1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên gia chữa trị - Ngải Tiểu Đồ (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 16
      Editor : Misali

      Về đến nhà Văn Thố, Lục Viễn vỗ hai cái, gọi tỉnh dậy.

      Văn Thố mơ màng theo Lục Viễn xuống xe taxi mới phát người khoác áo của Lục Viễn. Mà Lục Viễn chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi.

      Buổi tối gió rất lạnh, Văn Thố vừa mới tỉnh ngủ, gió vừa thổi lạnh run cả người, Lục Viễn lại rất ung dung tự tại, hai tay để trong túi quần, phía trước hai bước.

      đỉnh đầu trăng sáng như theo hai người họ, dù tới đâu, ngẩng đầu lên, nó vẫn như vậy, hình dáng hề thay đổi.

      Làm cho người ta tự sinh ra cảm giác rất an toàn.

      Văn Thố yên lặng cởi áo khoác trả lại cho Lục Viễn: "Tỉnh ngủ rồi nên lạnh, hãy mặc , kẻo bệnh đấy."

      Lục Viễn nhìn Văn Thố cái, cũng gì, mỉm cười mặc lại áo khoác của mình, tự giễu : "Thân sĩ là lạnh."

      Văn Thố cười. " phải là thân sĩ, bác sĩ."

      (Thân sĩ: những người trí thức, thuộc tầng lớp thượng lưu, lịch , nhã nhặn, ga lăng.)

      "Cũng vậy thôi."

      Lục Viễn vẫn đưa Văn Thố đến cửa thang máy mới xoay người .

      Văn Thố nhìn chữ số ngừng thay đổi, đột nhiên chuyển đổi ánh mắt, đuổi theo Lục Viễn.

      Mới vừa chạy ra ngoài, ánh đèn đường của nhà chung cư phục cổ phong cách châu Âu mờ ảo, Văn Thố nhìn lướt qua thấy Lục Viễn, vẫn đứng ở dưới đó hề rời .

      Có lẽ Lục Viễn nghĩ rằng Văn Thố lại chạy ra ngoài, lúc ấy hai người nhìn nhau đều rất ngạc nhiên. Trong đêm tối, hai người cách xa nhau, nhìn nhau hồi lâu chuyện.

      Văn Thố cảm thấy lúc đó trong lòng giống như có ngọn sóng lớn bất ngờ dâng lên, rộng lớn và mạnh mẽ nhưng thể cứu vãn được, hủy diệt toàn bộ tường đồng vách sắt được xây dựng rất lâu. biết sóng biển dâng đến nơi nào, chỉ cảm thấy nội tâm rung động, tay chân đều run lên.

      "Sao còn chưa ?" Văn Thố đứng ở đằng kia, hồi lâu mới hỏi câu như vậy, cũng nhớ tại sao mình lại chạy đến.

      "À." Lục Viễn bị câu hỏi kia làm ngây cả người, hiển nhiên chính cũng tìm được đáp án. "Cũng có việc gì làm, chỉ dạo thôi."

      Văn Thố nhất quyết buông tha: "Chung cư có cái gì chứ, cũng phải là công viên."

      Lục Viễn dừng lại, rồi : "Xem xét công tác bảo vệ an ninh ở đây."

      Văn Thố cười, giận mắng : "Ngu ngốc."

      "Ừ." Lục Viễn cũng phản bác lại.

      biết vì sao, Văn Thố đứng đó nhìn bộ dạng của Lục Viễn, đáy mắt có chút chua xót.

      Lục Viễn đứng ở dưới đèn đường, đèn đường mờ vàng chiếu vào , màu vàng óng, Văn Thố nhìn , cảm thấy giống như nhìn bức tranh thời kỳ văn hóa Phục Hưng. Yên lặng lời nào.

      Văn Thố hít vào cái, từng bước tiến tới chỗ Lục Viễn. Mà Lục Viễn vẫn đứng ở chỗ cũ, chăm chú nhìn từ từ đến gần.

      Đó là khoảng cách vô hình, từng rất rộng lớn mà cách nào vượt qua, chỉ vì tôn trọng và bình tĩnh mới ngày càng biến mất, lần đầu tiên Văn Thố cảm giác khoảng cách giữa mình và Lục Viễn gần như vậy, gần đến mức thấy mình vào lòng Lục Viễn.

      bước cuối cùng, Văn Thố chợt giật mình, dừng ở trước mặt Lục Viễn. ngước đầu, vẻ mặt nở nụ cười phức tạp.

      "Sao lời nào?" Văn Thố hỏi .

      Lục Viễn tự giễu cười: " biết gì, cũng biết tại sao lại ở chỗ này, biết vì sao lại quen biết ."

      Khóe mắt Văn Thố hơi ướt: "Còn có chuyện mà bác sĩ Lục biết à?"

      "Tôi biết nhiều chuyện lắm."

      Văn Thố giơ tay sờ vào vết thương đầu Lục Viễn do bị máy tính đập vào. Chỗ đó sưng lên rất to, Văn Thố có thể nhìn thấy cục rất lớn.

      động vào sao, vừa đụng vào Lục Viễn liền cảm thấy đau đến tê dại. ràng rất đau, nhưng Lục Viễn vẫn gì, thậm chí lời oán trách.

      Lúc ấy, Văn Thố cảm thấy trong lòng rạo rực, rất khó chịu.

      Gió nhàng thổi bên tai, mềm mại mà dịu dàng, đột nhiên Văn Thố nhón chân lên, giữ cổ Lục Viễn, khi vẫn còn sững sờ, khẽ hôn lên vết thương của .

      Lục Viễn bị hôn, cả người vô cùng bối rối, tay chân biết để đâu. Văn Thố chỉ hôn lướt qua liền buông ra.

      "Lục Viễn." Đột nhiên Văn Thố nhàng với Lục Viễn: "Ngàn vạn lần đừng tôi."

      Thấy Lục Viễn trợn to mắt nhìn , Văn Thố nghẹn ngào : "Tôi thể trao cho tình được. dạng năng lượng, tôi dành hết cho Vạn Lý mất rồi."

      Lục Viễn ngờ rằng có thể như vậy. bất động, chỉ đứng thẳng nhìn chằm chằm Văn Thố.

      Rất lâu sau đó, lâu đến mức Văn Thố bắt đầu thấy lạnh, mới đột nhiên cười khúc khích, dáng vẻ khinh thường vỗ vai Văn Thố : "Tự mình đa tình gì đây, thích phải là tự tìm đến chết sao, tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi đấy."

      xong, mới phất phất tay : "Tôi đây, lạnh quá, hãy về nhà . Nơi này chỉ có bác sĩ, có thân sĩ bảo vệ đâu."

      Văn Thố cố kìm nén nước mắt.

      Lục Viễn hẹn gặp lại, xoay người rời .

      Văn Thố nhìn bóng lưng , rất lâu vẫn về nhà.

      Lục Viễn từng bước xa dần, đến nơi tối dần lại khiến Văn Thố nhìn , cố gắng mở hai mắt để nhìn, sao lại thể thấy nữa rồi.

      Lúc này đột nhiên Lục Viễn ngừng lại, đứng ở chỗ rất xa, với Văn Thố: "Văn Thố, tôi là người luôn theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường. Trong mắt tôi, love is renewable."

      xong, hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

      Ở trong mắt Lục Viễn, nam nữ trẻ tuổi đụng chạm nhau, rung động, động lòng thậm chí là nhau, cũng như là nghiên cứu cả khóa trình. vĩnh viễn cảm thấy sợ, đối với , cũng là loại trải nghiệm, cho nên sợ bất luận là ai.

      Có đúng như Văn Thố vẫn , loại tình cảm khiến hận đến tuyệt vọng như vậy. nên còn chút hơi sức.

      rất sợ, sợ lần nữa mất .

      Cho nên Lục Viễn hiểu, làm cho người ta thể hít thở dễ dàng cỡ nào, người nào có thể chịu đựng được.

      muốn hại Lục Viễn. Lục Viễn là người tốt.

      Sau hai ba tuần lễ, Văn Thố còn chủ động tìm Lục Viễn, cũng gọi điện thoại tới.

      Công việc của Lục Viễn rất bận rộn, Văn Thố cũng chú ý tới những số liệu của Lục Viễn, người đàn ông này nghiên cứu khoa học quá nhàm chán, ngoài giải quyết chuyện tình cảm phức tạp, cơ hồ hề làm được cái gì.

      Nhưng dù như thế, Lục Viễn viết bài còn có rất nhiều cũng rất nhiệt tình nhắn lại, muốn sinh con cho , gọi là nam thần.

      Nhìn những thứ kia, Văn Thố chỉ thấy buồn cười.

      Nam thần sao? Nhớ lại biểu của Lục Viễn cho tới nay, Văn Thố cảm thấy là nam thần cũng còn khác biệt lắm.

      Chủ nhật, mẹ và cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Tự Văn Thố đồng ý ăn với mẹ, lâu rồi hai mẹ con chưa từng có cuộc sống bình thường.

      Mẹ lái xe, mặt vẫn mang theo nụ cười: "Mẹ ngờ con đồng ý cùng mẹ ra ngoài."

      Văn Thố dựa đầu vào cửa sổ xe, gì.

      Mẹ đưa tay ra nắm lấy tay Văn Thố, đau lòng xoa lúc, mới cẩn thận từng li từng tí : "Sau khi xảy ra chuyện kia, tất cả mọi người đều khuyên mẹ giới thiệu bạn trai cho con, để cho con bắt đầu có tình cảm, tự nhiên quên quá khứ, mà mẹ chưa từng đồng ý. Mẹ muốn ép buộc con." Bà ngừng lát, rồi : "Lần này thống nhất, mẹ muốn con tự quyết định."

      Ngồi trong phòng ăn khí rất phù hợp, Văn Thố ngồi bên cạnh mẹ, ngồi đối diện với người đàn ông và mẹ ngồi đối diện với mẹ .

      Bốn người ngồi được bao lâu, hai người mẹ liền mượn cớ rời .

      Văn Thố bình tĩnh ngồi đối diện với người đàn ông kia, cũng hề thấy lúng túng.

      Văn Thố ngờ mẹ đưa xem mắt, nhưng cũng quá chán ghét. rất cảm kích, mẹ khó chịu mấy năm rồi, nhưng mẹ cũng ép buộc , cho nên mới có thể bình thản như hôm nay.

      Đó là người đàn ông có bộ dạng rất giống Vạn Lý. Kiểu tóc, khuôn mặt, mắt mũi thậm chí ngay cả phương thức chuyện, phong cách thời trang đều rất giống. Khó trách mẹ phải câu như vậy.

      thể quyết định, xác định người giống Vạn Lý như vậy là cứu hay là hại đây.

      Nếu như là hai, ba năm trước, thậm chí mấy tháng trước, có thể gặp được người đàn ông này, coi như cây cỏ cứu mạng mà giữ lại, nhưng hôm nay, nhìn khuôn mặt này, Văn Thố chỉ cảm thấy nội tâm rất bình tĩnh.

      đời này có ai có thể trở thành người thế thân cho người khác, như vậy công bằng với bất cứ ai, Văn Thố cũng muốn như vậy. tình nguyện tiếp tục bị tổn thương, ít nhất tất cả đều là chân , cũng tốt hơn là che giấu nỗi đau của mình.

      Người đàn ông kia câu chuyện cũ rất dài với Văn Thố. Cùng bạn trước từ cấp hai đến nay, 13 năm nhau, cuối cùng gần tới kết hôn bởi vì có chuyện xảy ra, nên chia tay.

      Sau đó giống như còn lối thoát, hoàn toàn mất cảm giác , cùng ai đó chung chỗ.

      Văn Thố hỏi : " quyết định xem mắt để kết hôn sao?"

      Người đàn ông kia cười: "Cưới người con mà mẹ tôi thích, mẹ rất vui mừng."

      "Vậy còn ? có vui mừng ?"

      "Tiểu thư Văn. phải chỉ có tình nam nữ mới khiến người ta vui mừng. Cha mẹ vui, bạn bè vui, cũng có thể khiến mình vui. là liên quan đến nhau, hôn nhân lại là trách nhiệm. Cho dù hai người nhau, sau khi kết hôn cũng cố gắng nhau, đây là có trách nhiệm giữa hai bên thôi."

      Văn Thố nhìn khuôn mặt giống Vạn Lý kia, rồi lạnh nhạt : " xin lỗi, tôi thể nào đồng ý bừa bãi được. Tôi cũng thể làm cho mẹ vui."

      " sao, từ khi ngồi xuống là tôi biết ngay rồi."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì khi ngồi xuống, cứ nhìn người phục vụ bàn." Người đàn ông kia cười rồi : "Mẹ cho tôi biết chút chuyện cũ của , tôi nghĩ rằng chúng ta rất giống nhau. Nhưng tôi bất ngờ, vẫn còn tin tưởng vào tình ."

      Văn Thố ngẩng đầu nhìn ra cửa thấy đôi tình nhân trẻ tuổi kia, nhìn mặt họ nở nụ cười ngượng ngùng và hạnh phúc, hơi kinh ngạc.

      Từ trong ví, móc ra hai tờ tiền giấy đè ở dưới chén cà phê, trước khi rời , Văn Thố với người đàn ông kia:

      "Vừa nãy, tôi nhìn là bởi vì nhân viên phục vụ nam vừa nãy quần chưa kéo khóa, đồ lót màu hồng lộ ra ngoài rồi."

      ....
      Last edited: 12/12/15
      asuna1999 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      (Tiếp chương 16)

      Văn Thố mình ra ngoài xe, sau khi dạo vòng thành phố, bảo tài xế đưa đến đại học Giang Bắc.

      Khi Văn Thố đến, Lục Viễn cũng vừa hết giờ dạy. Vẫn như ngày thường bị sinh viên vây quanh.

      Có người nhanh mắt, nhìn thấy Văn Thố đến, lập tức lớn tiếng trêu Lục Viễn: "Sư mẫu tới, sư mẫu xinh đẹp lại tới."

      Mọi người tự giác tản ra, hề vây quanh Lục Viễn nữa, Văn Thố đến vô hình giải cứu cho Lục Viễn.

      " rất được hoan nghênh a." Hai người sánh vai dạo sân trường, Văn Thố .

      Lục Viễn quan tâm lời này: "Tôi nghĩ là về sau cũng gặp lại ."

      "Làm sao biết chứ?" Văn Thố bị trúng tâm, chột dạ phủ nhận: "Chỉ là gần đây tương đối bận rộn mà thôi."

      Thậm chí có ý định đến gặp Lục Viễn. Giữa nam nữ nếu muốn phát triển tình , như vậy lớp giấy tuyệt đối thể đâm, thậm chí ngay cả đụng vào đều rất nhạy cảm.

      Đêm hôm đó là vượt qua giới hạn, tiếp nữa nguy hiểm. Văn Thố muốn để phát sinh ra nữa.

      Nhưng cũng bị thất bại trong việc xem mắt nên tự chủ liền tìm tới Lục Viễn, chính cũng là vì cái gì.

      "Gần đây bận rộn công việc sao?" Văn Thố thuận miệng hỏi.

      "Theo giáo sư viết sách, làm chủ đề luận văn tốt nghiệp, chỉ những thứ này, sao?"

      Văn Thố ngạc nhiên chút, : "Vội vàng tìm đến cái chết, tôi vẫn như vậy a."

      Lục Viễn cúi đầu nhìn Văn Thố, đột nhiên giơ tay lên muốn gỡ tóc mai của xuống, động tác của rất dịu dàng, chỉ chạm vào Văn Thố liền cảm thấy mình như bị điện giật.

      " xin lỗi."

      Văn Thố cười xấu hổ: " sao đâu."

      Hai người yên lặng lúc, nhớ tới người đàn ông giống Vạn Lý, Văn Thố đột nhiên hỏi Lục Viễn: " kết hôn cũng người con mà mẹ thích sao? Nếu như vậy bà rất vui mừng đúng ?"

      Lục Viễn nhíu mày : "Chỉ cần tôi đồng ý kết hôn với người, mẹ tôi rất vui mừng rồi."

      "Hả?" Văn Thố kinh ngạc: "Chẳng lẽ nhất định muốn kết hôn với đàn ông?"

      Lục Viễn nheo mắt nhìn : "Tôi chỉ là vẫn chưa có người trong lòng, cho nên chưa nghĩ tới kết hôn."

      "Nhất định tìm được." Văn Thố khẳng định : " đặc biệt , sau đó cùng sống cả đời."

      "Làm sao biết chứ?"

      "Đây là lời chúc phúc của tôi." Văn Thố : "Lục Viễn, người tốt."

      Lục Viễn dừng bước, đột nhiên với Văn Thố: "Họ Văn, lòng tốt của tôi xin nhận, tôi chưa hề bày tỏ tấm lòng mình với , đừng nghĩ lung tung đấy!"

      .....

      Cứ như vậy, Văn Thố và Lục Viễn khôi phục lại quan hệ bình thường.

      Sau khi Vạn Lý ra , chưa từng có bất kỳ người nào đưa ra đề nghị "Chữa khỏi" cho Văn Thố như Lục Viễn.

      Lục Viễn dùng phương thức "khoa học" cùng chuyện rất kỳ quái đến hộc máu, xong rồi ghi chép lại, lúc nào Văn Thố cũng đều cảm thấy loại người ngốc nghếch như căn bản thể chữa khỏi chứng uất ức muốn chết của người bệnh.

      Nhưng gì, thậm chí cũng khi dễ .

      Dáng vẻ Lục Viễn nghiêm túc làm cho người ta đặc biệt vững tin. Giống như chỉ cần tin tưởng , tất cả đều thay đổi tốt hơn. Thời điểm này, Văn Thố nhận thấy Lục Viễn rất đàn ông.

      Đứng ở bên cạnh ổ mèo, nhìn con mèo cái vùi vào bên trong chống thân mình, híp mắt ngồi.

      Văn Thố ngồi bên cạnh thao thao bất tuyệt: "Mễ Mễ, mày cảm thấy Lục Viễn có giống Vạn Lý hay ? Ừ, tao cũng cảm thấy ta rất tốt."

      Ở trong thế giới của Văn Thố, chỉ cần là mèo liền kêu "Mễ mễ", trong nhà có bốn con mèo đều gọi là "Mễ Mễ", hoàn toàn phân biệt.

      "Meo meo --" tức giận kêu.

      "Sao thế?" Văn Thố sờ lên người nó: "Mày bị táo bón à?"

      "Meo meo--" Vừa kêu lên, thấy hả giận, lại tóm lên hai cái.

      Lần này rốt cuộc Văn Thố ra ngoài, vừa vừa lầm bầm: "Quả nhiên là mèo nuôi nhà."

      Buổi sáng thứ sáu, đột nhiên Lục Viễn đến nhà . Sáng sớm thần thần bí bí, là muốn đưa nơi.

      Bởi vì chỗ đó quá xa, Văn Thố lái xe chở Lục Viễn theo hướng dẫn từ thành phố đến nông thôn.

      Ruộng rau mênh mông bát ngát vào mùa đông nhìn qua rất thú vị. Văn Thố nhìn lướt qua, hai người thấy bóng người ở trong nhà. Lục Viễn bảo Văn Thố dừng xe, cùng vào khu này.

      Lục Viễn đưa đến gia đình trong thôn, gia đình rất cổ quái, vừa vào nhà chính nhìn thấy thờ phụng Bồ Tát, Phật Tổ, còn có chúa Jesus và ảnh gia đình.

      "Thờ phụng nhiều như vậy sợ bất đồng sao, sợ ban đêm các lão nhân đánh nhau sao?"

      Lục Viễn vỗ vai Văn Thố cái: "Nghiêm túc , người này nghe là rất linh thiêng."

      " muốn xem số mạng à?"

      Lục Viễn hạ thấp giọng : "Tôi dẫn đến đây để chuyện với người ."

      Nhắc đến chuyện này khi Văn Thố nằm viện có nghe qua. người chị dâu bởi vì luôn nằm mơ thấy mẹ chết , phải về nông thôn tìm người giúp, nghe người kia mắc duyên , có thể cho người chết mượn thân thể, người sống có thể thông qua chuyện với người chết.

      Lục Viễn vào tìm thầy rồi. Văn Thố mình ở bên ngoài thấy rất buồn chán.

      Chuyện càng hoang đường, người ta càng tin tưởng, tên lừa gạt này nhà xa như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều khách. Kỳ lạ nhất là còn có người quỳ gối trong sân, diễn xuất chương trình cảm tạ tám đời tổ tông nhà .

      "Phát hộp cơm rồi." Văn Thố nhịn được hô tiếng quấy rối.

      "Chỗ nào đấy?" Điều Văn Thố ngờ chính là, thực có người trở về, chỉ có người, những "khách hàng" này phần lớn phải .

      Dạo này, bọn lừa gạt đều phải tìm diễn viên quần chúng.

      đợi Văn Thố vạch trần bộ mặt của tên lừa đảo này, Lục Viễn liền gọi .

      Văn Thố cùng Lục Viễn vào. Lục Viễn thể vào trong phòng, đứng ở cửa với Văn Thố: "Tôi chờ ở bên ngoài."

      "Ừ." Văn Thố cười khanh khách, cảm thấy tình huống này rất mới mẻ, đột nhiên muốn vạch trần .

      Phòng khách của tên thầy này bên cạnh bố trí gian phòng có đèn. Rất hẹp, bên trong bày biện vô cùng ảm đạm, cái bàn trải màu đen, hai bên bày hai bồ đoàn.

      Văn Thố ngồi xếp bằng ở bồ đoàn, tò mò quan sát phòng treo đầy bùa chú biết còn là cái gì.

      "Chào , tiểu thư Văn."

      Lúc này Văn Thố mới chú ý tới người ngồi đối diện , người đàn ông rất trẻ, mặc đồ thầy cúng, nhìn rất u ám và cổ quái.

      Trước mặt cây nến và nắm hương, bên cạnh còn có mấy cái bùa và cây kiếm gỗ mộc.

      "Tiểu thư Văn, nghe muốn gặp người bạn trai chết?"

      "Đúng vậy."

      " tại tôi mời ta tới đây, lát nữa có thể chuyện cùng ta, cần phải sợ."

      "Tốt lắm."

      Văn Thố khẽ mỉm cười nhìn . ngạc nhiên mấy giây, sau đó bắt đầu thần bí, lừa dối đủ kiểu.

      Vừa niệm chú vừa đốt bùa chú, cầm kiếm gỗ đào vừa đưa loạn lên, cái người này bộ dạng giở trò rất buồn cười, Văn Thố nhịn được mà bật cười.

      Người đàn ông kia nắm nắm tro hương, liền nuốt vào, sau đó hồi co rút. Đột nhiên, giọng của thay đổi.

      giọng tiêu chuẩn, hề mang tiếng địa phương.

      "Văn Thố, là ." Vẻ mặt rất tỉnh cảm.

      Trong mắt tràn ngập nước mắt, gằn từng chữ : "Đại sư, đây là bạn trai cũ của tôi, phải là người tôi muốn gặp."

      Thầy sửng sốt chút, co quắp hồi lại trở về giọng bình thường: "Mới vừa rồi tôi nhầm, ngờ có hai người bạn trai qua đời."

      Sau hồi múa loạn xạ, người đàn ông kia lại ăn nắm tro nhang.

      "Văn Thố, là ." Người đàn ông kia : " đúng là!"

      "Đại , đây vẫn là người bạn trai cũ của tôi..."

      "..."

      Cứ như vậy, tên thầy kia cứ bị Văn Thố cố ý làm cho ăn đến bốn năm nắm tàn hương, rốt cuộc diễn nổi nữa, tức giận ném cây kiếm gỗ mộc xuống, lấy cái hộp dưới bàn lấy tiền đem trả lại cho Văn Thố: "Tro hương ăn nhiều có chuyện đấy. Sợ rồi, nhanh lên ."

      Văn Thố bị hoàn toàn chọc cười, chảy nước mắt: " dám lừa tôi như vậy, tôi còn tưởng rằng sợ chết cơ đấy."

      Người đàn ông nhìn Văn Thố cái, trong nháy mắt càng thêm tức giận: " , tới tìm tôi, nhớ đến người khác, muốn xin lỗi người khác, tóm lại đều là tâm nỗi lòng, họ thông qua tôi thành công hóa giải, tôi cũng là làm chuyện giống Bồ Tát, là người rất tốt."

      " còn dám thế."

      Văn Thố cầm tiền bàn, liền đứng dậy.

      chuẩn bị ra ngoài, chỉ nghe thấy tên thầy kia : " , người đàn ông kia muốn cho vui vẻ chút. phải ta thích chứ?"

      Văn Thố ngạc nhiên lát, ngay sau đó lạnh lùng nhìn cái: "Mắc mớ gì tới ?"

      "Người chết thể sống lại, rồi trở về nữa, nhưng người sống bên cạnh , lại bỏ lỡ hối hận đấy."

      Văn Thố cười: " chỉ là tên lừa đảo mà cũng muốn dạy bảo tôi à?"

      Tên thầy cười khanh khách, gãi đầu ngại ngùng : "Tôi cũng là người có tri thức mà."

      "..."

      ra ngoài, Văn Thố liếc mắt nhìn thấy Lục Viễn đứng chờ bên ngoài.

      lặng lẽ đứng đó, vừa nhìn thấy Văn Thố, liền ném điếu thuốc xuống đất, dưới chân bước lên còn điếu thuốc bốc khói, tới chỗ Văn Thố.

      đứng trước mặt Văn Thố, người còn mang theo mùi thuốc lá.

      "Thế nào?" Lục Viễn hỏi: " chuyện với Vạn Lý rồi sao?"

      "Cũng tệ lắm."

      Vẻ mặt khẩn trương của Lục Viễn rốt cuộc cũng buông lỏng xuống.

      " tìm kẻ dở hơi này ở đâu ra? Chọc cho tôi cười chết mất." Văn Thố :
      " bác sĩ như , lại tin vào những mê tín bằng đọc sách sao?"

      Lục Viễn sửng sốt, chậm rãi : " đời này có rất nhiều chuyện khoa học giải thích nổi, dù sao cũng thử lần, nếu như là rất lãi phải sao?"

      Văn Thố yên lặng nhìn Lục Viễn, để ý tới lời vừa rồi: "Nhưng biết ràng là giả phải sao?"

      Lục Viễn nhìn thẳng vào mắt , hồi lâu có gì.

      Lâu đến nỗi Văn Thố thèm để ý tới câu trả lời nữa, đột nhiên Lục Viễn gằn từng chữ : "Cho dù là giả chăng nữa, chỉ cần có thể để cho có cơ hội này, những lời giấu trong lòng ra, cũng rất đáng."


      Hết chương.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      asuna1999 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17

      Editor : Misali

      "Ngu ngốc." Đối mặt Lục Viễn, Văn Thố chỉ có thể nghĩ ra chữ như vậy để hình dung . thấy trước mặt Lục Viễn dần dần mơ hồ, có cảm giác chân .

      Khóe miệng Lục Viễn nhếch lên, thái độ rất ung dung: "Biết đối mặt với quá khứ mới có thể vượt qua."

      Văn Thố hơi nhắm mắt lại, rồi mở ra, bình tĩnh hơn: " ra chỉ cái chớp mắt như vậy, tôi muốn . Nhưng tôi lại đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ." Văn Thố nhìn đồng ruộng xa xa cùng với bầu trời trong xanh, chậm rãi : "Tôi có gì để với ấy. lâu như vậy, tới nay, điều duy nhất muốn đều là những lời thô tục. Rất hận ấy, cứ như vậy mà rời bỏ tôi."

      Văn Thố tự giễu cười: "Có phải thấy tôi rất buồn cười hay ?"

      Lục Viễn lắc đầu : "Cho nên tôi mới tạo cơ hội này cho . Muốn chửi chửi, cho dù là thô tục, cũng có thể hết ra."

      "Lục Viễn, đừng... như vậy với tôi." Văn Thố cứ nhìn chằm chằm Lục Viễn: "Nếu tôi thích sao?"

      Lục Viễn sững sờ giây, ngay sau đó khôi phục trở lại, còn cười: "Thích thích chứ, chỉ là người thích tôi hơi nhiều, phải cố gắng nhiều hơn mới có thể làm tôi nhìn lâu hơn mấy lần."

      Văn Thố cười khẩy, khinh thường: "Ban đầu biết là ai, tôi chỉ mượn cái ô, liền nhìn tôi chằm chằm, thiếu chút nữa là chảy nước miếng."

      Nhắc tới chuyện lúc trước, mặt Lục Viễn có phần xấu hổ, mạnh miệng : "Ngày đó là vừa lúc gặp phải tôi."

      Văn Thố liếc nhìn Lục Viễn, mắng: " cứ chửi tôi là tôi đánh tin ?"

      Lục Viễn cười hắc hắc, đột nhiên vươn tay ôm vai Văn Thố, đẩy Văn Thố ra ngoài. Hai người kề vai nhau rời khỏi đó.

      Sắp lên xe, đột nhiên Văn Thố ném xấp tiền cho Lục Viễn: "Tiền này trả ." đảo mắt : "Tôi giúp đòi lại tiền rồi, cũng nên mời tôi ăn cơm."

      Lục Viễn thấy tiền liền ngạc nhiên: "Sao làm được?"

      "Bí mật."

      "Có phải lại đánh người ta ?"

      Văn Thố trầm lặng: "Tôi là người như thế à?"

      " thể nghi ngờ, chính là .."

      "..." Văn Thố rất muốn cước đạp Lục Viễn xuống xe, cuối cùng Lục Viễn ăn vạ nằm bên trong xe có cách nào mới đưa về.

      Sau khi trở về thành phố, Lục Viễn thấy Văn Thố vẫn còn tức giận. Liền ra siêu thị mua hộp kẹo que lớn.

      Cũng phải hộp kẹo bao bì đẹp, mà là hộp kẹo bình thường, nắp còn có rất nhiều que kẹo nhiều loại, xấu xí còn gì để hình dung.

      Văn Thố cũng biết tại sao mình lại ôm hộp kẹo như bảo bối trở về nhà.
      đứng ở đường bên này, nhìn Lục Viễn ôm hộp lớn từng bước tới, liền cảm thấy mềm lòng.

      Lục Viễn lúng túng với : "Tôi nghe ăn đồ ngọt làm cho tâm tình khá hơn."

      Văn Thố giằng lấy hộp kẹo, ngoài miệng còn lớn: "Gặp lại ăn nhiều đồ ngọt nữa cũng thể khá hơn."

      Văn Thố để hộp kẹo đặt ở ghế ngồi bên cạnh, nắp có mấy cái kẹo, Văn Thố tiện tay cầm cây kẹo cam, lột vỏ, cho vào miệng.

      Lái xe về nhà, tâm trạng rất vui vẻ.

      Về đến nơi, để hộp kẹo xuống, rồi đến chỗ mấy con mèo trong nhà.

      Trong nhà bốn con mèo cứ kêu meo meo về phía Văn Thố. Nhất là con mèo mẹ kêu to nhất.

      Nhìn thấy liền giơ móng vuốt ra cào. Văn Thố phát ra trong phút chốc, tự nhiên nó thu móng vuốt sắc nhọn lại, chỉ dùng tay nhàng vuốt ve hai cái lên gò má .

      phát này khiến Văn Thố vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, ôm con mèo khắp nơi tìm mẹ: "Mẹ, mẹ xem, Mễ Mễ ghét con nữa, nó để cho con ôm này."

      xong, giơ con mèo cái lên, con mèo hề tức giận, vẫn còn ở trong tay làm nũng. Văn Thố lập tức ôm nó vào lòng, hưng phấn xoa mấy lần: "Xem ra mèo nuôi có nhà chỉ là tin đồn."

      Mẹ nhìn dáng vẻ vui mừng của , cũng vui mừng theo. Tất cả dường như có mấy đời rồi, khóe mắt ửng hồng nhìn Văn Thố : "Nếu để tâm, thấy mèo và người đều giống nhau."

      Văn Thố quên hết tất cả vào trong phòng.

      Mẹ đứng sau lưng nhàng câu: "Văn Thố, mèo có thể trôi dạt khắp nơi tìm được cái nhà thứ hai, người cũng đau khổ, sau khi mất , gặp được người lần thứ hai."


      "..."

      Sau rất nhiều ngày, Văn Thố vẫn suy nghĩ về lời của mẹ.

      còn có thể người khác giống như Vạn Lý sao? Cảm giác đau đớn đó nếu như xảy ra lần nữa, còn có thể chịu nổi ?

      muốn nghĩ đến đáp án.

      Thời gian trôi qua như nước chảy, là buổi tối thứ sáu. Lục Viễn vốn là vẫn bặt vô tín, đột nhiên gọi điện thoại hẹn Văn Thố hát.

      Đây hoàn toàn phải là hành động của bác sĩ Lục cứng nhắc trạch nam. Văn Thố nhịn được hiếu kỳ đồng ý. Văn Thố suy nghĩ, cuối cùng đến nơi mới biết, là đám sinh viên nhiệt tình mời , bắt phải rủ cả Văn Thố , cũng phải chủ ý của Lục Viễn.

      Hai người họ bị đám sinh viên vây quanh ngồi ở giữa ghế salon trong quán karaoke. Còn chưa bắt đầu liền bị bọn họ bắt hợp ca. Lục Viễn nhìn ngu ngốc, luôn đối xử với sinh viên muốn gì được nấy. Từ chối lúc, cuỗi cùng vẫn bị đám sinh viên dẫn lên hát.

      Lục Viễn chọn lúc màn hình, đột nhiên tự nhiên quay đầu hỏi Văn Thố: "Này có biết hát ?"

      Tim Văn Thố đập mạnh và loạn nhịp hai giây, mới phục hồi tinh thần lại liếc mắt nhìn màn hình, là bài "Có chút động lòng" của Trương Tín Triết và Lưu Gia Linh. Văn Thố sửng sốt nhìn, theo bản năng trả lời: "Biết hát."

      Hát cả bài này muốn sống cũng được, muốn chết cũng xong, đám sinh viên ngừng ồn ào, hai người chỉ muốn chú ý vào ca hát. Lục Viễn sợ Văn Thố ngã xuống, vẫn lấy tay che chở sau thắt lưng , nhưng chạm vào .

      Mỗi lần Văn Thố suýt ngã, cũng cảm thấy cánh tay kia đỡ . Đó là cảm giác rất kỳ lạ và phức tạp.

      Khiến người ta bất ngờ, người này nhìn rất ngu ngốc, nhưng hát cũng tồi.

      Giọng hát của nhàng mà tình cảm, Văn Thố nghe hát: "Đối với em, chút rung động, lại sợ rằng em hẹn hò, có chút động lòng, chút ngập ngừng, thể tin rằng tình thể kiềm chế được."

      Văn Thố còn chưa tỉnh táo lại khi nhìn ánh mắt của Lục Viễn, liền hát theo lời: "Đối với , em có chút động lòng, biết kết quả là bi thương hay là hạnh phúc, có chút động lòng, chút ngập ngừng, sợ rằng khi rồi mất ."

      Hát xong, nội tâm Văn Thố vô cùng hồi hộp.

      Cái lời bài hát này... Hát thành ra như vậy, rất có vấn đề.

      Khi hát xong, Văn Thố ngồi xuống mới nhận ra mặt mình ửng đỏ, cũng may trong phòng tối, mọi người đều phát ra. khí trong phòng rất tốt, thậm chí thấy đại não mình bị thiếu dưỡng khí rồi.

      Học trò của Lục Viễn vẫn còn chưa chịu buông tha , lại cùng uống rượu, Lục Viễn cũng hiểu vì sao, uống hết rượu của Văn Thố được mời.

      Văn Thố có tửu lượng rất tốt, nghĩ muốn đỡ cho chút, cũng bị cường thế ngăn cản.

      chắc là hơi say rồi, cúi đầu bên tai Văn Thố: " giây này là bạn của tôi, tôi uống hộ ."

      Văn Thố kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , trong mắt ý cười.

      Học trò của Lục Viễn vẫn thẳng thắn gọi Văn Thố là sư mẫu, lần trước vì Văn Thố trêu chọc Lục Viễn mới để đám sinh viên hiểu lầm là bạn Lục Viễn, lần đó hề giải thích ràng, sau đó vẫn cứ hiểu lầm như vậy.

      ngờ rằng Lục Viễn cũng lấy chuyện này đùa.

      Văn Thố nhìn chằm chằm Lục Viễn, nụ cười mặt trong nháy mắt liền thu lại. đoạt lấy ly rượu từ trong tay Lục Viễn, uống hơi cạn sạch.

      nghe thấy Lục Viễn : "Tôi muốn phải là giây hay chỉ là nhất thời, mà là cả đời. Nếu như thể, cũng cần cố nữa."

      Mọi người rối rít vỗ tay, thẳng thắn khen ngợi Văn Thố, Lục Viễn có cái nhìn tốt.

      Nhưng Lục Viễn nụ cười cũng có, tay vẫn trong tư thế cầm ly rượu, lúc sau mới nở nụ cười ấm áp, cùng hòa mình với đám sinh viên kia.

      Văn Thố như đứng lửa. Thấy tự nhiên đối với Lục Viễn.

      Đây là lần đầu tiên Văn Thố thấy được tính cách kỳ lạ của Lục Viễn. Khi ấy thực rất tức giận, nhưng lại thể ra, cũng nặng lời. cứ bình thường ở bên cạnh , thậm chí còn dịu dàng quan tâm, nhưng lại làm cho người ta có thể cảm thấy ngôn ngữ trong động tác rất lạnh lùng và xa cách, tạo nên cảm giác vô hình bị áp bách.

      Thời điểm tới nhà vệ sinh, Văn Thố cũng theo tới nhà vệ sinh nam.
      Lục Viễn vừa ra, liền trực tiếp bắt lại.

      Lục Viễn khẽ cúi đầu, tránh khỏi chuyện đối mặt với Văn Thố.

      Lần đầu tiên Văn Thố thấy chiều cao giữa hai người kém nhau ít, ngước đầu lên chuyện với , khí thế yếu rất nhiều.

      "Vừa rồi tôi gì được, tôi chỉ muốn chuyện qua, xin lỗi."

      "Ừ." Lục Viễn vẫn đứng thẳng: "Là lỗi của tôi."

      Văn Thố nghe thấy giọng của , càng nghe càng cảm thấy khó xử: "Sao đó lại là lỗi của ?"

      "Đều do tôi nông nổi, tôi vốn nên đùa, nên tự cho là đúng."

      xong, xoay người vào phòng. Văn Thố vốn định đưa tay giữ , nhưng lại rút tay về.

      có quyền tức giận, Lục Viễn cũng phải người nào đó của .

      Thậm chí vào thời điểm Lục Viễn tới gần , còn lui về phía sau bước dài.

      lúc sau, Văn Thố mới về phòng. Lục Viễn và đám học trò chơi trò chơi. nhóm người chơi rất vui.

      Văn Thố còn ngồi bên cạnh Lục Viễn, hai người ngồi gần như vậy, nhưng lại làm cho Văn Thố thấy khoảng cách này rất xa.

      có thể nhìn ràng gò má Lục Viễn đầy đặn, lông mi dày, hài hòa với ánh mắt ôn hòa, mũi cao thẳng cùng với đôi môi đẹp. quá đẹp trai, cũng được xem là vẻ ngoài dễ nhìn. Vẻ mặt của thả lỏng và thoải mái, giống như có chuyện gì xảy ra.

      Chỉ có mình Văn Thố suy nghĩ lung tung.

      Trong căn phòng karaoke mờ tối, đám sinh viên vẫn thay nhau ca hát. Trò chơi Quần Ma Loạn Vũ là trò chơi nhạc, ván chơi thôi, Lục Viễn bị thua và phải bị phạt.

      Ván đầu tiên thua, Lục Viễn lựa chọn lời lòng.

      Đám học trò hò hét ầm í hỏi Lục Viễn: "Nụ hôn đầu của thầy là lúc nào, cùng ai vậy?"

      Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lục Viễn, mà Văn Thố lại nhìn Lục Viễn. đặt tay ở đầu gối, cũng giống như mọi người, hiếu kỳ đáp án của vấn đề này.

      Chỉ thấy Lục Viễn thản nhiên cười cái : "Lúc học đại học. Cùng nữ sinh."

      "Ai nha, đùa hả, phải nữ sinh mà là nam sinh a!" Mọi người nhao nhao tha: " phải là cùng sư mẫu sao? Thầy Lục phải thành , rốt cuộc là cùng ai? Chúng em nên lấy lại công bằng cho sư mẫu!"

      Văn Thố cúi đầu nhìn ngón tay mình, hồi lâu, Lục Viễn bị ép buộc còn cách nào, bất đắc dĩ trả lời: "Cùng bạn học."

      Văn Thố biết tại sao mình lại để ý tới đáp án này. Thậm chí thấy có chút tức giận. Lục Viễn từng với là chưa bao giờ . Nhưng bây giờ đây gọi là gì chứ?

      Thế mà bởi vì bị lừa nên cảm thấy trong lòng nôn nao và rất thoải mái.

      Mấy người kia nhanh chóng đổ cốc rượu lớn cho Lục Viễn. Lục Viễn vẫn rất thoải mái uống hết.

      Trò chơi lại tiếp tục. Ván thứ hai kết thúc, Lục Viễn lại thua. Lần này nghĩ kỹ, chọn , lại chọn thử thách.

      nữ sinh lớn tiếng:"Hôn sư mẫu !"

      Lời này vừa ra, mọi người rối rít : "Vậy quá rồi! Thầy Lục ngày nào chả hôn, còn gọi gì là thử thách chứ! Tối thiểu là phải khiêu vũ thoát y các kiểu chứ."

      Lục Viễn vừa nghe đám sinh viên này chuẩn bị sai , nhanh chóng : " quyết định được sửa lại, hôn hôn!"

      Khung cảnh ầm ĩ với những tiếng hét lớn, đột nhiên Lục Viễn quay đầu nhìn về phía Văn Thố.

      mặt nở nụ cười ôn hòa, còn có chút ửng hồng, nhìn rất dịu dàng, khiến Văn Thố cảm thấy dường như hơi say.

      dùng tay giữ mặt Văn Thố, xung quanh ồn ào lên, dần dần lại gần.

      Thậm chí Văn Thố còn kịp phản ứng , nhìn thấy Lục Viễn sát lại gần, hơi thở của cũng ngày càng gần hơn, mang theo mùi rượu.

      Trong lúc chuẩn bị hôn, ngón tay cái của đột nhiên đặt ngay môi Văn Thố, bởi vì tay che , người khác nhìn qua nghĩ là hôn Văn Thố, ra hôn ngón tay của mình.

      Đám học trò liên tiếp hoan hô rung trời.

      "Đừng sợ, chỉ là đùa giỡn chút thôi." Lục Viễn giọng . còn cười, nhìn sâu vào mắt Văn Thố. Tay nắm chặt lại.

      Khi Lục Viễn chuẩn bị xoay đầu trở về, chợt đứng lên. quỳ gối ghế salon chống đỡ thân thể mình khẽ nghiêng qua, đôi tay nhanh chóng giữ mặt của Lục Viễn. Lục Viễn mở to mắt.

      kinh ngạc, đột nhiên Văn Thố cúi xuống, dùng sức hôn Lục Viễn.

      Đó là nụ hôn say mê mơ hồ, mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp. Trả thù, trêu đùa, giễu cợt, và nghi ngờ.

      Cuối cùng, Văn Thố chợt cắn môi Lục Viễn đến chảy máu.

      Trong cổ họng bắt đầu có vị máu tanh, Văn Thố cao ngạo ngước đầu, bộ dạng kiêu ngạo : "Bác sĩ Lục, là thầy giáo, nên biết ăn gian là đúng đâu." dừng lại rồi tiếp: "Cho nên tôi cho cơ hội sửa lại rồi."

      Hết chương.
      Last edited by a moderator: 14/12/15
      ThiênMinh thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18

      Editor : Misali

      Trong nháy mắt, Văn Thố hoàn toàn đốt cháy khí trong phòng, giống như đột nhiên dấy lên bầu trời lửa, ngồi trong đó bị đốt cháy thành tro.

      Văn Thố mỉm cười, thoải mái trở về chỗ cũ. Tầm mắt của vẫn rời khỏi Lục Viễn.

      Lục Viễn cũng dừng lại nhìn Văn Thố, phút chốc cũng dời . Hai người cứ duy trì trạng thái "ánh mắt đưa tình" hồi lâu.

      Bên cạnh, đám sinh viên nhiệt tình chen nhau tới, đưa Lục Viễn vào trung tâm.

      Mọi người sôi nổi hô lớn, trách mắng cứ "ân ái" nhìn Văn Thố, nhất định phải phạt Lục Viễn uống rượu.

      Vẻ mặt Văn Thố hả hê nhìn Lục Viễn, sau đó Lục Viễn cũng có biểu cảm gì.

      bị đám học trò xô đẩy ra giữa, Lục Viễn biết nghĩ gì, đột nhiên nở nụ cười với Văn Thố.

      Khóe miệng hơi giương lên, còn mang theo vết máu chưa khô, hồng đến bất thường. Giống như ý vô hình, khiến nhịp tim Văn Thố đập loạn lên. Trong đầu chợt ngừng nghĩ về cái hôn kia. Lục Viễn ngừng hô hấp, Văn Thố hôn mạnh, răng va chạm nhau, tạo ra cảm giác đau .

      Văn Thố thấy Lục Viễn uống rượu liên tục, hề dừng lại, cũng giả bộ, uống từng ly. Sau đó liền bỏ cuộc.

      Học trò của rốt cuộc cũng bỏ qua cho , nhóm tiếp tục trò chơi. Bởi vì Lục Viễn uống khá say, tựa vào ghế salon nghỉ ngơi.

      Văn Thố nhìn thoải mái, gọi ly mật ong nóng cho Lục Viễn. Lục Viễn nhận lấy cốc nước mật ong, uống hơi cạn sạch, cuối cùng tiếng "Cám ơn" với Văn Thố.

      đêm ầm ĩ kết thúc. Văn Thố đỡ Lục Viễn cứ xiên xiên vẹo vẹo ngồi lên taxi.

      Vốn nghĩ là Lục Viễn say quá rồi, ai ngờ vừa mới cách xa đám sinh viên kia, Lục Viễn liền "tỉnh" luôn.

      Văn Thố nhìn bộ dạng tiền hậu bất nhất của , nhịn được châm chọc: " giả say à?

      (Tiền hậu bất nhất : đầu đến cuối giống nhau)

      Lục Viễn vuốt ấn đường, thể làm gì khác, : " giả say những đứa kia bỏ qua cho tôi."

      "Ở đây nhìn khác hẳn với trước mặt đám học trò kia, có vẻ kiêu ngạo."

      Lục Viễn cười: "Vốn coi như là tiền bối của họ. Trong đám nghiên cứu sinh còn có người lớn hơn tôi."

      "Hèn gì."

      Văn Thố hơi kinh ngạc, nhất thời cảm thấy nóng mặt: "Ở chỗ của tôi cũng chơi trò như vậy."

      "Ừ." Lục Viễn : "Tôi hiểu lầm, là muốn hôn tôi, cố ý viện lý do thôi."

      "Tôi nhổ vào." Văn Thố kích động bác bỏ: "Đừng có hươu vượn được ?"

      "Ừ, những người háo sắc đều như vậy." Lục Viễn khoanh tay trước ngực, bộ dạng thông cảm : "Quả nhiên xinh đẹp là vạn ác chi nguyên."

      (Vạn ác chi nguyên là cực kỳ độc ác, gian ác)

      Văn Thố liếc mắt, muốn với Lục Viễn.

      Về đến nhà Văn Thố, gì, trực tiếp xuống xe. Lục Viễn biết là tức giận, vội vàng xuống xe đuổi theo.

      Lục Viễn vốn cao lớn nên đuổi kịp được Văn Thố. nắm cánh tay Văn Thố để cho , hơi tức giận hỏi : "Vậy xem phải là thấy tôi rất đẹp trai, sao đột nhiên lại hôn tôi?"

      Văn Thố nhất thời cứng họng, chợt thấy ngượng ngùng. Đồ bác sĩ mọt sách thô lỗ và thối tha này, là ngu ngốc, cái gì cũng phải có logic và có nguyên nhân hậu quả, dù gì cũng phải chuyện ràng, hoàn toàn hiểu có số việc chỉ được cảm nhận mơ hồ.

      Văn Thố ngẩng đầu lên, rất phũ phàng: "Tôi uống nhiều quá rồi, được sao?"

      Đột nhiên Lục Viễn cười toét miệng, dần dần cười ngây ngốc.

      Văn Thố bị cười đến sợ hãi: " cười cái gì?"

      " có gì." Lục Viễn phất tay: "Hôm nay chơi rất vui."

      "Thần kinh." Văn Thố châm chọc câu. suy nghĩ liền xoay người .

      Vừa chưa được mấy bước, đột nhiên Lục Viễn ở đằng sau hô lên tiếng: "Văn Thố."

      Văn Thố kinh ngạc quay đầu lại.

      Lục Viễn đứng dưới gốc cây ngô đồng, đất rơi đầy lá cây ngô đồng khô. Ánh sáng của trăng chiếu rọi xuống, làm cho bối cảnh rất tự nhiên và đậm chất nghệ thuật. Lục Viễn mặc đồ rất bình thường, ác khoác xám, cổ có đeo khăn quàng cổ màu đen, nhìn qua rất giống như nam chính trong phim Hàn.

      Oh, , là người đường bên cạnh nam chính.

      Khoảng cách giữa hai người rất xa. Đột nhiên Lục Viễn phất phất tay với Văn Thố.

      "Văn Thố, thiếu gia đây phê chuẩn thích tôi rồi."

      Văn Thố cảm thấy thời gian như ngừng lại mấy giây, từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân chợt trở nên ấm áp. thấy vẻ mặt cười khúc khích của , mạnh miệng : " cũng uống nhiều rồi sao?"

      Lục Viễn thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy, giống , uống nhiều quá."

      Văn Thố biết là mình chột dạ hay thế nào, cảm giác những lời này có ngụ ý gì đó.

      " chuyện với người say thể hiểu được." Văn Thố xoay người . Cũng muốn chạy trốn khỏi Lục Viễn.

      muốn thừa nhận, mặt mình giống như có lửa vậy.

      Sau khi tỉnh rượu, hai người đều quên mất chuyện xảy ra đêm trước. Văn Thố giống như đà điểu, lại đưa chính mình vào bên trong nỗi đau kia.

      Khi rảnh rỗi lại với Lục Viễn, cũng cố ý gọi cho . Gặp gỡ Lục Viễn càng ngày càng minh bạch, khiến Văn Thố cảm thấy mơ màng và áy náy.

      ra cõi đời này thể giải thích được duyên phận. Nếu là trùng hợp, vừa bắt đầu có thể là xác suất càng về sau phân nửa là có người cố ý lảng tránh.

      Nếu như hai người đều duy trì xác suất này, khoảng cách như vậy kéo hai người ra xa nhau.

      Tỉnh dậy, Văn Thố đảo mắt nhìn cuốn album ảnh rất lâu, nhìn lại quá khứ mình và Vạn Lý vừa buồn vừa vui.

      Tình cảm giữa và Vạn Lý là sáu năm làm sao có thể vì quen biết Lục Viễn mấy tháng mà thay thế được? Nêu như người dễ dàng như vậy, Vạn Lý qua đời ba năm rồi, gặp qua rất nhiều người đàn ông như vậy, tại sao chưa bao giờ động lòng với bất kỳ người nào?

      Cùng với Lục Viễn, đa phần là bởi vì hợp tính cho nên mới thân thiết hơn.
      Văn Thố đóng album ảnh lại, thay quần áo ra cửa.

      Văn Thố cũng xa lạ gì với bệnh viện, trước khi vào viện, Văn Thố mua bó hoa bách hợp rất đẹp.

      Khoa u bướu bệnh viện hàng đầu Giang Bắc rất bận rộn và yên tĩnh. Qua lại chỉ có ý tá bận rộn với vẻ mặt mệt mỏi và người thân bệnh nhân.

      đến khu vực của y tá để trực tiếp hỏi phòng bệnh.

      Vu Lôi Lôi, bạn bè mười mấy năm của Vạn Lý, hai người cùng nhau lớn lên, đơn thuần chỉ là em bình thường.

      Bốn năm trước bị chẩn đoán ung thư phổi. Khi Vạn Lý còn sống luôn thăm ta, mỗi lần đều mang ít tiền.

      đến giai đoạn bốn của bệnh, phải trải qua xạ trị, trị bệnh bằng hóa chất, bác sĩ rằng chết, chỉ có thể sống đến hai năm, nhưng kỳ tích là sống được bốn năm rồi.

      đời này tất cả đều thể diễn tả được. Người bệnh lâu năm nay lại có kỳ tích như vậy, mà thân thể khỏe mạnh như Vạn Lý, bởi vì ngoài ý muốn mà lại chết sớm.

      Văn Thố vẫn dám đối mặt với Lôi Lôi. Vừa nhìn thấy ta, Văn Thố nhịn được lại nhớ tới Vạn Lý, cho nên sau khi Vạn Lý ra , Văn Thố hề đến bệnh viện lần nào.

      Văn Thố phải lấy hết dũng khí để vào phòng bệnh. cầm bó hoa và món quà mới chuẩn bị đứng ngẩn ngơ ở cửa phòng.

      Lôi Lôi trò chuyện cùng với người chung phòng, liếc mắt thấy Văn Thố, cũng sững sờ mấy giây giống Văn Thố. Sau lúc, hai người hẹn mà cùng rơi nước mắt.

      Bệnh tật hành hạ Lôi Lôi trở thành con người khác. Vốn là người cao 1m76 khỏe mạnh, lại bị bệnh tật làm cho gầy trơ cả xương, chỉ còn da bọc xương, đầu trọc, sợi tóc cũng có, vùng mắt thâm quầng, như già mấy chục tuổi.

      Văn Thố nhìn dáng vẻ kia, trong lòng khó chịu như bị kim châm vào.

      Văn Thố đưa quà tặng cho Lôi Lôi: "Đây là quà tặng sinh nhật ..."

      Lôi Lôi yên lặng vài giây: "Năm nay chuẩn bị sinh nhật nữa rồi." Lôi Lôi : "Tháng trước đối diện phòng bệnh có người phụ nữ ngoài bốn mươi bị ung thư tuyến vú tổ chức sinh nhật ở trong phòng bệnh, tất cả mọi người đều ăn bánh ngọt. Ngày đó tinh thần của bà ấy rất tốt, là bệnh tình có chuyển biến tốt."

      Ánh mắt Lôi Lôi tràn đầy mệt mỏi và cam lòng: "Ngày hôm sau bà ấy ra , có dấu hiệu nào đột nhiên bệnh trở nặng, trong buổi tối thể cứu chữa được. Sau đó mọi người nghĩ là sinh nhật, chính là do mê tín thôi."

      Trong lòng Văn Thố vô cùng chua xót: "Bốn năm vẫn chống đỡ được, nhất định là tốt thôi."

      Lôi Lôi cười cười: "Mỗi ngày tôi đều nghĩ những lời này đều là , nếu căn bản chống đỡ chết rồi."

      Văn Thố là người rất tình cảm, nghe thấy lời của Lôi Lôi, khóe mắt chợt ửng hồng.

      Lôi Lôi vẫn rất lạc quan và cười: "Vạn Lý ra rồi tôi mới hiểu được, con người chung quy đều phải chết, nếu còn sống, mỗi ngày đều phải vui vẻ, vậy mới uổng phí tính mạng của mình."

      Mắt Lôi Lôi hõm sâu vào, cười lúc cũng còn hơi sức. Văn Thố đành lòng, đỡ nằm xuống, ngồi bên giường chuyện cùng .

      "Bác đâu rồi?" Văn Thố hỏi.

      Lôi Lôi ngước đầu nhìn lên trần nhà: "Năm đầu tiên bị bệnh, mọi người đều rất quan tâm, bạn thường tới thăm. Năm thứ hai và ba, người bên cạnh đều dần dần vô cảm, bạn thấy có tương lai, cũng bỏ rồi. Ba mẹ tôi còn phải sống, kiếm tiền chữa trị cho tôi, thể nào ở đây mãi được, mỗi ngày đều đưa cơm tới đây, ngày hai bữa. Dù sao ăn cũng nuốt nổi."

      "Năm thứ tư, cuộc sống cũng khác biệt lắm." Lôi Lôi : "Có lúc cũng muốn buông tay, gần tới cái chết rồi, nhưng lại có cảm giác sợ hãi."

      Lôi Lôi liếc mắt nhìn chuỗi vòng đeo tay của Văn Thố, những vết sẹo xấu xí . sâu xa: "Văn Thố, đừng uổng phí tính mạng mình như vậy, có biết là muốn buông tay, ở nơi này mỗi người liều mạng tiêu hết gia tài cũng chữa được ?"

      "..."

      Thời điểm rời khỏi phòng bệnh của Lôi Lôi, Văn Thố cảm thấy trong lòng giống như gặp phải trận bão cấp mười. Trước kia tạo ra nhiều thứ, cũng bị chà đạp ngổn ngang, lúc ấy vô hình có cái gì che mất ý chí của .

      Đột nhiên nhớ lại Lục Viễn từng với : sinh mạng chỉ có lần, nếu lãng phí như vậy, làm cho những khổ cực mình từng trải qua trong mấy chục năm trở nên vô dụng.

      Khi đó nghĩ, mấy chục năm khổ cực như vậy, tiếp tục phải càng thêm khổ sở sao?

      Nhưng hôm nay nhìn thấy nhiều người khổ cực như vậy chỉ vì vẫn còn sống, đột nhiên cảm thấy hơi dao động, có lẽ cũng nên lãng phí như vậy.

      Văn Thố vừa nghĩ tới tâm , vừa cúi đầu ra ngoài bệnh viện.

      tới lui, đột nhiên bàn tay ấm áp đột ngột khoác lên vai Văn Thố.

      Văn Thố bị giật mình, ý thức tự đề phòng. Mặc dù Lục Viễn phản ứng rất nhanh, nhưng né tránh kịp, Văn Thố tát lên cằm .

      Lục Viễn vừa vuốt cằm vừa trách móc: "Sao lại bạo lực như vậy chứ, động chút là động thủ thế hả?"

      Văn Thố vốn là còn thấy áy náy chút, nghe như vậy, lập tức lớn tiếng: "Ai bảo làm tôi sợ chứ?"

      "Ai hù dọa , tôi gọi từ xa rồi, để ý tới tôi đấy chứ."

      " nghe thấy." Văn Thố nghe thấy.

      "Nghĩ cái gì mà chăm chú như vậy?" Lục Viễn hỏi.

      Văn Thố ngẩng đầu nhìn Lục Viễn, trực tiếp trả lời vấn đề của . Văn Thố thấy tay cầm mấy tờ giấy kiểm tra A4, tò mò hỏi : " bị bệnh?"

      Lục Viễn nhìn : " có gì. Chỉ là kiểm tra sức khỏe bản thân mà thôi."

      "Có tật xấu gì à?" Văn Thố đảo mắt hỏi: "Kiểm tra nguyên nhân bất lực sao?"

      Lục Viễn trợn to mắt chuẩn bị câu thô tục, liền bị sặc ngụm nước miếng, ho mãi, nhịn được châm chọc: "Cái người này, chuyện hề có chút xấu hổ nào sao?" Lục Viễn trừng mắt nhìn : "Tôi nâng rất tốt, mới bất lực!"

      Văn Thố vừa nhìn thấy bộ dạng hổn hển này của Lục Viễn, vốn có hơi lo lắng, trong nháy mắt, trong đầu liền nghĩ đến những thứ ngổn ngang kia cũng trở thành hư , thẳng thừng : "Tôi vốn là có thứ ấy để nâng."

      Lục Viễn vỗ đầu mình cái: "Tôi điên rồi sao? Sao lại có thể thảo luận cái này với chứ?" Trước mặt Văn Thố, Lục Viễn luôn mất thế thượng phong, cũng muốn tranh cãi với : "Tôi đây."

      xong, quay đầu lại liền sải bước .

      Văn Thố biết lúc này đùa giỡn quá trớn rồi, vội vàng nhắm mắt theo đuôi: "Thần nâng, tiên nâng, bá vương nâng, bác sĩ nâng, đừng nóng giận mà...."

      Lục Viễn bị càng nhanh hơn. Văn Thố theo bước chân của cũng mệt: " chạy trốn hả?"

      "Cũng phải là sợ sao?"

      Lục Viễn chợt ngừng lại, đột nhiên xoay người, Văn Thố kịp dừng bước, đụng vào lồng ngực của Lục Viễn.

      Văn Thố bị đụng phải, mắt nổ đom đóm. Lục Viễn thấy bộ dạng kia của , khẽ thở dài hơi, thô lỗ lấy tay đặt lên đầu . Sức lực nặng , tư thái bình tĩnh.

      Văn Thố quen là Lục Viễn rất dịu dàng, đùa: "Vừa rồi tôi phải rất giống Zidane sao? Tôi rủa đấy!"

      Lục Viễn nhíu mày: "..."

      chuẩn bị mắng . Liền có giọng xa xa ngắt lời.

      "Lục Viễn?" giọng nữ dịu dàng xa gần truyền tới.

      Lục Viễn và Văn Thố đồng thời ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra giọng kia. Cuối cùng tầm mắt Lục Viễn dừng ở ngay phía trước.

      Văn Thố nhìn theo tầm mắt của Lục Viễn, hướng mười hai giờ, người phụ nữ tóc xoăn dài trẻ tuổi đến. Làn da trắng trẻo thuần khiết, phong thái tao nhã, mặc áo khoác kaki, rất thời thượng. Nét mặt của có chút phức tạp, nhìn Lục Viễn với ánh mắt nóng bỏng và dây dưa, giống như có ý nghĩa cần ra.

      Bốn mắt nhìn nhau, chân mày hơi nhíu lại, do dự mấy giây, Lục Viễn suy nghĩ rồi lên tiếng: "Giang San?"

      Hết chương
      Last edited by a moderator: 19/12/15
      asuna1999 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19

      Editor : Misali

      Văn Thố ngồi mình bên cạnh bồn hoa trong bệnh viện, nhìn Lục Viễn và tên Giang San hàn huyên ôn chuyện ở đằng xa. Biết Lục Viễn lâu như vậy, lần đầu tiên Văn Thố cảm thấy thế giới của Lục Viễn cách rất xa.

      Ngoài Tần Tiền và mấy học trò của Lục Viễn, Văn Thố hề biết gì về Lục Viễn.

      Năm nay bác sĩ Lục hai mươi tám tuổi, phải bị nuông chiều sinh hư, cũng giống như Văn Thố, trải qua rất nhiều chuyện rồi mới đến ngày hôm nay. Nhưng Văn Thố lại biết gì về quá khứ của .

      hiểu vì sao, Văn Thố nhìn ánh mắt Giang San đơnthuần như vậy. mơ hồ có cảm giác nguy hiểm, cảm giác đặc biệt nguy hiểm. này quen biết Lục Viễn, điều này khiến thấy như bị thua cuộc.

      Lục Viễn là người đàn ông tri thức, khí chất ôn hòa, làm việc nhanh chậm, cực kỳ kiên nhẫn, mà giọng Giang San này cũng khác biệt lắm, yên bình và nhàng, cũng rất xinh đẹp, nhìn qua thấy hai người rất xứng đôi. Vẻ ngoài xinh đẹp này so với Văn Thố là hoàn toàn khác nhau.

      Văn Thố đá chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai người họ, hai người kia như xem ai ra gì, lời rất phối hợp, hình như quan tâm đến Văn Thố, điều này làm cho Văn Thố thấy khó chịu.

      Văn Thố đợi 10' sau, cuối cùng đứng lên, tùy tiện tới bên cạnh Lục Viễn, giọng rất nghiêm túc: "Lục Viễn, tôi đây, hai người chuyện tiếp ."

      Mặc dù như vậy, nhưng vẫn hi vọng Lục Viễn như mọi ngày, kết thúc đối thoại đưa về nhà.

      Nhưng quên rằng, giờ phút này Lục Viễn chuyện với này, thậm chí còn thân thiết hơn Văn Thố.

      Lục Viễn cười với Giang San, quay người lại, hạ thấp giọng với Văn Thố: " đường chú ý an toàn, về nhà gọi điện thoại cho tôi."

      Văn Thố vẫn cam lòng: " phải trở về sao?"

      "." Lục Viễn : "Thầy giáo của tôi nằm viện, tôi muốn thăm ông ấy cùng Giang San."

      "Oh." Văn Thố hơi nức nở, nhưng Lục Viễn lại ngây ngốc để ý. "Tôi nhé."

      Thậm chí ngay cả gặp lại cũng .

      Giang San là bạn học gần bảy năm của Lục Viễn. Từ chính quy đến thạc sĩ, Giang San vẫn luôn lòng thích Lục Viễn.

      Giang San được phong làm hoa khôi của khối coi như là bình thường, dáng cao, da trắng, diện mạo xinh đẹp, chuyện rất tinh tế, tóc dài đến eo như nữ thần, còn là người giỏi văn chương. Còn Lục Viễn, chủ yếu là do chiều cao hơn 1m75, mỗi lần đứng trong nhóm người, Lục Viễn thường cao hơn người ta nửa cái đầu, quá cao rồi, làm cho người ta cứ phải ngước lên nhìn.

      Khi học đại học, Giang San rất được hoan nghênh ở viện khoa giáo, nhưng biết tại sao, mình chỉ thích Lục Viễn, vì theo đuổi Lục Viễn, hoàn toàn chú ý tới ai, tất cả những người đàn ông trong khoa tâm lý học đều rất thích , chỉ có Lục Viễn đầu gỗ là .

      Sau đó Giang San hoàn toàn bị tổn thương, chưa học xong thạc sĩ ra nước ngoài, Melbourne học ngành Tâm Lý Học, vừa ba năm.

      Ngoại trừ hàng năm vẫn gửi đĩa tọa đàm tâm lý học cho Lục Viễn, hai người hầu như chuyện.

      Đối với Giang San, Lục Viễn cảm thấy vừa chột dạ vừa áy náy.

      Lần này Giang San trở về nước, cũng cho Lục Viễn, hai người cứ ở bệnh viện như vậy, suy nghĩ chút đúng là nghiệt duyên.

      Sau khi Văn Thố , Giang San vẫn nhìn rời chớp mắt, hồi lâu mới hỏi: "Bạn hả?"

      "À?" Lục Viễn sửng sốt chút, lắc đầu: " phải."

      Khóe miệng Giang San tự nhiên nở nụ cười: " ra là qua lại với người con khác, chỉ muốn quen với em."

      Lục Viễn bị như vậy nên hơi xấu hổ, vội sang chuyện khác: "Giáo sư Giang ở phòng bệnh nào, tôi muốn thăm ông ấy."

      Giang San chăm chú nhìn Lục Viễn: "Phòng bệnh ở khoa u bướu. Em dẫn , ba em thực rất muốn gặp ."

      Ba năm rồi chưa từng trở về Giang Bắc, áp lực cạnh tranh học tập kịch liệt tại đại học Melbourne để hoàn thành bằng tiến sĩ, còn là trong những quân át chủ bài của đại học Melbourne trong ngành Tâm Lý Học. Là thầy giáo của , ba cũng rất hài lòng về .

      Còn chưa có quyết định chính thức trở về, hòm thư của chứa đầy hàng loạt các lời mời, thầy giáo của muốn ở lại tiếp tục làm nghiên cứu, suy tính, cuối cùng vẫn quyết định trở về nước.

      Cho dù nghiệp học tập của thành công thế nào nữa cũng phải là điểu muốn. Trước khi học đại học, chưa từng có ý nghĩ ngày được trở thành nữ bác sĩ.

      Ban đầu chỉ muốn học mấy năm rồi kết hôn và sinh con, trở thành vợ, thành mẹ. Sau khi gặp được Lục Viễn, quen biết rồi thích , sau đó quen nhau cũng được bảy năm. Quãng thời gian đẹp nhất của đều gắn với người đàn ông này, nhưng lại hề đáp lại tình cảm của .

      Thất bại lớn nhất của cuộc đời là như vậy.

      Trong phòng bệnh, Lục Viễn chuyện cùng thầy, Lục Viễn gần đây vẫn nghiên cứu, năm nay có hạng mục lớn, lên kế hoạch cùng với giáo sư. Giáo sư Giang nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng cho chút ý kiến. Giáo sư Giang vẫn luôn quý Lục Viễn, thường hi vọng Lục Viễn và Giang San có thể thành đôi, nhưng hai người này đều thấy có biểu gì, nên cũng bắt ép.

      Sau khi Lục Viễn rời , Giang San ngồi ở bên giường bệnh, cúi đầu gọt trái cây. tay cầm quả táo từ từ di chuyển, tay cầm dao gọt vỏ ra.

      Giáo sư Giang nằm ở giường, nhìn Giang San hồi lâu rồi thở dài: "Nếu như nó thích con, sớm qua lại với con rồi. Con nên buông tay ."

      Giang San vẫn chỉ cúi đầu, lúc sau mới : "Thế sao nhiều năm như vậy, ấy cũng hề có người khác? Điều này cho thấy là con vẫn còn hi vọng."

      Giáo sư Giang lắc đầu: "Đứa ngốc, nó thà đơn mình cũng chịu quen với con, cái này còn chưa đủ vấn đề sao?" Ông lại thở dài hơi rồi : "Chuyện tình cảm phải là môn nghiên cứu cũng phải cuộc thi, phải cứ cố gắng là có thể."

      Giang San gọt xong, đưa quả táo cho giáo sư Giang.

      "Con biết rồi ba à."

      Giang San vào nhà vệ sinh rửa tay, vòi nước xối lên vết thương ngón tay, máu lẫn vào nước chảy xuống, chỉ còn vết mờ mờ.

      gọt quả táo tốt như vậy mà cũng để cắt vào tay, chính cũng nghĩ ra.

      Lục Viễn ngờ rằng Giang San lại đồng ý chuyện với . Trong suy nghĩ của phải rất hận . Nếu gấp gáp đến nỗi chưa chính thức tốt nghiệp bỏ như vậy.

      Sau khi Giang San ba năm, ngoại trừ gửi đĩa cho Lục Viễn, hầu như hai người hề liên lạc với nhau. gửi những bài tọa đàm, Lục Viễn đều xem rất nghiêm túc, Giang San phát biểu luận văn ở nước ngoài, Lục Viễn vẫn xem chăm chú.

      nghiên cứu khoa học, nghĩ Giang San chỉ quen biết để cùng nhau làm việc, cho nên hai người mới có thể trở thành bạn. Nếu Giang San hề có tình cảm với , Lục Viễn cũng lẩn tránh . ra nhiều năm như vậy, Lục Viễn cũng cảm thấy áy náy, dù sao người tâm đầu ý hợp về nghiên cứu khoa học với rất khó tìm.

      Lục Viễn cũng hiểu nổi tại sao Giang San phải thích mình. Vì muốn làm Giang San mất ý niệm về mình, Lục Viễn nấc cụt, rồi xì hơi, tay ngoáy mũi, cái gì ghê tởm nhất, cũng cố tình thể trước mặt này. Vì cự tuyệt , bạn cùng phòng với chỉ ra hai phương pháp: là ngủ cùng với bạn thân của ấy, hai là ngủ cùng ấy rồi chịu trách nhiệm.

      Hai cách ấy có thể làm cho phụ nữ hoàn toàn chán ghét. Lục Viễn nghe xong trợn mắt nhìn, tất cả đều là cách tồi, sao lại có thể nghĩ ra được, đúng là "trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân." (kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)

      Giang San đuổi theo từ phòng bệnh, muốn xin số điện thoại của . Lục Viễn hơi lo lắng.

      Tối hôm ấy, Lục Viễn, Văn Thố, Giang San đều ngủ được, đều có tâm riêng, trằn trọc trở mình.

      Kể từ khi biết giáo sư Giang nằm viện, Lục Viễn thường xuyên đến thăm, mặt giáo sư Giang từng là thầy giáo của , mặt khác gần đây số việc cần nghiên cứu, giáo sư Giang có thể trợ giúp cho rất nhiều phương pháp.

      Khi phát Lục Viễn thường xuyên vào bệnh viện, Văn Thố cũng đến thăm Lôi Lôi nhiều hơn.

      Văn Thố có gặp Lục Viễn ở bệnh viện hai lần, hai lần Lục Viễn đều lên lầu, hai người cũng chuyện với nhau.
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :