1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chua Ngọt - Cửu cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 10: Ngại Ngùng (1)

      Hà Thích hiểu rằng, sau khi chuyện năm đó lộ ra, thêm cả quả bóng rổ ném vào đầu giải thích được, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ấn tượng của trong lòng tụt dốc phanh. Nhưng mà tình cảm đơn phương với người lâu như thế bỏ có dễ dàng vậy đâu.

      Khuyết điểm của bày ra trước mặt, trong lòng lại có giọng khác kêu gào phủ quyết nó ngay .

      Vừa nãy Hà Thích ôm cái, bây giờ còn chịu trách nhiệm với , khuôn mặt đờ ra phản ứng, nhưng trong lòng lại kìm nén được tro tàn bùng cháy lên.

      Chú Hà là người hiếu khách và hào phóng, chú gọi rất nhiều món ăn đặc sản ở quán này, giá hề rẻ nhưng chú chẳng bận tâm. Vốn chú Hà còn muốn ngồi xuống ăn chung cùng mọi người, nhưng cuộc điện thoại lại kéo chú luôn, trước khi chú còn dặn dò Hà Thích phải chiêu đãi đàng hoàng chút.

      Lúc chú Hà , Nhã Tĩnh và Nhã Kỳ cũng thấy thoải mái hơn trước nhiều, nhưng đột nhiên trong phút chốc ba người lại chẳng có gì để , cứ cúi đầu cặm cụi ngồi ăn. Nhã Kỳ ăn được mấy miếng thấy no rồi, dựa vào ghế salon, nhìn chằm chằm mấy món ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phần tóc mái rũ thấp của người đó, hành động trong lúc lơ đáng đó gần như trở thành thói quen của mất rồi.

      Hà Thích ngồi đối diện với , đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Em có muốn gọi thêm món ngọt tráng miệng ?”

      Nhã Kỳ bất ngờ đối mặt với đôi mắt sáng trong của , lòng buốt lạnh, lắc đầu: “Em ăn”.

      “Còn đau ?”

      dừng chút rồi thoải mái đáp: “Vẫn ổn”.

      Dưới dạy dỗ của ông nội Hà vốn là quân nhân, từ Hà Thích hiểu thế nào là chịu trách nhiệm. Chỉ cần làm sai chuyện gì, chắc chắn chối bỏ, ngày thường lúc học cũng từng gây ra ít rắc rối, và cũng chính tự chịu trách nhiệm với bất cứ việc gì. Nhưng chỉ lời quan tâm như thế lại khiến Tạ Nhã Kỳ bắt đầu nghĩ lung tung.

      Ăn cơm xong, Nhã Tĩnh hỏi Nhã Kỳ: “Về nhà nhé?”

      “Ừm”.

      Hà Thích với Nhã Kỳ: “Nhớ nghỉ ngơi đấy”.

      Nhã Tĩnh vô thức nhìn về phía Nhã Kỳ, thấy cúi đầu gật gật, sắc mặt vẫn trắng nõn như trước nhưng vành tai lại đỏ ửng cả lên, cậu tức giận trừng mắt nhìn : “Em mình mình tự biết chăm sóc, cậu khỏi phải lo”.

      Hà Thích chỉ cười cong môi, đường nét sắc sảo đó vẫn quay về phía , hề ái ngại. Nhã Tĩnh từ chối khéo lời cầu đưa hai người về nhà của Hà Thích, taxi chạy đầy đường kìa, tự về được chắc? Sau khi Nhã Tĩnh kéo Nhã Kỳ ngồi vào xe taxi, nụ cười bên môi cậu cũng nhạt ít, cậu chế nhạo: “Nhã Kỳ, chị bỏ được hả?”

      Nhã Kỳ câu nào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt vẫn ửng hồng đôi chút, gật đầu rất mạnh.

      “Thế mà vẫn thích?”

      quay gáy về phía cậu, lại gật đầu, mạnh mẽ hơn lần trước.

      thích Chu Thăng Thăng hả?”

      Lần này Nhã Kỳ phản ứng lớn hơn nhiều, quay lại gào với cậu: “Tạ Nhã Tĩnh, nếu em thừa nước đục thả câu chị nhận đứa em trai như em nữa”.

      Về đến nhà, Nhã Kỳ nghiêm túc nghỉ ngơi , đâu cả, cả ngày chỉ ở nhà ăn ngủ. Bởi vì có khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Hà Thích, lại muốn viết thêm chút gì đó. Lúc tình cảm được hiểu , lúc bị từ chối, lòng đau đến mức thở được, nhưng giờ khi nhớ lại ngày kia, tâm trạng cũng phai nhạt nhiều. Có lẽ những trắc trở đó khiến bạn bè mạng bình luận thêm rất nhiều, có an ủi, có động viên, có cả những người quan tâm hỏi xem tâm trạng bây giờ thế nào rồi.

      Tâm trạng à? biết ấy có thể đọc từng bình luận ở chỗ này hay , nhưng biết mỗi ngày vào đây xem chút. “Có lẽ thầm lâu như thế xuất phát từ thói quen, thích lâu quá cho nên tôi cũng quên mất tại sao mình thích ai, Đột nhiên ngừng lại chắc chắn vẫn thích như quán tính. Nhưng rồi dần dần, vào ngày nào đó biến mất khỏi lòng tôi. Nếu từ trước đến nay ấy chưa từng vì tôi mà dừng lại, tại sao tôi cứ phải ngước mắt nhìn từng giây từng khắc?”

      Hà Thích đọc được đoạn văn này vào tuần sau đó. Load chủ đề này cũng trở thành thói quen của , thói quen theo thời gian hạn định, thỉnh thoảng là tuần, có khi là tháng. Có lúc quên , có khi nhớ tới, sau đó lại kìm được muốn xem tâm của bé kia, có phải lại thích nhiều hơn chút hay quên rồi?

      Kéo xuống từng chút , mỗi bình luận đều đọc rất kĩ. Trong đôi mắt dài thấp thoáng vệt sáng chói lòa, bên môi cong thành ý cười thỏa mãn, ai biết là ai, nhưng lại có rất nhiều người ủng hộ. nghĩ có lẽ công đầu thuộc về lối hành văn của Tạ Nhã Kỳ, hoàn mỹ quá mức. Mãi đến khi chuột đưa tới phía câu đó – Nếu từ trước đến nay ấy chưa từng vì tôi mà dừng lại, tại sao tôi cứ phải ngước mắt nhìn từng giây từng khắc?

      Nụ cười bên môi cứng đờ, sau đó lại lặng lẽ nhếch lên.

      Ngón tay dài sạch gõ lạch cạch bàn phím, đánh đoạn rất dài nhưng rốt cục lại đăng tải, tay cầm lấy điện thoại ném bừa ở bên.

      “Alo?” Lúc Tạ Nhã Kỳ nhận được điện thoại của Hà Thích, cảm giác trong lòng rất khó để hình dung, dường như là ấn vào phím nghe ngay lập tức, rất sợ tiếng vang sau đó dừng lại tức . Tay đặt lên trái tim mình, từ từ vuốt ve trái tim nhảy loạn trong lồng ngực, rồi câu ngay sau đó, cả người lại dần bình tĩnh lại.

      đau đầu nữa chứ?” Hà Thích tựa lưng vào ghế, nhìn câu của màn ảnh, hơi chói mắt.

      đau nữa rồi”.

      Nhã Kỳ trả lời xong lại thoáng dừng chút: “Em yếu vậy đâu, hơn nữa cũng cố ý”.

      “Em làm gì thế?”

      Nhã Kỳ nhìn màn hình vi tính, bên là tình hình biến động của cổ phiếu, trong mắt lúc này lại tỏa ra những ánh sáng lung linh, có vẻ tự tin tràn ngập, môi khẽ cong lên: “Chơi game”.

      “Chơi trò gì?”

      “….Thực vật đại chiến cương thi”.

      “….”

      “Nếu có chuyện gì em cúp máy nhé”. Nhã Kỳ nhìn cửa bị đẩy vào, trong tay mẹ bưng thêm chén canh, nghe đối phương gì nên cúp máy thẳng luôn.

      Đầu bên kia Hà Thích nắm chặt điện thoại, tiếng tắt máy lại khiến hoảng hốt, vừa nãy muốn gì với ấy nhỉ, pháo hoa đêm giao thừa?

      “Kỳ Kỳ à, gọi điện với bạn hả?” Nếu mà ở nhà, thỉnh thoảng mẹ làm mấy món ăn cho , mỗi bữa đều ăn rất ít, cho nên mẹ mới sợ bị đói.

      “Dạ”. Tạ Nhã Kỳ gật đầu, “Bạn chúc năm mới vui vẻ ạ”.

      “Con ăn được cũng sao, uống nhiều canh chút. Chờ lát nữa bảo Nhã Tĩnh dẫn con ra quảng trường xem pháo hoa nhé”.

      “Vâng”. Tạ Nhã kỳ gật đầu. Mẹ vừa mới ra ngoài, Nhã Tĩnh gửi QQ cho ngay: “Nhã Kỳ, chị có muốn tới nhà Hà Thích ?”

      “Tới nhà ấy làm gì?” Tạ Nhã Kỳ uống hớp canh, đáp lại.

      “Xem pháo hoa ở tầng chót nhà cậu ấy đẹp lắm đấy, ở trong nhà mà. Trời lạnh thế này mà quảng trường lại chật kín người. Lần trước em có với cậu ấy lần, vừa nãy cậu ấy hỏi em, chị có muốn ?”

      , nhưng mà nhà ấy ăn tết mình tới có ngại ?”

      “Ba mẹ cậu ấy ở nhà, chỉ có mình Hà Thích thôi, chị nhanh thay quần áo , em bảo cậu ấy tới đón”.

      “Được”.

      “Chị xem em giỏi ?”

      “Biến!”

      “Nhớ cho em trai tiền mừng tuổi nhiều nhiều vào đó”.

      “…”

      Nhã Kỳ đứng dậy thay quần áo, mở tủ đứng chọn hồi lâu, chọn tới chọn lui, cuối cùng lại lấy chiếc váy bó mẹ mua ở HongKong về, màu hồng nhạt nên rất tôn màu da, ngẫm lại lại đặt nó xuống, đổi sang bộ đồ nhung dày, quàng thêm chiếc khăn lông dài thượt. sợ lạnh, mà mùa đông ở thành phố W lại lạnh lẽo cực kì.

      vừa thay quần áo rồi ra khỏi phòng, Nhã Tĩnh cũng đẩy cửa ra, nhìn cười mở ám.

      Hai người xuống lầu, xe Hà Thích dừng ở dưới đó. Vốn Nhã Kỳ muốn gì đấy nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cảm xúc của Hà Thích lại nuốt vào trong. quàng khăn quàng cổ thêm mấy vòng, nửa gương mặt đều núp hết vào trong, chỉ chừa đôi mắt đen như mực.

      “Người em à, cậu phải hiếu khách chiêu đãi bọn mình rượu ngon thức ăn ngon đấy nhé”. Nhã Tĩnh cười hì hì quay lại với Hà Thích.

      “Rượu ngon có, nhưng mà đồ ăn mình nấu bị nát hết vẫn còn đống to, cậu có ăn ?”

      Nhà Hà Thích ở khu phồn hoa náo nhiệt nhất, trước mặt là quảng trường lớn, giá phòng ở đây cũng bị độn lên trời. Bình thường chẳng biết Tạ Nhã Kỳ tính toán cái gì, nhưng mà khi suy nghĩ nữa, đầu óc bắt đầu rơi vào lạc như vào cõi thần tiên, đợi đến khi hoàn hồn lại, nghe Hà Thích ở khu này có hai căn nhà, căn ở lầu sáu, căn ở lầu chóp. Sau khi Nhã Kỳ dạo hai căn nhà chút, trang trí bên trong đều giống nhau như đúc, phong cách và khéo léo, nhưng lại có phần hiểu lắm.

      Hà Thích giải thích: “Ba mẹ mình , sau này nếu mình lấy vợ chọn căn, căn còn lại bố mẹ ở. Trang trí giống nhau để sau này quen thuộc hơn”.

      Đúng lúc đó, Tạ Nhã Kỳ nhìn chằm chằm bức tranh treo phòng, còn Nhã Tĩnh lại đưa mắt nhìn , Nhã Kỳ tàn nhẫn lườm cho cậu cái, có lúc cậu em trai này đúng là đáng ghét quá . Haiz.

      “Lên tầng cao nhất , có mấy món biết nguộn chưa”.

      Chương 11: Ngại Ngùng (2)

      Ba người lên tầng cùng, Hà Thích lấy chìa khóa mở cửa, mùi thơm của thức ăn tràn ngập cả căn phòng. Nhã Tĩnh chậc lưỡi hai tiếng, nhìn quanh bốn phía, “Đây là lần đầu tiên tớ tới nơi này đấy, nhưng nhà ông nội cậu vẫn rộng hơn.”

      “Ừ, khi còn bé tớ vẫn sống ở đấy. Nhưng mà hai ngôi nhà thể so sánh với nhau được, nơi là biệt thự kiểu cổ, nơi là căn hộ chung cư”. Hà Thích lấy hai đôi dép bông trong tủ giày ra, “Bây giờ dùng cơm luôn hay chờ lát nữa?”

      “Tớ vào nhà vệ sinh ”. Nhã Tĩnh đổi dép rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, để lại Nhã Kỳ và Hà Thích ở trong phòng. Trong lúc Nhã Kỳ nhìn ngó loanh quanh, Hà Thích sang phòng bếp, tùy tiện chỉ căn phòng , “Nhìn từ phòng này có thể thấy pháo hoa quảng trường đấy, em mở lò sưởi trong phòng lên chút nhé!”

      “Vâng”. Nhã Kỳ đáp lại, mở đèn bước vào phòng, mới đầu còn biết đây là phòng của ai, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc áo mà Hà Thích vừa mặc được vắt lên ghế, trong lòng mới hiểu. Căn phòng này được trang trí chủ yếu theo tông màu xanh nhạt, màu sắc này giống hệt như màu của chiếc áo khoác khi nhìn thấy lần đầu tiên. Bởi vì cửa phòng đóng, quan sát phòng ngủ của chút e dè, bàn tay bất giác vỗ lên mặt giường mềm mại, hiểu trong lòng nghĩ gì mà lại ngồi lên giường rồi nhún nhún hai cái.

      Vừa lúc đó, Tạ Nhã Kỳ bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân nhàng tới, vội vàng đứng lên, chạy đến chỗ cửa sổ bằng tốc độ nhanh nhất, giả vờ như ngắm pháo hoa ở bên ngoài.

      Lúc cửa mở ra, nghe thấy giọng của Hà Thích vang lên sau lưng mình, giọng thản nhiên lại mang theo đôi chút vui, “Em vừa nhảy giường đấy hả?” Gần như Tạ Nhã Kỳ dán chặt mặt mình lên ô cửa sổ lạnh như băng để giảm bớt nhiệt độ tăng cao khuôn mặt của mình, hờ hững trả lời, “ có.”

      thích người khác đụng vào đồ của mình, biết. Nhưng bị bắt ngay tại trường như thế này đúng là xấu hổ, vừa rồi chạy nhanh quá, ga giường nhăn nhúm còn chưa kịp sửa lại.

      cửa sổ phản chiếu hình bóng của Hà Thích, cảm giác bước tới gần, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc. Cổ tay đột nhiên bị xiết chặt, ngẩn người, thứ cảm giác khó tả lan tràn khắp toàn thân, trong phút chốc quên cả hô hấp, bản năng lại nghĩ, có lẽ nào xuất kì tích rồi . Lúc xoay người lại, tay Hà Thích cũng buông ra, nước da như ngọc nhuộm màu đỏ đầy khả nghi, đôi môi đẹp đẽ hơi cứng nhắc, nhưng giọng vẫn thờ ơ như trước, “Em làm rơi giường của …”

      “Hôm nay em đâu có mặc…” Tạ Nhã Kỳ bật thốt lên, trong nháy mắt tiếp theo lại im miệng lại, tay nắm chặt sợi dây bra kia. Màu hồng, phía còn có hoa văn hình xoắn ốc, nhưng chắc nó là của mà?

      Trời mưa mấy ngày nay, đồ lót còn chưa khô, đồ mới hơi chật, mặc vào rất khó chịu. Dù sao bên ngoài còn có cái áo bông to, có lười mặc áo trong cũng bị lộ được. Nhưng lại ngờ mình lại mang theo dây áo ra khỏi nhà, buồn bực hơn nữa khi mình để cho Hà Thích nhìn thấy. nhét dây áo vào trong túi áo khoác, mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt, há miệng ra mà chẳng được câu nào.

      “Đều ở đây cả sao?” Nhã Tĩnh ra từ trong nhà vệ sinh, cầm khăn giấy để lau nước tay, cậu dựa sát vào cửa, nhìn bên ngoài rồi tán thưởng, “Nhìn pháo hoa ở đây đúng là tuyệt nhất, bên ngoài trời lạnh , mọi người nghe tiếng gió rít này.”

      Hà Thích ho tiếng, “Cơm chín rồi, ra ăn , ăn tí nữa lại phải hâm lại thức ăn”.

      Đối với sắc mặt lạ lùng của hai người khi nãy, Nhã Tĩnh cũng thấy hơi kì lạ, nhưng cái gì nên , nên thôi, mình nên vạch trần mọi chuyện ở thời điểm thích hợp. Nghe được ăn cơm, cậu cười cười kéo Nhã Kỳ ra ngoài, “Ừ, ăn cơm, ăn cơm.”

      Thức ăn từ nhà hàng Doanh Giai mang tới bày đầy ắp cả bàn, mùi vị rất thơm ngon, Nhã Kỳ và Nhã Tĩnh ăn rất ngon miệng. Nhưng bầu khí được tốt lắm. Từ đầu đến cuối chỉ toàn Nhã Tĩnh tự tự nghe, thỉnh thoảng Hà Thích đáp lại vài câu khách sáo, ăn nhiều chút, mà Nhã Kỳ cứ cắm mặt cúi đầu đếm từng hạt cơm trong bát, tiếng nào.

      ra từ lúc Nhã Kỳ ăn cơm tiến hành tự thôi miên chính mình, phải quên , quên . Mặc dù chuyện vừa rồi quá mức điên khùng, nhưng dù sao phải dây áo của khác để lại cũng tốt lắm rồi. vô thức liếc về phía Hà Thích, biết cởi áo khoác ra từ lúc nào, bên trong mặc chiếc áo len đen già dặn. Nhã Kỳ thầm nghĩ, đúng là mặc cái gì cũng đẹp. Lúc này muốn gắp đĩa rau, ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt của Nhã Kỳ.

      Tạ Nhã Kỳ ngẩn người mà hề xấu hổ, cười cười lại với , dù sao bị bắt tại trận phải lần lần hai. Hà Thích cũng ngờ tới lại bày ra vẻ mặt thế này, nhất thời biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt nên trưng ra dáng vẻ có chút cảm xúc.

      Chính Nhã Kỳ cũng hiểu mình phải gió kiểu gì mà giơ chân đá vào cái. Sắc mặt Hà Thích hơi biến đổi, lơ đãng cúi đầu ăn cơm, mười lăm phút sau Nhã Kỳ cảm thấy bắp chân mình tê rần, đau đến mức khẽ kêu tiếng.

      bữa cơm ăn hết sạch sành sanh chậm mấy nửa tiếng đồng hồ cũng đủ. Ăn xong, Nhã Tĩnh ngồi ghế salon sờ sờ bụng mình, “No quá”. Nhã Kỳ do dự có nên giúp Hà Thích dọn bát đũa hay , Nhã Tĩnh gọi qua, “Em hỏi chị chuyện này?”

      “Chuyện gì?”

      “Hai người vừa làm gì sau lưng em đấy?” Nhã Tĩnh cười hiểm, cực kì gian xảo.

      Trong phòng bật lò sưởi, lại vừa mới ăn cơm xong, Tạ Nhã Kỳ cảm thấy hơi nóng nảy, muốn cởi áo ra mà lại cởi được, mặt lại đỏ thêm mấy phần, nhưng vẫn mạnh miệng đáp, “Em đừng có bậy, chút thời gian như vậylàm được gì chứ.”

      “Là em đúng rồi.” Nhã Tĩnh thở dài hơi, “Sớm biết thế này em trốn trong nhà vệ sinh ra.”

      “Cút”.

      Hà Thích dọn dẹp xong bàn ăn tới ghế salon ngồi xuống, mở ti vi, “Hôm nay ở lại đây xem chương trình đêm xuân luôn nhé.”

      “Tớ chơi game”, Nhã Tĩnh đứng dậy, bật cười, “Tớ biết nhà cậu có mấy đĩa game bản gốc cho ai mượn, nhân lúc này tớ mượn chơi chút.”

      Hà Thích đưa cậu vào phòng sách, Nhã Kỳ khẽ cười rồi lại nhanh khép lại, Nhã Tĩnh làm gì cũng có chừng mực . cầm điều khiển từ xa đổi kênh, hôm nay là đêm ba mươi, chuyển qua chuyển lại các kênh toàn là chương trình đêm xuân cả, chẳng có hứng thú mà xem. Cứ nhìn màn hình, đầu óc lại bắt đầu mơ mộng, cho đến khi Hà Thích từ phòng sách ra.

      Hà Thích ngồi bên cạnh , cách khoảng đủ để cho hai người nữa ngồi vào. Tạ Nhã Kỳ nhìn chằm chằm ti vi, qua lúc lâu vẫn nghe được tiếng chuyện, nhịn được, quay đầu lườm , “Vừa rồi đá em?”

      “Quân tử có thù tất báo.” Hà Thích hừ lạnh tiếng, lấy thỏi sô la bàn trà đưa cho , “Ăn này.” Nhã Kỳ xé thỏi sô la, bẻ miếng, đưa đến chỗ , “ có ăn ?”.

      Hà Thích đưa tay cầm miếng cho vào miệng, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, gọi tiếng, “Tạ Nhã Kỳ.”

      “Hả?”

      rất ít khi gọi cả họ cả tên như vậy, kì lạ quá. “Vừa rồi đá em có đau ? đá mạnh mà.”

      “…” Tạ Nhã Kỳ đột nhiên lặng im, cằm như rớt xuống dưới, trong lòng lại nghĩ, có phải Hà Thích chán quá hay . Nhưng nào ngờ lúc này đây Hà Thích còn buồn chán hơn nữa.

      “Dù sao con cũng nên mặc cái đó, thỏ có đến mấy nó cũng là thỏ, em chạy nó cũng nhảy theo.” Mấy giây sau, Hà Thích còn thêm câu. Vừa mới nghe Nhã Kỳ chẳng hiểu mô tê gì, sau khi kịp phản ứng, mặt đỏ bừng lên, cầm gối ôm đánh về phía cách đầy hung bạo “Hà Thích, chết .”

      Dựa những hiểu biết của với Hà Thích, ngờ có thể mặt đổi sắc mà những lời này. Lúc mấy câu kia, vẻ mặt đó chẳng có gì tùy tiện, nghiêm túc nhìn bằng cặp mắt sáng trong lấp lánh, đuôi mắt hơi nheo lại. cầm gối đánh càng mạnh, bởi vì đau cũng thèm tránh, còn lạnh nhạt thêm câu nữa, “Cẩn thận nhảy lên giờ.”

      Dù gì Tạ Nhã Kỳ vẫn là nữ sinh, da mặt mỏng. Tính vốn lạnh lùng, hơn nữa từ đến lớn chưa bao giờ tán gẫu mấy chuyện bát quái qua đêm với bạn bè. Ngày thường cũng ai đề cập, dù là bạn cũng . Hôm nay Hà Thích lại đến chuyện kia, khó mà tiếp nhận nổi, mặt đỏ muốn ra thành máu, hận đến nghiến răng, lực tay cũng lớn dần, “Khốn kiếp, vô sỉ.”

      Tạ Nhã Kỳ đánh xong còn chưa bõ tức, lấy thêm mấy cái gối ôm khác ném lên người Hà Thích, “Em phải về nhà.” Tạ Nhã Kỳ nhanh chóng chạy tới phòng sách, kéo áo Nhã Tĩnh, “Chị muốn về nhà.” Nhã Tĩnh chơi, mắt chịu rời ra khỏi màn hình, cậu khuyên giải, “Chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa rồi về.”

      “Vậy chị tự về.” Nhã Kỳ thấy Hà Thích cũng vào phòng xoay người muốn bước ra ngoài cửa, Hà Thích chặn ngay trước cửa, gì chỉ như cười như cười nhìn lại . Nhã Kỳ bất giác liên tưởng tới cảnh tên háo sắc này trêu đùa bạn lớp mười năm ấy, hiểu tại sao lại thấy lòng chua xót, giơ chân đạp vào mạnh, thấp giọng mắng câu, “Đồ khốn nạn.”

      Nhã Tĩnh xoay người, thấy tình hình ổn cau mày, dứt khoát thoát trò chơi, “Được, chúng ta về thôi.”

      Hà Thích mở lời muốn giữ họ ở lại, nhưng dù thế nào Nhã Kỳ cũng nhất quyết chịu, ngày cả việc muốn đưa hai người về cũng từ chối nốt.

      “Chuyện gì xảy ra vây? Sao mặt chị đỏ thế?” đường Nhã Tĩnh hỏi Nhã Kỳ, “Chẳng lẽ cậu ta bắt nạt chị?” Tất nhiên Nhã Kỳ kể chuyện vừa xảy ra cho Nhã TĨnh nghe, lắc đầu, uể oải đáp, “… có.”

      “Cậu ta lại từ chối chị à?”

      “Chị có bệnh mới tỏ tình với ta.”

      “Vậy…”

      “Chị giết ta.” Nhã Kỳ hét lớn câu đó, nhất thời Nhã Tĩnh dám gì thêm, hơn nữa cậu cũng tin Hà Thích làm chuyện cầm thú gì khi có mình ở đấy.

      Nhưng dù sao cũng là đêm ba mươi, vẫn nên về nhà đoàn viên sớm chút. Ba Tạ về nhà hơi muộn nhưng cũng kịp ăn bữa cơm giao thừa, mọi người quây quần vui vẻ. Mặc dù ba cho tiền tiêu vặt, nhưng tiền mừng tuổi vẫn cho, còn cho nhiều là đằng khác.

      Thoạt đầu khi bị Hà Thích bắt nạt, nén được giận, nhưng trước khi ngủ lại suy nghĩ lại, tâm trạng cũng bắt đầu thay đổi, cảm giác khác lại nảy sinh càng lúc càng lớn dần, đó chính là ngượng ngùng. nghĩ mình còn hiểu về Hà Thích quá ít, trước kia chỉ cảm thấy lạnh lùng, khó gần, hôm nay xảy ra chuyện như vây, lại cảm thấy gần gũi hơn chút.

      Từ hôm đấy đến ngày tựu trường là nửa tháng, Tạ Nhã Kỳ gặp Hà Thích nữa, ngay cả Nhã Tĩnh cũng nhắc nửa câu về ta, Nhã Kỳ những thấy mất mát mà còn có những cảm xúc phức tạp……

      Trước tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan này, suy nghĩ đến việc tìm bạn bè mạng giúp đỡ, xem ý của mọi người thế nào. Đối với chuyện đêm ba mươi, hề tiết lộ nửa câu, chỉ trình bày là vẻ ngoài của Hà Thích lịch thế thôi nhưng thực chất lại là tên bại hoại, mặt người dạ thú. Sau đó lại hỏi, liệu mình có nên tìm người bạn trai ở trường . Như vậy có người mua đồ ăn sáng, có người xách bình nước, có người sưởi ấm đôi bàn tay vào mùa đông lạnh giá.

      Nhưng Nhã Kỳ cũng hiểu, câu trả lời nằm trong bàn tay , chẳng ai có thể cho đáp án chính xác và giá trị.

      Ngày trở lại trường, sáng sớm mẹ Tạ giúp thu dọn đồ đạc, giúp cầm quần áo bỏ vào túi. Bởi vì trường học gần nhà, thỉnh thoảng Nhã Kỳ về nhà chuyến, nên hành lý của cũng nhiều. Mẹ Tạ có việc phải ra ngoài nên tất nhiên chuyện đưa Nhã Kỳ học rơi lên đầu Nhã Tĩnh. Nhã Tĩnh nhận lấy hành lý đưa xuống lầu, mới xuống lầu thấy xe Hà Thích ở bên ngoài khu nhà, cậu và Nhã Kỳ nhìn nhau cái, cả hai người đều có chút bất ngờ.

      Nhã Tĩnh cảm thấy như vậy rất thuận tiện, chẳng có gì ổn, cậu lên gõ vào cửa xe, “Người em, có nghĩa khí ghê.” Hà Thích khẽ cười hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Nhã Kỳ, “Em lên , đưa em đến trường.”

      Vẻ mặt Nhã Kỳ sao giải thích được, như thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Hà Thích. thu hồi tầm mắt, nhìn nữa, cũng biết bây giờ vẻ mặt thế nào, ánh mắt ra sao. ngồi ghế ở sau, những tưởng Nhã Tĩnh cũng ngồi lên, nhưng khi Nhã Tĩnh vừa cất hành lý cho xong, Hà Thích lên tiếng, “Nhã Tĩnh, cậu cần theo tớ đâu, có vài lời tớ muốn riêng với Nhã Kỳ.”

      Nhưng mà lời còn chưa hết liền mạch làm động tác khởi động xe lăn bánh. Tạ Nhã Kỳ nhất thời bối rối, mình, mình, mình… Đây là chuyện gì vậy, kinh ngạc nhìn Hà Thích, gò má của căng thẳng, môi hơi mím lại, hình như còn chưa muốn mở lời.

      Đúng lúc này, điện thoại của Nhã Kỳ reo vang, là Nhã Tĩnh gọi tới, “Nhã Kỳ, Hà Thích muốn chuyện riêng gì với chị đấy?”

      “Chị biết.”

      “Đến nơi cho em tiếng.”

      “Được.”

      Nhã Kỳ cúp điện thoại, nhìn về phía Hà Thích, “ có gì muốn với em thế? Nếu là chuyện kia cần thêm đâu, em còn suy nghĩ gì với nữa hết mà, em chuẩn bị…”

      “Em đừng chuyện.” Hà Thích cắt ngang lời , có vẻ hơi tức giận, “Em biết ghét nhất người chuyện với lúc lái xe sao?”

      “Em…” Nhã Kỳ yên lặng, xùy tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài, thầm , , ai muốn chuyện với đâu.

      Nhưng dù thế nào nữa, Nhã Kỳ rất muốn biết Hà Thích chuyện gì với . Khi bạn thích người, có những lúc bạn chẳng quan tâm đối phương muốn gì với mình, chỉ cần tốt lắm rồi.

      Trường học ở ngay trước mắt, Nhã Kỳ bất giác nhíu mày, chẳng lẽ chỉ muốn đưa đoạn đường thôi sao? Giữa lúc suy nghĩ lung tung, nghe được giọng nhanh chậm của Hà Thích vang lên, “ nghĩ việc người cùng trường chẳng có gì thú vị cả, ngày nào cũng cúi đầu gặp vừa ngẩng lên thấy.”

      “…”

      “Mà ở xa khác, người ta gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.” Xe ổn định dừng ở trước cổng trường của , “Đến rồi, em xuống xe .” Khuôn mặt quay về phía , cười tao nhã, đôi mắt đen nhánh lúc này này lại chói mắt đến lạ thường, ánh lên lấp lánh.

      Tạ Nhã Kỳ hóa đá trong phút chốc, mãi đến tận khi kéo hành lý xuống xe cũng hiểu Hà Thích như vậy với để làm gì.

      Khi Nhã Kỳ về đến phòng trọ, Thi Mộng trở lại, hơn nữa còn quét dọn phòng ngủ rất sạch . Nhã Kỳ ngẩng đầu nhìn Thi Mộng, đột nhiên hỏi: “Các cậu đương cùng trường có hạnh phúc lắm ?”

      Mặt Thi Mộng đầy vẻ ngọt ngào, “Dĩ nhiên, mỗi ngày đều ăn cùng nhau, mình cảm thấy còn gì hạnh phúc hơn được nữa.”

      Tạ Nhã Kỳ kinh ngạc, phồng miệng lẩm bẩm, Hà Thích có đương gì đâu, mấy câu làm sao mà chuẩn được. Đột nhiên Tạ Nhã Kỳ lại nhớ đến điều gì, thấp giọng , “Thi Mộng, từng có người con trai mấy câu đó với cậu chưa…?” Thi Mộng nghe xong bò lăn ra cười.

      chàng nào mà to gan vậy chứ, dám trêu đùa Tạ đại tiểu thư của chúng ta.” Nhã Kỳ 囧 囧 nhìn , “Cái này là trêu đùa đấy hả?”
      Tóc Xù thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Lúc mới về trường, ngày nào Tạ Nhã Kỹ cũng nghĩ về Hà Thích, suy nghĩ về từng câu với , đến mức nằm ngủ cũng mơ thấy . Chỉ có điều, nhìn thấy mặt, liên lạc được, cảm giác rộn rạo cũng phai nhạt dần.

      “Nhã Kỳ, chiều nay cậu rảnh ?”. Khai giảng được tuần, sau khi Nhã Kỳ trở lại từ thư viện, Thi Mộng hỏi như vậy.

      “Hình như là có.” Nhã Kỳ khó hiểu nhìn ấy, chờ đợi câu tiếp theo. Tính cách của Thi Mộng và tương đối giống nhau, thường hay mở miệng trò chuyện. Nhưng lúc này nhìn ấy hào hứng, vui vẻ ra mặt.

      “Cậu muốn tớ khéo chút hay là trực tiếp vào vấn đề?” Thi Mộng cười cách thần bí.

      “Trực tiếp luôn ”.

      “Là thế này, bạn trai tớ có người bạn rất thích cậu, muốn tớ làm mối”. Thi Mộng kéo tay Nhã Kỳ, thẳng thắn bày tỏ: “ xem , tớ gặp bạn kia rồi, là người thành phố W. Ngoại hình khá được, hơn nữa còn biết đàn dương cầm, rất có khí chất, gia cảnh cũng tốt.”

      “Ặc…” Nhã Kỳ giật giật khóe miệng, có chút khó xử.

      mà, nếu tớ có bạn trai nhất định theo đuổi ấy.” Thi Mộng lại lắc lắc tay , “ ấy mở miệng nhờ tớ nhiều lần rồi, tớ vẫn ngại dám , lần này ấy lại chủ động nhờ tớ hẹn cậu, cậu để tớ hoàn thành nhiệm vụ lần này . Nếu cậu , người ta tự đến tìm cậu đấy.”

      “Ừ, xem chút cũng được.” Nhã Kỳ đột nhiên thay đổi ý kiến phải vì Thi Mộng, chẳng qua là vì bạn này rất ít khi khen người khác, chỉ muốn xem bạn này có tốt như ấy hay mà thôi. Hơn nữa, cũng rất sợ chàng đó đến tận lớp học, hoặc là thông qua những người khác tới tìm , như vậy còn khó xử hơn nhiều.

      Hơn giờ chiều, Nhã Kỳ và Thi Mộng đến chỗ hẹn trước, là quán nước ngay gần trường học. Lúc Nhã Kỳ đến, chàng mà Thi Mộng nhắc tới ngồi ở đó, chuyện với Quân Ích – bạn trai Thi Mộng. Thấy bọn họ, ta mỉm cười vẫy tay với các . Nhã Kỳ lặng lẽ đánh giá , người này biết. Họ từng gặp nhau trong thư viện, ta ngồi ở đối diện , từng mượn tạp chí của . Ngoại hình của ta quả tệ, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, gương mặt tinh xảo, nhìn qua có vẻ hơi lạnh lùng, lúc cười lại giống như băng tuyết tan chảy, vô cùng ấm áp.

      Nhã Kỳ lên tiếng chào rồi tự nhiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt . Thi Mộng giới thiệu họ với nhau, lúc đó Nhã Kỳ mới biết bạn này tên là Lăng Nhược Uẩn. Sau khi Thi Mộng giới thiệu xong, điện thoại của ấy và bạn trai hẹn mà cùng vang lên, sau đó hai người tìm lấy cái cớ rồi lấy tốc độ nhanh nhất chuồn mất, sắc mặt Nhã Kỳ vẫn như thường nhưng trong lòng khỏi thầm khinh bỉ họ.

      “Muốn uống chút gì , trà sữa nhé?”

      , tôi thích.” Nhã Kỳ lắc đầu, dừng chút “Tôi nhận ra ”. Lăng Nhược Uẩn nhìn về phía , đôi mắt màu nâu ánh lên chân thành, “Tôi thích em, làm bạn của tôi ”.

      Lúc đến đây, Nhã Kỳ chuẩn bị trước vài lời để từ chối ngay lúc ta mới thăm dò, ngờ hai người còn chưa giao chiến, đối phương ngả bài như vậy. Lúc này hơi nghiêm mặt, lạnh nhạt , “Tôi có chuyện cần phải cho biết, tôi thích người khác rồi”.

      “Tôi biết như vậy rất đường đột, nhưng tôi hy vọng em đừng vội vàng từ chối như thế, chúng ta có thể bắt đầu bằng việc làm bạn mà”. Lăng Nhược Uẩn tạo cho người khác cảm giác là rất chững chạc, có vẻ năng tùy tiện. Sau khi nghe Nhã Kỳ , ta cũng sang chuyện khác, ánh mắt vẫn sáng rực, “Hy vọng em có thể suy nghĩ về tôi chút, có khi tôi còn phù hợp hơn cả người em thích đấy!”.

      Từ đến lớn, những chuyện thế này đều do Nhã Tĩnh giải quyết nên chàng nào dám đưa thư tình cho Nhã Kỳ. Hôm nay là lần đầu tiên được tỏ tình trong đời, trừ việc hơi giật mình, Nhã Kỳ cũng có thêm chút dao động nào, giống như đây chỉ là việc sau cơn mưa trời lại sáng, những giọt mưa cũng biến mất dấu vết.

      Có thể tỏ tình là mưa, nhưng Lăng Nhược Uẩn lại phải mưa, chàng trai tràn đầy ý chí chiến đấu vì tình . Những ngày sau đó, trong cuộc sống của Nhã Kỳ, bất ngờ gặp ta, trùng hợp cũng gặp ta. Lúc đầu còn cố gắng tránh né, về sau mới phát ra nó chẳng có tác dụng gì. quá nhiệt tình, chỉ cần vừa ra khỏi cửa, vô tình xuất bên cạnh , làm khó lòng phòng bị, thỉnh thoảng còn đưa đồ ăn ngon đến cho nữa.

      Lăng Nhược Uẩn xuất thân trong gia đình khá giả, những đồ đưa đều rất đẹp đẽ, vừa đẳng cấp vừa phong cách. Nhã Kỳ còn tính trẻ con, vẫn khó tránh khỏi thích thú mấy món đồ đó. Vì vậy, món nào thích, trả lại, còn món nào thích đưa tiền cho Thi Mộng để trả cho .

      Qua hai tháng như vậy, Nhã Kỳ buồn bã gãi đầu, hai tháng qua rơi rụng mất biết bao nhiêu tiền tiêu vặt rồi. Thi Mộng thấy Nhã Kỳ ngồi giường, để đống đồ trước mặt, vừa tính tiền, vừa vò tóc, như sắp muốn điên đến nơi, khỏi tò mò hỏi: “Nhã Kỳ, ấy tốt sao?”.

      “Có, rất tốt”. Nhã Kỳ lòng, ta mua bữa sáng cho , xách bình nước giúp , lại còn hay tặng quà cho , chàng trai biết quan tâm như vậy tìm đâu ra nữa.

      “Vậy sao cậu nhận lời ấy?”. Thi Mộng hỏi, “ ấy kiên trì hai tháng, cũng phải qua thời gian thử thách rồi chứ?”.

      “Nhưng tớ thích ấy, tớ cũng từ chối rồi, từ chối rất ràng rồi. Bây giờ ấy hết lòng với tớ như vậy, tớ thể biết xấu hổ, chỉ có thể thỉnh thoảng mời ta bữa cơm, sau đó lại phải giải thích, cứ tiếp tục như thế này chắc tớ điên mất.”

      “Đúng rồi, phải cậu ai động đến tiền của cậu là động đến mạng của cậu sao, hay là cậu cứ nhận lời ấy, sau này nhận đồ cũng cần mất tiền nữa.”

      “Nếu tớ nhận lời…” Nhã Kỳ nặng nề thở ra hơi, “Tớ sợ tớ hối hận.”

      Nhã Kỳ thừa dịp mấy ngày rảnh rỗi liền lên diễn đàn chuyện phiếm, bởi vì topic thổ lộ lòng mình lần trước, cũng thu hút được số lượng người theo dõi nhất định. Liên quan đến “ kiện bị theo đuổi” lần này, cũng đăng bài mới mà trực tiếp bình luận vào topic kia để hỏi ý kiến mọi người. kể ngắn gọn số chuyện liên quan đến Lăng Nhược Uẩn, dựa vào ý kiến của các bạn mạng ta cũng là người đáng tin cậy, có thể làm chồng.

      Mặc dù Hà Thích cũng được nhắc tới nhiều lần, nhưng dù sao mấy chuyện bát quái cũng có thời hạn, người là chuyện xưa, nay phải có chuyện về người khác chứ. Hơn nữa, Hà Thích chính là trời cao hoàng đế xa, còn chuyện này lại như trăng trước cửa.

      Sau đó Nhã Kỳ gửi bình luận: “Hay tớ tìm L thử xem, bạn trai cũng giống như quần áo, phải thử mới biết có hợp hay mà?”. giờ sau, người có tên HS nhắn lại ở phía dưới: “Thỏ ăn cỏ gần hang”.

      Nhã Kỳ lướt lướt lại tin nhắn này, trong lòng lại dâng trào chút cảm xúc, giống như mình vừa thành công chuyện gì đó, còn có chút đắc ý. Sau đó quang minh chính đại gọi điện cho Hà Thích, “Này Hà Thích, người bình luận kia có phải là ?”.

      chàng đó nhìn rất được à?”

      “Đẹp, nhìn rất thoải mái!”

      “Em gửi hình cậu ta cho nhìn .”

      “Ừ”. Nhã Kỳ cúp điện thoại, có ý kiến gửi hình qua cho , lặng lẽ suy nghĩ có lẽ ghen chăng. Hơn 30 phút sau, Hà Thích gọi điện lại cho , “Sau này cậu ta quấy rầy em nữa”.

      “Cái gì?”

      “Tạm biệt”. thanh chậm rãi của truyền đến rồi sau đó là tiếng kết thúc cuộc gọi. Ban đầu Tạ Nhã Kỳ hiểu ý của Hà Thích, nhưng ba ngày trôi qua, Lăng Nhược Uẩn đều xuất . Những ngày trước đây, cứ đến năm giờ, là lúc xuống lầu xách nước nóng ta tự động xuất .
      Tóc Xù thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 13: Tiến Lùi (2)

      Tạ Nhã Kỳ mở máy tính, vừa đăng nhập tài khoản vừa quay sang hỏi: “Thi Mộng, gần đây Lăng Nhược Uẩn làm gì vậy?”

      “Ôi, cậu nhớ người ta à?” Thi Mộng trang điểm trước gương, nghe Nhã Kỳ hỏi về Lăng Nhược Uẩn dám tin, tay run cái, son môi quẹt ra ngoài.

      phải, tớ tùy tiện hỏi thôi mà.” Tạ Nhã Kỳ thay đổi sắc mặt, thờ ơ “Chỉ là cảm thấy ta đột nhiên bốc hơi thôi.”

      ấy đối với cậu tốt như vậy, cậu lạnh nhạt với người ta, chẳng trách người ta bốc hơi.” Thi Mộng đến đây phì cười, “Nhưng cậu yên tâm , ấy buông tha cho cậu đâu, chỉ là hai ngày nay nhà ấy có chút chuyện, xin nghỉ về nhà rồi, chắc mai về đây đấy.”

      “Ặc…” Lại đến lượt Tạ Nha Kỳ rối rắm, là Lăng Nhược Uẩn vẫn có ý với , hai là Hà Thích rốt cuộc có quan tâm tới nhỉ.

      lại tiếp tục lên diễn đàn, vào trưng cầu ý kiến các bạn mạng có nên bàn chuyện đương với L , đem đầu đuôi chuyện Hà Thích ra kể, bày tỏ người này từ cầm thú thăng chức làm tiểu nhân, liệu L có phải vì vậy mà biến mất, thế tình của chưa nảy mầm chết sớm sao.

      Tin nhắn vừa gửi , bạn mạng thảo luận sôi nổi.

      Lục Lục: Ôi, khó chịu quá, khó chịu quá

      A Đâu: Cái đồ ranh con người toàn là hơi thở đen tối, kỳ dị, gào khóc! À mà đồ ranh con tớ là S phải cậu đâu, đừng để bụng nhé == ta bỉ ổi chơi trò mập mờ rồi khi cậu bên L lại dứt khoát đem cậu trở lại, cứ để mặc ta, cho ta thành thùng giấm.

      Nội già: S thích cậu cũng bỏ được cậu, cậu vừa có người theo đuổi, ta còn đuổi người ta ! Đây chính là bệnh hoàng tử điển hình, ta muốn cậu mực đối xử với ta, điều đó càng thể ta được nhiều người hoan nghênh.

      Tạ Nhã Kỳ nhìn lại đống bình luận, lòng cảm thấy trống rỗng, có lẽ Hà Thích coi là chiến lợi phẩm rồi. Nghĩ nghĩ lại, Tạ Nhã Kỳ thở dài hơi, thành làm “Tớ hỏi rồi, L có sợ đâu, mấy ngày nay ấy về nhà, mai trở lại, chờ ấy trở lại tớ báo lại tình hình nhé…”

      ra Hà Thích có làm gì Tạ Nhã Kỳ cũng biết, có lẽ ấy chẳng làm gì cả, chỉ có tự mình đa tình thôi. Ngày tiếp theo, lúc xuống lấy nước nóng, mới vừa rót đầy, Lăng Nhược Uẩn xuất , cầm cái túi rất đẹp, về phía . Gương mặt Lăng Nhược Uẩn rất lạnh lùng, đường nét ràng, lúc thấy khẽ mỉm cười cách thân thiết, đưa tay về phía : “Để tôi giúp em”.

      còn chưa gì, Lăng Nhược Uẩn nhận lấy cái bình nước trong tay rồi đưa cho cái túi .

      “Tôi…” Lăng Nhược Uẩn để cự tuyệt, chậm rãi cười , “Bên trong là nem rán, mẹ tôi vừa mới làm, mùi vị rất được.”

      “Cảm ơn”. Tạ Nhã Kỳ thấy phải vật quý giá liền cười ngọt ngào, tự nhiên nhận lấy, trong lòng rất ấm áp, hết sức cảm động.

      “Em ăn cơm rồi à?”.

      “Ừ”. Tạ Nhã Kỳ gật đầu, “Còn ?”

      “…Vẫn chưa.” Lăng Nhược Uẩn thấy sửng sốt, cười “Tôi đưa em về trước, thôi”

      “…Ừ, cám ơn.” Tạ Nhã Kỳ nhàng đáp.

      Nhà ăn cách ký túc xá nữ đoạn khá xa, dọc đường đều là Lăng Nhược Uẩn chuyện, giải thích hai ngày qua nhà có việc gấp nên mới về mà kịp chào , rồi lại kể hành tung của trong hai ngày đó cách ràng. Ngày thường Lăng Nhược Uẩn rất kiệm lời, bây giờ ta như vậy, Nhã Kỳ nhât thời cảm thấy quen, chỉ cười gượng đáp lời, ra rất muốn , cái này có liên quan gì đến tôi đâu, nhưng thế có vẻ hơi phũ nên chỉ gật đầu, cũng kể rằng hai ngày này cũng bộn bề nhiều việc, vừa phải thi giữa kỳ. chuyện uyển chuyển, trong lời cũng tỏ ý là mình cảm thấy mất tích. Đồng thời cũng hiểu sâu sắc lời mà Hà Thích ngày đó chỉ là lời dối thôi.

      Trở lại phòng ngủ, vừa ăn nem rán Lăng Nhượng Uẩn cho, vừa viết topic, “L có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ra rất tốt bụng. Hôm nay ấy về rồi, cũng khai báo hành tung với tớ, xách nước cho tớ, đưa nem rán mẹ ấy làm cho tớ, mùi vị rất ngon, tớ ăn hết ba cái”.

      Ba ngày sau, Nhã Kỳ lên thư viện về lại đăng bài mới, “Vừa rồi lúc ở thư viện, L ngồi hơi chếch tớ, lúc về ấy ấy ngồi ở đó lâu lắm rồi, hỏi tớ lúc nào mới có thể đối diện với ấy đây.”

      Lúc đưa trở về, Lăng Nhược Uẩn như vậy, ánh trăng mờ mịt, dưới ngọn đèn đường, da ửng đỏ, trong mắt có vài phần ngượng ngùng, nhìn rất đẹp trai. Trong phút chốc, từ chối, nắm tay lại, câu, “Để tôi suy nghĩ .”

      Đúng là nên suy nghĩ về vấn đề này, phải Hà Thích, thể coi thứ tình cảm trong thời gian dài của người ta như vậy được. Lúc trả lời cũng phải chỉ là qua loa, qua hai tháng ở bên nhau, tính tình Lăng Nhược Uẩn cũng hiểu, sống nội tâm lại rất chín chắn, quan trọng nhất là đối xử với rất tốt, che chở, thương của có lúc làm đỏ mặt, tim đập nhanh, nếu như phải trước kia rất thích Hà Thích có lẽ sớm đồng ý lời tỏ tình của rồi.

      đăng bài này lên, cũng coi như là cho Hà Thích cơ hội cuối cùng, nếu như cả cuộc đời này ấy thể , vậy tìm lấy cho mình cái cây to lớn để có thể làm chỗ dựa.

      Nhã Kỳ uể oải tựa ghế, lướt topic, chờ mong HS lại xuất nhưng có vẻ chẳng lên diễn đàn, lướt lướt lại đều là lời chúc của các bạn mạng, đều tỏ ý tôn trọng quyết định của .

      “Chưa tắt đèn sao.” Lúc Thi Mộng về trễ, vừa tháo trang sức, vừa nhìn Nhã Kỳ ngồi ngẩn ngơ trước máy tính: “Cất máy tính , sáng mai có tiết đấy.”

      “Ừ”. Tạ Nhã Kỳ lướt lần cuối cùng, nhanh chóng đóng trang mạng, tắt máy. Sau khi thu dọn máy tính xong, Nhã Kỳ sửa soạn quần áo để tắm, vừa cởi hết quần áo nghe thấy Thi Mộng gọi, “Nhã Kỳ, điện thoại này”.

      “Ai đấy?” Nhã Kỳ buồn bực, điện thoại đến chẳng đúng lúc gì cả.

      “Hà Thích.”

      “Mau đưa tớ, mau đưa tớ.” Nhã Kỳ gọi Thi Mộng tới, thò tay qua khe cửa cầm điện thoại lên nghe, trong lòng ràng là mong đợi, nhưng giọng lại tỏ vẻ khó chịu “Này, có chuyện gì ?”

      “Em có chuyện muốn với ”. Lời này phải câu hỏi mà là câu trần thuật, lúc Hà Thích ra lại rất hùng hồn, nghe chẳng có gì là đúng cả.

      “Em có thể gì với được?”. Tạ Nhã Kỳ hừ lạnh tiếng. Sau đó lại bất ngờ nghe được tiếng cười trầm thấp của từ trong điện thoại truyền tới, ” Vậy em muốn nghe cái gì?”

      “Em chẳng hiểu gì cả.”

      “Vậy cúp máy đây”.

      “Chờ chút!”Tạ Nhã Kỳ ngập ngừng, “Chuyện đó…”

      “Ừ?”

      “Muộn rồi, nếu có chuyện gì cúp máy ”. Tạ Nhã Kỳ nhàng thở ra hơi, rất muốn mấy câu, nhưng cũng có ích gì đâu.

      Hà Thích lại cười hai tiếng ” Được, vậy em chờ nhé.”

      Nhã Kỳ cúp điện thoại, buồn bã bay , nghĩ nghĩ, Hà Thích xấu xa, mấy câu của lại khiến lòng gợn sóng, hiệu quả quá mạnh mẽ, cái gì mà em chờ nhé…

      Ngày hôm sau, sau khi Nhã Kỳ tỉnh dậy, mắt phải của nháy liên tục, làm lòng rối bời, hỏi Thi Mộng: “Mắt trái nhảy là phúc, mắt phải nhảy là họa, hay là mắt trái nhảy họa, mắt phải nhảy phúc?”

      “A, cái này chỉ là đoán thôi, ra đến giờ tớ cũng chả biết, tóm lại nếu mắt nháy liên tục có chuyện xảy ra.”

      “Ặc…”

      Hôm nay là ngày nhiều giờ học nhất, buổi sáng năm tiết, buổi chiều bốn tiết. Đến khi tiếng chuông tiết cuối vang lên, Nhã Kỳ liền thở phào nhõm, thầm suy nghĩ, có xảy ra chuyện gì đâu. Nhưng đến lúc từ phòng học trở về, ở trước cửa ký túc xá nữ xuất người mà bao giờ ngờ tới, Hà Thích.

      mặc quần bò và áo T-shirt màu đen, người còn đeo thêm phụ kiện rất phong cách, thoải mái đứng chỗ, có vẻ bất cần, thu hút rất nhiều ánh mắt của các qua. phát ra rất nhanh, ánh mắt nhìn thẳng tới. Nắng chiều nghiêng nghiêng, ngàn vạn tia sáng bao phủ gương mặt , làm tăng thêm vẻ đẹp của của nó, đẹp cách lạ kì.

      Tạ Nhã Kỳ lập tức bị vẻ đẹp của hạ gục, hô hấp cũng chậm lại, bước chân cũng trở nên nặng nề hơn. đến gần Hà Thích, nhàng hỏi câu, “Sao lại ở đây?”

      Hà Thích cúi đầu, đá hai cái hộp bên cạnh, “Cái này là bình lọc nước, để ở trong phòng ngủ của em, nước khoáng gọi điện để người ta mang đến. Còn cái này là siêu điện, để lúc mùa đông dùng cho tiện.”

      “Hả?” Tạ Nhã Kỳ ngẩn ra.

      “Ngớ ngẩn, cách này ai cũng nghĩ ra được. Sau này em cần lấy nước sôi nữa.” khẽ cười, lần đầu tiên đưa tay lên xoa xoa đầu , “ mang lên hộ em.”

      Tạ Nhã Kỳ trợn tròn mắt, hóa đá hoàn toàn.
      Tóc Xù thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 14: Do Dự (1)

      Tạ Nhã Kỳ nghĩ vậy nhưng Lăng Nhược Uẩn lại hề nghĩ thế. Lúc vừa mở sách viết viết xóa xóa vừa chuyện với Nhã Tĩnh QQ, Lăng Nhược Uẩn lại gửi tin nhắn cho : “Nhã Kỳ, em để quên vở ghi chép ở chỗ tôi, tôi ở dưới tầng lầu của em đây, em xuống lấy .”

      Nhất thời, Tạ Nhã Kỳ nhớ ra được mình để quên vở ghi chép ở chỗ lúc nào, nhưng mà ngày thường cũng thường xuyên học cùng chỗ với , nhỡ có cầm nhầm cũng ai biết được, hơn nữa giờ ấy ở dưới lầu rồi. Tạ Nhã Kỳ dép rồi chạy nhanh xuống dưới.

      Chạy xuống tới nơi, thấy Lăng Nhược Uẩn đứng ở cửa kí túc xá nữ cười với , lúc Lăng Nhược Uẩn mỉm cười cực kì trong sáng, ánh mắt sáng vô tư. Tạ Nhã Kỳ theo bản năng nhìn về phía tay , có vở ghi chép gì đâu. thong thả cầm bì bóng đưa sang, bên trong là dưa mật, tới đặt vào trong tay , “Quả này ngọt lắm, ăn rất ngon.”

      Nhã Kỳ khẽ run lên, cảm kích nhìn Lăng Nhược Uẩn. Môi cười , mái tóc còn hơi ướt chắc là mới tắm xong, người còn thoang thoảng mùi thơm sữa tắm. cúi thấp đầu, suy nghĩ biết thế nào nghe Lăng Nhược Uẩn từ tốn : “Chưa nghĩ xong chưa cần trả lời tôi.”

      “Cảm ơn .” Nhã Kỳ thốt lên theo bản năng, cảm thấy trong lồng ngực có chút gì buồn bực, ra đâu có đòi hỏi người xách nước nóng cho mình, chỉ cần người biết quan tâm, nhớ tới là đủ. Lăng Nhược Uẩn hề nhắc đến chuyện lúc trưa, cũng hề lấy lí do đưa trái cây để giữ ở lại dạo quanh cùng mình.

      Tạ Nhã Kỳ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời , trong lòng lại bắt đầu phiền muộn. Khi lên tới phòng, Thi Mộng lập tức ôm cánh tay Tạ Nhã Kỳ: “Cậu đúng là thiên thần của tớ, mua đúng quả tớ thích ăn nhất!”

      “Hả, phải đâu, tớ phải là thiên thần mua dưa của cậu.” Tạ Nhã Kỳ ngừng lát rồi hỏi, “Cậu xem, người đưa bình nấu nước hay đưa dưa mật mới là thiên thần hả?”

      “Ừ, quả này ngọt , ăn ngon quá.” Thi Mộng vừa ăn vừa cầm ấm nước ra, “Tớ đun nước đây.”

      “…..”

      Rạng sáng ngày hôm sau, Hà Thích gọi điện thoại cho Tạ Nhã Kỳ, “Dậy chưa, ăn sáng”. Tạ Nhã Kỳ vừa mới tỉnh ngủ, tâm trạng được tốt, giọng điệu cũng khó chịu, “ rảnh, muốn ăn.”

      được bỏ bữa sáng.” Hà Thích nhàng khuyên nhủ.

      “Em muốn ăn sáng cùng với , giờ vẫn còn sớm em muốn ngủ.” Tạ Nhã Kỳ trực tiếp tắt điện thoai, ném di động qua bên. nghĩ có lẽ do mình mới dậy nên cảm thấy bực bội, tự nhiên lại vô duyên vô cớ nổi giận với , nhưng bây giờ cảm thấy rất ngột ngạt, như có luồng khí hừng hực ở trong người.

      Lúc này đây, cảm thấy căm ghét mối quan hệ giữa mình và , chỉ cần lui về sau bước nữa, từ bỏ, còn nếu chịu tiến lên trước bước đón nhận . Nhưng mà cứ đứng ở giữa mãi như thế, tiến cũng lùi, làm cho trái tim rối loạn hết lần này sang lần khác.

      Vốn nghĩ điện thoại vang lên lần nữa nhưng lại có gì. Mà cũng đúng thôi, Hà Thích vốn là thiếu gia điển hình, bị người khác tắt điện thoại mà còn gọi lại thêm đâu còn là chính nữa chứ. cầm điện thoại nhìn thời gian trò chuyện, hai mươi giây, chỉ mới hai mươi giây mà thôi. Mặc dù là do bản thân tắt trước.

      Nhã Kỳ nhìn sang giường ngủ của Thi Mộng, mười lăm phút trước cậu ấy xuống dưới lầu ăn sáng cùng bạn trai. Nhã Kỳ lắc lắc đầu, lấy chăn đập vào đầu mình: “Tức quá, Hà Thích là tên khốn.”

      Mười phút sau, lúc Nhã Kỳ mơ màng ngủ lại nghe có tiếng người gõ cửa. oán giận mở mắt ra, mặc nguyên quần áo ngủ leo xuống giường, tức giận , Thi Mộng phải bình thường cậu vẫn cầm chìa khóa theo sao hả. Sau khi mở cửa ra sửng sốt nhìn thấy đứng trước cửa phòng, miệng há hốc, trừng mắt nhìn : “ .”

      “Sao em lại đối xử với người mang đồ ăn sáng tới cho mình thế nhỉ?” Hà Thích hờ hững câu, tay trái khẽ đưa lên, cầm túi đựng đồ ăn sáng lắc lư trước mặt . Ánh mắt lướt qua phần ngực, khóe môi cong lên ngả ngớn: “Em thay quần áo trước .”

      Lúc này Tạ Nhã Kỳ mới cúi đầu nhìn xuống, tóc tai lộn xộn, quần áo xộc xệch, hơn nữa quần áo mùa hè lại khá mỏng, thình lình đỏ mặt: “Đúng là biết xấu hổ, còn chạy tới kí túc xá nữ sinh…” vội vàng chạy vào thay quần áo, lúc ra ngoài nhìn thấy Hà Thích lại hừ tiếng: “ tới đây làm gì?”

      rồi, tới đây đưa đồ ăn sáng cho em.” Hà Thích cầm bữa ăn sáng đặt lên bàn: “Em ăn .”

      Tạ Nhã Kỳ cau mày động đậy: “Tới địa ngục mà mua đồ ăn ý, em ăn, cần mua bữa sáng cho em”

      “Làm sao vậy, tự dưng lại nổi giận thế này?” Mặt Hà Thích nhíu lại, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn .

      “Em nhìn vừa mắt.” Tạ Nhã Kỳ nhìn vẻ mặt tươi cười xấu xa của , đúng là rất muốn ăn đòn, nếu như có thể…

      Bây giờ nhìn thấy vô cùng chướng mắt, chướng mắt đến nỗi choáng váng cả đầu, tự dưng lại thấy lòng chua xót, , “Hà Thích em ghét , đấy, bây giờ em muốn thấy đâu.” để tay trước ngực , vừa vừa đẩy ra ngoài, đóng sập cửa mạnh, muốn nhìn thêm vẻ mặt ngơ ngác hiểu gì đó nữa.

      Tạ Nhã Kỳ dựa lưng vào cánh cửa, nhăn mũi khó chịu. Cứ đẩy ra ngoài như vậy ra cũng đành lòng chút nào. Nhưng mà… mang bữa sáng tới cho là có ý gì đây? Lấy lòng sao, mà đúng như vậy thế nào, muốn làm gốc cây trong khóm hoa trong góc, chỉ khi nhớ tới mới tưới cho ít nước.

      Tạ Nhã Kỳ vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt, bụng lại hơi đói rồi, dựa nguyên tắc lãng phí, hay là mình cứ ăn đồ mà mua cho . Sau khi ăn sáng xong, người cũng bình tĩnh hơn, từ từ tới cửa phòng ngủ, mười lăm phút trôi qua, nhưng mà cũng chỉ mới mười lăm phút thôi mà. Nếu vẫn còn đứng đó….

      Khi mở cửa ra, nhìn xung quanh làm gì còn thấy bóng dáng của Hà Thích, cúi đầu nhìn bên cạnh chân mình, thẻ cơm để lại. Nhã Kỳ cúi xuống cầm thẻ cơm lên, ánh mắt trống rỗng vô hồn, chớp mắt cái, giọt nước mắt chảy xuôi theo gò má. Nhã Kỳ gọi điện về cho mẹ: “Mẹ ơi, buổi trưa mẹ nấu thêm cơm nha, bây giờ con về nhà.’

      “Được được, hôm nay chú con bắt được mấy con cua to, mới mang sang đây đấy, bây giờ mẹ ra chợ mua thêm ít thức ăn về, con đường nhớ cẩn thận nhé.”

      “Vâng”. Nhã Kỳ gật gật đầu: “Con sửa soạn xong đồ rồi về ngay.”

      nghĩ, những lúc vui vẫn còn nhà là nơi ấm áp. nhanh chóng cầm túi của mình, nhấc hành lí về. Thời tiết khá nóng bức, từ phòng ra tới cổng trường người đầy mồ hôi, trong tay cầm khăn giấy ngừng lau mồ hôi mặt, sớm biết vậy cầm dù rồi. Đều tại Hà Thích, khiến quên dù mất.

      Sau khi Nhã Kỳ tới cổng trường, ngờ lại thấy chiếc xe của Hà Thích vẫn đậu lại ở đây. Nhìn qua thấy dựa vào xe chuyện điện thoại với ai đó. Khi nhìn thấy , sắc mặt cũng thay đổi liên tục, ánh mắt đầy tức giận, lạnh lùng quay đầu đ xem như chẳng thấy gì.

      Tâm trạng của Nhã Kỳ càng trở nên sa sút, cũng làm như mình nhìn thấy , ngang qua bước lên xe buýt. ngồi vào ghế phía trước, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cắn cắn môi, thích Hà Thích là chuyện tự làm khổ chính mình.

      Xe buýt từ từ lăn bánh, cuối cùng vẫn nhịn được nhìn lần cuối qua cửa sổ, nghĩ rồi ngày nào đó, mình quên được thôi.
      Tóc Xù thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 15: Do Dự (2)

      Khi Tạ Nhã Kỳ về đến nhà, cửa nhà mở sẵn ra. bước vào trong, thay dép bông mềm rồi từ từ đóng cửa lại.

      Mẹ nghe thấy tiếng động hỏi vọng ra từ trong bếp, “Kỳ Kỳ, con về đấy à?”

      “Vâng, con về rồi.” Tạ Nhã Kỳ đáp lại, hít hít mũi, biết hôm nay mẹ nấu món gì, thơm quá. mới được mấy bước, đột nhiên chạm phải đôi mắt đen láy sáng rực, trợn mắt có phần thể tin nổi, mới vừa rồi người này còn xem như là người qua đường, bây giờ lù lù xuất ngay trong nhà của .

      ngồi ngay ngắn ghế sa lon, tay cầm tờ báo rồi nhìn , mặt biểu lộ chút gì, sau đó tiếp tục cúi đầu chúi mũi vào tờ báo.

      Vốn Nhã Kỳ định hỏi sao lại ở đây nhưng nhìn thấy thái độ khó chịu của ấy lại thôi. Đúng lúc đó, mẹ từ trong bếp ra, “Hôm nay Hà Thích ăn cơm ở nhà mình, em trai con có nhà, con ngồi tiếp cậu ấy .”

      Nhã Kỳ ngập ngừng nhưng cũng gì, xách hành lý xoay người quay về phòng. Hà Thích đúng là quái thú, con quái thú cứng đầu cứng cổ… Bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm, ra lại thấy lúng túng, cho nên mở máy tính lên, kiểm tra số liệu tình hình chứng khoán ngày hôm nay.

      Vừa mới đăng nhập QQ, khung chat nhảy ra đống tin nhắn của Nhã Tĩnh: “Alo?”

      “Nhã Kỳ?”

      “Chị có đó ?”

      “Chị với Hà Thích cãi nhau chuyện gì vậy?”

      “Online trả lời em.”

      “Đây…” Nhã Kỳ vừa nhắn lại, Tạ Nhã Tĩnh vội vã hỏi ngay.

      Nhã Tĩnh: Có phải hôm nay chị đến ‘ngày’ nên tâm trạng tốt ?

      Nhã Kỳ: Xuống địa ngục , chị gặp Hà Thích nên tâm trạng vui thôi.

      Nhã Tĩnh: Cậu ấy làm gì chị?

      Nhã Kỳ: Ý em là sao?

      Nhã Tĩnh : Người em dắt tới nhà cho chị rồi, quyến rũ thế nào tùy chị đấy.

      Nhã Kỳ : Biến!

      Nhã Tĩnh : Em ra ngoài kiếm cái gì ăn đây, nhớ món canh cua của mẹ quá!

      Nhã Kỳ :….

      Nhã Kỳ nghịch máy tính lúc cũng cảm thấy hơi hơi chán, bèn đứng dậy lấy quyển sách giá ra để đọc. Lúc nãy chỉ lo nổi nóng, bây giờ bình tĩnh lại bắt đầu nghĩ lại, rốt cuộc tại sao Hà Thích lại vô duyên vô cớ nổi giận với , rồi giờ lại chạy đến nhà thế nhỉ?

      “Kỳ Kỳ, ăn cơm thôi”. Mẹ tới gõ cửa.

      “Vâng.” Nhã Kỳ đặt quyển sách xuống, rửa tay rồi ngồi vào bàn, Hà Thích cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện . Nhã Kỳ vừa ngẩng đầu lên thấy , hình như Hà Thích cũng nhìn lại , nhưng có lẽ cũng hẳn là thế. Cho nên cũng biết có phải với bốn mắt nhìn nhau hay nữa, chỉ có điều vẻ mặt vẫn thản nhiên như vậy, tựa như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra.

      Mẹ ngồi bên cạnh mấy câu khách sáo gì đó, Nhã Kỳ mặc kệ nghe được câu nào, chỉ cúi đầu và cơm ăn lấy ăn để. Ăn được nửa bát, múc ít canh cua chan vào cơm, thơm quá.

      Bỗng nhiên, lòng bàn chân ngưa ngứa, có cái chân khác đụng vào chân , cọ cọ. Hành động đó diễn ra rất nhanh, dọa giật nảy cả người, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Hà Thích, tay cầm bát, bề mặt lớp men sứ sáng bóng làm nổi bật ngón tay thon dài trắng nõn của , bàn tay rất đẹp, tay phải cầm đũa gắp cải xào cho vào miệng, đôi môi dính dầu đỏ hồng bong bóng, khóe môi đó như cười như , vẫn là vẻ hững hờ của ngày thường, nhưng trong mắt lại hề có .

      Mặt bất giác nóng bừng, đỏ ửng. Sợ bị mẹ phát ra, vội buông đũa xuống rời bàn.

      “Kỳ Kỳ, vẫn chưa ăn xong cơ mà.” Mẹ gọi lại.

      “Điện thoại con hết pin rồi, con phải sạc chút.” viện cái cớ rồi vội vàng chạy về phòng mình, nhàng đóng cửa lại mới dám thở hắt ra hơi, tim đập loạn xạ cả lên, làm gì vậy, khiêu khích sao?!

      Nhã Kỳ cũng biết mình ngồi ở trong phòng suốt bao lâu, lúc ra mẹ ăn cơm xong rồi, hình như Hà Thích sang đến bát thứ hai. lại ngồi xuống đối diện Hà Thích tiếp tục ăn cơm, dám ngẩng đầu lên nữa. Yên lặng ăn cơm xong, Nhã Kỳ lặng lẽ ra ngoài, cùng lúc đó, Hà Thích cũng đứng dậy, lúc qua người , kéo lấy tay , ngón tay cái khẽ lướt qua lòng bàn tay ấm áp.

      Nhã Kỳ rùng mình, mặt lại đỏ ửng cả lên. Lần này mẹ ở ở đây, Nhã Kỳ cũng kiêng nể gì nữa, quay lại đạp cho cái. Hà Thích thoải mái nở nụ cười, đưa tay nhéo má , giọng hỏi, “Giận rồi à?”

      Nhã Kỳ bị trêu tức đến xù lông, định xoay người bỏ Hà Thích kéo cổ áo giữ lại, gọi to vào phòng bếp, “Dì ơi, cháu muốn mua món quà, dì để Nhã Kỳ chọn với cháu nhé, con có mắt thẩm mỹ hơn.”

      Nhã Kỳ sững sờ, lắc đầu phản đối, “Em muốn .”

      Mẹ bảo, “Con ra ngoài chơi lúc Nhã Kỳ, cả ngày ngồi ở nhà cũng chỉ biết nghịch máy tính thôi, mau ”.

      Nhã Kỳ còn chưa biết trả lời thế nào, Hà Thích kéo ra ngoài. Vốn Nhã Kỳ còn rất tức giận, vì ở nhà nên mới phải kiềm chế, bây giờ ra ngoài rồi, rốt cuộc nhịn được nữa, giơ tay đấm Hà Thích cái, Hà Thích dễ dàng tránh được, những thế còn túm chặt lấy tay , tiếp tục tránh thêm cú đá nữa, “Em giày cao gót đừng có đá . Còn nữa, em mặc váy đấy, đừng lộn xộn…”

      có thể đừng vô liêm sỉ như vậy nữa được ?” Cho tới bây giờ mặt Nhã Kỳ vẫn đỏ, chỉ có điều là bởi vì tức giận quá mà thôi.

      Hà Thích thấy dáng vẻ này của cũng bật cười, xoa đầu nhà, “Lúc hung hăng trông cũng rất đáng .”

      “ ……..”

      Hà Thích lôi xuống dưới lầu, lòng Nhã Kỳ chẳng muốn , bám chặt lấy cánh cửa nhà mình, “Em muốn chuyện với nữa, muốn nhìn thấy , càng muốn ra ngoài với .”

      biết.” Giọng Hà Thích thản nhiên, mạnh mẽ tách từng ngón tay của ra khỏi cánh cửa, trầm giọng , “ có chuyện muốn với em.”

      Hô hấp của Nhã Kỳ hơi ngưng lại, nhìn thấy vẻ điềm tĩnh hiếm có trong đôi mắt đẹp đẽ của , vẻ mặt cũng còn cợt nhả như trước nữa mà trở nên nghiêm túc, nhất thời chẳng biết gì. Im lặng theo sau lên xe, cũng biết Hà Thích muốn lái xe đâu, dọc đường cũng câu nào, mãi đến lúc xe dừng lại ở nơi vắng vẻ.

      phải muốn mua quà sao?”

      Hà Thích nhìn với ánh mắt như gặp kẻ ngốc, “Nhà nhiều quà lắm, lúc nào chia bớt cho em nửa.”

      “ ….”

      “Vì sao lúc đấy em lại giận, bởi vì tuyệt vọng à? Hay là lúc tức giận em vẫn thích nghĩ đằng nẻo thế à?”

      “Còn sao?”

      “Em chờ nghỉ hè quay lại nhé, được ?”

      Nhã Kỳ nghe xong câu đó sao giải thích được, khẽ hỏi, “Chờ làm gì?”

      “Tất nhiên là chờ …” Mặt Hà Thích tự nhiên lại đỏ lên mấy phần, “Về chơi với em.”

      “Hả, chơi với có gì vui đâu chứ…”

      “Chẳng lẽ chơi với tên Lăng Nhược Uẩn kia vui vẻ lắm à?”

      Nhã Kỳ nghe vậy hiểu ra đôi chút, chớp chớp mắt nhìn Hà Thích, “ khó chịu cái gì chứ?”

      “Khó chịu khi em ở bên cạnh người khác.”

      Xúc động trào dâng trong lòng, sau đó lan ra khắp toàn thân. Nhã Kỳ tin nổi nhìn , Hà Thích gượng gạo tiếp, “Vốn còn nghĩ có lẽ mình thể dễ dàng thích ai đó như vậy, nhưng lúc nhìn thấy em muốn bỏ chạy, lại thấy cam tâm chút nào, cho nên mong em có thể cho thêm chút thời gian để nghĩ lại cho ràng.”

      “Em cũng thấy mình nên suy nghĩ lại.” Nhã Kỳ nhíu mày, “Trong ấn tượng của em, từ trước đến nay … đều rất xa vời, thể nào chạm tới… Nhưng với bản tính xấu xa này của , em nghĩ em cũng nên nghĩ lại, quan sát thêm chút nữa… Em thích lưu manh!”
      Tóc Xù thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :