1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CHINH PHỤC VỢ YÊU - Thương Tiểu Ly (Chương 54/169)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 6: Bất ngờ gặp lại
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      "Thượng Quan!" Mộ Thiên Thanh kinh ngạc trợn to mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, " về hồi nào thế? Mà sao lại ở đây?"

      Thượng Quan Mộc ngồi xổm bằng gối, ngước đầu nhướn lên đôi mắt hẹp dài, khóe môi thoáng nở nụ cười ấm áp, khuôn mặt đẹp trai với nét dịu dàng , "Vừa về nước hôm nay, bị bạn bè kéo tới tẩy trần!"

      Thượng Quan Mộc đưa tay nhấc bàn chân mềm mại của Mộ Thiên Thanh xỏ vào chiếc giày, tiện thể nhìn luôn mắt cá chân xem thế nào, với vẻ như rất bất đắc dĩ, "Chỉ bị trẹo thôi, may mắn nghiêm trọng...."

      xong liền đứng dậy, bộ quần áo đơn giản thoải mái khoác lên dáng người cao lớn bảnh bao của Thượng Quan Mộc càng khiến cho có sức hấp dẫn vô bờ, nhìn cách ăn mặc của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu thoáng qua ý cười hài hước, " mới ra nước ngoài có năm mà phong cách ăn mặc của em cũng thay đổi rồi sao?"

      Mặt Mộ Thiên Thanh hơi ửng đỏ, sau đó cười "hắc hắc" hai tiếng để che giấu lúng túng.

      "Thế nào? phá án à?" Đây là khả năng duy nhất mà Thượng Quan Mộc giải thích cho lý do về cách ăn mặc này của . Mỗi khi Mộ Thiên Thanh xử lý vụ án nào hầu như đều liều sống bán chết, khí thế liều lĩnh bạt mạng ấy quả khiến cho cánh người đàn ông trong cục cảnh sát cũng phải bái phục xấu hổ.

      Mộ Thiên Thanh bĩu bĩu môi, gì tức là thừa nhận rồi, đâu thể nào với cấp đồng thời cũng là đàn khóa của mình là đến đây để bắt gã đàn ông bắt cá hai tay kia chứ?

      "Xe ở bên kia, đưa em về!" Thượng Quan Mộc chỉ chỉ chiếc Land Rover đỗ phía trước, phải hỏi ý kiến mà trực tiếp quyết định.

      Mộ Thiên Thanh cũng khách sáo, tùy ý để Thượng Quan Mộc dìu về phía chiếc xe kia....

      Bóng lưng của bọn họ dần dần xa đều lọt vào tầm nhìn của chiếc Mercedes Benz màu đen ở sau lưng. Hình Thiên ngồi cạnh Lãnh Tĩnh Hàn, ta giật giật khóe môi đẩy gọng kính sống mũi, len lén liếc nhìn người đàn ông vui buồn để lộ mặt bên cạnh.

      Nếu như.... Ban nãy có nhìn lầm bàn tay lão đại đặt lên tay vịn cửa chuẩn bị bước xuống xe làm hùng cứu mỹ nhân?

      Hình Thiên còn cả gan nhướn môi, dáng vẻ tựa như mình vừa khám phá ra được bí mật gì ghê gớm lắm.

      Nhưng vui vẻ xong suy nghĩ lại, Hình Thiên cảm thấy có gì đó là lạ, dường như lão đại có hơi hơi để ý đến nữ cảnh sát này!

      "Thượng Quan Mộc trở về lúc nào?" Giọng lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn truyền đến, nghe ra suy nghĩ của .

      "Có lẽ hai ngày đổ lại." Hình Thiên chắc lắm, Thượng Quan Mộc cũng được xem như nhân vật huyền thoại trong nghành cảnh sát, thành tích tốt nghiệp đứng đầu trường cảnh sát. Sau khi vào cục cảnh sát liền phá được vụ án buôn lậu thuốc phiện quốc tế vô cùng khó giải quyết, sau khi được thăng chức đường công danh trong suốt mấy năm qua càng thêm thuận lợi xuôi chèo mát mái, lần này ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, e là được thăng cấp thêm bậc nữa rồi, "Lão đại, chúng ta đoán thử, lần này Thượng Quan Mộc thăng chức gì?"

      "Phó thanh tra cảnh sát!" Lãnh Tĩnh Hàn tự nhiện hề có chút lo lắng về điều này, gốc gác của Thượng Quan Mộc biết , bản thân có năng lực mà chỗ dựa phía sau cũng thể khinh thường.

      Hình Thiên bĩu môi, đối với thờ ơ lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn cảm thấy chẳng có gì thú vị cả, nhìn chiếc xe rời ở phía trước, còn sợ chết hỏi: "Lão đại, xem... và Thượng Quan Mộc ai thâm sâu hơn ai?"

      Lãnh Tĩnh Hàn thu lại tầm mắt, khẽ liếc nhìn sang Hình Thiên, lạnh nhạt mở miệng: "So rồi mới biết được."

      Đáy mắt Hình Thiên thoáng qua nét cười, theo lão đại luôn cảm thấy cuộc sống này vô cùng kích thích mới mẻ, người là lão đại của Dạ Ưng chưa từng biết thua là gì, người là cảnh sát tuổi trẻ tài cao, chưa có vụ án nào qua tay mà phá được, nếu đối đầu nhau ai là người thắng cuộc?

      "Về biệt thự!" Lãnh Tĩnh Hàn mở miệng ra lệnh.

      Tài xế đáp vâng rồi khởi động xe chạy khỏi con phố ăn chơi đốt tiền hoa lệ thối nát.

      Ánh mắt sâu kín của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn xa xăm tới áng mây hồng bên ngoài cửa xe, bờ môi mỏng hơi nhếch lên đường cong như có như , tuy lạnh lùng nhưng kém phần quyến rũ, sâu trong đáy mắt như biển cả mênh mông kia cũng chứa muôn vàn thâm ý.

      Trò chơi, thích chơi đùa theo quy tắc thông thường!

      "Buổi triển lãm châu báu vào tối mai, hãy liên lạc với phía cục trưởng Trương phái thêm mấy cảnh sát tới bảo vệ trường!" Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt mở miệng.

      Hình Thiên ngẩn người, sau đó lên tiếng trả lời, tuy trong lòng hiểu suy nghĩ của lão đại nhưng cũng hỏi nhiều, nó cho cùng, lão đại làm vậy đương nhiên là có dụng ý của ....

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 7: Người đàn ông này rất nguy hiểm
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      Hôm sau.

      Đối với xã hội thượng lưu như thành phố A mà , là ngày đáng hưng phấn và mong đợi Công ty vàng bạc đá quý Y-Crystail trực thuộc tập đoàn Thiên Lân tổ chức triển lãm châu báu, ở triển lãm lần này công ty Y-Crystail đưa ra bán đấu giá ba bộ trang sức có hai làm bằng thủ công khéo léo, cuộc triển lảm khiến cho các quý bà giàu có đều háo hức đến tham dự.

      Là phụ nữ chẳng ai có thể kháng cự được sức hấp dẫn của châu báu, hơn nữa còn đồ trang sức của công ty Y-Crystail số lượng hạn chế này, càng tạo điều kiện để họ thể giàu có của mình.

      Mộ Thiên Thanh mặc bộ đồng phục chức nghiệp màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn toàn cảnh trong hội trường, thỉnh thoảng dùng tai nghe trao đổi tin tức với đồng nghiệp.

      ra, hiểu lần này tại sao tập đoàn Thiên Lân lại mời cảnh sát tới bảo vệ trường, trước kia mỗi khi triển lãm châu báu, họ dùng đều thuê bảo vệ, điều đáng là ở thành phố A này có ai dám động đến Thiên Lân, về phần tại sao.... Mộ Thiên Thanh biết.

      "Hầy, đời này biết đến khi nào tôi mới mua nổi đồ trang sức ở nơi này đây?"

      Lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng ca cẩm của Hà Tuấn, ngay sau đó, có mấy đồng nghiệp cười mắng, Mộ Thiên Thanh nghe xong chỉ khẽ nhướn mắt.

      "Thiên Thanh, sao im lặng thế?" Có lẽ Hà Tuấn thấy quá nhàm chán nên kiếm chuyện để , trong sảnh nhiều bảo vệ như vậy, bọn họ ở đây giống như chỉ dư thừa, " xem cũng là phụ nữ, tại sao lại đối với mấy loại châu báu sáng chói này có chút hứng thú nào vậy?"

      "Chỉ món trong số này, tiền lương cả đời này của tôi cũng đủ mua, đối với những thứ thiết thực đó tôi có hứng!" Giọng của Mộ Thiên Thanh hờ hững quan tâm, phải kiểu cách mà đó là .

      Nhưng xong trong lòng lại có chút thê lương, những thứ này từng....bị chôn sâu ở trong kí ức, chưa từng nghĩ tới có ngày bộ trang sức hơn trăm vạn mà tự nhạo bang mình!

      Trong đáy mắt thoáng qua chế giễu, Mộ Thiên Thanh ổn định lại tinh thần tiếp tục quan sát trường, khi nhìn thấy nam nữ cực kỳ ân ái khoác tay nhau vào buổi triển lãm châu báu, Mộ Thiên Thanh khỏi thở dài!

      Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

      Mộ Thiên Thanh nhìn dáng vẻ mặt người dạ chó của Vương Chí Huy ôm Tống Mạn Ni mặc bộ lễ phục đỏ chót, sắc mặt lập tức đanh lại, quả hân đến nỗi chỉ muốn xông qua đạp cho tên khốn đó vài cú.

      Tối hôm qua trở về thấy Tiểu Nhiên ôm bao khoai tây chiên điên cuồng ăn lia ăn lịa để quên nổi buồn thất tình của mình, mới biết được đầu đuôi cụ thể, ra vấn đề của bọn họ bắt đầu từ lúc Vương Chí Huy lên chức quản lý bộ nghiệp vụ, cái tên cặn bã kia đúng là loại bám váy đàn bà mà biết nhục.

      "Ủa...." Tống Mạn Ni nhìn thấy Mộ Thiên Thanh liền kéo dài giọng , đáy mắt lạnh lùng mỉa mai nhìn , "Chậc, chậc, cảnh sát còn kiêm luôn bảo vệ à?"

      Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Thiên Thanh liếc nhìn sang Vương Chí Huy, lạnh nhạt : "Bất kể làm gì tôi cũng tay làm hàm nhai, chứ phải thứ chỉ biết há miệng ăn cơm chùa."

      vừa dứt lời, sắc mặt của Vương Chí Huy liền thay đổi mấy lượt, Tống Mạn Ni nghe vậy cũng bốc hỏa, định gì đó nhưng đột nhiên chuyển sang vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt.

      Mộ Thiên Thanh nhìn thấy Tống Mạn Ni đột nhiên thay đổi 360 độ, hết sức nghi hoặc nghe Tống Mạn Ni : " ngờ hôm nay Lãnh Thiếu đích thân tham dự?"

      Mộ Thiên Thanh hơi nghiêng người, người đàn ông dáng người cao lớn tới trước mặt, vừa thấy người nọ liền giật mình, từng đường nét góc canh mặt ràng như được điêu khắc, đôi mắt sắc bén sâu thẳm nhìn mãi thấy đáy, chỉ cần nhìn vào đó là ngây lập bị vào vực sâu muôn đời muôn kiếp trở lại được, người ta còn có kiểu khí thế luôn áp bách, khiến cho người ta cảm thấy rằng, chỉ cần người này xuất y như rằng chính là tâm điểm thu hút mọi người.

      Mộ Thiên Thanh biết thân phận của Lãnh Tĩnh Hàn, tuy ngày hôm qua ở MG mải lo đánh nhau nhưng vẫn có chút ấn tượng, khi ấy chưa kịp nhìn kỹ người đàn ông nguy hiểm giống như Satan này.

      Lãnh Tĩnh Hàn chỉ khẽ liếc mắt nhìn Tống Mạn Ni và Vương Chí Huy, ngay sau đó hơi nhíu mày khi ánh mắt rơi vào người Mộ Thiên Thanh, trong lúc mọi người còn kinh ngạc lại nắm lấy bàn Mộ Thiên Thanh, xoay người dẫn rời khỏi trường....

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 8: Có hứng thú với
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      Lãnh Tĩnh Hàn bất chấp ánh mắt hiếu kỳ của mọi người dẫn theo Mộ Thiên Thanh đến ngã rẽ hành lang mới buông ra. Dọc đường mấy lần Mộ Thiên Thanh muốn giãy ra nhưng tài nào thoát được kiềm chế của Lãnh Tĩnh Hàn.

      "Ngại quá, cảm phiền...."

      "Thích người đàn ông đó lắm sao?"

      Lãnh Tĩnh Hàn vừa buông Mộ Thiên Thanh ra cũng đồng thời hờ hững ngắt lời .

      Mộ Thiên Thanh cố gắng kiềm chế cơn giận, thứ nhất, vẫn còn làm việc; thứ hai, bộ quen thân lắm sao?

      Mộ Thiên Thanh trả lời theo chức trách công việc: "Tôi trong ca trực, đối với vấn đề riêng đáng trả lời, hơn nữa.... Thưa , dường như chúng ta hề quen nhau!"

      Lãnh Tĩnh Hàn ngả ngớn cười cười, thấy Mộ Thiên Thanh lạnh mặt tính rời bèn , "Giúp giải vây hai lần cùng người đàn ông vậy còn tính là quen sao?"

      Mộ Thiên Thanh nghe xong thầm đảo mắt, sau đó nhếch môi, ngoài mặt cười nhưng lòng cười cắn rang : "Ngại quá, tôi quen ! Mặt khác... Cũng mong đừng tự cho mình đúng, tôi vốn dĩ cần giúp đỡ!"

      phải giúp tôi mà giúp tên đàn ông cặn bã đó!

      Mộ Thiên Thanh thoáng nhìn qua vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn, xoay người bỏ nước, biết người đàn ông khí thế mạnh mẽ này là ai, mà cũng muốn biết. Nhưng biết vì sao, khi nhìn vào mắt của ta có cảm giác rất là nguy hiểm, cảm giác đó khiến cho theo bản muốn trốn tránh.

      Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh thẳng lưng về phía trước, ánh mắt thâm thúy trở nên u ám.

      Mộ Thiên Thanh, hai mươi lăm tuổi. Sau khi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc hạng ba ở trường sảnh sát, được trực tiếp bổ nhiệm vào đội cảnh sát điều tra tội phạm hình đứng đầu khu Nam tại thành phố A. Tính đến nay bốn năm, cũng phá được ít nhiều vụ án lớn, nhưng hề được đề bạt thăng chức, phải chỉ vì có thân thế mà chính là quá mức "liêm minh chính trực"!

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhếch môi nở nụ cười tà ác lạnh lùng.

      Mà gần hai năm qua, Mộ Thiên Thanh hứng thú nhất chính là tổ chức Dạ Ưng này, có thể , vì để bắt được thóp của Dạ Ưng có thể làm việc quên ăn quên ngủ, nội việc hôm đuổi theo A Thiên đến mười mấy cây số là hiểu.

      Nghĩ vậy, Lãnh Tĩnh Hàn cất bước vào hội trường triển lãm, đôi con ngươi sáng ngời thoáng qua nét cười nghiềm ngẫm, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt dần chuyển sang u tĩnh lặng....

      Sở dĩ có hứng thú với phải vì thành tích hay bối cảnh của , mà là vì....

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn đảo qua dừng lại ở cửa ra vào hội trường triển lãm, thấy Thượng Quan Mộc vận bộ tây trang vừa vặn với dáng người, dìu người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi vào.

      Thượng Quan Mộc vừa tiến vào nhìn thấy Mộ Thiên Thanh nhưng qua mà chỉ hơi gật đầu báo cho biết, vì hôm nay cùng mẹ mình với thân phận cá nhân đến tham dự, còn Mộ Thiên Thanh làm việc.

      Buổi đấu giá bắt đầu vào lúc tám giờ tối, ba bộ trang sức từng bộ được mang lên người của người mẫu.

      Những món đồ trang sức dướng ánh đèn sáng chói lấp lánh lập tức thu hút chút ý của quý bà quý , kiểu cách đơn giản nhưng mất phần sang trọng quý giá, thiết kế tinh tế hoàn mỹ thể đẳng cấp thượng lưu.

      Mộ Thiên Thanh chỉ thoáng nhìn qua, sau đó tập trung vào công việc, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng của đấu giá viên, sau mấy vòng, hai bộ trang sức đầu tiên rất nhanh có chủ, nhưng bộ cuối cùng lại cạnh tranh kịch liệt khác thường.

      Với cái tên là "Mặt Trời", món trang sức chủ yếu dùng hoa Hướng Dương làm điểm nhấn nên được rất nhiều người thích kiểu thiết kế này, giá tiền tăng mỗi lúc càng cao.

      " trăm vạn!"

      Sau khi Tống Mạn Ni giơ bảng hiệu ra giá tiền cho đấu giá viên, ngay sau đó ngừng có người giơ bảng, giá tiền thoáng chốc tăng vọt lên hai trăm vạn mà vẫn chưa có khuynh hướng ngừng lại.

      Kêu giá như vậy, khiến cho đám nhân viên cảnh sát tháng lãnh mấy ngàn đồng thầm méo miệng, khiến cho Mộ Thiên Thanh vốn quan tâm đến buổi bán đấu giá bộ trang sức "Mặt Trời" này cũng lấy làm hiếu kỳ, dõi mắt nhìn lên khán đài....

      Da thịt trắng nõn mịn màng của người mẫu dưới ánh đèn chân càng thêm nhẵn nhụi hấp dẫn, giống với hai bộ vừa rồi, lần này chỉ là sợi dây chuyền, sợi dây được thiết kế theo kiểu như ánh mặt trời chiếu xuống, tỏa sáng rực từng cánh hoa Hướng Dương như những vì sao bé nhảy múa bay lượn dưới ánh đèn, động tác của người mẫu hết sức chậm rãi, như muốn lột tả hết nét đẹp được phát ra từ tia sáng khiến người ta thể nào dời mắt được, sợi dây còn được thiết kế luôn cả từng góc độ khúc xạ ánh sáng.

      Nhìn thấy bộ trang sức đó sắc mặt của Mộ Thiên Thanh đột nhiên biến đổi, giống như trong nháy mắt,có vật gì đó ầm ầm nổ tung trong đầu, chấn động đến khiến chỉ muốn tìm nơi nào đó có ai để trốn .

      Giá tiền vẫn liên tục tăng vọt, nhưng Mộ Thiên Thanh hoàn toàn nghe được gì, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm bộ trang sức người của người mẫu.

      "Thiên Thanh, sao vậy? Thấy khỏe à?" Hà Tuấn phát Mộ Thiên Thanh có điểm bất thường liền giọng hỏi.

      Mộ Thiên Thanh cố lấy lại tinh thần, trong bóng tối thế nhưng vẫn nhận thấy sắc mặt trắng bệch, thầm hít hơi, chỉ lắc đầu cái rồi thôi.

      Đúng vào lúc này, bộ trang sức "Mặt Trời" được báo giá lên năm trăm vạn, ngay khi mọi người nhốn nháo muốn xem ai là người ra cái giá này, bóng dáng cao lớn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

      Buổi đấu giá kết thúc, đám người Mộ Thiên Thanh thu đội, vốn mọi người muốn hẹn nhau chợ đêm, nhưng Mộ Thiên Thanh có tâm trạng, sau khi từ chối cũng lê tấm thân mệt mỏi quay trở về....

      Dưới màn đêm, Lãnh Tĩnh Hàn đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới, dõi mắt nhìn theo bóng dáng đơn lặng lẽ kia, đáy mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp.

      "Quả nhiên là !" Lời nhàn nhạt bay trong khí trống vắng tỏa ra đầy hơi thở mê hoặc.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 9: Che giấu tâm
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      Màn đêm buông xuống, khắp nơi được bao phủ bởi những ánh đèn muôn màu, dòng xe tấp nập đường phố phản chiếu ra từng vệt sáng thât dài, càng tô điểm thêm cho bóng đêm chút màu sắc rực rỡ.

      Mộ Thiên Thanh lững thững lối dành cho người bộ, lòng bỗng thấy mênh mông trống trải, cứ mục đích như vậy, như người mất hồn biết đâu là phương hướng, mà trong đầu vẫn quanh quẩn mãi sợi dây chuyền "Mặt Trời" kia.

      "Tin tin, tin tin...."

      "Thiên Thanh?"

      Tiếng còi ô tô phát ra vang vọng, sau đó giọng nam tính dịu dàng vang lên, Mộ Thiên Thanh dừng bước, nhìn tới chiếc Land Rover dỗ sát làn đường, cửa sổ xe được quay xuống....

      "Thượng Quan?" Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên, " phải và bác ở tiệc đấu giá sao?"

      "Có chút chuyện phát sinh." Thượng Quan Mộc thấy sắc mặt Mộ Thiên Thanh tốt liền, hỏi: "Sao em lại ở đây có mình vậy?"

      "À, mọi người tăng hai rồi, em thấy hơi mệt, cho nên...." Mộ Thiên Thanh che giấu cảm xúc nhún vai cười .

      " đưa em về!" Thượng Quan Mộc xong, liền bảo Mộ Thiên Thanh lên xe.

      " cần, em tự đón taxi về cũng được!"

      Thượng Quan Mộc im lặng nhìn Mộ Thiên Thanh, qua ánh mắt cho phép từ chối.

      "... phải vội sao?" Mộ Thiên Thanh nhắc nhở.

      Khóe miệng Thượng Quan Mộc khẽ nở nụ cười, gương mặt đẹp trai rạng ngời mang nét cương nghị chính trực, "Chậm lát cũng sao!"

      "Em cần mà, bận mau !" Mộ Thiên Thanh nhìn thấy Thượng Quan Mộc còn tính gì đó vội vàng tiếp: "Em bảo đảm an toàn về đến nhà!"

      Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh kiên trì như thế, hơn nữa mình có việc gấp nên miễn cưỡng nữa, "Ừ, được rồi.... trước nhé!"

      Mộ Thiên Thanh nhìn chiếc Land Rover biến mất ở đầu ngã rẽ, mới chuyển tầm mắt, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, hít hơi sâu bước xuống lề đường đón xe taxi về nhà.

      ***

      Khuôn viên nhà họ Lãnh nằm đỉnh núi Dược Long thành phố A, diện tích chiếm hơn mười ngàn mét vuông, chu vi giữa vườn hoa là ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách Châu Âu, bóng đèn ban đêm phát ra ánh sáng mờ nhạt sân cỏ, như phủ lên cho bóng đêm tầng ánh sáng mỏng manh.

      Ngón tay suông dài nổi khóp xương của Lãnh Tĩnh Hàn kẹp điếu thuốc đứng lặng người trước cửa sổ sát đất, khói mờ bay bay lượn lờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn xa xăm ra phía bên ngoài, người chỉ để lộ lạnh lùng và đơn độc.

      "Lão đại!" Hình Thiên bước vào thẳng về phía Lãnh Tĩnh Hàn, đưa hộp gấm hình vuông in kiểu chữ mạ vàng Y-Crystail ở trong tay đưa cho Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lãnh Tĩnh Hàn dụi điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn bàn bên cạnh, thuận tay nhận lấy hộp gấm rồi mở ra... Chính là sợi dây chuyền có tên "Mặt Trời" trình diễn trong buổi đấu giá tối hôm nay.

      Ánh mắt Hình Thiên rơi vào sợi dây chuyền, sao hiểu được sao nữa chừng Lãnh Tĩnh Hàn lại đổi bộ vật phẩm thứ ba thành "Mặt Trời", sợi dây chuyền này phải là hàng Y-Crystail bán sao?

      Lòng ngón tay Lãnh Tĩnh Hàn lướt qua sợi dây chuyền, đôi con ngươi đen như mực bỗng trở nên u ám, đôi gợi lên ý cười tinh quái, đóng lại cái hộp đựng sợi dây chuyền, Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Hình Thiên hờ hững : "Hành động về sau cậu cần nữa!"

      "Nhưng mà..." Hình Thiên định gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, lão đại căn dặn như vậy đương nhiên là có tính toán của ấy.

      "Ngoài ra, điều tra xem giữa Mộ Thiên Thanh và cái tên Vương Chí Huy của tập đoàn điện tử Tín Đức kia có quan hệ gì!" Lãnh Tĩnh Hàn vừa căn dặn vừa đến trước quầy bar , bỏ hộp trang sức trong tay xuống, lấy ra chai rượu đỏ rót vào hay ly cao.

      Hình Thiên dạ tiếng, tuy trong lòng có rất nhiều điển nghi vấn nhưng ta chỉ có thể khổ sở tự mình suy đoán.

      Từ hôm qua cầu cục trưởng Trương phái cảnh sát viên tới bảo vệ trường, cho đến buổi bán đấu giá vật phẩm "Mặt Trời" tối hôm nay, cộng thêm bây giờ còn muốn điều tra về mối quan hệ của Mộ Thiên Thanh và Vương Chí Huy, mỗi chuyện đều cho thấy có ý nghĩa sâu xa này đó...

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10: Bóng lưng tạp chí
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      Từ lúc Mộ Thiên Thanh trở về Thẩm Duyệt Nhiên phát bạn mình có điều bất thường, nếu như mọi hôm, khi thấy lười nấu cơm mà chỉ ăn mỳ tôm cằn nhằn cử nhử thôi, hôm nay bị làm sao vậy kìa, chỉ hời hợt liếc cái rồi thôi.

      Hình như, người thất tình là mình kia mà, có phải cậy ấy đâu chứ?

      Thẩm Duyệt Nhiên để ly mỳ xuống, tới bên cạnh Mộ Thiên Thanh hỏi, “Thiên Thanh à, cậu khỏe sao?”

      Mộ Thiên Thanh lắc lắc đầu.

      “Vậy… Nhiệm vụ trong ca trực tối nay được thuận lợi à?”

      Mộ Thiên Thanh lại lắc lắc đầu.

      Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, cảm thấy Mộ Thiên Thanh hôm nay rất là kỳ lạ, “Nè, cậu nửa chết nửa sống thế này, rốt cuộc là bị làm sao vậy hả?”

      Mộ Thiên Thanh nghiêng mặt qua nhìn Thẩm Duyệt Nhiên mới hôm qua còn vì khóc om sòm mà hai mắt vẫn sưng chù vù, tiếp tục lắc lắc đầu, ngay lúc Thẩm Duyệt Nhiên tức giận muốn rống lên chậm rãi : "Ăn xong nhớ dọn dẹp rửa ráy sạch , nếu để mình nhìn thấy trong nhà bếp có gián mình đánh bẹp cậu thành con gián đấy!"

      xong, trong khi Thẩm Duyệt Nhiên còn phồng mang trợn má há miệng tính mắt là người có lương tâm, đứng dậy về phòng của mình.

      Mộ Thiên Thanh nằm giường, ánh mắt đờ đẫn ngước nhìn lên trần nhà, đôi mắt thỉnh thoảng chớp chớp, ánh mắt cũng dần mất tiêu cự....

      thoát khỏi cuộc sống trong quá khứ, vốn tưởng rằng quỹ đạo cuộc đời lặp lại, nhưng hôm nay bị sợi dây chuyền "Mặt Trời" kia vùi dập tan nát, biết rất ràng là trùng hợp nhưng trong lòng vẫn nhịn được mà nghĩ về nó, nghĩ đến số người, số chuyện khác!

      Nếu như ban đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, hôm nay chỉ là người đứng thi hành nhiệm vụ trong buổi triển lãm đấu giá, mà chính là người hô giá để đoạt nó về, mặc kệ có phải trùng hợp hay , ít nhất... nếu đứng gần hơn chút, có thể nhìn hơn rốt cuộc sợi dây chuyền đó có đúng là sợi mà trước đây từng vẽ hay .

      Đáng tiếc, đây chỉ là nếu như.

      Hôm nay, chẳng những có khả năng để mua sợi day chuyền đó, dù cho có giống nhau chăng nữa, cũng tài nào biến mình trở lại là như lúc ban đầu.

      "Thiên Thanh, nếu quyết định buông tha nên dứt khoát thôi...." Mộ Thiên Thanh tự lẩm bẩm, "Bao gồm cả !"

      Cuộc sống ăn năn hối hận thích hợp với Mộ Thiên Thanh, ra sức bắt trộm và phá được băng đảng tội phạm mới là chuyện Mộ Thiên Thanh bây giờ nên làm. Buổi triển lãm châu báu lần đó chớp mắt cái trôi qua nửa tháng, dường như cuộc sống của mọi người lại trở về quỹ đạo bình thường.

      buổi sáng, cục cảnh sát Khu Nam vô cùng náo nhiệt, mấy người cầm tờ báo và tạp chí của ngày hôm đó bắt đầu buôn chuyện ....

      "Mọi người xem.... Có phải tổng giám đốc tập đoàn Thiên Lân xấu đến nỗi chỉ có thể dùng bóng lưng để gặp người hay ?" Hà Tuấn nhìn tờ bìa tạp chí trong tay, cả trang bìa chỉ có mỗi bóng lưng ta, cũng may, minh tinh nào đó bên cạnh trông cũng nóng bóng phết.

      Vừa nghe giọng khó chịu của Hà Tuấn, KiLi bộ phận dân phản bác, " mới xấu đấy, cả gia phả cũng đều vô cùng xấu xí!"

      Người của khu Nam gần như ai cũng biết, KiLi mê tổng giám đốc của Thiên lân như điếu đổ, mê mẩn tới nỗi như sung bái thần tượng vậy, về phần mê cái gì hả… Có lẽ là mê cái bóng lưng kia rồi, bởi vì, từ trước đến nay, chưa có tờ tạp chí nào chụp được ngay mặt , hoặc là bóng lưng, hoặc là từ xa thấy , tuy vậy nhưng vẫn cách nào ngăn cản được hàng triệu trái tim thiếu nữ.

      Nằm trong top tập đoàn xuyên quốc gia toàn cầu, ngồi mấy chục tỷ tài sản, mà tổng giám đốc Lãnh Tĩnh Hàn chỉ mới ba mươi tuổi, vừa có tiền vừa có mã thử hỏi sao khiến bao nhiêu điên cuồng vì ta, huống chi, nhìn từ bóng lưng, với hình thể tam giác ngược (*) trời sinh đó, dáng người cao ráo như thế mặt mũi chắc đến nỗi tệ. (mô tả dáng người vai nở eo thon)

      "Nếu phải quá xấu, sao phải sợ xuất giữa công chúng?" Hà Tuấn cố ý tranh cãi.

      "Đó là vẻ huyền bí đó, hiểu chưa... biết cái gì?" KiLi đoạt lấy quyển tạp chí trong tay Hà Tuấn, chun mũi hừ tiếng, "Lười phải với !"

      "Còn huyền với chả bí nữa chứ... Biếu đâu chừng còn đẹp trai bằng tôi cơ đấy!" Hà Tuấn nhìn dáng vẻ đó KiLi, ghen tỵ bĩu môi giọng lầm bầm.

      Mọi người tụm lại bên thấy cả hai như thế cũng nhịn cười đều bất đắc dĩ bật cười.

      "Nghe sếp mới sắp tới rồi, mọi người còn tâm trạng ở đây thảo luận mấy thứ này!" Mộ Thiên Thanh vừa qua lấy nước, thấy mọi người vẫn còn thảo luận say sưa, chống tay lên bàn làm việc thuận tiện cầm quyển tạp chí KiLi để bàn lên xem.

      biết gần đây KiLi rất mê bóng lưng của người đàn ông, ra chính là người này sao?

      Mộ Thiên Thanh nhìn bóng lưng kiêu ngạo kia, bất giác đọc lặp lại mấy chữ bên cạnh, "Lãnh Tĩnh Hàn?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :