1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chinh phu - Chu Ánh Huy

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3(2) :

      Editor: Melodysoyani



      Những chuyện suy đoán tiếp theo này cứ nổi lên trong lòng, giống như gai của từng loại dây leo trói vòng qua lòng của Đinh Mạt Mạt, để cho cảm giác đau đớn ở ngực kia càng thêm mãnh liệt.

      Nàng chọt có chút kích đọng muốn mở miệng hỏi ràng, muốn biết thân phận lai lịch của , muốn biết có trở về nữa hay , muốn biết có loại cảm giác gì với nàng, nhưng mà nàng sợ chuyện gì hết, càng sợ những vấn đề này khiến gặp phiền phức.

      Qua nhiều năm như vậy, nàng có thói quen suy nghĩ cho người khác, và cũng có thói quen đè nén tâm tình của mình, cho dù lúc này có rất nhiều cảm xúc trong lòng, nhưng chữ cũng thể hỏi.

      Vậy mà, mặc dù nàng hề gì, nhưng ánh mắt của nàng lại lộ ra vẻ đơn cùng luyến tiếc, để cho ngực của Thích Doãn Dương cũng căng thẳng theo.

      nghĩ muốn cho nàng biết, nhanh chóng trở lại bên cạnh nàng, nhưng mà lúc này hôn ức lúc của và nghĩa muội chưa được giải trừ, còn chưa có tư cách ra những cảm giác của mình. Trước tiên chỉ có thể giải quyết hết tất cả vấn đề này, mới có thể thản nhiên trở lại bên cạnh nàng.

      Hai người đều có tâm riêng, cũng có ai mở miệng chuyện, mặc dù rất vấn vương và luyến tiếc nhau, nhưng vì mỗi người đều có điều lo lắng và do dự nên chỉ có thể trầm mặt.

      Chuyện lưu luyến khi phải rời khỏi như tảng đá lớn, đè nặng ở ngực của hai người, khí trầm mặt bao phủ bọn họ, gần như sắp làm người ta thể thở nổi.

      lát sau, Đinh Mạt Mạt cảm thấy im lặng như vậy có chút xấu hổ, nàng thầm hít cái, cố gắng lấy lại tinh thần, ép buộc mình nặn ra nụ cười.

      “Thích công tử định rời vào lúc nào? Lần trước khi đại phu kê đơn thuốc vẫn còn lại đơn thuốc của hai ngày nữa, bằng hãy dùng xong số thuốc này rồi hãy

      Đáy mắt của nàng lộ ra vẻ chờ mong, hy vọng có thể ở bên cạnh nàng lâu thêm chút nữa, mặc dù là chỉ thêm ngày nữa nhưng cũng rất tốt rồi.

      Thích Doãn Dương nghe vậy chần chờ trong chốc lát.

      vốn định lập tức rời vào sáng sớm ngày mai, nhưng…..Nhìn đôi mắt đẹp kia của nàng lộ ra vẻ chờ mong, lại thể ra quyết định ban đầu của mình.

      Cuối cùng, gật đầu cái.

      Lập tức vì nàng, ở lại thêm ngày nữa !

      ……
      Ngày kế, Đinh Mạt Mat ra cửa sớm hơn so với bình thường, cởi Truy Nguyệt tuần tra mã trường, mà sau khi Thích Doãn Dương uống thuốc xong, định tới luyện công chút.

      Mặc dù mảnh đất trống ở ngoài phòng này là chỗ luyện công rất tốt, nhưng chỉ cần nghĩ tới có thể gặp Tưởng Kiệt Vũ và những người khiến người ta chán ghét kia ở nơi này, lập tức bỏ ý niệm này.

      bằng tìm chỗ ở bên trong nhà , đình viện Đinh gia rất rộng rãi, nhất định phải có chỗ để luyện công.

      Sau khi hạ quyết tâm, Thích Doãn Dương nhấc chân về phía đình viện, định tìm kiếm địa điểm thích hợp, vậy mà vừa mới vòng qua hành lang, nhìn thấy có vài bóng người ở phía sau rừng cây.

      Ah? Những người kia là ai? Làm sao phải núp trong góc?

      Đáy lóng Thích Doãn Dương dâng lên chút nghi hoặc, vón là hoài nghi họ có ý đồ bất chính, nhưng cẩn thận nhìn lại, rất nhanh nhìn ra phu nhân trung niên trong đó chính là Lư Thu Tuyết mẫu thân của Đinh Mạt Mạt, ở bên cạnh bà còn có vị phu nhân khác gần bốn mươi tuổi, cùng nam tử khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi.

      Nếu cũng có mẫu thân Đinh Mạt Mạt ở đây, vậy có gì để hoài nghi rồi, mà bọn họ lại cố ý chọn góc vắng vẻ như vậy, chắc là muốn để người khác nghe thấy cuộc đối thoại rồi!

      thân là người ngoài, chỉ nên quấy rầy bọn họ, càng nên nghe lén.

      Thích Doãn Dương định xoay người rời , vậy mà mơ hồ có thể nghe thấy cuộc đối thoại truyền vào trong tai, lại khiến kinh ngạc nhịn được mà dừng bước lại.

      “Cái gì? Muốn lấy Mã Trường Đinh Gia làm hồi môn?” Lư Thu Tuyết kinh ngạc hét lên.

      Hồi môn?!

      Thích Doãn Dương đứng tại chỗ ngơ ngẫn, tuấn nhan tràn đầy kinh ngạc.

      ra là…..Bọn họ tới hôn của Đinh Mạt Mạt sao? phát này làm mày rậm của lập tức nhăn lại, ngực cũng dâng lên chút cảm giác tức giận cùng vui, giống như có người muốn cướp trân bảo quý báo mà thương vậy.

      nheo tròng mắt đen lại, nhìn về phía tên nam tử mặc áo xanh kia, hặn thể đá ra ngoài! cắn răng, cố kìm chế kích động này.

      Bỏ qua chuyện biết được tên kia muốn lấy Đinh Mạt Mạt, mới vừa rồi Lư Thu Tuyết có họ muốn lấy Mã trường Đinh gia làm hồi môn là chuyện gì xảy ra?

      Sau khi Thích Doãn Dương do dự trong chốc lát, mặc dù biết là vô lễ chớ nghe, nhưng mơ hồ cảm giác thấy chuyện này có gì đó đúng, khiến nhịn được tiếp tục nghe lén.

      “Nhưng…. tại chủ tử của Mã trường Đinh gia là Đinh Mạt Mạt, ta có cách nào để làm chủ!” Lư Thu Tuyết nhìn hai người trước mặt với vẻ khó xử.

      Vị đại thẩm mặc áo đỏ này tên là Giang Phụng Nương, là bà mai nổi danh nhất ở vùng lân cận, vị công tử áo xanh bên cạnh là thiếu gia Điền Đại Khánh của “Điền gia Trà hành” (=.= chung là dòng họ bán trà ) ở phía Bắc của kinh thành.

      Mấy năm qua, Lư Thu Tuyết cực kỳ phiền não vì hôn của nữ nhi.

      Kể từ khi nữ nhi cập kê tới nay, bà đề cập tới chuyện hôn tận mấy lần rồi, nhưng nữ nhi lại có chút hứng thú nào với đề tài này, khiến nó thành mối lo dự trong lòng bà.

      Mắt thấy cuộc sống ngày ngày trôi qua, nữ nhi vẫn như cũ có nửa người theo đuổi, năm ngoái bà chỉ tốt bụng mới gạt nữ nhi, lén lút nhờ Giang Phụng Nương giúp tay tìm cách giật dây.

      Vốn tưởng rằng bà mai danh tiếng này rất có bản lãnh, chắc là hôn của nữ nhi đến rất nhanh, ngờ hơn nửa năm mà vẫn chưa có kết quả.

      may là lúc này có người đồng ý lấy nữ nhi làm thê tử, nhưng cũng ngờ họ muốn lấy Mã Trường Đinh Gia làm hồi môn.

      Việc này có quan hệ trọng đại, sao bà có thể tùy tiện đánh ứng chứ?

      “Làm sao lại có cách nào làm chủ chứ?” Giang Phụng Nương cười vui vẻ, : “Dù thế nào, tỷ cũng là mẫu thân của nàng, chẳng lẽ nàng có thể cãi lại lời của tỷ sao?”

      “Nhưng….”

      “Ai nha, tỷ cứ thoải mái , Mạt Mạt là nương tốt thiện lương lại hiếu thuận, chỉ cần tỷ đồng ý, nàng nhất định ngoan ngoãn nghe lời.” Giọng Giang Phụng Nương tha thiết, muốn nhanh chóng xong chuyện hôn này.

      Phải biết, năm ngoái nhận được việc nhờ vả này khiến bà cực kỳ nhức đầu.

      năm qua, bà phải chưa từng cố gắng thúc đẩy chuyện tốt của Đinh Mạt Mạt, nhưng đối phương chỉ cần nghe thấy Đinh Mạt Mạt của Mã trường Đinh gia, tất cả đều lắc đầu chút suy tính, muốn nghe bà tiếp nữa.

      Chuyện này khó đến nổi bà phải gấp đến độ thầm giậm chân, rất sợ danh tiếng nhiều năm mình gây dựng lại mất vì Đinh Mạt Mạt.

      vất vả, cuối cùng cũng có người có cảm giác hứng thú với Đinh Mạt Mạt vốn là “Củ khoai lang làm phỏng tay” này, dĩ nhiên bà hai lời lập tức dẫn người đến.

      Ngày hôm nay bà quyết định, hoàn toàn phát huy miệng lưỡi dài tới ba tấc này của mình, bất kể như thế nào cũng phải để cho hôn này được thành lập!

      Điền Đại Khánh ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt làm khó của Lư Thu Tuyết, liền mở miệng : “Bá mẫu đừng hiểu lầm, vãn bối vồn mơ ước tới mã trường, mà là lòng muốn giúp đỡ cho Đinh nương. Nếu Đinh nương thành thân với tại hạ, nàng chính là thê tử của ta, ta thương nàng còn kịp, sao chịu nổi khi thấy cả ngày nàng phải hao tâm phí sức vì mã trường chứ? Vãn bối bảo đảm, nếu ta cưới Đinh nương là thê, ta nhất định thương này, để nàng phải khổ cực như vậy.”

      Ánh mắt cùng giọng điệu của cũng tương đối thành khẩn, khiến Giang Phụng Nương phải gật đầu mãnh liệt tán thưởng, mà khi suy nghĩ đến Đinh Mạt Mạt trong lời kia, cũng khiến cho do dự mặt của Lư Thu Tuyết được giảm bớt.

      “Nhìn xem, Điền công tử người thành !” Giang Phụng Nương thêm chút khuyên bảo: “Trà nhà trồng bóng bẩy trong kinh thành, cũng tính là môn đăng hộ đối rồi!”

      Lư Thu Tuyết nhìn bọn họ, mặc dù có chút giao động trong lòng, nhưng cũng có cách nào đưa ra quyết định.

      “Nhưng mà, dù thế nào….Lấy mã trường làm hồi môn, chuyện này là…”

      “Bá mẫu đừng cho là ta lòng muốn chiếm tiện nghi.” Điền Đại Khánh vội vàng : “Vừa rồi vãn bối qua, cũng phải mơ ước mã trường, mà là hy vọng để Đinh nương khổ cực như vậy nữa. Để tỏ lòng thành ý của vãn bối, hôm nay vãn bối mang chi phiếu năm trăm lượng tới làm sính lễ, dĩ nhiên, nếu đến chuyện đính hôn, sau này sính lễ tuyệt đối càng thêm phong phú.”

      “Ai nha, Điền công tử đúng là người có lòng!” Giang Phụng Nương lập tức nhận lấy chi phiếu, xoay người đưa cho Lư Thu Tuyết, ý bảo bà mau mau nhận lấy.

      “Chuyện này….”

      Lư Thu Tuyết nhăn mày, mặt thoáng qua chút do dự, chậm chạp nhận lấy.

      “Chuyện này có quan hệ trọng đại, ta còn phải hỏi qua ý kiến của Đinh Mạt Mạt.”

      “Ai nha, khỏi phải hỏi á! Hôn nhân là chuyện lớn từ xưa đến nay đều là do phụ mẫu làm chủ!” Bà chợt đến ben cạnh Lư Thu Tuyết, giọng : “ phải là ta chứ…., nhưng mà cơ hội lần này rất khó có được! Nếu bỏ qua, khiến chàng rể hiền này chạy mất, đến lúc đó có hối hận cũng kịp.”

      “Chuyện này….”

      “Thứ cho ta thẳng, lấy danh tiếng bây giờ của Đinh nương ở bên ngoài, nếu Điền công tử phải lòng nàng, chỉ sợ dám tới của cầu hôn!”

      Lời này, đến Lư Thu Tuyết đau đớn.

      Mặc dù bà muốn nghe những chuyện đồn đãi ở bên ngoài kia, nhưng vẫn truyền vào trong tai, khiến bà cảm thấy nóng nảy với chuyện lớn cả đời của nữ nhi.

      Thấy Lư Thu Tuyết dao động, Giang Phụng Nương lời nào nhét ngân phiếu vào trong tay của bà.

      “Tốt lắm, tỷ hãy cất ! Nếu Điền công tử lòng và có thành ý như thế, ngươi còn do dự gì nữa? Đây chính là nhân duyên tốt khó có được!”

      Nếu Lư Thu Tuyết cầm ngân phiếu kia, như vậy Giang Phụng Nương xem như bà đồng ý.

      “Tốt lắm tốt lắm, chuyện lớn cả đời cứ định như vậy , đây là do ông trời tác hợp!” Mặt mày Giang Phụng Nương hớn hở, chỉ là vừa nghĩ tới Đinh Mạt Mạt là nương rất có chủ kiến, chỉ sợ chuyện này vẫn còn có chuyển biến.

      Bà chuyển tròng mắt cái, chợt có chủ ý.

      “Nếu nhận ngân phiếu này, bên tỷ cũng cho Điền công tử tín vật , coi như chính thức thành lập hôn này!” Giang Phụng Nương với Lư Thu Tuyết.

      Điền Đại Khánh nghe vậy vội vàng khoát tay : “ cần á…, cần tín vật gì, nếu nữa …Vậy lập chứng cứ, tương lai khi thành thân lấy mã trường làm hồi môn là được rồi.”

      “Điền công tử đúng là kỹ lưỡng, ta Lư đại tỷ, tỷ lập tức làm cái chứng từ , coi như là hồi báo tấm chân tình và thành ý của !”

      Thấy Giang Phụng Nương và Điền Đại Thánh ngươi lời, ta câu khuyên, mặc dù Lư Thu Tuyết cảm thấy vẫn còn có mấy phần chần chờ, nhưng vẫn lập chứng từ.

      Thấy Điền Đại Khánh nhận lấy chứng từ, Giang Phụng Nương cười toét miệng, nghĩ thầm chắc hôn này có biến đổi gì rồi.

      “Chúc mứng á, đây chuyện vui cực kỳ lớn, kế tiếp có thể chọn ngày lành tháng rồi, lúc các ngươi thành thân, cũng đừng quên tạ lễ người làm mai này!” Giang Phụng Nương cười ha hả .

      “Nhất định, nhất định.” Điển Đại Khánh cười bảo đảm.

      Mắt thấy bọn họ định rời khỏi, Thích Doãn Dương vội vàng lắc mình sang bên, để bọn họ phát tồn tại của .

      nheo mắt lại, quan sát Điền Đại Khánh thêm mấy lần nữa, nghĩ đến người này còn muốn cưới Đinh Mạt Mạt làm thê tử, có chút lích động muốn bất chấp tất cả ngăn cản hôn này lại.

      Coi như bỏ qua đến “cảm xúc của cá nhân”, nghĩ đến người này lại mở miệng muốn lấy “Mã trường Đinh gia” làm hồi môn, mặc dù được lý do quang minh chính đại, nhưng trực giác của tình huống này đơn thuần như vậy.

      Nhìn bóng lưng Điền Đại Khánh, quyết định thể tìm hiểu ràng tất cả mọi chuyện!

      ~ Hết chương 3~
      Last edited: 12/9/16
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4 (1):

      Editor: Melodysoyani


      Sau khi rời khỏi Đinh gia, Thích Doãn Dương bám theo phía sau Điền Đại Khánh đoạn. Công lực của hoàn toàn hồi phục, nên chuyện theo dõi người khác vô cùng dễ dàng.

      Sau khi nhìn thấy tên kia rời khỏi, mặt mày hớn hở khẽ ngâm nga bài hát, nhìn dáng vẻ chói mắt này giống như dáng vẻ hài lòng khi mưu kế được thành công, càng khiến cho Thích Doãn Dương tin tưởng chuyện này tuyệt đối bình thường.

      nheo tròng mắt đen lại, đáy mắt xẹt qua ánh sáng nguy hiểm.

      Nếu người này có ý đồ tổn thương Đinh Mạt Mạt, tuyệt đối bỏ qua dễ dàng!

      Vì biết chân tướng của việc, Thích Doãn Dương cố gắng kiềm lại vui trong lòng, theo Điền Đại Khánh trở về Điền gia ở thành Bắc.

      sử dùng khinh công công, nhàng và linh hoạt nấp cây đại thụ, xuyên qua cánh cửa sổ chú ý đến động tĩnh trong đại sảnh Điền gia.

      Vừa tiến vào đại sảnh, Điền Đại Khánh lập tức đắc ý phao tin.

      “Quá tốt ! Quá tốt! Có thể cứu được nhà chúng ta rồi!”

      tên khác có dung mạo tương tự như Điền Đại Khánh trong đại sảnh, thoạt nhìn là nam tử trẻ hơn vài tuổi, nghe vậy lộ ra gương mặt mừng rỡ.

      “Có ? Đại ca đàm phán thành công rồi sao?” Điền Trọng Sinh truy hỏi.

      “Còn thể là sao? Hôn được quyết định!”

      “Đinh Mạt Mạt gật đầu chịu gả sao?”

      “Hừ, ta cố ý dò hỏi thời gian ra cửa mỗi ngày của nàng, đặc biệt chọn lúc nàng có ở nhà mới dẫn bà mai tới. Vào lúc này chuyện hôn được định, nàng cũng thể làm chủ được.”

      “Đại ca muốn lấy với nàng sao?” Điền Trọng Sinh nhịn được hỏi.

      phải là ngươi nhảm chứ? Nếu như ta muốn cưới, còn tới cửa cầu hôn làm gì?”

      “Nhưng…. ràng ngươi hề thích nữ nhân kia, phải sao?” Giọng Điền Trọng Sinh có chút chần chờ.

      “Có thích nàng hay rất quan trọng sao?” Điền Đại Khánh nhún vai cái, lơ đễnh : “Ta phải vì thích nữ nhân kia mới đến cửa cầu hôn, huống chi nữ nhân kia có gì đáng giá để mà thích chứ?”

      Nghe giọng điệu khinh miệt này, đáy mắt Thích Doãn Dương tức giận.

      Lại là tên khốn kiếp đáng chết, chỉ biết phê bình ác ý ở sau lưng người khác!

      Nếu như người này có ý gì với Đinh Mạt Mạt, tại sao lại tới cửa để cầu hôn chứ? Thậm chí còn ở trước mặt Lư Thu Tuyết, bài ra vẻ mặt thành khẩn cùng lòng.

      Nhớ lại điều kiện về của hồi môn của bọn họ, lập tức Thích Doãn Dương có đáp án.

      Xem ra mục đích của người này chính là cướp đoạt “Mã trường Đinh gia” rồi! Lòng nghi ngờ tên này chính là người khốn kiếp!

      Thích Doãn Dương kiềm chế tức giận, tiếp tực lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai huynh đệ này.

      “Hắc hắc, đợi sau khi Mã Trường Đinh gia về tay của ta, ta lập tức bán nó , đến lúc đó đừng là mối nguy cơ về việc thu chi của nhà chúng ta có thể vượt qua cách bình yên, mà còn có thể có thêm số bạc lớn và óng ánh để chi tiêu nữa đấy!” Giọng Điền Đại Khánh lộ ra tham lam.

      “Mặc dù như vậy rất tốt, nhưng chỉ là uất ức cho đại ca khi phải cưới nữ nhân kia làm thê tử.” Điền Trọng Sinh thở dài: “Đều tại ta tốt, nếu như phải do ta dạ cả tin những lời sàm ngôn của bằng hữu xấu xa, để ý đại ca phản đối, lấy ra hơn phân nửa gia sản để hùn vốn kinh doanh, kết quả là tất cả bạc bị người ta lừa gạt mất hết, hại thể xoay vòng vốn để đem trả nợ ở trong nhà, bằng đại ca cũng cần cân não để nghĩ cách động tới Mã trường Đinh gia rồi.”

      “Biết là tốt rồi, sau này khi làm việc cẩn thận chút. may là chuyện này vẫn chưa được truyền , trước tiên chỉ cần ta nhanh chóng cưới Đinh Mạt Mạt về nhà là được! Đệ cũng đừng áy náy như vậy, mặc kệ thế nào, ta cũng có được lợi ích trong hôn này, dù thế nào, Đinh Mạt Mạt này cũng là mỹ nhân bại hoại (=.= Ê câu này chắc ý đẹp nhưng mà gây họa hay gì đó, chung hiểu sơ sơ :)), chờ sau khi ta chơi chán nàng rồi, đưa nàng tờ hưu thư là được.”

      “Đại ca thông minh, biết cách tính tính toán chu toàn!” Vẻ mặt Điền Trọng Sinh đầy bội phục.

      “Hắc hắc, vậy sao?”

      Nghe cuộc đối thoại của hai huynh đệ bọn họ, Thích Doãn Dương càng thêm tức giận.

      Mặc dù sớm đoán trước được chuyện này đơn thuần, nhưng ngờ bọn họ lại xấu xa đến thế!

      Trong lúc Thích Doãn Dương sặp kếm chế được nữa định xuất , Điền Trọng Sinh lại hỏi: “ Nhưng Đinh Mạt Mạt kia cũng phải là kẻ ngu, nàng gả cho đại ca, còn ngoan ngoãn dâng Mã trường Đinh gia sao?”

      “Hắc hắc, dù nàng muốn gả cũng thể nào được, mẫu thân nàng cũng lập chứng từ rồi, chỉ viết ràng là gả nữ nhi cho ta, cũng đồng thời lấy Mã trường Đinh gia làm của hồi môn.”

      “Mẫu thân nàng viết chứng từ như vậy sao? Mau đưa ta xem chút!” Điền Trọng Sinh hưng phấn cúi đầu.

      “Ừ, có thể chứ.”

      Điền Đại Khánh lấy tờ chứng từ từ trong ngực ra, mặt tràn đầy đắc ý.

      Điền Trọng Sinh mở tờ chứng từ ra, nhưng mà vẫn chưa kịp nhìn cẩn thận, bỗng nhiên có viên đá từ trời rớt xuống, làm rách trang giấy!

      Huynh đệ bọn họ nhìn chằm chằm vào miếng chứng từ bị rách là làm hai mảnh, sững sờ tại chỗ.

      “Chuyện này….Tại sao lại như vậy?” Điền Đại Khánh kêu lên.

      phải là do ta xé!” Điền Trọng Sinh hốt hoảng, vội vàng mở miệng làm sáng tỏ: “ Bỗng nhiên có thứ gì đó từ của sổ bay vào, khiến nó bị rách!”

      “Tại sao êm đẹp lại có đồ bay vào được chứ? Chắc là do người nào đó giở trò quỷ rồi!”

      Huynh đệ Điền gia vừa nóng giận ra khỏi đại sảnh, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Thích Doãn Dương hảy xuống từ đoạn cây.

      “Ngươi là người nào, tại sao có thể tự tiện xông vào gian phòng của người khác chứ?” Điền Trọng Khánh tức giận thét hỏi.

      “Mới vừa rồi là ngươi cố ý ném đá vào nhà, phá hủy tờ giấy này?” Điền Trọng Khánh tức giận giơ tờ giấy bị rách lên chất vấn.

      Mắt thấy phủ nhận, Điền Đại Khánh càng thêm tức giận.

      “Được lắm, lại dám phá hư chuyện tốt của ta, ta nhất định cho ngươi biết tay!”

      Điền Đại Khánh giận tới mất lý trí, nổi giận gầm lên tiếng liền nhào tới, muốn quơ tay đánh Thích Doãn Dương.

      Thích Doãn Dương tránh được loại công kích tầm thường này cách dễ dàng, thần hình thoắt cái, bỗng nhiên tiến tới gần trước mắt Điền Trọng Sinh, ngay lúc tên kia còn chưa kịp phản ứng hai mảnh giẩy trong tay của bị cướp .

      “Ngươi….Ngươi muốn làm cái gì?” Điền Đại Khánh tức giận cực kỳ la hét.

      Mặc dù tấm chứng từ bị hư, nhưng chừng còn có thể dùng để bức Lư Thu

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4 (2):

      Editor: Melodysoyani


      “Điền Đại Khánh?!” Đinh Mạt Mạt kinh ngạc hét lên, ấn đường lập tức chau chặt lại.

      Hai ngày trước, nàng mới nghe tên sai vặt A Đức nhắc tới ở trường ngựa, đệ đệ A Nghĩa làm ở “Trà hành Điền gia”, nghe nhị công tử Điền gia là đứa con phá hoại, hơn phân nửa gia sản đều bị làm mất hết, mà tháng sau Điền Đại Khánh phải bỏ ra số tiền lớn nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức.

      A Đức lại nhắc thêm chuyện này, hỏi nàng nếu như “Trà hành Điền gia” bị sụp đổ, đệ đệ A Nghĩa có thể để mã trường để làm công hay , vì vậy nàng rất có ấn tượng với chuyện này, nhớ sai.

      “Mẫu thân, nghe Trà hành Điền gia, gặp phải phiền phức rất lớn….”

      Đinh Mạt Mạt lại chuyện nghe được từ chỗ A Đức, mà sau khi Lư Thu Tuyết nghe xong, khắp khuôn mặt là khiếp sợ cùng lo lắng.

      “Cái gì? Chuyện như vậy….Thế nào lại nghe gì hết? Đây là sao?”

      có lửa làm sao có khói, nếu là do A Nghĩa làm việc ở Trà hành Điền gia ra, chắc là rồi!” Đinh Mạt Mạt .

      Nếu phải là tin tức xác thực, A Đức cũng hỏi thăm đệ đệ có thể tới làm công ở mã trường trong tương lai hay rồi.

      “Nguy rồi! …. tới cửa cầu hôn, chắc phải là chỉ muốn gạt lấy mã trường thôi chứ?” Lư Thu Tuyết tâm loạn như ma : “Làm thế nào? Làm thế nào? Đều tại mẫu thân muốn mau chóng đính hôn dùm con, mới có thể trúng kế, thậm chí còn lập tức lập chứng từ, con xem nên xử lý chuyện này như thế nào mới được?”

      Lòng Lư Thu Tuyết nóng như lửa, nghĩ đến chuyện mình nhất thời ngu xuẩn, làm hại Mã trường Đinh gia bị người ta cướp , tâm tư thoáng chốc bị thắt chặt bởi oán trách cực độ cùng hốt hoảng.

      trận choáng váng mãnh liệt bỗng nhiên kéo tới, khiến bước chân của bà bị lảo đảo.

      “Mẫu thân!” Đinh Mạt Mạt kêu lên tiếng, vội vàng chạy lại đỡ mẫu thân ngồi xuống.

      Lư Thu Tuyết nắm chặt tay Đinh Mạt Mạt, vẻ mặt vô cùng bất lực : “Làm sao đây….Mạt Mạt….Làm sao bây giờ? Đều tại mẫu thân tốt….”

      “Trước tiên mẫu thân đừng hốt hoảng nữa, tất cả có biện pháp để giải quyết.” Đinh Mạt Mạt vội vàng an ủi nàng.

      “Nhưng….Mẫu thân lập chứng từ….Vậy phải làm sao mới đúng đây? Nếu như mã trường bị ý đồ bất chính của người ta lừa gạt , người đó…..Làm sao mẫu thân có mặt mũi nào gặp mặt phụ thân con chứ?”

      Đinh Mạt Mạt cũng bị chuyện này làm cho đầu rối loàn thành mảnh hỗn độn, trong lúc nhất thời thể nghĩ ra mình nên làm gì mới đúng, vừa lúc đó, giọng trầm thấp từ cửa đại sảnh truyền đến….

      “Đừng lo lắng. có việc gì đâu.”

      Hai mẹ con nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thích Doãn Dương vào.

      “Thích công tử…” Đinh Mạt Mạt nhìn , ảnh mắt tản ra chút vô dụng.

      Thích Doãn Dương tới trước mặt họ, lấy ra tờ chứng từ bị xé thành bốn mảnh.

      “Phu nhân đừng lo lắng, mưu kế của tên kia có cơ hội thực được.”

      Vừa nhìn thấy chứng từ bị xé bỏ, Lư Thu Tuyết vừa mừng vừa sợ.

      “Đây là chứng từ mà ta lập! quá tốt! Nhưng mà, Thích công tử, làm sao ngươi biết…”

      “Xin phu nhân thứ tội, tại hạ vô tình nghe được cuộc đối thoại của người với bà mà và Điền Đại Khánh, mơ hồ cảm thấy chuyện này có điều kỳ hoặc, cho nên liền bắm theo tên Điền Đại Khánh kia, lúc này mới phát ra mưu kế của .”

      “Mưu kế?” Trong lòng Lư Thu Tuyết nguội lạnh hỏi: “ như vậy, Điền công tử đó phải là lòng muốn lấy Mạt Mạt làm thê tử sao?”

      sai, mưu kế của rất độc ác!”

      Vì để cho Lư Thu Tuyết có thể hoàn toàn từ bỏ ý niệm thúc đẩy việc hôn này, Thích Doãn Dương mói kể lại đầu đuôi ngọn góc của chuyện vừa rồi.

      “Cái gì? nghĩ tới….Mới vừa rồi hằn thành khẩn như vậy, dáng vẻ lòng thích Mạt Mạt, kết quả cũng chỉ vì mã trường….” Lư Thu Tuyết đau lòng lắc lắc đầu, khó chịu : “Thiếu chút nữa ta hại chết nữ nhi ta, ta….Ta phải….”

      Vốn là tâm của bà loạn như ma, vào lúc này cảm xúc lại bị đả kích lớn, chớp chóp mắt, ngất .

      “Mẫu thân!” Đinh Mạt Mạt kinh hô tiếng, bị sắc mặt cực kỳ của mẫu thân dọa sợ: “Người đâu mau tới đây! Nhanh mời đại
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5(1):
      Editor: Melodysoyani


      Nắng gắt, giữa cuồng phong, Truy Nguyệt chạy băng băng nhanh như tia chớp.

      Đinh Mạt Mạt nắm chặt dây cương lưng ngựa, dùng sức đến nổi ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

      Truy Nguyệt giống như có thể cảm nhận được tâm tình của chủ nhân kích động, bước chân cũng nhanh hơn, chạy nhanh như tia chớp đường tiến về phía trước.

      Cuồng phong cao vút ngừng thổi quét qua mặt của Đinh Mạt Mạt, nhưng làm thế nào cũng thể thổi bay hết những giọt nước mắt má nàng, từng giọt nước mắt chảy xuống như những hạt chân trâu.

      Mặc dù nàng ngừng động viên mình phải lạc quan lên ở trong lòng, kiên cường lên chút, dù sao đại phu , chỉ cần mẫu thân tịnh dưỡng tốt có chuyện biến, vậy mà, tình cảnh năm đó khi phụ thân bị bệnh nặng qua đời lại ngừng lên trong đầu, hung hăng níu chặt lòng nàng, để cho nàng cảm thấy vừa sợ hãi lại bất lực.

      Qua nhiều năm như vậy, nàng thân là đứa con duy nhất, nên từ biết mình phải gánh vát trọng trách gì rồi, cho nên vẫn luôn cố gắng ra vẻ tự tin sáng sủa ở trước mặt phụ mẫu, cho dù cảm thấy uất ức, nàng cũng tuyết đối biểu lộ ra, bởi vì nàng hy vọng khiến phụ mẫu cảm thấy khổ sở.

      Mới vừa rồi mẫu thân lại là bản thân bà tự cảm thấy mình rất có lỗi với nàng, ra nàng cũng nhìn ra mẫu thân áy náy, nhưng mà vì nàng hiếu thuận nên để mẫu thân phải tự trách như vậy, vì vậy ngừng nhắc nhở mình những phải càng thêm kiên cường, càng thêm dũng cảm, còn phải lộ ra dáng vẻ rất vui vẻ với mọi chuyện.

      Cho dù nàng phải gánh chịu bao nhiêu uất ức trong lòng, cho dù những lời đồn nhảm bên ngoài kia có thể đả thương người khác đến cỡ nào, nàng tuyệt đối cho phép mình mền yếu rơi lệ.

      Cho dù nàng gặp bất kỳ khó khăn hay phiền toái gì, nàng đều ép buộc mình phải giữ vững tinh thần, ép buộc mình phải dùng nụ cười sáng lạn để đối mặt với tất cả.

      Vậy mà, cuối cùng nàng cũng chỉ là người bình thường, luôn luôn thể nào đè nén được những chuyện uất ức kia, lúc đau lòng và bất lực, mỗi lần nàng đều có thể phát mình gần như thể chế được tâm tình của mình, chỉ có chỗ bí mật để nàng có thể trốn được người khác, giờ phút này nàng gần như phải tới nơi đó để trốn!

      “Giá Truy Nguyệt, nhanh thêm chút nữa!” Đinh Mạt Mạt quát mắng tiếng, Truy Nguyệt nghe hiểu lời của chủ tử, chạy hết sức như điên.

      phút lại trôi qua, nàng tới chỗ rừng núi sâu, tới bên cạnh góc cây to lớn cao vút sinh trưởng ở dưới vách núi.

      Nhìn lại nơi này cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng mà ở phía sau gốc cây khô lồ kia có khe hở lớn, bên trong đó giống như sơn động, vừa rộng rãi lại bằng phẳng, mà mấy năm trước nàng vô tình phát .

      Ở chỗ này, nàng cần có bất kỳ băn khoăn nào, cần kiềm chế tâm tình của mình, có thể an tâm phát tiết những khổ sở cùng đau đớn, bất luận kẻ nào cũng thể phát .

      Đinh Mạt Mạt nhảy xuống lưng ngựa, sau khi chạy tới thế giới bí mật thuộc về nàng, liền nằm lên đóng cỏ khô, cố kỵ chút nào lên tiếng khóc thút thít….

      ★★★

      Từ sau khi đuổi theo nàng ra khỏi Đinh gia, Thích Doãn Dương bám theo Đinh Mạt Mạt.

      Mặc dù tùy ý chọn con ngựa có bước chân kém hơn ngàn dặm khi so với Truy Nguyệt, nhưng mà cũng có thể coi là con ngựa tốt, cộng thêm có kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện, mặc dù thể đuổi tới phía trước để ngăn cản nàng lại, nhưng cũng có thể bám theo đoạn, đến nổi phái mất dấu người.

      Vậy mà sau khi tiến vào rừng núi, bởi vì chưa quen thuộc với địa phương này, chỉ khiến chậm lại, cũng rất nhanh thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.

      Thích Doãn Dương lập tức nín thở, chuyên chú lắng nghe động tĩnh, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng chim hót, để cho khỏi nhíu mày rậm lại.

      ràng nàng thúc ngựa chạy vào trong rừng, làm sao lại nghe thấy tiếng vó ngựa đây? Chẳng lẽ nàng dừng lại? Hoặc là….. xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

      Sau suy đoán đó, khiến Thích Doãn Dương căng thẳng trong lòng, càng vội vàng muốn tìm được nàng.

      cố gắng kiềm lại cảm xúc vô cùng lo lắng, nheo tròng mắt đen cẩn thận quan sát mặt đất, chỉ trong chốc lát liền phát những dấu chân của con ngựa, dấu vết chân này giống như vừa mới bước qua cách đây lâu.

      phát này, làm cho Thích Doãn Dương cảm thấy run rẩy.

      “Nên về hướng kia!”

      lập tức thúc ngựa đuổi theo, quả nhiên bao lâu sau, liền thấy Truy Nguyệt đứng bên cạnh gốc cây cao vút, chút lo lắng cuối đầu ăn cỏ ở dưới đất.

      Ngựa ở nơi này, nhưng mà nàng ở đâu?

      Thích Doãn Dương nhìn chung quanh, lại thể nhìn thấy bóng dáng của Đinh Mạt Mạt.

      nghi ngờ thúc ngựa tới bên cạnh Truy Nguyệt, xoay người bước xống ngựa.

      “Ngựa tốt, chủ tử của ngươi đâu?” nhìn Truy Nguyệt, đưa tay nhàng sờ mặt nó.

      Dĩ nhiên Truy Nguyệt thể nào mở miệng trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn cách vô tội.

      Thích Doãn Dương thể làm gì hơn là nhìn ngó xung quanh góc cây, nhưng mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của nàng, nhưng trước tiên nghe được hàng loạt tiếng khóc.

      Là nàng khóc sao?

      Nhớ lại hôm qua lúc ở chuông ngựa nàng cũng khóc, nhưng mà đó là nước mắt vô cùng vui mừng, còn bây giờ tiếng khóc thút thít này tựa như rất mền yếu, tiếng khóc bi thương kia khiến ngực bỗng dưng bị níu chặt.

      Lần theo tiếng khóc, rất nhanh phát ra chỗ rộng lớn kia, vừa tới cửa động vừa nhìn, chỉ thấy nàng nằm đóng cỏ khô, khóc cách thương tâm.

      lẳng lặng đứng ở cửa động, có đến gần, cũng có lên tiếng, muốn kinh động đến nàng, bởi vì hiều tâm tình của nàng nên được biểu lộ ra tốt.

      Đinh Mạt Mạt khóc rất lâu, chợt nghe thấy tiếng sấm từ bên ngoài, mới quay đầu lại muốn nhìn sắc trời chút, cũng hẹn mà nhìn thấy Thích Doãn Dương.

      Kinh ngạc quá độ khiến nàng thể làm ra bất kỳ phản ứng nào, cứ như vậy kinh ngạc nhìn , cho đến khi ý thức được mặt nàng vẫn còn nước mắt, mới vội vàng xoay người đưa lưng về phía .

      Nàng luống cuống giơ cánh tay lên muốn lau nước mắt, liều chết đè xuống cảm xúc hỗn độn cùng chật vật, lại hít sâu hơi, mới đứng lên, xoay người đối mặt với .

      Mặc dù tình huống này tương đối lúng túng, nhưng nàng vẫn cố gắng ép buộc mình cong khóe miệng lên, giả bộ bài ra dáng vẻ như có chuyện gì xảy ra.

      “Vì sao Thích công tử lại tới đây?”

      Thích Doãn Dương cau mày nhìn nàng, chỉ thấy cặp
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5(2) :
      Editor: Melodysoyani- LQĐ

      “Chuyện của Điền Đại Khánh cám ơn huynh, giúp chúng tối giải quyết việc lớn.” Đinh Mạt Mạt lòng thạ dạ đáp.

      Thích Doãn Dương lắc đầu : “ ra cũng thể tính là việc lớn gì, so với ân cứu mạng của nàng, đây chẳng qua là việc thôi.”

      Nghe nhắc tới ân cứu mạng, trong đầu Đinh Mạt Mạt khỏi nhớ lại hình ảnh máu me khắp người vào ngày hôm đó, tình cảnh hôn mê bất tỉnh,khi nhớ lại những hình ảnh kia vẫn khiến cho nàng kinh hãi thôi.

      “Hôm đó, đến cuối cùng là vì sao Thích công tử lại bị té ngã ở trong rừng vậy?” Nàng nhịn được bật hỏi, nhưng lại nhanh chóng bổ sung thêm câu: “Nhưng nếu như Thích công tử muốn ra, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, cũng quan trọng.”

      Được nàng quan tâm khiến cho Thích Doãn Dương cảm động thôi, vào lúc này lại có những người khác ở đây, mà cũng sắp trở về sơn trang để xứ lý tất cả mọi chuyện, vì vậy cũng cần thiết phải tiếp tục gạt nàng nữa.

      “Nàng biết Khiếu Vân Sơn Trang ?” hỏi.

      Đinh Mạt Mạt gật đầu cái, : “Biết, nhưng chỉ vẻn vẹn nghe qua mà thôi.”

      Từ thuở nàng được phụ mẫu dạy dỗ nghiêm khắc, mà sau khi tiếp nhạn mã trường, càng ngày càng bận đến tối mặt, vì vậy bây giờ nàng có nhiều tâm tư để có thể đặt những chuyện khác vào trong lòng.

      “Ta là trang chủ của Khiếu Vân Sơn Trang.” Thích Doãn Dương , cảm thấy rất nhớ mọi thứ ở trong sơn trang.

      biết mấy ngày nay dưỡng thương ở chỗ này, sơn trang có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay ? Cái tên sát thủ hung tàn đó có thể tổn thương người của sơn trang hay ?

      khi nghĩ đến đây, mày rậm của lập tức nhịn được nhíu chặt lại, chỉ là có nghĩa muội ở đó, dù thế nào, những nô bộc kia làm việc ở trong sơn trang nhiều năm như vậy, ít nhất cũng được an toàn chứ?

      “Vậy…..Làm sao huynh lại bị thương còn tới được nơi này?” Đinh Mạt Mạt quan tâm hỏi.

      “Ta cẩn thận bị trúng kế, mới có thể bị kẻ gian đánh trọng thương.”

      Thích Doãn Dương hề che giấu chút nào, thẳn thắn ra tất cả, bao gồm thân thể của mình,và hôn ước của với nghĩa muội Hồ Lan Nhi, còn có chuyện ngoài ý muốn ở nửa tháng trước.

      Nghe từ song thân của qua đời, lòng Đinh Mạt Mạt hung hăng thắt chặt lại, cảm thấy đau lòng vì , nghe năm đó may mắn được người tốt bụng thu nhận, cũng nhận làm nghĩa tử, nàng lòng cảm thấy vui mừng cho , lại nghe giữa và nghĩa muội có hôn ước, lòng của nàng chợt trầm lại, cuối cùng lại nghe nghĩa muội của lại cùng liên thủ với kẻ gian để cướp tánh mạng của , nàng tức giận thôi.

      là quá đáng! Tại sao lại có thể làm ra chuyện mất trí như thế chứ? Coi như nàng muốn gả cho huynh, cũng nên dùng loại thủ đoạn hung tàn như vậy!”

      Nghĩ đến bị nghĩa muội mà mình tin tưởng bài mưu hãm hại, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng mất, Đinh Mạt Mạt kích động đến rất tức giận.

      Ngày đó, nếu phải nàng đúng lúc ngang qua cứu , chừng mất mạng rồi! Nghĩa muội của vì muốn diệt trừ , lại có thể dùng thủ đoạn hung tàn như thế, hơi bị quá mức lãnh huyết rồi! (Melody: =.= Eto cái từ “lãnh huyết” ấy hay gặp nên chắc k cần giải thích đâu hử? :3)

      Đinh Mạt Mạt giận đến cả người run , lại liếc thấy vẻ mặt rất bình tĩnh của Thích Doãn Dương, nàng thoáng chốc có chút xấu hổ.

      “Xin lỗi, ta…..Ta thất lễ rồi…..” Nàng ấp úng xin lỗi.

      thế nào, nương tên là Hồ Lan Nhi đó cũng là nghĩa muội của , cũng lài ái nữ của người nghĩa phụ có ân tái tạo , nàng kích động phê bình nghĩa muội của như vậy, là rất thất lễ.

      Thích Doãn Dương lắc đầu cái, bên môi mang theo chút mỉn cười thản nhiên.

      Phản ứng kích động phấn khích của nàng, cho thấy nàng quan tâm , khiến cảm thấy cực kỳ đau lòng, làm sao chịu trách cứ nàng chứ?

      thể trách nàng được, nghĩa muội làm chuyện rất sai lầm, nhưng mà ra bản tính của muội ấy xấu, ta tin tưởng muội ấy chỉ bị người nọ dụ dỗ lừa gạt, hơn nữa muội ấy còn mang thai con của , lương tri mới có thể bị che mất, làm ra chuyện như vậy.”

      Nghe về chuyện nghĩa muội của , lại có chút trách cứ nào, lòng Đinh Mạt Mạt căng thẳng, nghĩa tới giữa bọn họ có hôn ước.

      “Như vậy…..Chờ sau khi huynh trở về….Vẫn phải cưới nghĩa muội của huynh sao?” Nàng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :