1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chinh phục tổng giám đốc lạnh lùng: Ông xã trí mạng của tiểu ma nữ - Mộc Yêu ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 191

      Editor: Sendyle




      “Cậu dám giễu cợt mình?” Lâm Ngạo Phong tay kéo Doãn Nhạc Nhạc, tràn đầy uy hiếp che lại cái miệng nhắn mỉm cười vui vẻ của bé.

      Mặt của Doãn Nhạc Nhạc vì mắc cỡ mà đỏ bừng, ngay trước mặt phòng toàn người, ác ma Phong tại sao có thể cường hôn ?

      đấm lồng ngực của Lâm Ngạo Phong Lâm Khả Nhi nghịch ngợm chế nhạo: “Tiểu Phong là bá đạo.”

      “Cậu làm gì vậy?” con của Khả Nhi nháy đôi mắt thông minh tò mò hỏi.

      Đường Triệt cùng Đường Tiêu che ánh mắt của em Đường Huyên lại, bá đạo ra lệnh: “Trẻ con cho nhìn.”

      “Vậy các tại sao được nhìn?” Đường Huyên phục nâng cái miệng nhắn lên.

      “Bởi vì chúng ta là người lớn!” Đường Triệt hé miệng, lãnh ngạo .

      “Đúng! Chúng ta là người lớn!” Đường Tiêu mặt cười xấu xa gật đầu.

      Hai em này cố tình làm ra bộ dáng thành thục làm mọi người trong phòng bị chọc cười.

      Doãn Nhạc Nhạc muốn tìm chỗ mà chui vào, bộ dáng tại của là do người kia ban tặng. Ác ma Phong!

      “Ông nội, bà nội, cha, mẹ, đây chính là người mà mọi người vẫn muốn thấy, Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc, mau kêu ông nội bà nội, cha mẹ .” Lâm Ngạo Phong giới thiệu Doãn Nhạc Nhạc cho mấy vị người nhà, sau liền bá đạo để cho gọi theo mình.

      “Ông nội, bà nội khỏe, chú khỏe.” Doãn Nhạc Nhạc lễ phép hướng mấy vị trưởng bối thăm hỏi.

      “Là cha mẹ, ngu ngốc!” Lâm Ngạo Phong bất mãn gõ cái trán của Doãn Nhạc Nhạc.

      “Là cha mẹ cậu, cũng phải là cha mẹ mình.” Doãn Nhạc Nhạc ủy khuất giọng lẩm bẩm. lại có ý định gả cho cậu, đương nhiên là muốn kêu chú. Mặc dù ngốc, điểm này nhưng rất kiên trì.

      “Của mình chính là của cậu! Bởi vì cậu là vợ mình!” Lâm Ngạo Phong bá đạo cúi đầu, mắt nhìn Doãn Nhạc Nhạc.

      “Ai là vợ cậu? ! Mình là Thượng Quan.” Thượng Quan Lỗi ba chữ còn chưa ra ngoài, liền lần nữa bị chặn lại môi đỏ mọng.

      “Cậu thử lại lần nữa xem, mình đem Thượng Quan lỗi đánh vãi răng đầy đất!” Lâm Ngạo Phong từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ này, bá đạo đòi lấy ngọt ngào của Doãn Nhạc Nhạc.

      Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Doãn Nhạc Nhạc trừ run rẩy, liền chỉ có run rẩy.

      Cậu là bá đạo! Đều cho người ta lời ! Doãn Nhạc Nhạc ở đáy lòng gào thét.

      “Tốt lắm! Vợ chồng son muốn thân thiết chờ có ai lại hôn, chúng ta già rồi, chịu được kích thích đâu.” Bà nội hàm chứa nụ cười ôn nhu, với hai đứa trẻ kia.

      Doãn Nhạc Nhạc bị lời của bà nội làm cho mắc cỡ, hai gò má đỏ bừng. Đều do ác ma Phong! Nếu phải là cậu, mình tại sao đứng ở chỗ này để mọi người xem xét?

      “Mẹ, con đói rồi. Mẹ làm cơm rồi phải ?” Thấy Doãn Nhạc Nhạc mắc cỡ ngốc đầu lên được, Lâm Ngạo Phong ấn vào trước ngực, bá đạo hỏi Tần Phong.

      sớm làm xong. Con cho mẹ biết có khách quý đến nhà, mẹ làm sao dám chậm trễ chứ?” Trong mắt Tần Phong có ý tứ trêu cợt. Thằng con trai ngốc của , ràng sinh ra dung mạo khôn khéo, về mặt tình cảm nhưng lại như tên nhóc si tình, chút cũng biết cách dụ dỗ nữ sinh.

      “Tiểu Huyên Huyên cũng đói bụng, cậu đút cháu .” Đường Huyên ôm Lâm Ngạo Phong, làm nũng .

      này mới năm tuổi còn giống như thường ngày vẫn quấn lấy cậu vì cậu chiều bé nhất, nhưng nhóc tại biết trong lòng cậu, người quan trọng nhất phải bé, mà là Doãn Nhạc Nhạc.

      Lâm Khả Nhi nhìn sắc mặt lúng túng của em trai mình, liền cười ôm lấy con : “Tiểu Huyên Huyên, để các cho con ăn nha, cậu bận rộn.”

      “Cậu vội cái gì?”

      “Vội vàng uống trà sữa.” Nhìn mặt của Doãn Nhạc Nhạc sắp bao phủ ở trong ngực Lâm Ngạo Phong, Khả Nhi trêu cười.

      “Trà sữa? Con cũng muốn uống!” Đường Huyên vừa nghe có trà sữa, lập tức hưng phấn dang hai tay ra.

      Vốn là mặt của Lâm Vũ Mặc lạnh lùng cũng nhịn được nữa cười to, hướng về phía con trai nhíu mày, hài hước cười: “Trà sữa Nhạc Nhạc?”

      Bị cha nhạo báng, gương mặt tuấn tú của Lâm Ngạo Phong đầy khí phách lại lúng túng ửng đỏ, cậu kéo tay Doãn Nhạc Nhạc, cho phản kháng : “ ăn.”

      Mọi người thấy cậu dẫn đầu, liền cùng nhau về phía bàn ăn.

      bàn bày đầy nhiều loại mỹ vị, nồng nặc mùi thơm khiến Doãn Nhạc Nhạc muốn ăn nhiều hơn. gần như tham lam liếm liếm đôi môi, là muốn đem tôm viên nuốt vào trong miệng. Nhưng tôm viên cách xa?

      Thấy mặt thèm thuồng của , Lâm Ngạo Phong duỗi cánh tay dài, đem bàn tôm viên toàn bộ dời qua, bày ở trước mặt bé, cũng với mọi người: “Con thích ăn món tôm viên mẹ làm nhất, ngon. Mọi người cần giành với con!”

      xong, dùng ngón tay trỏ gắp lên viên liền ném vào trong miệng.

      Doãn Nhạc Nhạc hâm mộ nuốt nước miếng, nhìn bộ dạng của ác ma Phong cũng biết món tôm viên ngon thế nào rồi.

      Đột nhiên Lâm Ngạo Phong nghiêng đầu sang chỗ khác với Doãn Nhạc Nhạc: “Cậu nên lãng phí, đây chính là món sở trường của mẹ mình, khách sạn lớn năm sao cũng ăn được những mỹ vị thế này đâu.”

      Tần Phong nghe được lời của con, khóe miệng hạnh phúc nhếch lên.

      Có thể vì chính mình đích thân nấu những món ăn này, xem mọi người ăn ngon miệng, cho dù bận rộn nữa, mệt mỏi cũng đáng giá.

      Doãn Nhạc Nhạc nghe được lời của Lâm Ngạo Phong, gật đầu quyết đoán.

      “Mình đột nhiên muốn ăn nữa, tất cả đều cho cậu đó.” Lâm Ngạo Phong đem bàn tôm viên đẩy tới trước mặt Doãn Nhạc Nhạc.

      Doãn Nhạc Nhạc cười đến híp cả mắt, ngượng ngùng : “Mình nếm chút là tốt rồi.”

      “Nếu cho cậu ăn cậu cứ ăn, cự tuyệt làm gì?”

      Nhìn Lâm Ngạo Phong vui trợn to hai mắt, Doãn Nhạc Nhạc lập tức sợ đến dám lời nào, vùi đầu ăn.

      Tôm viên vừa cho vào miệng tan ra khiến người ta chảy nước miếng. khỏi động lòng, hướng tôm viên tiến công.

      “Cậu muốn mình bị nghẹn chết ah?” Lâm Ngạo Phong tự mình múc chén canh cho Doãn Nhạc Nhạc.

      “Cám ơn.” Doãn Nhạc Nhạc được cậu sủng ái mà khuôn mặt càng ngày càng hồng, lúc này mới phát ra ánh mắt của mọi người đều đặt người mình.

      buồn mà, con trai ngốc của mình đến lúc nào cũng có thể săn sóc cho mình như vậy đây?” Tần Phong buồn bã thở dài, tựa như oán trách tựa như nũng nịu.

      cần.” Lâm Vũ Mặc hài hước điểm cái lên chóp mũi của bà xã, cưng chiều : “Chỉ là, em có là đủ rồi.”

      Mặc dù gần bốn mươi, nhưng Tần Phong vẫn làm nũng như cũ, gần sát vào lồng ngực của Lâm Vũ Mặc, hưởng thụ phục vụ của chồng .

      “Ông xã, em cũng muốn.” Khả Nhi cam lòng mà cầu với Đường Chá. Đường Chá bất đắc dĩ lắc đầu, lại khác thường thương tiếc đút cho vợ thân ái của mình.

      Trong nhà này, ba cặp vợ chồng, trừ vợ chồng già Lâm Ngao, tất cả đều ngọt ngào chàng chàng thiếp thiếp, hạnh phúc của bọn họ khiến Doãn Nhạc Nhạc hâm mộ. ngờ ác ma Phong lại có gia đình hạnh phúc như vậy.

      Lâm Ngao đột nhiên mở miệng: “Cháu , Tiểu Phong nhà ta tương đối ngốc, cháu phải tha thứ cho nó nhiều hơn nha.”

      Lâm Khả Nhi cũng tán đồng gật đầu: “Xác thực, xác thực! Nhóc Phong ngốc, vẫn biết nên tỏ tình là như thế nào. Em nhất định phải thích nó, đừng đá nó nha.”

      “Chị!” Lâm Ngạo Phong bất mãn kháng nghị, gương mặt tuấn tú của cậu căng thẳng, tức giận la ầm lên. Cậu vất vả mới đem trà sữa Nhạc Nhạc mang đến cho mọi người biết, bọn họ chẳng những giúp cậu, còn chọc cậu nữa.


      Chương 192



      “Ai ! Nhờ phúc của Nhạc Nhạc, lần đầu tiên trong mười sáu năm nay mới nghe em gọi chị là chị đấy.” Lâm Khả Nhi thông minh nháy mắt mấy cái, chọc cho mặt Lâm Ngạo Phong từ hồng chuyển thành đen, từ đen chuyển thành hồng.

      Doãn Nhạc Nhạc len lén liếc nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Ngạo Phong liên tục biến hình, trong lòng cười trộm. Đột nhiên thấy sùng bái chị Khả Nhi, có thể đem ác ma chỉnh gắt gao như vậy, dáng vẻ của cậu lúc này giống như khi bị cậu khi dễ vậy.

      Lâm Ngạo Phong đột nhiên đến gần bên tai Lâm Khả Nhi, tràn đầy uy hiếp : “Chị thân , nếu chị hại em tìm được vợ, đừng trách em ... hắc hắc.”

      Lâm Khả Nhi khiêu khích nhìn cậu: “Như thế nào? Chồng chị chị như vậy, chị còn phải sợ em sao?”

      “Được rồi, hai người các con đừng ồn ào nữa, cũng đánh mười sáu năm, còn biết mệt mỏi?” Ông nội bất mãn mở miệng khiển trách hai đứa cháu ông thương nhất.

      “Dạ, ông nội.” Khả Nhi ngồi thẳng, làm bộ cúi chào, dáng vẻ nghịch ngợm chút cũng giống mẹ của ba đứa trẻ. Chỉ là, cũng mới hai mươi bốn tuổi, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi mặt nghịch ngợm.

      Hai người rốt cuộc cũng chịu ngồi đàng hoàng, yên lặng ăn xong bữa cơm gia đình.

      Cơm nước xong, Lâm Ngạo Phong liền dẫn Doãn Nhạc Nhạc lên phòng riêng của mình ở lầu, Doãn Nhạc Nhạc lại sợ hãi, liên tục lùi về phía sau: “ cần đâu, tớ muốn , nam quả nữ ở chung phòng, ai biết xảy ra chuyện gì.”

      kiên quyết nâng cái miệng nhắn, bất mãn oán trách.

      Lâm Khả Nhi nghe thấy lời của Doãn Nhạc Nhạc, liền che miệng cười trộm: “ nam quả nữ ở chung phòng, tất nhiên xảy ra chuyện chẳng ra sao.”

      Doãn Nhạc Nhạc bị lời của Lâm Khả Nhi dọa sợ đến mức khuôn mặt nhắn trở nên tái nhợt, là con ngoan của ba mẹ, mới cần cùng ác ma Phong ở chung chỗ.

      “Lâm Khả Nhi, chị bớt nhảm .” Lâm Ngạo Phong phen đem Doãn Nhạc Nhạc ôm vào trong lòng, sau đó bất mãn hướng chị gầm thét.

      “Được, được, chị là được chứ gì, em nhanh . Sớm chút đem Tiểu Nhạc Nhạc ăn, chị cùng mẹ cũng đỡ phải lo lắng cho em.” Khả Nhi bày ra bộ thấu tình đạt lý hướng về phía em trai khoát tay.

      Lâm Ngạo Phong bị lời của chọc cho khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, vẻ mặt rất tự nhiên. Cậu hừ lạnh tiếng, liền ôm Doãn Nhạc Nhạc ngừng giãy giụa trong ngực cậu lên lầu.

      “Ác ma Phong, cậu mau buông tớ ra.” Doãn Nhạc Nhạc bị Lâm Ngạo Phong đè xuống giường mà run rẩy năn nỉ.

      muốn về nhà, muốn ở chung chỗ với ác ma Phong, bộ dạng cậu bây giờ đáng sợ.

      Lâm Ngạo Phong nắm lấy chiếc cằm thanh mảnh của , tà ác cười: “Chị rất đúng, nên ăn em sớm chút, nếu , bị Thượng Quan Lỗi nhanh chân đến trước, hối hận kịp.”

      , cần, ác ma Phong, tớ hận cậu… uhm…” Lời của Doãn Nhạc Nhạc biến mất trong nụ hôn bá đạo của Lâm Ngạo Phong.

      Tay Lâm Ngạo Phong vụng về lại bá đạo cởi quần áo của Doãn Nhạc Nhạc ra, chọc cho phải cầu xin tha thứ, nhưng cậu quyết phải ăn , cho nên làm sao có thể mềm lòng, chỉ trong chốc lát, quần áo của hỏng trong tay cậu.

      “Ác ma Phong, tôi hận cậu.” Khi Lâm Ngạo Phong bá đạo nâng hai chân có chút mập của lên, dùng sức xông vào trong cơ thể khiến Doãn Nhạc Nhạc đau đến thét chói tai.

      xin lỗi.” Lâm Ngạo Phong đau lòng chôn trong cơ thể của Nhạc Nhạc, vừa xoa thân thể cứng nhắc của , vừa hôn đôi môi run rẩy của : “Ngoan, lập tức đau nữa.”

      “Ai đau? Nếu thử xem!” Doãn Nhạc Nhạc dường như muốn xả giận mà cấu mạnh vào lồng ngực cường tráng của Lâm Ngạo Phong.

      Còn có hơi sức cấu người, vậy đừng trách cậu khách khí.

      Khóe môi Lâm Ngạo Phong nhếch lên, tà mị cười nâng chân mập mạp của Doãn Nhạc Nhạc lên, cuồng dã chạy nước rút.

      “A cần, ừ….a…” Doãn Nhạc Nhạc trừ thét chói tai ra thể mở miệng chuyện. cảm thấy luồng khí nóng dâng lên trong cơ thể, theo Lâm Ngạo Phong cường hãn đụng vào mà chạy toán loạn toàn thân. Đau đớn cùng khoái cảm đan xen khiến run rẩy.

      Lâm Ngạo phong thỏa mãn gầm , bộc phát trong cơ thể Doãn Nhạc Nhạc: “Trà sữa Nhạc Nhạc, em giỏi.”

      “Ác ma Phong, người đàn ông xấu này, trả lại trong sạch cho em.” Bị Lâm Ngạo Phong mạnh mẽ ôm vào trong ngực, Doãn Nhạc Nhạc nghẹn ngào . Người đàn ông xấu này, thế nhưng quan tâm đến phản kháng của , cứ như vậy đem ăn sạch sành sanh. khổ sở, vốn muốn để lại lần đầu tiên của mình cho Thượng Quan Lỗi mà.

      cho phép nghĩ đến Thượng Quan Lỗi! Em là của .” Lâm Ngạo Phong hé ra gương mặt tuấn tú sa sầm, bất mãn rống to. Trong sạch của được cậu định trước từ tám năm trước, đàn ông khác nghĩ muốn nhúng chàm trà sữa Nhạc Nhạc của cậu, quả thực là nằm mơ!

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười nghịch ngợm, mặc dù của đóng rất chặt, nhưng tiếng cười kia vẫn truyền vào.

      Doãn Nhạc Nhạc thẹn thùng kéo ga giường che kín khuôn mặt nhắn, dám hé ra.

      “Lâm Khả Nhi, ma nữ này!” Lâm Ngạo Phong khoác tạm bộ đồ ngủ, gương mặt tuấn tú xanh mét như tàu lá ra mở cửa, hướng về phía chị rống to: “Còn dám nghe lén, em liền khiến rể bỏ chị đấy.”

      ấy? dám!” Lâm Khả Nhi chắc chắn cười. Liếc mắt nhìn về phía cái mềm che kín , như tên trộm hỏi: “Trà sữa Nhạc Nhạc, kỹ xảo của ác ma Phong thế nào? Có phải thô lỗ hay ? Người này từ trước đến giờ vẫn biết thương tiếc phụ nữ mà.”

      Khuôn mặt của Doãn Nhạc Nhạc chôn dưới mềm quả so với hoa còn hồng hơn, sắp thành màu đỏ tía rồi.

      “Đường Chá! Còn mau đem bà xã của túm ? Chị ấy dám thêm câu nữa, em liền giết chị ấy đấy.” Lâm Ngạo Phong căm tức rống to, như thể muốn đánh nhau.

      Đường Chá ưu nhã bước đến gần, vòng tay từ phía sau, ôm lấy hông : “Bà xã, nếu còn là có người muốn giết người đấy. Chúng ta vẫn là nên ôn lại chuyện bọn họ mới làm tốt lắm.”

      Khuôn mặt nhắn của Khả Nhi bị lời của Đường Chá làm cho đỏ bừng, quay người lại, nhảy lên, như gấu con ôm lấy Đường Chá, hai chân vòng chặt hông , bá đạo ra lệnh: “ cho yếu hơn ác ma Phong.”

      “Chỉ có mạnh hơn nó, hôm nay khiến em xuống giường được.” Đường Chá cười lớn, nâng bà xã lên, về phía gian phòng của hai người bọn họ.

      Lâm Ngạo Phong phanh tiếng đóng cửa phòng lại, nhảy lên giường của mình, đem sớm bị nung đỏ như trứng tôm kéo vào trong ngực, nhiệt tình hôn xuống: “Trà sữa Nhạc Nhạc, chuyện này có gì phải xấu hổ, sớm hay muộn cũng xảy ra, chỉ là sớm hơn chút mà thôi.”

      xong, cậu liền hướng Doãn Nhạc Nhạc triển khai trận triền miên nóng bỏng làm cho người ta đỏ mặt tim đập thình thịch. Cậu mạnh mẽ tác chiến khiến Doãn Nhạc Nhạc thở gấp dứt, chỉ có thể vô dụng ở trong lòng cậu run rẩy.

      ********

      Trong căn phòng khác,

      Tần Phong dựa vào trong ngực ông xã, vẻ mặt hạnh phúc : “Bọn đều tìm thấy nửa kia của chúng, chúng ta có phải già rồi hay ?”

      “Ai bảo già? Phong, ở trong mắt , em vĩnh viễn trẻ trung, xinh đẹp.”

      “Còn nhớ , bộ dáng ghen tuông với Đường Chá, ngờ chớp mắt cái, ta trở thành con rể của chúng ta.”

      , Lâm Vũ Mặc, sức quyến rũ vô địch vũ trụ, Đường Chá vốn phải đối thủ của .” Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo cười lớn, đem bà xã kéo vào trong ngực.

      “Cây thước đâu? Em muốn đo xem mặt dày cỡ nào?” Tần Phong cười, hết nhìn đông đến nhìn tây, nhạo báng .

      “Đứa nghịch ngợm.” Lâm Vũ Mặc bá đạo hôn Tần Phong. Nhiệt tình của bọn họ tuyệt đối thua con họ, vừa nóng bỏng lại vừa mãnh liệt.

      Chuyện xưa giữa , Tần Phong và Đường Chá bỗng từ nhiều năm trước ùa về.



      ______Hết truyện_____





    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :