1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chinh phu - Chu Ánh Huy

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 8(2) :
      Editor: Melodysoyani

      Ngụy Thừa Tự nhìn ra nàng dao động, vội vàng tới bên cạnh Hồ Lan Nhi, cằm chặt tay của nàng.

      “Trở lại bên cạnh ta, được ? Lan nhi, ta lòng nàng mà!”

      Đối mặt với từng tiếng sám hối cùng khẩn cầu của , ra Hồ Lan Nhi sớm mềm lòng, dù sao mình cũng từng lòng người nam nhân này!

      Nàng chần chờ quay đầu lại, nhìn về phía Thích Doãn Dương.

      “Doãn Dương ca….” Nàng khẽ gọi, tuy là dám mở miệng cầu xin Thích Doãn Dương bỏ qua cho Ngụy Thừa Tự, nhưng vẻ mặt lộ ra vẻ khẩn cầu.

      Dù Đinh Mạt Mạt ở bên cạnh cũng đồng tình với Hồ Lan nhi, nhưng cũng có mở miệng giúp, bởi vì nàng biết bây giờ tâm tình của Thích Doãn Dương nhất định là vật lộn, nàng muốn gia tăng gánh nặng trong lòng .

      Thích Doãn Dương nhíu mày rậm, quả tương đối rắc rối.

      Tên Ngụy Thừa Tự tội ác tày trời này, mặc dù tạm thời còn ý đồ mưu hại mình, chỉ là chuyện bọn nô bộc vô tội bị giết hại trong sơn trang, khiến Thích Doãn Dương khó có thể tha thứ cho .

      Muốn bỏ qua cho người này, đó là chuyện tuyệt đối có khả năng, nhưng mà nhìn thấy tình cảnh của nghĩa muội, có lẽ có thể cố gắng cân nhắc lại chút.

      Vẻ mặt Thích Doãn Dương nghiêm túc hỏi: “Ngươi lòng hối cải sao?”

      “Đúng, ta biết sai rồi!” Ngụy Thừa Từ gật đầu chậm trễ chút nào”Ta biết mình làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, là thiên lý bất dung, tội đáng chết vạn lần, nhưng bây giờ ta hối cải rồi, vì Lan nhi cùng đứa bé, ta nhất định sửa sai để làm lại con người mới!”

      Thích Doãn Dương vừa nghe, tiếp: “Vậy thị tốt rồi, nếu ngươi lòng hối cải, vậy tự mình tới quan phủ đầu thú ! Có lẽ quan phủ xem xét việc ngươi tự mình tỉnh ngộ, mà cân nhắc việc giảm hình phạt.” có thể cố gắng kiềm chế lại ý tưởng muốn hung hăng đánh người này trận sau đó tự mình kéo tới quan phủ, mà đay cũng là nhượng bộ cuối cùng của rồi.

      “Cái gì?!” Ngụy Thừa Tự kinh ngạc giật mình.

      “Ngươi phải đầu thú.” Thích Doãn Dương lại lần nữa: “Ngươi phại tiếp nhận hình phạt cho sai lầm của mình, sau đó hãy trở lại bên cạnh Lan nhi.”

      Nét mặt Ngụy Thừa Tự cứng ngắt, vẻ mặt được tự nhiên : “Nếu ta cưới Lan nhi, vậy chúng ta là người nhà rồi, cần gì phải như vậy? Huống chi.…Nếu….Nếu như ta khó thoát khỏi tội chết…..Vậy…..Vậy…..”

      “Đó cũng là trách nhiệm mà ngươi phải chịu.” Giọng của Thích Doãn Dương nghiêm túc, biết chuyện này có đường cứu vãn nữa rồi.

      phải ta muốn chịu trách nhiệm, nhưng…..Ngươi cũng phải suy nghĩ cho đứa bé và Lan nhi…..”

      “Ta vì suy nghĩ cho nàng, mới đồng ý cho ngươi làm như vậy.” Thích Doãn Dương : “Nếu như ngươi lòng tỉnh ngộ, lòng Lan nhi, như vậy ta tin tưởng là Lan nhi chờ ngươi. Nếu như đến lúc đó ngươi phải lấy mạng để đổi mạng, yên tâm, vậy ta giúp ngươi chăm sóc cho mẫu tữ Lan nhi cả đời.”

      “Chuyện này….” Ngụy Thừa Tự quay đầu lại nhìn Hồ Lan Nhi, năn nỉ : “Lan nhi, nàng hãy giúp ta khuyên nghĩa huynh nàng , ta muốn rời xa nàng!”

      Hồ Lan Nhi lắc đầu cái, : “Tất cả lập tức lám theo lời của nghĩa huynh !”

      Nàng tin tưởng nghĩa huynh suy nghĩ cho nàng, cho nên tôn trọng quyết định của nghĩa huynh.

      “Cái gì? Nàng…..Nàng nhẫn tâm muốn ta đầu án sao?”

      “Người mà ta và đứa bé cần chính là người dũng cảm biết chịu trách nhiệm để dựa vào, nếu như ngươi lòng ta, đứa bé, phải đầu thú!”


      Nàng tin tưởng nếu như lòng hối cải, lòng nàng, nguyện ý làm như vậy.

      Ngụy Thừa Tự cắn răng, đáy mắt xẹt qua chút hung ác, cũng thừa dịu mọi người kịp phản ứng, tay kéo Hồ Lan Nhi vào trong ngực, tiếp theo móc thanh đoản đao từ trong ngực ra, đặt ngang cổ nàng.

      “Ngươi?!” Hồ Lan Nhi kêu lên.

      “Hừ, lão tử vì muốn vào quan phủ nên mới tới đây, ngờ các ngươi lại vẫn muốn ta đầu án? Phi! Vậy ta tới đây làm gì?”

      “Đáng chết! Những lời ngươi vừa đều là dối sao?!” Thích Doãn Dương cắn răng nghiến lợi mắng.

      “Hừ! Hãy bớt sàm ngôn , nếu muốn nghĩa muội ngươi sống, hãy cho ta con ngựa, số bạc lớn, chờ ta thuận lợi rời khỏi, sau khi đến chỗ an toàn, tự nhiên thả nàng rời , nếu ….Đừng trách ta vô tình!” Ngụy Thừa Tự xong, để đoản đao trong tay đến gần cổ của Hồ Lan Nhi hơn để tăng thêm tính chất uy hiếp.

      Đinh Mạt Mạt thấy thế, cực kỳ nóng nảy, vội vàng la ầm lên: “Mau thả nàng ra! Nàng mang thai con của ngươi, nhưng ngươi vẫn muốn thương tổn nàng sao?”

      “Hừ, thai nhi trong bụng nàng cũng chỉ là con cờ trong kế hoạch mà thôi!” Ngụy Thừa Tự lơ đễnh , trong lòng chút cũng để ý tới máu mủ ruột thít của mình.

      Thái độ máu lạnh vô tình như vậy, khiến Hồ Lan Nhi cực kỳ đau lòng, hoàn toàn tuyệt vọng với người nam nhân này.

      “Ngươi đừng hi vọng nữa, người nghĩa huynh căn bản phải là ta, huynh ấy đưa cho ngươi ngựa và ngân lượng đâu, bằng ngươi hãy trực tiếp giết chết ta ! Chẳng qua ta muốn cho ngươi biết, dù ta thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi!”

      “Ngươi cái gì? Nữ nhân này….”

      “Đợi nào….” Đinh Mạt Mạt gấp gáp la ầm lên: “Ngươi đừng tổn thương nàng, ta bằng lòng trao đổi với nàng, làm con tin của ngươi.”

      “Mạt Mạt?!” Thích Doãn Dương sốt ruột rống lên tiếng, ngờ nàng như vậy.

      Nhìn ra Thích Doãn Dương lo lắng, Ngụy Thừa Tự cười lạnh tiếng, lập tức biết được tình cảm trong lòng của Thích Doãn Dương đối với nữ nhân này vượt xa Hồ Lan Nhi.

      “Ý kiến hay, ngươi tới đây cho ta!” mở miệng ra lệnh.

      “Mạt Mạt…”

      Thích Doãn Dương muốn ngăn cản, nhưng Đinh Mạt Mạt lại lắc đầu cái.

      “Tình trạng thân thể của Lan nhi quan trọng hơn, thể có bất kỳ sơ xuất nào!” Sau khi nàng xong, nhấc chân lên, chậm rãi về phía Ngụy Thừa Tự.

      Hồ Lan Nhi nhìn thấy tất cả lực chú ý của Ngụy Thừa Tự đều đặt người của Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt, nàng cắn răng cái, chợt quên mình mà lấy hết hơi sức đánh vào Ngụy Thừa Tự!

      Ngụy Thừa Tự ngờ nàng làm như vậy, cả người bị đánh phải lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      Thích Doãn Dương mắt thấy cơ hội thể mất, lập tức bổ nhảo về phía trước, chỉ cướp thanh đao trong tay Ngụy Thừa Tự, còn đánh chưởng, bị mất thăng bằng ngã xuống đất, nôn ra miệng máu tươi.


      Hồ Lan Nhi dùng sức quá mạnh, chỉ có cổ họng bị dao quẹt, mà thân thể nhắn cũng ngã xuống đất, bụng nặng nề đụng phải mắt đất, đau đến nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.

      Lòng Đinh Mạt Mạt nhéo chặt cái, lo lắng quát: “Người đâu, nhanh mời đại phu!”

      Vài tên nghe thấy xôn xao, sớm nóng nảy nhìn quanh ở cửa chính, lập tức di chuyển, có người mời đại phu, có người tới đỡ Hồ Lan Nhi.


      Đinh Mạt Mạt với Thích Doãn Dương: “Ta chăm sóc Lan nhi, chàng mau bắt người này tới quan phủ !”


      Thích Doãn Dương gật đầu cái, mặc dù lo lắng cho tình huống của nghĩa muội, nhưng cũng phải lập tức trừng trị tên đáng chết này, tránh cho lại giở trò hiểm xảo quyệt.

      “Nhờ nàng chăm sóc cho Lan nhi.” lập tức bắt tên Ngụy Thừa Tự mất lực phản kháng .

      ★★★

      Sau khi Thích Doãn Dương bắt Ngụy Thừa Tự tới quan phủ, lập tức chạy về Đinh gia, mới vừa vào cửa, chỉ thấy Đinh Mạt Mạt vừa đưa đại phu ra.

      Sắc mặt nặng nề của đại phu cùng vẻ mặt u sầu của Đinh Mạt Mạt, khiến lòng Thích Doãn Dương chợt trầm lại, chút dự cảm xấu dâng lên trong lòng.

      “Tình huống như thế nào?” lo lắng hỏi.

      Đinh Mạt Mạt nhìn , lúc muốn lúc , cuối cùng thở dài, ưu thương : “Thai nhi trong bụng nàng…… còn….”

      Thích Doãn Dương đau xót nhắm mắt lại, cảm thấy khổ sở cho nghĩa muội.

      “Lan nhi đâu? Tình trạng thân thể của muội ấy như thế nào?”

      “Rất suy yếu, mặc dù đại phu may là có nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng thể cốt lại bị tổn thương nặng nề, sợ rằng phải điều dưỡng dài lâu, mới có thể khôi phục được.”

      Thích Doãn Dương nghe vậy, khỏi thở dài, mà Đinh Mạt Mạt cũng nhịn nổi nữa rơi nước mắt xuống.

      Mặc dù phụ thân của đứa bé kia là tên Ngụy Thừa Tự hết sức ghê tởm, nhưng thai nhi trong bụng có tội gì chứ? Đó là sinh mệnh đáng được trân quý!

      Thấy nàng rơi lệ, Thích Doãn Dương cảm thấy đau lòng, đưa tay lau nước mắt cho nàng, mà Đinh Mạt Mạt cũng nhịn nữa đưa đầu vào khóc thút thít trong ngực .

      Nàng rất khổ sở, vốn hi vọng là tất cả kết thúc tốt đẹp, ngờ lại….

      “Đừng khóc, Mạt Mạt, mau lau nước mắt , chúng ta vào trong thăm Lan nhi!”

      “Ừ.” Đinh Mạt Mạt gật đầu cái, biết vào lúc này Hồ Lan Nhi cần nhất chính là chăm sóc và quan tâm của bọn họ.

      Bọn họ cùng vào tẩm phòng, nhìn thấy mặc dù Hồ Lan Nhi tình lại, nhưng sái mặt tái nhợt đến khác thường.

      “Lan nhi….” Thích Doãn Dương thương tiếc khẽ gọi.

      Hồ Lan Nhi suy yếu lại bình tĩnh : “Chớ vì muội mà khổ sở….Muội thấy….Đây là an bài của trời cao thôi….Đứa này nên tới đời, cho nên ông trời mới mang nó …. thực tế, nếu như nó ra đời…..Chỉ cũng chịu khổ cả đời…..”


      Nghe lời của nàng….Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt khỏi đau lòng vì nàng, nhưng mà tâm tình của Hồ Lan Nhi cũng rất thoải mái, ngay cả nàng cũng ngờ tới bình tĩnh của mình.

      “Muội thấy…Là do muội và đứa này có duyên phận…. sao…. …. sao, chớ khổ sở vì muội….Vậy muội yên tâm….”

      Hồ Lan Nhi cố gắng cong khóe miệng lên, nâng lên nụ cười nhàn nhạt, bởi vì thân thể suy yếu quá mức, rất nhanh lại ngủ mê mang.

      Nhìn dáng vẻ này của nàng, nước mắt Đinh Mạt Mạt lại đỏa quanh hốc mắt lần nữa. Thích Doãn Dương ôm nàng xoay người rời , để cho Hồ Lan Nhi nghỉ ngơi tốt.

      Vừa rời khỏi tẩm phòng, Đinh Mạt mạt lau nước mắt, hỏi: “Người đáng hận đó, đưa cho quan phủ xử trí rồi sao?”

      “Ừ.” Nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, Thích Doãn Dương lập tức nghiêm nghị : “Mạt Mạt, về sau cho phép nàng làm bất kỳ chuyện mọ hiểm nào như vừa rồi nữa, biết chưa?”

      “Nhưng mà, tình huống vừa rồi như vậy, ta yên lòng để Lan nhi rơi vào tay tên kia….”

      Đinh Mạt Mạt giải thích tại sao mình lại làm như vậy, nhưng Thích Doãn Dương lại nghe lọt tai.

      “Cho dù như thế nào, tự nhiên ta nghĩ ra cách để giải quyết, về sau đừng mảo hiểm nữa, biết chưa?” Nếu nàng có việc gì hay xảy ra, vậy tuyệt đối thể tha thứ cho mình.

      Từ vẻ mặt nghiêm túc của , Đinh Mạt Mạt cảm thấy thâm tình cùng quan tậm của đối với nàng, khiến nàng thể cãi lại nữa, lập tức gật đầu thuận theo.

      “Ta biết rồi, ta để cho chàng lo lắng nữa.” Nàng mở miệng hứa hẹn, cũng chủ động tiến sát vào trong ngực , nhàng thở dài: “Tất cả phiền toái nguy nan, kết thúc rồi sao?”

      Nhớ lại mấy ngày nay, đúng là có nhiều biến đổi bất ngờ, chỉ là vì những khó khăn này, mà bọn họ trở nên kiên định và hiểu tâm ý của nhau hơn.

      “Đều kết thúc, còn khó khăn nữa.” Thích Doãn Dương thu hẹp cánh tay, ôm chặt người .

      “Vậy tốt quá, về sau chúng ta nhất định phải biết quý trọng lẫn nhau, quý trọng mỗi ngày chúng ta ở cùng nhau.” Nàng cảm thán .

      Cõi đời này có quá nhiều chuyện thể ngờ tới, ai biết được ngày mai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm, cũng chỉ có thể nắm chặt tay nhau và thương nhau, những ngày gần nhau.

      “Chuyện đó còn cần phải sao? Ta nhất định quý trọng nàng cả đời, thương nàng.”

      Khi được thâm tình ôm vào trong lòng, những cảm giác thăng trầm và bi thương của Đinh Mạt Mạt được tản , thay vào đó là cảm giác ấm áp hạnh phúc.

      Nàng nghĩ, coi như về sau lại có khó khăn gì đó, nàng cũng sợ, bởi vì nàng tin tưởng bọn họ nhất định nắm tay nhau vượt qua tất cả!

      ~ Hết chương 8~

      Hồi kết
      Editor: Melodysoyani

      Ba tháng sau, cơn gió thổi qua vào buổi chiều, Tưởng Kiệt Vũ lại tụ tập với mấy tên xấu kia, vừa ăn đào, vừa chuyện phiếm.

      “Nữ nhân kia đâu, thành thân rồi mà vẫn còn giống như nam nhân, cả ngày chạy tới mã trường, ta thấy được bao lâu, nàng cũng bị bỏ rơi thôi!”

      “Có ?”

      “Dĩ nhiên! Loại nữ nhân như vậy ai chịu được?Chắc chắn tên họ Thích kia vì muốn báo đáp ân cứu mạng của nàng, nếu chơi trò chơi ngu ngốc như vậy rồi, nếu đổi lại là ta….”

      Tưởng Kiệt Vũ còn chưa xong, mũi tên chợt bay tới, bắn trúng vào quả đào trong tay , nước của quả đao phun ra còn văng vào mặt .

      ngạc nhiên trừng mắt lớn, còn chưa kịp phản ứng, mũi tên khác lại bay tới, lại bắn ngay vào giữa hạt đào, khiến nước của quả đào lại bắn tung tóe vào mặt .

      cần đoán, cũng biết là ai làm!

      Tưởng Kiệt Vũ quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt.

      “Các ngươi….Các ngươi quả ….”

      còn chưa có cơ hội mắng ra miệng, Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt lại cùng lúc bắn tên, hai mũi tên nhọn cùng nhau bay tới.

      Sắc mặt Tưởng Vũ Kiệt đại biến, còn chưa kịp vứt bỏ quả đào trong tay, hai mũi tên kia bắn trúng mục tiêu, mà hạt đào kia lại giống “hình hạt đào” nữa, khiến cho sợ đến lập tức ném quả đào .

      Đinh Mạt Mạt thấy thế khẽ xì tiếng, tên vô dụng này, chỉ biết xấu sau lưng người ta, thực tế còn can đảm bằng tiểu thư khuê cát!

      Thích Doãn Dương tiến lên, lạnh lùng : “Về sau nếu như để cho ta nghe thấy các ngươi còn xấu nương tử ta, lần tới ta cũng nhắm ngay nhưng mà lại phải là trái cây trong tay ngươi.”

      Mặc dù nhắm ngay trái cây nhắm ở đâu, nhưng mà vẻ mặt kia tràn đầy cảnh cáo, khiến Tưởng Kiệt Vũ sợ tới sắc mặt trắng bệch.

      Mặc dù phục trong lòng , nhưng biết công phu của mình bằng (TDD), rất sợ ngộ nhỡ về sau, bị dạy dỗ thảm ở chỗ này, đây chẳng phải mất thể diện hơn sao?

      để cho mình chật vật đến chịu nổi, Tưởng Kiệt Vũ cũng đành sờ mũi cái cùng rời khỏi với các bằng hữu của mình.

      Sau khi nhữ người đó rời khỏi, Thích Doãn Dương nhìn Đinh Mạt Mạt, tròng mắt đen toát ra chút bất đắc dĩ cùng thương tiếc.

      “Để cho nàng chịu uất ức rồi.”

      Đinh Mạt Mạt cười lắc đầu, : “Chuyện này liên quan đến chàng! Mấy người kia cứ mãi chút chuyện xấu nhàm chán, để lời của bọn vào trong lòng, đó là tự làm khó dễ chính mình.”

      Nụ cười của nàng rực rỡ, dĩ nhiên để ý tới lời ra tiếng vào của đám người Tưởng Kiệt Vũ, khiến Thích Doãn Dương rất yên tâm.

      “Chúng ta tuần tra mã trường rồi, nên đến xem Khiếu Vân Sơn Trang chút!”

      “Ừ.” Đinh Mạt Mạt gật đầu cái: “Cũng mấy ngày rồi thấy Lan nhi!”

      Kể từ sau khi bắt Ngụy Thừa Tự đến quan phủ, Hồ Lan Nhi tịnh dưỡng ở Đinh gia, mà tháng sau bọn họ lại bái đường thành thân.

      Sau khi thành thân, nàng thể bỏ lại mã trường mà phụ thân để lại, Thích Doãn Dương ở lại Đinh gia, về phần Khiếu Vân Sơn Trang, định giao toàn bộ lại cho nghĩa muội, dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của nghĩa phụ, giao cho nghĩa muội là quá thích hợp rồi.

      Nửa tháng trước, thân thể của nghĩa muội phục hồi lại bình thường, lập tức trở về Khiếu Vân Sơn Trang, mà Thích Doãn Dương cũng bắt đầu dạy cho nàng cách mua bán, cũng phái vài người làm thuê ở bên cạnh giúp đỡ.

      Dường như Hồ Lan Nhi cảm thấy rất có hứng thú với chuyện này, vừa học nhanh lại vừa thích.

      “Lan nhi phấn chấn lại rồi! là tốt!” Đinh Mạt Mạt từ trong thâm tâm.

      Kể từ sau khi hóa giải nổi lòng với Hồ Lan Nhi, nàng lòng đối đãi Hồ Lan Nhi như muội muội của mình, mấy ngày nay gặp, nàng cũng thể chờ đợi nữa muốn lập tức gặp Hồ Lan Nhi!

      Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Đinh Mạt Mạt, đề nghị: “ bằng chúng ta hãy tỷ thí , xem thử ai tới Khiếu Vân Sơn Trang trước!”

      Thời gian trước, nàng chọn cho con ngựa có ngàn dặm cước trình giống như Truy Nguyệt, vì vậy nếu như đầu nghiêm túc, còn biết ai chết trong tay ai!

      “Tốt, Nếu như nàng thua….” Thích Doãn Dương tới gần bên tai nàng : “Nàng thua, buổi tối phải ngoan ngoãn nằm ở giường mặc cho ta định đoạt, nàng thấy thế nào?”

      Lần này ràng là lời đùa, chọc cho gương mặt Đinh Mạt Mạt nóng lên.

      Mặt nàng đỏ lên, nhưng lại cố ýhất càm, : “Đây là chàng tự đó, nếu chàng thua được phép đổi ý đấy!”

      Thích Doãn Dương nghe vậy khỏi hất giọng cười to, trong đầu ầm thầm suy tính xem có nên có ý thua nàng hay , để nàng có thể muốn làm gì làm, dù sao….Như vậy còn có thể khiến cho người ta mong đợi hơn nha.


      lời định, bắt đầu !” Thích Doãn Dương cười .


      Dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, hai con tuấn mã lần lượt chạy , nhất thời còn chưa biết ai thắng, nhưng dù cho kết quả cuối cùng như thế nào, vẫn có thể chắc chắn rằng, bọn họ đều muốn có buổi tối kiều diễm mất hồn, để mỗi buổi của quá khứ và tương lai đều như nhau…..

      ___Toàn văn hoàn____
      Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :