1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên sủng - Mộng Cầm U

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Ngoại truyện: Ba năm (tiếp)

      Editor: Sakura Trang

      Phía dưới đau đến nỗi trước mắt như biến thành từng màu đen, nắm chặt lấy dây cương. Bảo mã hiểu ý người giống như cảm nhận được khỏe, bước dần chậm lại, nhưng dưới mấy roi chút lưu tình của , uất ức hí tiếng, chạy như điên.

      Đúng vậy, luôn đối xử với nó vô cùng tốt, nó sợ là còn chưa bị đánh nặng mấy roi bao giờ mà!

      Nhưng mà, hôm nay , còn có tâm trạng nào để ý đến nó chứ!

      Nàng ở phủ Tả tướng... Nàng ở phủ Tả tướng... Tin tức của Đại nội mật thám chắc chắn sai được.

      Tốt nhất là đừng có sai.

      Vì sao nàng... Vì sao nàng, lại ở phủ Tả tướng...

      bình thường, dúng đúng, Lê Thư, ngươi phải vui vẻ mới đúng, nàng xảy ra chuyện gì, nàng vẫn khỏe.

      Có lẽ là do đau đớn dưới người, trước mắt lại bắt đầu biến thành màu đen.

      Mắt thấy khoảng cách với phủ Tả tướng rất gần, tung người nhảy xuống ngựa, gửi ngựa ở khách điếm, sau đó tìm chỗ yên lặng tựa vào.

      Đè nén cảm xúc phức tạp tràn đầy trong lồng ngực, chỉ nghĩ muốn len lén liếc mắt nhìn nàng mà thôi. Chỉ liếc mắt, nhìn nàng cái có được .

      ... Thực ra, phủ Tả tướng đề phòng nghiêm ngặt, cách thức mạnh mẽ đột nhiên nghĩ ra này, trông cậy vào có thể thành công, lại biết tại sao, vẫn muốn làm.

      Bị bắt lại, chùng có thể được nàng liếc mắt cái nhỉ...

      đúng đúng, Lê Thư, đến cuối cùng ngươi suy nghĩ gì vậy chứ!

      Tình cảm của nàng với công tử Tả tướng rất tốt, ngươi quấy nhiễu nàng làm gì?

      Vốn là xấu xí, mấy năm nay càng trở nên khiến cho người khác nhận ra, ngươi còn quấy nhiễu nàng làm gì?

      .... Nhưng mà, vẫn còn có suy nghĩ như vậy, tùy hứng phát buồn cười.

      Lúc hối hận, rất nhanh đến thôi!

      Nàng hái thảo dược, nghe có tiếng động, ngẩng đầu lên, khẽ nhìn .

      Trong nháy mắt đó, còn nghĩ được điều gì nữa.

      Chỉ nhớ được, nàng ở đây, ở ngay trước mắt .

      Rất muốn khóc, rất muốn khóc lên, xả ra những bối rối phức tạp trong lòng, lại chợt nhớ ra, nàng thích khóc.

      Viền mắt nóng lên, tất cả, cố gắng nhịn xuống.

      Thực ra , rất muốn cho nàng, thực phải chịu rất nhiều khổ sở, nếu như có thể, nàng có thể, hơi dỗ dành chút , tuy rằng... chỉ làm cho nàng có ác cảm hơn, vì có tiểu mỹ nhân tuổi trẻ như công tử Tả tướng...

      Nhưng mà, nhưng mà, cho dù thế nào, cũng khống chế được những suy nghĩ, nghĩ được nàng ôm vào lòng, nhàng an ủi ở bên tai...

      Thực ra , còn muốn được như trước kia, cọ lên ngườ nàng, được nàng xoa xoa nắn nắn, ý xấu mà trêu đùa... Nhưng hiên tại, nàng còn bằng lòng muốn vậy ?

      .... đúng, ràng nàng từng , khuôn mặt như , ở quê hương nàng, là xinh đẹp.

      .... đúng, cho dù là xinh đẹp, ai lại có thể chấp nhận được những vết sẹo xấu xí như vậy?

      biết, phải là gì mới tốt, chỉ đành chờ nàng mở miệng. Mà thực tế, nàng thực mở miệng, pải câu nào trong hàng nghìn câu tưởng tượng , "Ta nè, ta làm tổn thương ngươi, định chữa thương cho ngươi thôi, hi vọng ngươi đừng hại ta được chứ?"

      Đây là.. có ý gì? Nàng nghĩ làm hại nàng sao?

      đâu phải là nam nhân như vậy? cưng chiều nàng còn kịp nữa là!

      ... Kiểu gì nàng cũng nghĩ như vậy mới đúng chứ!

      "Ngươi, bị làm sao vậy?" cẩn thận xác nhận, cảm giác mình thở nổi, " xảy ra chuyện gì sao? Ngươi khỏe chõ nào sao?"

      Thấy khuôn mặt nữ tử tràn đầy khó hiểu, đột nhiên suy đoán khó tin, "...Ngươi... nhớ ta sao?"

      Đối phương cũng có phản đối, ngược lại ngẩng đầu, "Ngươi có quan hệ gì với ta vậy?"

      Quả nhiên nàng nhớ ! Bống nhiên trong lòng ấm áp chút. Nàng là do nhớ cái gì, mới có thể ở lại phủ Tả tướng thôi!

      lo lắng vì sao nàng bị mất ký ức, có sao , lại biết nàng nhớ , cũng chỉ còn biết trả lời vẫn đề của nàng, "Ngươi có quan hệ gì với ta vậy?"

      Ta là... ta là... của ngươi...

      Là... tướng công trở nên xấu xí của ngươi sao?

      Đột nhiên nhìn hai tay được tạo nên từ cuộc sống ba năm trong quân doanh, mà thân thể của , so với đôi tay càng khó nhìn hơn.

      Bỗng nhiên thấy cho dù thế nào, cũng dám .

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 40: Đối thoại

      Editor: Sakura Trang

      Lê Duy Tuyền cẩn thận nhìn nam nhân trước mặt, càng nghĩ càng cảm thấy xúng đôi với con mình, lại thấy nha đầu kia quật cường, sợ là thuyết phục được, liền muốn xuống tay từ phía .

      "Ngươi chuyện với ta chút."

      "Cha người muốn gì?" Vẻ mặt nữ tử căng thẳng, vội vàng chạy đến bên người Lê Thư ôm lấy cánh tay của đối phương.

      "Làm sao, làm cha thay con nhìn người cũng được hay sao?" Nam nhân trung niên bình tĩnh . Nữ tử mím môi chặt, cuối cùng ngại vì uy nghiêm của đối phương, còn cách nào chỉ biết thỏa hiệp.

      "Cha cái gì chàng cũng đừng nghe vào, chính là loại người như vậy, từ đến lớn được lời có ích." Thả Lê Thư ra, Lê Phong từng bước đến tai Lê Thư ghé vào lỗ tai nhàng , sau đó lại bảo, " thôi." Dứt lời, lại yên tâm nhìn thoáng qua.

      Lê Thư mang nam nhân trung niên đến đại sảnh, lại sai người chú ý có người nghe trộm như ý của .

      Lê Duy Tuyền ngồi ở ghế, nhìn nam nhân tự giác châm trà, quy củ đưa cho , sau đó lại cung cung kính kính cúi đầu đứng trước mặt mình, muốn thừa nhận, nhưng ấn tượng của bản thân với nam nhân lại tăng thêm chút.

      " muốn nhiều lời vô ích với ngươi nữa, chúng ta vào chuyện chính." Nam nhân nhấp ngụm trà, ừ, là trà thượng hạng, "Các ngươi thích hợp."

      "Vâng." Lê Thư cung kính , "Nhưng mà, vãn bối có thể thỉnh giáo nguyên nhân được ?"

      "Ngươi có thể chăm sóc tốt cho nàng sao?" Lê Duy Tuyền , "ĐÓ phải công việc của nam tử ở đất nữ tôn nên làm nhỉ! Làm người nam nhân sinh ra ở đất nước nữ tôn, ngươi có thể chăm sóc tốt cho nàng sao?"

      "Có thể." Lê Thư trả lời chút do dự, "Ta có thể, nam nhân ở quê hương ngài làm như thế nào, ta có thể làm như vậy."

      " ?" Lê Duy Tuyền thong dong, như nhìn trò khôi hài của trẻ con, "Chỉ biết bằng miệng có ai là biết chứ..."

      "Ta có thể!" Lê Thư cắn môi, khổ nỗi chẳng biết chứng minh kiểu gì.

      "Quên , lại mạnh miệng cũng vô dụng, với ngươi về việc này." Lê Duy Tuyền nhàng nhìn lướt qua đối phương, " chuyện thực tế chút ."

      "Vâng." Dù nam nhân phục, lại ngại vì tôn trọng đối phương là trưởng bối mà thể tiếp tục lần nữa.

      "Cho dù là thế giới này, cũng phải chú ý đến môn đăng hộ đối nhỉ!" Nam nhân trung niên nhấc mắt, "Xuất thân của ngươi... Nông thôn hương dã? Nhà họ Lê là thế gia mấy đời giàu có..."

      "..." Lê Thư nghe vậy, tự chủ cúi thấp đầu. Thế gia giàu có, biết, tất nhiên biết. Phong Nhi cái gì cũng hiểu, lại rất có giáo dưỡng, nhất định xuất thân từ gia đình thư hương. nhưng mà...

      Nam nhân nắm chặt tay, bạo dạn, "Nhưng mà, tại ta, có thể mà..."

      " hừng hỏi xuất xứ đúng ?" Lê Duy Tuyền chút hoang mang , Lê Thư đơn thuần, trực tiếp gật đầu thay .

      " hỏi xuất xứ tất nhiên là tốt." Đối phương cười , "Chỉ là, ngươi muốn đứa con từ được chiều chuộng, dạy dỗ của nhà ta phải cùng chỗ với thô nhân hương dã?"

      Nam nhân dứng khẽ run lên, "Điều này, ta đều học... Ta nhất định học tốt!"

      "Khí chất tu dưỡng, muốn học là được hay sao?" Nam nhân ngồi mang theo trào phúng nhàn nhạt, khiến Lê THư vô cùng bất an. Thực ra , tự ti đến nối nổi điều gì, nhưng mà, nhưng mà... thể rời xa nàng mà!

      "Nhưng mà... Nàng, nàng , nàng chắc chắn ... Ngại..." Lê Thư hít sâu mấy hơi, nghĩ đối phương thích người rụt rè, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

      muốn rời , nên chỉ có thể mạnh miệng như vậy.

      "A? chú ý, có thể cho rằng nó tồn tại hay sao? Ta nhưng lại nhớ cổ đại lại giáo dục như vậy đấy..." Lê Duy Tuyền cười khẽ, nghĩ rằng nam nhân này còn có chút suy nghĩ của người đại đó, cổ nhân chẳng lẽ phải chỉ hiểu "Mệnh lệnh của phụ mẫu về môn đăng hộ đối" hay sao?

      "Như vậy, chúng ta về thứ nó ngại !"

      "Chắc ngươi biết, thân thể của nó khác với thân thể của người ở nơi đây!" Thấy nam nhân gật đầu, Lê Duy Tuyền tiếp tục , "Cho nên, ngươi vĩnh viễn, cũng thể cho nó đứa bé." Dứt lời, nhìn khuôn mặt cố gắng giả vờ bình tĩnh của nam nhân cuối cùng cũng thay đổi.

      "... Ta, có thể, làm tiểu thị."

      "Ở nơi của chúng ta, luật pháp quy định vợ chồng, ngươi nên biết, nàng chỉ có thể có người chồng hiểu ?"

      Lồng ngực nam nhân nhàng phập phồng.

      "Ngươi tự suy nghĩ chút !"

      Thực ra, Lê Duy Tuyền cũng cần gì nhiều, với việc hiểu con nhà mình, con cái, cũng phải vẫn đề. Phong Nhi nhà mơ hồ, thực tế, cũng vậy. Coi như muốn cái gì dõi tông đường, bên nó còn có hai người mà!

      Chẳng qua, trong lòng khó chịu, đứa con quý báu nhất của mình để lại cho mình được đứa cháu như nó thôi.

      Cho nên, nếu có mấy người chồng, cũng có cách nào chú ý đối phương có khả năng sinh dục và vân vân.

      Thực ra, điều làm ngại, là con của mình, lại kết hôn lúc nào mà mình biết, ngoài trừ điều kiện khẩn cấp là có đứa bé, cái gì đều làm rồi!

      Con của , đứa con quý nhất, mỗi bước lớn lên đều được tính toán kỹ lưỡng. Việc như mong muốn, từng bước hướng dẫn nó, muốn nó có cuộc sống như mong muốn.

      Thế nhưng nó lại vào lúc biết, hoàn thành vài việc lớn trong đời có thể được đếm đầu ngón tay. Từ năm nó 12 tuổi, vì nó tìm người có thể xứng đôi với nó, tuy rằng chưa gặp người chồng vừa ý, nhưng thể chấp nhận được việc nó cứ như vậy kết hôn!

      Nam nhân cầm ly trà, đột nhiên cảm thấy trong đầu vắng vẻ, khó chịu.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

      "Làm sao vậy? Ông ấy làm khó dễ chàng?" Nữ tử tiến lên, vẻ mặt thân thiết, cảm thấy trong lòng như bị kìm nén, " có."

      "Làm sao có thể có chứ... biến thái..." Nữ tử thầm, lại chăm chú dặn dò, " chung, ông ấy cái gì chàng cũng cần nghe, cần để ý, có được hay ? Để ý ông ấy cái gì, chàng nhìn phải chúng ta vẫn tốt hay sao?"

      "Ừ." Nam nhân nhếch khóe miệng, như dùng hết sức lực toàn thân, "Phong Nhi..."

      "Chàng cái gì ta đều muốn nghe!" Nam nhân chưa mở miệng, nữ tử liền cảm thấy nguy hiểm, "Thư Nhi, ngươi đừng quan tâm ông già kia cái gì tốt tốt...." Trong lời khó nhận ra ý tứ cầu xin, :Trước kia chúng ta vẫn tốt, chàng nghe ông ấy lung tung làm gì?"

      "... Đều phải, đều phải, Phong Nhi..." Trong lòng Lê Thư lần lượt với chính mình, thể cho nàng hài tử, thểm rồi mới miễn cưỡng mở miệng, " phải, Phong Nhi, ta thấy, ta, rất thích..."

      "Ta, rất thích... Hàn Triều..." Nam nhân khó khăn đọc nhấn từng chữ, chẳng quan tâm đó là lời dối dở cỡ nào, "Nàng tìm người ở quê hương của nàng, ừm, có được hay ..."

      Lê Phong cau mày, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại, dĩ nhiên phải bởi vì lời "Lê Thư thích Hàn Triều" ràng hoang đường như vậy! Nàng chỉ cảm thấy nàng nên giảng giải tốt cho nam nhân này mới đúng! bị người ta đầu độc vào đầu dễ dàng như vậy... được rồi... mặc dù đối thủ có hơi cao tay chút.

      Lê Phong kéo tay đối phương, cảm nhận được đối phương nỡ buông ra, " có ý nghĩa, ta tin -- được cãi lại!"

      "Chàng chỉ cần nhớ kĩ nên tin là được." Nữ tử nhàng vén tóc của nam nhân ra, hạ xuống nụ hôn lên trán, nhàng trêu đùa, " muốn làm người của ta nên chạy sao?" Cứ như vậy thể cách tự nhiên với nam nhân tính cách bướng bĩnh vô lại giống như ba năm trước đây.

      Thấy thái độ của nữ tử, đột nhiên nam nhân cảm thấy, thực ra bản thân lời dối rất buồn cười, thực ra bản thân căn bản cũng dám hất tay nàng ra, thực ra bản thân... Chắc muốn rời xa nàng.

      biết , ngay cả đứa trẻ cũng thể cho nàng, lại hết lần này đến lần khác, có thể xuất suy nghĩ hoang đường như vậy.

      "Cho nên, nếu như ta hỏi chàng, cha ta gì với chàng, chàng tuyệt đối nhỉ! Thấy đối phương lên tiếng, nữ tử tiếp tục, " sao, ép chàng ~ về phòng trước !" Suy nghĩ chút, lại hung ác câu, "Đừng nghĩ việc chạy trốn!"

      ... Tất nhiên muốn chạy, muốn ở bên người nàng, xoay người tìm cha của mình, nam nhân đúng tại chỗ, biết nên ngăn cản, nhưng lại làm.

      Nam nhân trung niên ngồi ghế, tao nhã thưởng thức trà, hoàn toàn có dáng vẻ vừa rồi khi kéo người nào đó trở nên thất hồn lạc phách. Đôi khi Lê Phong thực , đại thúc xinh đẹp có khí chất trước mặt, tại sao có thể là người người biến thái có dục vọng khống chế cực mạnh cơ chứ?

      Nghĩ đến thời gian nàng và Ninh Tiêu hẹn hò, ngay cả hoàn cảnh của người ta đều điều tra tường tận, cuối cùng còn câu lạnh nhạt "Hai người xứng đôi." Tuy rằng nàng thừa nhận, vào lúc Ninh Tiêu báo trước đột nhiên muốn chia tay với nàng, nàng lại bỏ qua nguyên ngân là do gây áp lực, quả nhiên vẫn còn ngưỡng mỗ với , là đáng ghét!

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 41: Lời dối

      Editor: Sakura Trang

      Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, thời tiết đẹp.

      Đáng tiếc, Lê Thanh lại thtích ngày mưa dầm.

      Vì vậy, người nào đó bị ánh nắng kích thích đến choáng đầu hoa mắt tỏ ra rất muốn tìm muội muội nhà mình để thư giãn, nhưng nghĩ rằng tiểu nha đầu kia nhà mình lại có thể tự tìm đến tận cửa.

      Ừ, thấy mặt của muội muội nhà mình, đặc biệt là khuôn mặt của muội muội vì chủ động đến tìm mình, Lê Thanh gật đầu, quả nhiên tâm trạng rất thoải mái.

      " hai..." Nữ tử mở miệng, dừng chút, : " hai, em nhận ra rất đẹp trai đó..."

      "Ừ." Nam tử rất hưởng thụ, xoa lên tóc, tiếp như chuyện dĩ nhiên, "Muốn làm gì thay em?"

      Nữ tử có chút khó , xoa xoa mũi, " có gì, dối chút thôi."

      " dối cái gì?" Nam tử cười híp mắt xem bộ dạng lúng túng của nữ tử, bổ sung câu, "Em tự mình đến xin, cho dù bị cha đánh chết cũng đồng ý mà ~"

      "Cái gì chứ, ông già tuy rằng biến thái, nhưng ngay việc mắng chửi người đều làm, chứ đừng đánh người."

      "Ừ, đúng vậy." Nam tử ngoài miệng hùa theo, nhưng trong lòng nhịn được thầm oán, đó là do cho ngươi gặp cho người khác cho ngươi biết mà thôi... Cái mông của từng bị đau tháng là do tự mình làm sao?

      "Tóm lại, muốn dối cái gì?"

      "Ừm, lớn, chỉ là... hai, cho Thư Nhi, em có khả năng sinh con được hay ?"

      "...Nha đầu, em tốt với như vậy hai thấy ghen tỵ đó...”

      "Có được hay vậy ~ hai..." Nữ tử bắt lấy cánh tay của nam tử, lay nhè . Nam tử thở dài, nàng như vậy, còn có thể sao?

      "Được rồi, thay em..." Nam tử bất đắc dĩ ấn ấn thái dương. Cha, đây phải mỗi của con trai, ôi chao ôi chao, chính ngài cũng chịu nổi nó như thế mà!

      " hai là tốt nhất ~ Em thích nhất!"

      "... Trước kia em nó thích cả nhất..."

      "Ừ... Bây giờ thích hai!"

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      Lê Thư nhìn chung quanh, tìm hơn nửa phủ Tướng quân, vẫn tìm được dấu vết của Lê Phong. đâu rồi chứ? Lo lắng bị loạn, nam nhân tự chủ suy nghĩ miên man, theo đó bước chân cũng càng thêm nóng nảy khẩn cấp.

      nhanh nhìn khắp bốn phía, đột nhiên Lê Thư thấy may mắn chút khi nhìn thấy người có khả năng biết được thê chủ nhà mình đâu, vội vàng đến trước mặt đối phương, dừng chận muốn mở miệng, lại phát mình biết nên xưng hô với đối phương như thê nào cho tốt.

      biết đối phương chẳng phải cái "tình địch" gì, mà là nhị ca của Lê Phong, Lê Thư biết, mình có thể gọi đối phương tiếng "ca ca" , cũng may, hành động của Lê Thanh, coi như cách để giải vậy cho : Lê Thanh tiếng, lôi kéo y phục của Lê Thư nện quyền vào bụng .

      Lê Thư bị đau kêu lên đau đớn, cũng dám thô lỗ, mặt nhìn đối phương với vẻ khó hiểu. Đối phương chưa hết giận cũng gì mà lại đánh thêm đấm đá, quăng xuống đất.

      Lê Thư che chỗ đau, thở hổn hển, mang theo ý hỏi nhìn về phía Lê Thanh.

      Đối phương cau mày, hơi híp mắt, " có chuyện gì kích thích em ta làm cái gì?" Lại đá thêm cái, "Biết nàng thể có con người thấy vui hả? Hay là thấy nó khóc người rất vui?"

      ", đều phải?" Lúc ấy Lê Thư mới coi như hoàn toàn tin chuyện này, vội vàng giải thích, " phải... Phong Nhi, Phong Nhi nàng ấy ở đâu?"

      "Ngươi còn có mặt mũi tìm nó?" Đối phương hừ lạnh, "Cút." Dứt khoát.

      "Đừng..." Người mặt đất nóng vội, giãy dũa thay đổi tư thế, đúng là tư thế quỳ, "Ca ca..."

      "Ai là ca ca của ngươi?" Lê Thanh cười nhạt, lớn tiếng cắt đứt.

      "Vâng... Lê công tử, xin lỗi, ta biết sai rồi, mong người, mong người có thể cho ta biết nàng ở đâu có được hay ?"

      "Hừ! Ngươi muốn biết ta phải cho ngươi sao?"

      "Ta, ta biết sai rồi, người để ta, người để ta dỗ nàng... Có thể ... tương đối có tác dụng..."

      "Có tác dụng? Chỉ có ngươi? Ngươi cho rằng mình là cái gì? Lê Thanh nhếch khóe miệng, giống như nghe được câu chuyện cười lớn, giọng tràn đầy khinh thường, tuy là như vậy, mặt lại tự chủ xuất ít nhượng bộ, ràng cũng hiểu , chắc chắn để Lê Thư khuyên bảo là có tác dụng vô cùng.

      Thấy đối phương hình như có dấu hiệu buông lỏng, Lê Thư cẩn thận tiếp tục nhận lỗi, cuối cùng sau khi bị Lê Thanh mắng vài lần mới chịu chỉ đường cho .

      Được chỉ dẫn, nam nhân liền vội vội vàng vàng tìm thê chủ nhà mình, lại biết người nào đó sau lưng mình cười vô cùng giả dối.

      Ừm, tồi tồi, hành xử cũng tồi lắm... Lê Thanh sửa sang lại vạt áo, tương đối vừa lòng với bản thân.

      Trước đây học trường đào tạo diễn viễn đúng là nhân tài được coi trọng mà...

      --- ------ ------ ---------

      Lúc Lê Thư vào nhà, Lê Phong nằm chán đến chết giường vẽ vòng tròn, nghe thấy tiếng bước chân, cũng ngẩng đầu lên, "Thế nào, mang Hàn Triều đến?"

      Lê Thư nghe vậy, trong lòng đột nhiên căng thẳng, " phải..."

      " phải à... Hay là mang đến cả hài tử sao? Nữ nhâ có thể có hài tử tốt nhỉ!"

      ", đều phải..." Biết đối phương là lời giận dỗi, trong lòng nam nhân vẫn như bị kéo nhát đau đớn, biết là do bị nàng từ bỏ, hay là do đau lòng nàng, "Phong Nhi, đừng tức giận..." Cúi đầu nhận sai, giả bộ đáng thương giống như con thỏ .

      Lê Phong cũng để ý đến . ngón tay mảnh khảnh vẫn vẽ vòng tròn chăn như cũ, tròn, hình bầu dục... Nam nhân đứng đằng sau vẫn ngốc ngếch đứng nguyên tại chỗ dám quấy rầy đến nàng.

      Nam nhân vốn vô cùng kiên trì, nhưng cho dù thể nào cũng thể chịu được việc nữ tử quan tâm, lâu sau liền nhịn được, cắn môi dưới, bắt đầu hành động.

      Ngón tay thô ráp cởi y phục ra, mang theo tiếng ma sát, tai nam nhân đỏ rực, nhưng động tác tay vẫn tiếp tục.

      Nữ tử trước mặt nhíu lông mày, khóe miệng nhịn được lên nụ cười, lại giấu ngay lập tức, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Đúng như dự đoán, chỉ lát sau, cơ thể trơn bóng chui vào ổ chăn của mình.

      Nữ tử cảm giác được, nhất định khuôn mặt nam nhân đỏ lên, giọng cũng vô cùng trầm khàn, thậm chí mang theo vài phần sợ hãi, "Ta dám, ta ở lại bên cạnh nàng, cả đời, cả đời có được hay , có hài tử cũng sao!" Bàn tay to cẩn thận đến gần, muốn ôm lấy hông của nàng.

      "Ai cho ngươi lên?" Nử tử cất lên giọng lạnh như băng, tay đưa ra của Lê Thư lập tức nghiêng hướng , cơ thể cũng "Oạch" tiếng trượt ra ngoài, ngay cả việc dùng chăn để che đậy cũng quên.

      Lê Phong chân thành tỏ vẻ, bản thân rất khổ cực khi phải nhịn cười.

      Nhưng mà...

      Lê Phong mím môi cái do dự chút, vó thể quá độc ác hay ... Sau đó lại hạ quyết tâm, nam nhân thà, cố chấp hết lần này khác lại còn tự ti ai khuyển nổi này, cho liều thuốc mạnh biết mình nên dừng lại ở đâu!

      "Làm sao, Hàn Triều làm ngươi no, lại muốn bò lên giường của ta nữa sao?" Khóe miệng nữ tử lên độ cong mê hoặc, xoay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân. nhìn sao, vừa nhìn, nàng lại càng hoảng sợ.

      Vốn trong mắt của nam nhân vốn tồn tại lo lắng sợ hãi thậm chí là mơ hồ có nước mắt, lại bởi vì lời của nữ tử, bỗng nhiên biến mất thấy. Lê Phong chưa từng thấy qua Lê Thư như vậy, khí trầm lặng khiến nàng thấy sợ...

      Này, chết tiệt! Nữ tử thở dốc vài hơi, chỉ cảm thấy hoảng sợ, nhất thời lỡ miệng, "Hay là, Hàn Triều cũng chướng mắt ngươi..." Chết tiệt, nàng cái gì vậy!

      Nữ tử thầm mắng chính mình, vội vàng ổn định lại tâm trạng, thầm nghĩ muốn vài câu tương tự kiểu như vậy, lại kịp -- yên tâm, Lê Thư phải là nam nhân biết đùa giỡn cáu kỉnh như vậy chứ nhỉ.

      Nam nhân chợt đứng lên từ dưới đất nhào lên người Lê Phong, ôm chặt, cơ thể xích lõa dán chặt lấy lớp vải mỏng manh người nữ tử, cũng lạnh lẽo có độ ấm.

      Nữ tử bị hù dọa, theo bản năng muốn chống cự, "Ngươi, ngươi buông tay..." Nam nhân lại giống như nghe thấy, đây là lần đầu tiên trực tiếp làm trái ý nàng. Cơ thể to lớn hơi run run, hô hấp của Lê Thưư nghe thấy.

      Cũng may nữ tử lập tức hồi phục tinh thần, biết nam nhân là sợ, trong lòng rất áy náy, vội vàng vỗ sau lưng nam nhân mang ý trấn an, lại kéo xoay người lại, " tại biết, làm nam nhân của Hàn Triều ra dễ chịu đúng ?" Lời như thường, cùng với giọng ôn nhu quen thuộc cuối cũng cũng khiến ánh mắt nam nhân tỉnh táo lại.

      ", có..." Giọng trầm thấp run rẩy, nam nhân có chút biết làm sao, "Khô, sạch ..." Dứt lời, cũng sợ Lê Phong tin, động tác luống cuống có trật tự bắt lấy tay của đối phương đưa đến dưới khố, "Nàng, nàng sờ sờ... Sạch , có..."

      ... Có thể lấy ra cái gì chứ....Nữ tử sờ sờ cái mũi, càng cảm thấy xấu hổ chịu nổi, buồn bã cúi đầu câu, "Ta biết rồi." Ngừng lại chút, "Thực biết rồi." Sau đó, lại biết nên gì.

      Nhất thời khí im lặng có chút quỷ dị.

      Nam nhân cẩn thận nhìn nữ tử chút, sau khi xác định hình như đối phương thực tức giận nữa, kéo chăn, thử thăm do đắp lên người nữ tử. có kháng cự. Nam nhân thấy yên tâm, nằm thẳng xuống, để nữ tử thuận tiện úp vào trong lòng mình, sau đó dịch góc chăn cẩn thận.

      Sau lúc trống trải. Lê Phong cảm thấy rất ấm áp.

      Yên tĩnh lúc, nữ tử vẫn nhịn được, ưỡn người về phía trước, cúi xuống bên tai nam nhân, "Chàng thấy đó, cảm giác khi rời xa ta tốt đúng mà!" Nam nhân gật đầu, lại nghĩ mà sợ, càng ôm chặt người trong lòng hơn.

      "Cho nên, đừng nghĩ rời , hơn nữa..." Khuôn mặt nhắn cọ cọ nam nhân, "Trừ chàng ra, còn ai cần ta nữa..."

      " bậy..."

      "Thực mà, ta vậy mà ngay cả hài tử cũng thể có."

      "Cũng có nữ nhân nào tốt hơn Phong Nhi!" Câu như tuyên ngôn, mang theo kiên định.

      Nữ tử liếc mắt nhìn đối phương, bật cười.

      " tốt..."

      "Ha ha, biết có nên bắt đầu có kế hoạch đào tạo người hay đây..." Dưới bóng cây, người vô lương đứng hàng thứ hai nhà họ Lê nào đó lẩm bẩm.

      Chỉ là, hình như phải mọi chỗ cũng đều dễ dàng như ở đây!

      Ví dụ như, phòng khách của Lê phủ?

      "Đây chính là kế hoạch thoát khỏi Hoàng cung của các ngươi sao?" Nam nhân trung niên họ Lê hừ , che dấu chút nào khinh thường trong mắt, "Hoàng đế thời này đều ăn cơm hay sao? Quả nhiên vẫn còn là lũ tiểu mao hài mà."

      "Ngươi có phương pháp nài tốt hơn sao?" Bị khonh thường như vậy, mặc dù trong lòng Lưu Quý khó chịu, lại tự biết bản thân có xuất thân từ thôn quê, có kinh nghiệm đấu trí đấu dũng cùng đám cáo già này, lúc này chỉ có thể khiêm tốn học hỏi.

      " có." Nam nhân cách hời hợt. Lưu Quý nghe vậy, gần như muốn nhảy dựng lên, cuối cùng ngại vì đối phương là trưởng bối, chỉ còn biết nhẫn nhịn.

      " có kế hoạch như vậy, ta cũng vẫn có thể khiến các ngươi ra ngoài được."

      "Để các ngươi rời xa triều đình này cách yên ổn."

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 42: Rời xa triều đình

      Editor: Sakura Trang

      Ba ngày sau.

      Trà lâu nào đó ngoài phố.

      "Này, các ngươi có nghe vậy!" Người bàn quá say, vì say mà bàn luận hăng hái bừng bừng, "Cái tên đồ * Lê Thư trời ơi, coi mình làm tướng quân mà được cung lên tròi chắc? Hừ, từ chối hôn nhân trước mặt mọi người, chỉ làm mất mặt của Hoàng thượng và Nữ hoàng Bắc Triều Tiên, lại còn bị phạt trăm quân côn đó!"

      Nữ nhân ợ rượu, " những vậy, từ chối là bởi vì 'Thê chủ' biết tung tích chứ! Chậc chậc, đồ * biết tốt xấu! Lớn lên với hình dạng như vậy, có vương nữ bằng lòng muốn là phúc đức bao đời rồi! lại có thể nể mặt Hoàng thượng mà từ chối! Vì việc này tất nhiên Hoàn thượng giận tím mặt rồi! Trog cơn tức giận phế chức vụ của , trực tiếp trục xuất kinh thành! Ha ha! Thực là..."

      *có thể là lời thô tục nên để trống


      "Ngươi gì vậy?" Tên cong lại vỗ mạnh bàn cái, giận dữ , "Nếu phải nhờ Lê tướng quân, vài lần Bắc Triều Tiên đến xâm phạm, triều đình có người có thể dùng, chẳng phải bị đánh bại bao nhiêu lần!"

      "Hừ! Ngươi mê sảng ồn ào con mẹ nó cái gì đó!" Tên say rượu lau miệng cái, lắc lư đứng lên, tỏ vẻ khinh thường, " Nam Trung Quốc lớn như vậy biết có bao nhiêu người, như ngươi, tất cả phải dựa vào tên nam nhân xấu xí đó hay sao? Đọc sách đọc đến ngu rồi à?"

      "Ngươi! Đúng là ngu dốt mà!" Người tỉnh táo phẩy tay cái, còn muốn tiếp, nhưng vị chưởng quỹ lòng tràn đầy sợ hãi nào đó lại đến, "Khách quan, các vị khách quan ơi... Bàn bạc những chuyện như vậy, các ngươi muốn sống, tiểu điếm này của ta còn muốn buôn bán nữa chứ..."

      Chưởng quỹ như vậy, ngay cả tên say rượu cũng tỉnh táo hơn nửa, dám công khai nghị luận quốc như vậy... Nữ nhân nhìn xung quanh lượt, sau đó thành mà ngồi xuống uống rượu, người đọc sách kia tuy phục, lại biết chỉ nên dừng đến đây thôi.

      "Hừ! Cũng may còn có mắt!" bàn ngồi cách đó xa, môt nữ tử vận bạch y hừ tiếng, quay đầu nhìn về phía nam nhân cao lớn uy vũ ngồi bên cạnh, "Cho nên Thư Nhi, chàng đừng nghe lời mấy tên say rượu to mồm, chàng xem, vẫn còn có người hiểu biết!" Tuy biết những... tin đồn này chắc cũng nghe chán rồi nhưng vẫn nhịn được câu.

      "Ừ, ta biết rồi." Nam nhân tên là "Thư Nhi" thập giọng trả lời, nhịn được mỉm cười, "Nàng chê ta xấu là được rồi... Người khác quan trọng." khó coi như vậy, nhưng nàng lại nghĩ như vậy, khiến cho toàn thân của như được ngâm trong hũ mật.

      "Ừ, chàng đẹp... Ta là... khiến người ghen tỵ!" Đưa tay sờ đầu dối phương, Lê Phong tỏ vẻ muốn đứng dậy, mặc dù còn có ăn no, nhưng dù thế nào nàng cũng muốn ở lại chỗ này, "Thư Nhi, chúng ta thôi."

      "No chưa?" Nam nhân hơi nhíu mày cái, có chút vừa lòng.

      "No rồi ~" Nữ tử kia chu môi cái, nhàng làm nũng. Chỉ là, vị bạn học này, ngươi nhìn cơm nước bàn cơ bản chưa được động đến kia, chột dạ sao?

      Quả nhiên là tác phong của Lê Phong đồng học mà! Tác giả vỗ trán.

      sai, đây chính phải chính hai người Lê Phong và Lê Thư rất ngọt ngào và vui vẻ vì vừa chạy ra khỏi triều đình đây mà!

      Nam nhân thấy bộ dáng kiều của nữ tử, ràng phải bộ dáng của nữ tử ở nữ tôn nên có, lại hết lần này đến lần khác khiến cho trái tim của tự chủ rung động, thiếu chút nữa lại để cho nàng nắm tay dẫn . Cũng may, lòng vẫn còn quan tâm đến dạ dày của thê chủ nhà mình, hồn phách bị quyến rũ do đối phương muốn kéo nhanh chóng kéo về chút, quay đầu hít sâu hơi.

      cần suy nghĩ cũng biết, nữ tử đối diện nhất định đầy mặt ý cười xấu xa mà nhìn chuyện cười của đây mà! Lê Thư cũng nhịn được khẽ cười, trong lòng tràn ra chút cưng chiều, tất nhiên, có xác định đây phải do "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" ? Ho tiếng, trở lại chuyện chính.

      "Tiểu nhị, cho nhã gian!" dám nìn vào ánh mắt nữ tử, nam nhân xoay người .

      "Vâng, mời khách quan!" Ngheh thấy có chuyện làm ăn, tiểu nhị trong điếm lập tức ân cần chạy đến, khom người chỉ dẫn. Lê Thư khẽ gật đầu cái, thấy nữ tử còn cách nào đành đồng ý mà dứng dậy, lúc này mới thở phào hơi.

      Nhã gian.

      Giữa phòng, bàn.

      Nhìn nữ tử ăn từng miếng to, nam nhân than khẽ lại gắp thêm cho nữ tử những món nàng thích, thuận tiện khẽ khuyên câu, "Chậm chút, tranh với nàng..." Giọng ôn nhu, có thể chính bản thân cũng nhận ra vẻ mặt của bản thân chút nào là lộ ra cưng chiều.

      "Ừ..." Nữ tử nghe vậy gật đầu, lại nhíu nhíu mày, nuốt hết thức ăn trong miệng, "Chàng ăn sao?"

      " đói bụng..."

      " ? Vậy ta cũng muốn ăn nữa rồi."

      "... Đột nhiên có chút đói..."

      ....

      Lấp đầy được dạ dày, Lê Phong vừa lòng xoa bụng, sau đó tự nhiên mà bò đến chỗ đối diện với nam nhân, rúc vào trong lòng đối phương. Đối phương thấy vậy, khuôn mặt lên ý cười, dùng tay bảo vệ nàng, sau đó thay nàng xoa nhje bụng, lo lắng nàng ăn no lại làm dạ dày khó chịu.

      Lê Phong thoải mái cọ cọ đối phương, sau đó đột nhiên nhìn chăm chú vào nam nhân, nam nhân hoảng sợ, động tác tuy chưa dừng lại, nhưng ánh mắt lại nhìn lung tung xung quanh, biết phải làm sao.

      lát sau, lại nghe thấy nữ tử bật cười, nam nhân nghe vậy, tất nhiên hiểu ra đây là do đối phương buồn chán nên trêu đùa , có chút tức giận, quay đầu để ý đến nàng, nhưng tay xoa bụng đối phương vẫn kiên nhẫn như cũ.

      Nữ tữ cười cong cả mắt, hơi dùng lực chút, liền đẩy cả cơ thể to lớn của nam nhân lên giường. Mặt nam nhân lập tức đỏ lên, "... Chờ, chờ đến buổi tối có được hay ?" ràng là đỏ mặt, hết lần này đến lần khác trong lời lại mang theo mong chờ nào đó.

      Lê Phong chủ nhếch khóe miệng, di chuyển chút, "Ta muốn sao?" Lại mang theo nụ cười xấu xa, khuôn mặt cọ lên vai của đối phương, "Chỉ do chàng nghĩ vậy thôi..."

      Khuôn mặt của nam nhân theo lời của đối phương càng ngày càng đỏ, cuối cùng cũng dừng động tác xoa bóp, vươn hai tay, ôm chặt lấy người trong lòng.

      Lê Phong bị ôm chặt có chút khó chịu, nhưng cũng ngăn cản , chỉ gối lên bờ vai của , lấy tay vuốt vuốt thưởng thức mái tóc xinh đẹp của nam nhân.

      Lại dài như cũ rồi... tuyệt...

      "Thư Nhi..."

      "Ừ."

      "Chàng ... thay đổi rất nhiều đó!"

      "Hả?"

      "Ta nhớ , thời gian chúng ta mới quen, ừ, lúc đó ràng chàng thích ta, hết lần nầy đến lần khác nhìn thấy ta luôn trong bộ dáng lo sợ, cho chàng cái tên chàng vui quên trời đất... Bây giờ nghĩ lại, ta... Đau lòng cho chàng..."

      "... , ta, ta thực vẫn luôn rất vui vẻ mà... Gặp được nàng cũng vui vẻ, có tên mới cũng vui vẻ, còn có thể tìm lại được nàng cũng vui vẻ..." Nam nhân tự chủ mang theo nụ cười, "Vẫn, vẫn vẫn luôn rất vui. có gì phải đau lòng cả."

      " ..." Lê Phong câu, cầm lấy tóc của nam nhân để lên đầu ngón tay của mình.

      "Ừ, còn có, Phong Nhi đau lòng ta, ta, cũng rất vui, rất vui rất vui..."

      "Phì --- ngu ngốc." Nữ tử ngẩng đầu, nhìn vào mắt nam nhân, xoa lên vùng xung quanh lông mày, " đau lòng chàng, ta đau lòng ai đây?"

      Nam nhân nao nao, lập tức đôi tay cứng như sắt càng ôm chặt hơn, mừng đến như muốn khóc lên, Lê Phong bất dắc dĩ, rốt cục cũng nhịn được mà dẩu miệng, "... Thư Nhi, chàng làm đau ta..." Tủi tủi thân.

      "A! có sao chứ..."

      " có việc gì ~" Nữ tử đáp, nghiêng đàu chút, ngậm lấy môi của đối phương.

      "Đừng... Ừ..."

      ... ......

      Kết quả việc tán tỉnh là, qua thời gian nén hương, mặt Lê Thư vẫn còn đỏ, mà Lê Phong vẫn thưởng thức cách nghiêm túc.

      "Phong Nhi..." Cắn môi dưới, thể tránh né ánh mắt của nữ tử ở đối diện, nam nhân nhàng oán trách. Đối phương lại hoàn toàn có ý hối cải, vẫn nhìn dời như trước.

      Nam nhân bất dắc dĩ, khuôn mặt nghiêng mạnh sang bên, nhắm mắt lại để ý đến nàng.

      Nữ tử nhíu mày, lấy tay xoa xoa khuôn mặt của nam nhân, có phản ứng, bóp mũi , có phản ứng, suy nghĩ chút, nang lại đem môi đặt lên môi lạnh lẽo của đối phương, lại vẫn có phản ứng.

      Nữ tử chu môi chút, biết nam nhân rất xấu hổ. Xoa xoa mũi, sau đó sưng mặt lên, đâm vào nam nhân, mềm mại tiếng, "Thư Nhi..." Đối phương nghe vậy, mí mắt khẽ run lên, lại xuất bất kì phản ứng nào khác.

      như chưa từng giận dỗi với nàng phải... nghĩ ràng lại đáng như vậy... Nữ tử cười như con hồ ly, nhìn nam nhân, nam nhân này, tại sao lại đáng như vậy chứ...

      Quả nhiên, vẫn còn muốn trêu nữa... Sám hối chút, nữ tử thở hổn hển mấy cái, giả vờ làm bộ dáng tức giận.

      "Ngươi là cáu kỉnh sao?" Giọng lạnh như băng, thành công khiến cơ thể nam nhân cứng đờ, rồi lại càng thêm tủi thân, quật cường muốn mở mắt.

      "Khi nào bắt đầu, có can đảm mà cáu kỉnh vậy hả..." Hừ tiếng, "Có phải muốn ta dỗ người hay ?" Lời mang theo tức giận như hài tử thể coi , Lê Phong tựa vào tường, cũng .

      Nhã gian to lớn đột nhiên yên tĩnh lại, nam nhân nhắm mắt lại, chuẩn bị chấp nhận chịu nữ tử trách mắng, lại nghe tiếng nào.

      Nam nhân lập tức vô cùng hoảng hốt. Nàng, nàng tức giận, ngảy cả việc mắng cũng chịu hay sao?

      Co lại vì sợ trong chốc lát, Lê Thư lập tức mở to mắt, cùng lẳng lặng đợi, nữ tử lại vẫn có phản ứng.

      Sao, là sao bây giờ? Lòng nam nhân trà đầy sợ hãi, chợt chống tay ngồi dậy, cọ đến bên người nữ tử, cắn cắn môi, cẩn thận mở miệng, "Phong Nhi?"

      "Phong Nhi, nàng tức giận sao?"

      "Phong Nhi, ta biết sai rồi..."

      "Phong Nhi, đừng tức giận, ta dám..."

      "Phong Nhi, nàng đánh ta cho hết giận !"

      "... Phong Nhi..." Bàn tay to do dự kéo góc áo của nữ tử, cuối cùng Lê Phong cũng mở mắt ra, có chút nào báo trước, kéo eo của đối phương, sau đó áp lên giường, thuận tiện nằm lên người đối phương.

      Nam nhân lo lắng nhìn vẻ mặt của nàng.

      Nữ tử nháy mắt mấy cái, nhìn nam nhân, thấy đối phương dưới ánh mắt của mình lại bắt đầu lo lắng, rốt cục nhịn được cười lên.

      "Nàng..." Nam nhân lập tức hiểu mình bị lừa, thấy vô cùngức giận, nghiêng đầu lại lời nào.

      Lê Phong thấy vậy, lập tức cúi mi, giả vờ đáng thương, "Thư Nhi..."

      "..."

      "... Vài ba lần trêu chọc chàng là ta đúng, ta xin lỗi chàng có được hay ?"

      Tai nam nhân dễ mềm lòng, hơi có chút buông lỏng.

      "Xin lỗi." Giọng mềm mại làm nũng, "Thư Nhi, Thư ca ca?"

      Cùng với giọng của nữ tử là tiếng cười cố nén, mặt nam nhân nhịn được mà lên nụ cười, nữ tử ngừng cố gắng, dùng đầu cọ cằm đối phương, "Đừng nóng giận nha..."

      Nam nhân mím môi, rốt cục nâng nữ tử lên, chôn mặt vào gáy của đối phương.

      Đây nghĩa là tức giận đúng ?

      Nữ tử nhếch môi, lại chợt nhớ ra điều gì đó, "Thư Nhi à, ra, ừm..."

      "Làm sao vậy?"

      "Thực , ghét sao?"

      "Ghét gì?" Nam nhân ngẩng mặt lên, nhìn nữ tử.

      "Ta là, ừm... Hay làm nững có khí kkhais của nữ tử như vậy... Có người rất ghêm tởm..."

      " bậy!" Nam nhân nhíu chặt lông mày, "Nàng sao có thể ghê tởm được? Chỗ nào nàng cũng tốt cả!" Nhìn nghiêm túc vào mắt nữ tử, "Đừng nghe các nàng bậy, chỗ nào nàng cũng tốt, vô cùng tốt! thể tốt hơn, ta là, tốt nhất!" Thậm chí Lê Thư còn có chỗ năng lộn xộn.

      "... Ừ." Nữ tử im lặng lúc, ngẩng đầu, nhìn nam nhân, cười tươi như hoa.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 43: Quay về thôn

      Editor: Sakura Trang

      Cả nhà Vương Thành ngủ tương đối muộn, lúc này vẫn còn ở ngoài sân làm việc. Vương Thành vội vàng chẻ củi, hai người phu lang ngồi ở đàng kia tách hạt ngô, lưng nhị phu lang còn cõng đứa bé, thường thường mê vài tiếng, ngủ rất ngon... Bốn phía tuy vắng vẻ, nhưng cũng thể ra chút gì đó ấm áp.

      Người trong sân vội vàng làm việc, lại biết bản thân bị người ngoài tường nhìn lúc lâu.

      Lê Thư đạp tường, tay bám vào đầu tường, tay che chở Lê Phong ở trong ngực, cùng nàng nhìn trộm về hướng sân nhà Vương gia.

      "Có lẽ, mấy người Vương đại tỷ có cuộc sống tồi." Nam nhân khẽ nhướng khóe miệng, hạ kết luận, lại che dấu được hoài niệm.

      "Ừ..." Nữ tử trả lời khe khẽ, gần như nghe thấy. Nam nhân hạ lông mi, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt nữ tử vẫn lộ vẻ thê lương như cũ, trong lòng liền vô cùng đau xót.

      "Phong Nhi..." Lê Thư thấp giọng kêu, ôm chặt người trong lòng, " có việc gì... Đừng khó chịu... Bọn họ sống rất tốt..."

      "... Ừ..." Giọng điệu trầm thấp, có chút tinh thần.

      Trong lòng nam nhân lo lắng, cúi đầu cọ cọ mặt đối phương, "... Hay, chúng ta vào chào hỏi được ?" Dứt lời, cảm thấy nữ tử nắm chặt trước ngực mình, giống như do dự, sao đó lại nắm càng chặt hơn, "Quên ... Thân phận và những thứ khác, gặp cũng thấy xấu hổ..."

      "Ừ, tất cả đều nghe theo nàng."

      "..." Nữ tử với cổ, nhìn sâu vài lần về phía sân, "Thư Nhi, chúng ta thôi."

      "Được." Nam nhân nghe lời nhảy xuống tường, phát ra tiếng động.

      "Lại , tại cũng tiểu muội Lê gia và tướng công như thế nào..." Trong sân, giọng của nhị phu lang Vương gia truyền đến, cách tường, cũng lớn, lại đủ cho hai người ngoài tường nghe được ràng, càng thành ngăn cản bước chân của đối phương.

      "Đừng nữa!" Vương Thành gầm , xen lẫn tức giận, "Nha đầu chết tiệt kia! Đều do ta có dạy dỗ nàng tốt! Trước kia nàng xảy ra chuyện gì, tại sao khi trở về phủ Tướng quân lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra! có chuyện gì tại sao lại bỏ rơi nam nhân tốt như vậy tận ba năm? Lê Thư ngoại trừ lớn lên xấu xí có chút nào xứng với Lê Phong nàng chứ?"

      "Gia chủ..." Đại phu lang dịu dàng khuyên, "Thôi , đó là chuyện nhà người ta mà..."

      "Tại sao lại thôi?" Cơn giận của Vương Thành nguôi, "Ngươi cũng phải biết, hai năm trước thư sinh Lưu gia chạy đến trong thành muốn vào quân doanh chuyến xem thế nào, muốn gọi tướng công Lê gia ra hỏi thăm, ai biết người ta đối phương bị trúng quân côn đo nổi! Hỏi có chuyện gì , người ta lại có chuyện gì được chứ, quen rồi! Con mẹ nó! Quân côn ai lại quen chứ! Mấy tên chó trong quân doanh, nghĩ ràng chỉ là nam nhân thôi sao!" Nữ nhân đạp mạnh cái gì đó, "Mẹ nó! Muội tử của ta! Đều là do ta dạy dỗ tốt!"

      Ngoài tường, Lê Thư sớm muốn che lỗ tai thê chủ nhà mình, nhưng đối phương lại kiên quyết cho làm vậy, chì tựa vào trng ngực , nắm lấy y phục của , giống như nghiêm túc lắng nghe.

      Lê Thư biết bản thân có bao nhiêu lo lắng, vội vàng vừa vỗ về lưng nữ tử vừa thấp giọng an ủi: " có chuyện gì, nào có dọa người như vậy, cũng chịu phạt cái gì..."

      "Ừ.” Nữ tử hít sâu mấy hơi, buồn rầu trả lời, im lặng lúc, sau đó dang tay ôm eo nam nhân, "CHúng ta thôi."

      "Được." Nam nhân nghe lời gật đầu, cúi người ôm ngang người nữ tử, muốn rời , rồi lại nghe nữ tử , "Chờ chút."

      "Làm sao vậy?"

      "..." Nữ tử dừng chút, "Chúng ta, vẫn nên vào ..."

      "Ừ? Ừ..."

      Nam nhân theo lời, buông nữ tử, đứng vững lúc, sau đó mới tiến về phía trước, lễ phép gõ cửa ba cái. Ba người trong nha rất ngạc nhiên, "Ai vậy?"

      "... Vương tỷ tỷ." Lê Phong hơi dừng chút, trả lời, "Là ta, Lê Phong."

      "... Muội tử Lê gia?" Nữ nhân đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức trong giọng lại che giấu được vui mừng, lập tức ra mở cửa.

      "Muội tử, ngươi..." Mặt Vương Thành đầy kích động ra mở cửa, mở miệng, như là có chuyện chưa nó hết muốn cho đối phương, nhưng khi nhìn thấy Lê Thư đứng sau lưng lại đột nhiên nhớ đến điều gì, lập tức ngậm miệng.

      Dừng lát, Vương Thành thở mạnh vài cái, chợt giơ tay lên, đúng là có ý muốn dạy dỗ Lê Phong! Tất nhiên là Lê Thư đứng phía sau sợ hãi, cũng quan tâm việc cấp bậc lễ nghĩa, bắt lấy cổ tay của Vương Thành, lời hơi có ý tức giận, "Người làm cái gì vậy!"

      "Thê, thê chủ đại nhân!" Hai người phu lang của Vương Thành cũng vội vàng chạy đến ngăn cản, "Xin người bớt giận, xin bớt giận mà..."

      Vương Thành thở mạnh mấy hơi, vung tay ra, nhìn Lê Phong, "Chì vì do tiểu tử này vô cùng thương ngươi, ngươi làm gì cũng đều nguyện ý chịu đựng! Cho nên ngươi mới làm xằng làm bậy cái gì cũng có thể làm đúng ?" Lồng ngực kịch liệt phập phồng, "Ta hối hận có giáo huấn ngươi tốt! Ngươi có biết nam nhân của ngươi chịu đựng đau khổ như thế nào !"

      "Đều là do muội sai..." Lê Phong cúi đầu, vô thức cầm lấy tay của Lê Thư -- thô ráp có chút dọa người. Cho dù đối với khổ sở mà phải chịu trong ba năm, nàng hiểu từ lâu rồi, nhưng khi nhắc lại, nàng vẫn nhịn được khó chịu thở ra hơi.

      bị, nhiều đau khổ như vậy...

      " phải!" Tất nhiên Lê Thư nhìn thê chủ nhà mình bị người ta trách cứ, vội vàng giải thích, "Là do thê chủ nàng bị mất trí nhớ!"

      "Cái gì?" Vương Thành nghe vậy, nhất thời sợ hãi, ngay cả hai vị phu lang đều khẩn trương, "Chuyện gì xảy ra? Ngã chỗ nào?"

      "Đều phải, ta sao, là do người nhà muội làm." Lê Phong nhíu mày, "Cha muội."

      "Phụ thân muội là... A, xin lỗi." Vương Thành dừng lại lời oán trách định , " làm sao vậy? Là chướng mắt tướng mạo của tiểu tử này? Ngươi cho biết, tiểu tử này ngoài trừ tướng mạo xấu xí, toàn thân có tật xấu nào khác! Nếu thực ngài xấu xí, cùng lắm cho ngươi tái giá với người xinh đẹp khác ! Khiến cho ngươi nhớ cái gì... làm như thế nào? phải đập đầu ngươi vào tảng đá đấy chứ?"

      "... phải..." Lê Phong biết, tại cười rộ lên tốt, bởi vậy biết ý mà nhịn, "Chỉ dùng thuốc thôi."

      "Dùng thuốc, đời này có thuốc thần kỳ như thế à..." Vương Thành khó hiểu thầm.

      "Thê chủ đại nhân, để Lê tiểu thư và Lê tướng công đứng ở ngoài cửa chuyện sợ là ổn đâu." Đại phu lang Vương gia cúi đầu đề nghị.

      "Ngươi thấy đó, ta quên mất, mau vào..."

      .....

      Ba năm gặp, Vương Thành thiếu chuyện để với Lê Phong.

      Hai người phu lang ngủ, mà Lê Thư thấy Lê Phong ngủ, liền cũng buồn ngủ, ôn chuyện cùng hai nữ nhân thẳng đến bình minh.

      Bầu trời lờ mờ sáng, Lê Phong liếc mắt, rúc về phía ngực nam nhân nhà mình ở phía sau, nam nhân ôm lấy nàng cách tự nhiên.

      "Làm trò trước người ngoài như ta cũng biết ngượng!" Vương Thành bất đắc dĩ lắc đầu.

      "Làm sao phải ngượng chứ!" Lê Phong nghiêng đầu, vẻ mặt đương nhiên, "Đây là nam nhân của muội, cũng phải nam nhân trong thanh lâu hay nam nhân hoàng có thê..., sao muội phải ngượng chứ."

      "Thực là biết xấu hổ." Vương Thành lắc đầu, lại , " các muội ở lại sao?"

      "Cũng còn cách nào khác." Nữ tử buông mi, " mỗi người trong thôn ai cũng hào sảng hiệp nghĩa như tỷ tỷ, người từng làm tướng quân hoàng đế hoàng hậu, nếu ở trong thôn này ... Hai bên ai cũng khó chịu..."

      "... Nghĩ như vậy, ngược lại cũng đúng."

      " sao, chờ chúng muội có thời gian đến thăm tỷ chút!Khi nào tìm được nơi ở đến tìm các tỷ, cho các tỷ biết chỗ chúng ta ở!"

      "Ừ, tốt."

      "... Thời gian cũng còn sớm, bên Lưu Mặc Khanh và Lưu Yên Nhiên chúng muội cũng , dù sao về sau cũng có nhiều cơ hội gặp lại."

      "Bọn họ tuổi trẻ khí thịnh thích chạy loạn, tỷ đây lại có thời gian gì, muội biết đó, vừa rồi còn làm tang ... cùng mọi người được, muội muội ngươi đừng để ý nhé!"

      " có chuyện gì, biết nhà tỷ tỷ có nhiều chuyện phải lo rồi!"

      "Ừ, vậy là tốt rồi."

      "Tỷ tỷ, bọn muội đây."

      " ở lại thêm chút sao?"

      "Thừa dịp trời còn chưa sáng..."

      "... còn cách nào... dường cẩn thận chút..."

      ....

      Nhà trọ thường dân.

      Lê Thư nhìn nữ tử nằm trong ngực mình ngủ say biết gì, bất đắc dĩ nhàng dịch lui lên để cho nàng thoải mái hơn chút, sau đó tựa vào tường cạnh giường phòng trọ.

      Hàn Triều đồng ý tìm người phù hợp để rèn luyện kế nhiệm chức vụ của mình, chỉ biết bao giờ Lưu Quý và Tiếu Ninh có thể rời . Chẳng qua, với giúp đỡ của người nam nhân kia ... Thực , nếu hai người kia muốn rời khỏi triều đình, cảm thấy cũng khong khó lắm.

      cũng biết tự tin như vậy của mình là từ đâu đến, có thể là bởi vì người nam nhân kia là phụ thân của Phong Nhi , cho nên liền cảm giác, nhất định có cách!

      nhớ , nhạc phụ của -- chắc có thể xưng hô như vậy -- gọi vào trong phòng dạy dỗ trận, cũng may chỉ đơn giản dùng tay chân, so với roi và quân côn đáng giá nhắc đến. có thể cảm giác được, nhạc phụ của tức giận, nhưng lại biết lí do vì sao.

      Khi sợ hãi chẳng biết phải xin lỗi thế nào, đặc biệt lại càng sợ nhạc phụ mang Phong nhi của , cũng may nhị ca giải đáp thắc mắc cho : Nhạc phụ là do tức giận nữ nhi của mình thành thân vào lúc ở đó. thể trút giận với nữ nhi mà mình vẫn cưng chiều, nên chỉ có thể trút giận lên .

      quên được vui mừng lúc đó, đây là , nhạc phụ của chấp nhận rồi đúng ?

      Đây có lẽ là lần chịu đánh đáng giá nhất trong đời của .

      Nam nhân nhếch môi, nhàng xoa tóc của nữ tử.

      Tuy rằng thể gặp mặt mỗi ngày với những thôn dân có quan hệ tốt, nhưng bọn họ lại có thể tìm làng khác.

      Bọn họ có thể giống như trước đây vậy. Nàng có thể vẫn kiêu ngạo như với , có thể xuống đất làm sinh hoạt, có thể chăm sóc nàng, giặt quần áo cho nàng, nấu cơm cho nàng, còn có thể nhận đứa đến nuôi và chăm sóc thay nàng... Còn có thể, còn có thể, ừ... Còn có thể bị nàng trêu đùa, còn có thể cho nàng thư thái...

      A, a! suy nghĩ gì vậy chứ!

      Khuôn mặt nam nhân tự chủ đỏ lên, cắn môi quay mặt sang bên.

      , là...

      chung, ngày sau, có thể ở cùng chỗ... Mãi mãi, mãi mãi...

      Nam nhân cúi người, cố gắng hết sức đem cơ thể dính sát vào người nữ tử.

      Lần trước, cái gì ta cũng hiểu, cái gì cũng biết, có gì cả, cho nên, để cho ngươi tính toán cuộc sống, còn làm bị mất vòng cổ quan trọng.

      Lần này, những... việc vặt như vậy hãy đều giao cho ta, có được hay ?

      Nam nhân kéo chăn, đắp lên người nữ tử, nhìn đôi môi đối phương đóng mở vài cái, sau đó ôm lấy hông , đem cả khuôn mặt vùi vào trong lòng , trong lòng đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.

      Tất cả đau khổ đều đáng kể, chỉ cần có ngươi ở đây, chịu thêm nhiều năm đau khổ hơn nữa, đều có thể , sao cả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :