1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chua Ngọt - Cửu cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 44: Tết Nguyên Đán (2)

      “A lô? Nhã Kỳ, cậu ở đâu, tớ tìm cậu.” Dường như đây là lần đầu tiên Chu Thăng Thăng gọi điện cho , giọng trầm thấp dễ nghe, nhanh chậm truyền tới, Nhã Kỳ có chút ngoài ý muốn, dừng chút, miếng trứng chiên kẹp đũa rơi vào trong bát.

      “Làm sao vậy?” Thi Mộng thấy bộ dạng kinh ngạc của Nhã Kỳ, cho là có chuyện gì xảy ra.

      Nhã Kỳ lắc đầu cái, cân nhắc tiếng, “Cậu ở đâu, tớ tìm cậu.”

      Nhã Kỳ cúp điện thoại, vội uống mấy hớp sữa đậu nành, cầm túi lên ra ngoài, Thi Mộng kéo tay hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

      Nhã Kỳ thở dài cái, “Chính là ca sĩ chính của ban nhạc em trai tớ, cậu ấy tới đây.”

      “Oa, thần tượng đó, tớ muốn gặp cậu ấy lần, có được ?” Thi Mộng xong, thu lại vẻ mặt kích động, giả bộ dè dặt, cúi đầu xấu hổ , “ thể tùy tiện tiếp xúc với người con trai xa lạ.”

      “Cũng lộ ra bộ mặt rồi, còn giả bộ cái gì. Được rồi được rồi, nhanh lên chút, ăn xong chúng ta cùng . Tớ còn suy nghĩ làm sao đối mặt với cậu ấy, có cậu, tớ cũng cảm thấy tự nhiên hơn.”

      Thi Mộng cũng tùy ý uống mấy hớp sữa đậu nành, ngược lại bắt đầu tò mò, “ dám đối mặt với người ta nha…”

      Chu Thăng Thăng đứng ở trước cửa ký túc xá nữ, mặc cái áo phao màu đen. Thi Mộng từ xa nhìn bóng lưng , nhìn giống như con sâu mập mạp, “Này, là cậu ta sao? Mặc áo phao trông có tí phẩm vị nào.”

      “À, cậu ấy luôn là người có phẩm vị.” Nhã Kỳ , dáng dấp Chu Thăng Thăng quả rất đẹp, sống rất giản dị, hề làm dáng, cậu rực rỡ nhất là khi ở sân khấu.

      “Nhã Kỳ.” Thi Mộng kêu Nhã Kỳ tiếng.

      “Cái gì?”

      “Mặc dù áo phao che hết vóc dáng của cậu ta, chân dài thế kia, chắc vóc dáng tệ lắm?”

      Nhã Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, “Lý Thi Mộng, từ khi cậu ăn mặn, hình như trọng điểm chú ý đối với đàn ông cũng khác phải.”

      Thi Mộng ho tiếng, vẻ mặt dửng dưng, tự nhủ, mình là thục nữ.

      Trải qua năm sống chung, Nhã Kỳ phát ra Thi Mộng còn như lúc đầu, biết học ở đâu mà càng ngày càng có dáng vẻ thục nữ. Nhã Kỳ đến gần, vỗ vai Chu Thăng Thăng cái, gọi tên cậu.

      Chu Thăng Thăng xoay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, xấu hổ cười với , “Nhã Kỳ.”

      “Sao cậu lại tới đây?” Nhã Kỳ tò mò hỏi câu, biểu tình kinh ngạc, trong lòng ngược lại cũng dần hiểu ra.

      “Tớ, tớ đến giúp cậu trong cuộc thi hát cậu tham gia…” Chu Thăng Thăng đỏ mặt tới mang tai, còn lắp ba lắp bắp, sau khi xong còn mang biểu tình thấy chết sờn.

      Lời Chu Thăng Thăng cũng coi như là xác nhận ý nghĩ trong lòng Nhã Kỳ. Bề ngoài, Nhã Kỳ gì, trong lòng lại có chút vui, nhìn bộ dạng Chu Thăng Thăng, cảm thấy cũng có lòng, nhưng vẫn cam lòng hỏi câu, “Nhã Tĩnh đâu? Nó đến sao?”

      Chu Thăng Thăng cân nhắc , “Hôm nay cậu ấy có việc.”

      Nhã Kỳ vốn còn muốn hỏi, có phải ngay từ đầu Nhã Tĩnh biết muốn dự thi hay , hình như ngày hôm qua gọi điện thoại cho Nhã Tĩnh, nó còn bộ dạng biết chuyện gì. Bây giờ Thi Mộng cũng ở đây, Nhã Kỳ cũng để cho Chu Thăng Thăng phải khó xử, ý tưởng đối lập chợt lóe lên, dù sao chỉ cần kết quả, quá trình là ai quan trọng, lúc này phải là lúc để bắt bẻ. Vì vậy, Nhã Kỳ mỉm cười với cậu, “Vậy làm phiền cậu rồi, cám ơn cậu.”

      Mặt Chu Thăng Thăng đỏ bừng, khoát tay, lắp bắp , “ sao, cần khách khí.”

      Thi Mộng ở bên cạnh len lén nhếch môi cười, cẩn thận quan sát khuôn mặt của nam sinh này, vừa nhìn thấy gì, nhưng nhìn kỹ đúng là người đẹp. tò mò, thời đại này mà còn người con trai ngượng ngùng mà ưu tú như vậy, có thể ngượng ngùng cũng tốt, thích ai biểu mặt. Nhã Kỳ cùng Chu Thăng Thăng khách sáo phen, cũng có đề tài gì để , trầm mặc lát, ngược lại là Thi Mộng ở bên cạnh trêu ghẹo , “Cùng là bạn học còn khách khí như vậy làm gì? Nhã Kỳ, tớ trước, cậu dẫn bạn học Chu dạo quanh trường học . Còn có, các cậu nhớ tập luyện, cố gắng giành hạng nhất nha.”

      Thi Mộng chớp chớp mắt, quả quyết rời , làm kỳ đà cản mũi được người khác thích.

      Nhã Kỳ cùng Chu Thăng từ từ dạo quanh sân thể dục, ngày thường hai người cũng qua lại, cả hai người đều là người nhiều, nhất thời ai có lời muốn .

      Chu Thăng Thăng đột nhiên mở miệng, “Tớ xin lỗi.”

      “A.” Lần này Nhã Kỳ cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu , “Cậu cũng là vì lòng giúp tớ, là tớ làm phiền cậu, haiz… Chúng ta đừng lãng phí thời gian lời khách sáo, chúng ta tập luyện chút?”

      “Được.”

      Nhã Kỳ dẫn Chu Thăng Thăng đến tòa nhà nghệ thuật, tìm phòng nhạc có người. Trong góc có chiếc dương cầm, Chu Thăng Thăng chậm rãi qua, ngồi thẳng trước đàn, mở nắp ra, hít hơi sâu, đặt hai tay ở phiến đàn, mặt tự nhiên toát ra vẻ mặt say mê.

      Tay Chu Thăng Thăng rất đẹp, ngón tay thon dài có lực ở giữa những phím đàn trắng đen. Nhã Kỳ ngơ ngác đứng nhìn gò má của cậu, nhất thời có chút hoảng hốt. Trình diễn bài này với đàn dương cầm cũng có chút hương vị, bài hát nhàng, giọng Chu Thăng Thăng trầm thấp ung dung, như trận gió mát từ từ vỗ về cánh cửa lòng . Nhã Kỳ nhàng dùng chân đánh tiết tấu, sau đó hát tiếp lời cậu.

      “Chỗ này chậm chút nữa… Hai từ cần nhấn mạnh hơn chút.” Chu Thăng Thăng chơi nhạc khiến cho người khác có cảm giác khác hẳn, rất nghiêm túc, sắc mặt còn đỏ, ngượng ngùng như lúc nãy, đôi mắt sáng rực rỡ. Nhã Kỳ nhớ Nhã Tĩnh từng Chu Thăng Thăng là chàng trai có thể làm người khác điên cuồng, cậu là người rất khiêm tốn, khi biểu diễn cậu rất hay ngượng ngùng, nhưng khi tập trung, sức hấp dẫn từ người cậu lơ đãng tản mát ra. Cậu và Hà Thích giống nhau, hào quang của Hà Thích năm bốn mùa luôn trường tồn, thời thời khắc khắc, gì có thể ngăn cản.

      Nhã Kỳ vừa nghĩ tới Hà Thích có chút thất thần, cho đến khi Chu Thăng Thăng khẽ đẩy , “Hát sai rồi…”.

      Nhã Kỳ ngượng ngùng phục hồi tinh thần, “A, lại lần nữa.”

      Khi buổi luyện tập kết thúc sau cả buổi sáng, Chu Thăng Thăng đóng nắp đàn dương cầm lại, mỉm cười, “Hát rất tốt.”

      Nhã Kỳ được khen nên rất ngượng, môi tự chủ nhếch lên, lần đầu tiên trong đời được người khác khen là hát hay. Sau đó, Nhã Kỳ mời Chu Thăng Thăng cùng ăn trưa, vốn Nhã Kỳ còn nghĩ, buổi chiều còn dài như vậy, làm thế nào để cùng với Chu Thăng Thăng, dù gì người ta cũng là khách, khách tới vì , bất luận thế nào, cũng thể bỏ mặc. Ngay lúc khó xử, Nhã Tĩnh gọi điện thoại tới, “Nhã Kỳ, em ở trường chị.”

      Mắt Nhã Kỳ ánh lên nét cười, tâm tình lập tức sảng khoái, Nhã Tĩnh, em là người tốt, là em trai tốt. Mà sau khi Chu Thăng Thăng biết được tin này, cũng bày tỏ gì, lúc cúi đầu xuống đôi mắt cậu ảm đạm.

      Nhã Tĩnh xách cây đàn ghi ta của cậu, quen đường tìm được nơi Nhã Kỳ và Chu Thăng Thăng dùng cơm, vừa thấy mặt, dùng sức vỗ bả vai Chu Thăng Thăng, hừ lạnh , “Cậu xem, cậu có xấu , muốn qua mặt tớ sao, hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

      Chu Thăng Thăng lời nào, khẽ cười, “Mình nắm bắt khi có cơ hội.”

      “Ôi, thằng này, dạo này cậu là kẻ thành , dám làm ra chuyện như vậy.” Nhã Tĩnh liếc Nhã Kỳ cái, “ này em , em phải có lòng nha.”

      Nhã Kỳ ở bên mở miệng, cũng ngẩng đầu lện, “Cút.”

      Nhã Tĩnh sờ mũi, vỗ cái vào đầu Chu Thăng Thăng, “Chị ấy cậu cút kìa.”

      Chu Thăng Thăng chắc chắn , “ ấy .”

      “Hừ, nể tình cậu, cho cậu mượn đàn ghita này.”

      lát sau, Nhã Kỳ len lén hỏi Nhã Tĩnh, có thể đổi thành cậu lên hát được , Nhã Tĩnh buông tay, “Em bị cảm, giọng hơi khàn, chị cũng phát ra à?”

      “À…”

      sao đâu, lúc hát, cậu ta làm gì đâu, có em ở đây.” Nhã Tĩnh thở dài tiếng, “Tên Chu Thăng Thăng này hiểm.”

      Trước cuộc so tài, Nhã Kỳ trở về nhà trọ sửa soạn chút. Lúc xuống lầu, Chu Thăng Thăng chỉ cảm thấy rất đẹp.

      Cuộc thi này hấp dẫn rất nhiều sinh viên, trừ khoa của , còn có rất nhiều khoa khác cũng tới xem. Cuộc thi còn chưa bắt đầu, khán đài còn chỗ, đằng sau là chỗ đất trống cũng đầy người đứng. Nhã Kỳ nhìn mọi người xung quanh, phát càng ngày càng hồi hộp. về chuyện này, sống hai mươi năm nhưng cho tới bây giờ chưa từng đứng sân khấu, mà lần này, còn muốn giành giải nhất.

      Nhã Tĩnh ngồi bên cạnh Nhã Kỳ, cầm điện thoại chụp tâm hình của Nhã Kỳ, sau đó nhắn tin, “Em gửi cho mẹ coi, mẹ nhất định biết con bảo bối của mẹ, đột nhiên có ngày lại to gan, ăn mặc như vậy muốn lên sân khấu hát.”

      “Ê…”

      “Ngũ hoàn chỉnh tra tấn em đành, lại còn tra tấn mọi người nữa. Haiz, chị là…”

      “Nhã Tĩnh, em đáng ghét lắm.” Nhã Kỳ nhéo tay cậu, mà Chu Thăng Thăng yên lặng ngồi bên cạnh nghe hai chị em tranh cãi, vẫn mỉm cười như cũ.

      Cuộc thi bắt đầu lúc sáu rưỡi, mỗi thí sinh lên sân khấu biểu diễn, Nhã Tĩnh lấy con mắt chuyện nghiệp của cậu phê bình từng thí sinh cái nào được, cái nào được, cậu còn tổng quát câu, “Ôi, người này hát hay hơn Nhã Kỳ chút cũng dám biểu diễn, là mất mặt.”

      Nhã Kỳ gần như muốn điên, tên Nhã Tĩnh khốn kiếp này, nếu phải cậu luôn chọc , còn sợ mất mặt sao?

      Còn mấy lượt nữa là tới bài hát của Nhã Kỳ, cùng Nhã Tĩnh ầm ĩ mấy câu, chú ý bị hấp dẫn nên cũng hồi hộp nữa. Nhưng thời gian trôi qua, lại hồi hộp, tay cũng bắt đầu run. Đột nhiên Nhã Tĩnh bắt lấy tay , thả vào cái kẹo, “Nào, cùng làm với trai nào, hít thở sâu, đúng, thở ra, rất tốt, lần nữa…”

      Ở bên cạnh, tay Chu Thăng Thăng lặng lẽ đè lên vai , “Nhã Kỳ, hết thảy có tớ, đừng sợ.” Nhã Tĩnh a tiếng, liếc cậu cái, hất tay cậu ta xuống.

      Trước khi lên sân khấu, Chu Thăng Thăng cởi bỏ áo phao ra, người là áo da màu đen và quần jean. khoa trương như cuộc thi trước, dáng vẻ rất tùy ý, rất kiểu mẫu. Khi người dẫn chương trình đọc tên Nhã Kỳ, Nhã Kỳ hít hơi sâu, mà lúc này, Chu Thăng Thăng rất tự nhiên nắm tay Nhã Kỳ, mỉm cười với , dắt lên sân khấu.

      Chu Thăng Thăng là thí sinh duy nhất mang nhạc cụ lên sân khấu, đơn giản gẩy mấy tiếng, phía dưới điên cuồng. Nhã Kỳ tự chủ nhìn cậu cái, Chu Thăng Thăng đối với bất kỳ nhạc cụ nào cũng đều quen thuộc, cậu đàn rất hay, nhạc từ trong tay cậu phát ra, rất nhanh Nhã Kỳ bị cậu dẫn dắt vào trong nhạc, cảm giác khẩn trương từ từ biến mất. Giọng hát của Chu Thăng Thăng quá mê người, mới hát đôi câu, những nữ sinh phía dưới bắt đầu phát cuồng, thét chói tai, đứng lên reo hò. Đến phiên Nhã Kỳ hát, Chu Thăng Thăng nhàng ngâm nga, giọng hát của Nhã Kỳ vốn dễ nghe, Chu Thăng Thăng ngâm nga lại khiến nó dễ nghe cách khó tả.

      Lúc Nhã Kỳ từ sân khấu xuống, còn chưa phản ứng kịp, hoàn thành phần thi như vậy.

      “Chu Thăng Thăng, em !” Giọng biết từ đâu truyền tới, tiếp nối cũng có rất nhiều nữ sinh thừa dịp kêu loạn tên Chu Thăng Thăng.

      Nhã Kỳ nhịn được bật cười, “Chắc là bạn học cũ bán đứng cậu.”

      Nhã Tĩnh ở dưới đài chờ hai người bọn họ, vỗ lên đầu Nhã Kỳ, “Chị là dính hào quang của Chu Thăng Thăng.”

      “Ê…”

      “Nhã Kỳ, chị rốt cuộc thành công làm bình hoa lần.”

      “Ê…” Cậu hát tốt là được rồi, cần gì phải vòng vo.

      “Nếu giải nhất vào tay hai người lần tranh giải này có mờ ám.” Nhã Tĩnh tiếp tục cười ưu nhã.

      Khi thí sinh cuối cùng hát xong, giải nhất thuộc về ai là điều thể nghi ngờ. Nhã Kỳ và Chu Thăng Thăng có số điểm cao nhất, đạt giải nhất trong cuộc thi này, mà Nhã Kỳ cũng lấy được cặp gấu bông mà luôn muốn có. Hưng phấn cùng Chu Thăng Thăng lên đài lãnh thưởng, khi mỗi người ôm con gấu từ đài xuống, Chu Thăng Thăng cười híp mắt , “Có hai con, chúng ta mỗi người con , lưu làm kỷ niệm.”

      “Hả…? Được.” Nhã Kỳ chút suy nghĩ gật đầu, vốn dĩ là dính hào quang của cậu. Nhìn dáng vẻ Chu Thăng Thăng cúi đầu mỉm cười lại có chút hối hận, vì muốn tặng quà cho Hà Thích mới cố gắng tham gia cuộc thi này, nhưng … thở dài, trong lòng mất mát, ngoài mặt vẫn là bộ dạng vui vẻ.

      Cầm con gấu bông này làm khó chịu hơn là cầm, bất quá Nhã Kỳ cũng dám chuyện này với Nhã Tĩnh, sợ Nhã Tĩnh với Chu Thăng Thăng làm cậu ta khó chịu. Nhã Kỳ còn suy nghĩ vẩn vơ, Nhã Tĩnh bảo mẹ gọi điện thoại tới, ở nhà làm đồ ăn ngon chờ cậu về. Chu Thăng Thăng vừa giúp đỡ , Nhã Tĩnh hỏi Chu Thăng Thăng có muốn về nhà cậu hay , Chu Thăng Thăng đối với lời mời của Nhã Tĩnh vừa mừng vừa lo.

      Chương 45: Tết Nguyên Đán (3)

      Vì Hà Thích cần xem ít tài liệu nên lướt số trang web của các trường đại học ở những tỉnh khác, khéo nhấn vào trang web của đại học W, thế là kéo con chuột từ từ xem. Đúng lúc ở trang đầu có tên Nhã Kỳ, hình của Nhã Kỳ cũng đập vào trong mắt , nhấn chuột, phóng to, nụ cười từ từ lên, tư thế của Nhã Kỳ rất đẹp, có lẽ là hồi hộp, trong mắt còn có chút sợ hãi.

      Đến khi nhận ra bên cạnh Nhã Kỳ còn có người khác, nụ cười cũng cứng ngắc, là Chu Thăng Thăng. Nhã Kỳ cùng Chu Thăng Thăng lập nhóm trong cuộc thi hát và giành được giải nhất. Có rất nhiều tấm chụp hình người giành giải nhất, Hà Thích xem từng tấm, hình cả hai dắt tay lên sân khấu, vẻ mặt khi hát chung, hình nhìn nhau cười, hình cùng nhau nhận thưởng, trang web trường còn có mấy bài viết, phía dưới còn có bình luận. Chân mày nhíu lại, vừa ghen tị vừa vui, mặc dù những bức ảnh này thể cái gì, nhưng nhịn được mà ghen tị.

      Hà Thích tắt trang web, nhìn những bình luận kia, cầm điện thoại gọi cho Nhã Kỳ, “Nhã Kỳ, quà tặng bí mật của là gì đây?”

      có…” Nhã Kỳ ở sân thượng cùng chuyện điện thoại, nhớ tới con gấu bông bị Chu Thăng Thăng mang về, trong lòng chán nản.

      “Em ngày nào cũng em muốn tặng quà cho , vẫn kỳ vọng nhiều ngày nay.” Giọng Hà Thích chuyện khác thường ngày, lộ ra nửa điểm vui, thờ ơ, mang theo mấy phần trêu chọc.

      “Em cũng mong đợi nhiều ngày, nhưng có…” Nhã Kỳ phồng miệng , dừng chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mỉm cười, “Ngày mai em gửi bưu điện cho được hay .”

      Hà Thích vốn muốn cần nhưng lại từ từ chữ, “… Được.”

      nhất định thích phần quà này.” Sau khi tìm được cách giải quyết, tâm trạng của Nhã Kỳ đặc biệt tốt.

      Hà Thích vẫn canh cánh trong lòng việc cùng Chu Thăng Thăng song ca, hỏi vài chuyện, biết thế nào Nhã Kỳ cũng cho Hà Thích chuyện lần trước cùng Chu Thăng Thăng tranh giải. Giọng Hà Thích vẫn như thường, gương mặt căng lên, con ngươi lạnh lùng sắc bén, nhưng cho dù vui, trong lòng lại cảm thấy đây là chuyện bình thường. Nghe giọng làm nũng của , khóe môi mím chặt dần dần khôi phục như lúc ban đầu.

      Hai ngày sau, Hà Thích nhận được quà tặng của Nhã Kỳ gửi cho . ngoài dự đoán, là con gấu bông rất to trong hình, khóe mắt giật giật. Chỉ cần nghĩ là mình có chung quà tặng với Chu Thăng Thăng, trong lòng liền khó chịu, đấm hai quả đấm vào đầu con gấu bông, tát hai bạt tai, “Chu Thăng Thăng khốn kiếp, dám cướp quà của mình.” Hà Thích lẩm bẩm, coi con gấu thành Chu Thăng Thăng, chà đạp mọi cách, thậm chí còn muốn vứt . Ngón tay đột nhiên sờ thấy cái gì, ngừng lát, sờ xuống phía dưới mới phát trước ngực con gấu dùng chỉ thêu tên Nhã Kỳ, là chỉ màu hồng. Đầu ngón tay giống như bị đốt, nụ cười từ từ khuếch trương, động tác cũng nhàng hơn, nhấn hai cái vào đầu con gấu, “Gấu bông Nhã Kỳ.”

      Lúc đó, điện thoại của Hà Thích vang lên, giọng Nhã Kỳ ở trong điện thoại truyền tới, “ nhận được quà chưa?”

      “Ừ, nhận được rồi.” Giọng Hà Thích mang theo mấy phần cười khẽ, tay vân vê lông dài của con gấu, cuốn quanh đầu ngón tay, kéo cái, rồi buông ra. Bàn tay đè đầu con gấu bông, xoa chút, vỗ lần thứ nhất, rồi nhéo cằm con gấu, “Đột nhiên cảm thấy rất thích, gấu bông Nhã Kỳ.”

      có thấy trước ngực nó có tên của em , hôm trước em khó khăn lắm mới làm được như vậy.” Giọng tranh công của Nhã Kỳ vang lên, mà Hà Thích nhếch miệng cười, “Lông dài như vậy, buổi tối ôm ngủ nhất định rất ấm áp.”

      Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, trong lòng đứng đắn nghĩ ấy ôm gấu chẳng khác nào ôm mình?

      Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Hà Thích rất tốt, giày vò con gấu phen, “ có em có, công bằng, cũng mua cho em con.”

      Hà Thích lên mạng tìm hiểu chút, cũng hiểu về con gấu bông chút. Cả nước chỉ bán ngàn con, nhưng chỉ cần có bán, cũng có cách lấy được. Nhìn kỹ lại, gấu bông làm sao đẹp bằng búp bê người được. Hà Thích lên mạng xem hồi, gọi cú điện thoại, “Có phải chỗ bạn nhận làm búp bê người ? … Ảnh? … Được, thành vấn đề.”

      Cuối tuần sau, Nhã Kỳ nhận được quà gửi bưu điện của Hà Thích, hộp rất lớn, mở ra thấy con búp bê mặc quân trang màu xanh đậm, biểu cảm của con búp bê này rất dễ thương, cười toét miệng, còn làm động tác rất tức cười, Nhã Kỳ nhìn con búp bê này chằm chằm, phát mặt con búp bê rất giống Hà Thích. Khi còn giật mình, cúi đầu thấy trước ngực con búp bê này có tên Hà Thích xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhã Kỳ ôm con búp bê đứng tại chỗ, lập tức cả người kích động đến run rẩy, chôn mình vào trong lòng con búp bê, hít hơi sâu, vội vàng gọi cho Hà Thích.

      Hà Thích dường như cũng mong đợi phản ứng này của , nghe được tiếng thở dồn dập của ở đầu bên kia điện thoại, đắc ý nhướn mi, “Nhã Kỳ, thích ?”

      “Hà, Hà Thích…” Nhã Kỳ lắp bắp kêu , “Sao lại nghĩ mua cho em cái này?”

      sợ buổi tối em đơn.”

      “…” Nhã Kỳ cứng họng, , “Em cảm ơn , đừng dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ này để trêu chọc em.”

      “Con này gọi là búp bê Hà Thích, toàn thế giới chỉ có con, em phải quý trọng nó.”

      “… Hà Thích giả bộ dễ thương.” Nhã Kỳ nhìn mặt con búp bê, “ làm sao mà cười đáng như vậy được.”

      Môi Hà Thích giật giật, người ta muốn làm dễ thương có cách gì, gửi tấm hình rất lạnh lùng mà, trả lời nẻo, “Nhớ ngày nào cũng phải ôm nó ngủ đó.”

      Vốn là Nhã Kỳ nhớ nhung con gấu kia, nhưng hôm nay nhận được phần quà này của Hà Thích, tâm tư cũng ở nơi này. Đến khi Thi Mộng trở lại thấy con búp bê, nhất thời cặp mắt sáng lên, gần như muốn nhào tới, nhưng Nhã Kỳ cho đụng vào, nhét con búp bê vào trong chăn của mình, xụ mặt, “ cho chạm vào người đàn ông của tớ!”

      Thi Mộng bật cười, ngay sau đó mặt đầy nghiêm túc , “Đây là con búp bê mô phỏng phải , cậu mau cởi quần áo nhìn xem, phía dưới có cái đó hay ?”

      Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, thừa dịp Thi Mộng xoay người rót nước, cởi ra nhìn cái, đỏ mặt lắc đầu. Mà từ sớm Thi Mộng từ trong gương thấy được động tác của Nhã Kỳ, bưng ly trà cười lớn, “Ôi, Nhã Kỳ, cậu mắc cười.”

      “Ê…” Mặt Nhã Kỳ đỏ hơn, nàng chẳng qua là tò mò.

      “Nhã Kỳ, ra đây là trắc nghiệm tâm lý.”

      “Cái gì?”

      “Kết quả trắc nghiệm là, cậu rất mốn cởi quần người đẹp nhà cậu.”

      ra chỗ khác .” Nhã Kỳ xoay người để ý tới nữa, trắc nghiệm tâm lý của Thi Mộng đều rất biến thái, nàng từng , nếu như cậu bị lạc ở trong núi, đói hai ngày, sau đó thấy bốn loại trái cây: táo, chuối tiêu, dưa hấu, quýt, cậu chọn trái nào? Nhã Kỳ trả lời chuối tiêu, nghĩ là nàng điều gì đó sâu xa huyền bí, nghĩ tới ấy câu, “Câu trả lời là cậu rất thích ăn chuối tiêu.”

      Ở sau lưng , Thi Mộng bật cười, mà Nhã Kỳ lên giường ôm búp bê “Hà Thích”, áp mặt vào mặt nó, “Tớ ngủ lát.”

      “Ê, trò chơi mô phỏng trong truyền thuyết?”

      Sau đó mỗi ngày, Nhã Kỳ đều ôm búp bê Hà Thích ngủ, mặc dù giường hơi chật, nhưng trong thời gian này, chất lượng giấc ngủ của tăng ít.

      Thời gian còn lại của học kỳ này còn nhiều, học rồi thi cuối kỳ khiến thời gian này trôi qua nhanh chóng. Sau khi thi cuối kỳ, Nhã Kỳ gọi điện thoại hỏi Hà Thích khi nào về nhà. Hà Thích còn cuộc thi đấu tập huấn, phải thời gian nữa mới có thể về được. Trong lòng Nhã Kỳ mất mát, nhưng cũng biểu ra, buồn buồn , “Trở về phải với em.”

      “Dĩ nhiên, gấu bông Nhã Kỳ.” Hà Thích gọi cái biệt danh đến nghiện.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 46: Tình Địch (1)

      Cuối năm nay, ba Tạ kết thúc công việc sớm rồi tự mình đến đón Nhã Kỳ về nhà. Ba Tạ ở nhà rảnh rỗi nên quyết định đưa cả nhà Hong Kong chơi mấy ngày. Mấy ngày ở đó, trái tim của Nhã Kỳ luôn vấn vướng người nào đó nên mua đống quà.

      Sau khi về nhà, Nhã Kỳ ở trong phòng sắp xếp lại đống quà. Mẹ thần bí đẩy cửa phòng vào: “Nhã Kỳ, con quàng cái khăn này hợp lắm.”

      “Vâng, cái khăn này con mua cho Nhã Tĩnh.”

      “Nhã Tĩnh thích màu sắc này.” Mẹ Tạ giữ vẻ mặt bình tĩnh cầm chiếc khăn quàng cổ kia quấn nó lên cổ con búp bê: “Hợp với nó đấy chứ?”

      Nhã Kỳ lại được lời nào vào lúc này, mấp máy môi nhìn mẹ. Mẹ cẩn thận ôm đầu của con búp bê: “Mẹ thấy mặt con búp bê này khá giống mặt tiểu Thích đấy.”

      “Vậy ạ?” Nhã Kỳ chột dạ lên tiếng. “Sao con thấy giống nhỉ?”

      “Con phải ?”

      phải…” Rốt cuộc Nhã Kỳ cũng giấu được tâm tư của mình, hai gò má bỗng chốc liền đỏ lên.

      Mẹ Tạ nhìn dáng vẻ này của , vui vẻ : “Nhìn chiếc khăn này sao mẹ lại hiểu được trong lòng con nghĩ gì chứ.”

      “Mẹ.” Nhã Kỳ buồn bực gọi mẹ Tạ. “Mẹ suy nghĩ nhiều rồi.”

      “Mẹ là người từng trải, mẹ biết.”

      Nhã Kỳ cúi đầu lời nào.

      Mẹ lại thêm câu: “Ngay từ lần trước, mẹ nhìn ra.”

      Lần này, Nhã Kỳ trực tiếp lấy tay che mặt mình, vừa có chút làm nũng vừa có chút buồn bực oán trách : “Mẹ.”

      Nhã Tĩnh vừa tắm xong ra, thấy cửa phòng Nhã Kỳ nửa đóng nửa mở liền đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong nên đằng hắng tiếng : “Ôi, mẹ và Nhã Kỳ gì vậy?”

      “Lúc nãy Nhã Kỳ mua chiếc khăn này để tặng con, mẹ thấy chiếc khăn này hợp với con.”

      Mẹ Tạ bình tĩnh chuyển sang nhìn Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh cười tiếng rồi tới cầm khăn quàng lên cổ mình: “Mặc dù có vài hoa văn, nhưng con thấy chiếc khăn này cũng rất đẹp.”

      “Hai đứa quỷ này, định lừa gạt mẹ sao, sợ mẹ chia rẽ uyên ương sao?” Mẹ Tạ thấy Nhã Kỳ vẫn còn lo lắng cúi đầu tiếp: “Chúng ta là bậc cha mẹ, mặc dù rất lo lắng khi các con đương, nhưng các con thương nhau phải là chuyện xấu, lúc nào đưa nó đến nhà chúng ta ăn cơm.”

      “Mẹ, mẹ tiến bộ đó.” Nhã Tĩnh tháo khăn quàng xuống ném lên mặt con búp bê rồi dùng chân đá Nhã Kỳ: “Ở trước mặt mẹ còn tỏ ra lo sợ thẹn thùng, nhìn , mẹ rất ủng hộ chị đấy.”

      Nhã Kỳ cười ngượng ngùng: “Bây giờ ấy vẫn chưa về nhà, đợi ấy trở về, con đưa ấy đến nhà mình ăn cơm.”

      “Đúng đúng đúng, nên đưa về nhà để mẹ kiểm định. Dù sao cũng quen biết rồi, sợ lúng túng.”

      Nhã Tĩnh cầm gói đậu từ trong đống quà vặt của Nhã Kỳ vừa ăn đậu vừa trêu ghẹo Nhã Kỳ: “ là, ràng lâu như vậy rồi vẫn còn xấu hổ đến mức này. Mẹ nhìn bộ dạng thất bại này của Nhã Kỳ , đều là do bố mẹ quá nuông chiều chị ấy.”

      “Biến.”

      Nhã Tĩnh sờ mũi : “Chị cũng chỉ dám hung dữ với em thôi.”

      Khi Hà Thích từ trường học trở lại cũng gần đến cuối năm. Khi về đến nhà là tối muộn nên Hà Thích gọi điện cho Nhã Kỳ xong cả hai đều ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, Nhã Kỳ thức dậy thay quần áo rồi sắp xếp lại quà và đồ ăn vặt mua từ Hong Kong về cho Hà Thích. Sau đó, mới gọi điện cho : “Hôm nay có rảnh ?”

      cũng có chút việc, à, bây giờ e ở đâu? đón em.”

      “Hay là em đến chỗ nhé, thực ra em có ít đồ muốn đưa cho .”

      Nhã Kỳ nghe thấy bảo là bận nên cũng muốn đến quấy rầy . Có thể là do quá lâu nhìn thấy nên cũng nhớ . Vì vậy muốn đến nhìn cái rồi trở về, nhân tiện đem chút quà tỉ mỉ lựa chọn đưa cho . Nhã Kỳ hào hứng ôm đống quà ra cửa, xuống nhà gọi taxi đến nơi hai người hẹn, nơi hẹn là quán cà phê gần nhà Hà Thích, mặc dù mặt tiền lớn nhưng bên trong được trang trí rất đẹp. Quán cà phê này nằm gần bờ hồ, dù nằm ở khu vực phố xá sầm uất nhưng lại rất yên tĩnh. Sau khi Nhã Kỳ bước vào quán cà phê, tâm trạng vui vẻ lúc đầu liền biến mất hầu như còn.

      Hà Thích đến nhưng Gia Bảo cũng ở đây. Hai người bọn họ ngồi cùng chỗ đưa lưng về phía cửa. Gia Bảo mặc chiếc áo lông vũ màu đỏ sậm, chiếc áo dày bao bọc lấy thân hình mảnh mai của bé. bé ngồi trong góc, tay trái cầm ly trà sữa cúi đầu viết cái gì đấy rất nhanh, lát sau, bé nghiêng đầu đưa bài sang hỏi Hà Thích: “Như thế này có đúng ạ?”

      đúng, em xem chỗ này…”

      Nhã Kỳ lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn vừa viết vừa giảng bài cho bé mà lúc này Gia Bảo đột nhiên ngẩn ngơ sững sờ nhìn ngắm sườn mặt của Hà Thích. Trời sinh trực giác của con rất nhạy cảm, nghĩ, con ai cũng khó có thể chống lại hấp dẫn của Hà Thích. giả bộ là mình vừa tới thẳng tới ngồi đối diện Hà Thích, cười khẽ: “Ngồi học ở quán cà phê lãng mạn.”

      “Nơi này yên tĩnh lại có trà ngon để uống, là tốt.” Hà Thích cười híp mắt nhìn Nhã Kỳ, đưa tay ra cầm lấy tay của , vuốt đôi găng tay bằng lông màu đỏ đeo tay.

      “Đến rồi à? Em có muốn uống gì ? gọi cho em ly nước ấm nhé?”

      “Được ạ.” Nhã Kỳ cười để lộ hàm răng xinh xắn.

      Gia Bảo ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi Nhã Kỳ, đôi mắt đen trắng ràng nhìn với ánh mắt hờ hững bình thản. Nhã Kỳ đem ít đồ ăn vặt cùng quà đưa cho Gia Bảo còn lại đưa cho Hà Thích: “Em mua cho đấy.”

      Đôi mắt đẹp của Hà Thích bỗng chốc sáng rực, đôi môi chứa ý cười, rướn người đến trước mặt Nhã Kỳ rồi hôn lên môi , lấy hành động này để chứng minh vui sướng của mình. Nhã Kỳ cười khẽ, ánh mắt tự chủ liếc về phía Gia Bảo, bé cúi đầu làm bài giả bộ thấy cảnh này nhưng có thể thấy khóe môi bé rũ xuống chút, còn vui vẻ.

      Nhã Kỳ cởi găng tay ra cho tay vào túi áo, nhân viên phục vụ bưng đến cho ly nước ấm. Nước tinh khiết được đựng trong chiếc ly thủy tinh xinh xắn, ở dưới ánh đèn nhìn như những gợn sóng bảy màu rực rỡ. Hai tay bao quanh ly nước để sưởi ấm, thỉnh thoảng lại cầm ly lên nhấp ngụm, rồi chăm chú nhìn . Trong lòng bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ mâu thuẫn nhau. Ban đầu, định gặp rồi về luôn nhưng lúc nãy nhìn thấy Gia Bảo nhìn bằng ánh mắt ngơ ngẫn, thay đổi ý định. vốn là người có lòng dạ hẹp hòi, muốn tạo cơ hội để cho Gia Bảo ở mình với .

      Đột nhiên, nhìn thấy chồng sách trước mặt Gia Bảo, thấy trong chồng sách có sách vật lí có cả sách hóa học số học. vẫn cho rằng Gia Bảo định thi vào văn, tự mình: “Hóa ra Gia Bảo thi khối tự nhiên.”

      Gia Bảo cười ngọt ngào : “Vâng ạ, vốn là em muốn thi văn nhưng Hà Thích con học lớp tự nhiên thông minh.” Nhã Kỳ khẽ cau mày.

      Hà Thích, còn bài tập này, em biết giải.” Dường như Gia Bảo lại gặp phải vấn đề khó, dùng đầu bút bi gãi gãi đầu.

      Hà Thích chỉ nhìn mấy lần: “Bài này hơi khó, nhưng cũng quá khó, em cẩn thận suy nghĩ …”

      Gia Bảo ngượng ngùng : “Em nghĩ lúc rồi nhưng vẫn nghĩ ra…”

      “Bài này có chút phức tạp, nhưng mấu chốt là phải kẻ thêm đường thẳng, em xem chỗ này chỗ này cần kẻ thêm đường, còn ở trong này nữa cũng kẻ thêm đường, để thành hai tam giác bằng nhau, em hiểu chưa?”

      “Vâng vâng, ở chỗ này nữa cùng cần kẻ thêm đường, em hiểu rồi.” Gia Bảo vui vẻ rụt đầu về, tiếp tục làm các bước tiếp của bài.

      Nhã Kỳ ngồi ở đối diện có việc gì để làm. Gia Bảo dường như biết mệt mỏi cầm rất nhiều đề bài khó liên tục hỏi Hà Thích. Ở quán cà phê, hầu như thời gian của Hà Thích là cùng thảo luận bài tập với Gia Bảo còn Nhã Kỳ lại bị lạnh nhạt. thấy hai má nóng lên, dường như có tức giận bắt đầu lan tràn trong cơ thể . Hai chân để dưới gầm bàn bắt đầu kìm chế phát run, cảm thấy vẻ mặt mình ngày càng cứng nhắc, vẻ mặt lúc này của hẳn rất khó nhìn. tự dặn lòng mình hết lần này đến lần khác là phải thả lỏng, thể xem đứa trẻ trở thành tình địch của mình càng thể ở trước mặt bé này để lộ ra lo lắng buồn bực của mình.

      Bởi vì câu của Hà Thích, Gia Bảo chọn thi khối tự nhiên. Vì Hà Thích, Gia Bảo thi vào đại học Z. Nếu như thi đỗ tương lai trong hai năm tới thường xuyên gặp gỡ với Hà Thích. Chỉ cần nghĩ đến những điều này Nhã Kỳ lại bắt đầu khó chịu trong lòng. Bây giờ, Hà Thích biết Gia Bảo thích , vậy sau này biết đâu biết được xử lí như thế nào? Hà Thích thích vì có thời cơ, có thể ngày nào đó có cơ hội thích hợp, Hà Thích thích Gia Bảo ?

      Đột nhiên Nhã Kỳ cảm thấy trở nên rất áp lực, hai tay nắm chặt ly nước thủy tinh, dường như muốn bóp vỡ ly nước này. Hà Thích còn giảng bài, Nhã Kỳ nhoài người nằm ra bàn nghịch điện thoại di động, nhìn thời gian màn hình điện thoại gần đến giờ cơm trưa, có thể hôm nay và Hà Thích được với nhau mấy câu.

      “Ôi chao, đói quá, trễ như vậy rồi.” Hà Thích duỗi thẳng người, nhìn Nhã Kỳ với vẻ có lỗi: “ nào, chúng ta ăn cơm thôi.” Vừa được mấy bước, Hà Thích cùng với Nhã Kỳ quay lại thấy Gia Bảo vẫn ngồi tại chỗ, đến bên cạnh nắm cổ tay bé kéo : “, ăn cơm nào.” Gia Bảo cúi thấp đầu, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ: “Em chưa làm xong, đợi lát nữa em về nhà ăn cơm.”

      thôi thôi, ăn bữa cơm thôi mà, hay là phải đích thân cầu xin em mới .” Hà Thích cười kéo Gia Bảo ra ngoài: “Ăn cơm no buổi chiều mới có sức lực để học tập.”

      Lúc đầu, Nhã Kỳ còn xem chuyện giữa bon họ nhưng khi nghe được hai từ buổi chiều lén thở dài cái, đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng. biết mình thể ghen với đứa bé hoặc có thể chính là do sợ, sợ những gì mà Thi Mộng từng với trở thành : đồng tình cũng có thể chuyển thành tình .

    3. SongHoai

      SongHoai New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Truyện hay, nhàng ngọt ngào
      Bạn editor ko edit tiếp nữa ạ

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :