Chuông gió - Vĩ Ngư (Quyển 1:Thực cốt) (Kinh dị, Kỳ ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      13. Chương 12


      Quý Đường Đường quay lại phòng để tìm kiếm về ngày tưởng chừng như rất bình thường, “ngày 13 tháng 5”, khung tìm kiếm nhảy ra ít đề mục, đứng đầu là kiện chống Trung Quốc ở Indonesia năm 98, nhưng , nhìn ra những ngày 13 tháng 5 trong lịch sử này có quan hệ gì đó với dãy số “0513” trước mắt.


      cơ bản, coi như phí công vô ích, ngồi quắt queo trong phòng lúc, nhớ ra mọi người vẫn còn ở dưới lầu bận rộn nướng đồ ăn, đành phải tắt máy tính, ra khỏi phòng, bất chợt lại chẳng muốn xuống dưới nữa, định về phía khung cửa sổ trông ra ngoài mặt đường ngắm cảnh, đối diện cũng có dãy nhà, xa xa cao hơn mái nhà là sườn núi tuyết mờ mờ ảo ảo, khiến cho tầm nhìn mờ mịt chia làm hai.


      Quý Đường Đường nhìn quanh hồi, hiểu sao lại cảm thấy có chút khác thường, trong khoảnh khắc, chợt thu hồi tầm mắt, nhìn xoáy về lầu hai phía đối diện.


      Cánh cửa sổ thủy tinh vừa bẩn vừa cũ phía đối diện cản trở tầm mắt, nhìn được bên trong thế nào, nhưng tin chắc rằng trong nháy mắt đó, mình nhìn thấy có bóng người thoáng qua.


      Kẻ đó làm gì?


      Nhìn ?
      Suy nghĩ này vừa nhảy ra, Quý Đường Đường lập tức cảm thấy sợ run cả người, lại liên tưởng đến cuộc đối thoại đường mua thức ăn về với Mao Ca, mới phản ứng kịp ——–


      Mình bị theo dõi.


      Vì chuyện gì? thể là vì tò mò của dân địa phương với du khách như lời Mao Ca được, mới tới Ca Nại được hai ba ngày, cho nên bị trở thành mục tiêu rình mò của kẻ khác chỉ có khả năng, đó là vì Trần Vĩ — ở khắp Ca Nại này, chỉ có mình biết Trần Vĩ xảy ra chuyện, còn đối phương ràng cũng biết chính là “người chứng kiến” đó.


      Quý Đường Đường đứng im, nhìn được khung cảnh bên trong ô cửa kính kia, nhưng lại có thể nhìn thấy hình bóng của mình phản chiếu qua ô cửa đối diện.


      Toàn bộ những chuyện này là thế nào? Từ sau khi gặp phải chuyện may, chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.


      Theo lẽ thường, khi bạn đồng hành gặp nạn hay có chuyện, là người duy nhất biết chuyện hay “người chứng kiến”, đáng lý ra phải trở thành mục tiêu tiếp theo của tên tội phạm mới đúng.


      Lúc ấy trong hẻm núi có ai, đối phương khống chế Trần Vĩ xong, tại sao lập tức đối phó với luôn.


      Đối mặt với khung cửa bụi bặm tăm tối kia, Quý Đường Đường vậy mà lại trở nên bình tĩnh tỉnh táo ngẫm lại toàn bộ tình hình lúc đó.


      Khi đó nhận ra Trần Vĩ biến mất, trong lòng rất sợ hãi, lảo đảo trốn ra khỏi động Tiên Nữ, sau đó…


      đột nhiên tìm ra được điểm mấu chốt — sau khi ra khỏi sơn động gặp được hai người dân tộc Tạng cầm kinh luân, cho nên đối phương mặc dù có lòng muốn hãm hại nhưng vẫn dám tùy tiện ra tay, trong khoảng thời gian kẻ đó do dự, chính là lúc rời khỏi hẻm núi.


      Nhưng như vậy cũng gây khủng hoảng cho đối phương, bởi vì như thế có nghĩa là, thoát được mọi chuyện trở nên ầm ĩ —- du khách bình thường bị dọa cho hồn bay phách lạc, la hét cầu báo cảnh sát, mà ở Ca Nại, báo cảnh sát có nghĩa là cả đoàn người cùng nhau lục soát cứu hộ tìm kiếm, giống như khi Lăng Hiểu Uyển bị mất tích vậy.


      Cho nên đối phương cũng tích cực lấp liếm — đầu tiên, quán trọ Cách Tang nhận được điện thoại của “Trần Vĩ”, dối rằng mình có việc quan trọng phải , thứ hai, thầm theo dõi , hoặc có lẽ, còn từng tìm cách để khống chế trước khi mọi chuyện vỡ lở.


      Nhưng trong quá trình theo dõi , đối phương nhận ra khác thường của , báo cảnh sát, cũng sợ đến mức chạy trối chết, thậm chí còn hoàn toàn để lộ chuyện của Trần Vĩ.


      Phát này khiến cho đối phương hoang mang, cho nên kẻ đó chưa vội vàng ra tay, mọi chuyện rơi vào trạng thái giằng co, nhưng trạng thái này tuyệt đối kéo dài quá lâu…


      Cặp mắt của Quý Đường Đường dần dần nheo lại, khung cửa đối diện tựa như biến thành cửa động tối om, lại giống như khiêu khích ương ngạnh trắng trợn — có dám tiến vào ? Nếu dám , xảy ra chuyện gì?


      Quý Đường Đường biết mình đắn đo bao lâu, thời gian tựa hồ như rất dài, lại tưởng như rất ngắn, sau đó, hạ quyết tâm, bình tĩnh bước xuống lầu.


      cần mang theo bất cứ trang bị phòng thân nào, chẳng qua chỉ là dãy nhà đối diện mà thôi, đám Mao Ca đều ở dưới lầu, bao nhiêu người như vậy, tin là đối phương dám làm bậy.


      Quý Đường Đường bình bịch bình bịch bước xuống lầu, lúc sắp bước qua bậc cửa, đằng sau chợt có người gọi : “Đường Đường!”


      Quý Đường Đường theo bản năng quay đầu lại, kinh ngạc nhận ra trong phòng chỉ có mỗi mình Hiểu Giai.


      Hiểu Giai bắt chuyện với : “Đường Đường, lại đây ngồi cùng nhau .”


      “Mọi người đâu hết rồi?” Quý Đường Đường chần chừ lúc, vẫn bước vào ngồi xuống bên cạnh Hiểu Giai, cái bàn trước mặt Hiểu Giai có hai chai rượu Thanh Khoa, trống rỗng, chai còn lại vơi mất nửa.


      uống rượu à?”


      phải tôi.” Hiểu Giai cười khổ, “Là Vũ Mi.”


      Có lẽ là bởi vì cái “Miêu Miêu” trong truyền thuyết kia, Quý Đường Đường chợt từ “Phần tử ngoại lai, kẻ xâm nhập” biến thành người mình, Hiểu Giai và vô hình trung cũng trở nên thân thiết hơn: “Bạn của Nhạc Phong sắp tới.”


      “Cho nên?” Quý Đường Đường nhìn hai chai rượu kia chút, lập tức hiểu ra, “À, hiểu rồi… vậy những người khác đâu?”


      đón hết rồi,” Hiểu Giai cười máy móc, “Như là đón nữ hoàng đến ấy, còn phải lôi cả đống người như vậy nghênh tiếp.”


      “Người tới là bạn của Nhạc Phong mà, trong cái nhìn của đám Mao Ca đương nhiên là phải quan trọng hơn chút.” Quý Đường Đường tốt tính cười cười, “Có bảo đó là nữ hoàng của bọn họ cũng quá đáng.”


      “Con bé Vũ Mi kia nghĩ thông,” Hiểu Giai than thở, “Vốn là kéo tôi uống rượu giải sầu cùng, kết quả lại uống luôn cả phần của tôi.”


      ta vươn tay cầm lấy chai rượu còn lại nửa kia “Con bé này rất cố chấp, trước kia lúc thất tình, chính là hồi còn ở Thượng Hải ấy, mình nốc đến ba chai bia, hơn nửa đêm bắt xe đến bờ sông Hoàng Phố ngồi cả đêm, lúc ấy tôi ngủ cùng phòng với ấy, nửa đêm thấy ấy về nhà ngủ, sợ chết được… Lần này biết lại chạy đến xó xỉnh nào ngồi rồi…”


      Quý Đường Đường chỉ nghe lọt mỗi câu cuối cùng, trái tim chợt thình thịch tiếng: “ ấy gác sao?”


      “Mắt đỏ hoe bỏ ra ngoài rồi.” Hiểu Giai nhún vai, “Sống chết cho tôi theo, bảo là muốn được yên tĩnh mình.”


      ra ngoài mình?” Quý Đường Đường vụt đứng dậy.


      “Này, ôi, đừng lo.” Thấy sắc mặt của Quý Đường Đường ổn, Hiểu Giai vội vàng giải thích, “Tôi rất hiểu ấy, Vũ Mi tự sát đâu, cùng lắm là ầm ĩ chút thôi, biết đấy, để người khác phải cuống cuồng lên ấy mà, giống mấy nữ chính trong ngôn tình phim ảnh ấy….”


      Quý Đường Đường để ý đến nàng, ba bước gộp làm hai tới cửa, nhìn khắp nơi lượt, phố chính vắng hoe trống trải, mặt đất phủ lớp tuyết dày, thỉnh thoảng lại có trận gió thổi qua, khiến cho đống tuyết đọng bay lả tả, giống như tuyết vẫn còn chưa ngừng rơi vậy.


      Hiểu Giai cũng theo ra ngoài.


      “Vũ Mi được bao lâu rồi? Có mang di động theo ?’ Giọng của Quý Đường Đường trở nên nghiêm trọng.


      “Khoảng gần nửa tiếng…” Hiểu Giai có chút chắc chắn, cũng nhìn khắp xung quanh lượt, “Sao lại thấy ở đường nhỉ? Tôi còn tưởng ấy chỉ dạo quanh quanh thôi… Di động tôi nhớ là mang theo…”


      “Có thể là vào hẻm núi ?” Quý Đường Đường ngắt lời Hiểu Giai, trong lòng có chút căng thẳng.


      “Con bé này chẳng biết nặng , cũng… chắc nữa…” Hiểu Giai ấp a ấp úng.


      “Sinh nhật ta là ngày bao nhiêu?”
      “Gì cơ?” Hiểu Giai kịp phản ứng lại.


      “Sinh nhật, ngày sinh của Vũ Mi là ngày mấy?” Quý Đường Đường lặp lại câu hỏi lần nữa, “ phải là bạn học kiêm đồng nghiệp của ấy sao, đến mức biết chứ?”


      “Hình như là tháng tám…” Hiểu Giai cau mày, “Hai mươi hai hay là hai mươi ba nhỉ…”


      “Thế này Hiểu Giai, tôi vào hẻm núi tìm chuyến.” Quý Đường Đường trầm ngâm chút, nhanh chóng ra quyết định, “Chờ mấy người Mao Ca về, lại với bọn họ tiếng.”


      phải, Đường Đường, đến mức như vậy chứ,” Hiểu Giai ngờ tới chuyện lại đến nước này, “ xảy ra chuyện gì đâu, Vũ Mi mặc dù khó chịu trong lòng nhưng ấy cũng biết chừng mực, để mọi người phải lo lắng đâu.”


      phải tôi sợ Vũ Mi biết chừng mực, mà tôi sợ…


      Quý Đường Đường cắn môi, lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.


      “Đề phòng nhỡ nhàng mà thôi,” cho Hiểu Giai liều thuốc an thần, “Bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, đường trong hẻm núi lại khó , tôi sợ nhỡ đâu ấy ngã vập đầu.”


      “Vậy cũng đúng.” Hiểu Giai thở hắt tiếng, “Lần trước vào hẻm núi, đường bằng phẳng mà ấy còn bị sái chân, được rồi, vậy cứ . Tôi cùng được, trong quán phải có người ở lại, Đường Đường, cũng phải cẩn thận chút đấy.”


      Quý Đường Đường gật đầu cái, trước khi , do dự chút, vẫn bớt chút thời gian đến cửa tiệm đối diện, tầng tiệm tạp hóa xập xệ, vẫn còn dùng loại tủ kính kiểu cũ, những vật dụng hàng ngày bày bên trong phủ lớp bụi mỏng, chủ tiệm là người phụ nữ mặc đồ Tạng chính cống, cúi đầu xâu những viên đá hổ phách và turquoise trong tay, nghe thấy tiếng bước chân, chị ta tò mò ngẩng đầu lên nhìn Quý Đường Đường.


      Quý Đường Đường chắp hai tay thành hình chữ thập, chào hỏi chị ta trước: “Trát Tây Đức Lặc*.”


      * Tiếng Tạng, có nghĩa là cát tường như ý, thường được dùng làm câu chào và chúc phúc


      gương mặt người phụ nữ kia lên nụ cười, bỏ những thứ làm tay xuống, đáp lễ lại: “Trát Tây Đức Lặc.”


      Quý Đường Đường giơ tay ý chỉ lầu : “ lầu cũng là cửa tiệm sao?”


      Người phụ nữ kia hiểu tiếng Hán cho lắm, Quý Đường Đường phải ra hiệu mấy lượt chị ta mới hiểu ra: “ có, trống.”


      Trái tim Quý Đường Đường trùng xuống.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      14. Chương 13


      Hiểu Giai đưa mắt nhìn Quý Đường Đường đĩ xa, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó ổn, nhưng lại nghĩ ra nổi ổn ở điểm nào, đành phải tiếp tục mình canh chừng quán trọ mà ngẩn người, lát sau, lửa trong chảo dần dần bớt, Hiểu Giai nhấc bình nước ra bỏ thêm phân trâu vào trong chảo, bỏ được nửa mới chợt vỡ lẽ ra mình lo lắng ở điểm nào: Đường Đường là con , mình ấy vào hẻm núi cũng rất nguy hiểm mà!


      Hiểu Giai hoảng hốt đứng dậy, chạy ra cửa nhìn về phía hẻm núi, sắc trời hơi u, bầu trời từng mảng mây mù cuồn cuộn, tựa như đằng sau nó cất chứa sinh vật vô hình, Hiểu Giai rùng mình cái, lại quay đầu nhìn về phía lối vào của thị trấn, lâu thế rồi, pho tượng Phật vĩ đại tên Miêu Miêu gì đó kia cũng phải được rước về rồi chứ? Đến lúc ấy, Nhạc Phong mà phát ra cả Quý Đường Đường và Vũ Mi đều có ở đây, có bốc hỏa lên đây?


      Nghĩ đến dáng vẻ Nhạc Phong lúc nổi giận, Hiểu Giai bất giác có chút chột dạ, khi ngồi xuống cạnh chảo lửa sưởi ấm cũng nhấp nhổm yên, cầm xiên thịt nướng trong tay lật qua lật lại, thỉnh thoảng ghé đầu nhìn ra ngoài cửa, cũng biết đến lần thứ mấy, bên ngoài đột nhiên vọng đến tiếng người ồn ào, giọng của Mao Ca là to nhất: “Mau vào nhà , hơ lửa rồi bớt lạnh.”


      Trái tim Hiểu Giai nảy lên cái: Miêu Miêu đến rồi?


      Mặc dù vẫn lo lắng cho Vũ Mi và Đường Đường nhưng Hiểu Giai vẫn nén nổi tò mò, rất muốn xem xem duy nhất khiến Nhạc Phong nghiêm túc kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, bước nhanh ra cửa, giả bộ chào hỏi với Mao Ca: “ Mao Ca, về rồi à!”


      Lúc câu này, ánh mắt tự chủ được mà bay đến hai người cuối cùng, Nhạc Phong và Miêu Miêu.


      Miêu Miêu khoác chiếc áo gió của Nhạc Phong người, bên dưới mặc chiếc quần jean đơn bạc và giày bệt, dựa sát vào người Nhạc Phong, mái tóc dài che mất nửa gương mặt, nhìn ra bộ dạng thế nào, chỉ có thể nhận ra là bị lạnh cóng, trong lòng Hiểu Giai chợt cảm thấy sảng khoái: Đáng đời! Ai bảo thích chưng diện!


      Cho đến khi vào trong phòng ngồi xuống, Nhạc Phong kéo Miêu Miêu đến bên cạnh chảo lửa sưởi ấm, Hiểu Giai mới nhìn dáng vẻ của Miêu Miêu.


      Tần Miêu thực rất xinh đẹp, mặc dù thích ta nhưng Hiểu Giai vẫn thể thừa nhận điểm này, mỹ nữ có gương mặt nhắn hiếm thấy, cái cằm thon gọn, lộ ra vẻ tinh tế, đường cong gương mặt cũng rất mềm mại xinh xắn, màu da trắng nõn thoáng ửng hồng, mắt đen như ngọc sáng ngời.


      như vậy, luôn được đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay, coi như bảo bối mà che chở.


      ra Nhạc Phong khoái cái dạng này, nghĩ vậy, trong lòng Hiểu Giai lại thấy bất bình thay cho Vũ Mi trận, trong lúc trợn mắt, chợt liếc thấy cạnh cửa có người đứng, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Vũ Mi, cậu về từ bao giờ vậy?”


      nàng bỗng nhiên kêu toáng lên như vậy, căn phòng chợt yên lặng hẳn lại, Mao Ca quay đầu nhìn Vũ Mi đứng cạnh cửa, lại quay đầu nhìn Hiểu Giai, ngạc nhiên : “Vũ Mi vừa mới ra ngoài sao?”


      “Đâu có.” Vũ Mi giành trước Hiểu Giai, “Vừa mới vào toilet.”


      Vừa vừa nháy mắt với Hiểu Giai vừa bước vào.


      Hiểu Giai chẳng hiểu mô tê ra sao, vội vàng kéo Vũ Mi ra đến cửa, hạ giọng hỏi ta: “Vừa nãy cậu đâu vậy hả?”


      “Chẳng đâu hết.” Nụ cười của Vũ Mi có chút khổ sở, “Lén theo đám Nhạc Phong, xem tình nhân trong mộng của ta có mấy cái đầu thôi.”


      Câu này chua gấp mười lần dấm, Hiểu Giai nhất thời còn lời nào để , Vũ Mi quay đầu nhìn Miêu Miêu ngồi cạnh chảo lửa, hừ qua lỗ mũi tiếng: “Cũng chỉ thường thôi, tôi thấy còn chẳng đẹp bằng Đường Đường.”


      ta nhắc đến Quý Đường Đường thôi, vừa nhắc tới Hiểu Giai cuống cuồng lên: “Suỵt, Vũ Mi, Đường Đường tìm cậu đấy.”


      “Tìm tôi?” Vũ Mi thấy lạ, “Tìm tôi làm gì?”


      Giọng của ta to lên đột ngột, khiến cho Đầu Trọc nhìn qua bên này, Hiểu Giai vội vàng hạ thấp giọng: “Vừa nãy thấy tâm trạng cậu được tốt, lại chẳng thấy bóng dáng cậu đường, tôi và Đường Đường đều tưởng cậu vào hẻm núi. Đường Đường sợ cậu bị ngã vập đầu nên tìm cậu rồi.”


      “Cho nên Đường Đường giờ ở trong quán?” Vũ Mi giờ mới kịp phản ứng lại.


      “Đương nhiên là rồi!” Hiểu Giai thực muốn giậm chân, “ ấy lại còn vào hẻm núi nữa, có chuyện gì xảy ra chứ? Mấy hôm trước Mao Ca còn bảo trong hẻm núi đó có sói đấy.”


      Vũ Mi cũng có chút ngơ ngẩn: “Vậy… ta có mang theo di động ? Mau gọi ta về .”


      “Đâu có số của ấy.”


      “Hỏi Mao Ca ấy!”


      Hiểu Giai có chút chần chừ: “Để họ biết Đường Đường vào hẻm núi, Nhạc Phong lại điên lên làm sao? Mỗi lần chúng ta vào hẻm núi, ta đều tức giận.”


      “Ai mà quan tâm ta có tức giận hay chứ?” Vũ Mi cười lạnh, “Giờ ta gió xuân phơi phới thế kia, có tức chết cũng đáng đời. Hơn nữa, chúng ta sợ ta tức giận, nhưng Đường Đường sợ, cậu quên à, lần trước Đường Đường còn tranh cãi với ta.”


      xong quay người lớn tiếng hỏi Mao Ca: “ Mao Ca, có số di động của Đường Đường ?”


      Mao Ca mân mê mấy xiên thịt, buồn ngẩng đầu lên: “Cần di động làm gì, phải Đường Đường gác hay sao? Thâm sơn cùng cốc, muốn truyền tin cơ bản là dựa vào hò hét hết, hét lên câu là được.”


      ta rất hài hước, Miêu Miêu phì tiếng bật cười, thanh lảnh lót, Vũ Mi nghe thấy vô cùng chói tai, ta lạnh lùng liếc Miêu Miêu cái, chợt ngoan độc đáp lời Mao Ca: “ ấy ở đây, vào hẻm núi rồi.”


      Giọng lớn, căn phòng lại dần trở nên lặng ngắt.


      Sau khi kịp phản ứng lại, Đầu Trọc là người đầu tiên nổi giận: “Vào hẻm núi, sao ta lại vào hẻm núi nữa, xem xem thời tiết bây giờ thế nào à, muốn chết hay sao!”


      “Đó là vì…” Thấy sắc mặt của Nhạc Phong ổn, Hiểu Giai muốn biện bạch đôi câu cho Quý Đường Đường, vừa mới mở miệng, Vũ Mi véo mạnh vào cánh tay , Hiểu Giai bị đau, nhất thời quên mất nửa câu sau.


      “Lần này mà có chuyện gì nữa đừng mơ tôi vào đó để tìm ta!” Đầu Trọc ngoái đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đặt mông ngồi xuống ghế.


      Miêu Miêu cũng nhận ra khí có chút khác thường, dù sao ta cũng mới tới, cứ cảm thấy câu nệ khó mà chen lời vào, cẩn thận nhìn sắc mặt của mọi người chút, lại vươn tay kéo áo Nhạc Phong: “Nhạc Phong, xảy ra chuyện gì vậy?”


      ấy vào hẻm núi, các ngăn lại sao?” Nhạc Phong trả lời Miêu Miêu mà nhìn thẳng về phía Vũ Mi và Hiểu Giai.


      Hiểu Giai gì, Vũ Mi cố ra vẻ trấn định đón lấy ánh mắt của Nhạc Phong: “Đến còn chẳng ngăn được nữa là…”


      Câu này của ta chỉ hời hợt bề nổi nhưng lại tương đối khéo léo, Nhạc Phong nhớ đến chuyện ầm ĩ chẳng vui vẻ gì với Quý Đường Đường lần trước khi vào hẻm núi, chân mày dần dần nhíu lại, quả nhiên gặng hỏi gì Vũ Mi nữa, chỉ có Mao Ca để ý đến vòng vo trong lời có ý: “Chú quan tâm có ngăn hay ngăn làm gì nữa, mau gọi con bé kia về, trời tối rồi, tuyết lại lớn như vậy, hẻm núi cũng chẳng phải nơi để chơi đùa đâu. Ai có số di động của ấy? Ai có?”


      Cả đám hai mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt nhún vai.


      “Tôi có.”


      “Tôi cũng có.”


      “Hình như chẳng ai có cả, ta cũng đâu qua lại gì với mọi người.”





      “Để tôi gọi cho.”


      Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về cùng hướng, người vừa là Nhạc Phong.


      Lông Gà bỗng dưng lại hớn hở: “Được đấy thằng em, ngang qua đường mà cũng tha, ngay cả Đường Đường mà cũng….”


      Còn chưa dứt lời bị Mao Ca kéo lại, Mao Ca trừng ta cái, lại mấp máy môi báo hiệu vẫn còn Miêu Miêu ở đây.


      Miêu Miêu nhìn bình nước chảo lửa bốc lên từng đợt hơi nóng, gương mặt nhìn ra bất cứ biểu cảm nào, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt nhanh chóng liếc về phía Nhạc Phong cái.


      Lông Gà thức thời im bặt, Mao Ca vội vàng đổi chủ đề: “Vậy mau gọi điện cho Đường Đường , lòng vòng trong hẻm núi làm cái gì, Toàn Dê Yến của đây vẫn còn màn phấn khích cơ mà, Miêu Miêu, bảo này, kỹ thuật nướng thịt của Mao Ca, ở cả Ca Nại này chỉ có…”


      Mao Ca bật ngón tay cái lên.


      khí nhanh chóng cởi mở hơn, y theo phân công lúc trước, mọi người lại bắt đầu mỗi người việc, ai thái thịt thái thịt, ai xiên thịt xiên thịt, cũng biết có phải do thời tiết hay mà tín hiệu trong nhà được tốt cho lắm, Nhạc Phong vừa bấm số vừa ra khỏi căn phòng, Miêu Miêu đứng dậy, do dự chút, dường như cảm thấy con vẫn dễ làm quen với nhau hơn, bèn mỉm cười về phía Vũ Mi và Hiểu Giai, còn chưa lại gần bắt đầu chào hỏi: “Chào các , tôi là Tần Miêu.”


      Hiểu Giai vì lịch nên vẫn cười cười với ta: “Tôi tên Hiểu Giai, còn đây là bạn tốt của tôi, Vũ Mi.”


      Vũ Mi gì, cúi đầu xức muối lên xiên nướng, bên tay còn đặt lọ hạt tiêu, Miêu Miêu vội vàng bước lên trước, giúp ta rắc hạt tiêu, thao tác được mấy lần như vậy làm như lơ đãng hỏi: “Hình như ở đây còn có người nữa tên Đường Đường? Cũng là con sao?”


      Hiểu Giai còn chưa kịp đáp lời, Vũ Mi đột nhiên lại lên tiếng: “Đúng thế, ấy rất thân với Nhạc Phong.”


      Miêu Miêu ràng sửng sốt chút, lại giúp đỡ rắc thêm mấy xiên thịt nữa xong, lấy cớ xem Mao Ca nướng thịt, bỏ lọ hạt tiêu xuống xoay người bỏ , Hiểu Giai thấy ta xa, cau mày nhìn Vũ Mi: “Cậu có ý gì vậy?”


      “Ý gì là ý gì?” Vũ Mi chẳng có biểu cảm gì, giống như chuyện duy nhất đáng để tập trung lúc này chính là rắc gia vị lên xiên thịt vậy.


      “Cậu thích Miêu Miêu tôi có thể hiểu được,” giọng của Hiểu Giai rất thấp, “Nhưng mượn Đường Đường để xả cơn tức quá đáng quá, ấy với Nhạc Phong còn chưa đủ ầm ĩ hay sao, thế mà là rất thân à? Có bịa đặt cũng phải chừa lại phần cho người khác với chứ, Đường Đường người ta còn vào tận hẻm núi để tìm cậu, vậy mà cậu lại còn…”


      đến đây, Nhạc Phong sải bước vào, khoác chiếc áo gió đưa cho Miêu Miêu hồi nãy lên người, có vẻ muốn ra ngoài, Mao Ca vội vàng kéo lại: “Sao rồi, có gọi được ?”


      “Gọi được, có điểm lạ lạ.” Nhạc Phong có chút gấp gáp, “ ấy thở gấp lắm, xem tình hình này hình như là bị phản ứng cao nguyên rồi, em đón ấy, trong quán còn thuốc chống phản ứng cao nguyên ? Còn nhiều Hồng Cảnh Thiên* chứ? Chuẩn bị cho ấy , chưa biết chừng lại cần dùng đến.”


      * loại thuốc được coi như “nhân sâm của Tây Tạng”, có rất nhiều tác dụng bổ dưỡng cho cơ thể.


      “Phản ứng cao nguyên? Đường Đường đâu có bị phản ứng cao nguyên chứ,” Đầu Trọc buồn bực, “Mấy ngày trước phải ta vẫn thích ứng rất tốt đấy thôi? Giờ lại bị phản ứng cao nguyên?”


      “Ngu, chú biết cái gì!” Mao Ca vỗ đùi, “Đây mới là loại nguy hiểm nhất, mới đầu thấy triệu chứng phản ứng cao nguyên, nhưng hễ bị là rất nhanh, mau đón con bé , muộn hỏng bét!”


      Nhạc Phong gật đầu cái, định ra cửa, Miêu Miêu chợt vụt đứng dậy, cầm lấy chai rượu Thanh Khoa trống rỗng cái bàn trước mặt, đặt mạnh xuống mặt bàn.


      Tiếng động rất lớn, Nhạc Phong chưa quay đầu lại, chân chuẩn bị bước ra lại khựng lại tại chỗ.


      khí trong phòng lập tức trở nên quái dị, Mao Ca nhìn Nhạc Phong cái, lại nhìn Miêu Miêu sắc mặt xanh mét, lập tức phản ứng kịp, đúng là người nhanh trí, thời khắc mấu chốt, lôi ngay Lông Gà ra đỡ đòn: “Việc này làm gì mà phải phiền đến Nhạc Phong, chú , bình thường chú mày thân với Đường Đường nhất, còn coi con bé là em cơ mà, !”



      15. Chương 14


      Đừng thấy Lông Gà đầu bù tóc rối, trí óc lại rất nhanh nhạy, lập tức tát nước theo mưa: “Đúng đúng, chuyện của Đường Đường chính là chuyện của tôi, người ngoài xen vào làm gì.”


      xong mặt đầy vẻ hăng hái, ba bước gộp làm hai chạy ra ngoài, Đầu Trọc hừ qua lỗ mũi tiếng, may là cũng gì, Nhạc Phong khựng lại chỗ được lúc lâu mới quay người về phía Miêu Miêu, mặc kệ Miêu Miêu có đồng ý hay , khoác chiếc áo gió lên người ta trước: “Miêu Miêu, chúng ta lên gác chuyện.”


      Miêu Miêu ngồi tại chỗ mất tự nhiên lúc, cuối cùng vẫn theo Nhạc Phong lên lầu.


      Đầu Trọc ngồi gần cửa, hai cái chân trước của ghế rời khỏi mặt đất, nghiêng người ngoái đầu nhìn hai người biến mất cầu thang, bấy giờ mới mặt đầy vẻ rầu rĩ quay đầu lại nhìn Mao Ca: “Lão Mao tử, xem hai đứa này xảy ra chuyện gì vậy? Trùng phùng nơi đất khách, sao mà còn ra vẻ như Hội nghị ngoại giao bằng? Lên gác chuyện?”


      Mao Ca cầm xiên sắt trong tay: “Mặc kệ chúng nó, chuyện của người khác, linh tinh sau lưng làm gì?”


      “Sao lại là chuyện của người khác?” Đầu Trọc vui, “Nhạc Phong phải là em của chúng ta sao? Tương lai nếu thực cặp với Miêu Miêu Miêu Miêu chính là em dâu của chúng ta, em dâu làm sao, bậc làm chúng ta quan tâm được hay sao?”


      Vừa vừa cạch tiếng hạ hai cái chân ghế xuống đất, thấp giọng xuống chút: “Lao Mao tử, đừng chê em chuyện khó nghe, em dâu này, em thấy khó mà nhận được. Xinh xinh , nhưng mà hợp với Nhạc Phong.”


      Mao Ca trước còn gì, sau đó lại buông xiên sắt trong tay xuống, cả người tựa hết vào ghế: “Thế có cách nào chứ.”


      “Nghe cha của Miêu Miêu là thị trưởng gì đó hả?” Đầu Trọc hỏi tới.


      , làm gì đến mức ấy.” Mao Ca khoát khoát tay, “Làm quan chức gì đó ở thành phố thôi, gia cảnh tệ, nghe trong nhà riêng biệt thự thôi có hai căn rồi.”


      “Khốn , thế là tham quan rồi còn gì?” Hiểu Giai, “Tiền lương của quan chức bình thường mà mua được biệt thự sao?”


      “Đó phải là trọng điểm.” Mao Ca rầu rĩ trong lòng, thuận miệng , “Mấu chốt là Miêu Miêu người ta lớn lên trong giàu có, vẻ ngoài xinh đẹp chưa tính, còn học ở trường đại học danh tiếng, mấy thứ vẽ tranh đánh đàn thư pháp, cái nào cũng tinh thông. Lúc tốt nghiệp đại học xong, nhà ta định đưa ta đến Paris học nghệ thuật gì đó, nhưng vì Nhạc Phong nên ta sống chết , thế nên cha mẹ Miêu Miêu ôm bụng tức rồi, hơn nữa tình trạng này của Nhạc Phong, phiêu bạt ngừng, nếu là cha mẹ của Miêu Miêu, có dám giao con mình cho nó ?”


      “Cho nên, bây giờ là do trở ngại gia đình?” Hiểu Giai tò mò.


      Lúc này, Vũ Mi tiện mở miệng, Hiểu Giai coi như thay cho ta —- dù sao những gì hỏi, đều là những chuyện Vũ Mi muốn nghe.


      riêng gì gia đình, hình như cũng phần là ở phía Miêu Miêu nữa.” Mao Ca cau mày, “Hai năm đầu tiên lúc chuyện đương vẫn ổn, chưa bận tâm đến những thứ ổn định kia, nhưng con mà, kiểu gì cũng phải suy tính cho gia đình sau này gì đó. Tình trạng bây giờ của Nhạc Phong, năm có bảy tám tháng phiêu đãng ở miền Tây, Miêu Miêu có cảm giác an toàn, sợ chú ấy quen biết được người con khác ở bên ngoài. Dạo trước ta gạt Nhạc Phong, bảo cha ta tìm cho Nhạc Phong công việc trong cơ quan, ép Nhạc Phong phải làm, cái gì mà làm chia tay, Nhạc Phong nổi giận ngay tại chỗ, bỏ Miêu Miêu lại thẳng, lúc ấy Miêu Miêu cũng mất khống chế, rất nhiều câu tổn thương người khác… Sau đó Nhạc Phong mới tới Ca Nại tìm tôi, được mấy ngày rồi.”


      “Nếu thích như vậy làm vì Miêu Miêu cũng đâu có sao.” Vũ Mi đột nhiên chen vào câu, “Có người vì tình mà ngay cả mạng sống cũng cần, chỉ bắt ta làm vì Miêu Miêu thôi, có làm sao đâu?”


      “Vì tình mà ngay cả mạng sống cũng cần?” Mao Ca nhìn Vũ Mi như nhìn thấy quỷ, “ xem tiểu thuyết tình nhiều quá váng hết cả đầu rồi đúng , ai mà chẳng có vị trí phù hợp của riêng mình, biết Nhạc Phong hợp làm gì ? Nó có thể dùng tay mà leo lên vách núi cao… cao thế này này!” Mao Ca khoa tay múa chân.


      “Hồi trước đoàn xe của chúng tôi chạy đường, đội trước bị chặn cướp ngay ở Lương Sơn — chúng nó ném đinh sắt ra đất, xe vừa qua là nổ lốp, bọn cướp đường xông lên giật đồ, đánh người đến chết, nghe thấy tình hình như thế qua bộ đàm, đám nhát chết sau sợ chết khiếp, lập tức quay xe định đường vòng, chính Nhạc Phong dẫn người xách đao xuống liều mạng với bọn chúng, cứu được mấy người trước về. Còn cả đợt huấn luyện dã ngoại lần trước đó nữa, đụng trúng phải bọn săn trộm ở Khả Khả Tây Lý, cái đám tạp nham đó hoành hành đến mức nào chứ, đến xe của công an cũng dám đâm cho lật, đám Nhạc Phong ngang qua, coi như người chứng kiến, cũng bị đuổi theo diệt khẩu, khốn nạn, xe bị đâm lắc như cái sàng, kết quả thế nào, gắng gượng dựa vào cái xe rách nát kia mà đụng cho cả đám tạp nham đó xuống kênh….”


      Vũ Mi nghe mà sững sờ, cuộc sống như vậy thực là rất xa vời với ta, nghĩ mà khiếp sợ tìm nổi điểm mấu chốt nào mà cảm khái.


      “Tôi kể những chuyện này, phải là muốn Nhạc Phong lợi hại hay oách đến đâu, tôi chỉ muốn là, Nhạc Phong đường, thực được coi là nhân vật.” Mao Ca nhìn Vũ Mi, “Trái lại, để cho chú ấy ngồi văn phòng? Chú ấy tính là cái gì? Chú ấy biết những thứ mà các dùng sao? Bảo chú ấy gõ văn bản? Viết báo cáo? Viết tổng kết? Cúi đầu khom lưng với lãnh đạo? Khốn , đó còn là Nhạc Phong nữa hay sao?”


      “Tôi hiểu rồi.” Hiểu Giai chợt mở miệng, “Tôi hiểu ý của rồi Mao Ca, ở bên cạnh Miêu Miêu, ta còn là Nhạc Phong, ta có thể tiếp tục nhớ nhung Miêu Miêu trong thế giới của chính mình. Nhưng nếu ta thay đổi như vậy vì Miêu Miêu ta còn là Nhạc Phong nữa, ta chỉ là… Miêu Miêu… Miêu Miêu…”


      nàng muốn tìm ra từ ngữ chuẩn xác để hình dung mà nhất thời nghĩ ra được.


      “Chính là ý đó đó!” Đầu Trọc vỗ đùi, “Dù ra có chút chua. Nhưng làm em dâu của tôi là phải có giác ngộ bậc này! Hiểu Giai, nhìn ra, lại rất hiểu Nhạc Phong đấy. Nào, chúng ta cạn chén!”


      Đầu Trọc đến là cao hứng, chạy thẳng ra quầy tìm chai rượu Thanh Khoa và dụng cụ mở chai, vẻ mặt của Vũ Mi rất phức tạp, nhìn Hiểu Giai cái, im lặng.


      ————————————————————


      Lông Gà chui đầu vào hẻm núi, vừa chạy chầm chậm vừa mắng Mao Ca gần chết, mắng xong lại quay qua mắng Nhạc Phong trêu hoa ghẹo nguyệt, lại mắng Đầu Trọc trượng nghĩa cùng mình, tiếp lại mắng thêm cả Quý Đường Đường chịu ngồi yên, cuối cùng quy kết hết lên người Miêu Miêu: bà mợ này sao mà hẹp hòi quá thể, để Nhạc Phong ra ngoài tìm Đường Đường có làm sao?


      mắng vui vẻ, thoáng thấy xa xa có người tới, cái áo gió màu hồng nhạt xen kẽ màu tím rất chói mắt, nhớ ra hình như là kiểu ăn mặc của Quý Đường Đường, vội vàng im bặt, lại gần nhìn quả nhiên chính xác, cổ áo kéo cao, gần như che khuất nửa gương mặt, mũ lại kéo sụp từ xuống, lại che mất gần nửa gương mặt còn lại, chỉ lộ ra cặp mắt với cái mũi, trong hẻm núi gió lớn, ăn mặc như vậy cũng kỳ quái, thực tế, trong lòng Lông Gà còn có chút vui sướng khi thấy người ta gặp họa: ai bảo chạy vào trong này, chạy nữa , xem có chết cóng !


      Lông Gà và Quý Đường Đường quen thân lắm, cũng thể xụ mặt gắt gỏng với như Đầu Trọc hay Nhạc Phong được, chỉ cùng ra ngoài, đoạn mới nhớ đến vụ phản ứng cao nguyên, lắng nghe lúc thấy nhịp thở của coi như ổn định, thấy lạ trong lòng: “ bị phản ứng cao nguyên?”


      “Nghỉ ngơi chút là ổn thôi.”


      “Vừa nãy Nhạc Phong gọi điện cho , còn thở gấp lắm, lão Mao tử sợ hết cả hồn, còn tưởng bị phản ứng cao nguyên.” Lông Gà tìm chuyện để , “ biết chứ, cái kiểu mới đầu thấy có phản ứng cao nguyên, mà hễ bị cái là thần tiên cũng khó cứu ấy. Mấy năm trước có đến đất Tạng, ở Lhasa độ cao hơn mực nước biển 3700 mét vẫn còn khỏe mạnh, cứ cho là ta thích ứng tốt. Kết quả hôm đến hồ Namtso liền xảy ra chuyện, hồ Namtso chắc biết chứ, độ cao so với mực nước biển có 1000 mét, đó dừng chân ở hồ Namtso, sáng ngày hôm sau gọi kiểu gì cũng tỉnh, mất công tài xế người Tạng phải chạy xe cấp tốc đưa ta đến tận bệnh viện huyện Hùng để tiếp oxy….”


      ta mãi mãi, bước chân cũng chậm dần, Quý Đường Đường lại vượt lên trước, cúi đầu im lặng, lúc lâu mới ừ tiếng.


      Phản ứng của khiến cho Lông Gà cảm thấy rất nhạt nhẽo, vậy nên khí nhất thời trở nên tẻ ngắt, Lông Gà cũng lười phải tìm chuyện để với , lồng hai ống tay áo vào nhau để sưởi ấm, huýt sáo giai điệu nào đó chẳng ai biết mà nhìn đống ngó tây, vô tình thấy sau lưng áo gió của Quý Đường Đường có dính tảng lớn bùn tuyết và cỏ.


      “Đường Đường, áo bẩn rồi kìa.” Lông Gà dẩu dẩu môi nhắc nhở .


      Quý Đường Đường cúi đầu nhìn chút: “Chắc là vừa nãy bị cọ vào vách đá, về lấy khăn ướt lau chút là được.”


      Sau đó lại tiếp tục tẻ ngắt về quán trọ, Đầu Trọc trước đó được Mao Ca dặn dò, được nổi giận với , nhưng giờ cũng chẳng có tâm trạng mà hỏi han ân cần, Hiểu Giai và Vũ Mi lại rất thân thiện, có điều Quý Đường Đường lại rất mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, Mao Ca vừa nghe vậy kéo Vũ Mi và Hiểu Giai ra: “Đường Đường vừa mới bị phản ứng cao nguyên, phải nghỉ ngơi nhiều, đừng bắt ấy chuyện nữa.”


      Quý Đường Đường cảm kích nhìn Mao Ca cái.


      Mới vừa được nửa cầu thang, tiếng bước chân vọng xuống từ lầu, Nhạc Phong và Miêu Miêu cùng nhau xuống. Quý Đường Đường hề ngẩng đầu lên, cố gắng nghiêng người qua bên, để cho Nhạc Phong và Miêu Miêu qua trước, Miêu Miêu đoán được chắc hẳn chính là Quý Đường Đường, muốn chào hỏi trước, nhưng thấy dáng vẻ rũ mắt hờ hững của , lời đến cửa miệng lại bị nuốt xuống.


      Lúc lướt qua nhau, Nhạc Phong chợt sửng sốt chút, quay đầu lại nhìn lên, Quý Đường Đường sắp lên đến lầu . Nhạc Phong theo bản năng gọi : “Đường Đường!”


      “Chuyện gì?” Quý Đường Đường dừng lại, từ từ quay người, mái tóc dài rủ xuống hai bên gò má, thể nhìn được gương mặt.


      Nhạc Phong trả lời ngay, Miêu Miêu tò mò nhìn Quý Đường Đường rồi lại nhìn , mà dưới cầu thang, đám Mao Ca ngước mắt lên nhìn, hình ảnh dừng lại giờ phút này có vẻ mơ hồ, lại vô cùng tức cười.


      Nhạc Phong nhìn về phía Quý Đường Đường: “Trong nhà lạnh thế sao? Vào nhà, đến mũ cũng bỏ ra?”
      vừa vậy, mọi người đều nhận ra thấy lạ ở đâu.


      Lúc Quý Đường Đường bước vào nhà, tất cả mọi người ít nhiều đều cảm thấy có chút khác thường, nhưng khác thường này ràng nên cũng mặc kệ bỏ qua. Có điều khi bị Nhạc Phong vạch , tò mò trong lòng mỗi người cũng bắt đầu lớn dần lên.


      Quý Đường Đường phải người sợ lạnh, tại sao hôm nay lại quây kín như vậy? Cổ áo, mũ trùm, ngay cả những lọn tóc hai bên cũng giống như cố ý thả xuống, thậm chí đến khi vào trong nhà có chảo lửa ấm áp rồi mà cũng có ý định bỏ mũ ra.


      Trong lúc nhất thời, căn phòng chợt rơi vào yên lặng, phân trâu trong chảo lửa kêu tách lên tiếng, biết có phải do đốt trúng cặn trong phân trâu , Quý Đường Đường và Lông Gà mới từ bên ngoài về, chiếc áo ngoài còn vương khí lạnh bắt đầu từ từ ấm dần, rịn ra bọt nước lấm tấm.


      Quý Đường Đường bình tĩnh lên tiếng: “Đúng vậy, tôi rất lạnh.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      16. Chương 15


      Nhạc Phong gì nữa, Quý Đường Đường quay mặt lại, từ từ bước lên lầu, bóng lưng nhanh chóng biến mất ở cuối cầu thang.


      So với lúc nãy, tâm trạng của Miêu Miêu dường như khá hơn nhiều, vui vẻ quay qua Mao Ca: “ Mao Ca, Nhạc Phong bảo thịt nướng của ngon cực kỳ!”


      Câu này đương nhiên khiến cho Mao Ca rất là lâng lâng: “Đương nhiên rồi, Miêu Miêu, xuống nếm thử tài nấu nướng của Mao Ca .”


      Lầu dưới lại bắt đầu ồn ào, quay lại của Quý Đường Đường tựa như đoạn nhạc đệm khiến người ta chú ý, Vũ Mi dù mất hứng trong lòng cũng muốn biểu ra, nhất thời, cả đám lại cười cười vô cùng hài hòa, Đầu Trọc thấy Miêu Miêu mặt mày tươi tắn, cuối cùng cũng nén được tò mò trong lòng: “Miêu Miêu, có chuyện gì vui à?”


      Miêu Miêu liếc nhìn Nhạc Phong, khóe môi vẽ ra nụ cười rạng rỡ: “Nhạc Phong đồng ý về cùng em rồi.”


      Biểu cảm của Đầu Trọc lập tức cứng đờ, đến khi mở miệng lại, giọng kỳ quái cách khó hiểu: “Về với em? Về làm gì.”


      “Về làm ấy.” Miêu Miêu thân thiết choàng lấy cánh tay Nhạc Phong, “Yên tâm , thông minh như vậy, chuyện ở cơ quan, cho dù chưa quen cũng có thể nhanh chóng nắm thôi.”


      Nhạc Phong cười cười, nhìn ra vui hay là buồn.


      Đầu Trọc sửng sốt hồi lâu mới à tiếng, rất bình thản buông câu: ”Cuối cùng hùng vẫn khó qua ải mỹ nhân…”


      Đề tài này nhanh chóng được bỏ qua, nhưng rất hiển nhiên, trừ Miêu Miêu ra, nhiệt tình của mọi người đều dần dần chững lại, Mao Ca chỉ cúi đầu nướng thịt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong, rồi lại nhìn Miêu Miêu cái, ánh mắt giống như thở dài; Lông Gà ôm chai rượu Thanh Khoa ngửa cổ nhìn xà nhà, lúc lâu vẫn ngồi thẳng lại; Đầu Trọc sau khi xong câu kia gương mặt vẫn giữ cái vẻ mặn nhạt đau ngứa, về phần Vũ Mi, ta chậm rãi cắn thịt xiên nướng, có xiên mà ăn cực kỳ lâu.


      Ngồi giữa bầu khí như vậy, Hiểu Giai chỉ cảm thấy cả người được thoải mái, cuối cùng cũng chịu nổi, thuận tay cầm lên mấy xiên thịt nướng: “Mọi người cứ chuyện , tôi mang chút đồ ăn lên cho Đường Đường.”


      ————————————————————


      Quý Đường Đường khóa trái cửa, đẩy ra, Hiểu Giai vươn tay gõ cửa: “Đường Đường, có ăn thịt nướng ?”


      có câu trả lời, Hiểu Giai thấy lạ trong lòng, lại giơ tay lên gõ cửa, gõ mãi lại gõ vào khoảng , cánh cửa lẳng lặng được mở ra.


      Quý Đường Đường đứng ngay gần cửa, chiếc mũ áo gió còn trùm đầu, trong phòng rất tối, lại bị cái mũ che khuất, Hiểu Giai ngay cả mặt của cũng nhìn , đưa mắt nhìn chỉ thấy bóng đen phủ mặt, trong lòng bất giác thấy rờn rợn, đờ người lúc mới đưa mấy xiên thịt nướng qua: “Ăn chút thịt nướng .”


      Quý Đường Đường vươn tay đón lấy, Hiểu Giai chỉ cảm thấy toàn thân đầy vẻ quái dị, trong lúc nhất thời lại thấy ngồi ở dưới lầu còn thoải mái hơn, định quay người , Quý Đường Đường lại gọi lại: “Hiểu Giai, giúp tôi việc được ?”


      “Sao?” Lòng hiếu kỳ chiến thắng cảm giác quái dị, Hiểu Giai vội vàng quay đầu lại, “Việc gì thế?”


      Quý Đường Đường chuyển mấy xiên thịt qua tay trái, dùng tay phải kéo chiếc mũ trùm đầu xuống.


      Hiểu Giai lập tức hiểu ra vì sao lại phải đội mũ.


      mặt bị xước mấy chỗ, khóe mắt tím bầm mảng, khóe miệng cũng rách, bên mép còn dính tơ máu.


      “Ai đánh thế?!” Hiểu Giai lập tức kích động.


      “Suỵt, giọng chút.” Quý Đường Đường lại rất bình tĩnh.


      “Là tên khốn nào làm?” Hiểu Giai càng càng tức, “Có phải là dân bản xứ ? Sao lại bắt nạt du khách chúng ta như vậy chứ? Đường Đường, sao với Mao Ca? Phải báo cảnh sát chứ, lại tưởng là chúng ta dễ bắt nạt!”


      Quý Đường Đường cười cười: “ phải bị người khác đánh, là tự tôi ngã, tôi vào hẻm núi tìm Vũ Mi, định trèo lên tắt qua sườn núi, kết quả lại hụt chân ngã xuống, chật vật lắm hả?”


      “Ngã à…” Hiểu Giai bấy giờ mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá khích, có chút lúng túng, “Tôi còn tưởng bị người ta đánh chứ, nhưng sao với Mao Ca?”


      “Đám Mao Ca thích chúng ta tự ý vào hẻm núi, nếu mà nhìn thấy tôi bị thế này, khỏi phải .” Quý Đường Đường bất đắc dĩ, “Tôi ngại với họ lắm, thêm việc bằng bớt việc, đúng ?”


      “Cũng phải.” Hiểu Giai suy nghĩ chút, gật đầu phụ họa, “ biết cái ông Đầu Trọc kia đâu, lúc chưa về ta cứ nhặng hết cả lên xa xả ấy, giờ mà thấy ngã, nhất định là hả hê lắm. À, muốn tôi giúp việc gì?”


      “Có thuốc đỏ hay cồn ? Tôi muốn xử lý miệng vết thương chút.”


      Hiểu Giai khó xử: “Ai lại mang theo người mấy thứ đó chứ… đám Mao Ca chắc có, nhưng mà hỏi bọn họ chẳng phải lộ tẩy hay sao… Được rồi, để tôi ra ngoài tìm xem có cửa hàng nào bán .”


      “Cám ơn nhé Hiểu Giai.” Quý Đường Đường có chút băn khoăn, “ tìm loanh quanh gần đây là được rồi, thôi, đừng xa quá.”


      “Tôi làm việc cứ yên tâm .” Hiểu Giai nháy mắt với Quý Đường Đường.


      ————————————————————


      Đầu Trọc lấy cớ muốn Nhạc Phong bê rượu giúp, túm ra quầy, thừa dịp Miêu Miêu chú ý, cốc cái mạnh lên đầu Nhạc Phong, giọng đè thấp: “Cậu diễn trò gì thế, về làm à?”


      Nhạc Phong giận tái mặt: “Có thể nhắc đến chuyện này được ? thấy mất vui sao?”


      “Tôi làm cậu mất vui à?” Đầu Trọc dữ dằn , “Là cái tình nhân trong mộng kia của cậu được ? Cậu làm? Cậu là cọng hành nào thế? Cha Miêu Miêu mà sắp xếp chắc cũng toàn cơ quan Nhà Nước đúng , nghe bây giờ muốn vào làm phải thi công chức mới được, đám sinh viên xuất sắc kia còn chẳng thi vào được, cậu mà vào, cạnh tranh nổi với người ta sao?”


      Nhạc Phong cả giận: “Sao cứ eo éo như đàn bà thế, bị sứt miệng à?!”


      Thanh nhất thời to lên, đám người vây xung quanh chảo lửa kìm được mà quay đầu nhìn về phía này, Miêu Miêu có chút thấp thỏm đứng dậy: “Nhạc Phong, sao vậy?”


      có gì, hơi mệt thôi.” Nhạc Phong nén cơn tức xuống, đẩy Đầu Trọc ra qua, “Miêu Miêu, em đường đói bụng, ăn nhiều chút. lên ngủ lát rồi xuống.”


      xong đợi Miêu Miêu trả lời xoay người ra khỏi phòng khách, Miêu Miêu vô cùng lúng túng đứng tại chỗ, lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống, ngẩn ra lúc rồi giọng hỏi Mao Ca bên cạnh: “ Mao Ca, có phải Nhạc Phong vui ?”


      “Nó vui? nhổ vào!” Mao Ca chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Thằng thối tha này nó thế đấy, em còn tính tình của nó hay sao? Nó bị tiền mãn kinh trước thời hạn, cần để ý đến nó.”


      ————————————————————


      Trong lòng Nhạc Phong phiền muộn nổi thành lời.


      Những lời Đầu Trọc , tựa như cái bạt tai, tát mạnh vào mặt .


      Buông tha cho cuộc sống tại, tìm công việc yên ổn vẫn luôn là cái nút chết giữa và Miêu Miêu, hễ nhắc đến là căng thẳng, đẩy quan hệ của cả hai đến bờ tan vỡ, trong lòng Nhạc Phong vẫn hạ quyết tâm cắn chết cũng buông, lần này sao lại thỏa hiệp với ?


      Có lẽ là vì, trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy Miêu Miêu ở Ca Nại, mềm lòng rồi.


      Miêu Miêu đương nhiên giống , Miêu Miêu là đóa hoa có giấu trong nhà kính cũng yên tâm, là công chúa để nâng niu trong lòng bàn tay, khi ở bên nhau, để dạo phố mình ở bên ngoài cũng an lòng, bởi vì ngồi nhầm xe, ngồi quá xe, ngồi ngược xe, lần nào cũng tội nghiệp được bạn bè đón về nhà, được bảo vệ quá tốt, chưa bao giờ xa nhà mình, và cũng chẳng dám —- bị vô số tin tức xã hội và tình tiết vụ án báo chí hù dọa, trong tiềm thức luôn cảm thấy thế giới bên ngoài luôn đầy rẫy tội phạm.


      Nhưng chuyến này, để cứu vãn rạn nứt trong mối quan hệ giữa hai người lần cuối, Miêu Miêu lại dũng cảm như vậy, gạt cha mẹ, thân mình đến Ca Nại.


      ấy bước bước dài như vậy, có muốn hy sinh lớn hơn nữa cũng đáng.


      Cho nên cho ra quyết định được kiên quyết lắm như thế, ai ngờ quyết định này vừa mới tuyên bố bị Đầu Trọc hắt cho chậu nước lạnh như vậy.


      Ngay trước mặt Miêu Miêu, thể bốc hỏa với người khác được, mọi phiền não chỉ có thể nuốt xuống bụng —- nhưng gãy răng còn nuốt luôn cả máu, hình như phải là cá tính của Nhạc Phong .


      Nhạc Phong vừa bước lên cầu thang vừa móc điếu thuốc ra, cầm bật lửa lên lại thấy có hứng hút thuốc, tiện tay vứt điếu thuốc kia xuống đất dẫm nát, ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp lại ngang qua cửa phòng Quý Đường Đường.


      Nhớ đến hành vi kỳ quái của lúc ấy, Nhạc Phong do dự chút, vẫn dừng lại, giơ tay gõ cửa cái, còn chưa kịp mở miệng, bên trong vọng tới giọng của Quý Đường Đường: ”Sao nhanh vậy?”


      Vừa dứt lời, cửa cạch tiếng mở ra, trong khoảnh khắc khi ánh mắt của Quý Đường Đường chạm đến Nhạc Phong, vẻ tươi cười biến mất tăm mất tích, chuyển thành cứng ngắc và khiếp sợ.


      Tiếp đó, chuyện đầu tiên làm, chính là nhanh chóng kéo cổ áo lên cao nhất.


      Nếu làm vậy, Nhạc Phong có lẽ còn chú ý đến những nơi khác ngoài gương mặt, dù sao vết thương mặt cũng quá ràng, người bình thường nhất định khó mà dời mắt.


      Nhưng lại kéo như vậy, dường như cố ý nhắc nhở người ta rằng, bên dưới cổ áo, còn có bí mật gì đó.


      Quả nhiên, Nhạc Phong lập tức hoài nghi, thậm chí còn hỏi đến vết thương mặt : “ kéo cổ áo lên làm gì?”
      “Hơi… hơi lạnh.” Quý Đường Đường có chút hoảng hốt.


      “Mặt là bị làm sao?”


      “Ngã.” Quý Đường Đường phục hồi lại tinh thần.


      Nhạc Phong ừ tiếng, thêm gì nữa, Quý Đường Đường trộm nhìn dò xét sắc mặt ta, thấy ta dường như để ý cho lắm bèn thở phào nhõm trong lòng: “Có việc gì ? Nếu có…”


      Mới được nửa, Nhạc Phong chợt ngẩng đầu lên, ra tay rất nhanh, tay khống chế bả vai , còn tay kia trực tiếp kéo cổ áo xuống.


      Lúc Quý Đường Đường kịp phản ứng lại còn kịp, chỉ nghe thấy xẹt tiếng, khóa kéo bị kéo ra, phần cổ lạnh toát, vẻ khiếp sợ gương mặt Nhạc Phong được thu hết vào đáy mắt sót chút gì.


      hốt hoảng khi giấu kín được bí mật mãnh liệt bằng cơn tức giận của vào giờ phút này, Quý Đường Đường chút khách khí, vung khuỷu tay về phía cằm Nhạc Phong.


      Động tác này của vừa nhanh vừa hiểm, khoảng cách giữa Nhạc Phong với lại gần, muốn khống chế rất khó, đành phải chật vật tránh ra, Quý Đường Đường nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc của , tiện tay cầm lấy cái ghế bên cạnh, hung hăng nện về phía Nhạc Phong.


      tiếng cạch to vang lên, nện trúng, động tĩnh khiến cho đám bụi trần nhà rơi xuống lả tả, dưới lầu vọng đến tiếng kêu la ầm ĩ: “Sao thế sao thế, động đất đấy à?”


      Lầu dưới nhốn nháo ngất trời, hai người ở lầu lại vô cùng yên tĩnh, chỉ bốn mắt nhìn nhau, tức giận trong mắt đơn giản có thể thiêu cháy đối phương.


      Vẫn là Nhạc Phong mở miệng trước.


      “Cổ bị siết thành như vậy, cũng là do ngã à?”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      17. Chương 16


      “Liên quan gì đến , quản nhiều quá rồi đấy!” Lần này cơn tức của Quý Đường Đường hề , “Tôi đánh nhau với người ta hay bị ngã cũng phải báo cáo với chắc?”


      Nhạc Phong nhất thời cứng họng, cẩn thận suy nghĩ chút, ta cũng có lý: ta là du khách, chẳng có quyền gì để hỏi đến việc riêng của ta cả.


      Có điều cái kiểu khí thế ép người này của ta, thực khiến người ta chán ghét, hơn nữa vừa nãy ngay cả ghế cũng xách ra đập, Nhạc Phong thực muốn tức cũng khó: “ có thể chuyện tử tế được hả? chưa được hai câu động tay động chân, có giáo dục đấy?!”


      có giáo dục lắm!” Quý Đường Đường giận quá hóa cười, “Có giáo dục còn kéo áo tôi? Dê xồm!”


      Nhạc Phong ngờ tới lại bị chụp cho cái mũ lớn như vậy, nhất thời quên mất phản bác, trong lúc giằng co, sau lưng chợt vọng đến giọng của Mao Ca: “Chú… chú kéo áo con bé? Dê… dê xồm?”


      Hai người chỉ lo gây gổ, hoàn toàn chú ý đến khi nãy tiếng vang lúc cái ghế nện xuống quá lớn, khiến cho cả đám người ở lầu dưới đều chạy hết lên.


      Thừa dịp Mao Ca còn chưa chú ý đến mình, Quý Đường Đường nhanh chóng đóng cửa lại, trong sát na khi cánh cửa khép lại, tầm mắt vừa vặn đối diện với Nhạc Phong, nét mặt kia của Nhạc Phong, chắc đến suy nghĩ ăn tươi nuốt sống cũng có, trong lòng Quý Đường Đường lại thấy khoan khoái lạ kỳ, cố ý ném cho ta nụ cười như khiêu khích.


      đóng cửa thôi, đóng rồi lại càng khiến Mao Ca hoài nghi, lòng dạ cho rằng là con nên xấu hổ, bị Nhạc Phong bắt nạt, lông tơ khắp người bỗng chốc dựng đứng, vung bàn tay đập lên đầu Nhạc Phong: “Thằng thối tha này, chú mày làm gì hả?”


      “Em làm gì được chứ?!” Hôm nay Nhạc Phong chuyện gì cũng hỏng, cơn tức ngùn ngụt, nhìn chằm chằm đám người chân tướng đằng sau Mao Ca, “ ta cũng tin? Mọi người đều ở ngay dưới lầu, em có muốn phạm tội cũng chọn trường hợp này!”


      Mao Ca hoài nghi trừng mắt nhìn cái, đẩy ra bước lên gõ cửa phòng Đường Đường: “Đường Đường, có gì cứ với Mao Ca , chỉnh chết thằng thối tha này cho.”


      Giọng của Quý Đường Đường vọng qua cánh cửa: “ sao đâu Mao Ca, bọn em đùa thôi. Em hơi khó chịu, ngủ trước đây.”


      Nhạc Phong thiếu chút nữa bị làm cho tức đến hồ đồ, quay về phía cửa gầm lên: “Giờ lại đóng vai người tốt rồi hả?!”


      Mao Ca nhức hết cả đầu: “Đừng ầm ĩ nữa được ? Kể từ khi Đường Đường đến Ca Nại, hai đứa có lúc nào yên ổn hả? Hai cậu có thù oán à?”


      Nhạc Phong xụ mặt lên tiếng, đám Vũ Mi Lông Gà đứng đằng sau thấy vậy cũng thức thời lên tiếng, trong mảnh yên lặng, Đầu Trọc bỗng nhiên lại cười hề hề hai tiếng: “ phải oan gia đụng đầu, ầm ĩ rất tốt, càng ầm ĩ càng hòa hợp.”


      Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Miêu Miêu lập tức ổn, Lông Gà vội vàng kéo Đầu Trọc xuống dưới lầu, đứng ra xa chút rồi mới oán giận tràng: “Ông có mắt đấy, sao vào lúc này lại thế, Nhạc Phong với Đường Đường mà là oan gia cái nỗi gì, chẳng phải là ông rắp tâm khiến Miêu Miêu khó chịu trong lòng hay sao?”


      “Tôi cố ý đấy.” Đầu Trọc gân cổ , “Nhạc Phong đúng là mỡ lợn đầy tim rồi, chúng ta ai cũng nhìn ra cậu ta hợp với Miêu Miêu, cậu ta lại còn cố mà bấu víu, giờ còn định về Thượng Hải làm cái khỉ gì đó, tốt nhất là chia tay với Miêu Miêu, hai bên đều được yên ổn.”


      đến đây, Hiểu Giai mang theo thân khí lạnh bước vào, chú ý, vừa ngẩng đầu thấy hai người bọn họ, sợ đến mức giật mình: “… các sao lại đứng đây? Mọi người đâu?”


      lầu!” Lông Gà giơ ngón tay ra chỉ chỉ lên gác, “Ầm ĩ hết cả lên, Nhạc Phong với cái Quý đại tiểu thư kia lại cãi nhau rồi.”


      Hiểu Giai thầm kêu hỏng bét, vội vàng nhấc chân chạy lên lầu, được nửa gặp đám Mao Ca xuống, sắc mặt người nào cũng khó coi, Hiểu Giai tránh qua bên để họ trước, thấy họ xuống hết rồi mới vội vàng lên lầu gõ cửa phòng Quý Đường Đường.


      Cửa vừa mở ra, Hiểu Giai vội vàng lách mình vào trong: “Cãi nhau à? Bị bọn họ phát rồi?”


      sao đâu,” Quý Đường Đường cười cười, “Lúc nào chẳng hợp với Nhạc Phong, có mua được vậy?”


      “Mua được.” Hiểu Giai vội vàng móc từ trong túi quần ra lọ cồn có nắp bịt bằng cao su và cả túi bông y tế, Quý Đường Đường cảm ơn, ngồi xuống giường mở nắp cao su ra, cầm bông y tế chấm chấm chút cồn, nhìn gương chậm rãi xoa lên vết thương, thỉnh thoảng lại nhíu mày, đau đến mức hít hà.


      Hiểu Giai đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cũng thấy đau thay : “Bôi có chút như thế có ổn ? Có cần bôi thuốc gì đó ? Đừng để mặt mày sứt sẹo đấy.”


      “Đâu có dễ sứt sẹo đến thế.” Quý Đường Đường để ý lắm.


      Hiểu Giai nhìn lúc, tự tìm chuyện để : “Đúng rồi, nhìn thấy Miêu Miêu kia chưa?”


      “Bạn Nhạc Phong đúng , thấy rồi, rất xinh.”


      “Nhạc Phong định về cùng ta.” Hiểu Giai có chút cảm thán, “Người như Nhạc Phong mà lại định quay về làm, sống cuộc sống xem báo uống trà, có tưởng tượng được ?”


      ta sao có thể?” Quý Đường Đường đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, “ ta hợp.”


      “Nhưng chính miệng ta quay về cùng Miêu Miêu.”


      vậy thôi, chẳng phải vẫn chưa động đậy gì hay sao.” Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn nàng cái, “Tám chín phần mười là .”


      ————————————————————


      Bữa Toàn Dê Yến mà Mao Ca tỉ mỉ chuẩn bị bỗng dưng lại gặp phải biến cố, còn dư lại đống thịt nướng mà ai hỏi han đến, trong lòng Mao Ca rầu rĩ thôi, sau khi mời chào vòng mà vẫn kéo được ai đến tiêu thụ, đành phải tự mình chiến đấu với bàn ú ụ, ngồi bên góc bàn ăn nhồm nhoàm, Đầu Trọc ngồi bên cạnh nhìn mà đau cả miệng: “Lão Mao tử, kiềm chế chút , béo như thế này rồi mà còn ăn nữa!”


      Mao Ca trừng mắt: “Ăn mà cũng phiền đến chú mày hả, toàn lo chuyện bao đồng xen vào việc của người khác!”


      Hiểu Giai vẫn còn ở gác chưa xuống, Vũ Mi và Miêu Miêu chụm vào chỗ cầm chỉ bảy màu tết chuỗi hạt xương bò, lần này Miêu Miêu đến Ca Nại, luôn cảm thấy mọi chuyện mơ hồ, bình thường quen nắm chắc tất cả, giờ lại nắm bắt được, trong lòng lạc lõng nên lời, cộng thêm việc còn tức giận vì chuyện vừa mới xảy ra nên muốn để ý đến Nhạc Phong, nhìn khắp vòng cũng chỉ thấy Vũ Mi dễ gần nhất.


      Nhạc Phong bây giờ chẳng rảnh rỗi mà quan tâm đến chút tâm tư bé ấy của Miêu Miêu, kéo Lông Gà qua bên, ép ta nhớ lại tình hình lúc đón Quý Đường Đường.


      “Bên cạnh ta có ai ? có thấy ai khác ? Lúc gặp ta, có gì ổn ?”


      Lông Gà phiền đến mức vò đầu bứt tai, thiếu chút nữa vò quả đầu rối bời thành cái ổ gà: “ có gì ổn hết, ta quây như đặc vụ ấy, cũng có ai khác hết, chỉ có mình ta thôi.”


      Nhạc Phong nhíu mày gì, Lông Gà tò mò hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?”


      Nhạc Phong cân nhắc chút rồi : “Con nhóc này có võ.”


      “Có võ? Jacky Chan?” biết Lông Gà nghe được tên tiếng của Thành Long ở đâu, phát đến là quái dị: “Lợi hại thế cơ à?”


      lợi hại đến thế,” Nhạc Phong nhớ lại tình hình khi động tay với , “Nền tảng tệ. Dạng như , ta có thể quật ngã được hai người.”


      Lông Gà tặc lưỡi xuýt xoa: “Bảo sao, có biết bơi mới dám ra biển*, người ta năm lần bảy lượt vào hẻm núi, ra là có võ trong người.”


      * Nguyên văn là câu thành ngữ “ hữu kim cương toản, bất lãm từ khí hoạt” – kim cương toản là mũi khoan kim cương mà người thợ làm gốm thường dùng để đục gốm, đồ sứ có độ cứng rất cao, có mũi khoan kim cương thể khoan được, vì vậy câu này có thể hiểu là “ có khoan kim cương, đừng mong làm nghề gốm”, cả câu có nghĩa là có bản lĩnh đừng nên làm những việc phù hợp với sức mình.


      Nhạc Phong cười lạnh: “Vậy mà đấu với người khác cũng có khá hơn được chút nào đâu.”


      Lông Gà há miệng, lập tức hiểu ra: “ ta đánh nhau với người ta à? Có phải bị thương rồi đúng ? Chẳng trách lại quây kín như vậy. còn tự hỏi, sao áo lại dính toàn bùn với cỏ…”


      mãi mãi ta lại thấy rầu rĩ: “Nhưng mà nhóc này trông đâu có giống người xấu tính biết đạo lý, sao lại chọc đến người ta chứ? Đến nỗi người ta phải động thủ với ta? Chẳng lẽ là phạm phải cấm kỵ của dân Tạng?”


      Nhạc Phong chợt nhớ đến vết dây cổ .


      Nhìn qua, đó giống như do phạm vào cấm kỵ mà động thủ với người ta, đối phương là muốn… muốn lấy mạng ta!


      Nhạc Phong đứng phắt dậy, đẩy Lông Gà ra bước bình bịch lên gác, Lông Gà cuống quít đứng dưới kêu lên: “Này, này, cậu đâu đấy?”


      Tiếng kêu kinh động đến đám người bên cạnh, Miêu Miêu ngẩng đầu lên, siết chặt hạt xương bò trong tay, đôi môi mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn gì.


      Chỉ có Đầu Trọc là cười hề hề: “Kiểu này là lại tìm Đường Đường rồi, đúng là càng ầm ĩ lại càng hòa hợp… ui da!”


      được nửa ôm đầu nhảy dựng lên, cúi đầu nhìn, hung khí vừa đập trúng mình là xiên thịt nướng, Đầu Trọc nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt hung dữ của Mao Ca: “Chú mày câu nào chết à!”


      ————————————————————


      Hiểu Giai chuyện với Quý Đường Đường, cửa lại vọng đến tiếng gõ cửa cộc cộc, mở cửa ra mới thấy, người đến lại là Nhạc Phong.


      Sắc mặt của Nhạc Phong được tốt: “Hiểu Giai, ra ngoài lát, tôi có chuyện muốn với Đường Đường.”


      Hiểu Giai sửng sốt chút, quay đầu lại nhìn Quý Đường Đường cái, lại nhìn Nhạc Phong cái, vừa khó xử vừa do dự, đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích: “Nhạc Phong, hai người đừng cãi nhau nữa mà.”


      cãi nhau.” Nhạc Phong nhìn chằm chằm Quý Đường Đường, “Lúc nãy có chút hiểu nhầm, cho nên giờ phải cho ràng.”


      Tư thế này của , nhìn kiểu gì cũng giống như tính sổ, Hiểu Giai vẫn dám , Quý Đường Đường lại ngẩng đầu cười cười: “Hiểu Giai, tránh lát , sao đâu.”


      Hiểu Giai đương nhiên đứng về phía Quý Đường Đường: “Vậy tôi chờ ngoài hành lang nhé, Đường Đường, có chuyện gì cứ gọi tôi.”


      Hiểu Giai vừa mới bước ra ngoài, Nhạc Phong chút khách khí đóng sập cửa lại.


      “Quý Đường Đường, giờ chỉ có hai người tôi và , có gì cứ trắng ra .”


      Vừa mở đầu lôi cả tên cả họ người ta ra, Quý Đường Đường có muốn làm lơ cũng được, sau khi trầm mặc lúc gật đầu: “ muốn hỏi chuyện gì?”


      “Rất nhiều chuyện.” Nhạc Phong vậy mà lại hề vội vàng, kéo chiếc ghế qua, quay lưng về phía cửa chậm rãi ngồi xuống: “Chúng ta từng chuyện . Tôi nhớ, lúc sáng, có nhờ tôi đoán ra dãy số, 0513, đúng ?”


      Trái tim Quý Đường Đường thịch lên tiếng, khôn ngoan của Nhạc Phong nằm ngoài dự liệu của , sau khi do dự trong chốc lát, gật đầu: “Đúng.”


      “Ngày thứ hai khi đến Ca Nại chạy khắp nơi tìm người, tìm người tên là Trần Vĩ, đúng ?”


      Quý Đường Đường có chút mất kiên nhẫn: “ muốn hỏi gì hỏi luôn , đừng có lằng nhằng như vậy.”


      “Tôi hỏi đây.” Nhạc Phong căn bản để ý đến những gì , “Lúc chiều khi nướng thịt, vừa nghe Lăng Hiểu Uyển từng ở lại đây lập tức giở sổ đăng kí ra xem. Tôi biết xem cái gì nên rất tò mò, cũng giở ra xem, nhờ vậy, tôi phát ra, ra sinh nhật của Lăng Hiểu Uyển chính là ngày 13 tháng 5.”


      dừng lại chút, ngẩng đầu nhìn Quý Đường Đường.


      Quý Đường Đường biết ta còn chưa hết, ngồi yên tiếng nào.


      Nhạc Phong cười cười: “Sau đó tôi lại nghĩ đến người tên là Trần Vĩ kia, hình như là ở quán trọ Cách Tang. Cho nên tôi đến Cách Tang chuyến, mở sổ đăng kí ở đó ra mới thấy, cuộc đời này lắm chuyện trùng hợp, sinh nhật của chàng Trần Vĩ đó, cũng là 13 tháng 5.”


      Quý Đường Đường vẫn gì.


      “Tiếp đó tôi lại nghĩ đến cái đêm thiếu chút nữa về, chính là đến quán trọ Cách Tang để ở. trả phòng ở bên này, đồ dùng cá nhân cũng mang theo, chỉ với bé tiếp khách là muốn nghỉ lại. Ở được nửa đêm lại chạy về, có người khách nào lại ở trọ như vậy ?”


      “Người ở Cách Tang với tôi, sáng hôm đó Trần Vĩ muốn đến hẻm Ca Tát Ma dạo, rồi thấy quay lại, sau đó cậu ta có gọi điện cho quán trọ, về nhà trước. Vốn là chuyện rất bình thường, kỳ quái ở chỗ, sau khi người ta với như vậy, lại tin mà lập tức đeo ba lô đến Cách Tang ở trọ — phải muốn đến ở trọ, muốn đến nơi Trần Vĩ từng ở để tìm những thứ cậu ta để lại, đúng ?”


      dông dài đống lớn như vậy, rốt cuộc là muốn hỏi gì?” Quý Đường Đường chợt mở miệng ngắt lời .


      Sắc mặt của Nhạc Phong từ từ trầm xuống: “Tôi nhớ sáng hôm đó, cũng đến hẻm núi từ sớm, sau khi ra khỏi hẻm núi luôn tìm Trần Vĩ — có phải gặp cậu ta trong hẻm núi, lại bị lạc mất, cho nên mới vội vàng tìm cậu ta? Người ở Cách Tang với rằng cậu ta về nhà, hề tin, có phải là vì biết cậu ta về nhà được, cậu ta xảy ra chuyện?!”


      Quý Đường Đường sững sờ nhìn Nhạc Phong, vào lúc nên hoảng hốt nhất, lại thất thần: những kiện này, đông búa tây gậy, mới nhìn chẳng hề liên quan đến nhau, vậy mà lại có người thực có thể xâu chuỗi chúng lại. Có lúc, cái gọi là vụ án có lời giải, có thể phải do quá bí , chẳng qua chỉ là do thiếu mất xâu chuỗi và phát chăng?


      Nhạc Phong lại hỏi câu gì đó, nghe , mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn : “Gì cơ?”


      “Tôi hỏi ,” Nhạc Phong gằn từng chữ, “Từ khi đến Ca Nại, cứ hết lần này đến lần khác chạy vào hẻm núi, Lăng Hiểu Uyển mất tích trong hẻm núi, Trần Vĩ cũng rất có thể gặp chuyện trong hẻm núi, lần này từ hẻm núi ra ràng động thủ với người khác. Trong cái hẻm núi đó, rốt cuộc là có cái gì?!”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      18. Chương 17



      “Trong cái hẻm núi đó, rốt cuộc có thứ gì?”



      Quý Đường Đường ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Phong, trong trường hợp cả hai đều ràng, trò giả ngu chuyển đề tài khỏi quá mức vụng về, bằng cứ thẳng.



      xác định muốn biết?”



      “Có ý gì?” Nhạc Phong quả nhiên nghe ra trong lời của còn có ý khác.



      Quý Đường Đường từ từ kéo cổ áo xuống, để lộ ra phần vẫn bị che khuất, phần cổ trắng nõn có vết dây ứ máu ghê rợn, tựa như con rắn quấn chặt vòng xung quanh.



      “Nhạc Phong, nhìn cho kỹ .” Giọng của Quý Đường Đường vô cùng bình tĩnh nhắc nhở , “Cho dù trong hẻm núi đó có cái gì, đó đều là phiền phức của tôi. Nếu biết chẳng có chuyện gì cả. Nhưng nếu biết rồi, đến khi đó có muốn đếm xỉa tới cũng dễ như vậy đâu.”



      Nhạc Phong nhìn chằm chằm vào vết dây kia lâu, mở miệng ngay.



      Nếu như theo kiểu xưa, cũng có thể coi là lịch lãm giang hồ lâu năm, đạo lý mà Quý Đường Đường thể hiểu: có lúc, biết ít, cũng bớt phiền, phải bí mật nào cũng hợp để thám thính hay dòm ngó, tò mò hại chết con mèo, có những bí mật lấy mạng người khác.



      Mà bí mật của Quý Đường Đường, nhất định là đơn giản.



      Quý Đường Đường biết ta bị mình làm cho lung lay, nhàng đặt cọng rơm cuối cùng lên lưng con lạc đà.



      “Cho dù bản thân thấy sao ít nhiều cũng phải nghĩ cho Miêu Miêu chứ.”



      Quả nhiên, vừa nhắc đến Miêu Miêu, vẻ mặt của Nhạc Phong liền biến đổi, xem ra chiếc xương sườn mềm này bị tóm trúng rồi.



      “Đối với , tôi cũng chỉ là kẻ xa lạ, là người ngoài, thực muốn dây vào chuyện này? Nếu thực muốn vậy tôi cho biết, xác định là muốn nghe chứ?”



      Sau khoảng lặng ngắn ngủn, Nhạc Phong đột nhiên đứng dậy từ ghế: “Tôi muốn nghe.”



      Quý Đường Đường mỉm cười: “Sáng suốt đấy.”



      Chẳng qua là cười mãi, lại thấy có chút chua xót trong lòng, mình quả nhiên là chó ghét người chê đến mức độ này, ngay cả Nhạc Phong còn muốn nghe, xem ra nơi đây cũng chẳng ai muốn.



      “Vậy cứ thế .”



      Cuộc đối thoại có thể kết thúc, Quý Đường Đường cúi đầu kéo khóa cổ lên.



      Nhạc Phong lại nhúc nhích, sau lúc chần chừ, bình tĩnh mở miệng: “Đường Đường, nếu tôi muốn , để bụng chứ.”



      Tay của Quý Đường Đường lập tức chững lại ở cổ áo.



      “Tôi muốn biết có bí mật gì, cũng muốn biết làm gì. Nhưng so với Miêu Miêu, Vũ Mi, Hiểu Giai, thậm chí là cả đám lão Mao tử, con người quá phức tạp. Nếu chính bản thân cũng thừa nhận mình là phiền phức, tôi muốn chọc đến, nhưng cũng có quyền mời phiền phức chứ đúng ?”



      Cổ họng Quý Đường Đường chuyển động chút, định gì đó, lời ra đến miệng lại nuốt xuống, chỉ là Nhạc Phong chẳng khách khí chút nào như vậy, đến cùng vẫn phải là kẻ mặt dày, lần đầu tiên bị người ta đuổi ra khỏi cửa thẳng mặt như thế, hai gò má đỏ bừng như bốc lửa.



      ”Tôi tiếng với lão Mao tử.” Nhạc Phong đứng dậy đặt chiếc ghế về vị trí cũ, “Tiền phòng của mấy ngày nay chúng tôi lấy, thu dọn chút rồi luôn hôm nay , tự mình bảo trọng, tiễn.”



      Đôi ba câu ra rất nhàng, nhưng ý tứ trong đó lại nặng trịch, từng chữ từng chữ, tựa như cái tát quất lên mặt, Quý Đường Đường chỉ cảm thấy bờ môi phát khô, môi môi dưới chạm vào nhau cũng có thể cảm thấy thô ráp, khó khăn mở miệng, giọng thấp đến mức gần như nghe thấy: “Tôi thể được.”



      “Có ý gì?” Nhạc Phong quay đầu lại, “Cái gì gọi là thể được?”



      “Bọn chúng đến tìm tôi, tôi phải ở đây chờ. Nếu như tạm thời đổi nơi khác, chưa biết chừng có biến cố, tôi tạm thời thể được.”



      Quý Đường Đường nhanh chóng ra những gì cần , gần như có thể cảm nhận được cơn bão tố sắp ập tới.



      “Bọn chúng? Bọn chúng là ai?” Sắc mặt Nhạc Phong dần biết đổi, “Kẻ ra tay với ?”



      “Ừ.”



      Nhạc Phong giận tím mặt, nặng nề quăng chiếc ghế xuống đất, quát to về phía Quý Đường Đường: “Quý Đường Đường, CMN, quá vô sỉ!”



      Ngoài cửa vọng đến giọng hốt hoảng của Hiểu Giiai: “Đường Đường, sao vậy? Sao vậy?!”



      Nhạc Phong căn bản buồn để ý đến Hiểu Giai, chỉ vào Quý Đường Đường mắng ầm lên: “ biết những kẻ đó đến, còn chẳng tiếng nào như có chuyện gì cả? Ở trong quán này có bao nhiêu người như vậy, Miêu Miêu, Vũ Mi, Hiểu Giai, bọn họ phải làm sao bây giờ? Nếu xảy ra chuyện gì sao?!”



      Quý Đường Đường cắn chặt hàm răng, Hiểu Giai đứng ngoài cửa nghe được , bỗng nghe thấy tên mình, lại càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liên tiếp đấm lên cửa bùm bụp: “Này này, lại liên quan gì đến tôi hả, Nhạc Phong, có gì chuyện tử tế, đừng có cãi nhau với Đường Đường mà, xem, ấy bị ngã thành như thế rồi.”



      Lời của Hiểu Giai ít nhiều cũng nhắc nhở Nhạc Phong, tiến lên bước, túm chặt lấy cổ áo Quý Đường Đường kéo xốc lên, Quý Đường Đường bị túm như vậy, thiếu chút nữa thở nổi.



      “Tôi truy cứu con người tại sao lại tồi tệ như vậy nữa, ” Nhạc Phong hạ giọng, “Lập tức thu dọn đồ đạc, cút.”



      Quý Đường Đường ngẩng đầu lên, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, cố gắng đè nén cảm xúc của mình, hạ giọng khẩn cầu Nhạc Phong: “Nhạc Phong, có chuyện gì đâu, tôi quan sát rồi, quán trọ chỉ có hai cửa vào, đều ở dưới lầu. Đến lúc đó mọi người cứ ở lầu xuống là sao cả.”



      “Cái con em !” Nhạc Phong ràng bị làm cho tức điên lên, “Ngay cả mấy cửa vào cũng quan sát rồi, tưởng là ai chứ, đóng vai 007 à, có tư cách gì?!”

      Càng càng tức, đến cuối cùng kiềm chế được, đẩy mạnh ra.



      Quý Đường Đường đứng vững, lúc lùi về phía sau lại vấp phải thành giường, ngã phịch xuống đất.



      Quán trọ của Mao Ca kết cấu toàn bằng gỗ, tầng hai dùng ván gỗ, chỉ tiếng động thôi cũng gây ra tiếng vang rất lớn, người dưới trăm cân lại va chạm như vậy, cả tầng lầu đều rung lên cái.



      Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.



      Nhạc Phong ngờ tới cú đẩy này lại có thể xô ngã , trong lúc nhất thời có chút ngây ngẩn. Mà Hiểu Giai ngoài cửa hoàn toàn hoảng sợ, nhìn thấy tình hình trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng động lớn như vậy, thế nhất định là ầm ĩ đến long trời lở đất rồi, trong chốc lát trí tưởng tượng bay xa, trong đầu nhanh chóng lên những cảnh tượng máu me đầy đất, gần như mất ngôn ngữ trong nháy mắt, trái tim gần như sắp vọt ra khỏi lồng ngực.



      Quý Đường Đường nằm mặt đất, hề cảm thấy đau đớn, nước mắt rốt cục cũng kìm nổi, từng giọt từng giọt rớt mặt đất, nhanh chóng đọng lại cùng với lớp bụi sàn gỗ, thoạt nhìn có chút vẩn đục. Quý Đường Đường tự giễu cười tiếng, nhắm chặt mắt, nén nước mắt trong khóe mắt lại, sau đó như có chuyện gì xảy ra chống tay vịn vào giường ngồi dậy, ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Phong, Nhạc Phong vẫn đứng đó, từ góc độ này nhìn qua, vô cùng cao lớn, khí thế như muốn chèn ép xuống dưới lòng đất.



      Quý Đường Đường mấp máy môi, giọng rất , “Coi như là giúp tôi lần, được ?”



      Nhạc Phong chuyện ngay, mặt đầy vẻ phức tạp nhìn Quý Đường Đường, môi mím chặt, dường như cân nhắc xem đến tột cùng có nên giúp hay , có thể giúp được hay .



      Quý Đường Đường gì thêm nữa, chỉ ôm gối ngẩng đầu nhìn ta.



      Trong khoảng lặng ngắn ngủn, ngoài cửa bỗng vọng đến tiếng thét chói tai của Hiểu Giai: “ Mao Ca mau lại đây, cứu mạng với, Nhạc Phong sắp giết người rồi!”



      Hai người bên trong phòng nhất thời kịp phản ứng lại, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Quý Đường Đường hồi hồn trước, phì tiếng bật cười, vừa cười khép miệng lại được, cứ cười ngớt cho đến khi đau cả bụng.



      Cái Hiểu Giai hâm hâm dở dở này, sao trước kia phát ra ta đáng như vậy nhỉ?



      Nhạc Phong cũng lập tức hồi hồn, chắc cũng còn gì để , chỉ tức giận quay ra cửa quăng câu: “Có bệnh!”



      Nhưng dù là có bệnh hay là có bệnh giả cái cổ họng này của Hiểu Giai vẫn có uy lực tương đối vĩ đại, cộng thêm cú ngã của Quý Đường Đường khi nãy sớm kinh động đến người ở dưới lầu, chiếc cầu thang bằng gỗ lại nhanh chóng vọng đến những tiếng bước chân lộn xộn, giọng của Mao Ca là lớn nhất, trong giọng có thể thấy suy sụp: “Thế này là thế nào?”



      Quý Đường Đường lại bật cười.



      nhớ đến bộ phim truyền hình Hoàn Châu Cách Cách chiếu khắp cả nước rất lâu trước kia, mỗi lần đám Tiểu Yến Tử gây họa gì đó, vị Hoàng A Mã kia đều mặt đầy vẻ suy sụp mà chạy ra chạy vào, lời thoại cũng giống Mao Ca.



      Thế này là thế nào….



      cười mãi, cười mãi, cười đến ra nước mắt, lúc ngẩng đầu lên, Nhạc Phong dùng vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn .



      Cũng hiểu tại sao, nhìn chật vật như vậy, hốc mắt đỏ bừng ngồi dưới đất vừa khóc vừa cười, cơn tức của Nhạc Phong lại phun ra nổi, trước khi đám Mao Ca đập cửa thùm thụp đinh phá cửa vào, hỏi Quý Đường Đường: “Nếu liên lụy đến những người khác, xảy ra chuyện may làm sao?”



      Quý Đường Đường bình tĩnh nhìn vào mắt Nhạc Phong: “Nếu xảy ra chuyện may, tôi đền mạng.”



      Nhạc Phong im lặng.



      Đúng lúc đó, cái then cửa vốn được bền chắc bị bên ngoài tông cho gãy, đám người phá cửa mà vào, Mao Ca đầu tiên thiếu chút nữa thu chân lại được.



      Có điều ta nhanh chóng phanh lại.



      Cặp mắt của Mao Ca nhìn chằm chằm vào Quý Đường Đường ngồi dưới đất, nhìn khóe mắt thâm tím và đôi môi còn dính tơ máu của , nhìn xong lại quay ra nhìn Nhạc Phong, sau đó ta lập tức lắp: “Chú… chú chú, đây là do chú… đánh?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :