1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cho tới bây giờ tùy em - Hắc Khiết Minh (10)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.
      Edit Thanh Thanh Mạn

      Đời này thể ai khác giống như nữa, mặc dù đẹp trai, lại phiền toái, nhưng ai giống như hiểu , giống như hiểu .

      Sấm chớp sáng lên từ ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu rọi lên gối đầu giường, cũng chiếu rọi người Hình Lỗi.

      là hỏng bét.

      duỗi ngón tay miêu tả từng chi tiết ngực , hiểu vì sao mình có cách nào kháng cự .

      Vốn là muốn làm tất cả, dây dưa với nữa, nhưng hiển nhiên ý chí của phải là kiên định bình thường.

      Tay bé sờ lên cằm , than tiếng, hy vọng có thể duy trì đổi cứ như vậy mãi mãi.

      Nhưng mà biết có tình đơn phương như vậy, bởi vậy có gì là mãi mãi, đặc biệt là khi người đàn ông này vẫn ngu ngốc như cũ.

      Ai, tại sao tình của người khác đều có ngọt bùi cay đắng, còn có ba, chỉ thiếu , chua cay đắng đều có, tại sao lại có ngọt?

      Ha, còn ngọt gì chứ, sặc chết cũng tệ rồi!

      Càng nghĩ càng cam lòng, Uy Uy nhăn mày, liền tát cái.

      Chát!

      giải thích bị tát cái, Hình Lỗi chợt giật mình tỉnh lại, còn buồn ngủ tỉnh lại, còn buồn ngủ ngồi dậy, làm chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Uy Uy ôm chặt cái mền, gương mặt cười như cười nhìn .

      “Có con muỗi.” Mặt vô tội, xong cũng xoay người xuống giường.

      Hình Lỗi sờ sờ mặt, sững sờ nhìn bóng lưng mảnh khảnh ưu nhã, nửa ngày cũng hiểu sao mình bị đánh.

      Được rồi, có lẽ tối hôm qua ép lên giường có chút quá đáng, chỉ là vì thiên thời địa lợi nhân hòa, ánh đèn đẹp, khí lãng mạn, nắm bắt cơ hội vậy quá ngu ngốc rồi.

      Ngồi trong xe thể thao, Hình Lỗi đeo mắt kính lên.

      Huống chi lúc ấy cũng phản đối nhiều, khi đến cửa thang máy cũng ngăn trở về nhà đối diện, mặc dù trong thang máy lại hôn có hèn hạ chút, chỉ là nếu phối hợp, tay sao có thể vỗ vang?

      Khóe miệng khẽ hả hê nâng lên, ít nhất bây giờ biết Uy Uy vẫn vô cùng có cảm giác với , nghĩ như vậy, cái tát buổi sáng này đáng giá.

      Cửa thang máy “ting” tiếng mở ra, Uy Uy mặc đồ công sở đơn giản linh giản bước ra, cho xe chạy, nhanh chóng chạy tới cửa ra.

      nhìn thấy , sửng sốt chút, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.

      “Lên xe.” cách đôi kính mắt nhìn , hi vọng mặt mình lộ ra quá nhiều tình cảm.

      phải là sao?” có chút buồn bực, nhớ ràng có chết cũng chịu đối mặt với tam lục bà La gia kia, sao lúc này lại là dáng vẻ nhất định phải tham gia cùng .

      “Sau đó suy nghĩ ra bao lì xì mà uổng rượu mừng cũng tiếc.” tìm lí do qua loa.

      chắc chắn muốn ?” Đôi tay Uy Uy ôm ngực, buồn cười nhìn .

      “Dù sao cũng có việc gì, ở nhà cũng rãnh rỗi.” Giật giật khóe miệng, Hình Lỗi dời ánh mắt của mình khỏi người , nhìn chăm chú con đường phía trước xe.

      “Được rồi, để ý là được.” nhún nhún vai, vòng qua mở cửa lên xe, mặc dù biết rốt cuộc có chủ ý gì, nhưng mà nếu muốn , cũng thể cản , huống chi cũng cần thiết phải ngăn cản.

      Ít nhất bây giờ có chuyện đáng ăn mừng, A Lỗi đến đó, nhất định có thể giảm được nửa đại pháo bức hôn của tam lục bà.

      “Này Uy, cuối cùng cậu cũng tới, nhanh nhanh nhanh, mau vào giúp tay!”
      Vừa đến La gia, chỉ thấy A Phương hùng hổ xông lên, chưa cho Uy
      [​IMG]
      PhongVyChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.2
      Edit Thanh Thanh Mạn

      “Mình…mình chỉ là…chỉ là đột nhiên…” Roland nắm chặt giấy lau, ngập ngừng .

      “Đột nhiên sợ, đúng ?” Khóe môi Nông Nông giương , giúp tiếp.

      “Sợ gì?” Uy Uy sững sờ , gương mặt mờ mịt.

      Bạch Vân nhiều, im lặng nghe, lại rút tờ giấy lau cho Roland, giọng thay trả lời: “Sợ mất tự do thôi. Kết hôn, là còn mình, giống như quá khứ luôn làm theo ý mình, mặc kệ là cái gì cũng phải suy tính đến người khác. Người ta con gả ra ngoài như bát nước đổ , những lời này phải là có đạo lí, mặc dù mình vẫn là mình, nhưng là đổi hoàn cảnh mới, có thân phận mới, những việc giống như lúc trước cũng thay đổi vô cùng.”

      Bạch Vân cười cười: “Cậu sợ gả liền còn là chính mình nữa?”

      Roland hít hít lỗ mũi, đỏ mặt ngại ngùng, gật đầu cái.

      Nông Nông thấy thế bật cười: “Điều này cậu yên tâm , nhìn mình nè, kết hôn hơn năm, còn phải vẫn là dáng vẻ như vậy sao.”

      “Mình biết , nhưng biết biết, tâm tình trong thời gian ngắn vẫn điều chỉnh được.” Roland lầu bầu: “Huống chi chồng cậu rất thương cậu nha.”

      “Có ý gì, chồng cậu thương cậu sao?” Nông Nông buồn cười hỏi.

      cắn đôi môi đỏ mọng oán trách: “ giống nhau, tính tình hai người bọn họ kém nhau nhiều như vậy, A Long phiền chết rồi, rất nhiều lời cũng ra miệng…”

      Nghe đến đó, Nông Nông tức giận ngắt lời nàng: “Cậu sai rồi, cậu cho rằng bình thường Hạo Đình miệng ngọt sao, muốn ấy lời ngon tiếng ngọt giống như muốn mạng ấy vậy. Cho nên mình cho cậu biết, phải chỉ có Triệu Tử Long mới như vậy, chỉ cần là đàn ông đều như vậy.”

      “Ít nhất hai người họ đối với các cậu tệ mà.” Uy Uy nâng khóe miệng, trong lòng có cảm giác gì .

      ngờ lại như vậy, hai người đồng thời quay đầu nhìn cái.

      Nhìn nét mặt ngạc nhiên của Nông Nông và Roland, lúng túng hỏi lại: “ đúng sao?”

      “Cũng có gì đúng.” Nông Nông giống như nhứ ra gì đó, cười mập mờ.

      “Vậy cậu cười cái gì?” Uy Uy nhìn cái, gương mặt ửng đỏ. “Vậy cậu đỏ mặt cái gì?” Roland thấy thế cũng cười, nước mắt rơi nữa liền trêu ghẹo : “Có phải nghĩ đến đại minh tinh của cậu ?”

      Bạch Vân và A Phương ở bên nghe thấy nhịn được cười.

      “Bớt bậy .” Mặt Uy Uy đỏ lên mạnh miệng cãi lại, sang chuyện khác:

      “Ngược lại là cậu đó, nhìn gương mặt bị hư rồi, cần với mình là thời trang dâu lưu hành năm nay, mình té xỉu đó. Nông Nông, lấy mỹ phẩm bàn đến giúp mình. A Phương, cậu xuống dưới lầu với mẹ La lấy vài viên nước đá. Bạch Vân, cậu giúp mình tay sửa lại kiểu tóc đầu Allan cho tốt.” vừa vừa cầm khăn lông trong phòng tắm thấm nước, lau lớp trang điểm mặt Roland.

      Mấy người phụ nữ nghe vậy liền tản làm việc của mình.

      “Mình muốn gả cho trai đẹp, ấy lại đẹp trai.” Uy Uy dối, lau sạch lớp trang điểm, muốn đắp mắt cho Roland, né tránh đề tài này: “Thôi đừng ba hoa nữa, muốn hai mắt sưng to kết hôn xoa cho tốt.”

      Roland ngoan ngoãn để mặc các bạn tốt xử lý giúp mình, mặc dù hai mắt đắp khăn lông, miệng cũng vì vậy mà bỏ qua.

      “Này, chẳng lẽ vì điểm này mà cậu và ấy kéo dài tới lúc này sao?”

      Coi như muốn gả, cũng phải xem A Lỗi có muốn hay chứ?

      Uy Uy cười khổ, vô lực : “Việc gì tới cũng tới, hôm nay cậu phải làm dâu rồi, làm ơn đừng bận bịu làm bà mai nữa có được hay ?”

      “Hết cách rồi, bệnh nghề nghiệp của cậu ấy quá nghiêm trọng, cậu phải tha thứ cho cậu ấy.” Bạch Vân tháo kiểu tóc của Roland ra, cười .

      “Này, hôm nay mình là dâu đó, thể cho mình chút mặt mũi à?” Roland nũng nịu.

      “Mình có nể mặt sao?” Uy Uy khoa trương vỗ vỗ mặt : “Mình đây phải giúp cậu “hóa trang” sao?”

      “Uy~~” Roland kéo dài giọng, xốc khăn lông lên trừng mắt nhìn .

      “Ơ, còn có thể trừng người đó, sao thấy chứng khẩn trương trước hôn nhân của cậu nữa?” Uy Uy ôm ngực, nhướng mày chế nhạo.

      Nghe vậy, nụ cười mặt Uy Uy cương cứng, tùy tiện : “Bát tự còn chưa xem, cậu phải từ từ chờ rồi.” (chỗ này mình cũng thấy thiếu thiếu, nhưng QT cũng chỉ có vậy thôi)

      “Được rồi, đừng làm rộn, hai người các cậu ngày đại hỉ cũng có thể cãi nhau được, phải xem các cậu cãi nhau từ lúc cấp hai đến giờ, hai cậu phiền, mình thấy mệt rồi.” Bạch Vân buồn cười khuyên giải: “Chú rể tới ngay, trước tiên đình chiến ngày, OK?”

      Roland và Uy Uy nghe vậy, lúc này mới phát trong lúc vô tình họ lại nhịn được ăn miếng trả miếng, hai người nhìn nhau cái, phì tiếng bật cười, trăm miệng lời : “Ok, đình chiến đình chiến, mình có ý kiến.”

      Uy Uy thấy thế nhịn được cười : “Mình nể mặt cậu là dâu.”

      “Mình nể mặt cậu là dâu phụ.” Roland chịu yếu thế cãi lại.

      Nhìn hai người bọn họ lại tiếp tục mình tiếng cậu tiếng, Bạch Vân liếc mắt, bất đắc dĩ cười cười, bỏ ý định bảo các ngưng chiến, chuyên tâm chải mái tóc dài của Roland.

      Kết quả là thấy hai này từ lúc bắt đầu trang điểm đến khi xong việc miệng cũng dừng lại, may nhờ kĩ thuật Uy Uy giỏi, Roland mới kết hôn bằng khuôn mặt dâu bị hư.

      Sau khi Roland hóa trang tốt, cuối cùng Hình Lỗi cũng đợi được đến lúc Uy Uy ra khỏi phòng, sợ bị mấy người đàn bà La gia quấn lấy, để ý lễ phép thoát khỏi hai người La gia quấn lấy muốn xem mắt, bước nhanh lên : “Uy Uy.”

      Uy Uy nghe được giọng của , xoay người lại, lại thiếu chút nữa đụng phải người đàn ông khác cũng bận rộn thoát lấy ba La gia.

      Người sát bên người hơi gật đầu, người đàn ông kia khẩn cấp bắt lấy cánh tay , dáng vẻ rất quen thuộc với , đối với ba La gia: “Tôi có bạn rồi.” Uy Uy sửng sốt chút, khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

      ra cậu là bạn trai của Uy Uy à?” Ba người đứng trừng mắt, phản ứng nhanh, lại cười hỏi: “Ai nha, sớm, ánh mắt tệ, điều kiện của Uy Uy rất tốt đấy. Hai đứa lui tới lâu chưa? Dự định khi nào kết hôn?”

      ...” Uy Uy lúng túng đỏ mặt, mới vừa chuyện, cái tay khác từ phía sau đưa ra, tách bàn tay người đàn ông kia khỏi tay , sau đó nghe thấy giọng lạnh lùng của Hình Lỗi vang lên bên tai mình:

      xin lỗi, tôi thấy hình như vị tiên sinh này nhận lầm người.”

      “A?” ba ngẩn ra.

      Người đàn ông kia thấy tư thế chiếm giữ của Hình Lỗi và sắc mặt khó coi của , vậy mà mắt cũng chớp, nụ cười giảm, hời hợt : “Xin lỗi, thị lực của tôi tốt, nhất thời nhìn lầm, a, đợi chút...”

      được nửa câu, đột nhiên ngừng lại, nghiêng người bắt được người mới bước ra ngoài, lén lén lút lút muốn chạy qua bên cạnh , A Phương.

      “A!” A Phương kêu khẽ tiếng, vẫn bị kéo vào trong lòng mình.
      Last edited by a moderator: 3/6/16
      PhongVyChris thích bài này.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 9
      edit Thanh Thanh Mạn
      ở đây tức giận cái gì?” Nhìn mặt trầm, cuối cùng Uy Uy cũng nhịn được giọng hỏi.

      Người đàn ông này từ hôn lễ lúc nãy đến nơi bàn ăn này, những chân mày xoắn lại mà mặt còn thối đen giống như người khác thiếu nợ mấy chục triệu.

      có.” Khóe miệng Hình Lỗi thốt ra hai chữ, mặt lạnh ăn cơm.

      “Vậy đừng bày vẻ mặt khổ qua đó nữa.” ngừng chút, đoán là có lẽ muốn ứng phó những người kia thỉnh thoảng lại gần muốn ký tên và những bà mai của La gia, liền : “Nếu như mệt mỏi về trước , em với Allan tiếng, em nghĩ ấy ngại đâu.”

      “Còn em về sớm được ? quay sang nhìn cái.

      “Em muốn .” Uy Uy kinh ngạc bật cười, hiểu sao lại hỏi vậy.

      Hình Lỗi nghe vậy nhíu mày, buồn bực : “Vậy cũng cần.”

      Biết khẩu thị tâm phi muốn về nhà ngủ, Uy Uy bổ sung: “Nếu sợ có ai đưa em về, A Phương và vị Lâm tiên sinh kia , chút nữa có thể thuận đường chở em về.”

      cần!”

      Giọng của đột ngột lớn hơn, người ngồi cùng bàn rối rít quay về phía họ.

      Vẻ mặt Uy Uy lúng túng, sắc mặt có chút tái nhợt, Hình Lỗi cứng đơ tại chỗ, nhiều người thấy khí giữa bọn họ có chút quái dị, hết sức thúc thời im lặng tiếp tục ăn.

      giây sau, đột nhiên đứng dậy rời .

      Hình Lỗi thấy thế rủa thầm tiếng, vội vàng theo, rất nhanh, theo ra khỏi đó tới hành lang bên ngoài mới đuổi kịp : “Này Uy.”

      Dưới chân ngừng, cũng quay đầu lại tiếp tục về phía trước.

      “Này Uy…” kéo tay .

      bị kéo ngừng lại, lại lạnh mặt: “Buông tay.”

      “Đáng chết, mới vừa phải…”

      lạnh mặt, giọng mở miệng cắt lời : “Buông tay, bàn rượu có ký giả, em muốn ngày mai lên trang bìa tin tức giải trí.”

      cần chờ ngày mai, hình hai người họ ôm hôn bên ngoài phòng ăn tối hôm qua hôm nay lên trang bìa rồi.

      Vẻ mặt Hình Lỗi quái dị, vẫn buông tay ra, chỉ là yên lặng chột dạ.

      Uy Uy thấy chịu buông tay, lửa giận trong lòng khỏi xông lên, sợ người khác chú ý, chỉ có thể giọng trách mắng: “Trước đó em cũng ai miễn cưỡng nhất định phải , sáng sớm hôm nay em hỏi lần, OK, là tự , kết quả lại bày sắc mặt cho người ta xem. Được, đợi đến thoải mái, vậy em để cho về trước, phát cáu với em cái gì?”

      khó có lúc nổi giận khiến co rúm lại chút, được tự nhiên : “ phải phát cáu với em.”

      phải với em, chẳng lẽ là với tám người khác ngồi cùng bàn sao?” tức giận rút tay về: “Em cho biết, hôm nay cho dù em là bạn của , em cũng nhất thiết phải chịu được loại người hiểu sao lại tức giận như !”

      “Bạn bè phải là làm như vậy!” Nghe , đột nhiên vẻ mặt của quái dị mở miệng.

      Uy Uy sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại, lại nghe rất nhanh tiếp: “Chúng ta phải bạn bè.”

      “Cái…” Trong miệng vừa thốt ra chữ, liền phát thế nhưng cường hôn , ở hành lang khách sạn.

      Trời ạ, người đàn ông này, người đàn ông này… là quá đáng!

      Uy Uy trừng lớn mắt, mắc cỡ đỏ bừng mặt, muốn trách cứ nhưng hết cách rồi, bao lâu, liền quên ý nghĩ muốn trách cứ , thực tế, nếu phải dựa lưng vào tường, hơn nữa còn đỡ lấy , có thể sớm xụi lơ ngồi ở đó rồi.

      Khi cuối cùng cũng buông ra, chỉ có thể mở cặp mắt sương mù thở ra.

      cũng ở bên thở dốc, tay dán lên má , đôi mắt tối lại, giọng khàn khàn lặp lại: “Chúng ta… phải bạn bè, tuyệt đối phải!”

      Hoảng sợ nhìn , trong nháy mắt Uy Uy phản ứng kịp, trong đầu trừ hỗn loạn chỉ là hỗn loạn.

      làm bạn với sao? Sao lại như vậy? Làm sao có thể? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Khi mạch đập loạn dưới lòng bàn tay của , vừa hốt hoảng lại hoài nghi mình nghe lầm, nhưng trong mắt ngoài tình dục lóe lên, còn chút mãnh liệt gần như dọa người: “Cái gì…”

      Là cái gì? nhớ từng gặp qua ở đâu…

      Đèn flash của máy chụp hình đột nhiên lóe lên, trong phút chốc phá vỡ im lặng giữa hai người.

      Trong nháy mắt Uy Uy trở lại thực, có phản xạ híp mắt giơ tay lên che ánh sáng.

      Tiếng máy chụp hình liên tiếp vang lên, theo đó, là phóng viên như dời núi lấp biển và các vấn đề.

      “Lâm tiểu thư, xin hỏi hai người như lời sớm qua lại mấy năm rồi sao?”

      “Hình Lỗi, chúng tôi là giải trí Nhất Chu, lời đồn và Lâm tiểu thư ở chung từ mấy năm trước, tin tức này là hay giả?”

      “Lâm tiểu thư, nghe thực tế hai người kết hôn, ban đầu đồng ý lên tiếng là vợ của ấy, có phải vì sợ ảnh hưởng tới nghiệp ca hát của ấy hay ?”

      “Có phải hai người có con hay ? Là trai hai , bao nhiêu tuổi, học rồi sao?”

      “Cái gì… phải…Tôi…Các người…” Nghe thấy những vấn đề này, Uy Uy sớm ngốc ra, hốt hoảng thất từ xa thậm chí phóng viên của đài truyền hình cũng ôm lấy máy chụp hình chạy đến làm SNG liên tuyến, hơn nữa còn chỉ là đài, sắc mặt lập tức trắng xanh, bị những ký giả ùn ùn kéo tới làm cho sợ hãi, bước đến lúc cùng đường, lại lui về trong ngực Hình Lỗi.

      đỡ lấy , các ký giả lập tức nắm chặt cơ hội, đèn flash lập tức sang lên đầy trời.

      Trời ạ, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

      muốn mở miệng giải thích, nhưng biết thế nào, trước kia cũng từng đối mặt với ký giả, nhưng chưa bao giờ phát những người này càng có diện mạo dữ tợn dọa người như thế.

      Những máy chụp hình của Đài truyền hình còn chói mắt hơn.

      bị ánh sáng này chiếu đến lại rụt lại, mặc dù chưa bao giờ là người nhát gan, nhưng đối diện với nhưng người như lang sói cắn con mồi nhả này, vấn đề lại vấn đề, đều nghe vào, lại càng biết nên từ đâu.

      Đột nhiên, nữ ký giả nóng nảy đưa Microphone về phía trước mặt cố gắng buộc phải trả lời, nhưng bởi vì người khác xô đẩy mà khiến cái Microphone kia đánh tới mặt , còn tránh kịp nữa, chuẩn bị cắn răng nhịn đau, bàn tay to lịp thời đưa ra ngăn lại, mới để Microphone kia đụng vào .

      Hình Lỗi đẩy cái Micro phone kia ra, ôm lấy xoay người bảo hộ trong ngực, nổi giận với những ký giả kia.

      “Tránh ra!” lạnh giọng mở miệng.

      Người xung quanh yên tĩnh
      [​IMG]
      PhongVyChris thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 10

      Edit Thanh Thanh Mạn

      giỡn?

      Hình Lỗi ngẩng ra, nhanh chóng xoay đầu lại.

      “Em cảm thấy giỡn?” nhíu mày, thể tin trừng .

      phải sao?” Uy Uy hít hít mũi, tức giận trừng lại.

      nhìn , nửa ngày phản bác được, giây sau đó, ôm lấy mặt , dùng sức hôn , cho đến khi hai người thiếu dưỡng khí, mới buông ra, nổi giận : “Em thấy sao?”

      trợn to mắt, nụ cười ửng hồng ôm mặt, dưới ánh trăng cuối cùng cũng thấy vẻ mặt của , dĩ nhiên còn có đôi mắt sâu kín mang theo tình cảm sục sôi.

      Lần này, cũng nhận ra “cái gì” trong đó là gì, bởi vì từng thấy qua, mỗi lần nghĩ đến , đôi mắt trong gương cũng giống vậy.

      bỏ qua cơn tức, thể tin nháy mắt, còn ở đây.

      Mặc dù biết có chút ngu ngốc, nhưng còn tự ngắt mình cái.

      Ô, trời ạ, đau quá!

      Hơn nữa còn ở đây, mặt ngoại trừ vẻ kích tình, còn mang theo căm tức và lúng túng.

      …” Uy Uy há miệng, dò xét mở miệng: “ là nghiêm túc?”

      nhảm.” trừng , vừa muốn hôn lại muốn dùng sức lay

      Mặc dù khi chuyện cơ mặt vì nhẫn nại co quắp cái, vẫn cảm thấy chưa bao giờ đẹp trai như lúc này.

      Bất quá vui sướng vừa xuất lại biến mất, nghi ngờ nhìn : “ phải luôn xem em là bạn sao?”

      Hình Lỗi mím chặt môi mỏng, lúc sau mới vô cùng khó chịu : “Con người luôn luôn thay đổi.”

      làm sao biết phải là bởi vì nhất thời xúc động mà hiểu sai cảm giác của mình?” lùi về sau, cho nghe, đồng thời để cho mình lý trí chút, sợ bị bức ép đến nóng nảy, hoặc là vì đồng tình với , nên mới vội vàng cho rằng như vậy.

      Nếu là như vậy, chờ đến khi cuối cùng phát tình cảm với vẫn chỉ là bạn bè như cũ, lúc đó tuyệt đối chịu được.

      “Nhất thời xúc động?” nhíu mày, híp mắt: “Mười năm nay, chưa từng xác định như bây giờ.”

      “Em cần suy nghĩ chút.” Bởi vì chưa bao giờ nghĩ người đối mặt chuyện này với mình là , mà cảm thấy áp lực, ôm lấy tim, giống như làm vậy nó nhảy ra khỏi cổ họng.

      quẫn bách đứng dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn , lui bước, giọng : “Có lẽ hai chúng ta nên yên tĩnh chút, suy nghĩ chút.”

      “Này Uy…”

      Hình Lỗi đứng dậy theo, lại lui về phòng, vẻ mặt khó xư, còn có khiếp đảm: “Làm ơn…”

      Vẻ mặt làm dừng bước, hai tay nắm chặt trong túi, đè nén ý muốn kéo lại.

      nghiêm túc.” kiên định lặp lại.

      Cổ họng căng thẳng: “Em biết , em chỉ hi vọng có thể suy nghĩ chút…”

      đứng tại chỗ nhìn , gì, chỉ im lặng.

      Uy Uy nhàng khép cửa phòng , giống như lo sợ quá dùng sức làm vỡ cái gì.

      Cửa đóng lại, tiếng đóng cửa cơ hồ khiến người khác bỏ qua.

      Đáng chết, sớm biết chờ thời cơ chín muồi mới . Ít nhất đúng phần, ra miệng là vì xúc động nhất thời, vốn muốn ép buộc quá nhanh.

      Hình Lỗi rủa thầm tiếng, lần nữa ngồi xuống sô pha ở phòng khách, trừng mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cho đến khi nó từ từ sáng dần, chỉ hy vọng phá hỏng tất cả.

      Uy Uy đoán đúng, quả nhiên có cách nào ra khỏi cửa, chỉ là phải đám ký giả dưới lầu kia, mà bởi vì ba mẹ từ sáng sớm đón xe đến Đài Bắc.

      Sáng sớm nghe thấy tiếng chuông cửa, thấy bọn họ qua mắt mèo trong nháy mắt muốn giả vờ mình có ở đây, chỉ là muốn muốn, thở dài, mở cửa ra.

      công ty đĩa nhạc cử gúp đỡ ba mẹ ứng phó với truyền thống nấp bên cạnh ba mẹ , vẻ mặt xin lỗi nhìn , Uy Uy mỉm cười cảm ơn với , bởi vì biết ba mẹ mình khó dây dưa cỡ nào.

      “Tiểu Uy, con xem rốt cuộc việc này là như thế nào?” Ba Lâm giận đùng đùng bước vào, vứt ra tờ báo gần như bị vò nát, nổi giận mắng: “Ba và mẹ con nuôi con lớn thế này, con báo đáp chúng ta như vậy sao?”

      “Được rồi, lão già, con cũng lớn vậy rồi, ông cho con chút mặt mũi .” Mẹ Lâm bên khuyên chồng, xoay người oán giận con : “Chẳng qua mẹ Tiểu Uy con, con kết hôn cũng cho ba mẹ biết, làm cho mẹ quá đau lòng.”

      “Đều tại bà, năm đó bà cho nó lên Đài Bắc học còn chưa tính, sau đó lại khuyến khích nó học cái quỷ hóa trang gì đó, mới có thể để cho nó ở bên ngoài học người ta cưới chui! Nếu lúc đó nghe lời tôi, tốt nghiệp xong xem mắt, tại chúng ta sớm bồng cháu rồi! Bà xem, bà xem, tại biến thành như vậy, bộ mặt già nua của tôi cũng bị vứt sạch rồi!” Ba Lâm giận đến sùi bọt mép, liên tục mắng mẹ Lâm đúng.

      “Ai có cháu để ôm!” Mẹ Lâm trừng chồng cái, quay đầu với con : “Này Uy, phải con sinh đứa sao? Nhanh nhanh nhanh, mau ôm ra cho mẹ nhìn chút!”

      Ôm? đến mang thai còn chưa có, chứ đừng sinh, lấy đâu ra ôm? Bảo ôm ở đâu?

      Uy Uy bất đắc dĩ cười khổ, vừa định mở miệng, lại thấy Hình Lỗi ra từ trong phòng tắm của , tuy người có mặc quần áo, nhưng cổ áo rộng mở, hơn nữa giọt nước chảy xuống, xem ra là dáng vẻ vừa tắm xong.

      Oh my God, làm gì ở đây?

      trừng lớn mắt, kinh ngạc, thấy ba mẹ muốn quay đầu nhìn xem nhìn cái gì, đột ngột la lớn: “Con có kết hôn!”

      “Cái gì?” Ba Lâm và mẹ Lâm nghe vậy lập tức nhìn chằm chằm vào con .

      có kết hôn sao báo chí lại thế?” Mẹ Lâm cao giọng: “Tối qua còn phát tin tức, các bác, chú, dì của con liên tục gọi đến hỏi, mẹ biết phải trả lời thế nào.”

      “Đó…đó là hiểu lầm.” cau mày liếc mắt ý bảo Hình Lỗi tránh , thế nhưng vẫn nhúc nhích, chỉ là nhàng thoải mái đứng đó.

      “Hiểu lầm?” Sắc mặt ba Lâm khó coi cầm tờ báo lên, mở trang giải trí đầu ra, chỉ vào hình và Hình Lỗi ôm hôn ở bãi đậu xe nghênh ngang chiếm gần như phần tư trang báo, thảm hại hơn là ba phần kia còn có bốn năm tấm hai người bọn họ hoặc là ôm nhau, hoặc là nhảy Waltz như kẻ ngốc.

      Nhất thời Uy Uy đỏ mặt.

      Trời ạ, biết báo có hình, cũng biết là dáng vẻ này.

      “Con ba biết cái này cũng là hiểu lầm sao?” Ba Lâm tức giận chỉ vào tờ báo: “Con xem , xem con đó, người này là đức hạnh gì đây, ngu ngốc khiêu vũ đường, còn cười y như đứa ngốc, nhìn đây là ý gì hả?”

      Mẹ Lâm nghe vậy lại kéo tờ báo lại, ôm lấy con : “Ý gì là ý gì, dĩ nhiên là , khiêu vũ đường có gì được chứ, rất lãng mạn đó!”

      “Lãng mạn cái quỷ, là mất hết thể diện rồi!” Ba Lâm tức giận gầm với mẹ Lâm.”

      “Có gì mất mặt, là ông hiểu được lãng mạn mới cảm thấy mất thể diện, là, tại sao lúc đầu tôi lại chịu gả cho cái cọc gỗ như ông vậy nhỉ?”

      Ba Lâm giận đỏ mặt, cãi nhau ầm ĩ với vợ.

      Uy Uy vô lực khuyên giải, hai gò má sớm đỏ bừng vì những bức hình kia, giương mắt ý bảo Hình Lỗi thừa dịp ba mẹ cãi nhau mau, lại thấy giương khóe miệng, tiếng động mở miệng.

      Rất đẹp.

      vừa thẹn vừa cáu trừng , thế nhưng chỉ cười, ánh mắt dịu dàng.

      Tâm tình Uy Uy rối loạn lúc, lại mở miệng.

      em.

      Mặc dù có tiếng động, lại như nghe thấy giọng dịu dàng trầm thấp của vang lên bên tai , cảm thấy hơi thở ấm áp phun lên cổ .

      theo bản năng thấy nhột nhột sau gáy, giống như muốn né tránh, nhìn thấy phản ứng của , nụ cười sâu hơn.

      chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên.

      Ông trời, ba mẹ vẫn còn đứng giữa hai người ầm ĩ dứt, chỉ cảm thấy trong trời đất chỉ còn lại .

      Xong rồi, xem ra bệnh của cũng .

      lại mở miệng, lần này năm chữ.

      Chúng ta kết hôn .

      dở khóc dở cười nhìn , dám nghĩ dưới tình huống này vẫn còn có thể cầu hôn, bất giác có chút đồng ý, mặc dù còn sợ là vì trong lúc kích động, sợ ngộ nhận tình cảm của mình, lúc này nhìn gương mặt vừa kiên định vừa dịu dàng, chỉ cảm thấy tim mình thắt lại, đôi mắt hiểu sao lại nóng lên.

      Cho đến bây giờ, còn có thể như thế nào đây?

      Khóe miệng vì lời của làm xúc động, lại như cắt đứt thứ níu giữ làm nước mắt như trân châu trong hốc mắt chảy xuông.

      Nhìn thấy nước mắt của , muốn tiến lên, lắc đầu, sợ bị ba phát , nhưng vẫn vòng qua ghế sa lon và ba mẹ , ôm vào trong lòng giọng an ủi.

      Ngực quen thuộc ấm áp như vậy, đừng là kháng cự, căn bản vừa ở trong lòng liền nhịn được nắm áo chặt, vùi mặt trong lòng khẽ nấc.

      “Này này này, cậu xuất từ đâu vậy? Khốn kiếp, mau buông con ta ra!” Ba Lâm cuối cùng cũng phát trong nhà có thêm người, vừa này con bị tiểu tử thúi này ôm lấy, ông làm bộ xông lên tách hai người ra, may là mẹ Lâm nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.

      “Lão già, ông làm gì vậy?”

      “Còn làm gì? Đương nhiên là tách bọn họ ra!” Ba Lâm nhíu mày rống: “Ban ngày ban mặt, ôm nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

      “Ông là lão già cổ hủ. La lối ban ngày ban mặt gì chứ, ông thấy cậu ta an ủi con mình sao? Con cũng bị ông mắng đến khóc, ông còn muốn gì nữa?” Mẹ Lâm hống tiếng sư tử Hà Đông, ngăn chồng lại.

      A, khóc?

      Sau khi ba Lâm được mẹ Lâm nhắc nhở, lúc này mới phát con khóc , nhưng ông mắng cũng mắng, cũng thể bảo ông xin lỗi chứ? Bằng mặt mũi của ông để vào đâu? Huống chi việc này vốn là con sai, thế là ông lại lên tiếng: “Tôi…”

      “Tôi cái gì mà tôi? Ông im miệng lại cho tôi! Chuyện cũng xảy ra, bọn nó ôm cũng ôm, hôn cũng hôn, chỉ còn bổ sung thủ tục kết hôn là xong rồi!” Mẹ Lâm trợn mắt, tựa như cọp mẹ ngăn trước mặt ba Lâm.

      Nhìn con an ổn nằm trong ngực tên tiểu tử kia như vậy, chỉ điểm này, bà liền quyết định ủng hộ con đến cùng.

      “Cái gì…” Ba Lâm vẫn cam lòng.

      “Cái gì mà “cái gì”?” Mẹ Lâm lần nữa ngắt lời ông, ngón tay đâm đâm vai ông: “Này Uy bị ông mắng khóc, ông còn thấy hài lòng chỗ nào? Chẳng lẽ ông còn muốn đánh con, hay là muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó? Nó ba mươi tuổi rồi, cũng phải là mới ba tuổi, vấn đề tình cảm của nó còn cần ông đến trông nom sao? Tôi cho ông biết, ông hài lòng với đứa con này, lão nương tôi cực kỳ hài lòng, nếu như hôm nay nó kết hôn, muốn làm vợ công khai, đó cũng là việc của nó, mặc kệ vì sao nó làm vậy, nó vẫn là con của Hách Giai Thường tôi!”

      “Bà…Bà bà bà bà…” Ba Lâm chỉ vào chóp mũi mẹ Lâm, nhưng nữa ngày cũng mắng được gì.

      “Chúng con kết hôn.”

      Giọng khàn khàn nghẹn ngào từ phía sua mẹ Lâm truyền đến, mẹ Lâm kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy mặc dù con còn trong ngực tên tiểu tử kia, lại ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng cảm động nhìn bà : “Mẹ, con và A Lỗi quyết định kết hôn.”

      Mẹ Lâm ngẩng ra, quên đưa tay che miệng chồng lại, để tránh cái miệng thúi kia lại nhảm. Chỉ là bà kinh ngạc là phải, nhưng mặt tên tiểu tử kia sau khi nghe lời của con cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, điểm này kỳ quái.

      Khi bà còn nghi ngờ rốt cuộc chuyện giữa hai đứa này là như thế nào, hơn nữa chuẩn bị lúc tiểu tử đó dám can đẩm lên tiếng phản đối thả chó- à, phải, là thả chồng bà tiến lên cắn tên ngôi sao lớn kia, đúng rồi, nhớ lại, cậu ta tên là Hình cái gì Thạch, a, dù sao chính là tiểu tử đó rất thức thời mở miệng phụ họa.

      “Đúng, chúng con định kết hôn, những tin tức báo hôm qua chỉ là các ký giả thêm mắm thêm muối viết.” Tay Hình Lỗi nắm chặt đôi tay bé run run của Uy Uy, kiên định nhìn ba mẹ vợ tương lai : “Bởi vì thân phận của con tạo thành hiểu lầm này, con rất xin lỗi, công ty chuẩn bị mở họp báo, giải thích tất cả với mọi người.”

      hít hơi sâu, nhìn hai vị trưởng bối : “Xin hai người đồng ý gả Uy Uy cho con.”

      Mẹ Lâm trừng mắt nhìn, ba Lâm phát ra tiếng ô ô, bởi vì tay vợ còn bịt kín miệng ông.

      “Đừng quấy rầy.” Mẹ Lâm đưa tay vỗ vỗ mặt chồng, sau đó thầm bên tai chồng lâu.

      Kỳ lạ là, vốn là ba Lâm còn nổi trận lôi đình sau khi nghe mấy câu, vẻ mặt bắt đầu hòa hoãn lại, tuy nhiên ông vẫn trừng Hình Lỗi, chỉ là so với bộ dạng chỉ muốn xông tới đuổi người lúc nãy tốt hơn nhiều.

      Mẹ Lâm thấy vậy, lại mấy câu bên tai ông, ba Lâm nhíu mày, lắc đầu phản đối, nhưng ánh mắt còn hung ác như trước.

      Mẹ Lâm tiếp tục chuyện với ba Lâm, cuối cùng chân mày ba Lâm cũng dãn ra, ông trầm ngâm lúc, mới hạ quyết tâm, nhìn con và tiểu tử kia, ràng: “Được rồi, hai đứa muốn kết hôn, có thể, nhưng ba có ba điều kiện.”

      có…” Hình Lỗi vừa định đồng ý có hay bàn tay bé che miệng lại, thấy là Uy Uy, ý bảo im lặng, ngoan ngoãn im lặng.

      “Điều kiện gì?” Đôi mày thanh tú của Uy Uy cau lại, hỏi ngược lại.

      Ba Lâm thấy thế khỏi than thở trong lòng, con lớn dùng được, còn chưa có gả đâu, tâm của con liền hướng đến người khác rồi.

      Nhưng tâm tình mẹ Lâm trái lại rất vui vẻ, tệ tệ, tiểu tử này có tiền đồ, được Uy Uy dạy dỗ tệ. Bà cười cười mở miệng: “Thứ nhất, dĩ nhiên mở cuộc họp báo là đúng, chỉ là ngoài giải thích, cậu còn phải tuyên bố tin vui của cậu và Uy Uy. Thứ hai, kết hôn uống rượu mừng muốn có 500 bàn, phải đòi lại mặt mũi của Lâm gia chúng ta. Thứ ba, hai lão già chúng ta muốn ôm cháu, mẹ thấy tuổi hai đứa cũng còn , lại kéo dài mấy tháng nữa phải biến thành sản phụ lớn tuổi rồi, cho nên sau khi kết hôn phải cố gắng tạo người, nếu năm sau ôm được cháu ngoại, hai ông bà già này đến đây ở, cho đến khi nào có cháu ngoại mới thôi.”

      Hình Lỗi định mở miệng được, nhưng tay Uy Uy còn che miệng .

      Chỉ nghe mở miệng ép giá: “500 nhiều như vậy mời ai? Nhà chúng ta nhiều thân thích như vậy, chỉ lãng phí tiền thôi, 100 bàn.”

      có thân thích có truyền thông và bạn tốt nha, 400 bàn.” Mẹ Lâm cười tít mắt .

      “Được, coi như thêm những người đó, hai trăm bàn được rồi.”

      “Phải , ít nhất phải có 300 bàn.” Mẹ Lâm kiên trì.

      Uy Uy nhìn mẹ cái, dứt khoát : “250 bàn.”

      “Đồng ý!”

      Mẹ sảng khoái đồng ý làm cho Uy Uy có chút hối hận, sớm biết vậy kiên trì hạ xuống, chừng có thể tiết kiệm được 50 bàn.

      Nhìn ra ão não, Hình Lỗi cười cười, giọng bên tai : “Bọn họ chịu tha thứ là tệ rồi, cho dù muốn mở 1000 bàn cũng đồng ý, chúng ta cùng nhau kiếm lại là được, vợ à.”

      Bên tai nóng lên, đỏ mặt quay đầu lại : “Còn chưa gả cho đâu, ai là vợ của ?”

      Ba Lâm trợn mắt : “Con cũng biết con chưa gả à, vậy mà con còn giúp tiểu tử này trả giá với mẹ con!”

      Uy Uy vừa xấu hổ vừa lúng túng, may là mẹ giúp giải vây.

      “Được rồi…, bây giờ tất cả đều vui vẻ phải rất tốt sao? Ông già, ông ít hai câu ! , chúng ta vào trong phòng, tôi giúp thoa thuốc, phải ông sáng sớm ngồi xe làm ông đau lưng sao? Tôi xoa giúp ông.” Mẹ Lâm vừa vừa kéo chồng vào phòng.

      công ty đĩa nhạc bên xem trò vui, thấy chuyện lớn quyết định, lên tiếng chào hỏi với hai người liền vội vàng về công ty báo tin mừng.

      Mắt thấy trong phòng khách chỉ còn mình và , Uy Uy khỏi khẩn trương.

      giương mắt nhìn , quẫn bách mở miệng : “Xin lỗi, mới vừa rồi em…”

      “Nhất thời xúc động, hả?” nhíu mày, cười hỏi.

      “Đừng làm rộn.” Mặt vừa hết đỏ, trong mắt lại lộ ra lo lắng: “A Lỗi… xác định…”

      “Nếu như chưa xác định em muốn làm sao?” buồn cười khẽ vuốt mặt , vén tóc ra sau tai.

      “Em biết…” lúng túng : “Cho tới bây giờ, cũng phải em muốn gì là có thể làm được…”

      “Cho nên chỉ có thể tùy sao?” cười khẽ cúi xuống hôn .

      lâu hai người hít thở trở lại, nhìn thẳng vào , nghiêm nghị dịu dàng : “Nếu như em muốn gả, chỉ cần mở miệng, chúng ta ngưng lại tất cả, nhưng biết chúng ta ở chung chỗ là tốt nhất.”

      “A Lỗi…” hơi ngạc nhiên nhìn , có chút nghẹn ngào.

      rất xin lỗi ngu ngốc lâu như vậy mới biết được em, chẳng qua rất may mắn, may tất cả đều còn kịp, bây giờ em cũng sao, nếu như em đối với chúng ta có bất kỳ nghi ngờ gì, suy nghĩ về mười năm qua, tin em nhất định tìm được câu trả lời.”

      Uy Uy sững sờ, cười rộ lên, ôm lấy mặt : “Đồ ngốc, em rất nhiều năm rồi.”

      Hình Lỗi nghe vậy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ôm lấy chặt.

      Uy Uy cười lên, ghé vào tai : “Thuận tiện cho biết chuyện, em cũng hơn gì , chỉ phát sớm hơn nửa năm.”

      A?

      Hình Lỗi ngẩn ngơ, cũng cười theo ra tiếng.

      Trời ạ, hai người bọn họ đúng là trời sinh đôi!
      ----End
      PhongVyChris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :