1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cho tới bây giờ tùy em - Hắc Khiết Minh (10)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.3:

      Đêm khuya, mưa phùn vẫn bay lất phất ngoài trời, có ý định ngừng lại.

      Hình Lỗi lẳng lặng nằm giường, tiếng mưa phùn ngăn cách những thanh khác, có loại cảm giác đời chỉ còn lại đơn độc mình mình.

      Tối nay lúc về đến nhà, căn phòng vẫn tối đèn, giống những ngày này tối tăm.

      Hôm nay khi ở dưới tầng ngẩng đầu tìm kiếm ánh đèn nơi nhà mới đột nhiên phát biết từ khi nào hình thành nên thói quen như vậy.

      Hai ngày nay lần lượt bị người khác nhắc nhở việc cuối cùng cũng lập gia đình, mà cũng lưu lại nơi này, sau đấy mỗi khi về căn nhà có phần tịch kia mình, thể giải thích là đặc biệt ràng, khiến muốn chú ý đến cũng làm được.

      quá lệ thuộc vào sao?

      biết có là như thế hay , nhưng ngày càng chịu được khi nghĩ đến việc rời , hơn nữa cũng chán ghét việc mình người ngồi trong căn nhà trống ăn cơm.

      Quá khứ, mặc dù cũng ở mình, nhưng trong lòng biết ở ngay sát bên cạnh, nghe được tiếng động của ở bên kia tường, nhìn thấy trong nhà lên ánh đèn ấm áp, cũng biết được chỉ cần phải mấy bước, là có thể thấy được ở nơi nào.

      Có lẽ xem ti vi, có lẽ uống trà, có lẽ nấu nướng, nhưng vẫn luôn ở tại nơi này.

      Nhưng mấy ngày nay, phòng của luôn trống , ánh đèn, mùi thơm truyền đến, cũng có hơi thở của , luôn đến rất khuya mới trở về, sau đó bao lâu liền ngủ, sáng sớm ngày thứ hai lại ra ngoài.

      tuần lễ đảo mắt trôi qua, phát mình thế nhưng cùng cũng chẳng thể được mấy câu, hơn nữa mấy câu này toàn bộ chỉ là vội vã chào hỏi mà thôi.

      rất thích biến chuyển như vậy, vô cùng thích.

      Cho dù biết . . . . . . Có thể , cũng là bởi vì biết hẹn hò, cho nên mới có thể như thế này nóng nảy.

      Bên ngoài mưa phùn bay, nghe tiếng mở cửa thang máy truyền đến.

      Trở lại?

      Hình Lỗi từ giường ngồi dậy, từ cửa sổ nhìn thấy trong căn phòng mờ tối lên ánh đèn ấm áp.

      Chỉ trong nháy mắt, nghĩ đến việc tìm , nhưng có đứng dậy, chỉ ngồi ở giường, nghe tiếng động rất của ở sát vách.

      bật nhạc, sau đó ra ban công thu đống quần áo được giặt khô, bao lâu, trong khí truyền đến mùi thơm của thức ăn.

      Ngồi trong bóng tối, khóe miệng khẽ giương lên, vẫn là quen ăn thức ăn bên ngoài.

      Nhưng lòng tốt chỉ duy trì được trong chốc lát, bởi phát mình khao khát được nhìn thấy , nhưng tình huống lúc này cũng cho phép.

      Mặc dù tự với mình, bọn họ chỉ là bạn bè, bụng cảm thấy đói, trong quá khứ muốn cùng ăn chút, có gì là thể, trước kia cũng thường làm như vậy. . . . . .

      Thế nhưng sau khi ngang qua những ngày "Chỉ là bạn bè" bốn chữ này trong lòng bắt đầu có cảm giác dao động.

      Nếu chỉ là bạn bè, vì sao phải quan tâm đến việc rốt cuộc cùng ai ra ngoài?

      Nếu chỉ là bạn bè, vậy tại sao lại cảm thấy nhớ ?

      Nếu chỉ là bạn bè, tại sao thể bác bỏ gay gắt cảm xúc trong lồng ngực mình dành cho ?

      Lần nữa trở về giường, trong nháy mắt, đột nhiên mất thản nhiên cùng dũng khí khi đối mặt với .

      __________________


      Lấy cái đĩa từ chỗ Tề tiểu thư, Hình Lỗi thừa dịp Uy Uy có ở đây đặt đĩa trở về tủ.

      vào nhà , chỉ mới vài ngày, thế nhưng lại cảm thấy giống như lâu.l.q.d

      Cất đĩa xong, thế nhưng lại chịu nổi mùi thơm thịt bò trong nồi được hầm cách thủy, nhịn được đun nóng lại rồi múc bát ra ăn.

      Trời ạ, vài ngày rồi mới được ăn đồ ăn nấu, tại chỉ cảm thấy có loại hạnh phúc giải thích được.

      đến hai miếng, liền giải quyết xong cái bát tay.

      ý do vị tẫn* nhìn nồi thịt bò vẫn bốc hơi nóng, yên lặng suy nghĩ, quyết định ăn thêm bát nữa là tốt rồi.

      *Ý do vị tẫn: vô tận ý (ở đây chắc là ý có nhiều ý nghĩ trong đầu)

      Sau đó bất tri bất giác, bát rồi lại bát.lqd

      Chờ hồi sau khi vùi đầu điên cuồng ăn, nồi thịt bò rất nhanh có thể nhìn được thấy đấy, lúc này mới phát ra đại ổn, công qua cũng thấy đáy còn có thể thế nào?

      Nhìn vào đáy nồi vẫn còn xót lại, quyết định làm thôi, làm phải làm đến cùng, dứt khoát ăn hết thịt bò, đợi phát lại .

      Cầm bát thịt bò cuối cùng, ngồi bên cạnh bàn từ từ nhai chậm.

      Khi ăn, tầm mắt tự chủ liếc cuốn lịch tường.

      Thêm hai ngày nữa, chính là sinh nhật của .

      Ngày đó sau khi Bạch Vân nhắc nhở, mới phát mình có đủ khốn kiếp, sinh nhật hằng năm, công ty cùng người hâm mộ giúp tổ chức sinh nhật, lại thường thường làm giống buổi kí tặng người hâm mộ, cũng vì vậy mà mới có thể quên hỏi sinh nhật của đến tột cùng là khi nào, bây giờ nhớ lại, mười năm này thậm chí ngay cả lần cũng có thay tổ chức sinh nhật, vậy mà lại chưa từng quên .

      Bởi vì biết hàng năm Trương bọn họ chuẩn bị quà tặng cho , cũng tới hỏi qua , chỉ có mới hiểu được thích ăn cái gì, thích xem cái gì, cho nên sau khi tổ chức cùng người hâm mộ xong, sinh nhật của hầu như đều là chuẩn bị.lqd

      Có lẽ năm nay nên mua món quà sinh nhật cho , thay chuẩn bị sinh nhật, bằng sang năm có lẽ còn cơ hội rồi.

      Cuối cùng ý tưởng này lại giống như cây kim đâm vào tim , cứng đờ ghế, lâu. . . . . .

      Chương 6.1:

      Đêm Giáng sinh.

      Uy Uy sớm chút tan việc, cự tuyệt tất cả những lời mời, cũng lưu lại ở bên ngoài quá lâu.

      phố ở Đài Loan khắp nơi đều là người với xe, nghịt người, cũng nghịt xe, vất vả mới có thể lái xe về nhà, so với bình thường tiêu tốn nhiều hơn gấp hai lần thời gian.

      Về đến nhà, mở đèn, phòng mặc dù cũng giống như ngày hôm qua, nhưng vẫn cảm thấy so với bình thường nhiều hơn phần vắng lạnh.

      Sinh nhật a. . . . . .

      giật khóe miệng, tự giễu cười cười, cất kĩ thiệp sinh nhật của bạn tốt gửi tới.

      cởi bỏ bộ đồ công sở, vặn nước nóng, tìm chai rượu vang đỏ trong phòng bếp cùng ly thủy tinh mang tới phòng tắm, vừa ngâm mình vừa thưởng thức rượu.

      Lay ly rượu trong tay cùng chất lỏng màu đỏ, đột nhiên nâng cao cốc, "Lâm Khả Uy, sinh nhật vui vẻ!"

      Dứt lời, hớp uống sạch rượu đỏ trong ly, sau đó khẽ thở dài.

      "Ai. . . . . . Ba mươi tuổi nha. . . . . . Ai. . . . . ." lại rót thêm ly, vừa uống vừa than thở việc mình già .

      Mắt thấy thời gian trôi cực nhanh, hai mươi tuổi và ba mươi tuổi có cái gì khác nhau đây?

      Có a, trở nên già hơn, cũng ngu ngốc hơn, ha ha ha a. . . . . .

      suy nghĩ chút rồi nở nụ cười, uống hết ly rồi lại ly.

      Dùng đầu ngón chân chơi đùa bọt, cả người ở trong nước nóng tỉnh táo lại, suy nghĩ quản được lại bắt đầu dạo chơi .

      A Lỗi, tại làm gì?

      Chắc hẳn vẫn còn ca hát thôi.

      Hàng năm ngày hôm nay đều muốn chợ, sau khi kết thúc ắt bị đám Tiểu Uông bọn họ kéo cuồng hoan, bình thường chờ trở về cũng là rạng sáng ngày thứ hai rồi. d.d.l.q.d

      Ngoài phòng lần nữa hạ xuống màn mưa, hai chân phụ xếp ở hai bên thành bồn tắm, tự dưng nhớ tới hồi mới quen mấy năm trước, lúc ấy hai người đều nghèo rớt mùng tơi, đến nỗi có tiền mua xe hơi, lúc đó bởi vì bị Đài Truyền Hình phong sát, cho nên vẫn còn trú hát ở PUB, chợ phải dựa vào chiếc xe máy cũ nát thay bộ, còn vẫn trung thành với xe buýt.

      ngày kia, lúc ấy cũng mưa, bởi vì công việc làm thêm giờ đến đêm khuya, phải về nhà lúc đó xe buýt sớm ngừng hoạt động, vốn chấp nhận tính toán đội mưa mà về, nhưng vừa mới ra cửa chính, nhìn thấy ngồi chiếc xe máy rách nát ở đó nhìn thẳng vào . . . . .

      Mưa vẫn cứ rơi lấy.

      tới phía trước, hỏi: "Sao lại ở chỗ này?"

      " ngang qua." , tóc nước mưa thuận theo gương mặt của trượt xuống, cho đến cằm, tụ lại, sau đó xuống.

      nhịn được bật cười, giơ tay lên lau gương mặt ướt sũng cho , "Cậu mang áo mưa sao?"

      " có." chuyện luôn tóm tắt đơn giản, sau đó cởi áo khoác da người mình xuống, ném lên đầu ."Mặc vào."

      theo lời mặc vào, nổ máy, đợi liền ngồi vào chỗ ngồi phía sau, từ đằng sau ôm lấy hông .

      Quần áo của ra sớm ướt hơn phân nửa, nhưng hiểu sao lại cảm thấy ấm áp, chiếc xe xuyên qua đêm tối các con đường ở Đài Loan, mặt dính chặt vào tấm lưng ướt đẫm của , chỉ cảm thấy những ánh đèn được tấm lưng che chắn.

      Bọn họ đội mưa qua nửa thàng phố, trở lại cái ổ của mình.

      lâu sau đó mới tỉnh ngộ, ra mình ngay từ lúc đó , việc cố ý đứng dưới trời mưa đợi mấy giờ liền, xong người đàn ông đó lại mạnh miệng chỉ là " ngang qua".

      Vô lực than tiếng, cả người chìm vào trong nước, tức giận đến nhịn được mới toát ra, lần này cần tốn công rót rượu, cầm chai rượu lên trực tiếp uống.

      "Ha. . . . . ." hít ngụm khí lớn, sau đó đặt khuôn mặt nhắn của mình lên bên thành bồn.

      " là, tại sao lại phải con người phiền toái như vậy?" ực thêm ngụm rượu nữa nữa, lầu bầu tự oán trách, "Vừa đẹp trai, lại phiền toái, tính khí cũng tốt chút nào, khi sáng tác bài hát bế quan ba ngày hai bữa nhốt chính mình trong phòng làm việc, lúc sáng tác bài hát lại thường vì quảng bá cùng họp báo bận đến mức thấy bóng dáng. . . . . ."

      kề miệng chai lại uống thêm ngụm, trong đầu như cũ thanh chán nản cùng vô lực.

      Cái chủng loại người kia căn bản trong đầu suy nghĩ đều là nhạc, nhạc, nhạc!

      Trừ nhạc, vẫn là nhạc!

      A, nhạc đáng ghét nha ——

      hò hét phản đối trong đầu, vô lực lại uống ngụm rượu. nhạc nha nhạc nha, làm cho người ta vừa vừa hận. . . . . .

      Có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ, phải chỉ là ca hát thôi hay sao, cũng biết ca hát nha!

      Nghĩ đến đây, nâc cái..., sau đó bắt đầu hát lên bài hát vừa lạc điệu lại sai nhịp.

      "A, đúng rồi, là như thế này hát. . . . . . Em và rốt cuộc có tính là đôi tình nhân hay , em hỏi như vậy có phải có chút ngây thơ. . . Ò ó o, em muốn chúng ta chỉ là bạn bè. . . . . .đôi tai em, chỉ muốn nghe , đôi mắt em, tha cho hạt cát, em đố kỵ, buồn bực có đạo lý, thời gian theo , người khiến em vui buồn —— rồi. . . . . ."

      Lần nữa nấc lên cái, đột nhiên nở nụ cười: "Ha ha ha a. . . . . . Ai nha, buồn vui a. . . . . . Lâm Khả Uy, người phụ nữ đáng thương, tôi mời !"

      Miệng kề sát miệng chai uống thêm vài ngụm, tiếp tục hát, chai rượu vang đỏ trong tay bị uống đến sạch trơn bóng rót ra giọt, mới từ trong nước ra ngoài, chỉ vừa mới đứng lên, hồi chóng mặt để cho mới vừa nhảy ra bồn tắm liền té quỵ xuống đất, vỏ chai rượu cầm trong tay “cheng” tiếng rơi xuống, tan tành dưới đất.

      "Đau quá!" Mặc dù có mấy miếng miểng thủy tinh cứa qua bắp đùi của , nhìn thấy vết thương rỉ ra máu đỏ, cũng cảm thấy quá đau, hiểu sao lại cảm thấy hết sức thần kỳ, khỏi cười nham nhở lên.

      Mới vừa vào cửa, Hình Lỗi chỉ nghe thấy thanh đồ vỡ từ phòng tắm truyền đến, vội vã tới phòng tắm, chỉ thấy cửa mở ra phân nửa lấy, mà Uy Uy ngồi đất nhìn vào vết thương chân mình rồi cười, thân thể trần truồng được bọc bởi chiếc khăn tắm chuẩn bị rớt xuống.

      "Chưa ơi, em làm cái gì..?" bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí ôm cách sàn nhà phòng tắm.

      "A Lỗi?" sờ sờ mặt , cười khanh khách : "Đó, trời ạ, em có thể sờ được mặt này."

      "Cái gì mà được với cả được?" ôm lên giường, cau mày muốn trách cứ , lại ngửi thấy ít mùi rượu."Ông trời, em uống say rồi hả ?"

      " có, em có say!" nghiêm nghị kiên quyết phản đối, mặt lãnh.

      Nhìn vẻ mặt , có chút hoài nghi, "Nếu như có, em sao lại làm mình thành ra như vậy?"

      "Làm thành cái dạng gì? Em rất khỏe nha, xem !" vừa vừa đột nhiên đứng lên, chỉ là mới đứng được nửa, chân cũng còn có duỗi thẳng liền hướng bên cạnh ngã xuống.

      "Uy Uy ——" vội vàng đưa tay đón lấy, lần nữa bị hù dọa mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.

      trừng mắt nhìn , xác định nhất định say, bằng thay đổi mà cười đáng như vậy.

      mỗi lần uống rượu say đều trở nên như người bệnh rối loạn và tăng động cùng dạng, vừa hát vừa nhảy múa .

      Ép buộc ngồi trở lại giường, Hình Lỗi nhìn đến việc kháng nghị, xoay người tìm hòm thuốc, " nên lộn xộn, giúp em gắp thủy tinh ra."

      "Cái gì thủy tinh?" mặt hiểu, nghĩ muốn đứng dậy, lại bị cưỡng chế trở về giường.

      "Ngồi xuống."

      " cần — chỉ là ảo ảnh mà làm gì phải đối với em hung dữ như vậy?" trợn mắt nhìn chằm chằm , trách , "Làm ảo ảnh cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, có biết hay hả? !"

      trừng mắt nhìn , quyết định để ý tới điên khùng say ngữ, chuyên tâm gắp mảnh vụn thủy tình chân , may là mới nhìn lên rất nghiêm trọng, nhưng cẩn thận quan sát kĩ phát phần nhiều là bị thương ngoài da, chỉ có hai vết thương khá sâu.

      "A, cái người này chính là tảng đá đáng ghét. . . . . ." Thấy thèm để ý đến mình, Uy Uy ngả người ra sau nằm thẳng ở giường, lại bắt đầu lảm nhảm, "Đến ảo ảnh cũng đáng ghét như vậy, vừa xấu xí vừa thối lại vừa phiền toái, thối tảng đá, đần tảng đá, hơn nữa cũng phải tảng đá phiền toái, còn phải gấp ba lần lên, ngoan cố lại chậm chạp, ngu ngốc bất khả chiên bại, phiền toái vô địch thế kỉ ——"

      đối với lời lảm nhảm chút phản ứng cũng có, chỉ là trầm mặc giúp bôi thuốc rồi băng bó tốt.

      Thời điểm lấy thuộc trong hòm, giống như hài lòng với việc có phản ứng, đột nhiên lại ngồi dậy, cảm thấy đầu hơi đau : "A Lỗi, tại sao đầu em lại bị lệch thế này?"

      "Bởi vì đầu em bị lệch ra ." cuối cùng cũng đáp lại câu, chỉ là sắc mặt vẫn là rất khó coi.

      "Đó, có ?" thử quay đầu lại, chỉ là vẫn bi nhầm phương hướng, "Ah, vẫn bị lệch ra đó nha?"

      "Bên kia." tức giận nhắc nhở .

      "À?" Nghe theo chỉ dẫn của , cuối cùng cũng đem đầu quay đầu trở lại đúng vị trí, lại nhịn được : "Mặt của là trắng đó."

      Hình Lỗi mím chặt môi trừng mắt nhìn , quay đầu đặt lại hòm thuốc vào trong ngăn kéo, quyết định chờ khi tỉnh táo lại rồi giáo huấn, hơn nữa còn muốn xác định sau này được đụng vào bất kì giọt rượu nào.

      "A Lỗi, làm gì mà để ý tới em?"

      Phía sau truyền đến thanh đáng thương của , hít sâu hai cái, cố gắng khiến mình trở nên kích động.

      "A Lỗi, ở đây tức giận sao?" tiếp tục phát ra cái loại thanh con mèo vô tội, đột nhiên ở giường đứng lên, đưa tay vòng qua cổ , úp sấp lưng , cái đầu giắt bả vai : " nên tức giận nha, em hát cho nghe, được ?"

      " cần đứng lên, nhanh ngồi xuống." sợ hết hồn, sợ lại ngã nhào, vội xoay người lại vịn .

      "Em ngồi xuống nghe em hát sao?" Hai cái tay vẫn ôm lấy gáy , chu miệng hỏi.

      Thấy say đến hết cách rồi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

      thấy thế vui mừng ngồi xuống, hỏi: "Vậy thích nghe bài nào?"

      "Tùy tiện." lại dụ dỗ cùng lừa gạt mang ngoặt trở về đầu giường, muốn cho nằm xuống.

      lần này cũng rất theo ý , chỉ bởi vì cố gắng suy nghĩ bài "Tùy tiện" này hát ra sao. Khi Hình Lỗi đem gối đầu nhét vào sau đầu cuối cùng cũng nâng chân mày hỏi: "A Lỗi, em chưa từng nghe qua “Tùy tiện” nha, “Tùy tiện” phải hát thế nào?"d.d.l.q.d

      "Tùy tiện hát." vừa bực mình vừa buồn cười nhìn , thuận miệng đáp.

      "A, là đó." ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát lại đuổi theo: "Vậy em biết muốn hát cái gì rồi."

      "Cái gì?"

      "Em có thể học được cách đối với rất lạnh lùng, vì sao lại học được cách thu hồi tình của mình, đối mặt với hành hạ lớn nhất, những năm này từ đầu đến cuối có đối với . . . . . ."

      cau mày, cắt đứt , " thích bài này."

      "Đó, được rồi, này đổi bài. . . . . ." Uy Uy nghiêng đầu chút, sau đó cười mị mị nhìn hát lên: "Thôi , thôi , người dấu nha, em nghĩ muốn buông tha lưu lạc chân trời. . . . . ."

      mày nhíu lại càng sâu, lần nữa cắt đứt , "Có thể đổi bài khác hay ?"

      "Ò ó o, muốn như vậy , để cho em từ đó quên . . . . . ."

      "Đổi lại bài." lần thứ ba cắt đứt .

      bỗng chốc ngậm miệng lại, bất mãn nhìn , "Bài này là do viết, rốt cuộc hài lòng ở chõ nào?"

      Nội dung lời nhạc.

      yên lặng nghĩ đến, chỉ là lại ra khỏi miệng, quay lại nhìn , hồi lâu mới : "Ngũ của em hoàn toàn."

      cầm gối đầu đánh , hề báo động trước .

      "Cái người này chính là thối tảng đá trong hố xí, thối tảng đá! Em chán ghét , chán ghét , chính là chán ghét ——"

      Hình Lỗi còn bận tránh cái gối công kích, lại phát gối đầu cùng thanh của đồng thời ngừng lại, mang theo tiếng khóc buồn bực của từ trong chăn truyền tới.

      thay đổi hành động quá nhanh, quả làm cho đau đầu nhức óc, biết uống say rồi, có thể cần để ý , dù sao đợi mệt mỏi ngủ, đến lúc đó tự nhiên tỉnh rượu. l.q.d

      Nhưng là, vừa nhìn thấy có chút rung rung bả vai, chính là cách nào buông tay mặc kệ xoay người rời .

      tự tay sờ bả vai bóng loáng của .

      coi tay như là con rệp vuốt ve, nức nở nghẹn ngào mà : ". . . . . . Tránh ra, đừng đụng em!"
      PhongVyChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2:
      "Uy Uy. . . . . ." để ý tới việc kháng nghị, cứng rắn xoay người lại đối mặt với mình.

      Đôi mặt vẫn còn vương lại những giọt lệ kiều, gọi làm gì chứ? đây phải là ngũ hoàn hảo hay sao? Làm gì có người nào quy định người ngũ hoản hảo được hát cơ chứ, ở đây nghĩ rằng mình là đại ca sĩ ngon a "

      "Được, được, được, có ai quy định được." Tay từ đầu trượt xuống má lau những giọt nước mắt khuôn mặt, "Là đúng, em nghĩ hát cái gì đều được, OK?"

      " thèm á!" nặng nề hừ tiếng, hốc mắt vẫn rưng rưng xoay người sang chỗ khác.

      nhìn bóng lưng quật cường của khỏi cười khổ, thể làm gì khác hơn là : "Được rồi, vậy em hảo hảo ngủ, về."

      "Ô. . . . . ." rằng cũng nhúc nhích , vẫn đưa lưng về phía nức nở nghẹn ngào.

      đứng lên muốn rời khỏi, mới được mấy bước liền nghe được tiếng khóc sụt sùi hiểu sao lại trở nên rất lớn tiếng, hơn nữa còn vừa khóc vừa oán giận.

      "Ô. . . . . . Hôm nay là sinh nhật người ta còn . . . . . . Thậm chí ngay cả đến ảo ảnh cũng muốn khi dễ tôi. . . . . . Ô ô. . . Dù sao tôi chính là có ai muốn. . . Ô ô ô. . ."

      Nghe vậy, hai tay đút trong túi quần, đứng lại bên cạnh cửa, chấp nhận thở dài, trở về bên giường nhìn Uy Uy vừa ôm gối vừa khóc, hỏi " Vậy bây giờ em muốn làm gì?"

      dừng việc khóc lại, quay qua chút xíu, hốc mắt rưng rưng nhìn , mang theo tiếng khóc buồn buồn : "Em muốn uống cola."

      " chuẩn bị ngủ lại còn muốn ——" vốn định dạy dỗ trước lúc ngủ được uống cola, nhưng vừa nhìn thấy lại chuẩn bị lần nữa mếu máo, bộ lập tức muốn khóc cho nhìn, lập tức sửa lời : "Được, được, được, uống cola xong liền có thể vui mừng."

      Hình Lỗi đến phòng bếp của , cầm lon cola trong tủ lạnh trở lại, chỉ thấy Uy Uy rút vài tờ giấy ra lau mặt, vừa lau nước mắt vừa hỉ mũi.

      "Đây." vui vẻ đưa cho .

      Uy Uy hít hít mũi đưa tay nhận lấy, ngẩng khuôn mặt nhắn vì khóc thút thít mà ửng hồng lên, bốc đồng lên giọng : "Em còn muốn ăn bánh ngọt."

      may lúc trước có mua.

      Hình Lỗi nghe vậy cũng biết còn buồn ngủ, hai lời trở lại phòng khách, mang bánh ngọt chocolate dâu tây vừa mới mua về đưa vào trong phòng.

      trừng mắt nhìn, giống như ngờ biến ra được bánh ngọt.

      Khi vừa mở nắp hộp bánh, thấy ngay chiếc bánh gần như được bao phủ bởi dâu tây, khuôn mặt nhắn nhất thời sáng bừng lên.

      "Oa ——" kêu lên tiếng, còn vương lại hương vị ngọt ngào ngon miệng, khiến cho người ta cảm thấy thèm thuồng. Chừng ba giây sau, đột nhiên giương mắt nhìn , nghi ngờ hỏi: " chắc phải là ông già Noel chứ?"

      cười khẽ tiếng, thay cắm những chiếc nến lên chiếc bánh, " phải."

      "Phù, nguy hiểm ." thở phào nhõm, nhưng vẫn có chút lo lắng nhìn , ngập ngừng : "Chẳng qua nếu như như vậy, em cũng cần thanh minh trước chút, ách. . . . . . Em từ tiểu học năm thứ hai bị là có chứng si ngốc của người già, bởi vì em hàng năm cũng nhận được quà sinh nhật, xem em thu được quà sinh nhật là rất đáng thương rồi, vậy mà thậm chí ngay cả quà giáng sinh cũng có, cho nên mới nhất thời suy nghĩ mà mở miệng, là người lớn được chắp nhặt lỗi làm của trẻ , được để ở trong lòng đó. . ."

      " biết." Nhìn làm bộ dạng gương mặt vô tội, mỉm cười muốn an tâm, trong lồng ngực hiểu sao lại dâng lên cỗ cảm xúc đau lòng .

      "Có ? Vậy tốt." xác nhận gật đầu lần nữa, cả người tỉnh táo lại, nhìn thắp sáng những cây nến, tiếp tục ba bốn câu lảm nhảm thầm : "Chỉ là , ông già Noel cũng thể lớn lên giống A Lỗi, nếu như ông già Noel lớn lên giống A Lỗi, này ông già Noel chính là tóc đen da vàng người Trung Quốc rồi, lời như vậy, xem ra phải rất quái lạ sao? có đúng hay ?"

      "Đúng." bất đắc dĩ cười cười, gật đầu hòa cùng, sau đó xoay người tắt đèn.

      "Có thể hát chúc mừng sinh nhật sao?" Uy Uy hưng phấn nhìn bánh ngọt trước mắt, vui mừng hỏi.

      gật đầu, đến bên giường ngồi xuống, lập tức khoái khoái lạc lạc vỗ tay hát lên bài hát chúc mừng sinh nhật.

      Nhưng hát xong, lại có thổi nến, chỉ sững sờ nhìn nó.

      "Thế nào?" Hình Lỗi thấy có phản ứng, kỳ quái quay đầu nhìn , lại phát khuôn mặt nhắn vừa trơn vừa mềm hạ xuống hai hàng nước mắt.

      xin lỗi rồi đưa tay lau nước mắt mặt, cười : " có gì, chỉ là lâu rồi em mới có sinh nhật."

      Trong lòng căng thẳng, hiểu sao lại có loại ý nghĩ kích động muốn ôm vào lòng, nhưng vừa nghĩ tới việc cùng Trần đạo diễn lui tới, liền rút tay trở về, thanh khàn khàn mà : "Ước ."

      "Được." khẽ mỉm cười, hai tay đan lại ở trược ngực, cúi đầu chân thành điều ước.

      Hình ảnh gương mặt ở dưới ánh nến vô cùng lung linh, vô cùng dịu dàng ngọt ngào, cảm xúc kì lạ lần ập vào trong lồng ngực, nhéo chặt lấy trái tim , khiến khỏi nín thở.

      "Tốt lắm." mở hai mắt ra rồi lập tức thổi tắt nến, nhìn cười.

      Hình Lỗi đứng dậy muốn mở đèn, lại kéo lại, nhấn mở đèn đầu giường, "Chờ chút, mở cái này là tốt rồi, cắt bánh ngọt , em muốn khối lớn chút đó."

      Nhìn vui vẻ chờ đợi, cười cắt cho miếng bánh ngọt rồi cắt nữa khối cho mình, theo ngồi ở giường ăn.

      "A Lỗi, gương mặt của giống với A Lỗi đó." bên ăn bánh ngọt, bên nhìn chòng chọc.

      nhảm, giống ai giống?

      Nghe vì say mà loạn ngôn, bất đắc dĩ cười khổ.

      "Chẳng qua nếu như là A Lỗi, em liền thể nào gặp ở đây hôm nay rồi."

      "Vì sao?"

      ăn miệng bánh ngọt, nhìn : "Bởi vì A Lỗi biết sinh nhật của em, coi như ấy biết cũng có thời gian rảnh. . . . . ."

      "Ai ?" Mặt cổ quái.

      "Cái này còn cần người khác sao? ấy hàng năm đêm trước lễ Noel đều rất bận rộn, bận bịu hát nha, quảng bá nha, mua sắm nha. . . . . ." buồn buồn : "Hơn nữa hát xong còn muốn PARTY ở ông ty, mỗi lần khi ấy trở về cũng hai ba giờ sáng, năm ngoái còn chơi đến rạng sáng bốn giờ mới trở về."

      Năm ngoái? sửng sốt chút, " cho là em ngủ."

      "Em có ngủ được." làm bộ đáng thương nhìn : "Tại sao năm ngoái xuất vậy? Nếu năm ngoái mà xuất có phải chúng ta có thể ngồi uống rượu cùng nhau, em phải nhàm chán như vậy."

      "Em năm nào cũng ở nhà mình uống rượu giải sầu?" nhíu mày.

      "Ừ." cắn dĩa gật đầu cái, "Em hàng năm sinh nhật đều là mình người, cho nên sang năm nhớ phải tới sớm chút đó, tới sớm chút em mới có thể nâng cốc chia cho nửa."

      Còn chia cho nửa cơ đấy?

      Hình Lỗi sắc mặt khó coi ăn bánh ngọt, tránh cho việc nhịn được lại mở miệng mà mắng chửi người.

      Vừa nghĩ tới hàng năm có thể cũng thiếu chút nữa say khướt ở trong phòng tắm, xuất ngoài ý muốn như vậy giống như mới vừa rồi, cảm thấy trái tim vô lực, đổ mồ hôi hột.

      giỡn, sang năm nếu còn dám đụng đến rượu, đây mang họ của !!

      "Ăn xong rồi, YA!" vui mừng kêu tiếng, bỏ đĩa với dĩa lên bàn.

      "Có muốn nữa hay ?" Nhìn tâm tình vui vẻ, quyết định tất cả dạy dỗ đều có thể đợi đến ngày mai.

      lắc đầu cái, mở lon cola ra rồi hát hai cái, dựa lưng giường, hài lòng đánh trọn ngụm.

      "A, ăn ngon , mặc dù là giả, nhưng cảm giác giống như ." cười cười ha ha mà .

      Bởi vì vốn chính là .

      Hình Lỗi nhịn được lời này, sợ say rượu cùng cãi đến sáng sớm.

      ăn xong liền vứt đĩa vào trong thùng rác, thừa dịp uống cola mang bánh ngọt còn thừa vào trong tủ lạnh.

      Chờ tới khi trở lại phòng ngủ, chỉ thấy dựa vào đầu giường bắt đầu buồn ngủ .

      "Uy Uy, nằm xuống ngủ ." lên phía trước, lấy lon cola tay , .

      "A, cái gì?" tỉnh lại, chỉ là buồn ngủ vẫn như cũ nồng đậm.

      "Nằm xuống." giúp nằm xong, lại nắm lấy tay của thả.

      " cần, em còn chưa muốn ngủ. . . . . ." quật cường muốn mở mắt, mí mắt nặng trĩu lại lần nữa khép lại.

      "Mắt của em muốn cũng mở ra được."

      " cần nha…., ở lại với em. . . . . ." Uy Uy chau đôi mày thanh tú lại, cố gắng kháng cự xâm lấn của cơn buồn ngủ, em muốn ở mình. . . . . ."

      Về mặt lý trí, biết cùng Trần đạo diễn kết giao, nếu ở lại, lại chính là chiếm tiện nghi của , nhưng ở mặt tình cảm, khó khi nào đối với làm nũng, mặc dù biết nên, còn hiểu sao lại cảm thấy rất vui mừng.

      Huống chi, hai ngày nay, mỗi lần vừa nghĩ tới , càng ngày càng có loại lo lắng sợ đồ đạc của mình bị người khác đoạt mất.

      Dĩ nhiên biết phải đồ vật gì, cũng hiểu được loại ý nghĩ muốn mang ở lại bên mình là rất ích kỷ, nhưng cách nào ngăn chặn ý nghĩ kia ở bên trong đầu mình hô hào.

      Cho nên cũng có giãy giụa lâu liền lên giường, theo nằm xuống.

      Uy Uy theo thói quen rúc vào trong ngực , cả người buông lỏng xuống, ngáp cái : "A Lỗi, tốt. . . . . ."


      Chương 6.3:

      , tuyệt đối tốt.

      thầm ở trong lòng than tiếng, đặt xuống nụ hôn trán , giọng : "Ngủ ."

      "Ừ. . . . . ." điều chỉnh tư thế thoải mái, nhắm mắt rù rỉ : "A Lỗi. . . . . ."

      "Hả?"

      "Em . . . . . ."

      cứng đờ, cho là mình nghe lầm, cúi đầu muốn hỏi lại ngủ mất.

      phải nghe lầm chứ?

      thực nghe lầm sao?

      Ôm khẽ lấy người bạn tốt nằm trong ngực mình, sắc mặt Hình Lỗi có chút tái nhợt .

      chắc chắn là nghe lầm, Uy Uy chỉ coi người bạn tốt mà thôi, làm sao có thể đối với ba cái chữ kia đây? Coi như chăng nữa cũng nhất định phải là cái ý tứ kia.

      Đúng, hẳn là nghe lầm, mới vừa rồi như vậy, nghe lầm là rất có khả năng.

      Trong đầu nửa lý trí nghĩ như vậy, nhưng nửa kia lại chấp nhận mà kêu gào lấy.

      Làm sao có thể nghe lầm? Mặc dù giọng rất , nhưng lại ràng chính xác như vậy. . . . . .

      Hình Lỗi nhìn chằm chằm vào bức tường phía sau , trong đầu cỗ hỗn loạn, biết khả năng nghe lầm rất cao, nhưng trong cái chớp mắt kia khi nghe được, thế nhưng lại giống như bị sét đánh, bởi vì thế mà lại cảm thấy rất. . . Kinh hoảng? Vui mừng? Thở phào nhõm?

      Làm sao có thể đáng chết mà thở phào nhõm đây?

      Làm sao còn có thể đáng chết hơn khi cảm nhận được hồi cảm xúc hạnh phúc biết tới từ đâu tới?

      Làm sao thậm chí còn có thể đáng chết hơn nữa khi nghe xong còn muốn xác nhận có phải mình nghe lầm hay , rồi lại cảm thấy thất vọng? Hơn nữa trong đầu còn tự động mọc ra hàng vạn ý nghĩ cùng lý do để thuyết phục chính mình có nghe lầm?

      thậm chí còn có xúc động muốn lay tỉnh dạy, hỏi rốt cuộc là vừa mới cái gì ——

      Coi như thương vậy như thế nào? Chẳng lẽ muốn lợi dụng điểm này mà giữ ở bên cạnh mình hay sao?

      Đối với ý nghĩ vô sỉ của mình khỏi tức giận, thiếu chút nữa đẩy ra rồi nhảy xuống giường, cuối cùng vẫn là nằm giường ôm , bởi vì câu "em " của khiến cảm thấy dễ chịu.

      được, đáng chết.

      Kéo trạng thái trở lại bình thường, tự với mình nếu , làm sao có thể cùng người khác hẹn hò?

      Vấn đề này giống như búa tạ đánh nặng vào nụ cười khúc khích của giờ.

      Lập tức như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, thầm mắng chính mình vọng tưởng cùng ngu xuẩn, hai cái tay ôm lấy theo bản năng xiết chặt hơn.

      Chết tiệt, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      ràng trong đầu nghĩ là chuyện, rời tâm tình nhớ lại là chuyện khác, mà chỉ cần vừa nghĩ đến điểm này, trong lòng cảm thấy hốt hoảng so với vài ngày trước chỉ hơn chứ kém.

      Đáng ghét, tựa như máu thịt của , cùng khí của dạng, mười năm này từng giọt từng giọt dung nhập vào cuộc sống của , tại biết từ đâu nhảy ra năm bốn ba* cứ thích phải cứng rắn tách ra khỏi cuộc sống của , nào có loại đạo lý như này?d.d.l.q.d

      *năm bốn ba: đồ ngốc

      , và Uy Uy hai người đều chăm sóc lẫn nhau rất tốt, giống như A Thành , bình thường vợ chồng già còn nhất định có thể ăn ý được như cùng , những người kia là cái thá gì mà chen vào?

      Coi như mua món đồ cũng có thứ tự đến trước đến sau, tính thế nào nữa so với tên đạo diễn chết tiệt kia cũng là biết Uy Uy sớm hơn, huống chi giữa hai người bọn họ cái gì nên làm cũng làm, nên làm cũng làm toàn bộ, thể có đạo lý người hôm nay phải nhường là a!

      càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng, ai ngờ lúc nãy bỗng từ đâu bay tới câu ——

      Hình như tôi và Uy Uy là chuyện đương, còn cậu sao, cậu và ấy chuyện gì? Hữu tình sao?

      Shit! Ai thể cùng chuyện đương, đương nhiên ——

      Suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên bị cắt đứt, Hình Lỗi cứng đờ, nhích người lui về phía sau chút, để cho mình có thể nhìn mặt .

      say sưa ngủ, khuôn mặt nhắn bởi vì say mà ửng đỏ, hô hấp theo quy luật, gương mặt ngủ say tựa như con mèo , cũng giống thiên sứ.

      "Ông trời. . ." hít sâu hơi, bỗng chốc lần nữa ôm vào ngực, tiến đến trán thầm: "Đáng chết, làm sao có thể ngờ. . . . . ."

      Đột nhiên hiểu tình cảm của mình khiến khiếp sợ thôi, tất cả mọi chuyện vào thời khắc này cũng dần trở nên sáng , bao gồm những thứ buồn bực cùng những thứ ghen tị trước kia có chết cũng chịu thừa nhận kia, còn có vì cái gì mà cách nào có thể ném ra khỏi đầu mình.

      Từ mười năm trước lần đầu tiên gặp sân thượng, cũng lặng lẽ chiếm vị trí trong lòng , ăn sâu bám rễ rồi.

      vẫn nghĩ thân thuộc cùng lệ thuộc của mình với chỉ vì người bạn tốt, kết quả ngoại trừ mình ra, đại khái bên ngoài tất cả mọi người đều biết .d.d.l.q.d

      Mấy ngày qua những phiền nhiễu trong lồng ngực trở nên chất đống, có nơi nào để giãi bầy cảm xúc, buộc chặt trong vòng tay mình, cảm thấy lòng mình rung động.

      Khi nào ?

      Vấn đề này ở trong khí vang vọng lấy, Hình Lỗi ngửi hương thơm mái tóc , hồi tưởng những hành động của mình trong quá khứ, vì sao những hành động đó luôn được coi là chuyện đương nhiên, có lẽ bây giờ toàn bộ tìm ra nguyên nhân.

      Năm đó khi mua phòng ốc cũng nghĩ nhiều mà lập tức ký hợp đồng hai gian. Đến khi nào phải lưu động*, luôn luôn gọi điện thoại về, cho đến khi nghe được thanh của , mới có biện pháp an tâm ngủ. Biết có sở thích sưu tầm hộp cộng hưởng , nhìn thấy hộp cộng hưởng có tạo hình kì lạ, đều tự giác nhìn lâu mấy lần, xác định có, trực tiếp mua mang về. Chỉ cần gặp phải người cùng nghề với , hiểu sao lại cảm thấy thân thiết. Nếu là mấy ngày có nhìn thấy , luôn là đặc biệt phiền não cùng buồn bực.

      *lưu động: làm việc ở những địa phương khác

      Mà mỗi lần nhìn cùng người đàn ông khác cười hẹn hò, lúc đó tâm tình những giữ quy tắc mà còn đặc biệt trở nên vui, chẳng qua lúc đó vẫn luôn chịu thừa nhận, hoặc nên quá chậm chạp phải ?

      Quen biết trong mười năm nhớ lại những khoảnh khắc khiến trái tim rung động, từng chỉ thẳng chóp mũi mà mắng to, từng có mặt khiếp sợ ở dưới đài nhìn hát, nhớ lần đầu ở trước mặt rơi lệ là bởi vì nhìn báo viết cùng xem tin tức TV về những trẻ em bị thương bởi chiến tranh, cũng nhớ khi nghĩ muốn từ bỏ cùng buông tha liền đến bên cạnh an ủi cùng động viên.

      Từ khi vừa mới bắt đầu, từ người thấy được kiên cường, luôn là dũng cảm đón lấy phía trước, thản nhiên nhìn thẳng tương lai của mình, cho dù biết điều gì chờ đợi mình ở trước mắt, vẫn như cũ kiên định xuống mặc kệ khó khăn, vô luận thành công cùng thất bại.

      Thành công liền cao hứng, thất bại dạng oán trách, khóc lóc, nhưng ngủ giấc qua , lại lần nữa đứng lên đối mặt với cuộc sống của mình.

      Nghĩ đến đây, cỗ lo lắng đột nhiên ở trong lòng lên.

      có thể sống cuộc sống rất khá, nhưng hoàn toàn có biện pháp tưởng tượng sống cuộc sống hàng ngày bên cạnh.

      thực tế, cần ở Uy Uy, nhiều hơn Uy Uy cần ở , vậy nên mới phá lệ lệ thuộc vào đối phương.

      .

      cần .

      thể ngày .

      như vậy, hình như còn bất kỳ lý do nào thể ở chung chỗ, phải sao?

      Có lẽ nên hướng cầu hôn, có như vậy mới ở cạnh cả đời ——

      Dừng việc suy nghĩ lại, hai mắt sáng lên.

      , phải bọn họ vốn dĩ là nên kết hôn!

      Tất cả tất cả đều rộng mở sáng chói, mặc dù còn cách nào xác định tâm ý của , nhưng ít ra cũng ghét , còn có thể là hết sức thích , như vậy chỉ muốn bắt đầu ngay từ bây giờ, bảo đảm rằng thích hoặc người khác, hơn nữa phải bằng tốc độ nhanh nhất đem rẽ vào lễ đường, vĩnh viễn đều là của !d,d,l,q,d

      Đêm tối, suy nghĩ trong đầu Hình Lỗi xoay chuyển nhanh, ôm khẽ lấy Uy Uy, rất nhanh quyết định chút chuyện nên làm.

      biết những người khác nhất định giúp , đặc biệt là khi bọn họ mong đợi chuyện này vài năm.

      Nhớ tới Tiểu Uông, A Thành cùng Trương, khỏi nở nụ cười khổ.

      Xem ra phải tìm thời gian lời xin lỗi với Tiểu Uông.

      Uy Uy mê sảng mấy câu lại an tĩnh trở lại.

      phủ lấy mặt , biết mình tận dụng tất cả biện pháp khiến lưu lại.
      PhongVyChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7. Hộp cộng hưởng
      Editor Thanh Thanh Mạn
      Lâm Khả Uy nhìn chằm chằm chiếc hộp cộng hưởng bàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

      Nghe thấy tiếng nhạc du dương này, lo lắng
      [​IMG]
      PhongVyChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.2
      Editor Thanh Thanh Mạn
      đến phòng bếp, cực kì ão não theo sau , chỉ muốn lập tức đụng vào tường, để cho cái đầu hỗn loạn bị đụng tỉnh táo chút.
      Bạch Vân và sai lầm rồi, hai người đều cho rằng nếu như có cách nào kiểm chứng được tâm ý của A Lỗi, có thể cùng với như trước, trở lại quan hệ trước đây.
      Nhưng giây phút vừa rồi, đột nhiên phát mình làm được, ngày càng cách nào che giấu cảm tình với , càng ngày càng có cách nào giả vờ như hai người chỉ là bạn tốt mà thôi.
      muốn, chỉ là bạn bè, chỉ có thể cùng , còn muốn có thể bất cứ lúc nào cũng có thể dựa vào, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm, là người đàn ông có thể cho tình
      Nhưng cũng biết, thể nào tiếp tục cùng , nếu như căn bản cũng , khi ra lời lòng đồng nghĩa với tuyên bố kết thúc.
      Bởi vì, trong cái đầu kia
      của , muốn thua thiệt ai, nếu như lại ở chung chỗ với , chẳng khác nào lợi dụng . Mà ? Uy Uy cười khổ tiếng, mặc dù trong lúc này ngại, nhưng nếu có cách nào hồi đáp tình cảm của , ở cùng nhau có ý nghĩa gì đâu?

      Nửa năm qua càng ngày càng hối tiếc, rất ghét cảm giác đó, vừa vô lực, lại biết làm sao, đối với chuyện này tất cả đều có biện pháp, chỉ cảm thấy cả người tựa như treo lơ lửng, thể dùng sức.

      là chịu đủ rồi, nếu như quả có kết quả, biết mình rời .

      Vào phòng bếp, quen cửa quen nẻo lấy cà phê ra, lấy ly giúp .

      Cà phê tỏa khói trắng, Hình Lỗi nhìn cái:

      “Đúng rồi, sáng mai em có ở nhà ?”

      “Có chuyện gì sao?” giả vờ chuyên tâm pha cà phê, dám nhìn thẳng , sợ cẩn thận bại lộ tâm tình.

      gọi người đến lắp máy nước nóng.”

      có chút kinh ngạc: “Máy nước nóng? Nhà bị hư sao?”

      có.” Mặt có tia gợn sóng: “Chỉ là dùng điện dễ dàng hơn dùng gas, vừa lúc công ty Tiểu Vương dưới nhà có bán, mua hai cái.”

      “Nhưng phải mấy ngày trước vừa gọi gas sao?” Gương mặt hiểu.

      “Gas dùng hết còn phải gọi nữa, phiền phức.” che giấu vẻ mặt chột dạ.

      Nhìn kiên trì, hơn nữa mua cũng mua rồi.

      Uy Uy nhún vai, cũng miễn cưỡng: “Cũng được, vậy ngày mai em gọi điện thoại đến cửa hàng gas, gọi người tới xử lý máy nước nóng cũ và bình gas cũ là được.”

      cần.” Hình Lỗi nhanh chóng mở miệng, vẻ mặt trong chốc lát có chút quái dị, vội : “Tiểu Vương cậu ta có thể xử lý, có thể giảm giá chút.”

      “À, em còn biết nhà Tiểu Vương có bán máy nước nóng đấy.” khuấy cà phê trong ly, khẽ mỉm cười: “Sáng mai em có CASE, dù sao cũng có chìa khóa nhà em, xử lý là được rồi.”

      “OK!” Thấy cà phê trong ly hết, dừng lại bỏ ly vào bồn rửa chén.

      “Em tắm đây, cũng về ngủ sớm .” thấy thế cũng đứng dậy, giọng có chút yếu ớt, sợ phát ý đồ đuổi người của mình.

      “Em cũng nghỉ ngơi sớm chút.”

      “Ừ, ngủ ngon.” theo sau tiễn ra cửa.

      “Ngủ ngon.”

      cười khẽ với tiếng, cố gắng khiến mình tự nhiên nhiên chút, nên quá xúc động đóng cửa lại, cũng dám nhìn thẳng vào hai mắt , sợ thấy được khát vọng giấu được trong mắt mình.

      Cho đến khi xoay người , mới đóng cửa lại, chân mềm nhũn ngã xuống cạnh cửa.

      Trời mới biết, loại bạn tốt này còn phải tiếp tục bao lâu.

      Ông trời, sợ ngày nào đó hét lên với : “Em !”

      Trong chốc lát, muốn thấy vẻ mặt kinh ngạc của khi nghe câu này, chỉ là sau đó lập tức chạy trối chết chứ?

      Nghĩ đến đây, khỏi cười khổ, khẽ nguyền rủa: “Đáng ghét, A Lỗ, là tảng đá ngoan cố đáng ghét…”

      người suy nghĩ, còn có người khác!

      Bước qua cửa, mặt Hình Lỗi liền lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Giải quyết xong, ông chủ của hàng gas ràng thèm thuồng Uy Uy, lại còn chính là đạo diễn Trần, chỉ là cái này khó giải quyết lắm. Nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian Trương cũng nên gọi điện tới rồi.

      Quả nhiên vừa mới vào nhà, điện thoại liền vang lên.

      “Alo?”

      “A Lỗi à?”

      “Chuyện tiến hành thế nào rồi?” ngồi xuống ghế salon, nhanh chóng muốn biết kết quả.

      “Là thế này, nghĩ bây giờ đạo diễn Trần cũng sửa sang lại hành lý, giờ này ngày mai ta cùng với thần tượng công ty nâng đỡ Điềm Tâm Pháp quay MTV rồi.”

      “Cảm ơn.” Nghe vậy thở phào nhõm, lần nữa nở nụ cười, việc thứ hai cũng nên làm rồi.

      Hình Lỗi nhìn danh thiếp của ký giả tòa soạn lớn tay, khóe miệng dương lên nụ cười giảo hoạt, chờ đạo diễn Trần trở lại Đài Loan, phát người kia có đối tượng, dù cho có, cố gắng khiến bề ngoài trông như vậy.

      khách sáo. Cần giúp tay cứ , trong công ty ai cũng vui mừng chuyện bát quái tình của cậu với Uy Uy truyền ra, cậu biết, loại nội tình bùng nổ này có nhiều.”

      “Xin lỗi, phiền toái mọi người rồi.” Hình Lỗi có chút ngượng ngùng, biết scandal này vừa truyền ra, công ty đĩa nhạc tất phải có trận an bình.

      “Đừng vậy.” Trương Kỳ hài hước : “Những ký giả kia vì đào tin tức, làm được cũng có thể khiến bọn họ cười toe toét rồi. Lại , cậu là cổ đông của công ty, nửa tiền lương của công ty chúng ta là cậu kiếm được, mọi người đối với chuyện này đều nghĩa bất dung từ, chỉ cần cậu nhớ lúc kết hôn mời mọi người bữa ngon là được.”

      “Tôi hiểu rồi.” Hình Lỗi cười cười, lại chuyện lúc nữa mới ngắt điện thoại.
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      PhongVyChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.3
      Edit Thanh Thanh Mạn
      Hài lòng khoanh hai tay, nhìn bức tranh tường do tự tay Uy Uy ghép, khóe miệng mỉm cười.

      cơ hồ có thể tưởng tượng cảnh hai người bước thảm đỏ, từ đó có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, sau đó sinh nhiều con xinh đẹp như .

      Ý nghĩ này làm cười khúc khích, biết bây giờ nhất định vẻ mặt mình rất ngu ngốc, nhưng vẫn nhịn được cười khúc khích.

      vẫn duy trì nụ cười khúc khích đến phòng ngủ, bàn có thiệp mừng đỏ thẫm, vẫn chú ý tới, chỉ là mang theo nụ cười vào phòng tắm, sau đó lên giường.

      Tâm tình vui vẻ tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt, tươi cười tiến vào mộng đẹp.

      Năm phút sau….

      đột nhiên nhảy xuống từ giường, vọt tới cạnh bàn cầm thiệp mừng lên.

      Đáng chết, quên cái này!

      Hôn lễ của Roland!

      căn bản, hôn lễ của Roland có gì đúng, đúng là tam lục bà nhà ấy.

      Trước đây, có đánh chết cũng muốn tự chui đầu vào lưới đến gia đình mai mối này, nhưng là trước đây, nếu như những người đàn bà ở La gia muốn mai mối cho , sao lại có thể bỏ qua cho Uy Uy?

      Nhớ đến những năm qua, mỗi lúc Uy Uy đến La gia đều bị ép buộc xem đống hình và tài liệu của “đàn ông tốt”, sau đó lại bị oanh tạc đến mệt muốn và vài người trong đó xem mắt, thậm chí có thể bị sắp xếp nhiều lần gặp mặt những người đàn ông đó từ sớm, sắc mặt Hình Lỗi càng khó coi.

      Nhìn ngày tháng ghi thiệp mừng, ngày tháng hai, là ngày mốt.

      Đáng chết, quá nhanh, coi như ngày mai lúc và Uy Uy hẹn nhau bị chụp hình, vậy tin tức bát quái nhanh nhất cũng là buổi sáng ngày mốt mới có thể lên báo.

      Xem ra nhất định phải cùng , để bảo đảm những việc xem mắt ngoài ý muốn kia xảy ra, có trời mới biết những người phụ nữ La gia đó chơi trò gì trong hôn lễ.

      giỡn, nếu để Uy Uy mình, là đáng chết rồi.

      Mím chặt môi, nhớ kĩ thời gian và nơi tổ chức hôn lễ, quyết định ngày đó có chết cũng phải dính lấy từ đầu tới cuối, tấc cũng rời!

      Mới ra khỏi phòng chụp ảnh, Uy Uy liền thấy đám người vây quanh Hình Lỗi.

      vừa thấy , lập tức bỏ qua người chế tác mời tham gia tiết mục, về phía .

      “A Lỗi? Sao lại ở đây?” hơi ngạc nhiên, nhớ kỳ tuyên truyền đĩa nhạc của kết thúc rồi.

      “Vì trả nhân tình, tạm thời nhận phát ngôn.” kéo tay , bước nhanh kéo rời : “, ăn cơm.”

      “Ăn cơm?” Uy Uy vừa sững sờ, có chút phản ứng kịp.

      “Đúng.” đơn giản khạc ra chữ.

      Cơ hồ bị cứng rắn lôi , chỉ cảm thấy đầu có chút thông, bất giác có chút mờ mịt hỏi: “ đâu ăn?”

      “Chỗ ăn cơm.” nhét vào xe, vòng qua bên kia lên xe.

      Chỗ ăn cơm? là chính xác đơn giản nha.

      Vô lực nhìn người đàn ông ngồi ghế lái, bỏ ý nghĩ hỏi ràng, dù sao cũng sao, thường ăn bên ngoài, chỉ là ít nhất A Lỗi biết thích cái gì, để cho ăn là được.

      Mấy phút sau, xe ngừng lại, Uy Uy còn chưa xuống xe liền ngây ngẩn cả người.
      “MARS?” nghi ngờ theo xuống xe: “Đây phải là tên đội của các sao?”

      Trương mở.”

      “À?” mở to mắt, có chút kinh ngạc: “Có ?”

      “Ừ, chị dâu thích nấu ăn, Trương thích ủ rượu, liền mở quán ăn này.”

      Hình Lỗi trước đẩy cửa tiệm bước vào, trong tiệm ánh đèn xanh biếc và đỏ rực lần lượt thay đổi, tiếng nhạc vi tính sôi động quỷ dị, tạo nên loại khí kì dị.

      “Ăn cơm ở đây được ?” có chút bận tâm, bất giác giọng hỏi.

      phải thổi phồng Trương, chỉ là trong tiệm này, nếu như bị ký giả bát quái thấy tốt lắm.

      “Tiệm này mở gần năm, phải đặt bàn từ mấy tháng trước cũng đặt hết.”

      Biết lo lắng điều gì, mặt chút thay đổi, ăn ở hai lòng : “Chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, có gì lớn, nếu như có vấn đề, Trương biết cách xử lý.”

      nhìn cái, biết quyết định, liền gì nữa.

      Hai người ngồi xuống trong góc, gọi hai phần ăn đặc biệt.

      “Gần đây em rất bận?”

      “Ừ, xong rồi.” bưng ly nước, khẽ uống hớp.

      Hình Lỗi nhìn , hỏi: “Vậy tết lịch em về nhà hả?”

      “Ừ. phải biết, nếu em về, mẹ em đuổi giết đến tận
      Đài Bắc.” Uy Uy hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút hiểu:
      [​IMG]
      PhongVyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :