1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên gia chữa trị - Ngải Tiểu Đồ (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 19 (Tiếp)

      Văn Thố ngồi bên cạnh giường bệnh của Lôi Lôi, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi : "Tầng mười ở đây là khoa gì vậy?"

      "Khoa U Bướu, có rất nhiều phòng bệnh." Lôi Lôi : "Cán bộ về hưu và chuyên gia kỹ thuật ở đó đều được đối xử rất tốt."

      "Oh." Văn Thố nhớ lại Lục Viễn có là thầy giáo của . Đoán chắc là giáo sư đại học Giang Bắc.

      " ra cũng có gì. Hơn nửa phòng bệnh ở đó đều là người có tiền, cuối cùng cũng phải chết." Lôi Lôi cười : "Những người có tiền kia giống bệnh của chúng tôi."

      "Ừ." Văn Thố chuẩn bị , điện thoại di động của Lôi Lôi liền vang lên. Thấy nhìn vào màn hình điện thoại, nhíu mày rồi nhận.

      "Ừ...Ừ...tôi biết rồi...tôi hiểu... Cám ơn." Cúp điện thoại, Lôi Lôi thấy có lỗi với Văn Thố, : "Tôi nghĩ có lẽ nên tránh lúc rồi."

      "Sao vậy?"

      "Lát nữa Cát Minh Nghĩa tới đây, còn có rất nhiều phóng viên."

      "Cát Minh Nghĩa?" Văn Thố thấy cái tên này rất quen, suy nghĩ lúc rồi hỏi: "Nhà từ thiện tài trợ tiền mạng đó hả?"

      Lôi Lôi cười: "Đúng, chính là ."

      Văn Thố vốn là rời , nhưng suy nghĩ lại yên lòng trở về. đứng cách phòng bệnh đó xa, nhìn qua thấy người kia đưa đến nhóm phóng viên vừa cười vừa tới bệnh viện. Vừa chụp hình, phỏng vấn, qua lại khiến tất cả mọi người thể ngủ được.

      Sau khi mọi người rời , Lôi Lôi mệt mỏi đến thể nổi, thấy Văn Thố còn chưa , mắt mở to, cuối cùng lại mệt mỏi nhắm lại.

      Văn Thố hiểu khá , ngồi bên cạnh giường bệnh nhịn được rơi nước mắt.

      " xin lỗi, mấy năm này tôi đều tới thăm , nếu như tôi tới thăm , cũng để chịu tội như vậy, nếu Vạn Lý biết có cuộc sống như thế, nhất định trách tôi."

      " tới xem có ích lợi gì?" Lôi Lôi cũng rơi nước mắt: " năm, mấy trăm ngàn tiền chữa bệnh, dù có bao nhiêu người đưa tiền, cũng chỉ như muối bỏ biển. Số tiền kia cũng là nhanh nhất rồi."

      Đúng lúc này, Lôi Lôi nhận được tin nhắn, từ số lạ có tên, đó viết: lần này là ba vạn.

      Lôi Lôi cười khổ, đưa cho Văn Thố nhìn: " ra tên lừa gạt, bắt chúng tôi về những chuyện hồi trước để nhận được đồng tình ở mạng, cái gì mà người lương thiện mạng chứ, tất cả đều là giả. Người khác quyên góp tiền, thu lại khoản, còn dư lại mới cho chúng tôi tiền chữa bệnh."

      Văn Thố thể nào hình dung được kinh sợ của mình, người lương thiện mạng này từng xem qua nhiều lần, mỗi lần đều là những câu và hình ảnh vô cùng cảm động và sâu sắc. Sao lại như vậy? thể tiếp nhận này.

      "Cuộc đời này là bẩn thỉu." Lôi Lôi cười: " biết thế nào mới là hạnh phúc."

      Văn Thố vẫn còn kinh ngạc, hỏi Lôi Lôi: "Biết là người như thế nào, tại sao còn phối hợp với vạch trần chứ?"

      Lôi Lôi khẽ thở dài: ", ngay cả ba vạn này tôi cũng có đâu."
      bất đắc dĩ : "Dù là bao nhiêu, ít nhất cũng cho tôi tiền. Nếu như tố cáo , ba vạn cũng bị mất."

      Văn Thố lặng im. cũng biết là căn bệnh nặng tốn rất nhiều tiền để chữa trị, năm vài chục vạn, cho dù Vạn Lý còn sống cũng chỉ giúp đỡ được thời gian chứ thể giúp được cả đời.

      Lôi Lôi mở to mắt, sức sống trong mắt bây giờ chỉ còn đầy tro tàn, giống như hai vì sao khô cạn dần: "Văn Thố, căn bệnh này là cái động đáy, chúng ta biết rốt cuộc là còn phải tốn bao nhiêu tiền. Nhà tôi bị tôi phá hỏng hoàn toàn rồi, dựa vào ta, tôi chỉ có thể xuất viện chờ chết."

      Giọng run rẩy mà tuyệt vọng khiến người ta thấy xúc động. Lôi Lôi cố gắng chịu đựng, nước mắt cứ rơi xuống, bất lực : "Phải chết rồi, tôi mới biết tôi hiểu chuyện cũng biết suy nghĩ cho gia đình chút nào. Văn Thố, tôi còn muốn sống, thể chết được."

      "..."

      Lục Viễn tới đây để thăm giáo sư Giang, nhưng tránh được gặp phải Giang San, khi gặp , vẫn rời khỏi phòng bệnh cùng , cảm thấy có chút xấu hổ.

      Hai người trò chuyện, năm nay Giang San phát biểu hai bài luận văn, chỉ có thể trò chuyện về khoa học để tránh khỏi tới chuyện riêng tư trở nên lúng túng.

      Nhưng Giang San chịu buông tha Lục Viễn, hai người trò chuyện lúc, đột nhiên Giang San lại hỏi câu: " hôm đó cùng với , thích ấy phải ?"

      Lục Viễn vốn về vấn đề nghiên cứu ở nước ngoài, đột nhiên bị hỏi câu như vậy, lập tức cứng họng. lúc sau, đắn đo trả lời: " ấy mắc chứng bệnh ức chế thần kinh, có khuynh hướng tự sát vô cùng nguy hiểm, trước mắt là đối tượng nghiên cứu của tôi thôi."

      Giang San thở phào nhõm: "Bởi vì ấy có bệnh cho nên mới quen ấy sao?"

      biết vì sao, thời điểm Lục Viễn nghe thấy ba từ " có bệnh", hơi nhíu mày lại. nghĩ nên lại chút, nhưng biết nên thế nào. cảm thấy như vậy với Giang San phải với ý nghĩa đó.

      Hồi lâu sau, Lục Viễn mới khó khăn gật đầu: "Ừ."

      Giang San đùa: "Em cũng có bệnh, cực kỳ cố chấp, mười năm rồi còn thích , sao gần đây với em?"

      lần nữa Lục Viễn lại lâm vào tình cảnh lúng túng.

      Khi Lục Viễn biết nên trả lời thế nào, vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên có bóng dáng quen thuộc lướt qua tầm mắt của .

      "Văn Thố?" Lục Viễn vừa nhìn thấy Văn Thố, lập tức tới, giây cũng do dự, thậm chí quên mất Giang San còn đứng bên cạnh.

      Ở trong mắt Lục Viễn, Văn Thố chỉ là bệnh nhân, đối với cũng là người rất đặc biệt, cụ thể đặc biệt ở đâu, Lục Viễn cũng ra được.

      Văn Thố thất thần đường, Lục Viễn gọi cũng nghe thấy.

      Lục Viễn tới bên cạnh , chỉ cảm giác có bóng dáng quen thuộc, đột nhiên che bớt ánh sáng mặt trời. Văn Thố ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Viễn với vẻ mặt ân cần lo lắng.

      nhìn Văn Thố, hơi nhăn mày, trách mắng hỏi : "Sao lại thất thần như vậy, gọi cũng nghe?"

      "Lục Viễn?" Văn Thố vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, nước mắt lập tức rơi xuống.

      hề nghĩ ngợi liền chui vào trong lồng ngực Lục Viễn. Lục Viễn kinh ngạc lúc, sau đó nhớ lại thời điểm bị Văn Thố trêu chọc lần trước, nên đưa tay ra ôm hông .

      Văn Thố giống như con mèo chui vào trong áo khoác của Lục Viễn, nắm chặt áo len của Lục Viễn, như đứa bé sợ hãi. Nhiệt độ người Lục Viễn rất ấm áp khiến Văn Thố cảm thấy vô cùng yên bình.

      "Sao vậy?" Lục Viễn ngừng an ủi Văn Thố.

      Văn Thố bị hỏi như vậy, đáy lòng chợt mềm yếu, nhịn được khóc lớn: "Lục Viễn, có phải là tôi rất vô dụng ?"

      Lục Viễn thấy câu hỏi của đầu đuôi: "Vậy là sao? Người nào lại chọc giận đại tiểu thư Văn rồi hả?"

      Văn Thố khóc, cũng gì, Lục Viễn vẫn cố kiên nhẫn, dở khóc dở cười : "Sao lại giống đứa trẻ con như vậy?"

      xong mới nhớ tới Giang San. Khẽ xoay người với Giang San: " xin lỗi, tại tôi có chút việc cần phải xử lý. Tôi phải đây."

      Nghe thấy giọng của Lục Viễn, lúc này Văn Thố mới nhận ra ngoại trừ Lục Viễn còn có người thứ ba. vội vàng lau mặt mình. Từ trong ngực quay lại với cặp mắt sưng đỏ, vẫn cúi đầu xuống. lát sau, với Lục Viễn và Giang San: " xin lỗi, tôi làm phiền."

      xong nhìn Lục Viễn, rồi lại nhìn Giang San, ánh mắt sâu xa. nắm chặt túi giấy tay, quay đầu thẳng đến phòng bệnh.

      Lục Viễn nghĩ là lại nhanh như vậy, theo bản năng nắm lấy cánh tay của : "Sao thế? giải thích gì bỏ là sao?"

      Văn Thố quan tâm, chỉ muốn rời khỏi hai người kia, cái gì cũng , chỉ dùng sức hất tay ra.

      Văn Thố cố gắng giằng tay ra, Lục Viễn sợ làm bị thương nên dùng quá sức, để bỏ .

      Ai ngờ mới vừa được hai bước, liền bị Giang San đứng bên vẫn hề lên tiếng kéo lại.

      Lục Viễn ngờ rằng Giang San đứng ra ngăn cản.

      bướng bỉnh lôi kéo tay áo Lục Viễn, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi Lục Viễn: "Coi như ấy có bệnh , cũng cần giúp ấy như vậy." Giang San dừng lại, nghiêm túc tiếp: "Lục Viễn, nhà tâm lý học nào cứu người như vậy, định kéo mình ra hay sao?"

      Trong bệnh viện người tới lui, tất cả mọi người đều rất vội vã, có ai dừng lại chỉ vì ba người họ.

      Lịch sử nhiều năm của bệnh viện hàng đầu Giang Bắc xây dựng lại mấy lần, các căn nhà đều trùng tu lại, chỉ có cây cổ thụ trăm năm này hề chặt .

      Trời đông ngày càng lạnh hơn, gió lạnh thổi, cây chỉ còn lại vài chiếc lá héo vàng khô. Khung cảnh rất tiêu điều, vắng lặng.

      Văn Thố cúi đầu bước vội , nhưng vẫn nhịn được dừng lại. Toàn thân run rẩy đứng đó, giống như chiếc lá héo vàng cây run lẩy bẩy.

      Trong phút chốc, cảm thấy hình như thính giác của mình có chút vấn đề.

      mơ hồ ngẩng đầu nhìn Giang San, xoay đầu lại, nhìn chân mày nhíu chặt lại của Lục Viễn.

      Lục Viễn luôn dịu dàng che chở cho , bị trêu chọc mà vẫn chịu thua.

      Ở trong lòng vẫn luôn ngu ngốc cho rằng Lục Viễn tới là để thay thế Vạn Lý.

      ra từ đầu tới cuối, đều phải là Lục Viễn mà vẫn tin tưởng.

      Giọng hơi run rẩy, biết đáp án khiến cho mình đau khổ, vẫn hỏi: "Bởi vì tôi có bệnh nên mới đến gần tôi sao?" Hỏi xong, chính cũng nhịn được mà tự giễu cười: "Đúng, vốn là bởi vì tôi có bệnh mới đến gần tôi thôi."

      Trong lúc ấy, khóe mắt đầy nước mắt, Văn Thố bướng bỉnh ngẩng đầu, trong lòng căng lên, cố chấp hỏi Lục Viễn: "Sau đó sao? Sau này cũng vậy sao? Bác sĩ Lục."

      Hết chương.
      Last edited: 19/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20

      Editor : Misali

      Từ đến lớn, Văn Thố luôn là vô cùng mạnh mẽ, khi còn bé, người ta cười nhạo có ba, khinh thường mẹ luôn tới đón rất trễ... Nhưng chưa bao giờ khóc. Cho đến khi mẹ giải quyết xong công việc, cuối cùng mới đến trường học, nhìn thấy Văn Thố bình tĩnh chờ đợi, mới thể chịu được nữa mà ôm mẹ òa khóc, sau khi lớn lên, dù gặp phải khó khăn mà thể giải quyết nổi, cho dù là đả kích rất lớn, cũng khóc, nhưng chỉ cần Vạn Lý ôm vào lòng, rơi nước mắt, cho dù là người có vết thương rất .

      Văn Thố chỉ khóc trước mặt người mình thương nhất, bởi vì biết, chỉ có họ mới cảm thấy đau lòng.

      Từ khi quen Lục Viễn, Văn Thố luôn khóc trước mặt , ràng giữa hai người có quan hệ gì.

      Chuyện đến bây giờ đều là lỗi của Văn Thố, là Văn Thố tự cho là mình đúng, cảm thấy Lục Viễn hề giống người khác, nên tự quyết định phụ thuộc vào người đàn ông này.

      ngẩng đầu lên, đưa tay lau sạch nước mắt mặt, giọng : " xin lỗi, câu hỏi của tôi có chút vô vị, có thể cần trả lời."

      xong, xoay người chuẩn bị rời , nghĩ rằng Lục Viễn lại kéo tay , Văn Thố quay đầu lại hỏi : "Còn chuyện gì sao?"

      Lục Viễn mím chặt môi, nhíu mày lại. nắm cánh tay Văn Thố, nhưng quay đầu lại với Giang San ở đằng sau: "Giang San, chuyện này liên quan đến đúng ?"

      câu hỏi thẳng thắn khiến Giang San nên lời: "Nhưng..."

      " nhưng nhị gì hết, tại tôi có chút chuyện cần xử lý, mởi về trước có được ?"

      Giang San bị Lục Viễn làm mất thể diện ngay trước mặt Văn Thố, mặt đỏ lên, trừng mắt, hồi lâu gì. Cuối cùng giận dỗi : "Tùy ."

      Nhìn Giang San chạy xa dần, mặc dù còn tức giận như vừa rồi, nhưng trong lòng vẫn chua xót, Văn Thố quay đầu , đứng yên tại chỗ.

      Lục Viễn buông tay Văn Thố ra, chỉ nhìn : "Nếu như có bệnh, tôi có thể quen biết sao?" Lục Viễn khoanh tay trước ngực, chuyện với Văn Thố.

      "Tôi có bệnh với ta làm gì chứ?" Văn Thố nhìn chằm chằm Lục Viễn: " sợ ta hiểu lầm hay sao?"

      Lục Viễn yên lặng lúc, thẳng thắn: "Chuyện này là tôi đúng.

      Văn Thố nghe như vậy, càng lạnh lùng, xuy tiếng.

      " ấy có bệnh, tôi nên im lặng, giải thích là lỗi của tôi."

      Rốt cuộc Văn Thố nhịn được, tức giận: " ai có bệnh hả? Lục Viễn, xem ra tôi hiểu rồi."

      Thấy Văn Thố dần khôi phục dáng vẻ bình thường. Lục Viễn thu lại nụ cười và thái độ trêu chọc, híp mắt lại, xem xét kĩ tình hình của Văn Thố, hỏi :
      "Văn Thố, muốn nghe câu trả lời thế nào? Tại sao tôi lại quen biết ? có chắc rằng tôi trả lời thừa nhận ?"

      " là đồ khốn kiếp!" Trong đầu Văn Thố như sắp bị nổ tung, bí mật giấu kín bị Lục Viễn như lòng bàn tay, thẹn quá hóa giận, nắm tay lại, khách khí đánh tay lên người Lục Viễn.

      dùng tất cả sức lực đánh Lục Viễn, nghĩ với lực này đánh nhất định là rất đau. Nhưng Lục Viễn lại kêu lên tiếng, cũng ngăn cản , để cho đánh.

      Khi muốn dừng tay lại, đột nhiên Lục Viễn duỗi tay ra, ôm vào lòng chặt. mang chút do dự. Lúc bị ôm vào trong ngực, Văn Thố chợt ngừng giãy dụa, chỉ yên tĩnh mặc cho ôm.

      Cằm dựa vào đầu , cử chỉ thân mật này khiến nhịp tim Văn Thố đập rất nhanh.

      Lục Viễn bất đắc dĩ thở dài cái: "Nguyên nhân tôi quen , cũng giống như quen tôi thôi."

      Tất cả đều tự chủ được, đến gần, bắt đầu động lòng.

      Đột nhiên Văn Thố đẩy Lục Viễn ra, hất mặt giọng : "Tôi và giống nhau."

      sờ lên mặt, : "Người bẩn rồi kìa."

      Lục Viễn nhíu mày: "Đều là do nước mắt của , còn chối bỏ hả?"

      Văn Thố mím môi, mơ hồ có thể cảm thấy mặt nóng rực lên, yên lặng nhìn Lục Viễn, biết rốt cuộc mình suy nghĩ gì.

      muốn nghe câu trả lời thế nào? Chính cũng thể xác định .

      Ôm chặt tập tài liệu trong tay, Văn Thố lúng túng: "Tôi đây."

      " đâu?"

      "Cho người khác tiền để chữa bệnh."

      Lục Viễn hỏi: "Ai vậy?"

      Văn Thố suy nghĩ lúc rồi trả lời: " người bạn của Vạn Lý."

      Lục Viễn nhíu mày, lúc sau mới hỏi: " rồi, trở lại có còn là Văn Thố vừa nãy ?"

      Văn Thố biết gì. Nhưng lại muốn giả bộ hiểu. ràng thấy tâm tình dao động, vẫn cố gắng trấn tĩnh: "Thần kinh."

      "..."

      Lục Viễn nhìn Văn Thố chạy xa, cuối cùng cũng chạy theo.

      Đúng là người phụ nữ nhẫn tâm, vẫn đứng đó, nghĩ rằng quay đầu lại nhìn, nhưng từ đầu đến cuối hề quay đầu.

      Bạn bè của Vạn Lý rất nhiều, dù qua đời ba năm nhưng vẫn liên quan đến cuộc sống của .

      Lục Viễn nghĩ như vậy, đột nhiên tự giễu cười, sao người sống sờ sờ lại so đo với người qua đời cơ chứ?

      Hai tay đút túi quần về. Vừa mới ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy Giang San vẫn chưa .

      vẫn đau buồn như vậy, ngồi ở trước cửa bệnh viện, nhìn thấy Lục Viễn ra ngoài, lập tức đứng lên. Khi nhìn thấy Lục Viễn, lau vội nước mắt mặt.
      Lục Viễn nhìn , thở dài.

      Giang San xấu hổ, nghe thấy bước chân của Lục Viễn, giọng : "Em xin lỗi, là lỗi của em."

      Lục Viễn : "Mười năm học tập, tôi và cũng đều hiểu, mấy lời quá khích như vậy nên ra."

      Giang San cắn môi, đôi mắt sưng đỏ: "Tôi thể nhìn theo góc độ nhà nghiên cứu tâm lý học để chuyện với ấy."

      Lục Viễn nhìn Giang San, ôn hòa : "Tôi có thể hiểu." dừng lại mấy giây rồi : "Bởi vì tôi cũng thể làm như vậy."

      " có ý gì?"

      Lục Viễn thẳng với Giang San, thành thực trả lời: "Giang San, tôi thích ấy."

      Đột nhiên Lục Viễn thấy cảm kích xuất của Giang San, phải , lí giải được nghi ngờ lâu nay.

      "?"

      Lục Viễn cười: "Tôi biết là tôi thích ấy trong bao lâu." dùng tay để diễn tả khoảng cách. "Có lẽ rất ngắn." Sau đó lại giang tay rộng hơn. "Cũng có thể là rất dài, tôi biết nữa, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi trải qua chuyện này. Trong lòng ấy có người khác, có lẽ phải rất lâu, căn bản tôi có cơ hội, nhưng tôi cũng thấy đau khổ. Giang San, thích người cũng nhất định phải lấy bằng được."

      Mắt Giang San sưng đỏ, cắn chặt môi đè nén nước mắt: "Lục Viễn, như vậy công bằng với em."

      "Chuyện tình cảm phải cuộc thi, làm đúng đáp án rồi, tôi cũng thể cho tối đa điểm, nộp giấy trắng tôi cũng thể loại . Tôi có công bằng để cho bất cứ ai, tôi chỉ quyết định theo trái tim của tôi."

      Thời gian bảy năm, Giang San nghĩ rằng kết cục lại như vậy. nắm tay Lục Viễn, vẫn cố chấp: "Là bởi vì ấy có bệnh, ấy tự sát, cho nên mới chú ý đến ấy đúng ?"

      Lục Viễn thở dài, chợt nhớ lại câu trước kia Văn Thố với , chuyện tình cảm, khoa học tân tiến nhất cũng thể giải thích được. Giang San học nhiều như vậy, đến lý luận có thể so với bất cứ ai, nhưng phản ứng của lại chỉ giống như người phụ nữ bình thường. Tình cảm này căn bản là có phương pháp.

      Lục Viễn yên lặng lúc: "Giang San, nếu như vậy, tôi phải thích bao nhiêu người đây?"

      "..."

      Lục Viễn thổ lộ tình cảm của mình với Văn Thố cho Giang San, nhưng nữ chính Văn Thố lại hề nghe thấy chữ. Ngày hôm đó, gặp Lục Viễn, bởi vì bận chuyện khác, là chuyện của Lôi Lôi.

      lấy tiền cổ phiếu của mình ra, trước kia gửi mười vạn vào, hôm nay rút ra 50 vạn. dùng số tiền ấy, chủ yếu là muốn giúp Lôi Lôi.

      Nhưng Lôi Lôi lại nhận tiền của Văn Thố. Hỏi nguyên nhân, Lôi Lôi chỉ đùa: "Phối hợp với Cát Minh Nghĩa làm nhiều chuyện như vậy, 'thù lao đóng phim' kia là đủ rồi."

      Dù Văn Thố cố gắng thế nào, Lôi Lôi vẫn nhận. Văn Thố còn cách nào, nên cầm tiền về.

      Lôi Lôi biết rằng bệnh của mình hết cách xoay chuyển, dùng tiền để kéo dài tính mạng, có thể chống đỡ được bao lâu, ai cũng tính toán gì hết, đành lòng quật ngã nhiều người thân bên cạnh mình nữa. Ba mẹ và bạn khổ cực khiến rất áy náy, ngủ cũng yên giấc.

      Văn Thố suy nghĩ kỹ mấy ngày, nghĩ đến phương pháp xử lí "Vẹn cả đôi đường" -- vạch trần tên Cát Minh Nghĩa kia.

      Nhưng tên Cát Minh Nghĩa là người giả nhân giả nghĩa như vậy, phải dễ dàng đối phó. Mấy ngày ở nhà, Văn Thố cố nghĩ ra kế hoạch.

      Cát Minh Nghĩa là ông chủ của xí nghiệp tư nhân, bản thân hề thiếu tiền, ban đầu định lòng làm từ thiện, sau đó lại phát ra mấu chốt buôn bán, vì vậy chuyên tâm tiến hành. làm việc cẩn thận, có thể tham dự vào thứ chuyện ngổn ngang này của chỉ có người mà thân thiết nhất, chính là vợ . Từ gia đình, danh dự cùng với lợi ích từ nhiều góc độ, tất nhiên Cát Minh Nghĩa trở thành người vô cùng sợ vợ.

      Văn Thố nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chiêu mỹ nhân kế này, dù có nguy hiểm thế nào, thực để ý tới liền trực tiếp tiến hành.

      dùng ít thủ đoạn, hỏi thăm được lộ trình của Cát Minh Nghĩa. ra tên cặn bã này cũng ham mê sắc đẹp, thường tới mấy quán bar. Tối thứ sáu, hay bỏ bê công việc để đến đó.

      Văn Thố chọn chiếc váy màu đen bó sát, phối hợp với đôi giày cao gót đen, tóc xoăn cặp lên, vành tai xỏ khuyên đen, móng tay thon dài, toàn bộ trang phục đều là màu đen. giống như nữ xinh đẹp, soi gương trang điểm cẩn thận, xác định là tất cả hoàn mĩ rồi mới lái xe .

      Dù thế nào Văn Thố cũng nghĩ rằng, đến quán bar cũng có thể gặp phải Lục Viễn.

      mua con gà quay ngang qua ở gần quán bar, nhìn kỹ, xác định là Văn Thố mới nhíu mày tới.

      Từ khi Lục Viễn bắt đầu thấy Văn Thố, chân mày hoàn toàn giãn ra, cứ quan sát Văn Thố, mặc trang phục hấp dẫn, là muốn hại mắt . Mặc dù bên ngoài, có khoác chiếc áo màu đen, nhưng ngực "như sóng tràn bờ", lúc ấy áo khoác ngoài nhất định phải cởi ra. Lục Viễn càng nhìn càng thấy khó chịu, sau cùng cơ hồ là dùng mũi để nhìn người.

      " thấy lạnh sao?" Giọng của Lục Viễn như từ trong mũi, mang theo nhiều khó chịu.

      Văn Thố híp mắt nhìn Lục Viễn, nghiêm túc : "Đây là y phục dạ hành, chưa xem phim truyền hình bao giờ sao? Tôi đây là muốn cướp của người giàu, giúp người nghèo khó."

      (y phục dạ hành : trang phục dạ hội)

      Mặc dù có chút thô tục, nhưng Văn Thố những lời sai.

      Lục Viễn nheo mắt nhìn , tin: "Cái này là trang phục quán bar chứ y phục dạ hành gì chứ?"

      "Ha ha." Văn Thố cười: " biết rồi còn hỏi, đần độn hả?"

      Văn Thố liếc nhìn đồng hồ, rảnh để dây dưa với Lục Viễn nữa. gặp lại rồi vào quán bar.

      Lục Viễn bị bỏ rơi, trong lòng thoải mái, trong đầu ngừng tưởng tượng mặc như vậy ..., yên lòng theo vào quán bar.

      Trước khi vào, bảo vệ ở cửa ngăn Lục Viễn lại: "Đại ca, vào trong cấm mang theo thức ăn."

      Lục Viễn nhìn lướt qua gà quay tay mình, lúc này đến đây chính là thèm ăn vì nhà này gà quay rất nổi tiếng. phải vì nguyên nhân này, cũng gặp Văn Thố rồi. cân nhắc lúc, thấy Văn Thố làm yên lòng, lập tức ném gà quay vào thùng rác.

      Bảo vệ giơ gậy côn người của ra, giọng hỏi Lục Viễn: " đến tìm người sao?"

      Lục Viễn kinh ngạc: "Sao biết?"

      Tên bảo vệ kia thở dài, sâu xa: "Đại ca, xem ra là người đàng hoàng nên tôi mới khuyên , phụ nữ ở đây đều lòng, đừng nên vào."

      Đôi lời của tác giả

      Lục Viễn hút thuốc, nhìn tác giả: "Sao lại viết tôi thành như thế chứ, lại còn tán nữa?"

      Tác giả yếu ớt : " phải còn có Văn Thố sao? người như thế còn chưa đủ hả?"

      " có cho tôi cơ hội lựa chọn sao?" Lục Viễn nhả khói thuốc, níu vạt áo tác giả.
      Văn Thố trừng mắt nhìn: " còn muốn chọn?"

      Lục Viễn lập tức lắc đầu: "Ý của phải còn chưa có cưa được sao?
      Cũng tám vạn chữ rồi mà còn chưa cưa được như ?"

      Tác giả khiêm tốn, nghiêm túc : "Kỳ cục! Tôi nhất định mau chóng sắp xếp cho ăn thịt... Tần Tiền sao?"

      Lục Viễn: " ra có cũng sao, nên miễn cưỡng ăn thịt, có hơi béo chút, ăn vô..."
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 21

      Editor : Misali


      Lục Viễn vào quán bar vẫn còn nghĩ về lời và ánh mắt đồng cảm của tên bảo vệ kia. Cảm thấy kỳ lạ. Rốt cuộc trong đầu mơ màng cái gì, Lục Viễn vẫn nghĩ ra.

      Lục Viễn là nhà khoa học nên rất ít khi đến quán bar, từ khi vào đại học tới bây giờ, đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên là vào đêm giáng sinh, cả lớp cùng đến quán bar nổi loạn, Lục Viễn cũng phải là người đặc biệt, vì vậy cũng theo.

      Lúc ấy, Giang San vẫn chưa ra nước ngoài. Cả lớp cũng biết Giang San thích Lục Viễn, nên đương nhiên để ngồi bên cạnh Lục Viễn.

      Quán bar đêm giáng sinh đông đến đáng sợ, đặt trước có vấn đề, người phụ trách báo là phải đợi tiếng mới có chỗ. Cả đám người ngồi ở bờ sông, ngày đó vẫn còn tuyết rơi, nhưng đám người trẻ tuổi ở chung chỗ, điên cuồng ca hát, dường như ngay cả rét lạnh cũng có thể chống cự.

      Giang San yên tĩnh ngồi bên cạnh , mọi người ca hát vỗ tay, mọi người chuyện lắng nghe, trầm tĩnh khiến người ta thấy rất thoải mái. được mọi người mến, đơn thuần là bởi vì tài giỏi và xinh đẹp.

      Nhìn lạnh run lên, Lục Viễn cởi áo khoác ngoài mặc cho Giang San. Cũng có cử chỉ đặc biệt gì, chỉ là từ Lục Viễn có tính tình giống "máy điều hòa khí". người đàn ông, có khả năng nhất định bảo vệ phụ nữ.

      thể , đây là quyết định sai lầm. Bởi vì hành động này của Lục Viễn, Giang San nảy sinh ra rất nhiều ý nghĩ nên.

      Sau giờ, đám người cùng vào trong quán bar. Mặc dù Giang San trả lại áo khoác cho , nhưng bắt đầu cảm thấy thoải mái. Chắc là do nhiệt độ chênh lệch trong ngoài, gió bên ngoài cũng thổi quá mạnh, Lục Viễn vào trong liền hắt xì hơi liên tục. Đúng, bị cảm.

      Tựa vào ghế salon mềm mại, Lục Viễn thấy hơi váng đầu, trước mắt trở nên mơ hồ. Cả lớp đều chơi trò chơi, bởi vì thể nào tập trung tinh thần, nên Lục Viễn thua liên tục, ngày đó bị phạt uống rất nhiều rượu.

      Cả người đều thoải mái, Lục Viễn dựa vào tường đến phòng vệ sinh.

      Rượu cồn kích thích tình dục. Nhà vệ sinh ở quán bar như trận bom mìn, lần đầu tiên tới Lục Viễn biết, từ nhà vệ sinh xong ra ngoài, Lục Viễn nhớ thấy bao nhiêu cặp đôi nam nữ trẻ tuổi coi ai ra gì, thậm chí còn có đôi nam.

      Lục Viễn lúng túng, chỉ cúi đầu như có chuyện gì, nhưng ngờ rằng bị bóng dáng quen thuộc ngăn lại.

      Giang San mặc áo khoác ngoài màu xám tro, mặt đỏ hồng lên vì uống rượu, ngượng ngùng hỏi Lục Viễn: " bị cảm sao?"

      Lục Viễn hít mũi, trả lời: " sao, ngủ giấc là khỏe lại."

      "Đều là do vừa rồi khoác áo cho em."

      Lục Viễn cười ngượng ngùng: " liên quan tới đâu."

      Giang San chớp mắt , giọng : "Em nghe cảm chỉ cần truyền cho người khác, khỏi rất nhanh."

      "Gì cơ?"

      Lục Viễn chưa kịp phản ứng, Giang San nhón chân lên hôn vào môi .

      Như vậy lúc, Lục Viễn hơi há mồm, thời điểm chuẩn bị đẩy Giang San ra, Giang San liền lui về phía sau bước dài.

      "Truyền cho em, khỏi nhanh hơn." như vậy, sau đó xấu hổ chạy . Để lại Lục Viễn đứng ngây người ra.

      "..." Đúng, đây chính là nụ hôn đầu của bác sĩ Lục.

      Sau này, chuyện đó Lục Viễn cũng muốn nhắc tới, cũng bởi vì chuyện này, Lục Viễn bắt đầu lẩn tránh Giang San.

      Quan trọng nhất là ngày hôm sau, bởi vì cảm nên sốt cao. Từ đến lớn, thân thể Lục Viễn vốn rất khỏe, đến bệnh viện chỉ kiểm tra sức khỏe, bởi vì lần cảm này, phải ở trong bệnh viện tuần lễ.

      Tâm lý học là môn khoa học tự nhiên đan xen khoa học xã hội, cho dù là hay nghiên cứu khoa học, mỗi khi bị tình làm cho mù quáng, cũng liều lĩnh như vậy.

      phải truyền cho ấy là khỏi nhanh sao? Sao thấy có chuyện ấy? Vậy là hôn vô ích à?

      Lục Viễn cứ suy nghĩ về quá khứ, trong đầu bắt đầu bực bội tìm Văn Thố. qua đám người, cảm nhận được hơi thở rượu quen thuộc, đám người nhảy múa, còn có cơn đau nhức đầu. vòng, Lục Viễn cũng tìm được Văn Thố. Đành phải ngồi ở quầy rượu, tiếp tục quan sát tìm kiếm.

      Lục Viễn liếc mắt nhìn thực đơn, nghĩ trong túi mình mang nhiều tiền, gọi ly rượu giá vừa phải, cần thêm tiền. Ba người phục vụ vừa nhìn thấy , lập tức khinh thường, chậc lưỡi: "Như vậy mà cũng muốn tới đây tán ?"

      "Này." Lục Viễn cuống lên: "Tôi tới tìm người, phải..."

      Tên phục vụ bê rượu ra, vừa quan sát kĩ gương mặt ửng hồng : "Ai tới đây cũng như vậy."

      Lục Viễn im lặng cứng họng, cầm ly rượu tay tên phục vụ kia rời .

      Cả quầy rượu VIP bên kia, Lục Viễn qua được, nghĩ nàng nhà giàu Văn Thố này chắc ở bên kia, cầm ly rượu tay, Lục Viễn chỉ hữu tâm vô lực.

      chuẩn bị bỏ , đột nhiên Văn Thố xuất . đứng bên cạnh tên DJ, tiện tay vén tóc xoăn rơi xuống, toát lên vẻ lười biếng và hấp dẫn, khiến tất mọi người đều chú ý.

      nhạc vang lên du dương, cởi giày cao gót ra, từng bước lên sân khấu, mỉm cười, cầm mic hát.

      Đó là lần thứ hai Lục Viễn nghe Văn Thố hát. , Văn Thố hát cũng tốt lắm, thậm chí có điểm giống giọng trẻ con, đủ sức. chọn bài "Nhiều lắm" của Trần Khởi Trinh, bi thương mà nhàng, mang theo vẻ hồn nhiên, kỳ lạ, bài hát này vô cùng thích hợp với , hát lên rất hài hòa. Dáng vẻ chăm chú ca hát của khiến mọi người đắm chìm vào.

      Hát xong, đột nhiên rời khỏi sân khấu, thậm chí giày cao gót cũng để lại.

      Lục Viễn cố gắng theo dõi , nhưng thể nào tìm được. Lục Viễn xung quanh , tới lui lại bị những người phụ nữ say rượu ngăn cản. Ở đây hạng người nào cũng có, có nhiều người giàu có đến đây tìm người đẹp, tìm đàn ông, rồi vung tiền cho họ .

      Lục Viễn còn cách nào, dùng hết sức lực để thoát ra. Đến khi lấy lại tinh thần, Văn Thố thấy bóng dáng gần nửa giờ rồi. Lục Viễn vội vàng bỏ ly rượu xuống, nhặt đôi giày cao gót của Văn Thố lên, chạy ra khỏi sàn nhảy.
      Khi Lục Viễn rời khỏi quán bar, tên bảo vệ lại ngăn cản .

      "Thế nào rồi?"

      Thấy Lục Viễn cầm đôi giày cao gót màu đen, tên bảo vệ kia thở dài, đưa túi gà quay cho : "Đại ca, buông tay , nơi này thực tìm được tình đâu."

      Lục Viễn ngây người nhận lấy túi gà quay, nghĩ rằng trong đầu tên bảo vệ này quá đặc sắc.

      có nhiều thời gian để lung tung với tên bảo vệ này, tay cầm giày cao gót, tay cầm túi gà quay rời .

      Lục Viễn vừa mới xa lâu, đột nhiên quay trở lại. Bởi vì nhìn thấy xe của Văn Thố dừng ở trong ngõ bên cạnh quán bar.

      nhanh chóng chạy đến, gió lạnh đến thấu xương, đứng ngoài cửa xe, nhìn Văn Thố mặc quần áo ở bên trong, ghế sau xe loáng thoáng còn có người đàn ông say rượu. nhìn thấy Lục Viễn tới đây, kinh ngạc, bĩnh tĩnh liếc nhìn , tiếp tục việc của mình. tháo kẹp tóc ra, tư thế vô cùng quyến rũ.

      Lục Viễn thấy giống như có lửa, hoàn toàn đốt cháy .

      Lục Viễn ném mạnh giày cao gót của Văn Thố và túi gà quay xuống đất. Giày cao gót của Văn Thố đánh mạnh vào xe, rơi xuống mặt đất, phát ra hai tiếng giống như tiếng nổ.

      Tình huống này, người ta thấy được, lại tưởng rằng Lục Viễn bắt kẻ biến thái nào đó.

      Lục Viễn chống nạnh, hung hăng chỉ vào Văn Thố : " ra đây cho tôi."

      Văn Thố nhìn thấy như vậy, thể nhịn cười: " diễn trò gì vậy?"

      Lục Viễn nghe càng tức giận hơn: "Ra cho tôi!" tức run lên: "Văn Thố, có phải điên rồi ? có biết làm cái gì ? Sao lại tự chà đạp mình như thế?"

      Giọng của Lục Viễn quá lớn, người ngồi phía sau mơ màng lẩm bẩm.

      "Xuỵt." Văn Thố ra hiệu.

      "Xuỵt cái đầu !"

      Tên Cát Minh Nghĩa kia lừa gạt nhiều người như vậy, Văn Thố ngờ tới.

      Có lẽ như lời của Lôi Lôi, vì muốn sống, chỉ cần có hi vọng còn sống, ai cũng tính toán dùng bất cứ thủ đoạn nào.

      Văn Thố gần như mất nhiều công sức để giải quyết việc của Cát Minh Nghĩa. Từ khi thấy Văn Thố, Cát Minh Nghĩa liền bị mê hoặc. Văn Thố rót vài ly rượu có chứa thuốc ngủ cho , mơ màng theo lên xe Văn Thố, xe Văn Thố chuẩn bị sẵn sàng máy quay để vạch trần bộ mặt của .

      Trong chốc lát, Cát Minh Nghĩa bị ngấm thuốc ngủ. Văn Thố giải quyết nốt công việc của mình, còn chưa tìm Lục Viễn, ngược lại Lục Viễn tìm tới rồi.

      Văn Thố bình thản nhìn Lục Viễn thao thao bất tuyệt ở đó, dáng vẻ kích động kia, có phản ứng hoàn toàn giống như người đàn ông mới bị cắm sừng.
      Văn Thố càng nhìn càng thấy buồn cười.

      " cười cái gì? Sao còn có mặt mũi để cười cơ chứ?" Lục Viễn nghiêm túc nhìn chằm chằm Văn Thố.

      Văn Thố bình thản nhún vai: "Tại sao tôi thể cười? Chúng ta có quan hệ như thế nào? lo nghĩ hơi nhiều rồi đấy."

      Lục Viễn nghe câu của Văn Thố, được nữa, trừng mắt nhìn Văn Thố, lát sau, ánh mắt đầy ý.

      "Được rồi, tôi đây." xong, Lục Viễn nhặt giày của Văn Thố lên, đặt ở cạnh xe: "Trời lạnh, giày vào lạnh chân đấy."

      Lục Viễn vốn là như vậy, nếu như còn mắng chửi người ta, cũng tức giận như vậy, còn đuổi theo để giải thích, khi chuẩn bị nhất định . Văn Thố thấy qua vẻ dứt khoát của Lục Viễn, cũng dám trêu chọc . Vội vàng xuống xe cản Lục Viễn: " phải như nghĩ đâu, tôi với rồi mà, cướp của người giàu, chia cho người nghèo."

      nhanh chóng giày cao gót vào, lôi kéo Lục Viễn chịu buông tay. giọng mọi chuyện cho Lục Viễn. Lục Viễn càng nghe càng nhíu mày lại, cuối cùng : "Sao có thể làm chuyện như vậy? Rất nguy hiểm có biết ?"

      Văn Thố cười ha ha: " xem tôi có làm sao đâu, cũng thiệt thòi gì, chỉ bị sờ soạng chút."

      Văn Thố cho rằng giải thích như vậy hết chuyện, ai ngờ Lục Viễn chưa đánh nhau bao giờ, mặt đỏ lên, mạnh mẽ mở cửa sau ra, đấm liên tục vào mặt Cát Minh Nghĩa, hết sức tàn nhẫn.

      Cát Minh Nghĩa vốn ngủ, cước ấy khiến tỉnh lại. nửa tỉnh nửa mê dựa vào phía sau ngồi dậy, mơ màng nhìn Lục Viễn và Văn Thố, cứng đầu hỏi: " phải khách sạn sao? Tại sao vẫn còn ở đường?"

      Nội tâm Văn Thố vô cùng hồi hộp, quay đầu tức giận hỏi Lục Viễn: "Làm sao bây giờ? Phải làm cho ngất chứ?"

      Lục Viễn nghĩ là người này rất nhạy cảm, cước tỉnh dậy. mím môi do dự lát, cuối cùng kéo thân thể mềm nhũn của Cát Minh Nghĩa.
      đánh mạnh vào gáy của Cát Minh Nghĩa.

      "Ai u." Cát Minh Nghĩa bị đánh mạnh, vẫn mơ màng kêu rên.

      Tình hình biến chuyển bất thường khiến Lục Viễn và Văn Thố hỗn loạn. Lục Viễn hoặc là làm, làm phải làm cho xong, dùng lực lớn hơn nữa đánh Cát Minh Nghĩa.

      Cát Minh Nghĩa kêu tiềng rồi ngã xuống.

      Thấy ngất , Văn Thố quệt mồ hôi, quay đầu lại gọi Lục Viễn: "Lên xe , còn nghĩ gì nữa?"

      Lục Viễn nhìn tay mình cười khúc khích, lẩm bẩm: " ra tôi có sức lực như vậy..."

      Cát Minh Nghĩa tỉnh lại, thấy chính mình bị trói ghế trong phòng khách, toàn thân chỉ mặc độc cái quần lót, thực ra là bởi vì Văn Thố muốn nhìn thấy cảnh bẩn nên mới như vậy.

      Cát Minh Nghĩa cũng phải kẻ ngốc, vừa nhìn khung cảnh này cũng biết mình chết chắc rồi.

      Văn Thố cầm điện thoại di động của , gõ tin nhắn rồi chìa ra cho nhìn: "Tôi gửi tin cho tất cả ký giả. Ngày mai ông tới khoa u bướu bệnh viện để tài trợ tiền."

      "Tại sao?"

      Văn Thố lấy máy ảnh ra, Cát Minh Nghĩa dụ dỗ Văn Thố lên giường bằng những lời hạ lưu, vẻ mặt kia khiến người ta thấy khinh bỉ.

      "Tôi chia sẻ lên mạng, về sau ông ra sao, quan trọng nhất là vợ ông, bà ta có thể tha thứ cho ông hay ? Tôi đoán là phần tiền cũng có rồi."

      Cát Minh Nghĩa toát mồ hôi lạnh: " muốn gì?"

      Văn Thố cười: "Ông giao tiền ra là được, tôi cần nhiều."

      Vừa lúc này, Lục Viễn mang thức ăn vào phòng.

      Cát Minh Nghĩa vùng vẫy: "Thế này là bắt cóc tống tiền, phạm tội có biết ?"

      " người lừa đảo như ông cũng biết thế nào là phạm tội sao?"

      Lục Viễn cúi đầu trầm tư lúc, nhìn Cát Minh Nghĩa, rồi lại nhìn Văn Thố, giọng : "Đây đúng là phạm tội."

      Cát Minh Nghĩa nghĩ rằng Lục Viễn sợ, hả hê vui sướng, rồi Lục Viễn tiếp: "Ông phạm tội ông có biết ? Đưa tiền trả lại cho tất cả bệnh nhân, chúng tôi tố cáo ông."

      ....

      Sau đó, dĩ nhiên là Cát Minh Nghĩa cấp tiền cho Lôi Lôi. lúc cho ba mươi mấy vạn, rất nhiều phóng viên đưa tin về việc làm từ thiện của .

      Tất cả mọi người đều tán dương Cát Minh Nghĩa, nhưng từ đầu đến cuối, "Đại thiện nhân" Cát Minh Nghĩa chỉ biết cười khổ. nhìn ánh mắt của Văn Thố chỉ có thể kìm nèn, quá khổ sở.

      Đứng bên ngoài phòng bệnh, Văn Thố gọi điện thoại cho Lục Viễn, kể lại tất cả cho , Lục Viễn cười: " ngờ là làm được, tố cáo ."

      " biết điểu như vậy là tốt, ít nhất là giúp được số người."

      Lục Viễn yên lặng hồi, đột nhiên : " trưởng thành hơn rồi."

      Văn Thố cười: "Những thứ phim kia, tôi vẫn gửi cho vợ ."

      Lục Viễn kinh ngạc: " là tuyệt tình! sợ trả thù sao?"

      Văn Thố chỉ cười. Nghĩ thầm, vẫn nên cho bà ta xem chút chứ?

      Nửa đoạn phim sau, tên đầu heo kia nửa mê nửa tỉnh, cứ gọi tên vợ . Chắc hẳn trong lòng cũng rất vợ, chỉ là muốn bành trướng chút. người đàn ông sợ vợ, chỉ sợ mất .

      Như lúc đầu, muốn từ thiện cũng là ý nghĩ lòng giúp đỡ, trợ giúp cho người khác.

      Có lẽ giống như Lục Viễn , đời này có người thực xấu. Chỉ là do bất đồng quan điểm mà thôi.

      Văn Thố hi vọng sau chuyện lần này, tên Cát Minh Nghĩa kia hoàn toàn tỉnh ngộ. Dĩ nhiên đây chỉ là hy vọng của .

      Trong phòng bệnh vô cùng náo nhiệt, Văn Thố cười, cách xa khỏi đám người, từng bước tới thang máy. Đáy lòng thấy vô cùng thỏa mãn và may mắn, cũng thấy vô cùng vắng lặng.

      Thang máy xuống, Văn Thố ngây người nhìn con số ngừng thay đổi.

      "Ding." Cửa thang máy mở ra. Văn Thố cúi đầu ra ngoài.

      "Tiểu thư Văn."

      Văn Thố nghe thấy, quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang San chờ lâu, đứng ở tầng khu nội trú, mỉm cười ưu nhã với Văn Thố.

      Văn Thố liếc nhìn , nghĩ thầm: người này là muốn gây phiền phức sao? Có nên theo hay ? Nếu là vì Lục Viễn mà đánh nhau, có thể tỏ ra hứng thú được ?

      Đôi lời của tác giả : tiểu kịch trường.

      Lục Viễn: Nếu như em là tác giả, em viết về theo phương diện kia như thế nào?

      Văn Thố: phương diện nào?

      Lục Viễn chậc lưỡi: phương diện vô cùng mạnh mẽ ấy.

      Văn Thố: oh.... trúng tim đen, đánh vào trực diện, phát triển mạnh mẽ.
      Lục Viễn: .....

      Tác giả cuống quýt ghi chép: xong rồi.

      Lục Viễn: Cút!

      QAQ nhìn ánh mắt tôi -- mọi người biết nhìn xong nên làm gì chứ? Biết ~

      Hết chương.
      Last edited: 21/12/15
      asuna1999 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 22

      Editor : Misali

      Văn Thố ngồi chuyện với Giang San, chỉ lặng lẽ mỉm cười, chửi thầm trong lòng, Văn Thố hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      Giang San ưu nhã hiểu ý, với Văn Thố: " Chúng ta rảnh rỗi ngồi trò chuyện chút được à?"

      " rảnh." Văn Thố gần như hề nghĩ ngợi trả lời luôn.

      Giang San ngạc nhiên lúc, nhưng hề tức giận, chỉ hỏi ý: " sợ cái gì chăng?"

      Văn Thố mím môi : "Tôi sợ tôi nhịn được đánh nhau."

      Sắc mặt Giang San thay đổi: "Quả nhiên là rất đặc biệt."

      " có chuyện gì tôi đây." Văn Thố xoay người chuẩn bị rời .

      Giang San đứng sau lưng : " có biết là tôi rất thích ấy ?"

      " biết, cũng muốn biết." Văn Thố hai bước, suy nghĩ lúc rồi quay đầu: " thôi, ràng lần luôn ."

      Giống như chi tiết kịch tính, Giang San kể lại chuyện tình nhiều năm mà thành với giọng đau buồn và sâu sắc, bản thân Văn Thố cũng là người cảm tính, câu chuyện tình thế này, thực khóc nổi.

      Nhân vật chính trong câu chuyện kia chính là Lục Viễn, Văn Thố biết phản ứng thế nào với chuyện tình cảm này.

      "..."

      "Có năm tôi tìm kiếm nguồn tài trợ, bị ngã gãy chân, phòng ký túc của tôi ở tầng sáu, thể lại khoảng gần trăm ngày, thời gian ba tháng, mỗi ngày đều là Lục Viễn tới cõng tôi đến lớp." Giang San nhìn ra xa, chậm rãi tiếp: "Tôi chờ đợi Lục Viễn nhiều năm như vậy."

      Văn Thố yên lặng ngồi nghe Giang San kể lại câu chuyện thời học sinh với Lục Viễn, giống như họa sĩ, nhắm mắt phác họa khung cảnh, từng nét từng nét, hình ảnh Lục Viễn lúc đó dần dần xuất trong đầu .

      người tốt, lập dị, cố chấp, nghiêm túc, có chút mọn, tài giỏi như người đàn ông trẻ tuổi tài năng. giống với Vạn Lý trầm tĩnh nhưng khắp nơi đều tản ra khí chất mạnh mẽ, tất cả phẩm chất tốt của Lục Viễn gần như đều phải thời gian rất lâu mới có thể cảm nhận được. rất vui mừng, vì kiên nhẫn phát ra những phẩm chất quý giá kia của .

      Nghĩ tới đây, Văn Thố bật cười.

      Giang San nghe thấy tiếng cười tự nhiên cắt ngang của Văn Thố: " cười gì vậy?"

      " có gì, chỉ là nhớ đến số chuyện." Văn Thố : "Cám ơn kể cho tôi nghe về quá khứ của Lục Viễn, tôi chợt cảm thấy ta rất gần gũi."

      " phải là tôi kể cho về quá khứ của Lục Viễn, chỉ là..."

      Văn Thố cắt lời Giang San vội vàng giải thích: "Cho dù có mục đích gì, tôi đều nghĩ như vậy." xong, Văn Thố mỉm cười .

      Giang San nháy mắt. "Tiểu thư Văn, trong lòng có người khác rồi, đừng cố gắng trói buộc Lục Viễn. cũng hiểu mà, ấy bao giờ biết lời từ chối với người khác."

      Đây là lần thứ hai Văn Thố nghe câu này, nhưng so với Lục Viễn , Giang San lại mang lực sát thương.

      "Vậy còn ?" Văn Thố : " hiểu rồi sao? Rốt cuộc là Lục Viễn hay chỉ là thích dáng vẻ của mình khi Lục Viễn?"

      Câu hời hợt đầu tiên Văn Thố khiến nét mặt Giang San cứng đờ lại.

      Văn Thố : "Tôi thể vượt qua quá khứ của mình là bởi vì tôi thấy quá khứ quá ngắn ngủi, từng giây từng phút đều nhớ rất , vượt qua quá khứ vì quá hiếu thắng, cầu xin cũng được."

      Giang San bị giáo huấn, phục: "Tôi quen biết ấy lâu như vậy, biết cái gì chứ?"

      Văn Thố cúi đầu, yên lặng lúc, rồi gằn từng chữ: "Tôi biết cái gì, tôi chỉ biết nếu như tôi thích người, ấy hạnh phúc mới là thành quả lớn nhất của tôi,. Nếu như có ngày ấy muốn rời bỏ tôi, tôi cũng rời xa ấy. Đây là tôn trọng cơ bản nhất đối với người mình ."

      Giang San nghe lời của Văn Thố, hoàn toàn ngây người ra. Với tư cách là bác sĩ tâm lý học tài giỏi, tham gia rất nhiều hội nghị quốc tế, tự nhiên lại cảm thấy phong độ và tài ăn của mình đều thất bại, bởi vì bệnh nhân nữ tự sát rất nhiều lần.

      Khi "Nếu như có ngày ấy muốn rời bỏ tôi, tôi cũng rời xa ấy. Đây là tôn trọng cơ bản nhất đối với người mình ", đột nhiên nghĩ tới hôm ở bệnh viện, Lục Viễn mỉm cười với "Giang San, thích người nhất định phải lấy được."

      Trong phút chốc, bức tường thành lâu năm trong lòng Giang San hoàn toàn sụp đổ. Cảm giác này giống như nghiên cứu mấy chục năm, học rất nhiều sách, phát biểu rất nhiều bài luận văn, tất cả mọi người đều sắp hiểu được lý luận của , đột nhiên có người với : tất cả đều sai hết.

      thể tiếp thu được, cũng thể tán thành, thậm chí sợ đối mặt với lý do mà người khác ra. Nếu như tin tưởng và mến người cũng mất , còn tiếp tục nữa có ích gì?

      Dáng vẻ bình tĩnh của Văn Thố khiến Giang San vô cùng tức giận. nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng để ý: " cho rằng có tư cách gì mà giáo huấn tôi?"

      thiên chi kiêu nữ (con cưng của ông trời) như Giang San, sợ khó khăn, sợ hi vọng xa vời, sợ nhất chính là cố gắng của mình lại hoàn toàn thất bại. Nhất là bởi vì thua kém bất cứ ai.

      Dù theo phương diện nào, luôn rất xứng đôi với Lục Viễn.

      "Lục Viễn là chuyên gia chữa trị, luôn nghiên cứu những người thất tình dẫn đến tự sát, để ý đến cũng chỉ là vì ngừng tự sát. Nếu như đổi lại là người khác, ấy cũng giống như vậy thôi."

      Văn Thố nghe như vậy, khinh thường nhìn : " sao?"

      Giang San nắm chặt tay: " tin chúng ta có thể đánh cược lần."

      Văn Thố nhìn Giang San, cười : " xin lỗi, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, có lợi thế để đánh cược với ."

      "..."

      Văn Thố có kiên nhẫn để nghe Giang San tiếp, có thể nhìn ra, Giang San vô cùng rối loạn.

      Sau cùng, muốn đánh cược lần với Văn Thố. Văn Thố từ chối. có lợi thế để đánh cược với Giang San. Bởi vì cho dù thua, đúng như Giang San , cũng muốn để Lục Viễn .

      Khi rời khỏi bệnh viện, Văn Thố nhận được tin nhắn của Lôi Lôi. Trong tin nhắn có gì cả, cảm ơn, vui mừng. Lôi Lôi viết:

      [Tôi hỏi người đàn ông kia, quen biết với mục đích gì. trả lời: Thế giới này tốt như vậy, tôi muốn ấy liếc mắt nhìn, nhiều hơn nữa."

      ràng có tên, thậm chí có ghi chú gì, nhưng Văn Thố cũng biết Lôi Lôi tới ai.

      Thời điểm còn lối thoát, Lôi Lôi từng tuyệt vọng với Văn Thố: "Bây giờ tôi sống rất khổ cực, còn hơi sức để ai nữa. Văn Thố, còn có thể là còn hạnh phúc."

      Khi Vạn Lý, khẳng định là mình , nhưng đối với Lục Viễn, thực thể phân biệt chính xác.

      Sau đó, quyết định cầm chìa khóa xe Vạn Lý, lái xe đến nhà .

      Ba năm nay, mỗi lần may nằm viện, mẹ Vạn Lý đều tới bệnh viện thăm , nhưng Văn Thố dám đối mặt với bà. thể chấp nhận Vạn Lý qua đời, tất cả mọi chuyện liên quan đến , đều che giấu.

      Ba năm, biết tại sao hôm nay lại có đủ dũng khí để đối mặt với Tử, Lôi Lôi, và mẹ Vạn Lý.

      nghĩ, chuyên gia chữa trị có lẽ là , bởi vì nếu có Lục Viễn, cũng thể dũng cảm thế này, vượt qua những quá khứ mà từng trốn tránh.

      Khi mẹ Vạn Lý nhìn thấy Văn Thố, khóe mắt rưng rưng, bà nắm lấy tay Văn Thố, : "Gặp lại con, bác rất yên tâm."

      thấy cảm xúc của bà, nhịn được, mũi hơi chua xót.

      Chỉ ba năm thôi, mẹ Vạn Lý từng rất trẻ trung khỏe mạnh, đến nay tóc bạc nửa đầu.

      Người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện tàn nhẫn và đau khổ nhất, Văn Thố hiểu, đau khổ bao nhiêu, nhất định là mẹ Vạn Lý đau đớn gấp trăm, nghìn lần, nhưng bà vẫn rất kiên cường.

      Ở tang lễ, Văn Thố ngất mấy lần, nhưng mẹ Vạn Lý vẫn bình tĩnh tiếp đãi khách tới đưa tiễn.

      Chỉ có Văn Thố biết, sau khi mọi người rời , mẹ Vạn Lý khóc rất nhiều.

      Vạn Lý và Văn Thố đều giống nhau, lớn lên trong gia đình đơn thân. Khi Vạn Lý còn rất , ba mẹ ly hôn. Vạn Lý vẫn trưởng thành và hiểu biết, có liên quan rất lớn tới gia đình của . Trong cuộc đời Vạn Lý, là điểm tựa của mẹ, cũng là của Văn Thố.

      Quen biết ba năm và nhau ba năm, chưa hề trách mắng Văn Thố câu, cũng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối. Cho dù mấy năm đầu phải vất vả gây dựng nghiệp.

      Văn Thố biết Vạn Lý là hùng đầu đội trời chân đạp đất, ngoại trừ ra, biết hùng là gì.

      Nếu như trước khi qua đời, bởi vì đầu tư thất bại, công ty của cũng sắp phá sản, lần đó đến Hãn Văn, là lần đầu tiên Văn Thố thấy được dáng vẻ mệt mỏi của .

      từng cho Văn Thố cơ hội, thời điểm đó làm việc rất bận rộn, đột nhiên muốn du lịch, khi đó Văn Thố nhận ra vấn đề, nhưng Văn Thố lại hoàn toàn chú ý đến khác thường của .

      Từ đầu tới cuối, đều hợp với .

      Ngồi đối diện với mẹ Vạn Lý, tay Văn Thố cầm ly trà run lên.

      "Chắc nó cũng có dự tính trước rồi. Tất cả đều là lỗi của bác." Mẹ Vạn Lý khóc, : "Ba nó ở Mỹ có mua cho nó bảo hiểm suốt đời, bệnh tật, chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tử vong đều bồi thường. Thời điểm đó bác là vô tình, nhưng bố nó lại quan tâm."

      "Nó Hãn Văn, nhất định là chuẩn bị tự sát. Chết là điều duy nhất có thể lấy lại toàn bộ tiền bồi thường." Mẹ Vạn Lý vào phòng , run rẩy cầm bức di thư. "Đứa con này quá kiêu ngạo, thậm chí nó cũng muốn thương lượng với bác."

      Cả người Văn Thố đều toát mồ hôi lạnh, run rẩy nhận lấy bức di thư. ra chỉ là tờ giấy , bên trong chỉ có ba chữ: xin lỗi.

      Rốt cuộc ai mới là người có lỗi? Nếu là du lịch, nhưng ra là chuyến tự sát, chuẩn bị để chết. Tất cả cũng chỉ là vì vĩnh biệt.

      Có lẽ là ý trời, đến đó là để kết thúc tất cả.

      Biết được toàn bộ , nội tâm Văn Thố vô cùng chấn động. Văn Thố cảm giác mình giống như bất ngờ bị cuốn vào khung cảnh ngày tận thế, động đất, bão, sóng thần cấp mười đều xuất trong nháy mắt, phá hủy toàn bộ thế giới mà vất vả gây dựng nên.

      cắn chặt môi, chỉ có cảm giác đau mới có thể giúp chống đỡ được.

      Văn Thố nhớ là mình ra khỏi nhà Vạn Lý như thế nào, chỉ nhớ, khi ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài kia, bầu trời rất mờ mịt, mây trôi cũng rất nặng nề.

      Đầu tê dại, lòng bàn chân lạnh buốt, lưng ướt đẫm mồ hôi. Khi gọi điện thoại cho Lục Viễn, nghĩ rằng vết thương của mình như rỉ máu. Thậm chí cũng nghĩ vết thương xấu xí ấy có thể hù dọa Lục Viễn hay .

      Điện thoại nối thông, tiếng hít thở quen thuộc của Lục Viễn khiến nước mắt Văn Thố liền rơi xuống.

      Trong lúc ấy, thấy thực rất yếu ớt và vô dụng, cầu khẩn với Lục Viễn: "Lục Viễn, bây giờ có thể đến bên cạnh tôi ?"

      Đầu kia điện thoại, lần đầu tiên Lục Viễn nghe Văn Thố cầu mà tránh trả lời. Hô hấp của dần trở thành độc dược, đáy lòng cũng thấy dần lạnh lẽo.

      "Tại sao trả lời?"

      "Xin lỗi, Văn Thố." Lục Viễn giọng. "Bây giờ tôi ở bệnh viện, tôi thể đến bên cạnh ."

      "Tại sao lại xin lỗi?"

      "Văn Thố, Giang San cắt cổ tay tự sát."

      Hết chương.
      Last edited: 21/12/15
      asuna1999 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23

      Editor : Misali

      Văn Thố bước vô thức.

      Bốn phía xung quanh đều ầm ĩ, tiếng bánh xe lăn xuống đường, tiếng la hét, tiếng trẻ con tan học cười vui vẻ, dãy nhà san sát, cùng với ngõ lớn ngõ chật chội, thế giới hào nhoáng và rộng lớn, Văn Thố như bị mất phương hướng.

      Văn Thố thấy tất cả trước mắt dần giống như khung cảnh tại Bắc Cực, đều trở nên ngưng đọng lại, sáng ngời đến mức Văn Thố cảm thấy chói mắt.

      Lục Viễn trả lời và an ủi: "Văn Thố, nghe này, bây giờ thực tôi được." Trong giọng giống như trấn an đứa trẻ hiểu chuyện.

      điện thoại, Văn Thố cũng có thể cảm thấy Lục Viễn rất mệt mỏi, Văn Thố nhìn ra xa, hỏi : " ở bệnh viện sao? ở bên cạnh ta?"

      Lục Viễn yên lặng lúc rồi trả lời: "Tôi vừa tới, chuẩn bị vào."

      "Bây giờ tôi đừng vào có được ?"

      Chờ đợi Lục Viễn trả lời thực rất lâu. ràng Văn Thố mặc áo bông rất dày, nhưng vẫn thấy gió lạnh lùa vào trong, xâm nhập vào tận xương cốt.

      Văn Thố im lặng lên tiếng, chỉ bình tĩnh chờ đợi, sau đó nghe thấy tiếng thở dài của Lục Viễn: "Văn Thố, đừng tùy hứng."

      Văn Thố thấy thời điểm này có lẽ là thời khắc hiểu nhất. cho tay vào túi áo, nhún vai, cố giọng nhàng: "Được rồi."

      Suy nghĩ lúc, xung quanh bụi bặm và tiếng động ầm ĩ, Văn Thố nhớ tới lời Lục Viễn lần trước, mím môi : "Lục Viễn, lần này , trở lại có còn là Lục Viễn trước kia ?"

      Văn Thố chờ đợi vài giây, chuẩn bị cúp điện thoại, Lục Viễn giọng : "Văn Thố trước kia tôi nhớ cũng vẫn còn chứ?"

      Văn Thố cười, trả lời liền cúp điện thoại.

      đứng ở đầu con phố cổ xưa tại Giang Bắc. Nơi này có thiết bị đại, có đồ trang sức đắt giá. Chỉ có giọng quê hương quen thuộc và dòng người đông đúc. vào dòng người đó, Văn Thố nghĩ, được khóc. Vậy nên khóc.

      Lục Viễn lựa chọn như vậy, có phải giống như lời Giang San , có lẽ Lục Viễn cũng có thích , nhưng tất cả đều là bởi vì hành động quá khích, bởi vì đặc biệt. Đổi lại là người nào đó cũng có thể giống như vậy.

      Cái chết của Vạn Lý sau ba năm lại lần nữa đánh vào nội tâm Văn Thố, ngờ rằng, lần này Vạn Lý thể so sánh với câu của Lục Viễn "Đừng tùy hứng". Tình cảm của con người có thể phai nhạt dần, cũng có thể sâu đậm hơn.

      Nếu như người quá sâu đậm, rất đau khổ.

      Dòng người qua lại tấp nập, lướt qua Văn Thố, đứng tại chỗ, hình tượng này rất giống trong phim ảnh. đơn và trống vắng. Văn Thố bình tĩnh nhìn tiệm mì cũ nát bên đường. Nước mắt cố chịu đựng vẫn cứ rơi xuống.

      Trong tiệm mì chỉ có hai chiếc bàn, nồi nước và bếp lò đặt đó, quán ăn này cũng khác biệt với mọi quán ăn bình thường ở Giang Bắc, cả tiệm chỉ có người đàn ông trung niên tóc bạc, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, trang phục người cũ đến nỗi thể phân biệt được màu sắc. Nhưng đâu đó vẫn có thể nhận ra phong thái lúc còn trẻ.

      Văn Thố nhìn ông ta gắp mì vào nồi mấy phút, sau đó vớt lên, nhanh chóng thêm gia vị vào ăn. Cả quá trình câu, cũng hề có nụ cười.

      Sau đó, ông ta trả tiền, đứng ở ven đường hút thuốc, hình ảnh người đàn ông trung niên chán nản như thế có gì đặc biệt.

      Ông ta nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua thấy Văn Thố đứng đối diện.

      Ông ta ngạc nhiên lúc, Văn Thố cũng ngạc nhiên. Ngay sau đó, Văn Thố rời lời.

      Văn Thố nghĩ, nên tận dụng thời gian, giống như rất nhiều năm trước.

      Tan học về đến nhà, Văn Thố ngồi trong nhà làm bài tập, có người đàn ông xa lạ đến, chuyện với mẹ mấy câu, mẹ lại khóc.

      Từ Văn Thố ở với ba nhưng biết, người đàn ông mặc âu phục nhìn rất bảnh bao đó là ba . Sau đó ông ta tới đây rất nhiều lần, Văn Thố biết vì sao.

      Khi còn bé, Văn Thố hiểu đạo lí, hôn nhân, những lời đồn đại. lén theo dõi người đàn ông kia, mình xa để tìm được nhà ông ta.

      Văn Thố rất muốn nhìn mặt người đàn ông kia, nhưng nhà ông ta ở tầng hai, thể lên đó.

      Văn Thố viết tờ giấy rồi bọc tảng đá ném vào cửa sổ nhà ông ta.

      Loảng xoảng, hòn đá bay lên đập vỡ cửa kính, Văn Thố nghe thấy tiếng phụ nữ hét lên, trẻ con khóc.

      Văn Thố vẫn còn là trẻ con, biết mình làm gì, cũng biết xảy ra chuyện gì.

      chỉ muốn tới tìm ba của mình, muốn đưa ba về nhà.

      Miếng kính cửa đập trúng đứa trẻ, vợ người đàn ông kia vô cùng tức giận, chạy xuống lầu, vừa nhìn thấy Văn Thố liền trực tiếp đánh .

      Văn Thố biết rằng người phụ nữ kia rất hận mẹ con Văn Thố. Bố càng che chở cho Văn Thố, bà ta càng mắng chửi, cứ đánh liên tục vào người Văn Thố.

      Văn Thố chịu thua nhưng vẫn đánh lại được. Khi chịu được nữa, gọi "ba" đến lạc giọng. Nhưng người đàn ông kia vẫn dám thừa nhận tiếng.

      Người phụ nữ kia giễu cợt: "Quả nhiên là hạng người nào sinh ra con như vậy."

      Sau đó mẹ Văn Thố tới. Người mẹ xinh đẹp, dịu dàng, bao giờ nặng lời với đột nhiên tức giận.

      Bà kéo Văn Thố lại, tát vào mặt . Đời này Văn Thố cũng chưa từng thấy mẹ nổi giận như vậy.

      gằn từng chữ: "Con gọi ai là ba hả? phải ba của con. Văn Thố, con nhớ kĩ cho mẹ."

      Lên tiểu học, Văn Thố rất hay khóc, hiểu người lớn, hiểu.

      Sau này mới biết, người đàn ông kia đến đây mấy lần, đều khuyên mẹ con Văn Thố nên chuyển , vợ ông tha cho họ. Ông ta cầm khoản tiền, hy vọng mẹ con đến thành phố khác sinh sống.

      Mẹ Văn Thố nhận số tiền đó. Phá cửa sổ nhà ông ta, tiền thuốc thang cho đứa con của ông ta, bà đều mình gánh chịu. Vì khoản bồi thường , bà phải làm việc rất vất vả.

      việc kia trôi qua rất lâu rồi, Văn Thố cũng sắp quên , khi ấy mẹ vuốt má : "Văn Thố, đời này có rất nhiều việc là chính là định mệnh. phải ta muốn là có thể."

      Nhiều năm sau, người đàn ông kia làm ăn thất bại, vợ con ly thân, tất cả mọi người đều chửi rủa ông ta, thậm chí ai quan tâm tới ông ta nữa.

      Ông ta dù nghèo túng như vậy cũng chưa lần tìm gặp mẹ con Văn Thố. Có lẽ yếu đuối cũng là do di truyền.

      Về mặt tình cảm Văn Thố là người rất bị động, bởi vì trải qua lần duy nhất thất bại nên cũng dám thử nữa.

      Có lẽ sau bao nhiêu năm, Văn Thố và Lục Viễn cũng giống như và người đàn ông kia, gặp lại nhau đường, nhưng câu, khuôn mặt kia thực rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ. Chỉ gặp thoáng qua như vậy.

      Văn Thố tự nhủ phải nhanh chóng về nhà, nhưng biết rằng mình đến nhà Lục Viễn lúc hơn ba giờ. hiểu lý do chính mình cam lòng như vậy.

      gọi điện thoại cho Lục Viễn, mình ngồi rất lâu trước cửa nhà Lục Viễn, cũng biết bản thân chờ đợi cái gì. Suốt cả đêm, Văn Thố tựa vào hành lang nhà Lục Viễn, ôm đầu gối co ro đợi mười mấy tiếng. xuất của còn làm hàng xóm của Lục Viễn giật mình, thiếu chút nữa là gọi 110.

      Lục Viễn kéo thân thể mệt mỏi về nhà, toàn thân Văn Thố lạnh đến mất cảm giác.

      ngẩng đầu lên, toàn thân lạnh buốt, thậm chí thể đứng lên nổi.
      Ánh mặt trời buổi sáng lên cao, ấm áp nhưng lại rất chói mắt, Văn Thố nheo mắt lại như chú mèo nhà.

      nhìn Lục Viễn, hai mắt đỏ ngầu lên, vẫn cười khúc khích: " về rồi hả?" Văn Thố hỏi.

      Lục Viễn nhíu mày nhìn : " ở đây bao lâu rồi?"

      " nhớ nữa." Văn Thố vẫn cười, chợt vươn tay lên: "Lục Viễn, tôi chưa ăn gì cả."

      Lục Viễn theo bản năng kéo tay , đỡ dậy. Hai người cùng nhau xuống lầu, Lục Viễn mua cho Văn Thố cốc sữa đậu nành nóng hổi. Văn Thố cầm tay chịu uống.

      Lục Viễn : "Tôi đưa về nhà."

      Văn Thố cũng đồng ý.

      Taxi cầu Giang Bắc. Văn Thố nhìn phong cảnh mênh mông rộng lớn ngoài cửa sổ, đột nhiên bảo tài xế dừng xe xuống. Lục Viễn trả tiền rồi theo .

      Văn Thố đứng dựa vào thành cầu, gió sông thổi khiến tóc bay lên. chợt quay đầu nhìn Lục Viễn: "Giang San có khỏe ?"

      "Tôi muốn chuyện với về ấy."

      "Được thôi."

      Văn Thố cười: "Lục Viễn, cõng tôi ."

      "Ừ." Lục Viễn đồng ý nghĩ ngợi.

      Hai người đoạn đường rất xa, Lục Viễn cõng Văn Thố, ôm chặt cổ , hồi lâu thấy cánh tay tê mỏi, biết rằng Lục Viễn cõng mệt thế nào.

      Lục Viễn toát mồ hôi, mồ hôi thấm ướt quần áo của Văn Thố, nhưng trước sau cũng thả Văn Thố xuống.

      "Giang San tới tìm tôi." Văn Thố bên tai Lục Viễn: " ta cảm thấy tôi khác biệt, bởi vì tôi ngừng tự sát."

      Lục Viễn chỉ lắng nghe, gì.

      "Sau đó ta liền cắt cổ tay, quả nhiên là đến bên cạnh ta." Văn Thố tự giễu cười: "Chắc bây giờ tự trách bản thân, vì mà Giang San lại làm chuyện như vậy. Đúng ? Bác sĩ Lục?"

      "Tôi chỉ tự trách mình nếu như tôi phát ra để có thể ngăn cản."

      Văn Thố nhảy xuống từ lưng Lục Viễn, về phía trước, lúc sau mới trả lời: " cản được đâu. Bởi vì ta cần an ủi, mà chính là ."

      Hai người uống cà phê ở quán lần trước. Cảm giác quen thuộc và vắng lặng.

      Văn Thố ngồi chiếc xích đu duy nhất trong quán, trước mặt là ly cà phê nóng.

      ra, Văn Thố rất để ý Lục Viễn và Giang San chuyện gì với nhau, để ý Giang San gì với . muốn biết quyết định của Lục Viễn, nhưng cuối cùng cũng hỏi.

      Bản thân mình có tư cách hỏi.

      Nhiều năm như vậy, mọi người đều Văn Thố rất kiêu ngạo, ai nhìn cũng thấy chướng mắt, thực ra phải vậy, nội tâm của cũng nóng như lửa, muốn cuộc sống nhàng, tình cảm lãng mạn suốt đời. tự giày vò, ép buộc mình cũng chỉ muốn nghĩ xem, liệu họ có thể quý hay , nhưng thực tế, họ rất sợ .

      Văn Thố giơ ngón tay khuấy cà phê trong cốc, ngón tay như chạm vào bức tường ấm áp, lòng bàn tay có mồ hơi mỏng.

      nhìn Lục Viễn, như có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt rất bình tĩnh còn vẻ đùa dai như trước nữa.

      "Lục Viễn, có thích tôi ?" giơ cốc cà phê lên, : " dối là tôi hắt cà phê vào người đấy."

      Lần trước cũng là chỗ bàn này, cách chuyện cũng khác biệt, nhưng trong lòng cả hai người lại hoàn toàn khác nhau.

      Văn Thố vẫn nhìn chằm chằm Lục Viễn, chờ đợi câu trả lời của .

      Lục Viễn quay đầu , hồi lâu mới trả lời câu: " thích."

      Ngón tay Văn Thố chợt lạnh dần, trước mắt cũng bị hơi nóng của cà phê che mờ.

      Mắt rưng rưng, ngoài miệng vẫn còn trêu chọc: "Cái người này sao lại thẳng như vậy chứ, cẩn thận tôi lại tự sát lần thứ mười bốn, Giang San có thể thông thạo như tôi sao?"

      Nước mắt sắp rơi xuống, Văn Thố nhìn thấy Lục Viễn đột nhiên cầm cốc cà phê lên.

      Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Văn Thố trợn tròn mắt nhìn Lục Viễn.

      Chỉ thấy Lục Viễn giơ cốc cà phê lên, chút do dự, "ào ào" dội xuống từ đỉnh đầu, chất lỏng màu nâu từ từ chảy từng giọt, từng giọt...

      Hết chương.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 23

      Editor : Misali

      Văn Thố bước vô thức.

      Bốn phía xung quanh đều ầm ĩ, tiếng bánh xe lăn xuống đường, tiếng la hét, tiếng trẻ con tan học cười vui vẻ, dãy nhà san sát, cùng với ngõ lớn ngõ chật chội, thế giới hào nhoáng và rộng lớn, Văn Thố như bị mất phương hướng.

      Văn Thố thấy tất cả trước mắt dần giống như khung cảnh tại Bắc Cực, đều trở nên ngưng đọng lại, sáng ngời đến mức Văn Thố cảm thấy chói mắt.

      Lục Viễn trả lời và an ủi: "Văn Thố, nghe này, bây giờ thực tôi được." Trong giọng giống như trấn an đứa trẻ hiểu chuyện.

      điện thoại, Văn Thố cũng có thể cảm thấy Lục Viễn rất mệt mỏi, Văn Thố nhìn ra xa, hỏi : " ở bệnh viện sao? ở bên cạnh ta?"

      Lục Viễn yên lặng lúc rồi trả lời: "Tôi vừa tới chuẩn bị vào."

      "Bây giờ tôi đừng vào có được ?"

      Chờ đợi Lục Viễn trả lời thực rất lâu. ràng Văn Thố mặc áo bông rất dày, nhưng vẫn thấy gió lạnh chui vào bên trong, xâm nhập vào tận xương cốt.

      Văn Thố im lặng lên tiếng, chỉ bình tĩnh chờ đợi, cuối cùng nghe tiếng thở dài của Lục Viễn: "Văn Thố, đừng tùy hứng."

      Văn Thố thấy thời điểm này có lẽ là thời khắc hiểu nhất. cho tay vào túi áo, nhún vai, cố giọng nhàng: "Được rồi."

      Suy nghĩ lúc, xung quanh bụi bặm và tiếng động ầm ĩ, Văn Thố nhớ tới lời Lục Viễn lần trước, mím môi : "Lục Viễn, lần này , trở lại có còn là Lục Viễn trước kia ?"

      Văn Thố chờ đợi vài giây, chuẩn bị cúp điện thoại, Lục Viễn giọng : "Văn Thố trước kia tôi nhớ cũng vẫn còn chứ?"

      Văn Thố cười, trả lời liền cúp điện thoại.

      đứng ở đầu con phố cổ xưa tại Giang Bắc. Nơi này có thiết bị đại, có đồ trang sức đắt giá. Chỉ có giọng quê hương quen thuộc và dòng người đông đúc. vào dòng người đó, Văn Thố nghĩ, được khóc. Vậy nên khóc.

      Lục Viễn lựa chọn như vậy, có phải giống như lời Giang San , có lẽ Lục Viễn cũng có thích , nhưng tất cả đều là bởi vì hành động quá khích, bởi vì đặc biệt. Đổi lại là người nào đó cũng có thể giống như vậy.

      Cái chết của Vạn Lý sau ba năm lại lần nữa đánh vào nội tâm Văn Thố, ngờ rằng, lần này Vạn Lý thể so sánh với câu của Lục Viễn "Đừng tùy hứng". Tình cảm của con người có thể phai nhạt dần, cũng có thể sâu đậm hơn.

      Nếu như người quá sâu đậm, rất đau khổ.

      Dòng người qua lại tấp nập, lướt qua Văn Thố, đứng tại chỗ, hình tượng này rất giống trong phim ảnh. đơn và trống vắng. Văn Thố bình tĩnh nhìn tiệm mì cũ nát bên đường. Nước mắt cố chịu đựng vẫn cứ rơi xuống.

      Trong tiệm mì chỉ có hai chiếc bàn, nồi nước và bếp lò đặt đó, quán ăn này cũng khác biệt với mọi quán ăn bình thường ở Giang Bắc, cả tiệm chỉ có người đàn ông trung niên tóc bạc, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, trang phục người cũ đến nỗi thể phân biệt được màu sắc. Nhưng đâu đó vẫn có thể nhận ra phong thái lúc còn trẻ.

      Văn Thố nhìn ông ta gắp mì vào nồi mấy phút, sau đó vớt lên, nhanh chóng thêm gia vị vào ăn. Cả quá trình câu, cũng hề có nụ cười.

      Sau đó, ông ta trả tiền, đứng ở ven đường hút thuốc, hình ảnh người đàn ông trung niên chán nản như thế có gì đặc biệt.

      Ông ta nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua thấy Văn Thố đứng đối diện.

      Ông ta ngạc nhiên lúc, Văn Thố cũng ngạc nhiên. Ngay sau đó, Văn Thố rời lời.

      Văn Thố nghĩ, nên tận dụng thời gian, giống như rất nhiều năm trước.

      Tan học về đến nhà, Văn Thố ngồi trong nhà làm bài tập, có người đàn ông xa lạ đến, chuyện với mẹ mấy câu, mẹ lại khóc.

      Từ Văn Thố ở với ba nhưng biết, người đàn ông mặc âu phục nhìn rất bảnh bao đó là ba . Sau đó ông ta tới đây rất nhiều lần, Văn Thố biết vì sao.

      Khi còn bé, Văn Thố hiểu đạo lí, hôn nhân, những lời đồn đại. lén theo dõi người đàn ông kia, mình xa để tìm được nhà ông ta.

      Văn Thố rất muốn nhìn mặt người đàn ông kia, nhưng nhà ông ta ở tầng hai, thể lên đó.

      Văn Thố viết tờ giấy rồi bọc tảng đá ném vào cửa sổ nhà ông ta.

      Loảng xoảng, hòn đá bay lên đập vỡ cửa kính, Văn Thố nghe thấy tiếng phụ nữ hét lên, trẻ con khóc.

      Văn Thố vẫn còn là trẻ con, biết mình làm gì, cũng biết xảy ra chuyện gì.

      chỉ muốn tới tìm ba của mình, muốn đưa ba về nhà.

      Miếng kính cửa đập trúng đứa trẻ, vợ người đàn ông kia vô cùng tức giận, chạy xuống lầu, vừa nhìn thấy Văn Thố liền trực tiếp đánh .

      Văn Thố biết rằng người phụ nữ kia rất hận mẹ con Văn Thố. Bố càng che chở cho Văn Thố, bà ta càng mắng chửi, cứ đánh liên tục vào người Văn Thố.

      Văn Thố chịu thua nhưng vẫn đánh lại được. Khi chịu được nữa, gọi "ba" đến lạc giọng. Nhưng người đàn ông kia vẫn dám thừa nhận tiếng.

      Người phụ nữ kia giễu cợt: "Quả nhiên là hạng người nào sinh ra con như vậy."

      Sau đó mẹ Văn Thố tới. Người mẹ xinh đẹp, dịu dàng, bao giờ nặng lời với đột nhiên tức giận.

      Bà kéo Văn Thố lại, tát vào mặt . Đời này Văn Thố cũng chưa từng thấy mẹ nổi giận như vậy.

      gằn từng chữ: "Con gọi ai là ba hả? phải ba của con. Văn Thố, con nhớ kĩ cho mẹ."

      Lên tiểu học, Văn Thố rất hay khóc, hiểu người lớn, hiểu.

      Sau này mới biết, người đàn ông kia đến đây mấy lần, đều khuyên mẹ con Văn Thố nên chuyển , vợ ông tha cho họ. Ông ta cầm khoản tiền, hy vọng mẹ con đến thành phố khác sinh sống.

      Mẹ Văn Thố nhận số tiền đó. Phá cửa sổ nhà ông ta, tiền thuốc thang cho đứa con của ông ta, bà đều mình gánh chịu. Vì khoản bồi thường , bà phải làm việc rất vất vả.

      việc kia trôi qua rất lâu rồi, Văn Thố cũng sắp quên , khi ấy mẹ vuốt má : "Văn Thố, đời này có rất nhiều việc là chính là định mệnh. phải ta muốn là có thể."

      Nhiều năm sau, người đàn ông kia làm ăn thất bại, vợ con ly thân, tất cả mọi người đều chửi rủa ông ta, thậm chí ai quan tâm tới ông ta nữa.

      Ông ta dù nghèo túng như vậy cũng chưa lần tìm gặp mẹ con Văn Thố. Có lẽ yếu đuối cũng là do di truyền.

      Về mặt tình cảm Văn Thố là người rất bị động, bởi vì trải qua lần duy nhất thất bại nên cũng dám thử nữa.

      Có lẽ sau bao nhiêu năm, Văn Thố và Lục Viễn cũng giống như và người đàn ông kia, gặp lại nhau đường, nhưng câu, khuôn mặt kia thực rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ. Chỉ gặp thoáng qua như vậy.

      Văn Thố tự nhủ phải nhanh chóng về nhà, nhưng biết rằng mình đến nhà Lục Viễn lúc hơn ba giờ. hiểu lý do chính mình cam lòng như vậy.

      gọi điện thoại cho Lục Viễn, mình ngồi rất lâu trước cửa nhà Lục Viễn, cũng biết bản thân chờ đợi cái gì. Suốt cả đêm, Văn Thố tựa vào hành lang nhà Lục Viễn, ôm đầu gối co ro đợi mười mấy tiếng. xuất của còn làm hàng xóm của Lục Viễn giật mình, thiếu chút nữa là gọi 110.

      Lục Viễn kéo thân thể mệt mỏi về nhà, toàn thân Văn Thố lạnh đến mất cảm giác.

      ngẩng đầu lên, toàn thân lạnh buốt, thậm chí thể đứng lên nổi.
      Ánh mặt trời buổi sáng lên cao, ấm áp nhưng lại rất chói mắt, Văn Thố nheo mắt lại như chú mèo nhà.

      nhìn Lục Viễn, hai mắt đỏ ngầu lên, vẫn cười khúc khích: " về rồi hả?" Văn Thố hỏi.

      Lục Viễn nhíu mày nhìn : " ở đây bao lâu rồi?"

      " nhớ nữa." Văn Thố vẫn cười, chợt vươn tay lên: "Lục Viễn, tôi chưa ăn gì cả."

      Lục Viễn theo bản năng kéo tay , đỡ dậy. Hai người cùng nhau xuống lầu, Lục Viễn mua cho Văn Thố cốc sữa đậu nành nóng hổi. Văn Thố cầm tay chịu uống.

      Lục Viễn : "Tôi đưa về nhà."

      Văn Thố cũng đồng ý.

      Taxi cầu Giang Bắc. Văn Thố nhìn phong cảnh mênh mông rộng lớn ngoài cửa sổ, đột nhiên bảo tài xế dừng xe xuống. Lục Viễn trả tiền rồi theo .

      Văn Thố đứng dựa vào thành cầu, gió sông thổi khiến tóc bay lên. chợt quay đầu nhìn Lục Viễn: "Giang San có khỏe ?"

      "Tôi muốn chuyện với về ấy."

      "Được thôi."

      Văn Thố cười: "Lục Viễn, cõng tôi ."

      "Ừ." Lục Viễn đồng ý nghĩ ngợi.

      Hai người đoạn đường rất xa, Lục Viễn cõng Văn Thố, ôm chặt cổ , hồi lâu thấy cánh tay tê mỏi, biết rằng Lục Viễn cõng mệt thế nào.

      Lục Viễn toát mồ hôi, mồ hôi thấm ướt quần áo của Văn Thố, nhưng trước sau cũng thả Văn Thố xuống.

      "Giang San tới tìm tôi." Văn Thố bên tai Lục Viễn: " ta cảm thấy tôi khác biệt, bởi vì tôi ngừng tự sát."

      Lục Viễn chỉ lắng nghe, gì.

      "Sau đó ta liền cắt cổ tay, quả nhiên là đến bên cạnh ta." Văn Thố tự giễu cười: "Chắc bây giờ tự trách bản thân, vì mà Giang San lại làm chuyện như vậy. Đúng ? Bác sĩ Lục?"

      "Tôi chỉ tự trách mình nếu như tôi phát ra để có thể ngăn cản."

      Văn Thố nhảy xuống từ lưng Lục Viễn, về phía trước, lúc sau mới trả lời: " cản được đâu. Bởi vì ta cần an ủi, mà chính là ."

      Hai người uống cà phê ở quán lần trước. Cảm giác quen thuộc và vắng lặng.

      Văn Thố ngồi chiếc xích đu duy nhất trong quán, trước mặt là ly cà phê nóng.

      ra, Văn Thố rất để ý Lục Viễn và Giang San chuyện gì với nhau, để ý Giang San gì với . muốn biết quyết định của Lục Viễn, nhưng cuối cùng cũng hỏi.

      Bản thân mình có tư cách hỏi.

      Nhiều năm như vậy, mọi người đều Văn Thố rất kiêu ngạo, ai nhìn cũng thấy chướng mắt, thực ra phải vậy, nội tâm của cũng nóng như lửa, muốn cuộc sống nhàng, tình cảm lãng mạn suốt đời. tự giày vò, ép buộc mình cũng chỉ muốn nghĩ xem, liệu họ có thể quý hay , nhưng thực tế, họ rất sợ .

      Văn Thố giơ ngón tay khuấy cà phê trong cốc, ngón tay như chạm vào bức tường ấm áp, lòng bàn tay có mồ hơi mỏng.

      nhìn Lục Viễn, như có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt rất bình tĩnh còn vẻ đùa dai như trước nữa.

      "Lục Viễn, có thích tôi ?" giơ cốc cà phê lên, : " dối là tôi hắt cà phê vào người đấy."

      Lần trước cũng là chỗ bàn này, cách chuyện cũng khác biệt, nhưng trong lòng cả hai người lại hoàn toàn khác nhau.

      Văn Thố vẫn nhìn chằm chằm Lục Viễn, chờ đợi câu trả lời của .

      Lục Viễn quay đầu , hồi lâu mới trả lời câu: " thích."

      Ngón tay Văn Thố chợt lạnh dần, trước mắt cũng bị hơi nóng của cà phê che mờ.

      Mắt rưng rưng, ngoài miệng vẫn còn trêu chọc: "Cái người này sao lại thẳng như vậy chứ, cẩn thận tôi lại tự sát lần thứ mười bốn, Giang San có thể thông thạo như tôi sao?"

      Nước mắt sắp rơi xuống, Văn Thố nhìn thấy Lục Viễn đột nhiên cầm cốc cà phê lên.

      Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Văn Thố tròn mắt nhìn Lục Viễn.

      Chỉ thấy Lục Viễn giơ cốc cà phê lên, chút do dự, "ào ào" dội xuống từ đỉnh đầu, chất lỏng màu nâu từ từ chảy từng giọt, từng giọt...

      Hết chương.
      Last edited by a moderator: 28/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :