Edit: Sulli Chương 41: Chủ thần gian, vật hi sinh (3) Cổ Tiểu Ngốc run rẩy đáp: "Đúng. . ." Sở Hiên im lặng. Trong đầu Cổ Tiểu Ngốc lặp lặp lại câu —— Sở Hiên tức giận, hậu quả nghiêm trọng. Cổ Tiểu Ngốc như học sinh đứng phạt, co rúm đứng đối diện Sở Hiên, đầu cúi thấp gần như vùi vào ngực. Ý nghĩa trong đầu Cổ Tiểu Ngốc xoay chuyển liên tục, trong lòng vô cùng sợ hãi, nghĩ nghĩ lại, nước mắt lã chã rơi xuống. O>﹏<~ "Sở Hiên. . . Sở Hiên. . . đừng tức giận, tôi. . . phải tôi cố ý giấu diếm. . . Tôi sợ. . . Sợ sau khi biết. . . Tôi. . . Nếu tức giận cứ đánh tôi là được. . . Tôi đánh lại. . . đừng để ý tôi. . . Hu hu. . ." Cổ Tiểu Ngốc nhìn bước chân Sở Hiên tiến tới ngày càng gần. ( cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy chân.) Thầm nghĩ: "Sở Hiên tức giận rồi, biết dùng quyền cước quân đội hay súng gauss. . . Có khi dùng tín niệm lực biến ra máy móc đánh người cũng chừng. . ." Nghĩ đến đây, Cổ Tiểu Ngốc khóc càng thương tâm. (Đầu óc nha đầu rối loạn ╮(╯▽╰)╭) Sở Hien nâng tay. Cổ Tiểu Ngốc tự với mình " thể trốn, thể trốn, cho dù Sở Hiên đánh ta tàn phế cũng thể trốn! ≧︿≦" Sở Hiên vươn tay lau nước mắt mặt Cổ Tiểu Ngốc: "Vì sao vừa rồi lại khóc? Tôi tức giận. có nghĩa vụ phải với tôi, hơn nữa tiết lộ tin tức cũng có nguy hiểm." Cổ Tiểu Ngốc tiếp tục khóc thút thít: "Tôi. . . Tôi cố ý. . ." Giọng của Sở Hiên vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tôi có thể đoán được lí do giấu diếm. . . Đối với tôi mà , tôi tồn tại chân ở đây là , cần có ý tưởng dư thừa với những việc vặt vãnh. Nhưng đối với những người khác, vẫn nên giấu kín tốt hơn." Cổ Tiểu Ngốc nhu thuận gật đầu, rụt rè : "Sở Hiên, trách tôi sao?" Sở Hiên: "Trí tuệ của người bình thường. Vì sao tôi phải trách , gây tổn hại cho lợi ích của mọi người sao?" Cổ Tiểu Ngốc lập tức lắc đầu như trống bỏi. Sở Hiên: "Theo tính cách của , nếu vì bất đắc dĩ, khẳng định là hận thể hết tin tức hữu dụng. Trước đây là tôi đoán, bây giờ xác nhận. Cho nên cần áy náy." Cổ Tiểu Ngốc nín khóc mỉm cười. Sở Hiên, ngờ lại an ủi tôi. Cổ Tiểu Ngốc ta may mắn, có thể được Sở Hiên lượng giải (hiểu và bỏ qua) và tín nhiệm. . . Cho dù chết cũng uổng phí. . . Sở Hiên chính là có cảm giác, nhưng phải có cảm tình. Người phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình. áy náy, nỗ lực và quý từ Cổ Tiểu Ngốc, tin cậy của đồng đội. . . Người trí tuệ như Sở Hiên, làm sao có thể nhìn như thấy. Thỏa mãn nguyện vọng của phụ thân, cố ý bảo vệ Cổ Tiểu Ngốc, tận tâm tận lực với đội viên, đó phải là biểu tình cảm hay sao? Bởi vì có được nên mới quý trọng; bởi vì thiếu thốn cảm tình nên mới toàn tâm đáp lại. Ta im lặng có nghĩa là ta biết, ta chỉ biểu đạt bằng cách khác mà thôi. Sở Hiên Ngốc và Sở Hiên ngồi đối diện trong căn phòng hình quạt. Sở Hiên ôm gối ôm Cổ Tiểu Ngốc, nghiêm túc : "Cổ Tiểu Ngốc, tôi tới tìm vì có chuyện quan trọng." Cổ Tiểu Ngốc cả gan làm loạn, ôm cái mặt nghiêm túc của gối ôm Sở Hiên. Sở Hiên: "Cổ Tiểu Ngốc, sau khi hấp thu William, hiệu quả như thế nào?" Cổ Tiểu Ngốc hơi nghi hoặc : "Cảm thấy chỉ tăng thêm bậc, nhiều nhất cũng chỉ là tỏa hồn sử mà thôi. Nhưng kết quả tuần tra của chủ thần lại là diêm vương. Cảm giác giống với lúc ở The Grudge, nhưng tôi bị mất khống chế. tại tôi nỗ lực hấp thu năng lượng chưa tiêu hóa." Sở Hiên đẩy mắt kính: "Căn cứ theo tình huống , tôi đoán rằng chỉ hấp thu bộ phận lực lượng của William mà thôi, lực lượng còn lại của bị tín niệm lực của tôi ước thúc trong cơ thể . Nếu như phán đoán của tôi. . . khi lại đột phá, đến lúc đó cường độ thiên kiếp có khả năng làm cho hồn bay phách tán. Cho nên, phải mau chóng hấp thu năng lượng của . Đây là đài sen ngọc, thuộc loại pháp bảo của thần tiên, có thể gột rửa linh hồn, lưu chuyển lực lượng, tu luyện công pháp." Sở Hiên lấy ra đài sen bằng ngọc lớn bằng bàn tay, ánh sáng của pháp bảo lưu chuyển dưới ánh đèn, đẹp đẽ gì sánh nổi. Sở Hiên tiếp tục giải thích: "Linh hồn của có thể tiến vào, trong thời gian ngắn thân thể tử vong. Tôi mang đài sen ngọc bên người rồi đổi thời gian về phim kinh dị lần trước, trong thời gian đó hãy hấp thu toàn bộ năng lượng." Cổ Tiểu Ngốc đỏ mặt, mình bị Sở Hiên mang theo. . . Ngượng ngùng a. . . (Lúc trước mi ỷ vào có người thấy, ăn đậu hủ của Sở Hiên, khi đó sao lại ngượng ngùng?) "Khi nào tôi tiến vào?" Cổ Tiẻu Ngốc hỏi. "Thân thể có linh hồn chỉ cần được bảo quản thích đáng, sau ba ngày mới có thể tử vong. Nếu có thể, tôi hi vọng bây giờ đổi năng lực rồi tiến vào." Sở Hiên đẩy mắt kính. Cổ Tiểu Ngốc định gật đầu, tiếng "ùng ục ùng ục" bỗng vang lên. Cổ Tiểu Ngốc: "Tiếng gì vậy?" Sở Hiên chỉ vào bụng . Cổ Tiểu Ngốc 囧. "Vậy. . . Sở Hiên, còn chưa ăn cơm phải , chúng ta ăn xong lại được chứ?" Sở Hiên gật đầu. Thức ăn đẹp mắt đặt lên bàn, Cổ Tiểu Ngốc nhìn tướng ăn lang thôn hổ yết của Sở Hiên, cười như người đần độn. Sở Hiên, cho dù tôi thành bộ dáng gì, đều nhận ra tôi, đều đối với tôi như lúc đầu, đúng ? Sở Hiên, có ở đây, tốt. Nửa đêm, quảng trường của chủ thần. "Đổi đoạt xá cấp ba." bị bao phủ trong hào quang của chủ thần, toát ra vẻ đẹp kỳ ảo. Sở Hiên lẳng lặng nhìn nổi giữa trung, dường như tính toán gì đó. Đêm khuya, phòng Sở Hiên. Cổ Tiểu Ngốc nằm trong thiết bị giống như khoang cứu sinh. Sở Hiên: "Bắt đầu." Cổ Tiểu Ngốc đột nhiên : "Đúng rồi, Vệ Tử Tuệ kia, tôi tận mắt thấy nàng cắt tĩnh mạch Trình Khiếu, nàng. . ." Sở Hiên ngắt lời: "Chuyện của nàng, tôi xử lý." Cổ Tiểu Ngốc nhu thuận gật đầu, an tâm nhắm mắt lại. Ánh sáng phát ra từ đài sen chậm rãi xoay tròn đỉnh đầu Cổ Tiểu Ngốc, linh hồn của Cổ Tiểu Ngốc dần rời khỏi thân thể, thu bằng khoảng ngón tay cái, bị hút vào đài sen, cánh hoa nhàng khép lại, ánh sáng dần biến mất. Sở Hiên vẫy tay cái, đài sen kia liền ngoan ngoãn tiến vào lòng bàn tay . Sở Hiên lấy ra sợi dây tơ hồng, cẩn thận đeo đài sen vào cổ.
Edit: Sulli Ngoại truyện: Nhật ký của Vệ Tử Tuệ Ngày thứ nhất về Alien: Hôm nay, ta sớm tới quảng trường chủ thần, quả nhiên Sở Hiên của ta ở đây. cùng ta đổi thể chất tử thần biến dị. ngoài sở liệu, người xuyên có ưu thế, kết quả đổi ra là tịch quan, kỳ thực, ta còn cho rằng ít nhất mình là phó đội trưởng. . . Quên , dù sao ta mạnh lên nhanh thôi. Ta đổi trảm hồn đao, trước mắt vẫn ở trạng thái bình thường, lấy thông minh tài trí của ta, giải phong ấn rất nhanh. Sở Hiên đề nghị ta đổi trói buộc, ta đương nhiên nghe theo, đề nghị của Sở Hiên, luôn luôn đúng. Người tới đông đủ, Trương Cường và con bé Cổ Tiểu Ngốc kia lại chậm chạp tới. Sở Hiên Trương Cường và Cổ Tiểu Ngốc thể chất đặc thù nên huấn luyện ở chỗ khác. Nếu Sở Hiên ý thức được ưu thế linh hồn của người xuyên , để sử dụng hết giá trị, bọn họ có lẽ cũng đổi cùng loại năng lực với ta. Nhưng vì sao chúng ta huấn luyện cùng nhau? Alien là phim kinh dị loại khoa học, nếu thích hợp cho bọn họ rèn luyện, như vậy có thể bọn họ tới The Mummy hoặc The Grudge. Là năng lực chỉ có tác dụng với linh thể sao? Hừ, nếu bọn họ , như vậy chắc bị Sở Hiên coi là kẻ có thể vứt bỏ rồi. Bên người Sở Hiên nhất định chỉ có mình ta, cho dù các ngươi có sống trở về hay , người bên cạnh chỉ là ta. Sau khi Trung Châu đội cường hóa, Sở Hiên nhà ta dẫn dắt mọi người quay lại Alien. Lúc tiến vào là ở địa cầu, tình huống rất ác liệt nhưng cũng có gì, đối với ta mà , đây là cơ hội tốt để xoát điểm. Trịnh Xá, ngươi chờ đấy, ngày nào đó, ta trở thành chiến lực đứng nhất của Trung Châu đội, mà kẻ giả nhân giả nghĩa nhà ngươi, cút xa cho ta. Ngày thứ hai về Alien: tại ta dần thích ứng lực lượng của chính mình, ta dựa theo phương thức Genkai huấn luyện Youzhu [1] để rèn luyện linh lực, hiệu quả tồi. thế giới này, có gì đạt được dễ dàng mà phải trả giá. Nếu muốn thu hoạch gấp trăm lần phải trả giá nghìn lần. Mỗi chiêu thức, mỗi lần ngâm xướng đều phải luyện tập chăm chỉ, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lợi làm xằng làm bậy, trước khi chưa có thực lực, tại thế giới này, ta là gì cả. [1] Genkai là sư phó của Youzhu, là trong năm linh năng giả mạnh nhất của nhân loại. (truyện “Yu yu hakusho”) Tuy rằng hôm nay có hơi vất vả nhưng cũng vui vẻ, ta tìm cơ hội ở trạng thái tử thần cầm tay Sở Hiên, lúc đó Sở Hiên hơi sững sờ, liền cầm lại hai tay ta. Ta cảm giác được tay run lên, ngừng hỏi ta nguyên nhân, ha ha, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ta. Sở Hiên, cảm giác được sao? Em chính là tồn tại duy nhất có thể cảm nhận bằng xúc giác, rất nhanh, em trở thành tồn tại duy nhất trong sinh mệnh của ! Nhưng mà những người khác thấy Sở Hiên nắm tay ta, dường như có chút vui. Hừ, các ngươi được Sở Hiên che chở mới có thể sống sót, nào có tư cách tỏ thái độ với ta! Ngày thứ ba về Alien: Hôm nay ta tìm Trịnh Xá, ta chỉ uất ức câu "Vì sao tất cả mọi người đều bài xích tôi?", liền hết cho ta. hổ là trí tuệ vượn người! ra là vì con bé xuyên thành Tần Chuế Ngọc tới trước ta. Hừ, nó có gì đặc biệt hơn người, phải là biết nấu ăn sao. Tiện nữ nhân nơi nơi lấy lòng, hại ta theo đuổi Sở Hiên lại bị Trung Châu đội bài xích! Tuy rằng ta hiếm lạ gì, nhưng chỉ có thể là ta cần người khác, đâu đến lượt người khác bài xích ta! Tần Chuế Ngọc, nên cảm thấy may mắn vì ngươi chết sớm, nếu , chờ ngươi gặp được ta, ngươi mới biết cái gì gọi là sống bằng chết. đáng tiếc, sao lại chết sớm như vậy, luôn cần có hai nữ phụ để phụ trợ cho xuất sắc bất phàm của nữ chủ. có ngươi, Cổ Tiểu Ngốc kia cũng sống lâu, vậy còn ai tới phụ trợ kinh tài tuyệt diễm của ta đây? Cuộc sống, là tịch mịch như tuyết. Ngày thứ mười về Alien: Vài ngày trước ta nhớ, bởi vì tình hình chiến đấu rất kịch liệt. Alien rất mạnh, tại ta mới cảm giác được mình may mắn biết bao nhiêu khi thoát khỏi thể tiến hóa. Cả người có chỗ hoàn hảo, ta hận chết máu có tính ăn mòn của alien, cho dù mặc trang bị kháng ăn mòn, cũng kháng được mười mấy giờ tác chiến liên tục. Cũng may ta ở cùng đội với Sở Hiên, tình huống cũng tốt hơn. Sở Hiên hẳn là có cảm giác với ta? Dù sao ta là tồn tại duy nhất có thể cảm giác được. Nếu cái bóng đèn Chiêm Lam ở đây tốt rồi, nếu Sở Hiên cần bận tâm đến nàng, ta làm sao có thể bị thương nặng như vậy! Đồ tiểu tam, bị người thế thân sớm chút . Chỉ cần phát tinh thần lực khác, ta rất thích ý đẩy ngươi vào chỗ chết. Chỗ tốt của việc chiến đấu suốt mấy ngày là trảm hồn đao giải phong ấn, trảm hồn đao gọi là "người độc hành". Quả là đao tốt, niệm xong giải ngữ "Ruồng bỏ , người độc hành.", đao hóa thành cây roi da có gai, là vũ khí sắc bén đối với kẻ địch lẫn bản thân ta, nếu dùng tốt, cũng làm chính mình da tróc thịt bong, nhưng tại cũng phải vấn đề. . . Người như ta, từ trước tới giờ đối với người khác ngoan độc, đối với mình còn ác hơn. Ta rèn luyện mấy ngày, rốt cuộc có thể xem người độc hành như cánh tay mà sai sử. ta rồi, đây là cơ hội xoát điểm của ta, ta được làm được! Ngày thứ mười về Alien: Ta phải đợi đến khi nào mới đuổi tới Sở Hiên a, nam ba [2] cứng mềm ăn này! Chẳng lẽ phải đợi đến khi khôi phục cảm giác mới có hi vọng? dài a, ta chán ghét phải trả giá mà thu được gì! [2] Sở Hiên có vị giác, xúc giác và tình cảm. Ta thấy cổ Sở Hiên có sợi tơ hồng, mặt dây giấu trong áo nên ta nhìn thấy, hỏi , cũng . phải tín vật đính ước chứ. . . Ha ha, người như Sở Hiên, nếu đeo vật đính ước mà có tác dụng nào mới là kì quái. Nhưng ta thấy chướng mắt, khi nào trở về ta cũng đổi cái giống như đúc, như vậy thành vòng tình nhân. Càng tới gần Sở Hiên, ta càng cảm thấy người đàn ông này lợi hại. Chỉ có người ưu tú như ta mới xứng đôi Sở Hiên, cũng chỉ có người hoàn mỹ như Sở Hiên mới xứng đôi với ta. Tuy rằng biết vì sao, Trung Châu đội đều xa lánh ta, nhưng ta cần, ta chỉ cần Sở Hiên là đủ. Những người bình thường sao có thể hiểu ta, chỉ có Sở Hiên mới xứng đứng ở đỉnh thế giới cùng ta! . . . . . . Ngày 366 về Alien: Những ngày này cuối cùng kết thúc, cho dù cường hãn như ta, cũng chờ kịp nữa rồi. Thu hoạch nhiều a, ta rốt cuộc tăng lên cấp đội trưởng, nhưng biết vì sao vẫn thể giải hết phong ấn của trảm hồn đao, có lẽ là đối với tử thần có khác biệt. Lúc , Sở Hiên đưa đạn hạt nhân cho ta, với ta "Đây là điểm thưởng cho, tới lấy ." Ta hưng phấn tới mức tim muốn ngừng đập, Sở Hiên thích ta rồi, còn chưa ý thức được mà thôi. Ta biết, ấn nút xuống, chết chỉ là alien, còn có thiên thiên vạn vạn binh lính. Nhưng ta cũng giống với tên vượn người mà Sở Hiên ra sức che giấu, ta để ý, đống NPC mà thôi, chỉ cần chủ thần trừ điểm là được rồi. Điểm và chi nhánh ta kiếm được ở alien được lấy để đổi đống thuốc và tài liệu theo cầu của Sở Hiên, Sở Hiên muốn tạo ra thứ rất quan trọng gì đó, hổ là Doremon.
Edit: Sulli Chương 42: Chủ thần gian, vật hi sinh (4) Mọi người từ thế giới Alien trở về, nhìn khuôn mặt thân thuộc của người nhà, bỗng cảm thấy thế giới tốt đẹp hơn. Trịnh Xá ôm lấy La Lệ gạt nước mắt: "Có thể sống trở về nhìn thấy em tốt, tên Sở Hiên như có thù hận với alien hay sao ấy, chúng ta về phòng về phòng tu luyện chút . . . A a, Tiểu Lệ Nhi học xấu, sao lại cắn !" Tiêu Hồng Luật nhào vào lòng y tá tỷ tỷ, y tá tỷ tỷ dịu dàng vuốt tóc Tiêu Hồng Luật. Tiêu Hồng Luật bất mãn than thở: "Vì sao ngay cả trí giả như ta cũng phải lên chiến trường, tên điên Sở Hiên. . . Tỷ tỷ, đừng có sờ đầu, cao được." Zero còn chưa bỏ súng lưng chạy tới ôm đệ đệ, đệ đệ nhu thuận để Zero ôm, "Ca ca vất vả rồi." Zero chảy nước mắt, có đệ đệ tốt. Tuy rằng trước có alien, sau có Sở Hiên, nhưng nỗ lực, nhất định còn sống để rời khỏi nơi này cùng em. Vương Hiệp và Trương Hằng nhìn nhau cười khổ, Vương Hiệp: "Người đơn như tôi về phòng ăn mì đây." Trương Hằng: "Có thể sống sót qua loại huấn luyện như địa ngục này, dù ăn mì cũng là hạnh phúc. . ." Ôm nhau mà khóc: "Còn sống, tốt." Trình Khiếu lập tức ôm của vào phòng, lưu lại tiếng thét chói tai. Tề Đằng Nhất bị dương khí sung túc của xách về phòng, để lại vết kéo đường. Triệu gật đầu nhìn Sở Hiên, đổi quyển tiểu thuyết từ chủ thần, cầm tiểu thuyết, quay về phòng. Chiêm Lam mệt mỏi thở dài, nhìn sang phòng Trịnh Xá, chậm rãi quay về phòng. Từ trước đến giờ Chiêm Lam đều hành động cùng Sở Hiên và Vệ Tử Tuệ, người có tinh thần lực rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, cho dù có đứng cách mười dặm cũng cảm giác được ác ý của Vệ Tử Tuệ đối với mình. biết vì sao Sở Hiên muốn lưu lại người như vậy, nếu mình ra tay trừ bỏ nàng rồi. Chiêm Lam dám khẳng định, Vệ Tử Tuệ chỉ có ác ý với mình mà còn có ác ý với Trịnh Xá. Đồ đáng ghét, ỷ vào được Sở Hiên che chở mà coi trời bằng vung, người như Sở Hiên, có thể cho phép loại người mang ác ý với đoàn đội tồn tại sao? Tuy rằng Chiêm Lam biết Sở Hiên tính toán cái gì, nhưng nàng biết Vệ Tử Tuệ còn tiếp tục như vậy có kết quả tốt. Vệ Tử Tuệ nhìn Sở Hiên đứng dưới cột sáng chủ thần tìm kiếm gì đó, mỉm cười, chờ bên cạnh. Đợi Sở Hiên tìm kiếm xong, Vệ Tử Tuệ lả lướt tới bên cạnh , biến thành tử thần kéo tay Sở Hiên, "Sở Hiên, đến phòng em cùng ăn cơm . Lần này được cự tuyệt nha, chúng ta tốt xấu gì cũng ở cùng nhau lâu như vậy, đều ăn cùng những người khác mà chưa ăn với em bao giờ!| (Sulli: để tăng độ mặt dày của ẻm nên mình thay ngôi kể, dù sao ẻm cũng sắp chết.) Sở Hiên thản nhiên rút tay ra: "Đưa trảm hồn đao của cho tôi, tôi nghiên cứu cách giải phong ấn của nó." Vệ Tử Tuệ cười quyến rũ: "Sở Hiên, ăn cơm trước , em vội." Sở Hiên: "Đưa đao cho tôi, lát sau tôi tìm ." Vệ Tử Tuệ vui vẻ lấy đao xuống, đưa cho Sở Hiên. "Tới sớm chút nha." Sở Hiên ở trong phòng, mở bình lạnh đặt thân thể của Cổ Tiểu Ngốc, lấy ra đài sen ngọc, ném tới, hoa sen trắng muốt trôi nổi trước thân thể Cổ Tiểu Ngốc. Theo tiếng ngâm xướng ổn định của Sở Hiên, hoa sen tách ra ánh sáng đẹp mắt, chuyển động trong khí, trong chốc lát, hoa sen ánh lên từng chớp màu vàng óng, cảnh tượng như bức tranh sơn dầu, đẹp và rực rỡ. Cánh hoa trắng mềm chụm vào rồi lại e ấp nở rộ, phía giữa có ngồi. Ánh sáng tinh thuần đổ xuống, rơi vào người giữa hoa sen, mép cánh hoa như được mạ màu vàng thánh quang, ánh vào dung nhan xinh đẹp an bình của . Hoa sen nở bung, đột nhiên vỡ tan, tách ra bầu trời đầy sao, bay tán loạn như tuyết mịn, phiêu linh (rơi lả tả) như hoa rơi. Ánh huỳnh quang nhàn nhạt đan vào giống như cảnh trong mộng. Tại khung cảnh đẹp tuyệt này, ánh sáng nhảy múa quanh , như hoa trong gương như trăng trong nước. Tóc đen màu mực bay trong gió, trong mắt như có làn sóng lăn tăn, nở nụ cười, trong nháy mắt, trời đất như trải qua bốn mùa. Trong mắt Sở Hiên, khung cảnh này cũng đẹp đẽ khác gì bầu trời đầy sao. Đáng tiếc, Cổ Tiểu Ngốc có ý định làm cho người khác kinh diễm, vừa tỉnh lại duỗi hai tay, đỡ cái lưng mỏi. Ánh mắt rốt cuộc cũng khôi phục thần trí, "A, Sở Hiên, tôi được thả ra rồi sao?" (nữ nhi, xin hỏi, mi ở trong đó mấy năm rồi?) Sở Hiên nhìn cỡ lòng bàn tay, gật đầu. Cổ Tiểu Ngốc bỗng giật nảy mình: "Sở Hiên, sao lớn như vậy?" Sở Hiên vươn ngón cái và ngón trỏ xách Cổ Tiểu Ngốc lên: " ngưng kết ra thể rồi." Nụ cười ngây ngô tới mức cả người cả thần đều tức giận lập tức lên khuôn mặt đáng của Cổ Tiểu Ngốc, ngừng sờ chỗ này chỗ kia, vừa sờ vừa cười khanh khách. Sở Hiên đặt Cổ Tiểu Ngốc trong lòng bàn tay, : "Bởi vì tôi có cảm giác với , cho nên linh hồn cường độ của hẳn tăng lên, có thể tiếp xúc tới linh hồn." Cổ Tiểu Ngốc hoàn toàn bị câu "Tôi có cảm giác với ." của Sở Hiên làm chấn động. Ba hồn bảy vía lập tức thăng thiên nửa, giống như hiểu Sở Hiên gì. Sở Hiên cũng quan tâm Cổ Tiểu Ngốc có hiểu , lát kéo kéo tóc, lát xoa tay chân , chơi đùa thể vui hơn được nữa. Chờ tới lúc bình tĩnh lại, hai người mới nhớ ra mục đích của mình. Sở Hiên: "Cổ Tiểu Ngốc, thử quay về thân thể kia xem." Cổ Tiểu Ngốc dần dần chui vào thân thể kia, người trong buồng lạnh dần dần mở mắt ra, ngón tay giật giật, ủy khuất chép miệng "Lạnh ~~~~~~~" Sở Hiên như nghe thấy, xoa tay Cổ Tiểu Ngốc, thản nhiên : "Là do thân thể kia." Cổ Tiểu Ngốc vẫn nằm đó, hồi lâu có phản ứng. Sở Hiên đẩy mắt kính : "Thử tưởng tượng năng lượng linh hồn trong cơ thể tụ tập, xem có thể ngưng kết thể hay ." Vài giây sau, Cổ Tiểu Ngốc to cỡ lòng bàn tay lại xuất . "Sở Hiên, tôi ra khỏi thân thể, linh hồn có kích thước như người bình thường. Tôi có thể tiếp xúc, cũng có thể chuyện với ." Sở Hiên: " hiểu, chỉ có khi là thể, tồn tại của mới bị người khác phát . Tiếp theo tôi cho chuyện cần làm. . . Tình huống cơ bản chính là như vậy, có thắc mắc gì ?" Cổ Tiểu Ngốc im lặng lát, cười gượng gạo: " an bài như vậy, tôi liền làm theo." Dứt lời, quay về thân thể.
Edit: Sulli Chương 43: Chủ thần gian, vật hi sinh (5) Sở Hiên gõ cửa phòng Vệ Tử Tuệ, cửa nhanh chóng được mở ra. Vệ Tử Tuệ vui vẻ : "Sở Hiên, đến rồi?" Sở Hiên lạnh nhạt , "Trước tiên theo tôi ." Sở Hiên cùng Vệ Tử Tuệ tới phòng mình, Sở Hiên lấy ra lọ thuốc, "Uống hết." Vệ Tử Tuệ nhận lấy, nhìn lọ thuốc, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là phương pháp giải quyết vấn đề của trảm hồn đao, như vậy ta phải uống ở phòng Sở Hiên, là vì cần ghi chép số liệu sao? Sở Hiên việc gì phải hại ta, nếu ta hỏi nhiều lại làm có ấn tượng xấu. Vệ Tử Tuệ uống hơi cạn sạch rồi ngất . Sở Hiên hề thương hương tiếc ngọc, kéo Vệ Tử Tuệ tới trước cây thập tự cao bằng người. Dây xích cây thập tự trói chặt Vệ Tử Tuệ, xiềng xích chế trụ tứ chi và cổ Vệ Tử Tuệ. Tiếp theo Sở Hiên tiêm chất lỏng có màu sắc quỷ dị vào người ả, người Vệ Tử Tuệ co giật lúc nhưng ả vẫn tỉnh lại. Sở Hiên : "Bắt đầu !" Cổ Tiểu Ngốc từ phòng khác ra, trăm mối cảm xúc nhìn Vệ Tử Tuệ —— đoạt xá cấp bốn, phát động! (Trước khi đến phòng Vệ Tử Tuệ, Sở Hiên đổi cho Cổ Tiểu Ngốc.) Vệ Tử Tuệ bỗng biến thành tử thần, linh hồn dần dần bị Cổ Tiểu Ngốc hút vào, ả vẫn chưa tỉnh. Sở Hiên cầm lấy người độc hành, đâm về phía Vệ Tử Tuệ, nhắm vào khóa kết hồn phách (nguồn lực sinh mệnh và nơi phát ra linh lực), lực lượng của tử thần bỗng chốc mất . Bị thương tổn lớn như vậy, Vệ Tử Tuệ rốt cuộc tỉnh lại, ả giãy giụa kịch liệt: "Các ngươi muốn làm gì?" Thứ trói buộc Vệ Tử Tuệ biết là cái gì, thế nhưng nó có thể vây khốn hồn thể ở trạng thái tử thần. Sở Hiên làm gì giọt nước rỉ, chỉ cần thành tâm (từ này là của bà tác giả) muốn giết ai, như vậy người kia ngay cả cơ hội sống thêm khắc cũng có. Linh hồn bị trói buộc, cũng thể khôi phục trạng thái thực thể. Lực lượng linh hồn ngừng xói mòn. Lực lượng tử thần mất , cách nào dùng quỷ đạo, huống hồ đổi năng lực là trói buộc, cho dù có thể dùng, tác dụng cũng lớn. Trảm hồn đao ở trong tay Sở Hiên, có cách nào sử dụng. Vệ Tử Tuệ nhìn tình huống xung quanh rồi bình tĩnh lại, nếu thể hành động, vậy chỉ có thể dùng ngôn ngữ để cầu đường sống, trước hết phải biết nguyên nhân: "Sở Hiên, lý do?" Sở Hiên: "Tồn tại của nguy hại tới đoàn đội." Quả nhiên là phong cách của Sở Hiên, nhưng vì sao đột nhiên lại làm khó dễ, , đúng, nếu từ khi đổi trói buộc tính toán như vậy, phải là ngay từ đầu nhận định ta làm hại đoàn đội. Vì sao lại để ta đổi tử thần, đối với có chỗ tốt gì, chẳng lẽ chỉ vì nghiên cứu? Tại sao lại đưa đạn hạt nhân cho ta, là vì tiêu trừ cảnh giác, Sở Hiên quan tâm tới điều này? Ngoại trừ việc kia của Trình Khiếu, ta làm chuyện gì nguy hại đoàn đội cả, chẳng lẽ chỉ vì chuyện kia mà phán quyết? hẳn thế a! Chẳng lẽ mang ta huấn luyện là vì khảo nghiệm ta, nhưng ta lại thông qua? Vệ Tử Tuệ: " dựa vào cái gì? Tôi chưa từng chủ động gây hại tới đoàn đội." Sở Hiên: "Tâm tính, hề coi mình là thành viên chân chính của Trung Châu đội, nếu cần thiết, hề do dự mà bán đứng, phản bội." Lòng ta bất chính, vậy Cổ Tiểu Ngốc có thể tin? ngờ còn để nàng tới đối phó ta, xem kẻ xuyên tự giết lẫn nhau rất thú vị sao? Ta coi mình là người Trung Châu đội, nhưng tình cảm đối với là chân ! Vệ Tử Tuệ cười lạnh: "Tôi thích như vậy, phấn đấu tới bây giờ cũng vì , sao có thể đối với tôi như vậy!" Sở Hiên lạnh nhạt : " thích phải tôi, là nhân vật cùng tên với tôi." Vệ Tử Tuệ rống giận: "Vậy Cổ Tiểu Ngốc và tôi có gì khác!" Sở Hiên nhìn ả, giống như khinh thường phải trả lời vấn đề này: " lấy gì để so với ấy?" Ta lấy gì để so với nàng? Nàng có điểm gì để so với ta, có trợ giúp của ngay cả góc áo của ta nàng cũng chạm nổi. Nàng cho lợi ích lớn bao nhiêu mà che chở nàng như vậy! Hoặc là , giá trị của nàng còn chưa bị bóc lột sạch , cho nên để nàng sống lâu chút? Vệ Tử Tuệ giận quá thành cười, cười nhìn Cổ Tiểu Ngốc ngừng hút năng lượng của mình: "Cổ Tiểu Ngốc, hôm nay như vậy với ta, ngài mai ngươi cũng là kết cục này!" Cổ Tiểu Ngốc cười, đáp lại, cuối cùng, chút lực lượng còn sót lại của Vệ Tử Tuệ cũng bị Cổ Tiểu Ngốc hấp thu sạch . Lúc này, bầu trời là những đám mây đầy tia chớp. Sở Hiên buông trảm hồn đao, kéo Cổ Tiểu Ngốc vào buồng để thân thể lúc trước, ra lệnh: "Lập tức hồn phách ly thể, ngưng kết thể." Cổ Tiểu Ngốc lớn cỡ lòng bàn tay lập tức hình, Sở Hiên cầm Cổ Tiểu Ngốc vọt tới quảng trường chủ thần gian, mây chớp cũng đuổi tới. Sở Hiên nhanh chóng bày ra mấy khối ngọc thạch quảng trường, dần dần, mặt đất xuất những đường vân huyền diệu, biết là được Sở Hiên vẽ khi nào. Sở Hiên vội với Cổ Tiểu Ngốc: "Tới chỗ kia ngồi xuống." Cổ Tiểu Ngốc lập tức bay tới, khoanh chân ngồi. Sở Hiên ngồi ở vị trí đối diện. Nếu từ nhìn xuống, thấy đường cong phía dưới tạo thành hình thái cực. Mà Sở Hiên và Cổ Tiểu Ngốc ngồi ở hai vị trí và dương. Mây kiếp màu tím sậm quay cuồng đầu Cổ Tiểu Ngốc, mây kiếp liền nhau trái ngược với Cổ Tiểu Ngốc chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, có vẻ quỷ dị đáng sợ. Tiếng chớp điện và tiếng ầm vang cho thấy thiên kiếp sắp tới mạnh đến mức nào. Mà những người khác trong gian cũng cảm nhận được, đều mở cửa ra xem. Sở Hiên tại hoàn cảnh quỷ dị này lạnh nhạt : " làm thí nghiệm, vì an toàn của bản thân, tốt nhất đừng bàng quan." Các đội viên lĩnh hội trình độ thí nghiệm kinh thế hãi tục của đội trưởng nhà mình lúc huấn luyện, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai rụt đầu trở về, e sợ bị ảnh hưởng. "Oanh" Tia chớp màu tím từ giữa mây lao xuống, mang theo uy lực khiến người phải sợ hãi, trực tiếp bổ về phía Cổ Tiểu Ngốc ngồi xếp bằng. Nhưng là, tia chớp còn ở giữa trung bị dẫn , chia làm hơn mười nhánh, oanh kích về phía ngọc thạch trong trận pháp, chỉ có tia chớp to bằng cánh tay vẫn đánh về phía Cổ Tiểu Ngốc. Giữa cảnh điện quang làm người sợ hãi, Cổ Tiểu Ngốc vẫn ngồi ngay ngắn như có chuyện gì. Mà tia chớp bị ngọc thạch dẫn làm trận pháp vận chuyển lại, năng lượng màu tím chảy xuôi trong trận pháp, chậm rãi tụ tới chỗ Sở Hiên, vòng xoáy tiến vào người Sở Hiên, ánh mắt Sở Hiên cuồng nhiệt, toàn thân phát ra ánh sáng vô cùng xán lạn, tóc dần bạc màu. Lực lượng trong trận bị sử dụng gần hết, Sở Hiên lại lấy ra mấy khối ngọc thạch, chủ thần cũng phóng ra cột sáng, bắt đầu chữa trị thân thể Sở Hiên. Tiếng sấm càng thêm vang dội, mây kiếp màu tím tuy có nhưng càng thêm quay cuồng, con rắn điện dồn dập trong tầng mây, lúc sau, tia chớp hình thần long uốn lượn lao xuống, mục tiêu vẫn là Cổ Tiểu Ngốc. Kết quả cũng giống lần trước, vẫn là mát xa miễn phí cho Cổ Tiểu Ngốc, cung cấp năng lượng cho Sở Hiên. Đợt sét chấm dứt, Sở Hiên lại chuẩn bị ngọc thạch đợi đợt sét tiếp theo, chữa trị tốt thân thể. Mây kiếp dường như cũng biết mình bị người phàm đùa giỡn, bắt đầu khởi động điên cuồng, hội tụ, kết thành quả cầu chớp màu tím đậm, điện quang chói mắt xoay quanh mặt ngoài, va chạm, tiếng động làm người sợ hãi. lâu sau vẫn chưa tới đợt thiên lôi thứ ba, hai người trong trận tạo ra cảm giác hủy thiên diệt địa. . . Đợt lôi kiếp cuối cùng, có thể vượt qua dễ dàng như trước sao?
Edit: Sulli Chương 44: Chủ thần gian, trù tính (1) lát sau, thần long màu tím lao thẳng xuống với khí thế trước nay chưa từng có, dường như có thể hủy thiên diệt địa, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Sấm sét bị dẫn nổ vang ầm ầm khi tiếp xúc với ngọc thạch, năng lượng màu tím bắn ra bốn phía, ánh sáng người Sở Hiên càng chói rọi đến lóa mắt, năng lượng màu tím thay đổi phương hướng ban đầu, tiến vào thân hình đơn bạc của Sở Hiên. Sở Hiên già bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy, ánh sáng của chủ thần lúc này bao lấy Sở Hiên, trì hoãn lại tốc độ. tại chính là đánh cược thiên kiếp kết thúc nhanh hơn hay Sở Hiên chết già nhanh hơn. Cổ Tiểu Ngốc run rẩy thôi, tia chớp đánh xuống vô cùng lớn. Mà người Cổ Tiểu Ngốc, lúc này có ánh sáng lóng lánh. Thân thể Cổ Tiểu Ngốc tan rồi lại tụ, rồi lại như muốn tiêu tan dưới thiên lôi. Dòng điện chạy trong cơ thể Cổ Tiểu Ngốc, gột rửa, tôi luyện. Cổ Tiểu Ngốc ở dưới sấm sét hiểu , nếu còn tiếp tục như vậy, mình hồn bay phách tán. Vậy . . . Tu di, hình bát quái cánh tay ngừng xoay tròn, dòng điện trong cơ thể Cổ Tiểu Ngốc bị tu di hấp thu nhưng vẫn ngừng oanh kích linh hồn của Cổ Tiểu Ngốc. Cổ Tiểu Ngốc ra sức giữ lại chút thanh tỉnh cuối cùng, đau đớn tột độ thổi quét từng dây thần kinh của , khi bởi vì chịu nổi mà ngất , vậy vạn kiếp bất phục rồi. tại chính là đánh cược tu di hấp thu nhanh hay dòng điện xuyên suốt nhanh. tia sét cuối cùng ngắn mà như dài rốt cuộc qua , khi dòng điện tan biến, Cổ Tiểu Ngốc dùng chút sức lực còn lại để xác nhận Sở Hiên an toàn rồi nặng nề ngã xuống, ngất . Sở Hiên còn chữa trị dưới hào quang của chủ thần. Suốt năm giờ, Sở Hiên mới chữa trị xong. Cho dù Sở Hiên là người lạnh lùng như vậy, ánh mắt cũng lên vẻ vui sướng và hài lòng, bởi vì, trúc cơ [1] thành công rồi. [1] Trong tiểu thuyết tiên hiệp và huyền huyễn, trúc cơ là quá trình mấu chốt đầu tiên trong tu luyện, phải hoàn thành trúc cơ mới chính thức bước lên con đường tu tiên. Đúng vậy, đây chính là toàn bộ kế hoạch của Sở Hiên. Từ lần thiên kiếp ở Final Destination có thể thấy được, mỗi khi Cổ Tiểu Ngốc tu hành đủ để lên cấp, gặp thiên kiếp. Nếu là tu luyện bình thường, trước tiên có dự cảm, nếu bỗng tăng lên diện rộng, lập tức trải qua thiên kiếp. Tu hành vốn thể đường tắt, nhưng Sở Hiên dựa vào bố cục và tín niệm lực tạo đường tắt cho Cổ Tiểu Ngốc. Đại giới chính là Cổ Tiểu Ngốc khó có thể nhận nổi thiên kiếp, cho nên khi ở Alien Sở Hiên dặn Cổ Tiểu Ngốc phải sống sót để sau này trợ giúp Cổ Tiểu Ngốc độ thiên kiếp. Thu Cổ Tiểu Ngốc vào hoa sen để giúp tăng lên thực lực đối kháng với thiên kiếp, mà ở trong hoa sen, bị thiên kiếp phát ngay lập tức, cho dù ra cũng có tỉ lệ nhất định trải qua thiên kiếp ngay lập tức, cho dù lập tức trải qua, cũng chỉ là giảm tỉ lệ thành công xuống chút đối với Sở Hiên mà thôi. Khi đổi thời gian về phim kinh dị, Sở Hiên thúc đẩy Vệ Tử Tuệ tiến hóa, Vệ Tử Tuệ biết, khi ả đưa ra đề nghị đổi tử thần, bị Sở Hiên coi là thức ăn dự trữ cho Cổ Tiểu Ngốc. Sở Hiên cũng lợi dụng khoảng thời gian này để sửa lại tri thức về tu chân. Sau khi trở về, thả Cổ Tiểu Ngốc ra, hấp thu Vệ Tử Tuệ có năng lực linh hồn rất mạnh, để tu vi của Cổ Tiểu Ngốc tăng diện rộng trong thời gian ngắn, khiến cho thiên kiếp lập tức xảy ra. Sau đó dùng trận pháp sớm chuẩn bị, trợ giúp Cổ Tiểu Ngốc kháng lại thiên kiếp, lại lợi dụng năng lượng vĩ đại từ thiên kiếp, vì mình trúc cơ. Mà chủ thần cũng thành loại ********, vừa chống cự, vừa chữa trị. Sở Hiên dựa vào trí tuệ của mình, nắm thời gian, địa điểm thiên kiếp, lại lợi dụng lực lượng của thiên kiếp, trở thành đá lót đường cho quá trình tu chân của mình. Đây là kế mũi tên trúng ba con chim của Sở Hiên, vừa giải quyết Vệ Tử Tuệ, vừa bảo vệ Cổ Tiểu Ngốc, vừa tạo nền móng tu chân cho mình. Có thể là hỗ trợ lẫn nhau, tính toán bỏ sót. Sở Hiên chữa trị xong, Cổ Tiểu Ngốc còn chưa tỉnh lại. biết từ khi nào, người Cổ Tiểu Ngốc cỡ búp bê. Sở Hiên nhặt Cổ Tiểu Ngốc ở dưới đất lên, nhìn nhìn, chọc chọc, nhéo nhéo, cuối cùng mang về phòng, đặt Cổ Tiểu Ngốc lên gối ôm Cổ Tiểu Ngốc. Đắp chăn cho Cổ Tiểu Ngốc xong, Sở Hiên ngồi bên cạnh xem tư liệu. Nửa ngày qua trong yên lặng của Sở Hiên và Cổ Tiểu Ngốc ngủ say biết gì. "Bẹp bẹp" mấy tiếng chậc lưỡi vang lên, Cổ Tiểu Ngốc từ từ mở mắt, giống như con mèo chống cái lưng mỏi. mờ mịt nhìn xung quanh. . . phải giường của mình. . . phải phòng của mình. . . Sở Hiên! ("▔□▔) Sau đó. . . Cổ Tiểu Ngốc lăn xuống gối, lại lăn xuống giường, ngã xuống sàn với thế 大. Sở Hiên quan sát toàn bộ quá trình, phản ứng gì. Cổ Tiểu Ngốc nước mắt ròng ròng, lắc lư bay lên, dùng ánh mắt lên án Sở Hiên thấy chết cứu. Sở Hiên lạnh nhạt : " phải biết bay sao? Có đau ?" (Thực ra mi muốn xem linh hồn gặp phải công kích vật lí có cảm giác đau hay , đúng ?) Cổ Tiểu Ngốc xoa cái mông : "Đau. . ." Sở Hiên: "Hồn phách ngưng kết thành thể liền cảm nhận được đồ vật sao? Đây là cảm giác gì?" Cổ Tiểu Ngốc nhìn ánh mắt nghiên cứu chuyên chú của Sở Hiên, cảm thấy mình như lá trong gió lớn, Sở Hiên vẫy tay ra hiệu, Cổ Tiểu Ngốc run rẩy bị thổi qua. . . Sở Hiên giữ Cổ Tiểu Ngốc, sau đó đặt Tiểu Ngốc lên lòng bàn tay trái: "Cảm giác càng ràng hơn lần trước, là vì linh hồn càng ngưng đọng, hay là kết quả sau khi tôi trúc cơ, hoặc là cả hai? Loại cảm giác này gọi là mềm mại sao?" Cổ Tiểu Ngốc cứng người, ngây ngốc nhìn chằm chằm Sở HIên. Tay phải nhàng vuốt tóc Cổ Tiểu Ngốc "Có thể cảm giác được cả sợi tóc, theo như tư liệu, loại cảm giác này gọi là mượt mà." Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc lại ra lò. Sở Hiên giơ tay, giựt sợi tóc của Cổ Tiểu Ngốc, "Thoát khỏi nguyên thể vẫn có thể cảm giác được." Sở Hiên định đặt sợi tóc vào trong túi, sợi tóc lại biến thành nhiều điểm sáng, trở về thân thể của Cổ Tiểu Ngốc. "Bởi vì là linh hồn ngưng kết, cho nên tự động trở về sao?" Giọng của Sở Hiên có phần tiếc nuối. Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc tiếp tục chín. Sở Hiên bắt đầu vén váy Cổ Tiểu Ngốc lên, do dự chút rồi vò vò. "Quần áo cũng là linh hồn ngưng kết sao? Loại cảm giác này gọi là khinh bạc?" ( là từ nhiều nghĩa. . .) Cổ Tiểu Ngốc luống cuống giữ váy, đẩy ngón tay Sở Hiên ra: "Sở. . . Hiên. . . Sở Hiên. . ." Sở Hiên nhíu mày, đẩy mắt kính nghiêm túc : "Đừng quấy rối." Đến cùng là ai quấy rối a! (╯> 口 <)╯╧╧ Dù nội tâm Cổ Tiểu Ngốc lồng lộn nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn để Sở Hiên đùa nghịch. May mà Sở Hiên dừng tay nhanh chóng, bằng Cổ Tiểu Ngốc có thể trở thành diêm vương đầu tiên vì thẹn thùng mà chết. Ngón tay Sở Hiên chạm vào khuôn mặt mềm mại của Cổ Tiểu Ngốc: "Hồn thể cũng đỏ mặt ư? Hay là sau khi ngưng hóa thân thể có cấu thành giống với người thường?" Cổ Tiểu Ngốc cảm thấy mặt mình bốc khói hồng rồi. Sở Hiên nhéo cái, mặt Cổ Tiểu Ngốc lên dấu hồng. Cổ Tiểu Ngốc nước mắt ròng ròng nhìn ngón tay thon dài tà ác kia: "Vì sao véo tôi." Sở Hiên lạnh nhạt đáp lại: "Tôi cẩn thận. . . Để lại vết sao?" Cổ Tiểu Ngốc thầm lên án: là cố ý? tuyệt đối cố ý! Hoạt động đùa giỡn lấy cái tên là nghiên cứu tiếp tục. . . Đêm còn rất dài. . . Rất dài. . .