1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chua Ngọt - Cửu cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 16: Do Dự (3)

      Sắc mặt Hà Thích liên tục chuyển từ đỏ sang trắng, lại từ trắng thành đen, vài giây sau, khuôn mặt trở nên đờ đẫn. Có lẽ quen nghe người khác nịnh nọt, cho nên đây là lần đầu tiên Hà Thích thấy chuyện với bằng thái độ coi thường như vậy, hơn nữa còn là ngay sau khi thổ lộ với người ta xong.

      Hà Thích híp mắt, vẻ mặt vui, “Em lại lần nữa xem.”

      Tạ Nhã Kỳ nghĩ ngợi lúc rồi mở miệng , “ giống như quả mít vậy đấy, nghe tên hay ho, nhìn cũng khá được, mùi lại thơm nhưng mà rất khó ăn, chỉ hận thể ném vào trong nhà vệ sinh tàn nhẫn giẫm cho hai phát.”

      “Em có ý gì hả?” Hà Thích nghe xong lại càng vui nổi, giọng kìm nén thêm vài phần, “Đấy là do em ăn được chứ, mít có giá trị dinh dưỡng cao, cũng có rất nhiều người thấy nó ngon nữa đấy.”

      “Dù sao việc chêu trọc em là , tính tình đứng đắn cũng là . Nhìn đẹp trai mà bên trong thối nát cũng đúng là luôn.”

      Bây giờ Hà Thích kích động muốn phát điên, giọng u ám, “Với người khác làm như vậy.”

      “Nếu lần đó em ra tay đấm cho đấm, chắc hẳn đạt được ý định rồi cũng nên?” Tạ Nhã Kỳ hừ tiếng, lòng cực kì khó chịu. Nếu biết trước người kia là Hà Thích, chẳng thèm quý từ rất lâu rồi kìa. Bỗng ngay sau đó lại nhếch mép cười, trải qua quãng thời gian dài như vậy, đến bây giờ rốt cuộc cũng thắng được lần, sau khi xong mấy câu đó với Hà Thích, lại vui sướng khi trả được thù. Thích lâu như vậy, cả thời gian dài theo đuổi thành công, tất nhiên muốn nhân nhượng với quá sớm.

      “Em lại nhắc đến chuyện kia làm gì?” Bởi vì tức giận, mặt Hà Thích đỏ lên, nhất thời cũng biết nên đưa ra lời giải thích thế nào. Da của vốn trắng, giống như chiếc bát sứ tinh xảo được tráng lớp men, bây giờ đỏ mặt, chiếc bát sứ ấy như thể được điểm xuyết mấy đóa hồng đó.

      “Có làm vẫn là có làm thôi, có gì đâu mà thừa nhận chứ.” Tạ Nhã Kỳ ồm ồm nói lại.

      Hà Thích mở nổi miệng nữa, khí trong xe nhất thời lạnh băng. Ánh mắt lặng lẽ nhìn sang hướng khác, môi mím chặt, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại gõ lên tay lái, bầu khí thấp đến cực hạn. Hô hấp của Nhã Kỳ thoáng dừng lại, đột nhiên lại thấy hối hận vì lời ban nãy, tuy nhiên sau đó khi nghĩ lại, nếu chỉ mới nhiêu đó chịu nổi người này cũng hẹp hòi quá rồi.

      Tạ Nhã Kỳ nhìn thêm nữa, tựa đầu đưa mắt sang nơi khác, nhìn chằm chằm chỗ, hi vọng có thể phân tán lực chú ý của mình. Chỉ cần có ở bên mình, mãi bất giác rồi bị hấp dẫn, thực ra trong lòng rất , bất kể hình tượng của có tệ đến thế nào, chính cũng thể hoàn toàn quên được. Cho dù đời này thể ở cạnh nhau, vẫn mãi mãi nhớ kĩ người thiếu niên chiếm trọn cả trái tim mình suốt quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp.

      cứ ngây người nhìn nơi xa xa nào đó, đầu óc mông lung, biết qua bao lâu sau, mơ mơ màng màng nghe được tiếng Hà Thích gọi mình, khẽ ừ tiếng quay mặt , hai tay Hà Thích nâng mặt , ép quay về phía . Đợi đến lúc Tạ Nhã Kỳ phục hồi lại tinh thần, đôi môi mềm mại của Hà Thích in lên môi

      Hà Thích hôn rất thô lỗ, gần như là miết mạnh môi , vừa tê vừa xót, hôn sâu, chỉ dán lên môi cắn cách điên cuồng cho đến khi cảm thấy vị máu tanh tanh. Tạ Nhã Kỳ ngây người, choáng váng biết phải làm sao, cả người cứng ngắc, môi mím chặt, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, tay nhanh hơn đầu, đấm phát vào bên má phải của theo bản năng. Hà Thích lập tức ngây người, hai tay vẫn giữ mặt , véo mạnh xuống, tức giận trừng mắt, gằn từng chữ, “Em đánh .”

      “Em…” Nhã Kỳ khó hiểu nhìn , bây giờ rất muốn đáp lại câu, là do trêu chọc em trước, đáng đời. Chỉ là còn chưa kịp thấy máu mũi Hà Thích chảy ra, chỉ vào , “ chảy máu mũi rồi…”

      Hà Thích ảo não ngửa đầu lên tựa ghế lái, mặc dù cú đấm vừa rồi của tính là quá mạnh, nhưng đối với cái mũi yếu ớt của chắc cũng khá nghiêm trọng rồi đây. Đánh chỗ nào đánh, lại cứ nhắm thẳng đánh vào mũi của , hình như khóe miệng cũng bị rách, còn cảm thấy vị máu. Nhã Kỳ rút mấy tờ khăn giấy ấn vào mũi , mặt mày vô tội, “Em xin lỗi, em cố ý, ai bảo tính lưu manh của tự dưng bộc phát làm gì.”

      “Tạ Nhã Kỳ, em chán sống rồi à.” Hà Thích ngoan ngoãn ngửa đầu, tay giữ khăn, tay thoải mái bắt lấy tay , nắm chặt. Xương của rất , hoặc là bởi vì gầy, thế nên nắm trong tay có cảm giác kì lạ, rất khó để diễn tả thành lời. , “Em gầy quá.”

      Vốn Tạ Nhã Kỳ định rút tay mình ra khỏi, nhưng vì nắm quá chặt, vậy nên cũng chẳng buồn động tay thêm nữa. Mũi vốn có tiền sử lại bị phát này, cũng thấy áy náy, “Em cố ý đánh trúng mũi của đâu, ra… em định đánh vào miệng cơ…”

      “Em ngay cho …” Hà Thích nói được nửa dừng lại, thở cách nặng nề, hình như máu chảy xuống càng lúc càng nhiều, hơi buồn bực, đầu ngửa cao hơn chút nữa.

      Tạ Nhã Kỳ thấy khó chịu bèn đứng lên, đưa tay bị nắm vỗ lên trán , “ mau buông tay ra, để em xem thử giúp .”

      Hà Thích ngoan ngoãn thả tay ra, Nhã Kỳ xé khăn tay thành từng mảnh , vê lại nhét vào mũi cho . Hà Thích tức giận kêu lên, “Bẩn chết mất.”

      có sao đâu, làm như vậy mới có thể cầm máu.” Nhã Kỳ lại vê cái khác nhét vào lỗ mũi bên kia, sau đó nghiêm túc câu, “Nhìn bây giờ trông rất buồn cười đấy.”

      Hà Thích liếc mắt uy hiếp muốn nhìn nữa, đáng nhẽ nên rời trường học rồi chạy tới tìm , nên tỏ tình với , càng nên hôn hay chuyện với .

      Tạ Nhã Kỳ thấy nhắm mắt, kiêng nể gì nữa mà chăm chú nhìn , thực ra là dối thôi, dù có như thế này nữa, trông vẫn rất đẹp. Lông mi dài hơi nhếch lên cao. Sống mũi tinh tế, sau mày bao giờ đánh vào mặt nữa, nhỡ đánh lệch mũi làm sao bây giờ? Mặc dù miệng có ít vết thương, đôi môi vẫn đỏ hồng mím chặt tạo thành độ cong đẹp mắt. vô thức vươn tay ra nhàng vỗ trán , “Có cần em mua đá chườm cho chút , hay muốn thẳng tới bệnh viện.”

      Lúc này Hà Thích vẫn lời nào, tức giận bĩu môi, khuôn mặt có chút gì bướng bỉnh.

      “Vậy em mua đây.” Tạ Nhã Kỳ thấy gì nên nhanh chóng ra ngoài mua cây kem cùng bì kem gói, lúc trở về đặt gói kem lên trán , còn mình ngồi bên cạnh vui vẻ thưởng thức cây kem.

      “Hà Thích à, cứ thoải mái chườm , lát nữa xong ăn hết gói kem đấy, lãng phí tốt đâu.”

      “Cút!”

      Tạ Nhã Kỳ được ăn kem nên trong lòng vô cùng vui vẻ, Hà Thích vẫn ngửa ra sau lúc lâu, bỗng cảm thấy có gì đó lành lạnh bắt đầu chảy xuống, đưa tay sờ thử còn thấy dinh dính, mở to mắt, kinh ngạc , “Đây là cái gì?”

      “À xin lỗi, vừa rồi em quên , ông chủ bán kem bảo chỉ còn gói kem cuối cùng này thôi, vỏ của nó có bị rách vài chỗ, nhưng mà em thấy vấn đề gì cả…chắc là kem bị chảy thôi mà.” Dáng vẻ của Tạ Nhã Kỳ giống như cố ý mà đúng là vô tình, nhưng rồi chỉ câu tiếp theo của Hà Thích lại khiến nuốt hết những lời định vào trong bụng.

      Hà Thích ngồi dậy, cầm gói kem trán ném ra ngoài, sau đó lấy khăn giấy lau hết sạch nước kem dính mặt, lôi luôn cả hai mẩu giấy trong lỗ mũi còn dính máu ném ra ngoài nốt, oán hận , “Tạ Nhã Kỳ, bao giờ muốn gặp lại em nữa.”
      Tóc Xùmelodyevil thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 17: Rắc Rối (1)

      Mấy ngày sau kiện hôm đó, Tạ Nhã Kỳ và Hà Thích liên lạc với nhau. Có lẽ là bởi vì cả hai hiểu lẫn nhau, cho nên cũng cần phải trở về suy nghĩ, còn topic trong diễn đàn của Tạ Nhã Kỳ cũng ngừng đăng từ đó, chủ đề thầm mến này cũng còn cần thiết.

      Đến ngày được nghỉ hè, Tạ Nhã Kỳ mặc bộ áo trắng quần ngắn. Tháng trước cắt mái tóc dài ngang eo, lúc này đây được cột thành đuôi ngựa. Lúc xuống cầu thang, mái tóc đuôi ngựa ở phía sau cứ tung qua tung lại, cực kì tươi trẻ. vừa mới xách hành lý xuống lầu, Lăng Nhược Uẩn đứng ở bên ngoài ký túc xá nữ tự nhiên xách hành lý cho , “Thu dọn xong hết rồi à?”

      Tạ Nhã Kỳ cảm ơn cười với , “Cám ơn .”

      “Đừng khách sáo.” Lăng Nhược Uẩn khẽ cười, mở cửa xe cho ngồi rồi cất hành lý vào cốp sau, lái xe đưa về nhà. Vốn dĩ khoa kỹ sư điện tử của Lăng Nhược Uẩn thi xong từ hai ngày trước, vì biết hôm nay Tạ Nhã Kỳ về nhà cho nên mới lái xe ở nhà tới đây chở về.

      ra trong tháng này, trong mắt người ngoài hai người họ luôn cùng cùng về, cùng nhau học tập cùng ăn cơm, giống như cặp tình nhân vô cùng thân thiết, chỉ thiếu việc người trong cuộc thừa nhận nữa mà thôi.

      “Nhã Kỳ, nghỉ hè này có thể hẹn em ra ngoài ?” Lăng Nhược Uẩn đưa đến trước cửa nhà, lúc lấy túi hành lý cho mở lời hỏi thử, vẻ mặt vẫn thản nhiên là thế nhưng trong đôi đồng tử màu nâu lại lóe lên lo lắng.

      Tạ Nhã Kỳ khẽ cười lại với , “Đương nhiên là được rồi, để tỏ lòng cảm ơn, qua mấy ngày nữa em mời ăn cơm nhé.”

      Lăng Nhược Uẩn nhe răng nở nụ cười, gần đây hình như lại bị cháy nắng nên đen hơn chút, hàm răng lại càng trắng hơn da. Sau khi tạm biệt với Nhã Kỳ, nhìn theo bóng lưng bước mà bắt đầu ngẩn ra. Da của Nhã Kỳ rất trắng, vóc người lại hơi gầy, mặc áo dây và quần ngắn càng khiến cho vòng eo nhắn, đôi chân thon dài, càng nhìn lại càng thêm rung động, đột nhiên nghĩ đến điều gì lại gọi lại, Tạ Nhã Kỳ tò mò xoay người sang, bước tới gần bên nhàng ôm lấy , nhưng mà rất nhanh sau đó thả ra rồi.

      Mặt Lăng Nhược Uẩn đỏ bừng hết cả lên, mang theo chút gì đó ngây ngô trong sáng, trong mắt lại tràn ngập vui mừng, nhìn vào đôi mắt trong vắt gương mặt mơ màng của , thấp giọng, “Tạm biệt.”

      “Tạm biệt.” Nhã Kỳ khẽ cười, vẫy tay rồi xách hành lý chạy lên lầu, ngay ở giây tiếp theo, trái tim lại nhảy lên nhịp. Nhưng mà hề nhìn thấy, ở cách đó xa sau thân cây, có thiếu niên tuấn tú đeo kính đen đứng…

      Vừa về tới nhà, Tạ Nhã Kỳ luôn miệng kêu nóng, chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt, lúc ra ngoài bàn cầm đũa gắp mấy miếng thức ăn, “Đói quá ”.

      Mẹ từ phòng bếp ra, rót ly nước đưa cho , “Kỳ Kỳ, con chờ chút , Tiểu Tĩnh sắp về rồi, có cả Tiểu Thích nữa.”

      “Ai ạ?” Tạ Nhã Kỳ để đũa xuống rồi cau mày hỏi lại, mẹ tiếp, “Hà Thích đó, Nhã Tĩnh vừa gọi điện thoại cho mẹ, nó ở trạm xe lửa đón Tiểu Thích, về nhà nhanh thôi.”

      “Vâng…” Tạ Nhã Kỳ gật đầu cái, uống hơi hết sạch ly nước, đột nhiên lại thấy hơi phiền muộn trong lòng.

      “A, Kỳ Kỳ, con cắt tóc vậy đẹp đấy, nhưng mà nhìn hơi trẻ con chút.” Mẹ vuốt ve mái tóc mới của Nhã Kỳ, cảm thấy rất hài lòng, tóc dài quăn cũng đẹp, nhưng mặt vốn để như vậy trông hơi già quá.

      Tạ Nhã Kỳ mỉm cười, “Con cũng thấy vậy đấy.”

      Nhã Kỳ chạy về phòng lên phòng lên mạng, nhìn tình hình thị trường chứng khoán hôm nay có vẻ rất tốt, lại lên trang web của trường kiểm tra kết quả mấy môn thi vừa qua, đa số đều đạt điểm tối đa, tâm trạng mới khá hơn đôi chút. Nhã Kỳ ngồi trong phòng đọc sách được lúc nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

      Giọng của Hà Thích và Nhã Tĩnh cũng vang lên sau đó, rồi tiếng mẹ gọi xuống ăn cơm. Nhã Kỳ hít hơi dài, ném cuốn sách trong tay qua bên rồi mở cửa ra ngoài. rửa tay xong xới cơm bắt đầu ăn, đầu luôn cúi xuống cực thấp, từ đầu đến cuối nhìn sang Hà Thích lấy cái. Đồ ăn hôm nay rất phong phú, tất cả đều là những món mà thích, biết có phải do thời tiết quá nóng hay vì khẩu vị của được tốt, ăn cũng nhiều, ăn được nửa chén cơm đứng dậy rời .

      Hà Thích đột nhiên gọi lại, “Nhã Kỳ, em đợi chút.”

      Nhã Kỳ dừng lại, trong ấn tượng của mình, rất ít khi gọi tên của như thế, chỉ gọi hai chữ sau như có gì thân mật. chậm rãi xoay người nhìn , mái tóc cắt ngắn hơn chút, nhìn càng mát mẻ thoải mái hơn ngày trước, đưa tay về phía , trong lòng bàn tay chiếc hộp màu tím đáng , , “Cho em này.”

      Hô hấp của Nhã Kỳ hơi chậm lại, theo bản năng nhìn về phía Nhã Tĩnh, cậu cũng có vẻ như giật mình kinh ngạc. ngờ đúng lúc này mẹ lại lên tiếng, “Tiểu Thích, sao con lại khách sáo vậy chứ?”

      Hà Thích khẽ mỉm cười, trả lời mẹ nhưng cặp mắt tuyệt đẹp đó lại nhìn thẳng vào Nhã Kỳ, “Lúc trước khi Nhã Kỳ mua quà cùng cháu, bọn cháu có mâu thuẫn , lần này cháu tới để xin lỗi em ấy.”

      Nhã Kỳ cảm thấy khá lúng túng, đứng yên tại chỗ nhúc nhích, lần đó cũng tính là mâu thuẫn gì đâu. Hà Thích lại đứng lên tới trước mặt , nhét hộp quà trong tay vào tay , nhân tiện còn cúi đầu véo mặt, “Tha cho nhé, lần sau bắt nạt em nữa?”

      Động tác này vốn rất mờ ám, Hà Thích lại thực ngay trước mặt những người thân của cách tự nhiên thoải mái đến vậy, nụ cười hòa nhã dễ gần như thể người trai dỗ em của mình, làm cho Nhã Kỳ có cảm giác chính mới là người vô lý. Lần này dám nhìn ai, nắm chặt hộp quà rồi chạy về phòng mình, trong khoảng thời gian đó sau lưng như có gai đâm, chỉ sợ bí mật của mình như giấy thể gói được lửa, sớm muộn gì cũng bị mẹ phát ra.

      Nhã Kỳ về phòng mở hộp quà, bên trong là khối thủy tinh màu tím, được điêu khắc thành hoa tai hình bông hồng, màu sắc nhàng và lấp lánh, rất đáng . ôm hộp quà ngồi xuống bên cạnh cửa, bàn tay cầm khối thủy tinh màu tím chăm chú nhìn xem, ra công thức hóa học của nó chỉ đơn giản là SiO2, nhưng dương như trong đó còn gửi gắm cả ý nghĩa về tình , mà có lẽ bởi vì nhà nhiều quà quá, tặng bừa món cho để chơi thôi.

      Giữa lúc còn đắm mình trong suy nghĩ nghe thấy có tiếng gõ cửa. buồn bực mở cửa ra, Nhã Tĩnh hì hì nhanh chóng lẻn người vào, ném đống đặc sản cậu mua khi ở ngoài vào lòng . “Món chị thích ăn đấy.” Cùng vào sau lưng cậu là Hà Thích, Nhã Kỳ có vẻ vui, nhíu mày cái rồi xoay người ngồi xuống trước máy vi tính, lời nào.

      “Nhã Kỳ à, con cái nhà chúng ta phải biết lễ phép lịch , người ta đưa quà tặng chị cũng nên bày tỏ gì đấy chứ.” Lúc này rồi mà Nhã Tĩnh còn đùa dai, nhìn chiếc bông tai xinh xắn bên tay trái Nhã Kỳ, cậu cảm thấy Hà Thích rất có lòng. Nhưng mà Nhã Kỳ cứ câu nào, im lìm bực bội lên tiếng, nhất định Hà Thích làm gì khiến chị ấy thể dễ dàng tha thứ rồi, cậu lạnh lùng liếc mắt nhìn ta rồi ngồi xuống bên cạnh Nhã Kỳ, nhìn máy tính, “Kiếm tiền được chứ?”

      “Ừ…” Nhã Kỳ đáp tiếng, cảm thấy Hà Thích nhích tới gần mình, hai tay để sau ghế , hơi cúi người xuống, dựa vào rất gần, hơi thở phảng phất sau cần cổ. Máy lạnh trong phòng vẫn mở nhưng lại cảm thấy nóng bừng, trán ứa ra mồ hôi hột. Nhìn máy tính nhưng chính cũng biết mình xem cái gì.

      Hồi lâu sau nghe Hà Thích hài hước sau lưng, “Tạ Nhã Kỳ, từ bao giờ em trở nên khó hiểu thế hả?”

      Nhã Kỳ đáp lại, “Em vốn khó hiểu mà.”

      “Buổi chiều ba người chúng ta chơi bóng rổ , trường trung học thi cuối kỳ, chắc bây giờ có ai sân đâu.”

      “Lười , trời nóng lắm.”

      “Vậy vào thành phố ăn kem ?”

      “Trời nóng nực, đói bụng.”

      “Bên trong có máy lạnh mà.”

      “Dù sao cũng với

      Hà Thích thở dài hơi, nhìn về phía Nhã Tĩnh cười khổ, “Cậu nhìn , ấy giận tớ rồi.”

      Vẻ mặt Nhã Tĩnh vẫn hề thay đổi, cậu châm biếm, “Nhìn , chị ấy thích cậu đâu.”

      Mặt Nhã Kỳ ửng đỏ, đưa tay vỗ vào đầu Nhã Tĩnh, “Em đừng có bậy bạ.”

      Hà Thích vội hỏi, “Vậy em thích à?”

      Nhã Kỳ hừ lạnh, “Em muốn nó chuyện với .”

      Ngón tay Nhã Tĩnh gõ bàn, tròng mắt híp lại, “Hai người nhau phải , sau đó cãi nhau? Hay là có người thứ ba chen vào?”

      Nhã Kỳ chỉ cảm thấy Hà Thích lại nhích tới gần hơn chút, lúc này bị vây lại trong khoảng gian rất , dường như càng lúc càng nóng thêm. Hai người kia vẫn qua lại, mồ hôi mặt đổ càng nhiều, , “Chị với ấy chẳng có chuyện gì cả, ấy là ấy, chị là chị…”

      “Nhã Tĩnh, cậu có thể ra ngoài chút , mình có chuyện muốn với ấy.” Hà Thích cắt đứt lời , quay sang với Nhã Tĩnh.

      được, nam quả nữ ở phòng nguy hiểm lắm.” Nhã Tĩnh chịu , đùa giỡn có thể, nhưng Nhã Kỳ là chị của cậu, là công chúa mà cả nhà cậu thương, sao cậu có thể để cho chị mình gặp nguy hiểm được đây.

      “Ba phút thôi, cậu thân sĩ .” Hà Thích nhịn được, kéo , “Làm người đừng thất đức quá, cẩn thận sinh con có □.”

      “Cậu…” Thiếu chút Nhã Tĩnh nữa chửi thề, gắng nhịn ra ngoài, “ trăm tám mươi giây, cho phép vượt quá thời gian.” Nhã Kỳ buồn rầu, lạnh lùng nhìn Hà Thích, “ đừng cố tình gây nữa, rốt cuộc muốn gì với em?”

      Hà Thích quay lại làm động tác với , “Em đứng lên.”

      “Làm gì?” Nhã Kỳ chẳng hiểu gì nhưng vẫn đứng lên theo, khắc sau Hà Thích ôm vào lòng, ôm chặt, cằm để đầu , khàn giọng , “ chỉ muốn ôm em cái thôi.”
      Tóc Xù thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 18: Rắc Rối (2)

      có câu nào có thể khiến Nhã Kỳ sửng sốt hơn lời vừa rồi, trong chốc lát những rung động mất lại nảy mầm trở lại, giống như có vô số con bọ nhảy nhót trong lòng , vừa ngứa lại vừa hoảng hốt. người Hà Thích có mùi hương nhàng thanh nhã, lúc này đây nó quanh quẩn ở bên chóp mũi . Nhã Kỳ cảm thấy thoải mái, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng lại khiến Hà Thích ôm càng chặt, hùng hồn , “Đừng nhúc nhích, để ôm chút.”

      Nhã Kỳ nghĩ, bản thân mình luôn chẳng có cách nào khống chế được khi đứng trước mặt , cho dù cố hết sức giả vờ như quên được.

      Ba phút sau, Nhã Tịnh bịch tiếng mở cửa ra, cậu trông thấy hai người kia ôm nhau trong phòng, thiếu chút nữa cặp mắt cũng rớt ra ngoài mất, cuống quít đóng cửa lại lần nữa. Vốn toàn bộ đều chỉ là suy đoán trong đầu cậu, cuối cùng hôm nay lại biến thành .

      Nhã Kỳ bị Nhã Tịnh làm cho giật mình, nhanh chóng đẩy mạnh ra, dường như Hà Thích còn muốn gì đó thấy bước nhanh tới cửa, mở ra cho Nhã Tĩnh vào. Nhã Tịnh nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Nhã Kỳ, lại liếc thấy nụ cười vẫn bên môi Hà Thích, khuôn mặt thâm trầm đánh mạnh lên ngực Hà Thích đấm, “Thằng nhóc được đấy, đoạt mất công chúa nhà này từ lúc nào vậy hả?”

      Hà Thích buồn bực hừ tiếng, ánh mắt vô tội như tỏa ra thứ ánh sáng lung linh, nở nụ cười cực kì thuần khiết, “Vừa mới thôi.”

      Nhã Kỳ vững lại tinh thần, tim đập nhanh cũng dần dần bình ổn, thèm nhìn ai lại ngồi xuống trước bàn máy tính lần nữa, thản nhiên , “Chỉ là cái ôm thôi mà, chẳng lên được điều gì cả.”

      Nhã Tịnh liếc nhìn Hà Thích, nhíu mày, ngừng chút, sau đó cậu lại há to miệng, “Nhã Kỳ, ra Hà Thích chẳng có gì tốt cả, đấy, chị xem đôi mắt hoa đào kia , nhìn thế nào cũng biết là loại chơi bời trăng hoa. Ý của em là, chị vẫn còn .”

      Hà Thích lời nào, tới gần Nhã Kỳ, ngang nhiên sờ mặt , cười vô cùng đắc ý, “Nhã Kỳ, thẹn thùng thế này, có phải em rất kiềm chế đúng ?”

      Nhã Tĩnh hất bàn tay của Hà Thích ra, trừng mắt, “Đừng có động tay động chân, Nhã Kỳ vẫn còn là thiếu nữ đấy.” Ảo não, phiền muộn, 囧 đủ các loại biểu cảm đều hết mặt Nhã Kỳ, , “Hai người có thể ra ngoài lúc được , phiền quá .”

      Nhã Tịnh thấy Hà Thích định , vẫn đứng ì tại chỗ, thế là cậu mạnh mẽ kéo ra ngoài. Nhã Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong chốc lát tìm được cách nào để giải tỏa, vùi thẳng mặt mình vào hai bên cánh tay. nghĩ, có lẽ cả đời này mình thể quên được Hà Thích nữa rồi, người như vậy, để có thể rung động lần nữa với người thứ hai quả là rất khó. vẫn luôn tìm lý do để buông tha Hà Thích nhưng chẳng có cách nào, chỉ cần khẽ dựa gần , nhìn thấy , trong mắt luôn luôn chỉ có mình người đó. Vốn dĩ thể chống lại sức hấp dẫn từ . Có thể là sợ, sợ trong mối tình này mình là người trước họ, cho nên luôn nằm thế yếu. Lần trước khi Hà Thích thổ lộ ra quan tâm là bao, tình cảm phải là hàng hóa, cũng cần phải bố thí hay thử mờ mịt, thể giao hết lòng mình toàn bộ trước mắt chỉ vì người đó cam lòng.

      Mấy năm nay vì , lúc nào cũng chỉ lo được mất, tâm trạng rối loạn vô số lần, nhiêu đó cũng khó chịu rồi. Hôm nay hai người lại xác nhận quan hệ, nhất định thể chịu thua nữa, nếu chẳng may lại thua, thế chắc chắn mãi mãi cũng cách nào quay đầu lại được.

      Nhã Kỳ khát nước quá nên buồn bực ra ngoài rót nước uống, mẹ ra ngoài từ lâu, Hà Thích và Nhã Tịnh chơi đua xe Need for Speed của Wii, hai người chơi vô cùng hào hứng, hết đứng lại đạp chân lên bàn. Hà Thích thấy Nhã Kỳ ra ném luôn tay cầm điều khiển, tay kéo , “Nhã Kỳ, chúng ta ăn kem .”

      Nhã Tịnh bên vẫn còn vừa giẫm vừa nhảy, cậu buồn bã , “Nhã Kỳ à, chị lớn rồi nên tự mình quyết định , nhưng mà chị phải nhớ kỹ, chị vẫn còn là “hoàng hoa khuê nữ” đấy.”

      Nhã Kỳ cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi toét miệng cười, “ ăn kem thôi.”

      Nhã Kỳ theo Hà Thích ra ngoài cửa, vừa xuống tới tầng, Nhã Kỳ nắm lấy góc áo của Hà Thích, “Hà Thích, bị cái gì nhập vào người à? Đột nhiên lại ánh mắt mong chờ chạy tới, còn hành động mập mờ như vậy nữa, làm em vừa mừng vừa lo đấy”.

      Hà Thích vỗ đầu , cười xấu xa , “Đột nhiên cảm thấy em rất đáng , thế thôi.”

      Nhã Kỳ nhếch miệng muốn tiếp, Hà Thích kéo tay tới nơi đỗ xe, nhìn chằm chằm vào nơi hai bàn tay nắm với nhau, khóe môi cong lên kìm nén được, tuy nhiên lúc sau lại bắt đầu khinh bỉ chính mình kiên định.

      Hà Thích chở đến cửa hàng đồ ngọt, Nhã Kỳ , “Em muốn bánh phô mai trà xanh với cốc nước chanh.”

      “Hai bánh phô mai trà xanh, cảm ơn.” Hà Thích với nhân viên phục vụ bước tới, đợi khi người phục vụ khỏi, lại vươn tay ra sờ lên đầu của , “Tóc cắt ngắn rồi, trông đẹp đấy.”

      Nhã Kỳ muốn đẩy tay ra, nhưng tay của Hà Thích lại như thể cố định đầu , hề nhúc nhích, cánh tay trắng nõn xuất thêm vết tay sưng hồng, Nhã Kỳ cố gắng tách tay ra, vẫn ngồi im động đậy, nhìn tay , tiếp tục cong môi cười, Nhã Kỳ tức giận, “Hà Thích, làm vậy thú vị lắm sao?”

      “Ừ, thú vị.” Hà Thích nghiêm trang gật đầu, đúng lúc này nhân viên phục vụ đưa bánh đến, mới rụt tay lại, thêm lần nữa, “Nhã Kỳ, rất nghiêm túc.”

      Tạ Nhã Kỳ cúi đầu ăn bánh, lúc ngẩng đầu lên lại phát Hà Thích vẫn nhìn mình, xấu hổ cúi thấp đầu ngay lập tức, làm Hà Thích bật cười. Tạ Nhã Kỳ cảm thấy bản thân mình lúc này giống như con kiến bị Hà Thích trêu đùa, muốn đứng muốn nhảy đều bị kiểm soát, đột nhiên cũng phát ra, kỳ thầm phải là khổ nhất, mà khổ nhất chính là khi đối phương biết bạn thích ta mà vẫn còn chơi trò mập mờ như vậy.

      Nhã Kỳ sợ nóng, ăn xong cũng định ra ngoài. Vừa lúc có tin nhắn đến, bèn dứt khoát cúi đầu nghịch điện thoại, bỏ qua ánh mắt Hà Thích nhìn chằm chằm vào mình bên đối diện. Sớm biết thế này ra ngoài cùng , ai mà chịu được kiểu nhìn như vậy chứ, cảm giác như kiểu ngồi hàng vạn cây châm vậy đấy. Ngay lúc Nhã Kỳ còn nhắn tin, Hà Thích liền hỏi thăm dò, “Dạo gần đây em đều lên mạng viết về .”

      “Em bận thi, rảnh.” Ngón tay Nhã Kỳ hơi ngừng lại, dường như muốn nhấn mạnh thêm, tiếp, “Hơn nữa cũng chẳng có cái gì hay để viết.”

      Ánh mắt Hà Thích lóe lên tia thất vọng, nhếch môi đua tay cướp lấy điện thoại cầm.

      làm gì vậy?” Nhã Kỳ thở hổn hển, tức giận từ nãy tới giờ cũng bộc phát ra ngoài, lòng rất muốn đánh người rồi. Hà Thích tùy ý liếc xem tên đối tượng mà gửi tin rồi thở dài hơi, “ kiểm tra xem thử em có lưu đúng số thôi mà.”

      Lúc này Nhã Kỳ chỉ hận thể tay cầm cái ly trước mặt đánh cho Hà Thích bất tỉnh luôn, , “Hà Thích quá vô vị.”

      Hà Thích trả lại điện thoại di động cho , cách nghiêm túc, “Lưu rất chuẩn, có thể gọi được rồi.” Khóe môi Nhã Kỳ run rẩy, nắm tay siết chặt, các đốt ngón tay kêu răng rắc, “Hà Thích, đừng ép em.”

      Hà Thích hơi nhếch khóe môi, biết từ lúc nào bắt đầu thích trêu chọc làm cho phát khùng. Trong mắt , Nhã Kỳ vẫn luôn là yên lặng, cứng nhắc bao giờ nổi giận, u trầm lặng, trước mặt vẫn luôn cúi đầu, bướng bỉnh nhếch môi, vì thế hầu như chả bao giờ liếc mắt tới . Vậy mà đột nhiên lại có ngày, phát ra có đôi mắt trong sáng nhất mà từng thấy, lúc tức giận miệng vểnh lên, nhìn cực kì đáng .

      “Ngồi mãi ở đây cũng thấy nhàm chán quá, chúng ta ra ngoài dạo chơi .” Hà Thích xong kéo Nhã Kỳ ra ngoài thẳng, nhiệt độ ngoài trời vô cùng nóng bức, cánh tay Hà Thích vòng quanh vai Nhã Kỳ, nửa ôm vào ngực. Nhã Kỳ liên tục giãy giụa, “Nóng sắp chết rồi, đừng đứng sát vào em như thế.”

      “Em mặc như vậy rồi còn cứ uốn éo lộn xộn trong ngực , muốn sống nữa sao?” Tiếng quát của Hà Thích hơi lớn, cả người Nhã Kỳ cứng đờ, cao giọng gào thét với , “Mặc thế này sao, thế kia thế nào?”

      Hà Thích nhìn từ cao xuống, từ từ đưa tay kéo cổ áo lên chút. Nhã Kỳ lập tức hóa đá, , , , làm cái gì vậy?!

      “Ah ah ah ah ah! Hà Thích, đúng là cái đồ biết xấu hổ!” giẫm mạnh chân lên đôi giày trắng của , vội vàng bỏ chạy. Chân Hà Thích lại dài, bước vài bước đuổi kịp ngay, giữ chặt khuỷu tay, xoay người lại đối diện với mình, mặt dần dần tiến sát, khẽ, “Nhã Kỳ, em đỏ mặt.”

      chết ! Chết ! Chết !” Nhã Kỳ vô thức che kín ngực mình, “Em ghét , cút ngay .”

      ra em cũng ghét đúng ?” Hà Thích nghiêm túc hỏi, nắm chặt lấy như sợ chạy mất.

      cực kì đáng ghét.” cúi thấp đầu, lông mi dài chớp chớp, miệng càng cố chấp.

      Hà Thích tiến lên phía trước bước, ôm vào trong ngực, “Lần trước còn nghĩ là em ghét , sau này mới biết hóa ra nào cũng như thế với người mình thích.”

      “Em…”

      “Em cần gì cả, hiểu!”

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 19: Rắc Rối (3)

      Hà Thích ôm Nhã Kỳ vào lòng, sao thở nổi, mặt toàn là mồ hôi, thế là dứt khoát tựa đầu trước ngực , cọ cọ hai lần chùi hết mô hôi lên chiếc áo sơ mi của người nọ. Lúc Hà Thích buông Nhã Kỳ ra, việc đầu tiên Nhã Kỳ làm là mở to miệng ra để thở, còn việc đầu tiên Hà Thích làm lại là cúi đầu nhìn quần áo và đôi giày của mình, “Nhã Kỳ, em giặt quần áo giúp .”

      Nhã Kỳ nhìn xem thường, “Còn lâu.”

      “Chúng ta mua quần áo đôi , loại kia kìa.” Hà Thích chuyển đề tài rất nhanh, đột nhiên chỉ đôi tình nhân mặc cùng áo T shirt màu vàng size rộng ở cách đó xa.

      “Em thích mặc cái đó, đẹp.” Nhã Kỳ đưa mắt nhìn thử rồi tiếp tục về phía trước, thời tiết hôm nay quá nóng, ra ngoài trời đứng đúng là sai lầm lớn.

      “Đẹp hơn đồ em mặc đó.” Vừa Hà Thích vừa đưa tay tới, nhét dây áo lót bị hở ra ngoài vào trong áo của , lần này, Nhã Kỳ nổi giận mà chỉ muốn khóc thôi, thèm nhìn Hà Thích cái, xoay người rời , “Em muốn về nhà.”

      Hà Thích bước nhanh đuổi kịp, theo bên cạnh , “Mới đó về rồi à? Thời tiết nóng quá hả em, buổi tối mình ra ngoài chơi nhé?”

      Nhã Kỳ tăng tốc độ về phía trước, những ngày tháng sau này đúng là sống nổi mà! Khi Nhã Kỳ về tới nhà, Nhã Tĩnh ngồi xem ti vi, thấy Nhã Kỳ trở lại thở phào nhõm, “Tên kia để chị trở về hả?”

      Nhã Kỳ sâu xa , “ ấy ở phía sau đó.”

      Hà Thích cười híp mắt bước ra từ sau lưng Nhã Kỳ, khóe môi chứa đôi ý cười, “Tớ sợ Nhã Kỳ ở bên ngoài nóng quá nên đưa ấy quay trở về.” Vừa vừa đến trước mặt Nhã Tĩnh, chỉ vào quần của mình, “Cậu nhìn Nhã Kỳ , dã man quá, quần này tớ mới mua bị ấy đá đen thùi lùi, còn có giày của tớ cũng bị bẩn rồi này, cũng may hôm nay ấy mang dép.”

      Nhã Tĩnh cười lạnh tiếng, “Đáng đời.” Cậu vừa vừa nghiêng đầu với Nhã Kỳ vào phòng vệ sinh, “Nhã Kỳ, sau này chị cần khách sáo với tên kia. Nên đánh đánh, cần chửi cứ chửi.”

      Nhã Kỳ cũng thèm đáp lại, tắm rồi thay chiếc áo sơ mi đen và quần jean bảy tấc ra, còn áo ba lỗ gì gì đó, bao giờ mặc nó trước mặt Hà Thích nữa.

      Hà Thích thấy Nhã Kỳ đổi sang bộ quần áo khác rồi rót nước uống, cũng giả vờ cùng ra rót nước, thấp giọng xích lại gần , “ ra bộ quần áo kia cũng đẹp lắm.” Sắc mặt Nhã Kỳ ửng đỏ, theo bản năng đạp chân cái, lòng bàn chân mềm mại của đạp lên lưng bàn chân , trợn mắt , “ ra chỗ khác.”

      Hà Thích nhếch miệng câu nào, cầm ly uống nước. Có kiểu người, ngay cả uống nước cũng hấp dẫn như thế, gò má góc cạnh, cằm khẽ ngẩng lên, ngón tay thon dài và nét cười nơi đáy mắt, Nhã Kỳ bất giác lại nhìn thêm mấy lần.

      Nhã Tĩnh quăng điều khiển từ xa , nhìn lướt qua bên này, “Hai người vô lại quá đấy, xem em chết rồi hả, kiềm chế đừng có liếc mắt đưa tình nữa được ?”

      “Chị liếc mắt đưa tình với ta…” Nhã Kỳ trừng mắt nhìn cậu.

      “Chứ sao phải tránh vào góc kề tai thầm to làm gì?”

      Hà Thích , “Kề tai thầm to sao?” Sau đó cúi đầu xuống cắn vành tai của Nhã Kỳ cái, Nhã Kỳ kinh ngạc đến ngây người, hắt nửa ly nước còn lại lên mặt cậu.

      Nước chảy xuống cánh mũi, gò má, cằm, Hà Thích thoáng sửng sốt rồi bật cười nhéo mặt Nhã Kỳ cái, “Em nghịch quá.”

      Nhã Kỳ để ly xuống, xoay người trở về phòng. Hà Thích nhìn theo bóng lưng của , than thở với Nhã Tĩnh theo cách đầy ý tứ sâu xa, “Hình như ấy lại xấu hổ rồi.”

      “Xấu hổ cái đầu cậu ấy, cậu đùa giỡn quá đáng rồi đó!”

      “Nhã Tĩnh, tớ cho cậu mượn máy chơi game của tớ đấy.” Hà Thích tới bàn uống trà trước mặt lấy khăn giấy lau sạch mặt, chuyện như là thương lượng.

      Nhã Tĩnh liếc nhìn rồi lạnh nhạt trả lời, “ phải từ xưa tới nay cậu bao giờ cho người khác mượn đồ sao?”

      “Phải lấy lòng em vợ tương lai mà.”

      Nhã Tĩnh dứt khoát đáp, “Tớ này Hà Thích, cậu đừng có mà biết xấu hổ! Ở nhà tớ ăn cơm trưa thi thôi , lẽ còn muốn ăn luôn cả bữa tối nữa à?”

      Hà Thích dựa vào ghế salon, cả người thả lỏng, “Dì rất thích tớ nên để ý đâu.”

      Nhã Tĩnh đứng dậy về phòng, lắc đầu than thở, “Bệnh thời kỳ cuối, thuốc nào trị được, tớ cũng về phòng đây.”

      Hà Thích bị cặp sinh đôi này khinh bỉ, mình ngồi ghế salon buồn chán đổi kênh liên tục, trong lòng lại nghĩ có cách nào để kéo Nhã Kỳ ra chuyện đây. Lúc nào cũng trêu chọc, đùa giỡn , khiến tức giận mãi cũng phải chuyện tốt. Đúng lúc đó, Nhã Kỳ đột nhiên chạy từ phòng mình ra, còn chưa kịp gọi lại nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, Hà Thích đứng chỗ thở dài. suy nghĩ lúc nào mới quay lên, thấy hì hộc chạy về, trong tay ôm thêm túi đồ chuyển phát nhanh, lấy kéo từ trong ngăn tủ của bàn trà cắt túi đồ đó ra, từng gói đồ ăn vặt rơi vãi. Nhã Kỳ nhặt dưới đất lên mấy gói rồi ném cho Hà Thích, “Cho này.”

      Hà Thích mở túi hồ đào ra nếm thử, “Mùi vị tệ.” Lúc ngẩng đầu lên, Nhã Kỳ moi hết mấy gói đồ ăn vặt ra ngoài, nhét bao bì chuyển phát nhanh vào thùng rác, Hà Thích thấy định quay về phòng vẫy tay gọi lại, “Em tới đây chút .”

      Nhã Kỳ khó hiểu nên tới, Hà Thích lại , “Cúi đầu thấp xuống.”

      Nhã Kỳ hơi nhíu mày bướng bỉnh nhìn , khuôn mặt người kia chẳng có ý tốt tí nào, đôi môi hơi cong lên, làm tim đập rộn, nhưng mặt vẫn thờ ơ như có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng quay lưng lại.

      Hà Thích nhân cơ hội đó vội nắm lấy tay , kéo ngồi xuống bên cạnh mình, “Cùng nhau xem ti vi , có vẻ hay đó.”

      Nhã Kỳ ngồi trong phòng cũng bực bội đến phát chán, thế là dứt khoát ngồi xuống luôn, cầm gói đồ ăn vặt xích sang bên cạnh chút, cách xa Hà Thích.

      Hà Thích lại lơ đãng nhích lại gần, cầm gói đồ ăn vặt khác, “Em mua ở đâu đấy, ăn rất ngon, Taobao à?”

      “Chu Thăng Thăng mua cho em.” Nhã Kỳ từ tốn đáp lời, nhét thêm miếng hồ đào cho vào miệng.

      Hà Thích ồ lên tiếng có biểu cảm gì, mắt vẫn rời khỏi ti vi hay trêu đùa Nhã Kỳ thêm gì nữa.

      Xem ti vi lúc, Nhã Kỳ cảm thấy bầu khí lúc này được ổn lắm. cầm mấy túi quà vặt vào phòng cho Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh cầm lấy nếm hai miếng, “Thăng Thăng cho hả, chị lấy gì để đáp trả?”

      Nhã Kỳ suy nghĩ hồi, “ phải dì mang quà ăn vặt từ Nhật Bản về mình vẫn chưa ăn hết đó sao, lát em mang chuyển phát nhanh .”

      “Bên ngoài kia có bức tượng Phật lớn đó, làm thế cũng hơi khó xử à, chị tính thế nào?” Ngón tay Nhã Tĩnh lướt nhanh bàn phím, vừa chơi vừa vô thức hỏi .

      Nhã Kỳ thoáng dừng lại, “Nếu , chị ở đây ra ngoài nữa nhé?”

      được, phòng em , chứa đủ ba người. Chị thấy em tốt , để lại gian riêng cho hai người. Em cũng biết chị bực bội với , thôi ra ngoài chơi với .”

      “Nhã Tĩnh… Em muốn sống nữa hả?” Nhã Kỳ vòng tay quanh cổ Nhã Tĩnh, .

      “Chị, đừng hại em, là thời điểm quan trọng đó.” Mặt Nhã Tĩnh tái nhợt, “A a a a, em kịp thêm máu, Nhã Kỳ, chị tha cho em ! Em xin lỗi, em sai rồi được à?”

      Nhã Kỳ hừ tiếng, buông cậu ra rồi ra ngoài cửa. Đến lúc đó mới phát là, Hà Thích ăn sạch đống quà vặt của , chỉ còn lại toàn là bịch . = =!

      Nhã Kỳ liếc thấy trong tay vẫn còn bịch, vội vàng chạy tới đoạt lấy, nhưng động tác của Hà Thích vẫn nhanh hơn bước, đưa gói đồ ăn vặt lên cao, “ cho em đâu, tới lấy , tới lấy …”

      “Ngây thơ…” Nhã Kỳ nghiêm mặt nhìn , đột nhiên xông tới, ôm lấy cổ chọc lét, “Ai bảo ngây thơ này, ngây thơ này…”

      “Ấy, đừng đừng… Ha ha, đừng…” Hà Thích sợ nhất là bị nhột, sau khi Nhã Kỳ vô tình biết được chuyện này, vẫn muốn có lúc nào đó mình chọc lần nhưng mà chưa có dịp. Lần này nhất định phải chọc lét ấy cho bõ ghét! Hà Thích muốn đẩy Nhã Kỳ ra, nhưng lại bám lấy như dính chặt, đúng lúc nghiêng người ngã xuống, vẫn cứ nhất quyết chị buông tay.

      Đến khi Nhã Tĩnh nghe có tiếng động bên ngoài, ra khỏi cửa thấy Nhã Kỳ đè lên người Hà Thích, hai tay vòng cổ , như kiểu bắt nạt người kia… còn Hà Thích luôn mồm la hét, “Đừng, đừng…”

      “Má ơi, đây là thời đại nào rồi, nên mạnh mẽ như vậy chứ…” Nhã Tĩnh che mắt, nhìn lén cảnh “hoạt sắc sinh hương” của hai người họ từ kẽ ngón tay.

      Nhã Kỳ ối tiếng rồi bò xuống từ người Hà Thích, giật gói quà vặt cuối cùng tay vừa lau hết mồ hôi mặt, giờ phút này cả người Hà Thích cũng bối rối, ngơ ngác che phần cổ của mình, mặt đỏ bừng hết cả, khóe mắt lại còn có hơi nước. Nhã Kỳ từ cao nhìn xuống, sau đó nhếch cằm xoay người rời , “Hừ! Dám đấu cùng em à!”

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 20: Rắc Rối (4)

      Sau hai ngày kể từ khi Nhã Kỳ và Hà Thích lăn lộn sàn nhà, thấy Hà Thích thời gian.

      “Nhã Kỳ, chị đúng là sát trai!” Hôm nay lúc ăn sáng, Nhã Tĩnh với Nhã Kỳ như vậy.

      Nhã Kỳ cúi đầu ăn cháo thịt trứng muối ngẩng đầu lên nhìn cậu, gì.

      Nhã Tĩnh tiếp, “ Hà Thích cân được cả đám con trai mà chị lại khiến cậu ấy lặn mất tăm, chậc chậc.”

      Nhã Kỳ vẫn lặng thinh gì như cũ, Nhã Tĩnh cười hắc hắc, “Nhã Kỳ, chỉ phải nhớ mình là chưa chồng. Sau này em thể để hai người ở mình nữa, tránh lại xảy ra chuyện, mạnh mẽ quá cũng phải chuyện tốt.”

      Sắc mặt Nhã Kỳ vẫn thờ ơ, đạp cho cậu cái.

      “A~”.

      Gần trưa, nhận được điện thoại của Lăng Nhược Uẩn muốn hẹn mình ăn cơm trưa. Nhã Kỳ trở về phòng thay quần áo, cầm dù che nắng chuẩn bị ra khỏi cửa. Nhã Tĩnh gọi lại, “Này, em vừa mới làm cơm xong, chị ở nhà ăn à?”

      Nhã Kỳ nhếch môi cười lại, “Em tự ăn , chị ăn ở ngoài.”

      “Em cùng chị.”

      được, chị với bạn học.”

      “Con trai à?”

      Nhã Kỳ cúi đầu mang giày, bỏ qua lời cậu hỏi rồi xoay người chạy ra khỏi nhà. nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm bộ ra trạm xe buýt. Chưa rời khỏi nhà mấy bước nghe thấy tiếng còi xe ngừng. Khu nhà ở đây cấm bấm còi, Nhã Kỳ hơi cau mày nhìn về phía phát ra tiếng còi xe, đó phải là Hà Thích sao?

      Nhìn thấy , tốc độ sải bước của càng nhanh hơn, xe Hà Thích sát ngay bên cạnh, vươn đầu ra tháo kính mắt xuống, “Em đâu thế, đưa em .”

      cần đâu, em còn có việc…” Nhã Kỳ cười khẽ, nụ cười có đôi phần gượng gạo.

      Hà Thích tò mò nhướn mày, “Việc gì?”

      liên quan gì đến cả.” Nhã Kỳ sợ Hà Thích xuống xe bắt mình lại nên chạy nhanh tới trước. Đúng lúc này, nhìn thấy ở khúc quanh phía trước có chiếc xe màu đen quen quen từ từ quẹo lại về hướng này, đó là xe của Lăng Nhược Uẩn. Nhã Kỳ ngây người ngay tại chỗ. Đây là lần đầu tiên thấm thía thế nào là “Tình thế khó xử”.

      Lăng Nhược Uẩn dừng xe lại, mở cửa bước xuống rồi khẽ cười với Nhã Kỳ, , “ thôi.”

      Vốn Nhã Kỳ hẹn trước với nên cứ thế sang hướng bên đó, nhưng mà vẫn luôn cảm thấy người đằng sau lạnh lùng nhìn mình. Ngay lúc Nhã Kỳ còn chưa tới bên cạnh Lăng Nhược Uẩn, Hà Thích bước tới, tay dễ dàng cầm lấy bàn tay nắm dù của , kéo ngược lại quay về phía mình. Hà Thích cúi đầu, đôi mắt sau kính mát biết có vẻ gì đây, tay còn lại vươn ra nhét chai nước suối vào tay kia của , , “Ra ngoài chơi với bạn à, chơi vui vẻ nhé, đem nước theo này, nếu có khát uống.”

      lười biếng đứng trước mặt rồi vươn tay ra xoa đầu, chỉnh mái tóc của cho gọn lại, “ ra ngoài đừng nghịch ngợm quá nhé, cẩn thận kẻo bị cảm nắng, em nhớ về sớm chút, ở nhà đợi em.” Khỏi giọng của mờ ám đến mức nào, vừa vừa cúi đầu cốc đầu cái, động tác tự nhiên quen thuộc, sau đó thoải mái xoay người bước lên xe, rời .

      Nhã Kỳ cầm chai nước suối ngây người ngay tại chỗ, đôi mắt trừng to, môi mím chặt, như thể biết phải làm sao.

      Nhã Kỳ dừng chút rồi xoay người lại, gần như dám nhìn vẻ mặt của Lăng Nhược Uẩn. May mà Lăng Nhược Uẩn mở lời trước rồi vẫy gọi , “Nhanh tới đây, bên ngoài nóng lắm.”

      Nhã Kỳ bước nhanh về phía cậu, lên xe, trong xe mở điều hòa, thổi tan mô hôi mặt , nhưng trong lòng hề thoải mái.

      “Em muốn ăn ở đâu?” Lăng Nhược Uẩn cười hỏi . Nhã Kỳ nhìn về phía , sắc mặt thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      “Lái xe từ đây ra ngoài, quẹo trái phía trước có nhà hàng, ăn cũng ngon lắm.” Nhã Kỳ xong nhìn chai nước cầm trong tay lúc, thấy cũng hơi khát nên bèn mở nắp uống mấy ngụm. Bữa cơm có nhiều món phong phú với ít thức ăn, vốn Nhã Kỳ muốn trả tiền nhưng lại bị Lăng Nhược Uẩn giành trả trước. Lúc ăn cơm, Lăng Nhược Uẩn gọi cho Nhã Kỳ ly nước lạnh, thỉnh thoảng lại chuyện trò đôi câu.

      Đột nhiên Lăng Nhược Uẩn hỏi , “Em thích cậu ấy sao?”

      Nhã Kỳ kinh ngạc nhìn , ngay sau đó lại bình tĩnh cúi đầu, “Vâng, thích.”

      Môi Lăng Nhược Uẩn nở nụ cười lớn hơn, “ cũng thích em.”

      “Em xin lỗi.” Mắt Nhã Kỳ cúi xuống, lông mi khẽ run run, “Chỉ cần ấy vừa xuất , trong mắt em chỉ có mình ấy.”

      Lăng Nhược Uẩn nhét miếng khoai tây vào miệng mình, “Dù sao cậu ta cũng có nhiều thời gian ở đây như tớ.”

      Thiếu chút nữa là Nhã Kỳ bị sặc, ho khan mấy tiếng rồi mới từ từ , “Nhược Uẩn, em thấy chúng ta làm bạn hợp hơn.”

      như thế chỉ là lừa mình dối người thôi, vẫn muốn thử thêm chút nữa.” cúi thấp đầu, nụ cười bên môi dần nhạt, có mấy phần miễn cưỡng.

      “Em no rồi, em về trước”. Thực ra Nhã Kỳ cũng thấy rất mâu thuẫn, lúc ở cạnh bên Lăng Như Uẩn cũng thấy rất vui, ấy chưa từng ép buộc chuyện gì. Nếu như… mà cũng chẳng có nếu như, trong lòng cất giấu người, sâu sắc, cho nên có lẽ ai có thể bằng được.

      Lăng Nhược Uẩn đưa về nhà, ngẩng đầu lên nhìn phương hướng nhà , rất muốn muốn lên nhà ngồi lát, nhưng cuối cùng lại kìm lại được, lầu còn có người khác, muốn nhìn thấy tình cảnh lúc nãy nữa, tóm lại là tương lai còn dài.

      Nhã Kỳ nhìn thấy xe của Hà Thích dưới lầu, trong lòng cũng đoán Hà Thích vẫn còn ở nhà mình, lòng thình thich nhảy lên, có chút gì vui vẻ. Cho tới bây giờ thể phủ nhận mỗi lần nhìn thấy Hà Thích mình đều vui vẻ. Nhấn chuông, là Hà Thích ra mở cửa, dựa vào cửa khoanh tay nheo mắt nhìn đổi giày, lười biếng , “Về nhanh vậy, sao chơi thêm lúc nữa ?”

      “Ăn no về.” Nhã Kỳ tùy ý trả lời câu, thay giày xong đứng lên, Hà Thích đưa tay ra ngăn lại, “Em về về sao?”

      “Đây là nhà em chứ có phải nhà đâu, đến cứ đến đấy thôi.” Nhã Kỳ phản kích, đẩy mạnh người ra bên ngoài. Hà Thích vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn lạnh giọng, “Có chỗ dựa rồi nên hung dữ thế à?”

      Nhã Kỳ thả ra, hừ tiếng, chưa được mấy bước Hà Thích vòng tay quanh cổ , hơi chặt. Mặc dù trong nhà có điều hòa nhưng với khí trời thế này mà dính sát vào nhau cũng khó mà chịu nổi, “Hung dữ như vậy tốt đâu, cần phải giáo dục cái ”.

      “A!” Nhã Kỳ bị buộc phải ngước đầu lên, chống lại cặp mắt phượng mỉm cười chúm chím, chân đá về phía sau, thụi khuỷu tay ra sau, “Cút ngay, cút ngay, cút ngay!”

      “Lại tức giận rồi, sao lại tức giận chứ?” Hà Thích vui vẻ cười, môi cong lên vừa uốn éo người né tránh từng đòn đánh của , vừa chìa tay ra nhéo khuôn mặt người kia vẫn còn tức giận, “Con nên bạo lực quá, biết , con nên dịu dàng ít , đoan trang, hiền lành.”

      “Dịu dàng ít , đoan trang, hiền lành, tìm tiên nữ .” Nhã Kỳ thẹn quá hóa giận, thấy dựa gần như vậy, há miệng muốn cắn vào cái mũi của .

      “Ơ ơ ơ, làm gì vậy, muốn hôn khó thế à, coi chừng gãy cổ.” Nhã Tĩnh muốn phá đám hai người này, nhưng cũng vì cậu nhìn nổi nữa, mở cửa ra nhìn hai người bọn họ, “Tách ra, tách ra, ban ngày ban mặt mà ôm nhau làm gì thế?”

      Nhã Kỳ chui ra từ trong ngực Hà thích, tóc loạn hết cả lên. trợn mắt nhìn Hà Thích, “Bệnh thần kinh.”

      Hà Thích với Nhã Tĩnh, “ bé này thiếu dạy bảo quá, để tớ mang về nhà .”

      Nhã Tĩnh sợ hãi nhìn Hà Thích lượt, vội vàng kéo Nhã Kỳ quay về phòng, “Em tớ, tớ tự mình dạy, cho cậu để cậu làm khổ chắc, cậu tìm tiên nữ của cậu .”

      Hà Thích đứng yên tại chỗ lúc, cảm thấy thần kinh mình có vấn đề rồi, nhếch môi cười tự giễu. mở cửa phòng Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh ngồi chơi máy vi tính, Nhã Kỳ rảnh rỗi ngồi bên nhìn cậu, thấy Hà Thích vào đề phòng nhìn , Hà Thích tùy ý ngồi cạnh , đột nhiên lại cầm tay lên như có chuyện gì, “Ngón tay em đẹp .”

      “Phì, Hà Thích, tinh hoa lưu manh cậu học được mười phần rồi đó.” Nhã Tĩnh thở dài hơi.

      Nhã Kỳ rút tay mình về, trợn mắt nhìn Hà Thích, “Hà Thích, càng ngày càng đáng ghét.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :