1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cho tới bây giờ tùy em - Hắc Khiết Minh (10)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.1:

      Tắm xong ra ngoài, mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi, theo hương thơm tới phòng bếp.

      "Em ở đây chuẩn bị cái gì?"

      "Cà ri." Uy Uy quay đầu liếc cái, tay vẫn quên tiếp tục trộn xào thịt gà với cà rốt cùng các nguyên liệu khác, khẽ mỉm cười : "Em đói rồi, em nghĩ cũng chưa ăn."

      "Em vẫn chưa ăn tối?" Hình Lỗi nhướn nhướn mày, khoanh hai tay đứng tựa vào cửa, nhìn bóng lưng linh hoạt của .

      "Ừ." đưa lưng về phía xào kỹ nguyên liệu rồi để sang bên, lại đun thêm nồi nước sôi.

      " nghĩ là em ra ngoài hẹn hò." Nghĩ tới việc này, ngực lại đột nhiên cảm thấy khó chịu, thầm mắng tiếng, oán giận Tiểu Uông thêm lần nữa.

      Động tác của Uy Uy dừng lại trong giây, nhưng ngay sau đó lại như trước lưu loát, nhún vai cái, cười : "Đúng nha, chẳng qua em ăn quen đồ ăn Nhật."

      " phải là có biện pháp đối với miếng cá sống à?" Khóe miệng tràn đầy ý cười, nhớ tới lúc nhìn đồ ăn sống như nhìn thấy rắn rết. Nhưng đồng thời, cũng chú ý thấy Uy Uy đột nhiên dừng lại, mặc dù gần nhanh tới mức gần như khiến người khác thể phát , nhưng đối với quá mức quen thuộc rồi, biết trong lòng có chuyện, biết tại sao, điều đó khiến tâm khỏi để ý.

      "Hết cách rồi, em chính là dám ăn."

      "Nếu em phải Nhật Bản, tám chín phần trăm đói chết ." Hình Lỗi bỏ qua cảm xúc mâu thuẫn trong lòng, trêu ghẹo vừa vừa , " mình ở đây là được rồi, em mau thay đồ ."

      "Cũng được, em tắm đây. Sau khi nước sôi cho những nguyên liệu kia cùng cà ri vào, đun tầm hai mươi phút là được." vừa rửa những dầu mỡ bám tay, vừa dặn dò.

      "Yên tâm, đốt phòng bếp của em."

      " muốn đốt cũng sao, vừa đúng lúc em suy nghĩ đến việc thay đổi phòng bếp trở nên trang hoàng, ngại có người nguyện ý đưa em tiền." vừa cười vừa ra khỏi phòng bếp, đùa giỡn : "Chỉ cần nhớ đừng làm hư bộ bát đĩa trong ngăn kéo kia là được, đó là đồ cưới mẹ để lại cho em, nếu ngày nào đó em kết hôn mà bà thấy bộ bát đĩa kia, bà nhất định phát điên lên mất."

      thanh của biến mất trong phòng ngủ, Hình Lỗi phát mình trừng mắt nhìn mười hai bộ bát đĩa được đựng trong tủ kính, chợt cảm thấy da đầu tê dại.

      từ rất sớm biết được tồn tại của đống bát đĩa kia, nhưng cũng biết nó còn mang theo tầng ý nghĩa này, nếu biết được sớm với là đầu năm cẩn thận đánh vỡ cái đĩa.

      Chỉ là, hiển nhiên cho đến bây giờ vẫn phát trong đó có thiếu cái...

      Vẻ mặt quái dị nhìn chòng chọc vào đống đồ sứ xinh đẹp kia, thầm quyết định sáng sớm ngày mai phải tìm mua cái để thêm vào.

      Nước sôi rồi.

      xoay người đổ tất cả nguyên liệu vào trong nồi.

      Trong lúc đợi cà ri nấu xong, lấy cái đĩa trông bình thường nhất để đựng cơm, nhịn được chú ý tới phòng bếp cũng giống như ngăn nắp sạch , ngay ngắn trật tự.

      người vợ tốt, hơn nữa người nào so với có thể hiểu hơn về điều này.

      người tự lập, bề ngoài vừa khôn khéo, lão luyện lại có phần lạnh nhạt, nhưng ra lại là bé chỉ thích ở nhà, nhớ lần đầu tiên vào nhà còn bị cảm giác ấm áp trong nhà làm cho sợ hết hồn, vì bộ dáng bình thường khi làm việc của rất khó để khiến người ta liên tưởng với ấm áp, dịu dàng…đặt chung chỗ.

      Sau khi quen biết nhau lâu hơn, mới phát mình sai lầm rồi, thực người phụ nữ ngoài cứng trong mềm.

      Bất luận là ở đâu, luôn là có thể khiến nơi đó có hương vị nhà, lúc ấy mấy người bọn thường xuyên hướng nhà mà tới, ăn cơm nấu, cho nên về sau khi hợp đồng thuê nhà của hết hạn, đúng lúc đó bên cạnh nơi ở có căn vẫn còn trống đương nhiên rời qua, sau đó quan hệ giữa ngày càng tốt, vẫn làm hàng xóm cho đến bây giờ.

      thực tế, mấy năm này Tiểu Uông cùng A Thành còn thường xuyên tới nơi này, phòng làm việc ở đây nên phải lợi dụng tốt, nhưng trong lòng bọn đều hiểu , nguyên nhân chính vẫn là vì Uy Uy – kỹ năng điều khiển bầu khí trở nên ấm áp của quá tốt.

      Tầm mắt, tự chủ lại chạy trở về tủ kính đựng mười hai bộ bát đĩa.

      hi vọng người cưới được biết được mình may mắn đến cỡ nào.

      Ý tưởng này khỏi được hoan nghênh, trong lồng ngực lại xuất buồn bực, cau mày, càng thêm căm tức cái miệng của Tiểu Uông.

      ngụm rồi ngụm ăn cơm cà ri.

      Nhìn tay cầm thìa của , Hình Lỗi đột nhiên ý thức được rất gầy, chẳng qua là nơi nào cần có thịt có nên vẫn chấp nhận được.

      người khác được hưởng phúc lợi này khi làm chồng ….

      Phát mình nhìn chằm chằm vào cổ áo , cố gắng kéo lực chú ý trở về đĩa cơm cà ri của mình.

      Đáng chết, cùng người khác qua lại, thể chiếm tiện nghi của và lúc này.

      Chiếm tiện nghi của ?

      Hình Lỗi trầm mặt xuống, đột nhiên phát mình lại bắt đầu bị lời của Tiểu Uông đầu độc.

      chiếm tiện nghi của sao?

      Nhanh chóng đưa cơm cà ri vào trong miệng, càng ngày càng cảm thấy nóng nảy ấm ức thôi.

      Mùi thơm nhàn nhạt của dầu gội đầu từ trong khí truyền đến, nhịn được lại ngẩng đầu lên ngắm .

      Lúc từ phòng tắm ra, tóc ngắn đẹp đẽ của cũng cần phải hao tâm tốn sức sử dụng máy sấy, chỉ là cầm khăn lông lau lau mà thôi, tóc ngắn đen bóng dính sát khuôn mặt tỉ mỉ của .

      Lần đầu tiên nhìn thấy sân thượng của công ty cảm thấy rất đẹp, qua nhiều năm như vậy, còn thường xuyên tự chủ ngắm nhìn .

      Có lúc, thậm chí còn kỳ quái nghĩ xem vì sao cùng những tên đàn ông hẹn hò lúc trước lại chia tay.

      Bởi vì con người của khác với kì vọng trong lòng những người đó sao? Hay bởi vì tính cách hợp?

      Vậy bây giờ là thế nào đây?

      Nghĩ đến Trần đạo diễn, tự chủ lại nhăn đầu lông mày.

      "Có gì đúng sao?"

      Hình Lỗi khôi phục tinh thần, phát nhìn mình, "Cái gì?"

      "Nét mặt khi ăn cà ri giống như nó có thù oán gì với vậy." buồn cười hỏi, "Ăn ngon sao?"

      " có." Vẻ mặt trở nên quái dị, giọng giống như cổ họng bị mắc xương gà, " suy nghĩ tới chuyện khác."

      "Có chuyện gì khiến lông mày nhíu lại thành như vậy?" Uy Uy vi xót xa lấy đầu, tùy ý hỏi lấy: " phải việc quảng bá đĩa nhạc lần này qua được thời gian rồi sao?"

      "Ừm." Hình Lỗi gật đầu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm , mày rậm nhăn lấy.

      "Vậy làm sao?" Thấy là lạ, Uy Uy dừng động tác ăn cơm lại.

      Nhìn muốn rồi lại thôi, lúc lâu sau mới thấy rời tầm mắt, qua loa lấy lệ : " có gì."

      , cũng hết cách, dù sao nếu như có chuyện, tới lúc muốn rồi tự nhiên thôi.

      Nhìn Hình Lỗi lại tiếp tục cúi xuống ăn cơm, Uy Uy giật khóe miệng, tiếng động cười khan.

      Ăn cơm xong, rửa sạch bát đĩa trong bồn, theo thói quen đứng ở bên giúp tay lau khô.

      Trong phòng ai gì, phát cảm xúc tối nay của lên xuống ổn định, nhưng cũng thêm cái gì.

      muốn trở về trước, ở cửa ra vào ngừng chút, vẫn là nhịn được quay đầu lại dặn dò, "Đem tóc sấy khô, cẩn thận lại bị cảm."

      "Em biết rồi."

      "Ngủ ngon."

      "Ngủ ngon." khẽ mỉm cười.

      Nhìn thấy nụ cười của , giống như lại muốn mở miệng, nhưng ngay sau đó lần nữa dừng lại, hề gì liền đóng cửa rời .
      Last edited: 28/2/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.2:

      Sáng sớm tỉnh lại, thời tiết hiếm khi được tốt như này.

      Nhìn bầu trời mùa đông khó lắm mới được ngày trong xanh nắng ấm, Uy Uy ngồi giường duỗi duỗi cái lưng mỏi của mình.

      Tắm rửa xong, lững thững tới ban công tưới hoa, nhìn bình gas của mình mới nhớ ra phải giúp A Lỗi gọi điện. Sau khi tưới hoa xong liền vào trong nhà cầm điện thoại lên gọi.

      Điện thoại vừa kết nối, tên địa chỉ mời người đưa bình gas tới , cúp điện thoại, nghĩ tới nên xem Hình Lỗi rời giường hay chưa.

      nhấn mấy lần chuông cửa, thấy vẫn chưa ra mở mới đành lấy chìa khóa trong tay mình để mở cửa vào.

      Đến phòng ngủ vừa nhìn, quả nhiên vẫn còn ngủ.

      "Ngủ nhiều như heo." ngồi chồm hỗm giường lớn của , trong miệng nhắc nhắc lại mấy lần, nhưng khi nhìn người giường ngủ ngon lại khiến có chút muốn chui vào trong ổ chăn ấm áp của để đánh thêm giấc.

      Vén vén tóc đen trán , tự chủ cúi đầu muốn hôn trộm cái.

      Chuông cửa đột nhiên vang lên dọa giật mình, có cảm giác như vừa bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu.

      Mặt hồng vội vã nhảy xuống giường, chạy nhanh mở cửa.

      "Chào buổi sáng." cười đến chột dạ, mở cửa rồi lui về phía sau đứng qua bên để người đưa bình gas vào.

      "Chào buổi sáng. A, phải Lâm tiểu thư ở phía đối diện sao?"

      Phía sau bình gas là gương mặt thô kệch, Uy Uy sửng sốt chút, mới nhớ ra ta là Ông chủ của bên cung cấp nước nóng, khỏi cười : "Đúng nha, tôi chỉ là tới trợ giúp tay. Ông chủ , tại sao hôm nay lại là đưa? Mấy người nhân viên của đều chạy hết mất rồi?"

      "Ha ha, tất nhiên phải, vì thời gian vẫn còn sớm, người làm còn chưa tới, tôi thấy nơi này cũng gần nên tự mình chuyến."

      Ông chủ cười ha hả, ung dung khiêng bình gas vào cửa, thẳng đến ban công để đổi bình.

      "Ông chủ , liều mạng nha." Uy Uy cười theo tới ban công, nhìn ta đổi bình nước nóng bèn hỏi: "Đúng rồi, lần trước muốn giúp tôi thay ống gas miễn phí, phải là quên mất rồi chứ?"

      " có, làm sao quên được, tôi có gọi tới mấy lần mà đều nghe máy, nên cũng thể làm gì khác hơn là chờ gặp rồi mới bàn tiếp nha." Ông chủ nhếch miệng cười tiếng giải thích.

      "Là vậy." Uy Uy mỉm cười nhướn mày, "Vậy bây giờ gặp được rồi nha."

      "Đúng vậy, tôi nghĩ thể não cũng gặp được , cho nên liền mang theo mấy ông gas dự trữ đây á." Ông chủ nghe thế , vội vàng lấy từ trong túi ra ống gas, chứng minh mình có lừa .

      " tốt quá, vậy bây giờ chúng ta liền qua đổi." Uy Uy vẻ mặt tươi cười, tâm tình vui thích dẫn đầu qua phòng khách, cửa chính, trở lại nhà mình, quay đầu đối với ta thản nhiên cười, " ngại, để cho phải chạy chạy lại nhiều như vậy."

      " ngại, ngại." Ông chủ nghe thế, gương mặt đen nóng rần lên, ngừng liên tục khoát tay, " phiền toái, dù sao tôi cũng thuận tiện mà. . . . . ."

      Nằm ở giường, tại lúc này Hình Lỗi đột nhiên mở mắt ra, thanh Uy Uy cùng với người nọ chuyện với nhau ngừng từ cửa sổ truyền tới, ngồi dậy, có chút muốn ngăn giọng cực lớn của người đàn ông này.

      vốn vẫn muốn ngủ tiếp , nhưng hàng loạt tiếng cười vẫn ngừng vang lên, có muốn ngủ tiếp cũng được, đặc biệt là lúc cực kì buồn ngủ nhưng vẫn có thể nghe ra thời điểm tên kia cố gắng mãnh liệt để lấy lòng Uy Uy.d.d.l.q.d

      Điều này khiến cực kì khó chịu, cũng có suy nghĩ xem vì sao mình lại cảm thấy vui vẻ, buồn ngủ xuống giường, bộ mặt trầm, theo hướng phát ra thanh. qua cửa phòng, phòng khách, cửa trước, thang máy, vô cùng tự nhiên vào cánh cửa nhà mở rộng, thẳng ban công mới dừng lại.

      Cái tên lớn giọng đột nhiên ngừng lại, Hình Lỗi để ý tới ta, lấy bộ mặt thối buồn ngủ của mình nhìn Uy Uy :" đói rồi."

      Uy Uy trừng mắt nhìn, trong nháy mắt mặt đỏ lên.

      Trời ạ, nhất định còn chưa tỉnh ngủ.

      biết có lúc ngủ khỏa thân, nhưng này ——

      liều mạng nhịn cười, dám quay đầu nhìn phản ứng của Ông chủ , chỉ đỏ bừng cả khuôn mặt : " bàn phòng bếp có sandwich đó."

      xoay người về phía phòng bếp, lưu lại sân thượng Uy Uy cùng Ông chủ gần như hóa đá.

      Cười ra tiếng, Uy Uy ngại ngùng xin lỗi, " xin lỗi, ách. . . . . . ấy đại khái còn chưa tỉnh ngủ, tâm trạng ấy buổi sáng thường tương đối thấp, cho nên. . . Ách, có thể được lễ phép cho lắm. . . . . ." đến đây cũng nhịn được nữa mà cười khanh khách .

      "A, biết, ha ha. . . . . ." Ông chủ gãi gãi đầu, cười khan hai tiếng, còn gì để nghi ngờ khiến lòng rỉ máu.

      Nhìn phản ứng vừa rồi của Lâm tiểu thư, xem ra vẫn tới chậm bước, hiển nhiên hai người kia sớm ở cùng chỗ.

      " xin lỗi, rất xin lỗi. . ." Uy Uy cười đáp nước mắt cũng chảy xuống, vừa xấu hổ lại buồn cười thanh toán tiền gas, lại tiễn Ông chủ ra cửa, mới đến phòng bếp.

      Hình Lỗi mắt vẫn còn lập lờ buồn ngủ ngồi ở ghế cắn sandwich, mặt u ám, nhưng mà hiển nhiên vẫn chưa phát tình trạng này có gì đúng.

      Uy Uy ý ngồi xuống bên kia bàn, hai tay chống cằm, cười nhàng nhìn ăn điểm tâm, thưởng thức thân hình cường tráng của .

      "Còn chưa ngủ đủ sao?"

      Hai mắt vẫn lờ mờ , có trả lời, chỉ gật đầu cái.

      "Hôm nay cũng có thông báo gì sao?"

      lại gật đầu, máy móc ăn sandwich.

      "A Lỗi?" rót giúp cốc sữa nóng.

      "Hả?" Tay nhận lấy, uống hớp, thần trí còn chưa tỉnh táo.

      " có cảm thấy có chút lạnh hay ?"

      "Ừ." Co nhắc tới vẫn cảm nhận được , nghe xong, ngược lại cảm thấy có chút lạnh.

      "Vậy có muốn mặc quần áo vào hay ?" nghẹn lấy tiếng cười, đề nghị.

      "Chờ ăn xong ." theo trực giác trả lời, lại ực ngụm sữa tươi.

      "Nếu như có thể chờ , em cũng thấy ngại á. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Uy Uy cũng nhịn được nữa, cười đến hai vai rung lên.

      "Có ý gì ——OH, SHIT!" Cuối cùng cũng phát cười đến quá mức quỷ dị, Hình Lỗi sửng sốt chút, theo đó cúi đầu xem xét, lập tức bị sợ đến cả người tỉnh táo lại, cầm lấy áo khoác vắt ghế của để che kín bộ vị trọng điểm, mặt hồng luôn miệng mắng.d/d/l/q/d

      Uy Uy nằm bò lên bàn cười ha hả.

      "Sao em nhắc ?"

      "Em nhắc thế nào? cứ như vậy tới, chờ em thấy kịp nha."

      á khẩu, nhớ tới tình huống lúc trước, cũng nhịn được nở nụ cười.

      lâu sau hai người cuối cùng cũng ngừng cười, Hình Lỗi quẫn bách mà bỏ xấu hổ ra đằng sau, hỏi: "Tên kia rốt cuộc là ai?"

      "Ông Chủ bên cung cấp gas." Lau khóe mắt cười ra lệ, rót cho mình chén sữa tươi, cười đáp.

      giật khóe miệng, tự giễu : "Lần này còn mặt mũi gặp người."

      Uy Uy thở hổn hển hai cái, giọng vẫn tươi cười, "Ai bảo ngủ mặc quần áo."

      "Em có đọc báo y học viết mắc quần áo ngủ mới khỏe mạnh sao." mặt dày, đưa miếng sandwich cuối cùng vào miệng.

      " hươu vượn." cười sẵng giọng, lại nhấp ngụm sữa tươi.

      cười khẽ hai tiếng, thấy vừa cười vừa uống, khiến cho môi hồng cùng chóp mũi đều dính sữa tươi, theo thói quen nghiêng người đưa tay lau thay , “Chóp mũi em dính sữa."

      đột nhiên dựa gần khiến cho sửng sốt chút, bàn tay ấm áp mới sờ tới mặt , ngón cái còn chưa chạm tới chóp mũi, giây kế tiếp liền nhảy lên, chỉ bỏ lại câu ——

      "Em giúp lấy quần áo!" Sau khi xong liền vội vã chạy ra ngoài.

      Làm gì phải tránh ?

      bất thình lình né tránh khiến nhăn đầu lông mày, nhìn bóng lưng hoảng hốt tránh , ngực lần nữa xuât buồn bực thoải mái.

      Trừng mắt nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, buồn buồn uống xong cả cốc sữa bò.

      Trái tim chưa bao giờ nhảy lên lợi hại như vậy.

      Mới vào phòng của , Uy Uy liền chán nản ngồi giường.

      Như đưa đám che mặt lại, nàng từng ngụm từng ngụm nuốt lấy tức giận, lại như cũ cách nào ngăn lại nhịp tim đạp như điên.

      Ông trời, sắp chịu nổi, rốt cuộc tình huống như thế còn phải kéo dài đến lúc nào?

      Trong nháy mắt đó, thiếu chút nữa bật thốt lên, ra lòng mình , rồi lại sợ phá hủy tình cảm bạn bè của hai người.
      Last edited: 28/2/16
      PhongVyChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.3:

      Đáng ghét, tại sao lại đối với dịu dàng như vậy? Nếu như thân thiết như thế, có lẽ còn có thể lần nữa đem tình cảm của mình trở thành tình bạn, nhưng nửa năm qua, kể từ khi nhận thức được tình cảm của mình dành cho , vẫn ngừng cảm nhận được dịu dàng, chu đáo của . . . . . .

      Có người , người ta vì hiểu lầm mà ở cùng nhau, lại vì hiểu nhau mà rời xa.

      Vậy tình huống giống như bây giờ phải làm sao? hiểu quá , thậm chí quen thuộc khuyết điểm của như khuyết điểm của mình, dễ dàng tha thứ khuyết điểm của cũng như tha thứ khuyết điểm của bản thân.

      Giữa bọn họ luôn tồn tại hiểu lầm, chỉ có hiểu lầm về mặt tình cảm.

      Khi người hiểu ưu khuyết điểm của đối phương rồi mới người đó, làm sao để có thể thu lại phần tình cảm này đây?

      cười khan, trước kia trong tình luôn nhàng phóng khoáng, cùng người khác quen biết, qua lại, hẹn hò, chia tay, cũng dây dưa dài dòng , cho rằng mình ở phương diện này vô cùng tỉnh táo quả quyết, giống như biểu của ở những phương diện khác.

      Cho tới bây giờ, mới hiểu, phải phóng khoáng, mà là trước những người đàn ông kia, căn bản bọn họ, chỉ là thích mà thôi.

      Khẽ thở dài, đứng dậy kéo tủ treo quần áo của ra, thay cầm chiếc áo màu đen cùng quần dài, lại chọn xong đồ lót rồi mới xoay người chấp nhận quay trở lại nhà đối mặt với cái nguyên nhân của mọi phiền não kia.

      Đứng ở cửa phòng bếp, nhìn với bộ dạng uất ức rửa sạch bát đĩa, áo khoác bị cột vào ngang hông, che kín bộ vị trọng điểm.

      Trong lúc nhất thời, có chút muốn mở miệng hỏi ở đây buồn bực cái gì, nhưng lại kịp thời ngừng lại, bây giờ đều dính quá sâu vào chuyện này. Bạch Vân sai, khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, cậu ấy luôn hết lời muốn kéo khoảng cách giữa hai người bọn họ ra, có lẽ điều này nên được bắt đầu từ bây giờ. d.d.l.q.d

      "A Lỗi, quần áo."

      Hình Lỗi mạnh mẽ lau tay, nhận lấy quần áo mặc vào.

      Trong lúc mặc quần áo lau khô bát đĩa.

      nhìn , đột nhiên hỏi "Em hôm nay có chuyện gì sao?"

      "Ừ, ban ngày hẹn vị khách cũ phải giúp ấy xử lý việc tạo hình cùng hóa trang."

      "Buổi tối sao?"

      "Có người muốn mời em ăn cơm." giật khóe miệng, cất bát đĩa xong, xoay người lại nhìn , "Thế nào, có chuyện gì sao?"

      Có người mời ăn cơm? nghĩ biết cái người kia là ai.

      Tâm tình hiểu lại trở nên buồn bực lần nữa, qua loa lấy lệ : " có, em hẹn hò rồi thôi ."

      mặc quần áo xong liền xoay người rời , trở lại căn nhà cách vách của mình.

      Ngồi trong phòng làm việc, mở ra bản phối nhạc lần trước mới làm được nửa, tiếng nhạc vang vọng khắp gian, nhưng lòng lại tài nào yên tĩnh được.

      Tiếng nhạc vẫn chưa kết thúc, thử tập trung chú ý lần nữa nhưng vẫn làm được.

      lại bật lại giai điệu lúc trước, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn cách nào lấy lại thần trí, mọi phiền não người đều hướng tới Uy Uy.

      ngày cứ thế qua, dường như trở thành kẻ vô tích , đa số thời gian đều ở đây ngẩn người, cho đến khi A Thành gọi điện thoại hẹn ra ngoài ăn cơm tối, mới nhớ tới phải tìm mua chiếc đĩa bị làm vỡ
      Last edited: 28/2/16
      PhongVyChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.1:

      "Tìm cái đĩa? Trông thế nào?"

      "Màu trắng sứ, dọc theo có chút hoa văn hình hoa violet nhạt màu, đáy đĩa lại có lấy đóa hoa màu đỏ nhạt." Ăn uống no say, Hình Lỗi ngồi trong PUB, hỏi người bạn tốt của mình ở bên cạnh.

      "Cậu tìm nhầm người rồi, thế nào lại hỏi tớ?" A Thành đổ chút muối vào lòng bàn tay, liếm chút muối rồi uống cùng hớp rượu Vodka.

      "Chỉ muốn hỏi chút mà thôi." Hình Lỗi cũng làm theo, lại đột nhiên nhớ tới buổi tối say rượu nhiều năm trước, mấy người bọn họ sớm say chuếnh choáng, Tiểu Uông còn dám lấy ra siêu cấp ác ma Long Thiệt Lan. . . . . .

      "Hắc, đại tỷ, rượu này phải uống như vậy, chớ làm hỏng nó." Tiểu Uông say khướt thấy Uy Uy muốn uống theo kiểu bình thường liền khiển trách.

      "Nếu uống thế nào?" Gương mặt Uy Uy vì say rượu mà ửng hồng, bất kể Tiểu Giang la cắn thế nào, đem Lâm Tử đưa tới khóe miệng.

      " đúng đúng á..., phải vẩy muối lên á." Cậu ta say lảo đảo đứng dậy, "A Lỗi, cậu trước nhìn Uy Uy, tớ kiếm muối ăn."

      "Này, nơi này có a." Uy Uy mở miệng kêu cậu ta trở lại, Tiểu Uông sớm lung lay ra ngoài, liếc mắt, lầu bầu : "Còn phải thêm muối, là phiền toái."

      Hình Lỗi cười cười, cầm lọ muối bàn lên, đổ chút vào miệng mình, "Đây là theo truyền thống." xong liền đưa lọ muối cho .

      Uy Uy cũng y dạng họa hồ lô (*nhìn đồ lên vật có sẵn mà vẽ ra) rắc chút hạt muối trắng như tuyết "Ha, cái này tớ cũng biết nha, từng xem qua người ta uống như vậy, phải liếm cái rồi cái, có đúng hay ?" cười xong, đưa lưỡi ra liếm liếm, Hình Lỗi đưa tay bắt lấy tay , ngăn cản .

      " đúng, phải liếm ."

      "A?"

      "Phải giống như vậy." há mồm, cười đem muối ăn vẩy trong miệng, sau đó hào khí uống ngụm lớn Long Thiệt Lan.

      Uy Uy nhìn học theo, nhưng bởi vì vẩy trúng, muối dính đầy khuôn mặt, chỉ có chút trong miệng, cũng học theo ực mạnh hớp, lại thiếu chút nữa bị sặc."Ặc ặc ặc. . . . . . Ha ha ha" mãnh liệt hà hơi, rượu này uống chút lại có thể bị sặc, mấy loại trước căn bản có thể so cùng nó.

      "Oa, khó trách cái này gọi ác ma." than thở, đầu hơi có cảm giác hôn mê.

      "Đủ mạnh chứ?" lại vẩy lần, uống thêm hớp.

      "Đúng vậy, ác." muốn ngừng mà được, thử lần nữa, lần thứ hai vẩy muối cũng vẫn dính đầy mặt, vừa uống vừa cười, mặt ửng hồng như vừa bị lửa đốt.

      nhìn khuôn mặt bị vẩy đầy muối, bật cười, đưa tay thay lau nhưng hạt muối mặt, tay của cũng nâng lên muốn lau, ngẫu nhiên đặt lên tay .

      " mặt cậu đều là muối." , nụ cười từ khóe mắt lên.

      "Tớ biết mà." Tay vẫn đặt mu bàn tay , gương mặt say khả ái nhìn .

      khí vui vẻ như thế nào biến đổi đến chính cũng biết, chỉ biết được giây kế tiếp, cúi người xuống hôn .

      Bờ môi có muối và hương vị Long Thiệt Lan nồng đậm, cũng thế, nhưng lại có cảm giác Quỳnh Tương Ngọc Dịch như mật đường trong miệng .

      Sáng ngày thứ hai, khi khi tỉnh lại, phát ngủ chung giường, quần áo hai người đường từ phòng khách tán loạn đến bên giường, mà cái chết tiệt Tiểu Uông kia vẫn say khướt ở bên cạnh tủ lạnh thở to ngủ cho đến đêm hôm đó.

      vô cùng lý tính xử lý việc ngoài ý muốn lần đó, chính là làm bộ có chuyện kia.

      Nhưng sau đó chuyện kia vẫn luôn nhiều lần tự nhiên xảy ra, cho nên hai người bọn họ mới có thể làm cái giao ước ngu xuẩn ấy.

      Ngu xuẩn? tốt , tại lại cho đó là ngu xuẩn, tại sao lại đáng chết cho đó là ngu xuẩn đây? Lúc ấy cho là như vậy, tại sao bây giờ có cỗ cảm giác tội lỗi sâu thấy đáy ở đáy lòng lên men? Bọn họ chỉ theo nhu cầu thôi phải sao?

      Mãnh liệt uống ngụm Vodka, rượu mạnh nồng cay ở trong miệng tản ra, xông thẳng đến tâm trí.d,d,l,q,d

      "A Lỗi, ra Tiểu Uông sáng sớm hôm qua phải cố ý muốn như vậy."

      thanh A Thành vang lên bên tai, Hình Lỗi nhìn cậu ta cái.

      "Tớ biết, mặc dù cậu và Uy Uy đều là bạn bè của chúng ta, nhưng dù sao cũng cùng ba người chúng ta giao tình bất đồng, cậu ấy chỉ sợ cậu giống như cậu ấy, phải chờ tới khi mất rồi mới biết hối hận." A Thành nhìn ly rượu trong tay phản xạ lấy tia sáng khối băng, "Mấy người chúng ta ở bên cạnh xem hai cậu lâu như vậy, là Hoàng đế chưa vội mà thái giám gấp, mọi người hiểu ràng mọi chuyện nhưng cũng có thể cảm nhận được, tại sao cậu và Uy Uy lại tuyệt cảm thấy. , cậu nên suy nghĩ kỹ, Uy Uy rốt cuộc có vị trí gì trong lòng cậu. Hay đơn giản chút, cậu rốt cuộc có nghĩ tới hay , nếu như ngày hôm nay Uy Uy rời , cậu phải làm thế nào?"

      nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, , chỉ là uống thêm hớp muộn tửu.

      A Thành dường như cũng có ý định nghe trả lời, tiếp tục :"Tớ nghĩ chúng ta ai cũng biết, rất nhiều chuyện của cậu hầu hết đều là do Uy Uy xử lý. Cậu ấy tại cũng sắp 30 ? Phụ nữ vừa đến 30 có ý thức về mối nguy cơ rất nghiêm trọng, bắt đầu suy tính tương lai, cậu ấy sớm muộn cũng kết hôn, lập gia đình, thậm chí là có con, đến lúc đó, còn khả năng cậu ấy phải tiếp tục giúp đỡ cậu như vậy, coi như cậu ấy có chịu giúp chăng nữa, tớ nghĩ chồng cậu ấy cũng chịu."

      Hình Lỗi nắm chặt ly rượu, vẫn như cũ trầm mặc.

      " , tớ vẫn cảm thấy hai người các cậu rất xứng đôi, ăn ý thể phản bác, cùng các cậu ăn bữa cơm, cậu muốn muối cũng cần phải mở miệng, chỉ cần liếc nhìn cậu ấy cái, cậu ấy đưa cho cậu, cậu ấy mới đặt bát xuống, cậu chủ động giúp cậu ấy chan canh, hai người các cậu ăn mì, cậu chủ động thay cậu ấy cầm cola, còn cậu ấy tự động thay cậu thêm hạt tiểu, nhìn đến khi hai người uống cà phê, tất cả mọi người đều cảm thấy thần kỳ vô cùng ——"

      quỷ dị nhìn A Thành cái.

      A Thành cười cười, " tin à? Nếu cậu cho rằng mỗi lần cậu ấy đến công ty, mọi người tụ tập tới đây là vì cái gì? Cậu ấy cũng biết phải giúp cậu thêm ít hay nhiều đường sữa, hơn nữa cậu ấy mới mở miệng câu, cậu tự động đáp lấy tiếng, giống như làm ảo thuật."

      nhíu mày, được tự nhiên chuyển tầm mắt.

      "Tớ hiểu, cậu ấy tốt như vậy, cậu rốt cuộc còn có cái gì hài lòng? Nếu đời này có người phụ nữ nào hiểu tớ như vậy, lại cùng tớ ăn ý đến thế, nổi cáu, rất xinh đẹp, lại biết nấu ăn, tớ sớm lừa ấy về nhà."

      "Tớ hài lòng đối với ấy." Vẻ mặt uất ức .

      "Vậy rốt cuộc là sao?"

      "Tớ chỉ là . . . . ." Hình Lỗi mím chặt môi, chuyển động ly rượu trong tay, gương mặt khổ não lâu, giọng khàn khàn :

      "Tớ chỉ là trước nay chưa từng nghĩ. . . . . ."

      A Thành cười khổ, vỗ vỗ vai : "Ông , vậy tớ muốn cậu từ bây giờ nên bắt đầu suy nghĩ kỹ. Uy Uy điều kiện tốt như vậy, có bao nhiêu người muốn theo đuổi cậu ấy, cậu nên biết, cần chờ ngày nào đó cậu ấy bên cạnh câu thêm dầu vào lửa gả cho người khác, cậu mới phát ra mình mất cái gì."

      buồn buồn trừng mắt uống thêm ngụm rượu trong tay.

      "Cậu ấy là tốt." A Thành giật khóe miệng .

      "Tớ hiểu ." Hình Lỗi hớp uống cạn giọt rượu cuối cùng, thế nhưng rượu mạnh như cũ thể khiến quên hết mọi phiền não, để ly rượu xuống, móc ra tiền tip bỏ lên bàn
      Last edited: 28/2/16
      PhongVyChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.2:

      Ra khỏi PUB, hai người chia tay xong, về phía xe của mình bầu trời bắt đầu lất phất mưa.

      Hình Lỗi ngồi trong xe, lại nổ máy, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn mưa bụi rơi cửa kính, sau đó đọng lại, trượt xuống.

      biết được ở trong mắt người khác, ăn ý đến mức nào, thực tế, nếu tối nay A Thành đề cập đến, ngay cả chính cũng phát ra, bởi vì tất cả mọi thứ đều theo thói quen như thế, tự nhiên như vậy, tự nhiên đến nỗi ngay cả cũng cảm thấy làm như thế chẳng có gì là đúng.

      Dưới ngọn đèn đường trông có chút mông lung trong màn mưa, nhớ tới những năm này cùng Uy Uy chung sống từng ly từng tý, cho đến đêm khuya, tâm trí vẫn thể sắp xếp hỗn độn của những cảm xúc trong lồng ngực.


      Sau khi tìm vòng nơi biết có bán loại đĩa mà cần tìm, Hình Lỗi mới phát để tìm được cái đĩa giống như đúc với chiếc đĩa vớ có chút khó khăn, cuối cùng còn cách nào khác, biết làm gì hơn là tìm đến quán cà phê của Bạch Vân.

      "Cái đĩa của Uy Uy? mẹ Lâm để lại của hồi môn khi cưới cho cậu ấy là đống bát đĩa?"

      "Ai." gật đầu.

      "Vậy tìm làm gì?"

      trầm mặc nhìn Bạch Vân hồi lâu, mới : "Đầu năm lúc tôi cẩn thận lỡ đánh vỡ mất cái."

      "Tại sao bây giờ mới nghĩ đến việc tìm?" Bạch Vân dừng động tác lại, cảm thấy hứng thú nhìn .

      "Tôi biết cái đĩa còn mang tầng ý nghĩa kia, đáng ra là phải , về sau vì bận rộn quá mà quên mất, hai ngày trước nghe ấy nhắc tới mới nhớ ra."

      Bạch Vân mang cà phê mới pha đến trước mặt , "Uy Uy biết đánh vỡ?"

      "Khụ, ừ." được tự nhiên hắng giọng, lại gật đầu.

      "Cái đĩa kia sao?" Bạch Vân nhìn , đáy mắt thoáng qua ánh sáng thú vị, " ra tôi biết đâu để có thể tìm được, chỉ là chắc chắn mình muốn tìm nó?"

      kỳ quái liếc nhìn cái, "Có ý tứ gì?"

      "Bộ bát đĩa kia là đồ cổ, rất quý đó." Bạch Vân bắt chéo hai tay ở trước ngực, khóe miệng tràn đầy ý cười, ác ý : "Dù sao qua gần năm mà Uy Uy cũng phát , tôi nghĩ cậu ấy sau này cũng phát đâu, coi như cho qua . Huống chi có tốn cả đống tiền để mua nó thêm vào, tôi nghĩ Uy Uy cũng cảm thấy vui mừng."

      "Cái đĩa là do tôi đánh vỡ, mua cái bồi thường ấy là điều cần phải làm." Hình Lỗi cau mày, lạnh giọng .

      "Vậy cũng được." cười cười, nhún nhún vai : " nghĩ tốn tiền tôi cũng phản đối, bộ bát đĩa kia được sản xuất tại Thụy Sĩ để tưởng nhớ nhà xưởng Saint Laurent trong mười chín OO lễ Giáng Sinh phiên bản giới hạn, thị trường chung thể nào tìm được."

      cầm tờ giấy ghi chép, viết số điện thoại lên rồi đưa cho , " gọi điện thoại để liên lạc với vị Tề tiểu thư này, ấy chuyên mua bán những loại đồ cổ kiểu này, chỉ có ấy mới có thể giúp tìm được cái đĩa."

      Hình Lỗi nhận lấy tờ giấy, uống hớp hết sạch cà phê, trả tiền cám ơn sau liền đứng dậy rời , người tới cửa, rồi lại ngừng lại, xoay người hỏi: " vì sao Uy Uy vui mừng khi nhìn thấy ?"

      "Cậu ấy siêu cấp ghét những vật cùng lễ Giáng Sinh có liên quan." cười như cười, vẻ mặt quái dị.

      sao? sửng sốt chút, hình ảnh Uy Uy ngày đó ở đường nhìn cây thông noel đột nhiên lên trong đầu, nhịn được bật thốt lên hỏi: "Tại sao?"

      " biết phải ?" Bạch Vân cười cười hơi nghiêng đầu : "Bởi vì sinh nhật cậu ấy vào đúng hai mươi bốn tháng mười hai, nhưng mỗi lần vừa đến ngày này, bình thường mười người có đến chín người đều nhớ đến cậu ấy, chỉ nhớ đó là ngày sinh nhật chúa Jesus."

      lại ngẩn ra, lúc này mới hiểu được tại sao luôn là tham gia lễ Nô-en PAR¬TY.

      "Cám ơn." Giọng khàn khàn mở miệng.

      "Vì cái gì?" Bạch Vân nhướng mày hỏi.

      "Cám ơn vì là người duy nhất trong mười người có thể nhớ."

      "Sai lầm rồi. Thứ nhất, tôi phải là người bình thường; thứ hai, tôi phải là người duy nhất nhớ, mấy người bạn tốt chúng tôi đều nhớ, chỉ là......." bất đắc dĩ cười cười, "Chúng tôi còn có chuyện bận rộn của riêng mình, cách nào hằng năm tổ chức sinh nhật với cậu ấy."

      chợt cảm thấy cỗ cay đắng ở trong miệng khuếch tán ra, lâu mới giọng : "Tôi có thể."

      "Tôi cũng biết ." Bạch Vân dịu dàng nhìn , "Cho nên tôi mới cho biết."

      Hình Lỗi biết nên cái gì, chỉ là cảm xúc phức tạp nhìn , lúc lâu sau, mới đóng cửa tiệm lại, xoay người rời .

      cửa phát ra thanh giòn tan, cũng có quay đầu lại.

      Dưới cơn mưa mùa đông kéo dài hai ngày qua, thời tiết liên tục mưa dầm, tựa như tâm tình hai ngày nay của , chỉ là tâm trạng ngày càng xuống mà thôi.

      ________________


      "Uy Uy, Uy Uy?"

      "À? Cái gì?" Trần đạo diễn đưa tay quơ hai cái trước mắt , mới hồi phục tinh thần, lúng túng : "Xin lỗi, em nhất thời mất hồn rồi."

      cười cười, trêu ghẹo hỏi "Cùng với tôi như vậy có gì thú vị sao?"

      xin lỗi nhìn , " xin lỗi, em chỉ là . . . . ."

      "Trong lòng em có người rồi, phải ?" giật khóe miệng, có chút tự giễu cười khan.

      "Ách. . ." Uy Uy nhìn , biết nên cái gì, chỉ là khuôn mặt xin lỗi, lúc lâu mới : "Em phải cố ý."

      " sao, tôi nghĩ tôi sớm nhìn ra, chỉ là muốn thừa nhận mà thôi." Thấy như là thừa nhận, bất giác thở dài cái, có chút bất đắc dĩ : "Đáy lòng của tôi vẫn còn giữ "tấm lụa may mắn", muốn xem thử chút hẵng ."

      ". . . . . . ràng như vậy sao?" Uy Uy có chút được tự nhiên lại lúng túng.

      cổ quái nhìn , sau đó bật cười, "Em có biết đây là lần thứ mấy mình vào cõi thần tiên rồi hả? Chứ đừng là cả tuần nay, mặc dù em mỗi lần đều đáp ứng hẹn hò cùng tôi, nhưng cả buổi tối phải ngẩn người mất hồn chính là liên tiếp nhìn đồng hồ, hơn nữa em còn mấy lần chủ động giúp tôi thêm đường, sữa vào cà phê, mặc dù tôi qua vài lần tôi chỉ uống Café đen."

      ". . . . . . xin lỗi." Uy Uy quẫn bách đỏ mặt, biết mình lại hỏng bét như vậy.d.d.l.q.d

      "Thôi, ai bảo vì tôi động tác quá chậm." Trần đạo diễn đẩy cái kính mắt mũi, đột nhiên cười hỏi: "Tôi bị knock-out rồi, tôi dù thua nhưng cũng muốn biết mình thua ta ở điểm nào, nếu như em thấy phiền, cho tôi nghe về ta xem."

      "Em. . . . . ." Uy Uy chần chừ nhìn , đối với người đàn ông này cảm thấy hết sức xin lỗi.

      "Yên tâm, tôi thề đưa nó vào bộ phim của mình." giơ lên ba ngón tay làm động tác thề thốt, đùa giỡn tiếp, "Dĩ nhiên, nếu như em nguyện ý để tôi mang vào bộ phim vậy chớ bàn những thứ khác."

      Uy Uy nhịn được bật cười.

      "Dù sao chúng ta cũng ra ngoài rồi, buổi tối cứ như vậy mà lãng phí vô ích cũng rất đáng tiếc, chút , ra có lẽ em thấy tốt hơn." Trần đạo diễn mềm giọng hỏi "Em có người mình thích, tại sao cùng ta cùng nhau…?"lqd

      Lúc này đổi thành Uy Uy cười khan, "Có. . . . . . rất nhiều nguyên nhân, chủ yếu bởi vì bọn em vẫn là bạn bè, em gần đây mới phát mình chỉ đem ấy trở thành bạn bè nữa rồi, nhưng khái niệm bạn bè này gần như thể lay chuyển được nữa."

      "Em biết ta lâu rồi sao?"

      "Ừ, gần mười năm."

      Trần đạo diễn lần này lại cảm thấy choáng váng, nhịn được : "Em em biết ta gần mười năm, kết quả gần đây mới phát ra mình thương ta? !"

      Uy Uy xin lỗi sờ sờ mặt, có chút nhìn : "Em biết là mình có chút chậm chạp, nhưng hữu của ấy trở thành chuyện rất đương nhiên, cho nên em cũng có chú ý tới."

      "Vậy sao lại phát ?"

      đại khái lần tình huống của , Trần đạo diễn nghe xong cảm thấy hết sức bất lực đối với hai người chậm chạp kia."Cho nên em mới đồng ý cùng tôi hẹn hò sao?" trêu : " , em đả kích nghiêm trọng lòng tự tin của tôi, tôi còn tưởng là mình có vấn đề."

      "Em cũng muốn phá hư mười năm này tình nghĩa, cho nên vốn nghĩ nếu như có thể dời lực chú ý.. . ."

      cười gượng hai tiếng, "Chỉ là xem ra cực kì thất bại. phải có vấn đề, là lỗi của em."

      Trần đạo diễn nhìn cốc cà phê tay bị cho thêm sữa tươi cùng đường , cười : "Nhìn ra được, ha ha ha a. . . . . ."

      " ngại quá." Uy Uy lúng túng nhìn ly cà phê kia, liên tiếp xin lỗi.

      " sao, kêu nữa ly khác là tốt rồi." Trần đạo diễn gọi phục vụ, gọi thêm ly cà phê Lâm Đồng, rồi mới khoanh hai tay nhìn : "Thói quen là việc chuyện rất đáng sợ, đúng ?"

      Nhìn cốc cà phê được chuyển qua bên còn bốc khói, cười khổ, "Đúng vậy a. . . . . ."

      "Vậy kế tiếp, em định làm thế nào?"

      "Em biết." kéo tầm mắt trở về cốc cà phê tay.

      "Nếu như em vẫn thiếu người bạn trai, tôi nghĩ tôi ngại." Trần đạo diễn nhìn : "Mặc dù thể trở thành người , nhưng tôi nghĩ chúng ta có lẽ có thể thành công khi là bạn thân."lqd

      "Cám ơn." có chút cảm kích nhìn .

      " khách khí." dương dương khóe miệng, sâu trong đáy lòng vẫn có chút tiếc nuối, nhưng mà đối thủ so với tới sớm hơn mười năm, cũng khó trách mình lại bại trận.

      Phục vụ đưa cà phê lên.

      uống ngụm cà phê đắng, biết lúc này lại chậm hơn người ta bước.

      Ai, là khổ mà.... ...

      Có lẽ nên học người đàn ông kia nhiều hơn hai thìa đường, chừng vận số lần sau của khá hơn chút.








      Last edited: 28/2/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :