1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên gia chữa trị - Ngải Tiểu Đồ (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29

      Editor : Misali

      Lục Viễn giữ chặt tay lái. Biết có việc này và xác thực nó là đúng giống nhau. Hơn nữa, hồi tưởng lại miêu tả vô cùng đẫm máu và tàn nhẫn của bà chủ nhà trọ, càng làm cho Lục Viễn cảm thấy sợ hãi.

      Lục Viễn hiểu, nếu cho biết chuyện nghiêm trọng như vậy, dĩ nhiên là thể dễ dàng thả .

      Trước khi hỏi vấn đề này, Lục Viễn cũng nghĩ mình gặp nguy hiểm, có lẽ là do thói quen, muốn phải làm ràng mọi chuyện. Phân tích cách logic có thể hiểu, dù là bị giết người diệt khẩu, cũng muốn biết nguyên nhân việc.

      Đột nhiên Lục Viễn thấy hơi hối hận về bệnh nghề nghiệp của mình. Nếu như giả vờ hồ đồ, có lẽ hai người còn sống bình yên trở về, bây giờ lại đưa Văn Thố vào nguy hiểm, cũng phải là điều muốn.

      Lục Viễn hít sâu, giọng : " ấy biết gì cả, có thể thả ấy ?"

      Lão đại ca ngồi đằng sau bình tĩnh nhìn Văn Thố, sau đó cười tiếng: "Cậu phải sợ như vậy. Tôi có ý định giết hai người, chỉ cần đưa tôi đến Ba Đa Duy, hai người có thể ."

      "Tôi có thể tin ?" Lục Viễn hỏi.

      Người kia khẽ thở dài, từ từ : "Tôi tên là Triệu Đông Khải."

      Văn Thố từng hỏi tên của , chịu , có lẽ là do sợ bị phát ra. Nhưng giờ phút này Lục Viễn hỏi, nhưng lại chủ động .

      Ánh mắt Triệu Đông Khải điềm đạm nhìn Văn Thố ngủ say, nghẹn ngào : "Vợ tôi lúc còn trẻ, nhìn rất giống với này, tóc dài, da trắng, đặc biệt là nụ cười rất đẹp."

      "..." Lục Viễn chờ đợi Triệu Đông Khải tiếp, nhưng vẫn gì.

      Chắc hẳn quá khứ của rất tốt đẹp nhưng sau đó lại đau khổ, quý trọng, nhưng lại nên lời. Mỗi tên tội phạm đều trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng chuyện này cũng hẳn thành lý do họ phạm tội.

      Lục Viễn nhìn qua gương chiếu hậu, sau đó cũng gì.

      Sau khi nhìn chăm chú vào hướng dẫn chỉ đường, Lục Viễn phát sau khi họ qua sông Tùng Bố, xuống núi nhầm phương hướng, dọc theo con đường có người. Đoạn đường kia chừng hơn trăm cây số, hề có dấu vết của con người, mênh mông chỉ có rừng thiêng nước độc, dù đây là con đường ngắn để tới Ba Đa Duy, cũng có rất ít xe cộ muốn qua con đường này.

      Nghe có rất nhiều xe đoạn đường này đều trở về được, trước kia Lục Viễn từng đọc qua, Mễ Đặc Thác Duy từng bị giặc tấn công chiếm đóng, bên trong có được đề cập tới. Lúc ấy có người thuận miệng nhắc tới truyền thuyết. Lục Viễn nghĩ, vậy đây có thể chính là định luật Murphy, nếu như hư cấu có thể xảy ra nhất định xảy ra.

      đường suy nghĩ có thể có cơ hội tiếp viện ở trạm xăng dầu... Nơi có thể báo cảnh sát nhờ giúp đỡ. Kết quả hề có cơ hội như vậy.

      Lục Viễn nhìn thoáng qua thấy can xăng Văn Thố mua khi còn ở trong làng, nghĩ thầm cũng may bình thường Văn Thố tùy tiện như vậy, thời khắc mấu chốt vẫn rất cẩn thận. có xăng bây giờ chỉ có thể hết đoạn đường này.

      Khu vực bóng người đáng sợ, nhìn lướt qua cũng thấy tận cùng. Ngoài chiếc xe chở hàng, Lục Viễn gần như thấy chiếc xe này ngang qua. Những chiếc xe chở hàng với tốc độ rất nhanh, Lục Viễn muốn xin giúp đỡ, nhưng quá mạo hiểm nên thôi.

      Phong cảnh hai bên đường hề đẹp đẽ chút nào. Chắc hẳn do địa chất và độ cao so với mặt biển quá cao, tất cả đều đất đông cứng, ngọn cỏ, tất cả đều trơ trụi dưới nền đất.

      Triệu Đông Khải vẫn ngủ, có lẽ do xe quá lâu, nhất định cố gắng duy trì tỉnh táo, để đề phòng bất cứ tình huống nào. Mà ngược lại, đoạn đường này, Văn Thố ngủ rất lâu, Lục Viễn nghĩ có lẽ quen ngủ chung với , nên ngủ ngon, vừa lên xe, liền ngủ rất ngon, Lục Viễn đành lòng quấy rầy , vẫn tiếp tục lái xe.

      mình Lục Viễn lái xe gần mười tiếng, từ khi trời sáng đến tối, rốt cuộc Văn Thố ngủ đủ, tự nhiên tỉnh dậy. Lúc ấy Lục Viễn rất mệt mỏi, Văn Thố liền thay lái xe.

      Khi Lục Viễn tỉnh lại lần nữa, họ rời khỏi khu vực vắng vẻ kia.

      Trời sáng, khu vực cao nguyên khí trong lành khiến mọi người hít thở thoải mái.

      Mặt trời phía xa xa dần dần mọc lên, phá vỡ ánh sáng xanh tối tăm của bầu trời đêm. Giống như ngọn lửa lớn, nóng bỏng thiêu đốt khiến người ta ghê sợ.

      Lục Viễn cử động cơ thể, phát xe của họ yên tĩnh dừng tại trạm xăng. Trong trạm xăng có nước nóng, Văn Thố và Triệu Đông Khải đều bưng bát mỳ ăn liền. Văn Thố thấy Lục Viễn tỉnh dậy, đưa bát mỳ cho : "Tôi hỏi rồi, còn khoảng ba tiếng nữa là có thể đến Ba Đa Duy. Đại ca kia muốn đến đường biên giới Ba Đa Duy, chúng ta cho dừng ở nơi nào đó là được rồi."

      Lục Viễn ừ tiếng, nhìn Văn Thố nở nụ cười, yên lặng. cầm lấy bát mỳ, nhanh chóng ăn hết. Hỏi nhân viên nhà vệ sinh ở đâu, vốn chỉ nghĩ muốn vệ sinh, vừa quay đầu lại thấy người trong trạm xăng cầm điện thoại di động gọi, vội vàng lấy điện thoại ra, phát ra tín hiệu có hai vạch.

      Điều kiện nhà vệ sinh ở đây rất sơ sài, dưới đất đào cái hố lớn, có hai tấm gỗ đặt phía coi như là nhà vệ sinh. Lục Viễn cố gắng chịu đựng vệ sinh xong, ra ngoài nấp ở phía sau nhà vệ sinh, suy nghĩ hồi lâu, định gọi điện thoại cho Tần Tiền.

      Ba Đa Duy giáp ranh với miền nam nước Nga. Chắc chắn Triệu Đông Khải chuẩn bị trốn ra nước ngoài. Lục Viễn thể thả như vậy.

      Lục Viễn tên tuổi Triệu Đông Khải, Tần Tiền liền liên hệ với đội cảnh sát, để cho họ sắp xếp đội quân ở đường biên giới Ba Đa Duy. Lục Viễn nhìn đồng hồ trong điện thoại, tính ra thời gian trước đó.

      Cúp điện thoại, Lục Viễn xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy Triệu Đông Khải yên lặng đứng ở sau lưng .

      Lục Viễn sợ tới mức làm rơi điện thoại xuống. Trong chốc lát, Lục Viễn cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài, là đàn ông 1m8 lại sợ hãi đến nỗi chân cũng mềm nhũn ra, quả rất mất mặt. Nhưng lúc này, có cách nào kiềm chế được nỗi sợ hãi của mình.

      Triệu Đông Khải nhìn Lục Viễn, đột nhiên gương mặt đen xạm kia cười lớn: "Cậu xong chưa? Tôi có thể vào chứ?"

      Tay Lục Viễn run rẩy, giọng thể bình tĩnh, chỉ nuốt nước bọt, : "Xong rồi, ."

      Triệu Đông Khải chuẩn bị vào, rồi dừng lại: "Vừa rồi cậu định gọi điện thoại cho ai đấy?" Ánh mắt sâu xa ý.

      Lúc này Lục Viễn mới bình tĩnh lại, ra nghe thấy gọi điện thoại, Lục Viễn cười xấu hổ: "Còn chưa gọi cho ai, tới rồi."

      Triệu Đông Khải cười, sau đó biểu lộ vẻ mặt u ám: "Tôi nhất định phải đến Ba Đa Duy."

      Lục Viễn bị dọa, chân tay run rẩy, vội vàng giơ hai tay lên : "Nhất định tôi đưa , yên tâm."

      Về phần nhưng có chạy được hay , phải xem may mắn của rồi.

      ****

      Văn Thố lái xe suốt ba tiếng đồng hồ sau. Do ngủ liên tục mười mấy tiếng, bây giờ Văn Thố vô cùng tỉnh táo, còn thấy buồn ngủ nữa.

      Hết đoạn đường này là đến nơi, Văn Thố suy nghĩ rất nhiều.

      chợt cảm thấy con người biết sợ, được biểu ở rất nhiều phương diện, bởi vì phải lo lắng đến cơm áo gạo tiền, luôn được che chở bảo vệ, cho nên ngăn cách về tình cảm cũng có thể đánh bại , vì thân thể khỏe mạnh nên hiểu được sinh mạng là rất đáng quý, mới làm tổn thương chính mình, bởi vì nhận được quá nhiều thứ, cho nên bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

      ra bản chất và Giang San hề khác nhau.

      Cho tới nay chưa từng bị mất ngủ, cũng chưa từng thấy mệt mỏi, nhưng những người vất vả khó khăn thể ngủ ngon, cũng chưa từng ăn kiêng, khi nước sôi biến thành thứ xa xỉ, mỳ ăn liền quả thực là món ăn ngon nhất.

      khác người, cũng chỉ là do chưa từng trải qua những vất vả .
      Khi Văn Thố lái xe thích có người chuyện với , thế nhưng tên ngồi đằng sau vẫn lời, nhưng cũng ngủ. Trong nội tâm Văn Thố cảm thấy nghĩ lại chuyện cũ, nên rất tò mò về chuyện của .

      Đến Ba Đa Duy, Văn Thố vui vẻ lái xe đến bia danh giới gần đây, tưởng rằng tên kia tới tìm tấm bia danh giới này, nhưng khi xuống xe liền thẳng đến đường biên giới hoàn toàn ngược đường với bia danh giới.

      Văn Thố hiếu kỳ vội vàng theo, Lục Viễn vừa nhìn thấy , chạy theo phía sau gọi tên .

      Lục Viễn khẩn trương vội vàng tới, kéo Văn Thố lại hỏi: " đâu thế hả?"
      Văn Thố khó hiểu: "Nhìn xem ta đâu, đường cùng nhau, cũng có chút cảm tình, tôi còn cầm hai ngàn tiền của , nhìn cũng rất đáng thương, phải trả cho người ta chứ."

      Lục Viễn kéo Văn Thố trở về, Văn Thố để ý, vẫn mực về phía trước. Lúc hai người cãi vã nhau, người kia cố gắng tìm kiếm thứ gì đó đột nhiên vui mừng hô lên: "Thấy rồi."

      Văn Thố và Lục Viễn cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía . Cả hai đều giật mình sợ hãi.

      Vẫn biểu hung ác, động chút là cầm dao, người đàn ông kia chợt rưng rưng nước mắt nhìn hòn đá cao bằng nửa người. dịu dàng vuốt ve hòn đá đó, người ta biết tưởng rằng đó là vợ .

      run rẩy vuốt dòng chữ khắc hòn đá. Lúc sau, chợt quay đầu lại, thăm dò Văn Thố và Lục Viễn: "Hai người có điện thoại di động đúng ? Có thể giúp tôi chụp tấm ảnh chung được ?"

      Vẻ mặt Văn Thố vô cùng nghi ngờ, nhưng vẫn lấy điện thoại ra: "Tảng đá kia cũng phải đẹp, đáng để chụp ảnh chung sao?"

      Khi thầm, người đàn ông kia đột nhiên lấy bức hình phai màu từ trong áo.

      Lúc ấy, thời gian như ngưng đọng lại. Văn Thố và Lục Viễn đều trợn mắt nhìn.
      Khoảng cách gần xa, hai người đều nhìn thấy tấm hình kia. Nội tâm Văn Thố chợt thấy như bị đòn giáng xuống. Trong lòng quay cuồng như dời núi lấp biển, rất lâu bình tĩnh lại được.

      Đó là hình người phụ nữ, là bức ảnh đen trắng, nếu nhầm đó là tấm di ảnh.

      Văn Thố yên lặng chụp xong bức ảnh kia, sau đó tới, hỏi : "Ở trong điện thoại của tôi, làm thế nào để cho đây?"

      Người đàn ông kia nghiêm túc nhìn tấm hình, cười hài lòng.

      Mười năm rồi, Triệu Đông Khải vuốt dòng chữ khắc tảng đá.

      Triệu Đông Khải và Thu Yến, 2004.

      Sau mười năm mới trở lại đây chụp ảnh chung, rốt cuộc cũng thực được lời thề của mình. Đây là điều duy nhất có thể làm ở kiếp này.

      : "Thu Yến, tới đây."

      Thập niên 90 quen biết được xinh đẹp như vậy, cam tâm bên cạnh nhiều năm, thế nhưng lại hề giàu có. Hai người ở trong căn phòng đến 10m², cái giường lớn còn chỗ, nhà vệ sinh và phòng bếp đều dùng công cộng. còn mặt mũi nào để nhìn , nhưng lại rất muốn gả cho , cho nên vì mà phải ra ao giặt quần áo, phải hầu hạ cho người ta.

      Thân thể tốt, hai người kết hôn nhiều năm rồi mà có con. Sau đó buôn bán làm ăn khá hơn, cố chấp cầu xin cùng. : thể để đời này có con.

      tìm hơn mấy tháng, cuối cùng cũng đưa trở về. , đời này có thể có gì nhưng thể .

      Là vợ chồng trẻ nhiều năm, vẫn luôn sống bên cạnh , hai người du lịch khắp nơi, đó là khoảng thời gian đẹp nhất.

      nhớ có ngày, tất cả chợt thay đổi, bị người ta lừa khoản tiền lớn, nợ nần chồng chất, phá hỏng toàn bộ tâm huyết của suốt vài chục năm qua. Vì muốn chống đỡ cuộc sống của mình, vay tiền lãi suất cao.

      Sau đó mới hiểu được, tất cả đều là sai lầm, chính là từ quyết định kia của .

      Lãi mẹ đẻ lãi con, sau này còn quên mất mình rốt cuộc vay mượn bao nhiêu, lãi suất cao tới mức cảm thấy đó là con số trời. Bọn cho vay lãi cả ngày lẫn đêm đều tới nhà, họ còn cuộc sống bình yên nữa.

      rất kiên cường, có chết cũng phải bên cạnh .

      Sau đó thực chết.

      Bọn cho vay biết tìm đám tiểu lưu manh ở đâu, đổ xăng dầu ở cửa vẫn chưa hả giận, thậm chí chúng còn phóng hỏa.

      Đám tiểu lưu manh chạy , từ ngọn lửa cháy thành hỏa hoạn, từ cửa lan vào đến bên trong phòng. Ngọn lửa cháy rất lớn, rất khó khống chế, nhân viên phòng cháy chữa cháy vì muốn an toàn nên thể nào tiến vào bên trong. Mà ... cũng trốn thoát.

      Cuối cùng... cuối cùng vĩnh viễn chôn vùi trong biển lửa.

      Khi trở về, nhà của cháy đen thành đống phế tích, mà hoàn toàn trở thành thi thể được đặt nằm dưới đất.

      Trời sập, phải là từ ngữ hình dung, mà đó thực là chuyện xảy ra.

      Triệu Đông Khải nhớ lại quá khứ gián đoạn lúc ngọt ngào lúc khó khăn ấy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ánh mắt lúng túng nhìn Văn Thố và Lục Viễn, : "Thu Yến bị đám lưu manh đó hại chết, nhưng đám tiểu lưu manh đó có đứa nào 16 tuổi."

      cười ha ha, nụ cười chua xót: "Đây là số mệnh rồi."

      lắc đầu, nước mắt vẫn rơi: "Nhưng tôi tin số mệnh."

      Rốt cuộc Văn Thố cũng hiểu nguyên nhân chịu tên của mình, hiểu được nguyên nhân bất chấp tất cả để đến Ba Đa Duy. Chuyện quá khứ của khiến cho người ta rơi nước mắt.

      Văn Thố biết hành động của mình là đúng. Nhưng có cách nào nhìn Triệu Đông Khải với ánh mắt khác.

      " , chúng tôi coi như nhìn thấy ." Văn Thố : "Qua biên giới, sang nước Nga ."

      Triệu Đông Khải nghe như vậy, chỉ lắc đầu: "Tôi thể , tôi đến đó quá xa, Thu Yến tìm được tôi, rất sợ hãi."

      Văn Thố nghe vậy, gương mặt ướt đẫm nước mắt. Triệu Đông Khải cười với Văn Thố, đưa bức ảnh Thu Yến cho Văn Thố, giống như lời di chúc, nghiêm túc : " Văn, tấm hình này, và tấm hình chụp chung cho chúng tôi, làm phiền thay tôi đốt cho Thu Yến."

      "Tại sao ..." chưa xong, chợt nghe thấy thanh ầm ĩ phía sau.
      Văn Thố giật mình hoảng hốt, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy đám cảnh sát từng bước tới chỗ họ.

      Văn Thố vô cùng sợ hãi, nhìn về phía Lục Viễn, rồi lại nhìn Triệu Đông Khải, muốn Triệu Đông Khải chạy .

      Nhưng sớm biết có ngày này, chỉ đứng yên tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi giờ khắc này đến.

      cười, trong lòng thầm cảm ơn, lần rồi lại lần. Văn Thố nghe thấy giọng ôn hòa.

      "Cảm ơn hai người. Cảm ơn hai người đưa tôi tới Ba Đa Duy. Tôi nghĩ, cả đời này, tôi cũng thể đến đây lần nữa."

      "..."

      Hết chương.
      Last edited by a moderator: 15/1/16
      asuna1999 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30

      Editor : Misali

      Văn Thố cảm thấy hình ảnh Triệu Đông Khải bị bắt , rất giống trong phim điện ảnh, phân cảnh kéo dài quay chầm chậm.

      Triệu Đông Khải là tội phạm với án diệt môn, con người đẫm máu tàn nhẫn, đội quân cảnh sát ít người, cảnh sát vây bắt , bố trí sắp xếp tỉ mỉ, mặc đồng phục và cả thường phục, đồng loạt đến từ bốn phương tám hướng.

      Triệu Đông Khải vẫn mỉm cười với Văn Thố, như thông qua để nhìn người khác.

      Văn Thố nghĩ, giờ khắc này nhất định là rất nhớ vợ của mình.

      Cảnh sát đến vật tay ra đằng sau, còng tay khóa trụ hai tay của .

      vài cảnh sát kéo Triệu Đông Khải lên xe, còn những người khác đưa Văn Thố và Lục Viễn .

      đường đến cục cảnh sát, Văn Thố hỏi cảnh sát ngồi bên cạnh: "Triệu Đông Khải chết sao?"

      Người cảnh sát trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, sau đó trả lời: "Cái này phải xem phán quyết của tòa án. gây nên chuyện lớn như vậy, theo kinh nghiệm của tôi đoán có lẽ là bị tử hình."

      "Oh." Văn Thố vô thức gật đầu. biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy nước mắt sắp chực rơi xuống.

      Cảnh sát nhìn thấy nét mặt Văn Thố, nhìn tấm ảnh mà Văn Thố cầm tay, khẽ thở dài : "Tôi làm cảnh sát ba năm rồi, tôi thấy phân nửa tội phạm đều có thân phận đáng thương, nhưng tôi là cảnh sát, là phạm nhân tôi phải bắt, bởi vì họ làm hại người khác, mà những người khác cũng có thân phận như vậy."

      "..."

      Sau khi phối hợp điều tra xong, Văn Thố mới biết thông tin từ cảnh sát, người báo là Lục Viễn.

      Triệu Đông Khải trốn chạy hơn ba tháng. Cảnh sát trong cả nước treo giải thưởng hai vạn đồng cho ai cung cấp manh mối cần thiết về . Bởi vì người tố cáo có công, Lục Viễn nhận được tiền thưởng hai vạn đồng.

      Khi ra khỏi cục cảnh sát, người cảnh sát bản địa vỗ vai Lục Viễn tỏ ý cảm ơn. Văn Thố đứng bên cạnh Lục Viễn, yên lặng câu.

      Xe Văn Thố vẫn dừng ở gần bia danh giới, cảnh sát lái xe đưa hai người trở về.

      Tạm biệt cảnh sát, Văn Thố lên xe, Lục Viễn cũng lặng lẽ theo.

      Lục Viễn cầm số tiền thưởng, chợt thấy dở khóc dở cười, tự nhạo báng: " nghĩ là làm vậy cũng có thể được thưởng tiền, chờ đến khi chúng ta đến Mễ Đặc Thác Duy, tôi mời ăn ở nhà hàng tốt nhất."

      Văn Thố trừng mắt nhìn Lục Viễn, cắn răng trách mắng : "Sao còn có mặt mũi những lời như vậy?"

      Tiếng của Văn Thố dừng lại, khí trong xe trở nên hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu mới có tiếng thở dài của Lục Viễn.

      "Tôi biết là bây giờ rất ghét tôi." Lục Viễn : "Tôi báo cảnh sát ngoại trừ báo Triệu Đông Khải là tên tội phạm giết người ra, hoàn toàn có gì cả."

      Lục Viễn dừng lại lúc, hạ quyết tâm rất lớn, ý: "Chẳng cần biết là ai, có hoàn cảnh thế nào, trải qua chuyện gì, chỉ cần giết người, tôi đều có trách nhiệm làm như vậy."

      "Còn nhiều người có thể tố cáo , tại sao nhất định lại là chứ?" Văn Thố nghĩ đến tấm ảnh "chụp chung" trong điện thoại, nghĩ đến tuyệt vọng của Triệu Đông Khải, cùng ánh mắt thỏa mãn của , cảm thấy lòng chua xót, "Đoạn đường vừa rồi, cũng làm gì chúng ta. chỉ muốn đến Ba Đa Duy, muốn hoàn thành lời hứa đối với vợ con mà thôi."

      Lục Viễn nhớ lại thời điểm ở trạm xăng, khi vừa cúp điện thoại, Triệu Đông Khải liền xuất sau lưng .

      Nghĩ đến, khi đó chắc hẳn nghe thấy cuộc chuyện của Lục Viễn, nhưng làm gì. Chỉ để Lục Viễn làm như vậy, đến Ba Đa Duy, muốn chụp ảnh, sau cùng bị cảnh sát bắt .

      " phải là tôi, cũng có người khác, cho nên tôi hay là ai nữa, có gì khác nhau chứ?"

      Văn Thố vò rối tóc, "Tôi biết, nhưng biết là , tôi thể chấp nhận được."

      Văn Thố cúi đầu dựa vào tay lái, nhìn Lục Viễn, "Lục Viễn, trở về Giang Bắc , tôi cảm thấy tôi thể cùng tới Mễ Đặc Thác Duy nữa rồi. Tôi biết Lục Viễn nên là Lục Viễn như vậy."

      Ánh mắt Lục Viễn trở nên thâm trầm, nhìn Văn Thố hồi lâu, rồi mở cửa xe, " nên có chút thời gian yên tĩnh mình."

      Lục Viễn xuống xe, bỏ xa, đứng gần xe Văn Thố, châm điếu thuốc.
      Lục Viễn vốn có thuốc lá, thuốc lá và bật lửa đều là của Triệu Đông Khải đưa cho . Lục Viễn hít hơi sâu, mùi thuốc lá vào trong phổi khiến nước mắt Lục Viễn đều muốn rơi xuống.

      Điếu thuốc lá tay với ngọn lửa yếu ớt, càng cháy càng ngắn lại. Nhìn đến bia danh giới, nhìn đến nơi xa xăm bên kia biên giới, Lục Viễn nghĩ, có lẽ Triệu Đông Khải hề muốn chạy trốn.

      Bên ngoài rộng lớn như vậy, rốt cuộc cũng có nơi nào là nhà của .
      Lục Viễn thở dài, chuẩn bị châm điếu thuốc thứ hai. bàn tay mềm mại lạnh như băng giật lấy điếu thuốc tay . Ném xuống đất, dùng chân dập lửa điếu thuốc.

      Lục Viễn chưa quay lại, cánh tay thon của ôm lấy hông của từ phía sau. ôm chặt, như sợ rằng bỏ .

      "Xin lỗi." Văn Thố giọng, "Tôi biết tại sao lại làm như vậy, tôi làm theo cảm tính rồi."

      Lục Viễn gì, chỉ giữ lấy tay Văn Thố, dùng ấm áp của mình sưởi ấm cho .

      " ra tôi rất giận mình. đời này có rất nhiều chuyện khiến người ta khó chịu, mà tôi cái gì cũng làm xong." Mặt Văn Thố dựa vào lưng Lục Viễn, khoảng cách quá gần khiến Lục Viễn cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài. Văn Thố vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, chậm rãi: "Ngay cả chính mình, tôi cũng chăm sóc tốt."

      Lục Viễn thở phào nhõm, có thể hiểu giờ phút này tâm trạng Văn Thố rất phức tạp. Cảm giác này trước đây từng trải qua. Muốn giúp đỡ nhiều người, nhưng ra ai cũng giúp được, chỉ đành chịu bó tay.

      "Chờ khi chúng ta đến được Mễ Đặc Thác Duy, tôi đưa về Giang Bắc."

      "Ừ." Văn Thố quyết định: "Lần này Mễ Đặc Thác Duy, tôi muốn vĩnh biệt tất cả quá khứ ở đây."

      Văn Thố thu cánh tay lại, ôm Lục Viễn chặt hơn: "Lục Viễn, sau này tôi cũng chỉ có thôi."

      ...

      Hai ngày ở Ba Đa Duy. Ba Đa Duy là trong những khu du lịch đông khách nhất Hãn Văn. Nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh với những bãi cỏ xanh trải rộng trong trung tâm Ba Đa Duy.

      Thị trấn này có lịch sử gần trăm năm, nhìn đâu đâu cũng là nhà ở. Khắp nơi đều treo màn dệt, màu sắc sặc sỡ, cùng với sắc xanh bầu trời càng làm nổi bật khung cảnh tuyệt vời nơi đây.

      Trong thị trấn này rất nghênh đón những thanh niên trẻ tuổi. Du khách ở đây vừa có thể trải nghiệm vẻ đẹp của Hãn Văn, cũng có thể hưởng thụ cuộc sống đại.

      Lục Viễn và Văn Thố lại hề có hứng thú gì với những hoạt động này, vừa đến nơi liền bắt đầu tìm kiếm nhà hàng ăn bữa cơm. Lên đường từ Giang Bắc, mãi đến Ba Đa Duy, đoạn đường dài vất vả, bữa cơm đầy đủ cũng chưa được ăn.

      Mãi mới tìm được nhà hàng sạch , ông chủ bưng lên hai bát canh nóng hổi, cùng với món thịt bò xào thơm ngon, hai người tựa như cùng nhìn thấy mẹ ruột, vừa ăn, nước mắt vừa chảy xuống liên tục.

      Lục Viễn ăn cơm tối xong, sau đó mở bản đồ trong điện thoại di động ra xem, báo cáo thành quả nghiên cứu với Văn Thố: "Còn khoảng hai ngày nữa mới đến Mễ Đặc Thác Duy. Hải bạt chắc phải 5km nữa. có mang đủ quần áo ?"
      Văn Thố vẫn ăn thịt bò, chỉ gật đầu, lóng ngóng: "Tôi có mang theo áo lông."

      "A." Lục Viễn xoa xoa bàn tay: "Vậy tôi cũng phải mua cái, tôi chỉ mang theo áo khoác, xem ra có lẽ đủ ấm rồi."

      Ăn uống xong, hai người tìm cửa hàng quần áo. Nhìn hồi lâu, Văn Thố thay Lục Viễn chọn cái áo dày giá cả hợp lý -- áo khoác kiểu dáng quân đội trong nhiều thập kỷ trước.

      Lục Viễn vui vẻ mặc áo vào, quay đầu lại hỏi Văn Thố: "Có phải nhìn tôi rất giống phong độ của các chỉ huy ?"

      "Cũng giống chỉ huy lớn tuổi, chỉ giống tên bảo vệ thôi." Văn Thố nghiêm túc trả lời.

      Hai người ra khỏi cửa hàng, dọc dường vẫn ghé vào xem, cũng như là du lịch.

      Văn Thố cứ đứng lưu luyến ở cửa hàng trang sức muốn về, những đồ trang sức tinh xảo, hình thức đa dạng, loại chỉ có cái, Văn Thố thử hết cái nọ cái kia.

      nhìn kỹ sợi dây chuyền, sau đó thử đeo lên cổ, quay đầu hỏi Lục Viễn: " thấy đẹp ?"

      "Rất đẹp." giọng đàn ông xa lạ vang lên. Văn Thố vừa quay đầu lại, thấy bóng dáng Lục Viễn đâu, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi xa lạ.

      người ta mặc bộ đồ nhìn rất bảnh bao, tất cả mọi người mặc nó đều cảm thấy khó chịu, thế nhưng lại rất thoải mái. Khuôn mặt trắng trẻo, tóc vuốt gọn gàng.

      Văn Thố cảm thấy loại người như vậy trước sau đều nhìn rất háo sắc, nheo mắt nhìn , chuẩn bị tháo dây chuyền xuống.

      Ai ngờ ta đưa tay ra ngăn cản , "Đừng bỏ xuống, đeo vào nhìn rất đẹp, tôi tặng ."

      Văn Thố hừ lạnh, đẩy tay ta ra, trực tiếp tháo dây chuyền xuống. cầm ví ra ngoài cửa hàng, tìm Lục Viễn.

      biết tên Lục Viễn này nơi nào rồi, Văn Thố tìm mãi cũng thấy. Người đàn ông kia vẫn theo sau lưng Văn Thố, nhanh chậm, cũng lên tiếp chuyện. Văn Thố bị gây rối, liền dừng lại.
      " theo tôi sao?"

      "Đường này cũng phải là của , chỉ có có thể thôi sao?"

      Đoạn đối thoại quá quen thuộc. Văn Thố nghiến răng ken két, ngẩng đầu nhìn ven đường, đột nhiên thẳng đến ngõ hẻm bên phải.

      Khi Văn Thố dừng bước, người đàn ông kia vẫn còn theo . Văn Thố khoanh tay trước ngực, với ta: "Đường kia tôi biết, nhưng chắc chắn bây giờ theo tôi."

      Văn Thố nheo mắt, cười khẩy, giơ tay chỉ lên đầu. Lúc này ta mới thấy dấu hiệu tường.

      <Nhà vệ sinh nữ.>

      Văn Thố vui vẻ vào nhà vệ sinh nữ, để lại người đàn ông kia vẫn đứng bất động, cười ý.

      Văn Thố phát ra mình càng cự tuyệt, người đàn ông kia càng có hứng thú. vào nhà vệ sinh liền ra đằng sau theo đường khác. Nhà vệ sinh này có hai đường vào. thẳng ra ngoài sang bên kia.

      Thoát khỏi tên bạch kiểm kia. Văn Thố vừa vừa gọi điện thoại cho Lục Viễn. Điện thoại còn chưa kết nối, Văn Thố bỗng nhìn thấy người mặc áo khoác quân đội thẳng tới chỗ .

      Hình dáng kia, hiểu tại sao, khi càng ngày càng gần, Văn Thố chỉ cảm thấy nội tâm rất yên bình.

      Lục Viễn đưa cho Văn Thố túi giấy dài.

      Văn Thố cầm lấy, nhìn thấy bên trong có que kẹo hồ lô.

      "Trời ạ, ở đây mà cũng bán cái này?" đường, Văn Thố vô tình muốn ăn. ngờ Lục Viễn vẫn để trong lòng.

      "Vừa rồi, ở trong cửa hàng trang sức, tôi thấy có người giao bán, tôi liền đuổi theo. Mua xong quay lại nhìn thấy đâu."

      Văn Thố xé túi giấy bắt đầu ăn. Viên hồ lô ngọt lịm, nhân bên trong mới mẻ, có hơi khô, nhưng mùi vị rất được, chua chua ngọt ngọt.

      Văn Thố càng cắn càng thấy cảm động. Bầu trời Ba Đa Duy trong xanh. Nhiệt độ cũng rất lạnh, cũng có thể thấy mặt Lục Viễn dần tái lại.

      chỉnh lại áo khoác ngoài, ngây ngốc nhìn Văn Thố ăn kẹo hồ lô, giống như mình cũng ăn.

      Khóe mắt Văn Thố hơi ửng hồng. Chờ đến Mễ Đặc Thác Duy, thổ lộ với . Người đàn ông như vậy, rất khó tìm kiếm.

      Văn Thố nghĩ như vậy.

      Nghỉ ngơi xong, Văn Thố và Lục Viễn lại lên đường. Sáng sớm, Ba Đa Duy mát mẻ và trong lành. Hai người lái xe rời khỏi Ba Đa Duy.

      Ba Đa Duy là thị trấn khá lớn, hầu như các khách du lịch qua nơi này đều dừng lại. Cho nên mới bắt đầu xuất phát, Văn Thố cũng thấy kì lạ.
      Sau 4,5 tiếng, có chiếc xe cứ theo sau xe Văn Thố. Văn Thố nhanh, xe kia cũng nhanh, Văn Thố chậm, xe kia cũng chậm.

      Khoảng cách gần xa, Văn Thố nhìn qua gương chiếu hậu nhìn tên lái chiếc xe đó.

      Văn Thố thích kiểu mèo vờn chuột này, chợt vòng tay lái cái, cản đường lại.

      Xe kia biết Văn Thố cản đường ta. Vội vàng đạp thắng xe.

      Sau mấy phút, người kia ra khỏi xe.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, thản nhiên dựa tay vào xe, đứng ở đằng xa.
      Văn Thố nhìn lướt qua liền nhận ra ta. Văn Thố vô cùng tức giận, vội tháo dây an toàn xuống xe, muốn cãi nhau với ta.

      Lục Viễn vừa nhìn sắc mặt vui, nhanh chóng theo.

      Người đàn ông kia nhìn thấy hình ảnh này. xinh đẹp từng bước tới. Giống như tiên nữ tuyệt sắc-- đây chính là Văn Thố.

      Bên cạnh người đàn ông mặc áo khoác quân đội hấp tấp theo. đuổi theo, nhanh chóng nắm lấy tay Văn Thố. biết hai người gì với nhau. thoạt nhìn rất tức giận.

      ta khẽ mỉm cười, cảng cảm thấy có hứng thú, vẫy tay với Văn Thố: "Người đẹp, bỏ người đàn ông kia , theo tôi lên đường thôi."

      Văn Thố giật khóe miệng, vẻ mặt u ám, gằn từng chữ: "Đừng nóng vội, tôi tiễn 'lên đường'."

      Hết chương.
      Last edited by a moderator: 15/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31

      Editor : Misali

      Văn Thố xắn tay áo lên rồi tới, Lục Viễn nhanh chóng giữ lại: "Cứ đằng đằng sát khí như vậy làm gì hả?"

      " nhìn thấy có chiếc xe cứ theo chúng ta sao?"

      Lục Viễn nhíu mày, quay đầu nhìn người đàn ông kia, nhớ tới lời vừa , " lại muốn đến đó trêu hoa ghẹo nguyệt hả?"

      Văn Thố mắng vào mặt : " mới trêu hoa ghẹo nguyệt ấy." xong lại tiếp tục phản bác: "Cái mặt người này mà có thể trêu hoa ghẹo nguyệt sao, gọi là ruồi nhặng đúng hơn."

      " tôi là phân cho nên mới trêu ruồi nhặng sao?" Lục Viễn liếc nhìn , vẻ mặt nghiêm túc nhưng chỉ giống như bỡn cợt: "Bây giờ chuyện càng ngày càng thể ngăn cản phải ?"

      "Muốn ngăn cũng ai ngăn được đâu." Văn Thố rồi để ý tới , xoay người chuẩn bị dọn dẹp người đàn ông kia.

      Lục Viễn bất đắc dĩ kéo lại: "Đừng náo loạn nữa, đúng là muốn quậy đến chết người ta hả?"

      Văn Thố cười lớn: "Sao biết vậy, người ta là muốn theo đuổi tôi, thấy sao?"

      Lục Viễn nghe vậy, càng thấy khó chịu: " phải tôi cũng theo đuổi sao?"

      Văn Thố bĩu môi, cố làm dáng vẻ chê bai: "Người khác theo đuổi tôi còn có xe hơi. chỉ có duy nhất cái xe máy còn bị người ta lấy mất."

      Lục Viễn bị chế nhạo, thấy phục, nắm tay Văn Thố, cố gắng giải thích: " ra tôi cũng là người có tiền đấy."

      "Cái gì?"

      "Nhà tôi có nhà máy mỏ đá. Tôi có hứng thú nên mới nhận."

      Văn Thố ngờ Lục Viễn lại dối trắng trợn như vậy, cười lớn: "Được, chọc thôi, khiến bác sĩ bảo thủ như phải dối như vậy, tôi cũng lợi hại, ha ha ha."

      Văn Thố chút do dự, tới chỗ người kia, để lại Lục Viễn đứng tại chỗ lẩm bẩm.

      Văn Thố dừng lại bên cạnh chiếc xe hơi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm người đàn ông kia: " bị trúng gió rồi hả, vẫn theo tôi sao?"

      Người đàn ông kia nhìn Văn Thố, khóe miệng nhếch lên, giọng trầm thấp êm tai: "Còn có thể là vì sao đây, là do rất xinh đẹp."

      "Oh, cũng có mắt nhìn đấy." Văn Thố gật đầu cái, ngay sau đó lạnh lùng : "Nhưng tôi thấy rất phiền phức, như vậy phải làm sao giờ?"

      ta nhún vai, cho dù Văn Thố rất vô tình nhưng vẫn hề tức giận, " sao, tôi thấy phiền là đủ rồi."

      Văn Thố cứng họng, ngờ gặp phải cái đuôi. trừng mắt nhìn, cũng đáp trả lại , " tùy tiện, cứ như chó lang thang, thấy người ta lại theo."

      Văn Thố xoay người lại, kéo Lục Viễn lên xe.

      Lục Viễn hỏi: "Có chuyện gì xảy ra thế? Giải quyết xong chưa? là ai vậy?"

      " biết." Văn Thố lái xe , " muốn theo theo thôi."

      " qua đó với lúc, cũng giải quyết được à?"

      Văn Thố cười: "Tôi thấy nhiều người theo đuổi cũng có sao, tại sao phải giải quyết chứ?"

      Lục Viễn đồng ý: "Này, tôi còn chưa đủ hả? Tôi thấy người này có vẻ rất có vấn đề."

      " có bản lĩnh đánh !" Văn Thố liếc mắt nhìn .

      Trong nháy mắt, khí thế của Lục Viễn giảm phân nửa, ôm chặt chiếc áo khoác quân đội, giọng : "Tôi nỡ đánh đâu."

      Văn Thố cảm thấy bộ dáng này của rất đáng , nhịn được quay đầu lại, ôm mặt Lục Viễn cắn cái.

      Lục Viễn thấy như vậy, vẻ mặt rất vui vẻ, : "Tôi mới chính là người bị trừng phạt."

      lúc, Văn Thố chợt : "Bác sĩ Lục, đời này có cơ hội nhất định phải dẫn tôi tới cái xưởng mỏ của đấy."

      Lục Viễn thấy lại bắt đầu chế nhạo, giải thích: "Nhà tôi có mà."

      "Tôi cũng chưa là nhà có." Văn Thố chớp mắt mấy cái, nhưng trong mắt ràng là cười nhạo.

      Lục Viễn : "Thôi , ra cũng ai tin."

      được đoạn đường, Văn Thố đổi chỗ cho Lục Viễn. Văn Thố nghỉ ngơi, Lục Viễn thay lái xe.

      Văn Thố nhìn bản đồ hướng dẫn, Mễ Đặc Thác Duy ngày càng gần hơn. hết đoạn đường núi dài, họ đến ngọn núi cao nhất Mễ Đặc Thác Duy, dân cư sống dưới chân ngọn núi này là trong những địa phương phồn thịnh nhất Hãn Văn, nơi đó có cung điện với hơn hai nghìn năm lịch , bên trong có đầy đủ các bức họa Phật giáo, được gọi là cung điện thiên đường. Là du khách đến đây thể bỏ qua.

      Ngọn núi cao nhất Mễ Đặc Thác Duy được xưng làm "Thánh sơn", là nơi thần kỳ nhất, hằng năm ở phía bắc có gió tuyết, cao chót vót và có băng sương, ngay cả chỗ đặt chân cũng có, từ xưa tới nay chưa từng có ai trèo lên đỉnh núi, phía nam cây cối rậm rạp, ấm áp nhưng cũng ẩm ướt, là đoạn núi nhất định phải leo lên đến đỉnh.

      Càng gần tới Mễ Đặc Thác Duy, tâm trạng của Văn Thố càng trở nên mâu thuẫn, có lúc nhìn Lục Viễn chuyên tâm lái xe lại ngẩn người ra.

      Đàn ông giống như quyển sách, trước đó Văn Thố chỉ hiểu được chút trang bìa và mục lục. Đột nhiên thấy rất cảm kích mấy năm sau sống bằng chết khi Vạn Lý ra , đơn thuần kiên nhẫn lật xem từng trang sách bình thường của Lục Viễn.

      gần như chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Văn Thố, dù có sai, cũng bỏ qua. Dù ở nơi nào, bất cứ lúc nào quay đầu lại, cuối cùng Lục Viễn cũng ở phía sau , khẽ mỉm cười với .

      Về mặt tình cảm, Lục Viễn chưa từng cầu gì với Văn Thố, nếu như có, cũng chỉ khi họ đến Mễ Đặc Thác Duy, Lục Viễn chợt nghiêm túc với : "Từ Giang Bắc đến Mễ Đặc Thác Duy là 4651 cây số, Văn Thố, tôi xa như vậy, hi vọng lần này có thể vào trong lòng ."

      Văn Thố trả lời , phản ứng này của cũng đoán trước, mím môi, dịu dàng: "Tôi ép buộc , tôi chỉ muốn đáp án."
      Văn Thố biết muốn có đáp án. nghĩ, lần này, phải lời từ biệt với Vạn Lý rồi.

      Vốn có bất ngờ gì xảy ra, đột nhiên nửa đêm hai người đường, lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

      Lục Viễn lái xe , đột nhiên trời đổ mưa to, lúc đó họ đến đoạn đường nguy hiểm. Cả đường núi chỉ có chiếc xe. bên là núi, bên kia cũng là vách núi thẳng đứng.

      Đoạn đường gập ghềnh khiến Văn Thố tỉnh dậy, nhìn cần gạt nước chuyển động với tốc độ nhanh nhất, nhưng cơn mưa quá to trút xuống kính chắn gió.

      Đường núi đen kịt, đèn pha cũng thể chiếu sáng qua cơn mưa to đáng sợ. Vẻ mặt Lục Viễn trở nên nghiêm túc, hồi lâu, chợt với Văn Thố: "Nếu chúng ta hết đoạn đường này, có thể vĩnh viễn bị chôn vùi ở đây."

      "Sao vậy?"

      Lục Viễn nín thở, bình tĩnh : "Mưa quá lớn, rất có khả năng có núi lở."

      Lục Viễn , bên phải đột nhiên có tảng đá đập vào thân xe, thanh đó khiến Văn Thố giật mình. Lục Viễn lái xe nhanh hơn, nhưng lúc này đường xá quá kém, bất luận nhanh chậm đều rất nguy hiểm.

      Ầm ầm --

      Hai người đó là tiếng sấm hay là thanh đất sạt lở, mưa quá lớn, hai người cố gắng nhìn khe hở của cần gạt nước để thấy đường .

      "Cẩn thận --" Khi Văn Thố kêu lên, Lục Viễn đạp thắng xe.

      Núi sạt lở, giống như chướng ngại vật, chắn ở trước xe. đoạn đường rộng hoàn toàn bị ngăn cách.

      Mưa vẫn dứt, ràng thời điểm đó rất nguy hiểm, nhưng hai người nhanh chóng bình tĩnh lại. nhìn gương chiếu hậu ra phía sau xe, rất lý trí với Văn Thố: "Bây giờ chúng ta được, vậy có thể lui thử xem."

      Lục Viễn hạ cửa kính xe xuống, ngẩng đầu ra ngoài lớn: "Lui , phía trước hết đường rồi."

      Người đàn ông phía sau cũng đưa đầu ra ngoài, lớn: "Phía sau cũng lún rồi!"

      Đầu Lục Viễn dính nước mưa, vội vàng đóng cửa xe. xoa xoa đầu, nhìn qua có vẻ rất khẩn trương, nhưng lại cười: "Xong rồi, trước sau đều được."

      Văn Thố lấy điện thoại ra nhìn, dưới tình hình này chỉ còn vạch sóng.

      Nhanh chóng gọi điện thoại cảnh sát. Tín hiệu đứt quãng, Văn Thố báo cáo tình hình, nhưng đợi đối phương đáp lại, tín hiệu liền mất kết nối. Thời tiết quá tồi tệ.

      Văn Thố cầm điện thoại mất sóng, dở khóc dở cười: "Sao tôi có cảm giác như năm 2012?"

      Lục Viễn cười: "2012 hết rồi, còn ngày tận thế đâu."

      "Chẳng lẽ chúng ta chết ở đây sao?"

      Lục Viễn xoa tóc Văn Thố, nhàng : "Đừng nghĩ nhiều như vậy, muốn chết cũng trốn thoát được." Lục Viễn dừng lại lát rồi : "Nếu chết, có tôi chết cùng ."

      biết vì sao, khi nghe Lục Viễn như vậy, Văn Thố khỏi yên tâm hơn.

      Trước kia Văn Thố luôn Lục Viễn là người có chuyện lớn đều để trong lòng, là người vô tư sống đơn giản. Bây giờ suy nghĩ lại, bản thân mình cũng vậy. Dưới tình huống như thế, trước sau đều được, bên ngoài sấm sét vang dội, mưa to như vậy, núi sạt lở, xe của họ cũng bị bùn làm cho lún xuống. còn có thể ngủ được dưới tình huống đó.

      Tỉnh lại, là Lục Viễn gõ cửa kính xe.

      thanh cốc cốc cốc khiến tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Khi mở mắt ra, mới phát , thế giới hoàn toàn bình thường trở lại.

      Văn Thố vừa cử động, chiếc áo khoác quân đội khoác lên người liền rơi xuống. Văn Thố mặc áo khoác ra ngoài.

      Lục Viễn và người đàn ông kia ngồi ở hòn đá rơi xuống từ núi.

      có giương cung bạt kiếm, tràn ngập khói thuốc súng, sau khi cùng trải qua tai nạn, khắp nơi đều trở thành bằng hữu, như em nhà. Văn Thố yên lặng ngồi bên cạnh Lục Viễn. Lục Viễn đưa tay kéo lại gần, sau đó ôm vào lòng.

      Đó là lần đầu tiên Lục Viễn có hành động thân mật với Văn Thố. Văn Thố hơi xấu hổ, giọng mắng : " điên rồi hả?"

      Lục Viễn để ý đến , chỉ nhàng : " nghĩ rằng chúng ta còn có thể sống được, có thể cùng nhau nhìn mặt trời mọc."

      Văn Thố vô thức nhìn về phía xa. Phong cảnh trước mắt nhìn như bức họa tuyệt đẹp.

      vài con chim bay lượn bầu trời, xa xa núi xếp tầng tầng lớp lớp, trong mây mù, mặt trời giống như quả cầu lửa, từ từ mọc lên, nhuộm đỏ gian vốn màu xanh lam, làm tiêu tan hết mọi lo lắng buồn phiền. Lòng người từ đó cũng trở nên thoải mái, cảm xúc dâng trào.

      Vốn là người thành phố, Văn Thố rất nhiều năm nhìn mặt trời mọc. để mặc cho Lục Viễn ôm, hai người ngồi gần bên cạnh nhau, nhìn mặt trời mọc.

      Người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn nhìn hai người họ, đột nhiên hỏi câu: "Hai người lần đầu tiên tới đây hả?"

      Lục Viễn gật đầu: "Đúng vậy."

      " trách sao hai người lại vào đoạn đường này." ta cười : "Đoạn đường này rất dễ xảy ra sạt lở. Bình thường ai đoạn này, thường đường xa hơn chút."

      Lục Viễn nhíu mày: " đến đây rồi?"

      Văn Thố tức giận: " biết chúng ta sai đường rồi, nhắc nhở còn theo chúng tôi là sao chứ?"

      Người đàn ông kia nghe lời trách mắng của Văn Thố, thờ ơ đáp lại: "Đúng vậy."
      " bị thần kinh hả?"

      ta quay đầu lại nhìn Văn Thố, cười nhạt: " phải chúng ta vẫn chưa chết sao?" : "Tôi rất muốn chết còn chưa chết đây."

      Văn Thố bị chọc tức, nắm bùn ném về phía . Văn Thố ngờ trong bùn còn có hòn đá, khiến trán của bị thương.

      Trong chốc lát, máu bắt đầu chảy xuống, vết thương lớn lắm, nhưng máu cứ chảy ròng ròng, làm cho người ta sợ hãi.

      Lục Viễn vội vàng chạy đến chỗ xe lấy hộp cứu thương, chuẩn bị xử lý vết thương cho , người đàn ông kia lại kêu lên: "Đừng động vào tôi."

      Văn Thố thấy Lục Viễn bị đẩy ra, áy náy trong lòng trong nháy mắt liền biến mất. kéo Lục Viễn ra: "Đừng để ý tới , bị điên đấy."

      Người đàn ông kia cầm miếng bông, đặt lên trán chảy máu. mắt có vết máu chảy qua, ràng rất hoảng, nhưng vẫn cười.

      : "Tôi nghĩ tốt cho ta đấy." ta dừng lại lúc, đột nhiên nhàng :"Tôi bị dương tính với HIV."

      "Dương tính HIV?" Văn Thố giọng hỏi: "Hơi quen tai nha, nhưng mà tôi nhớ ra."

      Sau lưng Lục Viễn như bị người ta ném khối đá lạnh vào, lạnh đến giật mình, nhớ lại, sáng nay vì mở cửa xe nên tay bị thương, còn là vết thương khá lớn, nếu vừa rồi ta ngăn cản, Lục Viễn dám tưởng tượng đến hậu quả của nó.

      theo bản năng kéo Văn Thố lại, cách xa người đàn ông kia, giọng bên tai Văn Thố: "Dương tính với HIV là giai đoạn đầu của bệnh AIDs."

      hết chương.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32

      Editor : Misali

      Văn Thố ngẩn người ra, sau đó nhìn về phía người đàn ông kia, vừa quay đầu nhìn về phía Lục Viễn: "Bây giờ bắt đầu biết đùa rồi hả?"

      Lục Viễn gì, mặt nghiêm nghị, ngược lại người đàn ông kia nhếch khóe miệng cười: "Tôi cũng hy vọng là bệnh viện đùa với tôi."

      "Xin lỗi, tôi có ý đó." Văn Thố biết mình sai, nhanh chóng giải thích, "Tôi chỉ là chưa từng gặp phải người mắc bệnh này, cho nên..."

      " sao." đổi miếng bông khác, nghiêm trọng mang chút vẻ cay đắng và bình tĩnh: "Phản ứng của hai người cũng khá tốt. Ít nhất đến nỗi chạy trốn."

      Văn Thố và Lục Viễn nhìn nhau, đáy lòng chợt vô cùng mâu thuẫn. Đây là lần đầu tiên đụng phải người khiến cho hai người đều thấy khó xử.

      ra, Văn Thố hề kỳ thị những người mắc bệnh này, nhưng vẫn cảm thấy sợ. Ở xã hội này, người ta có thể bị lây nhiễm Ebola rồi chết , nhưng nếu mắc bệnh HIV - AIDs, người đó cứ sống để người khác coi đó chỉ là bệnh truyền nhiễm, mà còn kèm theo rất nhiều lời bàn tàn khó chịu xung quanh.

      Giống như suy đoán lúc này của Văn Thố đối với người đàn ông kia.

      dám lại gần , cũng biết thời điểm này thích hợp để chạy trốn. chỉ biết ngây người ra ngồi đó, rồi nhìn về phía Lục Viễn. Lúc này Lục Viễn cũng rất khẩn trương, nhưng biểu của vẫn bình tĩnh hơn Văn Thố.

      Lục Viễn hiểu tình hình trước mắt cũng thích hợp để chú ý tới những chuyện lung tung kia, nghĩ đến lượng đồ ăn nước uống và xăng dầu còn lại, với hai người: "Vừa rồi tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, biết bọn họ có nghe thấy hay , chúng ta phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Trong xe chúng ta có thức ăn chắc chống đỡ được bốn năm ngày, nước có thể uống trong tuần." quay đầu lại hỏi người đàn ông kia, " sao?"

      tự cầm băng dính băng bó lại vết thương trán, sau đó bình tĩnh đáp: "Trong xe tôi có bộ đàm. Tôi báo cho cảnh sát, hôm nay có người tới cứu chúng ta rồi."

      " cảm ơn ." Lục Viễn và Văn Thố đồng thời thở phào nhõm, cảm tạ về phía người đàn ông.

      Như ta , sau mấy tiếng, đội cứu hộ tới đây, họ vượt những ngọn núi hiểm trở đến cứu ba người ra ngoài, nhưng đất đá chắn hết đường , xe của họ phải chờ dọn dẹp lại đoạn đường nay mới có thể lấy được ra.

      Sau khi được cứu trợ, ba người đồng loạt ngồi nghỉ ngơi, người đàn ông kia ngồi cách xa ra, cũng chuyện với bất cứ ai. Nhân viên cứu hộ thấy đầu bị thương, muốn đưa bệnh viện, lại bị đẩy ra.

      Xe cứu hộ đưa ba người trở về thị trấn gần nhất. Đến nơi, Văn Thố và Lục Viễn vốn là muốn cảm ơn người đàn ông kia, ai ngờ đội cứu hộ bao lâu, ta cũng biến mất tăm.

      Đối với người đàn ông kỳ lạ kia, Văn Thố hồi tưởng lại tất cả chợt thấy bồi hồi, hỏi Lục Viễn: "Nếu như tôi cũng mắc bệnh đó, còn muốn ở bên cạnh tôi ?"

      Lục Viễn nhíu mày, gõ lên đầu Văn Thố cái: " cho hươu vượn, tự nguyền rủa mình như thế."

      Đúng, đây chỉ là giả thiết cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. biết rằng người đàn ông kia tiếp tục chịu đựng thế nào nữa.

      Ở trong thị trấn đêm, đến sáng Văn Thố và Lục Viễn tiếp tục lên đường. Từ trong thị trấn đến Mễ Đặc Thác Duy, mỗi ngày có ba tuyến xe. Hai người tuyến đầu tiên buổi sáng.

      Sau năm tiếng, hai người yên ổn đến Mễ Đặc Thác Duy. Mễ Đặc Thác Duy là nơi nổi tiếng nhất ở Hãn Văn. Cách đồi Nhậm Thác Tể còn xa, nhìn ra xa có thể thấy hai mặt của "Thánh sơn".

      Hai người quyết định buổi chiều lại xuất phát đồi Nhậm Thác Tể. Đây là đích cuối cùng của đoạn đường này. Từ Giang Bắc tới đây, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng gặp rất nhiều người, hai người cùng nhau, sau đó xe cũng mất rồi, lại yên ổn đến được đồi Nhậm Thác Tể, đây là khó khăn, cũng là duyên phận.

      Văn Thố đứng ở trước cổng Mễ Đặc Thác Duy, lấy tay che ánh mặt trời sáng chói, nhìn ra xa về phía Thánh sơn, nội tâm chợt thấy vô cùng phức tạp như gặp phải cơn sóng lớn.

      Ba năm trước, Vạn Lý từng qua đoạn đường này, sau đó vĩnh viễn chôn cất ở nơi đây. Cho dù là ngoài ý muốn hay là dự tính trước, cuối cùng vẫn ngủ say ở nơi này.

      Vạn Lý rời khỏi thế gian này đối với là đả kích trí mạng, từng cho rằng mình thể có dũng khí tiếp tục sống nữa. Nhưng trời cao để cho gặp được Lục Viễn. gặp gỡ trong cuộc sống quá kỳ diệu, khi ta cảm thấy tất cả đều kết thúc, đột nhiên lại bắt đầu có xuất hoàn toàn mới.

      Lục Viễn là người khích lệ , làm cho hoàn toàn bớt lo lắng, hai người cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, khiến hiểu được cuộc sống đích thực có gì khác, chỉ có sống tốt mà thôi.

      Văn Thố đứng yên lâu, cho tới khi Lục Viễn vỗ vai , mới thức tỉnh lại.
      "Nghĩ gì thế?" Lục Viễn hỏi.

      Văn Thố khẽ mỉm cười: "Nghĩ là tôi có nuôi mèo, lâu rồi gặp chúng, nên tôi rất nhớ chúng nó."

      " ngờ người tàn nhẫn như mà cũng nuôi mèo." Lục Viễn vuốt cằm : "Tôi vẫn cho là người con hiền lành mới nuôi mèo chứ!"

      Văn Thố lườm với ánh mắt lạnh lẽo, tùy tiện : "Bộ người mạnh mẽ thể nuôi à? Nuôi mèo mà cũng phân biệt."

      qua cánh cổng Mễ Đặc Thác Duy, hai người tìm khách sạn tương đối gần đồi Nhậm Thác Tể. là khách sạn, ra khác gì là nhà trọ, nhưng thiết bị và đồ đạc ở đây có tốt hơn chút. Văn Thố đến đây, nhà trọ thế nào cũng ở qua rồi, nên chê bai gì.

      Hai người vào quán rượu, mới vừa chọn phòng xong, Văn Thố mới phát ra ví tiền của mình bị rách. Mà tiền trong túi cũng cánh mà bay.

      Fuck, ở đây mà cũng có kẻ trộm vặt, sợ bị trời phạt sao?

      Văn Thố chửi thầm hồi lâu, đưa cái ví rách cho Lục Viễn : "Tiền trong ví của tôi bị trộm rồi."

      " bị trộm đồ ở đâu?" Lục Viễn vừa vậy, Văn Thố nhớ lại lần trước hai người tuyến xe đến đây, đột nhiên có chút dở khóc dở cười, chắc chắn có tên nào đó trộm lúc ấy.

      Lục Viễn lấy ví tiền của mình, vừa mới mở ra, sắc mặt lập tức thay đổi, "Tất cả tiền mặt tôi đều đưa cho cất giữ. Vậy tiền của tôi cũng mất rồi."

      Lục Viễn vừa lấy thẻ tín dụng ra, Văn Thố nhìn thấy trước quầy lễ tân có dán tờ giấy lớn: chỉ lấy tiền mặt, phía dưới còn ghi chú tiếng .

      Sắc mặt hai người đồng loạt thay đổi. Lục Viễn cầm thẻ, với người lễ tân: "Có thể cho chúng tôi dùng thẻ thanh toán được ?"

      lễ tân cả ngày phải ứng phó với đủ loại khách hàng quái gở, tính khí cũng trở nên tệ hơn, trừng mắt nhìn Lục Viễn, tức giận : "Sao quẹt mặt luôn ?"

      Lục Viễn cười ha ha, tiếp tục mặt dày : "Có thể quẹt mặt sao?"

      "Xem ra cũng rất đẹp trai." ta dùng mài móng tay chỉ vào tờ giấy trước quầy: "Chỉ lấy tiền mặt. Ở đây có ngân hàng, đâu cho quẹt thẻ hả. Muốn lấy tiền phải xa bốn năm tiếng. có tiền cũng nổi."

      Văn Thố hiểu ra cái gì gọi là đồng tiền làm khó hùng. Bình thường biết thiếu tiền là thế nào, lúc này xem ra cũng lĩnh hội sâu sắc rồi.

      Thời điểm hai người hết đường xoay sở, đột nhiên có cánh tay xuất giữa hai người, hướng thẳng tới phía trước quầy lễ tân.

      Cái tay kia cầm xấp tiền, Văn Thố nhìn lướt qua phải đến hai ngàn.

      Hai người đồng loạt quay đầu lại, là người đàn ông bị Văn Thố đánh mắc bệnh HIV.

      "Là ?"

      ta để ý đến Văn Thố và Lục Viễn, chỉ với nhân viên lễ tân: "Cho họ phòng ."

      lễ tân nhìn thấy tiền, ý nhìn Văn Thố và Lục Viễn, cúi đầu im lặng ghi cho hai người gian phòng, sau đó đưa chìa khóa cho họ.

      Sau khi cầm chìa khóa phòng, Văn Thố muốn cảm ơn người đàn ông kia, ai ngờ ta biến mất.

      "Người kia ra cũng phải người xấu." Văn Thố và Lục Viễn đến cầu thang: "Giúp chúng ta hai lần rồi."

      Lục Viễn gật đầu: "Chắc cũng ở nơi này, lát nữa chúng ta hỏi lễ tân xem sao."

      Đến khi đứng trước cửa phòng, Văn Thố mới nhớ là có hai người lại chỉ ở phòng. Nhưng suy nghĩ lại thấy đến đây rồi cũng quen ở chung với nhau, nên gì.

      Xoay chìa khóa kêu két tiếng, Văn Thố vừa mở cửa ra, liền bị đồ vật trong phòng làm cho sợ hãi.

      Trước đó biết là lễ tân kia hiểu làm gì rồi. Tự nhiên cho hai người ở phòng tình thú, xung quanh phòng đều là còng tay và roi các loại.

      "Khẩu vị này, là nặng." Văn Thố than thở.

      "Nhà to lớn như vậy, thể quẹt thẻ khiến người ta khó mà tin được." Lục Viễn hùa theo.

      Hai người vào phòng, thu dọn lại những thứ ngổn ngang kia. Hai người cùng nằm lên giường, hồi liền ngủ thiếp .

      Văn Thố bị đánh thức bởi thanh náo loạn ngoài cửa. Đinh linh loảng xoảng, Văn Thố còn tưởng rằng hành lang có người đánh nhau.

      Lúc này trời tối, hai người chắc là quá mệt mỏi, ngủ liền qua giờ cơm tối. Văn Thố nhìn lướt qua đồng hồ, khoác áo vào, mở cửa quan sát bên ngoài.

      nhìn thấy mấy thanh niên nam nữ say bí tỉ kề vai nhau lên cầu thang, bước chân lảo đảo tới hành lang. nhóm có chừng bảy, tám người, trong đó có người con trai nhìn có phần rất mệt mỏi và có vẻ như khỏe. Văn Thố khỏi nhíu mày.

      Mấy người đó bắt đầu đến căn phòng đối diện Văn Thố, cả đêm đều chơi đùa ầm ĩ, thỉnh thoảng còn truyền đến thanh khiến người ta nóng mặt. Tuy bây giờ loại người gì cũng có, xã hội cũng rất tiên tiến, người muốn sa đọa cũng ngăn nổi. Nhưng quấy nhiễu như vậy thể chịu đựng được. Văn Thố giày vào, thở hồng hộc, với khí thế rung trời đến mở cửa phòng mình ra ngoài.

      mở cửa cũng may, vừa mở ra, lại đúng lúc trông thấy người đàn ông đứng ở cửa phòng đối diện gọi điện thoại.

      ta vừa nhìn thấy Văn Thố, lập tức cúp điện thoại, sau đó ném tàn thuốc tay xuống, dùng chân dập tắt lửa.

      Văn Thố nhìn ta, biết phải hình dung cảm xúc của mình bây giờ như thế nào, tóm lại là giống như nồi lẩu, hết sức phức tạp.

      "Sao lại ở đây?"

      Người đàn ông kia cũng rất sững sờ, nhìn thấy Văn Thố, nhíu mày: "Sao biết tôi ở tầng này?"

      "Khách sạn này đặt phòng ở tầng này cho tôi mà."

      ta trầm tư lúc rồi : "Lát nữa tôi bảo lễ tân đổi phòng cho xuống tầng dưới, hai người thích hợp ở tầng này."

      Văn Thố suy nghĩ: "Tại sao hợp?" lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía cửa phòng đối diện: " biết những người đó?"

      trả lời, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, tiếng động chói tai đột nhiên truyền tới, chân mày Văn Thố nhịn được càng nhíu chặt hơn.

      người đàn ông quần áo xộc xệch, say khướt mơ màng nhìn Văn Thố, vô cùng ái muội với người đàn ông kia: "Nghiêm Văn Trì, cậu tìm được lạnh lùng xinh đẹp này ở đâu thế, đẹp, , mau vào trong ."

      Thời điểm bàn tay quấy rối của định đưa về phía Văn Thố, người đàn ông tên Nghiêm Văn Trì về phía trước, ngăn cản tên say rượu kia, thái độ của rất nghiêm túc: "Đừng náo loạn, ta là khách trọ, phải là để chơi đùa."

      "Cậu lừa ai vậy?" Tên say rượu nhất quyết tha: "Nghiêm Văn Trì, có phải cậu muốn chơi mình ?"

      xong, lại tiếp tục xông lên.

      Lúc này, Lục Viễn ngủ trong phòng kia đột nhiên xuất , nhanh chóng kéo Văn Thố ra đằng sau. Giống như dáng vẻ của người bảo vệ, do dự chắn trước mặt Văn Thố.

      Văn Thố cảm thấy lúc này Lục Viễn giống như bức tường kín đáo, che chắn mưa gió cho , khiến thấy rất an toàn.

      Lục Viễn lạnh lùng , "Văn Thố, vào phòng ."

      Văn Thố xoay người định , tên say rượu kia đẩy Nghiêm Văn Trì ra, mạnh mẽ xông lên muốn bắt lấy Văn Thố, lại bị Lục Viễn ngăn lại.

      Cánh tay bị nắm lấy, nhưng sợ hãi cũng tức giận. Ánh mắt lờ đờ và mờ ảo nhìn lên tay Lục Viễn có vết thương, cười lạnh.

      "Có bản lĩnh dùng sức chút, làm tôi chảy máu càng tốt." cười ha ha, dáng vẻ sợ chết: "Dù sao bệnh này thể trị nổi, làm bạn cùng tôi càng vui."

      Sắc mặt Lục Viễn tái nhợt , nhưng vẫn buông tay, lúc này nếu ta lôi Văn Thố , biết xảy ra chuyện gì.

      Thời điểm Lục Viễn trót theo, phải theo đến cùng, Nghiêm Văn Trì lên tiếng đứng dậy.

      đấm mạnh vào bụng tên say rượu kia. ta đột nhiên bị đánh, tay ôm bụng, nằm co quắp dưới đất.

      Nét mặt Nghiêm Văn Trì vô cùng khát máu, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm tên say rượu, cảnh cáo: "Tôi rồi, nên động vào họ, họ là bạn của tôi." ta dừng lại lát, rồi gằn từng chữ: "Họ là người trong sạch, khác với chúng ta."

      Tiếng đánh nhau bên ngoài rốt cuộc quấy rầy đến mấy tên trong phòng. Trong nháy mắt, rất nhiều người trong đó ra, đều có bộ dạng giống như tên say rượu kia.

      Tên say rượu bị đánh thấy có trợ thủ tới, giận kìm được, nắm lấy cổ áo Nghiêm Văn Trì, hung tợn : "Nghiêm Văn Trì, mày giả bộ cái mẹ gì hả? Có phải mày quên là chính mày cũng hại bao nhiêu người? Bây giờ còn giả bộ làm người tốt."

      buông tay ra, dùng sức đẩy Nghiêm Văn Trì, từng bước về phía Văn Thố: "Thế giới này, ai sạch hơn ai hả? để cho tôi chơi đùa, hàng ngày tôi chơi trước mặt cho xem."

      còn châm chọc: "Bạn? Người như mày mà còn có bạn sao?"

      Hết chương.
      Last edited by a moderator: 29/1/16
      asuna1999 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33

      Văn Thố chợt cảm thấy khổ sở. vốn nghĩ rằng thế giới này rất ấm áp, an toàn, từ đó mới có thể chứa đựng được ích kỷ, tự do và cố chấp của . Nhưng đoạn đường tới đây, rốt cuộc cũng hiểu, cái thế giới này còn đen tối và tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của , có người phải đấu tranh để sinh tồn, cũng có người xấu xa luôn ôm ý định hại người. Rất nhiều chuyện thể thay đổi được, chỉ có thể sống dè dặt hơn thôi.

      Tình hình đấu đá trước mắt khiến Lục Viễn hoàn toàn rơi vào tình thế đề phòng, xoay người lại ôm chặt lấy Văn Thố, dùng nhiệt độ cơ thể là lá chắn duy nhất giờ phút này cho Văn Thố. Nhưng điều này lại làm cho Văn Thố cảm thấy sợ hãi chút nào. Văn Thố đưa tay ôm chặt lấy hông Lục Viễn, cảm nhận được lưng run lên, mặc dù gì, nhưng Văn Thố biết giờ phút này vô cùng khẩn trương.

      Văn Thố nhón chân lên, hỏi bên tai Lục Viễn: "Nếu chẳng may tôi mắc căn bệnh đó, có còn thích tôi ?"

      Lục Viễn nhìn kĩ từng nét từng nét gương mặt của Văn Thố. Văn Thố có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong ánh mắt của .

      Ánh mắt kiên định, tia do dự trả lời: "Vậy em hãy truyền cho tôi, như vậy em phải lo tôi thích em nữa."

      xong, Lục Viễn ôm chặt Văn Thố hơn, giọng lúc này rất dịu dàng, "Văn Thố, đừng sợ, dù ở đâu, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng rời xa em."

      "..."

      Mấy tên say rượu từ trong nhà ra, từng bước về phía Lục Viễn và Văn Thố. Khi Văn Thố nhắm mắt lại, nghĩ rằng thế nào cũng chạy thoát, đột nhiên nghe tiếng loảng xoảng rất lớn. Ngay sau đó đèn treo tường hành lang bị Nghiêm Văn Trì đá vỡ.

      Ánh sáng hành lang mất dần, dù là sợ hãi, hung hãn, tò mò hay là vẻ trầm tĩnh cũng dần lờ mờ trong ánh sáng ở đó.

      Lúc này, Nghiêm Văn Trì nhìn rất đáng sợ, tay phải cầm miếng đèn bị vỡ, từng bước về phía tên say rượu kia.

      Thời gian chợt dài đằng đẵng, Nghiêm Văn Trì từ từ đến, hô hấp của Văn Thố cũng trở nên nhanh hơn. Nhìn giống như thần chết địa ngục đến tuyên cáo tử hình rất đáng sợ.

      "Tao với mày rồi, đừng động đến họ, mày muốn sống nữa phải ?"

      Nét mặt của Nghiêm Văn Trì khiến người đàn ông kia sợ hãi, tự chủ lui về phía sau bước, cau mày, bộ dạng khó tin: "Bây giờ mày vì hai người kia mà động đến tao? Mày đừng quên lần này chính là mày ra tay trước."

      Nghiêm Văn Trì cười lạnh, giọng lạnh lẽo chết người: "Đúng, bởi vì tao vốn muốn sống." dừng lại rồi hỏi: "Vậy mày có muốn thử ?"

      Dáng vẻ kiên quyết của Nghiêm Văn Trì hù sợ mấy tên kia, bọn họ đồng loạt lui về phía sau mấy bước, hơn nữa còn có mấy người nữa ra ngoài, nhìn đèn tường bị vỡ cũng hơi tỉnh rượu, thấy khung cảnh trước mắt sợ ngẩn người ra. Vội vàng tiến lên ngăn cản.

      "Đều là em với nhau, uống say làm loạn thôi mà."

      "Bạn của Văn Trì để Văn Trì chiêu đãi, chúng ta tiếp tục chơi của chúng ta thôi."

      "..."

      Cứ như vậy, màn kịch náo loạn kết thúc, tất cả mọi người trở lại phòng mình, người đàn ông xung đột với Nghiêm Văn Trì vào phòng cuối cùng, khi đóng cửa, Văn Thố nhìn thấy ánh mắt nổi giận đỏ rực lên của .

      đóng sập cửa lại, sau tiếng vang lớn, rốt cuộc trong hành lang cũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

      Ánh sáng ở hành lang lờ mờ tối, ba người vẫn đứng yên di chuyển, hồi lâu gì. Cuối cùng, Lục Viễn phá vỡ yên lặng: "Tay của chảy máu rồi, đến phòng chúng tôi băng bó lại thôi."

      Lúc này Nghiêm Văn Trì mới phát miếng thủy tinh cứa vào da thịt ta, cũng gì, theo Lục Viễn và Văn Thố vào phòng.

      Văn Thố rót cho cốc nước nóng. Lục Viễn vào trong tìm hộp cứu thương, đặt bàn trước mặt Nghiêm Văn Trì.

      Nghiêm Văn Trì liếc nhìn, vô dụng, chỉ lấy tay che miệng vết thương, cẩn thận để máu chảy ra.

      "Xin lỗi, tôi dọa hai người rồi." Gương mặt tuấn của Nghiêm Văn Trì có biểu cảm gì, chỉ cảm thấy nhợt nhạt hơn bình thường.

      Giờ phút này Văn Thố rất muốn gì đó, nhưng lời đến miệng rồi, trong đầu lại trở nên trống rỗng, ngập ngừng mãi, Văn Thố chỉ ra câu "Cảm ơn".

      "Chỗ này tốt đẹp gì đâu." Nghiêm Văn Trì : "Hai người nên nhanh chóng chuyển , ít nhất là đổi phòng ."

      quay đầu lại, nhìn lướt qua căn ngục tình thú, Lục Viễn và Văn Thố đều đỏ mặt, nhưng lại có biểu cảm gì.

      "Mễ Đặc Thác Duy là nơi rất phức tạp, có người tới để rửa tội, có người tới phóng túng, có người lại tới để chịu chết." Nghiêm Văn Trì tự giễu cười: "Tôi là loại thứ ba. Tôi phải người tốt, dù sao mình cũng chết, luôn muốn kéo người khác chết theo."

      Văn Thố nghe tiêu cực như vậy, tự chủ nhíu mày: "Tôi có lên mạng tra. Bệnh này mặc dù thể chữa khỏi, nhưng có thể khống chế được. Rất nhiều người trị liệu rất tốt, có thể sống đến năm, sáu mươi tuổi, tại sao nhất định phải nghĩ tiêu cực như vậy chứ?"

      "Sống có ích lợi gì? Có thể sống như người bình thường sao?" tự hỏi rồi lại đáp: " thể, bởi vì người khác biết được bệnh của tôi, tôi chỉ có thể sống khổ sở như vậy mà thôi. Mãi đến khi năm, sáu mươi tuổi, độc mà chết cách hèn hạ."

      " phải thế..." Văn Thố cố gắng phản bác, nhưng nghĩ lại thấy sợ, cảm thấy phản đối như vậy cũng bất lực thôi.

      "Trước khi tôi tới đây, tôi chỉ muốn chết , ngã xuống, sa đọa, nhìn rất giống những người đó." cúi đầu, đáy mắt chứa vẻ ảm đạm: "Mắc bệnh này cũng là do bị người ta lừa, thấy cam lòng, cho nên có khả năng có thể suy nghĩ cho người khác."

      Lục Viễn ngồi bên cạnh lên tiếng, yên lặng nhìn Nghiêm Văn Trì, bình tĩnh : "Con người là như vậy, niềm vui của mình muốn có người để chia vui, đau khổ lại hi vọng có người cùng gánh chịu. Nếu như may mắn, có chuyển biến xấu, chỉ khi lôi kéo người khác cùng chung bất hạnh mới có thể thấy thoải mái."

      Văn Thố nghe Lục Viễn như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, bất lực phản đối: " phải như vậy. phải."

      Nghiêm Văn Trì ngẩng lên, trong khóe mắt bắt đầu ướt: "Trước khi bạn của tôi chết, hoàn toàn mất khả năng miễn dịch, nôn mửa, phát sốt, tiêu chảy, thể kiên trì sống được nữa. Gặp tai nạn xe hơi, ta truyền máu bệnh cho tôi." cười: "Biết mắc bệnh, nhưng lại cho tôi biết."

      " ấy ngày đó tôi biết ấy bị bệnh, chỉ có như vậy tôi mới rời bỏ ấy. ấy để lại toàn bộ tiền bồi thường cho tôi, còn rất có lỗi với tôi." cười nhạo mình, nhìn về phía Văn Thố và Lục Viễn: "Tiền bạc thứ tốt. xem, bởi vì tôi có tiền, có rất nhiều cần hỏi tên tôi là gì, đến từ đâu, mà lên giường với tôi."

      Lục Viễn vẫn yên lặng, Văn Thố lại đột nhiên đứng lên.

      thuận tay cầm ly trà bàn, đập vỡ loảng xoảng, sau đó nhặt mảnh vỡ lên, do dự cứa vào lòng bàn tay.

      Máu chảy xuống từ lòng bàn tay Văn Thố, đỏ thẫm đến chói mắt, cảm giác này từng xảy ra, Văn Thố lại thấy tâm trạng hoàn toàn khác.

      đến gần Nghiêm Văn Trì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      " phải rất muốn trả thù cái xã hội này sao? Tôi có thể chấm dứt nó tại đây ? bị phụ nữ lừa gạt, bây giờ tôi thay ta trả lại cho ."

      xong, Văn Thố cầm bàn tay chảy máu của Nghiêm Văn Trì lên.
      Nhìn thấy Văn Thố sắp chạm vào Nghiêm Văn Trì, chợt lùi về phía sau. Cùng lúc đó, Lục Viễn cũng vội vàng chạy tới, ôm lấy Văn Thố ngăn cản.

      "Em làm chuyện ngu xuẩn gì thế hả?"

      " điên rồi sao?"

      Lục Viễn và Nghiêm Văn Trì đều lớn tiếng quát. Văn Thố giữ vết thương tay, đột nhiên nở nụ cười.

      " xem, cũng là người tốt, thừa nhận cũng vô dụng." Văn Thố với Nghiêm Văn Trì. Lúc này, vẻ mặt hề có chút sợ hãi, hề kỳ thị. Chỉ là vui mừng và xúc động.

      Nhân tính vốn rất hướng thiện.

      Lục Viễn ôm Văn Thố rời khỏi căn phòng này, khi chuẩn bị ra ngoài, Lục Viễn chợt dừng bước. quay đầu lại, với Nghiêm Văn Trì vẫn trầm tư ngồi đó: "Tôi thể thay thế bất cứ ai tha thứ cho , nhưng tôi lòng muốn chúc phúc cho ."

      Dáng vẻ Lục Viễn rất nghiêm túc, kiên nhẫn hỏi: " có thể cho phép mình tiếp tục sống sai lầm nữa sao? Sao thể có dũng khí sống tiếp vì mình mà lại tự trừng phạt bản thân như thế?"

      Hai câu đánh vào tâm lý của Nghiêm Văn Trì, Nghiêm Văn Trì và Văn Thố đồng thời ngẩng đầu lên. Chỉ nghe ý: "Đừng ghét bỏ chính mình, tất cả đều do bản thân tự vượt qua được hay . Dù là bệnh tật hay là cuộc sống có khó khăn đến đâu."

      ...

      Toàn bộ cảnh tượng náo loạn cuối cùng cũng kết thúc, hai người ngồi trong phòng khám cách khách sạn xa. Bác sĩ ở đó băng bó cho Văn Thố.

      Mới vừa rồi Văn Thố còn cả gan sợ chết, thế nhưng lúc này lại đau đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn vết thương của Văn Thố, lông mày Lục Viễn nhíu lại. Văn Thố biết là mình chọc giận Lục Viễn, dáng vẻ trầm lặng của khiến có chút sợ sệt.

      Lục Viễn nhìn bộ dạng này của , càng cau mày lại, giọng cũng trầm xuống: "Em đồng ý với tôi tự làm tổn thương mình nữa."

      "Lần này khác."

      "Với tôi mà , chỉ cần là vết thương người em, đều thế thôi."

      Văn Thố cảm thấy trong lòng mình như có dòng nước chảy, Vạn Lý là ngọn lửa mạnh mẽ đun nóng dòng nước ấy, nhanh chóng sôi trào làm cho tình của trở nên mãnh liệt; còn Lục Viễn là ngọn lửa liu riu, vốn tưởng rằng thể sôi được, nhưng đến thời điểm muốn chờ đợi nữa, nó lại sôi sùng sục lên.

      Văn Thố cười toét miệng, "Lục Viễn, khi về Giang Bắc, tôi gả cho , được ?"

      Lục Viễn ngờ lúc này Văn Thố lời như vậy, sửng sốt mấy giây, sau đó đùa: "Muốn gả cho tôi nhiều vậy sao, vậy phải lấy số xếp hàng thôi."

      "Bác sĩ Lục, cho tôi chen lên đầu ."

      "Tôi suy nghĩ."

      "Fuck." Văn Thố hết kiên nhẫn, tay đánh vào người Lục Viễn: "Để vất vả rồi."

      --- ----- Dđ Lê Quý Đôn --- -------

      Ngày hôm sau, cuối cùng Văn Thố cũng lấy lại được xe của mình. Cảnh sát lái xe của Văn Thố và Nghiêm Văn Trì tới Mễ Đặc Thác Duy.

      Khi hai người lấy xe lại đụng phải Nghiêm Văn Trì với vẻ mặt xám xịt. tay và Văn Thố đều băng bó, lắc lắc cánh tay bị thương về phía Văn Thố: "Chúng ta rất có duyên nhỉ?" đùa.

      Văn Thố cũng phất tay với , giọng điệu hài hước: "Đây là duyên phận nhân tạo nhé!"

      "Tiểu thư Văn à, nếu như tôi mắc bệnh, tôi nghĩ nhất định tôi chùn bước mà theo đuổi ."

      Thời điểm ta chuẩn bị tiếp, Lục Viễn tới tách hai người kia ra, chút lưu tình với Nghiêm Văn Trì: "Đáng tiếc là có bệnh."

      Văn Thố nhìn chằm chằm , coi như nghe thấy, tiếp: " phải nghĩ là căn bệnh này cũng rất tốt chứ?"

      "..."

      Đó là lần cuối cùng Văn Thố nhìn thấy Nghiêm Văn Trì. Vốn chỉ là người xa lạ, khi theo hai con đường khác nhau, giống như hai đường thẳng song song còn giao nhau nữa.

      Ra ngoài xã hội gặp rất nhiều người như vậy. Văn Thố thành thói quen kể từ khi rời khỏi nhà.

      Lục Viễn lái xe vào núi. Đường núi quanh co khúc khuỷu, ngọn núi cao nhất nhìn như rất gần, nhưng ra còn cách rất xa. Cảnh những dãy núi mênh mông bát ngát đẹp tựa như tranh vẽ. Cây cối nơi đây trải qua hàng ngàn thậm chí là hàng vạn năm, tạo nên khung cảnh rừng núi tuyệt đẹp.

      Hai người vừa vừa ngắm cảnh, vô cùng lưu luyến khung cảnh chốn rừng núi nơi đây, lát sau liền bị mất phương hướng. Văn Thố cũng là lần đầu tiên đến đồi Nhậm Thác Tể, hai người cùng nhau nghiên cứu bản đồ hướng dẫn, nhưng vẫn mù mịt.

      Lục Viễn thử tiếp xem sao, nhưng nghĩ rằng càng càng xa Mễ Đặc Thác Duy, cuối cùng gần như nhìn thấy.

      Hai người đều muốn tin, nhưng là họ lạc trong núi rồi.

      Khi cả hai đều hết cách, đột nhiên có chiếc xe hơi từ đằng xa tới. Đều là khách du lịch, cùng trong núi sâu, Lục Viễn chỉ vẫy tay cái xe đó liền dừng lại.

      xe có mấy người đàn ông trung niên, vừa thấy Lục Viễn liền nhiệt tình chào hỏi, thể đây là nỗi an ủi lớn nhất khi bị lạc đường.

      người đàn ông ném cho Lục Viễn điếu thuốc lá, Lục Viễn nhận lấy, người kia cười khẩy, : "Hai người còn trẻ chưa có kinh nghiệm, cậu xem chúng tôi vào núi, còn gặp được người dẫn đường."

      "Người dẫn đường?" Lục Viễn nghi ngờ.

      "Dân ở đây có số người chuyên dẫn đường cho khách du lịch. Có họ chúng ta lạc đường đâu." nhiệt tình kêu: "Chu ca, cậu tới giúp người em này , dẫn ra ngoài."

      Lục Viễn tò mò nhìn, cửa tay lái phụ mở ra, người đàn ông bản địa cao ráo chậm rãi bước xuống xe. Da sạm đen, thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén. Người chắc hẳn là leo núi vượt thác, đến nỗi người ta còn nhìn ra đó là da người nữa.

      Lục Viễn muốn đến chào hỏi. Chợt nghe thấy giọng kiềm chế và khó tin phía sau.

      "Vạn Lý?"

      Cái tên này vừa xuất , bước chân Lục Viễn chợt ngừng lại.

      Hết chương.
      Last edited by a moderator: 29/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :