1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chua Ngọt - Cửu cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 21

      Hà Thích bắt hai tay sau ót thoải mái nằm xuống giường của Nhã Tĩnh. Vạt áo bị kéo lên làm lộ ra da thịt phía trong, bụng chút thịt dư nào cả, nhìn rất săn chắc. Nhã Kỳ vô tình liếc qua mặt bỗng đỏ ửng. Hà Thích kéo áo xuống, thản nhiên nhìn cái, trong mắt có chút ý cười, “ ngủ lát thôi.”

      Nhã Kỳ ngồi dựa bên, buồn chán nhìn màn hình vi tính của Nhã Tĩnh, bây giờ muốn làm gì cả, cũng muốn rời khỏi nơi này làm gì.

      lát sau Nhã Tĩnh lơ đãng tiếng, “Chị đắp chăn cho Hà Thích lại lạnh cóng người ta.”

      Nhã Kỳ gì chỉ cúi đầu nhìn Hà Thích, lúc này nhắm chặt hai mắt, hơi thở nhè chứng tỏ ngủ say. Làn da trắng trẻo tinh tế, sáng bóng như ngà voi. Có nhiều người muốn cho người khác nhìn mình ở khoảng cách gần nhưng Hà Thích lại khác, càng ở gần sức hấp dẫn phát ra từ càng lớn, Nhã Kỳ lại nhích tới gần chút, ngừng cả thở vì sợ đánh thức . Trong phòng bật máy lạnh, cảm thấy có chút nỡ bèn tắt điều hòa , chỉ như vậy thôi mà lòng bàn tay đổ lớp mồ hôi.

      Lúc này Hà Thích bất chợt lật người làm Nhã Kỳ sợ hết hồn, ngoan ngoãn ngồi yên bên.

      “Nhã Kỳ, Chu Thăng Thăng đến đây, cậu ta là mang báo cáo hoạt động nghỉ hè qua cho em.” Đột nhiên Nhã Tĩnh quay đầu về phía Nhã Kỳ , thấy Nhã Kỳ quan tâm ồ tiếng, cậu đứng lên cười sâu xa, “Cậu ta bảo có đem đồ ăn qua cho chị đấy.”

      Nhã Kỳ mở miệng muốn gì đó sau lại suy nghĩ lát rồi ồ tiếng.

      Chu Thăng Thăng cũng ở gần đây, lái xe đến chỉ mất khoảng hai mươi phút, Nhã Kỳ ra mở cửa cho cậu. Chu Thăng Thăng đến đem theo túi quả óc chó, cậu bởi vì hôm trước Nhã Kỳ bảo món này ăn rất ngon. Nhã Kỳ liên tục cảm ơn, rót cho cậu ly nước, Chu Thăng Thăng được quan tâm mà thấy sợ nhận lấy, gương mặt trắng trẻo xuất màu đỏ ửng, cười xấu hổ.

      Nhã Tĩnh ra từ trong phòng nhận lấy báo cáo hoạt động nghỉ hè, đó đóng con dấu, cậu vui vẻ vỗ vai Chu Thăng Thăng, “Đúng là em tốt của mình.”

      Nhã Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Nhã Kỳ, hơi nghiêng người về phía trước vừa vặn che khuất . Nhã Kỳ ngồi bên ăn quả óc chó nghe hai người chuyện.

      Vừa đến chuyện ban nhạc của bọn họ giọng Nhã Tĩnh liền lên cao, trước đây vẫn nghĩ đó chỉ là ban nhạc bé bình thường nhưng ngờ ở trường học thành phố, bọn họ cũng có chút tên tuổi, được rất nhiều công ty giải trí mời về.

      “Như vậy …” Đột nhiên Chu Thăng Thăng nghĩ tới cái gì lại tiếp, “Lần này ban nhạc của tụi mình phải thành phố F tham gia cuộc thi, cậu có muốn cùng Nhã Tĩnh ?”

      “Vậy hay lắm đâu.” Nhã Kỳ cười khan hai tiếng, “Mọi người đều là nam, chỉ có mình mình là nữ theo…”

      “Ban nhạc của bọn mình mới thêm rất tốt, cậu có thể ngủ chung cùng ấy mà.” Chu Thăng Thăng vội đáp lời, dường như rất sợ Nhã Kỳ từ chối. xong sắc mặt cậu lại đỏ thêm chút.

      Nhã Kỳ cười, tay lặng lẽ kéo quần Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh hiểu ý, nghiêm mặt , “Để chị ấy theo làm gì, mấy ngày chúng ta tham gia cuộc thi bề bộn nhiều việc, thể lúc nào cũng dẫn Nhã Kỳ theo, mà để chị ấy mình cũng buồn chán.”

      “Chỉ hai ngày thôi, thi xong mình có thể mang cậu ấy chơi, nghe ở đó cảnh vật rất đẹp, còn có nhiều thức ăn ngon nữa, chắc chắn Nhã Kỳ rất thích.” Mặt Chu Thăng Thăng đầy vẻ mong chờ nhìn Nhã Kỳ, “Ở đó mát mẻ hơn nhiều, tối ngủ cũng cần mở máy điều hòa.”

      Nhã Kỳ rất muốn đến thành phố F, nơi ấy rất đẹp, cách thành phố W xa, hơn nữa còn bán rất nhiều đồ trang sức đẹp, còn có nhiều món ăn vặt đặc biệt ngon nữa. Thế nhưng Nhã Kỳ lại muốn cùng ban nhạc của bọn họ, còn suy nghĩ làm thế nào để từ chối Hà Thích thong thả ra từ trong phòng, có thể vì vừa mới tỉnh ngủ nên mặt có chút mơ màng như trẻ con. Hà Thích đến ngồi giữa Nhã Tĩnh và Nhã Kỳ, đẩy Nhã Kỳ cái tự nhiên , “ khát nước, rót giúp ly nước.”

      Nhã Kỳ ngồi yên, Hà Thích lại đẩy cái, “Ngoan nào.”

      Nhã Kỳ có chút tức giận, cảm giác tay bóp mình, cam lòng mà đứng dậy, rót ly nước đưa sang cho . Hà Thích uống từ từ, hỏi, “Mọi người vừa tới nơi nào đó? Là thành phố F đúng ?”

      Thấy Nhã Tĩnh gật đầu, Hà Thích lại quay đầu về phía Nhã Kỳ, “Chúng ta cùng chứ, bọn họ tranh giải, và em ra ngoài chơi.” Hà Thích luôn là người có thể chuyển hướng câu chuyện tự nhiên và quen thuộc như thế, vừa vừa cười dịu dàng làm Nhã Kỳ chỉ biết nhìn ngơ ngẩn quên cả trả lời. Ở bên cạnh, Chu Thăng Thăng cũng nhìn Nhã Kỳ, bỗng nhiên cậu có chút hy vọng Nhã Kỳ .

      Hà Thích vòng tay qua bả vai Nhã Kỳ cách thân mật, “ .” Nhã Kỳ đỏ mặt, gò má nóng bừng, cứ làm như vậy làm sao chịu nổi chứ, “Em muốn .” Hà Thích thèm để ý, cốc hai cái vào đầu , “Cứ quyết định như vậy , ở nhà cả ngày cẩn thận buồn chán mà sinh ra bệnh đấy.”

      Nhã Kỳ luôn cảm thấy bầu khí này rất bình thường, Chu Thăng Thăng nhìn , trong mắt ủ ê nhưng vẫn cố tỏ vẻ vui mừng, “ xem cho biết cũng tốt mà Nhã Kỳ.”

      Vốn Nhã Kỳ cảm thấy mình luôn bị Hà Thích lấn át, chỉ như vậy mà đồng ý với rất mất mặt, nhưng bây giờ lại có thêm Chu Thăng Thăng mở miệng liền theo đó mà gật đầu, “Được rồi, được rồi, mình .” Làm như vậy giống như đồng ý với Chu Thăng Thăng chứ phải là Hà Thích. Hà Thích cũng quan tâm đến thay đổi này, móc tiền trong túi ra đưa cho Nhã Tĩnh, “Giúp tôi mua thêm hai vé, thuận tiện đặt thêm phòng nữa.”

      Nhã Tĩnh nhíu mắt nhìn nhận tiền, “Vé xe của Nhã Kỳ còn chưa tới lượt cậu trả tiền đâu, tiền vé xe của cậu cũng cần, Thiên Thiên làm tài xế cho hai em tôi cũng tiêu tốn nhiều tiền xăng của cậu rồi. Nhưng tiền thuê phòng, ăn cơm cậu trả.”

      “Được thôi.” Hà Thích bỏ tiền trở lại, thế nhưng Nhã Kỳ lại bắt đầu ngẩn ra, tại sao chỉ có phòng, phòng… Hay là có tính đến ?

      Ánh mắt Chu Thăng Thăng nhìn Nhã Kỳ ngày càng ủ ê.

      Sau đó Nhã Tĩnh và Chu Thăng Thăng cùng chuyện, thế nhưng hứng thú của Chu Thăng Thăng còn như lúc nãy, khi có khi đáp lời. Nhã Kỳ ngồi nghe cũng cảm thấy nhàm chán nên định đứng lên nơi khác, bỗng ngón út của Hà Thích móc lấy ngón út của chặt còn ngón cái của nằm trong lòng bàn tay của . Tay tê dại, thân thể cũng tê rần nửa, trong lòng có chút ngứa ngáy. Lúc này cũng biết nên biểu lộ vẻ mặt thế nào.

      Chu Thăng Thăng đột nhiên đứng lên nhìn chằm chằm vào Nhã Kỳ, giọng có chút lắp ba lắp bắp, “Nhã Kỳ, mình muốn chuyện riêng với cậu vài câu.”

      Trong chốc lát Nhã Kỳ bất ngờ, cả người nhảy lên chút, ngẩng đầu thấy mặt của Chu Thăng Thăng đỏ lên, lòng thầm nghĩ phải là cậu ta muốn loại chuyện ấy cùng chứ? Chu Thăng Thăng nhìn , ánh mắt bối rối nhưng quả quyết. Dưới ánh mắt ấy, Nhã Kỳ gật đầu cái đứng lên, Hà Thích cũng buông tay ra từ lâu, Nhã Kỳ theo Chu Thăng Thăng ra cửa, mỗi bước như ra pháp trường, nhưng có số việc càng kết thúc sớm càng tốt.

      ra Chu Thăng Thăng cũng rất đẹp trai, thân hình cân đối, bóng lưng cao gầy nhìn rất đẹp. Nhã Kỳ chậm sau lưng cậu, còn Chu Thăng Thăng đằng trước cũng dám quay đầu lại nhìn, thân hình thẳng tắp, lúc hai người xuống lầu, Chu Thăng Thăng dừng chân còn Nhã Kỳ theo bản năng lui về sau bước để tránh đụng nhau.

      Cậu đưa lưng về phía , hạ giọng : “Nhã Kỳ, mình có vài lời muốn với cậu.” Chu Thăng Thăng giỏi chuyện, lời mới ra khỏi miệng dũng khí giảm nửa, Nhã Kỳ nhìn phía sau ót của cậu, hít hơi sâu, “Cậu muốn chuyện thành phố F à, ra mình cũng cảm thấy rất thích, rất muốn .”

      phải vậy đâu Nhã Kỳ.” Chu Thăng Thăng xoay người lại, dường như máu toàn thân đổ hết lên mặt, mở miệng, “Nhã Kỳ, cậu có biết…”

      “Ừ, mình biết, cái gì mình cũng biết.” Nhã Kỳ liên tục gật đầu, cười , “Thành phố ấy rất đẹp mà.”

      “Nhã Kỳ, mình thích cậu rất nhiều năm.” Chu Thăng Thăng muốn vòng vo nữa, nhắm mắt cắn răng thốt ra lời cách tự nhiên, “Mình chờ cậu từ khi hai đứa còn , vẫn luôn chờ cậu lớn lên.”

      người như vậy, luôn luôn ở đằng sau bạn chờ bạn lớn lên, cho dù bạn thích người ấy vẫn bị cảm động huống hồ Nhã Kỳ lại là người dễ mềm lòng.

      Bỗng có người ở sau lưng cười khẽ, “Chờ đợi phải là việc của những người dũng cảm làm, đặc biệt là chờ đợi mà được gì, đây là việc mà người tầm thường mới làm.” Hà Thích tới từ phía sau ôm eo Nhã Kỳ, quay về phía Chu Thăng Thăng nhìn khiêu khích, “Chu Thăng Thăng, cậu tới chậm rồi.”

      ra Nhã Kỳ rất thích Hà Thích như vậy, ở trước mặt mọi người tự nhiên tuyên bố quyền sở hữu mà chưa bao giờ hỏi ý kiến của . Nhìn sắc mặt Chu Thăng Thăng trong chốc lát tái nhợt, nhưng nghĩ đến Chu Thăng Thăng vừa câu ấy, dù cảm thấy Hà Thích làm quá đáng, nhưng như vậy cũng có thể coi như là biện pháp, dẫu sao đau lâu bằng đau ngắn.

      Nhã Kỳ im lặng cúi đầu , giọng, “Xin lỗi cậu.”

      Chu Thăng Thăng rất nhanh trở lại bình thường, nhìn cúi đầu, “Nhã Kỳ, dù sao cậu vẫn còn .”

      Sau khi Chu Thăng Thăng rời khỏi, Nhã Kỳ vẫn giữ tư thế rũ đầu, trong lòng khó chịu. Hà Thích ở bên cạnh lắc lắc , “Cậu ta rồi, cần phải diễn kịch nữa đâu.”

      Nhã Kỳ ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt lạnh như băng, giọng lạnh lùng, “Hà Thích, sao lại vô tình như vậy chứ?”

      Chu Thăng Thăng ngày hôm nay chính là của ngày xưa. Hà Thích đùa giỡn câu như vậy làm Nhã Kỳ cảm thấy rất chói tai, “Em phải người tim phổi như .”

      Nhã Kỳ xoay người muốn về nhà, Hà Thích kéo tay , hờ hững , “Vì cậu ta mà em nổi giận với sao?”

      Nhã Kỳ bực bội, thấy trong mắt Hà Thích xuất vẻ tức giận, đột nhiên cảm thấy mất mát, hất tay ra, “ liên quan đến chuyện của .”

      “Đúng liên quan đến .” Hà Thích nắm chặt tay mình, xoay người rời quay đầu lại nữa.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 22: Chiến Tranh Lạnh (1)

      Nhiều lúc Nhã Kỳ cũng hiểu tại sao mình và Hà Thích lại hay chiến tranh lạnh đến vậy. Nhã Tĩnh lại nhìn thấu chuyện này, cậu , “Hai người đúng là ấu trĩ, có chuyện gì tự chuốc lấy phiền não, haizzz, chuyện tình kiểu này đúng là phiền toái mà.”

      “Còn tốt hơn người đương mạng”. Nhã Kỳ tức giận cầm búa bông đập vào đầu cậu, Nhã Tĩnh đẩy ra, nhịn được , “Đừng có đánh, mạng gì chứ, ở trong game tất cả chỉ là hư ảo, hư ảo thôi, em cũng biết nó cách xa đời thực.”

      Nhã Kỳ nhìn trời, gì, hiểu mấy trò chơi mạng, cũng như Nhã Tĩnh hiểu tại sao thích Hà Thích đến vây. Nhã Kỳ ngồi ở bên, chầm chậm , “Chị hỏi em, rốt cuộc Chu Thăng Thăng thích chị ở điểm nào cơ chứ?”

      “Có quỷ mới biết, em nghe cậu ta thích dáng vẻ chảy nước mũi hồi bé của chị.” Nhã Tĩnh chiến đấu, tùy tiện đáp lời. Nhã Kỳ bất giác run lên, “Vậy còn Hà Thích?”

      “Có lẽ là chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh nên bắt đầu chấp nhận”

      “Hừ.” Nhã Kỳ hung ác lấy búa đập vào vai cậu phát.

      tuần sau, Nhã Kỳ sắp xếp hành lý cùng Nhã Tĩnh ra ngoài, trong lòng vẫn có chút buồn bực. Nhã Tĩnh đeo ghi-ta lưng, tay cầm hành lý của , “Đừng nghĩ đến tên Hà Thích đó nữa, gần đây cậu ta liên lạc với em, chắc là tới đâu.”

      “Ừm.” Nhã Kỳ tùy tiện đáp câu, trong lòng cũng hiểu nghĩ gì, cũng là cảm xúc gì, mạnh miệng . “Dù sao chị cũng muốn ta đến.”

      Nhã Tĩnh nhìn , nháy mắt cái, gì. Hai người cùng lên xe lửa, Nhã Tĩnh quay người với Nhã Kỳ, “Dù sao mọi chuyện cũng đều có ngoại lệ.”

      tới chỗ ngồi, ghế bên cạnh có người đọc báo. ta cầm tờ báo rất cao, che kín cả khuôn mặt. Nhưng Nhã Kỳ có thể dễ dàng nhận ra người này là Hà Thích, trong lòng rối loạn, tim đập như trống, lùi lại về sau bước, “Nhã Tĩnh, đổi chỗ ngồi với chị.”

      “Bên cạnh em là Chu Thăng Thăng đấy.” Nhã Tĩnh hạ giọng, “Cậu ta ngồi xuống rồi, chị tính sao?”

      Nhã Kỳ căng thẳng, hướng về phía Chu Thăng Thăng nhìn mình chào hỏi tiếng, tùy tiện ngồi xuống ghế bên cạnh có ai ngồi, mới ngồi bao lâu, Nhã Kỳ nghe thấy tiếng, “ à, hình như nhầm chỗ rồi.”

      Nhã Kỳ đỏ mặt, lúng túng xin lỗi, nhanh chóng ngồi xuống cạnh Hà Thích. Hà Thích đem tờ báo bỏ xuống, dựa vào cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, quay lưng lại với . Nhã Kỳ cảm thấy buồn bực, nhìn quanh bốn phía, lúc quay đầu lại thấy Hà Thích ngửa đầu tựa vào ghế, nhắm mắt lại. Nhã Kỳ chán nản, gãi gãi đầu, lấy di động trong túi lên mạng đọc tiểu thuyết.

      lát sau tàu chuyển bánh, tàu được mấy phút, Nhã Kỳ thấy vai mình đột nhiên nặng trịch, run lên vì sợ, đến khi lấy lại tinh thần mới cảm giác hơi thở nhè của vương vấn cổ mình. Hà Thích dựa vào vai , Nhã Kỳ dám dùng nhiều lực đẩy vài cái, nhúc nhích, Nhã Kỳ lại hạ người xuống, vẫn vững vàng tựa vào vai , khóc ra nước mắt, sau đó cả người dần nhích gần lại, toàn thân hoàn toàn thả lỏng, biết lòng mình rất mâu thuẫn, ràng giận , nhưng lại đành lòng đánh thức .

      Xe lửa vẫn rầm rầm chuyển động về phía trước, ngừng lắc lư, Nhã Kỳ bị lắc đến mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, đầu bất giác ngả về phía . thiếp cách mấy thoải mái, chân mày hơi nhíu lại, biết là lúc nào, cảm thấy có đôi tay đỡ lấy đầu mình để đổi tư thế ngủ thoải mái hơn. Nhã Kỳ là người rất dễ bị tiếng động làm tỉnh, huống chi là có người chạm vào mình, rất nhanh mở mắt ra, đúng lúc nhìn về phía Chu Thăng Thăng vừa trở về từ nhà vệ sinh.

      Chu Thăng Thăng cũng nhìn lại , ánh mắt ảm đạm, chút ánh sáng. Nhã Kỳ có vẻ hơi lúng túng, giãy giụa muốn ngồi dậy, biết làm sao cánh tay quàng người tăng thêm lực, ôm chặt vào ngực, cho đến khi Chu Thăng Thăng biến mất trong tầm mắt .

      Nhã Kỳ nhìn Hà Thích đầy tức giận, có cách nào đành đấm mấy phát. Hà Thích thở dài cái, ánh mắt thất vọng nhìn , yếu ớt lên tiềng, “Em đối xử với như vậy à?”

      Nhã Kỳ lạnh lùng nhìn , “Em đối xử với như thế nào?”

      “Vì người đàn ông khác mà đánh .” Giọng Hà Thích trầm xuống, lạnh lùng.

      Lúc này Nhã Kỳ rất muốn đập đầu vào tường, trong người phát ra oán khí vô hình, cảm thấy mình ấm ức, quay đầu lại thèm nhìn nữa. Hà Thích khẽ cười, giả bộ như có việc gì xảy ra, ôm vào lòng, “Nào, chúng ta bồi dưỡng tình cảm , mấy ngày tiếp theo chúng ta cùng nhau chơi đấy.”

      Nhã Kỳ giãy giụa, hai cánh tay Hà Thích ôm càng chặt, “Em muốn ngủ ôm ngủ .”

      “Thế có khác gì nhau?” Nhã Kỳ lườm -_-|||.

      “Có chứ, cách là em ôm , cách lại là ôm em. Thôi để em hưởng phúc lợi trước .” Hà Thích nghiêng người, giữ bên người mình, vẻ mặt hài hước, “Hai người chúng ta lại phải so đo như vậy sao?”

      “Vậy em so đo với .” Nhã Kỳ bị trêu ghẹo nhiều nên thỉnh thoảng gan cũng lớn hơn chút, tìm tư thế thoải mái dựa vào ngực , mới vừa ầm ĩ trận, ngay cả chút buồn ngủ cũng có. Mùi hương người sảng khoái, rất dễ ngửi, làm cảm thấy yên lòng. tay vòng qua người , tay còn lại nghịch tóc , đầu ngón tay sạch cọ tới cọ lui mặt , rồi lại sờ tai .

      Nhã Kỳ nhịn được, đẩy ra, cái tay kia lại xoa sụn mềm sau tai , giống như đứa trẻ phát đồ chơi mới, “Chỗ này của em dày dày, nghịch thích lắm.”

      “Em…” Nhã Kỳ đánh mấy cái, liền nổi giận, “Hà Thích, còn làm thế em cắn đấy.”

      Hà Thích ngẩn ra, run run, giọng , “Em ngủ .”

      tàu là nơi thích hợp để ngủ, rất nhanh Nhã Kỳ cảm thấy buồn ngủ, lúc mơ màng, cảm thấy tai mình lại bị người ta nghịch, vừa sờ, vừa nắn, Nhã Kỳ rất muốn mở mắt ra, nhưng lại nghĩ đến việc đẩy ra, vậy cứ kệ .

      Đến khi Nhã Kỳ thể ngủ được nữa, mở mắt ra. Lúc này, tay Hà Thích vẫn đặt tai , biết suy nghĩ điều gì. Nhã Kỳ nằm ngực giãy ra rồi chợt hướng về phía cổ của cắn cái. Hà Thích theo bản năng co người lại, Nhã Kỳ kịp đổi hướng, môi vừa vặn dán lên môi .

      Nhã Kỳ trợn tròn mắt, lúc ngồi dậy, Hà Thích còn chưa kịp phản ứng. Lâu sau đó, Hà Thích xoa đầu , cười xấu xa, câu, “Chuyện này vẫn nên để làm hơn, lần nào cũng là em chủ động, thấy có lỗi lắm.”

      Nhã Kỳ cúi thấp đầu, đứng dậy, “Em vào nhà vệ sinh.”

      Để tránh mọi chuyện trở nên lúng túng hơn, Nhã Kỳ đành lấy cớ vệ sinh để tránh , hiểu là do thông suốt hay biết ngại ngùng, là trước kia hôn rồi. Nhã Kỳ chậm rãi từ nhà vệ sinh ra, Hà Thích nhìn rồi , “Sao em lâu thế, mà sao mặt lại đỏ vậy?”

      Nhã Kỳ dám nhìn , mặt lại đỏ vài phần, Hà Thích kéo tay , cười híp mắt , “Chuyện trước kia coi như hòa nhé.”

      Nhã Kỳ nhíu mày, cảm thấy vui. Ở nhà có ai ầm ĩ với , ai cũng đều nhường . Hà Thích là người đầu tiên, hết lần này đến lần khác, ầm ĩ với , rồi chiến tranh lạnh, làm khó chịu mấy ngày. Bây giờ chỉ cần câu là coi như xong.

      “Dựa vào cái gì mà mọi chuyện đều do định đoạt?” Nhã Kỳ cầm chai nước uống hớp, cúi đầu nhàn nhạt , “Lần trước như vậy, lần này cũng thế…”

      “Em vẫn còn giận à?”

      thừa.”

      tặng em quà được ?”

      “Em muốn.”

      phải mọi người đều con rất dễ dỗ dành sao?” Hà Thích sờ cằm, trước kia khinh thường chú thay bạn như thay áo, hôm nay lại muốn cùng chú trao đổi kinh nghiệm.

      “Vậy ba từ cho em nghe có được ?” Hà Thích sát lại gần , môi mỏng dán vào tai , hơi thở mờ ám thổi mặt .

      “Em, em muốn.”

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 23: Chiến Tranh Lạnh (2)

      “Nhưng nghĩ vẫn phải .” Hà Thích nhướng mày nháy mắt, chống cằm nhìn , giọng điệu bỗng trở nên thận trọng: “ rất ít khi ba chữ này với người khác, dường như chưa từng bao giờ.”

      muốn nghe à, bỏ qua lần này bao giờ nữa đâu nhé.” Nhã Kỳ tay cầm bình nước dùng sức nắm chặt, đầu càng lúc càng cúi xuống, lắp lắp : “, cần em nghe đâu.” “Những lúc như thế này em lại muốn làm điểu?”

      có thể đừng dựa vào em gần như vậy , ngồi dịch ra chút .” Đầu Tạ Nhã Kỳ gần như vùi hẳn vào hai chân. Hà Thích được đà làm tới dựa vào càng ngày càng gần, dùng tay chọt chọt đầu , khỏi xấu hổ to: “Em rồi, em muốn nghe, muốn nghe muốn nghe!”

      “Hai người làm gì vậy?” Đối với động tĩnh phía sau Nhã Tĩnh biết như lòng bàn tay, ở trong lòng cậu, cậu thấy chị của mình là vạn năng, dường như có gì có thể làm chị ấy tức giận, vậy mà cứ hễ là chuyện có liên quan tới Hà Thích là biến thành bộ dạng yếu đuối, chả có tí sức lực nào. Cậu cầm nắm hạt óc chó từ trong túi xách đưa tới trước mặt Nhã Kỳ: “Nào nào, ăn nhiều chút, lần này trước khi Chu Thăng Thăng mang theo rất nhiều.”

      Hà Thích buông Nhã Kỳ ra, có chút bất mãn nhìn Nhã Tĩnh : “Cậu tới chả đúng lúc gì hết.”

      Nhã Tĩnh tới trước mặt Hà Thích, xách cổ áo cậu ta lên giả vờ đấm cậu ta hai đấm, sau đó quay đầu lại với Nhã Kỳ: “Nhã Kỳ, lúc chị bắt nạt em trâu bò lắm mà, vậy mà trước mặt Hà Thích sao vô dụng như vậy, cậu ta bắt nạt chị, chị cứ đánh cậu ta giống như thế này này.”

      “Ồ”, Nhã Kỳ thấp giọng kêu lên tiếng, khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn dám giơ tay lên đánh . Nhã Tĩnh kêu lên, chút nghiêm chỉnh : “Qúa vô dụng, quá vô dụng, là mất hết mặt mũi nhà họ Tạ chúng ta, mặc kệ chị đấy.” “ ấy nỡ đánh tớ.” Hà Thích ôm lấy vai Nhã Kỹ cười rất chi là đắc ý, Nhã Tĩnh cũng thèm gì thêm. Lúc sau Nhã Kỳ chịu ăn hạt óc chó, Hà Thích mới yên tĩnh cầm mấy hạt ăn thử, cũng tệ.

      Xe lửa tới thành phố F gần sáu giờ tối, vào lúc này sắc trời vẫn còn sáng. nhóm bốn người trước tiên tới góc của khách sạn, đặt hành lí xuống, Nhã Tĩnh cùng các thành viên khác trong ban nhạc tập hợp lại. Đây là lần đầu tiên gặp đầy đủ các thành viên trong ban nhạc, ngoại trừ bé, những người còn lại đều là con trai ăn mặc theo xu hướng quái lạ, người đeo rất nhiều các vòng trang sức làm bằng kim loại, dưới ánh đèn lấp lánh cả vùng rộng. Nhã Kỳ nhìn bọn họ, rồi quay sang nhìn Nhã Tĩnh cùng Chu Thăng Thăng, đột nhiên phát ra hai người này ăn mặc quả thực là quá ngoan ngoãn, thấp giọng hỏi: “Nhã Tĩnh thường ngày em với bọn họ đều ăn mặc như thế này à?”

      Chu Thăng Thăng nghe thấy Nhã Kỳ hỏi như vậy, nở nụ cười bí hiểm, “Chị Nhã Kỳ, hôm chúng em diễn, chị nhất định phải xem, đến lúc đó chị thấy phong cách của bọn em.”

      “Ừ, được.” Nhã Kỳ gật đầu cái, chuẩn bị tiếp Nhã Tĩnh lôi tới trước mặt, giới thiệu với bạn bè của cậu: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là Nhã Kỳ, em sinh đôi thân ái của tớ.” Sau đó hướng về Hà Thích đứng ở phía sau, Nhã Tĩnh giới thiệu tiếp: “Còn đây là oan gia của em tớ.”

      Hà Thích vô cùng tự nhiên thoải mái, nở nụ cười đầy mê người, đem Nhã Kỳ ở trước ngực Nhã Tĩnh kéo ngược trở về trong lòng mình, lòng chứng minh cho mọi người thấy là của .

      Bộ dạng lúc này giống như chả có vấn đề gì: “Tôi là Hà Thích, Nhã Kỳ, là… oan gia của tôi.”

      Bởi vì Nhã Tĩnh cùng ban nhạc còn bàn bạc, Hà Thích lấy cớ đói bụng, lôi Nhã Kỳ tìm chỗ ăn trước. Hà Thích cao hơn Nhã Kỳ rất nhiều, vô cùng dễ dàng choàng tay qua vai , cười mờ ám, “Nhã Kỳ, em muốn ăn cái gì?”

      quen thuộc đường ở đây, cũng biết ăn cái gì nữa.” Nhã Kỳ muốn bỏ tay Hà Thích xuống, nhưng tay cứ kiềm chặt lại, làm cách nào hất ra được.

      “Chỗ này chả có gì thú vị, nhiệt độ cũng xuống thấp, tối về chúng ta nghiên cứu xem, ngày mai chơi chỗ nào.” Hà Thích vừa , vừa quan sát xung quanh, bụng đói cồn cào mà vẫn chưa tìm được quán ăn nào tốt. Nhã Kỳ đột nhiên dừng lại, hít hít mũi nhìn sang quán bánh bao chiên bên cạnh, “Em muốn ăn bánh bao chiên.”

      Hà Thích nhìn quán ăn đối diện, nhíu mày, “Nhìn quán bé như thế này, khẳng định ăn ngon.” Hà Thích tiếp tục lôi về phía trước, Nhã Kỳ vui nhăn mặt lại, “Em chính là muốn ăn bánh bao chiên, bên trong rất nhiều người ăn, khẳng định ăn rất ngon.” “Món này còn nhiều thời gian, bây giờ rất đông người, nhìn xem còn sạch , thôi thôi.”

      “..” “ ăn mì thịt bò .” “ muốn ăn” “Quán này thức ăn nhanh…?” “Qúa bẩn…” “Cháo sao?” “ có hứng thú.”

      “….Đúng là trẻ con, là tùy hứng.” Hà Thích bất đắc dĩ thở dài tiếng, sang cửa hàng bên cạnh bán kẹo hồ lô, lựa cây kẹo hồ lô đẹp nhất nhét vào tay , xoa đầu tức giận , “ thôi, chúng ta quay lại.”

      Nhã Kỳ cúi đầu cắn miếng, ngọt.

      Quán bánh bao chiên quả thực rất , nhìn xung quanh xem ra cũng đến nỗi, bước vào quán mặt đất cảm thấy dính dính, xem ra quán ăn này buôn bán rất tốt. Bên trong quán rất đông, bất quá vận khí bọn họ tệ, vừa vặn có đôi tình nhân trẻ ra, vừa đúng lúc cho bọn họ chỗ ngồi.

      “Em muốn ăn mười cái, muốn mấy cái?” Nhã Kỳ thấy Hà Thích ngồi trước mặt vui, cười sáng lạn lại cảm thấy ngượng ngùng.

      quay sang cười với , “Hai mươi cái có đủ ?”

      “Đủ.” “Vậy muốn uống cái gì, em muốn uống thạch, sao?” “Tùy em.”

      “Ba mươi cái bánh bao chiên, hay ly thạch, cảm ơn.” Nhã Kỳ ngẩng đầu lên với người phục vụ xong, lại khẽ với Hà Thích: “Lần trước em nghe bạn học , quán bánh bao chiên này là quán ăn lâu đời, quán này nổi tiếng nhất ở đây.”

      Hà Thích vốn muốn để ý tới , hiển nhiên thấy hiếm khi ở trước mặt lộ ra khuôn mặt tươi cười như vậy, chậm rãi , “Thế nhưng vẫn cảm thấy quán mì bò đối diện kia ăn ngon hơn.”

      “Vậy lát nữa em cùng qua đó ăn khuya .”

      “Ừ, được.” Hà Thích trả lời xong nheo mắt lại, luôn luôn thấy thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa, ra đối phó với rất dễ. Cứ thỏa mãn cầu của trước, làm cho cao hứng sau đó cầu lại, cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

      Bánh bao chiên mang lên rất nhanh, nước chấm ở đây pha thêm giấm đặc biệt ngon. Nhã Kỳ đói bụng lại được ăn món ăn mình chọn, cho nên ăn rất ngon miệng: “ có muốn gọi thêm mấy cái nữa ?”

      ra Hà Thích ăn rất ngon miệng, mà vẫn giả vờ làm ra bộ dạng khó chịu, câu nào nhanh chóng cầm nốt mấy cái cho vào miệng mình. Nhã Kỳ ăn tương đối chậm, vừa cúi đầu xong ngẩng đầu lên, cái đĩa trống trơn, trợn mắt há miệng: “ cướp đồ ăn của em phải là lần đầu!”

      Hà Thích cười xấu xa, bình thản đáp, “ rất vui lòng.”

      Nhìn thấy Nhã Kỳ vẫn chưa ăn no, Hà Thích gọi thêm mười cái. Hai người ăn uống no nê, cảm giác mệt mỏi và đói bụng lúc trước hoàn toàn biến mất, cảm thấy rất thỏa mãn. Hai người ra khỏi quán bánh bao chiên, Hà Thích cầm tay kéo rất tự nhiên, khách du lịch ở đây đông đúc giống như ở các thành phố lớn.

      Ánh đèn lên rực rỡ, dường như còn khí nóng bức của ban ngày, gió mát hiu hiu thổi vào người vô cùng thoải mái. Đột nhiên Hà Thích nghiêng đầu nhìn , dưới ánh đèn nửa bên gò má như như , đôi môi thỉnh thoảng cười nhàng, ra vẻ yên bình và khoan thai, “Nhã Kỳ.”

      “Cái gì?” “Xin lỗi” Hà Thích nhàng , “Ba chữ muốn với em là xin lỗi em.”

      “Hả?” Nhã Kỳ cảm thấy tin vào tai mình, kinh ngạc há to miệng, con mắt trợn tròn lên, “ cái gì….?”

      nhàng ôm vào trong lòng, “ nên nổi nóng với em, nên ỷ vào tình cảm em dành cho mà bắt nạt em, nếu như lúc trước khiến em buồn, cho xin lỗi.”

      Nhã Kỳ câu cũng nên lời, cứng ngắc ở trong lòng . Dường như câu xin lỗi này làm cảm thấy bất ngờ hơn rất nhiều so với câu em. ở trong lòng im lặng, lúc sau mới thấp giọng : “Em tha thứ cho .” Bản thân người dễ mềm lòng, huống chi trước mắt là người con trai thầm mến nhiều năm.

      “Vậy sau này bao giờ bắt nạt em nữa chứ?” Nhã Kỳ đỏ mặt, nhưng vẫn ngước đầu nhìn , con mắt rất sáng ở dưới ngọn đèn như chiếu ra vô vàn ánh sáng kì lạ.

      Hà Thích suy nghĩ chút rồi lắc đầu, khuôn mặt vẫn điển trai như vậy: “ đâu, sau này bắt nạt em nhiều hơn nữa.”

      cúi đầu chút do dự chiếm lấy bờ môi . Từ đầu toàn thân cứng ngắc, lúc này gần như chuyển tí nào, trong lòng cuộn trào như sóng biển, quên cả hô hấp. hôn rất nhàng, từng chút từng chút ở đôi môi nhàng chà xát, thấp giọng : “Mở miệng ra.”

      Chưa bao giờ có giây phút cảm thấy rung động như vậy, hai tay Nhã Kỳ dùng sức lôi kéo vạt áo , môi bướng bỉnh ngậm chặt, đầu óc bây giờ trống rỗng, chỉ cảm thấy nên nghe theo lời .

      Hà Thích phải là người có tính nhẫn nại, dùng răng cắn môi dưới của cái: “Lúc cho em chủ động em lại chủ động, để em chủ động em lại choáng váng.” Nhã Kỳ bị đau, khẽ kêu lên tiếng, đôi môi run rẩy khẽ mở. Đầu lưỡi Hà Thích cứ thế tiến vào, theo bản năng cuốn lấy mềm mại của , giống như từ rất lâu muốn làm như vậy.

      Nhã Kỳ đứng im chỗ tùy ý hôn, chân đứng có chút vững, chủ động vươn tay ra ôm chặt eo . biết qua bao lâu, Hà Thích mới thả ra, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của , miệng thở gấp liên tục, ánh mắt nhìn càng lúc càng ôn nhu “ có lời gì muốn với sao?”

      vẫn bướng bỉnh cố ý hỏi: “Đây là nụ hôn đầu của à?”

      cũng muốn với em như vậy.” Hà Thích đắc ý nhướng lông mày, tay nâng mặt lên: “Em lại lần nữa xem nào?” Lần thứ hai cúi xuống tiếp tục hôn .

      Hà Thích đột nhiên tiến lên, đem Nhã Kỳ ấn chặt vào cây cột đèn đường, chút khoan nhượng hôn lâu.

      Sau khi Nhã Kỳ hoàn hồn, thấy mọi người xung quanh đều nhìn bọn , lùi bước thiệt dài, hét lên tiếng, quay đầu bỏ chạy. Hà Thích đứng tại chỗ cười nhìn chạy trốn quãng khá dài, mới bắt đầu đuổi theo , rất nhanh đuổi kịp , lôi cổ áo lại, “Thẹn thùng à? để ý đến nữa sao?”

      Nhã Kỳ cúi đầu a tiếng, trong lòng có loại cảm giác tên, càng nhiều hơn chính là cảm giác vui mừng, được bù đắp xứng đáng.

      ngẩng đầu nhìn : “ ăn mì thịt bò ?”

      Hà Thích giơ tay, sờ lên môi sưng đỏ của , “Sưng lên rồi.”

      cười khúc khích, “ ăn em về.” lau mặt cái, trán đều là mồ hôi, biết do sợ người khác nhìn thấy hay là do mắc cỡ, cũng có thể là do lúc nãy chạy quá nhanh. tự nhiên về phía trước, Hà Thích hai tay để trong túi quần nhìn cười, chậm rãi theo phía sau , “Nhã Kỳ em lại thẹn thùng sao? Xấu hổ à?…”

      “Hà Thích, biết xấu hổ.” Nhã Kỳ bị lời của làm cho bực bội, quay đầu lại nhìn hét to.

      “Đúng, biết xấu hổ, có muốn tiếp tục nữa ?”

      Nhã Kỳ giống như con thỏ chạy nhanh hơn.

      Lúc hai người trở lại khách sạn, bọn Nhã Tĩnh đều có ở đây. Nhã Kỳ lấy điện thoại di động ra mới phát biết Nhã Tĩnh gửi tin nhắn cho từ lúc nào, đại ý bọn họ ở lại luyện tập, buổi tối trở về muộn. Hà Thích kéo Nhã Kỳ đến phòng của mình, “Vậy vào phòng coi tivi, chỗ có ít đồ ăn ngon.”

      Nhã Kỳ ừ tiếng, theo vào phòng . ngồi bên cạnh Hà Thích, Hà Thích cầm miếng sôcôla đưa tới miệng , cắn miếng, bất mãn đổi kênh, “Em muốn xem phim thần tượng.”

      “Phim thần tượng cái gì, cho xem.”

      cho xem em về.”

      “Được rồi cho em xem là được chứ gì, nhưng mà tới đây hôn chút.” Hà Thích quay sang hôn hai cái, còn liếm sạch sôcôla dính khóe miệng .

      Coi tivi lúc, đột nhiên tiếng hét chói tai vang lên từ gian phòng bên cạnh. “A a a a a, chồng ơi, cứu mạng….” “Ừm, chồng ơi, dùng sức…”

      Nhã Kỳ hóa đá. Ở đây hiệu quả cách cũng quá kém ….

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 24: Hoảng Sợ (1)

      Sau hồi tiếng thét chói tai chói tai dồn dập vang lên, thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Nhã Kỳ thở phào nhõm. tưởng rằng vậy là chấm dứt nhưng bao lâu phía cách vách giọng phụ nữ lại vang lên lần nữa, ư ư a a, tiếng kêu của ta rất lớn. Mỗi tiếng kêu đều rất chói tai như xông thẳng vào màng nhĩ người nghe.

      Mặt Nhã Kỳ đỏ bừng, cảm thấy rất lúng túng. Lúc đầu, còn có thể bịt tai lại nghe nhưng lúc này cách vách người phụ nữ đó năng lộn xộn, những điều hết sức xấu hổ làm người nghe đỏ mặt tim đập ngừng.

      Hà Thích liền tới ngồi cạnh dường như hề bị tiếng kêu đó ảnh hưởng. cố gắng nhẫn nhịn xiết chặt tay khiến cho lòng bàn tay đỏ bừng. Sau khi ngồi cạnh , Hà Thích chậm rãi : “Sức lực của hai người kia bền.”

      Nhã Kỳ thể thốt ra được câu nào, nhanh chóng đứng lên chạy ra cửa mà dám nhìn : “Em về phòng đây.” Hà Thích đứng lên, biểu cảm mặt rất kỳ lạ, trầm ngâm : “ tiễn em.”

      tiễn đến cửa nhưng nỡ thả con thỏ trắng là về phòng, tay quấn chặt eo , lần nữa lại hôn . Hôn được nửa Hà Thích cảm thấy có ổn. buông ra, hai người cùng nhìn nhau, trong mắt như có ngọn lửa rực cháy. Tiếp đó, đẩy ra ngoài rồi nặng nề đóng cửa lại.

      Nhã Kỳ phát ra điểm khác thường ở . Vào lúc này, còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nhanh chóng trở về phòng của mình, hai tay che khuôn mặt đỏ bừng. vào phòng vệ sinh soi mình trong gương, thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình đỏ ửng lên, ánh mắt mơ màng, môi bị hôn đến sưng đỏ, khóe miệng tự chủ nhếch lên thành nụ cười rạng rỡ.

      tắm xong ra mở ti vi tiếp tục xem chương trình thần tượng lúc nãy vừa xem dở. Có số việc tới quá nhanh làm cho kịp phản ứng. suy nghĩ biết quan hệ giữa lúc này nên được gọi là quan hệ gì. Lúc này, Nhã Tĩnh gọi điện thoại tới: “Alo, Nhã Kỳ?”

      “Sao vậy?”

      “Bây giờ chị ở đâu?”

      “Khách sạn”

      mình?”

      “Ừ”

      “Như vậy tốt. Em sắp quay lại chị có muốn em mua chút đồ ăn về cho chị ?”

      cần đâu, chị vẫn no.” Nhã Kỳ khẽ chạm vào môi mình, hơi đau nhưng lại cảm thấy hết sức ngọt ngào.

      lát sau, Nhã Tĩnh đến phòng . Nhã Kỳ đứng ở cửa chần chừ biết có nên mở cửa hay , muốn cho Nhã Tĩnh thấy bộ dạng của lúc này. suy nghĩ chút quyết định tắt đèn ra vẻ ngủ, mở cửa, thân hình đứng trong bóng tối làm bộ buồn ngủ, giọng ngái ngủ hỏi: “ Chuyện gì?”

      “Sớm như vậy chị ngủ, em mang đồ ăn cho chị đây.” Nhã Tĩnh đưa đồ ăn cho xong vừa vừa quay đầu nhìn bốn phía cười : “Trong phòng chị có cất giấu người chứ?”

      có, em muốn kiểm tra mà gõ cửa phòng Hà Thích ấy.” Nhã Kỳ nhận đồ ăn vặt từ trong tay cậu, cố gắng đẩy cậu ra ngoài.

      Nhã Tĩnh cười mờ ám, hài lòng : “Em vẫn chưa gì đó, chị chưa đánh khai sao. Ok cũng tốt, vậy em đây, bên kia còn chờ em về tập luyện.”

      “Vẫn còn tập luyện. Em vội vã trở về chuyến là để đặc biệt kiểm tra phòng chị?” Nhã Kỳ thể tưởng tượng nổi ngạc nhiên mở to hai mắt.

      “Người trẻ tuổi khó cầm lòng được, em yên tâm về tên tiểu tử Hà Thích kia. Nếu chị thay quần áo em dẫn chị xem bọn em luyện tập.”

      “Biến, chị đây biết kiềm chế.” Nhã Kỳ hừ lạnh tiếng đóng cửa lại.

      Nhã Tĩnh sờ mũi, chẳng qua cậu cũng chỉ vì muốn tốt cho Nhã Kỳ thôi, cậu cười bất đắc dĩ, thấy mình quản quá nhiều rồi liền xoay người rời . Nhã Kỳ đóng cửa bật đèn lên, hít hơi sâu, nghĩ thầm Nhã Tĩnh chuyện bé xé ra to. Vừa lúc đó có người gõ cửa phòng, giọng trong trẻo lạnh lùng của Hà Thích vang lên ngoài cửa: “Nhã Kỳ, là .”

      “Ồ, có chuyện gì ?” Bởi vì vừa được Nhã Tĩnh cảnh báo nên cảm thấy nên mở cửa. Việc nam quả nữ ở cùng phần là đúng lễ nghi. Có lẽ đúng là người trẻ tuổi khó kiềm chế.

      đói.” Hà Thích thấy lý do này rất hợp lí hợp tình. Vừa lúc nãy nghe được Nhã Tĩnh mang đồ ăn tới cho nên liền muốn sang phòng ăn chực. mình ngẩn người trong phòng buồn chán, muốn sang phòng chuyện cùng hoặc ôm cái cũng được.

      Nhã Kỳ do dự mở ra khe hở, tay cầm đồ ăn Nhã Tĩnh cừa đem tới đưa ra cửa: “Đây.”

      Nhã Kỳ vốn định đưa đồ ăn cho rồi đóng cửa lại nhưng ngờ Hà Thích dung chân chặn cửa lại, đẩy mạnh cửa vào. Nhã Kỳ đề phòng cả người bị đảy mạnh ngã ra đất, đau đớn kêu lên tiếng. Hà Thích vội vàng đóng cửa dìu đứng dậy, cười híp mắt xoa chỗ bị đau, bộ dạng đau lòng quan tâm nhìn hỏi: “Bạn học Nhã Kỳ ngã có đau ?”

      ra ngoài. Tại sao lại vào của em?” Nhã Kỳ trừng mắt đầy tức giận nhìn , đẩy tay của ra. Lúc này, chỉ mặc áo choàng tắm chưa thay sang quần áo ngủ, lại nghĩ tới chuyện lúc tối cùng với Hà Thích chỉ muốn chạy trốn giống con thỏ. vội vàng xoay người chạy trốn vào phòng tắm nhanh như cơn gió. Lúc sau quay trở lại, đổi sang bộ quần áo ngủ màu đen hết sức kín đáo. Hà Thích ngồi lên giường của cách tự nhiên, ăn đồ ăn Nhã Tĩnh mua đến cho .

      Nhã Kỳ uất ức : “Hà Thích, đừng như hồn bất tán mời mà đến.”

      “Nhã Kỳ, có chuyện muốn kể với em, trước đây…” Hà Thích vừa say sưa ăn vừa đổi sắc kể chuyện ma, mới bắt đầu Nhã Kỳ còn đứng trừng mắt nhìn , sau đó cả người bắt đầu run run căng thẳng đến ngồi gần , kéo áo của : “ kể tiếp được ?”

      ghét nhất là kể chuyện lại chỉ kể nửa.” Hà Thích cầm đồ ăn nhét vào trong miệng của , tiếp tục kể chuyện ma vừa rồi chưa kể xong.

      Nhã Kỳ lúc mời đầu còn biết đó là câu chuyện ma, cộng thêm giọng kể chuyện của Hà Thích cảm thấy nghe tệ. Có thể phong cách kể chuyện của chính là như vậy, kể chuyện hết sức sinh động, giọng kể u oán, chuyển đổi nhân vật cách tự nhiên, tự nhiên nhập vai, còn làm người ta sợ hơn với giọng của ma quỷ. Nhã Kỳ sợ rất nhiều thứ, trong đó chuyện ma, kinh dị chính là kẻ thù đội trời chung của . tại, sắc mặt của tái xanh, vùi mình trong chăn, thân mình run rẩy.

      Hà Thích đắc ý cười lên, ăn hết đồ ăn vào bụng: “Này, phải là hồn bất tán, đây. Tối nay, em ở mình nhé, mình ừ mình, em cũng biết khách sạn này là nơi… đây.”

      Hà Thích đem túi rác vứt vào trong thùng rác xoay người ra cửa. Nhã Kỳ cắn răng ngồi dậy: “Hà Thích, đúng là độc ác. đừng .”

      “Em cầu xin , ở lại.” Hà Thích mang bộ dạng tiểu nhân đắc chí,mắt phượng xinh đẹp híp lại. Nhã Kỳ cắn răng tức giận : “ , càng tốt.”

      “Nhã Kỳ, có thứ gì ở sau lưng em, nó bay lơ lửng ở sau cổ em…Nó có đầu…”

      “Mẹ ơi…” Nhã Kỳ dám quay đầu lại, có cách nào, rất sợ. Từ , rất sợ ma. Khi còn , Nhã Tĩnh rất thích nghịch ngợm, gây họa. Kết quả là liên tục gặp ác mộng vào buổi đêm. Hàng đêm, cứ ngủ nửa sợ đến phát khóc. Vì chuyện này, Nhã Tĩnh bị mẹ Tạ đánh cho trận. tại, lớn nhưng vẫn sợ, nỗi sợ hãi đó hề liên quan đến tuổi tác.

      “Này, dừng trò đùa của mình lại .” Mới bắt đầu, Hà Thích rất đắc ý, Nhã Kỳ bực tức ngồi trong lòng , ôm chặt. Nhưng lát sau, mới phát khóc, khóc rất đáng thương, nước mắt nước mũi lau hết lên quần áo của .: “Những con ma đó đều hết rồi. Chúng nó theo em nữa đâu.” Hà Thích câu như vậy, Nhã Kỳ càng khóc lớn hơn, khóc có chút hình tượng nào: “ có thể trở về phòng thay quần áo ?” Hà Thích cúi đầu nhìn quần áo của mình vẻ mặt đau khổ : “Quần áo của bẩn rồi.”

      Nhã Kỳ liền kéo áo theo cùng trở về phòng. Lúc thay quần áo, cũng rời , đứng ở cửa phòng vệ sinh lo lắng nhìn , nơi nào cũng . Hà Thích hướng về phía cởi đồ chút ngượng ngùng, nhìn , liền chăm chú nhìn , đôi mắt long lanh mở to, sợ mình chớp mắt cái biến mất.

      Hà Thích thay quần áo xong cầm chiếc khăn lông mềm lau sạch mặt cho : “Từ khi sinh ra, chưa thấy ai sợ hãi như em.” Nhã Kỳ lời nào chỉ hờn tủi nhìn , giơ nắm đấm lên đánh về phía ngực . Hà Thích bị đau lại dỗ lúc rồi đưa trở về phòng và ngồi xem hoạt hình cùng . ảo não suy nghĩ chỉ muốn tại ra bầu khí ngọt ngào nào ngờ lại khiến cho sợ hãi như vậy. Đây quả là bi kịch mà!!!

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 25: Hoảng Sợ (2)

      “Tạ Nhã Kỳ, em nên ngủ , gần mười hai giờ rồi.” Hà Thích ngáp cái, đẩy ngây như phỗng cái, nhìn như gắng gượng, ánh mắt trừng lớn, thấy nắm vạt áo của chặt, lớn hơn, “Cho dù sợ, cũng qua rồi, ngủ .”

      đột nhiên sợ hết hồn, che miệng , “ chút, chút, làm em sợ.”

      “Sợ cái gì chứ, ma quỷ đều là do mọi người bịa ra chứ ở đó làm gì có cái gì?” Hà Thích chỉ tiếc rèn sắt thành thép, gõ đầu cái, “ ngủ , trông cho em ngủ.”

      , em phải đợi Nhã Tĩnh quay trở lại.” Nhã Kỳ hàm hồ , nhích người ra phía sau.

      “Chờ Nhã Tĩnh quay lại làm gì?” Hà Thích vui nhíu mày cái, “Em ngủ trước .”

      “Em muốn ngủ trước mặt .” Nhã Kỳ đầu óc mơ hồ, thành .

      “Tại sao?”

      có tại sao.” Nhã Kỳ liều mạng trợn tròn mắt, ra cũng buồn ngủ chịu nổi, “Dù sao chính là muốn.”

      Hà Thích thở ra hơi, cũng biết lý do, hết sức buồn rầu vì suy nghĩ này của . trợn mắt nhìn , cốc lên đầu cái, ấn cổ về phía mình, trán hai người kề nhau, oán hận , “ có thể làm được gì em, em bị Nhã Tĩnh tẩy não rồi hả? Muốn làm gì sớm làm, còn phải chờ tới bây giờ sao?”

      Nhã Kỳ lời nào, rụt cổ lại, thấy cũng đúng, ngáp cái.

      “Gầy như vậy, chắc thể dậy được nữa rồi.” Hà Thích cách hung dữ để che giấu nội tâm dao động của mình. Có điều, Nhã Kỳ nhắm mắt lại, ung dung ngủ mất. Hà Thích biết ngủ hay chưa, thay đắp kín chăn, nhéo mặt cái. Sau đó, tắt ti vi ngồi bên cạnh , muốn suy nghĩ chuyện, rất nhiều chuyện, có nhiều chuyện nghĩ ra. cúi đầu nhìn , Nhã Kỳ biết từ lúc nào đem cả khuôn mặt chôn trong gối, sợ khó thở, đưa chân ra đáp mấy cái, để xoay người lại.

      Sau đó cũng mệt nhọc mơ mơ màng màng ngủ mất. Máy điều hòa để nhiệt độ hơi thấp, trong lúc mơ màng, xích vào bên trong, chạm vào thân thể ấm áp, liền đem ôm vào trong ngực, dán chặt vào người, như vậy mới thấy ấm lên.

      đêm này rất yên ổn, yên ổn đến tưởng tượng nổi.

      Sáng sớm, Tạ Nhã Kỳ tỉnh dậy trước, thấy gương mặt xinh đẹp của Hà Thích gần trong gang tấc. chỉ cần hơi đến gần chút là có thể hôn lên môi của . sững sờ nhìn , hơi thở của hai người quấn quít, tim đập nhanh. lúc suy nghĩ lung tung, nghe thấy có tiếng gọi, “Nhã Kỳ.”

      thanh rất , rất , cả người run lên, lúc này mới phát giường bên kia có người nữa, là duy nhất trong ban nhạc, Giai Giai. Mái tóc ngắn của ấy lúc này có chút lộn xộn, ấy cười với , vẻ mặt mập mờ, nhàng , “Ban đêm tớ về trễ, biết cậu ấy ở đây, tớ ngay đây, ngay đây…”

      lập tức, ba phút sau còn thấy bóng dáng. Nhã Kỳ buồn bực, dần dần nhích ra ngoài. muốn làm như vậy, mất mặt, mới vừa rồi vẻ mặt si ngốc của nhất định bị Giai Giai thấy được. Có điều mới xê dịch chút đánh thức Hà Thích. Đôi mắt của Hà Thích mở ra, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm, có chút bối rối, thẹn thùng. đột nhiên đưa tay ra, lại lần nữa ôm vào ngực, hôn cổ , rồi tới cằm, rất nhàng, rất dịu dàng, tựa như là đùa giỡn, nhưng… Sáng sớm phải là lúc đàn ông… nhất sao = =!

      Nhã Kỳ ngẩn ra, lật người, trùm chăn lên người . Hình như hôm qua đắp chăn, chỉ ôm lấy cái chăn là , đối với điểm này, Nhã Kỳ cảm thấy rất cảm động. Nhưng hành vi tồi tệ của thể tha thứ, tối hôm qua giải quyết là bởi vì sợ tối. Nhưng mà bây giờ là ban ngày, bọc lại, đá cái, đá xuống giường.

      Nhìn mặt Hà Thích buồn rầu, Nhã Kỳ khỏi cảm thấy vui vẻ. nằm sấp giường nhìn , cười híp mắt, đưa tay sờ mặt , “Ha ha ha, cũng có ngày hôm nay.”

      Hà Thích đột nhiên hắt hơi cái, Nhã Kỳ ngây ngẩn, thấy tay mình có đống nước bọt, mặt biến sắc, “Quá bỉ ổi.”

      Nhã Kỳ vào nhà vệ sinh, lúc ra thấy Hà Thích, chỉ thấy cái chăn nằm dưới đất. Nhã Kỳ sửa soạn, mở cửa ra ngoài thấy vẻ mặt đầy cổ quái của Nhã Tĩnh, tò mò hỏi, “Sao em lại ở đây?”

      “Sao cậu ta lại ra từ phòng chị?”

      “Ngày hôm qua ấy kể chuyện ma, chị sợ… Nhưng mà cũng có làm gì.” Nhã Kỳ đỏ mặt giải thích, sau đó hung dữ hét lên với cậu, “Sao chị phải giải thích với em, cùng em nữa, chị phải ăn sáng.”

      Nhã Tĩnh hừ tiếng, khinh bỉ nhìn , “Em muốn , gần đây em thấy tim em đập rất nhanh, làm gì cũng được nhưng đừng làm chuyện lộn xộn, em có cảm ứng đó.”

      “Ơ…” Nhã Kỳ dừng lại, ngơ ngác nhìn cậu.

      “Em phải luyện tập, có chuyện gì hai người cũng được ở trong khách sạn, ra ngoài chơi , chỗ nào cũng được. Muốn ăn sáng xuống lầu rẽ phải, có tiệm làm đồ ăn sáng, sữa đậu nành uống rất ngon, bởi vì được mang về, cho nên hai người tự , còn nữa, được làm chuyện xấu.” Nhã Tĩnh dặn dò xong, phất phất tay rồi .

      Nhã Kỳ ngây ngẩn đứng tại chỗ, khóe môi giật giật.

      gõ cửa phòng Hà Thích, rất lâu sau Hà Thích mới ra mở cửa, hình như lại thay bộ quần áo khác. Thấy hừ tiếng, bộ dáng có chút vui, thấy nhìn chằm chằm mình, hít hít mũi: “ bị cảm.”

      “À.”

      muốn lây cho em.” Hà Thích nhếch môi nhích tới gần, Nhã Kỳ lùi về sau bước, ngửa đầu nhìn thẳng .

      “Em sợ phun lên mặt em.”

      Hà Thích đẩy ra, lạnh lùng , “Có lúc em đáng ghét.”

      Nhã Kỳ nhếch miệng cười, có đôi khi bị người khác ghét cũng vui. gõ cửa cái, “Em đưa uống sữa đậu nành, , em đây.”

      Mười giây sau, Hà Thích chậm rãi ra, trong tay cầm cái khăn giấy, xoa xoa mũi, “Mất hình tượng quá.”

      sao, sao, trong lòng em cũng hề có hình tượng.” Nhã Kỳ nhìn cái, hẳn là tối hôm qua nhiễm lạnh, bây giờ nhìn rất thê thảm, dáng vẻ ỉu xìu.

      Hà Thích ôm vai , gần như đem sức nặng đè lên người , , “Nhã Kỳ, lạnh, em cõng .”

      “Em cõng , có lầm vậy?” Nhã Kỳ bị ép tới sắp ngã, hai người cứ như vậy lảo đảo đến tiệm ăn sáng, mới ngắn ngủi đoạn đường mà mặt đầy mồ hôi. Nhã Kỳ ăn rất nhiều, đưa cho Hà Thích hai chén sữa đậu nành, “Ngửi cũng rất thơm, uống xong hai chén này bệnh của khá hơn.”

      “Nể mặt em đối xử tốt với như vậy, đợi lát nữa đưa em làng du lịch chơi.” Hà Thích ngược lại kén ăn, chỉ cần mùi vị ổn cũng có thể ăn ít.

      “Làng du lịch, làng du lịch ở đâu?” Tạ Nhã Kỳ tò mò hỏi.

      “Chúng ta ngồi xe đến trấn , nghe ở đó có khu bảo tồn thiên nhiên, phong cảnh rất đẹp.”

      Nhã Kỳ nghe Hà Thích miêu tả vẻ đẹp của nơi đó, liền đồng ý theo. Hai giờ ngồi xe buýt, đường gồ ghề, bên ngoài bụi đất tung bay.

      Nhã Kỳ dựa vào xe mơ màng, “Hà Thích, đây là nơi nào vậy, sao lại có người đến đây chơi chứ, ngốc à?”

      “Trong xe này phải là người hả? Hôm qua xem ti vi thấy có nhiều cảnh đẹp.” Hà Thích hình như cũng có chút hối hận, “ nào biết phải lâu như vậy, điều hòa trong xe cũng mở quá lạnh rồi.” ôm Nhã Kỳ vào ngực, “Cho ôm cái, chết cóng mất, nếu sưởi ấm cảm nặng hơn.”

      Nhã Kỳ cũng hơi lạnh, hai người cùng ôm nhau. Xe buýt thêm nửa giờ, tài xế kêu lên, “Làng du lịch, làng du lịch tới rồi, ai tới làng du lịch xuống xe.”

      Xuống xe cũng chỉ có hai người Nhã Kỳ và Hà Thích. Nhã Kỳ cùng đứng ngây ngốc, môi giật giật, “Đây là đâu?”

      “Có quỷ mới biết.” Hà Thích kéo tiến lên hỏi nhân viên bán vé là bà cụ bảy, tám mươi tuổi cắn hạt dưa, thấy có người tới, mặt bà cười tươi như hoa, “ người hai mươi, hai người bốn mươi.”

      “Đắt vậy.” Nhã Kỳ nhìn quanh, chỗ này trừ tấm biển rách nát ghi làng du lịch ra khác vườn thực vật lắm, ngoại trừ vẻ xanh biếc dồi dào ra, cảnh đẹp đều là mây bay.

      “Vậy giảm giá, giảm còn nửa, hai người hai mươi, bên trong chơi rất vui, cháu tôi còn thích, có thể chơi xích đu nữa.” Bà lão cười rất vui vẻ, Hà Thích suy nghĩ, tới nơi này rồi, đành trả hai mươi tệ, dẫn Nhã Kỳ vào.

      “Nơi này gọi là vườn bách thảo đúng hơn…”

      tìm xích đu trong truyền thuyết , dù sao dùng hai mươi tệ để chơi trong cái sân lớn như vậy, hưởng thụ thế giới hai người, cũng có lời mà. Ở đây vắng vẻ, làm chuyện gì cũng thuận tiện.”

      Nhã Kỳ khinh bỉ nhìn cái, “Nơi này căn bản có người thèm tới, nếu phải tốn nhiều thời gian tới đây rồi, em cũng lười tới.”

      Hai người rất lâu, rốt cục cũng thấy xích đu trong truyền thuyết, đây là tấm ván rách nát, phía có sợi dây được thắt hai cái cây thể coi là to. Hà Thích đẩy Nhã Kỳ ngồi xuống, “ đẩy cho em.”

      Đôi khi Nhã Kỳ cảm thấy mình là nữ nhân vật chính trong phim thần tượng, bởi vì thỉnh thoảng Hà Thích đối xử với rất dịu dàng. Chỉ là có tư cách làm nữ nhân vật chính lại có mạng làm nữ nhân vật chính. vừa mới ngồi lên xích đu sợi dây liền đứt, té xuống đất với cái mông rất đau, rất lâu sau cũng ra lời. Tối ngày hôm qua bị Hà Thích đẩy cái, hôm nay lại té thêm lần nữa, vết thương mới chồng lên vết thương cũ…

      Hà Thích dở khóc dở cười kéo lên, thấy sắp khóc liền an ủi, từng thấy Nhã Kỳ khóc, bộ dạng lúc đó đáng sợ.

      “Em muốn về.” Nhã Kỳ cảm thấy có ý nghĩa, ngay cả hy vọng duy nhất là cái xích đu cũng thành ra thế này.

      ra nơi này cũng mát mẻ.” Hà Thích suy nghĩ chút lại muốn về, tốt xấu gì cũng nên chụp vài tấm hình mang về. lấy điện thoại di động ra, , “Em đứng cho chụp tấm được , màn hình của lâu rồi chưa thay.”

      Nhã Kỳ nhìn màn hình điện thoại di động của , là ảnh chính mặc áo ấm, đội mũ, cằm khẽ nhếch, nụ cười nhạt làm điên đảo mọi người. Nhã Kỳ trợn to mắt, trong nháy mắt bị mê hoặc, “Đẹp quá, gửi cho em .”

      “Được.” Hà Thích đè Nhã Kỳ ở cây, hướng về phía chụp hình, “Cười cái… Cười tươi lên… Sao lại cười…”

      “Em… Vô nghĩa.” Nhã Kỳ đỏ mặt, lắp ba lắp bắp .

      “Như vậy có lẽ tốt hơn.” Hà Thích hôn lên môi , “Tách” tiếng, rất nhanh tấm hình thân mật, sau đó khá hài lòng với thành quả của mình, “Bức ảnh này khá đẹp.”

      “Mau xóa , xóa .” Nhã Kỳ chạy theo muốn cướp, Hà Thích để ý đến , càng càng nhanh, mặt vô sỉ, “ xóa, xóa.”

      “Vậy được cho người khác xem…” Nhã Kỳ mãi hiệu quả mới ra những lời này.

      “Ừ, chỉ có xem thôi.” Hà Thích cười vui vẻ, vỗ đầu cái, “ thôi, xích đu cũng ngồi, hình cũng chụp, chúng ta về .”

      Dưới cái nóng buổi trưa, hai người đứng ở trước cửa làng du lịch cực kỳ lâu vẫn thấy có chiếc xe nào qua. Sau đó, bà lão cười tới, “Nơi này chỉ có chuyến xe mỗi ngày, mới vừa rồi là chuyến về, mỗi ngày chỉ có chuyến lúc mười giờ.”

      Nhã Kỳ cùng Hà Thích hóa đá, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Chỗ của tôi có cung cấp chỗ ở, rất rẻ, ngày trăm, ngày ba bữa, sao hả?”

      Nhã Kỳ nhìn Hà Thích cái, lại quay sang nhìn bà lão, “Tám mươi được ạ?”

      “Được rồi, được rồi, dù sao cũng có người nào nữa, cho hai người giá rẻ chút.” Bà lão nhanh miệng .

      Nhã Kỳ buồn rầu, đấm vào ngực Hà Thích, “Đều là tại , nếu phải tới chỗ này, bây giờ hay rồi, trở về được.”

      “Dù sao tới đây rồi, ở đây mấy ngày trải nghiệm cuộc sống chút.”

      “Ngày mai em phải xem trận tranh giải!”

      “Tối hôm qua em đồng ý với Chu Thăng Thăng phải , vậy chúng ta về nữa.”

      “…”

      Nhã Kỳ và Hà Thích thể làm gì khác đành phải ở lại nơi này, bởi vì hai người đột ngột, Nhã Kỳ mang theo điện thoại di động, cho dù có ở đây tín hiệu cũng tốt. Còn bên kia, Nhã Tĩnh vẫn liên lạc được với bọn họ nên muốn phát điên rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :