếu là chuyện của cửa hàng, để tìm Phong Nhi ." Tần Tiếu Mi và cũng có quen thân, tới tìm , ngoài trừ chuyện của cửa hàng chắc cũng còn chuyện gì khác.

      Chỉ là, chuyện chủ ngoại phải nên đầu tiên nên để thê chủ của quyết định hay sao? vẫn khinh thường Phong Nhi như vậy. Nam nhân nhíu mi, tâm trạng thấy vui.

      "Cũng biết là chuyện gì." Nữ tử ngồi vào bên người nam nhân, "Chẳng qua, hình như Tần công tử có chút hoảng hốt... Chỉ sợ là xảy ra chuyện lớn gì, gọi chàng, chàng hãy trước xem chút." Nữ tử rất hiểu suy nghĩ của nam nhân, tươi cười xoa đầu , cũng về thái độ của Tần Tiếu Mi.

      "Ừ." Nếu nữ tử ý kiến, nam nhân cũng nhiều lời nữa, liền chỉ gật đầu .

      "Lê công tử, Tiếu Mi có việc muốn nhờ." Vừa thấy hai người ra, Tấn Tiếu Mi lập tức tiến lên nghênh đón, còn chưa chờ đồng ý, liền vội vàng tiếp tục, "Lê công tử, Tiếu Mi vô lý, có thể mời thay Tiếu Mi, ừm, ứng phó với người quen cũ?"

      "Ứng phó với người quen cũ... Nhất định phải sao?" Lê Thư lại hơi hơi nhíu mày, Lê Phong cho rằng, lấy tính cách hiền lành của tiểu đứa ngốc này, lại thấy đối phương với bộ dáng rất vội vàng hoảng hốt khổ sở nhất định giúp, lại ngoài ý muốn ngờ, hình như tương đối do dự.

      "Lê công tử..." Tần Tiếu Mi ràng cũng ngờ rằng Lê Thư lại do dự, nhất thời càng thêm lo lắng.

      Có lẽ là bởi vì vậy, Tần Tiếu Mi cũng lập tức rời theo bản tính cao ngạo vốn có của mình, lại ngờ chỉ mím môi đứng ở đằng kia.

      "Được rồi." Cuối cùng Lê Thư cũng gật đầu đồng ý, theo nam tử vội vàng ra ngoài cửa.

      Lê Phong vốn tính lười nhác, thế nào cũng muốn cùng bọn họ tham gia vào chuyện đau đàu phiền phức gì, vốn muốn trờ về ngủ hồi, nhưng ngoài ý muốn lại nhận ra bước của Lê Thư hình như có chút gì đó kỳ lạ, lo lắng tướng công nhà mình, vội vàng đuổi theo.

      "Thư Nhi, có chuyện gì chứ?" Nữ tử chạy đến song song cùng nam nhân, nhíu mày .

      "Hả? có mà, làm sao vậy?" Nam nhân nhíu mày, mang theo kinh ngạc chút gì nhìn ra khác thường, hình như điểm khác lạ mà Lê Phong vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

      " có gì... Nếu miễn cưỡng, để ta tốt hơn."

      " miễn cưỡng mà." Nam nhân cười khẽ, "Phong Nhi quay về ngủ giấc sao?" Quả nhiên là vô cùng hiểu nữ tử.

      "Quên ... Ta vẫn nên cùng hai người hơn." Lê Phong thở dài quyết định. Ngẩng đầu, nữ tử nhìn bóng dáng lo lắng đằng trước, " nhanh chút, cũng biết chuyện gì, người ngày thường có tính cách cao ngạo như vậy lại có thể chạy đến thỉnh cầu chàng."

      "Ừ, tốt."

      Ba người đến gần tiệm thuốc, liền nhìn thấy người chạy từ xa đến, "Mi Nhi!"

      Tần Tiếu Mi nhìn người nọ chạy đến trước mặt, cơ thể cứng đờ, dừng lại.

      Tốc độ của người nọ cực nhanh, lát sau đến trước mặt ba người, tập trung nhìn lỹ, đúng là nữ nhân trẻ tuổi có lông mày dài như kiếm.

      Lê Phong cúi đầu, xao xoa ngực, yên lặng kìm chế tính tình bát quái cửa mình. Nhìn thế này, chắc phải biểu tỷ biểu muội gì đâu...

      "Mi Nhi, Mi Nhi chàng hãy nghe ta ." Nàng kia thở hổn hển, cũng nhình hai người Lê Phong, vô cùng lo lắng bắt đầu giải thích với Tần Tiếu Mi, "Mi Nhi, chàng biết, đó là nương của ta..."

      "Ta biết là nương ngươi ép ngươi." Cảm giác lo lắng hoảng hốt mà vùa rồi khó có được sớm biến mất, chẳng biết lúc nào Tần Tiếu Mi khôi phục vẻ mặt thản nhiên, nhìn nữ nhân đối diện, giống như nàng chỉ là người râu ria nào đó, "Ta cũng , về sau, cần đến tìm ta nữa."

      ".... Mi Nhi, chàng đừng giận, ta --- ta có chạm vào người nam nhân kia, chàng hãy tin tưởng ta !" Nữ nhân cắn môi nhìn nam tử, trong giọng có ý cuồng loạn.

      Trong lòng Lê Phong yên lặng tưởng tượng ra vướng mắc của hai người này.

      Nhìn việc này, xem ra, hai người kia hơn phân nửa là người cũ, nữ nhân nghe theo lời phụ mẫu cưới nam tử khác, vì vậy nam tử chịu nổi, trực tiếp phất tay rời , thế nhưng "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng"...

      Vì vậy, nội dung sau của vở chính kịch là những gì ta thấy ngày hôm nay.

      Thê phu trong lúc đó quả nhiên tồn tại tương đối ăn ý, Lê Thư cũng ràng quan hệ trong đó, cũng có quên lời hứa giúp Tần Tiếu Mi.

      Tiến lên bước, Lê Thư dẫn lực chú ý của nữ nhân lên người mình, "Vị tiểu thư này, có lễ."

      Nàng kia giống như lúc này mới chú ý tới xung quanh còn có người khác, nao nao, quay đầu, liếc mắt nhìn Lê Thư, sau đó lại xoi mói mà nhìn toàn thân Lê Thư lần, trong mắt chợt lóe lên coi thường, liền muốn đặt nhiều chú ý lên người , quyết đoán quay đầu muốn tiếp tục giải thích với Tần Tiếu Mi, rồi lại bị Lê Thư kéo lại, "Vị tiểu thư này, Tần công tử có , mọi việc cùng với ta là được."

      Mặt Lê Phong nhăn nhíu, hài lòng tướng công của nàng biết là vướng mắc về tình cảm mà còn dính dáng vào, chỉ là thông cảm với tâm địa trời sinh thánh mẫu của nam nhân, nhíu mi cũng thêm cái gì.

      Nàng kia vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn thoáng qua Lê Thư, lại nhìn về phía Tần Tiếu Mi, trong giọng tràn đầy tủi thân, "Mi Nhi, ngươi ngay cả lời cũng muốn với ta sao?"

      Đối phương cũng chỉ có lạnh nhạt.

      Lê Thư làm cái lễ, tiếp tục , "Tiểu thư..." Lại ngờ, còn chưa bắt đầu , liền bị đối phương cắt đứt thô bạo, "Vị công tử này, ta cùng với tướng công nhà ta, có liên quan gì đến ngươi?"

      Ánh mắt Lê Phong lạnh lẽo, hơi híp mắt, tiến lên che ở trước người Lê Thư, tiểu đứa ngốc nhà nàng nếu mà túm ai nhấc lên ai có thể là đối thủ...

      Cầm tay Lê Thư, Lê Phong nghiêng đầu nhìn Tần Tiếu Mi chút, sau đó nhịn được nhếch môi. Nam tử này đúng là nửa câu, đứng nhìn tướng công nhà mình chịu oan ức?

      Xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng nư tử tức giận, Thư Nhi nhà nàng ra mặt cho , lúc này thái độ của nàng ta ác liệt như vậy, lại có thể coi như nghe thấy gì?

      Chỉ là, vô cùng bao che khuyết điểm, đặc biệt nữ tử bé muốn bảo vệ tướng công nhà mình, quan tâm ai có lỗi, hay đây là do Lê Thư muốn dính vào mới mang đến chuyện nam nữ phiền phức này nữa...

      đúng, đúng, như vậy cũng đúng, Lê Thư là do chịu nhờ vả của nam tử này...

      Tính toán chút, thanh quan khó giải việc nhà, những loại chuyện như vậy được cần để ý đến.

      Nhưng Lê Phong nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết tướng công bị người cực kỳ vô lễ mắng thôi.

      "Vị tiểu thư này, tướng công nhà ta chạy đến xen vào việc của người khác, nhưng mà là do tướng công nhà ngươi nhờ đó!" Hơi bĩu môi, nữ tử bình tĩnh tăng thêm lượng ở bốn chữ "tướng công nhà ngươi", ràng nhắc nhở nữ nhân này có thân phận chính thức.

      Nam nhân đứng đằng sau lôi kéo tay áo của nàng, ngón tay phía dưới dễ phát chỉ chỉ Tần Tiếu Mi. Nữ tử nhếch mi, hiểu , là lo lắng lời của nàng quá thẳng thắn, muốn xé rách mặt với Tần Tiếu Mi.

      Khẽ thở dài, chỉ là, còn chưa chờ Lê Phong làm ra phản ứng gì, đối phương liền kích động.

      "Ngươi có ý gì!" Nàng kia cao giọng , sau đó lại chợt nghĩ đến điều gì, " đúng! Mi Nhi, nữ tử này là có chuyện gì? Quan hệ thế nào với chàng?"

      "Ta sao?" Nữ tử chỉ chỉ Lê Thư, " là tướng công của ta."

      Nàng kia khóa chặt mi, quay đầu nhìn lại, "Vậy ngươi có quan hệ gì với Mi Nhi nhà ta?"

      "Tiếp nhận hiệu thuốc của , tại chắc là bà chủ của ."

      Lê Phong nghĩ đến, chỉ là câu bình thường của bản thân, lại làm cho nữ nhân đột nhiên mở to hai mắt, đến nỗi thấy câu "Ai là của nhà ngươi?" kia của Tần Tiếu Mi.

      "... Mi Nhi, Mi Nhi, chàng, chàng..." Nàng kia cắn môi, từ từ quay đầu, "Mi Nhi, chàng lại, chàng lại bán sính lễ ta đưa cho chàng..."

      Cuối cùng vẻ mặt thản nhiên của nam tử đối diện cũng còn, quay đầu cúi mắt.

      "Ngươi!" Nữ tử đột nhiên xoay người nhìn về phía Lê Phong, "Ngươi cần bao nhiêu tiền, ta muốn mua lại cửa hàng! Mau ra giá!" Dường như tính kỹ trước Lê Phong ước gì mà đồng ý vụ buôn bán này, nữ nhân bày ra tư thái cao cao tại thượng.

      Thái độ này, đúng là....

      Lê Phong biết, chuyện nam nữ , cách tốt nhất bản thân nên làm chắc là bán cửa hàng cho nàng, đương nhiên là đắt.

      Chỉ là, mọi người cũng biết đó, Lê Phong đồng học dù thế nào cũng là tiểu thư được nuông chiều từ .

      có người muốn nàng gặp loại chuyện này phải chịu đựng lên tiếng?

      Nàng biết mình làm như vậy là lý trí, cũng biết mình cũng hai mươi mốt tuổi, thể giống như đứa bé nén được tức giận. Vì thái độ của người khác mà gây rắc rối cho mình, lại nhịn được vẫn làm chuyện như vậy, điều này chắc cũng quy cho người thân nuông chiều nàng mà ra.

      Nhưng mà, chính là nàng nhịn được đó!

      Ngươi có tiền có chỗ dùng? xem lại y phục của ngươi, đó là cái kiểu thẩm mĩ gì vậy chứ! Cho là mình là người duy nhất có tiền sao?

      Hít sau vài hơi, nữ tử nhàng nhếch môi, cười ưu nhã đến gì sánh được.

      "Làm sao bây giờ đây? Tại hạ, muốn bán đây!"

      "Dong dài cái gì?" Nữ nhân căn bản có ý định thương lượng với Lê Phong, lập tức nhịn được, "Ngươi có biết ta là ai ? Ta nhưng là nữ nhi của Trần viên ngoại ở thành đông! Tên quê mùa, ngay cả ta cũng nhận ra sao!" Khinh thường nhìn chút thân mộc mạc của Lê Phong, "Bản tiểu thư ra giá là đời này ngươi tuyệt đối chưa thấy qua! Nhanh bán! Đừng dài dòng!"

      Lê Phong cười đến càng vui vẻ hơn.

      "Xin lỗi nha! Tại hạ, bán nga~"

      nhàng nhếch mi, Lê Phong thờ ơ khiêu chiến cực hạn của nữ nhân.

      Ai nha nha, bản thân quả là quá tùy hứng mà!

      Nha ~ thỉnh thoảng tùy hứng chút cũng tốt.

      Bao lâu chưa thấy qua người để cho nàng khó chịu như thế?

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 48: Có thai

      Editor: Sakura Trang

      Nữ tử cười ngọt ngào, cùng với bầu khí của nữ nhân đơn phương giương cung bạt kiếm đúng là có chút hợp nhau.

      "Ngươi, ngươi đúng là tên thức thời!" Nữ tử từ được người nâng lên cao, chưa từng chịu thái độ như vậy, lập tức xù lông, tiến lên vài bước, cơ thể khẽ động, mắt thấy tay chạm vào vùng bụng nhắn xinh xắn của nữ tử, lại nghĩ rằng cánh tay dễ dàng bị người đúng lúc ngăn cản.

      Tốc độ của người nọ cực nhanh, ràng chỉ có hai tay hai chân, lại nhanh hơn câu Tần Tiếu Mi vừa kịp thốt ra "Dừng tay!"

      Nữ nhân lại càng hoảng sợ, nàng tự nhận là khổ luyện mấy năm võ nghệ, lại có thể dễ dàng bị người ngăn chặn như vậy?

      Hơn nữa, người ngăn nàng dĩ nhiên là...

      Nữ nhân nhìn nam nhân nhàng đẩy quả đấm của nàng sang bên, nhất thời có chút phản ứng chậm chạp. Nam nhân kia, vừa nãy ràng ngôn ngữ hành xử còn mang theo khúm núm, lúc này lại nheo mắt lại, mang theo chút tức giận và uy hiếp, giọng trầm thấp, "Tiểu thư tự trọng."

      hết câu, cũng muốn giằng co lâu với nàng, chỉ đứng thẳng người, mơ hồ mang theo tư thái bảo vệ cho đến khi đến bên người nữ tử.

      Thực nữ tử muốn thừa nhận, nàng , là, xuất kiêng dè với nam nhân xấu xí này

      Chỉ là, từ Trần Linh Vận nàng được người thổi phồng mà lớn lên, có thể ngạo mạn từ , làm sao có thể chịu được mình lại yếu đuối như vậy?

      nhàng cười nhạt chút, Trần Linh Vận nhìn Lê Phong, "Thế nào, ngươi chỉ có bản lĩnh trốn sau lưng nam nhân? Nếu người coi mình là nữ nhân hãy ra chứ!"

      Lê Phong lại chỉ mỉm cười, căn bản có ý định nghe vào trong tai những lời ấu trĩ trào phúng của nàng, chỉ nhìn thoáng qua Tần Tiếu Mi, lạnh lùng nhếch khóe môi, , "Chú ý giữ gìn sức khỏe" liền kéo cổ tay Lê Thư, xoay người rời .

      Bị hoàn toàn nhìn nữ nhân càng tức giận hơn, bước vài bước đuổi theo, "Hừ! Người nghĩ rằng ta sợ nam nhân có thai? Nếu bình thường sao, chờ mang thai sức khỏe suy giảm, ta xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào!"

      Nữ tử xong vừa lòng nhìn nữ tử mở to hai mắt, quay đầu lại, "Cái gì?"

      Thấy có hiệu quả, Trần Linh Vận cười đắc ý, cố chờ đến lúc đối phương chịu thua, nhưng ngờ nữ tử lại nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Hả! Đột nhiên nghe được làm sợ hết hồn, ràng có khả năng." , ngẩng đầu nhìn về phía Lê Thư, "Đúng ?"

      Vẻ mặt của nam nhân, thoải mái như trong tưởng tượng của nàng, trong lòng nữ tử run lên.

      phải là... ?

      Nhưng mà, nàng là, nàng và , ràng căn bản thể có kết hợp về sinh lý mà!

      Nữ nhân bên cạnh lại quan tâm bắt đầu làm ầm lên, "Cái gì? Ngươi còn tin? có ngửi thấy mùi máu tươi nặng vậy người sao? Đây ràng là bắt đầu "mở miệng" mà! Cũng đúng, người nào có thể trời sinh có cái mũi linh mẫn như ta! Thế nào? Ngươi cón tin hả?" Nữ nhân nhìn khuôn mặt khó tin của nữ tử, đột nhiên nở nụ cười, "Hay là... Thực ra, cái thứ trong bụng của căn bản phải của ngươi? Ha ha..."

      "Ngươi câm miệng!"

      "Ngươi nên lung tung!" Tiếng của thê phu hai người đồng thời vang lên.

      Giận dữ liếc Trần linh Vận cái, nữ tử xoay người, cẩn thận xoa bụng của nam nhân, "Chuyện gì xảy ra? Chàng biết đúng ? mang thai hả?"

      "Ta, là ... Nhưng mà, Phong Nhi, nàng tin ta, ta có, có tìm nữ nhân khác!"

      " sao, đừng nóng vội, đương nhiên ta tin chàng!" Nữ tử ngẩng đầu, cười tươi như hoa, "Làm sao chàng biết bản thân có?"

      "Đó là bởi vì, ta, ta bắt đầu, "mở miệng"... ta, phải ta cố ý gạt Phong Nhi, bởi vì Phong Nhi mang thai được, ta, ta sợ, nàng, ta có tìm nữ nhân khác, nàng tin ta !" Nam nhân cầm tay nữ tử, căng thẳng nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, gấp đến nối được lưu loát.

      " có việc gì có việc gì, ta biết ta biết!" Nữ tử nhướn mi, nở nụ cười, "Đừng sợ đừng sợ, Thư Nhi sợ nha ~"

      "Ừ." Hai tay nam nhân đều kéo lấy cánh tay nữ tử, hơi có chút run lên.

      " sao, chúng ta về trước là được rồi!" Thấy tâm trạng nam nhân lát bình tĩnh lại, nữ tử mở miệng hỏi, ""Mở miệng" là có ý gì? Tại sao lại có mùi máu tươi? Chỗ nào chảy máu sao?"

      "Ừ, lần đầu tiên nam nhân có thai, bên dưới xuất lỗ hổng để hài tử ra, chính là "mở miệng." Nam nhân coi như chuyện đương nhiên, lại khiến nữ tử sợ đến rung cái, "Thư Nhi... là, bên dưới xuất cái miệng để cho người chui ra? Lại khiến chảy máu hả?"

      " có việc gì, có việc gì, người nam nhân nào cũng bị."

      "Thư Nhi." nữ tử lo lắng nhìn nam nhân, "CHúng ta về nhà trước !" đùa, người, xuất lỗ hổng? Đau đến thế nào? Trách được biết tìm cái gì ở trong phong, trách được tư thế của có chút kỳ lạ...

      Nam nhân này, làm cái gì vậy? đau sao?

      "Được." Nam nhân nhìn nữ tử lôi kéo cổ tay mình, cẩn thận về phía trước, dám nhanh chút, đột nhiên cảm thấy, nhất định bản thân là người sung sướng nhất thiên hạ.

      Nhưng mà, hai người nồng tình ngọt ngào, có phải các người để ý đến nữ nhân nào đó vì bị để ý đến mà rít gào hay ?

      ******

      Nữ tử kéo nam nhân ngồi lên giường, sau đó vội vã cởi đai lưng của đối phương. Mặt Lê Thư đỏ lên, nhưng cũng ngăn, trái lại dúng tay cởi thay nàng.

      Vừa giật quần ra, nữ tử bình tĩnh.

      Máu chẳng biết lúc nào tràn ra thấm ướt cả quần ngoài, đây là dưới thân nam nhân còn chèn món y phục dầy rồi, mà mùi máu tanh nồng đậm càng tràn ngập toàn bộ gian nhà.

      Đột nhiên nữ tử rất muốn đánh mạnh nam nhân mấy cái tát, khiến mình thành cái gì đây? chảy nhiều máu như vậy!

      Tất nhiên, nàng cũng chỉ nghĩ như vậy thôi.

      Giận dữ liếc nam nhân vài lần, làm cho đối phương rụt cổ dám ngẩng đầu, Lê Phong thở dài, lòng tràn đầy đau lòng, động tác mềm cởi quần của nam nhân, lại tìm bộ y phục khô chèn vào, lại vội vàng ra ngoài múc nước đun sôi.

      Vừa đặt nồi lên bếp, nữ tử liền chạy trở về, nhàng vén chăn của nam nhân lên, cẩn thận đẩy chân ra, nhìn xuống phía dưới. Nam nhân đỏ mặt quay đầu, mặc cho nàng làm.

      Cẩn thận nhìn chút, Lê Phong hơi thở phào chút, "mở miệng" nghe dọa người, lượng máu cũng nhiều, chỉ chảy nhiều hơn so vời thường chút, tạm thời còn trong phạm vi lượng máu mỗi tháng cơ thể chịu được, nàng lại biết, về sau lỗ hổng nứt ra to hơn, biết có nguy hiểm gì hay .

      "Thư Nhi, vật này... Về sau máu còn chảy nhiều hơn ? Đừng dối ta, ta phải có chuẩn bị."

      "A? Ừ." Nam nhân vẫn còn đỏ mặt đây, đột nhiên bị gọi tên, lại càng lo sợ, trả lời, "Sau đó nhiều hơn chút, quá nhiều, cũng có nam tử chết bởi điều này."

      " phải là vấn đề có chết hay , ta chỉ sợ chàng để lại bệnh trong cơ thể. May mà giờ hai mươi, còn trưởng thành, cơ thể cũng rắn chắc chút. May quá may quá!"

      "Cũng chỉ có Phong Nhi chê ta già."

      "Mới hai mươi, già cái gì? Còn chê chàng quá đấy!" Thở dài vuốt tóc nam nhân, nữ tử nhịn được lại nhìn nơi đối phương chảy máu, "Có phải rất đau ?"

      " đau."

      " ! Cũng dám lừa cả thê chủ của chàng!"

      "... Có chút thôi."

      " ..." Nữ tử nhìn chặt lông mày, sau đó đắp chăn cho nam nhân, xoay người kéo cổ của đối phương, đặt mặt tựa lên vai mình, " là, nếu phải sinh con sao xuất cái này từ lúc mới ra đời chứ! nên chờ đến lúc sinh mới bắt đầu nứt ra chứ." Nữ tử cắn mối duỗi chân, "Lần thứ hai, cứ để ta sinh là được!"

      "Làm sao có thể để Phong Nhi chịu đau." Nam nhân vỗ vỗ lưng nữ tử.

      "Ta chịu đâu, để chàng chịu hay sao?" vui gõ nam nhân chút, nữ tử thở dài, "Đau cho ta biết, được chịu đựng!"

      "Được." Nam nhân cọ cọ khuôn mặt lên vai nữ tử, " dám lừa dối Phong Nhi."

      "Hừ, chàng còn có cái gì dám? người mang theo vết thương trăn quân côn mà cũng dám cưới ngựa," nữ tử quay đầu làm trạng thái làm nũng, "Ta rất mang thù đó!"

      Nam nhân nhìn vậy, nhịn được nhếch môi.

      "Ừ, nước chắc cũng sôi rồi, ta lấy." Nữ tử xinh đẹp nhếch mi, đứng lên .

      Đổ nước nóng vào trong nước lạnh, nữ tử dùng tay thử độ ấm, sau đó lại cẩn thận thêm nhiều nước nóng hơn, lại thử chút, lúc này mới thả mảnh khăn vào, bưng đến bên giường của nam nhân, "Lau cho chàng." Dứt lời liền vắt khô khăn.

      "Ta tự làm mình."

      " được!" Nữ tử phất tay, sau đó cúi người nhàng lau cho , sức lực vừa vặn, chỉ lau vùng xung quanh nên chạm đến vết thương đau.

      Nam nhân nhướn mi, đột nhiên rất muốn cọ cọ vai thê chủ nhà mình.

      Cúi đầu, Lê Thư nhìn y phục dưới thân từ từ bị nhuộm thành màu đỏ, do dự lúc, rốt cục mở miệng.

      "Phong Nhi," nam nhân nhếch miệng, "Ta, có thể nhờ nàng, ừ, giúp ta hay ..."

      "Việc ta làm cho chàng còn nhờ chữ "giúp" sao? Hay tìm từ cho đúng đó." Nữ tử vui nhíu mày, "Chuyện gì?"

      "Ừ... Đó là, muốn Phong Nhi, đốt chút cỏ khô và vài thứ."

      "Ừ? Được, mà muốn mấy cái đó để làm gì?"

      "May cái đệm, cũng thể làm bẩn nhiều y phục như vậy."

      " có việc gì, ta giặt chút làm được, phân tro rất bẩn đó!" Nữ tử lắc lắc tay, lau sạch cơ thể nam nhân, lại chú ý y phục dưới thân của cũng tương đối ướt, vội vàng đứng dậy, tìm món sạch khác chèn thay vào cho y.

      "Làm sao có thể để Phong Nhi giặt quần áo." Lê Thư nhíu mày, " 'Mở miệng' tháng tốt, y phục chờ Thư tốt giặt. Phong Nhi cũng đừng nuông chiều ta đến vô pháp vô thiên, ngay cả y phục cũng để thê chủ giặt."

      "Cái gì chứ!" Nữ tử chống eo, tay búng trán nam nhân, "Đau như vậy, cơ thể khẳng định cũng tốt -- ta quan tâm chàng nghĩ thế nào, dù thế nào từ hôm này coi như là năm chàng cũng được sinh hoạt làm việc nặng trong nước lạnh!"

      "Giặt y phục lạnh, nào có nam nhân nào mang thai mà ngay cả y phục cũng giặt chứ."

      "Vậy cũng phải tháng sau khi 'mở miệng' mới được! Còn phải dùng nước nóng, có nghe thấy ?"

      "... biết."

      "Lúc này mới ngoan!"

      "Nhưng mà, nhưng mà cũng thể để Phong Nhi..."

      "Trời ơi! Biết rồi biết rồi, giặt y phục làm cơm ta đều tìm người làm còn được sao?

      "Được." Nam nhân ngẩng đầu lên, cười ấm áp, tay chỉnh vạt áo của nữ tử.

      " chịu nổi chàng, ta nào có được chiều chuộng như vậy." Nữ tử vui, thở dài, chui vào trong ngực nam nhân cọ cọ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :