Chuông gió - Vĩ Ngư (Quyển 1:Thực cốt) (Kinh dị, Kỳ ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      19. Chương 18


      Đến giờ phút này, Hiểu Giai mới nhận ra biểu của mình lúc nãy hoang đường thế nào, mắt thấy Mao Ca có khuynh hướng phóng đại hiểu lầm, vội vàng tiến lên bước lấy công chuộc tội: “ phải phải, đây là do Đường Đường tự ngã.”


      “Ngã?” Đầu Trọc chen từ sau lưng Mao Ca lên, nhìn lúc lâu về phía Quý Đường Đường, sau đó liếc Hiểu Giai cái, “Câu này chắc cũng chỉ gạt được thôi nhở? Ngã với bị đánh mà cũng phân biệt được, thế này mà là ngã sao?”


      Quý Đường Đường thở dài trong lòng: Đám Mao Ca Đầu Trọc kiến thức rộng rãi, cách “Ngã bị thương” quả nhiên cũng chỉ gạt được Hiểu Giai.


      “Bị đánh…” Hiểu Giai lập tức hồ đồ, “Ai lại đánh Đường Đường chứ?”


      thôi, lời vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người Nhạc Phong lần nữa.


      Quý Đường Đường ngờ mọi chuyện lại tiến triển cách tức cười đến thế, do dự có nên đứng ra giải thích đôi câu hay : nếu phải là do Nhạc Phong đánh, mọi người nhất định hỏi trong hẻm núi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đến lúc đó phải giải thích thế nào? Nhưng nếu giải thích, Nhạc Phong chẳng phải là quá oan uổng?


      Nhất thời tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết trầm mặc gì.


      Mà trong cái nhìn của những người khác, trầm mặc của thể vẻ cam chịu.


      Đầu Trọc nhìn Quý Đường Đường chút, lại nhìn Nhạc Phong, miệng há thành hình chữ O, đến lúc kịp phản ứng lại, đấm ngay phát lên bả vai Nhạc Phong: “ phải chứ, cậu tởm quá rồi đấy, dù sao cũng thể đánh phụ nữ được.”


      Nhạc Phong ăn đấm của ta, chợt nổi giận: “Tôi ngứa mắt ta, được à?!”


      xong nhanh chóng gạt nắm đấm của Đầu Trọc ra, quay người sải bước bỏ , để lại đám người trong phòng hai mắt nhìn nhau, sau mấy giây sững sờ, Miêu Miêu nhấc chân đuổi theo.


      Quý Đường Đường ngờ Nhạc Phong lại trả lời như vậy, trong kinh ngạc còn có cảm kích xen lẫn buồn cười, từ từ chống giường đứng dậy, dùng mu bàn tay xoa khóe miệng cái — vừa nãy ngã như vậy, hình như bị va phải, khóe miệng đau rát.


      Đầu Trọc mở miệng đầu tiên, kìm được mà khác hẳn với lúc trước, thái độ lần này vô cùng khách khí: “Đường Đường, xem chuyện này…”


      em nhà mình đánh người ta, ta cũng nên hòa giải hòa giải mới phải.


      Vừa còn vừa dùng mắt ra hiệu cho Lông Gà, ý tứ là: đừng có để mình tôi lo lắng, ông cũng lên , hai câu dễ nghe chết à?
      Lông Gà hiếm khi lại tâm lý tương thông với Đầu Trọc, hắng giọng tiếng, định bước lên trước — còn chưa bước xong, thân thể nhoáng cái bị Mao Ca kéo lại.


      “Hai đứa đừng đứng đây nữa, để cho Đường Đường nghỉ ngơi. Hiểu Giai, và Vũ Mi ở đây cùng ấy , ra bên ngoài, cũng nên quan tâm nhau chút.”


      Dứt lời vừa kéo vừa túm, lôi Lông Gà và Đầu Trọc ra ngoài.


      Đầu Trọc rất chi là phục, suốt đường đều cố gắng tránh thoát khỏi vuốt sói của Mao Ca: “Ai da ai da, lão Mao tử, em giúp cho Nhạc Phong mà, chọc đến à? Thằng thối tha này đánh người có biết hả? xem, Quý Đường Đường gì, chưa biết chừng trong lòng tính xem trả thù Nhạc Phong thế nào. Mấy người đến từ thành phố lớn này, hơi tí là muốn kiện lên tòa, có biết hả…”


      đến đây, bị Mao Ca đập mạnh cái lên đầu, khiến cho trước mắt biến thành màu đen.


      Đầu Trọc còn chưa kịp bốc hỏa, Mao Ca cả giận trước: “Chú mày là heo à, như thế mà có thể là do Nhạc Phong đánh sao? em nhà mình mà chú còn hiểu hay sao? Nhạc Phong đánh phụ nữ bao giờ chưa? Hơn nữa, trong phòng Đường Đường chú ngửi thấy mùi cồn à? Nhạc Phong đánh ta mà lại còn lấy cồn về cho ta xoa vết thương sao? Nó có bệnh à?”


      “Vậy Nhạc Phong… đó ràng là… thừa nhận.” Đầu Trọc có chút hoang mang.


      “Cho nên mới bảo là có gì đó ổn, ràng phải chú ấy đánh, tại sao lại thừa nhận, tại sao nhỉ?”
      “Chẳng lẽ… có gian tình?” Lông Gà vẫn bị túm bấy giờ chợt buông câu dí dỏm nhạt thếch.


      Mao Ca hoàn toàn còn gì để , sau lúc lâu, ta định nghĩa hai người: “Hai đứa chúng mày chính là heo, hai con heo!”


      ————————————————————


      Có thể là do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đêm xuống rất nhanh, bởi vì còn dư lại nhiều thịt nướng nên bữa tối cũng phải thu xếp thêm gì nữa, tất cả mọi người đều ăn thịt nướng, thỉnh thoảng uống mấy ngụm trà bơ, Miêu Miêu quen ngửi mùi bơ, ngồi cùng với Nhạc Phong tận trong góc, thấp giọng gì đó. Vũ Mi ngồi gần cửa sổ, câu được câu chăng tán dóc với Hiểu Giai, nhưng ràng là lòng yên, ánh mắt thường hay đảo qua góc nhà.


      Sau mấy lượt như vậy, Hiểu Giai vui, vươn tay gõ lên mặt bàn: “Này này, vẫn còn vương vấn nữa à, cậu còn chưa từ bỏ hả?”


      Vũ Mi mất tự nhiên, mượn chuyện lấp liếm qua: “Nào có, tôi thấy lạ, yên lành sao Nhạc Phong lại phải đánh Đường Đường chứ?”


      Vừa nhắc đến chuyện tồi tệ này Hiểu Giai lại thấy đầu sưng vù: Quý Đường Đường từ lúc quay về từ hẻm núi bị thương mặt rồi, như vậy hẳn thể là do Nhạc Phong đánh. Nhưng Nhạc Phong lại thừa nhận ngay trước mặt mọi người, điều này thể đích xác là do ta đánh. Nhưng thế hợp lý, chẳng lẽ lúc Quý Đường Đường còn ở trong hẻm núi bị ta đuổi theo đánh rồi?
      Hiểu Giai chỉ cảm thấy đầu óc đủ dùng, sáng suốt quyết định dây vào chuyện này, chỉ cúi đầu nghịch di động, nghịch được lát lại ngẩng đầu nhìn Vũ Mi: “Máy bay đặt ngày mai rồi, ngày mai cho dù có thế nào cũng phải đấy.”


      Vũ Mi sửng sốt chút, ánh mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm, “Biết rồi.”


      Thấy dáng vẻ này của ta, Hiểu Giai cũng có chút khó chịu, vươn tay vỗ vỗ lên vai ta: “Đừng nghĩ nữa, dù sao sau tối nay cũng chẳng còn cơ hội để gặp lại nữa.”


      Vành mắt của Vũ Mi dần đỏ lên, ”Tôi nỡ, Hiểu Giai.”


      “Có câu này tôi hỏi cậu đừng giận,” Hiểu Giai liếc mắt nhìn Nhạc Phong, cố ý hạ giọng xuống, “Cậu và Nhạc Phong, rốt cuộc đến mức nào rồi?”


      Vũ Mi hỏi đằng đáp nẻo: “Tôi muốn tâm với ấy lần.”


      “Tâm cái gì mà tâm .” Hiểu Giai nhức đầu, “Bạn chính thức của người ta còn ở đây, cậu tâm kiểu gì.”


      Vũ Mi cụp mắt xuống, “Dù sao sau này cũng gặp lại nữa, muốn tâm với ấy chút cũng đâu có gì quá đáng.”


      Hiểu Giai than thở tiếng, đầu đập thẳng xuống bàn, lúc ngẩng đầu lên, mặt mang vẻ khinh bỉ: “Nếu Đường Đường cũng ở dưới lầu, tôi nhất định ngồi với cậu, thể đỡ nổi cậu nữa rồi.”


      “Con người của Đường Đường cũng kỳ lạ,” Lời của Hiểu Giai nhắc nhở Vũ Mi, “Tôi cảm thấy ta giống du khách chút nào hết. Từ khi đến Ca Nại ta chẳng chơi đâu cả, ngày nào cũng chạy vào hẻm núi, chẳng lẽ trong hẻm núi đó có vàng hay sao?”
      “Tính người ta thế thôi,” Ấn tượng của Hiểu Giai đối với Quý Đường Đường lại tốt vô cùng, “Lần trước phải cậu cũng rồi còn gì, chưa biết chừng ấy thất tình, cử chỉ tương đối khác thường.”


      Vũ Mi ừ tiếng, suy nghĩ chút lại tò mò: “Khác thường như vậy, nhất định là bị người ta đá, này, cậu xem loại người thế nào mà lại đá Đường Đường chứ?”


      Hiểu Giai suy nghĩ chút, chậm rãi đáp: “Loại có mắt tròng, tôi thấy Quý Đường Đường rất tốt, người cũng đẹp nữa, tôi mà là đàn ông, còn lâu tôi mới đá ấy.”


      Vũ Mi nghe mà chua chát, “Tốt cái gì chứ, con thể chỉ xem vẻ bề ngoài được, bên trong mới quan trọng, chưa biết chừng tính tình ta rất tồi tệ cho nên mới bị đá ấy, còn nữa, Nhạc Phong bỗng dưng sao lại đánh ta, nhất định là do bản thân ta có vấn đề.”


      Hiểu Giai gì, ngồi yên mở mắt nhìn Vũ Mi chừng năm giây, Vũ Mi bị nhìn cho rợn cả lòng: “Làm sao hả?”


      “Sao tôi nghe câu này lại nồng nặc mùi dấm chua thế nhỉ?” Hiểu Giai vui, “Nhà cậu buôn dấm à? Sao cứ hắt dấm khắp nơi thế? Cậu xem, cậu nhắm vào Miêu Miêu còn chưa tính, giờ cậu còn so đo gì với Đường Đường, hả? Cậu ganh tỵ ấy bị Nhạc Phong đánh à? Vậy cậu cũng để Nhạc Phong đánh cậu trận .”





      Gần đến mười hai giờ đêm, Miêu Miêu kêu buồn ngủ trước tiên, bởi vì trời lạnh, đám người quen thức đêm cũng lục tục có ý tan cuộc, Đầu Trọc và Lông Gà đóng hết cửa chính cửa sổ lại, Mao Ca lười phải dọn dẹp xiên thịt, ra lệnh cưỡng chế mọi người phát huy tác phong trong căn tin trường học, tự giác tự nguyện xếp hàng cầm xiên nướng mang ra quầy, Vũ Mi và Hiểu Giai cảm thấy vô cùng mới lạ, hi hi ha ha ầm ĩ muốn chen ngang, Lông Gà và Đầu Trọc cũng có chút hứng thú, đùa giỡn mãi chịu để bọn họ chen vào, nhất thời cười cười rất náo nhiệt, Miêu Miêu kéo tay Nhạc Phong đứng bên cạnh nhìn đến là vui vẻ, thỉnh thoảng che miệng cười.


      ồn ào, Quý Đường Đường bỗng bước xuống từ gác.


      vừa xuất , lầu dưới nhất thời yên tĩnh trở lại.


      ràng chỉnh trang lại, toàn thân sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều, quần áo phẳng phiu, đổi lại chiếc quần quân đội, ống quần nhét vào trong giày leo núi cao cổ, dây giày thít chặt, dáng vẻ này, giống như muốn nghỉ ngơi buổi đêm mà giống như bất cứ lúc nào có kèn lệnh là lên đường.


      Ai cũng nhìn , lại chẳng nhìn ai, giống như náo nhiệt dưới lầu hoàn toàn chẳng liên quan đến , vòng qua mọi người thẳng đến trước quầy, đặt tờ tiền trăm nguyên màu đỏ lên bàn, giọng tính là lớn: “Rượu Thanh Khoa, mười chai.”


      Mao Ca sửng sốt nửa ngày, lúc mở miệng, năng cũng ngắc ngứ: “Mười chai?”


      “Phải.”


      “Em uống?”


      “Em uống.”


      “Uống bây giờ?”


      “Uống bây giờ.”


      Sau cuộc đối thoại ngắn ngủn, Mao Ca há miệng, biết nên gì, Lông Gà chợt ghé qua: “Đường Đường, dưới lầu tan cuộc rồi.”


      “Tôi biết chứ.” Quý Đường Đường cười cười, “Tôi cũng chỉ chờ đến lúc này, uống rượu mình cho yên tĩnh.”


      Đầu Trọc liếc cái: “Uống rượu mình chán lắm.”


      Quý Đường Đường trả lời rất bình tĩnh: “Thất tình, chỉ muốn yên tĩnh mình.”


      đến thế rồi, Đầu Trọc cũng tiện hỏi thêm gì nữa, nam nữ trẻ tuổi, hễ thất tình là cứ y như trời sập — Biểu của Quý Đường Đường như vậy coi như rất tiết chế rồi, còn có người còn náo loạn hoang đường hơn quá đáng hơn nữa kia — chỉ muốn bị người khác quấy rầy, bọn họ cũng nên biết điều phải ?


      Vũ Mi đắc ý dùng mắt ra hiệu cho Hiểu Giai, ý tứ là: tôi bảo rồi mà, quả nhiên là thất tình.


      Mao Ca lẩm bẩm trong lòng, vẫn cúi người lấy nửa két rượu Thanh Khoa ở dưới quầy lên cho , Quý Đường Đường đón lấy từ quầy, định xoay người, Lông Gà bỗng buông câu: “ cũng độc thân đấy!”


      Miêu Miêu nhịn được, phì tiếng bật cười, Nhạc Phong phát bực trừng mắt nhìn Lông Gà cái, “ từ đến lớn đều độc thân, có lúc nào độc thân hay sao?”


      Lần này chọc trúng phải chỗ đau, Lông Gà nhất thời như cà tím gặp sương, ủ rũ.


      Vũ Mi và Hiểu Giai đều kìm được mà bật cười khe khẽ, Đầu Trọc lại càng vui sướng khi người gặp họa, Quý Đường Đường cúi đầu, khóe miệng cong lên độ cong rất cạn, sau đó ôm rượu về phía trong góc, quay lưng về phía mọi người ngồi xuống.


      Mao Ca đuổi người: “ thôi thôi, ngủ ngủ , lầu dưới để lại cho người thương tâm, đừng có đứng đây cản trở.”


      Tiếng bước chân lộn xộn, mọi người đều rất biết điều bỏ , Mao Ca cuối cùng, ta hỏi Quý Đường Đường: “ bé, có cần đèn ?’


      Quý Đường Đường lắc đầu: “ cần đâu.”


      Mao Ca do dự chút, vươn tay tắt đèn.


      Phòng khách lập tức trở nên tối om, bóng tối dần dần tụ lại từ xung quanh, Quý Đường Đường bó gối ngồi ghế, lúc lâu mới cúi người lấy chai rượu từ trong cái két đặt bên cạnh chân ghế, tay trái từ từ vuốt qua phần răng cưa ở nắp chai, tay phải móc từ trong túi ra chiếc dao quân dụng, lấy dụng cụ mở chai ra.


      cầm dụng cụ mở chai đặt vào miệng chai, bên ngoài phòng khách chợt vọng đến tiếng bước chân, tiếng động dừng lại ở phía sau cách đó xa, cảm giác rất quen thuộc, hẳn là Nhạc Phong.


      Quả nhiên, giọng của Nhạc Phong vang lên: “Hai cánh cửa ở lầu dưới tôi khóa hết lại rồi, có chuyện gì, cứ gọi tiếng.”
      Quý Đường Đường quay đầu lại, trong bóng tối, mỉm cười cái, khóe mắt có chút chua xót.


      Tiếp đó, tay phải dùng sức, póc tiếng, cái nắp kim loại của chai rượu Thanh Khoa bị nạy ra rớt xuống đất.


      Quý Đường Đường ngửa đầu uống ngụm rượu Thanh Khoa, vị rất chát, nồng độ cồn mặc dù chỉ có 11 độ nhưng trong đêm lạnh lẽo như vậy lại mang theo luồng nhiệt cay nóng tràn vào trong ruột, cay đến mức khiến rớt nước mắt.


      hít sâu hơi, tỉnh táo nhắc nhở Nhạc Phong: “Buổi đêm đừng xuống dưới lầu, cho dù có nghe thấy tiếng động… cũng đừng xuống.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      20. Chương 19


      Vũ Mi và Hiểu Giai ngủ trong phòng sáu người, trước khi ngủ, hai người quấn chăn đắp mặt nạ, tán gẫu câu được câu chăng, nhàm chán rảnh rỗi, tiếng gõ cửa chợt vang lên, giọng của Nhạc Phong vọng vào: “ ngủ chưa? Mở cửa .”


      Hiểu Giai còn chưa kịp phản ứng lại, Vũ Mi vèo cái bật dậy, nhanh chóng gỡ lớp mặt nạ đắp mặt ra, nhấc chân xuống giường, khoác áo xỏ giày, chạy ra mở cửa.


      Động tác trôi chảy liền tù tì, Hiểu Giai nhìn mà mắt tròn mắt dẹt, tức giận kêu gào với bóng lưng của Vũ Mi: “Bình thường sao thấy cậu tích cực như thế, hả?!”


      Cửa mở, đối diện lại là Miêu Miêu, Vũ Mi sửng sốt lúc lâu mới phát ra Nhạc Phong đứng ở khoảng tối đằng sau Miêu Miêu, Nhạc Phong gật đầu với ta cái, coi như chào hỏi: “Tối nay Miêu Miêu ngủ cùng hai người.”


      Vũ Mi theo bản năng chừa lối ra, Miêu Miêu bước vào, Nhạc Phong xách hành lý theo sau ta, nhìn quanh lượt, chọn cho ta chiếc giường thấp sát tường.


      Hiểu Giai quan trọng hóa như Vũ Mi, vẫn đắp mặt nạ chuyện với Nhạc Phong: “Sao lại ở phòng bọn tôi, phải ở cùng với Miêu Miêu chứ.”


      Nhạc Phong giúp Miêu Miêu trải ga giường, buồn ngẩng đầu lên: “Hai ngày nay Ca Nại có trộm cướp, các ở cùng nhau tốt hơn, có thể quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.”


      “Sao tôi nghe gì đến trộm cướp nhỉ?” Hiểu Giai giọng thầm, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, “Nếu muốn an toàn, vậy bằng và đám Mao Ca Đầu Trọc cũng vào ở cùng , chúng tôi dù sao cũng đều là con , nhát gan. Còn chia phòng làm gì nữa?”


      Nhạc Phong trả lời ta ngay, quay đầu lại nhìn Miêu Miêu: “Thế nào?”


      Miêu Miêu cắn môi: “Như thế làm sao được…”


      Vừa nhìn cảnh này, Hiểu Giai biết lúc trước nhất định là Nhạc Phong từng kể qua về trò ở chung này với Miêu Miêu — bọn họ ra ngoài vẫn hay nhập bọn ở chung, dĩ nhiên là chẳng thấy sao cả, nhưng kiểu như Miêu Miêu, chắc là chấp nhận nổi.


      Nhạc Phong lại rất chiều Miêu Miêu: “Vậy con các em ở chung với nhau, và đám lão Mao tử ở ngay bên cạnh, có gì cứ kêu lên.”


      Vũ Mi có hơi thất vọng, ta nhìn Miêu Miêu cái, miễn cưỡng cười cười: “Ở chung cũng bình thường thôi mà, coi như là trải nghiệm.”


      Miêu Miêu vẫn lắc đầu: “Như vậy bất tiện lắm.”


      Nhạc Phong trải ga giường xong, lại quay ra kiểm tra then cửa, kéo qua kéo lại mấy lần xong mới gọi Hiểu Giai: “Hiểu Giai, qua đây chút.”


      Hiểu Giai rúc trong chăn, muốn động đậy chút nào: “Lạnh lắm, chuyện gì hả? Bảo Vũ Mi giúp được à?”


      Nhạc Phong mặt biểu cảm: “Sao hả, còn sai được nữa à? Tôi chỉ nhắm trúng thôi đấy, ra đây cho tôi!”


      Hiểu Giai lầu bầu vén chăn xuống giường, vừa xỏ giày vừa oán trách: “Chẳng ga lăng tí nào, sao Miêu Miêu lại coi trọng được cơ chứ.”


      Miêu Miêu mím môi cười vui vẻ: “Đâu có, bình thường Nhạc Phong đối xử với con rất tốt.”


      Hiểu Giai vô tình lại cố ý liếc Vũ Mi cái: “Đúng rồi, nếu chẳng lừa được mấy nàng ngốc nghếch.”


      Bước lại gần, ánh mắt xuyên qua hai lỗ thủng mặt nạ lia về phía Nhạc Phong: “Vị gia này, có gì cần làm?”


      Nhạc Phong móc từ trong túi quần ra cái chìa khóa: “Khóa ngoài hỏng rồi, buổi tối khóa trong lại.”


      “Ôi chao, biện pháp bảo an được tăng cường sao?” Gương mặt Hiểu Giai mới chỉ hơi cử động mạnh chút, cái mặt nạ giấy mặt liền rủ xuống dưới, nàng còn chưa phát giác, chẳng buồn bỏ ra, hiệu ứng kinh dị khiến cho Nhạc Phong nhìn mà câm nín.


      “Sao lại phải khóa? Phòng trộm? Có cần thiết phải thế ?” Hiểu Giai ước lượng cái khóa tay, “Là vì Miêu Miêu đúng ? Nhạc Phong, thế này là phân biệt đối xử rồi đấy, tôi với Vũ Mi đâu được đãi ngộ như vậy, ném vào trong cái phòng nát là xong, Miêu Miêu vừa tới cái vận dụng đến thứ tiên tiến đắt giá như thế này…”


      nàng vừa vừa lắc lắc cái khóa sắt trong tay: “Biện pháp bảo an… tiên tiến đắt giá như thế này đây.”


      Miêu Miêu bị những lời làm cho sắc mặt ửng hồng, có điều nụ cười nơi khóe miệng vẫn kiềm nổi.


      Nhạc Phong phát bực, dừng chút đột nhiên hạ thấp giọng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc theo: “Hiểu Giai, khóa kỹ xong, lựa lúc nào đó, lén nhét chìa khóa qua khe cửa ra ngoài, lát nữa tôi đến lấy.”


      Hiểu Giai há miệng, đầu tiên là chẳng hiểu gì, sau khi nghe , cái mặt nạ mặt mắc ở mũi rớt xuống nửa, cũng may nàng còn biết phải hạ thấp giọng: “Tại sao? muốn giam cầm những … thanh xuân mơn mởn chúng tôi à?”
      “Mơn mởn cái con em !” Nhạc Phong dưng lại bị nàng làm cho tức điên, cúi đầu ra vẻ như nghịch chốt cửa: “Ca Nại chỉ đơn giản là có trộm cắp thôi, ra sợ khiến cho Vũ Mi và Miêu Miêu sợ, tôi thấy trông có vẻ can đảm nên mới cho .”


      Nhạc Phong vốn muốn để bọn họ xuống dưới lầu, nhưng lại thể ràng, đành phải lấp liếm qua, vốn có thể để chìa khóa lại cho Hiểu Giai, nhưng dưới lầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thực cũng nắm chắc, cho nên liều phen, khóa lại cho xong, đợi ngày mai mở ra cũng muộn.


      Đâm ngàn đâm vạn, đâm thủng được lời nịnh hót, Hiểu Giai được bơm hơi vài câu như vậy, thực là lâng lâng khắp người, đắp mặt nạ nhìn Nhạc Phong cười: “ đúng là tinh mắt, chuyện này giao cho tôi là chuẩn quá rồi.”


      ————————————————————


      Dương dương đắc ý vỗ ngực, đến khi khóa cửa mới nhớ ra vấn đề: khóa lại rồi, nửa đêm có người muốn tiểu làm sao bây giờ? Cái này thể nhịn được, nhịn là chết người đấy.


      Vậy nên vội vàng quay đầu lại hỏi Vũ Mi và Miêu Miêu: “Khóa cửa đấy, hai người ai muốn toilet mau , nửa đêm tôi dậy mở cửa cho đâu.”


      Miêu Miêu lắc đầu: “ .”


      Vũ Mi chìa tay về phía Hiểu Giai: “Biết thừa là cậu lười rồi, đưa chìa cho tôi, muốn tôi tự mở.”


      Hiểu Giai chịu: “ luôn bây giờ , phiền phức như vậy làm gì, đêm hôm lại mò xuống dưới toilet, lạnh bỏ xừ ấy.”


      Vũ Mi chợt sinh lòng nghi ngờ, ta quay đầu nhìn Miêu Miêu cái, thấy Miêu Miêu để ý, đứng dậy thẳng đến bên cạnh cửa, hạ giọng hỏi Hiểu Giai: “Sao lại thể giao chìa khóa cho tôi?”


      sao cả,” Hiểu Giai giả vờ để ý, “Chẳng phải là vì Nhạc Phong nhờ tôi chuyện này hay sao.”


      “Thôi ,” Vũ Mi càng nghĩ càng thấy ổn, “Vừa nãy cậu với Nhạc Phong đứng đây thầm to gì hả?”


      Hiểu Giai vẫn chưa chịu , trong lòng Vũ Mi chắc mẩm đến tám phần, bắt đầu túm lấy cái chân đau của : “ phải chứ Hiểu Giai, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi? Giờ Nhạc Phong mới giao cho cậu chút bí mật mà ngay cả tôi cũng được sao? Cậu có tin là khi về tôi mua bữa sáng giúp cậu nữa ? Còn nữa, sau này cậu mà muộn, tôi cũng quẹt thẻ hộ cậu nữa.”
      Hiểu Giai sợ hết hồn, “Này này, đừng có ác thế chứ. Tôi , chẳng phải là vì lo cậu sợ hay sao.”


      Trái tim Vũ Mi chợt nhảy lên thịch tiếng: “Rốt cuộc là thế nào?”


      Hiểu Giai nhìn Miêu Miêu cái, thấy ta nghịch di động, vội vàng hạ giọng cho Vũ Mi nghe.


      Tư duy của Vũ Mi nhanh nhạy hơn Hiểu Giai chút: “Cậu coi? ta khóa chúng ta lại làm gì? Có phải là bọn họ muốn làm chuyện gì đó, sợ chúng ta xuống quấy rầy ?”


      “Tôi làm sao mà biết được, ta cũng đâu có .” Hiểu Giai rầu rĩ, “Thôi nào thôi nào, giờ hết với cậu rồi, để tôi khóa cửa được chưa hả?”


      Vũ Mi nhìn khóa cửa lại, chợt túm lấy cánh tay : “Đợi .”


      Hiểu Giai chẳng hiểu ra sao, Vũ Mi bước nhanh về chỗ nằm của mình, lúc quay lại, trong tay có thêm chùm chìa khóa nhà, ta lấy chiếc chìa khóa trong tay Hiểu Giai ra so sánh với chùm chìa khóa của mình, sau đó lấy lại chìa khá giống từ trong chùm của mình đưa cho Hiểu Giai: “Nhét cái này ra ngoài.”


      Hiểu Giai trợn mắt há mồm: “Cậu.. cậu định làm gì?”


      “Cũng có gì.” Vũ Mi nắm chiếc chìa còn lại trong lòng bàn tay, “Chỉ tò mò thôi.”


      “Này, cậu đừng thế.” Hiểu Giai cuống đến mức giậm chân, lại sợ Miêu Miêu nhận ra, “Nhạc Phong mà biết giận đấy.”


      “Giận giận, chúng ta sắp rồi, có gì mà phải sợ ta? Chẳng lẽ ta còn dám đánh tôi?” Vũ Mi cắn môi, “ ta dám động đến tôi, tôi để yên cho ta.”


      Dừng chút, ta lại an ủi Hiểu Giai: “ cái chìa vớ vẩn thôi mà, có chuyện gì xảy ra đâu. Tối tôi ra ngoài, phải cũng giống như là khóa lại rồi hay sao. Nhưng quan trọng ở chỗ, quyền chủ động phải nằm trong tay chúng ta, cậu hiểu ? Ai mà biết buổi tối xảy ra chuyện gì? Nhỡ đâu có hỏa hoạn sao, còn trông chờ Nhạc Phong đến mở cửa à? Cậu có bị ngu đấy. Hơn nữa, biết đâu có gì hay để xem sao, mãi mới được ra ngoài chơi chuyến, xem có gì mới lạ? Bỏ lỡ tiếc lắm.”


      “Cũng phải.” Đầu óc Hiểu Giai nhất thời kịp vận hành, suy nghĩ chút cảm thấy Vũ Mi cũng rất có lý, sau lúc do dự, cúi người nhét chiếc chìa khóa bị Vũ Mi đánh tráo kia ra ngoài.


      ————————————————————


      Lúc Nhạc Phong lấy được chìa khóa ở ngoài cửa phòng đám Vũ Mi về, mấy người Mao Ca vẫn còn chưa ngủ, Lông Gà hiếm khi ở lại, ngủ ở chiếc giường Mao Ca, khoanh chân xếp bằng đó, thò đầu xuống nhìn Mao Ca, miệng lại lải nhải ngừng, Nhạc Phong nghe cả nửa ngày mới biết ta vẫn đề tài cũ.


      “Em độc thân, Đường Đường lại thất tình, đúng là vô cùng trùng hợp~”


      “Trùng hợp cái đầu ông!” Đầu Trọc ngủ ở cái giường của Nhạc Phong, “Người độc thân nhiều lắm, có lấy xu quan hệ với ông đâu.”
      “Mấu chốt là ngay lúc này ngay ở đây,” Lông Gà cảm thán, “Hơn nữa chẳng nhẽ mọi người phát ra, Đường Đường vẫn luôn có hảo cảm với tôi hay sao? Còn nữa, ánh mắt của ấy mỗi lần nhìn tôi đều tràn ngập hàm ý…”


      Nhạc Phong mới cởi áo được nửa, bị ta làm cho buồn nôn: “Đường Đường từng nhìn sao? Nhét vào giữa đám đông ấy cũng nhận ra nổi.”


      Mao Ca còn thẳng thừng hơn: “Lông Gà, tỉnh lại , ngủ ngồi tốt cho cơ thể đâu.”


      “Em nghiêm túc mà,” Lông Gà rất buồn bã, “Nam chưa cưới nữ chưa gả, mọi người cho xin tí ý kiến được ?”


      “Ý kiến của chính là chú mày nhanh ngủ .” Mao Ca hừ qua lỗ mũi tiếng, “Đường Đường đến từ Bắc Kinh, đến những cái khác, nếu hai người thành đôi , con bé liệu có chịu ở lại Ca Nại ? Chú có chấp nhận hy sinh, đến Bắc Kinh sống qua ngày , chú định làm gì? Mở tiệm tạp hóa? Muốn mở cửa hàng ở Bắc Kinh cần bao nhiêu tiền hả, chú cùng lắm là mở được cái quán ở lề đường, ngày ngày còn bị dân phòng đuổi khắp nơi nữa.”


      “Em có thể làm diễn viên quần chúng mà, thần tượng của em là Vương Bảo Cường đấy, hơn nữa, hình tượng của em mạnh mẽ hơn ta nhiều.” Lông Gà vươn tay vò vò quả đầu ổ gà của mình, “Làm tóc gì đó xong cũng có thể khiến cho hàng ngàn thiếu nữ mê đắm. Đến lúc đó, biết đâu em lại vừa mắt Đường Đường, đá ấy chưa biết chừng…”


      Chưa xong, đôi tất bị vo thành cục từ giường dưới bỗng bay vọt lên, đập vào mũi ta, thứ mùi mồ hôi chân nồng nặc xộc lên tận não, Lông Gà thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Của ai đấy? Của ai đấy? Nửa tháng chưa rửa chân đúng ?!”


      Cúi đầu xuống nhìn, Nhạc Phong cười lạnh ở bên dưới: “ cũng biết thế à? Lần sau mà còn ném tất lên giường tôi nữa, tôi nhét thẳng vào miệng .”


      ra là tất của mình, ngọn lửa chuẩn bị bùng phát của Lông Gà lập tức tàn lụi, dừng chút mới làm bộ làm tịch: “Thực ra hãy còn sạch chán, vẫn còn mùi thơm của bột giặt đây này…”


      Nhạc Phong và Mao Ca đều để ý đến ta, Đầu Trọc nằm nôn khan hai tiếng, tiện tay kéo dây đèn trần nhà.


      Trong bóng tối, Lông Gà thở dài: “Mình vẫn độc thân…”


      Căn phòng dần dần yên tĩnh lại, bên ngoài lại bắt đầu nổi gió, có mấy nhà mái làm được chắc, bị gió quất vào kêu lên đùng đùng, Nhạc Phong ngủ yên được, cứ lăn qua lộn lại, giường tầng thiết kế được ổn định, bị làm cho rung lắc, khiến Đầu Trọc cũng mất ngủ theo, ta giơ tay vỗ vỗ liên tiếp xuống ván giường: “Sao thế hả, giường có chuột à?”


      Nhạc Phong trả lời, ngồi dậy từ giường, chạm đến cái bật lửa đặt bên gối, châm điếu thuốc, trong bóng tối, khói thuốc mờ nhạt loang ra khắp nơi, chỉ có thể nhìn thấy đốm đỏ chợt tắt, chợt lóe.


      Cũng biết qua bao lâu, Nhạc Phong bỗng mở miệng: “Lão Mao tử, súng của đâu?”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      21. Chương 20


      Mao Ca ngủ mơ mơ màng màng, lại bị câu này đột ngột làm cho bừng tỉnh, vừa mở miệng lắp bắp: “Súng á… chú… chú cần súng làm gì?”


      Đầu Trọc cũng chán chường: “Cậu làm gì thế? Định săn? Săn thú sao phải dùng súng của Mao Ca? Của mình dùng được à?”


      xong, gần như là đồng thời cười phá lên với Lông Gà nằm phía đối diện.


      Dọc đường , nhất là đường quanh miền Tây, từ săn thú này còn có nghĩa khác. dễ nghe là săn tình, hạ lưu chút chính là “tìm ”.


      Nhạc Phong tức giận: “Phắn ! Em hỏi súng , khẩu súng của ấy!”
      nào có súng?” Mao Ca giả ngu, “ đây dùng súng lâu lắm rồi. là lương dân, chính sách quốc gia quy định được phép dùng súng, luôn tuân thủ pháp luật…”


      “Thôi ông dẹp , “ Lông Gà hừ qua lỗ mũi, “ phải ông khẩu súng săn ổ đạn quay hay sao? Năm ngoái bão tuyết lấp đường , còn cầm giẻ lau tám mươi lần bảo muốn vào hẻm núi săn sói cơ mà, nhét dưới giường chứ gì? Quốc gia bao nhiêu chuyện như vậy, rửng mỡ hay sao mà làm khó chỉ vì khẩu súng vớ vẩn…”


      Trong lúc chuyện, Nhạc Phong vén chăn xuống giường, cầm đèn pin lục lọi dưới gầm giường Mao Ca.


      “Này này này,” Mao Ca cuống cuồng, xoay người đứng dậy túm lấy cánh tay Nhạc Phong, “Súng là thứ để nghịch linh tinh được à, đây tính là tàng trữ phi pháp, bị xử phạt đấy, mấy đứa thiếu kiến thức pháp luật như các chú, muốn đẩy ăn cơm tù đúng ?”


      Bả vai Nhạc Phong trầm xuống, tránh thoát khỏi cánh tay của Mao Ca: “Ở cái nơi như thế này, hở tí là vào núi săn sói, giấu khẩu súng săn có gì lạ? Dân Tạng ngày nào cũng đeo trường đao chạy lung tung đường cũng có bị làm sao đâu.”


      phải, mấu chốt là chú lấy súng làm gì hả?” Mao Ca phát điên.


      “Em gác đêm.”


      “Gác cái con em chú.” Mao Ca mở miệng chửi thề, “Ca Nại quanh năm suốt tháng có nổi thằng trộm, chú còn gác đêm cái khỉ gì. CMN chú tưởng đóng quân ở dã ngoại đấy à.”


      Trong lúc tranh chấp, Đầu Trọc kéo dây đèn xuống, ta nhìn Nhạc Phong lát, bỗng lại đỡ cho Nhạc Phong: “ cứ để nó gác , có người gác đêm cho lại chả sướng à, lão Mao tử, đúng là có phúc mà biết hưởng.”


      Mao Ca trợn trừng hai mắt nhìn Đầu Trọc, Nhạc Phong thừa dịp ta phân tâm mà kéo khẩu súng được bọc trong vải từ dưới gầm giường ra, tiện tay nhặt áo lên ra ngoài, chờ đến lúc Mao Ca chú ý đến , cửa cạch tiếng khép lại.


      Mao Ca tức đến trợn mắt, Đầu Trọc nằm cao tặc lưỡi xuýt xoa: “Cái thằng Nhạc Phong này, tán quá là tài, thời cơ hơi bị tốt.”


      “Bao giờ cơ?” Lông Gà kịp phản ứng, có chút rầu rĩ.


      “Ông nghĩ coi, ai ở dưới lầu, chẳng phải là Đường Đường hay sao.” Đầu Trọc chỉ điểm cho ta, “Đường Đường phải bị thất tình sao, uống rượu giải sầu còn gì, thời điểm này là lúc mà tâm hồn phụ nữ vô cùng yếu ớt. Lúc này, thằng thối tha Nhạc Phong kia lại xuất , thằng ôn ấy đẹp trai thế nào cơ chứ, mà đấy là chưa tính nó còn mang cả súng theo, mùi vị đàn ông bộc lộ sót tí gì, ôi khốn , tôi mà là Đường Đường tôi lập tức chui vào vòng tay của nó, phải do dự.”


      Lông Gà lại phản bác: “Chưa chắc vậy, Nhạc Phong và Đường Đường vẫn hợp nhau, nhỡ đâu cậu ấy cầm súng là để bắn Đường Đường làm sao.”


      Mao Ca bị hai người này làm cho tức đến nỗi suýt thở nổi, ta ngồi dậy xỏ giày: “ được, phải lôi thằng thối tha này về.”


      Vừa đến đó, cạch tiếng, Đầu Trọc tắt đèn .


      “Này này, đèn!” Mao Ca nóng nảy.


      “Thôi nào lão Mao tử, cho dù giữa Nhạc Phong với Đường Đường có chuyện gì cũng đừng xen vào.” Trong bóng tối, phía vọng đến giọng lười nhác của Đầu Trọc, “Nhạc Phong đâu phải người đáng tin, cho dù có cầm súng cũng làm chuyện gì xấu xa đâu. Nhỡ người ta thực mắt đối mắt ở dưới lầu, xuống phải là phá hoại cảnh tượng hay sao.”


      Giọng rầu rĩ của Mao Ca vang lên: “Chú là heo à, Miêu Miêu vẫn ở đây kia mà, Nhạc Phong có hoang đường hơn nữa cũng đến mức ấy chứ.”


      Đầu Trọc xoay người, sau đó than thở: “Em chỉ mong hai người đó thực có gì, khiến cho Miêu Miêu tức lên mà cắt đứt luôn với Nhạc Phong là tốt nhất – tuy em cũng thích Đường Đường là bao nhưng so với việc cùng Miêu Miêu quay về làm vẫn tốt hơn nhiều.”


      Câu này vừa ra khiến người ta nghe mà buồn bực, Mao Ca lúc lâu vẫn gì, Lông Gà lại lầu bầu : “Vậy ông lại nhét vật báu cho Đường Đường gánh? Thay đổi phương pháp tạo cơ hội cho hai người? Đường Đường gánh nổi đâu, Nhạc Phong và ấy hợp nhau mà, ông đây là tuyệt vọng quá nên cách nào cũng dám thử à?”


      Đầu Trọc thờ ơ như : “Quan tâm nhiều thế làm gì, tôi mặc kệ Nhạc Phong ở cạnh Đường Đường là gây gổ hay là đánh nhau, chưa biết chừng lại cọ sát ra lửa ấy. Hơn nữa, bọn họ ở bên nhau, chính là để cho Miêu Miêu thấy, mấy trẻ kiểu này hay đa nghi lắm, Nhạc Phong và Đường Đường cứ ở cạnh nhau như thế, trong lòng Miêu Miêu có thể lăn tăn được sao? lần hai lần, chưa biết chừng lại chó ngáp phải ruồi.”


      “Như thế là được đâu,” Mao Ca gãi đầu, “Dỡ mười ngôi miếu bằng phá mối duyên, chúng ta lại ở đây rắp tâm làm chuyện xấu phá hoại Miêu Miêu và Nhạc Phong, như vậy xấu xa quá đúng ? Quá xấu xa, đúng, quá xấu xa.”


      mãi mãi, ta liền nằm xuống, thuận tiện trùm chăn lên.


      Đầu Trọc ở bên trở mình, miệng lầm bầm: “Ừ, đúng là rất xấu xa.”


      Lông Gà cũng phụ họa: “Chết rồi chết rồi, xấu xa quá rồi.”


      Nhất thời căn phòng trở nên yên tĩnh lại, ai nhắc đến chuyện kéo Nhạc Phong về nữa.


      ————————————————————


      Khi Nhạc Phong xuống lầu, mới phát ra chiếc đèn tường hành lang được bật, Quý Đường Đường tựa vào tường ngồi hành lang, nửa két rượu kia đặt bên cạnh, trước mặt có hai chiếc chai rỗng, trong tay còn cầm nửa chai rượu, thỉnh thoảng lại tu hớp như uống nước.


      Nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Nhạc Phong cau mày, tựa vào tường đứng dậy: “ xuống làm gì?”


      Nhạc Phong để ý tới , tiếp tục bước xuống lầu dưới, còn chưa được hai bước, Quý Đường Đường chắn ở dưới cầu thang, ngếch mặt lên rất là cương quyết: “Nhạc Phong, lên .”


      “Đây là nhà à, tại sao tôi phải lên?” Nhạc Phong thực cảm thấy thể chuyện tử tế với được, còn chưa tới hai câu bắt đầu bốc lửa, tiếp tục xuống lầu dưới, cho đến khi được nữa — cầu thang rất hẹp, tư thế kia của Quý Đường Đường ràng là người đủ giữ quan ải.


      Nhạc Phong từ cao nhìn xuống trừng mắt với cái: “Quý Đường Đường, chó ngoan cản đường.”


      “Là bảo tôi đừng gây liên lụy cho người khác, giờ lại xuống là thế nào?” Quý Đường Đường khinh bỉ nhìn khẩu súng giắt vai , “Còn mang cả súng bắn chim nữa cơ đây, làm bộ làm tịch.”


      Nhạc Phong mất lúc lâu mới đè nén cơn giận xuống được: “ chuyện dễ nghe chút chết à, nhường đường!”


      Quý Đường Đường như hề nghe thấy, lại còn ngửa đầu uống ngụm rượu Thanh Khoa, sau đó, dùng mu bàn tay quệt quệt khóe miệng: “Nhạc Phong, quay lại lầu , tôi cần giúp.”


      Khóe miệng Nhạc Phong lộ ra tia cười giễu cợt, ghé sát vào Quý Đường Đường, nhìn vào mắt từng chữ: “Đúng là tự mình đa tình, tôi có là đến giúp ?”


      xong, chút khách khí đẩy ra, thẳng xuống lầu, giơ chân đá nửa két rượu kia ra chỗ khác, đặt súng qua bên rồi ngồi xuống đất.


      Quý Đường Đường sầm mặt lại: “Thế xuống làm gì, hóng mát à?”


      Nhạc Phong chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Gác đêm.”


      “Gác đêm cái quái gì .” Quý Đường Đường phát bực, “ phải chúng ta thương lượng ổn thỏa rồi sao, gác, tôi ở dưới lầu.”


      “Ai thương lượng ổn thỏa với ?” Nhạc Phong tức giận, “Chỉ bằng …”


      chỉ vào mặt Quý Đường Đường: “Bị đánh cho sắp hủy dung đến nơi.”


      Lại chỉ lên cổ : “Còn bị siết cho suýt tắt thở, tôi có thể yên tâm giao lầu dưới cho sao? có hy sinh cũng chả quan trọng, nhưng nhỡ đâu kẻ đó vào được làm sao, Miêu Miêu và mọi người phải làm thế nào đây?”
      Quý Đường Đường sửng sốt chút, theo bản năng hỏi tiếng: “Là vì Miêu Miêu?”


      Nhạc Phong rất khách khí: “Nếu sao? Vì ? Đâu có quen thân gì với .”


      Quý Đường Đường gì, lát sau, nở nụ cười tự giễu: “Đương nhiên rồi, đâu có quen thân gì với tôi.”


      vẫn dựa vào tường ngồi bệt xuống, cách Nhạc Phong khoảng.


      Nhạc Phong mắt lạnh nhìn ngồi xuống, nhịn được nhíu mày, “ sợ lạnh à, con con đứa, có việc gì đừng có ngồi bệt đất.”


      Quý Đường Đường mỉm cười cái, cũng chẳng quay đầu nhìn ta: “Vậy sao còn ngồi?”
      “Tôi làm sao mà giống được, tôi là đàn ông.”


      câu rất bình thường, lại khiến cho thân thể Quý Đường Đường đột nhiên run lên cái, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Nhạc Phông, giống như chưa từng biết , nhìn mãi, vành mắt dần dần đỏ lên.


      Ánh mắt của dịu dàng vô cùng, trong lòng Nhạc Phong chợt dâng lên cảm giác khác thường, kìm được hỏi : “Sao thế?”
      Quý Đường Đường bấy giờ mới kịp phản ứng lại, lắc đầu cái, quay mặt qua nơi khác, vươn tay phủ lên mí mắt nóng bỏng, lặng lẽ lau giọt lệ khóe mắt, dùng giọng cố ý tỏ ra vui vẻ đáp lại : “ sao cả, các người là đàn ông, các người lợi hại.”


      Nhạc phong nhạy cảm nắm bắt được khác thường trong giọng của .


      “Các người?” nhấn mạnh, “Các người? Còn ai nữa?”


      Quý Đường Đường lên tiếng.


      Nhạc Phong đánh hơi được đôi chút, nhìn Quý Đường Đường, trong giọng có thêm chút ý tứ trêu chọc: “Xem ra câu tôi vừa , trước kia có người với rồi, Đường Đường, quan hệ của người này với bình thường đúng , là bạn trai hả?”


      Quý Đường Đường vẫn lên tiếng, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, biết là do ánh đèn mờ mờ hay là do vẻ mặt dịu dàng của lúc này, từ góc độ của Nhạc Phong nhìn qua, gương mặt bên của vô cùng xinh đẹp.


      “Đúng là danh hoa có chủ rồi à? Xem ra Lông Gà hết cơ hội rồi.” Nhạc Phong cười lớn, “Vậy bạn trai đâu, sao trông chừng cho tử tế, lại thả mình chạy lung tung ở bên ngoài thế này?”


      Nụ cười gương mặt Quý Đường Đường dần biến mất, nhìn Nhạc Phong cái, nâng chai rượu tay đặt lên miệng: “Vừa nãy phải rồi sao, thất tình.”


      “Vậy cũng chưa chắc, xem thái độ của , chắc vẫn còn nhớ nhung ta lắm, chưa biết ngày nào đó nối lại. Như tôi với Miêu Miêu ấy,” vừa nhắc đến Miêu Miêu, mặt mày của Nhạc Phong có thêm chút dịu dàng, “Cãi nhau ầm ĩ, cũng từng chia tay, nhưng cắt đứt được.”


      “Tôi và người đó, giống với Miêu Miêu.”


      “Sao lại giống?”


      Quý Đường Đường cứng người lại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên , nơi đó, chiếc đèn tường phủ đầy bụi, bên cạnh chăng đầy mạng nhện, dưới ánh đèn chiếu rọi, tơ nhện tản ra những ánh sáng kỳ dị.


      “Người đó còn nữa rồi.” Giọng của Quý Đường Đường rất phẳng lặng, giơ chai rượu lên cao, “Kính người đó.”


      Sau đó, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Nhạc Phong, đem nửa chai rượu còn lại, ùng ục ùng ục trút hết xuống.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      22. Chương 21


      Nhạc Phong trầm mặc lúc, bên ngoài gió lại bắt đầu thổi mạnh hơn, quật vào tấm chắn mái hiên kêu lên ken két, từ hành lang, trùng hợp có thể nhìn thấy được hai cánh cửa ở đằng trước và đằng sau, cửa sau xây gần đống củi bên cạnh nhà bếp, cửa gỗ đơn sơ, phần dưới chắp chắp vá vá gió lùa qua được, then cửa được chốt, gió ở bên ngoài đập vào, chốc chốc lại vang lên những tiếng lách cách.


      Mất lúc lâu, cả hai gì, tầm mắt đều bị tiếng động từ cánh cửa sau thu hút, tựa hồ chỉ sau khắc, có kẻ phá cửa mà vào.


      Trong khoảng lặng, Nhạc Phong bỗng lên tiếng: “Đường Đường, kể cho tôi nghe .”


      “Kể cái gì?” Quý Đường Đường quay lại nhìn .


      “Toàn bộ chuyện này.” Nhạc Phong vươn tay cầm lấy khẩu súng gác tường đặt ngang đầu gối, túm lấy góc vải bắt đầu lau nòng súng, “Cho dù có dính đến điểm bí mật thể ra được của , ít nhất, cũng phải cho tôi biết đại khái, hơn nửa đêm tôi ngủ, vác súng ra chịu lạnh ở trong cái hành lang này, rốt cuộc là vì thứ gì chứ?”


      phải vì Miêu Miêu hay sao?” Quý Đường Đường cố ý giả ngu, trước khi Nhạc Phong sầm mặt xuống định trừng , phì cười tiếng, “Đùa chút thôi mà, làm gì mà nóng vậy.”


      giơ chai rượu Thanh Khoa ra trước mắt, mượn ánh đèn lờ mờ nhìn rượu trong chai sóng sánh sóng sánh, xem tình hình dường như cũng định trả lời câu hỏi của Nhạc Phong, Nhạc Phong biết tính tình của , cũng chuẩn bị tâm lý né tránh, đúng vào lúc sắp hết hy vọng với câu trả lời của , Quý Đường Đường lại lên tiếng.


      “Tôi đến Ca Nại là vì chuyện của Lăng Hiểu Uyển, hy vọng có thể tìm ra được kẻ hại ấy, tôi nghĩ, đây cũng là tâm nguyện của người nhà ấy.”
      được người nhà ta ủy thác? là cảnh sát? Thám tử? Thám tử tư?”


      Quý Đường Đường trả lời thẳng: “ cảm thấy như thế nào là thế ấy .”


      “Vậy xem ra đều phải rồi.” Nhạc Phong nhún nhún vai, “Sau khi Lăng Hiểu Uyển mất tích, cảnh sát Ca Nại tập hợp chúng tôi vào hẻm núi tìm lượt, vẫn tìm thấy. Cảnh sát còn chưa kết luận ta chết, lại có thể xác định được ta chết rồi sao? Lại còn bị người ta hại chết nữa?”


      Quý Đường Đường nhìn : “ có muốn nghe tôi kể nữa đây?”


      Hỏi mà cũng cho hỏi, Nhạc Phong căm tức, sau đó bực bội : “Mời ngài.”


      “Sớm hôm đó lúc vào hẻm núi, đúng là tôi gặp Trần Vĩ. Cậu ta gần như mất tích ngay trước mắt tôi, cho nên sau đó tôi vẫn luôn tìm kiếm cậu ta, bao gồm cả buổi tối hôm tôi đến Cách Tang ở. Trễ hơn chút, tôi biết cậu ta chết…”


      “Từ từ,” Nhạc Phong nghe mà hết hồn, kìm được ngắt lời , “Sau đó sao có thể biết được cậu ta chết? Cậu ta chỉ mất tích trước mặt thôi, đâu phải là chết ngay trước mắt . Còn nữa, cái gì gọi là mất tích ngay trước mắt chứ? xảy ra chuyện gì? Còn nữa, nếu cậu ta mất tích, tại sao gì? phải báo cảnh sát trước chứ?”


      Quý Đường Đường thở dài, ngửa đầu lại tu hớp rượu: “ hỏi nhiều như vậy, bảo tôi thế nào đây?”


      “Được rồi, đừng uống nữa.” Nhạc Phong đứng dậy ngồi xuống bên cạnh , vươn tay giật lấy chai rượu, “ uống say, làm sao mà kể chuyện cho tôi nghe được?”


      Quý Đường Đường vẫn nhúc nhích, tay phải vẫn còn giữ nguyên động tác cầm chai rượu, nhìn bàn tay trống rỗng, đột nhiên có chút khó chịu, thấp giọng câu: “Nhạc Phong, đây phải chuyện cổ tích.”


      Nhạc Phong nhanh chóng ý thực được giọng điệu của mình quá đỗi ngả ngớn, hoặc có lẽ, còn chưa thực cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của vấn đề — đây phải là chuyện vặt vãnh như ngã vập đầu gãy chân, Quý Đường Đường mặc dù ra rất bình thản, nhưng mới đó đề cập đến tận hai mạng người, mình , rốt cuộc làm sao đối mặt được với chuyện này?


      “Vậy ban ngày, vết thương mặt và cổ , đều do đối phương gây ra? Bọn chúng biết biết chuyện cho nên hạ thủ với ?”


      Quý Đường Đường khẽ gật đầu cái.


      Nhạc Phong im bặt.


      Vết thâm tím ở khóe mắt còn rất ràng, vết thương ở khóe miệng bắt đầu kết vảy, biểu cảm mặt thản nhiên, thản nhiên đến mức có chút hờ hững.


      Nhạc Phong nhìn , tưởng tượng những áp lực mà phải chịu đựng cùng với những chuyện xảy ra ngày hôm nay, biết vì nguyên nhân gì mà lại thể đứng ngoài bí mật liên quan đến mạng người, thân mình dò xét chân tướng, dù có bị bọn họ hiểu lầm cũng biện bạch hay giải thích dù chỉ câu. Hôm nay ở trong hẻm núi, có thể dạo qua vòng giữa sống và cái chết, sau khi trốn thoát lại thể ra mọi ấm ức hay khổ sở với bất cứ người nào, cũng thể khóc toáng lên mà phát tiết cho thỏa thích. Tiếp đó nữa sao? xông vào, chỉ tay vào mặt mắng trận, thậm chí còn ra tay…


      Trong lòng Nhạc Phong chợt dấy lên biến hóa lạ thường, là khổ sở, hối hận, áy náy hay là thứ gì khác, nếu ấm ức mà khóc lóc, hay là vẫn đối chọi gay gắt gây gổ với như trước kia, trong lòng có lẽ còn được dễ chịu hơn đôi chút, nhưng cố tình lại tỏ ra thản nhiên thờ ơ như vậy, người phải trải qua bao nhiêu trắc trở, chịu đựng bao nhiêu nỗi uất ức mới có thể mỉm cười cho qua trước tình cảnh như thế? Tuổi cũng lớn hơn Miêu Miêu là bao, cũng đáng được nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều che chở, rốt cuộc là vì sao, cuộc đời của mỗi người lại chênh lệch lớn đến vậy?


      Nhạc Phong càng nghĩ càng khó chịu, khóe mắt lại có chút cay cay.


      Quý Đường Đường bị ánh mắt và biến hóa gương mặt của làm cho sờ sợ, có chút bối rối, nhìn lạ lùng: “Nhạc Phong, làm sao thế?”


      Nhạc Phong lắc đầu, thở dài thườn thượt, đè nén chua sót trào dâng trong lòng xuống, sau đó cười cười: “ sao cả. Đường Đường, lại đây.”


      Quý Đường Đường chẳng hiểu làm sao, ngồi xích lại gần , Nhạc Phong vươn tay ra, ôm lấy từ đằng sau, siết chặt cái, ghé vào bên tai câu: “Đường Đường, tốt.”


      Quý Đường Đường bị hành động bất ngờ này của làm cho hoảng sợ, theo bản năng muốn tránh ra, rồi lại chợt nhận ra được thiện ý của Nhạc Phong trước, thân thể căng cứng từ từ thả lỏng, cái ôm của Nhạc Phong rất ấm áp, bờ vai dày rộng và vòng ôm truyền đến cảm giác an toàn và chân biến mất từ rất lâu rồi.


      Quý Đường Đường quá lâu rồi nhận được thiện ý và quan tâm như vậy, trong nháy mắt, chợt thấy mất mát và thương cảm: đáng tiếc, cái ôm này, lại chẳng thuộc về .


      cười cười ngước mặt lên: “Chẳng trách Miêu Miêu thích như vậy, Nhạc Phong mà dịu dàng lên, cũng rất kinh người.”


      Nhạc Phong nới lỏng tay, rất bất mãn nhìn : “Kinh người? cảm động à? Tổn thương quá mất.”


      Quý Đường Đường kìm được mà bật cười trước, vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu định gì đó, chợt, trái tim bỗng nhảy lên nhịp, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía lầu , Nhạc Phong sửng sốt, cũng nhìn theo tầm mắt của .


      Ở đó, cầu thang, Miêu Miêu đứng, còn có cả Vũ Mi.


      Đầu óc Quý Đường Đường có chút đờ đẫn, thực hoang đường, lần đầu tiên, trong lòng trào dâng áy náy với biên kịch của những bộ phim truyền hình.


      Bao nhiêu lần xem phim truyền hình, khi xem đến những cảnh quá mức trùng hợp vừa khoa trương lại giả tạo như vậy, đều sỉ vả biên kịch tơi bời hoa lá, giờ phút này mới lĩnh ngộ ra: ra nghệ thuật thực đúng là bắt nguồn từ cuộc sống, dù có khoa trương giả tạo đến đâu đó cũng là tồn tại hợp lý.


      cầu thang, mặt của Miêu Miêu lãnh đến mức sắp chảy nước đến nơi, ta cắn môi nhìn Nhạc Phong, ánh mắt lạnh buốt như băng, khí giữa hai người, dường như cũng bị đông cứng lại lạnh lẽo y như vậy.


      khí như vậy quá mức đè nén, Quý Đường Đường theo bản năng nhích sang bên cạnh.


      Tôi với Nhạc Phong, thực là quan hệ nam nữ trong sáng mà…


      giây sau thế nào đây? Quý Đường Đường bỗng suy nghĩ miên man, ta khóc? chửi rủa? làm ầm lên? Hay là xoay người bỏ chạy?


      ————————————————————


      Mấy người Vũ Mi là bị giật mình vào lúc đám Mao Ca lớn tiếng kêu la.


      Vách ngăn giữa các phòng đều làm từ gỗ, hiệu quả cách tính là tốt, chỉ cần chuyện hơi to tiếng thôi là ở bên cạnh có thể nghe được chút thanh, Vũ Mi vốn ngủ quen, vừa nghe thấy tiếng động là tỉnh dậy ngay, dừng chút rồi xỏ giày tới bên tường, nhíu mày áp lỗ tai lên tường.


      ta vừa làm vậy, Hiểu Giai và Miêu Miêu cũng tỉnh lại, Hiểu Giai mơ mơ màng màng thấy có bóng đen đứng cạnh tường, sợ đến hết hồn: “Ai… ai đó?”


      “Suỵt…” Vũ Mi có chút bực dọc, “Tôi.”


      “Cậu làm gì vậy hả?’ Hiểu Giai rầu rĩ, sau khi phản ứng kịp cũng nhận ra bên cạnh có tiếng vang, “Sao thế? Cãi nhau à?”


      “Nghe , ” Vũ Mi lại áp áp lỗ tai lên tường, “Nhưng mà bên đó nghe có tiếng mở cửa, hình như là Nhạc Phong xuống dưới lầu rồi.”


      Vừa nhắc đến Nhạc Phong, Miêu Miêu chú ý ngay, “Xuống lầu? Nhạc Phong xuống lầu làm gì?”


      “Nguy rồi!” Hiểu Giai chợt nhớ ra được điều gì đó, “Đường Đường ở dưới đó mà. Nhạc Phong xuống lầu phải để tìm ấy đấy chứ? Hai người này mấy ngày hôm nay là lạ, có phải lại đánh nhau nữa đấy?”


      “Nhạc Phong và Đường Đường…” Miêu Miệu thực có chút phiền muộn, ta nhìn về phía Vũ Mi, “Tôi nhớ lúc mới tới, phải với tôi là Nhạc Phong và Đường Đường rất thân còn gì? Sao lại mâu thuẫn đến như vậy, ầm ĩ đến mức động tay động chân?”


      “Ai mà biết được.” Vũ Mi tức giận bộp lại câu, cũng biết vì lý do gì, ta giống như trả thù chêm thêm câu, “Lúc chưa tới vẫn tốt lắm.”


      Miêu Miêu gì, dừng chút, ta thử dò xét câu: “Vậy chúng ta xuống xem chút , nhỡ đâu đánh nhau sao? Cũng phải có người ở bên cạnh khuyên giải chứ?”


      Trong bóng tối, Hiểu Giai trừng mắt nhìn, hai người này, đều là trong lời có ý trong ý có lời, thực tưởng mình đần độn biết lòng dạ bọn họ thế nào sao?


      lười phải dính vô mấy chuyện tranh cướp người này, nằm thẳng đơ ra giường, vươn tay trùm chăn qua đỉnh đầu, ậm ờ buông câu: “Lạnh thế này, tôi thích xuống đâu, hai người thích xem ai cứ xem.”


      dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài: tiếng mặc quần áo loạt xoạt, tiếng bước chân cố ý nhàng, tiếng mở cửa lạch cạch.


      , Hiểu Giai thực tức giận, trời cao phù hộ cho các nhìn thấy thứ các muốn nhớ!


      ————————————————————


      Nhạc Phong cũng ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này, do dự chút, gác súng vào cạnh tường, đứng dậy bước lên lầu: “Miêu Miêu.”


      Miêu Miêu lùi lại bước, nước mắt rơi xuống tựa như chuỗi ngọc bị đứt, nức nở nhìn Nhạc Phong : “Thế này là thế nào hả Nhạc Phong, và Đường Đường xảy ra chuyện gì?”
      phải như em nghĩ đâu, Miêu Miêu, em đừng nghĩ linh tinh vội.” Nhạc Phong rất bình tĩnh, “ và Đường Đường đều có thể giải thích với em, em tin lời chứ?”
      Miêu Miêu nhìn Nhạc Phong qua màn nước mắt, càng khóc dữ dội hơn: “Em biết, Nhạc Phong, hai người như vậy… hai người thể như vậy được….”
      ta khóc mãi khóc mãi rồi từ từ ngồi co lại, Nhạc Phong nhanh chóng bước lên hai bước cúi người ôm lấy Miêu Miêu, Miêu Miêu nghẹn ngào ôm lấy cổ Nhạc Phong, mặt vùi sâu vào ngực , Nhạc Phong cúi đầu, vươn tay vuốt tóc Miêu Miêu, giọng gì đó.


      Lầu lầu dưới, tần mắt của Quý Đường Đường và Vũ Mi chạm vào nhau, ánh mắt của Vũ Mi rất phức tạp, Quý Đường Đường cười nhạt đón nhận ánh mắt của ta, đột nhiên cảm thấy, vẻ mặt tươi cười của mình cũng đơn giản như vậy.


      Đúng vào lúc này, biết từ đâu bỗng vọng tới tiếng rầm vang dội, tiếng động vang lên đột ngột, giữa đêm tối như thế này trở nên vô cùng chói tai, Miêu Miêu sợ đến run rẩy cả người, càng ôm chặt lấy Nhạc Phong hơn, Vũ Mi rùng mình cái, nhìn quanh quất khắp nơi.


      ————————————————————


      Gió lập tức ùa vào hành lang, Quý Đường Đường chỉ cảm thấy máu người lập tức vọt hết lên đỉnh đầu, xoay người, cửa sau quán trọ bị đạp tung, gã thân hình cao lớn đứng chặn ở đó, người gã khoác cái áo da dê rách bươm, mái tóc rối tung rủ xuống, dơ dáy bết thành từng lọn, gương mặt trét đầy bùn đen mang theo nụ cười dữ tợn, nhắm vào Quý Đường Đường từ từ nâng khẩu súng săn giấu dưới ống tay áo da dê rách nát lên.


      Họng súng đen ngòm nhuộm thứ ánh sáng quỷ dị, Quý Đường Đường nghiến răng, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, đột nhiên lao về phía kẻ đó, lúc gần tới nơi, cơ hồ sắp va thẳng vào, họng súng của gã đó giương lên, vừa vặn đặt lên bụng của .


      Sau lưng vọng đến tiếng gào thét của Nhạc Phong: “Đường Đường, quay lại!”


      Đoàng cái, tiếng súng vang lên.


      Nhạc Phong vừa mới xoay người nhảy xuống từ cầu thang lập tức cứng người tại chỗ, Quý Đường Đường vẫn đà lao về phía trước, đẩy gã kia ngã nhào ra ngoài cửa, dường như lăn khá xa, sau đó còn động tĩnh gì nữa. Cánh cửa bị đá hỏng kêu lên kẽo kẹt, gió cuốn theo những bông tuyết đọng mặt đất xoáy thành từng vòng.


      Miêu Miêu nắm tay vin cầu thang ngơ ngác nhìn Nhạc Phong đứng dưới, ta và Vũ Mi đều đứng cầu thang, nhìn được cuối hành lang xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Nhạc Phong đột nhiên đẩy ta ra, nhìn quanh hành lang lượt xong sắc mặt biến đổi, tung người nhảy luôn xuống.


      “Nhạc Phong,” Giọng của Miêu Miêu run rẩy sợ hãi, “Xảy ra chuyện gì vậy? Đường Đường đâu?”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      23. Chương 22


      Khi tiếng súng vang lên, Mao Ca nằm giường mơ mơ màng màng, lập tức giật mình tỉnh dậy, nhìn chằm chằm ván giường phía chừng năm giây rồi bất chợt nhảy dựng lên, hai chân chạm đất xỏ giày loạn xạ, vừa xỏ vừa mắng to: “Thằng ranh con Nhạc Phong này, nó dám nổ súng !”
      Đầu Trọc và Lông Gà cũng bị giật mình, chưa mở đèn chưa khoác áo nhảy xuống từ giường, nhất thời cũng tìm được giầy, chân trần chạy loạn tại chỗ, tựa như mấy con ruồi mất đầu, Mao Ca mở đèn pin, luồng sáng chói lòa mở ra đường sáng trong căn phòng tối đen như mực, Đầu Trọc vừa liếc thấy giày của Lông Gà gần với mình nhất, nhấc chân lên xỏ ngay vào, Lông Gà vẫn còn chưa phát ra, tâm trạng của ta còn đặt vào chuyện tìm giày nữa, chỉ lo lầm bầm: “Nguy rồi nguy rồi, nổ súng rồi…”


      Còn chưa lầu bầu xong, cơn gió lạnh ùa vào, Mao Ca mở cửa xông ra ngoài.


      Cơn rét lạnh đột nhiên ập tới khiến cho hai người lề mề đồng loạt giật mình, Đầu Trọc bỗng nhiên bị lạnh như vậy, đầu óc cũng đột nhiên tỉnh táo lại, ta nhìn về phía Lông Gà: “Lông Gà, phải.”


      “Cái gì phải?” Lông Gà tìm được giầy, bắt đầu lục lọi ở gầm giường, đầu tiên lục ra cái dép nhựa mùa hè, rồi lại lôi được chiếc giày vải mùa đông, mà vừa hay lại là chiếc trái chiếc phải, Lông Gà cũng chẳng quan tâm, nhặt lên xỏ luôn vào chân.


      “Tiếng súng vừa nãy, ông có chú ý , đó là súng kíp mà, đoàng tiếng, là dùng thuốc súng. Súng của lão Mao tử là ổ đạn quay, sao mà phát ra tiếng vang lớn như thế được?”


      ta vậy, Lông Gà mới nhận ra, có chút đờ đẫn, miệng hết khép lại mở, sau đó lè lưỡi liếm liếm đôi môi phát khô: “Vậy phát súng kia là do Đường Đường bắn? Hai đứa này ở dưới lầu bắn nhau?”


      Trong đầu Đầu Trọc bỗng lên cảnh tượng buồn cười: Nhạc Phong và Quý Đường Đường cầm súng “bắn nhau”, biết suy nghĩ này quá mức hoang đường, nhưng giờ đúng là thể nghĩ ra được khả năng thứ hai —- ta ngây ngốc há miệng, giống như con cá mắc cạn, chợt luống cuống: “Nếu thế Nhạc Phong nhà mình toi rồi, đừng có hy sinh dũng ở đây đấy.”


      Hai người đều xỏ giầy vừa chân, bình bịch bình bịch chạy xuống lầu, đầu tiên là thấy Vũ Mi và Miêu Miêu, tiếp đó nhìn thấy Nhạc Phong chống súng đứng dưới cầu thang, tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống, sau đó lập tức thấy lạ: “Nhạc Phong, Đường Đường đâu?”


      thấy người đâu cả!” Người trả lời lại là Mao Ca, ta đến cửa sau, vịn vào cánh cửa bị đá hỏng lỏng lẻo sắp đổ, tay cầm đèn pin soi vào đêm tối, “ có ai cả.”


      Nhạc Phong vẫn đứng thẳng bất động đột nhiên phản ứng lại, vọt đến cửa sau, giật lấy cái đèn pin trong tay Mao Ca rọi ra ngoài: Mao Ca sai, trong phạm vi ánh sáng chạm tới được, có bóng dáng của bất cứ ai.


      Nhạc Phong sửng sốt chút, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, chúc đèn pin xuống đất, sau đó khom gối ngồi xuống.


      Tuyết vẫn chưa tan, đóng thành tầng dày mặt đất, có hàng dấu chân hỗn loạn hướng về phía quán trọ, xem ra là dấu vết khi kẻ đó tới, vậy rời thế nào?
      Vấn đề này nhanh chóng có đáp án, nơi ánh sáng đọng lại, dấu vết kéo túm xiêu xiêu vẹo vẹo giống như người kéo thứ gì đó rất nặng thẳng mạch, Nhạc Phong nâng đèn pin lên cao hơn chút, điểm cuối của dấu vết giấu ở nơi ánh sáng chiếu tới được, Nhạc Phong cắn răng, đứng dậy về hướng đó.


      Mao Ca sửng sốt chút, quấn chặt áo khoác, bước vài bước đuổi theo, vừa vừa hỏi : “Nhạc Phong, chuyện này ổn lắm, Đường Đường đâu rồi? Chú tử tế với xem nào.”


      Nhạc Phong đáp lại ngay, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xột xoạt khi đạp phải lớp tuyết đọng dưới chân, thanh ấy đơn điệu vô cùng, đúng vào lúc Mao Ca nghe mà sắp phát hỏa, giọng khản đặc của Nhạc Phong bỗng vang lên, “Trúng đạn rồi.”


      “Vậy người đâu?” Mặc dù sớm nghĩ đến chuyện nổ súng ắt có thương vong, nhưng khi thực nghe Nhạc Phong chính miệng xác nhận chuyện “trúng đạn”, Mao Ca vẫn thấy da đầu tê tê.


      “Có lẽ bị kẻ nổ súng mang rồi.”


      Mao Ca rốt cuộc cũng hiểu tại sao Nhạc Phong lại muốn theo dấu vết này, ta cúi đầu nhìn dấu vết kéo dài, kìm được mà rùng mình cái.


      “Nhạc Phong, tất cả những chuyện này đều bình thường, Đường Đường tại sao lại chọc phải phiền toái như vậy? Rốt cuộc ta có lai lịch gì? Chú biết được đến đâu hả?”


      Nhạc Phong trả lời, chỉ cắm đầu về phía trước, Mao Ca nôn nóng trong lòng, vươn tay túm lấy cánh tay , Nhạc Phong cả giận: “Sao cứ eo éo mãi như đàn bà thế, giờ kể chuyện cho quan trọng hơn hay tìm người quan trọng hơn?!”


      Mao Ca tự dưng bị làm cho nghẹn họng, lúng ta lúng túng buông tay, nhất thời biết nên cùng hay là , trong lúc do dự như vậy, Nhạc Phong được khá xa rồi, quay đầu lại nhìn, Đầu Trọc và Lông Gà tìm được đèn pin, run lẩy bẩy theo đằng sau, xa hơn chút nữa là Vũ Mi và Miêu Miêu, con dù sao cũng nhát gan, dám quá xa quán trọ, Mao Ca thở dài, đuổi theo hướng Nhạc Phong .


      Đuổi được đoạn, xa xa thấy bóng dáng Nhạc Phong, chỉ đứng bất động, mơ hồ như có tiếng nước chảy vọng đến, trái tim Mao Ca nhảy lên nhịp: đến sông Tụ Long rồi sao?


      Sông Tụ Long là con sông ở Ca Nại, danh nghĩa là sông, thực tế, lượng nước cũng chỉ ngang bằng con suối, nơi nào rộng chừng hai ba mét, hẹp hơn mét, độ sâu quá gối, nơi sâu nhất cũng chỉ đến bắp chân, vòng quanh Ca Nại vòng, cuối cùng chảy vào hẻm núi Ca Tát Ma, trong hẻm núi còn có đoạn sông ngầm, lượng nước tuy ít nhưng lại duy trì rất lâu dài, thời điểm khô hanh nhất cũng thấy cạn, hơn nữa lại vừa sâu vừa dài, nghe chảy đến tận bên ngoài hẻm núi, cuối cùng vòng vòng vèo vèo cũng đổ ra Hoàng Hà.


      Mặc dù tiết trời lạnh, hai ngày nay đều có tuyết rơi nhưng sông Tụ Long vẫn bị đóng băng hoàn toàn, tiếng nước chảy róc rách ngừng, bên bờ rải rác những tảng băng và đống tuyết, giữa những đống tuyết lộ ra mấy cọng cỏ vàng úa.


      Nhạc Phong đứng bên bờ sông, môi mím chặt, đèn pin chúc xuống dưới, ánh đèn rọi sáng vùng nước .


      Mao Ca từ từ qua, đứng bên cạnh Nhạc Phong, ra những lời mà Nhạc Phong dám : “Vết lôi kéo đến đây đứt, xem ra là xuống nước rồi, thể lần theo được nữa.”


      Nhạc Phong gì, lại đứng lúc rồi nhấc chân về phía con sông,


      Mao Ca thực nổi nóng, vươn tay kéo lại: “Lời chú có nghe ? Xuống nước rồi, lần theo được nữa!”
      Nhạc Phong nôn nóng đến đỏ mắt, cứng giọng : “Thằng khốn kiếp đó có gan đừng lên bờ, hai ngày nay tuyết rơi, lên bờ chắc chắn có dấu chân, ông đây kiểu gì cũng tìm được!”


      “Tìm cái con em chú!” Mao Ca cũng nổi giận, túm chặt lấy cổ áo Nhạc Phong, “Người bị lạc trong hẻm núi, chú có tìm được ? Lăng Hiểu Uyển kia thế nào? Lúc đó có bao nhiêu người tìm? Có tìm được nửa cọng tóc nào ? Nếu gã đó vẫn luôn nấp trong hẻm núi, lý nào lại quen thuộc với địa hình bằng chú? biết xóa dấu chân chắc? Hơn nữa trong tay thằng đó còn có súng! Đêm tối mù mịt, chú cầm đèn pin tiến vào, chính là biến mình thành đích ngắm! Người ta mà nấp sau lưng cho chú phát súng, mẹ kiếp, ông đây đến xác chú cũng tìm ra được. Mau về cùng , chuyện to bằng giời cũng để sáng ngày mai hãy !”


      Nhạc Phong giãy khỏi cánh tay Mao Ca: “Ngày mai? Cả đêm, Đường Đường liệu có còn mạng nữa ?”


      Mao Ca chợt nghĩ: “ ta trúng đạn, giờ có còn mạng hay cũng khó mà , bị thương ở đâu?”


      Nhạc Phong đột nhiên im bặt.


      Bị thương ở đâu ư?


      nhớ, lúc đó Quý Đường Đường lao thẳng về phía gã kia, họng súng tên đó chếch lên, vừa đúng để sát vào bụng , sau đó tiếng súng vang lên, bắn ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí cả khả năng bắn trật cũng có, tiếng súng vừa vang vừa giòn, sau đó có mùi thuốc súng khen khét, là súng kíp, dùng loại súng đó để tấn công gần…


      Sức lực toàn thân Nhạc Phong như bị rút sạch, siết chặt chiếc đèn pin trong tay, môi trắng bệch đến đáng sợ.


      Mao Ca từ từ thả lỏng tay: “Nhạc Phong, về . Có chuyện gì mọi người cùng nhau bàn bạc, Vũ Mi và Miêu Miêu đều ở đây, còn phải tìm cớ gì đó để gạt họ nữa.”


      Nhạc Phong vẫn động đậy.


      Mao Ca thở dài, vươn tay cầm lấy chiếc đèn pin trong tay Nhạc Phong, rọi về hướng con sông chảy vào hẻm núi, có cơn gió thổi qua, mấy cành cỏ khô ven bờ rung lên, bóng lay động mặt nước, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.


      Trong yên lặng, sau lưng vọng đến giọng của Lông Gà: “Bọn về trước đây, lạnh cóng chịu nổi nữa rồi.”


      Mao Ca quay đầu lại, Lông Gà chân trái xỏ chiếc giày vải viền lông dê, chân phải xỏ cái dép nhựa, chẳng khác nào như chân để trần giẫm lên tuyết, lạnh đến mức răng va vào nhau lách cách, mới nhìn, sắc mặt còn trắng hơn cả Nhạc Phong.


      ————————————————————


      Từ xa thấy mấy người quay về, Vũ Mi và Miêu Miêu vẫn khoanh tay đứng run rẩy ngoài cửa cuối cùng cũng thở phào nhõm, tiếng vang lúc nãy khiến Hiểu Giai cũng bị kinh động, là người tình huống nhất, quấn chặt áo khoác núp trong cửa, thỉnh thoảng lại ló đầu ra: “Về chưa? Rốt cuộc là thế nào?”


      Vũ Mi gì, Miêu Miêu nhìn lắc đầu cái, lại quay đầu lo lắng nhìn qua đám Lông Gà tiến lại gần, vừa nãy bọn họ về được nửa đường đột nhiên dừng lại, chụm đầu lại chỗ lúc lâu, biết là gì.


      Đầu Trọc và Lông Gà về trước, Nhạc Phong và Mao Ca tít đằng sau, đối diện với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa thấp thỏm của đám Vũ Mi, Lông Gà bắt đầu trấn an lòng dân: “ có chuyện gì đâu, có trộm, thấy Nhạc Phong buổi tối xách súng xuống lầu canh chừng hay sao, ngờ thằng ôn đó cũng có súng, con em nó chứ, trời cao Hoàng đế xa, trộm cắp ở đây cũng coi trời bằng vung rồi.”


      “Vậy tiếng vang lúc nãy là tiếng súng nổ à?” Hiểu Giai sợ hết hồn, “Tôi lại tưởng là pháo chứ.”


      Lông Gà há miệng ra rồi lại ngậm lại, vừa nãy ta và đám Mao Ca chụm lại thảo luận xem làm sao gạt được đám Hiểu Giai, sao lúc ấy lại nghĩ đến pháo cơ chứ?
      “Vậy Đường Đường đâu?” Vũ Mi có chút tin, “Lúc nãy Đường Đường cũng ở dưới lầu, sau khi tiếng súng vang lên lại thấy tăm hơi ta đâu, ta sao chứ?”


      “Đừng nhắc đến con nhóc ấy nữa, dở hơi.” Đầu Trọc đột nhiên tức giận buông câu, “Hám làm hùng cũng đến mức đó chứ, nhất quyết đòi đuổi theo, vừa nãy Nhạc Phong vất vả lắm mới đuổi kịp ta, vậy mà chết cũng chịu về, tôi tin, ta mà bắt được trộm chính phủ còn tặng vòng hoa gì đó cho ta. Nhạc Phong mãi mãi cũng phải phát bực với ta, mặc xác ta, cứ để ta .”


      Miêu Miêu nghe cả nửa ngày mới hồi hồn: “ ấy? bắt trộm? Hơn nửa đêm thế này? Tên kia còn có súng nữa? Mấy lại để mặc ấy?”


      “Hoặc nên ta có bệnh,” Lông Gà y như , “Đâu phải ngăn ta, mà là ngăn được ấy chứ, hơn nữa, bọn tôi cũng chẳng phải là gì của ta, làm sao mà quản lý được cơn điên của ta?”


      sớm thấy ta quái dị, đúng là có bệnh !” Vũ Mi nhíu mày, “Hơn nửa đêm còn gây phiền phức cho người khác, làm mọi người đều mất ngủ.”


      chuyện, Nhạc Phong và Mao Ca đến gần, Miêu Miêu vừa thấy sắc mặt của Nhạc Phong được ổn vội chạy tới, vươn tay kéo tay Nhạc Phong: “ sao chứ?”


      Nhạc Phong gì, mặc kệ ta kéo tay nhúc nhích, Miêu Miêu chợt thấy sợ, ta ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Nhạc Phong: “Sao vậy? xảy ra chuyện gì?”


      Nhạc Phong chẳng buồn nhìn ta, chỉ gằn từng chữ: “Em xuống dưới làm gì? yên lành, em xuống dưới làm gì?”


      Miêu Miêu chưa bao giờ nghe thấy Nhạc Phong dùng giọng điệu xa lạ mà lạnh lùng như vậy để chuyện, nhất thời sợ đến ngây dại, đến khi mở miệng, giọng kìm được mà run lên: “Em thấy ở dưới lầu, em định xuống nhìn ..”


      “Có cái gì hay mà nhìn?” Nhạc Phong hất mạnh tay Miêu Miêu ra, gần như gầm lên, “ hỏi em có gì hay để nhìn?!”


      Miêu Miêu nước mắt tràn mi, môi mấp máy, nhìn Nhạc Phong lúc lâu, vươn tay lau nước mắt mặt, bỗng bật cười: ”Nhạc Phong, em là bạn , em muốn thấy lúc nào thấy, được sao? Ngay cả tư cách để nhìn em cũng có hay sao? Muốn nhìn còn phải cần phê chuẩn nữa à?!”


      Mao Ca thầm kêu hỏng bét, mạng người quý giá, đứng trước chuyện lớn như vậy, Nhạc Phong cũng chịu kích thích , lúc này thực thích hợp để giải quyết mâu thuẫn tình cảm, ta bước lên nắm lấy tay Miêu Miêu kéo về phía quán trọ: “Miêu Miêu, giày vò lâu như vậy em cũng mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi , tâm trạng của Nhạc Phong tốt, chuyện của hai đứa để từ từ rồi .”


      Miêu Miêu để Mao Ca kéo được hai bước, bỗng nhiên nổi điên: “Cái gì mà từ từ rồi , có chuyện gì quá đáng mà thể ngay lúc này? Tâm trạng ấy tốt? Tâm trạng em cũng tốt đây, vì sao Nhạc Phong có thể quát nạt em? phải xin lỗi em, xin lỗi em ngay lập tức!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :