Edit: Sulli Chương 25: Vào Final Destination, đáng đời (4) Đêm khuya, trận gió thổi tới, bất tri bất giác, cửa sổ nhàng hạ xuống, làm cho người ta kỳ quái là, tại căn phòng có lỗ thông gió nào, trận gió vẫn thổi, luồn qua từng căn phòng. . . Vương Tiểu Hiếu vô cùng thích ở cùng chỗ với kẻ tự xưng là soái ca kia. Trạch nam như rất ít giao tiếp với người khác, huống chi là cùng người liên tục ngớt như vậy. Tên kia thèm hỏi mình, liền tự chọn giường, còn lấy chăn mỏng, bảo là giường rất cứng, phải có đệm mềm lót ở dưới. Sau khi tắm xong mới đến phiên mình, là khinh người quá đáng! Lúc này rất muộn, Vương Tiểu Hiếu nằm trong bồn tắm lớn, biết khi nào ngủ quên, vòi nước vẫn chưa khóa, nước dần dần dâng tới cổ Vương Tiểu Hiếu, sau đó tới môi, xoang mũi. . . "Xú tiểu tử, tắm xong chưa?" Soái ca ngoài cửa lăn qua lộn lại mãi ngủ được, cho nên muốn gọi bạn cùng phòng, ' với về công tích vĩ đại của bổn soái ca ở Đông khu chút.' Vương Tiểu Hiếu bừng tỉnh, lập tức uống phải ngụm nước, vì vậy hoảng loạn giãy dụa đứng lên. Vòi phun đặt trong bồn tắm lớn, biết từ khi nào, ống nước nối với vòi phun và bình nóng lạnh quấn lấy chân , làm thế nào cũng thể thoát ra được. Nước ngập tới đỉnh đầu, chân bị trói chặt, dốc hết sức cũng ngoi lên được. Vương Tiểu Hiếu cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, dùng chút sức lực cuối cùng mà giãy dụa. Soái ca cảm giác được có gì đúng, tới gần phòng tắm mà chạy về phía cửa phòng. Lấy ra bộ đàm, hô to "Người mau tới, xảy ra chuyện, ai tới cũng được, mau tới!" Người đầu tiên tới là Cổ Tiểu Ngốc, để ngừa vạn nhất, vẫn mặc đồ chiến đấu, súng cất vào tu di. Cổ Tiểu Ngốc ở lầu hai, tố chất thân thể sau khi cường hóa rất mạnh, tất nhiên là người đầu tiên chạy tới. thấy soái ca khẩn trương nhìn về phía phòng tắm, trong nháy mắt tiến lên, cước đá văng cửa phòng. Đáng tiếc quá muộn, chờ Cổ Tiểu Ngốc kéo ra, Vương Tiểu Hiếu chết. Soái ca nhìn khuôn mặt bởi vì hoảng sợ mà vặn vẹo của Vương Tiểu Hiếu, cùng với móng tay bị bật ra vì cào mạnh, cảm giác sợ hãi và ghê tởm bỗng chốc nuốt sống , "ọe" tiếng, nôn mửa. Cổ Tiểu Ngốc để ý rằng, bởi vì chưa khóa nước, toàn bộ phòng tắm đều bị ngập, lập tức chốt cửa lại. Đáng tiếc, bởi vì quá muộn, soái ca cẩn thận, giẫm phải bãi nôn của mình, nhất thời đứng vững, ngã về phía phòng tắm, soái ca giữ chặt tay cầm cửa để ngã xuống, thế nhưng khi nhào về phía phòng tắm cũng kéo theo cửa phòng. ' tốt, hôm nay tâm tình tử thần vui, muốn xử lý nhiều người!' Cổ Tiểu Ngốc nghĩ vậy, chặn lại soái ca. Mặt đất bị ngập nước vô cùng trơn ẩm, cho dù là Cổ Tiểu Ngốc cũng bị soái ca đẩy về phía sau. Sau lưng , là áo khoác móc soái ca cởi ra trước khi tắm, móc khóa của túi đựng dao biết bị mở ra lúc nào, chuôi dao bị mắc kẹt ở giá treo, mà mũi dao chỉ về phía ngực của Cổ Tiểu Ngốc. Khi dao sắp đâm vào ngực Cổ Tiểu Ngốc, vòng bảo hộ mở ra, cảm thấy lưng hơi đau, khi quay đầu, thấy lưỡi dao bị ép vào vách tường. Mà soái ca, lúc này bị dọa choáng váng. "Oành", cửa bị đá văng, Trương Kiệt chạy vào "Tần Chuế Ngọc, sao chứ?" Cổ Tiểu Ngốc thở phào. " có việc gì, chúng ta ra khỏi phòng tắm rồi ." Mọi người đều đến, tụ tập trong phòng ngủ, vừa hoảng sợ vừa hoang mang chờ đáp án. Sau khi Cổ Tiểu Ngốc ra, Sở Hiên và Triệu lập tức vào phòng tắm, kiểm tra tình huống. Sau khi kiểm tra xong, Sở Hiên lạnh nhạt : "Tôi kiểm tra phòng tắm, có người tiến vào động tay động chân, ngoại trừ vòi phun thắt lại giống bình thường, đất có rất nhiều nước, nhưng buồng tắm vẫn bình thường, cống thoát nước bị tắc, theo nguyên tắc trường hợp này xảy ra. . ." Triệu tiếp: "Vương Tiểu Hiếu chết. Chân có vết dây, hẳn là do vòi phun quấn quanh tạo thành. Ngón trỏ, ngón giữa tay phải và ngón giữa, ngón áp út tay trái bị bật móng, hẳn là do dùng sức quá mạnh. Trong miệng và trong xoang mũi toàn là nước, biểu cảm mặt dữ tợn. Nguyên nhân tử vong: bởi vì bị vòi phun trói lại mà ra khỏi bồn tắm được, cuối cùng chết đuối." "Cứ như vậy mà chết. . . Rốt cuộc tử thần kia làm như thế nào?" Lí Lão Thi hoảng sợ, ngồi giường thào hỏi. Sở Hiên đẩy mắt kính, quay đầu hỏi thanh niên nhuộm tóc tuấn tú: "Lão Công, miêu tả tình huống trước khi chúng ta đến." Mọi người bị từ "lão công" kia của Sở Hiên đánh cháy khét. Tất cả hóa đá rồi bị phong hóa, cuối cùng biến thành cát bụi, bay về phương xa theo gió. . . Sở Hiên vô tội giải thích " phải gọi là Lão Công sao?" Mọi người rít gào trong lòng: "Ngươi cố ý? Ngươi cố ý phải ?" Cổ Tiểu Ngốc im lặng nắm chặt tay, nếu có cơ hội xuyên thành người vô danh, nhất định phải cho Sở Hiên, tên của ta là "Lão Bà". Bị từ "lão công" của Sở Hiên kích thức, cảm giác sợ hãi của mọi người cũng giảm xuống ít. Thanh niên nhuộm tóc tuấn tú vẻ mặt vặn vẹo, ràng là bị Sở Hiên chọc tức "Tên ông đây là Tra Vũ, đừng có gọi bậy. Tình huống lúc trước là. . ." Dường như nghĩ tới cái gì, Tra Vũ run rẩy nhưng vẫn tiếp tục tình huống trước đó. Sau đó Cổ Tiểu Ngốc những gì mình chứng kiến và trải qua. Mà Tra Vũ lúc này với tiểu thái muội, mắt lướt qua Cổ Tiểu Ngốc, ánh mắt lóa lên tham lam và ngoan. Còn Tiêu Hồng Luật nghiền ngẫm nhìn biểu cảm của mọi người, biết tính toán cái gì. "Tình huống cơ bản chính là như vậy, mọi người phải chặt chẽ chú ý xung quanh, việc cũng thể buông tha. Tốt nhất là hai người cùng hành động, phải luôn mang bộ đàm theo. Nếu tất yếu nên để dụng cụ sắc bén ở bên người. Nếu có cầu gì sau này bổ sung." Sở Hiên tổng kết. Mọi người gật đầu, nhóm người mới hoảng loạn về phòng mình, dưới cầu mãnh liệt của Tra Vũ, được an trí ở cùng phòng Trịnh Tiết và Lí Lão Thi. Về phần thi thể, Triệu xử lý xong. Bóng ma sợ hại gieo xuống, trở thành mảnh đất tốt nhất cho ghen tị và tham lam, vậy ngày mai, chờ đợi mọi người là cái gì?
Edit: Sulli Chương 26: Vào Final Destination, đáng đời (5) Buổi sáng ngày đầu tiên, tất cả mọi người tụ tập bên bàn ăn, Cổ Tiểu Ngốc dọn ra đồ ăn mình làm lúc trước. Bởi vì chuyện đêm qua, nhóm người mới có hứng ăn nhưng vẫn miễn cưỡng động đũa. trận gió thổi vào nhà ăn, Chu Văn bỗng nhìn chằm chằm vào chỗ trống trong căn phòng, mọi người đều bị động tác đột nhiên của làm hoảng sợ, tất cả đều nhìn về phía đó. Chiếc đũa của Lí Lão Thi còn nâng ở giữa trung, chuẩn bị đưa đồ ăn vào miệng. Mà biết là, vài chiếc đinh đóng ghế của rớt xuống. bàn, có chiếc đũa chọc vào miệng cá. . . Xuyên thẳng qua đầu. Chu Văn kinh sợ ôm lấy Hoàng Lệ Lâm bên cạnh: " là khủng khiếp, vừa rồi giống như có cái đầu lâu bay trong phòng, nó thấy tôi mở mắt ra, lập tức liền cười, hu hu, là đáng sợ. . ." Tiêu Hồng Luật : " phải ảo giác, tôi cũng thấy. . ." Kỳ thực Cổ Tiểu Ngốc cũng thấy, chẳng qua tiện ra. Sở Hiên lập tức : "Chiêm Lam, xem xét xung quanh. Mọi người chú ý tình huống, có phát lập tức báo cáo." Lí Lão Thi cúi đầu, nhét đũa vào miệng, phản xạ có điều kiện muốn nuốt gì đó để giảm cảm giác sợ hãi. Đúng lúc này, chiếc ghế phát ra tiếng "bốp" rồi gãy xuống theo tốc độ bình thường, thân thể Lí Lão Thi đè xuống, phần cuối chiếc đũa chống vào mặt bàn, bộ phận còn lại vẫn ở trong miệng , trong phút chốc, chiếc đũa xuyên thẳng từ miệng lên não. Triệu nhanh chóng tiến lên kiểm tra, nhìn mọi người lắc đầu: " chết rồi." Sắc mặt nhóm người mới trắng bệch, có mấy người còn nôn ra. Nếu tối hôm qua là nghe về tử vong, hôm nay chính là nhìn thấy tử vong. . . Lí Lão Thi vừa rồi còn sống, vậy mà chết nhanh chóng, hơn nữa lại trong tình huống tất cả mọi người đều ở đây. . . Chúng ta, có thể tiếp tục sống sao? Cổ Tiểu Ngốc phát đồ ăn dạng bao con nhộng cho mọi người, mọi người lúc này chắc hẳn muốn dùng đũa nữa. Sau khi Triệu xử lý thi thể, vẫn tiếp tục bố trí như hôm qua, đội bảo vệ nhân vật, đội ở lại. Hôm nay, Cổ Tiểu Ngốc và Tề Đằng Nhất cùng ngăn hai lần công kích của tử thần, nhân vật trong phim sống sót. Tiểu thái muội có vết thương ở tay, Lí Lão Thi tử vong. Ngày thứ hai, Tiêu Hồng Luật và Tề Đằng Nhất theo dõi qua camera. Trương Hằng ngồi bên cạnh lau cung. Chu Văn đứng bên cửa sổ, nhìn tư thâm giả rời làm nhiệm vụ. Đột nhiên nàng run cái, nhanh chóng mở mắt ra, đóng cửa sổ lại, dường như nhốt lại thứ gì ở ngoài, quay đầu liền chạy về phía Hoàng Lệ Lâm, nhưng tốc độ quay đầu của nàng quá nhanh, tóc dài bay lên, quấn vào cửa sổ. "Cứu tôi!" Nàng cũng thông minh, giãy dụa mù quáng mà lớn tiếng kêu cứu, Cổ Tiểu Ngốc vội chạy qua, mà đối diện cửa sổ, có hòn đá bởi vì bị xe nghiền mà văng về đây. Cổ Tiểu Ngốc tăng tốc độ đến cực hạn, ôm cổ Chu Văn, lấy chủy thủ ra cắt đoạn tóc bị quấn. Nhưng mà, hòn đá bay đến, cửa sổ vỡ tan trong nháy mắt, mảnh thủy tinh bắn ra. Cổ Tiểu Ngốc điều chỉnh vòng phòng hộ, bao lấy mình và Chu Văn. Cổ Tiểu Ngốc và Chu Văn an toàn tránh thoát, nhưng Trịnh Tiết đứng cách đó xa lại bị thủy tinh bắn vào gáy, tử vong ngay lập tức. Cổ Tiểu Ngốc buông Chu Văn ra, mệt mỏi thở dài hơi, bước nhanh về phía thi thể Trịnh Tiết. và Chu Văn đều chú ý, do lúc trước tránh né, bao con nhộng trong túi Chu Văn rơi xuống đất. Chu Văn nhấc chân muốn chạy qua phía Hoàng Lệ Lâm nhưng giẫm phải bao con nhộng. "A. . ." Chu Văn trượt chân, ngã ngửa ra sau, mảnh thủy tinh còn sót lại cửa đâm vào gáy nàng, tử vong ngay lập tức! Cổ Tiểu Ngốc xử lý xong thi thể của hai người. Nhìn người mới phát run, im lặng gì. Hoàng Lệ Lâm phẫn nộ mắng Tần Chuế Ngọc. "Nếu phải tư thâm giả các người tham chút điểm chó má, Chu Văn và Trịnh Tiết sao có thể chết! mình bảo vệ được chúng ta, tư thâm giả mạnh như vậy lại chỉ lo cho bản thân, mặc kệ chết sống của chúng ta. Các người sao có thể làm như vậy? Ít nhất phải có thêm vài người ở lại chứ. . . tốt như Chu Văn, còn nhắc nhở các người lúc nguy hiểm, biết ánh mắt của ấy tốt mà để ấy ở đây, nếu phải thiếu suy xét, Chu Văn sao có thể chết!" Vương Hiệp định cái gì, cuối cùng vẫn thể mở miệng. Cổ Tiểu Ngốc che mặt, úp vào hai lòng bàn tay, thở dài tiếng, gì cả. Có thể gì đây? Đối mặt với người ngay cả lập trường cũng nhầm lẫn, cái gì cũng phí công. Rất mệt, thân thể rất mệt, tinh thần rất mệt, tâm. . .cũng rất mệt. Bởi vì đạt được dễ dàng, cho nên coi nỗ lực của người khác là dĩ nhiên. Thậm chí còn chỉ trích nỗ lực ấy, căn bản là vì đạt được đủ. Nhưng, ta cũng ý thức được rằng, tư thâm giả bảo vệ, là tặng, mà phải nghĩa vụ. Buồn cười nhất là, đối với hành động dốc hết toàn lực còn sinh lòng oán hận. . . Hôm nay, Cổ Tiểu Ngốc, Tề Đằng Nhất và Vương Hiệp cùng ngăn ba lần công kích của tử thần, nhân vật trong phim sống sót. Tiêu Hồng Luật dùng ngọc bội hai lần, Trương Hằng bỏng lưng. Zero vì bảo vệ Chiêm Lam nên bị ống thép xuyên qua tay. Chu Văn, Trịnh Mở đầu vong. Ngày thứ ba, là ngày nhân vật tử vong nhiều nhất. Bọn Sở Hiên ra ngoài từ sáng sớm, Hoàng Lệ Lâm dám oán giận bọn họ, bị ánh mắt như nhìn người chết của Sở Hiên đảo qua, cái gì cũng dám . Nhóm người mới ở cùng chỗ, xem ti vi trong phòng khách, ai dám ở mình. Tiêu Hồng Luật ngồi ở phòng theo dõi camera, Trương Hằng bảo vệ . Tề Đằng Nhất ngồi góc nghiên cứu vong linh thánh kinh. Cổ Tiểu Ngốc ngồi bên cạnh Tề Đằng Nhất, ánh mắt ngái ngủ xem tiểu thuyết, liên tục vài ngày, tử thần công kích cả ban ngày lần buổi tối, làm Cổ Tiểu Ngốc mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác. Cơn gió biết đến từ đâu, lại luồn qua phòng khách. . . Tra Vũ kể chuyện cười đồi bại cho Lục Trì Xuyên, Lục Trì Xuyên cười khanh khách ngừng. Vương Hiệp nhíu mày, nhưng cũng cái gì, đành dời lực chú ý về tiểu thuyết huyền ảo Tần Chuế Ngọc đưa cho. Hoàng Lệ Lâm dứt khoát bịt tai lại. Tầng lầu phía ti vi, có nước rơi xuống, khi mọi người chú ý, nước rơi vào khe hở ti vi. "Xẹt. . ." Tiếng động bé vang lên nhưng ai để ý. Cổ Tiểu Ngốc bỗng nhiên tỉnh ngủ, trong tay cầm tiểu thuyết, ngón tay trùng hợp chỉ vào hai chữ "nổ mạnh". xong! Lúc này TV nổ tung, Cổ Tiểu Ngốc nhảy lên, kéo Vương Hiệp xuống, che ở dưới người mình. Tề Đằng Nhất thả ra vòng pháp thuật phòng hộ, trùng hợp bảo vệ cả Vương Hiệp. Tra Vũ cách ti vi gần nhất kéo Lục Trì Xuyên tránh phía trước, Lục Trì Xuyên bị mảnh nổ ra đâm vào, Tra Vũ may mắn thoát được kiếp. Mà Hoàng Lệ Lâm bị mảnh đâm thủng ngực. Cổ Tiểu Ngốc vội vàng xông lên, lấy ra thuốc cầm máu phun vào ngực Hoàng Lệ Lâm. Hoàng Lệ Lâm ho ra máu, oán độc nhìn Cổ Tiểu Ngốc " vì sao. . . cứu tôi. . ." Dứt lời, hô hấp nữa. . . Cổ Tiểu Ngốc vô lực buông thuốc cầm máu trong tay, miệng khô khốc. Chạng vạng, Vương Hiệp và Tề Đằng Nhất cùng giải quyết vấn đề sinh lí, trong phòng khách chỉ còn lại Tần Chuế Ngọc và Tra Vũ. "Lại đây!" Cổ Tiểu Ngốc tức giận kéo Tra Vũ dậy, chuyển vị trí, đèn treo phía rơi xuống. Mảnh bắn ra bị đồ chiến đấu đỡ hết. trận gió truyền tới, Cổ Tiểu Ngốc ôm Tra Vũ nhảy, cán chổi ở bên tường bay vụt qua. "Mi cho rằng đây là Harry Potter à, còn có chổi bay!" Cổ Tiểu Ngốc thầm phỉ nhổ. Bỗng nhiên, Cổ Tiểu Ngốc cảm thấy cổ chợt lạnh, ra là Tra Vũ kề dao tại cổ mình. "Giao đồ chiến đấu ra đây, nếu tao giết mày!" Cổ Tiểu Ngốc muốn cười, cuối cùng cũng muốn phản bội rồi sao? Ta vô cùng muốn lộ ra đồ chiến đấu chỉ vì giờ phút này thôi, vì để Trịnh Xá xem cảnh tượng người mới phản bội, làm cho tên đầu gỗ kia biết bên cạnh chỉ có đồng bạn, mà còn có phản đồ. Lúc này bọn Trịnh Xá cũng sắp trở lại rồi, quả là ông trời cũng đứng về phía ta! Mi nghĩ bởi vì ta dùng vòng phòng hộ bảo vệ hai chúng ta, ta liền thể bảo vệ chính mình sao? Nhưng mà ta dùng 1 chi tiết cấp D tiến hành buộc định linh hồn, sử dụng bằng ý nghĩ. Muốn bỏ vòng phòng hộ, bảo vệ chính mình là chuyện trong khoảnh khắc, nhưng mà, ta muốn chờ chút, cho Trịnh Xá nhìn cho . "Vì sao phải làm vậy? phải tôi luôn bảo vệ sao?" Cổ Tiểu Ngốc cố ý dùng giọng nhu nhược hỏi, lặng lẽ mở ra bộ đàm. Gáy tê dần, cổ bị rạch đường. "Đừng có TM vô nghĩa nữa, mau giao ra đây! Tư thâm giả chúng mày, mạnh chút liền bày ra vẻ cao cao tại thượng, muốn cứu cứu, muốn vứt vứt. Chúng mày TM cứu ai? Chúng mày chỉ coi tao là mồi thu hút tử thần thôi. . . Đừng tưởng rằng ông mày nhìn ra, đồ bỏ giả nhân giả nghĩa, ông đây gặp rồi. Ông muốn chúng mày xem, kết cục coi thường ông là gì. . ." Bên kia, Trương Hằng đứng lên, muốn ra ngoài cứu Tần Chuế Ngọc. Tiêu Hồng Luật xua tay ngăn cản " cần gấp như vậy, Tần Chuế Ngọc có thể tự giải quyết, cần lo lắng, tại người có thương tích, ra ngoài càng thêm phiền." Vương Hiệp và Tề Đằng Nhất lúc này chiến đấu với vòi nước đột nhiên nứt toác trong toilet, rảnh lo cái khác. Bọn Trịnh Xá đường về đều nóng nảy, chạy như bay. Sở Hiên lạnh lùng : "Chiêm Lam, xem xét tình huống." Chiêm Lam: "Cẩn thận, con đường phía trước có chiếc xe tải xông tới." Trương Kiệt rống giận: "Cẩn thận cái rắm! Dao kề vào cổ Tần Chuế Ngọc!" Cổ Tiểu Ngốc suy nghĩ, mở vòng phòng hộ, ta chỉ muốn nhắc nhở Trịnh Xá mà thôi, cũng định liều mạng! Dao đột nhiên bị văng ra, cách làn da mấy cm thể tiến lên được nữa, Tra Vũ bị biến hóa thình lình xảy ra dọa sợ, dứt khoát bình nứt sợ bể cầm dao đâm về phía cổ Cổ Tiểu Ngốc. Chút sức lực này của mi, phá vỡ được vòng bảo hộ quả là kì tích. Cổ Tiểu Ngốc thèm tránh, cho đâm. Nhưng là, Cổ Tiểu Ngốc tự cao tự đại xem lại việc, tại ở 《 Final Destination 》dù uống nước cũng có thể sặc chết, bị người dùng dao đâm, có việc gì mới là kì tích. Dao của Tra Vũ đột nhiên xảy ra vấn đề, lưỡi dao thụt vào trong, chuôi đao có thể đâm người chết sao, tất nhiên thể, khoảng cách gần như vậy, chút thương tổn cũng tạo nổi. Cho nên, vòng phòng hộ tự bảo vệ của Cổ Tiểu Ngốc cứ quạ đen như vậy, đặt chuôi đao vào trong phạm vi. Khi chuôi đao chạm vào da Cổ Tiểu Ngốc, lưỡi dao bỗng bắn ra, dao dâm vào gáy, làm đứt động mạch chủ. Vòng phòng hộ lúc này nhanh chóng bắn dao ra, nhưng cũng gia tăng tốc độ tử vong của Cổ Tiểu Ngốc. Cổ Tiểu Ngốc đẩy Tra Vũ, thể tin ôm lấy cổ trào máu. Cửa phòng bị đẩy ra, Trịnh Xá vọt về phía bọn họ. Cổ Tiểu Ngốc bắt đầu cảm thấy hoa mắt choáng đầu, hô hấp khó khăn, tự chủ ngã về phía sau. Trong đầu Cổ Tiểu Ngốc luôn vang vọng câu "Ta muốn lấy chết minh chí. . ." Cho nên, câu của Mao gia gia "Khiêm tốn làm người tiến bộ, kiêu ngạo làm người lạc hậu." là rất có đạo lí. Cổ Tiểu Ngốc chính là bài học máu chảy đầm đìa. ╮(╯▽╰)╭
Cái chết cẩu huyết Edit: Sulli Chương 27: Vào Final Destination, xuyên thành tên côn đồ (1) Trịnh Xá ôm lấy Tần Chuế Ngọc ngã xuống, nhưng. . . quá muộn, động mạch cổ bị cắt đứt, máu nhuộm đỏ dưới thân . Sở Hiên lấy ra thuốc cầm máu và băng vải, nhanh chóng cứu trị, nhưng tất cả mọi người đều biết, khả năng có thể cứu trở về, gần như là số . . . Bàn tay ôm lấy Tần Chuế Ngọc của Trịnh Xá ngừng run rẩy, Tần Chuế Ngọc cố gắng mở miệng ra, dường như muốn gì đó. (Trịnh Xá, đó là bởi vì nàng đủ dưỡng khí mà ra sức hô hấp.) Trịnh Xá kề tai vào, hỏi " muốn cái gì?" Cổ Tiểu Ngốc lúc này rất muốn "Có thể đổi cái tay khác được , cho Sở Hiên bên cạnh đến ôm tôi." Nhưng những lời này rất sát phong cảnh, có khi để lại bóng ma tâm lý cho Trịnh Xá. Đành phải tỏ vẻ cảm xúc dâng trào, ra di ngôn, gian nan phó thác "Năng lực càng lớn, trách nhiệm, lại càng lớn. . ." (Phim 《 功夫 》(kungfu) của Châu Tinh Trì.) Sau đó, đầu gục xuống, tắt thở. Trịnh Xá tự trách đến mức muốn đánh chết chính mình. làm đồ ăn mãn hán toàn tịch cho mọi người, thế nhưng chết! đổi bí tịch tu luyện vampire cho mình, trịnh trọng lời cảm tạ với mình, thế nhưng chết! khóc "Sở Hiên đáng thương." còn chưa được Sở Hiên đáp lại, thế nhưng chết! Chết ở kiên trì ngu xuẩn của mình! Chết vì mình tự cho là đúng! Chết vì đồng đội mà mình tán thành đâm dao! Vì sao ta phạm lỗi, lại để thiện lương như vậy gánh chịu? Vì sao ta phạm lỗi, lại để đơn thuần như vậy trả giá! Vương Hiệp nắm chặt tay, gắp thức ăn cho mình, thích trêu chọc mình đỏ mặt, coi bảo vệ mọi người an toàn là nhiệm vụ của mình, vậy mà. . . chết. . . lực của Tề Đằng Nhất bỗng hỗn loạn, nhìn mình chăm chú đòi xem đuôi và lỗ tai chết, mà mình ở cách nàng xa, lại giúp được cái gì. . . Zero im lặng nhìn vẻ mặt bình thản của Tần Chuế Ngọc, cho mình gối ôm hình đệ đệ, nghiêm túc lãnh giáo kỹ xảo bắn súng của mình, tại. . . chết. . . Tay Triệu ngừng run rẩy, vậy mà lại có đồng đội chết trước mặt mình! Tuy rằng cái nhìn lúc trước với Tần Chuế Ngọc vô cùng tệ hại, nhưng sau khi tiếp xúc ở chủ thần gian, biết từ khi nào tán thành nàng. dùng vẻ mặt nịnh hót lãnh giáo kỹ xảo giết người của mình, thần thái sáng láng hỏi mình có bộ tiểu thuyết nào hay, chịu thua khi đối chiến với mình. . . Tất cả ngừng thoáng qua trước mắt, như muốn ép ra vài giọt lệ. Sắc mặt Chiêm Lam xanh rồi lại trắng. . . Vốn cho rằng Tần Chuế Ngọc chỉ là bình hoa vô dụng mà thôi, nhưng sau khi nàng về chủ thần gian, tất cả đều thay đổi. Làm thức ăn ngon, mỗi lần tụ hội dường như trở thành trung tâm, ngay cả Sở Hiên lạnh lùng như vậy cũng có nhân khí khi nàng xuất . Thủ đoạn giao tiếp cao siêu, nam nhân ở chủ thần gian dường như ai thích nàng, thậm chí ngay cả Trịnh Xá cũng. . . Mời nàng vào phòng; Tốc độ tiến bộ nhanh chóng, khi huấn luyện chăm chỉ và khắc khổ, ngay cả Zero và Triệu cũng phải nhìn với con mắt khác. . . Xinh đẹp, thông minh, thiên phú, chăm chú. . . Thực ra là mình ghen tị. Vốn mình là người duy nhất trong đội mà Trịnh Xá thương tiếc, nàng lại chen vào; Vốn mình là người điều tiết khí trong đội, nàng lại thay thế; Vốn mình là nhu nhược, cần rèn luyện khắc khổ cũng sao, nàng lại trở thành loại tồn tại trái ngược với lười biếng của mình. Nếu nàng có thể đổi năng lực tinh thần, mọi người có khi càng thích ý để nàng trở thành tinh thần lực của đoàn đội. Cho nên, tuy mình phát chỗ nàng xảy ra vấn đề nhưng làm gì cả, thậm chí còn muốn nhắc nhở mọi người việc nhặt để trì hoãn thời gian cứu viện. Mình, , rất xấu xa. . . Tần Chuế Ngọc, sao lại ngốc như vậy? Trước khi xuất phát còn dặn mọi người bảo vệ tôi. . . Tôi muốn chết, chỉ là ma xui quỷ khiến. . . Tôi. . . Tiêu Hồng Luật nhìn vạt áo bị nhuộm đỏ của Tần Chuế Ngọc, giật mạnh túm tóc. . . Người dạo quỷ môn quan thường có biến hóa nghiêng trời lệch đất, mà , Tần Chuế Ngọc, biến hóa của khiến trí giả phải cảnh giác. Biểu của vô cùng hoàn mỹ, về chủ thần liền nắm chặt cọng rơm rạ Sở Hiên, nhanh chóng hòa nhập vào đoàn thể, nhân duyên tốt tới mức khó tin, dường như biết sở thích, tính cách, thói quen của mỗi người. . . Sau đó đúng bệnh hốt thuốc. Sau vẻ hoàn hảo thường che dấu thiếu sót lớn, mà sau vẻ mặt vô tư thiện lương của che dấu điều gì. . . Khiến người ta vô cùng lo lắng. Hơn nữa, dựa vào biểu của , hẳn là đoán được mình bị mọi người coi làm mồi thả ra. Nếu phải thoát khỏi khống chế của Ấn Châu đội, vậy chết chính là chuyện như đinh đóng cột. Vì sao bị mọi người vứt bỏ, lại hề oán hận? Dựa vào biểu lúc trước, tuyệt đối phải là người rộng lượng như vậy, che giấu bộ mặt thực để làm gì, hoặc là Sở Hiên muốn mượn tay làm gì? Năng lực của phải là thể thiếu, nhưng dường như trở thành tồn tại thể thiếu ở Trung Châu đội. . . Cho nên, đừng trách tôi tính kế . . . Tôi nghĩ rằng chết. . . Kim thiềm ngọc bảo [1] hứa làm, chắc tôi có phúc ăn. . . [1] Món ăn làm chủ yếu từ cá muối. Đôi mắt của Trương Kiệt dường như bị tơ máu lấp đầy, Tần Chuế Ngọc, bị hại chết! cho mình đường sống, bị hại chết! ! đỏ mặt "Bởi vì là người tốt!", bị hại chết! ! ! cho dù bị mình uy hiếp, vẫn cười "Cố lên, Trương Kiệt, và Na Nhi nhất định hạnh phúc sống sót!", bị hại chết! ! ! ! Triịnh Xá, nếu phải vì khăng khăng theo ý mình, nàng sao có thể chết? Trịnh Xá, nếu phải tự cho là đúng, nàng sao có thể chết? Trịnh Xá, nếu phải ngu xuẩn, nàng sao có thể chết? Trịnh Xá, tôi biết mềm lòng, tôi hâm mộ thiện lương, tôi tán thưởng nhiệt huyết của , nhưng tôi cũng biết phải có máu tươi, mới trở thành đội trưởng đúng tư cách. Tôi biết có người vì đơn thuần của mà phải trả giá, nhưng tại sao lại là nàng? Vì sao lại là vô tư kia? Vì sao lại là thiện lương kia? Vì sao lại là cứu vớt tôi và Na Nhi ra khỏi địa ngục? Kì thực, người hại chết nàng chính là ta. Nếu có hướng dẫn của ta, Trịnh Xá sao có thể được như bây giờ. Là cố chấp của ta hại nàng, ta cho rằng người có tình nghĩa mới thích hợp làm đội trưởng, nhưng nhìn Trung Châu đội bây giờ. . . Quả là châm chọc. . . Tần Chuế Ngọc, từng hi vọng tôi có thể chiếu cố Sở Hiên ở phim kinh dị kế tiếp. Như vậy, làm theo ý muốn của . . . hòn đá bình thường, chỉ muốn trở thành viên đá trong hồ nước. Vì thế, mang theo trái tim hề tính toán, lại nghĩ rằng, vì nó mà toàn mặt hồ nho đều chấn động. . . Sở Hiên chắc hẳn có cách cứu Tần Chuế Ngọc, vì sao cứu? 1, Dù sao Tần Chuế Ngọc chết cũng có tổn thất gì, nếu cứu về, dùng đủ thứ linh tinh, phí tổn rất cao, có lời. 2, Muốn dạy dỗ Cổ Tiểu Ngốc vì dám tự hành động. 3, Cổ Tiểu Ngốc tu luyện bằng cách thôn phệ hồn phách, dù chết cũng xuyên nếu tăng nghiệt trái, có lợi cho Cổ Tiểu Ngốc tu luyện. 4, Tần Chuế Ngọc chết cho Trịnh Xá bài học cả đời khó quên, cũng làm Trương Kiệt nghiêng về phía mình. Cho nên sau khi cân nhắc, Tần Chuế Ngọc chết mang ích lợi càng lớn. 5, Sở Hiên muốn thử xem Cổ Tiểu Ngốc có thể tồn tại dưới dạng hồn phách giống trong The Grudge hay , như vậy, khi tử thần công kích có lợi. 6, Sở Hiên quên mua băng, dược cứu mạng. 7, Sở Hiên thấy Tần Chuế Ngọc xảy ra chuyện, nhất thời hoảng loạn, quên lấy thuốc. 8, Cổ Tiểu Ngốc khiến Tần Chuế Ngọc và đội viên Trung Châu đội có ràng buộc quá sâu, sợ quyết đoán sau này với Cổ Tiểu Ngốc có ảnh hưởng, chặt đứt nó luôn từ bây giờ. 9, Cảm thấy Cổ Tiểu Ngốc trong lốt Tần Chuế Ngọc biến thành của mọi người, dục vọng độc chiếm phát tác, muốn nàng chết để thành của riêng mình. 10, Đáp án của độc giả.
Edit: Sulli Chương 28: Vào Final Destination, xuyên thành tên côn đồ (2) Ta chính là mệnh phản diện! Các huynh đệ tỷ muội, xin đừng báo thù giùm ta! —— Cổ Tiểu Ngốc thoáng hoảng hốt, Cổ Tiểu Ngốc thấy Trịnh Xá ôm Tần Chuế Ngọc, cảm thấy có điều đúng. 'Hả? Chẳng lẽ ta lại xuyên?' Cổ Tiểu Ngốc cúi đầu xuống, thấy trong tay có con dao, khóc ra nước mắt. Đây là chuyện gì vậy? Xuyên thành người hại chết mình, nhân quả báo ứng sao? Cổ Tiểu Ngốc thấy biểu cảm bi thương của mọi người khi nhìn thi thể Tần Chuế Ngọc, nhất thời, trăm cảm xúc lẫn lộn. . . (Lòng đỏ trứng: "Nữ nhi a, nhân duyên tồi. . ." Cổ Tiểu Ngốc đắc ý ngẩng đầu: "Dĩ nhiên! ╭(╯3╰)╮" Lòng đỏ trứng cười gian: "Nhưng mà mi chớ quên, nhân duyên càng tốt, lát sau mi chết càng thảm!" Cổ Tiểu Ngốc: "||(▔□▔") Đừng mà! Vì sao mi ép ta xuyên thành a! Cho ta đổi người !" Lòng đỏ trứng: "Vật hi sinh đều chết sạch, xuyên thành thành ai? Ai bảo chính ngươi điếc sợ súng!" Cổ Tiểu Ngốc quỳ xuống đất: "//(ㄒoㄒ)// Mẹ ruột, cho ta cơ hội hối cải làm người mới . . ." Lòng đỏ trứng chỉ tiếc rèn sắc thành thép: "Sớm biết vậy mà lúc trước. . .") Trịnh Xá cẩn thận buông thi thể của Tần Chuế Ngọc xuống, giơ lên nắm tay, đấm về phía Tra Vũ, ngờ lại bị Triệu kéo lại. Triệu cười lạnh " có tư cách gì mà báo thù cho ấy?" Trịnh Xá dừng lại, cả người giống như rơi vào hầm băng. Đúng vậy, là ta hại chết nàng, ta có tư cách gì mà báo thù? Mọi người hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Sở Hiên, phải muốn lập tức thiên đao vạn quả tên khốn kia, nhưng người có tư cách phán quyết là Sở Hiên, là Sở Hiên mà Tần Chuế Ngọc toàn thân toàn ý . . . Sở Hiên phát ánh mắt của mọi người, đẩy mắt kính, ánh mắt chuyển từ Tần Chuế Ngọc sang Tra Vũ. Cổ Tiểu Ngốc nháy mắt liên tục với Sở Hiên, 'Là tôi! Sở Hiên! Tôi là Cổ Tiểu Ngốc! phải xuyên qua tượng mà nhìn thấu bản chất a!' Mắt kính của Sở Hiên lóe sáng, lạnh lùng : "Người này để tôi giữ lại, cần giết ." Mọi người cùng có ý tưởng, ngài cảm thấy giết , là quá lợi cho à? Muốn khiến muốn sống được muốn chết xong? Cổ Tiểu Ngốc vừa định , liền thấy ngoại trừ Trương Kiệt và Sở Hiên, những người còn lại đều mất ý thức, Chiêm Lam ra sức giãy dụa. Thảm rồi, khẳng định là Trương Kiệt muốn khảo nghiệm đội trưởng, vậy sao khống chế Tra Vũ? Hôn mê, hay là hôn mê. Đây là vấn đề. Ngay cả Vương Hiệp cũng hôn mê, vậy mình cũng hôn mê. . . Vì thế Cổ Tiểu Ngốc chọn tư thế thoải mái, sau đó hôn mê. Khi Trương Kiệt vừa hành động, súng lục gauss của Sở Hiên liền nhắm vào thái dương của . Trương Kiệt cười khổ: "Tôi khống chế bọn họ, nếu có thể tự đánh bại William ở nhà tang lễ, có được đáp án mà mình mong muốn." Sở Hiên: " ra là người dẫn đường. . . Nhưng theo lí mà , phải chỉ là số liệu sao? Chẳng lẽ lại có trí năng của con người?" Trương Kiệt: " biết ? Tôi ghét nhất là cái gì cũng đoán được tám chín phần!" Sở Hiên: "Để Tra Vũ cho tôi, tôi ném ra trước dò đường." Trương Kiệt nở nụ cười tàn ác, xứng với vết sẹo của , trông vô cùng dữ tợn. "Đương nhiên có thể, cứ dùng thoải mái!" Cổ Tiểu Ngốc khóc thét trong lòng. . . 'Trương đại ca, sao có thể như vậy? Trước đây còn bảo chị dâu nấu cơm cho tôi ăn, còn khen tôi đáng thiện lương nữa. . .' Trương Kiệt đạp Cổ Tiểu Ngốc cái, hung ác "Đừng giả vờ hôn mê, ông đây hề khống chế mày!" Cổ Tiểu Ngốc đành ngượng ngùng đứng lên, về phía sau Sở Hiên, tỏ vẻ sẵn sàng chịu tội. Giọng Sở Hiên lại lạnh nhạt vài phần: "Tôi hi vọng đừng theo dõi lúc tôi chiến đấu." Trương Kiệt lấy thuốc ra, hít mạnh hơi: "Nể tình Tần Chuế Ngọc, được rồi! Nếu. . . Nếu làm được, vậy liên lạc với tôi qua bộ đàm!" Dứt lời, dẫn mọi người , hề quay đầu lại. Xác nhận Trương Kiệt rồi, Cổ Tiểu Ngốc nước mắt ròng ròng chỉ vào cẳng chân bị Trương Kiệt đá, "Sở Hiên, đau. . ." Sở Hiên lập tức ngồi xuống, vén lên ống quần Cổ Tiểu Ngốc, nhàng đè tay xuống miệng vết thương. Mặt Cổ Tiểu Ngốc nhăn thành bộ phận nổi tiếng của loài khỉ. Sở Hiên thoa thuốc lên, thản nhiên "Tôi còn tưởng rằng gãy xương." Cổ Tiểu Ngốc rơi hàng lệ như sợi mì //(ㄒoㄒ)// "Vì sao giọng điệu của lại có vẻ tiếc nuối như vậy. . ." Sở Hiên ngồi sofa trong phòng khách, vừa ăn táo vừa suy nghĩ. Cổ Tiểu Ngốc ở bên úp mặt vào tường sám hối. Người da đen William là nhân viên ở nhà tang lễ, xuất ở cả Final Destination 1 và Final Destination 2, Claire từng tìm hai lần, theo như phim ảnh, là người biết về tử thần, nhưng lại đặt mình bên ngoài việc. có thể ra tên của người mình gặp lần đầu tiên, lý giải quy tắc của tử thần. chưa giúp gì cho các diễn viên, nhưng lại ngầm gợi ý. Tập là cho bọn họ tử thần giết người theo trình tự, tập hai là cho bọn họ cách thoát khỏi cái chết. Như vậy, có thể cho ra kết luận là: Thứ nhất, người da đen William phải người thường, hẳn là có năng lực thấy được thông tin của người, ít nhất có thể thấy tên. Hơn nữa ở trình độ nhất định, làm người thường thấy được bình thường. Thứ hai, biết quy tắc của tử thần, như vậy có liên hệ nào đó với tử thần. Thậm chí, bị trói buộc bởi quy tắc ấy. Tử thần chỉ giết người hẳn phải chết, hơn nữa là giết theo trình tự. Công kích của tử thần dù có hung hiểm tới bao nhiêu, cũng chưa từng ảnh hưởng tới sinh mệnh của . Tử thần giết người bằng cách phóng đại việc , cách khác là giảm vận khí của nhân vật trong phim xuống mức thấp nhất, dùng phương thức nhìn như trùng hợp để giết chết. có sức mạnh thần thánh gì, vì vậy chết kiểu này người bình thường đều có thể lý giải. tự mình ra tay, đều là dựa vào ngoại vật. Trước khi chết có trận gió, là sử dụng năng lực hay là vì quy tắc. .. Hơn nữa, khi phá được sát cục của tử thần, có thể thu được ích lợi. Nhưng bị quy tắc nào đó hạn chế, thể trực tiếp nhúng tay, cho nên chỉ có thể gợi ý, mượn tay người khác để phá cục. Hơn nữa, trong tập ba và bốn, đều xuất . Là vì người khác tìm tới , thể chủ động liên hệ hoặc lộ ra tin tức sao? Hay là, thể rời khỏi nhà tang lễ? Vậy nhà tang lễ đối với có ý nghĩa gì? Sở Hiên quăng quả táo cắn nửa về túi gian. 'William, nếu ta làm như vậy, tỉ lệ sống sót của ngươi là bao nhiêu?'
Edit: Sulli Chương 29: Vào Final Destination, xuyên thành tên côn đồ (3) Trịnh Xá phá cục, phần lớn là dựa vào lực lượng, dốc hết sức để giải quyết. Đáng tiếc là, cũng mạnh đến như vậy. Cho nên, luôn nhiệt huyết sôi trào xông lên, hấp hối trở về. Sở Hiên phá cục, cho dù bản thân có sức mạnh cường đại, cũng ưu tiên cho mưu trí. Quyết thắng tựa thiên lý chi ngoại, đàm tiếc gian, tường lỗ hôi phi yên diệt [1]. Vì vậy, luôn ngồi sau màn uống trà, phẩy quạt, đợi kẻ địch bước vào chỗ chết, giá trị trước khi chết còn bị bóc lột còn tí nào. [1] Có thể đoán trước được thắng bại, phe phẩy quạt khăn, khoảng tiếu đàm, quân giặc cho tiêu khói diệt. câu đến Trương Lương, câu đến Chu Du. Người lương thiện hãy khóc than cho William , bị Sở Hiên để mắt sống lâu được. Hôm nay, nhà tang lễ vốn vắng vẻ bỗng đông nghịt. Trong tay những người kia đều cầm vũ khí, đầy đủ mọi thứ từ gạch tới súng. Bên ngoài nhà tang lễ còn vây đầy kẻ lang thang và ăn mày, bởi vì căn cứ theo tin tức, ngồi ở đây cứ cách giờ được phát tiền lần. Vì sao cảnh sát quan tâm? Phía hạ lệnh, chuyện này thể quản, nếu quản bị đuổi việc. Mà Sở đại tá bày mưu tính kế của chúng ta, lúc này ngồi giữa đám người, đợi William bị ép ra. Nếu công kích của tử thần thể ảnh hưởng tới người phải chết, vậy càng nhiều người, lại càng khó ra tay. thể công kích trong phạm vi rộng, phạm vi lại dễ dàng ngộ thương, William, nếu cách công kích của ngươi giống với tử thần, ngươi định làm thế nào? Cửa bị gõ mạnh, nhưng dù làm gì cánh cửa kia cũng mở ra. William cười khinh thường “Con kiến ngu xuẩn, cho rằng nhiều người ta ra tay được sao?” Đột nhiên, gió mạnh thổi bay, lấy Sở Hiên làm trung tâm, đám người bị đẩy về bốn phía. Tiếc là đám người quá mức đông đúc nên chẳng đẩy được bao xa. Sở Hiên cất bước, lại tiến vào trong đám người. Nhưng cứ ở trong đám người liền an toàn sao? biết là súng của ai nổ, viên đạn bắn về phía đầu Sở Hiên, mà đường lui của lại bị người xung quanh chắn mất. Cho nên Sở Hiên tránh, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, dùng tốc độ thể tưởng tượng được kéo người khác chắn phía trước. Thế nhưng viên đạn lại xuyên qua đầu người kia, bắn về phía Sở Hiên. Mà Sở Hiên có chuẩn bị, lại tiếp tục kéo người chắn trước. Lúc này, biết có mấy viên đạn tròn từ đâu tới, xuất dưới chân Sở Hiên. Cùng lúc đó, vũ khí của mấy người xung quanh , đều lóe lên ánh sáng lạnh toát. Sở Hiên di chuyển, đẩy người bên cạnh xuống, nhảy lên, thoát khỏi đống đạn kia, khi hạ xuống, giẫm lên người bị đẩy. “Công kích của tử thần toàn là như vậy, ngươi cũng chỉ làm được thế thôi sao, William?” Giọng của Sở Hiên muốn kiêu ngạo bao nhiêu có bấy nhiêu kiêu ngjao, muốn đáng đánh bao nhiêu có bấy nhiêu đáng đánh. tiếng “oanh” vang lên, ngoài cửa phòng của William có 20 khỏa bom nổ . Cánh cửa thần kỳ kia bị nổ vang khi Sở Hiên thả bom. Tuy bị biến dạng nhưng nó vẫn đóng chặt. Nhưng ngờ rằng, cùng lúc bom nổ vang, mặt bên tường cũng bị người dùng lựu đạn phá tan. Cái mặt đen của Willilam lúc này đỏ bừng. Vô số viên đạn bốc cháy đánh úp lại, tránh khỏi những người xung quanh cách quỷ dị. Mà dụng cụ phàm là có lực sát thương của những người xung quanh đều nhắm về phía Sở Hiên, đầu , biết mấy cái nắp cống từ đâu rơi xuống, chặn lại đường lui. “Hết sức rồi sao? William.” Sở Hiên cười lạnh. Lại nhảy lên, tia sáng trắng chợt lóe, Sở Hiên đứng nắp cống, giẫm lên, những người phía dưới đều chết mười thương chín. Viên đạn bắn vào nắp cống, trùng hợp chuyển hướng đánh về phía Sở Hiên. Sở Hiên vung tay, súng lục gauss xuất , thương đấu thuật! Quay người, cánh tay như múa, đạn gauss sắc bén chuẩn xác đánh về phía những viên đạn đột kích, đạn nổ giữa trung, xung quanh là mảnh chết chóc, mà Sở Hiên như đắm chìm trong ánh sáng trắng, có thương tổn gì, giống như thần thánh. Mọi người vây công William lúc này bắn súng liên tục, thỉnh thoảng còn ném bom. Tuy rằng suốt từ nãy vẫn chưa bắn trúng, viên đạn vì nguyên nhân nào đó đều thể bắn trúng còn bom mất hiệu lực. Những người vây công vừa cảm thán dạo này đồ dỏm lan tràn vừa hăng hái công kích, dù sao nhìn người da đen kia dùng mọi cách để tránh né nguy hiểm cũng rất vui vẻ. Mặt William lúc này thành màu đỏ tím rồi, chưa tình bị con kiến ức hiếp như vậy! Tiếng “vù vù” truyền tới, chiếc trực thăng bay phía nhà tang lễ. Mọi người đều ngừng bắn, nhìn về phía máy bay. Mà người điều khiển máy bay, chính là bạn Cổ Tiểu Ngốc trong lốt Tra Vũ. William cười lạnh, quả là trời cũng giúp ta! trận gió nổi lên, máy bay bỗng chao đảo. Mà William đắm chìm trong mộng giết chết Sở Hiên chú ý tới, ánh trắng người Sở Hiên chợt lóe, vô số bột phấn màu vàng phủ kín gian phía nhà tang lễ. Máy bay nổ mạnh, đúng với dự tính của William, mảnh vụn máy bay với tinh thần bắn chết ngươi bỏ qua và tinh thần chuyên nghiệp tập kích 360 độ, đánh úp về phía Sở Hiên. Nhưng trong phút chốc máy bay nổ mạnh, toàn bộ nhà tang lễ biến thành lò nổ, ra, Sở Hiên lúc trước rải thuốc nổ xuống. Khi gió thổi lên, dưới chân Sở Hiên đột nhiên xuất cái động lớn. Sở Hiên ngã xuống, đất phía bỗng lấp đầy hố. Mà Cổ Tiểu Ngốc, lúc máy bay chao đảo rời khỏi chỗ ngồi, nhảy khỏi máy bay. “Rầm rầm rầm. . .” Đợt nổ mạnh long trời lở đất kết thúc, khắp nhà tang lễ đều là xác chết, ngay cả những người ngồi bên ngoài cũng thoát khỏi, toàn bộ tử vong. Trương Kiệt ở phía xa, bị cảnh tượng nhà tang lễ nổ mạnh làm kinh sợ, cho đến khi điếu thuốc cháy tới ngón tay mới hồi thần. Nhìn nhà tang lễ bị nổ thành bình nguyên, muốn điều tra nhưng vì ước định lúc trước nên ra tay. Quên , dù sao tinh thần ấn ký vẫn còn người Sở Hiên. nuốt nước bọt nghĩ “Đồ phần tử khủng bố!”, biết là William hay Sở Hiên.