1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên gia chữa trị - Ngải Tiểu Đồ (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 12
      Editor : Misali

      Ba người ngồi chung chỗ với nhau, Lục Viễn cũng biết rốt cuộc mình uống bao nhiêu rượu?

      chỉ nhớ rằng uống rất say, đau đầu choáng váng, nhìn cái gì cũng ràng.

      Mùi rượu giống như thứ nước hoa mê muội, làm cho người ta cảm thấy rất kích động và mệt mỏi. Uống rượu quá nhiều, Lục Viễn ngon giấc nằm giường nghỉ ngơi.

      nửa tỉnh nửa mê, như nghe thấy giọng của Văn Thố. Lời ca giống tiếng Trung cũng phải tiếng , nhưng giọng điệu vô cùng đau thương. Khi nghe cũng làm người ta cảm thấy lòng chua xót.

      Lục Viễn tỉnh lại, cả người rã rời, mệt mỏi, như bị ai đó gõ mạnh vào đầu.

      Mặc dù Lục Viễn hay uống chút rượu, nhưng say đến bất tỉnh thế này rất ít.

      nằm giường, phát mình hề mặc quần áo, mơ mơ màng màng lục lọi tủ đầu giường, nghĩ rằng trước khi ngủ cởi ra để ở đầu giường.

      Kết quả hề thấy bộ quần áo nào, mà chỉ thấy nhiều "sợi tơ" mềm mại.

      Lục Viễn nắm lấy những "sợi tơ" kia. Chỉ nghe thấy giọng phụ nữ nhàng trầm thấp kêu lên hai tiếng.

      Lục Viễn kinh ngạc, bỗng chốc bật ngồi dậy.

      Bên cạnh chính là Văn Thố ngủ ngon lành. Lục Viễn mới biết vừa nãy nắm phải là "sợi tơ" mà là tóc của Văn Thố.

      Tóc của mềm mại như tơ lụa màu đen, phủ vai . Lục Viễn thấy dây áo bả vai trắng nõn của .

      Lục Viễn dám nghĩ đó chính là dây áo nội y, quá đáng sợ.

      Da đầu của toàn bộ đều trở nên tê dại. Ý thức hỗn loạn hoàn toàn tỉnh táo.

      Trước mắt là căn phòng rất xa lạ, làm nhớ lại, tối hôm qua uống say, ngủ nhầm chỗ , lại còn ngủ với này.

      Văn Thố vẫn còn ngù say. Ga giường trắng đơn giản làm nổi bật làn da trắng nõn của , mũi cao cùng đôi môi đỏ hồng khiến người ta thấy say đắm. Nhìn khi ngủ rất giống thiên thần. Lục Viễn dám tưởng tượng sau khi tỉnh lại phản ứng như thế nào. Nghĩ đến cảnh cầm dao, chém chắc quá đau chứ?

      rón rén rời khỏi giường. Mãi mới tìm được chiếc áo phông cộc tay của mình. Mặc quần áo xong, yên lặng ngồi bên giường, trong đầu liền suy nghĩ loạt khả năng có thể xảy ra.

      Lúc đó, chiếc áo phông của còn tản ra mùi hôi, kèm theo mùi rượu nồng.

      Lục Viễn khổ sở nghĩ: rượu hại người a!

      Lục Viễn ngồi bên chiếc giường xa lạ, lấy gói thuốc đặt bàn bên cạnh hút. Mãi đến khi Văn Thố tỉnh lại.

      dám bỏ . Điều này giống với phong cách của bác sĩ Lục.

      Haizz, đời người sinh ra rồi chết , dù sao trước khi chết cũng làm chuyện này rồi. Lục Viễn mím môi, tự tìm kiếm niềm vui trong đau khổ để an ủi chính mình, bi tráng giống như hùng hy sinh cao cả.

      Cả đêm, uống rượu vào ngủ mê mệt, sau đó tự nhiên tỉnh lại.

      Trong ba năm qua, đây là đêm đầu tiên Văn Thố cảm thấy thoải mái nhất.

      Ba năm, rốt cuộc cũng sẵn sàng đối mặt với những quá khứ qua.

      Chính cũng thấy khó tin.

      Văn Thố lười biếng tỉnh dậy. đưa tay vò tóc hơi rối lại, tay kia theo thói quen dụi mắt. Mấy giây sau, nhìn thấy Lục Viễn ngồi đối diện với vẻ mặt đau buồn. ngồi yên ở đó, nét mặt kia, giống như Đổng Tồn Thụy bị nổ lô-cốt ở trong sách giáo khoa có nhắc tới.


      dần tỉnh táo hơn. Mũi đột nhiên ngửi thấy mùi vô cùng khó chịu khiến nhíu mày: "Ở đây bị cháy hay sao? Khắp nơi đều có khói vậy." Tầm mắt liếc qua điếu thuốc tay Lục Viễn bốc khói. Chuẩn bị mắng , đột nhiên phát mình để lộ cơ thể ở ngoài chăn, lại nhìn Lục Viễn, trong nháy mắt liền hiểu ra. Chắc hẳn Lục Viễn đầu gỗ này lại hiểu lầm rồi.

      cũng vội vàng giải thích, chợt nghĩ ra mưu kế quyết định trêu .
      Văn Thố cố ý cắn môi, cười rất quyến rũ, hỏi Lục Viễn: "Sao lại ? Tôi cần phải chịu trách nhiệm."

      Lục Viễn trợn mắt, sửng sốt: "Quả nhiên là...Gì kia rồi hả?" xong, ân hận vỗ vào bắp đùi: " xin lỗi, tôi...tôi đều nhớ ..."

      Văn Thố mím môi, cố gắng nhịn cười, lát sau làm vẻ mặt đau buồn:

      " có việc gì đâu. Đàn ông mà. Bệnh hay quên là rất bình thường."

      "Tôi có ý như vậy." Lục Viễn vội vàng giải thích.

      "Vậy có ý gì?" Văn Thố nhìn chằm chằm, mong đợi nhìn .

      "Tôi..." Lục Viễn dừng lại mấy giây, như quyết tâm cực độ, đột nhiên : "Chỉ cần ngại theo tôi phải chịu uất ức. Chúng ta liền kết hôn. Tôi chịu trách nhiệm tới cùng!" xong, giống như lời tuyên thệ rất hùng dũng, thề phải cố gắng.

      Sau đó đến Văn Thố ngây người ra.

      Cũng chỉ là muốn trêu , ngờ cho là , còn ở đây lung tung.

      Kết hôn sao?

      Đáy lòng Văn Thố giống như bị lật ngửa lại. Vẻ mặt phức tạp nhìn Lục Viễn, trêu nữa, chỉ lạnh nhạt : " , tôi chỉ trêu thôi."

      "Tôi phải đùa..."

      "Cút !" Văn Thố lớn.



      Văn Thố ngồi thừ người ra rất lâu, đến khi lão ngạnh gõ cửa vào, mới tỉnh lại.

      " ta rồi." Lão ngạnh : "Chỉ mặc chiếc áo cộc tay, tôi đưa cho ta quần áo, ta cũng cần."

      Văn Thố cúi đầu: " cần để ý ta, ai bảo ta uống say, đường thẳng , lại muốn té ngã xuống sông."

      Lão ngạnh mơ hồ nhớ lại khung cảnh đêm hôm qua, nhịn được cười lớn, lát sau, đột nhiên thở dài hơi : "Người đàn ông này cũng tệ đâu, rất hợp với ."

      "Vậy còn Vạn Lý sao?" Văn Thố cười cười, nghiêm túc hỏi lão ngạnh.

      Lão ngạnh ngẩng cao đầu lên, mắt ngân ngấn nước, nhìn về phía khác:

      "Nếu như Vạn Lý vẫn còn sống, nhất định tôi đấm ta, lại để đến với người khác."

      "Nếu ấy vẫn còn sống, người đầu tiên đấm mạnh vào mặt ấy chính là tôi." Văn Thố cười: " , cũng hỏi để lại mình tôi có thể chịu đựng được ?"

      "..."

      Từ nhà lão ngạnh nhìn ra ngoài mới phát ra khí thay đổi, chỉ sau đêm, thành phố này chợt yên lặng hơn. Mùa đông cứ yên tĩnh như vậy.

      Văn Thố khoác áo vào, lúc mới tìm thấy xe của mình.

      Nhớ tới cảnh Lục Viễn đau buồn, người chỉ mặt cái áo phông cộc tay, gió lớn như vậy, nhất định là rất lạnh. biết lúc đó suy nghĩ cái gì.

      đường lái xe về nhà, Văn Thố mới phát điện thoại di động có ba mươi cuộc gọi nhỡ. Đều là của mẹ .

      Chắc là nghĩ đến nên cả đêm ngủ. Mấy năm nay, mẹ thường bị suy nhược thần kinh, tất cả là do Văn Thố gây nên.

      Ba năm trước, khi đó Vạn Lý qua đời được mấy tháng, Văn Thố từng say rượu mà muốn tự tử, cả đêm trở về. ở trong gian phòng uống rượu, ai đến mời uống rượu cũng từ chối.

      Nhưng lại rất lợi hại, uống thế nào cũng say.

      Khi đó mới hiểu được, thế giới này có thứ lãng phí, đó là ngủ qua đêm quên hết tất cả.

      Rất nhiều người khuyên nhìn về phía trước, bắt đầu lại lần nữa. Nhưng vẫn cứ đứng giậm chân tại chỗ.

      từng thử phóng túng, nghĩ tới cứ như vậy cũng tốt.

      Đó là đêm chấp nhận lời mời của người đàn ông đẹp trai.

      Khi cùng người đàn ông xa lạ kia vào quán rượu, cho là cứ như vậy rơi vào địa ngục, sau đó, cảm thấy địa ngục cũng phải là đáng sợ như vậy.

      Người đàn ông kia cũng uống rất nhiều rượu giống . đè lên người Văn Thố, dáng vẻ hề gấp gáp.

      Thậm chí còn chưa từng hôn Văn Thố. : "Hôn môi khiến tôi chú tâm hơn, tôi muốn xảy ra quan hệ."

      hỏi người đàn ông kia: "Tôi có thể gọi là Vạn Lý hay ?"

      Người đàn ông kia cười: " gọi tôi thế nào cũng được."

      Lúc ấy Văn Thố rất buồn cười, cười đến rơi nước mắt.

      Sau đó người đàn ông cởi quần áo của , đến nút cài áo cuối cùng, đột nhiên bắt lấy tay của .

      hỏi: " có biết ?"

      Người đàn ông kia cười, nhìn Văn Thố : " là cái gì? Có thể ăn được ?"

      "Tại sao có thể chuyện đó quan trọng như vậy?"

      "Tại sao thể?" Ánh mắt lạnh lùng: "Chẳng lẽ ngủ với nhau đêm phải kết hôn? Tiểu thư, ngu ngốc cho rằng thế giới này còn có người đàn ông tốt hay sao?"

      Văn Thố chợt tỉnh táo, dùng sức đẩy người đàn ông ra, nhanh chóng chỉnh lại quần áo. Còn giày đạp cửa bỏ chạy.

      Người đàn ông kia cũng ngăn cản .

      Đêm đó, Văn Thố cứ chạy, chạy đến nỗi lòng bàn chân sưng lên, vết sưng lại bị đâm rách, đường đều để lại vết máu.

      Đến giờ nhớ lại cũng cảm thấy đau. Đó là nhắc nhở , càng phóng túng chỉ càng thêm hối hận.

      Sau mấy năm, xem qua rất nhiều tin tức xã hội, uống rượu say quan hệ với người đàn ông xa lạ, có bao nhiêu người có thể toàn thân mà trở về. Hồi tưởng lại, cũng gặp phải người chân chính. Ít nhất an toàn thoát thân.

      Đáng tiếc bao giờ gặp người đàn ông kia nữa, nếu Văn Thố rất muốn cho biết, đời này còn có đàn ông tốt.

      Nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc của Lục Viễn. Nếu như chỉ cần gật đầu, lấy về nhà.

      Ông trời để Vạn Lý ra , ba năm sau để gặp Lục Viễn.

      ta cũng là ngu ngốc. chỉ đùa chút, muốn kết hôn.

      Trước mắt dần trở nên mơ hồ, mắt ngấn nước.

      nhìn ra xa, đáy lòng tự hỏi:

      Vạn Lý, là người này sao? Là tìm ta tới chăm sóc em sao?

      Nếu như ta tới, ta có nữa hay ?

      Hết chương.
      Last edited: 12/12/15
      asuna1999 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13
      Editor : Misali

      Ra khỏi bãi đỗ xe, kéo khóa túi xách, cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa.

      Ai ngờ nhìn thấy trong túi xách có xấp bọc báo bên ngoài. Văn Thố vừa mở ra nhìn, là sáu vạn tệ.

      Văn Thố vắt óc cũng nhớ nổi số tiền này ở đâu ra. Nhớ lại sau khi tên Lục kia rời khỏi phòng, nhìn với ánh mắt xa xăm. với : " xin lỗi."

      Câu xin lỗi ấy khiến Văn Thố thấy lòng đau xót.

      Văn Thố suy nghĩ, cũng đại khái xác định được ai đặt tiền vào túi xách của . Chắc là Lục Viễn, lương tâm cắn rứt, thừa lúc ngủ cho vào.

      Sáu vạn tệ, đối với Văn Thố mà phải là nhiều, nhưng đối với Lục Viễn cũng phải số lượng .

      Văn Thố nhớ tới chiếc xe ba ngàn mà ta buồn bực như vậy, biết đưa sáu vạn này tâm tình như thế nào.

      vào nhà, mà vội lái xe đến nhà Lục Viễn.

      Gõ cửa hồi lâu, rốt cuộc Lục Viễn mới ra mở cửa.

      Văn Thố tự nhiên vào nhà. Lục Viễn nhìn Văn Thố vừa chột dạ vừa áy náy. Chỉ yên lặng theo sau .

      Hai người nhìn nhau chẳng gì, cùng ngồi sofa trong phòng khách. Lục Viễn vẫn cúi đầu xuống. Văn Thố nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của . Chắc hẳn chưa từng làm việc trái với lương tâm, khiến lương tâm cắn rứt, ngủ cũng ngon giấc.

      biết vì sao, Văn Thố cảm giác giờ phút này có dáng vẻ rất đáng .

      " lên lớp sao?" Văn Thố hỏi.

      "Xin nghỉ rồi." Lục Viễn lúng túng trả lời.

      "Này." Văn Thố ngẩng đầu lên, thản nhiên : "Tối hôm qua có chuyện gì xảy ra. uống say đến ngất . Chúng tôi chỉ cởi quần áo giúp thôi, cứ lôi kéo tôi như chiếc gối đầu chịu buông tay, còn cách nào đành phải ngủ chung thôi." khinh miệt nhìn Lục Viễn, vẻ mặt cao ngạo : " cũng nghĩ, bạn trai tôi đẹp trai như vậy, tôi uống say cũng vẫn nhận ra được. Vẻ ngoài của , nếu có đè lên người tôi tôi tỉnh rượu luôn đấy."

      Lục Viễn nghe như thế rốt cuộc cũng có chút phản ứng. nhíu mày, nghi ngờ nhìn Văn Thố: " ? phải là muốn làm giảm bớt cảm giác áy náy của tôi đấy chứ?"

      Văn Thố lườm : " là ai hả, tại sao tôi phải làm như vậy chứ?"

      " chứ?" Nét mặt thoáng vẻ vui mừng, sau đó cười ngượng ngùng: "Tôi cũng thấy người tôi hề có chút dấu vết nào."

      Văn Thố khinh thường nhìn Lục Viễn: "Hạ lưu. bác sĩ như , tại sao có thể như vậy được chứ?"

      "Bác sĩ cũng là người, bác sĩ cũng là đàn ông."

      "Cắt." Văn Thố bĩu môi, lấy xấp tiền trong túi xách ra. "Giải quyết xong hiểu lầm rồi, bây giờ cho tôi, đưa tiền là có ý gì?"

      Văn Thố càng nghĩ càng thấy tức giận. Tay cầm xấp tiền ném thẳng vào đầu Lục Viễn: "Coi như qua đêm rồi cho tôi tiền. Đây là phí ngủ qua đêm hả? cho rằng tôi là loại người gì vậy?"

      Lục Viễn hiểu việc, chỉ xoa đầu mình vừa bị ném trúng, nhìn chằm chằm vào xấp tiền giấy : "Cái gì vậy?"

      " còn giả vờ biết?" Văn Thố tức giận đẩy xấp tiền kia: "Đầu óc ngu muội rồi sao, với đẳng cấp của tôi, sáu vạn là có thể giải quyết được sao? đúng là đồ thần kinh!"

      Lục Viễn bị Văn Thố mắng chưa tức giận mà chặn trước. Lục Viễn tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm xấp tiền, nhịn được quát: "Tôi có bị điên đâu mà đưa cho sáu vạn hả?"

      Lần đầu tiên Văn Thố bị Lục Viễn lớn tiếng quát. Từ trước tới nay, Lục Viễn dù tức giận đến đâu cũng chỉ chửi câu, 99% cũng đều dần bĩnh tĩnh lại, quên rằng Lục Viễn cũng là người có tri thức, người đàn ông khỏe mạnh, thân cao mét tám. Bất chợt phản kháng lại như vậy, Văn Thố thể cãi lại. Hoàn toàn bị khí thế của làm cho kinh sợ.

      "Tôi cho là nhét vào trong túi của tôi." Văn Thố yếu ớt .

      "Tôi có tiền thà ném vào thùng rác cũng nhét vào túi xách của . đúng là đáng đánh đòn." Lục Viễn càng càng tức giận, hận thể đem toàn bộ ân oán trước đây ra lượt.

      "Ấy, bác sĩ Lục đừng làm như vậy, cứ ném vào túi xách của tôi này, đừng ném vào thùng rác!"

      Lục Viễn thể chịu đựng được dáng vẻ cợt nhả của Văn Thố nữa: "Cút !"

      "..."

      Ra khỏi nhà Lục Viễn, Văn Thố mới đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua ngủ nửa tỉnh nửa mê, mơ thấy Tử. nhàng vào phòng, Văn Thố thấy ấy rồi chỉ vào cái gì đó, bây giờ hoàn toàn nhớ nữa.

      Văn Thố nghĩ ra nguyên nhân hậu quả, liền gọi điện thoại cho Tử.

      Tử như sớm biết gọi đến, nhanh chóng nhận điện thoại.

      "Là sao?" Văn Thố hỏi.

      Đầu kia điện thoại, Tử gì.

      "Tại sao lại đưa tiền cho tôi?"

      Văn Thố ngồi ở hành lang nhà Lục Viễn. Trước cửa có cây bạch quả rất to. Đầu mùa đông, gió lạnh thổi rất mạnh, mỗi lần đều làm cho rất nhiều lá cây bạch quả rụng xuống, khiến cành cây càng lộ vẻ tiêu điều. Bầu trời mù mịt, u tối, cảm giác rất yên tĩnh và u sầu.

      Khoảnh khắc ấy, thời gian như trôi chậm lại, Văn Thố có thể nghe thấy thanh khí chuyển động.

      Tiếng trò chuyện bên tai kèm theo thanh sóng điện từ. Giọng của Tử xa lạ.

      Chỉ nghe : "Tôi rất muốn xin lỗi Vạn Lý. Sau khi ấy chết, mỗi ngày trôi qua tôi đều thể ngủ được."

      xong, đầu kia điện thoại có tiếng khóc: "Tôi đúng là đáng chết. Lúc ấy tôi hồ đồ, tôi quá hồ đồ. Tôi xứng làm bạn của ấy, mấy năm nay tôi luôn muốn trả tiền cho ấy, nhưng ấy... Đây là báo ứng, ông trời để cho ấy tha thứ cho tôi..."

      Trước khi Vạn Lý qua đời, xe của từng bảo trì lần. Vạn Lý vẫn hi vọng Tử có thể sửa được, cho nên cửa hàng 4S, mà cho Tử kiếm số tiền kia.

      Sau khi kiểm tra xong, lão trâu động cơ có vấn đề, phải thay đổi linh kiện, giá là sáu vạn. Vạn Lý nghi ngờ gì liền đưa tiền. Nhưng nghĩ, căn bản là xe hỏng, tiền kia là bị Tử lừa gạt.



      Đây phải là chuyện hiếm thấy trong cuộc sống hàng ngày, nó dường như xảy ra trong tất cả các tầng lớp xã hội. Càng làm như vậy, con người càng làm mất giá trị của bản thân. Chuyện này xảy ra với người nào khác, Văn Thố cũng để ý.

      Nhưng chuyện này lại xảy ra với Vạn Lý. Vạn Lý tin tưởng Tử như vậy, vẫn luôn coi Tử là em .

      " xin lỗi, Văn Thố, xin lỗi."

      Nội tâm Văn Thố chấn động ngừng, vì Vạn Lý cảm thấy đáng, nhưng vẫn cố ý muốn tin tưởng Tử, thể chấp nhận hành động hèn hạ như vậy.

      "Tại sao?"

      Tử đau đớn khóc, bị đè nén quá lâu, nên thổ lộ hết ra: "Sản xuất vật liệu, giá tiền rất thấp, vốn là chuẩn bị kiếm được số tiền lớn, kết quả gặp phải tên lừa gạt. Bị người ta lừa 30 vạn. Tiền kia là khoản tiền hợp đồng đối phương trả trước. Chúng tôi cầm tiền, mà hề giao hàng."

      "Lão trâu ký?" Tử là người phụ nữ, đối với nghiệp căn bản hề chú tâm, nguyện vọng lớn nhất của chính là có được cuộc sống yên ổn, lão trâu lại khác, dã tâm rất lớn, luôn luôn muốn đường tắt để nhanh chóng thành công.

      " tìm Vạn Lý vay tiền, làm sao Vạn Lý lại cho vay, tại sao lại phải làm như vậy?" Văn Thố hiểu được, hỏi . Tại sao lại muốn dùng cách xấu xa như vậy?

      "Tôi có mặt mũi dám hỏi, căn bản là biết lúc nào có thể trả hết số tiền ấy, Vạn Lý nhất định cho mượn, bởi vì ấy là người tốt. Chính là bởi vì ấy là người tốt, tôi mới dám mở miệng."

      ....

      "Thiếu quá nhiều tiền, tôi muốn ấy thất bại mà sa sút tinh thần."

      Giọng Tử vô cùng tuyệt vọng: "Cha mẹ tôi cả đời gây dựng nên cơ đồ, trai tôi lấy tiền cưới vợ,... mà tôi lại lừa gạt quá nhiều người..."

      "Khốn kiếp!" Văn Thố nhịn được mắng .

      Văn Thố yên lặng vài giây. "Lão trâu đâu rồi, chạy vì thiếu nợ rồi sao?"

      "Tôi trách ấy." Tử : " ."

      Văn Thố hiểu tại sao mình vẫn cúp điện thoại. biết rằng Tử lừa Vạn Lý, lừa , nhưng vẫn thể hận Tử.

      "..."

      "14 tuổi, tôi nghỉ học theo đồng hương tới Thâm Quyến. ta đưa tôi kiếm nhiều tiền, kết quả ta lừa tôi đến đó. Bọn họ bắt tôi tiếp khách, chấp nhận liền đánh tôi, quá sợ hãi tôi liền ngất . Khi 20 tuổi, tên đồng hương kia bị bắt, chúng tôi cũng bị bắt tạm giam, mấy chị em đều khóc, chỉ có tôi là cười, bởi vì rốt cuộc tôi cũng được thả tự do. Sau đó tôi rời khỏi Thâm Quyến, đến Giang Bắc, làm việc ở quán karaoke, người ở đó cũng hề tốt đẹp gì, luôn hành hạ nhân viên, tôi rất vất vả khổ sở, muốn trở về nữa."

      "Về sau, tôi gặp lão trâu. ấy thường đến hát vào mỗi buổi chiều, tôi đưa rượu, ấy rủ tôi uống chung, ta còn mình là kẻ vô tích , ai quan tâm tới. xong ấy khóc, tôi cũng giống như vậy, được ai coi trọng." Tử hít hơi rồi : "Những chuyện này từ trước đến nay tôi chưa từng với ai, cho nên mọi người biết, lão trâu cũng biết."

      "Lão trâu..." Văn Thốt thốt lên cái tên này, nhưng biết phải dùng từ ngữ nào để nữa.

      Tử lặng im vài giây rồi tiếp: "Trước kia tôi gặp rất nhiều người phụ nữ ngu ngốc bán thân mình cho những kẻ có lương tâm. Những tên đàn ông đều là kẻ lừa gạt, tôi với họ giống nhau, tôi ngốc như vậy. Tôi dành dụm tiền để tu sửa lại nhà và cho tôi cưới vợ." Tử cười: "Sau đó, tôi lại ngu ngốc đem tiền đưa cho ấy. Chúng tôi mở ra cái xưởng sửa xe này, tôi cho là cả đời này có thể sống vui vẻ."

      đột nhiên hỏi Văn Thố: "Có người đàn ông nào lại hay ?"

      Văn Thố bị câu hỏi này làm cho ngây người ra.

      "Sau khi bị lừa gạt, chúng tôi kiếm tiền trả nợ khắp nơi, tiền cạn sạch, đời tôi coi như chẳng còn gì nữa, chỉ còn ấy bên cạnh. Thế nhưng ấy lại cần tôi nữa. Bởi vậy nên ngày đó, chúng tôi nhận công việc sửa xe, người chủ xe kia chính là trai tôi."

      Văn Thố thể hình dung tâm trạng của mình bây giờ. rất muộn hận Tử, nhưng lại cảm thấy Tử rất đáng thương.

      " ấy rất hận tôi, nhưng Văn Thố à, thế giới này, người tôi muốn lừa gạt nhất chính là ấy." Tử khóc: "Nếu như có thể ra, tôi nhất định vừa bắt đầu liền luôn cho ấy biết."

      "Bây giờ lão trâu ở đâu?" Văn Thố nắm tay thành quyền.

      " ấy để lại cái xưởng sửa xe. Nên cũng nợ nần gì tôi nữa." Tử : " ấy tìm được rất tốt. Rốt cuộc cũng có người để mắt tới ấy, tốt."

      "Văn Thố, hãy sống tốt." Tử dặn dò : "Vì người mình , nhất định phải tiếp tục sống."

      Hết chương.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      asuna1999AnAn thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14
      Editor : Misali

      Cúp điện thoại, Văn Thố nhận ra mình khóc rồi. những khóc vì mình mà còn là vì Tử.

      ngồi ở hành lang, vùi đầu xuống đầu gối, bất động.

      Cho đến khi có người dùng ngón tay chọc chọc vào bả vai .

      "Này."

      Lục Viễn hiểu nhìn Văn Thố. yên lòng nhìn Văn Thố cứ như vậy, Lục Viễn lại mở cửa ra tìm. Nhưng nghĩ rằng Văn Thố vẫn chưa .

      Văn Thố ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt khiến Lục Viễn ngạc nhiên.

      "Đừng khóc, xin lỗi, đáng lẽ ra tôi nên đuổi ." Lục Viễn thành khẩn .

      thấy khó chịu trong lòng, nghe Lục Viễn như vậy, Văn Thố càng khóc lớn hơn.

      Lục Viễn lúng túng nghĩ ra cách nào: "Sao lại thích khóc như vậy chứ, muốn tôi phải quỳ xuống hay thế nào hả?" thấp giọng : " đuổi tôi nhưng tôi hề gì, tôi mới lần, liền khóc lớn như vậy sao? còn khóc ngay trước cửa nhà tôi, người ta nghĩ tôi làm gì chứ?"

      ......

      Cảm giác khó chịu cũng dần dần hạ xuống. Văn Thố rất cảm kích xuất của Lục Viễn lúc này.

      Những khi thấy tuyệt vọng nhất, lại vào thế giới của .

      Như chuyên gia chữa trị thực , cũng hề mang chút lạnh lùng và dáng vẻ chuyên nghiệp, chỉ xuất như vậy, làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Đột nhiên Văn Thố đứng lên, nhào vào lòng Lục Viễn.

      Lục Viễn giật mình, biết phải làm thế nào trong tình huống này, chỉ sợ đặt tay sai vị trí bị Văn Thố đánh.

      "Đây là cái ôm cảm ơn." Văn Thố như vậy, cũng nguyên nhân với Lục Viễn. Sau đó, nhìn quanh tìm bàn tay ấm áp của Lục Viễn, đặt ở sau thắt lưng mình. Nhìn hai người rất ấm áp và thân mật.

      "Bác sĩ Lục." Văn Thố vẫn quên trêu . "Đàn ông ôm phụ nữ là phải như vậy."

      Lục Viễn bị Văn Thố trêu chọc, nhất thời cứng họng, lát sau mới nhớ tới phải cãi lại: "Sao có thể tự tin mình là phụ nữ chứ? vốn là quái vật biết sinh ra ở đâu."

      ràng những lời chế nhạo như vậy, nhưng vẫn ôm hông Văn Thố chặt hơn.

      Mặc dù Lục Viễn những lời khó nghe, nhưng thể thừa nhận người rất dịu dàng, hỏi nhiều cũng nhiều lời, khiến người ta thấy khó chịu. Văn Thố nghe bên tai: "Quái vật thích khóc này, đừng có hiểu lầm nhé, đây chỉ là cái ôm tiếp nhận lời cảm ơn thôi."

      .....

      Văn Thố kể lại toàn bộ câu chuyện của Tử cho Lục Viễn, hỏi : "Tôi có nên tha thứ cho ấy ?"

      Lục Viễn suy nghĩ lúc rồi : "Cũng phải là tiền của , trả lại coi như xong chứ sao."

      " ra rất tốt nha."

      Lục Viễn cười lạnh. " tốt còn có thể dễ dàng trêu chọc tôi như vậy sao? Nếu tôi đánh chết ."

      " cũng phải." Văn Thố suy nghĩ: "Nếu như, tôi là nếu như, tôi là gọi, có thích tôi ?"

      Lục Viễn nhìn với vẻ mặt khó hiểu, kiên quyết : "Dù có phải gọi hay , tôi đều thích , cái gì là giả thiết chứ, suýt nữa dọa chết tôi rồi."

      "....Thôi, với đúng là đàn gảy tai trâu, tôi về nhà đây." Văn Thố đứng dậy, vỗ mông chuẩn bị rời .

      "Này." Lục Viễn đứng sau lưng Văn Thố, trong lòng buồn bực : "Muốn tôi đưa về ?"

      Văn Thố lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, liếc Lục Viễn cái: " cần đâu, tôi sợ hù chết ."

      Văn Thố do dự biết có nên gặp Tử hay . Sáu vạn tệ này, giữ lại cũng biết phải làm thế nào. nghĩ, Vạn Lý cũng ủng hộ cho quyết định này của thôi.

      Nhưng ngờ rằng trong thời gian mấy ngày đắn đo, còn cơ hội để gặp Tử nữa rồi.

      Mấy ngày sau, Văn Thố phát được tin về Tử.

      Lúc ấy Văn Thố vừa ăn bỏng ngô vừa xem tin tức. Tin tức trang đầu khiến chú ý ngay lập tức.

      Tử nhảy lầu. hề do dự nhảy từ tầng 14 nhảy xuống, vỡ sọ, chết tại chỗ. nhìn qua hình ảnh, di thể xa xa được đưa lên xe. Phóng viên tin tức giới thiệu Tử là chủ của xưởng sửa xe. Nguyên nhân tự sát được kết luận là làm ăn buôn bán thất bại.

      Nhà báo liên tục hồi với giọng lạnh lùng. Đầu óc Văn Thố trống rỗng, chỉ nắm bỏng ngô lại thành nắm lớn.

      Sau đó, Văn Thố vào phòng vệ sinh ói đến chóng mặt. cứ ói hết ra, rồi ngồi bệt xuống bên cạnh bồn cầu. Trong đầu cứ có hình ảnh kia. Tưởng tượng Tử đứng đó nhảy xuống thấy vô cùng tuyệt vọng.

      Ngày trước, luôn muốn tự sát, hôm nay nhìn thấy người khác tự sát, lại thấy cảm giác hoàn toàn thay đổi, khiến khó có thể thích ứng.

      dám tin đây là . Thực dám tiếp nhận tất cả là .

      Tử trả lại tiền cho Văn Thố, là toàn bộ tiền kiếm được từ xưởng sửa xe kia. năm sau khi lão trâu rời , Tử bỏ ý định ban đầu xây dựng cửa hàng sửa xe lớn, quên những hồi ức kia. Mới bắt đầu gây dựng nghiệp, cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, về sau biết quá khứ của Tử, hai người ngừng cãi lộn và vướng mắc.

      Mấy năm này, bởi vì trả được nợ, có nhà cửa cũng thể quay về, ông nội qua đời, cả nhà cùng nhau kiếm tiền, nhưng ngay cả tấm bia mộ cũng thể làm nổi. Tiền trong nhà đều bị lừa , cha mẹ trai đều ở trong căn phòng cũ kĩ, mưa dột, gió lùa hết vào nhà. Còn trai của , tiền cưới vợ cũng có, quanh năm suốt tháng cố gắng làm việc, cũng chỉ đủ nuôi những người trong nhà mà thôi...

      Bị bạn bè xa lánh, điều duy nhất giúp chống đỡ khó khăn để sống tiếp, đó là tình cảm cùng nhau chia sẻ.

      Cuối cùng, tình cảm ấy lại bức đến bước đường cùng.

      Tử là người tốt, trước khi chết còn nhớ tới việc nợ số tiền kia, luôn luôn nhớ tới. Vì muốn trả tiền, khổ cực buôn bán làm ăn.

      Cho dù lão trâu bỏ , vẫn cố gắng chống đỡ, cho đến khi trả đủ hết món nợ này.

      Vốn là người có lương tâm, luôn chăm chỉ và cố gắng kiên trì đến cùng.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      asuna1999 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      14 (Tiếp)

      Sau khi Tử ra , Văn Thố hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng cũng hỏi được tin tức của lão trâu.

      Nhận được điện thoại của Văn Thố, : "Tôi để lại xưởng sửa xe kia cho ta rồi. Tôi nợ nần gì nữa. ta lừa gạt tôi thế nào chính ta biết . Tôi có vĩ đại như vậy, thể nào quên được chuyện ấy. Như vậy có ở chung với nhau cũng thể hạnh phúc được."

      " phải quên cái gì?" Văn Thố chất vấn : "Rốt cuộc là cứ nghĩ ấy lừa , hay là nghĩ trước kia ấy làm gì?"

      Lão trâu bình tĩnh lại, hồi lâu mới : " xem, có tư cách gì mà chất vấn tôi? cũng thấy ràng, thậm chí thể ra hai chữ kia. Văn Thố, chúng ta cũng là bạn bè với nhau, có thể đứng ở vị trí của tôi suy nghĩ chút được ?"

      Lời của lão trâu khiến Văn Thố cảm thấy rất xa lạ mà ghê tởm, nắm chặt điện thoại, Văn Thố tức giận tới mức phát run, "Khi dùng tiền bán thân của ấy, sao lại coi như có chuyện gì như vậy? là súc vật cũng là xúc phạm súc vật quá!"

      Mắng xong, Văn Thố chút do dự cúp điện thoại.

      Nếu như cho là Văn Thố cứ nghĩ như vậy là hiểu rồi. gây ra bao nhiêu phiền phức cho Lục Viễn có thể biết, rốt cuộc cũng biết được trêu chọc người quá giới hạn là tốt.

      Lão trâu làm hôn lễ ở quán rượu , từ xuống dưới tổng cộng là 20 cái bàn. hề làm quá hoành tráng, chỉ muốn hoàn thành bước cần thiết trong cuộc đời mà thôi.

      Văn Thố cùng Lục Viễn theo chân khách nghênh ngang vào từ cổng chính. Lúc ấy Lục Viễn biết có chuyện gì xảy ra. Lại càng hiểu tại sao Văn Thố đột nhiên có lòng tốt dẫn ăn tiệc như vậy.

      Văn Thố tùy tiện chọn cái bàn rồi ngồi xuống, chỉ vào chú rể đến lần lượt từng bàn mời rượu : "Người kia chính là lão trâu." Sợ biết là ai, Văn Thố lại giới thiệu: "Chính là người đàn ông trước kia của Tử."

      Lục Viễn nhìn lướt qua, vội chột dạ cúi đầu xuống.

      " cúi đầu làm gì vậy? Vẻ mặt của như là tên trộm vậy." Văn Thố cau mày nhìn Lục Viễn.

      Lục Viễn nghiêng đầu nhìn : " đừng tưởng là tôi biết đến đây để làm loạn hôn lễ của người ta."

      Văn Thố cười: " có thể nhìn ra đúng là rất thông minh."

      Mặt Lục Viễn xạm đen lại, cố gắng ngăn cản kế hoạch điên rồ của : "Có phải lại muốn hại tôi vào đồn cảnh sát đúng ?"

      Văn Thố dĩ nhiên là để ý tới phản đối và lời nhiều của Lục Viễn. rót cho mình ly rượu trắng, uống hơi cạn sạch. Ngay sau đó, bỗng chốc đứng phắt dậy. chút do dự.

      Từng bước từng bước tới chỗ chú rể.

      Khi Văn Thố dừng lại trước mặt lão trâu, mặt còn mang ý cười nhàng. từng là bạn bè, lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. thỏa mãn nhìn sắc mặt dần trắng bệch của lão trâu, rồi dần dần xạm lại.

      Lúc ấy muốn chuyện với , Văn Thố chút lưu tình, hung hăng tát vào mặt lão trâu.

      Tất cả quan khách đều ngây người tại chỗ khi nhìn cái tát dữ dội đó. Mười mấy mâm cỗ, trăm hai mươi người, toàn bộ xung quanh đều im lặng như tờ. Tất cả mọi người hoàn toàn biết phản ứng thế nào.

      Cả nhà hàng yên lặng khiến cho khung cảnh hôn lễ này lâm vào tình cảnh đáng sợ và lúng túng. Có lẽ khi kim rơi xuống cũng có thể phát ra thanh.

      Văn Thố nghĩ đến gương mặt của Tử, nghĩ đến tiếng khóc thầm của ấy trong điện thoại, nghĩ đến sau khi ấy chết, hình ảnh trong tin tức kia, nghĩ đến câu trả lời lạnh lùng của lão trâu trong điện thoại,...

      Nước mắt liền rơi xuống.

      Văn Thố từ trước tới nay chưa từng có cảm giác bi thương như vậy. muốn lợi dụng cảm xúc này để thể ra.

      Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, chờ giai đoạn kịch tính tiếp theo.

      Chỉ thấy Văn Thố đau khổ lớn với lão trâu: "Sao có thể làm như vậy! Sao có thể đối xử bội bạc với tôi như vậy chứ?"

      Mọi người đều nhìn về phía lão trâu, ánh mắt khinh bỉ, nhìn như kẻ bạc tình.

      " có ý gì đây? hãy trả lại con cho tôi!"

      Trời ơi, còn có con nữa sao?

      "Nếu như đứa bé có bệnh tật, cũng thể làm như vậy với nó chứ? Đó là con ruột của ! có phải người ?"

      Trời ơi, hổ dữ ăn thịt con a!

      "Tôi kiếm tiền tạo điều kiện cho lợi dụng, lại đối xử với tôi như thế sao?"

      Ông trời hãy phù hộ cho con!

      "Tôi hận !"

      Ôi mẹ ơi, còn làm như vậy.

      "..." Tất cả mọi người ngoài nghẹn họng nhìn trân trối, giọng bàn tán, biết phản ứng làm sao với chuyện này.

      Văn Thố vẫn cứ khóc, nhảm hồi xong liền ôm mặt chạy chậm đến chỗ Lục Viễn.

      Lục Viễn hoàn toàn bị khuất phục trước tài diễn xuất hoàn hảo của , khỏi đồng cảm nhìn lão trâu : " tuyệt, thù giết cha cũng đến nỗi như thế a!"

      Văn Thố uể oải trước mặt Lục Viễn, ra ngoài, Lục Viễn phía sau , vẫn còn cảm thấy bất ngờ, Văn Thố quay đầu lại nhìn cái, yên lặng mấy giây, rồi lạnh lùng : " Tử chết rồi, nhảy lầu."

      "Cái gì?" Khi Lục Viễn nghe thấy tin tức này, cả người đều ngẩn ra. trợn mắt lâu mới xác định lời của Văn Thố là nghiêm túc, phải đùa. Sắc mặt chợt trầm xuống.

      " chờ tôi chút." với Văn Thố.

      Tim Văn Thố đập mạnh đến loạn nhịp, nhìn vội vàng quay lại. đến gần lão trâu. Lão trâu bị Văn Thố tát đến nổ đom đóm mắt, còn chưa lấy lại tinh thần, bị Lục Viễn đấm cái vào mặt.

      con mắt của lão trâu chết chắc rồi.

      Lục Viễn với giọng đau buồn và nhẫn nhịn, chất vấn : "Tại sao lại qua lại với nhiều người phụ nữ như vậy? phải chỉ thích mình tôi thôi sao?"

      "..." Tiệc cưới tốt đẹp coi như hoàn toàn bị làm hỏng hết rồi. Đằng sau nhiều người bàn tán và hỗn loạn, Văn Thố và Lục Viễn vô cùng thỏa mãn.

      Lão trâu bị đánh liên tiếp, giận kiềm được, kêu người trong nhà bắt Văn Thố và Lục Viễn.

      Hai người cầm túi chạy ra ngoài, thấy đằng sau có rất nhiều người, liền bỏ chạy vội vã.

      Cái khó ló cái khôn, đột nhiên Văn Thố lấy xấp tiền của Tử trong túi ra, do dự ném lên trung.

      Mưa tiền đầy trời khiến tất cả quan khách ngồi yên, vội vã đứng lên nhặt tiền.

      Họ tranh giành nhau khiến cho tình huống trở nên khó khống chế, hỗn loạn lung tung.

      Những người đuổi theo Văn Thố và Lục Viễn cũng bị đám người hỗn loạn kia chặn lại.

      Lục Viễn kéo tay Văn Thố chạy hề quay đầu lại, hai người chạy rất nhanh, Văn Thố thấy tim phổi mình như muốn nhảy ra ngoài.

      Văn Thố quay đầu lại liếc mắt nhìn tiền bay lên trung, người nhặt tiền dưới đất, lão trâu cực kỳ tức giận, dâu khóc, nhìn khung cảnh hôn lê là giống vở kịch hay.

      thầm trong lòng với người phụ nữ ngốc nghếch kia:

      Tử, kiếp sau nhất định phải gặp được người đàn ông tốt, nếu tôi lại phải làm loạn hôn lễ người ta rất mệt mỏi.

      Hết chương.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      asuna1999 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 15
      Editor : Misali

      Hai người chạy rất xa, thấy còn ai đuổi theo nữa. Văn Thố và Lục Viễn ngồi ở bậc ven đường nghỉ ngơi.

      Mặt trời dần dần hạ xuống, dưới đường bắt đầu lên đèn, vì phá rối bữa tiệc đám cưới của người ta nên hai người cũng chưa ăn gì.

      Nhớ lại khung cảnh ban nãy, hai người bất giác nhìn nhau cười.

      "Vừa rồi ném bao nhiêu tiền vậy, thực chà đạp bọn họ, bằng cho tôi còn hơn."

      Văn Thố cúi đầu nhìn vào túi xách còn lại mấy xấp tiền, phỏng đoán: "Chắc khoảng hai, ba vạn gì đó, là uổng phí, sau này chắc phải mang ít tiền thôi!"

      Hồi tưởng lại kinh nghiệm lần trước, Lục Viễn cười ra tiếng: " muốn lấy tiền để hù dọa bao nhiêu người vậy, lãng phí."

      Văn Thố gì, nắm chặt xấp tiền kia, thấy trong nội tâm hoàn toàn trống rỗng. Nhìn xe qua lại đường, biết họ đến từ nơi nào, về đâu.

      "Tro cốt của Tử được gia đình ấy mang về rồi. Nghe , xưởng sửa xe của ấy giao bán được hơn hai mươi vạn, số tiền ấy ngoài trả lại cho Vạn Lý, còn mang về cho gia đình ấy nữa. Tôi đem tiền cho gia đình ấy mang về, họ nhận, rằng làm như vậy khiến Tử thể yên lòng."

      Nhớ lại lời của người nhà Tử, Văn Thố đau lòng : "Đến chết cũng vẫn cảm thấy chính mình còn mang tội lỗi, tôi đây là tiền ấy đưa, sợ người nhà chấp nhận, đó là do cảnh sát đưa đến."

      Văn Thố nghiêm túc nhìn Lục Viễn, : " ra ấy mới là người tốt nhất."

      "Người chết rồi tất cả đều kết thúc. Cõi đời này có kẻ xấu . Tôi vẫn cảm thấy như vậy."

      Văn Thố gật đầu, đồng ý với lời của Lục Viễn.

      Ngồi lúc, Lục Viễn chợt đứng lên: "Đói bụng rồi, chúng ta ăn chút gì đó thôi."

      "Ừ."

      Lục Viễn đưa tay về phía Văn Thố. Văn Thố liếc mắt nhìn bàn tay chờ đợi mình, dường như lòng bàn tay ấy rất ấm áp.

      cười nhạo: "Vừa rồi đưa tay ra, nhìn ra có chút thành ý, nhất định là có thủ đoạn gì đó."

      Lục Viễn nghe chế nhạo như vậy, mặt khinh bỉ: " cần thôi." xong rút tay về.

      Đột nhiên Văn Thố bắt lấy tay , dùng sức của đứng lên. đứng bên cạnh Lục Viễn, hai người đứng rất gần nhau, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

      "Chúng ta ăn lẩu thôi, phải ăn mừng trận mới được." Văn Thố mỉm cười với Lục Viễn.

      Hai người tìm nhà hàng nổi tiếng ở Giang Bắc, món lẩu càng có tiếng, nguyên liệu càng hỗn tạp, thái độ phục vụ kém. Như thể chỉ có như vậy mới có thể chứng mình mùi vị mà người ta vẫn đến.

      Hai người đói bụng nên ăn rất nhanh. Văn Thố kêu nhân viên phục vụ cho thêm canh, xung quanh rất ồn ào, nhân viên phục vụ nghe thành thanh toán, vội vàng tới đó, biết là gọi thêm canh liền xụ mặt xuống.

      Lục Viễn nhìn Văn Thố uống rượu như uống nước, khuyên : "Uống rượu ít thôi. Phụ nữ sao có thể uống nhiều rượu như vậy chứ."

      "Tôi say đâu."

      Lục Viễn : "Lần trước phải say hay sao?"

      Văn Thố cười: "Cơ thể có thể bị mất cảm giác, nhưng tâm trí ." Văn Thố dừng lại: "Tâm trí chỉ có thể bị tình làm cho mất trí thôi."

      Hai người hẹn mà cùng nghĩ tới Tử. Nếu như ấy lão trâu lòng, làm sao có thể vì mà lừa gạt người ta, cuối cùng lại quyết định tìm cái chết đây?

      Văn Thố trừng mắt nhìn, gắp món ăn trong nồi lẩu: " xem tại sao Tử có thể lần là được, tôi thử nhiều lần như vậy cũng thành công?"

      Lục Viễn cầm đũa dừng lại lúc, cũng hiểu vì sao, hề xem Văn Thố và Tử là cùng loại người, trong chốc lát : "Có thể là Vạn Lý giúp . ta nhất định muốn cứ như thế mà chết ."

      Văn Thố nghe như vậy, nhịn được cười: "Đây là lời của bác sĩ tâm lý học sao?"

      Lục Viễn nhìn chằm chằm Văn Thố, mặt hề có ý trêu đùa, nghiêm túc: "Là bác sĩ tâm lý học chỉ là nghề nghiệp của tôi thôi, tôi cũng chỉ là người bình thường."

      Văn Thố dám nhìn vẻ mặt nghiêm túc này của Lục Viễn. Mỗi lần nhìn vẻ mặt này của , Văn Thố đều cảm thấy sợ, theo bản năng muốn lảng tránh. Thậm chí dám ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của , cảm giác trong đôi mắt đó thể điều gì đó mà muốn đối mặt.

      Văn Thố ném đôi đũa xuống: "Tôi ăn no rồi, tính tiền thôi."

      xong, liền đến quầy tính tiền để thanh toán, để lại Lục Viễn cứ ngồi yên chỗ.

      Gần quầy thu ngân có bàn, mấy người đàn ông to lớn uống rượu, giọng địa phương giống Tử, cho nên Văn Thố nhìn họ mấy lần.

      Mấy người kia luôn cười đùa chuyện. Bàn bạc xem lát nữa đâu.

      người đàn ông trong đó hề chuyện. Dáng vẻ rất rầu rĩ. Người đàn ông ngồi bên cạnh đập vào người kia, lớn tiếng : "Mày làm gì mà lời nào thế, còn nghĩ đến mấy con gọi hả?"

      Lời này vừa ra, người bên cạnh cũng bắt đầu : "Mày có tình cảm với gọi? Mày còn mong đợi cưới dâu đứng đường hả? Mày bị ngu rồi hả? Chỉ cần đưa tiền là có thể đùa giỡn với phụ nữ là xong, còn tưởng là sao? "

      Mấy người kia càng ngày càng khó nghe, Văn Thố càng nghe càng cảm thấy khó chịu, máu trong người như muốn xông lên đỉnh đầu.

      "Loảng xoảng --" Chỉ thấy tiếng vang rất lớn. ra là Văn Thố cước đá gã vừa xỉ nhục mại dâm, nhất thời hề phòng bị, liền ngã vào quầy thu ngân.

      Mấy người đàn ông kia tức giận rồi. Họ xắn tay áo lên, vừa nhìn ra đó là phụ nữ, nghĩ rằng đánh cũng được, mà đánh cũng được.

      " làm vậy là ý gì? Bị thần kinh à?"

      "Tốt nhất là hãy giữ mồm giữ miệng chút cho tôi!" Văn Thố trợn trừng mắt, hầm hừ nhìn người đàn ông kia: "Mấy người chơi rồi còn xem thường người ta như vậy sao?"

      câu khiến mấy người kia sửng sốt, giây sau, người đàn ông trong đó hết sức hạ lưu : " , sao lại nhạy cảm thế? cũng là đứng đường sao, bao nhiêu tiền lần thế?"

      câu này, hoàn toàn đốt cháy kiên nhẫn của Văn Thố, cầm máy tính tiền lên đập lên đầu người đàn ông đó.

      Ngọn lửa tức giận bùng cháy lên.

      Mấy người kia còn quan tâm đó là nam hay nữ, nhất định muốn tiến lên.

      Nhìn thấy mấy người đàn ông muốn đánh Văn Thố. Đứng đó trong nháy mắt, Lục Viễn như chiến binh thần thoại xuất trước mặt Văn Thố.

      Lưng rất rộng lớn, ngăn trước người Văn Thố, ràng là muốn như vậy, nhưng lại cảm thấy bất thường, tràn đầy cảm giác ấm áp và an toàn.

      Lục Viễn cả đời chỉ biết học, để dùng lý luận giải thích chiêu thức đánh nhau và trình độ đau đớn rất dễ dàng, muốn động thủ, quả giống như đầm rồng hang hổ.

      dùng tay đưa Văn Thố ở phía sau lưng, dùng cơ thể che chở cho Văn Thố, với những người đàn ông kia: " ấy uống nhiều rượu, các vị đại ca thông cảm cho ấy ."

      Người đàn ông bị Văn Thố đánh nhặt cái máy tính lên, hung hăng đánh vào mặt Lục Viễn, đập lên đầu .

      Lục Viễn chịu đựng đau đớn, hề lời, chỉ cười .

      Vì sợ phiền phức đến khách hàng khác, ông bà chủ cửa hàng ra, ngăn cản hai bên. Lục Viễn lấy toàn bộ tiền trong ví ra, đặt lên bàn, với bà chủ: " xin lỗi, đây là tiền đền bù đồ bị đập hỏng."

      Bà chủ ngây người ra nhìn Lục Viễn. Lục Viễn cũng ngu, ít đánh nhiều, dù đánh thế nào cũng thể thắng. Vội vàng kéo Văn Thố .

      Hai người chạy trốn khỏi đó. Văn Thố uống quá nhiều rượu, rượu cồn khiến cho đầu óc choáng váng, thể chạy nổi nữa.

      Lục Viễn hề nghĩ ngợi, liền vác lên lưng mình.

      Vừa rồi gây chuyện mất sức rất nhiều, vào lúc này, cả người Văn Thố xụi lơ lưng .

      Trước mắt đều trở nên mơ hồ, nhìn chằm chằm lên đầu Lục Viễn, suy nghĩ lúc vẫn cảm thấy uất ức, hô to vào tai Lục Viễn: "Tại sao vừa rồi tiến đến đánh bọn họ, đánh lại còn ngăn cản tôi nữa. Nếu là Vạn Lý sớm đánh rồi, có phải đàn ông thế?"

      Là đàn ông mà bị phụ nữ như vậy, trong lòng ít nhiều cũng phải thấy khó chịu. Lục Viễn siết chặt chân Văn Thố, hồi lâu gì.

      Hai người cứ như vậy trong ngõ tắt yên tĩnh vắng lặng. Đường phố cùng với nhà ở lâu đời, thậm chí ngay cả đèn đường cũng có, chỉ có ánh sáng của trăng yếu ớt chiếu xuống đường.

      Sau lúc, Văn Thố mới nghe thấy Lục Viễn nhàng: "Nếu như tôi đánh bọn xấu đó, ai cõng về nhà?"

      biết vì sao, chỉ câu này thôi, Văn Thố cảm thấy tâm tình đột nhiên mềm nhũn ra. Sau khi Vạn Lý chết, vẫn luôn cố gắng mạnh mẽ như vậy, thậm chí cảm thấy có lỗi.

      Cổ họng chợt nghẹn lại, Văn Thố mạnh miệng : "Đừng lấy cớ, chính là đồ nhát gan, yết ớt!"

      Lục Viễn hề phản bác, giọng sâu xa như thầy giáo: "Kích động chỉ là tức giận nhất thời, thể giải quyết được vấn đề gì. Những hành động cầm dao cầm gậy giết chết người hoặc là bị giết chết, đều là do quá kích động."

      Lục Viễn cõng Văn Thố rất xa, vừa vừa nghiêm túc : " người còn thể chịu trách nhiệm về sinh mạng của mình, làm sao có thể chịu trách nhiệm cho người chứ?"

      Văn Thố hơi ngạc nhiên. Nhìn lại Lục Viễn, chỉ cảm thấy bờ vai của vô cùng rộng lớn và ấm áp.

      Vừa rồi ở trong cửa hàng ăn, nếu như ông bà chủ ở đó đến để ngăn cản, mấy người đàn ông kia sớm đánh Lục Viễn tơi tả rồi.

      Lục Viễn là người đàn ông biết đánh nhau, nhưng trong lúc ấy, lại đứng chắn trước , cản trở mấy người kia.

      Nếu như bọn họ ra tay, sao có thể thoát được chứ?

      Khóe mắt Văn Thố liền đỏ lên.

      Lần đầu tiên Văn Thố gặp người như Lục Viễn, hoàn toàn giống những người khác. đủ xuất chúng, đủ lãng mạn, thậm chí hề hư hỏng, và thấy giống nam sinh tràn đầy nông nổi hay người đàn ông hay khoác, thậm chí hề có đặc điểm nào giống như vậy.

      Nhưng hôm nay, Văn Thố rất xúc động trước lời của , hơn thế còn là động lòng. Loại cảm giác này khiến thấy nguy hiểm, biết vì sao chút xíu đều hề bỏ qua.

      kìm nén nước mắt vào trong, ngay cả hô hấp cũng đều kiềm chế. gì chỉ yên lặng vươn tay ôm chặt Lục Viễn.

      "Lục Viễn, tôi rất quý tốt." Văn Thố bên tai Lục Viễn.
      Gió ban đêm nhàng thổi qua, gió đông lạnh nhưng vành tai của Lục Viễn lại đỏ lên. lặng im hồi lâu, lần đầu tiên cười nhạo Văn Thố.

      "Tôi tốt chút nào đâu." lúc sau, Lục Viễn gằn từng chữ : "Tôi độc tài, hề biết chia sẻ với ai, nếu như tôi người, trong lòng ấy chỉ có thể có mình tôi thôi."

      xong câu đó, Lục Viễn hề nghe thấy Văn Thố trả lời, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở bình yên, yếu ớt như mèo. Văn Thố ngủ thiếp .

      Lục Viễn vẫn cõng Văn Thố, cõng rất xa, đường đá xanh giống như bao giờ hết, rất dài.

      Chỉ trong chớp mắt, đột nhiên Lục Viễn hi vọng con đường kia dài hơn.

      Gọi taxi, cẩn thận đưa Văn Thố vào trong. uống quá nhiều rượu, ngủ rất ngon, Lục Viễn sợ bị cảm lạnh, cởi áo khoác ra, khoác lên người .

      Lục Viễn vốn là trước sau như , xinh đẹp, yếu đuối, bướng bỉnh ngang ngược. chuyện biết nặng , làm việc kích động hề suy nghĩ.

      Nhưng rất sôi nổi và tình cảm. đối với bạn bè, nhất định giúp đỡ tiếc cả mạng sống.

      Lúc ấy, cảm thấy Văn Thố ra là rất sâu sắc.

      Lúc ăn cơm, tay của Văn Thố cứ lúc lúc , những cái vòng tay lấp lánh cứ xuất trước mắt Lục Viễn.

      Lục Viễn giả bộ hỏi : " đeo nhiều vòng tay như vậy thấy nặng sao?"

      Văn Thố còn gắp đồ ăn, liền bỏ hết vòng tay xuống, để ý đưa cổ tay cho nhìn.

      cổ tay Văn Thố có rất nhiều vết cắt da tay, từng vết từng vết, có sâu có nông, để lại rất nhiều vết sẹo xấu xí làn da trắng nõn của . Lục Viễn nhìn thấy rất sợ hãi, cái chớp mắt như vậy, sợ hãi nhưng cũng thấy may mắn.

      Sợ những vết thương kia xuất nguy hiểm như thế nào, may mắn là những vết thương kia mang .

      Văn Thố ngủ say sưa ở ghế sau, nghiêng đầu tựa vào vai Lục Viễn, Lục Viễn cúi đầu nhìn dừng lại ở hàng lông mi dài và dày dặn. Đột nhiên cảm thấy nội tâm rạo rực.

      nhàng bỏ những chiếc vòng tay ra, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve những vết thương kia.

      Nhìn Văn Thố yên tâm ngủ say, giọng hỏi giống như hỏi mình: "Có phải rất đau ? So với làm tổn thương chính mình có đau ?"

      Đây rốt cuộc có phải là ?

      Sau vài giây, đột nhiên Lục Viễn có ý nghĩ kỳ lạ.

      Nếu như người của , như thế nào?

      loại cảm giác kỳ diệu, mới mẻ lại vừa kích thích, mơ hồ có chút mong đợi.

      Lục Viễn nghĩ, phải chăng mình bị điên rồi? Đây là chứng Stockholm tổng hợp sao?

      Hết chương








      Last edited: 12/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :