Chuông gió - Vĩ Ngư (Quyển 1:Thực cốt) (Kinh dị, Kỳ ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      7. Chương 6


      Trừ Trần Vĩ ra, trong quán trọ Cách Tang còn hai người khách nữa, đều là nam.


      trong số đó là người Mỹ, tên là Perry, 24 tuổi, đến từ bang Arizona, chàng rất sôi nổi, vóc người cao chừng mét chín, ta thể là “Đại ca” trong miệng Trần Vĩ được, bởi vì tổng cộng ta chỉ biết duy nhất câu tiếng Trung.


      “Chào bạn…”


      Đây là câu đầu tiên ta khi bước xuống lầu và nhìn thấy Quý Đường Đường, Quý Đường Đường chuẩn bị tư tưởng để tiếp thu thứ tiếng phổ thông tối nghĩa khó hiểu hơn của ta, nhưng Perry rất biết thân biết phận mà chuyển qua tiếng mẹ đẻ của mình. Người còn lại ký tên rất ngoáy, Quý Đường Đường chỉ đoán được mang máng, ngẫm thấy người này hẳn tên là “Hạ Văn Khôn”, ở dòng địa chỉ tại tờ đăng kí có ghi hai chữ “Lan Châu”, số chứng minh thư còn điền mơ hồ hơn, có hai chỗ bị tẩy xóa, hệ thống quản lý nhà trọ ở thị trấn Ca Nại được tiên tiến, thông tin đều được ghi lại cách thủ công, cho nên rất nhiều tư liệu mà người ta cung cấp đều chính xác, bịa đặt lung tung cũng hề ít.


      Nhưng khéo ở chỗ, Hạ Văn Khôn cũng trả phòng từ sáng sớm, ở quầy tiếp khách cung cấp thêm được tin tức gì, chỉ hàm hồ có thể là về nhà.


      Hỏi về tướng mạo của Hạ Văn Khôn, bé đó cũng nhớ : “Du khách ở thành phố đến như các đều đội kiểu mũ đó, đeo khẩu trang chống tia tử ngoại, còn mang cả kính râm, che kín như thế, ai mà nhìn được trông như thế nào? Chỉ biết là ta mặc cái áo gió màu vàng thôi.”


      Quý Đường Đường cực kỳ thất vọng, lấy quyển sổ ghi chép trong túi ra, mở trang trắng, viết tên Hạ Văn Khôn xuống, sau đó khoanh tròn đậm cái tên đó.


      “Đại ca đó” trong miệng Trần Vĩ có phải chính là Hạ Văn Khôn hay ?


      Quý Đường Đường ra khỏi quán trọ Cách Tang, lúc bước xuống bậc thang, chợt nhớ ra chuyện gì, nhanh chóng móc quyển sổ ghi chép cất ra, lật lại trang trước đó.


      Hẻm núi Ca Tát Ma, A Khôn.


      ————————————————————


      Trở lại quán trọ của Mao Ca, cũng gần đến giờ cơm trưa, cả đám Mao Ca ngồi vây quanh cái bàn, món ăn rất đơn giản, khoai tây xào, đậu phụ áp chảo, thịt hầm, chẳng ăn nhập gì với nhau nhưng ngửi mùi thơm vô cùng.


      Mạo Ca ngờ lại về sớm như vậy, “ , ăn chung ? Lấy thêm bát là được.”


      Quý Đường Đường lắc đầu cái: “ cần đâu, tôi có đồ ăn rồi.”


      từ từ bước lên lầu.


      Đầu Trọc vươn đũa ra gắp thức ăn: “ nhóc này sắc mặt tệ quá.”


      “Có gì đâu,” Vũ Mi bới cơm, “Người đến đây, hơn phân nửa là để trốn tránh những chuyện đau lòng trong cuộc sống, chưa biết chừng ta thất tình, tức cảnh lại sinh tình, khó chịu trong lòng thôi.”


      Bạn của Vũ Mi, Hiểu Giai nhét đầy thức ăn trong miệng, ừ tiếng coi như phụ họa.


      này có gì đó ổn.” Mao Ca như suy ngẫm điều gì đó, hề để ý đến những lời Vũ Mi và Hiểu Giai .


      ————————————————————


      Quý Đường Đường quay về phòng, thẳng đến bên giường, vươn tay gẩy gẩy chiếc chuông gió treo ở đầu giường, những đồng tiền cổ va vào nhau, vậy mà lại phát ra bất cứ thanh nào.


      Trần Vĩ tại sao lại đột nhiên biến mất được chứ?


      Quý Đường Đường ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vào túi, sờ đến hai quả trứng gà tròn trịa lạnh ngắt.


      lấy trứng gà ra, bóc hết vỏ, từ từ đưa lên miệng, nhai từng miếng .


      Lẽ thường mà , người sống lù lù, thể nào đột nhiên biến mất được, lúc ấy phải chăng xảy ra chuyện gì?


      cẩn thận nhớ lại tình hình khi đó: trong động rất tối, đèn pin chỉ chiếu đến cặp chân của Trần Vĩ, muốn tiết kiệm chút điện nên tắt đèn pin , sau đó Đại Vĩ còn chuyện với mấy câu…


      Từ lúc Đại Vĩ đột nhiên im lặng cho đến khi bật lại đèn pin chỉ cách nhau khoảng hai phút, trong hai phút này, hoàn toàn nhìn thấy được tình hình trong động.


      Chỉ có hai loại khả năng.


      , trong cái động ấy có sức mạnh siêu nhiên nào đó, trong nháy mắt đưa Đại Vĩ , dù Đại Vĩ còn sống hay chết, trong khoảnh khắc đó, cậu ta biến mất.


      Hai, gạt bỏ suy nghĩ về những cái gọi là quái lực loạn thần kia , tất cả những chuyện kỳ lạ này đều do con người nhúng tay, như vậy, khi đó Đại Vĩ biến mất, phải có con đường hợp lý.


      Chẳng lẽ, cái động nho chỉ vừa người đứng kia còn có lối ra thứ hai?


      Chỉ lý thuyết thôi thông, bởi vì lúc ấy từng chui vào, gian như vậy, xung quanh đều là vách đá, động Tiên Nữ nằm sâu trong hẻm núi, nếu thực có đường ra khác phải xuyên qua vách núi dày, có máy móc giúp đỡ, căn bản là thể được.


      Lúc ấy quá mức bối rối, cẩn thận kiểm tra lại cái động trong động đó, có lẽ, trong hai phút ngắn ngủn ấy, Đại Vĩ để lại thứ gì đó có thể hữu dụng cho việc điều tra chưa biết chừng.


      được, vẫn phải quay lại xem lần.


      Quý Đường Đường đứng dậy, thoáng nhìn thấy chiếc di động ném giường, thuận tay cầm lấy nhét vào trong túi, bịch bịch bịch bước xuống lầu, đám Mao Ca cơm nước xong xuôi, trước cửa quán trọ có chiếc xe Kim Bôi tám chỗ, cửa buồng lái mở, Vũ Mi ngồi bên cạnh ghế lái tức giận: “ phải là hôm qua liên hệ ổn thỏa rồi hay sao? Sao lúc xuất phát lại thiếu mất người?”


      Bác tài người Tạng cũng chẳng vui vẻ gì: “Hôm qua bàn xong rồi, bảo là chờ ở chỗ này, thằng nhóc chết tiệt.”


      Tim Quý Đường Đường chợt rung lên nhịp, dừng bước lại: “Còn có người chưa đến ư?”


      “Còn người tên A Vĩ gì đó, thống nhất là chung xe rồi lại chẳng thấy đến, di động cũng tiếp, Đường Đường phải , có muốn cùng đến hồ cao nguyên ?”


      Vũ Mi vốn vừa mắt , giờ lại đột nhiên trở nên vô cùng thân thiện, quá nửa là vì tiết kiệm mười mấy đồng tiền chung xe kia.


      “Người tên A Vĩ đó, có phải tên là Trần Vĩ đúng ?”


      Bác tài lắc đầu: “ biết, bảo tên là A Vĩ, ở Cách Tang ấy.”


      Vậy quá nửa là đúng rồi, tim Quý Đường Đường nhảy lên cái: “Số di động của cậu ta là gì? Tôi cũng có việc cần tìm cậu ấy.”


      Bác tài cầm chiếc di động Nokia đen trắng phẳng lì kiểu cũ lên, đọc số điện thoại của Trần Vĩ cho Quý Đường Đường.


      Quý Đường Đường lấy di động gọi thử lần, vậy mà lại gọi được, nhưng có ai bắt máy.


      Buổi sáng lúc ở trong hẻm núi, Trần Vĩ mang theo di động người, có thể gọi được nhưng lại ai bắt máy, rốt cuộc là do để ý, hay là vì bị đe dọa nên thể nhận?
      Quý Đường Đường trầm ngâm bỏ di động lại vào túi quần.


      “Này, Đường Đường, rốt cuộc là hả?” Vũ Mi kiên nhẫn được nữa, Hiểu Giai ngồi ở ghế sau cũng thò đầu ra nhìn .


      .” Quý Đường Đường rất dứt khoát từ chối, “Tôi muốn đến hẻm núi.”


      “Hẻm núi có gì hay mà xem.” Vũ Mi cười nhạt, mắt đột nhiên sáng bừng lên, vẻ khinh thường mặt chuyển sang nũng nịu và mừng thầm, “A, Nhạc Phong, xe vẫn còn chỗ, với bọn em lên hồ cao nguyên !”


      “Mấy người rồi?” Giọng miễn cưỡng của Nhạc Phong vang lên đằng sau.


      “Xe tám người đây, trừ bác tài ra còn ngồi thêm được bảy người nữa. Bọn em vốn định bốn người chung xe, em, Hiểu Giai, người nước ngoài, còn cả người tên A Vĩ gì đó nữa. Giờ tìm mãi chẳng thấy A Vĩ đâu, còn đến bốn chỗ trống lận, bằng ngồi chung , gọi cả đám Mao Ca Đầu Trọc nữa.”


      hết, ai trông quán?” Nhạc Phong hơi lãnh đạm.


      Vũ Mi bĩu môi, “Để người lại trông là được rồi, mất bao nhiêu công mua vé máy bay đến chơi, chẳng phối hợp gì cả.”


      cũng hồ cao nguyên à?”


      Quý Đường Đường sửng sốt mấy giây mới nhận ra là Nhạc Phong hỏi mình, nhận thấy sắc mặt của Vũ Mi khi bị ngó lơ có chút khó coi, Quý Đường Đường trả lời ngắn gọn: “ .”


      Nhạc Phong kỳ quái liếc cái: “Vậy định đâu?”


      Vũ Mi cướp lời: “ ấy hồ cùng bọn em, ấy đến hẻm núi.”


      “Lại đến hẻm núi?” Nhạc Phong cau mày.


      Quý Đường Đường lại hỏi đằng đáp nẻo: “Lúc đó bảo tôi trông coi đồ đạc của mình cho cẩn thận là có ý gì?”


      “Trông coi cẩn thận cái gì?” Nhạc Phong phản ứng kịp.


      “Lúc tôi rửa rau ngày hôm qua ấy, chuyện với hai cậu bé…” Quý Đường Đường chỉ chỉ bể nước trước quán trọ.


      “Có vài đứa nhóc dân địa phương hay lấy đồ của du khách…” Nhạc Phong muốn nhiều, “Tự mình để ý chút.”
      Quý Đường Đường cười cười: “ cũng cẩn thận quá.”


      “Hai ngày nay du khách trấn cũng ít, chung xe cũng đủ người, đến hẻm núi với ai?” Đề tài chuyển tới chuyển lui, lại vòng trở lại.


      “Tự tôi .”


      “Cái gì?!” Phản ứng của Nhạc Phong rất lớn, chân mày lập tức nhíu lại, “ được!”


      “Sao lại được?” Quý Đường Đường vui.


      “Rất nguy hiểm. Bình thường vào hẻm núi ít nhất phải có ba người kết đoàn, mình vào đó, lạc làm sao?” Nhạc Phong chẳng hề khách khí.


      lạc cũng chẳng phải trách nhiệm của .”


      xong câu đó, Quý Đường Đường muốn trì hoãn thêm, quay người bỏ .


      Nhạc Phong lập tức phát hỏa.


      lạc, còn chẳng phải mất công mọi người tìm? Mấy người đến từ thành phố lớn như các được nuông chiều quen rồi, khuyên kiểu gì cũng nghe, chỉ giỏi làm loạn thôi!”


      Quý Đường Đường chẳng hề dừng bước, trong lòng mắng ta té tát: mắc mớ gì đến !


      Vũ Mi lại bị dọa cho sợ, cẩn thận khuyên giải Nhạc Phong: “Ôi Nhạc Phong, đừng để ý ta làm gì.”


      Đầu Trọc nghe thấy tiếng vang cũng chạy ra: “Nhạc Phong làm sao thế, bốc hỏa lớn như vậy?”


      Nhạc Phong gì, Vũ Mi giọng kể lại lượt.


      Đầu Trọc nhìn về phía cuối con phố chính, bóng dáng của Quý Đường Đường sớm mắt tăm.


      ta vỗ vỗ vai Nhạc Phong: “Phải đấy, chuốc bực vào người làm gì.”


      phải, con lớn từng ấy rồi, sao chẳng hiểu biết gì cả?!” Nhạc Phong vẫn còn tức trong lòng, “Ở đây đâu phải đất của người Hán, cẩn thận phạm phải cấm kị của người Tạng phiền phức, hơn nữa lại thân mình chạy vào trong hẻm núi, cái hẻm núi đó ngày được mấy người vào, nếu xảy ra chuyện ai biết được?”


      “Bớt giận ,“ Đầu Trọc cười cười tiếp lời, “Chắc gì xảy ra chuyện .”


      “Đúng đấy,” Vũ Mi chua chát , “Nhạc Phong, quan tâm quá rồi đấy, sao thấy tốt với em như thế?”


      Nhạc Phong cười lạnh: “Thế à, hôm qua bị trẹo chân trong hẻm núi, là ai tìm các về?”


      Vũ Mi bị ta cho nghẹn họng, thốt lên được câu nào.


      Được lúc, chàng cùng xe người Mỹ kia cũng tới, dáng người rất cao, mặt lúc nào cũng thấy cười, tự giới thiệu mình tên là Perry.


      Đám Nhạc Phong Đầu Trọc mới đầu , lúc xe khởi động đột nhiên lại đổi ý, mở cửa xe chui vào, Vũ Mi ngoài miệng gì, trong lòng vui đến nở hoa.


      ————————————————————


      Quý Đường Đường suốt dọc đường hề trì hoãn, tiến thẳng vào hẻm núi, chạy vào trong động Tiên Nữ.


      Sau khi vào trong động, bật đèn pin lên nhìn lượt, tìm thấy cái động trong động kia, do dự chút, vẫn chui vào, thuận tiện nhặt lại cây gậy leo núi bị bỏ lại của mình lúc trước.


      Vịn vào vách động đứng thẳng dậy, ngậm chiếc đèn pin trong miệng, cầm gậy leo núi gõ lên vách đá bốn phía, tiếng vang trầm đục, bốn phía vách đá đều vững chãi, tuyệt đối có ánh sáng, cũng có vẻ giống như có lối .


      Thế này lạ , chẳng lẽ từ dưới đất ra?
      Dậm chân, phía dưới là mặt đất cứng đờ, cũng có vấn đề gì.


      Quý Đường Đường ngậm đèn pin ngẩn ra, tay đút vào trong túi quần, vừa hay chạm phải di động của mình, trái tim nhảy lên, móc di động ra, mở các cuộc gọi gần đây, phía ra số máy mới nhất được lưu lại, Trần Vĩ.


      Gọi lại lần thử xem, chưa biết chừng lại thông.


      Tín hiệu trong động rất chập chờn, Quý Đường Đường vừa ấn nút gọi, vừa uốn thắt lưng như mèo chui ra khỏi cái động này.


      Mới ra ngoài được hai bước dừng lại, từ từ bỏ di động xuống, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh trong động.


      Quả nhiên, tiếng chuông di động của Trần Vĩ vang lên, chỉ là từ chiếc loa trong di động của .


      Quý Đường Đường quay đầu lại nhìn nơi mình vừa chui ra.


      Thanh kia, vọng ra từ trong động.


      Nhưng khi nãy nhìn kỹ, trong động này, ràng hề có cái di động nào.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      8. Chương 7


      Tiếng chuông vẫn còn kéo dài vang vọng, nhạc chuông là bản nhạc Âu Mỹ rất xưa cũ, Yesterday Once More, rất phù hợp với tính cách hay e dè hướng nội của Trần Vĩ.


      Có điều, ở trong hang động u ám thế này, lắng nghe thứ giai điệu chầm chậm như vậy…


      Quý Đường Đường rùng mình cái, nuốt nước miếng, lấy dũng khí bước vào trong động.


      Vừa vào trong, tiếng nhạc càng ràng hơn, Quý Đường Đường tập trung tinh thần tìm kiếm phương hướng phát ra thanh, từ từ ngẩng đầu lên.


      Tiếng chuông truyền đến từ đỉnh đầu.


      Quý Đường Đường ngắt điện thoại, cong ngón tay lại, gõ gõ lên vách đá đỉnh đầu, thấy gì khác lạ, lại dùng bàn tay vận sức đẩy cái, trái tim đột nhiên giật thót: nơi đẩy dường như có chút lỏng ra.


      xắn tay áo, mở đèn pin lớn hơn, cẩn thận quan sát phiến đá trần động, cùng lúc đó, tiếp tục dùng bàn tay đẩy mạnh lên.


      Nhưng vẫn đẩy ra được.


      Quý Đường Đường hạ quyết tâm, dùng miệng ngậm lấy đèn pin, đạp lên chỗ lõm vách đá đứng cho vững, lúc này thân thể được nâng cao hơn nửa mét, càng dễ dùng lực hơn.


      sử dụng cả hai tay, đẩy lên phía , liền nghe cạch tiếng, phiến đá kia bị đẩy ra, để lộ ra cái khe.


      Có ánh sáng lọt qua, Quý Đường Đường vội vàng dùng tay che mắt lùi lại, sau khi thích ứng mới nhìn lại, bên tách ra khe hở hẹp hình vành trăng, ánh sáng nhìn thấy hẳn là ánh nắng.


      Tim Quý Đường Đường rung lên nhịp, chẳng lẽ cái động trong động này lại thông ra bên ngoài.


      Khó khăn lắm mới phát ra, Quý Đường Đường tiếp tục đạp lên hõm đá, lại dùng thêm sức, đẩy phiến đá kia lên, nơi bị phiến đá che lại là cửa động ước chừng có thể chứa được người, Quý Đường Đường bám vào cửa động, chân dò dẫm vách đá vài cái, đạp trúng được mỏm đá nhô ra vách động, mượn thế nhô nửa người qua cái cửa động này.


      Quả nhiên, ở đây có lối thông ra bên ngoài, đường kính cũng xấp xỉ cái động trong động ở dưới, ngửa đầu có thể nhìn thấy lỗ hổng thông ra bên ngoài ở cao chừng hai ba thước, nơi đó tối đen tựa hồ do bị bụi cây che khuất, nhưng vẫn có ánh nắng lọt qua.


      Quý Đường Đường cúi đầu, quan sát nơi bị ngăn cách này, đất đầy cành khô cỏ dại, trong đống cỏ dại thấp thoáng có thứ gì đó lóe lên, Quý Đường Đường vươn tay nhặt qua, màn hình hiển thị có vài cuộc gọi nhỡ, số mới nhất là số của Quý Đường Đường.


      Đây là di động của Trần Vĩ.


      Nhìn lại phiến đá đầu vừa bị đẩy ra kia, phiến đá này rất nặng, từ dưới đẩy lên đúng là rất khó, nhưng mặt mẩu nhổ ra, giống như cái tay nắm từ thiên nhiên tạo thành, nếu như có người ở dễ hơn nhiều.


      Quý Đường Đường đè nén kinh ngạc trong lòng, lấy tay cầm đèn pin, lại soi quanh bốn phía.


      tảng đá có mảng nâu sậm, hình như là máu.


      Quý Đường Đường nhìn lúc lâu, từ từ cúi người, đậy phiến đá kia lại như cũ, sau đó ra khỏi động Tiên Nữ.


      Ngoài động ánh mặt trời thẳng đứng, Quý Đường Đường khum tay che nắng nhìn lên, độ dốc của vách núi này thẳng đứng, bên rậm rạp toàn là cây cối, phải là nơi dễ leo trèo, cũng phải cảnh đẹp gì đặc sắc.


      Huống chi, bên dưới là động Tiên Nữ, lực chú ý của mọi người đều bị Đá thần hấp dẫn, lại càng chú ý đến bên vách đá thế nào.


      Phỏng đoán trong lòng Quý Đường Đường bước đầu thành hình, ra ngoài, ngồi tảng đá ở bãi sông đối diện động Tiên Nữ, từ từ ngẫm lại tình hình lúc đó.


      Trần Vĩ hẳn phải tự chủ động biến mất.


      Trong vòng hai phút khi tắt đèn pin, có người nhanh chóng nhấc phiến đá kia lên, biết dùng cách nào chế trụ Trần Vĩ, sau đó kéo cậu ta lên qua cái cửa động kia, tiếp đó lại đậy phiến đá kia lại.


      Trong quá trình đó, di động của Trần Vĩ bị rơi, nhưng nhờ lớp cành khô cỏ dại ở bên nên phát ra tiếng động gì, người kia để ý.


      Động tác của kẻ đó cũng rất nhàng nhanh nhẹn, hơn nữa tiếng hô lúc ấy của Trần Vĩ cũng che mất phần tiếng động khác lạ, nếu , Quý Đường Đường ở ngoài hẳn nghe được tiếng vang khác.


      Sau đó, Quý Đường Đường phát ra Trần Vĩ biến mất, vào động kiểm tra.


      Lúc đó…


      Đầu Quý Đường Đường chợt trở nên ong ong, sống lưng lạnh toát: lúc đó kẻ kia hẳn là vẫn chưa kịp , cách khác, lúc dùng gậy leo núi thử dò xét trong động, kiềm kẹp Trần Vĩ, đứng đầu , chỉ cách phiến đá!


      Nếu Trần Vĩ còn tỉnh táo, khi đó nhất định liều mạng giãy dụa, nhưng lúc đó nghe thấy bất cứ động tĩnh nào khác, vậy có thể đoán, Trần Vĩ lúc đó hẳn là ngất rồi.


      Tiếp đó…


      Quý Đường Đường thiết nghĩ đến hành động tiếp theo của kẻ kia, phải đợi đến khi xung quanh còn ai cả, kéo Trần Vĩ ra khỏi lối vào, từ chỗ lùm cây che khuất kia ra, động tác lôi kéo rất thô lỗ, thân thể Trần Vĩ bị vách đá lởm chởm cào xước, để lại vết máu.


      Phỏng đoản như vậy hẳn là tương đối hợp lý, vậy, tất cả mọi chuyện hề liên quan đến ma quỷ quái gì cả, thuần túy là do con người sắp đặt.


      Quý Đường Đường lượm cành cây, khua khua quệt quệt, nguệch ngoạc viết ngoáy tóm tắt lại từng bước mà chỉ bản thân mình hiểu.


      Trần Vĩ bị theo dõi – cậu ta có điểm gì đặc biệt khiến người ta chú ý tới? Kẻ kia để mắt đến cậu ta là do ngẫu nhiên, hay là có mưu đồ từ trước?


      Có người cho cậu ta biết chuyện về động Tiên Nữ, đặc biệt là chỉ ra cái động trong động này —- vừa rồi nghe ngóng đường lượt, hầu như ai biết trong động Tiên Nữ còn có cái động khác, trong phong tục của người Tạng cũng có tục kêu to trong động Tiên Nữ, chẳng lẽ kêu to… chính là tín hiệu cho kẻ đứng phiến đá kia, báo cho biết có người tới?


      Trần Vĩ bị đưa —- vào hẻm núi chỉ để thám hiểm, người mang theo nhiều tiền, hơn nữa Trần Vĩ chỉ là sinh viên, như vậy có thể khẳng định, kẻ kia phải vì tiền —–


      Hẻm núi lớn như vậy, ra khỏi lối đó, kẻ kia đưa Trần Vĩ đâu? —–


      mất tích của Trần Vĩ, cùng với mất tích của Lăng Hiểu Uyển, giữa hai việc này có liên quan nào hay ?
      Quý Đường Đường nhìn những gì mình vừa ngoáy ra, suy nghĩ lâu mới giơ chân xóa hết chữ viết .


      Việc Trần Vĩ mất tích có nên báo cho cảnh sát hay ?
      Nếu báo cảnh sát, chờ đến khi bí mật động trong động kia lan ra, như vậy, có đánh rắn động cỏ ? Ở đây là miền Tây, thực có phần tử phạm tội trốn trong hang động hẻm núi, tìm đến mấy năm chưa chắc thấy, vụ án như vậy cũng bị gác lại.


      Quý Đường Đường rất do dự.


      Hơn nữa, cảnh sát nhất định hoài nghi : du khách bình thường, bạn mất tích ngay trước mắt tại sao lại báo cảnh sát trước, tự mình tra đông xét tây, còn tìm ra được bí mật về động trong động?


      giải thích khó mà ràng, cũng thể nào giải thích.


      Quý Đường Đường thở dài, lúc này, di động lại vang lên.


      Nhà Lăng Hiểu Uyển.


      Lần này là người đàn ông trung niên, giọng điệu được tốt lành: “Là Quý tiểu thư phải ?”


      “Phải.”


      “Tôi biết nghề nghiệp của Quý tiểu thư là gì, cũng biết Quý tiểu thư có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng chuyện ngay cả công an cũng giải quyết được, tôi cũng trông chờ gì cả, cho nên, mong từ nay về sau đừng gọi điện quấy nhiễu mẹ của Hiểu Uyển nữa, thân thể bà ấy được ổn, chịu nổi giày vò như vậy.”


      Quý Đường Đường còn chưa kịp chuyện, điện thoại ngắt.


      Quý Đường Đường nhìn chằm chằm điện thoại, tức quá hóa cười: “Tôi quấy rầy mẹ Hiểu Uyển? Là bà ấy cả ngày cứ gọi điện cho tôi được ?”


      Có điều, giờ phải lúc tức giận với người đàn ông này, chuyện gấp rút lúc này là việc của Trần Vĩ, báo cảnh sát hay là , Quý Đường Đường quyết định chọn cách trung gian —- làm bộ như sao tìm thấy Trần Vĩ, để quán trọ Cách Tang ra mặt báo cảnh sát.


      Nhưng ngờ tới, đến quán trọ Cách Tang, tình lại phát sinh thay đổi.


      “Cái Trần Vĩ đó,” bé người Tạng đứng ở quầy tiếp khác vẫn còn nhớ Quý Đường Đường từng đến đây nghe ngóng vào buổi sáng, “Buổi chiều ta có gọi điện tới, là có việc phải gấp.”


      “Có việc gấp…” Quý Đường Đường sửng sốt chút, “Vậy đồ đạc của cậu ta sao?”


      “Bảo chúng tôi giữ giúp, thời gian nữa tới lấy.”


      Quý Đường Đường nghiến răng: quá ư hoang đường, Trần Vĩ mất tích, di động còn ở chỗ , cậu ta gọi điện thoại cho quán trọ bằng cách nào?


      “Người gọi tới thực là Trần Vĩ sao?”


      “Nghĩa là sao?” bé người Tạng hiểu.


      “Ý của tôi là,” Quý Đường Đường cân nhắc từng câu từng chữ, “ nghe giọng của người đó thực là Trần Vĩ sao?”


      “Chắc là vậy,” bé người Tạng thấy là lạ, “Người Hán các chuyện tôi khó phân biệt nổi. Có điều còn để lại thứ gì ta đều kể rất ràng, áo khoác, đồ rửa mặt, mp3, đều đặt trong phòng, tôi nhét hết vào trong ba lô của ta rồi.”


      “Trong ba lô của cậu ta còn có gì nữa?” Quý Đường Đường hỏi tới.


      “Này,” bé mất hứng, “Chúng tôi lục lọi đồ đạc của khách.”


      Quý Đường Đường gì nữa, ánh mắt lướt qua quầy tiếp khách, tới gần chiếc ba lô màu đen đặt ở quầy để đồ, nhìn rất quen mắt, hẳn là của Trần Vĩ.


      Người gọi cú điện thoại đó là ai? ràng muốn gây hoang mang, ý đồ dựng lên chuyện Trần Vĩ vẫn bình yên vô trong khoảng thời gian ngắn.


      Đầu óc của Quý Đường Đường xoay chuyển mấy lượt, nghĩ đến cách lấy mận thay đào.


      nhanh chóng quay lại lữ quán thanh niên của Mao Ca, đám Vũ Mi đến hồ cao nguyên vẫn còn chưa về, trong quán rất lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có Mao Ca và Lông Gà ở lại, Lông Gà mở tiệm tạp hóa ở Ca Nại, cửa tiệm cách quán trọ của Mao Ca cũng xa, hai ngày nay buôn bán tàng tàng, ta toàn chạy đến chỗ Mao Ca, là nhân vật bại hoại điển hình, đầu tóc rối bời như ổ gà, Quý Đường Đường rất hoài nghi lần cuối cùng ta cắt tóc là khi nào.


      Lông Gà lười biếng chào hỏi với : “ bé, về rồi à?”


      Quý Đường Đường cười cười, quay sang Mao Ca: “Mao Ca, có thể tìm giúp tôi cái ba lô ? Ba lô màu đen ấy?”


      Mao Ca rầu rĩ: “ phải cũng có ba lô rồi sao?”


      “Có việc khác cần dùng.” Quý Đường Đường hàm hồ đáp.


      Khỏi phải , Mao Ca thực lôi ra cái cho , là khách hồi trước chê cũ nên vứt lại, thực ra cũng giống với ba lô của Đại Vĩ lắm, nhưng Quý Đường Đường cảm thấy lấp liếm qua cửa cũng thành vấn đề.


      tìm chút giấy vụn, nhét đầy vào trong túi, vác đến quán trọ Cách Tang, bé người dân tộc Tạng kia thấy lại mời mà đến, chân mày sắp nhíu thành cái rãnh, Quý Đường Đường cười hì hì, cũng giận: “Ở trọ.”


      “Ở trọ?” bé thất kinh, “ ở trọ ?”


      “Đúng vậy.”


      phải có chỗ ở rồi sao?”


      “Muốn đổi nơi khác.”


      Người tới là khách, đương nhiên thể đuổi ra được, bé kia cúi đầu điền vào bản đăng ký, Quý Đường Đường giả bộ tò mò, cả người bò nhoài ra quầy tiếp khách, càng bò càng gần, càng bò càng gần….


      Rầm tiếng, cẩn thận” đụng vào cái giá để danh thiếp quầy khiến nó rớt xuống đất.


      kia thấy vậy cuống quít, lại thể trách móc , đành phải cúi người xuống nhặt những tấm danh thiếp tán loạn mặt đất, Quý Đường Đường liên mồm xin lỗi, đeo ba lô cúi thấp người, chui qua tấm chắn ở quầy tiếp khách vào trong, rất nhiệt tình giúp đỡ bé kia nhặt danh thiếp.


      Thừa dịp bé kia chú ý, nhanh chóng đổi chiếc ba lô đeo với chiếc ba lô của Trần Vĩ giá để đồ.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      9. Chương 8


      bé kia hề hoài nghi, dọn dẹp tử tế xong xếp cho ở trong phòng đơn ở lầu hai.


      Quý Đường Đường đeo ba lô của Trần Vĩ, bịch bịch bịch bước lên lầu, rảo bước mạch mở cửa vào phòng, sau đó đóng cửa lại, tim đập thình thịch ngừng.


      Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy.


      lấy lại bình tĩnh, bước tới cạnh giường kéo chiếc khóa kéo của ba lô Trần Vĩ ra, cầm lấy phần đáy dốc mạnh xuống, đồ đạc trong túi rào rào rơi ra đầy giường.


      Đồ tắm rửa, dụng cụ rửa mặt, hộp bách bích quy, nửa túi mơ, bút máy, bản giới thiệu Cam Nam dành cho người tự du lịch, chứng từ…


      Tìm thấy rồi, chứng từ!


      Quý Đường Đường cầm thẻ sinh viên của Trần Vĩ lên, tấm bìa ngoài màu đỏ có in mấy chữ nổi Đại học Khoa học Kỹ thuật Điện tử Tây An, mở thẻ sinh viên ra, bên trong có hai chiếc thẻ, là chứng minh thư, là thẻ ra vào trường.


      Quý Đường Đường cười lạnh: có việc gấp phải ? Có ai đường mà lại bỏ chứng minh thư của mình lại ?
      nhặt bừa tờ giới thiệu, chép lại thông tin của Trần Vĩ vào mặt sau, gấp lại bỏ vào trong túi quần, sau đó lại nhét đồ của Trần Vĩ vào trong ba lô.


      nhét được nửa, di động đột nhiên vang lên, Quý Đường Đường sợ thót tim, lúc nhìn màn hình, chân mày lập tức nhíu lại.


      Tại sao lại là nhà của Lăng Hiểu Uyển?


      sầm mặt muốn tiếp, hiềm nỗi tiếng chuông cứ nối tiếp hết lượt này đến lượt khác, có ý tứ ngừng lại, Quý Đường Đường đành phải nhấn nút trả lời, giọng khá khó chịu: “A lô?”


      Giọng bên kia sợ sệt: “Quý…. Quý tiểu thư?”


      Là mẹ của Lăng Hiểu Uyển.


      “Quý tiểu thư, ba của Hiểu Uyển tâm trạng được tốt, ngàn vạn… đừng để trong lòng.” Mẹ Lăng Hiểu Uyển cẩn trọng , “Chuyện của Hiểu Uyển… còn phải nhờ đến …”


      Quý Đường Đường tỉnh táo cất lời: “ Lăng.”


      “A?” Giọng đầu bên kia nghe có chút kinh ngạc – điều này cũng hợp tình hợp lý, từ khi Quý Đường Đường tiếp xúc với bà ta đến nay, rất ít khi chuyện nghiêm túc với bà ta đến như vậy.


      Quý Đường Đường thở dài trong lòng tiếng, tận lực hạ giọng: “Tôi nghĩ hiểu lầm đôi chút, đúng là tôi muốn điều tra chuyện của con , nhưng tôi bảo đảm là có thể tìm được ấy.”


      Đầu kia lập tức im bặt.


      lúc lâu sau, trong ống nghe mới truyền đến giọng gần như nghẹn ngào của mẹ Lăng Hiểu Uyển: “Quý tiểu thư, ý là… Hiểu Uyển nó …”


      Quý Đường Đường thấy đành lòng, chần chừ chút, trái lương tâm : “Tôi chỉ cảm thấy, qua lâu vậy rồi…”


      “Nhất định có chuyện gì đâu, Quý tiểu thư.” Giọng của mẹ Lăng Hiểu Uyển rất kích động, “ phải còn từng mơ thấy Hiểu Uyển sao? phải Hiểu Uyển còn từng trao đổi tin tức với hay sao? Nếu ra mặt, nhất định tìm được nó, đúng ?”


      Quý Đường Đường biết nên gì, dừng chút mới : “Giờ tôi chưa tra ra được gì cả, chờ có tin tức, tôi liên lạc với .”


      đợi mẹ của Lăng Hiểu Uyển đáp lại, Quý Đường Đường nhanh chóng cúp điện thoại.


      rất sợ cứ tiếp tục nữa, mình kiềm được mà khiến mẹ của Lăng Hiểu Uyển phải đối diện với nỗi thất vọng khổng lồ.


      Lăng Hiểu Uyển có bình yên vô ư?


      thể.


      Bởi vì, Lăng Hiểu Uyển là luồng oán khí đầu tiên va vào chuông.


      Chỉ có oán khí của người chết, mới có thể khiến cho chiếc chuông gió bằng tiền cổ kia của phát ra tiếng.


      ————————————————————


      Xác nhận việc bỏ của của Trần Vĩ đơn giản chỉ là lừa dối che đậy xong, còn phải đổi lại ba lô lần nữa.


      Trò cũ thể diễn lại, mánh khóe hết lần này đến lần khác đụng rớt đồ quầy khỏi quá mức vụng về, cũng may còn sớm, chưa đầy hai tiếng nữa quán trọ cũng đóng cửa, quầy tiếp khách có ai, đến lúc đó đổi ba lô lại tương đối dễ dàng,


      Giày vò lâu như vậy, Quý Đường Đường ít nhiều cũng hơi mệt mỏi, ngả ra giường định chợp mắt chút, vậy mà vừa tỉnh lại thấy bên ngoài tối đen, Quý Đường Đường vội vàng lấy di động ra xem giờ, giờ rưỡi sáng.


      Mở cửa phòng, hành lang yên tĩnh có tiếng người, Quý Đường Đường đeo ba lô rón ra rón rén bước xuống lầu, căn phòng lớn bên dưới tối đen như mực, Quý Đường Đường bật đèn pin bỏ túi, xác định vị trí của quầy tiếp khách, sau đó đổi lại ba lô.


      Lúc đeo ba lô lên lầu, chợt nhớ ra điều gì đó, thầm kêu hỏng bét.


      Lúc mượn ba lô của Mao Ca, nhắc chữ nào đến chuyện buổi tối đổi lại quán trọ — vậy, đối với đám Mao Ca, thuộc dạng lạc đường? Nửa đêm chưa thấy về?
      Nhớ đến chuyện đám Đầu Trọc đến hẻm núi Ca Tát Ma tìm Vũ Mi và Hiểu Giai ngày hôm qua, còn cả chuyện trưa hôm nay Nhạc Phong lên cơn với trận như vậy, Quý Đường Đường bất giác cảm thấy da đầu tê dại.


      Nhưng trễ vậy rồi, gọi chủ quán ra mở cửa ràng thỏa đáng cho lắm, Quý Đường Đường bỗng nhanh trí nghĩ đến các quán trọ ở thị trấn Ca Nại hẳn liên hệ với nhau, vội vàng tìm quyển sổ điện thoại quầy tiếp khách, lật giở lượt, quả nhiên tìm được điện thoại quán trọ của Mao Ca.


      Lúc bấm số, Quý Đường Đường nơm nớp lo sợ, rất mong là có ai tiếp: vậy ít nhất cũng thể là chẳng có ai chờ , mọi người đều ngủ.


      như mong đợi, vừa mới tút tiếng có người nhấc máy, là giọng lo lắng của Mao Ca: “Tìm được chưa?”
      Quý Đường Đường sửng sốt chút: “A?”
      Mao Ca lập tức nghe ra là giọng của : “ nhóc!”


      Trong giọng ràng có tức giận: “ chạy đâu vậy hả? Đầu Trọc và Nhạc Phong ra ngoài tìm đấy, đến giờ vẫn còn chưa về đây này!”


      “Tôi…” Quý Đường Đường chỉ cảm thấy khó mà hé miệng được.


      cần biết ở đâu, mau về . Tôi còn phải gọi điện cho bọn Đầu Trọc, bảo chúng nó đừng có lung tung trong hẻm núi nữa.” Mao Ca hai lời cúp máy luôn.


      Quý Đường Đường hối hận lắm rồi, tự mình khăng khăng cố chấp là việc của mình, nhưng làm ảnh hưởng đến người khác thực đáng ăn đòn, huống chi bây giờ cũng sắp hai giờ sáng, Nhạc Phong và Đầu Trọc lại vẫn còn ở trong cái hẻm núi lớn kia tìm .


      Nếu có cái lỗ nào đó, thực muốn chui vào trong.


      Quý Đường Đường đành nhắm mắt gọi chủ quán trọ Cách Tang ra mở cửa, chủ quán là người phụ nữ dân tộc Tạng chừng năm mươi tuổi, tâm địa cũng khá tốt, mắt còn ngái ngủ mà hỏi : “ , hơn nửa đêm rồi, có chỗ để chứ?”


      Quý Đường Đường vội vàng gật đầu: “Có.”


      Chủ quán yên tâm, xách đèn pin tiễn đoạn.


      Mao Ca đứng ngay cửa chờ , Quý Đường Đường tim đập thon thót, hỏi: “Mấy người Đầu Trọc về chưa ạ?”


      “Vẫn chưa, liên lạc rồi, chắc đường về.” Mao Ca đầy bụng tức, lại thấy ảo não sắp chết đến nơi, cũng tiện mắng mỏ thêm nữa, “ nhóc, mau lên phòng ngủ .”


      “Dạ?” Quý Đường Đường chưa phản ứng kịp.


      ngủ, còn chờ bị ăn mắng đúng ?” Mao Ca trừng .


      “Nhưng mà…” Quý Đường Đường khó xử , “Bọn họ mất công tìm lượt trong hẻm núi, vốn đầy bụng tức, vừa về lại thấy tôi ngông nghênh ngủ, chẳng phải là… càng ổn hay sao?”


      Mao Ca cũng bó tay.


      Quý Đường Đường thở dài: “Thôi, cứ để bọn họ mắng tôi , tôi cũng chuẩn bị tâm lý rồi.”


      bước vào nhà, ngồi xuống bên cạnh chảo lửa, nhiệt độ ban đêm ở Ca Nại thấp hơn ban ngày ít nhất 15 độ, Mao Ca sợ lạnh, cầm cái chăn đến cho đắp.


      Quý Đường Đường tựa vào ghế dựa, quấn chặt lấy cái chăn, ra khỏi hẻm núi cũng cần khoảng thời gian, đám Đầu Trọc quay lại nhanh như vậy, Mao Ca đóng cửa, đứng tính toán sổ sách ở quầy tiếp khách, thi thoảng lại uống ngụm rượu Thanh Khoa.


      nhóc, có uống rượu ?”


      .” Quý Đường Đường lắc đầu, suy nghĩ chút tìm chuyện để , “Hôm nay đám Nhạc Phong đến hồ cao nguyên chơi có vui ?”


      “Cũng chỉ đến thế mà thôi,” Mao Ca chẳng buồn ngẩng đầu, “Chúng nó đến đây thường xuyên, hẻm núi, hồ cao nguyên gì đó xem chán chê rồi, làm gì có chơi vui hay là vui nữa.”


      “Bọn họ làm gì vậy? Sao lại rảnh rỗi như thế?”


      “Mấy đứa nó khác , nhóc, là sinh viên đại học đúng , tốt nghiệp xong vào công ty lớn, làm việc quy củ, biết bên ngoài có vô số con đường chỉ cần làm lần kiếm được cả đống tiền, nhất thiết phải mệt sống mệt chết.”


      ta khá mông lung, Quý Đường Đường cũng tiện hỏi nữa.


      Dần dần, lại thấy hơi buồn ngủ, trong lúc mơ màng, dường như nghe thấy Mao Ca hạ giọng gọi điện thoại cho đám Nhạc Phong, suy nghĩ của rất hỗn loạn, nghĩ đến rất nhiều chuyện, đến động Tiên Nữ, đến cái động trong động đó.


      Ở trong động trong động, cúi người, tay cầm gậy leo núi khua qua khua lại vách động, sau đó, dường như phát ra điều gì, đẩy phiến đá đỉnh đầu ra.


      nhìn thấy ở cửa động có người, ăn mặc rách nát, mái tóc dơ dáy bết thành từng búi, ra sức về phía bên ngoài, dưới nách kẹp lấy người hôn mê bất tỉnh, Trần Vĩ.


      Trái tim Quý Đường Đường đập thon thót, sử dụng cả tay lẫn chân, hy vọng có thể đuổi theo kẻ kia, kéo Trần Vĩ ra khỏi tay , liều mạng lao về phía trước, vốn tưởng rằng ra khỏi động là có thể nhìn thấy mặt trời, ai ngờ lại phải, chỉ thấy cái hang khác còn u ám hơn.


      Trần Vĩ ngồi thụp trong góc , máu me đầy mặt, cậu ta đau đớn nhìn Quý Đường Đường, sau đó mở miệng chuyện với .


      hiểu tại sao, cậu ta gắng sức chuyện, nhưng Quý Đường Đường nghe được tiếng của cậu ta, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của cậu ta, cậu ta hẳn bốn chữ, cứ lặp lặp lại.


      Toàn thân Quý Đường Đường phát run, lớn tiếng hỏi cậu ta: “Cậu gì? Cậu gì?!”


      Đám Nhạc Phong bước vào phát ra tiếng động rất lớn, Quý Đường Đường lập tức tỉnh dậy, toàn thân rét run, cơn lạnh dường như thấm vào tận xương tủy, cả người run lẩy bẩy.


      Nhạc Phong liếc mắt cái nhìn thấy , thu hết vẻ mờ mịt của vào trong đáy mắt.


      cũng biết Quý Đường Đường gặp ác mộng, và Đầu Trọc lòng vòng trong hẻm núi gần ba tiếng, trong khoảng thời gian đó vẫn ngừng liên lạc với Mao Ca, câu trả lời của Mao Ca vẫn luôn là: “Chưa về.”


      Sau đó cuối cùng cũng nhận được tin ta bình an, cơn tức của Nhạc Phong gần như thể khống chế, Đầu Trọc cũng giận kinh khủng, suốt dọc đường đều oán trách: “Con nhóc này uống sai thuốc hay là đầu óc có bệnh vậy, chạy đến Cách Tang ngủ, dặn lại câu được hay sao?”


      Quá nửa đêm như vậy, sau khi hít gió lạnh trong cái hẻm núi u, bị đông lạnh tươi sống suốt ba tiếng đồng hồ, cho dù là ai cũng thể vui vẻ nổi.


      Nhạc Phong cho rằng Quý Đường Đường ít nhiều cũng phải cảm thấy chút áy náy, vậy mà vừa vào cửa nhìn thấy vẻ mờ mịt của ta, giống như mới tỉnh ngủ, căn bản biết mình đem đến cho người khác bao nhiêu là phiền phức.


      Nhạc Phong chuẩn bị phát hỏa, Quý Đường Đường lại vụt đứng dậy, giống như phát điên chạy lên lầu, lúc ra khỏi phòng còn bị vấp phải bậc cửa, suýt nữa ngã.


      Nhạc Phong kịp thời đỡ cái.


      Quý Đường Đường lại giống như hoàn toàn nhìn thấy Nhạc Phong, lảo đảo lao lên lầu, Nhạc Phong nhìn Đầu Trọc cái, nhíu mày, “Để tôi xem xem.”
      Nhạc Phong rảo bước lên.


      Vừa lên lầu, nhìn thấy Quý Đường Đường đứng ở cửa căn phòng dành cho mười người, cửa phòng mở, nhưng Quý Đường Đường hề bước vào, đứng ngay ở ngoài cửa, cứng đờ, giống như con rối gỗ.


      Trong phòng truyền đến tiếng kim loại va vào nhau, mượn ánh đèn yếu ớt từ ngoài hành lang, có thể nhìn thấy chiếc chuông gió treo ở đầu giường kia dường như bị bàn tay vô hình khua đánh lôi kéo, kịch liệt va vào nhau.


      Trong đầu Quý Đường Đường thoáng qua bốn chữ.


      Trần Vĩ chết rồi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      10. Chương 9


      Nhạc Phong còn chưa đến gần nghe thấy tiếng chuông gió: “Sao thanh lại lớn vậy? Gió to? đóng cửa sổ vào à?”
      Giọng của ta khiến Quý Đường Đường tỉnh táo lại, cả người chấn động, giành trước bước nhảy vào trong phòng, đóng sập cửa lại trước khi Nhạc Phong tới, nhanh chóng cài then cửa lại.


      Nhạc Phong chưa bao giờ nếm mùi bị sập cửa vào mặt phách lối như vậy, cơn tức lập tức vọt lên, bước lên bước, tay phải thu thành nắm đấm gõ cửa thùm thụp: “Quý Đường Đường, bị làm sao thế hả?!!!”


      Tiếng gõ cửa và tiếng chất vấn vọng rất xa giữa màn đêm yên tĩnh, Mao Ca và Đầu Trọc ba bước gộp làm hai chạy lên, cánh cửa bên cạnh kẹt tiếng cũng mở ra, là Hiểu Giai mắt còn nhập nhèm mặc áo ngủ, ta nhìn thấy Nhạc Phong sửng sốt chút: “Nhạc Phong? Đêm hôm ngủ, làm gì thế?”


      Vũ Mi vốn dính giường, nghe thấy câu hỏi của Hiểu Giai, biết Nhạc Phong ở bên ngoài vội vàng mặc áo ra.


      Mao Ca nhìn sắc mặt Nhạc Phong khó coi đến cực điểm, lại quay ra nhìn cánh cửa bị đóng chặt kia, có chút khó hiểu: “Nhạc Phong, chuyện gì thế này?”
      hỏi ta xem thái độ như vậy là thế nào?!” Giọng điệu của Nhạc Phong rất bực bội, “Có cần phải khó hầu hạ như thế ?!”


      Còn chưa dứt lời cửa mở ra, Quý Đường Đường đứng trước cửa, sắc mặt vừa tái nhợt lại vừa mệt mỏi.


      bé,” Mao Ca nhận ra giữa hai người có mâu thuẫn, có lòng muốn hòa giải, “Có chuyện gì vậy?”


      “Tôi biết tôi gây phiền toái cho mọi người, khiến mọi người hơn nửa đêm rồi vẫn được ngủ là lỗi của tôi.” Quý Đường Đường nhìn Nhạc Phong, giọng thực bình tĩnh, “Nếu có ý kiến với tôi, ngày mai tôi dọn … tối nay cũng được.”


      Nhạc Phong ngờ lại vậy, lập tức ngẩn người.


      “Aiz, nhóc này, gì vậy,” Mao Ca trầm mặt lại, “Nhạc Phong có đúng nữa tối nay nó cũng vào hẻm núi tìm hai ba tiếng đồng hồ, chịu lạnh chịu mệt, cảm kích thôi, sao còn những câu tổn thương người khác như thế? Hơn nữa, đêm hôm, còn chuyển đâu được?”


      Quý Đường Đường im lặng.


      “Thôi muộn rồi, có gì để mai hãy .” Mao Ca phất tay cái, “Đều ngủ hết , được ầm ĩ nữa.”


      Trong giọng của Mao Ca có ý tứ được chối từ, Nhạc Phong cười lạnh tiếng, xoay người bước xuống lầu, Vũ Mi do dự chút, khoác áo theo, Hiểu Giai và Đầu Trọc thấy có việc gì của mình, tự về phòng ngủ.


      Mao Ca dời bước, ta nhìn sắc mặt tái nhợt của Quý Đường Đường, vừa nghi hoặc vừa lo lắng: “ bé, có phải có chuyện gì ?”


      có gì.” Quý Đường Đường nhanh chóng đáp.


      Mao Ca thở dài: “ muốn thôi. Nhưng bé, cái chốn Ca Nại này, quanh năm suốt tháng cũng chẳng có mấy du khách, có thể gặp nhau tại đây cũng là duyên phận, chuyện được với nhau lại càng dễ, giờ là mùa ế khách, trong quán trọ này tổng cộng được mấy người ở? Nhạc Phong và Đầu Trọc cũng coi như là nửa chủ quán, khách cũng chỉ có ba người: , Vũ Mi và Hiểu Giai mà thôi, coi các như người nhà mình, sợ các xảy ra chuyện ở bên ngoài, lại thực ra cũng chỉ vì tốt cho các mà thôi, đừng thù dai, đừng để bụng.”


      đâu ạ.” Quý Đường Đường vội vàng lắc đầu, “Em thù dai đâu, đấy.”


      thù dai là được rồi,” Mao Ca cười cười, “ nhóc, còn định ở thêm mấy ngày nữa?”


      “Chưa biết được,” Quý Đường Đường đáp mơ hồ, “Có thể còn ở thêm vài ngày nữa.”


      “Vậy tốt, mau ngủ , đều giày vò mệt mỏi cả rồi.”


      Mao Ca trấn an Quý Đường Đường mấy câu rồi xuống dưới lầu, Nhạc Phong ngồi bên cạnh chảo lửa hút thuốc lá, sắc mặt có vẻ dịu bớt, Vũ Mi khoác áo ngồi bên cạnh , giọng an ủi.


      Mao Cả đuổi hai người ngủ, Nhạc Phong chẳng buồn ngẩng đầu lên, rầu rĩ : “Ngồi lát rồi ngủ.”
      “Ngồi cái gì mà ngồi,” Giọng của Mao Ca được tốt lành cho lắm, “Mau ngủ !”


      Thuận tay tắt đèn luôn.


      Trong bóng tối, Nhạc Phong hề động đậy, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa từ tàn thuốc lóe lên, lúc sáng lúc tối.


      Vũ Mi cũng có ý định về phòng, người hơi cựa quậy chút, ghé sát lại gần Nhạc Phong.


      Mao Ca cũng bó tay, tự mình về phòng trước, ta và Nhạc Phong, Đầu Trọc ở chung trong căn phòng bốn người, trong phòng còn cái giường trống, có lúc Lông Gà cũng đến ngủ ké.


      Đầu Trọc vẫn còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động bèn thò đầu từ trong chăn ra, “Thằng cu kia đâu?”


      “Dưới lầu.” Mao Ca tức giận, “Lại ngủ, đêm nào cũng chỉ có nó là dùng dằng trễ nhất.”


      “Tâm trạng nó tốt, đâu phải biết.” Đầu Trọc than thở, “Nó và Miêu Miêu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có biết ?”
      biết đâu được?” Mao Ca trợn trắng mắt, “ hòa là hòa, chia tay là chia tay, chạy đến Ca Nại được mấy ngày rồi, suốt ngày hút thuốc, uống rượu giải sầu, phát cáu loạn cả lên, tối nay lại ầm ĩ với Đường Đường như thế, ràng là giận cá chém thớt, mặc xác nó !”


      Đầu Trọc ồ tiếng, chui vào chăn, được lúc lại thò đầu ra: “ mình nó ở dưới lầu?”


      “Vũ Mi ở cùng.”


      “Ộ ôi.” Đầu Trọc lập tức tinh thần phơi phới, “ nam quả nữ, aiz, lão Mao tử, xem có…”


      “Ngủ của chú mày !” Mao Ca hung tợn quát ta câu.


      ————————————————————


      Quý Đường Đường cả đêm ngủ.


      Sau nửa đêm, Ca Nại bắt đầu có tuyết rơi, từng mảng từng mảng tuyết lớn bay lả tả xuống từ bầu trời đêm, tính ngày, đến tháng năm, ở đất liền ven biển chắc đổi sang quần áo mùa hè, ở đây lại vẫn còn tuyết rơi.


      Quý Đường Đường ngồi dậy từ giường, nhàng đẩy cửa sổ đầu giường ra khe hẹp, gió luồn theo khe cửa, thổi vào người lạnh đến thấu xương, Quý Đường Đường quấn chặt túi ngủ người, nhập thần nhìn từng mảng tuyết rơi.


      Tại sao mình lại ở đây?


      cố gắng hồi tưởng lại chuyện lúc trước, nếu như, nếu như có chuyện kia, bây giờ mình thế nào? Có phải công việc ổn định, có rất nhiều bạn bè, có người mình , có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn…


      Nhưng giờ, tất cả đều đổi thay, chấm dứt mọi liên lạc với bạn bè, lau chùi mọi dấu vết của mình trong cuộc sống thực, mang theo hành trang, cứ mình độc lang thang đường như vậy, con đường phía trước ra sao, bản thân cũng ràng…


      Khóe mắt Quý Đường Đường dần đỏ lên.


      biết cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy bao lâu, lúc có phản ứng lại, tay chân tê dại lạnh như băng, ngoài cửa sổ sớm biến thành mảng trắng bạc, nhìn qua di động cái, là sáu giờ sáng.


      Hôm nay phải làm gì? tìm Trần Vĩ? Bão tuyết xóa hết mọi dấu vết khả nghi đúng ?


      Quý Đường Đường xoa xoa cái trán nhức nhối, lấy túi đồ vệ sinh cá nhân ra xuống lầu rửa mặt.


      Toilet rất đơn sơ, bên ngoài là hai cái bồn rửa mặt, bên trong phân làm hai gian, nam nữ riêng biệt, Quý Đường Đường thất thần bước vào toilet, đặt túi đồ ở bên, mở vòi nước, hứng lấy dòng nước lạnh như băng, hất lên mặt.


      Mới hất mấy cái nghe thấy có tiếng bước chân, Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn lên, người đến lại là Nhạc Phong.


      Quý Đường Đường gì, cúi đầu rửa mặt, Nhạc Phong lại mở miệng trước: “Dậy sớm vậy?”
      “Ừ.” Quý Đường Đường hàm hồ đáp tiếng.


      Nhạc Phong gì nữa, thẳng vào gian trong, hiểu sao, Quý Đường Đường rất sợ phải đối mặt với ta lần nữa, nhanh chóng rửa mặt xong rồi y như chạy trốn vọt lên lầu.


      Lúc soi gương mới phát ra mắt sưng vù, Quý Đường Đường để túi chườm đá ra ngoài cửa sổ cho đông lạnh lúc rồi cầm vào áp lên mắt, lành lạnh, rất thoải mái. Quý Đường Đường nhắm mắt lại tận hưởng chút cảm giác yên tĩnh hiếm có này, trong đầu đột nhiên lại thoáng qua giấc mộng hôm qua.


      Trong mộng, Trần Vĩ há mồm, vẻ mặt căng thẳng với điều gì đó, hết lần này đến lần khác, lại chẳng nghe được gì, chỉ có thể nhìn kỹ khẩu hình của cậu ta.


      Đây phải là giấc mơ vô nghĩa, Trần Vĩ nhất định có thông tin gì đó muốn truyền đạt cho , giống như lần đầu tiên mơ thấy Lăng Hiểu Uyển vậy, bé kia vẫn cúi đầu, dùng ngón tay viết viết lại điều gì đó mặt đất, đó là dãy địa chỉ trang web.


      Lúc tỉnh lại, chuỗi tiền cổ chiếc chuông gió kia cũng va vào nhau như điên, mà trước đó, chiếc chuông gió ấy chưa từng phát ra tiếng bao giờ.


      lên mạng tìm kiếm, dựa vào trí nhớ nhập địa chỉ trang web kia vào, ra trang web mà bạn bè Lăng Hiểu Uyển lập ra để tìm kiếm ta.


      Nhìn trang web, mới biết bé kia tên là Lăng Hiểu Uyển.


      Cho nên, giấc mơ về Trần Vĩ này, tuyệt đối vô nghĩa.


      nhớ lại khẩu hình của Trần Vĩ, cậu ta bốn chữ, rốt cuộc là bốn chữ nào?
      Nếu biết đọc khẩu hình tốt quá.


      ————————————————————


      Quý Đường Đường chạy bình bịch xuống dưới lầu, thẳng về phía quầy tiếp khách tìm Mao Ca, vừa vào phòng nhìn thấy Nhạc Phong đắp chăn làm tổ cái ghế vải, mắt khép hờ, tay phải còn cầm điếu thuốc cháy dở.


      Mao Ca có ở đây, Quý Đường Đường nhón chân, xoay người định .


      “Có việc?”


      Giọng này vang lên đột ngột, Quý Đường Đường sợ hết cả hồn, quay đầu lại nhìn, Nhạc Phong biết mở mắt từ lúc nào, gương mặt có biểu cảm gì, đưa tay đập đập bên thành ghế, khiến cho đống tàn thuốc lá rơi xuống đất.


      có gì…” Quý Đường Đường có chút mất tự nhiên, “Tôi tìm Mao Ca.”


      “Mao Ca dậy muộn lắm.” Giọng của Nhạc Phong rất lãnh đạm, “Hay chờ ở đây , bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, định ra ngoài đấy chứ?”


      .” Quý Đường Đường lúng túng.


      Nhạc Phong ừ tiếng: “Quán ăn bên cạnh chắc cũng chưa mở đâu, nếu đói, quầy có bánh bao đấy.”


      đói.”


      Nhạc Phong cũng miễn cưỡng: “Vậy ngại lấy giúp tôi chén nước chứ?”


      ta nhìn qua đúng là rất mệt mỏi, Quý Đường Đường nhớ tới chuyện tối qua, ít nhiều cũng có chút áy náy, bàn có cái cốc nào, chỉ có cái âu tráng men trắng, Quý Đường Đường dùng nước nóng tráng qua rồi rót đầy nước, đưa cho Nhạc Phong.


      “Cám ơn.”


      “Xin lỗi.”


      Sau khi xin lỗi xong, có khoảng trầm mặc, tiếp đó là giọng vẫn lãnh đạm như trước của Nhạc Phong: “ sao.”


      Lại là khoảng lặng kéo dài, Quý Đường Đường lúc này tìm ra được đề tài gì để chuyện với ta, ngồi được thoải mái cho lắm.


      “Nếu còn gì để cứ về phòng , phải ngồi đây với tôi đâu.”


      Quý Đường Đường bị ta châm cho câu như vậy, lại nhớ đến chính : “Có thể giúp tôi việc được ?”


      ————————————————————


      khoảnh khắc, Nhạc Phong hoài nghi có phải mình bị thần kinh thác loạn hay , yên lành ngủ, lại ở đây… chơi trò chơi với Quý Đường Đường?


      Dĩ nhiên, cảm thấy là trò chơi, nhưng vẻ mặt của Quý Đường Đường lại rất trịnh trọng.


      “Linh… Ốc… Dĩ… Tán..?” nhìn khẩu hình của Quý Đường Đường, cau mày khó khăn phân biệt.


      Quý Đường Đường cúi đầu, ghi lại bốn chữ này lên sổ ghi chép: “Lần nữa.”


      “Lâm… Vũ… Y… Tán…?”





      Được mấy lượt, Nhạc Phong mất kiên nhẫn: “Tới tới lui lui, rốt cuộc là chơi cái quái gì đây? rốt cuộc muốn gì hả?”


      “Tôi cũng biết,” Quý Đường Đường lắc đầu, “Tôi chỉ nhớ khẩu hình.”


      “Khẩu hình?” Chân mày Nhạc Phong nhíu lại thành cái rãnh, “Chẳng lẽ người câm nghe?”


      “Coi như vậy .” Quý Đường Đường đáp qua loa, “Nếu tôi biết đọc khẩu hình tốt quá.”


      Nhạc Phong nhìn chằm chằm lúc, chợt thở dài: “Đưa những gì ghi lại ra đây tôi xem nào.”


      Quý Đường Đường do dự chút, đưa quyển sổ qua.


      “Linh… Lâm… Lệnh.. Ốc… Vũ… Vô..”


      Nhạc Phong thấp giọng đọc thử mấy chữ, mắt bỗng sáng lên: “Đường Đường, đây là chữ số đúng ?”
      “Số?” Quý Đường Đường vẫn chưa kịp phản ứng lại.


      “Lâm.. Vũ.. Y… Tán… 0513*, là bốn con số, đúng ?”


      * 0513 = linh ngũ nhất tam => ling wu yi san, đồng với mấy chữ kia.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      11. Chương 10


      “0513…” Quý Đường Đường cau mày lẩm nhẩm lại dãy số này, “O513, hình như thấy ở đâu đó rồi…”


      “Có phải là ngày gì quan trọng ?” Nhạc Phong biết rốt cuộc muốn tìm cái gì nhưng vẫn hiến kế cho .


      “Tôi cũng biết nữa,” Quý Đường Đường lắc đầu, “Chỉ là bốn con số, có thể có rất nhiều hàm nghĩa, có thể là tượng trưng cho ngày, cũng có thể là số phòng, cũng có thể là số thẻ sinh viên, còn có thể là những thứ khác nữa…”


      “Rốt cuộc là tìm cái gì?” Nhạc Phong dấy lên nghi ngờ, “Nhìn kiểu gì cũng thấy giống du khách bình thường.”


      Quý Đường Đường cười cười: “Du khách bình thường đến Ca Nại làm gì? Tôi tôi tìm kho báu, có tin ?”


      Nhạc Phong hiểu muốn : “Tùy thôi, ai cũng có quyền giữ bí mật của riêng mình.”


      Trải qua cuộc chuyện này, việc trao đổi với Nhạc Phong dường như cũng đến mức quá khó khăn, Quý Đường Đường lại xin lỗi ta lần nữa: “Chuyện tối hôm qua, thực rất xin lỗi.”


      bảo là sao rồi.”


      “Tôi có thể… thỉnh cầu được ?”


      “Thỉnh cầu gì?” Nhạc Phong thấy lạ.


      “Tôi còn ở lại Ca Nại thời gian nữa, có nhiều lúc, vẫn tự ý quyết định.” Quý Đường Đường cân nhắc từ ngữ, “Nếu như có chỗ nào phải, xin mọi người hãy tha thứ.”


      “Ý của …” Nhạc Phong ngắt lời , “Sau này vẫn như hôm qua, hơn nửa đêm về, cũng ai biết đâu?”


      “Có lẽ vậy.” Quý Đường Đường thể loại bỏ khả năng này.


      Nhạc Phong lên tiếng, dừng chút lại lấy di động ra: “Số di động.”


      “Hả?”


      “Lưu số lại là được, có chuyện gì cũng dễ liên lạc.”


      Quý Đường Đường do dự chút, đọc số di động của mình cho Nhạc Phong.


      Được lúc, Mao Ca cũng rời giường, ta ngáp dài bước từ lầu xuống, ra nhà trước, sau đó mở cửa quán trọ, gió lạnh cuốn theo bông tuyết ập vào mặt, Mao Ca rùng mình cái: “Tuyết lớn quá.”


      “Vẫn chưa ngừng à?” Nhạc Phong cúi người.


      “Ngừng rồi, dày chừng tấc đất.” Mao Ca ngẩng đầu nhìn trời, “Trời vẫn còn tối, xem tình hình này là còn rơi tiếp. Hai ngày nay chắc đường bị khóa, có khách vào Ca Nại rồi.”


      “Tuyết thế này cũng tính là lớn mà.” Quý Đường Đường tới cạnh Mao Ca, ghé đầu nhìn.


      “Sao lại tính là lớn, chẳng lẽ phải dày hơn mét như ở Cáp Nhĩ Tân mới tính lớn chắc?” Mao Ca trừng cái, ”Đường vào Ca Nại vòng vèo, lúc đổ mưa cũng dễ gặp tai nạn, giờ tuyết lớn như vậy, đường trơn, xe lại càng dám vào.”


      “Vậy ra ngoài cũng được?”


      “Thế cũng được.”
      Quý Đường Đường chỉ cảm thấy mới lạ: vậy, Ca Nại chẳng phải thành thị trấn lập? vào được cũng ra được?


      Hứng trí của Mao Ca rất cao, hề bị ảnh hưởng bởi bão tuyết: “ bé, chờ lát nữa mua thịt với , tối nay nướng thịt dê ăn.”


      “Có bán cả thịt dê?” Quý Đường Đường nhìn con phố chính vắng vẻ, có chút khó tin.


      Mao Ca cười ha hả: “ bé, em thế là thiếu kiến thức rồi, ở đây là đất Tạng, thịt bò yak thịt dê bảo đảm đề huề, lúc nào cũng có.”


      Hàng thịt nằm ở căn nhà có mặt tiền nho ở tận cuối phố, là hàng thịt, thực ra cái chợ cóc đúng hơn, trừ thịt dê bò, còn có mướp, măng tây cải trắng linh tinh, có điều nhìn đều heo héo, tươi chút nào. Mao Ca dường như chẳng hề để ý tiến lại gần, cầm giỏ mây ra sức mặc cả, thừa dịp chủ quán chú ý, Quý Đường Đường len lén giật giật vạt áo Mao Ca, chỉ chỉ mấy thứ thức ăn kia: “Đều được tươi.”


      “Đây là chỗ nào, còn mong có đồ tươi để ăn?” ngờ lỗ tai của chủ quán lại thính vô cùng, “ trẻ à, Ca Nại sản xuất ra đồ ăn, mấy thứ này đều là chuyển từ bên ngoài xa xôi tới, hai ngày nay tuyết rơi, xe chuyển lương thực vào được, có đồ để ăn là tốt lắm rồi.”


      Mặt Quý Đường Đường đỏ bừng lên, im bặt.


      Mao Ca trả tiền, cùng Quý Đường Đường hai tay xách hai túi đầy ụ quay về, sắc trời rất tối, ràng mới là buổi trưa mà nhìn qua giống như gần tối, Mao Ca xỏ đôi giày mõm lớn, giẫm lên tuyết vang lên những tiếng lạo xạo.


      Mao Ca tìm chuyện để : “ bé, mình em ra ngoài, cha mẹ lo lắng sao?”


      lúc lâu thấy Quý Đường Đường trả lời, quay đầu nhìn lại, thấy mang vẻ bất an, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía đường .


      Mao Ca thấy lạ, giơ tay ra quơ quơ trước mặt : “Này, bé, nhìn gì thế?”


      Quý Đường Đường do dự lúc, lại quay đầu lại nhìn: “Hình như có người nhìn em.”


      Mao Ca dở khóc dở cười: “Nhìn em có gì lạ, ở đây trẻ con nhìn du khách như xem khỉ ấy, lạ mà.”


      phải trẻ con.” Quý Đường Đường rất khẳng định.


      Mao Ca cũng ngoái đầu lại nhìn, đường trống trải, xa hơn chút là mảnh trời mây u ám, khiến cho người ta rét lạnh cả người mà chẳng hiểu tại sao.


      Mao Ca rùng mình cái: “Đâu có người nào, mau về thôi.”


      Quý Đường Đường vâng tiếng, nhanh chóng bước theo, Mao Ca thấy chân mày vẫn nhíu chặt, liền cố ý đùa chọc cho vui vẻ, “Đường Đường, đây sinh ra dễ nhìn, sợ người ta nhìn. Em biết rồi đấy, ở đây là cao nguyên, tia tử ngoại mạnh, mấy ở cao nguyên nào má cũng đỏ hồng…”


      Quý Đường Đường nửa ngày mới phản ứng lại: “Đó có phải là cao nguyên đỏ ?”


      “Đúng rồi, tên khoa học là cao nguyên đỏ,” Mao Ca tỏ ra chẳng hề để ý, “Cho nên ấy, bọn họ thấy chúng ta da dẻ mịn màng như vậy, bao giờ chả nhìn lâu chút. ngày nào cũng lượn qua lượn lại đường ở Ca Nại, đều bị họ nhìn thành quen rồi…”


      Quý Đường Đường phì tiếng bật cười.


      Quay lại quán trọ, đám Vũ Mi cũng dậy, bão tuyết nên chẳng có việc gì làm, đều chạy đến ngồi quanh chảo lửa sưởi ấm, chơi trò gõ trống chuyền hoa hay mạo hiểm, Quý Đường Đường vốn muốn tham gia, lại bị Đầu Trọc nhất quyết lôi vào.


      Tổng cộng bảy người, Mao Ca, Nhạc Phong, Đầu Trọc, Quý Đường Đường, Vũ Mi, Hiểu Giai, Lông Gà.


      Vòng thứ nhất Lông Gà gõ trống, biết ta lôi từ đâu ra cái trống con châu Phi, gõ lia lịa, vui vẻ vô cùng.


      Cái gọi là “hoa”, chính là cái âu tráng men mà Nhạc Phong uống nước buổi sáng.


      hồi trống dứt, cái âu men rơi vào tay Hiểu Giai, Lông Gà phấn chấn bừng bừng, hỏi: “ từng mấy lần rồi?”


      Hiểu Giai rất thoải mái, trả lời dứt khoát trôi chảy: “Hai lần.”


      Lông Gà ồ lên tiếng, tiếp tục gõ trống.


      Hồi trống thứ hai dứt, cái âu rơi vào tay Vũ Mi.


      “Lần này để tôi hỏi,” Hiểu Giai cười gian xảo, nhìn Vũ Mi chớp chớp mắt, “Trong số mấy ngồi ở đây, Nhạc Phong, Mao Ca, Đầu Trọc, Lông Gà, cậu chọn ai làm bạn trai của cậu?”


      Gần như là ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt đều rơi vào người Nhạc Phong.


      Nhạc Phong trừng mắt: “Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi nở hoa à?”


      Mặt Vũ Mi đỏ bừng lên: “Câu này tính. Lại .”


      “Ấy sao lại tính,” Hiểu Giai hài lòng, “Muốn chơi phải cởi mở chút chứ, cứ mắc cỡ ngượng ngùng như vậy, thôi để tôi trả lời thay cậu , Nhạc Phong chứ gì.”


      Lông Gà lại ồ tiếng, gõ trống cười đến là quái dị, Mao Ca cố ý ho khan hai tiếng: “Nghiêm túc chút , nghiêm túc chút , tiếp tục, tiếp tục.”


      Lần này, cái âu rơi vào tay Quý Đường Đường.


      Mọi người nhìn nhau lượt, lại có chút biết nên mở miệng thế nào, Quý Đường Đường mãi sau mới tới, bọn họ cũng tiện giỡn mấy chuyện hơi ám muội, vẫn là Hiểu Giai xung phong: “ là người ở đâu?”


      Mao Ca than thở: “Thế mà cũng hỏi? Hiểu Giai, sao hỏi ngớ ngẩn thế? phải ấy lúc đăng ký viết là Bắc Kinh rồi hay sao.”


      Ai ngờ Quý Đường Đường lại cười cười: “Hải Thành.”


      “Hải Thành?” Vũ Mi chợt thấy hứng thú, “Hải Thành ở Giang Tô? Gần Tô Châu?”


      Trái tim Quý Đường Đường chợt vang lên tiếng thình thịch, “Sao biết?”


      “Tôi từng sống khá lâu ở Hải Thành.” Vũ Mi hưng phấn, “Nhà cũ của tôi trước đây chính là ở Hải Thành, sau này mới chuyển đến Thượng Hải. Tôi ở Hải Thành học đến trung học cơ sở, trường trung học hạng nhất ở Hải Thành, tôi ở lớp ba, thấy tuổi cũng xấp xỉ tôi, ôi, chưa biết chừng chúng ta lại học cùng trường trung học đấy?”


      phải chứ,” Mao Ca cười khoa trương cái, “Ở nơi xó xỉnh như thế này mà cũng gặp được đồng hương à, Trung Quốc thế nào cơ chứ?”


      phải đâu.” Quý Đường Đường bình thản , “Chắc phải bạn học đâu, hồi ấy thành tích của tôi được tốt, học ở trường hạng ba thôi.”


      phải phải, Đường Đường, tôi trông quen lắm, lần đầu tiên gặp tôi cố ý nhìn mấy lần liền, tôi cứ cảm thấy chúng ta gặp nhau rồi… Tôi nhớ ra rồi, bề ngoài của giống hệt như đại biểu tiếng lớp ở trường chúng tôi, bạn đó còn từng chủ trì cuộc tranh tài hùng biện của trường nữa, chỉ là tôi nhớ ấy tên gì…”


      “Vậy nhất định là nhớ nhầm rồi.” Quý Đường Đường hời hợt đáp, “Tôi học trường hạng nhất, tiếp tục , nên gõ trống rồi.”


      Vũ Mi kỳ quái nhìn Quý Đường Đường cái, gì nữa.


      Cũng biết tại sao, tiếp đó ai cũng thấy nhạt nhẽo, chơi được vòng xong, trò gõ trống chuyền hoa liền chấm dứt, Quý Đường Đường lấy cớ ngủ được ngon, quay về phòng ngủ bù, Mao Ca vào phòng bếp xẻ thịt dê, chuẩn bị để buổi tối ăn tiệc dê nướng, còn dư lại mấy người ở tại chỗ đánh Tam Quốc Sát, chơi được nửa, Vũ Mi cũng lấy cớ quay về phòng.


      Phòng của Vũ Mi là gian cho sáu người, cách phòng mười người của Quý Đường Đường gian, lúc qua phòng Quý Đường Đường, ta dừng lại chút, do dự mấy lượt, vẫn tiến vào.


      ta quay về phòng mình, lấy di động ra từ từ xem danh bạ, sau đó chọn tên người, nhấn nút gọi.


      Người này tên là Khâu Tiểu Vũ, nhóm gọi là “Bạn Trung học cơ sở”.


      “Tiểu Vũ à? Là tớ đây, Vũ Mi,” Giọng của Vũ Mi đè thấp, “Tớ muốn hỏi cậu chuyện này, cậu có nhớ , hồi bọn mình học cấp 2… cùng khóa có người được làm đại biểu môn tiếng ? Tớ gặp ta, nhưng mà nhớ tên, có phải ta tên là Quý Đường Đường … Cậu có bạn bè nào học lớp ? Nếu có hỏi thăm giúp tớ nhé? phải, đường tớ quen được mấy người bạn phượt, ta là người Hải Thành, tớ cảm thấy ta chính là chính là người đó, nhưng ta lại bảo phải… Tớ càng nghĩ càng thấy quái… thế nhé, tớ chờ điện thoại của cậu.”


      Đặt điện thoại xuống, Vũ Mi có chút bồn chồn, ta qua lại trong phòng mấy lượt, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn di động.


      Cũng biết qua bao lâu, di động đột nhiên vang lên, Vũ Mi vội vàng ấn nút trả lời, cầm di động áp lên tai: “Tiểu Vũ?”


      ta gì thêm, chỉ nghe bên kia , sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang khó tin.


      “Sau đó sao? Sau đó sao?” ta hỏi dồn, “ tìm thấy ta nữa à?”


      “Ừ.” Khâu Tiểu Vũ trả lời chắc chắn, “Vũ Mi, bạn đó phải tên là Quý Đường Đường, có lời đồn, lúc ấy ấy cũng bị hại, cách khác, cả nhà đều gặp phải kẻ xấu. Vậy người cậu gặp thể là bạn học cùng khóa với bọn mình được, cho dù sau đó có đổi tên thành Quý Đường Đường cũng phải, hơn nữa, ai yên lành lại đổi tên chứ.”


      “Vậy chắc phải rồi,” Đầu Vũ Mi ong ong, “Dù sao cũng cám ơn cậu nhé, Tiểu Vũ.”


      Cúp máy, Vũ Mi thở hắt ra, nhớ ra đám Nhạc Phong vẫn còn ở dưới lầu chơi Tam Quốc Sát, định ra cửa xuống tìm bọn họ.


      Lúc qua cửa phòng Quý Đường Đường, ta nhớ đến cuộc điện thoại khi nãy, kìm được tiến lên nhàng gõ cửa.


      “Vào .”


      Cửa khóa, Vũ Mi đẩy cửa bước vào, thấy Quý Đường Đường sắp xếp ba lô, giường chất đầy đồ đạc.


      “Muốn ?” Vũ Mi kinh ngạc.


      ,” Quý Đường Đường cười cười, “Muốn ở lại thời gian nên lấy những thứ cần thiết ra.”


      Vũ Mi à tiếng, suy nghĩ lúc, trong lời có ý: “ du lịch mình?”


      “Ừ.”


      “Vậy… cha mẹ lo cho sao?”


      Giọng của Quý Đường Đường rất bình thản: “ lo, bọn họ sáng suốt lắm.”


      “A?” Vũ Mi kinh ngạc, “Vậy giờ họ vẫn ở Hải Thành à?”


      , ở Sơn Tây.” Quý Đường Đường mỉm cười, “Quê cha tôi vốn ở Sơn Tây, sau khi tôi làm, ông ấy và mẹ tôi đều chuyển về nhà cũ.”


      “Vậy à,” Vũ Mi thở ra hơi, gương mặt lộ ra vẻ nhõm, “Tôi đúng là suy nghĩ nhiều quá, vậy nhất định phải rồi.”


      “Cái gì mà phải tôi?” Quý Đường Đường thấy lạ.


      “Chính là chuyện tôi vừa mới với ấy, tôi vẫn thấy rất giống người bạn học cùng khóa với tôi,” Trong lòng Vũ Mi còn nghi ngờ, máy hát khi mở là dừng lại được, “Tôi vừa mới gọi điện hỏi bạn học cũ, cậu ấy bảo, tên của bạn kia phải là Quý Đường Đường, đáng thương, nhà ấy xảy ra chuyện, thảm chết được.”


      Quý Đường Đường trầm mặc lúc, khi mở miệng, giọng có chút rời rạc: “Vậy sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
      Vũ Mi nhận ra khác thường của : “Nghe là có hôm, đúng Giao thừa, khoảng ba bốn năm trước gì đó, nhớ lắm, có kẻ xấu đột nhập, cha mẹ ấy đều bị kẻ ác làm hại, sau đó chẳng ai thấy ấy đâu nữa, có tin đồn ấy cũng bị hại… tóm lại…”


      gương mặt Vũ Mi lên vẻ thương cảm: “ là thảm, chuyện như thế, tôi cứ tưởng chỉ báo mới có, ngờ tới bạn bè xung quanh mình cũng xảy ra chuyện như vậy.”


      “Còn có vẻ ngoài rất giống tôi, đúng ?” Quý Đường Đường ngồi giường, từ từ gấp từng món đồ lại.


      “Bởi vì cũng là người Hải Thành, trông lại quen mắt như vậy, tôi thực tưởng là…” Vũ Mi có chút lúng túng, “ ngại quá.”


      sao,” Quý Đường Đường rất hiểu ý cười cười, “Đổi lại tôi mà là , tôi cũng cho là như vậy.”


      “Vậy… tôi xuống đây.” Vũ Mi và Quý Đường Đường cuối cùng cũng chẳng còn gì để nữa.


      Đưa mắt nhìn Vũ Mi xa, Quý Đường Đường thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi vào chiếc hộp sắt bình thường nằm giường.


      Hộp sắt bốn phía vuông vức, nước sơn bên góc chai sờn, nhìn ra được có vài năm tuổi.


      Mở nắp hộp ra, bên trong chất đầy đủ loại cuống vé, thẻ linh tinh, những mẩu báo được cắt rời lớn .


      Quý Đường Đường lật lật, lấy từ trong hộp ra tờ báo được cắt rời ố vàng.


      mẩu báo to bằng bàn tay, tựa đề dùng kiểu chữ in đậm cỡ to, tiêu đề khiến người ta nghe mà kinh sợ.


      Vụ án kẻ gian đột nhập giết người vào đêm Giao thừa ở Hải Thành.



      12. Chương 11


      Ngày dài nhàm chán, đợi đến tối, buổi tiệc dê nướng Mao Ca bắt đầu, thực ra chẳng qua cũng chỉ là vây quanh chảo lửa xiên thịt dê nướng lên mà thôi.


      Trừ nướng thịt dê ra, còn nướng kèm rau củ, mặn chay kết hợp, cũng cân bằng dinh dưỡng.


      Cả đám vây quanh chảo lửa mỗi người việc, Lông Gà xiên thịt, rau củ lên xiên nướng, Quý Đường Đường dùng cái chổi cẩn thận phết mỡ lên xiên thịt, Vũ Mi và Hiểu Giai xức hạt tiêu với gia vị, Đầu Trọc và Mao Ca phụ trách nướng đồ.


      Chỉ có Nhạc Phong ngồi gần chảo lửa, mình ôm chai rượu Thanh Khoa, ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ.


      “Này Nhạc Phong, ngồi đó có lạnh , qua đây cùng nhau hơ lửa .” Vũ Mi thân thiết tiếp đón .


      Nhạc Phong nhích cũng chả nhích.


      Đầu Trọc ho khan hai tiếng, trong lời có ý: “Vũ Mi, tối qua mấy giờ ngủ thế?”


      “Gì cơ?” Vũ Mi khó hiểu.


      “Tối hôm qua phải với Nhạc Phong ở mình với nhau dưới lầu sao?” Đầu Trọc cười mập mờ, “Mấy giờ ngủ?”


      Mặt của Vũ Mi chợt đỏ bừng.


      “Đầu Trọc, muốn chết phải ?!” Nhạc Phong quay đầu nhưng lại nghe rất ràng động tĩnh bên này.


      “Rồi, là tôi lắm mồm, đáng đánh đòn.” Đầu Trọc hi hi ha ha lảng đề tài, lại nhìn Quý Đường Đường, “ yên lành, sao lại chạy đến Cách Tang làm gì?”


      “Tôi…” Quý Đường Đường khó xử, đúng là tìm được lý do gì thuyết phục.


      “Đúng rồi, sáng hôm qua có phải tìm người đúng , nghe Đan Ba tìm người tên là Trần Vĩ?”


      “Phải, đúng vậy.” Quý Đường Đương thấy may vì phải trả lời câu hỏi trước, “Trần Vĩ là bạn phượt tôi gặp đường, cùng đến Ca Nại, có điều chiều hôm qua cậu ta về nhà rồi.”


      “Tôi với Nhạc Phong tìm đến là mệt,” Đầu Trọc phẫn nộ lật giở xiên nướng trong tay, “Trong lòng còn nhủ có khi cũng giống cái Lăng Hiểu Uyển đó, cũng bị lạc ở trong hẻm núi rồi.”


      “Lăng Hiểu Uyển…” Quý Đường Đường cười cười, tim chợt rung lên nhịp, “Lúc Lăng Hiểu Uyển ở Ca Nại cũng ở quán trọ của Mao Ca sao?”


      “Lại chẳng, bé vừa xinh xắn lại tốt tính.” Đầu Trọc than thở, “Sau khi ta lạc, vận động đến nửa số dân ở thị trấn tìm, chỉ riêng số lần ba người tôi, Nhạc Phong và Lông Gà vào hẻm Ca Tát Ma tìm người thôi cũng dưới ba lượt…”


      “Vận động nửa số dân tìm?” Quý Đường Đường dường như nghĩ ra điều gì, nhưng nhất thời lại ràng.


      “Đúng vậy,” Lông Gà chen vào , “Công an mang người đến, già trẻ đều ra trận hết, mang theo lương khô, tìm từng cái xó xỉnh , chỉ thiếu nước quật ba tấc… Này lão Mao Tử, Lăng Hiểu Uyển này có thể chạy đâu được?”


      Lông Gà vừa mở miệng lạc đề, tìm Mao Ca chuyện.


      Công an mang người đến, già trẻ đều ra trận hết, mang theo lương khô, tìm từng cái xó xỉnh


      Quý Đường Đường chợt có suy nghĩ: nếu Lăng Hiểu Uyển cũng giống Trần Vĩ, cũng bị kẻ thần bí trong động Tiên Nữ kia mang , có lẽ nào là do sau khi Lăng Hiểu Uyển mất tích, gây náo động quá lớn, khiến cho kẻ thần bí kia sợ, cho nên lần này vụ bắt cóc Trần Vĩ mới cố tình tung hỏa mù nhiều như vậy, cố ý gọi điện đến quán trọ Cách Tang là Trần Vĩ về nhà, hòng khiến chuyện lớn hóa , chuyện hóa có gì, che giấu tai mắt người khác?


      suy nghĩ, Mao Ca lại lười biếng lên tiếng: “Kể ra chuyện này đúng là kỳ lạ, cái hẻm núi Ca Tát ma này tôi cũng qua ít lần, có nhiều chỗ đúng là nguy hiểm, nhưng căn bản có nơi nào có thể giấu người được, sơn động dù nhiều nhưng tôi cũng tận lực tìm hết, bãi cỏ bên trong hẻm núi còn có dân Tạng đến chăn thả, có người còn dựng lều trong hẻm núi, người sống lù lù như vậy, mất tích là mất tích, cũng đúng là tại số.”


      “Trong hẻm núi còn có người ở?”


      “Cũng phải là ngày nào cũng có.” Mao Ca giải thích, “ vào trong hẻm núi chừng khoảng hai ba tiếng thấy đồng cỏ, có vài người dân Tạng hay lùa bò yak qua đó ăn cỏ, có người để cho tiện dựng luôn cái lều đồng cỏ, cũng có người nổi lửa nấu cơm, có khi kịp ra khỏi hẻm núi ở lại trong lều đêm.”


      Quý Đường Đường hồi tưởng lại hai lần đến hẻm núi lúc trước, cũng dừng bước ở động Tiên Nữ nhưng thấy đồng cỏ chăn nuôi gì đó, xem ra còn phải sâu vào trong nữa.


      “Lăng Hiểu Uyển đó cũng đáng thương.” Vũ Mi lên tiếng, “Còn trẻ như vậy, phải bị sói ăn đấy chứ, Mao Ca, trong hẻm núi có sói ?”


      “Chuyện này khó mà lắm.” Mao Ca cau mày.


      Quý Đường Đường làm xong phần việc được phân công, nhất thời nhàn rỗi có việc gì làm, đứng dậy dạo quanh căn phòng, lúc đến quầy tiếp khách, thấy quyển sổ đăng ký nằm quầy, nhớ đến chuyện Mao Ca Lăng Hiểu Uyển cũng từng ở đây, bèn tiến lên trước mở ra xem.


      Lăng Hiểu Uyển chỉ mới vào ở trước tháng. Du khách ở Ca Nại ít, chỉ lật khoảng hai ba trang trở lại là có thể nhìn thấy thông tin đăng ký của Lăng Hiểu Uyển, chữ viết ngay ngắn thanh tú. Quý Đường Đường nhịn được mỉm cười, chỉ mới nhìn chữ thôi cảm thấy Lăng Hiểu Uyển là sinh viên điềm đạm ưu tú.


      Đằng sau tên họ và địa chỉ chính là số chứng minh thư, Quý Đường Đường nhìn lướt qua, định đặt quyển sổ đăng ký xuống, chợt toàn thân chấn động, vội vàng mở ra nhìn lại trang giấy kia.


      Mười tám con số chứng minh thư vốn có gì đặc biệt, mấu chốt là, những con số biểu thị cho ngày sinh tháng đẻ kia.


      19910513.


      0513? Buổi sáng và Nhạc Phong đoán mò lâu như vậy, phải đoán ra mấy con số này hay sao?
      Lúc ấy xác định được dãy số này biểu trưng cho cái gì, là ngày tháng, số nhà, hay số thẻ sinh viên? Có cần phải trùng hợp đến thế , lúc này lại thấy được dãy số giống hệt ngay trong mã số chứng minh thư của Lăng Hiểu Uyển.


      Nhưng bốn con số này, ràng là thông qua miệng Trần Vĩ ra.


      Trái tim Quý Đường Đường nhảy lên dồn dập, thò tay vào trong túi quần, lấy ra tờ giấy được gấp thành hình vuông, đó là tờ giấy giới thiệu mà dùng để chép lại tin tức của Trần Vĩ khi đến quán trọ Cách Tang ngày hôm qua, nhớ, trừ tên họ, địa chỉ, số thẻ sinh viên ra, cũng chép cả số chứng minh thư của Trần Vĩ.


      19890513.


      Năm sinh giống, nhưng ngày và tháng y hệt nhau.


      0513, quả nhiên là đại biểu cho ngày tháng.


      phát bất ngờ này khiến cho Quý Đường Đường vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, 0513, ngày 13 tháng 5, là ngày gì đặc biệt chăng?


      Quý Đường Đường kịp chào hỏi những người bên cạnh, siết chặt tờ giấy giới thiệu kia nhanh chóng vọt lên lầu, Mao Ca giật giật mí mắt: “Con bé này… quái lạ.”


      Tất cả mọi người đều bận, ai chú ý đến hành vi của Quý Đường Đường, chỉ có Nhạc Phong như có điều gì suy ngẫm nhìn lên lầu chút, sau đó đứng dậy tới quầy tiếp khách.


      Quyển sổ đăng ký kia vẫn còn nằm quầy, Nhạc Phong cúi đầu nhìn lát, lẳng lặng đóng quyển sổ lại, quay về bàn ngồi lúc, đột nhiên nhíu mày, cầm lấy chiếc áo khoác vắt ghế đứng dậy: “Lão Mao tử, em ra ngoài chút.”


      cái gì mà ?” Mao Ca bận bịu nướng đồ ăn, gương mặt tròn tròn béo béo bị khói dầu mỡ hun cho bóng láng, “ chốc nữa là ăn cơm rồi.”


      ra ngoài mua bao thuốc.” Nhạc Phong để ý tới ta, bước thẳng ra ngoài.


      “Tự tung tự tác.” Mao Ca giận dữ, “Quả nhiên, mấy đứa thất tình đứa nào cũng biến thái.”


      “Nhạc Phong thất tình?!” Vũ Mi kinh ngạc, dừng chút mới phát phản ứng của mình hơi thái quá, lúng ta lúng túng biết nên hỏi tiếp thế nào, thời khắc mấu chốt, Hiểu Giai nháy nháy mắt với ta, cười hì hì nhìn Mao Ca, “Nhạc Phong đẹp trai như vậy, con nhà ai mà ánh mắt cao thế, đá cả ta?”


      gì thế?” Mao Ca kiên quyết bảo vệ người nhà mình, “Cái gì gọi là Nhạc Phong của chúng tôi bị người ta đá chứ? Sao biết phải là Nhạc Phong nhà chúng tôi đá người ta?”
      “Xí.” Hiểu Giai xì tiếng, “Nhìn Nhạc Phong như vậy là đủ biết, nếu ta đá người ta, sao lại trưng cái mặt thối như vậy ra cho chúng ta xem.”


      Mao Ca bị Hiểu Giai làm cho nghẹn họng, được câu nào, suy nghĩ chút lại hung dữ quát nàng: “Chuyện riêng của người ta, hỏi làm gì?”


      “Tò mò thôi mà…” Hiểu Giai bĩu môi, lại dùng cánh tay huých Vũ Mi, “Này Vũ Mi, rốt cuộc là bao giờ mới đây, máy bay cũng đổi chuyến rồi, mấy ngày nữa còn phải làm đấy.”


      “Có thể xin nghỉ cơ mà…” Vũ Mi giọng .


      “Nhưng tôi xin, vì với cậu nên trì hoãn mấy ngày rồi.” Hiểu Giai cau mày oán trách, “Thực coi trọng Nhạc Phong à? nỡ ?”


      “Cậu gì thế?” Vũ Mi lập tức căng thẳng.


      “Tôi chỉ thôi,” Hiểu Giai hề nhún nhường, “Chuyện đường kiểu này, rất đáng tin, Nhạc Phong quanh năm đều bôn ba đường, cậu đừng có mà nghiêm túc đấy.”


      Đầu Trọc và Mao Ca nhìn nhau cái, Mao Ca ho khan hai tiếng, coi như nghe thấy.


      Lông Gà lại lười biếng lên tiếng: “Vũ Mi, bạn đúng đấy, đừng có nghiêm túc quá. Nhạc Phong lang bạt ở bên ngoài quen rồi, cậu ta rất quen thuộc với giới phượt ở Tây Bắc, dọc đường biết gặp được bao nhiêu mỹ nữ giống như , đều có tụ có tan mà thôi, tính cách của cậu ta cũng rất được con thích… Cho dù có đối tốt với cũng đừng coi là nghiêm túc.”


      Vũ Mi lời nào, khóe mắt dần dần đỏ lên.


      Mao Ca than thở: “Thằng chết dẫm này, tôi mắng nó bao nhiêu lần rồi, bảo nó đừng có trêu chọc mấy tốt rồi…”


      mãi mãi, ta lại nổi nữa, chuyện giữa Nhạc Phong và Vũ Mi, ai trêu chọc ai khó mà được, trong cái nhìn của ta lại thấy Vũ Mi chủ động nhiều hơn, có điều ta cũng rốt cuộc hai người đến bước nào, có vài lời khỏi hơi khó , đành phải quanh co xuất kích: “Nhạc Phong có bạn cũng nhiều năm rồi, tên là Miêu Miêu, tình cảm hai người rất tốt, bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ thấy nó nghiêm túc với mình Miêu Miêu. Cho nên Vũ Mi này, đừng lãng phí thời gian vào Nhạc Phong nữa, đáng đâu.”


      phải là… chia tay với Miêu Miêu rồi sao?” Vũ Mi cắn môi.


      Đầu Trọc thở dài: “Có chia tay cũng đến với …”


      “Muốn chết à, gì thế.” Mao Ca gắt Đầu Trọc.


      Đầu Trọc gân cổ lên: “Em mà. Hai người họ căn bản ở trong cùng thế giới, chẳng qua cũng mới vài ngày ở Ca Nại thôi, Vũ Mi, lớn lên trong quy củ, môi trường rất đơn giản, hiểu về Nhạc Phong được bao nhiêu? đừng thấy cậu ta trẻ tuổi, cậu ta lang bạt đường được kha khá năm rồi, quen biết đủ loại hạng người, làm việc cũng luồn lách đủ cửa. Nhạc Phong phải là người sống cuộc sống bình thường, thông minh, nghĩ cho kỹ những lời Đầu Trọc này .”


      Đầu của Vũ Mi lại cúi càng thêm thấp.


      Hiểu Giai thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai Vũ Mi: “Coi như lần diễm ngộ thôi Vũ Mi, chúng ta mau về , nghỉ nhiều sắc mặt của ông chủ lại khó coi cho mà xem.”


      “Ừ.”


      Mao Ca thở phào nhõm, ta sợ nhất là xử lý vấn đề tình cảm nam nữ, đống loạn cào cào, làm thế nào cũng gỡ ra được, vẫn là nướng đồ ăn đơn giản hơn nhiều, nổi lửa, lật giở, nướng, xong!


      Mao Ca chia mấy xâu thịt mới nướng xong đợt đầu cho mọi người, lúc Đầu Trọc cầm lấy lại nhớ đến hai người vắng mặt: “Đường Đường ở gác, Nhạc Phong ra ngoài, có để phần cho cả hai ?”


      “Ai ở đây mất phần.” Mao Ca trừng mắt, “Chúng ta cứ ăn , dù sao còn nướng thêm nữa cơ mà.”


      đến đây, tiếng chuông di động lại vang lên, kèm theo tiếng rung của mặt bàn, Mao Ca nhìn về phía cái bàn sát bên cửa sổ, vừa qua lấy di động, vừa oán trách: “Cái thằng Nhạc Phong này, sao cầm di động theo chứ.”


      Nhìn vào cuộc gọi hiển thị màn hình, Mao Ca chợt ngây ngẩn cả người, Đầu Trọc và Lông Gà cũng nhận ra ổn, trái phải chạy tới ghé đầu vào xem.


      Tần Miêu.


      Là Miêu Miêu.


      Mao Ca do dự chút, nhấn nút trả lời: “A lô, Miêu Miêu à, ừ, giờ nó ở đây… gì cơ?”


      Mao Ca mở to mắt, miệng cũng há hốc ra, lúc lâu vẫn khép lại được.


      Đặt điện thoại xuống, ta chợt phản ứng kịp, vội vàng sai khiến Đầu Trọc và Lông Gà: “Nhanh nhanh, tìm Nhạc Phong , tìm được ra cửa trấn ngay, Miêu Miêu đến rồi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :