1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chinh Phục - Lâu Vũ Tinh (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9

      Chạy vòng, lại quay lại cái giường này, quay lại trong lòng người đàn ông này. Là số mệnh sao? Hình như thể trốn khỏi . Trái tim vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, bước chân vòng quanh vòng quanh, lại trở về. Nguyễn Tương Quân mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía. Nơi này giống như có gì thay đổi. Những cuốn sách bàn, đầu đĩa và đồng hồ báo thức đầu giường … Ngay cả sắc hoa của khăn trải giường cũng đều giống nhau.

      ngồi dậy xỏ hài, ánh mắt lơ đãng bị bức tranh ghép hình tường hấp dẫn. khiếp sợ thôi, chỉ trong nháy mắt tầm nhìn bị nước mắt làm cho mơ hồ.

      Vòng tay trống trải, Cao Dĩ Tường tỉnh lại, cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy . “Thích ?”

      chẳng thể gì, ngoái đầu nhìn lại. “ làm mất bao lâu?”

      ràng mệt chết mất, nhưng vẫn làm! Chỉ vì câu thuận miệng của mà hao tốn tâm tư, liều mạng ghép hết mặt tường. “Điều đó quan trọng, em thích là được rồi.”

      “Thích, em rất thích.” hấp hấp cái mũi, dựa đầu vào ngực , cùng xem xét. “Vì sao… lại muốn dùng tấm này?”

      “Em muốn dùng tác phẩm kinh điển nhất của mà. tìm tất cả các bức ảnh chụp mọi quốc gia thế giới, phát có tấm nào kinh điển hơn tấm này.”

      Đó phải là tác phẩm tiêu biểu của , cũng phải là kiệt tác từng đoạt giải thưởng lớn quốc tế, mà là bức hình chụp trong dịp tết năm nay khi cùng Hoa Đông. quay mặt ra hướng biển, cánh chim hải âu chạm nước, váy bi tung bay trong gió. Khoảnh khắc đó, trông rất đẹp.

      khắp thiên hạ, chụp hết cảnh đẹp các nơi, mới giật mình phát , phong cảnh xinh đẹp nhất trong cuộc đời , là !

      Phong cảnh kiều diễm đến đâu cũng bì nổi vẻ đẹp khi ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười. mới là phong cảnh kinh điển của cuộc đời .

      “Tạnh mưa rồi.” nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi đó luôn có chậu hoa sơn chi tươi mát, hương thơm thoang thoảng nương theo cơn gió của buổi sớm mai lan tỏa khắp phòng. Nhưng ràng mang nó theo, chậu hoa tại tuy rằng phải chậu hoa cũ, nhưng lại rất giống.

      Nguyễn Tương Quân cảm giác như cánh tay còn vòng bên eo bỗng trở nên căng thẳng.

      “Em… phải ư?”

      “Ừm.” Sắp trễ giờ làm rồi.

      chờ, nhưng cánh tay vẫn buông ra.

      “Em… thể ở lại ư? Nhất định phải gả cho sao?” chần chờ hỏi ra miệng, lại sợ cự tuyệt, vội vàng bổ sung. “Chờ chút, chờ chút, đừng trả lời vội. Nếu nhất định phải gả , vậy chú rể có thể thay đổi được ?”

      Tốt rồi, bây giờ sợ trả lời. Nếu lắc đầu, coi như là “Em gả.”, nếu gật đầu, coi như thành “Được, có thể thay đổi chú rể”. Tuy rằng vô sỉ, cũng cương quyết hy vọng.

      lại gật đầu, cũng lắc đầu, chỉ chăm chú nhìn , lòng bàn tay mềm mại nhàng mơn trớn khuôn mặt . “Dĩ Tường, là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời em, cũng là người đàn ông duy nhất.”

      “Vậy cần thay đổi, cứ để tiếp tục làm người đầu tiên và duy nhất ấy .” vội vàng . “ thể để em làm người phụ nữ đầu tiên, nhưng muốn em là người cuối cùng. Được , Tương Tương?”

      liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường. “Chuyến bay sáng nay của là lúc mấy giờ? Có bị trễ hay ?”

      cần lo chuyến bay gì đó đâu!” chỉ muốn nghe câu trả lời của thôi – Đợi chút! Ý đây là muốn đuổi sao? bị cự tuyệt rồi à?

      “Tương Tương, em hãy nghe . Trước kia luôn cảm thấy, dùng tình để định nghĩa quan hệ của chúng ta rất tục tằng. phải chưa từng nghĩ đến tình , nhưng mỗi lần xong cảm giác gì cũng còn. Có điều, cả hai điều đó đều liên quan đến người lạ. Quan hệ giữa chúng ta còn quan trọng hơn, vĩnh hằng hơn cả tình , vĩnh viễn bao giờ là người lạ.”

      “Nhưng mà, như vậy cũng có nghĩa là giữa chúng ta có tình . Em , cũng vậy. Chẳng qua, khác biệt ở chỗ, cho dù giữa chúng ta còn tình , em vẫn là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời . Tương Tương, rất quan tâm đến em. Bất luận căn cứ tình hay là điều gì, em vẫn là phần thể phân cách trong cuộc đời . Đằng đẵng mười năm năm tháng, tin em có thể dễ dàng từ bỏ như thế.”

      biết khiến em chịu thiệt thòi nhiều. So với Từ Tĩnh Hiên, rất kém cỏi. Nhưng mặc kệ em nghĩ như thế nào, vẫn ngừng hỏi, hỏi đến khi nào em ra đáp án mà muốn nghe mới thôi.”

      liên tiếp chuỗi dài, cho có cơ hội mở miệng. nóng vội, sợ nếu nhanh cho xong, còn cơ hội nữa.

      “Tương Tương, xin lỗi.” hôn cái.

      “Xin em hãy tha thứ cho .” Lại hôn cái nữa.

      “Ở lại , hãy cho thêm cơ hội.” Hôn cái thứ ba.

      em…” Nụ hôn cuối cùng hôn rất sâu, sâu đến nỗi hai người gần như thở nổi. Vô sỉ cũng tốt, ích kỷ cũng tốt, muốn từ bỏ .

      vuốt ve khuôn mặt lo sợ yên của , chậm rãi nở nụ cười. “Em chỉ muốn , nếu trễ chuyến bay, em có thể xin nghỉ phép nửa ngày. Công chứng kết hôn, có lẽ chỉ cần nửa ngày là đủ nhỉ?”

      Hô hấp của đông cứng lại, nín thở hỏi. “ có thể giả thiết… chú rể là ?”

      “Đương nhiên là rồi.”

      Mãi đến khi nghe thấy xác thực đồng ý, mới phát giác ra bản thân khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

      thở phào, giục . “Chúc mừng kết hôn, vậy động phòng trước nhé!”

      ***

      Tắm rửa xong trở về phòng, Cao Dĩ Tường nghe thấy thấp giọng điện thoại bên cửa sổ.

      lời khó mà hết, khi nào về công ty em kể cho nghe. Tóm lại, cứ giúp em xin nghỉ phép trước … Em biết em làm gì mà… Cám ơn , Tĩnh Hiên… Ừm, được, vậy ngày mai gặp.”

      Cúp máy, quay lại thấy chỉ cuốn có cái khăn tắm, lặng lẽ đứng ở cửa phòng.

      “Xin nghỉ phép xong rồi à? thôi, ra ngoài ăn cơm.” làm bộ như có việc gì, bề bộn nhiều việc lục tủ tìm quần áo.

      “Dĩ Tường, em!”

      “Này, biểu cảm của em là sao vậy! Em hứa với rồi, giống như , cho phép em đổi ý!” cướp lời trước.

      phải em muốn đổi ý…”

      “Vậy là được rồi.” Mở tủ quần áo ra mới nhớ. “ xong… có quần áo để thay.” Hết sạch rồi.

      sao, để em giặt. Trong nhà có máy sấy, chút là xong thôi.” .

      Cao Dĩ Tường kéo về, cười rồi hôn cái. “Bà xã đảm , vui khi em chịu gả cho .”

      phải … bất an quá đấy chứ? Động chút lại ôm , hôn , như sợ đổi ý bất cứ lúc nào.

      vươn hai tay ôm lấy khuôn mặt , nghiêm túc nhìn . “Dĩ Tường, em rời bỏ đâu.”

      “Ừm.” Cho dù cảm thấy thẹn với Từ Tĩnh Hiên, cũng tuyệt đối buông tay. “Vậy công chứng kết hôn trước, sau đó dẫn em trả lại phòng trọ, dọn tất cả đồ về đây.”

      lỡ mất chuyến bay…”

      “Chờ em làm hộ chiếu xong cùng nhau . Trạm thứ nhất đến thăm mẹ trước, kế tiếp muốn Paris, Băng Cốc hay là Venice, tùy em chọn. Coi như chúng ta du lịch hưởng tuần trăng mật luôn, được ?”

      …” cho rằng thích mình tự do tự tại, chịu ràng buộc. Nếu dẫn theo, bay cao, cũng bay xa.

      buông ra, mở ngăn kéo lấy ra phong thư. Đó là tin tức cuối cùng để lại trong hộp thư cho . Sau khi xem xong mới có thể khiến đau lòng như vậy, hối hận như vậy, cảm thấy mình sai nhiều đến mức nào.

      Hải âu và cá nhau, đó chính là chuyện ngoài ý muốn.

      Hải âu có cá hay , ai hiểu được, nhưng cá hải âu. Nó muốn bay cùng hải âu, lại chỉ có thể ở mặt biển nhìn lên.

      Đáng tiếc, cá có cánh, hải âu muốn giữ.

      Mang theo thất vọng, cá trầm mình xuống đáy biển sâu. Nơi đó mới là thế giới của nó.

      “A!” Trông thấy lá thư, xấu hổ nâng gò má.

      Để lại lá thư chính là vì tuân thủ lời hứa với , vốn mong muốn nhìn thấy nó. đoán nếu bỏ , cũng rời , ngờ tới lại nhớ những lời từng .

      “Em biết ? Có loại cá tên là phi ngư. Nó có thể rời khỏi mặt biển bay xa vài mét. Bay cao quan trọng, quan trọng là nó có thể bay lên, chứ chỉ có lựa chọn duy nhất là chìm sâu xuống đáy biển.”

      bỗng nhiên cảm thấy trước kia mình rất ngốc. Nếu em đồng ý theo , vì sao phải kiên trì muốn mình, khiến cả hai đều đơn? Tình và đam mê vốn hề có xung đột, chỉ cần chúng ta có lòng.”

      thương , phải sớm cho biết chứ, thậm chí mắng cho tỉnh lại càng tốt, cần đơn phương thầm lặng như vậy, đơn và ưu thương như vậy.

      Chỉ cần cho cơ hội, chứng minh cho thấy. Giữa bọn họ, tuyệt đối phải là chuyện ngoài ý muốn, mà muốn, là vĩnh hằng nhất, xinh đẹp nhất.

      Hôn của bọn họ được quyết định rất vội vàng, chọn ngày. Hôm đó lập tức hoàn thành công chứng, tốc chiến tốc thắng.

      “Nếu em mốn có hôn lễ long trọng, sau này làm bù.” Chuyện này đều có thể từ từ đến. Quan trọng nhất là, muốn trong thời gian nhất ngắn, có được .

      Hôm đó, sau khi hoàn thành công chứng, lập tức giúp thu dọn đồ đạc chuyển về nhà. Nếu phải nhất quyết muốn lên tiếng kêu gọi Từ Tĩnh Hiên, chỉ muốn vác bỏ chạy.

      ở trong phòng sửa sang lại vật phẩm thùng hòm, còn hai người đàn ông đứng ngoài cửa chờ.

      “Cậu, đúng là kẻ vô sỉ.” Từ Tĩnh Hiên thản nhiên chỉ ra. Tương Quân hoàn toàn phải là đối thủ của .

      “Đâu có…” Cao Dĩ Tường hề hổ thẹn. Cực lực tranh thủ để có được người phụ nữ mình , có gì đúng? thiệt thòi của , dùng thời gian cả đời từ từ bồi thường. Có cơ hội mà nắm chắc, mới là ngu ngốc. “Tôi mặc kệ nghĩ như thế nào, Tương Tương là bà xã của tôi, xin mời bảo vệ tốt bổn phận đồng nghiệp cho.”

      Từ Tĩnh Hiên thú vị nhíu mày. “Tương Quân gì với sao?”

      cái gì?” nheo mắt. đúng, vẻ mặt người này trông gian quá.

      y căn bản chỉ là ngụy trang, để có thể dứt khoát kiên quyết rời khỏi Cao Dĩ Tường. Nhưng y định ra, để tránh gã này lại kiêng nể gì, ăn hiếp . “ tốt nhất là nên giữ ấy cho chắc, đừng để ấy phải chịu uất ức rồi lại đến tìm tôi. Bằng , kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, tôi để ý chút nào đâu.”

      “…” Nghĩ cũng cần nghĩ! căm giận xoay người muốn vào nhà.

      “Cao Dĩ Tường.” Đối phương thình lình gọi lại. “Tương Quân rất , đừng để ấy phải ở mình trong căn nhà trống nữa. có thai còn muốn tự mình thu xếp mọi chuyện, cơ thể suy yếu đến mức ngay cả đứa con cũng thể giữ được, té xỉu giữa vũng máu cả ngày ai hay biết. Tương Quân trách , có thể tha thứ cho mình sao?”

      hơi dừng chân chút rồi vẫn quay đầu, nhanh vào nhà.

      ***

      Lần đầu tiên lấy thân phận nàng dâu gặp mẹ chồng, đêm trước hôm xuất ngoại, Nguyễn Tương Quân khẩn trương đến mức mất ngủ cả đêm.

      Hôm sau, say máy bay, phun rối tinh rối mù, sắc mặt tái nhợt.

      Đây là lần đầu tiên ngồi máy bay đường dài. Bình thường say tàu say xe, nên ai lường trước được bị say máy bay.

      nghĩ, Cao Dĩ Tường nhất định là xấu hổ chết mất, mấy người ngồi chung quanh đều trộm nhìn bọn họ.

      Sau khi xuống máy bay, Cao Dĩ Tường để tựa vào vai nghỉ ngơi, chờ khỏe hơn chút mới ra xe trung chuyển.

      mở chai nước khoáng cho uống hai ngụm.

      “Khó chịu lắm sao?”

      lắc đầu, chôn mặt ở trước ngực , lời nào.

      vuốt ve mái tóc , vòng tay ôm vào trong ngực, dịu dàng : “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút , ngủ giấc cũng được. Chúng ta vội mà.”

      Ước chừng qua khoảng mười phút, di động trong túi của vang lên. nghe thấy giọng chuyện: “Mẹ, có chuyện gì đâu. Máy bay bị hoãn, Tương Quân hơi khó chịu chút thôi… Mẹ tới đón chúng con? Dạ, con biết rồi.”

      Kết thúc trò chuyện, vỗ lên má . “Tương Tương, mẹ ở ngoài cổng chờ chúng ta.”

      Kết quả, lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng, dĩ nhiên là sắc mặt tái nhợt, say máy bay đến mức đầu óc choáng vang, mơ mơ hồ hồ, càng đừng gì đến hình tượng ung dung đối đáp thỏa đáng, hào phóng hiền tuệ.

      thậm chí mê mê trầm trầm ngủ ngày, ngay cả bữa tối cũng ra bàn cơm cùng ăn với mọi người được. Đừng đến chuyện thỉnh an thăm hỏi mẹ chồng, cuối cùng vẫn để chồng đích thân bưng bữa tối vào phòng hầu hạ .

      “Làm sao vậy?” Sờ thấy trán ướt đẫm mồ hôi, còn nét mặt lại dị thường trầm mặc, thân thiết hỏi.

      “Có phải mẹ rất vui?”

      “Sao lại hỏi vậy?” khó hiểu hỏi lại.

      “Hôm nay em rất tệ…”

      “Say máy bay thôi mà, nào có phải chuyện gì tồi tệ lắm đâu. Lần đầu tiên ngồi máy bay cũng choáng váng, biết bị say là khó chịu thế nào.” trấn an như vậy.

      May thay, mẹ chồng cũng như , chấp nhất mấy chuyện nhặt. Chờ nghỉ ngơi mấy ngày khỏe lại liền dẫn chơi khắp nơi. Khi ra về, còn cho bộ trang sức. xem ra nó có giá trị khá xa xỉ, dám tùy tiện nhận lấy.

      “Đây là món quà mẹ chồng gặp mặt nàng dâu, cám ơn con đối tốt với Dĩ Tường nhà chúng ta như vậy. Đời này nếu có con thương nó, nó nhất định rất đơn.”

      Mẹ chồng còn : “ kết hôn rồi, nghĩ xem có tểh nhanh chóng sinh mấy đứa hay , để Dĩ Tường ra dáng người chồng người cha chút. ba mươi bốn tuổi đầu rồi mà tính tình vẫn vô chừng như vậy.”

      “Chuyện này…” khó xử liếc mắt nhìn về phía chồng mình đứng cách đó xa.

      luôn rất giỏi trong khoản phòng tránh thai. ngĩ, hẳn là chưa có ý định sinh con.

      Bọn họ tiếp tục du lịch, vốn dự tính Paris trước, nhưng trước khi xuất phát ngày, tình huống càng tệ hơn! đến ngày đèn đỏ.

      Ngày đầu tiên, bọn họ chẳng đâu, cả ngày ở lỳ trong khách sạn. Bởi vì đau đến xanh cả mặt, hoàn toàn thể xuống giường, còn muốn chơi thế nào được?

      Dĩ Tường cứ cau mày suốt. muốn làm cho mất hứng, ngày thứ ba thấy tình hình có vẻ khả quan liền cùng bơi thuyền sông Seine. Kết quả khi trở về khách sạn, đêm đó liền phát sốt, đổ mồ hôi trộm, làm vô cùng sợ hãi.

      Thấy sức khỏe của suy yếu như vậy, lập tức quyết định về nhà trước. Tình trạng trước mắt của Tương Quân thích hợp du lịch. cần được an ổn trong hoàn cảnh quen thuộc, để có thể nghỉ ngơi đầy đủ.

      Ngày trở về, càng trầm mặc. “Cá biển, quả nhiên vẫn thể bay lên…” Giọng cực cực , nhưng Cao Dĩ Tường luôn ôm ngủ vẫn nghe thấy được.

      “Em cái quái gì vậy?”

      “Em chỉ nghĩ, điều này làm cho cảm thấy phiền phức…” Lúc nào cũng phải lo lắng cho . Bị ràng buộc, thể bay cao, cũng bay xa…

      có chuyện đó.” nhíu mày, nhớ tới làm vậy khiến hiểu lầm, liền giãn mày ra. “Biết em bị say máy bay, lần sau trước khi nhớ uống thuốc chống say trước. Trong kỳ sinh lý, kháng thể vốn yếu nhược. Chờ em khỏe lại rồi, muốn chơi đâu đó. cảm thấy phiền phức, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của em thôi. Em biết chứ em khi đó, ngay cả sắc môi cũng chuyển thành màu tím. Trước kia khi đến kỳ sinh lý cũng thay em bị đau như vậy. Ngày mai với em đăng ký khám bác sĩ, nếu rất lo lắng. Bây giờ lập tức nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ . Đừng suy nghĩ lung tung nữa là được rồi.”

      “Ừm.” lại rúc vào lòng thêm chút nữa. “Dĩ Tường…” giọng thào vài câu, sau đó nghe lời mà nhắm mắt lại, an tâm chìm vào giấc mộng.

      dịu dàng nở nụ cười, khẽ hôn lên trán . “ cũng vậy.”

      Rất , rất em.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10

      “U nang? Ông ấy đến kỳ sinh lý lại đâu đến ngất , là vì trong tử cung có màng dị tật?” Cái gì mà kinh nguyệt nghịch lưu, trong tổ chức màng tử cung hình thành u nang? Theo thời gian hành kinh, phân bố máu loãng dâng lên, u nang cũng ngừng lớn lên… nghe hiểu!

      “Có phương pháp chữa trị . Trông ấy rất đau.” Cao Dĩ Tường có vẻ quan tâm đến vấn đề này.

      “Hai người có kế hoạch sinh con ? Nếu có thể mau chóng làm cho ấy mang thai .” Bắc sĩ như thế.

      “Ông quản cả chuyện tôi muốn ấy mang thai.” đáp theo bản năng. Ông bác sĩ này quá nhiều chuyện rồi?

      “Bởi vì ngừng kinh là cách trừ u nang nội mạc hữu hiệu nhất. Mặt khác, mang thai có thể gia tăng hoàng thể tố, kích thích tổ chức nội mạc. Mười tháng sau, khi sinh con, thuế màng héo rút, tế bào bị miễn dịch cũng được quét sạch. Nghe có hiểu ?” Bác sĩ trả lời.

      “… hiểu.” hậm hực hờn dỗi gật đầu. “Chỉ có thể như vậy sao?”

      “Nếu dùng cách uống thuốc trường kỳ để khống chế. Trước mắt u nang lớn, chưa nhất thiết phải phẫu thuật, cứ để quan sát thời gian xem sao.”

      Uống thuốc, phẫu thuật – Nghe qua hình như cũng phải là lựa chọn lý tưởng gì. Cao Dĩ Tường trầm tư.

      “Mặt khác, tôi thấy trong bệnh lịch của ấy trước kia từng bị lưu sản. Chuyện này khiến cho sức khỏe của người phụ nữ bị tổn thương. Nếu điều dưỡng tốt, thể chất ngày càng kém .”

      “Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ.”

      ***

      Tắm rửa xong ra, ngồi xếp bằng giường, những bức hình bày la liệt trước mặt. phân loại chúng, vì thấy thùng lớn cũng sắp đầy. Đối với tác phẩm của , đối đãi vô cùng nghiêm túc, cất giữ cũng rất gọn gàng. cũng leo lên giường, ôm từ phía sau, hôn lên cổ , vô cùng thân thiết gọi. “Bà xã!”

      “Đừng quậy.” sợ nhột, rụt cổ. “Em sắp xếp lại ảnh chụp.”

      “Đừng nhìn hình nữa, mấy chỗ này có thể dẫn em ngắm tận mắt. Bây giờ em chỉ cần nhìn thôi.” nhàng ngoạm lấy vành tai , hai tay khiêu khích phủ lên khuôn ngực, ái muội xoa bóp.

      “Bà xã ơi, bà xã à, bà xã dấu!”

      hít sâu hơi, bị tiếng gọi vô cùng thân thiết của làm cho trái tim ấm áp ngọt ngào, lại bị hành vi lang thang ngả ngớn của câu dụ, toàn thân đều mềm yếu vô lực.

      Cao Dĩ Tường ôm ngả ra, áp thân thể xuống đệm giường, sau đó là những nụ hôn nóng bừng nồng nhiệt.

      “Đè lên mấy bức hình rồi kìa… Ô…”

      hoàn toàn cho cơ hội chuyện, vừa hôn sâu vừa nhanh chóng lại có hiệu suất cởi bỏ quần áo.

      Tấm thân này quá quen thuộc. biết làm thế nào có thể làm cho vui vẻ run run, sung sướng rên rỉ ở trong lòng . vội phát tiết dục vọng của bản thân mà làm cho đạt được thỏa mãn trước. Khi cảm giác được đến độ cao trào thông qua những ngón tay kích thích của , mới động thân tiến vào, cùng thân mật kết hợp.

      này là vợ của , là đối tượng muốn quý trọng cả đời. Tất cả lo lắng đều coi bình yên của là điều kiện tiên quyết. Chỉ cần là chuyện tốt cho , có gì phải do dự.

      thở gấp, khó có thể ức chế rên rỉ. Dưới công chiếm của , ý thức mê muội huyễn hoặc, giống như mặt biển dập dềnh theo con sóng, tìm thấy địa điểm xác định. Niềm vui sướng dâng lên, cơ hồ làm cho thể thừa nhận, bất lực bật khóc, ôm chầm lấy .

      “Dĩ Tường!”

      đây” lập tức ôm sát , hôn lên những giọt nước mắt vui sướng khóe mắt . đỡ sau lưng , đẩy hai người đến cực hạn cuối cùng.

      Từ cực lạc trở về với thực tế, điều chỉnh hô hấp, điệu sau khi hoan ái trở nên mềm mại yếu đuối, cực kỳ hấp dẫn. “… vừa mới… ở bên trong…”

      “Ừm, ở bên trong.” vẫn chưa rời khỏi thân thể , ôn tồn ôm ấp, quyến luyến hôn lên dung nhan thanh tú của vợ mình.

      “Nhưng mà… thuốc tránh thai đều bị vứt hết rồi.” Về sau cũng mua lại nữa.

      cho em uống!” Thể chất của bài xích thuốc tránh thai như vậy, còn dám uống?

      “Nhưng mà… mấy ngày nay là thời kỳ nguy hiểm…”

      Cao Dĩ Tường phủ nụ hôn lên chiếc miệng xinh vẫn muốn lên tiếng của . “Tương Tương, chúng ta sinh con !”

      “A?” ngẩn ngơ mở lớn miệng. “Vì, vì sao?” phải , tạm thời còn chưa nghĩ đến chuyện sinh con sao? Vì sao…

      vì sao cả. Điều dưỡng sức khỏe của em cho tốt trước , nếu sức khỏe ổn định, thích hợp sinh con cố gắng thử xem. Em muốn làm mẹ sao?”

      “Muốn…” Đây là chuyện tha thiết mơ ước, làm gì lại nghĩ? Có người đàn ông của , đứa con của , gia đình… của . Đó là niềm hạnh phúc mà khát khao đến mức trái tim đều phát đau.

      “Vậy thành vấn đề.” Bác sĩ , phụ nữ có u nang nội mạc tử cung càng dễ thụ thai như phụ nữ bình thường, nhưng vẫn quyết định thử xem sao. Dù sao, phẫu thuật hay uống thuốc dài hạn đối với đều tốt.

      Trong lòng có định kiến, bắt đầu cảm thấy, có lẽ sinh con cũng tốt thôi.

      “… hay giả vậy? Có thần kỳ như thế ?” Vừa ngủ dậy, nhìn thấy người bên gối, Nguyễn Tương Quân tìm đến phòng bếp. Chồng kẹp di động vai, biết chuyện với ai, đồng thời hai tay vội vàng đối phó với nồi niêu xoong chảo. Đầu dây bên kia biết gì đó, lại bỏ nắm cam thảo vào nồi.

      “Có thể bỏ thêm nhiều cam thảo ? Mấy thức thuốc Đông Y hình như đều rất đắng. Con sợ Tương Tương uống nổi… À mà cha này, cha có nên hỏi lại thím ba kia chút, có cách nào làm cho hết đắng ?”

      Đầu dây bên kia biết mắng cái gì, rầu rĩ trả lời. “Được rồi được rồi, con biết! Đâu có ai quy định uống thuốc nhất định phải đắng như vậy. Lời thím ba , tốt nhất là …”

      Ngừng lát, cười ra thành tiếng. “ cũng đúng, nhà thím từ đại bảo đến bát bảo, mỗi lần con đều liên tưởng đến cháo bát bảo… Hơn tám mươi tuổi rồi còn cường tráng đến mức có thể leo núi, giống như nên chất vấn công hiệu… Được rồi, chờ thân thể Tương Tương được điều dưỡng tròn trịa mũm mĩm, khỏe mạnh cường tráng, tụi con sinh đứa cháu cho cha chơi.” chấm dứt cuộc chuyện, tùy tay để điện thoại sang bên cạnh, bắt đầu chiến đấu hăng hái với đống thuốc Đông Y trong tay. phải là người am hiểu nấu nướng, ngày thường cũng hay xuống bếp. Động tác chế biến đồ ăn cũng lưu loát, nhưng đến nỗi làm cháy nhà.

      Ngẫu nhiên quật khởi, nghịch ngợm sách dạy nấu ăn chút. Mỗi khi đến kỳ sinh lý, được khỏe, phòng bếp liền biến thành thiên hạ của . Nếu cầu đặc biệt về mỹ vị, hương vị có thể chấp nhận được.

      Người đàn ông của ở phòng bếp vì lo lắng thu xếp… dòng chảy ấm áp lưu chuyển trong lòng, đó là hương vị của hạnh phúc.

      lặng lẽ tiến lên, vươn hai tay ôm vòng qua giữa lưng .

      cười , ngoái đầu nhìn người vợ chôn mặt sau lưng . “Dậy rồi à?” giống như con nít, tỉnh dậy liền làm nũng tìm người ôm.

      “Em sợ đắng đâu…” giọng mơ hồ từ sau lưng truyền đến.

      nhìn nhìn số thuốc trong đôn. “Vậy tốt lắm, tối nay nhớ phải uống hết. nhờ cha đến hỏi người bà con xa, rất có công hiệu trong việc điều trị thể chất phụ nữ.”

      “Dạ.” Dù đắng thế nào cũng uống. muốn mình khỏe mạnh cường tráng, thay sinh đứa con.

      Cao Dĩ Tường ngờ, bản thân lại mạnh như vậy, ngay lần thứ ba đưa khám định kỳ, bác sĩ với

      “Chúc mừng, Cao phu nhân có thai.”

      “A?” chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng khó thụ thai, mới chỉ tháng mà thôi, muốn mang thai liền mang thai. Cả đời cũng chưa từng nghĩ lại thành công dễ dàng như vậy, nếu mua sổ xố cũng chuẩn như vậy tốt rồi.

      “Xem ra hai người lựa chọn rất đúng.”

      “Đương nhiên.” Uống thuốc, phẫu thuật và sinh con, dù ngốc đến đâu cũng chọn cách sinh con, ngay cả suy nghĩ cũng cần.

      “Muốn xem cục cưng của hai người ?”

      Bác sĩ xốc màn bố lên. đến bên giường khám bệnh nơi nằm, vươn tay cùng đan những ngón tay vào nhau, lặng yên chia sẻ niềm vui khi lần đầu tiên tạo nên sinh mệnh. màn hình có điểm màu trắng di động. Bác sĩ với bọn họ, đó chính là cục cưng.

      “Rất … chẳng lớn hơn con nòng nọc bao nhiêu đúng ?” Bác sĩ tỉnh bơ liếc mắt nhìn cái. “Nó vốn được tạo thành từ con nòng nọc.”

      “… Cho nên chín tháng sau, vợ tôi sinh ra con ếch sao?”

      Nguyễn Tương Quân cười, đánh cái.

      Siêu xong, Cao Dĩ Tường giúp lau sạch thuốc bôi bụng, kéo xong quần áo mới đỡ ra khỏi phòng khám, hỏi bác sĩ chi tiết sau này nên chăm sóc thai phụ thế nào.

      Sau khi về nhà, tìm ra thùng giấy bị đặt ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, treo áp phích trẻ con lên, đặt đĩa nhạc cổ điển đầu giường, mỗi tối trước khi ngủ đều mở cho nghe, còn cuốn “300 ngày sinh trưởng cùng con trẻ” cũng xem được nửa.

      Cao Dĩ Tường khi nghiêm túc, lực chấp hành cũng rất kinh người.

      mỉm cười nghĩ, xoa xoa cái bụng vẫn còn rất bằng phẳng của mình.

      Lần trước, đứa con đến quá đột ngột. Bọn họ hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, ngay cả siêu cũng chưa kịp làm mất rồi. Lúc này đây, bênh cạnh có , chuyện gì cũng thay chuẩn bị chu đáo, chuyện gì cũng đến lượt phiền não.

      “Cục cưng, con yên tâm, có ba ba ở đây.” Nhớ đến trong nồi cơm điện còn có canh gà, hôm nay phải uống hết, nhấc chăn xuống giường. Khi đến gần phòng bếp lại nghe thấy vừa ở ngoài ban công thu quần áo vừa chuyện điện thoại.

      “… phải tôi với cậu rồi sao, Tương Tương mang thai, tạm thời tôi nhận bất cứ công tác gì… ? Được, tối nay tôi qua tìm cậu, gặp nhau rồi … Tương Tương? Chắc còn ngủ, từ lúc mang thai có chút buồn ngủ. Để ấy ngủ no chút, mấy lời nhảm của cậu nghe cũng thế, tránh ảnh hưởng con tôi dưỡng thai.”

      để ý đến kháng nghị của đầu dây bên kia, trực tiếp gác điện thoại.

      phản ứng theo trực giác, trước khi vào nhà trở về giường nằm xuống, làm bộ như nghe thấy gì.

      Chỉ chốc lát sau, vào phòng, tay trái ôm quần áo, tay phải bưng chén sứ.

      “Tỉnh dậy vừa đúng lúc, uống hết canh gà này trước .”

      im lặng uống canh, an vị ở bên cạnh gấp quần áo.

      “Đúng rồi, Tiểu La vừa mới gọi điện đến, có việc muốn tìm thương lượng. Em muốn cùng hay là ở nhà nghỉ ngơi?” lơ đãng .

      Trái tim căng thẳng, vẫn nở nụ cười làm như có việc gì. “ , em muốn ở nhà đọc sách.”

      “Cũng được, bữa tối để mua về. Em có việc gì phải gọi điện cho ngay, biết ?”

      “Dạ biết, cũng có còn là con nít nữa đâu.”

      “Phụ nữ có thai và con nít chẳng có gì khác biệt.” Đều cần được che chở cách dè dặt cẩn trọng, nửa điểm sơ xuất cũng được.

      Đem tất cả quần áo gấp xong cất vào tủ, cúi người hôn lên trán cái. “Vậy đây!”

      rồi, Nguyễn Tương Quân nằm lại giường, nhìn căn nhà trống vắng mà thở dài.

      Vẫn là rất miễn cưỡng sao? Lúc này đây lại muốn bao lâu?

      ***

      Khi cao Dĩ Tường trở về, ước chừng là vào giờ cơm tối. Khắp căn nhà là màu tối ám.

      nhìn quanh căn nhà tối om, nhíu nhíu mày, đặt mấy hộp thức ăn xuống rồi vào phòng coi.

      “Tương Tương?” bật đèn, tìm thấy thân hình nằm giường, cuộn tròn trong chăn.

      bị chói sáng, nheo nheo mắt. “Mấy giờ rồi?”

      “Bảy giờ rưỡi.” vươn tay sờ trán . “Sao vậy? khỏe chỗ nào à?”

      lắc đầu.

      Cho rằng trí nhớ phai nhạt, mãi cho đến vừa nãy mới phát , bóng ma trước sau vẫn còn tồn tại.

      , dám xuống giường, dám lộn xộn, ngay cả bật đèn cũng dám. Lần trước chính vì vậy mà mất đứa con, … rất sợ hãi.

      mua đồ ăn về rồi, ra ăn chút . Sau đó có chuyện muốn thương lượng với em.”

      Xuống giường, hài, vẫn câu.

      Cao Dĩ Tường vừa thu xếp bát đũa vừa với . “Vừa rồi tìm Tiểu La. muốn thay làm cuộc triển lãm ảnh kỷ niệm mười năm nghiệp. Em biết đó, thằng cha ấy cứ coi như cái cây rụng tiền, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến tiền…”

      “Triển lãm ảnh?”

      “Phải, nhưng tư tưởng của cậu ấy thấy cần phải xem lại. Cậu ấy muốn triển lãm những tác phẩm mà chưa bao giờ công bố ra ngoài. Hơn nữa, chủ đề còn vô cùng ngốc nghếch.”

      “Chủ đề gì vậy?”

      “Em!”

      Mười năm qua, từ du lịch đến cuộc sống hàng ngày, chụp hình ít. Tất cả những biểu cảm của từ cái nhăn mặt nhíu mày, lúc ngoái đầu nhìn lại cho đến những nụ cười, những bức hình đều rất tự nhiên, còn rất rung động lòng người.

      “Em rất ngốc nghếch sao?”

      “Đương nhiên phải.” Cũng muốn đêm nay phải ngủ dưới sàn đâu.

      “Là đặt tên cho chủ đề rất ngốc nghếch. Cái gì mà “Tình say đắm của chim và cá”, linh tinh…”

      Cho nên nghiệp mười năm của , đương nhiên trở thành thành tựu tình .

      “Phốc, khụ khụ khụ!” bị sặc cơm.

      Cao Dĩ Tường giúp vỗ lưng, vừa bất đắc dĩ . “Xem , ngay cả em cũng cười đến sặc sụa, có đủ ngốc nghếch chưa.”

      phải…” xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng. “Rốt cuộc kể những gì với ấy vậy?”

      Ngay cả chim và cá cũng biết!

      …Lúc trước em đòi gả cho Từ Tĩnh HIên, tìm thấy bức thư em để lại cho … Cảm xúc bức bối… Ai a, đó phải là trọng điểm! chuyện chúng ta kết hôn có vài người biết đến, về sau em lại mang thai, muốn mở tiệc đãi khách lại sợ em quá mệt mỏi. Tiểu La , thừa dịp triển lãm lần này có thể công khai tin vui ra bên ngoài, lối vào triển lãm trưng bày ảnh cưới. với phải về hỏi ý kiến của em chút.”

      Nghe đến đây, lại muốn cười.

      Lúc chụp ảnh cưới, nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh cho bọn họ chắc là người mới. Chụp được nửa chừng, Cao đại nhiếp ảnh gia nhìn được, bệnh nghề nghiệp phát tác, đích thân nhảy ra cầm máy.

      Trừ bỏ những bức ảnh ngọt ngào hai người chụp chung, mấy bức chụp chân dung riêng của dâu đều do đích thân chú rể chụp.

      ai có thể chụp được phong thái quyến rũ của người phụ nữ bằng , từng góc độ đều rất thâm tình.

      Sau đó tiếp. “Làm ơn , cũng muốn nể mặt , nhưng dâu xinh đẹp của bị đạp hư thành như vậy, là nhịn được!”

      Cao Dĩ Tường nghiên cứu nét cười môi . “Biểu cảm của em cho thấy, em đồng ý bán rẻ quyền chân dung của mình sao?”

      “Ông xã của mình mà, sao gọi là bán rẻ được?”

      “… Được rồi, thừa nhận chủ đề này của Tiểu La ra cũng phải là quá điên.” Người Trung Quốc trời sinh tính lãng mạn. Dùng thâm tình để làm chủ đề triển lãm, càng dễ dàng tạo nên hiệu ứng. Chỉ là muốn chia sẻ với người khác. Mười năm qua, từng chút từng chút đều do độc chiếm.

      “Còn nữa.” buông bát đũa, tỏ vẻ khá nghiêm túc. “Bây giờ em mang thai, phải nghỉ dài hạn ở nhà an thai. Tính chất công việc của lại thể ở nhà lâu được, cho nên!”

      , ý của là…”

      Lời này vừa ra, lưu ý thấy thân tể cứng đờ, vươn tay ôm chầm lấy , vỗ về trấn an. “ , em có đồng ý chuyển công việc hay ? Có nhà xuất bản bàn bạc qua với Tiểu La, sau này chúng ta có thể năm ra quyển tạp chí du lịch. chụp ảnh, em soạn văn. Cách hành văn của em tốt hơn trăm lần. Em cảm thấy thế nào?”

      có nghe lầm hay ? là…

      “Cho nên suy nghĩ, bao giờ để em lại mình nữa. đâu em đó. muốn lúc về nhà, là chúng ta cùng nhau trở về nhà. Có thể như vậy được chứ? Nếu em cảm thấy như vậy tốt, chúng ta có thể thương lượng…”

      , em cảm thấy rất tốt.” vội vàng .

      thở ra. “Vậy là tốt rồi. Sau này năm chúng ta xuất ngoại lần. Thời gian còn lại ở nhà chơi với con. Lúc muốn dạo chơi quăng đứa cho ông nội nó chăm, có người ước được ngậm kẹo đứa cháu kìa. Bây giờ em phải chuyên tâm an thai. luôn ở bên em, chuyện gì em cũng được suy nghĩ nữa, biết ?”

      “Dạ.” Mãi đến giờ khắc này, mới chính thức lĩnh nhận người đàn ông này lòng . luôn luôn điều chỉnh bước chân, muốn cùng song hành.

      Có lẽ, hải âu và cá nhau phải chỉ có thể có kết cục đáng tiếc.

      Cá, cho dù bay cao, vẫn là có thể bay; Chim, ngay cả khi bay ở phía chân trời cũng có lúc phải dừng chân. Nó thu hồi cánh chim đúng lúc, để mình bay quá xa đến mức thể quay về.

      Chỉ cần có tâm, có gì là có khả năng.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương Kết

      Papa, papa, Dục Dục đến đây!” Mở cửa, quả cầu thịt mềm mại nhảy ào vào lòng . Cao Dĩ Tường ôm lấy. “Đô Đô, con lại béo lên rồi!”

      “Dục Dục! Là Dục Dục!” Dục Dục đưa bàn tay bé lên phát cái, kiên trì vì cái tên của mình.

      ràng là béo đô đô mà!” ra vẻ hiểu.

      “Dục Dục!” dùng sức lặp lại, tức giận phát thêm cái.

      Cao Dĩ Tường cười to, ôm khối cầu thịt bé xoay vòng quanh.

      “Bà xã, hôm nay em lại cho bé ăn thức ăn gia súc gì vậy?” Thực phải giảm béo thôi, nặng quá rồi.

      “Cái gì mà thức ăn gia súc!” Đại nhân bề ở trong bếp nghe thấy, trừng mắt liếc cái.

      “Được được được, phải thức ăn gia súc, là phân bón.”

      “Cao Dĩ Tường!” cười mắng.

      Sao cứ đem con mình hình dung thành gia cầm thực vật hoài vậy, như thế làm cha có vẻ quang vinh hơn sao?

      Nấu xong món rau xanh cuối cùng, ra. ở trong phòng vui chơi hướng dẫn con chơi trò chơi trí tuệ. Hai cha con mỗi lần ở cùng nhau đều rất vui vẻ, chơi rất điên.

      Thằng bé mê papa nó chết được. Mỗi lần chỉ cần nghe thấy thanh lắc lắc khóa cửa, vui vẻ kêu ầm lên: “Papa, là papa!” Rồi phóng thẳng ra mở cửa.

      Cái năm con vừa sinh ra đời, vẫn thường xuyên dẫn du lịch khắp nơi. Vào những ngày nghỉ hoặc mỗi khi muốn chơi, liền bế con về gửi cho ông nội, Tiểu La. Về sau phát ra Từ Tĩnh Hiên căn bản chỉ là tình địch giả tưởng, ngay cả Từ Tĩnh Hiên cũng lợi dụng triệt để.

      Sau đó, báo ứng đến. Thằng bé bi bô tập ngờ lại kêu Từ Tĩnh Hiên là “Papa” ở trước mặt , kích thích như nghe được sấm vang giữa trời quang. Về sau, đúng tháng trời, mỗi ngày đều bám dính thằng bé như hình với bóng, ân cần dạy bảo thể nhận giặc làm cha. Rốt cuộc, khi nghe thấy thằng bé gọi mình tiếng “Ba ba” lần đầu tiên trong đời, giống như thằng ngốc, cười ngây ngô suốt cả ngày.

      Càng ngày thời gian bọn họ ở nhà càng dài. Hầu như cứ có cơ hội là lại ru rú trong nhà, quấn quýt cùng con, chơi mấy trò chơi mà chỉ có bọn họ mới biết người ngoài xem hiểu, mấy chuyện đầu đuôi chẳng ai hiểu nổi bọn họ lại rất thích thú.

      Đến sau này, thậm chí chỉ nhận làm cho công ty quảng cáo trong nước. công tác liên tỉnh, với cũng khó xử lắm, quan trọng là ngày nào cũng có thể về nhà chơi với con, ôm ấp bà xã. tại đổi thành là rời khỏi nhà được.

      , muốn du lịch có lẽ phải chờ thằng bé lớn hơn chút, cả nhà cùng nhau ra nước ngoài vui chơi.

      Cao Dĩ Tường giúp con rửa sạch tay rồi ôm nó lên bàn ăn, tiến lên phụ giúp xới cơm, giọng .

      “Bà xã, chúng ta sinh thêm được ?” còn muốn có công chúa.

      Nguyễn Tương Quân dịu dàng e ấp liếc mắt nhìn cái. “Lúc trước là ai chỉ vào mũi cha mà chắc như đinh đóng cột, bất kể là nam hay nữ chỉ đứa là đủ, muốn thêm tự mình sinh ?”

      Lúc trước, để mang thai là vì muốn dùng sinh sản thay đổi thể chất của , bằng cũng muốn sinh con sớm như vậy. ngờ sau khi đứa con ra đời, lại thèm cục cưng Dục Dục hơn ai hết.

      “Đô Đô rất đơn.” hề chột dạ chút nào, đùn đẩy hết trách nhiệm qua thằng con, tuyệt thừa nhận là vì say mê tiếng cười ngây thơ trong trẻo, tiếng gọi papa non nớt của con trẻ.

      cũng ngờ mình đứa như vậy, quyến luyến muốn được ở nhà như nay. Nhưng nghĩ, làm cho tiếng cười hồn nhiên của con trẻ lấp đầy căn nhà, tựa hồ sai.

      sai, kỳ thực cuộc sống có rất nhiều lựa chọn muôn hình muôn vẻ. Hóa ra cũng bài xích yên ổn. Chỉ cần cho tràn đầy, tràn đầy thương, làm cho trái tim còn đơn nữa là được.

      “Là Dục Dục!” Thằng bé ở sau lưng nhất quyết chỉnh lại.

      Lỗ tai sao mà thính thế biết. “Được, Dục Dục.” Quay đầu cho có lệ.

      “Dục Dục muốn có em trai hay em nào?” Nguyễn Tương Quân dịu dàng cười hỏi.

      “Muốn trai!” trai bảo vệ nó, giúp nó đánh người xấu nha!

      “Ngốc quá, còn kịp nữa rồi, con chỉ có thể chọn em trai hoặc em thôi.” vui sướng khi người gặp họa.

      “Ồ, vậy , em trai.” Lui mà cầu tiếp theo.

      “Em !” Ông bố bất mãn.

      “Em trai!” Cố chấp kiên trì.

      “Cao Đô Đô! Con còn mà dám cãi lại cha sao?” Thằng con bất hiếu, có lần nào chịu phục tùng .

      “Dục Dục!”

      “Con em , cha gọi Dục Dục.”

      Hai cha con tranh cãi nghỉ, mỉm cười, tiến vào phòng bếp bưng tô canh lên bàn.

      Dĩ Tường thay đổi rất nhiều. Nếu là ba năm trước, ai có thể tưởng tượng được người đàn ông tựa như con gió chịu ràng buộc này lại có thể trở thành người đàn ông của gia đình.

      Có lần Tiểu La riêng với . “Cứ luôn cho rằng Dĩ Tường ăn sạch , ngờ hóa ra mới là người ăn sạch.”

      Vào ngày nào đó, ký ức mơ hồ của thời thơ ấu lên trong đầu, bỗng nhiên nhớ lại kết cục cuối cùng giữa chim sáo và thỏ con. Sau khi tiễn bước thỏ con, chim sáo vốn thích bay, thích nhảy, thích hót, thích mổ lông thỏ con đột nhiên giống như sinh bệnh, hoàn toàn còn sức sống. Mỗi ngày mỗi ngày nó đều nhìn ra cửa – nơi chủ ôm thỏ con rời , như thể chờ mong có ngày, chủ có thể từ nơi đó ôm thỏ con trở về.

      còn thỏ con, thể nghịch lông thỏ, thể cùng nó chơi đùa, chim sáo vui.

      Hóa ra, bị chinh phục, là chim sáo.

      ****** The End ******

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :