1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CHINH PHỤC VỢ YÊU - Thương Tiểu Ly (Chương 54/169)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Tôi kiện tội cưỡng hiếp

      "Reng… Reng..."

      Ngay lúc Mộ Thiên Thanh biết phải làm thế nào, thìe tếng chuông điện thoại di động vang lên dồn dập như muốn lấy mạng người, đáy mắt Mộ Thiên Thanh lóe lên tia sáng hy vọng.

      Lúc đầu, Cố Thắng Đường vốn định để ý nhưng điện thoại cứ reo vang inh ỏi ngừng, ta lầu bầu chửi tục câu, có vẻ cam lòng luyến tiếc liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó ngồi dậy với lấy điện thoại ra, thèm nhìn xem là ai gọi mở miệng mắng: "Mẹ nó, ai đấy?"

      Cố Thắng Đường bị rượu và sắc che mờ lý trí, chuyện tốt lúc này của ta bị cắt ngang nên trong lòng vô cùng khó chịu.

      "Tiểu Ngũ!" Giọng trong điện thoại có vẻ hơi du côn.

      Cố Thắng Đường còn chưa hết bị nghẹn lại ở cổ họng, sau đó liếc nhìn số hiển thị màn hình, bảy phần say rượu tỉnh tức hai phần, vội vàng giả lả : "Vừa nãy để ý là Tiểu Ngũ..."

      "Hừ!" Tiểu Ngũ hừ lạnh qua điện thoại, "Có phải cậu ở khách sạn Thế Kỷ ?"

      Cái mặt mo của Cố Thắng Đường đỏ lựng ấp úng đáp lại tiếng.

      " muốn chết lăn trở về cho tôi!"

      "Hả?" Cố Thắng Đường hiểu mô tê gì hỏi: "Tại sao?"

      "Fuck, cậu bây giờ đúng là già bỏ tha nhỉ!" Tiểu Ngũ phát cáu, "Cậu có biết người giường cậu lúc này là ai ? ta là cảnh sát khu Nam..."

      Lần này Cố Thắng Đường hoàn toàn tỉnh hẳn, cầm điện thoại nhìn sang Mộ Thiên Thanh nằm giường vẫn chưa bị mình cởi đồ, lưng lập tức rịn mồ hôi lạnh, thậm chí còn xoay người quáng quàng bỏ chạy ra ngoài mà cần suy nghĩ, chân này xọ chân kia thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.

      Nhìn Cố Thắng Đường chạy khỏi khách sạn như thấy quỷ, Lãnh Tĩnh Hàn đút hai tay trong túi quần, mắt ưng hơi nhíu lại che giấu sát khí trong mắt.

      Tiểu Ngũ đứng sau lưng cảm nhận được tàn bạo người Lãnh Tĩnh Hàn càng lúc càng đậm, kiềm được thầm nuốt nước miếng, miễn cưỡng hỏi: "Vậy… Lão đại, bây giờ làm sao?"

      Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn kín bưng, hờ hững xoay người, tới căn phòng Cố Thắng Đường vừa mới chạy ra.

      Tiểu Ngũ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lẽo của Lãnh Tĩnh Hàn, rồi thầm cau mày, ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ lúc sau cùng bĩu môi xoay người rời . Lão đại vào trong đó, ả cảnh sát họ Mộ kia đằng nào cũng vẫn bị ‘chén’... Hắc hắc, chuyện ấy mình cũng quản nổi.

      Nghĩ lại chuyện khi nãy Tiểu Ngũ thầm mắng tiếng, sau đó xoay người sải bước . Mình nhất định phải xử lý xong xuôi chuyện ngày hôm nay trước khi lão đại nổi giận, bằng mình cũng chỉ có nước nằm chờ chết!

      Lãnh Tĩnh Hàn vào căn phòng được Cố Thắng Đường bao dài hạn, bộ mặt điển trai nhưng lạnh lùng khi thấy uốn éo giường càng lạnh thêm bội phần.

      "Ưm..." Mộ Thiên Thanh kiềm được bật ra tiếng rên khẽ, toàn thân rần rần khó chịu như có rất nhiều con kiến bò, khổ sở nhíu mày, chút ý thức cảnh giác còn sót lại kia ngăn nổi công dụng phát huy của thuốc.

      Lãnh Tĩnh Hàn bước lên phía trước, rũ mắt nhìn toàn thân Mộ Thiên Thanh ửng đỏ giãy gịua cọ xát giường, miệng ngừng phát ra tiếng ‘ưm ửm’ khêu gợi, giữa đêm khuya thanh vắng thanh đó nghe vào càng thêm quyến rũ vô cùng.

      Thầm thở dài, Lãnh Tĩnh Hàn cúi người xuống luồn cánh tay qua dưới người bế lên rồi vào phòng tắm...

      Mộ Thiên Thanh cảm nhận được hơi thở đàn ông, lập tức theo bản năng cọ cọ vào ngực của người đàn ông, khuôn mặt nóng rực ra sức dụi vào trước ngực Lãnh Tĩnh Hàn chờ mong có thể nhận được chút xoa dịu nào đó.

      Cơ thể Lãnh Tĩnh Hàn chợt cứng ngắc, rũ mắt nhìn người trong ngực, bộ lễ phục mặc người lúc này mở toạc lộ cả vòng ra ngoài, khe rãnh hấp dẫn phập phồng theo tiếng thở dốc của càng mê hoặc người vô cùng.

      "Ưm..." Mộ Thiên Thanh cứ thế cọ mặt chà chà vào áo Lãnh Tĩnh Hàn, miệng lưỡi khô nóng khiến thể phát ra được câu đầy đủ, chỉ muốn được gần gũi đàn ông theo phản ứng tự nhiên.

      Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn như có mây mù bao phủ, nghĩ đến vừa rồi bàn tay của Cố Thắng Đường có thể sờ soạng khắp người muốn chặt đứt đôi bàn tay kia!

      Mặt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh tanh thả Mộ Thiên Thanh vào bồn tắm, sau đó mở vòi nước, dòng nước mát lạnh ngay tức "ào ào" xối xuống…

      Mộ Thiên Thanh rùng mình cái, làn nước lạnh buốt bao phủ toàn thân , trận khô nóng khi nãy tiêu bớt chút, cố gắng mở mắt, lờ mờ nhìn thấy người đàn ông đứng đó nhìn bằng đôi mắt thâm sâu...

      Mộ Thiên Thanh muốn bò ra khỏi bồn tắm, nhưng vừa mới nhóm người dậy bị ấn ngược trở lại, "... muốn làm gì..."

      " tỉnh chưa?" Lãnh Tĩnh Hàn ngó bộ dạng nhếch nhác của Mộ Thiên Thanh chỉ lạnh nhạt hỏi.

      Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên, lúc này mới phát người trước mặt ngờ là Lãnh Tĩnh Hàn, giờ phút này thể suy nghĩ được gì, bèn thẹn quá hóa giận, "... bỏ thuốc tôi!"

      Lãnh Tĩnh Hàn phủ nhận, cầm vòi sen bên cạnh mở nước xối lên người Mộ Thiên Thanh...

      Lần này Mộ Thiên Thanh bị tưới ướt từ đầu tới chân sót chỗ nào, cả người ướt sũng, chật vật chịu nổi!

      "Lãnh Tĩnh Hàn... làm gì đấy?" Mộ Thiên Thanh vung tay loạn xạ, dòng nước lạnh buốt cứ thế xối trút ào ào lên da thịt , cảm giác nóng rang trong người cũng giảm được ít, ý thức vốn hỗn loạn dần trở nên ràng hơn.

      Lãnh Tĩnh Hàn tắt nước, nghiêng mắt nhìn lớp trang điểm lem luốc mặt Mộ Thiên Thanh, lạnh lùng hỏi: "Giờ tỉnh chưa?"

      Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, cơ thể lạnh run cầm cập ngồi trong bồn tắm tức giận nhìn chằm chằm vào Lãnh Tĩnh Hàn, hai người cứ thế đấu mắt với nhau, lát sau, mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn từ từ híp lại, phát ánh mắt của Mộ Thiên Thanh lúc đầu còn giận dữ nhưng giờ dần chuyển sang nóng bỏng nhu mì…

      Cơn nóng trong người Mộ Thiên Thanh vừa được làn nước mát xoa dịu giờ lại rần rần dâng lên lần nữa, khổ sở liếm liếm bờ môi khô nứt, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, nghiến răng nghiến lợi : "Lãnh... Lãnh Tĩnh Hàn..."

      Lãnh Tĩnh Hàn nhíu nhíu mày, biết lúc Mộ Thiên Thanh ở quán bar bị người ta bỏ thuốc kích thích, hơn nữa liều lượng cũng .

      Lãnh Tĩnh Hàn cúi người tính xả nước cũ trong bồn tắm và thay nước mới. Nhưng tay lần cái nút xả nước vô tình đụng vào chân Mộ Thiên Thanh, khiến thấy toàn thân như tê dại .

      "Ưm..." va chạm đó khiến cho Mộ Thiên Thanh cảm thấy rất dễ chịu, biết là vì mình bị trúng thuốc, muốn rút chân lại nhưng bàn chân chỉ nghe theo phản ứng tự nhiên của cơ thể cứ thế cọ cọ vào tay Lãnh Tĩnh Hàn.

      phần nóng cộng thêm xấu hổ nên mặ Mộ Thiên Thanh mỗi lúc càng đỏ lựng, nhưng dù có như thế cũng vô phương ngăn nổi phản ứng của cơ thể .

      giống lần đầu tiên, cơ thể lúc này thích ứng được với nhiệt độ lạnh của nước, hơi lạnh lan tỏa từ đầu xuống chân chỉ càng khiến cho tốc độ dòng nhiệt nóng rực trong cơ thể điên cuồng tuôn trào, bứt rứt uốn éo người trong bồn tắm, cắn chặt môi để bản thân phải bật ra tiếng rên rỉ dâm đãng kia...

      Lãnh Tĩnh Hàn nhíu nhíu mày nhìn dáng vẻ khổ sở của , đàn bà con đối với , tất cả đều dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý, tiền trao cháo múc rồi đường ai nấy , chưa bao giờ để tâm đến suy nghĩ của bọn họ.

      Nhưng đối với Mộ Thiên Thanh...

      "Ưm… Ưm…" Mộ Thiên Thanh vô cùng khó chịu, ngừng giãy giụa uốn éo trong bồn tắm, nhưng như thế vẫn làm cho nhiệt độ nóng rực trong cơ thể giảm bớt , trái lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn, "Lãnh... Lãnh Tĩnh Hàn... Ưm..."

      Mộ Thiên Thanh bức rức thở dồn dập, nước mắt hòa cùng dòng nước mát lạnh, thấy mình thể sống nổi nữa, nên chỉ biết gọi tên Lãnh Tĩnh Hàn theo bản năng, mong chờ điều gì?

      Nhìn cơ thể càng lúc càng đỏ của Mộ Thiên Thanh, Lãnh Tĩnh Hàn biết lần này trúng thuốc , cách giải quyết này vốn chẳng có tác dụng.

      nghĩ thế thấy mũi Mộ Thiên Thanh bị chảy máu, sau đó trượt theo khóe môi vào trong bồn tắm, dần dần loãng ra...

      Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, vẻ mặt lạnh bưng, cúi người vớt lên khỏi bồn tắm, tay cởi bỏ bộ đồ người xuống, rồi túm lấy chiếc khăn lông ở kế bên bọc lại, bế ra khỏi phòng tắm...

      "Ưm…" Hơi thở của đàn ông thoảng hương bạc hà thanh mát len lỏi vào mũi khiến Mộ Thiên Thanh, tiềm thức cảm thấy khao khát mong đợi thứ gì đó nhưng ý thức còn sót lại khiến muốn kháng cự.

      Lãnh Tĩnh Hàn gì, thẳng tay ném lên giường.

      Máu mũi Mộ Thiên Thanh vẫn còn chảy, tác dụng của thuốc chẳng những giảm mà còn mạnh hơn lúc đầu, cơ thể run lên, ánh mắt cũng ngân ngấn lệ, khổ sở rên rỉ, "Ưm… Ưm…"

      Mắt Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu lại, Mộ Thiên Thanh vặn vẹo lúc khăn tắm bung ra, nhìn cơ thể chỉ còn lại bộ đồ lót của phần bụng dưới chợt căng lên, phải người biết kiềm chế, nhưng lúc này nhìn làn da trắng nõn mịn màng vì tác dụng của thuốc mà ửng hồng duyên dáng nên mới bị mất kiểm soát.

      Lãnh Tĩnh Hàn cúi người hé môi phủ lên đôi môi cứ mãi khe khẽ rên rỉ kia, khác với nụ hôn trừng phạt lúc ban ngày, nụ hôn lúc này của mang theo chút dịu dàng…

      Cơ thể vốn nóng ran của Mộ Thiên Thanh khi được tiếp xúc với Lãnh Tĩnh Hàn dường như giảm bớt đôi chút, xấu hổ và giận mình nên muốn kháng cự nhưng cứ như bị nghiện thuốc phiện vậy, thể rời xa được.

      Lãnh Tĩnh Hàn từ từ ngồi dậy, nhìn vào đôi mắt ngấn lệ mông lung của Mộ Thiên Thanh, đành lòng làm thế nhưng lúc này còn cách nào khác, "Đều là người trưởng thành cả, tôi chỉ muốn giúp !"

      "Tôi..." Mộ Thiên Thanh nhắm mắt, cố sức để : "Tôi muốn kiện... kiện tội cưỡng hiếp..."

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 26.1 Vậy tôi ngồi tù

      "Tôi..." Mộ Thiên Thanh nhắm mắt, cố sức để : "Tôi muốn kiện... kiện tội cưỡng hiếp..."

      Lãnh Tĩnh Hàn nhìn khuôn mặt đỏ bừng dỗi hờn, kiềm được khẽ nhếch môi, đôi tròng mắt đen bóng như tinh thể núi lửa càng trở nên thâm sâu…

      "Thế tôi đành chỉ trơ mắt nhìn bị dục vọng thiêu đốt vậy..." Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh .

      Hơi thở của Mộ Thiên Thanh càng lúc càng nặng nề, khó khăn nuốt nước bọt, tác dụng của thuốc trong cơ thể càng lúc càng phát tác mạnh, thân thể dần dần bắt đầu run rẩy, khó chịu càng muốn phát tiết. Lâm vào tình huống thế này làm cho vừa giận vừa xấu hổ.

      "Tôi... Ưm…" Mộ Thiên Thanh vừa muốn gì đó, nhưng cơ thể bủn rủn khiến tự chủ khẽ rên ra tiếng. ngượng nghịu, khóe mắt lại phiếm đỏ, mê ly mơ màng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.

      Đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên chứa đựng nụ cười, trêu tức hỏi: "Nếu ... tôi tìm Thượng Quan Mộc tới đây?"

      "..." Mộ Thiên Thanh nghe xong, sắc mặt đổi thành nóng nảy, giọt lệ lóng lánh nơi đáy mắt trở nên trong suốt dưới ánh đèn dịu . cắn môi chịu đựng cơn nóng rang cuồn cuộn trong cơ thể, vừa mâu thuẫn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, hoàn toàn quên mất bản thân mình lúc này gần như mảnh vải phơi bày ở trước mặt .

      Nhìn biểu như thế của , nơi nào đó trong Lãnh Tĩnh Hàn bất chợt xao động. vẫn nhớ lúc nhìn thấy tấm hình kia ở chỗ của Ưng, cánh tay và đùi của chằng chịt vết trầy xước, cắn chặt môi, cố nén nước mắt nơi hốc mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng ...

      Cuối cùng, Lãnh Tĩnh Hàn đành lòng để chật vật, từ từ cúi người, nhàng bao phủ đôi môi Mộ Thiên Thanh. Nụ hôn này của dịu dàng, so với vừa nãy có thêm vài phần thương tiếc.

      Mộ Thiên Thanh cảm nhận được hơi thở đàn ông, cơn nóng trong người giảm xuống chút. Cơ thể theo bản năng muốn dán sát vào người Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lãnh Tĩnh Hàn ngậm lấy đôi môi nóng bỏng kia liếm-cắn-mút dây dưa, bàn tay bắt đầu chạy loạn tự do da thịt trắng nõn. Tay như có loại ma lực kì lạ, mỗi nơi qua đều khiến cơ thể nóng bỏng của Mộ Thiên Thanh thư thái lạ thường...

      Dần dần, nụ hôn của Lãnh Tĩnh Hàn chuyển sang bá đạo. Miệng Mộ Thiên Thanh thoang thoảng mùi bia bọt nhàn nhạt, mà vốn rất ghét thứ mùi thơm tho này, thế nhưng giờ phút này đây như mê say chìm đắm trong hơi thở kia. dùng đầu lười hùng hồn thăm dò, cạy mở hàm răng của , tiến quân thần tốc…

      "Ưm..." thanh mập mờ nhảy ra khỏi miệng Mộ Thiên Thanh, vừa ngượng ngùng, vừa muốn đòi thêm ngọt ngào từ Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lưỡi của Lãnh Tĩnh Hàn linh hoạt liếm mút trong miệng Mộ Thiên Thanh. Theo từng đợt hôn sâu, cơn nóng ở dưới bụng cũng dần dần lan ra. này... chỉ nụ hôn thôi mà gợi lên lửa dục của !

      Bàn tay sờ soạng sau lưng Mộ Thiên Thanh, nhàng đẩy móc cài áo lót của ra, lúc kéo xuống, môi của cũng đồng thời rời khỏi nụ hôn mềm mại có cách nào hô hấp…

      "Ưm..."

      Thân thể Mộ Thiên Thanh bủn rủn, rung động thoải mái làm cho có cách nào khống chế bật thốt ra thanh khoái cảm. vừa chơm chớm nước mắt, vừa khó khăn : "Lãnh Tĩnh Hàn... Tôi... Tôi muốn kiện ... kiện tội cưỡng hiếp..."

      Môi của Lãnh Tĩnh Hàn dọc theo gò má của Mộ Thiên Thanh trượt đến bên tai , hôn lên vành tai của , ở bên tai dụ hoặc trả lời: "Ừ, vậy tôi ngồi tù!"

      Giọng trầm thấp khàn khàn mang theo vài phần nhẫn. Lúc chuyện, hơi nóng tê tê dại dại phả lên da thịt Mộ Thiên Thanh, chọc cho thân thể lại lần nữa run rẩy…

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26.2
      Đêm trầm mê

      Mộ Thiên Thanh vừa khó chịu vừa khao khát chờ mong, tâm lý mâu thuẫn khiến thể suy nghĩ được điều gì.

      Môi hôn ướt át của Lãnh Tĩnh Hàn dừng cần cổ trắng mịn của Mộ Thiên Thanh, ngón tay thon dài trêu chọc đỉnh núi tuyết mềm mại của , trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua chút thâm ý.

      "Ưm...." Mộ Thiên Thanh khó kìm lòng nổi thốt ra tiếng rên rỉ mờ ám, nhắm hai mắt, cắn chặt răng, sợ thanh này nhảy ra lần nữa.

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ chau mày, ánh mắt thâm thúy nhìn chịu đựng, giọng trầm thấp mị hoặc mang theo dụ ngọt: " cứ nhịn như vậy đau đấy..."

      Dưới cái vuốt ve âu yếm của , cơ thể Mộ Thiên Thanh càng kích động run dữ dội hơn. Cơn khô nóng thoáng hạ nhiệt liền đưa tới khao khát tiềm tàng. Tuy rằng biết mình bị trúng thuốc, nhưng vẫn xấu hổ kinh khủng.

      Lãnh Tĩnh Hàn càng hôn càng sâu, bá đạo cạy mở hàm răng ngoan cố kia, lưỡi linh hoạt liền xâm chiếm lãnh địa trong miệng Mộ Thiên Thanh, tham lam hút lấy ngọt ngào cho đến khi thể thở và suýt ngất đến nơi...

      Thân thể truyền đến cơn tê dại và rung động khiến Mộ Thiên Thanh dần dần giữ được kiên trì, dục vọng nguyên thủy bất giác càng lúc càng trở nên ràng ở dưới thân Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lãnh Tĩnh Hàn cảm nhận mất ý thức, nụ hôn bắt đầu trượt đường xuống, chạy qua xương quai mảnh khảnh, sau đó ngậm lấy bên mềm mại....

      Đỉnh núi tuyết còn lại bắt đầu săn cứng trong lòng bàn tay . Bàn tay kia nhàng lướt vùng bụng bằng phẳng, lòng bàn tay có vết chai như cây quạt lông vũ, lướt đến chỗ nào là tê dại chỗ đó…

      Lãnh Tĩnh Hàn quả là cao thủ, ý thức của Mộ Thiên Thanh rốt cuộc cũng sụp đổ. Khi tay lướt xuống mê thất, ngất vì... mất máu mũi quá nhiều.

      Lãnh Tĩnh Hàn vùi đầu trong cổ Mộ Thiên Thanh, bên tai truyền đến tiếng hô hấp dần dần bình ổn, mới chậm rãi nhổm dậy, cúi xuống nửa người, ánh mắt thâm thúy nhìn sắc mặt ửng đỏ của , mày kiếm gắt gao nhíu lại.

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên u ám, thái dương giật giật, môi mỏng khẽ mím, đáy mắt có cố nén lửa dục. Hóa ra vẫn lựa chọn ăn ...

      Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, thuận thế lấy chăn trùm lên người Mộ Thiên Thanh, che cơ thể ửng đỏ của .

      ngồi giường, vừa quan sát tác dụng thuốc dần dần tan , mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần chìm vào mê man. Mắt ưng từ từ nheo lại, thoáng qua tia lạnh lẽo.

      Cầm di động, Lãnh Tĩnh Hàn đạm mạc làm cuộc gọi, suy nghĩ lúc, đối phương mới tiếp máy, "Lão đại!"

      "Ai làm?" Giọng Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ nghe ra chút tình cảm nào.

      "Tên bartender hạ thuốc, thuốc cũng là loại quán bar thường dùng ' đêm mê tình'. Người bị bắt, nhưng nhất quyết chịu hé răng!" Trong điện thoại, truyền đến giọng lưu manh của Tiểu Ngũ.

      Đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn càng thêm lạnh lẽo.

      Tiểu Ngũ ở đầu dây bên kia cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh người Lãnh Tĩnh Hàn, thầm nhếch mép, đá tên pha chế bị vả hai bên mặt đến độ bầm tím sưng chù vù qua bên, rồi tiếp: "Là địa bàn Hồng môn, cũng ngoại trừ trường hợp bọn họ nhìn cảnh sát Mộ vừa mắt, dù sao..."

      Tiểu Ngũ đoán được tâm tư của Lãnh Tĩnh Hàn, ấp úng : "Dù sao, trong toàn khu vực, người ấy đắc tội cũng ít, chỉ cần ấy có hành động, tất nhiên bỏ qua, nhiều người bị ấy cho ăn thiệt mà..."

      xong lời cuối, giọng Tiểu Ngũ dần đều. biết vì sao, tuy Lãnh Tĩnh Hàn cũng tiếng nào, thế nhưng lại làm cho trong lòng cậu ta giật thót cái.









      Chương 26.3
      Cái tát mạnh


      Lãnh Tĩnh Hàn hơi liếc mắt, ánh mắt dừng người Mộ Thiên Thanh rơi vào trầm mặc, mới chậm rãi : "Chuyện này dừng ở đây, biết làm thế nào chứ...."

      "Hì hì, lão đại đừng lo, tôi biết rồi!" Tiểu Ngũ thầm thở dài hơi.

      "Ừ!" Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững đáp, rồi cúp máy.

      Xã hội đen có nguyên tắc của xã hội đen, mà ... là cảnh sát!

      Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, đến trước cửa sổ, thuận tay rút điếu thuốc ra châm. chậm rãi hít hơi rồi nhả khói, làn khói trắng lượn lờ trước gương mặt điển trai dần dần tản ra....

      "Dạ... Giúp tôi chăm sóc ấy!"

      Đấy là câu cuối cùng Ưng để lại cho . Thậm chí, Ưng kịp cho biết là ai, chỉ biết ... là mặt trời của Ưng!

      Nếu như em bình yên, đó chính là mặt trời!

      Nhưng Ưng lại vĩnh viễn nhìn thấy mặt trời được nữa…

      Lãnh Tĩnh Hàn nắm chặt đấm trong túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc lấp lóe ánh đỏ nhàn nhạt. lẳng lặng đứng ở nơi đó, lâu cũng động đậy.

      từng thời trẻ điên cuồng, để rồi người em kết nghĩa vĩnh viễn rời xa . Kể từ đó, dường như lần nữa trở về với quá khứ.... Quá khứ độc của !

      Đêm càng chìm trong bóng tối, toàn bộ gian dường như đều rơi vào yên tĩnh, thẳng cho đến khi đằng đông ra màu trắng bạc, tia nắng ban mai lười biếng nhô ra khỏi đường chân trời…

      Mộ Thiên Thanh đầu đau như búa bổ từ từ mở mắt, đồng hồ sinh học của luôn reo vào thời gian cố định này mỗi ngày. cau mày, mắt mông lung nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, rồi ý thức trong đầu dần dần ràng hơn...

      Mộ Thiên Thanh bật dậy, lướt mắt xuống dưới, những vết đỏ nhàn nhạt người cho biết, tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là !

      bị người ta bỏ thuốc, bị người ta đưa đến nơi này để bị lên dĩa....

      "Lãnh, Tĩnh, Hàn!" Nặn từng chữ qua kẽ răng, tức giận đến mức toàn thân phát run. Mặc dù biết rất người bỏ thuốc phải là .... nhưng người xuất cuối cùng lại là !

      Mộ Thiên Thanh nhắm mắt, muốn đè nén cơn tức giận cuồng nộ, nhưng làm thế nào cũng ép xuống được, thậm chí trong đầu lên nụ hôn tối qua của , bàn tay chạy tự do người

      Lãnh Tĩnh Hàn dựa trước cửa sổ, lặng lẽ quan sát Mộ Thiên Thanh buồn bực ở giường, hồi lâu mới thờ ơ : "Tự lập án… hay tôi với ?"

      Tiếng từ đâu đột nhiên vang lên bên tai khiến Mộ Thiên Thanh trợn to hai mắt kinh hãi, theo phản xạ ôm chăn quay đầu nhìn, chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn vẫn nhởn nhơ tình tang chậm rãi đứng lên. há hốc miệng, nhất thời quên mất phải phản ứng.

      Hai người hai mắt nhìn nhau, người tĩnh lặng gợn sóng, người con ngươi dần dần mở to ra…

      Mộ Thiên Thanh phản ứng trở lại, hét lớn: "Lãnh Tĩnh Hàn, tên khốn kiếp này!"

      xong, thèm để ý đến cái gì, động tác lưu loát cầm khăn lông ở bên quấn lên mình, thuận thế lộn người qua, phang mốt cú đá chân nhanh như gió quét về phía Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững né. Mộ Thiên Thanh ra tới chiêu thứ hai, nhưng bản lĩnh trước nay vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt của Lãnh Tĩnh Hàn hoàn toàn giống tên côn đồ sơ cấp, căn bản đến gần được thân thể của .

      Mộ Thiên Thanh lúc này càng nổi điên hơn, có thể thấy được hai ngọn lửa giận hừng hực trong đáy mắt. Thế công của mỗi chiêu đều sắc bén, nhưng hoàn toàn quên mất động tác giờ của bản thân phơi bày ra hết cảnh xuân.

      Đôi mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên hung ác, tóm lấy bàn tay bay tới tấn công của Mộ Thiên Thanh, lạnh lùng : "Lúc đánh nhau, thường quên mình mặc đồ thế nào à?"

      Mộ Thiên Thanh lúc này hoàn toàn có tâm tình để ý tới lời của , muốn rút tay về, nhưng bàn tay to của Lãnh Tĩnh Hàn như gọng kềm giam cầm chặt. Mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi quát: "Lãnh Tĩnh Hàn, là đồ mặt người dạ thú...."

      "Chát" tiếng, hề báo trước. Trong khi Mộ Thiên Thanh giãy giụa, bàn tay còn lại hung hăng vung về phía Lãnh Tĩnh Hàn. Sau tiếng vang thanh thúy, toàn bộ gian trong giây lát trở nên lạnh lẽo, giống như bị đóng băng vậy!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      【Chương 27.1】
      Làm cầm thú lần

      Tay Mộ Thiên Thanh tê tê, trong lúc nhất thời cũng quên mất phản ứng. ngờ, mình đánh trúng Lãnh Tĩnh Hàn, dù sao bản lĩnh mà vẫn thường tự hào cũng chẳng là cái đinh gỉ gì trước mặt người đàn ông này mà!

      Lãnh Tĩnh Hàn bị tát nghiêng mặt, từ từ quay đầu, mắt ưng nhàng híp lại, hai luồng sáng lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén phóng về phía Mộ Thiên Thanh. khuôn mặt điển trai vẫn còn truyền đến cảm giác đau rát, huyệt thái dương giật giật, môi mỏng khẽ mím, toàn thân tản ra khí rét khiến người ta sinh ra cảm giác lạnh lẽo từ tận dưới lòng bàn chân lên.

      Lửa giận của Mộ Thiên Thanh trong nháy mắt bị đóng băng, nhịn được sợ hãi. Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn u ám như cái đầm chết, sâu thấy đáy. Ánh mắt lạnh lẽo như vậy giống như người trần, mà giống tới từ địa ngục hơn!

      "Ưm" kêu đau tiếng, Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn hung hăng quăng giường, người còn chưa kịp ngồi dậy, thân hình thon dài đè lên....

      "A ...."

      Mộ Thiên Thanh thét lên, đêm qua bị bỏ thuốc thể phản kháng, nhưng lúc này đây hoàn toàn tỉnh táo. giãy giụa, hai tay lại bị bàn tay Lãnh Tĩnh Hàn giam cầm kéo đến đỉnh đầu, chân bị đè chặt.

      " muốn làm gì?" Mộ Thiên Thanh sợ hãi. Ngày thường, coi như cảnh sát sắc bén, nhưng cuối cùng vẫn là !

      " phải tôi là cầm thú sao?" Giọng của Lãnh Tĩnh Hàn còn lạnh giá hơn mấy phần so với ánh mắt. tay tháo ra khăn tắm quấn chặt người Mộ Thiên Thanh, khuôn mặt chậm rãi lấn tiến sát gần Mộ Thiên Thanh.

      Mộ Thiên Thanh trợn to mắt nhìn gương mặt tuấn tú dần dần áp sát, đáy mắt chứa nhục nhã lẫn sợ hãi, dần dần chuyển thành tầng ươn ướt mỏng....

      Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên ngưng động tác, bàn tay buông lỏng, đứng thẳng người lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Thiên Thanh vội vàng quấn khăn.

      Mộ Thiên Thanh cắn môi, rung rung mi mắt, cố nín để cho nước mắt trào ra.

      Lãnh Tĩnh Hàn đút tay trong túi quần, cả đêm ngủ nhưng khuôn mặt cũng có dấu vết mệt mỏi. Từ cao nhìn xuống, nhìn người giường, chậm rãi : " phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy.... tốt nên vô lễ!"

      xong, Lãnh Tĩnh Hàn dứt khoát xoay người rời chút do dự. Động tác liền mạch: mở cửa, bấm khóa. Lúc khóa cửa "cụp" tiếng đóng lại, rốt cuộc nước mắt kềm được chảy xuống....

      ngồi giường, quấn khăn đến đầu gối, đôi tay ôm đầu gục đùi, nước mắt vẫn ngừng chảy như muốn trôi sạch khuất nhục người mình...

      "Cốc, cốc, cốc" Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Mộ Thiên Thanh mắt đẫm lệ mông lung nhìn ra cửa nhưng hề động đậy.

      Bên ngoài lại vang lên hai tiếng gõ cửa, sau đó im bặt. Mộ Thiên Thanh cắn môi nhìn mình nhếch nhác, ngó xung quanh chút, rồi lấy điện thoại trong túi xách, do dự hồi lâu cũng có dũng khí bấm số gọi.

      có quần áo mặc.... Cũng thể ngây người chỗ này?

      Đúng lúc này, tiếng "cụp..." vang lên, cửa bị mở ra từ bên ngoài. Trong khi Mộ Thiên Thanh cảnh giác siết chặt chăn, Lãnh Tĩnh Hàn vừa quay lại....

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng quét qua , thả túi xách trong tay xuống bên, cũng gì liền xoay người ra ngoài cửa....

      Mộ Thiên Thanh đỏ mắt nhìn bóng lưng của , hơi nhếch môi.

      Đột nhiên, Lãnh Tĩnh Hàn khựng lại, con ngươi khẽ liếc về đằng sau, lạnh nhạt : "Nếu muốn những chuyện tương tự xảy ra, đừng nên thăm dò bất cứ thứ gì...."

      xong, bước tiếp rời , bỏ lại Mộ Thiên Thanh ở nơi này nhất thời cách nào phản ứng.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      【Chương 27.2】
      Căm phẫn

      Mộ Thiên Thanh dần bình phục tâm tình bi phẫn, nhìn cái túi Lãnh Tĩnh Hàn để lại, bên trong là bộ quần áo hay mặc, và cả bộ đồ lót.

      Mộ Thiên Thanh chợt nóng bừng mặt như con tôm bị luộc chín.

      là cảnh sát, sau khi tức giận đời rồi, biết lúc ở quán bar bị bỏ thuốc, thậm chí gã đàn ông đến làm bậy với cũng phải Lãnh Tĩnh Hàn. Về phần vì sao tối đó Lãnh Tĩnh Hàn xuất biết, chỉ có điều, còn nhớ , ném vào trong nước lạnh. Nhưng ... cuối cùng có hiệu quả, cho nên mới...

      Mộ Thiên Thanh cắn môi, ngoại trừ mấy vết hôn người, cũng có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. biết, sau cùng Lãnh Tĩnh Hàn cũng có thực làm gì với , chỉ là muốn giải trừ kích thích khó chịu trong cơ thể do tác dụng của thuốc....

      Nhưng ngay cả như vậy vẫn làm cho xấu hổ và giận dữ!

      Mặc kệ có phải là ấy hay ... Thế nhưng, để có thể tin tưởng người mới gặp qua vài lần như , thừa nhận là hào phóng đến độ chút tức giận.

      thầm lấy quần áo vào phòng tắm, Mộ Thiên Thanh mang theo tâm tình phức tạp rửa mặt. Sau khi ra khỏi khách sạn Thế Kỷ, liền đón taxi cục cảnh sát.

      ngồi im lặng ở ghế sau, nhìn ra đám đông vội vã làm bên ngoài, yên tĩnh đến mức tài xế quên mất có mặt của .

      ngẫm lại câu trước khi của Lãnh Tĩnh Hàn, phải nghe ra hàm ý, cảnh sát, dien'dan'le'quy'don'com bình thường bắt bớ đắc tội nhiều người, đương nhiên kẻ muốn xử cũng nhiều, đây là điều cảnh sát thể tránh khỏi. Nhưng nếu muốn yên lặng nuốt cục tức này thể nào!

      Lần này là , lần sau.... có bao nhiêu bị thủ đoạn bẩn thỉu như vậy cướp trong sạch?

      Như Lãnh Tĩnh Hàn , lần này là may mắn mà thôi....

      *

      Tập đoàn Thiên Lân nằm trong khu thương mại sầm uất nhất thành phố A, tòa cao ốc 70 tầng hình bán nguyệt vừa xây nghiễm nhiên trở thành địa danh thương mại của cả thành phố A, phúc lợi tốt, tiền lương cao... Tất cả những người có thể vào đây làm việc đều lấy làm kiêu ngạo, mà điểm hấp dẫn nhất là quyền tự chủ tuyệt đối trong công việc, chỉ cần có tài năng, ở chỗ này chắc chắn bị mai .

      Tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Lân, toàn bộ tầng lầu này đều là khu vực riêng của Lãnh Tĩnh Hàn. Có thể lên tới đây, ngoại trừ các quản lý cấp cao của các bộ phận, cũng chỉ có Hình Thiên!

      Lúc Hình Thiên báo cáo lịch trình hôm nay, ta phát Lãnh Tĩnh Hàn ngồi đối diện phân tâm suy nghĩ gì đó. ta nhàng gỡ mắt kính gọng xuống, hắng giọng tiếng: "E hèm... Tổng Giám đốc?"

      Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ lướt mắt qua Hình Thiên, môi mỏng khẽ mím, đáy mắt dần chứa tia sắc bén: "Hoãn lại lịch trình hôm nay, mặt khác, gọi Đường Lam tới cho tôi !"

      Hình Thiên đáp tiếng, xoay người rời khỏi văn phòng. Trước khi đóng cửa, ta len lén liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế....

      Tiệc mừng tròn năm ngày hôm qua, từ đầu tới cuối lão đại xuất , khiến người ngoài nghị luận ầm ĩ. Tuy ai dám đưa tin đồn gì, chỉ là... sau đó lại nghe Tiểu Ngũ , Mộ Thiên Thanh bị người bỏ thuốc!

      Khép cửa lại, Hình Thiên thẳng vào phòng thư ký, nhấn số gọi cho Đường Lam: "Tổng thanh tra Đường, tổng giám đốc cho mời!"

      ta cúp máy sau khi có được lời đáp ứng trong điện thoại, lúc định hủy hành trình ngày hôm nay, trong đầu lại tò mò rốt cục Lãnh Tĩnh Hàn có ý gì với Mộ Thiên Thanh?

      nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên. Hình Thiên móc ra, mở mục tin nhắn, nhìn thấy dãy số phía , lông mày xoắn chặt lại với nhau. ta vừa đứng dậy tính tìm Lãnh Tĩnh Hàn, lại thấy thang máy mở, Đường Lam cao ngạo bước ra...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :