1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chu Chỉ Nhược chỉ muốn làm ruộng - Ám Ảnh Lưu Hương (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      edit mượt, đọc rất thoải mái.
      truyện nhàng, gây tò mò về kết cục sau này của Ỷ Thiên Đồ Long ký.
      cảm ơn editor! <3

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 08: Từ biệt Mộc

      Kỳ Minh Giáo còn có nhánh khác, về sau cùng với Bạch Liên Giáo dần dần hợp lại với nhau càng lúc càng thần bí. Tuy rằng tổng đà ở núi Côn Lôn Quang Minh đỉnh, thế nhưng ở Trung Nguyên cũng bị Minh Giáo chia năm sẻ bảy, cùng Bạch Liên giáo các giáo phái khác dần dần liên hợp lại, thầm liên lạc với các chí sĩ, tìm cơ hội phản Nguyên phục Tống.

      Tiết Thị líu lưỡi : “ ra này là người của Minh Giáo, trách được ta cố hết sức cũng đỡ nàng ta nàng ta cũng nhúc nhích, lại cứ tưởng nàng ta biết sử dụng tà đạo gì”.

      Chu Viễn Đạt liền : “Cho dù nàng ta phải là người của Minh Giáo, cũng là người của Bạch Liên Giáo. Hoặc là, trượng phu của nàng ta là người của Bạch Liên Giáo, trước đó bị quan binh bắt được, sau đó nàng ta đem theo đứa chạy trốn, nhưng xem ra là chạy thoát được, nên liền đem đứa phó thác ở nhà người khác, cũng tốt hơn theo chính mình cùng chết”.

      Tiết Thị gật đầu: “Nàng ta coi như cũng có nỗi khổ của mình. Lúc này Mông Cổ Thác Tử luôn luôn chọc cho lòng người tức giận kêu thấu trời xanh, mấy năm liên tiếp thiên tai lũ lụt triền miên, cũng trách được có rất nhiều người lại muốn tạo phản như vậy”.

      Tiết Thị xuất thân từ gia đình thư hương, đọc qua ít sách, vài lời về chuyện này cũng có thể cùng Chu Viễn Đạt hai câu”.

      Chu Viễn Đạt nghe xong lắc đầu : “Vả lại, đến chuyện này, số vàng đó nàng ta cũng dám dùng tới, chỉ sợ khi nàng ta dùng có người hoài nghi, vì vậy mới để mình đói đến mức như vậy. Chúng ta cũng thể sử dụng chúng được, nàng xem tốt nhất hãy cất chúng ".

      Tiết thị : "Vậy đứa này phải làm sao bây giờ? Nếu đem nó báo quan, thiếp thấy có chút nỡ".

      Thiết Thị cũng Chu Viễn Đạt thành thân được mười mấy năm, mới có được người nữ nhi là Chu Chỉ Nhược, đến nay lại chưa có mang thai lại, lại nhìn thấy bộ dáng của Mọc thập phần dáng , thế nên trong lòng tự nhiên sinh ra loại tình cảm thương tiếc, muốn đem nó tố cáo, đưa nó giao cho quan binh.

      Chu Viễn Đạt : " Chỉ ợ bộ dạng của nàng lúc vào thôn bị mọi người thấy được, nếu chúng ta thu nuôi đứa này, cũng bị liên luỵ thôi".


      Tiết Thị : "Vậy bằng chàng thừa dịp lúc nữa đêm mang ra khỏi thôn , qua mấy ngày rồi hãy trở về, ai hỏi chỉ cần là trở về nhà ở cố hương chuyến, đem cháu ngoại bà con xa trở về đây cùng ở với hai vợ chồng mình".

      Chu Viễn Đạt : "Vô duyên vô cớ, lại quay trở về cố hương làm cái gì".

      Tiết Thị : " liền nguyên nhân là do hôm nay bị đám quan binh kia làm cho hoảng sợ, lại nghĩ dưới gối chưa có nhi tử, liền muốn kiếm đứa con trai nhận làm con thừa tự, vì vậy nên mới về quê".

      Chu Viễn Đạt suy nghĩ hồi rồi lại : " Nhưng vấn đề là, lúc nàng thu lưu đứa trẻ này có thể có người thấy rồi".

      Tiết Thị : "Cũng có người nào thấy, thiếp còn cố ý ra ngoài nhìn ngó xung quanh rồi mà".

      Chu Viễn Đạt : "Đứa này cũng đáng thương, hay là dứt khoát đưa nó đến ở luôn với người nhà ở cố hương, tìm nhà nào đó thu dưỡng nó, còn túi vàng kia ta và nàng có phúc mà hưởng, nên mang nó phân phát cho người ta luôn .

      Tiết Thị : "Trong này có rất nhiều vàng, chàng dám mang người?"

      Chu Viễn Đạt cười : "Rốt cuộc có bao nhiêu?. Nàng lấy ra đây xem chút nào, trước giờ ta cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều vàng bao giờ cả, có lẽ là nàng nhìn nhầm rồi."

      Tiết Thị mói: "Làm sao thiếp có thể nhìn làm được chứ, chẳng lẽ ngay cả vàng mà thiếp nhận ra được hay sao."

      Tiết Tị xong xoay người vào phòng lấy cái túi có thêu Bạch Liên hoa ra, Chu Viễn Đạt cầm lấy, thở dài : "Quả nhiên là người của Bạch Liên Giáo, ngay cả phía cái túi này cũng thêu đoá Bạch Liên, cái túi to này thể nhận rồi, nàng đem nó tới bếp lò đốt nó ."

      xong mở cái túi, cân nhắc lại : " Quả thực nặng cũng khoảng ba bốn cân, sợ là dưới năm mươi lượng vàng".

      Tiết thị : " Thiếp cất cái này , chàng cũng mau mau dẫn đứa thôi, tuy rằng giờ cách trời sáng còn lâu, nhưng cũng qua giờ dần rồi, nếu còn trì hoãn nữa trời sang mất".

      Chu Viễn Đạt gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu với Tiết Thị, Tiết Thị hiểu ý liền nhàng qua lắc lắc người Mộc . Mộc tuy tuổi còn , nhưng cũng thích ngủ lắm, thế nên khi Tiết Thị vừa mới lay tỉnh, tưởng là lại cùng mẫu thân của mình chạy đông chạy tây để trốn quan binh, nên thành thói quen khi ngủ rất tỉnh.

      Mộc mở hai mắt ra, nhìn thấy là Tiết Thị nhàng thở ra, Tiết Thị lại : "Này nhóc con mau tỉnh dậy , trước mắt, cho Chu đại thúc dẫn ngươi nơi khác, để qua mấy ngày rồi hãy quay trở về".

      Trong mắt Mộc lên vẻ cảnh giác, Chu Viễn Đạt nhìn thấy cẩm thấy buồn cười, nhân tiện : "Ngươi chớ sợ,chúng ta sợ tại ngươi ở trong thôn có chút rắc rối, ngươi từ nơi khác tới, thế nên hãy làm như ta dắt ngươi trở về đây vậy".

      Tuy rằng Mộc tuổi còn , nhưng Chu Viễn Đạt biết tại sao lại nghĩ rằng nó có thể nghe hiểu được những lời của mình, cũng biết cso phải là do trong nhà có tiểu đại nhân Chu Chỉ Nhược hay như vậy thành thói quen, thế nên cũng nghĩ nó nó bộ dáng tuổi nhưng cái gì cũng biết.

      Mộc nghe xong, làm như cái gì cũng hiểu liền nhảy xuống giường, cũng nhiều, liền đứng bên Chu Viễn Đạt.

      Lúc này Chu Viễn Đạt ăn xong cơm, liền đưa mắt nhìn Tiết Thị : 'Bây giờ ta phải rồi, nàng ở nhà cẩn thận, mấy ngày này tốt nhất đừng cho Chỉ Nhược ra khỏi nhà, nàng cẩn thận đừng để lộ việc gì".

      Tiết Thị : "Việc nầy thiếp tự biết, dưới bếp còn mấy cái bánh bao, chàng mang theo đường mà ăn".

      Chu Viễn Đạt gật gật đầu : "Ta có đói, nhưng đứa chắc đói bụng rồi đấy".

      Hai người dẫn Mộc ra ngoài,chắc là xuống dưới bếp. Ở bên này mí mắt Chu Chỉ Nhược động vài lần, ra là nàng cả đêm cũng có ngủ được, vừa nghĩ tới lai lịch của Mộc , vừa đợi cha của mình về.

      Ban đầu nàng chỉ biết Mộc là nghĩa tử của Chu Nguyên Chương, nhưng lại ngờ cha mẹ ruột của Mộc lại là người của Minh Giáo, Cnf tưởng là vị phụ nhân kia vì bị mấy đứa kia vây quanh nên lấy tay che mặt mình lại, chắc là sợ lời đồng ngôn vô kỵ của mấy đứa giấu được chuyên mình tới thôn này ra bên ngoài.

      Chu Chỉ Nhược thầm thở dài tiếng, xem ra cuọc đời này muốn cùng Minh Giáo phủi sạch quan hệ là khó.

      Bởi vì Mộc bị để lại đây, nhưng cũng thể để mọi chuyện dừng như thế này được, phải tìm cách đưa ....đưa đến chỗ của Chu Nguyên Chương để thu làm nghĩa tử, cũng biết năm đó gặp ở đâu nữa, nhưng tất cả mọi chuyện được bắt đầu khi gặp Trương Vô Kỵ.

      Vậy còn có bốn năm nữa thôi, phải đưa thằng nhóc này !

      Chu Chỉ Nhược tự an ủi chính mình, hơn nữa phải nghĩ tới việc tại phải bình an quay trở về.

      , nếu Chu Viễn Đạt đem Mộc để ở bên ngoài còn mọt mình mình quay trở vể, Chu Chỉ Nhược nhất định giật mình, Chu Viễn Đạt kong phải người xấu, nhưng nếu dưới tình huống này, hy sinh tiểu hài tử mình chưa bao giờ gặp mặt để bảo toàn sinh mạng cho người nhà, có thể...

      Chu Chỉ Nhược dựng lỗ tai lên nghe, quả nhiên Mộc cũng quá quen thuộc với loại tình huống như thế này, cũng câu gì, chỉ nghe thấy Tiết Thị cùng Chu Viễn Đạt thấp giọng thương lượng đôi ba câu, liền dẫn Mộc lén lút mử cửa rồi.

      bao lâu Tiết Thị cũng quay trở về phòng, tắt đèn ở đầu giường, nằm bên cạnh Chu Chỉ Nhược nhắm mắt nghỉ ngơi. Đợi dến khi trời sáng, Tiết Thị thức dậy, lay Chu Chỉ Nhược dậy, vội vàng chuẩn bị điểm tâm.

      Chu Chỉ Nhược làm bộ như giật mìnhh hỏi: "Nương tại sao lại thấy Mộc đệ đệ tới hồi hôm qua vậy?".

      Tiết thị vội : "Chỉ Nhược ngoan, chuyện ngày hôm qua, con trăm ngàn lần đừng vói ai, bằng chúng ta mang tội mất đầu, Mộc đệ đẹ của con mấy người nữa trở về, con trăm ngàn lần phải làm bộ như biết nó'.

      Chu Chỉ Nhược gật gật đầu, lại hỏi: "Phụ thân như thế nào tối hôm qua có quay trở về sao nương? Lại qua đêm trong rừng nữa rồi à?"

      Tiết Thị : "Thân thích phía nam của Cha ngươi, có gửi tin cho phụ thân ngươi, có việc gấp muốn tìm , nên suốt đêm Tập Khánh. Thế nên nếu có ai hỏi con cứ việc như vậy có biết ?"

      Tuy rằng Chu Chỉ Nhược chỉ có năm tuổi, thế nhưng những biểu bình thường hàng ngày đều là ký ức lúc , Tiết Thị cũng nghĩ nhiều đến những lời nàng cái gì, nhưng cũng khỏi phen dặn dò.

      Tất nhiên là Chu Chỉ Nhược đáp ứng, nhiều ngày Tiết Thị để nàng chơi ở trong nhà ra cửa. Chu Chỉ Nhược vốn cũng muốn ra khỏi cửa gặp cái đám tiểu tử ngu ngốc Trừng Sinh kia, chỉ vì trước kia nếu ra khỏi cửa sợ cha mẹ sinh nghi, chỉ đành phải miễn cưỡng chính mình ra khỏi cửa cùng với bọn ngốc đó cả ngày đùa giỡn chơi đùa.

      Kiếp trước của Chu Chỉ Nhược, từng ghi lại mẫu thân qua đời như thế nào, về sau lại cùng phụ thân suốt ngày ở thuyền, nên đối với trí nhớ về mẫu thân cùng với cuộc sống ở kiếp trước, vì thế trí nhớ của Chu Chỉ Nhược rất mơ hồ, nhiều việc nhớ nữa, nên cũng thể nào nhớ được thời gian khi nàng bốn năm tuổi sống như thế nào. Cho nên nhìn bọn tiểu tử ngốc ở trong thôn cả ngày bướng bỉnh, nên cũng có tình cảm gì với những tiểu tử này.

      Sau khi ăn xong điểm tâm, Tiết Thị liền ra khỏi nhà, Chu Chỉ Nhược biết nàng sang nhà hàng xóm ngồi chơi chút, còn nhà mình vô phúc, muốn nhận con thừa tự. Hoặc là, làm bọ như lơ đãng nhắc tới mẫu thân của Mộc khi tới đây.

      Chính là biết làm sao, Chu Chỉ Nhược nghĩ tới Mộc , luôn luôn có chút cảm giác kỳ quái, cái cảm giác, cảm giác mắt của , có thứ gì đó nên lời, làm cho mình thể bỏ được.

      Suy nghĩ vài lần, đột nhiên nàng phát , đôi mắt của , cực kỳ giống bộ dạng của Trương Vô Kỵ khi còn bé.

      Kỳ khi Trương Vô Kỵ còn bé là đứa tâm tính tốt, tuy rằng tâm địa thiện lương, nhưng lại có tâm cao khí ngạo, đối với những kẻ muốn lợi dụng hoặc khi dễ , co tới bây giờ cũng khuất phục, bất kẻ là Hà Thái Trùng hay là Huyền Minh nhị lão, cho tới bây giờ cũng có khuất phục, thậm chí còn cắn Ân Ly, cũng bởi vì tâm địa này của chính là nơi hấp dẫn Ân Ly.

      thực tế kiếp trước Chu Chỉ Nhược sở dĩ đối với ái mộ, năm đó trong lòng cũng chịu thua về điểm này. Về sau khi lớn lên tính cách của Trương Vô Kỵ đại biến, nên Chu Chỉ Nhược đối với cũng có chút thất vọng, chỉ bởi vì thất thủ làm bị thương, về sau liền cùng dây dưa ràng, trong lòng cũng bỏ ra được. Cuối cùng sau này bị sư phụ Duyệt Tuyệt sư thái buộc thề, trong lòng lại thấy thẹn với Trương vô Kỵ, cho nên tình cảm dành cho Trương Vô Kỵ trở nên phức tạp, trừ bỏ , còn có cam lòng, phục, áy náy, hối tiếc, cũng truy tìm bóng dáng cũ của năm đó ở trong lòng nàng.

      thực tế nhìn đến bộ dạng lúc rời của Ân ly, tronh lòng Chu Chỉ Nhược cũng hiểu được nàng ấy, thực tế sau khi Trương Vô Kỵ trưởng thành còn quả quyết như xưa, ra khi còn chút phản nghịch cũng là sức quyến rũ của .

      Chỉ là Chu Chỉ Nhược là người chấp nhận , cho nên mới giống Ân Ly cứ mãi tìm hình bóng trong lòng mình vĩnh viễn mãi chỉ là giấc mộng mà thôi

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 09: Tung tin hoả mù

      Chu Chỉ Nhược cũng khỏi tự giễu chính bản thân mình, chẳng lẽ mình còn chưa có buông tay Trương Vô Kỵ hay sao? Kiếp trước bản thân thể cùng Trương Vô Kỵ ở chung chỗ , cho nên đời này nhìn thấy đứa kia cũng nghĩ hơi giống , nên muốn xem như Trương Vô Kỵ mà nuôi dưỡng hay sao?

      Kiếp trước của Chu Chỉ Nhược, lúc về già lẻ li hiu quạnh, cũng từng thu dưỡng đệ tử của mình thành nghĩa nữ.... Để hầu hạ dưới gối, nhưng chung quy vẫn còn có nhiều điều bất tiện nên bỏ qua.

      Bây giờ tuy thân thể Chu Chỉ Nhược chỉ có năm tuổi, thế nhưng tâm lý của người. Cho nên khi nhìn những đứa bé như Hà Trường Sinh tinh nghịch đùa giỡn, nàng chỉ có cảm thấy nhàm chán mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Mộc trong lòng nàng tự nhiên sinh ra cảm giác của tình mẫu tử.

      Sau khi tự giễu phen, Chu Chỉ Nhược nhanh chóng ném chuyện này ra phía sau đầu, dốc lòng luyện tiếp "Cửu Chân Kinh". đời này của nàng, được Tiên Thiên Chi Khí trong bụng của mẫu thân mình tương trợ, nàng luyện nội công Cửu Chân Kinh đến mức cực kỳ thuần thục. Nếu như đợi đến lúc nàng mười bảy mười tám tuổi, e rằng chính Trương Vô Kỵ cũng chưa chắc là đối thủ của nàng. Đương nhiên, đợi đến lúc Trương Vô Kỵ học được Càn Khôn Đại Nã Di và võ công Thánh Hoả Lệnh, khi đó liền giống như trước nữa rồi.

      Như vậy vừa có hơi chờ mong vừa có hơi lo lắng chút, thời gian lại chậm rãi trôi , cũng may tổ tiên của Tiết Thị vốn là người Tương Dương, bởi vì sau này khi vương triều nhà Tống bị diệt mới bỏ chạy tới Giang Nam, sau lại di chuyển nhiều lần, cuối cùng mới định cư ở Tập Khánh. Cho đến nay chẳng qua cũng mới được hai ba mươi năm, cũng phải là người địa phương sinh trưởng ở Tập Khánh. Chu Viễn Đạt càng là người Kinh Bắc, năm đó bởi vì giúp người mới đến Tập Khánh, vừa nhìn thấy Tiết Thị , lúc này mới ước hẹn cùng nhau bỏ trốn. Cho nên cũng sợ có người Tập Khánh điều tra nghe ngóng gia thế của Tiết Thị và Chu Viễn Đạt, cùng với lai lịch của Mộc .

      Lại ngày hôm đó, sau giờ ngọ Tiết Thị ra ngoài lâu, liền trở về cùng lão bà của Hà Thường Hữu Vệ Thị.

      Chu Chỉ Nhược có hơi nghi hoặc, nhưng để lộ ra bên ngoài, liền tiến lên cất tiếng chào: "Thẩm tử hảo", Vệ Thị liền cười : "Chỉ Nhược mới năm tuổi, mà miệng lại ngọt như vậy, so với tiểu tử kia của nhà ta tốt hơn nhiều."

      Con trai Hà Thường Hữu là Hà Thành năm nay tám tuổi, suốt ngày chỉ biết theo Hà Trường Sinh đùa giỡn chọc phá mọi nơi, thường xuyên bị ngã đến nỗi đem mặt mày bầm tím mà trở về nhà, y phục người cũng thường xuyên bị rách, biết bị Vệ Thị đánh đòn bao nhiêu trận. Vệ thị cũng dừng lại lần nữa khen Chu Chỉ Nhược ngoan ngoãn. Nếu như là ra bên ngoài, nàng cũng chỉ ngồi quanh quẩn đâu đó, tuyệt làm dơ người của mình, lớn lên nhất định là người hiền lành.

      Nghe qua nàng xem như hiểu ý tứ của bà ta, tựa hồ hận thể sớm cùng nhà của Cu Viễn Đạt đính hôn từ bé mới được, Chu Viễn Đạt cũng mê cờ bạc rượu chè lại có thể vào rừng săn thú và làm ruộng. Nếu như có thể kết thông gia cùng nhà ông ta, đây cũng là tính toán tồi chút nào.

      Quả nhiên ngoài dự liệu ba ta khen Chu Chỉ Nhược hai câu, liền lại : "Chỉ hận tiểu tử nhà ta suốt ngày chỉ biết đùa giỡn, cũng chút thể thống nào cả, xứng với Chỉ Nhược nhà ngươi, bằng ta muối mặt lấy chút bạc thỉnh bà mai đến đây rồi."

      Chủ Chỉ Nhược bĩu môi, mấy đứa ngốc này, nàng nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

      Vừa nhìn thấy đều là những kẻ có được số phận tốt trong thời loạn thế này, Chứ Chỉ Nhược quả muốn theo người đàn ông sống cuộc sống chui lũi ngược xuôi khắp nơi. Cái loại cảm giác lo lắng hãi hùng trong kiếp trước, nàng bao giờ muốn trải qua lần nào nữa, cho dù là dưới hình thức nào cũng .

      cách khác, có lẽ xem ra... chừng nàng muốn tìm người có công danh khai quốc làm chỗ dựa sao? Chính là, người đó đến tột cùng ai có tể tránh được đồ đao của Chu Nguyên Chương đây?.

      Cho nên hay là thôi ...

      Chu Chỉ Nhược dù sao cũng phải dạng thiếu nữ tìm cách dựa vào nam nhân sống cả đời. Nhưng mà lúc này nàng lại nghĩ tới Mộc , cũng biết rốt cuộc như thế nào!.

      Kiếp trước Chu Chỉ Nhược chết vào năm Hồng Vũ thứ mười lăm, vào năm đó Mộc lúc dẫn quân tác chiến tại Đại Lý, cũng biết thắng bại như thế nào. Cho dù là thắng, có thể nào cũng bởi vì chiến công cao át cả chủ mà gặp nguy hiểm hay ?

      Nhưng mà tạm thời cứ mặc kệ chuyện kia của Mộc , còn trước mắt mà , Chu Chỉ Nhược có thiện cảm với Vệ Thị này. Nay nghe bà ta lại nhắc tới đề tài chán ghét này, nàng càng bước nhanh bỏ .

      Có lẽ, trong lòng nàng đối với tiểu Mộc cảm giác kỳ lạ, cho nên sau khi muốn bước nhanh bỏ , nàng hề suy nghĩ về chuyện của Mộc kiếp trước nữa, để làm giảm cái cảm giác kỳ quái này càng nhiều càng tốt.

      Cuộc đời này của Chu Chỉ Nhược chỉ muốn chăm sóc cha mẹ đến nơi đến chốn mà sống qua ngày, đối với những người giống Mộc nếu tránh được cứ tránh càng xa càng tốt vậy.

      Vệ Thị thấy thế, vẫn lại vẫn còn cười với Tiết Thị: "Nhìn nương nhà ngươi kia, vẫn còn thện thùng đây." (Cơ mà sao ta ghét mụ Vệ thị này ghê)

      Tiết Thị biết tâm tư con mình thường xuyên trầm lặng, cả ngày cũng nhiều lắm, chỉ sợ chọc giận con , lại mất rất nhiều thời gian lời ngon ngọt dụ dỗ nàng, Bà biết tuy Chu Viễn Đạt có con trai, nhưng cũng đối với đứa con này như hòn ngọc quý tay. Mặc dù ngày thường quá mức nuông chiều từ bé, cũng chỉ là do sợ Chu Chỉ Nhược nhõng nhẽo. Thế nhưng trong lòng luôn muốn tìm cho nàng nhà khá giả.

      Tiết Thị biết nhà Hà Thường Hữu này, cũng là ăn bữa sáng lo bữa chiều, làm sao có thể kết thông gia được, liền lập tức thay đổi đề tài: "Lão công của ngươi uống rượu cùng bằng hữu, ta lại đến quấy rầy người lúc này, là ngại quá"

      Vệ Thị theo Tiết Thị và trong nhà rồi : " cả ngày chỉ biết uống rượu, có chỗ nào hơn được Chu đại ca cơ chứ"

      Tiết Thị bưng dĩa đậu phộng ra, cùng Vệ Thị hai người cùng nhau vừa ăn vừa chuyện: "Ngày mùa đông lạnh giá thế này, dù sao cũng có gì để làm, uống chút rượu để xua cái lạnh, cũng có gì là quá lắm."

      Vệ thị : "Nếu như lão công ta có thể học được vài phần của Chu đại ca, cũng vào rừng săn bắn kiếm ít thú hoang đem về, phải là tốt hơn sao. Lại ở nhà cùng với mấy kẻ ngu dốt kia uống rượu, thử hỏi liệu có bao nhiêu tiền đồ cơ chứ. chừng còn biến mình thành con ma rượu chè"

      Tiết Thị cười : "Săn thú cũng có dễ dàng như vậy, nếu lỡ như gặp phải mãnh thú hung ác, ngược lại có khi còn bị nó ăn thịt"

      Vệ Thị nghe xong cũng : "Cái đó cũng có thể có, mà lần này , Viễn Đạt nhà các người và hai nhà kia, đều gặp phải quan binh, là nguy hiểm quá. Những binh lính thác tử này, giết người chính là thèm chớp mắt lấy cái"

      Tiết Thị miễn cưỡng : "Những quan binh này kỳ đều là người hán, hoàn toàn là thác tử"

      Vệ Thị cười cười : "Nghe lão công ngươi lần này Giang Nam, là muốn tim thân thích có người nào có con trai nhận làm con thừa tự à?"

      Tiết thị : "Đúng vậy, lần này Viễn Đạt chính là bị những chuyện tòng quân làm cho lo lắng tâm trí rối bời. Ai...tất cả cũng là do ta có năng lực sinh cho đứa con trai. Nếu lỡ như có mệnh hệ gì, đến hương khói Chu Gia, mà ngay cả nhi quả phụ chúng ta biết dựa vào ai đây"

      Vệ thị đưa tay qua, sờ sờ bụng của Tiết Thị rồi lại : "Ta xem muội muội cũng là dang dễ sanh con, tại sao lại thể nào sinh được con trai nhỉ. Ai....số mệnh của nữ nhân chúng ta đều dựa vào cái bụng này."

      Tiết Thị cố ý thở dài tiếng : "Ai phải đây, thế nhưng cái bụng của ta đúng là vô năng mà, cũng còn cách nào khác. Còn hơn phải thấy lấy vợ bé, phải sao!"

      Vệ Thị vội : "Đúng đúng, Sợ nhất là bọn lấy vơ bé" Vừa vừa hạ thấp thanh "Ngươi biết , Quách đại gia nhà ở trong thành, có hai con trai, thế mà vẫn còn cưới thêm hai thị thiếp thông phòng đấy!"

      Tiết Thị : " tại chỉ cần có tiền, có ai quản được mấy chuyện này chứ"

      Triều nhà Nguyên trước đây, dân chúng bình thường được lấy thiếp thất, chỉ có những người có công danh mới được lấy. Hơn nữa là chức quan gì mới được phép lấy vài thiếp thất. Hoàng đế đương nhiên là tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, nhưng quan viên lấy về nhà mà có danh phận, cũng có quy chế nhất định. Cho đến đầu thời Nguyên quan viên tên Đàm Trừng dâng tấu thư lên Hốt Tất Liệt, suy nghĩ đến đầu triều Nguyên cư dân thưa thớt, sau bao ngày đắn đo, sau khi Hốt Tất Liệt cho phép, quy định nam nhân bình thường bốn mươi tuổi mà chưa có con trai mới có thể lấy thiếp thất.

      Quách đại gia này mặc dù là phú hộ, nhưng cũng có công danh gì, lại lấy hai thiếp thất, xem như vượt quá quy định rồi. Nhưng mà thời kỳ Nguyên mạt, pháp chế tan vỡ, quan lại hủ bại, đối với việc lặt vặt này phần lớn cũng là nhắm mắt mở mắt mà cho qua.

      Cho nên Vệ Thị cũng "Ừ phải" nhưng mà con ngươi xoay tròn, bà lại "Huyên, người có nghe cái nỳ , con thứ ba của Quách thập ngũ gia ở đầu thôn tây, tại được thăng làm quản cổng của nhà Quách đại gia , tiền tiêu vặt hàng tháng nghe được lượng!"

      Tiết Thị cả kinh : " lượng? Là bạc đỉnh sao? Hay là bạc chi phiếu?"

      Vệ Thị : "Tất nhiên là bạc đỉnh, Nhà Quách đại gia chưa ba giờ phát bạc chi phiếu!"

      Tiết Thị trầm lặng hồi lâu mới :"Tuy là được nhiều tiền, nhưng vẫn là kẻ hầu cho người khác, luôn luôn tốt"

      Vệ Thị : "Có thể cũng phải, nhưng cũng phải lại, mấy năm nay có thể sống sót là tốt lắm rồi. Cho dù là làm người hầu của kẻ khác, so với chết đói vẫn còn tốt hơn"

      Tiết Thị gật gật đầu : "Cái này quả có lý, còn may mắn là hai năm nay nạn đói có chút chuyển biến tốt đẹp"

      Vệ Thị : "Chúng ta ở nơi này khá hơn nhiều rồi, nghe huyện Chung Ly có lẻ sắp xong rồi. Người chết chết, người bỏ , mây chục thôn có hết chín thôn còn người ở."

      Tiết Thị cả kinh : "Làm thế nào lại như thế, Chung Ly với nơi này cũng cách xa bao nhiều."

      Vệ thị : "Nghe nơi đó có Bạch Liên Giáo với Minh Giáo làm ầm ĩ, những người ở lại đều bị giết gần như hết sạch. Chỉ là quan binh ém tin tức, nên người của chúng ta ở bên này mới biết thôi"
      Tiết Thị cười : "Vậy làm sao người biết?"

      Vệ Thị càng đè thấp thanh: "Ta có thể với người nhưng ngươi đừng truyền ra ngoài"

      Tiết Thị vốn chỉ tung ra ít tin đồn để chông mình dễ nhận con nuôi, lại nghĩ rằng lại tạo ra những tin đồn này. Nghe người ta cố tình mà mình nghe, làm như thế làm mất mặt người ta, làm phụ tấm lòng tín nhiệm của người khác đối với mình, liền đành phải đáp ứng mà nghe hết.

      Vệ Thị thấy Tiết Thị gật đầu đồng ý, liền : "Nhà Quách gì kia, hay lui tới cùng với người giang hồ, có rất nhiều bằng hữu. Nghe bếp lò nhà , có lúc liên tiếp vài ngày tắt lửa. Tin tức này, chính là do những người giang hồ ra. Ngya cả con trai của Quách Thập Ngũ về cũng với cha minh như thế, kết quả hôm kia con trai thứ hai của Quách Thập Ngũ đến nhà ta uống ruọu cùng lão công ta, say rượu mà ra"

      Tiết Thị nghe xong vội : "Chuyện này phải cẩn thận, chưa biết chừng Quách gia này cùng với Minh Giáo này có liên quan với nhau"

      Vệ thị nghe xong cũng giật nảy mình lên cái, vội : "Cái này ta quả thể nghĩ tới, có lẽ muội tử ngươi thông minh."

      Tiết Thị ra câu, trong lòng cũng thầm hối hận, liền cười : "Ta cũng tuỳ tiện chút thôi, việc này người cũng đừng truyền . Nếu nhe truyền tới tai của Quách đại gia kia, mà truy ra ta và ngươi vậy đâu phai chuyện đùa."
      Last edited: 14/7/16
      Phong Vũ Yên, sanone2112, song ngư2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10 Mộc trở về

      Edit: Heo lười

      Beta: Heo lười


      Vệ Thị nghe được mặt xám như tro tàn : "Muội tử ngươi cũng đúng, ta cũng tán thành cách làm của nhà muội,. Nếu người giang hồ chém giết gớm tay, việc này cũng thể nào ngoại lệ được".


      Chu Chỉ Nhược ở bên ngoài cửa nghe xong, cũng khỏi nhíu mày, trong lòng có chút oán trách mẫu thân của mình, tại sao lại phải nhiều lời cùng người phụ nữ này cư chứ, hàng xóm với nhau chỉ cần chút chuyện vặt vãnh là được rồi, tự nhiên lại đến Minh Giáo làm cái gì!


      Nội công của Chu Chỉ Nhược đến nay rất tinh xảo, mang theo linh khí của trời đất từ trong bụng mẹ, giúp nàng được lợi ít, tuy rằng cơ thể chưa có trưởng thành, nhìn ra chút lực nào, nhưng nội lực kém chút nào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn kiếp trước chính nàng luyện "Cửu Chân Kinh" cho nên tuy tuổi nàng còn , nhưng tai mắt nàng rất nhanh nhạy, cũng có ảnh hưởng gì nhiều.


      Cho nên cho dù hai người ở trong phòng chuyện rất giọng, nhưng đều bị nàng nghe rất rành mạch.


      Vốn trong lòng Chu Chỉ Nhược chỉ là có chút nghi ngờ, nay nghe Vệ Thị những lời đó xong, cơ hồ có thể khẳng định, nhà Quách gia kia, tất nhiên chính là cha vợ của Chu Nguyên Chương, Quách Tử Hưng.


      Quách Tử Hưng này xuất thân là phú hào, huynh trưởng và đệ đệ, tất cả đều chết hết cả, chỉ còn lại mình .Cả gia nghiệp của cha là Quách thái công, cũng để trong lòng, từ đến lớn chỉ thích kết giao với ít nhân sĩ giang hồ, sau này khi Quách thái công chết , trong nhà chỉ còn có mẹ già, vậy nên Quách Tử Hung lại càng thoải mái mở rộng cửa, cả ngày cũng những nhân sĩ giang hồ qua lại.


      Chu Chỉ Nhược cũng biết qua vài năm nữa nổi cờ khởi nghĩa. Nghĩ đến đây trong lòng nàng khẽ động, còn có thôn của mình ở tại đây, đến lúc đó nếu có chiến loạn, tình hình ổn cũng có thể trà trộn vào bên trong Quách phủ, ở đó an thân cũng tốt. Đợi cho đến khi mình trưởng thành, tìm cơ hội thoát thân cũng được.

      giờ nàng hận bản thân mình còn rất , nếu như nàng lớn thêm mấy tuổi nữa, cả ngày cũng có bộ dạng hoảng hốt lo sợ như bây giờ.


      Nghĩ lại, nàng lại thở dài, đến tại, đó là đến khi trưởng thành đó, nếu vào Quách phủ, chẳng phải có quan hệ với Minh Giáo hay sao? phải nàng quyết định chút quan hệ gì với Minh Giáo rồi hay sao!.


      Bên này Chu Chỉ Nhược ngồi ở bên này suy nghĩ, bên kia Tiết Thị cùng Vệ Thị chuyện được vài câu, đều tự cảm thấy xấu hổ, Vệ Thị cũng biết những lời mình ra điểm phù hợp, liền cười cười hai ba câu, sau đó từ biệt trở về nhà của mình.


      Tiết Thị trở vào nhà, lập tức hối hận trận, nhưng cũng rồi, bây giờ có hối hận cũng vô dụng, liền cũng muốn nghĩ nhiều tới việc đó nữa.


      Ngày hôm sau, Lưu Thị của Hà gia cạnh nhà cũng qua ngồi tán dóc chuyện, thuận tiện xin chỉ bảo thêm vài cách thêu thùa may vá, đột nhiên thoáng nhìn qua bên viện phía tây của Chu Gia bên tường có chất đống những bó củi bó lúa, liền ngạc nhiên : "Tại sao lại đem những bó củi bó lúa này đem bỏ vào trong phòng? Mấy ngày nay đều có gió lớn, chừng mấy ngày nữa có mưa lớn, nếu ướt hư hết, chẳng phải cả nhà các người phải chịu khổ rồi sao! Chu đại ca của nhà các người tại ở nhà, để ta gọi lão công của ta qua giúp các người lát là xong"


      Tiết thị cười : "Ta làm sao có thể làm phiền Hứa tam ca nha! Cái này là lão công ta dặn, dọn sạch căn phòng này, để cho hài tử ngủ, dù sao hài tử cũng lớn rồi, cũng thể nào ngủ cùng chúng ta được"


      Lưu Thị cười : "Thảo nào trước đó vài ngày ta có thấy Triệu Tất Đại chỗ làm cái giường, ra là thay ngươi tìm cho con trai thừa tự của người dùng"


      Tiết Thị gật đầu cười : "Cũng hẳn là đúng, chỉ là Chỉ Nhược tuy còn thế nhưng lại muốn ngủ riêng với cha mẹ"


      Lưu Thị cũng cười đến mức quỷ dị: "Đúng thế, tuy là con thừa tự , nhưng cũng đâu bằng con mình sinh ra"

      Tiết Thị cũng cười theo : "Đúng là như thế, ta tuy phải là người quá khắt khe, nhưng vẫn tin tưởng để cho phu quân của mình nhận con người khác làm con thừa tự để nối dõi tông đường"


      Lưu Thị lại cười : "Cũng phải, chỉ là lòng người khó dò, ai biết được sau khi nhận con thừa tự khi lớn lên thành dạng gì?"


      Tiết thị : "Lúc trước ta có nghe người ta , có nhà trong thôn cho con trai mình làm con thừa tự, sau này lại lấy tiền của cha mẹ nuôi đem về phụng dưỡng cha mẹ ruột của "


      Lưu Thị cười : "Như thế là gì....."


      Chu Chỉ Nhược trốn ở bên bĩu môi, tuy rằng trong lòng có chút vui, nhưng xác thực là vẹn toàn cả hai bên.


      Lấy nội công tại của nàng, đừng đến chuyện cha mẹ ở bên có chút cử chỉ thân mật, hay có con chuột bò qua lúc nửa đêm, cũng có thể làm nàng giật mình tỉnh giấc. Hơn nữa mấy năm nay cha mẹ bởi vì chăm sóc nàng, quả về mặt chuyện đó lại càng thiếu, tính ra trọng tháng chỉ có hai ba lần mà thôi…


      Cho nên vì cuộc sống hài hòa ngày sau của cha mẹ, nàng tình nguyện dọn sang phòng khác ngủ, cũng tốt thôi. Bất quá , cùng ngủ chung giường với Mộc , có chút muốn chút nào. Tuy rằng Mộc có thể còn tuổi hơn nàng, nhưng Chu Chỉ Nhược cũng muốn cùng nam nhân ngủ giường với mình, chẳng qua chỉ là tiểu nam hài mà thôi.


      Nhưng mà ông trời cũng cho Chu Chỉ Nhược có thêm thời gian suy nghĩ ra cách giải quyết, giữa trưa ngày thứ hai , Chu Viễn Đạt dẫn theo Mộc quay trờ lại.


      Qua hơn nữa tháng , cũng biết Chu Viễn Đạt dẫn theo Mộc những nơi nào, nhưng nhìn thoáng qua Mộc có thể thấy mập lên được chút, khuôn mặt nhắn bây giờ nhìn có chút thịt lộ ra, làn da cũng trắng ra rất nhiều, bộ dạng môi hồng răng trắng, thoạt nhìn rất tuấn tú đáng . Đặc biệt là cặp mắt linh động, nhìn vào thâm thúy vô cùng. Chỉ hơn nữa tháng ngắn ngủn, lại làm cho ánh mắt của Mộc biến hóa rất nhiều, chỉ là dáng vẻ quật cường lúc trước cùng với bộ dạng phục tại.


      Mộc thấy Chu Chỉ Nhược nhìn mình, cũng tự nhiên bình tĩnh nhìn lại Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược đối với cười cười : “ Đến đây , tỷ tỷ dẫn người rửa tay chút, đợi lát nữa ăn cơm trưa”.


      Mộc ngày thường thấp bé, cũng biết là giống phụ thân hay mẫu thân của đây, hay là vì cả ngày chạy đông chạy tâu để chạy trốn, trong bụng lúc nào cũng đói ăn đủ chất, khiến cho thể nào cao lớn lên được. Bất quá, Chu Chỉ Nhược chưa bao giờ chịu qua cảnh đói khổ, lại còn luyện nội công, thế nên thân thể rắn chắc, vóc dáng cũng cao hơn những đứa trẻ bình thường khác. Đây cũng là nguyên nhân mà mấy người Hà Trường Sinh bị nàng thu phục.


      Chu Chỉ Nhược chỉ mới năm tuổi, thế nhưng vóc dáng của nàng so với những năm hài bảy tám tuổi khác bao nhiêu. Chẳng qua là biết, nàng luyện công từ , nên thân thể cũng cao hơn trước.


      Đồng dạng Mộc cũng bị nàng thu phục, bị Chu Chỉ Nhược nắm tay kéo , liền xuống dưới bếp, Chu Chỉ Nhược từ từ múc nước ra, chờ rửa tay xong quay trờ vào lại.


      Đợi đến khi tay rửa sạch rồi ra ngoài,Chu Viễn Đạt thất Chu Chỉ Nhược đối xử ôn hòa với Mộc , tâm tình liền thả lỏng, nhân tiện : “Chỉ Nhược, vừa rồi con muốn làm tỷ tỷ, vậy phải hảo hảo mà đối tốt với đệ đệ của mình, chiếu cố đệ đệ của mình, có biết ?”


      Tiết Thị lúc này ngồi ở bên cười : “Là tỷ tỷ đó, con muốn làm.”


      Chu Viễn Đạt kêu Mộc lại đây, sau đó từ cổ lấy ra sợi dây, sợi dây có cái khóa bằng bạc , tương tự như khóa trường mệnh.


      Sau đó Chu Viên Đạt kêu Tiết Thị lại đây, với nàng: “Nàng xem này khắc có phải là ngày sinh tháng đẻ của ?”

      Tiết Thị nhì kỹ, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “A, như thế nào lại cùng Chỉ Nhược giống nhau như đúc vậy?”


      Chu Viễn Đạt cười : “Đúng vậy nha, sinh cùng ngày cùng năm cùng tháng gặp qua ít, nghĩ tới ngay cả canh giờ cũng giống nhau, xem ra hai đứa này đúng là cùng chúng ta có duyên với nhau mà.”


      Tiết Thị cười : “Người bên ngoài biết, còn tưởng là cặp sinh đôi lớn lên, vậy cũng tốt.”


      Chu Chỉ Nhược nghe xong, cũng giật mình nhìn lại Mộc , ra do mình sinh chậm ba ngày, lại cùng cùng nhau sinh trùng ngày sinh sao?


      Chu Viễn Đạt : “Đáng tiếc cha mẹ đứa này giờ còn, bằng hỏi họ nhiều chút, đứa này sinh và khắc nào (1 khắc là 15p nha mọi người), nếu cũng giống nhau, đúng là có duyên trọng vạn người gặp được .”


      Tiết Thị trách mắng để ý, trừng mắt liếc cái, sau đó quay sang nhìn Chu Chỉ Nhược cùng Mộc : “Các con vào trong phòng trước , cơm cùng thức ăn cũng làm xong hết rồi.”


      Chu Chỉ Nhược lên tiếng, lôi kéo Mộc vào trong phòng ăn cơm. Mộc miếng cong cong lên, nghe thấy Chu Chỉ Nhược tuổi giống nhau, mà nàng lại thành “tỷ tỷ”, trong lòng có chút phục


      Đợi đến khi ngồi xuống , Chu Chỉ Nhược lại thấy phụ thân với mẫu thân mình: “Đứa này cùng Chỉ Nhược nhà ta bằng tuổi, lại là con trai. Tuy tuổi còn , lại rất hiểu biết. đường lại gì nhiều, tuy nhiên vẫn là đứa , ta hỏi ra mới biết…. ra phụ thân năm ngoái mất rồi, mẫu thân lại mang theo bên mình trốn tránh bị quan phủ đuổi bắt. Nghĩ đến mẫu thân của bị thương, sức lực cạn kiệt, biết thể chạy trốn thoát được nữa, mới đem đứa này giao cho người khác . Ta nhìn qua cũng biết tám phần cũng biết trước được mẫu thân lành ít dữ nhiều rồi sao!”

      Tiết Thị : “Vậy rốt cuộc chàng dẫn đâu vậy?”

      Chu Viễn Đạt cười tiếng rồi : “Ta dẫn vào trong rừng ở nữa tháng, cũng rất thông minh và gan dạ, buổi tối cũng có sợ hãi chút nào, ngủ là cs thể ngủ liền, chừng tương lai có thể là thợ săn giỏi.”

      Tiết Thị lại thở dài : “ tại trời cũng trở lạnh, nhung lại có nơi nào có thể được, nên có cách nào dẫn trở về Giang Nam, nhưng mà lúc trước cũng có hai nhà giống chúng ta, bị quan binh truy xét, bị hoảng sợ đâu, ta tính ra chắc cũng hơn hai tháng nữa bọn cũng chưa chắc dám vào trong rừng.”

      Tiết Thị sẵn giọng : “Gan chàng cũng ngày càng lớn rồi, cái gì cũng có thể hết.”

      Hai người nữa tháng thấy, nhưng trong lòng ai cũng lo lắng cho người kia, tại gặp lại nhau, tất cả đều bình an, tảng đá trong lòng cũng coi như buông xuống, thế nên tự nhiên nhiều lời chút.

      Bên kia Chu Chỉ Nhược dựng lỗ tai nghe lén cha mẹ mình chuyện, Mộc ngồi ở kế bên cũng yên phận, mở miệng : “ ra ngươi cũng bằng tuổi của ta, chỉ là nhìn bề ngoài lớn hơn ta chút, vì sao ngươi lại làm tỷ tỷ của ta được.”

      Chu Chỉ Nhược mỉm cười, tiểu hài tử phần lớn đều như thế cả, ở cái tuổi này mọi thứ đều muốn ganh đua so sánh hơn thua với mọi người, hận thể nào lớn hơn người khác hai tuổi, vì thế nàng nhìn liền cười : “Có tỷ tỷ tốt hơn sao? có người chăm sóc chiếu cố ngươi nha!”

      Mộc bĩu môi : “Ta có chân có tay, ai cần ngươi chiếu có chứ.”

      Chu Chỉ Nhược : “Chẳng lẽ ngươi muốn làm ca ca? Vậy ngươi có rất nhiều chuyện phiền toái, mỗi ngày phải cùng ta chơi, cùng ta chuyện phiếm, rất tốn nhiều thời gian đó nha.”

      Mộc : “Tại sao ta lại phải ở cùng với người chứ?”

      Chu Chỉ Nhược : “Ca ca chiếu cố muội muội, đó là chuyện đương nhiên phải làm rồi!”

      Mộc : “Ta muốn làm ca ca của ngươi, nhưng cũng muốn ngươi làm tỷ tỷ của ta, hai chúng ta ai cũng thể làm”
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :