Chuông gió - Vĩ Ngư (Quyển 1:Thực cốt) (Kinh dị, Kỳ ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      30. Chương 29


      Cuối cùng cũng tạm thời đuổi được đám người lên lầu, Mai Đóa cũng trở về nhà, Mao Ca đặt mông ngồi phịch xuống ghế: “Mệt chết ông đây, còn được yên ổn bằng lúc có khách.”


      Đầu Trọc liếc xéo ta: “Cái dạng này của ấy, chỉ chữ thôi, tiện.”


      Mao Ca trừng mắt, định bộp lại ta mấy câu, Nhạc Phong lại bước vào, ném vỏ chai lên quầy: “Lấy thêm hai chai nữa.”


      Mao Ca có lửa cũng bốc lên được, ta nhìn ra bên ngoài chút, hạ giọng xuống: “Nhạc Phong, bây giờ nhiều người lắm miệng, chờ tối yên tĩnh chúng ta lại bàn bạc chuyện hôm nay. Chú uống ít chút được ? Đừng để đến lúc mọi người bàn chính , chú say ngắc ngứ mất rồi.”


      Nhạc Phong gì, được lúc đổi đề tài: “ lo liệu xong rồi chứ? Sắp xếp xong cho mấy người kia chưa?”


      “Sắp xếp xong rồi, đông quá phải sắp cho ở phòng mười người, đủ nhét vào gian sáu người.”


      Nhạc Phong nhíu mày cái: ”Phòng mười người?”


      “Đúng vậy, phòng mười người.” Mao Ca thấy lạ, “Có gì ổn sao?”


      Nhạc Phong hơi cả giận: “Đồ đạc của Đường Đường còn chưa thu dọn, xếp cho bọn họ ở phòng mười người?”


      Mao Ca hơi thộn ra, há mồm ra rồi lại ngậm lại, ta thực quên béng mất chuyện này.


      Sắc mặt Nhạc Phong trầm xuống, cũng lười phải thêm gì nữa, xoay người bước lên lầu, Đầu Trọc phẫn nộ nhìn bóng lưng của : “Thằng nhóc thối tha này, cơn tức lớn đấy.”


      Vừa lên đến cửa nghe thấy tiếng người ồn ã bên trong phòng mười người, tiếng cười đùa ròn rã quyện lại với nhau, nếu là ngày thường, khí này đích thực có thể khơi dậy hứng trí của người ta, nhưng giờ phút này, nó chỉ khiến cho tâm trạng của Nhạc Phong càng thêm phiền não, vươn tay vỗ mạnh mấy cái lên cánh cửa khép hờ, coi như gõ cửa.


      Bảy tám người bên trong phòng lập tức yên tĩnh lại, kinh ngạc quay đầu nhìn , sau đó cùng trao cho nhau những ánh mắt nghi hoặc.


      Nhạc Phong cũng chẳng định thừa lời với bọn họ, bước thẳng vào trong, được hai bước liền dừng lại.


      Lâm Chi ngồi chỗ nằm của Quý Đường Đường, quần áo đồ đạc vứt khắp nơi, cạnh giường là chiếc va li da lộn xộn để mở.


      Nhạc Phong cau mày: “Chỗ này, chọn?”


      “Tôi chọn.” Lâm Chi vốn nghiêng đầu muốn để ý đến , ai ngờ vừa mới mở miệng, ta kìm được mà đáp lại.


      Nhạc Phong đè nén cơn tức trong lòng xuống: “Vậy đồ đạc đó đâu rồi?”


      “Đồ gì?” Lâm Chi mờ mịt.


      “Đồ vốn đặt đó!” Nhạc Phong cả giận, “ từng ở Thanh Lữ bao giờ chưa, chỗ nằm có đồ, chứng tỏ có người, ai cho phép chọn chiếc giường này?”


      Lâm Chi thiếu chút nữa bị làm cho sợ đến choáng váng, từ khi sinh ra đến giờ, e là chưa có ai quát lên với ta như vậy, lúc mở miệng lắp ba lắp bắp: “Ông… ông chủ , tùy ý chọn…”


      “Thôi vậy thôi vậy,” Nhạc phong cũng muốn dài dòng với ta, “Vậy đồ đâu, bỏ đồ đâu rồi?”


      Lâm Chi sắp khóc đến nơi: “Tôi thấy đồ nào cả…”


      Nếu là bình thường, có lẽ Nhạc Phong còn có chút lòng thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy con rơi lệ nhất định dỗ dành chút — nhưng hôm nay mọi thứ đều khác biệt, nhìn thấy Lâm Chi lê hoa đái vũ như vậy, chỉ càng thấy phiền lòng hơn: “Thu nước mắt của lại , đồ đâu?”


      “Này này, sao lại thế chứ, chuyện với bạn học chúng tôi kiểu gì vậy?” Trong phòng quả nhiên có người nhìn nổi nữa, “Ai lấy đồ của các ? Bọn tôi cũng đâu phải trộm cắp, chúng tôi lấy, chứng cớ đâu? Các phải muốn bắt chẹt người khác đấy chứ, có biết lý lẽ vậy?”
      người vừa mở miệng, cả nhóm liền hùa theo, bảy miệng tám lời, căn phòng trong phút chốc dâng đầy căm phẫn, Lâm Chi vừa sợ vừa tủi, nước mắt rớt xuống tựa như chuỗi ngọc bị đứt.


      Nhạc Phong căn bản định phân trắng đen với bọn họ, đối đãi với tú tài, từ xưa đến nay đều hành động theo kiểu nhà binh, nắm đấm nện ngay xuống khung giường: “Đồ trong phòng này, ai lấy, mẹ nó đừng có ở đó mà giả vờ giả vịt với tôi!”


      Vừa mới quát như vậy, tất cả mọi người đều im bặt, cuối cùng có người cam tâm thấp giọng lầu bầu: “Quán xá kiểu gì thế này, chúng tôi ở nữa!”


      Nhạc Phong cười lạnh: “Ở hay tùy, giao đồ ra, đừng kẻ nào mơ mà được.”


      còn ai dám cãi lại nữa, được lúc, đám sinh viên bắt đầu nhìn nhau, thỉnh thoảng hạ giọng hỏi.


      “Đồ gì nhỉ, cậu có thấy ?”


      “Tôi vào sau mà, ai vào đầu tiên?”


      “Gì chứ phải mấy món đồ thôi sao, lấy ra trả cho người ta …”


      Sau những tiếng thầm líu ríu, lại là im lặng, cuối cùng, rốt cục cũng có người ngập ngừng giọng câu: “Đồ… tôi… tôi lấy.”


      Tầm mắt tất cả cùng bắn về phía người, là cậu sinh viên vóc người thấp bé, mắt , co rúm lại tại chỗ, nhìn có chút lôi thôi lếch thếch.


      là, lấy đồ của người ta mà sớm.” Trần Lộ như ghét bỏ dịch sang bên cạnh.


      Nhạc Phong nhìn cậu ta, thiếu chút nữa cậu ta làm cho tức phát điên, thằng nhóc này ở đâu ra vậy, trong phòng nhiều người ở lại dám lấy đồ của người khác? Đầu óc có vấn đề hay là nghèo đến phát điên rồi?


      Nhạc Phong là nghĩ mãi vẫn hiểu nổi: “Cậu lấy đồ của người ta làm gì?!”


      Cậu sinh viên thấp người kia có lẽ là bị khí thế của làm cho sợ hãi, dám nhìn , lúc chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi tưởng là người ta để quên, dùng đến nữa, nên tôi mới… cất .”


      Cậu ta vừa , vừa móc từ trong túi quần ra thứ, ánh mắt của mọi người đều dừng lại tay cậu ta.


      Đó là vài tờ tiền mệnh giá trăm nguyên màu đỏ có nhiều nếp nhăn.


      Trái tim Nhạc Phong chợt run lên cái, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại biết thuận theo nó thế nào, cảm giác ở núi khi ấy lại ùa tới — đầu óc ong ong, ý thức có chút trôi nổi, toàn thân rét run, sau đó lại nóng rần lên.


      “Chỉ có năm trăm đồng, để dưới gối, lộ góc ra ngoài, tôi tưởng là do khách để quên, tôi… tôi mới cất .” Cậu sinh viên kia vẫn lảm nhảm ngớt, “Tôi biết các lại vứt tiền linh tinh như vậy, tôi thực tưởng là do vị khách trước đó để quên, tôi mới lấy, đó là nhặt, tính là trộm…”


      Nhạc Phong ngắt lời cậu ta: “Chỉ có cái này?”


      “Hả?” Cậu chàng kia sợ hãi.


      “Cái giường đó,” Nhạc Phong chỉ chỉ chỗ nằm của Quý Đường Đường, “Lúc cậu tiến vào, giường chỉ có cái này?”


      “Còn… còn cái sim nữa, tôi tưởng là cần, nên tôi… ném vào trong thùng rác rồi.” Cậu ta lắp bắp, bỗng kịp phản ứng lại, nhanh chóng chạy đến cạnh cái thùng rác bằng nhựa, thò tay móc từ trong đó ra cái sim di động.


      Nhạc Phong nhận lấy, vuốt trong tay cái, sau đó xoay người bỏ .


      “Này này,” Cậu sinh viên kia gọi với ở phía sau, “Tiền này, cần hả?”


      có câu trả lời, cậu ta siết chặt mấy tờ tiền, nhất thời biết làm sau cho phải, đón nhận những ánh mắt hoặc khinh bỉ hoặc xem thường xung quanh, cậu ta nuốt nước miếng cái, lại biện minh cho mình thêm lần nữa, “Cái này tính là trộm, người ta vứt lên giường, tôi nhặt. Bọn họ cất cho kỹ, sao lại đổ cho tôi được…”


      ————————————————————


      Đầu Trọc nhét chiếc sim Nhạc Phong vừa lấy lại vào trong di động của mình, sau khi khởi động bèn mở danh sách liên lạc, tiếp đó lắc đầu nhìn Nhạc Phong: “ có gì, xóa sạch rồi.”


      Nhạc Phong ừ tiếng, tìm số di động của Quý Đường Đường trong điện thoại của mình bấm nút gọi.


      Quả ngoài dự đoán, di động của Đầu Trọc đổ chuông.


      Nhất thời, Nhạc Phong cũng biết nên gì, tâm trạng có nửa như chút được gánh nặng, lại có nửa như tức giận, đến cuối cùng tức giận chiếm thế thượng phong, cầm di động của mình quăng xuống.


      “Này này, cáu với cái di động của mình làm gì.” Mao Ca xót ruột, nhặt cái di động của Nhạc Phong lại, vô cùng tức cười thổi thổi rồi lại phủi phủi.


      “Cho nên, tình hình bây giờ thế nào đây?” Lông Gà vừa cắn hạt dưa vừa đặt câu hỏi, mấy thứ hạt dưa ô mai này vốn là chuẩn bị cho khách, ta lại hưởng dụng trước, “Nghe ý tứ của cậu, tức là Đường Đường quay về rồi, bỏ lại năm trăm đồng và… cái sim này?”


      Nhạc Phong lên tiếng, nhưng nhìn sắc mặt , Lông Gà cũng biết mình đoán sai.


      quá đáng!” Lông Gà lòng đầy căm phẫn, “Có ý gì thế hả, mấy đây vì ta mà chạy trước chạy sau tất bật, còn ta ngay cả chào hỏi cũng tiếng bỏ ? Đưa tiền là có ý gì? Tưởng tôi thiếu chút tiền này chắc? À, tiền đâu?”


      Nhạc Phong nhấc mí mắt lên: “ cầm.”


      cầm?” Lông Gà kinh hãi, “Thế là em mình ngay cả tiền cũng kiếm được? Tôi còn nhủ có thể làm chầu rồi…”


      Nhạc Phong để ý đến ta: “Lão Mao tử, hỏi Mai Đóa xem, Đường Đường quay về, tại sao chị ta gì cả.”


      Mao Ca đáp tiếng, đứng dậy ra ngoài cửa, mới vừa nhấc chân bị Đầu Trọc kéo lại.


      ngớ ngẩn à,” Đầu Trọc tức giận, “Với bản lĩnh và láu cá của Đường Đường, ta muốn đánh lạc hướng Mai Đóa để lên gác, sau đó lấy đồ đạc có gì khó khăn? Mai Đóa đến tiếng Hán còn sõi, hơn nữa còn mình trông cái quán lớn như vậy…”


      Mao Ca thấy có lý, lại xoay người ngồi xuống buồn bực cúi đầu suy nghĩ, chợt có chút thương cảm.


      nhìn ra, con bé này lại lạnh lùng như vậy.” Mao Ca có chút chua chát, “Trong lòng còn nghĩ ta là tốt. Chú coi ta hơn nửa đêm mất tích, chúng ta nhất định là rất lo lắng, sao ta nghĩ đến chuyện chúng ta lo lắng chứ? Kiểu gì cũng phải chào tiếng chứ? Cho dù ta về quán thấy chúng ta ở đây cũng phải gọi điện cho em mình, hoặc chí ít cũng phải để lại tờ giấy. Mấy em mình vì ta mà nôn nóng thành cái dạng gì? Bỏ năm trăm đồng lại là thế nào? Lão Mao tử thực đâu có thiếu chút tiền này.”
      “Vậy cũng chưa chắc.” Lông Gà lại có ý kiến khác, “Đưa tiền so với chuyện chinh cũng đưa phùi mông bỏ vẫn tốt hơn chứ? Tôi cảm thấy Đường Đường vẫn còn có chút tình người.”


      ta có tình người cái rắm!” Nhạc Phong lập tức bốc hỏa, “Đời này tốt nhất đừng để tôi gặp lại ta, có tin tôi giết ta !”


      Tất cả mọi người đều im lặng, từ đầu đến cuối, Nhạc Phong chắc là người cảm thấy tội lỗi nhất và cũng là người đau khổ nhất, giờ có phản ứng như vậy cũng dễ hiểu.


      Trong yên lặng, cầu thang vọng đến tiếng bước chân rời rạc, thanh này tạm thời thu hút chú ý của tất cả, mỗi người, cố ý hay vô tình, đều nhìn về phía cầu thang.


      Người xuống là Lâm Chi.


      ta hề chuẩn bị tâm lý bị nhiều cặp mắt nhìn chòng chọc như vậy, nhất thời lúng ta lúng túng có chút đỏ mặt, do dự chút, vẫn bước tới, đứng bên cạnh Nhạc Phong, vươn tay bỏ tiền lên bàn.


      “Chuyện đó…” ta cũng biết nên sao, “Rất xin lỗi, bạn học của chúng tôi nhất thời hồ đồ, chúng tôi cũng rất ngại…”


      “Ôi, có gì mà phải xin lỗi, cũng đâu phải lấy.” Mao Ca lúc nào cũng là người hòa giải, “ sao đâu, bảo bạn học của các chú ý chút, phải đồ của mình đừng có lấy linh tinh. Chúng tôi còn so đo đấy, chứ gặp phải người tính toán biết dọn dẹp thế nào đâu. Ở thu xếp xong hết chưa? Xong rồi xuống dưới này chơi , ở dưới có bài đấy.”


      Lâm Chi cảm kích cười cười, cuối cùng ngại phải ở lại: “Vậy tôi lên trước.”


      Trước khi , chẳng biết vô tình hay cố ý lại liếc Nhạc Phong cái.


      Lúc bước lên cầu thang, Nhạc Phong chợt gọi ta lại: “Này, bé.”


      Lâm Chi sửng sốt chút.


      Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn ta, gương mặt có biểu cảm gì: “Ngại quá, vừa nãy nên quát , đừng để bụng.”


      Kiểu xin lỗi miễn cưỡng như vậy, Lâm Chi chẳng những cảm thấy ổn, chẳng hiểu tại sao, trái tim còn có mấy phần vui vẻ, giọng cũng mềm mại theo: “ sao đâu.”


      Lông Gà nhìn mặt đoán lời, cũng hít ngụm khí lạnh, chờ Lâm Chi rồi mới nhìn Nhạc Phong chậc chậc thành tiếng: “Đúng là chuyên reo rắc tai họa, tôi đoán là cậu lại định nảy sinh gì đó với em này hả.”


      “Muốn đánh cuộc ?” Nhạc Phong mắt lạnh nhìn ta, “Có tin gia cho thua đến cái quần lót cũng chẳng còn ?”


      Lông Gà rụt cổ lại, gì nữa.


      “Được rồi, đừng luyên thuyên nữa. tiếp chuyện lúc nãy .” Mao Ca kéo đề tài lại, “Nhạc Phong, cậu cũng đừng tức quá, ra, rừng rộng chim gì chẳng có, Đường Đường bỏ chào hỏi chúng ta cũng tính là phạm pháp, coi như chúng ta mắt lé, kết giao nhầm con nhóc này. Tương lai chú có gặp lại cũng đừng gây chuyện.”


      Đầu Trọc bật cười: “Lão Mao tử, đúng là nhiều chuyện. Tương lai gặp Đường Đường? Chúng ta còn có thể gặp lại Đường Đường được sao? Nhạc Phong, tôi dám đảm bảo với cậu, cả đời này cậu cũng gặp lại ta.”


      “Sao lại vậy?” Nhạc Phong bất giác ngồi thẳng người dậy.


      “Mọi người có ai dám vỗ ngực , người vào quán trọ thu dọn đồ đạc, để lại tiền hôm nay chắc chắn là Đường Đường ?” Đầu Trọc có vài phần đắc ý, “Đừng quên, lúc Trần Vĩ mất tích, đối phương cũng giả mạo cậu ta để gọi điện cho Cách Tang. Nhỡ đâu người tới là gã A Khôn đó sao? Gã thu dọn đồ của Đường Đường xong, bỏ tiền bỏ thẻ sim lại, để cho chúng ta tưởng lầm, nghĩ là Đường Đường bình an, ấy muốn liên lạc với chúng ta, chúng ta cần phải tìm nữa. Mọi người xem, có khả năng này ?”


      Đầu Trọc nhìn xung quanh vòng, ai đáp lời, vậy nên ta tiếp tục đề tài.


      “Đây là khả năng đầu tiên, nếu như giả thiết là , Đường Đường xảy ra chuyện, tương lai, Nhạc Phong thể nhìn thấy ấy được.”


      Mao Ca hắng giọng cái: “Vậy khả năng thứ hai sao?”


      “Khả năng thứ hai chính là ta sao cả, ta bình an, người tới ngày hôm nay chính là ta. Người ta bỏ tiền lại, vứt sim , ràng tỏ vẻ liên lạc với các nữa. Hơn nữa…”


      tới đây, thanh của Đầu Trọc lập tức hạ thấp xuống: “Hơn nữa, các nhìn thấy gì ở đài Thiên Táng? Nếu Đường Đường bị làm sao cả, người gặp chuyện chính là đối phương, cho dù đối phương có tốt hay xấu cũng là mạng người, ta sao có thể xử lý người ta? Nghiêm trọng mà , ta giết người, ta là tội phạm sát nhân, tương lai trốn tránh các còn chẳng kịp, lại còn gặp mấy người hay sao? Cho nên tôi mới , chuyện này mọi người cứ coi như chưa từng xảy ra, càng sớm quên càng tốt, đến nước này, người mù cũng nhìn ra được, chuyện của Đường Đường phải chúng ta muốn dây vào là được, chấm dứt tại đây thôi, cứ ăn cứ uống, sống đời vui vẻ là được.”


      ai gì, cuối cùng, Nhạc Phong đứng dậy: “Chán quá, ra ngoài hút điếu thuốc.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      31. Kết thúc


      Lúc Lâm Chi bước vào nhà, cuộc phê bình vẫn còn tiếp tục, cả đám phẫn nộ ngồi giường, nhìn cậu sinh viên thấp người ở giữa dài ngắn, cậu chàng kia rất có chút ý tứ kiên quyết đấu tranh đến cùng, liên tục lặp lại câu lúc nãy: “Tôi đấy là nhặt, phải trộm, chuyện này thể đổ thừa cho tôi được...”


      Lâm Chi cảm thấy chẳng có gì thú vị, đẩy cửa ra rồi lại khép lại, đến cửa sổ ngoài hành lang ngắm cảnh đêm Ca Nại.


      Thực ra cũng chẳng có cảnh đêm gì, nơi đây phải chợ đêm với ánh đèn rực rỡ, trong tầm mắt, chỉ có lẻ tẻ vài điểm sáng màu vàng, phía xa mảnh đen kịt, màu đậm hơn chút nữa chính là hình dáng của núi.


      Nhìn hồi, Lâm Chi nhàm chán cúi đầu, lại ngoài ý muốn phát ra Nhạc Phong đứng bậc thang ngoài quán trọ hút thuốc.


      Bình thường, ta rất ghét con trai hút thuốc lá, nhưng hiểu tại sao, nhìn Nhạc Phong hút thuốc, lại cảm thấy rất gần gũi.


      ta nhìn Nhạc Phong đến xuất thần, hơi cúi đầu, tay phải kẹp điếu thuốc, làn khói lượn lờ mỏng manh, giống như hóa ra tiếng thở dài, chân mày nhíu lại, ràng có rất nhiều tâm , nhưng thỉnh thoảng, giữa gương mặt tuấn tú lại xẹt qua vẻ tùy hứng bất cần đời.


      Lâm Chi nhìn đến nhập thần, sau lưng chợt bị ai đó vỗ cái, làm cho ta sợ đến mức giật nảy mình, trái tim đột nhiên đập loạn xạ.


      “Nhìn gì vậy?” Là bạn cùng đoàn, cười cười ló đầu ra ngoài nhìn chút, giọng cũng hạ thấp theo, “Là ta à, vừa nãy dữ chết được.”


      “Dữ ở đâu chứ, rất man, rất đàn ông mà.” Lâm Chi theo bản năng phản bác câu.


      phải chứ?” kia kinh ngạc, “ phải cậu... phải cậu thích loại này đấy chứ?”
      “Thích sao?” Gương mặt Lâm Chi hơi nóng bừng lên, “Cậu thấy ấy rất đẹp trai sao? Cậu xem đám con trai khoa mình, bình thường oai phong lắm, khoa tay múa chân trong Hội học sinh, vừa nãy mới bị ấy quát cho câu thôi, đến rắm cũng dám đánh. Tôi thích người có khí thế như vậy.”


      “Nhưng mà ta hung dữ lắm.” kia dám gật bừa, “Vừa nãy đập xuống khung giường cái mà làm mình sợ đến mức bay mất nửa cái hồn. Này, cậu thích người như vậy, sợ sau này bạo lực gia đình à?”
      “Sao có thể.” Lâm Chi bĩu môi, “Có lúc đàn ông ngoài mặt nhìn dữ, nhưng lại rất dịu dàng với mình thích.”


      “À...” kia kéo dài giọng, mặt đầy vẻ trêu chọc, sau đó lại hưng phấn nén nổi, “Cậu động lòng à? Này, vậy cậu thổ lộ với ta chứ?”


      cái quái gì thế.” Lâm Chi như trách móc đẩy ta cái, “Chuyện chẳng liên quan gì đến nhau, hơn nữa, bọn mình ở đây chơi mấy ngày rồi , làm gì có khả năng chứ.”


      Làm gì có khả năng chứ.


      Mấy chữ này ta ra miệng được, nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy.


      Trong lòng ta nghĩ: có gì là thể chứ?


      ————————————————————


      Đầu Trọc ra ngoài tìm Nhạc Phong, dùng bật lửa trong tay Nhạc Phong châm điếu thuốc.


      “Ở chỗ lão Mao tử được thời gian rồi, cũng phải quay về làm chính thôi.” Đầu Trọc rít mạnh hơi, “Mẹ kiếp, vừa nghĩ đến chuyện phải quay về giao thiệp với đám người giời kia là thấy phiền, làm công trình phải dựa vào quan hệ, khắp nơi làm cháu trai cho chúng nó.”


      Nhạc Phong cười ha hả: “ làm cháu trai kiếm tiền ở đâu ra? ấy, làm vụ có thể nghỉ đến nửa năm trời, tốt hơn nhiều so với việc cả năm có lấy ngày nghỉ nào. Thế mà còn biết đủ, có biết xấu hổ hả?”
      Đầu Trọc cười hà hà, dừng chút lại dùng khuỷu tay huých huých Nhạc Phong: “Vậy còn cậu, cũng thể ở đây tiếp được, có tính toán gì ?”


      Nhạc Phong gì, hồi lâu, búng tro thuốc điếu thuốc xuống: “Quay về tìm Miêu Miêu trước .”


      ————————————————————


      Vũ Mi, Hiểu Giai mà Miêu Miêu ăn món nướng bản gang gần khu đường dành cho người bộ ở Lan Châu.


      Vũ Mi gọi tôm tươi nướng hành tỏi, mỗi con tôm được bưng lên đều được khía ở phần lưng, khều hết phần chỉ đen ra, Vũ Mi thở hắt ra như thỏa mãn: “Đây mới gọi là cuộc sống chứ, ở Ca Nại kia làm sao mà ăn được đồ ngon như thế này.”


      Miêu Miêu cười cười: “ vậy thỏa mãn rồi? và Hiểu Giai ở Thượng Hải cơ mà, có đồ gì ngon mà chưa được ăn chứ.”


      Vũ Mi có chút đắc ý: “Cái này phải xem là so với nơi nào, so với Thượng Hải đúng là còn kém chút, nhưng mà so với Ca Nại thực tốt hơn nhiều rồi. Cho nên tôi vẫn sao hiểu nổi, đám Nhạc Phong rốt cuộc thích Ca Nại ở điểm nào chứ?”


      Vừa nhắc đến Nhạc Phong, sắc mặt của Miêu Miêu liền biến đổi.


      Hiểu Giai trừng mắt liếc Vũ Mi cái: “Này, chuyện chú ý chút được ?”


      “Mọi người gặp được nhau cũng là có duyên, chị em hồi, có gì mà thể , ” Vũ Mi gắp con tôm cho Miêu Miêu, “Này, ăn , sau này biết bao lâu mới gặp lại nhau đây.”
      Hiểu Giai bưng bát chờ Vũ Mi gắp cho mình con, đợi nửa phút mới tỉnh ngộ ra, Vũ Mi có ý chia sẻ với mình: “Được lắm Vũ Mi, hai người cấu kết với nhau từ bao giờ hả, có mới nới cũ đúng ?”


      Vũ Mi cười hì hì, nghiễm nhiên tỏ ra vô cùng thân thiết với Miêu Miêu, còn cố ý dịch ghế sang chỗ Miêu Miêu: “Miêu Miêu, ở đây có người ngoài, ra , bọn tôi giúp nghiên cứu chút, có định tha thứ cho Nhạc Phong vậy?”
      Hiểu Giai thở dài trong lòng, sớm biết Vũ Mi vẫn từ bỏ được, quả nhiên, ba câu cũng thoát khỏi Nhạc Phong. Nếu biết Nhạc Phong và bản thân có khả năng việc gì cứ nhất định phải tìm hiểu xem ta cùng Miêu Miêu có kết quả hay chứ?


      Miêu Miêu trả lời ngay, ta cầm đũa nghịch nghịch con tôm trong bát, cứ như là gảy mấy cái con tôm kia có thể sống lại được vậy.


      Vũ Mi có chút thiếu kiên nhẫn: “Miêu Miêu?”


      “Nhạc Phong là ai thế?” Miêu Miêu chợt nở nụ cười, “Có liên quan gì tới tôi sao?”


      ta rất nghiêm túc, Vũ Mi biết làm sao để tiếp lời, đầu óc Hiểu Giai cũng có chút đình trệ, nhất thời nghe hiểu được ý tứ của Miêu Miêu: “ ta... ta phải bạn trai của sao?”


      “Chuyện quá khứ rồi.”


      “Sao lại là chuyện quá khứ được?” Hiểu Giai vẫn chưa ngộ ra nổi, “Buổi sáng phải vẫn chờ ta cùng ở trạm xe sao?”


      “Đúng vậy, chẳng phải là chờ được hay sao?” Miêu Miêu rất bình tĩnh, “Ai mà vĩnh viễn chờ ta được?”


      Trong lúc chuyện, đồ ăn Miêu Miêu gọi cũng được bưng lên, thịt bò cà rốt nướng bản gang, vừa mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, Miêu Miêu cúi đầu, cả gương mặt như trong khói trắng.


      Loáng thoáng, Hiểu Giai dường như nghe được giọng rất thấp của ta: “ chờ nữa, thực chờ nữa.”


      ————————————————————


      Buổi đêm, hơn mười giờ rưỡi, chiếc xe buýt về hướng Lan Châu mới chậm rãi rẽ vào trạm xe, tài xế thò đầu ra qua cửa sổ chào hỏi với bảo vệ ở cổng: “Mẹ kiếp, có cái xe vận tải đâm vào xe riêng, tắc như gì.”


      Xe vừa dừng lại, các hành khách liền xách túi lớn túi xô đẩy la mắng tranh nhau xuống, mới vài phút sạch , nhân viên vệ sinh trong trạm bấy giờ mới xách chổi bước lên xe, cau mày nhìni vỏ hạt dưa, vỏ lạc cùng với đủ loại vỏ bọc đồ ăn đất, hùng hổ cúi người quét dọn đống rác rưởi ở chỗ ngồi.


      Lúc quét đến hàng ghế sau, nhân viên vệ sinh chợt sửng sốt chút, ở chỗ thứ hai đếm ngược lên bên cạnh cửa sổ, còn hành khách chưa . Từ bên cạnh nhìn qua , tóc dài, dáng rất đẹp, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.


      Nhân viên vệ sinh tò mò cũng nhìn qua cửa sổ: đơn giản chỉ có mấy chiếc xe trong trạm, đâu có gì đặc biệt.


      Nhân viên vệ sinh buồn bực trong lòng, cố ý ho khan hai tiếng, thấy ta có phản ứng bền qua vỗ lên ghế: “Này này, ơi, đến nơi rồi.”


      ————————————————————


      Lúc Quý Đường Đường ra khỏi trạm xe gần đến nửa đêm, ngoài cổng căn bản có ai, nhiệt độ ở Lan Châu mặc dù cao hơn so với Ca Nại nhưng ban đêm vẫn có mấy phần lạnh lẽo, Quý Đường Đường đứng ở cổng ra, nhất thời cảm thấy có chỗ nào để .


      Bà cụ rao bán đồ ăn vặt đằng xa thấy ở đây có người, chậm rãi bước tới, trong cái thùng đeo có mì ăn liền, xúc xích, dưa chuột, còn có thuốc lá và bật lửa, có lẽ bận rộn cả ngày nên mệt mỏi, hề có ý tích cực kéo khách ---- bà ta quanh quẩn bên cạnh Quý Đường Đường hai vòng, thấy giống như định mua đồ, ngượng ngập định bỏ Quý Đường Đường bỗng lên tiếng: “Cho tôi bao thuốc lá.”


      Có rất ít con muốn mua thuốc, bà cụ mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn cầm bao đưa qua, Quý Đường Đường đưa mười đồng tiền, muốn lấy tiền thừa, bèn lấy thêm chiếc bật lửa chất lượng kém.


      Bà cụ được mấy bước, kìm được lại quay đầu nhìn lại, Quý Đường Đường cúi đầu châm thuốc, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, từng làn khói mù lượn lờ bay lên, ngọn đèn vàng ở cửa trạm đằng sau chiếu lên người tạo thành chiếc bóng đổ dài.


      Bà cụ lắc đầu cái, lúc qua phòng phát thanh ở cổng, ông cụ bảo vệ bên trong ra ngoài vứt rác, đều quen mặt, bà cụ kia chỉ vào Quý Đường Đường, phàn nàn với ông ta: “Con còn trẻ như vậy mà hơn nửa đêm về nhà, đúng là bậy bạ.”


      Giọng rất lớn, tỏ tự tự nghe và bất mãn của bà ta, cũng chẳng hề có ý kiêng dè, Quý Đường Đường đương nhiên là nghe thấy, cười cười, ngẩng đầu lên, nhả vòng khói vào khoảng .


      Đây là lần đầu tiên hút thuốc lá, vậy mà lại vô cùng thành thạo hoang đường đến kì lạ như vậy, cứ như là từ trước tới giờ vẫn luôn dùng phương thức này để giải sầu và giết thời gian.


      Có lẽ là do khói thuốc, tầm mắt có chút mơ hồ, lưng trời có vành trăng sáng mơ hồ, giống như vươn tay là có thể chạm tới.


      Về nhà? Nhà ở đâu? Ai biết.


      Tiếp đó, phải đâu đây? Cũng biết.


      Tầm mắt của Quý Đường Đường dần hạ xuống, dừng lại chiếc ba lô đặt bên chân.


      Ở chỗ sâu nhất trong ba lô là chiếc chuông gió kia, lúc thu dọn, dùng bọc ny lon cẩn thận gói kỹ, cất kỹ vào ngăn trong cùng.


      Chờ đến lúc chiếc chuông gió kia vang lên lần nữa, cũng chính là thời điểm tiếp tục lên đường.


      Đến lúc đó, Đông, Nam, Tây, Bắc, rồi biết cần về hướng nào.


      Nhưng bây giờ, phải đâu đây?


      Tàn thuốc tụ lại lác đác rơi xuống quai xách của chiếc ba lô, điếu thuốc cũng sắp hút xong.




      - Quyển Thực Cốt hoàn thành -




      *** Vậy là chúng ta qua chặng đường đầu tiên của Chuông gió. Thực là bạn ngờ là bộ này lại được mọi người ủng hộ nhiệt liệt đến thế, đúng thực là niềm vui bất ngờ đối với mình, nhờ vậy mà mình cũng tự tin hơn ít khi bắt tay vào edit những chương truyện khó nhằn này và hoàn thành được 30 chương đầu tiên với thời gian khá ngắn.


      Quyển I này tác giả viết đôi chỗ còn khá lan man và chưa được vào guồng lắm, nhưng bắt đầu từ quyển II trở , câu chuyện mới thực trở nên ly kỳ và hấp dẫn với những bật mí về thân thế của nữ chính, những khúc mắc trong mối quan hệ của nam chính. Hãy cùng chờ đón trở lại của Quý Đường Đường và màn gặp gỡ vô cùng thú vị giữa và Nhạc Phong, dĩ nhiên, thể thiếu được góp mặt của cây hài Thần Côn trong quyển II nhé ***

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :