1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chinh phu - Chu Ánh Huy

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6(1) :
      Editor: Melodysoyani

      Sáng sớm ngày hôm sau, Đinh Mạt Mạt hầu hạ mẫu thân uống xong chén thuốc, sau khi dặn dò mẫu thân nghĩ ngơi nhiều hơn chút, lập tức đưa Thích Doãn Dương ra tới cửa nhà.

      Nàng hiểu Thích Doãn Dương cảm thấy nhớ Khiếu Vân Sơn Trang, vì vậy mới để mau chóng trở về, nàng đặc biệt chọn con ngựa tốt để cho cưỡi.

      “Nàng phải bảo trọng chút, chờ sau khi ta xứ lý xong chuyện ở sơn trang, mau chóng trở về.” Thích Doãn Dương mở miệng cam kết.

      “Ừ, huynh cũng phải cẩn thận đấy.” Đinh Mạt Mạt mở miệng dặn dò.

      Vừa nghĩ tới sắp phải trở về Khiếu Vân Sơn Trang, nàng lại nhớ lại dáng vẻ máu me khắp người của vào ngày hôm đó, lòng của nàng hung hăng nhéo chặt lại.

      Thích Doãn Dương nhìn ra đáy mắt sầu lo của nàng, giọng trấn an: “Yên tâm, ta xảy ra chuyện gì đâu, vì nàng, ta càng cẩn thận hơn.”

      cũng sợ tên sát thủ lãnh huyết hung tàn kia, bởi vì lúc trước bọn họ từng đấu qua, biết bản lãnh của tên kia như thế nào, nên tuyệt đối có lòng tin vào bản thân mình.

      Nếu như phải lúc ấy bị trúng khói mê, công lục bị giảm nhiều, cộng thêm bị tiếng kêu sợ hãi của nghĩa muội làm phân tán lực chú ý của , nếu tên kia căn bản thể nào tổn thương đến .

      Lần này trở về, có phòng bị, nhất định để cho tên kia thực được bất kỳ mưu kế ác độc nào nữa!

      “Chờ ta trở lại.”

      “Ừ, mỗi ngày ta đều chờ ngày huynh bình an trở về.” Đinh Mạt Mạt ngửa đầu nhìn , cho dù biết muốn nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện để trở về bân cạnh nàng, nhưng mà nàng vẫn tràn đầy lưu luyến trong lòng .

      Đáy mắt nàng có tràn đầy tình ý, khiến ngực Thích Doãn Dương nóng lên, bỗng dưng đưa tay ra ôm nàng vào trong lòng, hôn lên đôi môi của nàng.

      vốn chỉ định khẽ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vậy mà môi của nàng quá ngọt ngào, lại nghĩ đến hai người sắp chia lìa, kìm lòng được hôn càng sâu hơn, kéo dài hồi lâu mới buông môi nàng ra.

      “Được rồi, ta phải .”

      Thích Doãn Dương xoay người lên ngựa, sau khi cầm chắt dây cương ngựa ngoái đầu lại nhìn kỹ nàng lần nữa, ánh mắt của hai người dây dưa, cơ hồ khó có thể tách ra.

      lúc Thích Doãn Dương ép buộc mình phải thu tầm mắt lại, định rời khỏi, chợt giọng mang theo vui mừng khẽ vang lên…

      “Doãn Dương ca? là Thích Doãn Dương ca sao?”

      Thích Doãn Dương cứng đờ, vừa kinh ngạc vừa quay đầu lại nhìn.

      Đinh Mạt Mạt cũng kinh ngạc cùng nghi ngờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thân thể nhắn, lảo đảo từ phố chạy tới đây.

      “Lan nhi?!” Thích Doãn Dương thể tin vào mắt mình, dù thế nào cũng thể nghĩ ra nghĩa muội có thể xuất ở nơi này!

      Làm sao này lại tới đây? Nhưng mà làm sao lại biết ở nơi này chứ?

      Còn nữa, nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì? Tại sao lại nhìn tái nhợt và suy yếu như thế, còn có vài vết bầm ở má, nhìn cực kỳ nhếch nhác.

      So với kinh ngạc của Thích Doãn Dương, kinh ngạc ở trong lòng của Đinh Mạt Mạt cũng thua kém .

      Mới vừa rồi kêu vị nương kia là “Lan nhi”, cho nên vì nương có dáng vẻ nhếch nhát này, chính là nghĩa muội Hồ Lan Nhi của sao?

      Đinh Mạt Mạt chau mi tâm (ấn đường), nghĩ tới làm sao nữ nhân này lại có thể liên thủ với người khác để mưu hại tánh mạng của Thích Doãn Dương, nàng chút do dự nào tiến lên phía trước che chắn cho , cẩn thận cùng đề phòng nhìn chằm chằm vào Hồ Lan Nhi chạy ở trước mắt.

      Hành động của nàng lộ ra nồng đậm ý bảo vệ cùng thú vị, khiến ngực Thích Doãn Dương dâng lên cảm giác cảm động cùng ấm áp, nhưng mà có thể núp ở phái sau lưng của nàng sao?

      lập tức tung người xuống ngựa, kéo Đinh Mạt Mạt về phía sau của mình.

      Mặc dù nghĩa muội biết chút võ công nào, mà tên sát thủ hung tàn đó cũng có đuổi tới đây, nhưng vẫn sợ có tình huống bất ngờ gì đó, chỉ sợ Đinh Mạt Mạt bị tổn thương.

      Hồ Lan Nhi vừa đến trước mặt của Thích Doãn Dương, nước mắt lập tức ngừng rơi rào rào, kích động nhào vào trong ngực của .

      tốt quá…. tốt quá…. Doãn Dương ca…”


      Thích Doãn Dương nhíu mày rậm lại, thân thể hơi cứng đờ.

      nhàng nắm đầu vai của Hồ Lan Nhi, từ từ dìu nàng đứng vững, thuận thế đẩy nàng từ trong ngực của mình ra.

      “Lan nhi, làm sao muội lại biết nơi này? Làm sao lại biết ta ở nơi này?” mở miệng hỏi ràng.

      Hồ Lan Nhi nghe câu hỏi của , nước mắt thoáng chốc càng rơi dữ tợn hơn.

      “Doãn Dương ca, ta bị người ta gạt…..Bị lừa rất thảm….”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thích Doãn Dương hỏi tới.


      “Ngụy Thừa Tự…..Chính là người động thủ thương huynh….Sống chết của Doãn Dương ca chưa , tung tích càng …. còn chưa làm theo cam kết bái đường thành thân với ta, lập tức tuyên bố với nọi người là Doãn Dương ca gặp phải thổ phỉ, bị giết bỏ mình, mà sắp thành thân với ta, cho nên chính là trang chủ của Khiếu Vân Sơn Trang, muốn tất cả bạc ở phòng lương( phòng sổ sách tính toán), tất cả ngân phiếu đều phải đưa cho ….”

      Thích Doãn Dương nghe vậy nheo tròng mắt đen lại, đáy mắt ánh sáng tức giận.

      Ngụy Thừa Tự? phải là chô nhi theo phụ để tập võ sao?

      Nghe phụ thân của Ngụy Thừa Tự là bằng hữu của sư phụ, trước khi lâm chung giao nhi tử cho sư phụ chăm sóc, mà sư phụ cũng có lấy vợ sinh con, sau khi bệnh nặng qua đời giao lại võ quán cho Ngụy Thừa Tự thừa kế, về sau nghe Ngụy Thừa Tự bị nghiện bài bạc, tới năm bị thua mất võ quán.

      Vốn tưởng là chẳng biết đâu, ngờ lại thầm liên lụy tới Lan nhi.

      “Nô bộc trong sơn trang tin Doãn Dương ca bị giết hại, cũng rất bất mãn với thái độ cường thế của Ngụy Thừa Tự, bọn họ cho là bất luận chết hay sống, trước tiên cũng phải tìm được Doãn Dương ca, cho dù gì cũng chịu thừa nhận chính là trang chủ của Khiếu Vân Sơn Trang, mà
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 6(2) :
      Editor: Melodysoyani


      Đinh Mạt Mạt thấy sắc mặt nghiêm nghị, cảm giác ra áy náy trong lòng , cảm thấy đau lòng cho . Dù sao, bất hạnh của nghĩa muội cũng phải là do gây ra, thế nhưng lại phải gánh nhiều áy náy như vậy.

      Tất nhiên chuyện Hồ Lan Nhi sai người rất đáng buồn, nhưng chuyện dạ cả tin vào lời của tên ác nhân có ý đồ mưu hại nghĩa huynh như vậy, lại còn gián tiếp hại chết rất nhiều tôi tớ vô tội, cũng khó có thể tha thứ.


      Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, vào lúc này Thích Doãn Dương lại phải gánh chịu phần cảm giác tội ác này, công bằng, dù sao cũng thiếu chút nữa bị hại chết.

      Chỉ là…..Trong lòng nàng rất ràng, áy náy của Thích Doãn Dương thể loại bỏ chỉ vì mấy câu an ủi của nàng được. Nàng nghĩ thầm, chỉ có khi Hồ Lan Nhi nhanh chóng khỏe hơn, Thích Doãn Dương mới cảm thấy thoải mái hơn chút thôi.


      Vì thế, nàng rất nguyện ý toàn tâm toàn lực đến giúp đỡ và chăm sóc cho Hồ Lan Nhi.

      Đinh Mạt Mạt mở miệng : “ may là trước khi nàng kiệt sức tìm được nơi này, nếu như hôn mê bất tỉnh ở trong núi, vậy xem như gặp phải nguy hiểm rồi. Theo ta thấy, bằng tạm thời hãy để cho Hồ Lan Nhi nương ở lại nơi này, tịnh dưỡng tốt ! Dù sao tình trạng thân thể của nàng cũng thích hợp bôn ba.”

      “Cũng tốt, cám ơn nàng, vậy hãy để Hồ Lan Nhi ở lại đây quấy rầy vậy.” Thích Doãn Dương cám ơn từ đáy lòng, biết đây là an bài tốt nhất.


      biết tên họ Ngụy kia có còn ở Khiếu Vân Sơn Trang hay , nếu đưa nghĩa muội trở về, xem như mặc kệ là bôn ba đường , nếu như nghĩa muội gặp lại tên chết tiệt kia, cảm xúc lại bị kích động quá độ, chỉ sợ thai nhi trong bụng gặp nguy hiểm.

      “Đừng khách khí, ta nhất định thay huynh chăm sóc nàng tốt, huynh cứ việc an tâm xử lý công việc cấp bách !” Đinh Mạt Mạt .

      Nàng tận tình quan tâm và khéo hiểu lòng người như vậy khiến Thích Doãn Dương cảm thấy cực kỳ cảm động, đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực.

      may là có nàng ở đây, nếu với tình trạng của Lan Nhi vào lúc này mà có ai ở bên cạnh để chăm sóc, ta thể yên lòng. Chẳng qua ta chỉ sợ mình làm gia tăng thêm gánh nặng cho nàng, khiến nàng càng thêm mệt mỏi.” Giọng mang theo đau lòng, cũng quên nàng còn phải chăm sóc mẫu thân của mình!

      Đinh Mạt Mạt lắc đầu cái, mỉm cười : “Yên tâm , khi Lan Nhi nương ở đây, ta cẩn thận chọn nha hoàn để phụ trách sắc thuốc, chăm sóc, ta thể nào mệt mỏi được, đừng lo lắng cho ta.”

      “Ta có thể lo lắng cho nàng sao? Ta sợ có quá nhiều trọng trách đè ép vai nàng, có khổ cũng tự mình yên lặng chịu đựng, như vậy khiến người khác phải đau lòng.”


      Gương mặt của Đinh Mạt Mạt hơi nóng lên, lời này của chỉ có tràn đầy thương tiếc, còn mang theo giọng điệu cưng chìu, khiến lòng nàng như có luồng nhiệt ngọt ngào khẽ lướt qua, ngay cả khóe mắt và đuôi lông mày cũng mỉm cười.

      Nụ cười nhạt của nàng động lòng người như thế, khiến Thích Doãn Dương kìm lòng được khẽ vuốt gò má của nàng, sau đó hai người say sưa đưa mắt nhìn nhau lúc lâu, Thích Doãn Dương chậm rãi cúi đầu xuống, muốn hôn môi của nàng.

      Nhưng vào lúc này, Hồ Lan Nhi khẽ phát ra tiếng rên rỉ ở giường , lập tức giống như tỉnh mộng, bọn họ thể làm gì khác hơn là vội vàng tách ra.

      lát sau, quả nhiên Hồ Lan Nhi chậm rãi mở mắt ra, mặc dù nàng tỉnh lại, nhưng mà khí sắc vẫn được tốt lắm, nhưng so với vừa rồi sắc mặt khá hơn rồi.

      “Doãn Dương ca….”

      “Lan nhi, vừa rồi đại phu tới, ông ấy muội phải tịnh dưỡng tốt mới được.”

      “Đúng vậy.” Đinh Mạt Mạt phụ họa : “Lan nhi nương, nơi này là nhà của ta, ngươi hãy an tâm ở lại đây điểu dưỡng thân thể!”

      Hồ Lan Nhi vừa nghe, lập tức nhìn Thích Doãn Dương, mặt trông đợi : “Vậy….Doãn Dương ca cũng ở lại đây với ta sao?”

      “Ta quay về, nhưng trước tiên ta phải tới quan phủ để báo án, trở lại Khiếu Vân Sơn Trang chuyến để xử lý và khắc phục hậu quả, nhưng nếu tên kia vẫn còn ở đó, ta nhất định phại tự tay bắt tới quan phủ!” Thích Doãn Dương cắn răng nghiến lợi .

      chừng tên Ngụy Thừa Tự kia bỏ chạy, chẳng qua chỉ có lòng dạ thâm độc, mà còn tương đối hung tàn, Doãn Dương ca nhất định phải cẩn thận….” Hồ Lan Nhi lo lắng trùng trùng .

      “Yên tâm, ta cẩn thận ứng phó.”

      Hồ Lan Nhi nhìn Thích Doãn Dương, nghĩ tới tất cả chuyện này đều là họa do nàng gây ra, nước mắt bỗng nhiên lại rơi xuống.

      “Doãn Dương ca, xin lỗi, ta biết sai rồi…”

      “Đừng xin lỗi nữa, Lan nhi, ta trách muội.”

      sao?” Hồ Lan Nhi nâng đôi mắt đẫm lệ lên, kinh ngạc nhìn .

      ‘Đương nhiên là , muội cũng là người bị hại mà! Cho nên đừng khóc nữa, mau chóng điều dưỡng thân thể tốt mới là chuyện quan trọng.” Thích Doãn Dương giọng trấn an, chỉ sợ nếu như nàng còn tiếp tục khóc, có ánh hưởng tốt tới bào thai trong bụng.


      Mặc kệ như thế nào, thai nhi kia cũng là cháu của nghĩa phụ, cũng phải bảo vệ tốt mới được.

      Hồ Lan Nhi đưa ta lau nước mắt, khắp khuôn mặt là cảm động.

      “Doãn Dương ca đối xử với ta tốt, ta ngu….Lúc trước lại tên ác nhân Ngụy Thừa Tự đó dụ dỗ cùng lừa gạt, thiếu chút nữa mất Doãn Dương ca rồi, (=.=”) về sau ta tuyệt đối làm ra loại chuyện ngu ngốc này nữa, tuyệt đối phản bội Doãn Dương ca nữa.”

      Thiếu chút nữa mất? Về sau tuyệt đối như vậy nữa?

      Hồ Lan Nhi mấy câu đó, khiến lòng Đinh mạt mạt khẽ giật mình, mơ hồ cảm giác được thái độ của Hồ Lan Nhi giống như muốn trở lại bên cạnh của Thích Doãn Dương, mà Thích Doãn Dương cũng cảm thấy như vậy.

      quyết định ràng chuyện này, để những rắc rối khác trong tương lai.

      “Lan nhi, mới vừa rồi quên giới thiệu cho muội, vị này là Mạt Mạt, nàng chỉ là chủ tử của Mã trường Đinh gia, đồng thời cũng là …”


      Hồ Lan Nhi đợi hết, lập tức : “Ta biết rồi, là ân nhân cứu mạng của Doãn Dương ca đúng ?” (=_=”) Nàng quay đầu nhìn Đinh Mạt Mạt, mặt cảm kích : “Mạt Mạt tỷ, cảm ơn tỷ, nếu phải tỷ cứu Doãn Dương ca, sợ rằng Doãn Dương ca….Vậy sợ rằng cả đời ta cũng có cách nào để tha thứ cho mình rồi.”

      Đinh Mạt Mạt lắc đầu cái, cố gắng giương môi cười tiếng: “Chớ để ở trong lòng, nhìn thấy người
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7(1) :
      Editor: Melodysoyani


      Sau khi rời khỏi sương phòng, nghĩ đến lời vừa rồi của Hồ Lan Nhi, cùng chuyện hôn ước giữa nàng và Thích Doãn Dương vẫn chưa được giải trừ, lòng Đinh Mạt Mạt lập tức cảm thấy rối rắm cùng khó chịu.

      Vốn nàng còn tưởng rằng, mình sắp có được hạnh phức lớn nhất cõi đời này rồi, ngờ, đột nhiện lại nổi lên nhiều trắc trở như vậy.

      Xem ra, hạnh phúc với nàng mà dường như xa đến thểm chạm tới. Mặc dù nàng tin Thích Doãn Dương tâm với nàng, nhưng tình huống trước mặt lại làm người ta cảm thấy rất bất lực.


      Muốn bọn họ để ý tới an nguy của Hồ Lan Nhi cùng bào thai trong bụng nàng, mà vẫn cứ ở chung chỗ, loại hành động ích kỷ này bọn họ thể làm được.


      Nhưng mà muốn nàng thành toàn cho Hồ Lan Nhi, nàng cần phải lấy tình cảm giữa mình và Thích Doãn Dương ra làm vật hy sinh, nàng tiếc nuối cả đời nhưng mà bây giờ nên làm gì mới phải?

      Ngực truyện đến cảm giác đau đớn kịch liệt, khiến nước mắt của Đinh Mạt Mạt đảo quanh giữa hốc mắt.

      Nàng muốn để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ đau lòng cùng bất lực này, chỉ muốn bỏ xa, nhưng cho dù ở dưới tình huống đau lòng như thế, nàng vẫn như cũ chừa từng quên mất Hồ Lan Nhi.

      Nàng cắn răng đè nén xuống cảm xúc gần như sắp sụp đỗ này, gọi nha hoàn lanh lợi tới.

      “Tiểu Đào, mấy ngày nay, Hồ nương ở lại trong phủ để điều dưỡng thân thể, ngươi phụ trách chăm sóc nàng, mỗi ngày sắc thuốc y như lời dặn của đai phu, đúng giờ lập tức đưa cho nàng, biết chưa?”

      “Dạ, nô tỳ biết.”

      Sau khi phân phó xong, Đinh Mạt Mạt mới bước nhanh tới chuồng ngựa, nhảy lên con ngực Truy Nguyệt thích, đường chạy băng băng ra ngoài.

      dọc đường, nước mắt sớm nén nổi nữa lập tức tràn ra mi, mặc dù có từng trận cuồng phong thổi, cũng thể thổi hết nước mắt ngừng tuôn ra khóe mắt của nàng.


      ra, cảm giác đau lòng lại khó chịu như vậy!

      Nàng cảm giác tim mình giống như bị người ta cố gắng xé rách, lại cảm thấy giống như có người cầm con dao găm đỏ rực cùng nỏng bỏng, phát đâm vào lòng của nàng.


      Mạc dù cũng có tạo thành vết thương chân chính, nhưng so với bị trọng thương còn đau hơn, hơn nữa nghĩ đến vừa rồi Thích Doãn Dương dịu dàng an ủi Hồ Lan Nhi như vậy, càng khiến lòng của nàng đau đến chịu nổi.


      Nhưng mặc dù như thế, nàng cũng trách Thích Doãn Dương, trong lòng nàng oán trách chút nào.

      Dù sao, Hồ Lan Nhi cũng yếu đuối như vậy, cảnh ngộ lại bất hạnh như thế, mà vừa rồi dáng vẻ khóc đến hoa lê đẫm mưa kia, ngay cả nàng cũng cảm thấy vô cùng đồng tình, huống chi Thích Doãn Dương còn là nghĩa huynh của nàng(HLN)……


      Đôi mắt đẫm lệ đầy sương mù, Đinh Mạt Mạt còn nhìn đường ở phía trước, may Truy Nguyệt là con ngựa tốt có thể hiểu tâm lý của chủ tử. Nó chạy đường nhanh như chớp chở chủ tử tới rừng núi, tới bên cạnh gốc cay to lớn che trời kia.


      Đinh Mạt Mạt nhảy xuống lưng ngựa, tới chỗ cây gỗ to lớn sau đó tới khe hở to lớn ở giữa khe núi, nghĩ tới lúc trước Thích Doãn Dương lại có thể tìm được nơi này, dịu dàng an ủi nàng ở chỗ này, ôm nàng, hôn nàng…..

      Những hình ảnh này vẫn ẽo ràng ở trước mắt, mà khi nhớ lại thời khắc ngọt ngào này càng làm cho nàng đau lòng hơn.

      Nàng vẫn cho là mình đủ lạc quan, đủ kiên cường, nhưng vào giờ phút này, nàng chỉ có thể tuyệt vọng và ngừng khóc như tiểu nương.

      Dù cho trời sinh tính nàng có lạc quan thế nào nữa cũng vô ích, bởi vì bất kể nàng nghĩ như thế nào, cũng cảm giác được mình có khả năng hãnh phúc….

      ★★★

      Đinh Mạt Mạt biết rốt cuộc nàng khóc bao lâu, chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân như bị rút sạch, cả người cực kỳ mệt mỏi.

      Nàng suy yếu nằm co quắp đám cỏ khô, nghĩ nơi này tối tăm như vậy….nếu cứ chết như vậy, hình như cũng tồi, nàng cần phái tiếp tục chịu đựng nổi đau đớn ở trong lòng rồi.


      Nhưng vào lúc này, thân thể nàng chợt lộn ngược lại, nháy mắt sau đó, nàng bị kéo vào bộ ngực rộng rãi và ấm áp.


      Hơi thở dương cương quen thuộc vây quanh nàng, chỉ khiến Đinh Mạt Mạt kinh ngạc đến ngơ ngẩn, nước mắt vẫn vả mời ngừng được nhưng giờ lại chảy xuống má lần nữa.

      ra nàng lại trốn tới nơi này.” Thích Doãn Dương đau lòng thở dài.

      Mới vừa rồi, vất vả mới chờ được tới khi nghĩa muội ngủ thiếp , lập tức muốn tìm nàng, nhưng mà tìm khắp nơi cũng thấy bóng dáng của nàng.

      lập tức nghĩ tới nơi này, vừa chạy tới chuồng ngựa nhìn, quả nhiên nhìn thấy con ngựa cưỡi Truy Nguyệt của nảng.

      Vừa nghĩ tới chắc chắn là nàng lại trốn tới đây thút thít tới thương tâm, lập tức đau lòng dứt, lập tức nhảy lên con ngựa khác, đuổi theo.

      Vừa tới nơi này, quá nhiên chỉ thấy dáng vẻ đáng thương của nàng.

      Nhìn thấy đôi mắt khóc đến sưng đỏ của nàng, Thích Doãn Dương khỏi cảm thấy cực kỳ áy náy. Đều tại tốt, hại nàng vừa khổ sở lại thương tâm như thế.

      ràng là phải bảo vệ, sủng ái nàng, khiến nàng cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ, kết quả là lại để nàng phải đau khổ. Nếu như có thể, hi vọng có thể thay nàng chịu đựng tất cả đau khổ.

      Đôi mặt đẫm lệ cùng sương mù của Đinh Mạt Mạt nhìn Thích Doãn Dương, ánh mắt cùng giọng của lộ ra thương tiếc và thương với nàng, khiến nàng kiếm chế được ôm chặc, ngừng khóc ở trong ngực .


      Nghe từng tiếng nực nở của nàng, lòng Thích Doãn Dương như bị véo cái, ôm nàng càng chặt hơn, hận thể đưa thân thể nhắn của nàng vê vào trong thân thể của mình.


      Hai người cứ như vậy ôm chặc nhau lúc lâu, cho đến khi Đinh Mạt Mạt bỗng dưng nghĩ tới lòng ngực mà nàng ôm vốn thuộc về nàng, nàng thể để mình tiếp tục đắm chìm nữa, nên mới cuống quít giãy dụa muốn lui ra, nhưng Thích Doãn Dương cũng có buông tay, vẫn ôm chặc nàng như cũ.

      Nàng thể làm gì khác hơn là cắn môi, ép buộc mình cố gắng đè nén xuống tình cảm cuồn cuộn trong lồng ngực, tự với mình là phải lý trí hơn chút mới được.

      Nếu lại có cách nào kiềm chế mà chìm đắm trong đó, chỉ làm mình bị thương nặng hơn, đau hơn thôi!

      “Huynh….Huynh tới đây làm gì?” Nàng nghẹn ngào hỏi.

      “Đương nhiên là tới tìm nàng.”


      “Huynh nên ở lại bên cạnh Lanh nhi nương, các người….Giữa các người vẫn còn hôn ước, huynh vốn nên thuộc về nàng.” Đinh Mạt Mạt vừa xong, cảm giác đau nhói ở tim kia lại kéo tới lần nữa.

      Thích Doãn Dương nâng cẳm của nàng lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt ưu thương của nàng.

      “Nếu như tất cả y theo kế hoạch được định ra từ trước, ta quả thành thân với Lan nhi.”

      Nghe như vậy, Đinh Mạt Mạt càng muốn giãy ra từ trong ngực , nhưng vẫn buông tay.

      “Nhưng trời cao lại cố tình an bài như vậy, để chúng ta gặp nhau, mến nhau. Mạt Mạt, chúng ta nhất định phải cùng chung với nhau, biết ?”

      Lời chân thành tha thiết của lần này, khiến Đinh Mạt Mạt cảm động tới rơi nước mắt, nhưng vẫn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7(2) :
      Editor: Melodysoyani


      Mắt thấy khí sắc của Hồ Lan Nhi tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, Thích Doãn Dương lập tức cố gắng lấy giọng điệu ôn hòa : “Lan nhi, ta vĩnh viễn thay thể nghĩa phụ chăm sóc cho muội, bảo vệ muội, nhưng mà ta thành thân với muội.”


      Nghe lời của , mặc dù Hồ Lan Nhi có dự cảm ở trong lòng, nhưng vẫn khỏi cảm thấy khủng hoảng cùng bất lực.


      “Tại sao? phải Doãn Dương ca chăm sóc cho ta sao? Như vậy tại sao lại thành thân với ta?”

      “Bởi vì người ta là Mạt Mạt, mà muội cũng ta, phải sao?”

      Nghe thấy chính miệng tâm ý với Hồ Lan Nhi, hốc mắt Đinh Mạt Mạt lập tức ẩm ướt, nếu như phải sợ rằng kích thích Hồ Lan Nhi, nàng muốn nhào vào trong ngực của Thích Doãn Dương.

      “Ta….Nhưng…..Nhưng…..” Hồ Lan Nhi có chút cứng họng.

      Nàng quả thương Thích Doãn Dương, từ đầu tới cuối chỉ có kính trọng đối với huynh trưởng, cho nên trước kia đối với chuyện phụ thân tự tiện thành lập hôn , nàng vẫn luôn cảm thấy có chút bài xích.

      Nhưng mà, tại nàng sai người rồi, hơn nữa còn mang thai, mất trong sạch, làm gí có tương lai hạnh phúc chứ?

      Dưới tình huống này, nàng cũng còn lựa chọn gì khác hơn là gả cho nghĩa huynh, ít nhất như vậy, cả đời của nàng có người để dựa vào, cần lo lắng việc sau khi sinh đứa bé ra, mẫu tử nàng có chỗ nào để nương tựa.

      Thích Doãn Dương nhìn thấy hốt hoảng cùng bất lực ở trong lòng nàng, mở miệng trấn an : “Lan nhi, muội đừng lo lắng, cho dù chúng ta thành thân, ta cũng thay thế nghĩa phụ chăm sóc cho muội cả đời.”

      Nghe lời của , Hồ Lan Nhi đấu tranh dữ dội ở trong lòng.


      Nàng biết nghĩ huynh suy nghĩ cho mình, sau khi nàng phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, vẫn có thể mở lỏng để tha thứ cho nàng, thậm chí là hứa hẹn chăm sóc cho nàng cả đời, là hết tình hết nghĩa, nàng nên có thêm cầu gì, nhưng…..Nhưng mà…..

      Nghĩ đến mình gặp phải chuyện bi thảm như vậy, mà nữ nhân khác lại có thể có được hạnh phúc tốt đẹp như vậy, nàng cảm thấy cực kỳ công bằng.

      Tàn sao ông trời lại đối xử với nàng tàn khốc như vậy? Để cả đời của nàng bị tên nam nhân có lòng lang dạ sói phá hủy như vậy!

      Hôm nay, nàng bi thảm như vậy, lại còn muốn giống như người khác, nhìn những người khác nhau nhiều như vậy, hạnh phúc, nàng cảm thấy có chút cam lòng.


      “Ta…..Ta muốn suy nghĩ chút…..Ta muốn nghĩ ngời thêm lát nữa….”


      “Ừ, chuyện quan trọng nhất của muội bây giờ là phải tịnh dưỡng thân thể tốt, nên nghĩ ngơi nhiều thêm chút !”


      Hồ Lan Nhi gật đầu cái, để cho Tiểu Đào đỡ nàng về phòng để nghỉ ngơi.

      (^_^ Đổi tiếp xưng hô ở đây nha. Cho nó thân mật thêm tí)

      Họ vừa mới rời , Thích Doãn Dương lập tức dịu dàng ngắm nhìn Đinh Mạt Mạt.

      “Này, nàng cần phải lo lắng nữa rồi!” mỉm cười .

      Đinh Mạt Mạt gật đầu cái, trong mắt lên tầng lệ quang(nước mắt).

      “Cám ơn chàng.”

      Nàng biết trừ việc muốn để cho Hồ Lan Nhi ôm mong đợi, lại ràng vào lúc này như vậy, có phần nguyên nhân là vì nàng.


      lòng muốn che chở, cưng chìu nàng, muốn nàng chịu chút uất ức nào. Sao nàng lại may mắn như vậy, có thể có được nam nhân lòng đối xứ tốt với mình như thế.

      “Ngốc à, cảm ơn với ta làm gì? Chỉ cần nàng cần đau lòng khổ sở nữa là được rồi.”

      , ta bao giờ mình trốn khóc thút thít nữa.” Đinh Mạt Mạt mỉm cười cam kết.

      chân thành cùng tha thiết thương như vậy, nàng tin tưởng mình đau lòng và rơi lệ nữa.

      “Vậy….chàng định khi nào về Khiếu Vân Sơn Trang?” Nàng quan tâm hỏi.

      “Ta định lập tức lên đường, chuyện của sơn trang rất cấp bách, thể trì hoãn tiếp nữa.”

      Đinh Mạt Mạt gật đầu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8(1) :

      Editor: Melodysoyani


      Đinh Mạt Mạt vừa mới rời khỏi Đinh gia bao lâu, biết tại sao Truy Nguyệt, đột nhiên kích động ngửa mặt lên trời hí.

      chỉ nghe theo điều khiển của nàng để về hướng mã trường, mà ngược lại còn bắt đầu nóng nảy nhảy về phía trước, quả giống như là nổi cơn điên.

      “Sao vậy? Truy Nguyệt!” Đinh Mạt Mạt cực kỳ kinh ngạc.

      Nàng quấn chặt dây cương trong tay, muốn khiến cho Truy Nguyệt ổn định lại, nhưng nó lại càng lúc càng kích động, hoàn toàn nghe theo sai bảo của nàng.

      Tình huống khác thường này, khiến Đinh Mạt Mạt vừa kinh ngạc lại vừa sợ.

      Nàng ép buộc mình tỉnh táo lại, cố gắng muốn chế con ngựa nóng nảy, nhưng lại tốn công vô ích. Bình thương tính tình của Truy Nguyệt rất ôn hòa nhưng giờ lại giống như bị cái gì đó kích thích, cám xúc nóng nảy đến khác thường.


      Sau khi ở tại chỗ nhảy về phía trước, thậm chí Truy Nguyệt còn ngừng giơ cao chân lên, giống như là muốn hung hăng vứt nàng từ lưng ngựa xuống vậy.

      Dưới tình huống Truy Nguyệt hoàn toàn mất khống chế, Đinh Mạt Mạt cũng chỉ có thể nắm chặt dây cương, cố gắng để cho mình bị rơi xuống, nhưng dường như Truy Nguyệt rất nóng nảy muốn vứt nàng xuống, khiến cho tình huống trở nên cực kỳ nguy hiểm.

      Trong lúc nó mạnh mẽ nhảy về phía trước, đột nhiên thân thể Truy Nguyệt bị mất ổn định và ngã lật, mà Đinh Mạt Mạt cũng lập tức bị quăng xuống, té ngã mặt đất.

      Chỉ kếm chút xíu như vậy, nàng cũng bị té ngã xuống đất và vừa vặn đè lên mình Truy Nguyệt.

      Vậy mà, mặc dù bị con ngựa đè lên, nhưng bị té nặng nề như vậy vẫn khiến cho cả người nàng đau đớn đến chịu nổi, nhưng nàng lại để ý tới vết thương của mình, nhớ lại tình huống của Truy Nguyệt.

      Nó vẫn luôn là con ngựa tốt có tính tình ôn hòa, mà hôm qua khi nàng cưỡi Truy Nguyệt về nó vẫn còn rất tốt, làm sao lại mất chế và nổi điên như vậy?

      Chuyện này đúng lắm, cuối cùng nó bị gì vậy?

      Lúc Đinh Mạt Mạt cố nhịn đau muốn bò dậy, chợt nghe tiếng thét vô cùng lo lắng…..

      “Mạt Mạt?!”

      Nghe giọng quen thuộc, nàng vui mừng ngẩn đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Thích Doãn Dương phóng ngựa chạy băng băng đến đây, chỉ trong chốc lát sau đến bên cạnh của nàng.

      Thích Doãn Dương cơ hồ kịp đợi đến khi con ngựa dừng bước lại, lập tức tự mình nhảy xuống ngựa, lòng như lửa đốt chạy tới bên cạnh Đinh Mạt Mạt.

      “Mạt Mạt, làm sao nàng lại bị ngã xuống ngựa vậy? Nàng có khỏe ? Có bị thương ở chỗ nào ?” lo âu hỏi, vẻ mặt và giọng cũng lộ ra tràn đầy đau lòng.

      Mới vừa rồi khi đường giục ngựa chạy về, xa xa nhìn thấy con ngựa bị mất khống chế. kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), lập tức chạy tới.

      Khi vừa mới nhận ra người ở ngựa là nàng, vô cùng sốt ruột, nhưng còn chưa kịp chạy tới bên cạnh nàng, nàng bị ngã xuống lưng ngựa rồi.

      Trơ mắt nhìn nàng rơi xuống, máu cả người như bị đông cứng thành băng!

      may là vào lúc này ý thức của nàng vẫn còn tỉnh táo, cũng có ngoại thương người, dường như cũng quá nghiêm trọng, xem như là may mắn trong bất hạnh rồi.

      Nhưng mà…..Tại sao lại như vậy? có đạo lý!

      từng thấy qua thuật cưỡi ngựa điêu luyện của nàng, huống chi Truy Nguyệt lại là con ngựa thích của nàng, làm sao có thể nổi điên và mất chế đến mức quăng chủ tử ngã xuống như vậy chứ?

      Đinh Mạt Mạt vốn bị tình huống Truy Nguyệt mất chế dọa cho tâm thần bất định, vào lúc này lại nhìn thấy , tâm tình lập tức được yên ả lại ít.

      Nàng thử khẽ động thân thể của mình, nhưng cả người đau đớn làm cho mi tâm của nàng khẽ chau lại, nhưng sợ Thích Doãn Dương lo lắng, lập tức vội vàng nâng lên nụ cười.

      “Chỉ là bị thương chút thôi, chỉ là thương tích ngoài da, có gì đáng ngại.”

      sao? Nàng đừng cậy mạnh nữa, bị thương lại dám .” Thích Doãn Dương quá yên tâm.

      , ta có gì đáng ngại, chàng quên ta cũng có chút công phu sao, hơn nữa thân thể còn khỏe mạnh, nhu nhược như nương bình thường.”

      Thấy nàng dường như có gì đáng ngại, rốt cuộc Thích Doãn Dương cũng thở phào nhõm. Mới vừa rồi nàng bị rơi xuống như vậy, lại chỉ bị chút ngoại thương, nàng rất may mắn rồi.

      Chỉ là cho dù như thế, chân mày Thích Doãn Dương vẫn nhíu chặt lại.

      “Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Làm sao nàng lại bị rơi xuống như vậy?”

      “Ta cũng biết….” Đinh Mạt Mạt tương đối hoang mang, từ lúc chào đời tới giờ đây là lần đầu tiên nàng bị rơi như vậy! “Mới vừa rồi Truy Nguyệt có cái gì đó rất lạ….Ta phải xem tình trạng của nó chút.”


      Thích Doãn Dương đỡ nàng, tới bên người Truy Nguyệt.

      Trải qua vài vò và té ngã vừa rồi, Truy Nguyệt cũng bị thương, nóng nảy cùng mất khống chế nữa, mà suy yếu nằm mặt đất, dáng vẻ con nựa thích của mình bị thương mê mang khiến nàng cực kỳ đau lòng.

      “Truy Nguyệt đáng thương, cuối cùng ngươi bị gì vậy?” Nàng đưa tay ra dịu dàng vuốt ve con ngựa, trong lòng hề trách nó chút nào, bởi vì nàng biết chuyện này xảy ra như vậy nhất định là có nguyên nhân.

      “Cuối cùng tình huống vừa rồi như thế nào?” Thích Doãn Dương hỏi.

      Đinh Mạt Mạt nhớ lại, : “Lúc ở chuồng ngựa cảm xúc củ Truy Nguyệt có chút nóng nảy, mà sau khi ta lên lưng ngựa, tình trạng càng thêm nghiêm trọng, nó giống như vội vã muốn vứt ta xuống, ngừng mạnh mẽ nhảy về phía trước.”

      Sau khi lên ngựa, Truy Nguyệt lập tức vội vã muốn vứt nàng xuống? Dưới tình huống thế nào, khiến cho con ngựa hiền lương có thể hành động như vậy?

      Thích Doãn Dương nhìn Truy Nguyệt, cặn kẽ suy tư tới lời của nàng….., chợt lóe lên ý tưởng trong đầu.


      lập tức tiến lên kiểm tra con ngựa, sau khi lục lọi hồi lâu, ngón tay bị dính dóng máu nóng tanh.

      Quả nhiên sai!

      Tròng mắt đen của Thích Doãn Dương khẽ nhíu lại, vừa gởi yên ngựa xuống vừa nhìn, phát ra cay trâm bị gảy, bén nhọn đâm vào thân thể của Truy Nguyệt, vết thương vẫn còn chảy máu.

      Bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng khó trách Truy Nguyệt có tình tình ôn hòa lại nổi điên đến mất chế!

      “Trời ạ….” Đinh Mạt Mạt hạ thấp giọng điệu, trong lòng nhéo chặt: “Tại sao lại có thể như vậy? Truy Nguyệt đáng thương….”

      Đinh Mạt Mạt vì Truy Nguyệt mà đau lòng đến rơi nước mắt, nhưng sắc mặt Thích Doãn Dương ở bên cạnh lại tái xanh vẫn nhìn chằm chằm vào đoạn trâm có khắc hoa lan kia.

      biết chủ nhân của cây trâm cài tóc này là ai, chính là nghĩa muội của Hô Lan Nhi!

      Bởi vì trong tên nàng có chữ “Lan”, vì vậy nên Hồ Lan Nhi cực kỳ thích hoa lan, cơ hồ tất cả đồ trang sức đều có khắc hoa lên ở .

      Tâm tình của nặng nề khẽ ngẩng đầu thoáng nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy Hồ Lan Nhi núp ở cửa chính Đinh gia, lặng lẽ nghé đầu ra nhìn lén chuyện ở nơi này.

      Sắc mặt Thích Doãn Dương trầm xuống, mở miệng quát mắng: “Lan nhi, tới đây!”

      Hồ Lan Nhi cứng đờ bên cạnh cửa, chần chờ lúc lâu, mới nhấc chân tới.

      “Doãn….Doãn Dương ca….” Nàng ngập ngừng khẽ gọi.

      “Là ngươi táy máy tay chân lưng ngựa phải ?” Thích Doãn Dương hất cao giọng hỏi.

      Nghe thấy chất vấn, Đinh Mạt Mạt
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :