1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CHINH PHỤC VỢ YÊU - Thương Tiểu Ly (Chương 54/169)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11: Sếp mới cục cảnh sát khu Nam
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      KiLi thấy Mộ Thiên Thanh xưa nay phải người buôn chuyện mà lúc này dường như có vẻ có hứng thú, vội bước qua như thuộc lòng bàn tay: "Người này được gọi là Lãnh thiếu, ta là nhi, được tổng giám đốc tiền nhiệm Thiên Lân là Lãnh Kình Thiên nhận nuôi dưỡng, lâu nay ở nước ngoài học lớp đào tạo nghiệp vu để làm người thừa kế. Sáu năm trước mới về nước tiếp nhận Thiên Lân, chốn thương trường nổi tiếng với thủ đoạn máu lạnh vô tình, giết người lúc nào ai hay...."

      Cuối cùng, KiLi còn cố ý giả bộ làm ra dáng vẻ tàn bạo, "Kể từ khi ta tiếp nhận Thiên Lân, việc làm ăn kinh doanh mở rộng mỗi ngày cứ như thuận nước đẩy thuyền, người đàn ông trẻ đẹp, lại có tài hoa còn lành lạnh như vậy.... Ôi trời ơi, nếu để cho tôi được nhìn thấy người ấy lần thôi, dẫu có chết tôi cũng hối tiếc!"

      Mộ Thiên Thanh nhìn KiLi, môi giật giật, cuối cùng chỉ “Ừm” bằng giọng cổ, sau đó cẩn thận đặt lại quyển lên bàn ấy rồi bưng ly nước rời .

      "Người luôn lạnh nhạt bình tĩnh như Thiên Thanh mà còn chịu nổi !" Hà Tuấn thấy bộ dạng mê trai của KiLi cười lạnh .

      "Hà Tuấn, mắc mớ gì tới ...."

      "...."

      Trong phòng làm việc lại bắt đầu diễn trận đấu võ mồm biết lặp lặp lại bao nhiêu lần, mọi người thấy mãi cũng quên nên coi như mắt điếc tai ngơ, quay về với công việc của mình.

      Mộ Thiên Thanh uống nước mà trong đầu cứ lởn vởn bóng lưng tạp chí kia.

      Lãnh Tĩnh Hàn?

      Lãnh thiếu....

      Lẽ nào là người đàn ông ‘giúp đỡ’ hai lần kia?

      Hình như....Tống Mạn Ni cũng gọi ta là Lãnh thiếu.

      "Thiên Thanh, biết người nào được điều tới đây ?"

      Mộ Thiên Thanh nhướn mắt nhìn đồng nghiệp Lâm Hải, người có tuổi nghề lâu nhất cũng lớn tuổi nhất khu Nam, lắc đầu , "Cháu cũng biết ạ, nhưng hôm qua lúc đến tổng cục làm việc có nghe là hôm nay đến nhậm chức."

      Đối với những cảnh sát quen làm việc cùng nhau mà , nhiều lúc rất bài xích với việc có thêm lãnh đạo mới gia nhập, bởi vì mỗi lãnh đạo đều có cách làm việc riêng của mình, thời gian đầu chung đụng thấy thoải mái.

      "Chú Lâm, chú mà cũng lo lắng nữa à?" Mộ Thiên Thanh trêu ghẹo, "Chú trải qua ít lãnh đạo mới rồi mà."

      " tới mức lo lắng, nhưng mà...."

      "Thông báo, mười phút sau tổ hành động đến phòng lớn họp!" KiLi đột nhiên cất tiếng cắt ngang lời của Lâm Hải, trong lòng mọi người đều hiểu, có lẽ sếp lớn đến rồi.

      " nữa, chuẩn bị họp !"

      Mọi người rối rít đứng dậy tới phòng họp, lúc đám người Mộ Thiên Thanh đến bên trong phòng họp lớn có người của tổ khác đến, bầu khí giống như những lần họ trước, hôm nay có vẻ rất áp lực và ngột ngạt.

      Trong lúc mọi người còn suy đoán xem ai tới nhận chức, có mấy người bước vào phòng họp.

      Mộ Thiên Thanh nhìn người dẫn đầu tới chợt sững người, khi còn sững sờ người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai với dáng người cao lớn đứng trước bàn.

      Ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Mộc đầu tiên quét vòng hết phòng họp, đôi môi hơi mím lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra tâm trạng giờ phút này của , nhưng khí trong phòng họp bởi vì im lặng của mà càng trở nên bức bí ngột ngạt.

      Thượng Quan Mộc ngồi xuống, chỉ từ tốn mở miệng : "Tôi là Thượng Quan Mộc, mọi người có thể gọi tôi là Thượng Quan hay sếp Mộc đều được, tôi rất vui được hợp tác với mọi người!"

      Thượng Quan Mộc dừng chút, ánh mắt lướt khắp phòng lần nữa, sau đó tiếp: "Tôi mặc kệ mọi người quen với sách lượt kế hoạch hành động trước đây như thế nào, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây ngày, mọi người phải làm việc theo quy tắc của tôi...."

      chuyện bằng giọng bình tĩnh hờ hững giống như chuyện rất bình thường, nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng áp lực, cảm giác đó xuất phát từ đáy lòng rồi len lỏi thấm đến tận xương.

      Cho đến khi tan họp, Thượng Quan Mộc rời khỏi phòng họp, áp lực nặng nề như đá đè lên mọi người lúc này mới từ từ giảm , sau đó cả phòng họp cũng lần lượt ra như ong vỡ tổ.

      Mọi người đều ngờ rằng, lần này Thượng Quan Mộc được điều tới khu Nam.

      Dù sao, Thượng Quan Mộc là huyền thoại trong nghành cảnh sát có ai mà biết, cha là bí thư tỉnh ủy, mẹ là CEO ngân hàng Trung Hoa, bối cảnh như thế lẽ ra kèm theo những tranh luận đàm tiếu, thế nhưng bản thân đúng là người có năng lực thực , từ trường cảnh sát đến cục cảnh sát, khiến cho những người từng cho rằng có được ngày hôm nay đều nhờ vào mối quan hệ đều phải ngậm miệng lại.

      "Aiz.... Quan mới nhậm chức luôn muốn thể để lấy uy, xem ra, ba tháng sắp tới được nghỉ ngơi rồi!" Hà Tuấn tựa vào thang máy ai oán .

      Mộ Thiên Thanh ậm ừ gì, chưa từng thấy Thượng Quan Mộc như vậy bao giờ, trong ấn tượng của , lúc nào cũng giống như chàng lịch tao nhã, ít nhất.... Bấy lâu nay đều thấy như vậy!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 12: Càn quét toàn khu vực
      Edit: TieuKhang

      Quả nhiên đúng như Hà Tuấn , từ lúc Thượng Quan Mộc bắt đầu nhậm chức, cả cục cảnh sát khu Nam bận rộn tối mặt tối mũi, mở các đợt kiểm tra buổi tối, sau đó làm đủ loại báo cáo hành động, ai nấy đều trong trạng thái khẩn trương cao độ.

      Mật độ kiểm tra liên tục làm cho những tụ điểm ăn chơi ở khu Nam yên tĩnh ít, thời điểm cả cục cảnh sát cùng những người trong cuộc chịu nổi nữa mà oán than lẫn chửi bới, trận càn quét kéo dài đến tháng cuối cùng cũng kết thúc.

      Qua tháng đó, càng làm cho người của cục cảnh sát và người trong xã hội đen thấy được thủ đoạn của Thượng Quan Mộc.

      "Cả tháng nay mọi người vất vả rồi, tối nay đến Đế Hào tôi mời nhé!" Ánh mắt Thượng Quan Mộc mỉm cười quét mắt nhìn mọi người, lắc ngón tay, "Tất cả đều được vắng mặt, ai tôi tính sổ với người đó!"

      Trong lòng mọi người vốn còn áp lực ủ ê, nghe xong câu này nhất thời thấy thoải mái hơn ít.

      Thượng Quan Mộc tuyệt đối là lãnh đạo đầy thủ đoạn, năng lực làm việc rất cao và nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ trong việc vạch ra chiến lược, trong tháng càn quét thu lưới được hơn ngàn viên thuốc, người có năng lực hiển nhiên dễ dàng được mọi người tôn trọng, riêng cá nhân , biết làm thế nào để hòa đồng cùng cấp dưới, cách dùng người của rất khéo.

      Thấy phong cách Thượng Quan Mộc lúc nào cũng đầy bản lĩnh tự tin, đáy mắt Mộ Thiên Thanh như có nét cười.

      Lúc tan ca, mặt mọi người đều hân hoan vui vẻ cười lâu rồi có, trận càn quét chấm dứt cũng đồng nghĩa với việc có thể được nghỉ ngơi, việc này đối với mỗi cá nhân nào cũng là chuyện đáng để vui mừng.

      Nhà hàng khách sạn Đế Hào.

      Thượng Quan Mộc bao phòng tiệc sang trọng năm bàn kèm theo câu "Hôm nay mọi người cứ mặc sức ăn uống thoải mái nhé". Sau khi hào phóng xong, thấy mọi người ai nấy đều để lộ ra bản chất ‘sói sắp được vồ mồi’.

      "Thiên Thanh, cần em giúp chuyện.... Em giúp được chứ?" Trong bữa tiệc, Thượng Quan Mộc như thuận miệng hỏi.

      "Hử?" Mộ Thiên Thanh ăn mấy thứ linh tinh trong miệng, nghe Thượng Quan Mộc đột nhiên hỏi, ậm ờ đáp tiếng quay mặt sang nhìn ý hỏi giúp chuyện gì.

      "Em đồng ý trước !"

      Thấy trong đôi mắt hẹp dài của Thượng Quan Mộc thấp thoáng ý cười, Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày hỏi, " phải muốn đem em bán đó chứ?"

      "Nếu thế sao?" Thượng Quan Mộc vẫn ung dung cười hỏi.

      Mộ Thiên Thanh cười, Thượng Quan Mộc lúc này nào có chút dáng vẻ với khi ở cục cảnh sát?

      " xem, chuyện gì?"

      "Tối mai có tiệc rượu từ chối được, em có thể làm bạn cùng được ?"

      Mộ Thiên Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Mộc, cầm lòng được mỉm cười, "Này, đừng giỡn nữa, có bạn để dự tiệc cùng sao?"

      " muốn rước thêm phiền!" Thượng Quan Mộc giống như còn cách nào khác, bất kể là thân phận hay điều kiện của bản thân , các tiếp cận đều có chung mục đích đơn thuần.

      Mộ Thiên Thanh biết là vậy nhưng vẫn hơi do dự, giúp cũng sao nhưng tiếp xúc với giới xã hội thượng lưu thấy thoải mái.

      "Em xem như em đồng ý rồi đó!" Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh do dự nên thẳng luôn: "Chiều tới đón em nhé!"

      Dứt lời cho Mộ Thiên Thanh có cơ hội phản đối, Thượng Quan Mộc cầm ly rượu đứng lên , "Thời gian qua các em vất vả rồi..."

      Thoáng chốc tiếng dô dô reo hò ầm ĩ, Thượng Quan Mộc cũng trạc tuổi với mọi người nên kết thân rất nhanh, bao lâu quàng vai bá cổ uống tới xiển niểng, thậm chí chỉ uống thôi thấy chưa , mọi người lại la hét cầu Thượng Quan Mộc sang hát karaoke, đảo mắt cái, mọi người từ nhà hàng khách sạn sang trọng đổi địa điểm thành phòng karaoke đèn mờ.

      Mộ Thiên Thanh uống ngà say, làn da vốn trắng mịn giờ chuyển sang hồng hồng, loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh, vì có hơi men nên tầm mắt cứ thấy mông lung chập chờn, lắc lắc đầu thuận tay đẩy cửa căn phòng bao...

      Trong nháy mắt cửa được mở ra, Mộ Thiên Thanh cũng giật mình đứng chết trân tại chỗ....

      Chương 13: Lại tới bắt đàn ông?
      Edit: TieuKhang

      Cũng theo động tác đó của Mộ Thiên Thanh, bao ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều ngước nhìn về phía ....

      Tay Mộ Thiên Thanh vẫn còn để nắm cửa, cũng biết là do say hay vì phát ra mình nhầm phòng nên nhất thời quên luôn phải phản ứng, cứ đứng cứng đờ ra đó.

      Ánh mắt lạnh lẽo sâu hun hút thấy đáy của Lãnh Tĩnh Hàn dừng người Mộ Thiên Thanh, môi còn thấp thoáng ý cười như có như .

      Hình Thiên cố nén cười, đẩy đẩy mắt kính nhìn Mộ Thiên Thanh nhưng với Lãnh Tĩnh Hàn: "Lão đại, xem.... Tại sao mỗi lần cảnh sát Mộ xuất là đều trở thành tiêu điểm như vậy?"

      Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Hình Thiên, gì, để xuống hai chân bắt chéo, tiện tay dụi luôn đầu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó về phía cửa nơi Mộ Thiên Thanh đứng.

      Thấy Lãnh Tĩnh Hàn từng bước tới, Mộ Thiên Thanh ngay tức hoàn hồn, người cũng tỉnh táo ít, lách người định xin lỗi bỗng nghe thấy giọng nhàng nhưng vang vẻ chế nhạo...

      "Thế nào? Lại tới bắt đàn ông?"

      Lãnh Tĩnh Hàn nhắc đến thôi, vừa nhắc đến chuyện đó Mộ Thiên Thanh lập tức tỉnh táo lại ngay, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, môi run run cắn răng : "Chuyện liên quan đến !"

      Mộ Thiên Thanh vốn định xin lỗi vì vào nhầm phòng, nhưng lúc này Lãnh Tĩnh Hàn xuất nên lời muốn cũng theo gió mà bay, lạnh lùng trừng mắt thêm lần nữa mới xoay người bỏ .

      Lãnh Tĩnh Hàn cũng theo ra ngoài, thấy Mộ Thiên Thanh như bị ma đuổi, ánh mắt dần chuyển sang sâu lắng xa xôi, khóe môi nở nụ cười xâu xa khó dò, dáng vẻ ấy… cứ như thú dữ trông thấy được con mồi, sau đó chờ đợi thời cơ và bằng tốc độ nhanh nhất, chính xác nhất vồ lấy con mồi.

      Cho đến khi Mộ Thiên Thanh khuất bóng vào căn phòng, Lãnh Tĩnh Hàn mới thu lại tầm mắt quay trở về phòng, Hình Thiên là người đầu tiền trong phòng nhìn thấy vào, vì vậy rất biếu điều mà ngậm miệng hó hé nữa.

      Hình Thiên có hơi bất ngờ khi thấy Lãnh Tĩnh Hàn mới đó quay lại nhanh như vậy.

      Lãnh Tĩnh Hàn gì, vẻ hờ hững lạnh nhạt mặt khiến người khác nhìn ra được tâm trạng lúc này, ở luôn có vẻ lành lạnh xa cách, những khi chuyện phần khí chất kiêu ngạo lạnh lùng ấy càng thêm bộc lộ ràng, khiến người chung quanh phải dè dặt tránh xa ba thước dám đến.

      Nhưng thói đời xưa nay vốn có những kẻ biết sợ chết là gì, ví dụ như Hình Thiên chẳng hạn.

      "Lão đại, ra tay à?" Vẻ mặt Hình Thiên tò mò, "Mộ...."

      Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên quay đầu, ánh mắt bắn ra hai luồng sáng bén nhọn, Hình Thiên theo phản ứng tự nhiên lập tức ngậm miệng, nghẹn ngào nuốt luôn lời định vào lòng.

      Hình Thiên có vẻ mất hứng bĩu bĩu môi, thấy dáng vẻ nghẹn cười của mấy người ngồi bên cạnh, bèn quay sang trừng mắt nhìn để xả giận.

      ta cảm thấy lão đại càng ngày càng kỳ quái. Lúc đầu, ta vốn tưởng rằng lão đại có hứng thú với Mộ Thiên Thanh, nhưng sau buỏi triển lãm châu báu lần trước xong, đồng thời điều tra về mối quan hệ giữa ta và Vương Chí Huy, lão đại cũng có đề cập tới lần nào nữa, nếu như phải hôm nay gặp lại ta cũng quên mất luôn người này....

      suy nghĩ cửa phòng lại bị đẩy ra, người tầm khoảng hai bốn hai lăm tuổi bước vào, vừa vừa : "Thượng Quan Mộc dẫn theo cả đám người ở khu Nam tới đây, ăn uống hát hò ngất ngưởng ở bên kia kìa." [đọc truyện nhanh nhất tại lê.quý.đôn.com]

      "Xời…" người khác ngồi ở bên cạnh nhếch môi xì : "Quan mới nhậm chức nên muốn chỉnh đốn địa phương mình quản lý, người trong nội bộ e là cũng phải giữ...."

      "Thượng Quan Mộc đến khu Nam còn thái bình nữa...."

      Hình Thiên nhìn hai người đối đáp, nháy nháy mắt, "Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, có tin tôi ném các cậu sang cho Thượng Quan Mộc ?"

      Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ vừa nghe lập tức cười gian hai tiếng ‘hắc hắc’ rồi chuyển đổi đề tài.

      "Các cậu cứ tiếp tục, tôi trước!" Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy lạnh lùng thốt ra câu đó, thấy mọi người cũng muốn đứng dậy, ra hiệu cái, "Làm gì cũng nên có chừng mực, đừng để A Thiên theo phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm cho các cậu!"

      xong Lãnh Tĩnh Hàn đút tay vào túi quần rời khỏi phòng bao thẳng tới thang máy.

      Vào thang máy, Lãnh Tĩnh Hàn ấn nút xuống thẳng bãi đậu xe B2 rồi dửng dưng đứng mình trong thang máy, khi cửa thang máy vừa khép lại chợt nghe phía bên ngoài có tiếng ấn nút, ngay sau đó, cửa thang máy bị mở ra lần nữa....

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn thoáng chốc đối diện với người ở cửa ra vào....

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 14: Tôi và thân lắm sao?
      Edit: TieuKhang

      Mộ Thiên Thanh thầm nghĩ, nếu như cho thêm cơ hội, nhất định đồng ý với Hà Tuấn ở lại chơi thêm lát rồi mới về, nếu được nữa cũng mong khi nãy mình ấn chậm nút thang máy chút...

      " vào sao?" Lãnh Tĩnh Hàn nhìn thấy Mộ Thiên Thanh đứng nhúc nhích ở cửa ra vào, lạnh nhạt hỏi.

      Mộ Thiên Thanh tình nguyện vào thang máy, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng gian ở trong thang máy chật hẹp như vậy, vốn khiến cho người ta có cảm giác bức bí, vậy còn có nhân vật rất đẹp trai nhưng cũng đầy nguy hiểm đứng bên cạnh, đúng là hành hạ người ta quá mà.... Mình và ta gặp nhau ba lần, mà lần nào cũng đều trong hoàn cảnh ai cảm "vui vẻ".

      " bắt được ai hết à?" Giọng của Lãnh Tĩnh Hàn vẫn hết sức bình tĩnh, dù biết cùng Thượng Quan Mộc mà vẫn hỏi như thế.

      Môi Mộ Thiên Thanh giật giật, quay đầu lại nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cười như cười ung dung : " có ai từng với là… rất nhiều chuyện hay chưa?"
      Lãnh Tĩnh Hàn như rất nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi đó, rồi lạnh nhạt mở miệng: " là người đầu tiên!"

      Mộ Thiên Thanh nghe xong muốn hộc máu ngay tại chỗ, có lẽ tình huống mỗi lần gặp nhau quá mức kỳ quái nên có chút bài xích với Lãnh Tĩnh Hàn, ở người đàn ông này luôn mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, ánh mắt nhìn thứ gì cũng sâu xa vời vợi rồi lại như hờ hững chẳng quan tâm đến điều gì, nhưng mà lần nào gặp ánh mắt ấy giống như có gì đó rất là lạ.

      Tâm trạng của Mộ Thiên Thanh bỗng thấy nặng nề, vào lúc này muốn thêm lời nào, quay đầu nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nữa, lẳng lặng chờ thang máy.

      Thang máy "Đinh" tiếng rồi mở ra.

      Mộ Thiên Thanh bước ra trước, nhưng vừa ra tới bên ngoài ủ dột phát , ban nãy lúc vào thang máy nhấn xuống tầng , thế là cùng Lãnh Tĩnh Hàn thẳng luôn tới tầng hầm đỗ xe.

      Tại sao suốt thời gian ấy cũng chẳng có ai lên thang máy?

      Mộ Thiên Thanh thầm oán xong nghiến răng xoay người tính quay lại vào thang máy, nhưng thang máy khép lại, mà biết Lãnh Tĩnh Hàn vô tình hay cố ý lại đứng ngay nơi nút nhấn, Mộ Thiên Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn thang máy ngược lên...

      Lãnh Tĩnh Hàn như nhìn thấu tâm của , khẽ nhếch môi , “Vào giờ này ở khu này rất khó đón xe, để tôi đưa về!"

      phải hỏi thăm, phải cưỡng chế quyết định mà chỉ trình bày !

      "Tôi quen !" Tâm trạng Mộ Thiên Thanh rất tệ.

      "Ơ.... Này, buông tay.... Buông tay ra...."

      Lãnh Tĩnh Hàn tóm lấy cổ tay Mộ Thiên Thanh phăng phăng về trước, Mộ Thiên Thanh muốn hất ra nhưng bàn tay của Lãnh Tĩnh Hàn giống như gọng kềm thắt rất chặt, mặc cho giãy giụa thế nào cũng vung ra được.

      Mộ Thiên Thanh tức điên người, cố nén kích động muốn đánh người, cắn răng nghiến lợi kêu lên: " buông tôi ra, nếu buông tôi ...."

      "Kiện tôi tập kích cảnh sát?" Lãnh Tĩnh Hàn nhướn mắt, nhìn dáng vẻ tức giận mà làm gì được của Mộ Thiên Thanh, khóe môi lại nở nụ cười mờ ám, sau đó mở cửa xe, nhét giương nanh múa vuốt vào trong xe.

      Lãnh Tĩnh Hàn vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó thấy Mộ Thiên Thanh vừa mới nhét vào muốn xuống xe, thuận tay bấm chốt khóa, "Là con nên dịu dàng chút đàn ông mới thích!"

      "Đàn ông có thích tôi hay mắc mớ gì tới ? Bộ tôi - và - - quen - thân - lắm - sao?" Mộ Thiên Thanh gằn giọng rống lên với Lãnh Tĩnh Hàn, tâm trạng tối nay vốn rất tốt, nhưng bị phá hoại hoàn toàn bởi câu "Lại tới bắt đàn ông nữa à" của người đàn ông này.

      Lãnh Tĩnh Hàn chẳng để ý tới Mộ Thiên Thanh la làng ỏm tỏi, cho xe khởi động chạy ra khỏi bãi đậu xe, rất nhanh len lỏi vào dòng xe ban đêm...

      Mộ Thiên Thanh vẫn cố giãy giụa lần cuối cùng, ý đồ muốn mở cửa xe.

      " là cảnh sát.... mà sợ tôi ‘làm thịt’ sao?" Giọng nhàng nhưng lạnh nhạt hờ hừng của riêng Lãnh Tĩnh Hàn, khiến người ta thể nào nhận ra ý chân chính trong lời .

      Mộ Thiên Thanh đè nén buồn bực, ngồi thẳng người trả lời.

      "Nhà ở đâu?"

      Vẻ mặt Mộ Thiên Thanh như đưa đám, lạnh lùng : " thả tôi xuống ở trạm xe điện ngầm phía trước là được!"

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó lạnh nhạt : "Bỏ phụ nữ mình ở trạm xe điện ngầm... Loại chuyện như thế tôi bao giờ làm."

      Mộ Thiên Thanh nghe xong trề môi dè bĩu liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lái xe hỏi: "Vậy.... Xin hỏi bình thường đem phụ nữ ném nơi nào?"

      Sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt thay đổi : "Bình thường tôi lái xe cho phụ nữ lên xe!"









      Chương 15: Thuê phòng
      Edit: TieuKhang

      Mộ Thiên Thanh lại bị nghẹn họng, biết Lãnh Tĩnh Hàn lời này là có ngụ ý gì, nhưng có thể bảo đảm rằng mình và quen, hơn nữa, mình chắc chắn cũng phải mẫu người mà loại đàn ông có tiền như ta thích.

      Vậy tại sao người đàn ông này lại vồn vã săn đón như thế chứ?

      "Địa chỉ!" Hai chữ lạnh lùng thoát ra từ đôi môi của Lãnh Tĩnh Hàn, chỉ lạnh nhạt thoáng liếc qua Mộ Thiên Thanh rồi tập trùng vào lái xe.

      Cuối cùng Mộ Thiên Thanh vẫn tên chung cư mình ở, tuy rằng rất muốn nhưng có cảm giác, đối mặt với người đàn ông lạnh lùng nhưng vô lý lớn lối này, dù có phản đối cũng vô dụng. Đừng trước đó xửa xe bị khóa, nếu có khóa cũng trình diễn tiết mục nhảy xe giũa đường giữa xá như thế.

      Suốt quãng đường , bên trong xe hết sức yên lặng.

      Mộ Thiên Thanh nghiêng đầu ra phía ngoài theo từng bóng đèn sáng choang của dãy xe vù vù vọt qua, vì có hơi men nên mệt mỏi nháy nháy mắt, ánh mắt cũng dần dần tan rã, dòng suy nghĩ cũng càng trôi xa....

      Thành phố A là thành phố lớn đẳng cấp quốc tế, trời về đêm đâu đâu cũng được bao phủ bởi những ánh đèn muôn màu. Theo dòng xe vùn vụt lao để lại những ánh đèn kéo dài ra từng vệt chiếu sáng. Sống ở cái thành phố này, chỉ cần bước sa chân, nó khiế cho lực ý chí của bạn hoàn toàn tan rã.

      Sắc mặt Mộ Thiên Thanh dần dần khôi phục lại bình tĩnh, bởi vì uống rượu nên đôi gò má như được phủ lên lớp phấn hồng, nét xinh đẹp ấy dưới ánh đèn đường càng thêm phần hoàn mỹ tinh khiết.

      Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng đầu liếc nhìn Mộ Thiên Thanh ngồi lặng im gì, ngay sau đó chuyển mắt nhìn về con đường phía trước, khí trong buồng xe còn cảnh đói chọi gat gắt như lúc vừa mới ra nữa, giũa yên tĩnh có chút gì đó nhàng thư thái.

      Lãnh Tĩnh Hàn cho xe chạy chậm lại, tùy ý nhường cho từng chiếc xe chạy vượt qua, giống như cũng muốn tận hưởng bầu khí yên lành êm dịu hiếm khi có được như lúc này.

      Nhưng đường xa mấy rồi cũng phải có lúc đến nơi, Lãnh Tĩnh Hàn từ từ cho xe đỗ lại trước khu chung cư của Mộ Thiên Thanh nhưng Mộ Thiên Thanh vẫn có động tĩnh gì, Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng mắt nhìn sang thấy Mộ Thiên Thanh ngủ thiếp ....

      " chút ý thức nguy hiểm cũng có!" Lãnh Tĩnh Hàn khe khẽ xong với vẻ như có chút bất đắc dĩ, lẳng lặng nhìn dung nhan ngủ say của Mộ Thiên Thanh, đôi mắt lạnh lùng như đá vỏ chai bỗng chuyển sang sâu lắng xa xôi.

      Mộ Thiên Thanh ngủ thấy có chút thoải mái, khẽ cựa người nhưng có dấu hiệu tỉnh lại, còn chép chép miệng rồi ngủ tiếp.

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày, nhìn Mộ Thiên Thanh rồi lại nhìn khu chung cư, sau đó khởi động xe chuyển phương hướng rời ...

      Đủ loại người, đủ cách sống dần dần bị trôi qua bởi bóng đêm. Khi ông mặt trời mang theo tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai, chiếu rọi vào căn phòng qua khung cửa sổ thủy tinh, nhân loại chuẩn bị đón chào ngày mới.

      Mộ Thiên Thanh lười biếng trở người, chiếc giường mềm mại còn vương mang tia nắng ấm của bình minh khiến kiềm được cong cong khóe môi, cảm giác thoải mái êm ái này cứ như ngao du chín tầng mây vậy.

      Đợi nào...!

      Mộ Thiên Thanh đột nhiên mở to hai mắt, đập vào mắt là cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, đột nhiên xoay người ngồi bật dậy, theo thói quen nhạy cảm của cảnh sát nhanh chóng quét mắt nhìn vòng, sau đó phát .... ở khách sạn!

      ở khách sạn!

      Tại sao lại ở khách sạn?

      Mộ Thiên Thanh chỉ cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, bộ não thể nào vận chuyển được trong giây lát...

      Qua lúc lâu, Mộ Thiên Thanh mới bình tĩnh lại, chợt nhớ ra lần cuối cùng là ngày hôm qua mình cùng với người đàn ông nguy hiểm kia, ta muốn đưa về nhà, nhưng.... sao giờ lại ở đây?

      Mộ Thiên Thanh cố gắng áp chế mạch suy nghĩ như sống cuộn, xốc chăn lên bước xuống giường, khi đứng tấm thảm mềm mại Mộ Thiên Thanh mới phát ra mặc áo ngủ!

      Mộ Thiên Thanh nghiến răng cuộn tròn nắm tay, trong đôi mắt từ từ nổi lên tia lửa, nhìn quần áo ghế sa lon, từng bước từng bước tới, sau đó cầm chúng lên siết chặt trong tay, bởi vì quá dùng sức nên các đốt ngón tay phát ra tiếng vang răng rắc...

      Mộ Thiên Thanh cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng, sau đó cởi bộ đồ ngủ ra, bực tức hầm hầm mặc đồ lót vào, sắc mặt vốn tốt lúc này càng như mây đen giăng phủ tối tăm.

      Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra....

      "Á...."

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 16: làm gì tôi?
      Edit: TieuKhang

      Tiếng thét chói tai như muốn oanh tạc nổ tung nóc nhà, Mộ Thiên Thanh vòng hai tay trước ngực theo phản ứng tự nhiên, hét toáng lên như mắc chứng cuồng loạn khi thấy Lãnh Tĩnh Hàn ung dung điềm tĩnh đứng ở ngưỡng cửa.

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày, sau đó nhìn thoáng qua Mộ Thiên Thanh rồi nhàn nhã lui ra ngoài, còn quên đóng luôn cửa lại.

      Khi cánh cửa khép lại, Mộ Thiên Thanh dùng tốc độ lốc xoáy vội vàng mặc quần áo vào, sau đó đùng đùng nổi giận lao ra khỏi phòng, trông thấy Lãnh Tĩnh Hàn thảnh thơi ngồi ăn sáng ở bên ngoài, mới biết ra đây là dạng ‘phòng tổng thống’.

      Nhưng giờ phút này Mộ Thiên Thanh còn tâm trí nào để quan tâm hay dò xét hoàn cảnh xa hoa tráng lệ đó nữa, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn bằng đôi mắt tóe lửa, rống lên: "Tại sao tôi lại ở đây, làm gì tôi hả?"

      " ngủ quên, mà tôi có thói quen mang phụ nữ về nhà mình." Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn vùng ngực bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống của Mộ Thiên Thanh, lạnh nhạt : "Ngoại trừ mới vừa rồi vô tình nhìn thấy ra, tôi hoàn toàn chưa làm gì cả!"

      " tính lừa quỷ à?" Mộ Thiên Thanh quát lên.

      Lãnh Tĩnh Hàn để ly cafe trong tay xuống, vẫn nhìn Mộ Thiên Thanh bằng dáng vẻ ung dung hỏi: " là quỷ?"

      "..."

      "Hay hy vọng tôi làm gì đó với ?"

      "..."

      Lãnh Tĩnh Hàn để ý tới vẻ mặt lo lắng của Mộ Thiên Thanh, tiếp tục dùng bữa sáng, động tác của hết sức tao nhã, từng ngón tay thon dài linh hoạt cầm dao nĩa cắt bánh mì, chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng bình thường nhưng qua tay cứ như có cảm giác rằng ăn cao lương mỹ vị gì cao cấp ấy.

      Mộ Thiên Thanh đứng đó nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn bộ dạng bàng quan với mọi thứ chung quanh của Lãnh Tĩnh Hàn. Cơ thể có gì khác thường, cũng có để lại dấu vết nào, có lẽ đêm qua có phát sinh chuyện gì, nhưng... quần áo được thay ra.

      “Quần áo là phục vụ của khách sạn thay dùm!” Lãnh Tĩnh Hàn cần nhìn Mộ Thiên Thanh, nhưng vẫn có thể đoán được mọi suy nghĩ trong lòng , "Phòng của , trừ khi lúc tôi đưa về chỉ có ban nãy..."

      "Sao vào mà gõ cửa, sao lại có phép lịch tối thiểu như thế chứ?" Mộ Thiên Thanh nghe Lãnh Tĩnh Hàn quần áo là do phục vụ khách sạn thay dùm vốn định thở phào nhõm, nhưng lại nghe nhắc đến chuyện khi nãy lập tức xù lông.

      Lãnh Tĩnh Hàn bỏ dụng cụ ăn trong tay xuống, cầm lên khăn giấy tao nhã lau sơ miệng rồi : "Tôi biết thay quần áo ở đó!"

      xong Lãnh Tĩnh Hàn liền đứng dậy tới trước mặt Mộ Thiên Thanh, rũ mắt nhìn vẻ mặt u của người nào đó, từ tốn : "Tôi có hứng thú với kiểu phụ nữ thô lỗ!"

      Mộ Thiên Thanh còn chưa kịp phản ứng với câu đó Lãnh Tĩnh Hàn sải bước rời , bỏ lại mình Mộ Thiên Thanh đứng chết trân tại chỗ, mặt lúc đỏ lúc xanh.

      Mộ Thiên Thanh biết cuối cùng rời khỏi khách sạn xa hoa lộng lẫy Vạn Tôn như thế nào. Đón xe quay về căn phòng thuê, sau đó ôm gối ngồi vùi sofa, cõi lòng phiền muộn nặng nề như có tảng đá lớn đè lên vậy.

      cảm thấy, cứ hễ mỗi lần gặp phải tên đàn ông đó là hệt như rằng đón nhận ít chuyện xui xẻo, ví dụ như chuyện xảy ra tốt đẹp gì khi nãy.

      Mộ Thiên Thanh hít hơi sâu, lấy điện thoại trong túi xách ra phát tắt máy từ đời nào!

      Điện thoại di động vừa mở lên, thanh ‘tít tít’ của tin nhắn kêu liên hồi những mười mấy cái, mở ra xem tất cả đều là của Thẩm Duyệt Nhiên và Thượng Quan Mộc.

      Thượng Quan Mộc nhắc nhở chuyện hôm nay phải dự tiệc với , còn tin nhắn của Thẩm Duyệt Nhiên đại khái là: "Mộ Thiên Thanh, cậu hãy thành khai báo mau, người đàn ông nhận điện thoại của cậu là ai?", " ngờ cậu dám lêu lỏng với đàn ông suốt đêm về?" Khoan ...

      Mộ Thiên Thanh mở nhật ký cuộc gọi ra xem, quả nhiên, có cuộc gọi vào rạng sáng, mà khi đó, có lẽ do ngấm rượt nên ngủ quên, dám nhận điện thoại của mình nữa chứ?

      Mộ Thiên Thanh cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm, điệu bộ như sắp ăn thịt người ta vậy, dùng sức siết chặt điện thoại tay. Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên khiến Mộ Thiên Thanh sực tỉnh, cúi đầu nhíu mày nhìn dãy số hiển thị màn hình...
      Chương 17: Bạn tôi
      Edit: TieuKhang

      Mộ Thiên Thanh cúi đầu nhíu mày nhìn dãy số hiển thị màn hình, vẫn nhúc nhích mặc cho điện thoại reo vang inh ỏi, cho đến khi tiếng chuông tự động ngắt.

      Mộ Thiên Thanh vứt điện thoại sang bên, tâm trạng vô cùng tồi tệ, nhiều lúc cứ kỳ lạ như thế, khi chuyện hay việc nào đó gợi lên ký ức của bạn, rất nhiều chuyện phát sinh sau đó càng khiến bạn chìm sâu vào dòng ký ức ấy, ví dụ như... Cú điện thoại này.

      Mộ Thiên Thanh hít sâu hơi, hiếm khi có được ngày nghỉ, muốn bị những chuyện vặt vãnh đâu làm ảnh hưởng tâm trạng. đứng dậy tự làm cho mình chút đồ ăn, sau đó pha tách cafe, rồi cầm lấy cuốn ‘Tội phạm tâm lý học’ mở ra xem...

      Mộ Thiên Thanh lặng lẽ xem sách, dần dần bị cuốn hút bởi tình tiết của những vụ án trong đó, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại di động êm dịu vang lên mới giật mình.

      Lấy điện thoại qua xem thấy là Thượng Quan Mộc, Mộ Thiên Thanh bất giác nhoẻn miệng cười rồi nhận điện thoại...

      " đến dưới nhà em rồi!" Giọng của Thượng Quan Mộc truyền qua điện thoại có cảm giác dịu dàng rất khó nên lời.

      Mộ Thiên Thanh nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày hỏi, "Sớm vậy ạ?"

      " em Thiên Thanh à, phải chăng làm cảnh sát lâu quá rồi nên em quên mất phụ nữ là phải cần ăn diện chứ?"

      Mộ Thiên Thanh ngẩn ra, nhất thời lúng túng, quên khuấy luôn chuyện đó, "Hi hi, chờ em chút nhé!"

      Cúp điện thoại xong Mộ Thiên Thanh thay giày rồi xuống lầu...

      Khi thấy xe của Thượng Quan Mộc dừng lại ở cửa hàng thời trang Vivian nổi tiếng nhất thành phố, Mộ Thiên Thanh thoáng cau mày.

      Thượng Quan Mộc thấy biểu tình đó của Mộ Thiên Thanh, đáy mắt chứa ý cười , "Tuy hôm nay em đóng giả làm bạn , nhưng phụ nữ bên cạnh Thượng Quan Mộc đây sao có thể để cho người ta đánh giá thấp được chứ!"

      Mộ Thiên Thanh bĩu môi than thở: "Hoang phí quá, có tham nhũng đây..."

      "Ôi trời!" Thượng Quan Mộc vừa nghe xong lập tức ngưng cười, hết sức nghiêm túc : " cam đoan... lấy phân tiền nào của người đóng thuế cả!"

      Mộ Thiên Thanh phì cười, "Ừm ừm, em biết rồi, sếp Mộc tuyệt đối là người tuân thủ theo pháp luật."

      Thượng Quan Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, " thôi, cảnh sát Mộ!"

      "Yes sir!"

      Hai người vừa bước vào Vivian, ăn mặc vô cùng sành điệu tới, ta đánh mắt nhìn Mộ Thiên Thanh trước, rồi mới quay sang chào hỏi Thượng Quan Mộc, "Đích thân dẫn bạn đến làm đẹp?"

      "Angel, bạn Mộ Thiên Thanh của tôi giao cho đấy..." Thượng Quan Mộc hết sức tự nhiên, chỉ có Mộ Thiên Thanh đứng cạnh có phần kinh ngạc, hiểu nhìn Thượng Quan Mộc, tính lên tiếng hỏi Thượng Quan Mộc đột nhiên ôm vai ngầm ra ý đừng hỏi gì cả.

      " thành vấn đề!" Angel quyến rũ cười, khẽ liếc nhìn sang Mộ Thiên Thanh như người mất hồn, sau đó quay đầu lại căn dặn trợ lý, "An An, đưa Mộ sang phòng thiết kế ."

      An An gật đầu, cười với Mộ Thiên Thanh: " Mộ, mời theo tôi!"

      " , ở ngoài đợi em!" Giọng của Thượng Quan Mộc càng thêm dịu dàng ân cần.

      Mộ Thiên Thanh theo An An rời , lướt qua Angel mới quay đầu lại, ánh mắt long lên như thú con nổi giận nhìn về phía Thượng Quan Mộc, gầm gừ nhe răng. [cập nhật nhanh tại lê-quý-đôn.com]

      Thượng Quan Mộc thấy như thế kiềm được nhỏe miệng cười, ý cười lan đến tận đuôi mắt.

      Mộ Thiên Thanh chun mũi khẽ hừ tiếng, bĩu môi thu lại ánh mắt nhìn nữa...

      Đột nhiên, khóe mắt Mộ Thiên Thanh thoáng thấy bóng người, phản ứng theo bản năng vội quay sang nhìn tới phương hướng đó...

      Trông thấy Lãnh Tĩnh Hàn ngồi bắt chéo hai chân sofa ở khu chờ, cuốn tạp chí mở rộng đặt đùi, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía ...

      Lãnh Tĩnh Hàn hơi híp mắt, sóng mắt lạnh nhạt hờ hững như biển lặng, nhưng dưới vẻ ngoài gió êm biển lặng ấy giấu mạch nước ngầm mãnh liệt, mím môi sau đó nhếch lên, nụ cười nhạt nhẽo đó còn mang theo chút giễu cợt.

      Mộ Thiên Thanh vừa thấy Lãnh Tĩnh Hàn liền đen mặt, lập tức quay bước theo trợ lý vào phòng thiết kế...
      Chương 18: Cưỡng hôn
      Edit: TieuKhang

      Angel quay đầu nhìn theo bóng lưng Mộ Thiên Thanh, trêu chọc : "Xem ra... Người ta nhận ra tình ý của rồi!"

      "Cánh cửa ấy khép lại quá chặt, muốn mở ra… đúng là dễ dàng." gương mặt điển trai của Thượng Quan Mộc có chút bất đắc dĩ.

      "Nếu để cho những nàng từng đeo bám thấy được dáng vẻ si tình lúc này, biết có bao nhiêu trái tim thủy tinh tan nát nữa đây!" Angel cười quyến rũ sau đó hỏi: " ấy chính là đàn em trong trường cảnh sát ấy đó à?"

      Thượng Quan Mộc gật đầu, thầm thở dài. Trái tim Thiên Thanh khép quá kín, muốn tiến thêm bước e là rất gian nan.

      Mộ Thiên Thanh được đưa vào căn phòng VIP, kế tiếp có tới mấy nhà thiết kế với kinh nghiệm dày dạn tiến lên vây quanh , vừa thương lượng tạo hình, vừa bình phẩm đủ điều. Cái gì mà bàn tay quá thô cứng, rồi da dẻ biết bảo dưỡng chăm sóc gì cả... Tóm lại, đút kết lại câu cuối ấy là cơ thể chỉ toàn là khuyết điểm, có được hai ưu điểm đó là: Sở hữu được làn da trắng trẻo và dáng người rất đầy đặn cân đối!

      Mộ Thiên Thanh cười nổi khóc xong, là cảnh sát lại còn làm bên tổ hành động, ngày nào cũng giang nắng dầm mưa, hỏi sao da dẻ có thể tốt cho được?

      Nếu phải nhờ da thịt trời sinh phơi nắng đen, e là chỉ còn duy nhất ưu điểm chính là dáng người có trước có sau này mà thôi.

      Sau trận chê bai xoi mói xong, Mộ Thiên Thanh lại được mấy nhà làm đẹp kéo , cũng mặc cho họ quay như chong chóng, muốn làm gì làm...

      Trọn bộ làm đẹp, trang điểm này kia xong là hơn hai giờ sau.

      Do lúc ở nhà uống cafe hơi nhiều, Mộ Thiên Thanh nóng lòng muốn giải quyết, thấy cả đám người bê mấy bộ lễ phục chuẩn bị để mặc thử, ngượng ngùng : "Cái đó... Tôi muốn toilet."

      nhà thiết kế trong số đó cười : " , chúng tôi đợi !"

      Mộ Thiên Thanh hỏi toilet ở đâu xong vội vội vàng vàng xông về phía ấy, sau khi được giải quyết, Mộ Thiên Thanh thở dài đầy sảng khoái, loại chuyện như nhà xí này quả là ai cũng như ai.

      Mộ Thiên Thanh ra khỏi nhà vệ sinh định trở về phòng thiết kế, nhưng vừa mới qua cua quẹo sững sờ khi thấy người đàn ông tới ở hướng đối diện, lòng thầm oán than: Đặc biệt , rất đúng với câu ‘cuộc đời đâu ai biết được có thể gặp nhau ở nơi nào và lúc nào’! [le'quy'don.com]

      Mộ Thiên Thanh quyết định coi như nhìn thấy người tới, tiếp tục về phía trước, nhưng khi vừa lướt ngang qua Lãnh Tĩnh Hàn cánh tay bị giữ lại...

      Bao nhiêu bực dọc tích tụ từ sáng tới giờ đều xông hết lên não, Mộ Thiên Thanh cần nghĩ ngợi dùng tay còn lại tung quyền về phía Lãnh Tĩnh Hàn...

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn hơi tối , khẽ nghiêng người tránh khiến cho động tác của Mộ Thiên Thanh rơi vào hư , cánh tay kia của Mộ Thiên Thanh được thả ra lập tức công kích đòn kế tiếp, nhưng vẫn bị Lãnh Tĩnh Hàn dễ dàng né được...

      Lãnh Tĩnh Hàn thấy Mộ Thiên Thanh xù lông như sư tử con nổi giận, nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay vung tới của , thuận thế xoay vòng bắt luôn hai tay đan chéo ra phía sau, hàng loạt động tác nhàng trôi chảy vô cùng nhanh gọn dứt khoát.

      Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn giam chặt trong vòng tay, vì hai cơ thể dán khít vào nhau nên giờ phút này hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

      "Buông tôi ra, đúng là đồ háo sắc!" Mộ Thiên Thanh cắn răng nghiến lợi, giãy giụa muốn rút tay về.

      "Háo sắc?" Lãnh Tĩnh Hàn cau mày, ánh mắt thâm thúy nhìn Mộ Thiên Thanh ngừng giãy giụa, đôi con ngươi sâu lắng nhìn thấy đáy, "Thượng Quan Mộc là bạn trai ?"

      Mộ Thiên Thanh cố giãy dụa, nhưng có giãy cỡ nào cũng tránh thoát được, điên tiết gầm lên: "Mắc mớ gì tới , là gì của tôi mà hỏi?"

      Nghe vậy, Lãnh Tĩnh Hàn híp mắt, từ đáy mắt như phóng ra hai phong đao sáng loáng bén nhọn.

      "Thả tôi ra..." Mộ Thiên Thanh xong cũng bất chấp mình mặc áo ngủ nhấc chân đá vào hạ bộ của Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lãnh Tĩnh Hàn như sớm đoán được ý đồ của , túm tay đẩy Mộ Thiên Thanh ra, hành động của Mộ Thiên Thanh lại bị hụt thêm lần nữa, còn bản thân tiếp theo bị lấn đến mép tường. vừa định đứng dậy Lãnh Tĩnh Hàn xấn tới, bộ mặt điển trai như tượng tạc cùng lúc đổ ập xuống, Mộ Thiên Thanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đôi môi kia phủ lên môi ...
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 19: ta thích hợp với

      vừa định đứng dậy Lãnh Tĩnh Hàn xấn tới, bộ mặt điển trai như tượng tạc cùng lúc đổ ập xuống, Mộ Thiên Thanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đôi môi kia phủ lên môi ...

      "Ưm, ưm...."

      Mộ Thiên Thanh trợn trừng hai mắt, nhìn khuôn mặt kề sát mình gần như còn khe hở, ngừng giãy giụa nhưng bản lĩnh ngày thường vẫn lấy làm kiêu ngạo nay ở trước mặt người đàn ông này trở nên vô dụng, ta luôn có thể nhìn ra mỗi ý định của , ngăn chặn trước mọi hành động của .

      "Ưm...."

      Lòng Mộ Thiên Thanh đột nhiên thấy rất uất ức, cắt chặt răng nhìn trừng trừng người đàn ông tàn sát đôi môi mình, bởi vì giãy giụa nên chóp mũi hai người thỉnh thoảng vô tình chạm vào nhau, đôi bên đều nghe ràng hơi thở của đối phương.

      Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên bất động nhưng vẫn rời khỏi đôi môi Mộ Thiên Thanh, hai người cứ giằng co như vậy....

      Mộ Thiên Thanh vì thẹn quá thành giận, đẩy Lãnh Tĩnh Hàn ra, kịp suy nghĩ vung tay định tát vào mặt Lãnh Tĩnh Hàn cái.... Đáng tiếc, cổ tay lần nữa bị Lãnh Tĩnh Hàn tóm được.

      Mộ Thiên Thanh nổi xung thiên ngực phập phồng lên xuống, nghiến răng ken két nhìn đối phương chớp mắt.

      Lãnh Tĩnh Hàn thấy giận dữ như thế, nhếch môi mỉm cười mờ ám, bàn tay giữ tay Mộ Thiên Thanh cũng từ từ buông xuống theo , hờ hững : "Nhớ kỹ, tôi thích quá thô lỗ, hơn nữa...."

      Lãnh Tĩnh Hàn dừng chút, rũ mắt xuống quét qua đôi chân của Mộ Thiên Thanh, mới tiếp: "Tôi thích bị con đá, có biết ?"

      xong Lãnh Tĩnh Hàn lại nhướn mắt lên, đôi mắt như hai luồng sáng lạnh sắc bén bắn về phía Mộ Thiên Thanh, trong nháy mắt Mộ Thiên Thanh cảm thấy lạnh từ dưới chân lạnh ngươc lên, lạnh lẽo trong đôi mắt ấy như thể đến từ địa ngục.

      "Vậy cũng xin nhớ cho , nên trêu chọc tôi, nếu ...." Mộ Thiên Thanh cắn răng nghiến lợi nhả ra từng chữ: "Tôi tuyệt đối khách sáo đâu!"

      Lãnh Tĩnh Hàn buông tay Mộ Thiên Thanh ra, nhìn Mộ Thiên Thanh bằng nửa con mắt, nhướn mày hờ hững cười cười, thế nhưng gương mặt luôn có vẻ lạnh nhạt xa cách ấy lại bởi vì nụ cười này, trong nháy mắt khiến cho người ta có cảm giác nụ cười đó như ánh mặt trời buổi sáng....

      " cười cái gì?" Mộ Thiên Thanh cảm thấy cứ hễ ở chung với người đàn ông này là y như rằng luôn dễ dàng mất tỉnh táo.

      "Tôi cũng muốn nhìn xem.... làm sao khách sáo với tôi!" Lãnh Tĩnh Hàn ngưng cười, tay đè Mộ Thiên Thanh lên tường, tiếp tục tấn công bằng đôi môi ướt át...

      ngờ lần này Mộ Thiên Thanh phản kháng nữa, chỉ cắn răng nhìn khuôn mặt mỗi lúc càng gần, hô hấp vì quá giận mà trở nên nặng nề.

      Lúc môi mỏng Lãnh Tĩnh Hàn sắp dán lên môi Mộ Thiên Thanh đột nhiên dừng lại, nếu phải trông thấy hai hàng mày cau lại, cho rằng này chơi chiến thuật tâm lý với mình rồi...

      Lãnh Tĩnh Hàn từ từ đứng thẳng người lên, đôi mắt sắc bén bỏ qua cho thoải mái như được trút gánh nặng thoáng qua trong mắt Mộ Thiên Thanh, " từng giúp đỡ , từng nắm nay, từng thuê phòng.... giờ lại còn hôn nữa, vậy chúng ta cũng xem như quen rồi...."

      Sắc mặt của Mộ Thiên Thanh lúc trắng lúc xanh theo mỗi lời , "Ai nắm tay với , ai thuê phòng cùng , ai hôn...."

      Lãnh Tĩnh Hàn ra dấu mời tiếp, Mộ Thiên Thanh cắn cắn môi, sau đó siết chặt hai bàn tay, hai lời liền công kích Lãnh Tĩnh Hàn.... Động tác điêu luyện, thế đánh sắc bén, mỗi động tác đều như vũ bão quét về phía Lãnh Tĩnh Hàn.

      Đáng tiếc, từng chiêu xuất ra đều rơi vào khoảng hư , thậm chí ngay cả góc áo của Lãnh Tĩnh Hàn cũng chạm được.

      Giờ phút này, ánh mắt của Mộ Thiên Thanh càng lúc càng lạnh lẽo, dùng cả tay lẫn chân hăng sai chiến đấu, hoàn toàn phát huy bản lĩnh của cảnh sát tổ hành động nên có, giờ phút này đâu còn nhớ bộ áo ngủ mặc người bơi bày cả dáng người bên trong sót món nào.

      Lúc Mộ Thiên Thanh tung cước đá về phía Lãnh Tĩnh Hàn, Lãnh Tĩnh Hàn lập tức né người sang bên, đôi chân thon thả kia lướt sát qua người , Lãnh Tĩnh Hàn xoay người, nhanh chóng đỡ quyền Mộ Thiên Thanh vung tới, sau đó gọn gàng đón lấy động tác kế tiếp của , ánh mắt sâu thẳm , "Mộ Thiên Thanh, nếu lần sau còn để tôi thấy ăn mặc kiểu này mà đánh nhau với người khác, đừng trách tôi ‘xơi tái’ ngay tại chỗ đấy!"!"

      Mộ Thiên Thanh nhìn xuống theo ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn, toàn bộ phần chân của mình lồ lộ hết ra bên ngoài, vì động tác quá mạnh nên áo ngủ cũng trượt khỏi bờ vai, cảnh xuân trước ngực lộ hơn phân nửa...

      Mộ Thiên Thanh nào còn tâm trí nghĩ thêm gì nữa, cuống quít kéo lại quần áo của mình, hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, mà gương mặt cương nghị của Lãnh Tĩnh Hàn cũng bao phủ vẻ căng thẳng.

      "Hàn..."

      lúc hai người giằng co, bỗng giọng nữ mềm mại đáng từ ngã rẽ hành lang khác vang lên. với dáng người uyển chuyển cao gầy, mặc dạ phục màu rượu vang đỏ, cực kỳ xinh đẹp đứng từ xa nhìn tới, còn thấy môi ta mỉm cười chúm chím nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lãnh Tĩnh Hàn liếc mắt nhìn ấy, sau đó nhìn sang sắc mặt ửng hồng của Mộ Thiên Thanh, giọng lạnh nhạt mang cảm xúc, hờ hững : "Thượng Quan Mộc thích hợp làm bạn trai !"

      Quẳng lại câu xong Lãnh Tĩnh Hànập tức xoay người , sau lưng còn văng vẳng tiếng nghiến răng gầm gừ của Mộ Thiên Thanh, nhưng vẫn chẳng may may có phản ứng gì, bình thản đút tay vào túi quần về phía kia, sau đó cùng kia cùng rời .

      nọ khoác cánh tay Lãnh Tĩnh Hàn, lúc qua khúc quanh còn nghiêng mặt liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, trong đôi mắt hạnh quyến rũ thoáng sáng lên, khóe môi khẽ nhếch chế giễu.

      Mộ Thiên Thanh khẽ cắn môi nhìn theo bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn dần biến mất, biết rốt cuộc mình chọc ghẹo gì tới , sao mỗi lần gặp đều nhất định có kết thúc vui....

      "Ai là bạn trai tôi có liên quan gì tới ? là gì của tôi mà trông nom chứ, bộ rãnh lắm sao....Thượng Quan Mộc thích hợp, chẳng lẽ thích hợp à...." Mộ Thiên Thanh tức giận cắn răng nghiến lợi lầu bầu ở hành lang, cho đến khi trợ lý An An đến tìm .

      " Mộ, ... Ở đây có chuyện gì sao?" An An nhìn xung quanh, chuyên gia trang điểm đợi mãi thấy Mộ Thiên Thanh quay lại nên bảo xem thế nào, nào ngờ thấy Mộ Thiên Thanh đứng chuyện mình ở đây.

      Mộ Thiên Thanh lúng túng mấp máy môi, vội vàng : " có, có gì!"

      "À phải rồi, Thượng Quan thiếu gia vẫn chờ chúng ta.... Thời gian còn sớm nữa!" An An chỉ là trợ lý , tuân theo nguyên tắc tuyệt đối thể đắc tội khách hàng, hết sức nhàng.

      "Ngại quá, tôi xin lỗi...." Mộ Thiên Thanh áy náy vội vàng xin lỗi, sau đó theo An An quay lại phòng VIP, vừa vừa thầm mắng Lãnh Tĩnh Hàn.

      ***

      Thượng Quan Mộc ở phòng làm việc của Angel chờ Mộ Thiên Thanh, tùy ý lật qua tờ báo bàn, cả trang bìa đều bị buổi tiệc chúc mừng tập đoàn Thiên Lân thành lập tròn 30 năm tối hôm nay chiếm hết, nhìn lướt qua, so với những chuyện bàn tán trong giới giải trí kia có chút tò mò về Lãnh Tĩnh Hàn.

      chàng trai trẻ mới hai mươi bốn tuổi dùng thân phận con nuôi tiếp nhận tập đoàn, dùng tốc độ cực nhanh và thủ đoạn ai sánh bằng thu phục mấy lão già cổ đông trong tập đoàn từng phản đối ta, cũng cùng năm đó khiến cho lợi nhuận của tập đoàn tăng lên 10%, sáu năm qua, mọi việc tiến triển thuận lời như bườm gặp gió, đối với giới kinh doanh mà , chính là huyền thoại.

      Thượng Quan Mộc nhếch môi cười lạnh, nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn qua tờ báo ánh mắt trở nên thâm thúy, gương mặt đẹp trai cũng dần dần lên vẻ sâu xa khó nắm bắt.

      lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Thượng Quan Mộc dời mắt khỏi tờ báo.... Thoáng nhìn sang sững sờ như người mất hồn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :