1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chua Ngọt - Cửu cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Trực Tiếp (2)


      Tạ Nhã Kỳ gác điện thoại, nhất thời hoảng hốt, tiếp theo là nhảy dựng ở giường, thu xếp hành lý rất nhanh, vội vàng chạy xuống lầu.

      Bên ngoài mưa lớn, mưa rơi tạt mạnh, bọt nước văng tung tóe. Tạ Nhã Kỳ chạy nhanh xuống, vịn lấy thành cầu thang mà thở mạnh, vừa định tìm chung quanh, chợt nghe hai tiếng còi xe, tiếp theo là chiếc xe nhìn quen mắt chậm rãi đậu ở trước mặt .



      Hà Thích từ trong xe ra, áo khoác Dannimac màu đen dài, hợp với đôi giày màu đồng, thậy đơn giản nhưng lại che được khí chất cao quý của . cầm che ô màu đen đứng ở trong mưa, người trong mưa có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn , nhìn đôi mắt đen như mực vừa kiêu ngạo lại bướng bỉnh, tự giác mà bị mê hoặc .

      Hà Thích thẳng tới, đem hành lý tay để vào sau xe, lại mở cửa sau ra cho ngồi vào

      Mới vừa rồi Tạ Nhã Kỳ còn suy nghĩ, vì sao muốn ngồi ở ghế sau Chờ ngồi vào mới biết được, ở ghế phụ có người con , bộ dáng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, lúc Nhã Kỳ ngồi vào còn xoay người lại cười ngọt ngào với . ta mặc bộ đồng phục trung học, sắc mặt hơi tái nhợt, thân thể được tốt, nhưng nụ cười thực ngọt, ngọt đến tận tâm.

      Hà Thích cũng lên xe, khởi động xe chạy ra ngoài trường. Vừa lái xe vừa "Mưa to nên Nhã Tĩnh muốn ra ngoài, thuận đường đưa em về nhà."
      "À." Mới vừa rồi vui sướng nhất thời biến mất thấy nữa, chính là thuận đường đón về nhà .

      lẳng lặng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn bên ngoài sắc trời tối đen, chán ghét trời mưa, làm lòng thêm phiền chán. Mưa tạt bên cửa kính xe, côkhông thích cái loại tạp này.

      "Cuộc thi lần này chuẩn bị tốt sao?" Tạ Nhã Kỳ nghe được Hà Thích hỏi kia, giọng nhàn nhạt, cũng chứa chút ôn nhu, loại ôn nhu này làm cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      "Chuẩn bị tốt rồi ạ." ôn nhu trả lời, ta rất chậm, mang theo chút ý cười, "Tuần tới thi, thi trong ba ngày."

      "Muốn uống trà sữa ?" Hà Thích lái xe qua khu vui chơi rồi hỏi.

      "có."

      "Em muốn uống ?" Hà Thích ngừng xe hỏi Tạ Nhã Kỳ ngồi im lặng ở phía sau .

      Tạ Nhã Kỳ cũng ngẩng đầu lên "Em ghét nhất là uống trà sữa."

      Giọng vui, trong lòng đau xót chua chát, biết c mình ghen.

      Hà Thích xuống xe, lát sau mua hai ly nước nóng trở về. đem ly trà sữa đưa cho kia, đưa ly nước cho Tạ Nhã Kỳ, "Uống nước nóng cũng tốt."

      Tạ Nhã Kỳ dừng lại, nghĩ tiếp, nhưng nhìn , ngón tay thon dài, tinh tế trắng nõn lại mạnh mẽ cầm thân ly, , sợ bị nóng nên nhận lấy rất nhanh rồi tiếng "Cám ơn."

      "Hả, nước lọc?" Bên trong cái ly xinh đẹp kia lại là nước lọc? chưa bao giờ biết quán trà
      [​IMG]
      Tóc Xù thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 5: Trực tiếp (3)

      Tạ Nhã Kỳ mưa lồng há cảo, ngồi bên ghế phụ rồi tự mình nhâm nhi: “Chà chà, thơm ”.

      Há cảo rất , vốn chỉ hai lần là nuốt xong, Tạ Nhã Kỳ lại cắn đến mười lần, cứ chậm rãi từ từ thưởng thức. Hôm nay Hà Thích mới lái xe từ thành phố H về, lúc ngang qua trạm xe buýt thấy Gia Bảo còn đứng chờ xe, thế là chở luôn, người còn chưa đưa tới Nhã Tĩnh lại gọi điện nhờ đón giúp. Từ sau bữa ăn sáng đến giờ bốn giờ chiều, còn chưa có miếng nào vào bụng, vừa rồi cảm thấy gì, giờ ngửi được mùi lại thấy bụng đói cồn cào.

      Tạ Nhã Kỳ rất thích ăn màn thầy ở cửa hàng này, lúng búng : “Há cảo ở quán này khác hẳn những tiệm khác, da ngoài mỏng, trong suốt sáng long lanh, nhân bánh bên trong lại , họ dùng thịt ba chỉ thượng hạng, cho nên thơm lắm, đúng rồi, nhân trong còn có nấm hương với chân giò hun khói nữa…”

      còn chưa hết câu tay Hà Thích vươn qua như chẳng có chuyện gì, cầm cái nhét vào miệng mình.

      “Ế?” Tạ Nhã Kỳ đờ đẫn, với thân thiết đến mức có thể ăn chung lồng há cảo rồi hả?”

      Da bánh mỏng nhân bánh nhiều, ấm nóng hương nồng. Há cảo ở cửa hàng này ngon , mà lại đói quá, cái lấp đầy bụng được, thế là lại muốn ăn thêm cái thứ hai. Tay trái thả lỏng bên tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng, môi hồng hào vì nước ấm nhuộm qua. Tay phải người kia lại hản nhiên đưa qua lần nữa.

      cho”. Tạ Nhã Kỳ nín cười, đậy túi lại, cho . phải hẹp hòi gì đâu, tại vì ấy, chẳng lẽ câu bùi tai cũng được nữa à? cần phải giả vờ xem thường đến mức như vậy chứ.

      “Có cho ?” đưa tay quờ quạng hồi cũng được, biết xấu hổ còn hừ thêm tiếng.

      “Haha, …” Tạ Nhã Kỳ thêm được gì, tiếp theo lại bắt đầu cười ha hả. mở túi há cảo ra, đặt trước mặt .

      “Cho giả vờ đó”.

      chỉ mua có mười cái, mình ăn ba cái, còn lại cho cả. mình Hà Thích từ tốn nhai. Cho dù là vậy, cũng hề cảm thấy mất phong độ, những thế, cảm giác mộng ảo lại chân thực ít nhiều, chân thực đó lại khiến say mê.

      “Đến nơi rồi, xuống xe ”.

      Lòng mất mát, vừa định mở cửa xe lại ngừng, xoay người lại nhìn thẳng . Hà Thích bị nhìn đến ngượng, mi mắt bất giác nháy lên cái, đột nhiên cả người lại chồm về phía mình, vội đưa tay đè đầu lại, thoáng nhíu mà: “Em làm vậy khó xử”.

      bĩu môi tin lời : “ ấy cũng làm vậy với sao?”

      Hà Thích ngừng lát: “ bé ấy còn , hiểu gì đâu”.

      “Em đây”. tìm được lí do nào ở lại, mở cửa xuống xe. Vừa lúc đó Nhã Tĩnh cũng bước ra khỏi nhà, cầm lấy hành lý của Nhà Kỹ từ tay Hà Thích, sau đó vỗ vai : “Người em à, cám ơn nhé, cực khổ cho cậu rồi. Vào nhà mình ăn gì , cậu được em thân của mình về nên mẹ phải chiêu đãi cậu đó”.

      Hà Thích thoáng trầm ngâm, gật đầu rồi theo bước lên lầu. Hình như Tạ Nhã Kỳ cũng ngờ đồng ý nhanh đến vậy, khẽ cong môi theo sau lưng . Vui buồn đau khổ của đều gắn liền với người đó, chỉ vì câu của rơi vào đáy vực, chỉ vì lần gật đầu lại bay đến thiên đường.

      thể , ngày hôm nay của rất khó để vượt qua, nhợt nhạt đó như đâm dao vào trái tim của mình, máu tuôn ồ ạt. Nhưng lúc này đây vì muốn vào nhà của , lại được an ủi, máu cũng ngừng tuôn rơi. bước nhanh vài bước, theo sát sau lưng, cũng buồn giấu giếm vẻ mặt của chính mình, nụ cười rực rỡ.

      Ba người vào phòng, Hà Thích lễ phép chào hỏi mẹ Tạ.

      Mẹ Tạ thấy Hà Thích xoay người với Tạ Nhã Kỳ: “Kỳ Kỳ à, hai ngày trước dì con mới ở Nhật Bản về, mua nhiều đồ ăn ngon lắm, con lấy cho Tiểu Thích ”.

      “Mẹ, mẹ biết cậu ấy à?” Tạ Nhã Tĩnh nghe mẹ gọi tên cậu ta thân thiết như vậy buột miệng hỏi.

      “Biết chứ, đương nhiên là biết rồi, bạn của Tiểu Tĩnh mà”. Vừa bà lại vừa dặn dò: “Ăn ít đồ ăn vặt thôi, mẹ vào bếp làm cơm tối, chứ lại ăn được cơm”.

      “Vâng”. Tạ Nhã Kỳ gật đầu, lòng lại nghĩ, chỉ là bạn của em trai đâu, mà còn là người của con nữa đấy. vào phòng lấy đồ ăn ra, chồng trước mặt : “Ăn này”.

      tiếng, thoải mái mở miếng chocolate cho vào miệng mình, quay đầu trò chuyện với Nhã Tĩnh. ngồi đối diện với , nhìn , nghe được cái gì, chỉ đôi mắt cong cong đó, khóe môi cong , ngón tay sạch .

      “Nhã Kỳ, chị đói vào bếp xin mẹ đồ ăn , đừng nhìn cậu ấy như kiểu sói đòi muốn bổ nhào sang vậy”. Đột nhiên Nhã Tĩnh quay lại nhìn trêu ghẹo cách đầu đuôi như thế, mặt còn bày ra nụ người nham nhở.

      thoáng đỏ mặt, bình tĩnh ho khẽ tiếng: “Chị có mấy ý nghĩ trong sáng kiểu đó, thấy ý đẹp nên nhìn thêm vài lần thôi”.

      “Xem em mình kìa, đằng làm nẻo quen rồi”. Nhã Tĩnh vỗ vỗ ngực Hà Thích, vỗ rất mạnh, làm cũng đau lòng theo . Hà Thích chỉ cười miết, lúc cười rất đẹp, đột nhiên lại ngừng cười nghiêm túc nhìn : “Kiềm chế chút”.

      Thực ra hiểu được , cũng nhìn thấu . Thời gian họ ở bên nhau nhiều, cho nên suy nghĩ và tính cách người đó. Hôm nay ngay từ lúc gọi điện cho , mơ màng thể phán đoán được rất nhiều chuyện tiếp sau. chỉ biết mình thực rất rất thích , ngồi trước mặt , lúc chuyện trò vui vẻ rất cuốn hút người ta, trái tim lại thình thình đập mạnh. rất muốn kiềm chế lại chút, nhưng mà, trao rồi sao lấy lại đây.

      cố gắng muốn nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt nhưng lại tìm thấy. Đôi mắt trong suốt nhưng lại sâu đáy, dù là vậy, làm gì cũng nhớ đến khắc cốt ghi tâm.

      Nhã Tĩnh tiễn Hà Thích ra về, sau khi quay lại thấy Nhã Kỳ ôm gồi vùi mình giữa salon, ngơ ngơ ngác ngác, cậu còn tưởng vì nỡ để Hà Thích : “Sao vui thế?”

      “Chẳng có gì vui cả”.

      “Em hỏi rồi, cậu ấy có bạn đâu”.

      “Nhưng trong nhà ấy có dâu nuôi từ bé”. cực kì vui, môi bắt giác bĩu lên. Nếu phải vì sợ mẹ nghe được, hét gầm thét vang vài tiếng rồi.

      “Hả, dâu nuôi từ bé á?” Nhã Tĩnh xoa cằm suy nghĩ hồi: “Có bé như thế , trước kia từng tới trường tìm Hà Thích rồi, Hà Thích đưa vở bài tập cho ấy. Sức khỏe bé đó tốt, hình như là tim khỏe”.

      Tạ Nhã Kỳ cúi đầu, ôm mặt câu nào. Nhã Tĩnh thấy như vậy càng muốn cười nhạo: “Này, chị đừng vờ ngốc thế được , cậu ta chị tin thế à, ngốc”.
      Tóc Xù thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 6: Danh nghĩ (1)

      Tạ Nhã Kỳ vẫn thấy nghi ngờ về chuyện dâu nuôi từ bé của Hà Thích. Nhưng mà cho dù ấy phải dâu nuôi từ bé nữa, giả vờ như vậy cho thấy mình chẳng có ý gì, muốn khiến tự mình từ bỏ.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Tạ Nhã Kỳ lại ảo não ít nhiều. Nhưng vẫn luôn cảm thấy dù trong lòng có mình cũng tốt hơn là có người khác.

      Kì nghỉ đông, Tạ Nhã Kỳ sợ lạnh cho nên chịu bước ra ngoài. Ở nhà, mặc cái áo bông dày mẹ mua cho, ngồi trước máy vi tính, tay cầm quyển Phân tích chứng khoán rồi đọc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn diễn biến cổ phiếu và QQ bên góc phải.

      Đột nhiên khung QQ lên, là Nhã Tĩnh, cậu gửi cho tệp thanh cùng ba chữ: “Nghe thử xem”.

      Từ Nhã Tĩnh thích nhạc, lúc bảy tuổi cậu đánh được trống. Khi lên trung học cậu còn tham gia ban nhạc với bạn bè trong trường, lúc ấy tuổi còn , cậu muôn được các nhạc cụ đắt tiền. Nhưng mà dù là thế, họ vẫn tập luyện bỏ ngày nào, mỗi ngày sau khi tan học, họ ra sân trống gần trường diễn tập.

      Lúc đầu Nhã Kỳ còn hiểu, hỏi Nhã Tĩnh: “Sau này em muốn làm ban nhạc hả, biểu diễn à?”

      Nhã Tĩnh hất đầu cái: “Chính xác, biểu diễn… Bọn em thích nhạc cho nên mới chơi. Chị thích nhạc nên chắc là hiểu”.

      Đúng là Nhã Kỳ thích nhạc vũ đạo hay các loại hình nghệ thuật khác. và Nhã Tĩnh là chị em sinh đôi nhưng tính cách của hai người lại khác nhau rất nhiều, ngoài việc tập chung taekwondo ra hầu như họ chẳng làm chung việc gì. thích đọc sách, sách gì cũng đọc, từ lúc học đọc hết đủ thứ sách xưa rồi nay, sách trong phòng của bố rất nhiều, cần chọn, cầm gì đọc nấy, liên quan đến đầu tư, tài chính, hiểu mang hỏi, cho nên sau này rất mẫn cảm với việc kiếm tiền.

      nhạc sống động, nhịp điệu thanh thoát, giai điệu nhàng dễ nghe, rất êm tai. Cứ sau khoảng thời gian nhóm Nhã Tĩnh bài mới, mỗi lần lại khiến cho người ta bất ngờ, nhưng mà cũng rồi, cực mù nhạc, bài hát nhớ nhất chỉ có Quốc ca.

      đáp: “Rất êm tai”. Mỗi lần trả lời chỉ có ba chữ y hệt nhau, nhưng Nhã Tĩnh biết lòng khen ngợi. Sau lát cậu suy nghĩ rồi gửi cho tin: “Khóa bảy lớp tám trường cấp ba của mình có mở tiệc bạn bè, chị muốn ?”

      Hà Thích học khóa bảy, Nhã Tĩnh học khóa tám, cùng giáo viên chủ nhiệm nên quan hệ giữa hai lớp hề tệ, còn gọi tắt là lớp em. Nhã Kỳ sững sờ, cầm ly sứ cạnh bên nhấp ngụm nước ấm, tay còn lại gõ gõ rất vội bàn, nghĩ xong. đưa tay đánh lại từ “được”.

      Có lẽ là thời tiết quá lạnh, cả hai lớp tám mươi người chỉ ba mươi người tới. Hai người học trong lớp tự nhiên, có nhiều con , cho nên hôm nay có mặt cũng chỉ có bảy tám nữ sinh. Mặc dù nhớ hết tên của mấy bạn này nhưng nhìn là biết quen. Bây giờ các ấy đều biết trang điểm rồi ăn diện, so với thời cấp hai đúng là khác trời vực.

      Nhã Tĩnh và bạn khác ra ngoài gọi đồ ăn thức uống, để Nhã Kỳ ngồi vào bàn ăn trước.

      Vốn Nhã Kỳ còn nghĩ giữa đông người nhốn nhốn nháo nháo như vậy, nhìn thấy Hà Thích vài lần là tốt lắm rồi. Nhưng hôm nay có bạn nhìn rồi với bạn khác: “Tạ Nhã Kỳ? phải cậu ấy học khóa chín à?”

      Giọng lớn nhưng lại đủ cho mọi người xung quanh nghe thấy được. Nhã Kỳ cảm thấy rất ngại ngùng.

      ấy là em của Nhã Tĩnh, tình cảm em tốt lắm. Mọi người đều là bạn cả, tụ tập được buổi cũng dễ dàng gì”. nam sinh mặc áo khoác đen ngồi bên cạnh Nhã Kỳ đáp lại, đôi mắt cậu ấy rất trong và sáng.

      Cậu ấy là Chu Thăng Thăng, cũng là người mà lần trước Nhã Tĩnh thích . Tính ra Chu Thăng Thăng và Nhã Tĩnh cũng rất có duyên, từ khi học tiểu học cho đến cấp ba họ luôn học cùng lớp, thậm chí đến đại học cũng học cùng trường, là tay Ghitar bass trong ban nhạc của Nhã Tĩnh. Cậu ấy đưa tay ra xoa xoa đầu Nhã Kỳ, cười rất dịu dàng: “Nhã Kỳ, lớn hơn nhiều rồi nhỉ”.

      Khóe miệng Tạ Nhã Kỳ co giật, hất tay câu ra: “Chu Thăng Thăng, chúng ta bằng tuổi đấy”.

      Hà Thích là người đến muộn nhất, trước thời gian hẹn chút. Lúc bóng xuất ở trước cửa. Tạ Nhã Kỳ cảm giác như nghẹt thở. Hình như ấy sợ lạnh, thời tiết hôm nay lạnh đến thế mà chỉ mặc chiếc áo lông cừu mỏng màu xanh đậm. Hai tay đút trong túi quần, thong dong tới, bên khóe môi vương vấn ý cười, còn có chút gì đó lười biếng thản nhiên: “Xin lỗi nhé, nãy bị kẹt xe”.

      Hai bàn kia cũng ngồi kín chỗ, chỉ còn lại mấy vị trí bên cạnh Tạ Nhã Kỳ, Nhã Kỳ nghe có người gọi Hà Thích sang chỗ họ, đẩy túi của Nhã Tĩnh cạnh bên sang vị trí khác rồi đứng lên quay lại vẫy tay với : “Ở đây còn chỗ trỗng này”.

      Lúc nên ra tay vẫn phải ra tay, thời gian họ bên nhau quá ít, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

      Hà Thích thoáng nhìn , biếng nhác. Vẻ mặt có gì đó chần chừ, nhưng rồi vẫn về phía này ngồi ở chỗ chuẩn bị cho . Bàn này nhiều con nhất, ngoài Chu Thăng Thăng và Hà Thích ra còn lại đều là nữ. Tạ Nhã Kỳ nghĩ, trong năm người này chắc cũng có người thích Hà Thích, mắt đảo quanh, mặt đỏ ửng lên tất cả. học kì gặp, có bạn ngại ngùng cười hỏi: “Hà Thích à, cậu có bạn chưa?”

      Hà Thích trả lời, chỉ cười cúi đầu mở chai rồi rót nước vào ly. Nụ cười lơ đãng đó như níu giữ người khác.

      “Hà Thích, cậu giả vờ bí đấy à?”

      “Rốt cuộc là có chưa?”

      “Có dẫn tới gặp ”.

      “Còn nếu chưa xem tớ thế nào?”

      Mấy bạn trước mặt cứ người này câu người kia câu, Tạ Nhã Kỳ có chút vui, đưa tay lấy nửa chai Vương Lão Cát bên tay Hà Thích rót vào ly của mình. còn chưa rót xong Hà Thích dễ dàng cướp lại chai nước trong tay , quay đầu nhìn sang, nghiêm túc : “Em lấy của ”.

      “Cứ lấy của đấy”. Giọng rất , Tạ Nhã Kỳ cũng nhận ra giọng của mình có gì đó nũng nịu và bướng bỉnh, vươn tay ra: “Em cắt móng tay rồi, mở được”.

      Hà Thích tiếp, Chu Thăng Thăng ngồi bên phải Tạ Nhã Kỳ mở cho chai Vương Lão Cát rồi rót đầy ly, còn dư nửa chai cậu đặt bên cạnh tay phải : “Rót cẩn thận”.

      Cậu ấy rót xong lại cười cười xấu hổ, làn da trắng trẻo ửng lên chút đỏ hồng. Tạ Nhã Kỳ tiếng “cảm ơn”, vô thức quay lại nhìn xem phản ứng của Hà Thích, cầm đũa gắp quả nhãn lột vỏ lên ăn, cũng đưa tay định gắp. Hà Thích gắp xong lại xoay bàn tròn nửa vòng, làm dĩa long nhãn cách xa vị trí của nhất.

      Tạ Nhã Kỳ cảm thấy rất lúng túng, tay cứng đờ giữa trung thu lại được, lấy bừa nhúm hạt dưa. Sau đấy còn bực bội trừng Hà Thích cái. Lúc quay đầu nhìn lại, trong cái dĩa trước mặt mình có đến nửa dĩa long nhãn, đích thị là do Chu Thăng Thăng “gắp cho”.

      Sau lúc Nhã Tĩnh và người bạn nọ quay về, hình như cậu thấy vị trí mà Tạ Nhã Kỳ ngồi “rất tốt”, cười cười đưa mắt nhìn , Nhã Kỳ nhìn lại chỉ cúi đầu cắn hạt dưa.

      Món ăn chính được dọn lên rất nhanh, là mì xào. Tất cả mọi người hơi đói bụng rồi, từng người thay phiên nhau gắp, Lúc đến lượt Chu Thăng Thăng, cậu gắp cho cái chén của Tạ Nhã Kỳ trước rồi mới gắp cho mình. nữ sinh khác nhìn Chu Thăng Thăng cười : “ ngờ đó, cậu chăm sóc con nhỉ”.

      Mặt Chu Thăng Thăng hơi đỏ lên, câu suýt khiến Tạ Nhã Kỳ hộc máu: “Cậu ấy còn , mình chăm sóc chăm sóc ai đây”.

      Người thích chọ nhất là Nhã Tĩnh lại lặng yên nhìn họ, lời.

      Món ăn chính lần lượt dọn lên, thời gian giữa các món cũng dài, Nhã Kỳ ăn lần lượt ăn lưỡi vịt, bạch trảm kê*, hoa quả. Ăn từ từ nên ăn được mấy.

      * món ăn chế biến từ gà

      Chu Thăng Thăng vẫn rất quan tâm người khác, hồ đào rồi nho cậu ấy đều lấy vào dĩa cho .

      Quả hồ đào khó bóc lắm nhưng móng tay mới cắt, bóc vỏ cũng khó khăn. Bóc cả buổi trời còn chưa bóc ra được, còn văng ít mảnh vụn lên áo quần Hà Thích, dính chặt. Vốn Chu Thăng Thăng muốn giúp tay nhưng điện thoại lại vang lên đúng lúc.

      Tạ Nhã Kỳ thấy Hà Thích để ý, lén lút đưa tay phủi sạch vết hạch đào dính áo . tay Hà Thích hất tay ra, vẻ mặt có phần thiếu kiên nhẫn; “Tay em bẩn”.

      xong cầm quả hồ đào tay , ngón tay nhanh nhẹn lột sạch quả cho .

      “Này…”

      Tạ Nhã Kỳ ăn xong lại cầm quả đặt trước mặt , Hà Thích đặt hạt dẻ vào tay rồi lạnh lùng : “Ăn thế này được rồi, còn muốn ăn nhiều bảo cậu ta bóc cho em, thích bóc”.
      Tóc Xù thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 7: Danh nghĩ 2

      “Thực ra em cũng thích ăn, khô lắm”. Tạ Nhã Kỳ thả quả hạch đào xuống, bừa câu. Lòng lại bắt đầu mơ màng vì câu vừa rồi của Hà Thích. Khi thích người, mỗi câu dù có vô tình nữa, cũng giữ trong lòng rồi nghiền ngẫm hồi.

      “Để em bóc cho”. Nhã Tĩnh ngồi chuyện với em bên cạnh nhưng cũng để tâm ở bên này nữa. Cậu đưa tay lột vỏ hạch đào, đầu hơi nghiêng về phía trước chút rồi vẫy vẫy tay với Tạ Nhã Kỳ.

      Tạ Nhã Kỳ cũng khách sáo nữa, đưa tay tới, vô tình lướt ngang qua trước ngực Hà Thích, nhận lấy hạt hạch đào Nhã Tĩnh bóc xong.

      hạt, hai hạt, Nhã Tĩnh bóc rất nhanh, thỉnh thoảng tay Tạ Nhã Kỳ lại cọ tới cọ lui trước người Hà Thích, Hà Thích cũng ngồi yên, đưa tay cầm đũa gõ lên mu bàn tay trắng nõn của cái: “Em có phiền đấy hả, đứng lên đổi chỗ ”.

      “À”. Nhã Kỳ thoáng rầu rĩ vui, cũng nghĩ nhiều, đứng lên đổi chỗ với . Sau khi ngồi bên cạnh Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh bóc hạch đào cho nữa, cậu bắt chước Hà Thích, thả hạt dẻ vào tay : “Ăn cái này được rồi”, sau lại giọng : “Em cũng thích bóc, tìm cậu ta ”.

      “Aiz”. Nhã Kỳ bực bội lườm cậu cái, vừa định cầm chai Vương Lão Cát trước mặt lên, tay Hà Thích vươn ra, đổi bát của hai người lại với nhau.

      Đột nhiên Nhã Kỳ cảm thấy vị trí này rất tốt, Chu Thăng Thăng ngồi cạnh nữa, cũng cần cậu ấy chăm sóc, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua vẻ mặt cậu ta, hình như còn có hơi thất vọng.

      Năm trước mặt líu ra líu rít cực kì vui vẻ, mà mình ngồi đây lại có ý gì, chán lắm, ăn cũng lưng bụng rồi, ăn thêm được nữa.

      Bàn này nhiều con nên bát quái cũng nhiều, biết đột nhiên nhắc đến ai, mọi người thần bí nhìn về phía Hà Thích. “Hà Thích à, cậu biết ủy viên học tập lớp chúng ta thích cậu phải ?”

      Hà Thích ngẩng đầu lên, vẻ mặt khá ngạc nhiên: “Ồ? Mình biết”.

      “Vốn lần này bạn ấy cũng muốn tới nhưng có thời gian rảnh, vừa nãy bạn ấy nhắn tin tới, sáng ngày mốt muốn hẹn cậu đó, có thể lưu số điện thoại ?”

      Tạ Nhã Kỳ vui, ma quỷ quái phương nào lại đến đây trêu chọc Hà Thích vậy, còn to gan thế nữa. Hà Thích nở nụ cười tự nhiên: “Xin lỗi, số điện thoại của mình còn chưa chuyển lại, giờ vẫn dùng số của chú mình. Lúc nào đổi được mình Nhã Tĩnh đưa cho mọi người”.

      Nhã Tĩnh cũng tiếp: “Được”.

      Ăn cơm xong cũng muộn, ngoài trời cực kì lạnh, gió lướt qua như lưỡi dao cứa lên mặt mình. Vừa ra ngoài mọi người xuýt xoa kêu lạnh, mấy muốn về trước, mà bọn con trai lại đề nghị KTV hát hò uống rượu. Nhã Tĩnh gọi Hà Thích lại: “Hà Thích này, cậu đưa Nhã Kỳ về trước nhé, mẹ mình đưa chị ấy về sớm”.

      Thực ra Nhã Kỳ cũng chưa muốn về, nhưng Hà Thích lấy chìa khóa xe trong túi tiền, nghiêng đầu nhìn chút rồi : “ thôi”.

      Nhã Kỳ lấy khăn quàng cổ trong xách ra quàng quanh cổ mình, lẽo đẽo sau lưng , đột nhiên lại nghe tiếng Chu Thăng Thăng gọi lại, xoay người thấy cậu vẫy tay: “Tạm biệt”.

      “Tạm biệt”. cười cười ngồi vào trong xe. Hà Thích cũng ngồi vào nhưng chưa khởi động xe, có hai cũng tới gõ gõ vào cửa xe, cười hì hì : “Hà Thích tiện đường đưa bọn mình với, ở đường Phục Hưng”.

      Tạ Nhã Kỳ gì, đường Phục Hưng ngược hướng với nhà . Hà Thích ngừng lát rồi từ chối: “Được”.

      Hai ngồi vào ghế sau tám chuyện từ đông sang tây, Hà Thích trả lời câu nào, mãi đến khi dừng đèn đỏ mới ngừng lại: “Bão Khiểm, lúc mình lái xe thích chuyện”.

      Hai hơi ngượng ngùng, nhân lúc đèn đỏ mấy chục giây lại hỏi tiếp: “Hà Thích à, cậu chưa có bạn sao?”

      “À chuyện riêng tư mình muốn trả lời”.

      Tạ Nhã Kỳ nghiêng đầu nhìn , cười trộm. vẫn mạnh miệng thế đấy, cho nên mới chịu thêm lời nào. Hà Thích đưa hai ấy tới đường Phục Hưng trước rồi mới chở Nhã Kỳ về. Vừa nãy Tạ Nhã Kỳ gì, bây giờ mới chuyện: “Hà Thích?”

      “Gì thế?”

      “Hà hà”. muốn thử xem có phải mình cũng giống như hai đó , đúng rồi, giống nhau, ấy trả lời .

      Xe dừng lại trước nhà họ Tạ, Tạ Nhã kỳ vẫn muốn bước xuống, vươn tay ra kéo lấy tay . Chiếc áo nhung cừu rất đẹp, mềm mại mịn mạng, lại ấm lắm.

      “Buông tay ra”. Hà Thích có vẻ mất kiên nhẫn. buông, cũng lên tiếng, những buông mà còn kéo chặt hơn, siết lại. gian mờ mịt, nhưng đôi mắt lại lấp lánh vô cùng, kiên cường nhìn . Hà Thích duỗi tay ra gỡ tay , “Em lên ”.

      Cả hai tay đều níu lại, kéo cánh tay . Dồn hết sức mình, tiếng hít thở cũng còn vững chãi. Hà Thích gỡ ra nữa: “Tạ Nhã KỲ, em uống say đó hả, đứng quấy nữa, xuống ”.

      lại cứ dính lấy như viên kẹo da trâu, gì cũng chịu động đậy. Cho nên khi tay bấm lên mặt , nhéo mạnh: “ xuống bóp chết em”.

      đau quá nên há mồm kêu đau, thế mà tay vẫn chịu buông ra. Hà Thích cũng biết mình quá tay, lại nhịn được đau, sợ cứ thế làm chảy máu mất, để Nhã Tĩnh nhìn thấy dấu vết đó chắc lại truy sát mình nữa, thả lỏng tay tựa vào ghế ngồi: “Bình thường em cũng đâu có ngốc, sao giờ lại như ngốc nghếch vậy?”

      ấy phải dâu nuôi từ bé với ”.

      “Cái gì?”

      dâu nuôi từ bé”.

      nghiêm túc , chau mày lại: “ gạt em”.

      Hà Thích phì cười: “ từng thấy nhiều người thích mình nhưng chưa thấy ai thích như em cả”. Lúc nghe vậy, Tạ Nhã Kỳ cứ ngỡ có bước ngoặt nào đó, nhưng lại hề tiếp, trầm mặc.

      Nhưng mà cảm giác ấy lại càng khiến lòng ngứa ngáy hơn, như bị mèo cào cấu.

      từ từ buông lỏng tay , mở cửa xuống xe.

      Đúng lúc đó, Hà Thích gọi lại: “Tạ Nhã Kỳ, hiểu ý của em”.

      dừng chút: “Vốn định để ý đến em, nhưng càng lúc em lại càng mãnh liệt. Nếu là vì mấy câu của khiến em hiểu lầm gì xin lỗi”.

      quay đầu lại, mặt vẫn tươi cười: “Thế gặp lại sau”.

      chưa từng ghét câu xin lỗi của đến mức này. Có những lời có thể nghiền ngẫm đến ngọt ngào, nhưng câu đó lại ngập tràn cay đắng.

      từ từ xuống xe, vào nhà, từng nghĩ tình là bí mật riêng mình, nhưng rồi chiếm được lòng càng lo lắng, cuối cùng lại đợi được lời từ chối, lòng lại thấy đau đớn như bị siết chặt cổ họng thở được. che mặt mình, hít hơi sâu.

      bước vào cửa khu nhà, ngồi ở đầu cầu thang lúc rồi mới lên. Vừa về tới nhà, để ý mẹ gọi mà bước vội vào phòng vệ sinh.

      Nhìn làn môi nhợt màu trong gương, bên má phải hồng hồng và còn hơi sưng nữa, có lẽ tan nhanh được.

      tắm nước nóng, thay áo ngủ, rũ tóc xuống che bên mặt mình rồi mới bước chậm ra. Mẹ nấu canh rồi rót cho chén, ân cần hỏi: “Về rồi hả, chơi vui con?”

      “Cũng được ạ, nhưng mà phải cùng lớn nên cũng chán, còn lạnh lắm nữa”. Tạ Nhã Kỳ trả lời thành , cầm chén ấm tay, đầu hơi cúi xuống, uống từ từ ngụm: “Mẹ ơi, qua năm nhà mình ra ngoài chơi , lâu rồi chưa ra ngoài”.

      “Được chứ, lần trước mẹ con còn bảo ”.

      chứ, giải sầu”.

      Nhã Kỳ khẽ cười, uống thêm mấy ngụm canh, “Mẹ ơi, con ngủ nhé”.

      “Ừ, ngủ sớm ”.

      Tối nay Nhã Kỳ ngủ được, ràng có nhiều người quan tâm thương như vậy, nhưng lại cảm thấy mình như bị vứt bỏ. Sau nửa đêm trời còn đổ mưa to, rất to, ào ào rơi xuống, làm lòng càng phiền não hơn nhiều.
      Tóc Xù thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 8: Trùng Hợp (1)

      Trời mưa dứt, sáng sớm ngày hôm sau trời vẫn mưa lâm thâm, mặc dù hơn tối hôm qua chút, nhưng nhìn ra vẫn u mịt mờ. Tạ Nhã Kỳ dậy rất sớm, mẹ bảo hôm nay nhiệt độ thấp, bảo mặc nhiều áo ấm hơn.

      Nhìn chính mình trong gương, sắc mặt hôm nay được tốt cho lắm. “Kỳ Kỳ à, mới sáng sớm mà đâu thế?” Mẹ thấy Nhã Kỳ mới ăn được ít mà muốn ra ngoài nên vội hỏi: “Con muốn tới sân tập võ, lâu rồi qua thăm thầy ạ”.

      “Mưa to lắm, con chờ chút để mẹ bảo Nhã Tĩnh với con”.

      cần đâu ạ”. Nhã Kỳ còn chưa xong mẹ xác Nhã Tĩnh từ trong phòng cậu ra, Nhã Tĩnh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nhã Kỳ cái, lim dim ngáp dài, có vẻ hơi bực bội, nhưng mà mẹ còn ở đây, cậu có giận cũng chẳng dám gì.

      Nhã Tĩnh đánh răng rửa mặt ăn cơm bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó thay áo quần rồi cầm dù chờ sẵn, dưới ánh mặt chan hòa thân ái của mẹ hiền theo Nhã Kỳ ra: “Này, Nhã Kỳ, chị xảy ra chuyện gì thế hả, giờ mới bảy giờ chứ mấy! sân tập võ cái gì, mở cửa đâu”.

      “Thế em về ”. Vốn Nhã Kỳ cũng muốn cậu theo, cúi đầu lạnh lùng đáp lại.

      “Chị sao thế, sau khi mờ ám với đàn ông xong bắt đầu lấy oán báo ân qua cầu rút ván đó à? Chẳng công bằng chút nào, chị chị…”

      “Tạ Nhã Tĩnh, em cút ngay”. Tạ Nhã Kỳ bực bội lườm cậu rồi bước nhanh về phía trước.

      Tạ Nhã Tĩnh thấy vẻ măt rất lạ nên cũng tự biết mình lỡ lời. Cậu bước lên nắm lấy tay , ân cần : “ lẽ tên Hà Thích kia bắt nạt chị à?”

      hơi nhíu mày, giọng cũng mềm hơn: “Chị muốn tìm chỗ yên tĩnh thôi mà, để giải tỏa chút”.

      Tạ Nhã Tĩnh vừa nghe giọng hiểu ngay vì sao lại như thế này, đối với con thất tình là chuyện kinh khủng nhất: “Chơi bowling nhé? Hay súng hơi? Hay tới phòng chơi game?”

      “Chúng ta đánh hiệp ”. Tạ Nhã Kỳ nhìn cậu: “Tìm đại chỗ nào đó, đánh hiệp rồi về”.

      “Chán lắm”. Tạ Nhã Kỳ co giật hồi nhưng cũng chỉ có thể để kéo mình về phía trước. Thực ra cậu thích học taekwondo cho lắm, thầy nghiêm khắc quá lại còn hay đá người, nhưng mà cậu còn cách nào đâu, bị bắt buộc đó, lúc vừa mới đầu là vì muốn bị chị ấy bắt nạt, sau đó phải tập luyện cùng Nhã Kỳ. Nhã Kỳ học tập rất chăm chú, cũng chịu được cực khổ, luyện võ suốt mất năm bất kể mưa gió đến thế nào, ngày nào ngày nấy vẫn đều đặn tới sân tập võ. Thành tích đạt được cũng nằm trong nhóm tốt nhất, mấy năm qua, dù càng ngày cậu càng trở nên mạnh mẽ nhưng cũng khó có thể đánh thắng .

      Hai ngày nay đúng lúc là vào cuối kì thi, hầu như sân thể dục ở trường trung học chẳng có người nào, hai người đánh nhau ở đó. Tạ Nhã Kỳ thất tình, phải tìm chỗ giải tỏa, cho nên các đòn đánh ra cũng cực kì độc ác. Tạ Nhã Tĩnh dám nặng tay quá với , sợ khiến bị thương, quay về có khi còn bị mẹ giết chết.

      Lúc mới bắt đầu Tạ Nhã Kỳ còn hét vang ha ha, nhưng rồi cuối cùng lời cũng thay đổi mất, đôi mắt ưng ửng đỏ, “Chị muốn thích ấy, chị thích ấy nữa, chị cần…”

      Hơn nửa tiếng trôi qua, cả đầu mướt mát mồ hôi, sức lực cũng giảm ít, tiếng cũng khàn. và Nhã Tĩnh ngồi dưới đất nhìn nhau rồi cùng cười ha hả, lau mồ hôi, nhớ tới câu mẹ : “ đời này, chỉ có em con là người thân duy nhất của con”.

      “Nhã Tĩnh à, em là em trai tốt”.

      “Haha”. Trong lòng Nhã Tĩnh thấy rất vui, nhưng bên ngoài lại ra vẻ dám nhận. Thở dốc xong, Nhã Tĩnh thở dài hơi: “Cậu ta thích chị là tổn thất của cậu ấy, chị đừng khó chịu quá, ngày nào đó chị gặp được người tốt hơn cậu ấy nữa mà”.

      Nhã Kỳ cảm giác nước mắt mình lại đột nhiên rơi xuống, nghĩ, em trai mình tốt quá, được cậu ấy an ủi cũng thấy đáng giá lắm rồi.

      “Chị muốn khóc cứ khóc , khóc được là tốt rồi”. Nhã Tĩnh xong Nhã Kỳ lại lau sạch nước mắt: “Chị muốn khóc vì ấy, ấy có thấy đâu, khóc còn làm đau mắt mình nữa”.

      đứng lên: “Mình về , chị tặng quà năm mới cho em, lần trước em muốn cái gì ấy nhỉ… mô hình xe à?”

      “Hà hà, thế em cũng tặng quà cho chị, chúc mừng chị thất tình”.

      “Biến”.

      Nhã Kỳ và Nhã Tĩnh ra khỏi sân thể dục, Nhã Tĩnh còn định hay gọi Chu Thăng Thăng, đột nhiên phía trước có chàng trai tuấn đú đón nắng mai chạy về hướng bên này, khóe môi cong lên, độ cong quyến rũ. hơi cúi mắt xuống, đập bóng rổ trong tay. Vạt áo khoác lất phất trong làn gió, người này phải Hà Thích còn ai?

      Nhã Tĩnh bất giác nhìn nụ cười bên khóe môi người nọ, cực kì vừa ý. Mặc dù tình cảm là thứ khó cưỡng cầu, nhưng mà nghĩ đến chuyện Nhã Kỳ vừa khóc thê thảm đến vậy, giờ nhìn lại người gây ra lại cười vô tư như tim phổi thế này, cậu hận thể lao lên đánh cho cái. Đúng lúc cậu muốn làm như vậy ngay khi ấy, phía sau Hà Thích xa, có người đàn ông hao hao giống đến ba phần lên tiếng: “Tiểu Thích, bạn con à?”

      Người đàn ông đó rất đẹp trai, hai tay nhét vào túi áo, vừa lười biếng vừa mê hoặc, quan trọng nhất chính là nơi vầng trán của ông có gì đó trưởng thành và cẩn thận hơn Hà Thích.

      “Nhã Tĩnh, Tạ Nhã Kỳ, hai người này là sinh đôi”. Hà Thích giới thiệu với người đàn ông nọ, sau đó chỉ người phía sau: “Chú mình”.

      “Cùng chơi nhé”. Chú Hà cởi áo khoác ra để qua cái ghế dài cạnh bên, với cặp sinh đôi đáng nhà họ Tạ.

      Nhã Tĩnh nhìn Nhã Kỳ chút, ràng là muốn, đôi mắt trong suốt vẫn còn hơi ươn ướt, sắc mặt có vẻ mất kiên nhẫn. Rất hiếm khi tỏ vẻ thế này. Cậu tới bên cạnh Nhã Kỳ, thầm với hai câu. Nhã Kỳ nhìn lại câu, đầu tiên, trong đôi mắt có vẻ hiểu , mờ mịt, ngay sau đó lại nở nụ cười, gật đầu, cũng được.

      Trước đây Nhã Kỳ thích mấy trò vận động như bóng rổ cho lắm, thậm chí còn xem cả thi đấu bóng rổ. Sau đó bởi vì xem Hà Thích quá nhiều, cho nên dần dần lại thích bóng rổ, thế là bảo Nhã Tĩnh dạy cho , học tập rất chăm chú, vào đại học còn tham gia câu lạc bộ bóng rổ, mặc dù phải là giỏi nhất nhưng kĩ thuật cũng đủ qua tiêu chuẩn.

      “Mình với em đội”. Nhã Tĩnh vỗ vai Nhã Kỳ rồi .

      Hà Thích ném quả bóng vào chiếc giỏ bóng rổ, lúc xoay người lại, vô thức nhìn về phía Nhã Kỳ, lại nhìn mình mà ngơ ngác nhìn nơi nào đó, mũi hồng hồng. nghi ngờ đưa mắt nhìn Nhã Tĩnh: “Em ấy biết à?”

      Nhã Tĩnh cười lạnh tiếng, nhíu mày: “Em mình sao mà kém được”.

      Nhưng mà trận bóng mới bắt đầu, con trai và con chênh lệch ràng. May là Nhã Kỳ đủ nhanh nhẹn, động tác thoăn thoắt, còn chặn được đường bóng của Hà Thích, tuy rằng ngầm đá thẳng phát vào chân phải Hà Thích mới ngăn được .

      “Nhã Kỳ, bên này”. Nhã Tĩnh quay lại gọi . Chú Hà chơi bóng được lắm, nhưng lại sợ va vào con nên chỉ có thể nhường nhịn đôi phần. như Hà Thích, cuối cùng còn cướp với . Động tác giả của Nhã Kỳ rất đẹp, có thể lừa người khác, nhìn quanh rồi quay quay lát, trái bóng thình lình vẩy ra sau.

      Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Hà Thích ngồi dưới đất, vén ống quần lên xuýt xoa hai tiếng: “Tím rồi”.

      Đúng là tím rồi, còn sứng nữa. xoa xoa chân mình, trong lòng ức chết. Trận thi đấu lúc nãy thay đổi cái nhìn của về ít, chơi bóng rổ cũng được lắm nhưng lòng khoan dung cực . Còn nhân cơ hội trả thù , lén đá vào chân , phải là đạp đâu mà là giẫm.

      “Ôi tím rồi, ngại quá”. Trong lúc vô tình Nhã Kỳ đưa mắt nhìn , bắp chân của rất trắng, được phủ lên lớp lông chân khá mỏng, nhìn rất hấp dẫn, à, và gợi cảm.

      Hà Thích liếc cái, mặt cảm xúc: “Em cố ý”.

      “Ừm, để lại dấu vết trong lòng được nên em mới muốn ghi lại mấy vết tích lên người đó”. Nhã Kỳ cười nhạt: “ đừng nghĩ là em xấu xa gì, em chỉ thấy như thế là công bằng mà thôi. Ừm, giờ em bình thường lại rồi, vui vẻ rồi”.

      chỉ đau đùi, còn em là đau tận trong tim.

      Chờ đến khi đau đớn đùi giảm bớt, cũng tan biết giữa lòng em. Mặc dù ngay lúc này đây, trái tim em vẫn rung lên vì người đó, thình thịch.

      bé này được lắm, rảnh tập luyện với Hà Thích thêm”. Chú Hà tới, nhìn Nhã Kỳ cười vui vẻ: “Hà Thích sống trong quân đội từ , cũng biết chơi lắm”.

      “Dạ”.

      “Lần trước Hà Thích lúc học cấp ba từng bị bé đánh chảy máu mũi, lẽ bé đó là con sao?” Đột nhiên chú Hà nghĩ tới chuyện gì đó rồi hỏi.

      Khóe môi Hà Thích cứng đờ.

      Nhã Kỳ cũng hơi ngừng lại, đúng lúc đó Nhã Tĩnh mua đồ uống nóng quay về, chia cho mỗi người xong cũng hỏi bữa câu: “ gì vậy ạ?”

      Chương 9: Trùng Hợp (2)

      Nhã Kỳ cắm ống hút rồi hút mạnh hơi, sau đó quay lại cười với chú Hà: “Có buổi tối con bắt gặp nam sinh cưỡng hôn , tối lửa tắt đèn, con nhìn nên đánh người đó luôn, hình như đánh phải”.

      Nhã Kỳ cũng biết lúc câu này mình có vẻ thế nào, chỉ biết sau khi xong mặt lại hơi cứng ngắc.

      “Ồ?” Hình như chú Hà có vẻ khá kinh ngạc, ông liếc mắt nhìn Hà Thích có đôi phần chế nhạo, “Tiểu Thích à, con mà cũng làm mấy chuyện lưu manh thế nữa à?”

      Hà Thích khép mắt xuống, tay vẫn còn xoa xoa chân mình buồn đáp, hàng mi dài rung rung.

      Nhã Kỳ nhìn từ cao xuống, lòng tức giận thôi, hóa ra tên háo sức hai năm trước mình gặp lại chính là Hà Thích, hóa ra ấy lại là người như vậy, nhìn nhầm rồi. Nhã Kỳ cắn ống hút, cổ họng đau đến mức uống nổi.

      “Mắt nào của em nhìn thấy cưỡng hôn ấy?” Đột nhiên Hà Thích ngẩng đầu lên, mặt mày xanh mét, cau mày bực bội nhìn , đứng phắt lên ép sát lại gần: “Em tưởng ai cũng như em à?”

      “Này, Hà Thích, cậu làm gì đấy?” Nhã Tĩnh cảm thấy tình huống này ổn, cậu vội vàng che chắn phía trước Nhã Kỳ: “Đừng tưởng em mình dễ bắt nạt”.

      “Hà Thích, có gì từ từ ”. Chú Hà vỗ vỗ vai Hà Thích: “Đừng chuyện hằn học với con như thế”.

      Mặt Hà Thích thoáng đỏ lên, hận thể kéo lại đây rồi đánh cho trận. Có số chuyện làm lén lút sau lưng, nhưng khi nhắc tới rồi lại vô cùng mất mặt. Cũng như việc bị người ta đánh cho đấm còn nhịn được, nhưng bị người khác biết được nguyên nhân bị đánh lại là chuyện khác. Năm đó cũng khá vô vị, sau khi tan học trêu chọc mấy bé lớp mười, dẫn ấy tới khúc quanh cầu thang, nào ngờ chưa gì bị người ta đánh cho sưng mặt mũi, thời gian sau đó cứ đụng vào mũi là lại bị chảy máu.

      May mà lúc đó có đủ ánh sáng, lên tiếng và bỏ chạy cũng nhanh, cho nên ai biết người đó là . nhìn lại cái, đứng sau lưng Nhã Tĩnh, cúi đầu uống đồ uống, như thể những chuyện này liên quan gì đến mình. Vốn tưởng rằng chuyện cứ thế là qua, Nhã Kỳ im lúc lại lò mặt ra bên cạnh Nhã Tĩnh, nghiêm túc : “ thẹn quá hóa giân”.

      Chú Hà đứng bên cười khẽ, có vẻ khá cân nhắc, nhưng Hà Thích lại nổi điên mất rồi.

      “Muốn chơi nữa ?”

      Chú Hà nhìn vẻ mặt Hà Thích là lại thấy buồn cười, rất hiếm khi ông thấy cậu tức điên đến vậy.

      “Cháu chơi nữa ạ, mọi người chơi ”. Nhã Kỳ lấy áo khoác của mình rồi mặc lại, trong tay vẫn còn cầm ly đồ uống nóng, ngồi bên cầm điện thoại ra chơi.

      Mở diễn đàn ra xem tình hình bình luận trong topic, định đăng thêm bài đăng mới bằng điện thoại thử xem.

      Đột nhiên nghe thoáng loáng vài tiếng “cẩn thận”, đầu còn chưa kịp ngẩng lên, thấy có gì đó nện mạnh vào đầu mình cái, ngay sau đó là ngơ ngẩn, mắt đầy đom đóm, mơ màng choáng váng.

      Chú Hà là người đầu tiên lao tới, ông quay lại với người phía sau: “Hà Thích, cháu quá đáng rồi đấy”. Chỉ câu bình thường nhưng lại cực kì uy nghiêm, “Hà Thích, nếu Nhã Kỳ có chuyện gì may, mình làm em với cậu nữa”.

      “Mình cố ý”. Tiếng Hà Thích giấu được lo lắng, vừa nãy lúc chuyền bóng chỉ dùng mấy phần sức lực, ngờ lại ném trúng đầu . đẩy hai người ra rồi ngồi xổm trước mặt Nhã Kỳ, cứ cúi đầu rơi nước mắt, rất ít khi có khóc thành như vậy trước mặt , lại còn khóc vì , tự nhiên lại biết gì: “Đau lắm à?”

      “Phí lời, ném lên đầu cậu thử xem”. Nhã Tĩnh cũng lo lắm, ở nhà Nhã Kỳ được chiều chuộng bao nhiêu, có khi nào bị đau đến vậy đâu, Hà Thích lại ném mạnh, đập cái như thế…

      “Có khi nào bị chấn động não , choáng quá làm sao bây giờ?”

      “Đưa tới bệnh viện kiểm tra”. Chú Hà quả quyết: “Hà Thích, trước khi con làm gì hãy nghĩ đến hậu quả của nó ”.

      Hà Thích cũng hoảng rồi, ôm Nhã Kỳ rồi chạy thẳng ra ngoài. Lúc mới đầu Nhã Kỳ còn chưa biết phải phản ứng ra sao, khóc như thế cũng là theo bản năng, quả bóng đó nện thẳng vào đầu đau kinh khủng. Nhưng mà Hà Thích ôm chạy thế này cũng là chuyện khiến người ta khiếp sợ.

      “Em được”. thút thít, nước mắt cũng vơi dần.

      Xe đỗ ngoài cổng trường, buông ra mà bế đặt vào xe, đóng cửa lại rồi nổ máy, giọng đầy xin lỗi: “ cố ý mà”.

      “Vâng”. Cơn đau giảm dần, huyệt thái dương vẫn nảy lên thình thịch, nhưng mà nghiêm trọng đến thế. Trong tay vẫn còn nắm ly nước nóng mà Nhã Tĩnh mua cho, nước văng hết sạch, may mà quần áo đủ dày nên bị thấm vào. Hà Thích lấy mấy tờ khăn giấy đưa : “Em lau ”.

      “Xe của chú à?” Nhã Kỳ lúng búng hỏi, thực ra cũng là vì thấy hơi ngượng ngùng.

      “Ừ, xe lúc trước cũng của chú, cái này là chiếc thứ hai”. Hà Thích đáp.

      “À”. trả lời rồi tiếp: “Em đau lắm đâu, cần tới bệnh viện mà”.

      kiểm tra thôi, nếu chắc chắn Nhã Tĩnh tha cho đâu”. Hà Thích lại nhìn cái, đưa khăn tay sang: “Em lau nước mắt ”.

      “Vâng”. cầm lấy, cúi đầu lau chầm chậm, cố gắng phát ra tiếng động.

      “Lần đó sau khi em đánh , suốt thời gian dài cứ bị chảy máu mũi mãi”.

      “Em xin lỗi”.

      trách em”.

      đúng là lập dị…” Nhã Kỳ liếc lúc.

      Đến bệnh viện xếp hàng kiểm tra, kết quả là bị chấn động não . Hà Thích vẫn còn áy náy, mặc dù phải cố ý nhưng mọi chuyện cũng từ mà ra, : “ mời em ăn cơm nhé”.

      “Haha”. Nếu câu này với ngày hôm qua, có lẽ vui mà bay thẳng lên trời, nhưng bây giờ lại thấy vui vẻ chút nào. Nhã Kỳ khẽ lắc đầu: “Em phải về nhà”.

      Điện thoại của Hà Thích vang lên: “Ừm… bị chấn động não .. bác sĩ sao, phải nghỉ ngơi… Doanh Giai phường? Ừ, được”.

      Hà Thích cúp máy, “Chú và Nhã Tĩnh ở đường Giang Tân, chờ chúng ta sang ăn cơm đó”.

      “Hả, Nhã Tĩnh cũng à?” Nhã Kỳ tin nổi, “Thế ngại lắm”.

      “Quán ăn đó là do chú mở năm ngoái, kinh doanh tốt lắm, món cũng ngon… nhân tiện để xin lỗi em luôn”.

      Nhã Kỳ từ chối nữa, nếu có Nhã Tĩnh ở đó cũng có người bạn rồi. Lúc hai người đến nơi, Hà Thích dẫn vào trong. Nơi này giống những quán ăn thông thường mà trông như hội quá cao cấp.

      Cách trang trí ở đây cũng khá tao nhã và cực kì đặc biệt, Hà Thích rất quen thuộc chỗ này, dẫn vào căn phòng khách. Nhã Tĩnh ngồi trong, nhìn thấy Nhã Kỳ tới đau lòng xoa xoa đầu của : “Nhã Kỳ, chị vẫn ổn chứ?”

      sao đâu, sao, chị hết đau rồi”. Nhã Kỳ ngồi xuống bên cạnh cậu, lườm cái: “Sao phải tới đây?”

      “Chú Hà nhiệt tình quá nên em mới tới, haha”. Nhã Tĩnh đáp xong lại ngẩng đầu lên tức giận nhìn Hà Thích đối diện, “Nam tử hán đại trượng phu, sao cậu lại hẹp hòi thế chứ, bị con đánh cái có sao đâu? Cậu chẳng ra sao cả, bắt nạt con , bị đánh là phải”.

      Hà Thích cũng để ý đến cậu, nhìn ra cảnh sông ngoài cửa sổ.

      “Nhỡ em mình bị cậu làm cho ngốc sao đây, cậu chịu trách nhiệm à?”

      Hà Thích ho khẽ tiếng: “Nếu ngốc đương nhiên mình chịu trách nhiệm”.
      Tóc Xù thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :