1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên gia chữa trị - Ngải Tiểu Đồ (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44


      Văn Thố ít khi nghe Lục Viễn như vậy. Chợt nhận ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

      nắm chặt điện thoại, ràng vẫn nhìn về phía trước, nhưng lại cảm thấy mắt tập trung vào điểm, nhìn gì cũng rất mơ hồ.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Hô hấp ở bên kia hơi gấp gáp, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh. Giọng điệu của vẫn giống như ngày trước, có ma lực thần kỳ khiến người ta thấy yên lòng. Văn Thố từng vô số lần cảm nhận được, chỉ cần Lục Viễn vẫn còn ở đây, bao giờ mất phương hướng, bởi vì đưa trở về.

      Lục Viễn ràng: "Tôi sao, em cần lo lắng."

      " có việc gì tại sao tối nay thể tới?"

      "Tạm thời tôi có chuyện."

      "Là chuyện gì?" Lần đầu tiền Văn Thố nhất quyết hỏi cho ràng.

      "Chờ tôi xử lý xong, tôi cho em biết."

      Văn Thố định hỏi tiếp. Điện thoại bên kia truyền đến loạt tiếng hét và có vẻ rất đông người. thanh lớn lại cách xa như vậy, Văn Thố cũng cảm nhận được tình hình hỗn loạn ở đó.

      "Lục Viễn..."

      Văn Thố chưa kịp nữa, Lục Viễn liền thẳng thắn cắt lời: "Tôi cúp máy trước, lát nữa trả lời điện thoại của em."

      "Lục Viễn..."

      Điện thoại bị cúp máy đột ngột khôi phục trạng thái bình thường. Màn hình phản quang như mặt gương, Văn Thố thấy gương mặt mình phản chiếu nhíu mày. cảm giác bất an mãnh liệt chợt sinh ra....

      ******

      Tô Linh Uẩn đứng bậc thềm tầng thượng. Khu dân cư có sáu tầng. cao lắm, nhưng tràn đầy hồi tưởng.

      sân thượng có khu cho các gia đình dùng để làm vườn, vài chục năm trôi qua, tất cả vẫn thay đổi.

      Mẹ ta vẫn hay phơi quần áo và chăn gối chỗ này, đầu tiên là mang chậu quần áo ướt sũng treo lên xong, sau đó mới treo chăn lên. Sau khi vuốt góc chăn, dùng cây gậy dài vỗ vào chăn, như vậy ánh mặt trời chiếu vào, đến tối nhanh chóng khô ráo. Khi mẹ làm việc bận rộn, Tô Linh Uẩn đứng bên cạnh ngắm hoa. Từ đến lớn, ta luôn là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, bất luận là thầy giáo hay tiền bối đều chiếu cố , rằng ta là đứa trẻ ngoan hiếm thấy.

      Ký ức ấy đối với ta là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Đúng, phần. Bởi vì cuộc sống của ta cũng tràn đầy bất hạnh.

      Mẹ ta, ta muốn thừa nhận chứng cuồng loạn của bà, nhưng lại quan trọng điều đó. và người đàn ông kia qua giới thiệu của mẹ ở chung nhà, trước khi kết hôn với mẹ, ta chỉ gặp mỗi hai lần. có tình cảm trong hôn nhân, sau khi kết hôn chắc chắn có trở ngại rất lớn. Ông ta muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. thể kéo dài.

      Tuổi thơ đối với Tô Linh Uẩn mà gần như đều là cãi lộn. Bất cứ ở đâu họ đều cãi nhau. , phải đó là do mẹ ta gây . Bởi vì người đàn ông kia khinh thường ầm ĩ điên cuồng của bà.

      Mỗi ngày tan tầm, khi người đàn ông kia xuất trong nhà, mẹ liền viện mọi lý do kích động ông ta, trong nội tâm ta vẫn mong rằng họ luôn chuyện với nhau. Cho dù đó là cãi lộn.

      Sau này, rốt cuộc người đàn ông kia thể nhịn được nữa, vì vậy ông ta trở về nhà. Nghe ông ta đưa đơn ly hôn. Lúc ấy, mẹ ta phản đối, đấu tranh, tuyệt vọng, cuối cùng lựa chọn đồng ý. Sau khi ký tên vào thỏa thuận ly dị, ông ta hoàn toàn trở lại nữa.

      Trong mấy năm, Tô Linh Uẩn thường xuyên thấy mẹ nổi điên lên, đập phá tất cả đồ đạc trong nhà. Bà tức giận đánh cả Tô Linh Uẩn, bởi vì Tô Linh Uẩn là con của người đàn ông ấy.

      Khi đó ta còn quá , nên rất yếu đuối, cho nên mỗi lần bị đánh, ta đều vô thức gọi "bố", khi đó ta còn rất ngây thơ, vẫn luôn hy vọng rằng người đàn ông kia trở về cứu mình. Mẹ ta rằng, cho phép gọi ông ta là "bố", ông ta còn là bố của ta. Vì vậy sau này, bao giờ gọi người kia nữa.

      Sau này, ta nghe thấy tiếng mẹ lớn tiếng vào điện thoại mới biết được tình trạng của ông ta bây giờ. ra ông ta có người tình, thậm chí họ còn có đứa con . trách tại sao ông ta lại luôn cãi lộn với mẹ. ra ông ta sớm quyết định muốn buông tay, bỏ cả ta mà .

      Chuyện này hoàn toàn kích động mẹ ta. Bà xé đơn ly dị, gọi điện thoại cho người đàn bà kia, bà rất đau khổ, như muốn chôn vùi cả thế giới này, trong đó có cả ta.

      Khi đó, ta bị mẹ thuần hóa, bà ta gì nghe nấy, nhớ lại, ta nghĩ thấy có chút hoang đường, bao gồm cả việc đó.

      Cho đến giờ, đó là lần đầu tiên đứng ở sân thượng như thế. Mẹ ta khóc, khóc đến khàn cả giọng, quỳ xuống, bà ta cầu xin "xuống", mực đứng đó gọi tên ta.

      ta run rẩy đứng sân thượng,
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45

      Khi nghe Tô Linh Uẩn tới Văn Thố, Lục Viễn nhận ra tình hình này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của . Thái độ càng thêm nghiêm nghị.

      "Em làm như vậy, muốn đạt được cái gì?" Lục Viễn : "Nếu em còn sống còn có rất nhiều khả năng, nếu em chết có được gì đâu."

      Tô Linh Uẩn cười, lạnh lùng : "Đó là việc của tôi, thưa bác sĩ Lục."

      "Nếu là chuyện của em, tại sao lại gọi tới đây?"

      Tô Linh Uẩn mở trừng hai mắt, hỏi ngược lại: "Vậy tôi hỏi , tại sao gọi cuộc điện thoại liền tới?"

      "Bởi vì tôn trọng sinh mạng con người." Lục Viễn : "Dĩ nhiên trong đó có cả em."

      "Như vậy, nguyên nhân của tôi cũng rất đơn giản. Bởi vì đến đây, nên tôi gọi ." Tô Linh Uẩn xoay người nhìn ra xa, lạnh nhạt : "Nếu đến, vậy sao Văn Thố có thể tới đây?"

      .....

      **dien=dan=le=quy=don**

      Văn Thố tắt điện thoại, xoay người chuẩn bị . Trong quán đột nhiên xảy ra hỗn loạn.

      Người đàn bà kia nghe cuộc gọi, vừa khóc vừa kêu than vào điện thoại: "Mẹ tới tìm con, mẹ thề dù phải đến chân trời góc biển, mẹ cũng tìm được con. Nhất định mẹ đưa người tới, con ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ đó!"

      Bà ta dường như điên cuồng lao ra, người đàn ông kia theo sau bà ta, vẻ mặt hoảng hốt lo lắng.

      Người đàn bà kia vốn lướt qua Văn Thố, chợt quay lại.

      Ông ta thấy Văn Thố đứng đó, vẻ mặt sửng sốt: "Sao con lại ở đây?"

      Bà ta vừa nhìn thấy Văn Thố lập tức giữ lấy kéo : " ở đây tốt quá. theo tôi! Bây giờ lập tức theo tôi ngay!"

      Văn Thố theo bản năng hất tay ra: "Bà buông tôi ra, bà muốn làm gì!"

      Thấy Văn Thố phản kháng kịch liệt, dáng vẻ tự đắc thường ngày của bà ta liền thay đổi, cầu xin : "Xin , với tôi chuyến, chỉ lần thôi, coi như tôi cầu xin đấy."

      Văn Thố ngay lập tức quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, ông ta thoáng hổ thẹn nhìn Văn Thố : "Ta biết là ta có lỗi với hai mẹ con. Nhưng mà hôm nay, con hãy cùng đến đó . Con bé Linh Uẩn muốn nhảy lầu, nó rất muốn gặp con."

      "Dựa vào cái gì mà tôi phải ?" Văn Thố lạnh lùng , nhưng chưa hết lời, chợt nghĩ tới cuộc gọi tự nhiên bị cắt liên lạc của Lục Viễn, trong điện thoại còn truyền tới những thanh náo loạn ngừng.

      Nội tâm phỏng đoán ngày càng ràng, cảm giác sợ hãi cũng dần tăng lên. Đột nhiên nắm áo người đàn bà kia, gần như quát lên: " ta ở đâu?!"

      ..d-da-n-l3-qu-y'-d0n^..

      Văn Thố nghĩ, thời gian rất kỳ diệu.

      Mười mấy năm trước, bởi vì Văn Thố nghĩ cho bố, dùng tờ giấy bọc tảng đá lại, ném mạnh vào nhà ông, đập vỡ cửa sổ. Nên trúng vào đầu đứa con của ông ta

      Ngày đó cũng sống ở chung cư. Người đàn bà kia vô cùng tức giận lao đến, những từ ngữ dơ bẩn mắng nhiếc mẹ , còn động thủ đánh . Nhưng người đàn ông kia chỉ biết ngăn cản, cũng bất kỳ câu an ủi .

      Thời điểm đó, Văn Thố còn rất , nhiều năm trôi qua, vẫn nhớ tới bóng người xa dần ấy. Đến bây giờ, trở lại căn nhà ở chung cư vẫn cảm thấy sợ hãi.

      cùng người đàn ông kia đến đó, ở dưới chung cư vây kín người xem, bên trong vòng phạm vi có cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy vây quanh. Văn Thố nhìn thấy gì, chỉ theo bà ta cùng cảnh sát lên lầu.

      có thang máy, mỗi tầng cầu thang đều phải cẩn thận, càng lên, Văn Thố càng thấy bước chân nặng nề hơn, nhưng vẫn phải lên đó.

      Bởi vì Lục Viễn có thể cũng ở đây, bất luận ra sao, nhất định phải tận mắt nhìn thấy .

      Người đàn bà và ông ta trước dẫn đầu. Hai người đó hoảng hốt lo lắng, cơ hồ khóc lớn lên, cầu xin Tô Linh Uẩn xuống, tình cảnh hết sức hỗn loạn. Nhưng trước sau Văn Thố vẫn rất bình tĩnh.

      Khi lên sân thượng, nghe thấy động tĩnh, cảnh sát vội vàng quay đầu lại, trong đó có cả Lục Viễn đứng ở xa.

      Bà ta kêu lên: "Người con muốn gặp mẹ đưa đến đây rồi. Con mau xuống đây , coi như mẹ cầu xin con."

      Tiếng khóc rất lớn, ngờ thanh này lại khiến Văn Thố tự chủ nhíu mày. yên lặng đối diện nhìn Lục Viễn, vẻ mặt rất khó coi cũng nhìn chằm chằm . Vẫn là gương mặt ôn hòa ấy, nhưng lại có phần nghiêm nghị.

      "Tại sao em lại tới đây?" Lục Viễn cũng có chút nóng nảy: "Mau ."

      Văn Thố biết muốn làm cho tình trở nên phức tạp hơn, dù sao chuyện này đủ huyên náo rồi, sau khi giải quyết xong, dư luận dần quên chuyện này.

      "Tôi đến đây, cũng tránh khỏi bị trách móc. Cho nên tôi phải tới thăm ."

      Giữa hai người có hiểu ngầm ăn ý nên họ nhìn nhau cười. Lục Viễn nhàng với Văn Thố: "Tôi rất ổn, có gì đáng xem đâu."

      Văn Thố : "Tôi biết là rất khó coi, nhưng cũng muốn nhìn chút, có lẽ là bị mù rồi."

      Hai người để ý tới xung quanh liếc mắt đưa tình với nhau càng thêm kích động Tô Linh Uẩn, ta nghiêm mặt : "Các người đủ chưa?"

      Văn Thố khinh thường nhìn ta, lần đầu tiên cảm thấy từ sâu trong lòng, Tô Linh Uẩn đủ tư cách làm đối thủ của .

      quan tâm có kích động ta hay , mặc kệ mọi người có đến ngăn cản ta , Văn Thố lạnh lùng : " nhảy cứ nhảy , bảo chúng tôi tới đây xem chết thế nào sao? Bày đặt."

      Ánh mắt Tô Linh Uẩn tối sầm lại, cố kìm nén căm phẫn. ta ngẩng cao đầu với Văn Thố: "Ông trời an bài cho hai chúng ta mối quan hệ này, khi còn bé giành cha mẹ, lớn lên giành đàn ông."

      ", ngoại trừ Lục Viễn, tôi chưa từng quan tâm tới những thứ khác." Văn Thố .

      " sao?" Tô Linh Uẩn khinh miệt, xuy tiếng: "Nếu quan tâm, cần gì phải coi trọng chuyện tôi ném giấy tờ nhà ?"

      lại, Tô Linh Uẩn chợt cười nhạo báng, với người bố ruột: "Bị con quý như vậy cảm giác thế nào?" ta dừng lại chút, rồi tiếp: "Năm đó nếu như phải tôi muốn nhảy lầu, ông ở bên cạnh tôi sao?"

      Ông ta chưa kịp lên tiếng, Tô Linh Uẩn liền tự trả lời: ". ."

      Tô Linh Uẩn như vậy, mẹ ta hoàn toàn sụp đổ: "Xin lỗi con, Linh Uẩn, mẹ xin lỗi con, là do mẹ hồ đồ, tất cả đều là lỗi của mẹ."

      ", mẹ làm gì sai cả." Tô Linh Uẩn khẽ nhếch miệng: " phải do mẹ, con phát ra nhảy lầu lại có thể đạt được mong muốn như vậy."

      Lục Viễn mím môi nhìn Tô Linh Uẩn, có vẻ đăm chiêu: " phải em , là em trải qua cuộc phẫu thuật bố em mới về bên cạnh hai mẹ con em sao?"

      Tô Linh Uẩn đón gió, ánh mắt chỉ còn vẻ lạnh lẽo: "Đối với tôi mà , đó chính là cuộc phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật này giúp tôi đối diện với ước mơ về gia đình mình, nhưng tình cảm giữa bố mẹ hoàn toàn chấm dứt rồi."

      Lục Viễn nghe xong, gì nữa. Người đàn ông kia nghe Tô Linh Uẩn như vậy. Trầm mặc cúi đầu. Vẻ mặt thể che giấu tự trách và mất mát.

      "Linh Uẩn, tất cả đều là lỗi của bố, con xuống đây , chúng ta chuyện được ?"

      Nghe thấy chữ "bố", Văn Thố khẽ đau nhói. quay đầu lại, nhìn người đàn ông kia, cũng cố nghĩ tới nữa. Nhưng trong lòng vẫn nhịn được có hồi ứng.

      Tô Linh Uẩn để ý tới lời của ông ta, ta quay đầu lại, nhìn Văn Thố : "Hôm nay nếu tôi nhảy xuống, tương lai của Lục Viễn hoàn toàn bị phá hủy. Bởi vì tôi chết, bị người ta dị nghị, bàn tán, phỉ báng, chính tự trách,
      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :