1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CHINH PHỤC VỢ YÊU - Thương Tiểu Ly (Chương 54/169)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Ra ánh sáng, giao dịch thân thể?
      Editor: Mèo

      Thượng Quan Mộc ngồi ở ghế sa lon, ánh mắt vẫn nhàn nhạt nhìn bốn phía, khóe miệng lơ đãng nâng lên thành đường cong , mặc kệ là lúc nào trong căn hộ lớn này đều là chỉnh chỉnh tề tề.

      Thẩm Duyệt Nhiên rót trà cho Thượng Quan Mộc, nhìn bộ dáng của , bĩu môi : "Coi như là giúp tôi việc lớn như vậy... Có gì muốn hỏi hỏi ?"

      xong, Thẩm Duyệt Nhiên tùy tiện ngồi xuống cái salon hình bàn tay, chờ đợi Thượng Quan Mộc "hỏi"?

      " khẳng định là tôi có việc muốn hỏi?" Thượng Quan Mộc cười yếu ớt, giọng giống như tiếng đàn Violin ưu nhã.

      Thẩm Duyệt Nhiên vung tay, "Cắt" tiếng, nhíu mày : " đưa tôi về đây… phải chỉ là vì muốn lên nhà chơi đấy chứ? Hay là quá nhập vai bạn trai tôi rồi?"

      Thượng Quan Mộc là người rất hiểu bản thân mình đứng ở đâu, ít nhất là ở bên trong suy nghĩ của Thẩm Duyệt Nhiên, cho là vậy, hào phóng lại câu nệ tiểu tiết, tâm tư đối với Thiên Thanh rất ràng, người quen của bọn họ cũng biết, đáng tiếc lại là con đà điểu luôn bởi vì chuyện tình lúc mà trốn tránh, mà lại muốn khó xử cho nên cứ yên lặng đợi chờ...

      Vậy mà hôm nay lại có đối thủ mạnh mẽ xuất , yên lặng bảo vệ nhiều năm như vậy, đột nhiên nửa đường bị người khác đoạt , tất nhiên là cam lòng.

      Thượng Quan Mộc nhếch môi, để ly trà trong tay xuống sau đó thả lỏng người tựa vào ghế sa lon, : "Tôi muốn biết rốt cuộc Thiên Thanh trốn tránh cái gì?"

      tháng... chờ được, có số việc có thể nắm trong tay nhưng trái tim của Thiên Thanh có biện pháp nào cả, ngay cả khắc sau nếu lòng của xảy ra biến hóa gì đó đều thể xác định, huống chi là tháng?

      phải là người ngồi chờ chết, mặc kệ Lãnh Tĩnh Hàn ôm thái độ gì đối với Thiên Thanh, thể khiến mình mất tiên cơ được.

      "Chuyện này..." Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, khó khăn ra: "Đó là nút thắt trong lòng Thiên Thanh, tôi cũng biết phải như thế nào?"

      Suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Duyệt Nhiên nhìn Thượng Quan Mộc hỏi: "Tập đoàn Mộ thị xảy ra chuyện vào mười năm trước chắc cũng biết chứ??" .

      Thượng Quan Mộc nhàng gật đầu, lúc đó tin tức này cũng được coi như là tin tức hết sức oanh động ở thành phố A, chủ tịch tập đoàn Mộ thị Mộ Viễn Hàng cùng phu nhân Khương Thục Cầm tới thị sát nhà xưởng đường xảy ra chuyện may, cả hai người bị tai nạn giao thông, đều chết tại chỗ.

      Lúc đó cảnh sát cũng có điều tra qua, sau đó nhận định vì lái xe quá nhanh cho nên đây là việc ngoài ý muốn.

      Tang còn chưa kịp chuẩn bị tài chính của tập đoàn có vấn đề lại bị lộ ra ngoài, có thể chuyện xảy ra trong nháy mắt, mặc kệ là người hay là công ty đều biến mất trong nháy mắt...

      Tất cả quá nhanh chóng làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, thời điểm tất cả mọi người còn tiếc hận người con luôn bất hòa với cha, trọ nội trú ở trường là Mộ Thiên Thanh đứng ra Mộ Viễn Hàng thể nào lái xe quá tốc độ được, tai nạn lần này tuyệt đối là có dự mưu, vì vậy để cho cảnh sát kết án.

      Nhưng mà học sinh trung học có khả năng quyết định được cái gì?

      Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Mộ Thiên Thanh thương tâm... Bỏ qua ngành thiết kế mà mình thích nhất để thi trường cảnh sát.

      "Trước kia tính cách của Thiên Thanh phải như thế..." Thẩm Duyệt Nhiên nhàng thở dài tiếng: “Lúc cậu ấy rất trầm mặc, cậu ấy dùng trầm mặc đó để che giấu độc và sợ hãi của mình nhưng cậu ấy biết là cậu ấy càng như vậy... người chơi với cậu ấy càng ít, đến cuối cùng người bạn cậu ấy cũng có, cậu ấy thay đổi, càng ngày càng độc, càng ngày càng trầm mặc, cứ như vòng tuần hoàn ác tính..."

      Thượng Quan Mộc nhíu mày, hoàn toàn có cách nào dung hòa được Thiên Thanh tại đối với cuộc sống tràn đầy tích cực, đối với người bên cạnh cũng cực kỳ tốt, coi như thỉnh thoảng có lật xem lại vụ án của Mộ Viễn Hàng với Thiên Thanh tiêu cực có lối thoát mà Thẩm Duyệt Nhiên được.

      "Thẳng đến có ngày, có bé trai lớn hơn cậu ấy xuất bên cạnh Thiên Thanh, và người khác giống nhau, chỉ cần liếc nhìn cái nhận ra được Thiên Thanh đơn..." Thẩm Duyệt Nhiên vô cùng bình tĩnh, có cách nào hiểu được cảm giác trong lòng của Thiên Thanh lúc đó cho nên tất nhiên là cũng có cách nào hiểu được phần tâm tình phức tạp này, cảm giác đó giống như đứa bé chết chìm chộp được bè gỗ cứu mạng: “ theo Thiên Thanh nhưng cũng vào cuộc sống của Thiên Thanh, bé trai đó tựa như người lớn, biểu có lúc phù hợp với lứa tuổi của mình, khích lệ Thiên Thanh đổi lại phương thức tiếp xúc với những người bạn , nhìn những bản vẽ đồ trang sức biết là cái gì của Thiên Thanh mà nhàn nhạt cười, tóm lại vào thời điểm đó, chính là tất cả của Thiên Thanh..."

      Thượng Quan Mộc lẳng lặng nghe, khóe môi dần dần nhếch lên.

      "Thiên Thanh dần dần thay đổi, cậu ấy trở nên cứng cỏi hơn, vui vẻ hơn, mỗi ngày đều có thể thấy nụ cười ở mặt của cậu ấy... Cậu ấy có rất nhiều bạn bè nhưng mà lòng của cậu ấy lại càng ngày càng lệ thuộc vào bé trai kia. Mỗi lần gặp cậu ấy đều cực kì vui vẻ." Thẩm Duyệt Nhiên tiếp: "Có lần, bé trai với Thiên Thanh, bây giờ em... xinh đẹp tựa như đóa hoa hướng dương, tản ra ánh sáng thuần phác mà chói mắt. Thiên Thanh vô cùng vui vẻ, ngày hôm sau, cậu ấy đưa cho bé trai món trang sức có khắc hình mặt trời, vui vẻ là mặt trời của cậu ấy, bởi vì có mặt trời nên hoa hướng dương mới càng ngày càng xinh đẹp..."

      Chân mày Thượng Quan Mộc nhíu chặt, tâm tình lo lắng bỗng nhiên lan tràn...

      "Đáng tiếc, ngày ấy mặt trời tới lời từ biệt với Thiên Thanh ..." Thẩm Duyệt Nhiên rũ bả vai, có chút thương cảm : " Lúc đó Thiên Thanh khóc rất dữ dội, ấy túm lấy mặt trời khóc sướt mướt..."

      "Sau đó sao?" Thượng Quan Mộc có chút gấp gấp muốn biết chuyện xảy ra sau đó.

      Thẩm Duyệt Nhiên nhún vai, hậm hực : " rồi, chỉ là đưa cho Thiên Thanh tờ giấy vẽ phác thảo sợi dây chuyền rất đẹp rồi câu: Nếu như em mạnh khỏe ngày cầm mặt trời tới tìm em rồi biến mất, thậm chí... ngay cả tên của là gì Thiên Thanh cũng biết."

      Thẩm Duyệt Nhiên nhìn Thượng Quan Mộc : "Cái này là chính nút thắt khó bỏ trong lòng Thiên Thanh, cậu ấy đợi, rất cố chấp, coi như có khuyên cậu ấy cũng nghe, chuyện tình lúc ai cho là đây... Nhưng mà cậu ấy vẫn có cách nào quên được, thậm chí mỗi ngày cậu ấy đều mong đợi mặt trời cầm mặt trời đến tìm mình, dù... Chỉ là vì thực cam kết, dù sau khi thực xong bọn họ chỉ còn là người qua đường cũng được."

      Thượng Quan Mộc rủ mắt, im lặng suy tư lát, đột nhiên ngước mắt hỏi: "Nút thắt này của ấy có liên quan đến Lãnh Tĩnh Hàn sao?" Dựa vào cảm giác nhạy bén nhiều năm làm cảnh sát của mình, tâm tư của Thiên Thanh đối với Lãnh Tĩnh Hàn đơn giản.

      Thẩm Duyệt Nhiên ngẩng đầu, nghe Thượng Quan Mộc hỏi như vậy, giật mình hỏi ngược lại: "Có quan hệ sao?"

      Thượng Quan Mộc cau mày kiếm, hiển nhiên... Có quan hệ hay , Thẩm Duyệt đúng là biết.

      "Hẳn có..." Thẩm Duyệt Nhiên nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn cộng thêm khí thế bức người, chậm rãi : "Thiên Thanh lúc cậu ấy đứng bên cạnh mặt trời , cậu ấy luôn có thể cảm thấy được dịu dàng, hơi thở ấm áp của ... Còn Lãnh Tĩnh Hàn giống như ngược lại với mấy từ dịu dàng, ấm áp này đúng hơn."

      Vừa Thẩm Duyệt Nhiên vừa gật đầu, giống như càng nghĩ càng đồng ý với phán đoán của mình.

      Thượng Quan Mộc tiếp, bản tính của con người là trời sinh, nhưng ngộ nhỡ ngày mai xảy ra biến cố gì đó cũng khó để bảo đảm có thay đổi, theo như hiểu biết của đối với Thiên Thanh nếu có gì nhìn Lãnh Tĩnh Hàn bằng ánh mắt chứa nhiều cảm xúc phức tạp như vậy... Nếu như là suy nghĩ quá nhiều chính là nhất định giữa Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn có xảy ra chuyện gì đó.

      "Được rồi, chuyện tình của Thiên Thanh tôi cũng biết đại khái, còn dư lại... Phải nhờ vào chính rồi." Thẩm Duyệt Nhiên cong khóe miệng.

      "Cám ơn." Thượng Quan Mộc giấu suy đoán trong lòng, đứng lên : "Cũng còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm chút , đoán chừng tối nay Thiên Thanh về được đâu."

      "Quen rồi..." Thẩm Duyệt Nhiên cười cười, từ khi Thiên Thanh bắt đầu vào đồn cảnh sát khu Nam làm việc, ngày đêm điên đảo ở trong đó, ngày nghỉ ổn định, việc đột ngột phát sinh cho nên vô cảm với những chuyện như thế này rồi.

      Tiễn Thượng Quan Mộc rời , Thẩm Duyệt Nhiên nhìn bóng lưng cao to bước xuống lầu, tự lẩm bẩm : "Thượng Quan Mộc cam lòng yên lặng bảo vệ cậu nữa, Thiên Thanh... có phải hay cậu cũng nên buông tha rồi ?"

      Than tiếng, Thẩm Duyệt Nhiên đóng lại cửa, tới phòng tắm...

      Rốt cuộc cam kết giữa hai đứa trẻ có bao nhiêu nặng biết, chỉ biết mặt trời rời rất lâu rồi, chút tin tức cũng có, có lẽ... Người đó sớm kết hôn sinh con hoặc quẳng Thiên Thanh ra sau đầu mà cậu ấy vẫn ở nơi này chờ đợi, hoàn toàn có phương hướng, có mục đích.

      Hơn nữa đây phải là điều quan trọng, quan trọng là... Tình phải xe buýt, bỏ qua chuyến này còn có chuyến tiếp theo.

      Qua những việc Thượng Quan Mộc yên lặng làm cho Thiên Thanh, có thể cảm nhận được ràng có tâm tư đối với Thiên Thanh, cũng tin ít cảm giác Thiên Thanh cũng có.

      Ngày hôm sau, thời tiết vẫn u như cũ, mây đen ở chân trời dần dần tụ lại chỗ khiến cho tâm trạng của mọi người cũng rầu rĩ theo...

      Trong cục cảnh sát khu Nam, bởi vì mọi người đêm qua bận rộn đến rất khuya nên bây giờ ngã trái ngã phải ngủ bù, trong gian yên tĩnh cũng chỉ có đồng hồ treo tường phát ra thanh"Tích tắc tích tắc" theo quy luật.

      Tiếng bước chân vội vàng từ xa truyền đến, Kili cầm tờ báo trong tay, vội vã vào, người còn chưa còn kịp thở dốc quát lên: " xong, xong..."

      Giọng . Lập tức tất cả mọi người ngủ bù đều bị tiếng hô của đánh thức, Hà Tuấn mơ màng nhìn Kili, cắn răng mắng: "Muốn chết hả? Nếu tôi có bệnh tim đoán chừng giờ này phải gọi xe cứu thương rồi."

      "Loại người giống heo như chỉ sợ Diêm Vương ghét bỏ ngu xuẩn, có rảnh thu nhận." Kili trợn mắt nhìn Hà Tuấn cái, để ý tới nữa, trực tiếp tới chỗ Mộ Thiên Thanh còn mơ màng, thả tờ báo trong tay mình xuống trước mặt Mộ Thiên Thanh: "Thiên Thanh, cậu xem ."

      "Cái gì..." Giọng Mộ Thiên Thanh có chút khàn khàn, ánh mắt liếc qua về tờ báo, nhìn bức ảnh gần như chiếm hết cả trang đầu, lập tức tất cả buồn ngủ đều bay hết, trừng mắt, cầm tờ báo lên gắt gao nhìn chằm chằm bức ảnh đó, mắt gần như trợn trừng đến mức muốn lồi ra.

      Hà Tuấn và Lý Dược liếc nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: "Gì vậy? Có chỗ nào phát thi thể mục nát hay bị cắt xẻ sao..."

      Trong mắt hai người bọn , có thể làm cho Mộ Thiên Thanh phản ứng lớn như vậy nhất định là án tử cực kì bi thảm.

      Mộ Thiên Thanh có nghe được câu hỏi của bọn họ, vẫn cứ nhìn chằm chằm bức ảnh, sắc mặt dần dần thay đổi trắng bệch, thậm chí bàn tay nắm tờ báo cũng dần dần run lên, môi của khẽ run rẩy, đầu óc trống rỗng.

      Kili nhìn sắc mặt của Thiên Thanh, mặt cũng nhăn nhúm đến nơi, ban đầu trong lòng còn cảm thấy có chút may mắn, dù sao bối cảnh của bức hình là ở trong cái ngõ hẻm tối tăm, Thiên Thanh cũng chỉ bị chụp nửa mặt, nhưng người quen thuộc với Thiên Thanh vẫn có thể nhận ra được, mà giờ khắc này nhìn ấy như vậy, Kili hoàn toàn xác định người trong hình chính là Mộ Thiên Thanh, mà bóng lưng của người đàn ông kia chính là Lãnh Tĩnh Hàn.

      Hà Tuấn và Lý Dược nghi hoặc nhìn sắc mặt của Mộ Thiên Thanh và Kili tốt, mang theo nghi ngờ tới bên cạnh Mộ Thiên Thanh, lúc ánh mắt rơi vào tờ báo, lập tức mắt của hai người trừng lớn giống như chuông đồng.

      "Thiên Thanh... phải ngày hôm qua luôn ở cùng với chúng tôi sao?" Hà Tuấn cau mày, sau đó hỏi: "Cái này phải là PS chứ?"

      "Nữ cảnh sát trong phiên trực và người đàn ông hôn nhau mãnh liệt trong ngỏ hẻm, giao dịch thân thể mờ ám?" Lý Dược kinh hãi nhìn tựa đề, đọc đến đoạn cuối giọng tự chủ cao lên, mang theo kinh ngạc thể tin.

      Tay Mộ Thiên Thanh gắt gao nắm chặt tờ báo, nhìn chằm chằm cái tựa đề đó giống như muốn nhìn xuyên qua nó, càng ngày thân thể của càng run rẩy kịch liệt, cái loại ngột ngạt lối thoát này giống như đè ép trái tim .

      "Thiên Thanh..." Kili nhìn bộ dạng Mộ Thiên Thanh, lo lắng cau mày, biết làm thế nào để an ủi cả, mặc dù trong bài báo tên của Thiên Thanh và người đàn ông kia nhưng những tên phóng viên chó săn kia rất nhanh liên hệ tới bóng lưng của đàn ông này và bóng lưng của Lãnh Tĩnh Hàn tạp chí, mà Thiên Thanh cũng bị người ta xẻ thịt tìm tòi.

      Mộ Thiên Thanh hít hơi sâu, gắng khiến cho chính mình có thể bình tĩnh lại, nhưng mà những lo lắng cắm rễ trong lòng khiến cho có cách nào tỉnh táo, liều chết nuốt xuống, đôi môi run rẩy : "Tôi...tôi... có... có việc gì..."

      Ba người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ của đều cực kì lo lắng, Thiên Thanh là hạng người gì bọn họ đều biết, mà tối ngày hôm qua chuyện xảy ra ở Lam Điều, dĩ nhiên Hà Tuấn cũng ràng, vốn đây cũng phải là chuyện gì ghê gớm nhưng nếu bị truyền thông lấy ra vặn vẹo, mặc kệ Lãnh Tĩnh Hàn có bị ảnh hưởng hay Thiên Thanh nhất định phải chịu xử phạt.

      "Thiên Thanh, xem có nên tìm ta... Xem thử có biện pháp gì giải quyết hay ?" Vào lúc này Hà Tuấn coi như tỉnh táo, có lẽ là có thể xác định được thân phận của Lãnh Tĩnh Hàn rồi, người như ta, khẳng định cần phải đối mặt với truyền thông nhưng có nhiều cách để xử lí chuyện như vậy.

      Mộ Thiên Thanh gắt gao cắn răng, bởi vì tức giận, ngực của phập phồng lên xuống, giờ phút này đầu óc của bị tin tức này làm cho hồ đồ, có cách nào suy nghĩ được.

      "Đúng vậy, Thiên Thanh..." Kili lo lắng nhìn Mộ Thiên Thanh, : " tìm ta chứ?"

      Mộ Thiên Thanh nhắm mắt lại, hít thở sâu mới dần dần bình tĩnh lại ít, mở mắt, tay siết chặt tờ báo chậm rãi buông ra...

      Lúc này, Thượng Quan Mộc lạnh lẽo vào, toàn thân lộ ra sát khí, ánh mắt của phức tạp nhìn Mộ Thiên Thanh, ra lệnh: "Mộ Thiên Thanh, đến phòng làm việc của ."

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47.1: Thay đổi đột ngột, mến nhau năm năm!
      Editor: Mèo mũm mĩm

      Thượng Quan Mộc lạnh lẽo vào, toàn thân lộ ra sát khí, ánh mắt của phức tạp nhìn Mộ Thiên Thanh, ra lệnh: "Mộ Thiên Thanh, đến phòng làm việc của ."

      xong, liền xoay người dẫn đầu về phía trước.

      Mộ Thiên Thanh nắm chặt tay, sau đó thầm cắn răng bước theo Thượng Quan Mộc về phía trước...

      Kili, Hà Tuấn và Lý Dược đưa mắt nhìn bóng dáng trước sau của hai người biến mất ở khúc cua, sau đó ba người nhìn nhau, mặt của mỗi người đều là dáng vẻ cực kỳ lo lắng.

      tại mọi người có ý định suy đoán suy nghĩ của Thượng Quan Mộc, mà là lo lắng chuyện này giống như ôn dịch lan tràn, đến lúc đó cả thành phố A đều thảo luận chuyện này, căn bản mọi người quản rốt cuộc chân tướng của vệc là cái gì, bọn họ chỉ biết theo những bài báo này bắt đầu chỉ trích, thậm chí... Cuối cùng càng ngày càng vặn vẹo chân tướng việc.

      Thượng Quan Mộc vừa bước vào phòng liền tới bàn làm việc của mình, nghe được tiếng bước chân sau lưng, nhìn ngước mắt lẳng lặng chờ Mộ Thiên Thanh đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó sắc mặt trắng nhợt về phía mình...

      "Sếp Mộc..." Ánh mắt Mộ Thiên Thanh rơi vào quyển tạp chí tay Thượng Quan Mộc, yên lặng : "... Chuyện này em có thể giải thích."

      Thượng Quan Mộc nhìn dáng vẻ của , vừa tức giận lại vừa đau lòng, tức giận biết cách bảo vệ mình, tức giận tối ngày hôm qua mình có lòng riêng khiến Thiên Thanh dẫn đội càn quét, muốn tránh xa Lãnh Tĩnh Hàn nhưng cuối cùng lại khiến cho bọn họ gặp gỡ nhau...

      đau lòng... Đau lòng lúc nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của .

      Từ khi biết , chưa bao giờ hoảng sợ như thế, giống như bỗng chốc biến thành mờ mịt phương hướng...

      Trái tim của Thượng Quan Mộc giống bị sợi dây thừng trói chặt làm cho hít thở thông, cách nào hô hấp, nhìn bộ dạng Mộ Thiên Thanh thưa dạ, che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng, lấy góc độ cấp lạnh lùng : "Giải thích cho cũng có ý nghĩa gì. Bây giờ thứ em cần chính là giải thích cho hội đồng kỷ luật, giải thích cho truyền thông, giải thích cho công chúng... Mà giải thích của em ở trước mặt mọi người cũng chỉ biến thành che giấu mà thôi"

      xong, Thượng Quan Mộc cầm tạp chí ném tới bàn làm việc, thanh vang lên khiến cho khí bị đè nén trong phòng càng nặng nề thêm mấy phần.

      Vốn Mộ Thiên Thanh cúi đầu xuống bỗng ngẩng lên, nhìn tuần san ở bàn, bình thường tuần san này chuyên lấy các loại tin đồn của minh tinh để đẩy mạnh tiêu thụ, mà mọi người bị áp lực cuộc sống cần nó để giải tỏa, chỉ cần bị đăng lên đây nhất định bị mọi người coi như cá mà xẻ thịt, cuối cùng khổ thể tả.

      "Em chỉ cần sếp Mộc và hội đồng kỉ luật tin tưởng là được." Mộ Thiên Thanh kiên định xong, ánh mắt sáng quắc nhìn Thượng Quan Mộc, vẻ lo lắng mới vừa rồi vào thời khắc này biết tình thế phát triển thể kiểm soát được ngược lại thay đổi thành tỉnh táo: “Em... Chỉ cần các sếp tin tưởng là được?"

      Thượng Quan Mộc nhìn người trước mắt, trong nháy mắt có suy nghĩ muốn hung hăng ôm vào trong ngực, cho biết chỉ cần tin tưởng, thậm chí... cho biết tấm hình này chỉ là ngoài ý muốn, nụ hôn chỉ là đơn phương từ phía Lãnh Tĩnh Hàn cũng tin tưởng .

      Nhưng thể.

      phải bởi vì giờ khắc này hai người ở đồn cảnh sát, phải vì cần phải thể công tư ràng trước mặt mà bởi vì là... Thiên Thanh phải muốn "Thượng Quan" tin tưởng, cái cần chính là “sếp Mộc" tin tưởng, tin tưởng của cấp đối với nhân cách của cấp dưới.

      Ánh mắt Thượng Quan Mộc thâm thúy nhìn Mộ Thiên Thanh, môi nhàng mím lại, khuôn mặt lộ ra lo lắng nhàn nhạt đồng thời cũng lộ ra tất cả uy nghiêm của cấp : "Viết phần báo cáo nhanh cho ... Sợ rằng hôm nay em rất bận rộn."

      "Vâng, sếp." Giọng của Mộ Thiên Thanh vang dội, từ khi bắt đầu làm cảnh sát, từ lần đầu tiên bắt đầu nằm vùng đối với các việc phát sinh ngoài ý muốn cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng thứ duy nhất có chuẩn bị đó chính là bị cách chức tạm thời và tệ hơn nữa là bị cách chức .

      Chuyện ngày hôm nay, mặc kệ là hay giả trong lòng cũng hiểu khi người ngoài níu lấy thả, như vậy... Tổng cục bị áp lực, nhất định ra xử phạt đối với , tại thứ duy nhất có thể tranh thủ đó chính là lấy được tin tưởng của các sếp trong hội đồng kỷ luật.

      Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh xoay người ra khỏi phòng làm việc, nhìn hai tay nắm chặt tới mức trắng bệch của , phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể làm cho mình tỉnh táo lại, mới có thể làm cho mình thể ra mặt yếu ớt ở trước mặt ?

      Thượng Quan Mộc cứ như vậy nhìn Mộ Thiên Thanh rời khỏi phòng làm việc, cho đến cửa bị nhàng khép lại, lại nhìn xuyên qua cửa sổ dõi theo bóng dáng cứng còng của máy móc về phía trước, cho đến khi bóng dáng biến mất, mới thu hồi ánh mắt của mình...

      nhìn tạp chí bàn, sắc mặt càng ngày càng nặng nề, thở dài, sau đó cầm điện thoại lên nhanh chóng bấm dãy số...

      số việc, cho dù hiểu rất làm như vậy là đúng, nhưng còn cách nào khác cả.

      *

      Biệt thự đỉnh núi.

      Tiêu đanh chợp mắt ghế trúc, sắc mặt bình tĩnh, đôi môi hình thoi đẹp mắt hơi hé mở, cả người lộ ra hơi thở tà mị mà cuồng vọng .

      Tiếng bước chân nhè truyền đến, Mục Sâm tới chỗ Tiêu, cho đến khi tới gần mới dừng bước lại, khẽ : " Tiêu, bên kia đợi ..."

      Tiêu từ từ mở mắt, sâu trong con ngươi có mấy phần lười biếng và hơi thở nguy hiểm, khóe môi ta nhếch lên thành đường cong lạnh lẽo, nhàn nhạt : "Thiếu kiên nhẫn như vậy?"

      "Phản ứng bên ngoài rất lớn." Mục Sâm cung kính .

      Tiêu chậm rãi ngồi dậy, tròng mắt sâu... Bởi vì lời của Mục Sâm mà lộ ra chút nhàn nhạt bất đắc dĩ cùng đau lòng thôi.

      ta đứng dậy, cũng ra ngoài mà là lên thư phòng lầu hai, ta tiến vào mở màn hình lên, nhìn người đàn ông qua màn hình kia, sắc mặt lộ ra tầng sát khí.

      "Nếu như tôi nhớ lầm..." Tiêu chậm rãi xong, thấy người đàn ông qua màn hình đột nhiên nghe giọng của nhưng vẫn có cảm giác kinh hoảng để ý nhiều, chỉ sâu kín : "... Tôi cảnh cáo được tùy tiện liên lạc với tôi?"

      "Nếu như tôi nhớ lầm tôi cũng có qua là được tổn thương Thiên Thanh?" Giọng người đàn ông trầm trầm, tâm tình bất mãn chút nào che giấu.

      Tiêu nhếch môi, cười như cười : " sai lầm rồi, tôi có làm hại ấy.."

      Người đàn ông trong màn hình im lặng, ý tứ trong lời của Tiêu tất nhiên là cũng hiểu, chỉ là lát sau mới lạnh lùng : " nên cùng tôi chơi chữ. Mọi người đều là người thông minh, tôi thích bị người khác đùa bỡn."

      "Đáng tiếc... trò chơi của tôi như thế nào đều là do tôi định đoạt." Giọng của Tiêu vẫn nhanh chậm như cũ, nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của người đàn ông trong màn hình, tiếp: "Từ khi quyết định hợp tác với tôi... nên hiểu mất quyền chủ động."

      “Tôi chưa từng can thiệp vào việc muốn chơi trò chơi này phát triển như thế nào nhưng nên biết giới hạn của tôi là gì." Giọng của người đàn ông trong màn hình trầm xuống vài phần, hiển nhiên là khắc chế lửa giận cực lớn trong nội tâm của chính mình.

      Mặt mày Tiêu vui vẻ, ngay cả nụ cười đẹp mắt bên môi cũng trở nên chân thêm mấy phần, chỉ là khí tức cuồng ngạo người ta cũng dần dần tràn ngập, "Yên tâm... Trò chơi giờ mới bắt đầu, làm sao tôi lại chịu game-over ngay từ đầu đây? Vậy... Chẳng phải là khiến tôi uổng phí tâm tư nhiều năm như vậy sao?"

      "Hừ". tiếng hừ , ánh mắt người đàn ông trong màn hình vẫn lộ ra ánh sáng lạnh lẽo mà hung ác như sói: "Tốt nhất là nên như thế."

      Tiêu nhìn người chuyện với mình từ từ xoay người rời , hồi lâu ánh mắt cũng có dứt ra khỏi màn ảnh, nụ cười nơi khóe miệng dần dần lan tràn đến đáy mắt, ánh mắt thay đổi lạnh lẽo ...

      Tiêu chậm rãi đứng dậy ra khỏi thư phòng, bước xuống lầu, Mục Sâm thấy xuống, khẽ khom người.

      "Bên kia có phản ứng gì ?" Tiêu hỏi có chút mơ hồ.

      Mục Sâm lại biết hỏi cái gì, cung kính : " có bất kỳ phản ứng nào."

      Bước chân của Tiêu dừng lại ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt của sâu thẳm nhìn thời tiết u bên ngoài, sắc mặt bình tĩnh, Mục Sâm đợi chỉ thị nhưng lúc lâu cũng có nghe thấy, len lén nhìn về bóng lưng của của người đàn ông phía trước, lúc này Tiêu mới chậm rãi : "Ở trong lòng của người đó... Xem ra giao dịch tối hôm nay rất quan trọng."

      Mục Sâm thu hồi ánh mắt, vẫn khẽ cúi thấp đầu như cũ, : " Đối với Dạ Ưng, người đó có rất nhiều hoài niệm và chấp nhất, mà…" dừng chút, Mục Sâm nhìn bóng lưng Tiêu tiếp: "... Mà dù sao Mộ Thiên Thanh cũng chỉ là chăm sóc thay mà thôi."

      "Chăm sóc thay?" Tiêu khẽ giống như lẩm bẩm, rũ tầm mắt, che giấu đau đớn tức trôi qua nơi đáy mắt, lẩm bẩm tự hỏi: "Chỉ là chăm sóc thay thôi sao?"

      Mục Sâm trả lời, cũng dám trả lời, đối với chuyện này, từ đầu đến cuối đều có hiểu được ý định chân chính của Tiêu...

      "Lãnh Tĩnh Hàn... Nếu cậu vẫn vượt qua được bản thân, đối với việc vẫn vô cùng chấp nhất người bị thương... Chỉ có cậu thôi." Tiêu im lặng, tầm mắt nâng lên, đáy mắt chứa đựng ánh sáng hung ác bắn về phía ngoài cửa sổ.

      Lúc này trận gió mạnh thổi qua, cuốn theo lá cây hoàn toàn còn lưu luyến với cành nữa....

      Ngón tay thon dài của Lãnh Tĩnh Hàn kẹp điếu thuốc, đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Lân, đôi mắt chim Ưng bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như vị vương giả cao cao tại thượng quan sát con đường phồn hoa qua ánh sáng mờ mờ, nhìn những bóng dáng nho vội vã ở dưới chân, đổi mắt đen như mực trở nên thâm thúy.

      "Cốc.. cốc…" tiếng gõ cửa truyền đến, ngay sau đó, là thanh chuyển động tay cầm cánh cửa, cửa bị đẩy ra, Hình Thiên vào, theo bản năng nhìn về phía bàn làm việc, thấy có người liền nhìn về phía cửa sổ"

      " chuyện xong với đối phương rồi." Hình Thiên nhìn bóng lưng cao ngạo kia, tâm tình trở nên nặng trịch, có khắc kia đột nhiên cảm thấy người đàn ông luôn đứng ở đỉnh này vẫn luôn mệt mỏi.

      Hình Thiên bị ý tưởng của chính mình dọa sợ hết hồn, thời điểm nhìn lại bóng lưng của Lãnh Tĩnh Hàn lần nữa loại cảm giác đó còn tồn tại.

      "Bảo Tiểu Lục tối hôm nay cẩn thận chút." Lãnh Tĩnh Hàn cũng quay đầu lại, giống như hoàn toàn quan tâm đến lời vừa rồi với Hình Thiên.

      "Dạ, em rồi.” Hình Thiên trả lời, hai ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, quả quá mức đúng lúc.

      "Buổi trưa hẹn Trương cục trưởng ăn cơm bữa." Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn chăm chú nhìn người ở phía dưới như hạt đậu, bóng người qua lại vội vã, lời trước sau lạnh nhạt như .

      Hình Thiên đáp tiếng, im lặng chờ đợi, thấy Lãnh Tĩnh Hàn thêm gì nữa, ăn ý có ở đây quấy rầy , xoay người ra khỏi phòng làm việc, chỉ là trước khi đóng cửa lại, khuôn mặt phong độ trí thức của có chút lo lắng.

      Sau tiếng khép cửa, Hình Thiên về phòng làm việc của mình, ngồi ở ghế, bàn là đống tài liệu chờ duyệt sơ sau đó đưa cho Lãnh Tĩnh Hàn và các tài liệu được duyệt rồi cần phải làm chất cao như núi.

      nhìn đống tài liệu trước mặt, làm việc, ngược lại nhàng tựa vào ghế ngồi, ánh mắt dưới mắt kính mất bất cần đời bình thường, lộ ra chút hung ác...

      Nếu như ảnh hưởng đến đại ca như vậy... để cho đảm đương vai người xấu , coi như về sau đại ca có trách cũng chấp nhận.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Tin tưởng vô điều kiện
      Editor: Mèo mũm mĩm
      Nguồn: http://tieuthuyetedit.com

      Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc cũng nhìn , hai người bốn mắt nhìn nhau, trong bất chợt hình như thế giới bên ngoài còn liên quan đến bọn họ nữa .

      khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Mộc lộ ra chút nhõm, như có như , trải qua nhiều năm như vậy có nghĩ tới mình thích người đến mức này nhưng mà chính là , vì nên có cách nào giải thích được những việc mà mình làm...

      Thiên Thanh, xin lỗi, tha thứ cho ích kỷ của , tha thứ cho cách nào chờ em tháng được. Trong tình huống như thế này, có lòng riêng muốn bảo vệ em, lòng riêng muốn kéo em đến gần hơn... Xin tha thứ cho lấy phương thức này để bức bách em, bởi vì... Tự tin của dao động, cách nào kiềm chế được gấp gáp của bản thân, nên chỉ có làm như vậy mới có thể khóa chặt em ở bên cạnh .

      Sau chốc lát sững sờ, ký giả lại lao xao lần nữa, đối với bọn họ mà , gì có thể quan trọng hơn so sánh với tin tức bát quái, huống chi đối phương còn là nữ nhân vật chính của kiện tối hôm qua cùng với Thượng Quan Mộc, chỉ là Phú Nhị Đại, Quan Nhị Đại còn là truyền kì trong giới cảnh sát.

      "Sếp Mộc, mới vừa Cảnh sát Mộ là bạn của , chuyện này là sao?"

      "Cảnh sát Mộ là bạn của sếp Mộc, như vậy có ý kiến gì đối với cuộc sống riêng phóng túng biết kiềm chế của ấy ?"

      "Sếp Mộc, Cảnh sát Mộ là bạn của , nhưng tại sao ấy lại thuê phòng khách sạn cùng với người khác?"

      "... ..."

      "..."

      Tiếng người náo loạn xôn xao liên tiếp vang lên ở đồn cảnh sát, tiếng máy ảnh “tách tách” càng làm cho mọi việc thêm hỗn loạn, ký giả ngừng đưa micro ra phía trước,các nhân viên cảnh sát các bị tình huống như vậy làm cho khổ thể tả.

      Mặt Thượng Quan Mộc trầm xuống, xoay người kéo tay Mộ Thiên Thanh, bởi vì hàng năm cầm súng cho nên lòng bàn tay của vết chai mỏng nhưng lại lộ ra ấm áp bao quanh tay Mộ Thiên Thanh, sau khi cho ánh mắt kiên định, ánh mắt quét qua những người điên cuồng kia, lạnh lùng : "Đứng ở góc độ cấp , tôi hoàn toàn tin tưởng năng lực của cảnh sát Mộ còn đứng ở lập trường bạn trai... tôi càng thêm tin tưởng Thiên Thanh chút nghi ngờ, bởi vì tôi hiểu ấy hơn bất cứ người nào, đối với nghề nghiệp cảnh sát này ấy rất nhiệt tình và chân thành, đây cũng là lí do làm cho tôi càng làm cho càng ngày càng thích ấy... Tin tức mà hôm qua báo chí đăng, người trong hình có phải Thiên Thanh hay còn đợi chứng , mà người phóng viên vừa mới cầm tấm hình kia..."

      Ánh mắt Thượng Quan Mộc sắc bén nhìn người đàn ông đó, lạnh lùng : "Đêm đó bởi vì có nhiệm vụ quan trọng cho nên Thiên Thanh chỉ là thi hành nhiệm vụ mà thôi... Nếu như mọi người có quan tâm phát sau ngày tập đoàn Thiên Lân kỉ niệm thành lập ngày khu Nam và khu Bắc hợp tác với nhau làm trận càng quét rất lớn."

      Thượng Quan Mộc dứt lời, các ký giả bắt đầu bàn luận xôn xao, tập đoàn Thiên Lân kỉ niệm thành lập là kiện lớn được đăng tải rất nhiều báo chí ở thành phố A báo nên trận càng quét ngày hôm sau cũng theo đó mà lên trang đầu của rất nhiều tờ bào, là người của giới truyền thông, tất nhiên bọn họ lạ lẫm với việc này.

      Dần dần, rất nhiều ký giả bắt đầu sinh ra nghi hoặc đối với tin tức đăng internet...

      Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc, đáy mắt dần dần trở nên mê mang, biết giờ phút này tâm tình của mình là như thế nào, đối với , những lời đồn đãi này phải là trọng tâm trong cuộc sống của , sau khi ba mẹ bị tai nạn xe cộ, Mộ thị lại xảy ra rất nhiều việc cũng tập làm quen với những thứ này.

      Giờ phút này có cách nào hiểu được người nắm chặt tay , để cho có cơ hội hút ra, năng có khí phách, lập luận chê vào đâu được, bén nhọn trong lời của của cũng là cách để giải quyết việc lúc này, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình để lừa dối truyền thông.

      Mộ Thiên Thanh khẽ nhếch môi, cảm động... Cũng là gạt người.

      Từ lúc còn ở trường cảnh sát đến bây giờ, luôn khuôn màng đến tự tôn của đàn ông để bảo vệ , cảnh sát cực kì nghiêm túc, cho dù có đặt tất cả mọi cám dỗ ở trước mặt cũng bao giờ mảy may động đến tà niệm vậy mà ... Giờ phút này, lại láo sao?

      "Cảnh sát Mộ, lời sếp Mộc vừa ?" Có ký giả phát Mộ Thiên Thanh thích hợp, sắc bén hỏi: "Đêm đó thi hành nhiệm vụ sao? Nếu như thi hành nhiệm vụ xin hỏi nhiệm vụ của là gì?"

      "Tôi..."

      Mộ Thiên Thanh mới vừa mở miệng, Thượng Quan Mộc nắm chặt lấy bàn tay , lời chưa ra khỏi miệng bị cứng rắn nuốt vào.

      Thượng Quan Mộc nhìn người phóng viên kia, bộc phát uy nghiêm của cảnh sát: " xin lỗi, cảnh sát có quyền trả lời về nhiệm vụ của mình. Bởi vì chuyện này liên quan đến nhiệm vụ mà đồn cảnh sát bí mật hành độn gần đây g... Đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc, cảnh sát mở họp báo công khai cho kí giả biết."

      "Sếp Mộc vừa chuyện tối ngày hôm qua còn chờ chứng , nhưng theo người chứng kiến từng , cộng thêm trong hình có tám phần tương tự, có thể xác nhận người ở bên trong chính là Cảnh sát Mộ, đối với việc này, cảnh sát chọn lựa che chở hay là ra nghiêm trị đây?" kí giả hỏi.

      cũng chỉ ... có tám phần tương tự?" Thượng Quan Mộc lạnh lùng : "Cho dù là phạm nhân ở trong cục cảnh sát cảnh sát đều phải có chứng cớ, nếu như nghi ngờ có thể định tội, chẳng phải là thế giới này hỗn loạn hay sao??"

      Giọng lộ ra lạnh lùng cho phép cự tuyệt, mọi người dần dần an tĩnh lại.

      "Cái gì? Nữ chính trong kiện ở Đế Hào mở họp báo?" Đột nhiên, ký giả nhận điện thoại kinh ngạc kêu lên: "Ý của cậu là người trong hình phải Mộ Thiên Thanh?"

      lúc mọi người phải chịu đựng áp lực từ Thượng Quan Mộc trong đám người truyền đến giọng nghi ngờ của ký giả... Ngay sau đó, liền nghe được người phóng viên kia vội vàng với đám người quay phim chụp ảnh: "Nhanh lên, đến Đế Hào."

      Tình huống đột ngột phát sinh khiến mọi người đầu tiên là luống cuống, ngay sau đó rối rít vội vã rời đồn cảnh sát khu Nam, chạy như bay đến Đế Hào.

      Nhưng còn có bộ phận ký giả hề rời , bọn họ phần nhiều là người ở các tạp chí giải trí, ý đồ muốn đào chút tin tức tình cảm ái muội của Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh.

      Thượng Quan Mộc hoàn toàn để ý đến đám ký giả đó, lôi kéo Mộ Thiên Thanh tới xe của mình, khởi động xe, đám ký giả bị cảnh sát ngăn cản cam lòng từ từ rời khỏi đồn cảnh sát khu Nam.

      Đám ký giả huyên náo rời bỏ lại cho đồn cảnh sát khu Nam đề tài cực kì nóng hổi, đối với lời của Thượng Quan Mộc mọi người đều kinh ngạc, thể nào tin nổi.

      Xe chạy thẳng về tổng cục cảnh sát, gian bên trong xe như bị thu hẹp lại bởi vì hai người đều chuyện, cũng dần dần trở nên nặng nề.

      "Tại sao phải làm như vậy?" Cuối cùng Mộ Thiên Thanh đánh vỡ trầm mặc, cau mày nhìn Thượng Quan Mộc lái xe, có chút tức giận , " phải biết làm như vậy gây ra hậu quả gì? vừa mới thăng chứng đến khu Nam nhưnglại bởi vì chuyện chẳng liên quan mà vốn tự lấy mình ra làm bia đỡ đạn, biết như vậy ảnh hưởng đến tiền đồ của sao?"

      "Két ——— ————"

      Xe bị phanh lại đột ngột khiến thân thể Mộ Thiên Thanh lao về phía trước, cố gắng ổn định lại trọng tâm rồi nhìn về phía Thượng Quan Mộc.

      Thượng Quan Mộc chậm rãi quay đầu nhìn , đáy mắt có chút bi thương xẹt qua, giọng của lộ ra bất đắc dĩ cùng ưu thương: "Đối với việc em bị mọi người nghi ngờ... làm sao có thể làm như thấy?"

      Mộ Thiên Thanh khẽ hé miệng, trong mắt lúc nào Thượng Quan Mộc cũng tự tin tràn đầy, có khả năng để kiêu ngạo, có vốn liếng để tự tin mà giờ khắc này... thê lương trong đáy mắt của làm lòng đau đơn.

      " cảnh sát công tư bất phân... phải cảnh sát tốt." Mộ Thiên Thanh che giấu đau đớn trong lòng, cố gắng làm cho giọng của mình bình tĩnh.

      "À?" Thượng Quan Mộc chê cười tiếng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tự giễu, ánh mắt của nhìn Mộ Thiên Thanh chăm chú, hỏi: "Em dùng thân phận gì để chuyện với ? Cấp dưới? Bạn bè?"

      "..."

      "Nếu như là cấp dưới, em chỉ có thể phục tùng vô điều kiện đối với cấp ." Thượng Quan Mộc thầm cắn răng:"Nếu như là bạn bè... vậy xin mời lấy thân phận bạn , nếu cần quan tâm đến việc này, làm vậy khiến hiểu lầm."

      "Em cảm thấy lừa gạt truyền thông... phải ?" Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, hung hăng : " thích em năm năm... có lừa gạt bọn họ sao? Chỉ là năm năm này, là đơn phương em, mà em... vẫn luôn luôn trốn tránh"

      "Thượng Quan..." Mộ Thiên Thanh đau thương nhìn Thượng Quan Mộc.

      Trái tim Thượng Quan Mộc khẽ co lại, nhìn ánh mắt Mộ Thiên Thanh tự chủ trốn tránh, chua xót trong lòng lần nữa lan tràn, nếu như việc này cần phải cứng rắn vậy để cho có cơ hội tránh né.

      " chờ em hóa giải nút thắt trong lòng" Giọng của Thượng Quan trở nên bình tĩnh: "Chỉ là em thể ngăn cản tự nguyện làm tất cả."

      xong, Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh cái rồi thu hồi tầm mắt, khởi động xe lần nữa tới tổng cục...

      *

      Khách sạn Đế Hào.

      Minh tinh điện ảnh hạng ba Tô San San trang điểm nhàng ngồi ở sân khấu, bên cạnh ta là người đại diện và phụ tá, khuôn mặt kiều mị nhìn thấy ký giả phía dưới khóe miệng nở nụ cười hàm chứa vài phần hài lòng.

      Rất nhiều ký giả từ đồn cảnh sát khu Nam chạy tới thấy là Tô San San đồng loạt nhíu mày, có số ký giả càng cầm tạp chí bắt đầu so sánh, thế nhưng gò má của Tô San San có bảy tám phần giống với người trong hình.

      "Chào mọi người." Tô San San nhìn thấy mọi người đến đông đủ, nở nụ cười có lúm đồng tiền như hoa chào hỏi sau đó mới tiếp: "Hôm nay tôi mở cuộc họp báo chính là muốn đến chuyện tấm hình được đăng lên Internet ngày hôm qua... Vốn là tôi rất muốn làm người khiêm tốn, khuôn muốn chọc phải phiền toái cần thiết nhưng khi thấy việc này liên lụy đến cảnh sát lương tâm tôi khỏi cảm thấy rất là cắn rứt, cho nên tôi mới mở cuộc họp báo này để cho ... tôi hy vọng bởi vì tôi mà lại làm tổn thương đến người khác."

      Tô San San xong, mặt có chút khổ sở, ký giả ở phía dưới đều lộ ra dáng vẻ im lặng, đối với việc ta mình “muốn làm người khiêm tốn, muốn chọc phiền toáni” đều ăn ý lộ ra khinh thường.

      Trong giới diễn xuất, vì muốn nổi tiếng thủ đoạn gì cũng có thể làm ra được, thậm chí có người luôn khoác lác vô sỉ mà còn dám mình khiêm tốn cũng chẳng có gì lạ.

      Nếu khiêm tốn... Chẳng qua là thiếu mồi lửa thôi.

      "Tô tiểu thư, trước tiên có thể chút về người đàn ông này là ai chăng?" Ký giả A cầm tạp chí hỏi, bọn họ đối với việc Tô San San là người trong tấm ảnh có hứng thú lắm, ngược lại vô cùng hứng thú đối với người đàn ông bí trong tấm hình.

      " xin lỗi, tôi tiện ra." Tô San San mấp máy môi, đáy mắt càng thêm có chút ưu thương nhàn nhạt: " ra , ấy là ai, chắc mọi người cũng đoán được nhưng mà tôi thể ..."

      Tuy câu trả lời nước đối như vậy nhưng cũng đủ khiến mọi người dưới đài xôn xao, dù sao bóng lưng này đối với những người trà trộn trong giới truyền thông nhiều năm đúng là quá mức quen thuộc, cả thành phố A, người liên tiếp xuất tạp chí nhưng cũng chỉ có bóng lưng chỉ có người, đó chính là giám đốc khát máu tổng của tập đoàn Thiên Lân —— Lãnh Tĩnh Hàn?

      Mà việc này hiển nhiên phù hợp với tác phong lãnh khốc trước sau như của Lãnh Tĩnh Hàn, nguyên cái hình bởi vì góc độ chụp tốt vì nên nhìn được mặt mũi của Lãnh Tĩnh Hàn, tuy rằng gương mặt của người phụ nữ có chút mơ hồ nhưng vẫn đoán được cho nên bây giờ mới có những lời đồn đại căn cứ truyền ra.

      "Tô tiểu thư, trong hình người là , nhưng nhìn trang phục của trong đó hình như phải là phong cách của ?" Ký giả B sắc bén hỏi.

      Mặc dù hình rất tối, cộng thêm có bóng dáng của người đàn ông che khuất, cũng nhìn lắm rốt cuộc đó mặc cái gì nhưng có thể phân biệt ra được đó là bộ quần áo cực kì bình thường, mặc dù Tô San San là Tiểu Minh Tinh hạng ba nhưng mọi người đều biết về phong cách ăn mặc quần áo của ta.

      "Lúc đó San San mặc đồ diễn." Người đại diện của Tô San San là Joy giải thích: "Ngày hôm qua San San diễn tới rất khuya, lúc đó cũng là diễn cho nên mới có thể xảy ra hiểu lầm lớn như vậy?"

      "Nhìn bóng lưng... giống nhau y hệt Lãnh thiếu..." Ký giả C nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi Tô tiểu thư, người đàn ông trong hình này phải là Lãnh Tĩnh Hàn?"

      ta vừa mới dứt lời mấy ký giả kì cựu lập tức hít vào hơi, cũng thầm bội phục ký giả C sợ chết hỏi ra vấn đề mà bọn họ thập phần muốn biết.

      Các ký giả ở đó cũng ngừng thở nhìn Tô San San, chờ đợi câu trả lời của .

      Tô San San giống như lơ đãng nhìn qua Joy, thấy ta khẽ gật đầu mới giả bộ hết sức khổ sở : "Tôi muốn gây nên rắc rối cho ấy, nhưng nếu hôm nay chỉ sợ mọi người vì tôi mà quấy rầy người khác... Cho nên, xin mọi người đừng hỏi nữa..."

      Mặc dù trả lời thẳng nhưng là cũng trả lời nghi ngờ của mọi người, lập tức đèn flash nổi lên bốn phía, các ký giả càng thêm quên mất trật tự đặt câu hỏi .

      Lãnh Tĩnh Hàn rất ít khi lộ diện trong giới truyền thông, cho dù có... Cũng chỉ là bóng lưng lạnh lùng, lại chưa từng có tin đồn tình cảm truyền ra, thậm chí rất nhiều người suy đoán là gay, có quan hệ mờ ám đối với thư ký Hình Thiên cả ngày theo mình, hôm nay lại bị người khác chụp được cảnh mình hẹn hò với minh tinh hạng ba trong ngõ tối, tin tức như vậy đủ khiến cho doanh thu của các tạp chí tăng lên vèo vèo.

      Hình Thiên nhìn toàn cảnh họp báo được truyền về qua camera, nhìn Tô San San bất đắc dĩ than tiếng, cảm thán ta bị người đại diện của mình lừa cho làm vật hy sinh.

      Hình Thiên cầm điều khiển tv tắt TV, sau đó tới phòng làm việc của Lãnh Tĩnh Hàn...

      Đại ca vì Mộ Thiên Thanh mà tiếc lộ ra trước giới truyền thông, để cho người ta xì xào bàn luận chỉ vì để cho bị cục cảnh sát trừng phạt...

      Đột nhiên Hình Thiên ngừng bước chân, nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, thầm nghĩ: Đại ca, hiểu lòng của mình ? ... Chỉ là vì Thần thôi sao?

      "Ai..."

      Than tiếng, Hình Thiên bước lên, khẽ gõ cửa phòng làm việc sau đó vào, mới vừa tiến vào khí lạnh áp suất thấp đập tới trước mặt làm cho tự chủ được khẽ run run.

      Hình Thiên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, chỉ thấy môi mỏng của Lãnh Hàn khẽ mím lại, mặt bị tầng sương mù bao phủ, đôi mắt chim Ưng càng thêm tối tăm khát máu nhìn màn hình phía trước mặt...

      Hình Thiên quay đầu nhìn về phía màn hình, chỉ thấy phía đó là mẩu tin tức báo cáo, phát thanh viên gì đó, bên cạnh là hình ảnh Thượng Quan Mộc lôi kéo tay Mộ Thiên Thanh xoay người lên xe, bên cạnh còn có cái tựa đề nổi bật: Thượng Quan Mộc khí phách bảo vệ bạn nhau năm năm, tuyên bố về công về tư đều tin tưởng Mộ Thiên Thanh vô điều kiện.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49: Chỉ là muốn làm cảnh sát
      Editor: Mèo mũm mĩm
      Nguồn: http://tieuthuyetedit.com

      Thượng Quan Mộc khí phách bảo vệ bạn nhau năm năm, tuyên bố về công về tư đều tin tưởng Mộ Thiên Thanh vô điều kiện.

      Hình Thiên nhìn tựa đề này, khinh thường cong khóe miệng, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn : "Joy mọi việc ở bên kia ổn định... .

      Dù sao, việc mà các ký giả chân chính để ý phải nữ chính trong hìn, mà là nam chính trong đó có phải là Lãnh Tĩnh Hàn hay ?

      Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, tắt video đồng thời người cũng khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, khuôn mặt như điêu khắc bình tĩnh có bất kỳ cảm xúc, nhưng Hình Thiên hiểu lại biết đại ca gặp chuyện càng bình tĩnh đại biểu lửa giận trong lòng càng lớn.

      “Chuyện sau đó bảo Đường Lam giải quyết . Thông báo Tiểu Tứ, tối nay hành động nhớ quan sát kỹ... . Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt xong, tiện tay mở xấp tài liệu ra, cầm lấy viết ký tên lên . Ở phía thêm viết mấy chữ đồng ý sau đó đóng tài liệu lại giao cho Hình Thiên: "Về sau trực tiếp xử tử ngân hàng Trung Hoa .” .

      Hình Thiên nhận lấy tài liệu gật đầu cái, bĩu môi đồng thời thầm thở dài nhìn tài liệu trong tay, oán thầm: đại ca, phúc hậu.

      "Em ra ngoài trước... .” Hình Thiên nhướng mày ra ngoài, hôm nay còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cảm giác như... mọi việc ở đầu gió, xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.

      Hình Thiên trở lại phòng làm việc của chính mình, cầm điện thoại lên gọi cho Đường Lam sau khi điện thoại thông, giọng của liền thay đổi thành uyển chuyển khéo léo: "Đường tổng, tin tức vừa rồi có thấy ?”

      Đường Lam đứng ở trong phòng làm việc, cái tay vòng quanh người, tay cầm điện thoại, ánh mắt nhìn Tô San San ti vi chuyện với các ký giả, : " xem.”.

      "Tổng giám đốc đối với việc lần này bất mãn vô cùng, về phần phải làm sao ... tôi nghĩ là Đường tổng hiểu rồi” . Lời Hình Thiên luôn là cái kiểu đạm bạc khiến người ta cảm thấy xa cách nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thân thiện.

      Đường Lam trầm mặc, nhìn tựa đề ti vi cùng tấm hình chụp ngõ hẽm tối tăm ở bên, cái bóng lưng kia rất quen thuộc, mà người phụ nữ đó... Tuyệt đối phải là Tô San San.

      Hôm nay đây là tin tức khiến cả thành phố A đều phải chú ý, liên quan đến hai nhân vật lớn truyền kỳ trong thương giới và giới cảnh sát của thành phố A, mà nữ chính tựa như bé lọ lem, dưới hướng dẫn của xe bí đỏ thể “vẻ đẹp diễm lệ trước mặt mọi người

      Nữ chính của xì căng đan đột nhiên thay đổi người... Hơn nữa còn gần như giống hoàn toàn với người trong tấm hình...

      Đường Lam là người phụ nữ có năng lực rất mạnh nhưng giờ phút này cũng phải hết sức bội phục Hình Thiên, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, dưới tình huống này mà tìm được phụ nữ như Tô San San tới diễn xuất, đồng thời cùng dụ cho ta tự chui đầu vào rọ

      "Tôi xử lý tốt.” Đường Lam cúp điện thoại, mắt hạnh hơi thay đổi nhìn Tô San San trong tivi, bàn tay đột nhiên nắm chặt, móng tay sơn màu đỏ tươi đâm vào trong lòng bàn tay, đau đớn như vậy mới có thể làm cho tỉnh táo lại ít.

      Mộ Thiên Thanh??

      Đường Lam híp mắt xinh đẹp, đáy mắt thoáng qua ánh sáng độc.

      *

      Mộ Thiên Thanh ngồi ở trong phòng điều tra của tổng cục, chỉ mình lẳng lặng chờ đợi...

      Thời gian lặng lẽ trôi qua khiến Mộ Thiên Thanh có chút đứng ngồi yên, cúi thấp đầu, ngón tay bắt đầu động đậy muốn cho mình bình tĩnh chút, nhưng làm thế nào cũng bình tĩnh lại được.

      Điện thoại trong túi rung lên, đôi mắt Mộ Thiên Thanh đột nhiên sáng lên, vội vàng lấy điện thoại di động ra, khi nhìn màn hình lên 【 Tiểu Nhiên 】, đáy mắt thoáng qua mất mác cùng nhàn nhạt thương cảm mà phát .

      nhận điện thoại, còn hơi sức trả lời.

      "Thiên Thanh, bây giờ tình huống thế nào?” Giọng của Thẩm Duyệt Nhiên vẫn ầm ầm ĩ ĩ như cũ: "Thượng Quan Mộc và cậu nhau năm năm?”

      "Cái này... nhất thời mình cũng thể giải thích ràng cho cậu được.” Mộ Thiên Thanh biết nên giải thích chuyện mình và Thượng Quan Mộc mến nhau năm năm như thế nào.

      "Vậy tại sao nữ chính đột nhiên biến thành Tô San San rồi hả?”

      Mộ Thiên Thanh nhíu mày, lúc rời khỏi khu Nam đúng là có mơ hồ nghe được ký giả nữ chính phải là ..., nhưng cũng có nghe được ràng sau khi đến tổng cục trực tiếp bị mời đến phòng điều tra cho nên đối với với việc Tô San San mở họp báo hoàn toàn biết.

      "Ai là Tô San San?”

      Thẩm Duyệt Nhiên ở bên kia điện thoại bất đắc dĩ trợn mắt cái: "Thiên Thanh thân ái, giờ phút này... phải là lúc hỏi Tô San San là ai mà là lúc hỏi tại sao người phụ nữ này lại đột nhiên nhảy ra trong tấm hình đó là mình.”

      "... .” Chân mày Mộ Thiên Thanh nhíu chặt hơn, đầu óc giống như bị sét đánh có cách nào suy nghĩ được.

      "Thiên Thanh? Thiên Thanh... Thiên Thanh?”

      Trong điện thoại truyền đến tiếng gọi liên tục của Thẩm Duyệt Nhiên, Mộ Thiên Thanh lấy lại tinh thần, muốn nghe được tiếng bước chân truyền đến, vội vàng : "Chờ mình về nhà rồi ..., mình chờ chờ điều tra, tại cũng suy nghĩ gì cả, thứ duy nhất muốn nghĩ đến chính là làm sao được ở lại đồn cảnh sát.”

      Lời cuối cùng của có nặng nề thương cảm, Thẩm Duyệt Nhiên đau lòng, giờ phút này đột nhiên muốn làm mặt trời của Mộ Thiên Thanh: "Thiên Thanh, cậu vẫn luôn là cảnh sát tốt.”.

      Mộ Thiên Thanh cười cười, đúng lúc đó truyền đến tiếng mở cửa, vội vàng cúp điện thoại, sau đó đứng dậy chào...

      Hội đồng điều tra có bốn người, trừ Thượng Quan Mộc, ba người còn lại đều là người của tổ kỷ luật, sau khi bốn người ngồi xuống, sếp Lý bảo Mộ Thiên Thanh ngồi, đợi sau khi ngồi xuống, mới chậm rãi : "Cảnh sát Mộ, cuộc điều tra này được thành lập dựa lên án và tố cáo bởi nhưng tin tức được đăng lên Internet ngày hôm qua, đối với chuyện này làm có giải thích gì ?”

      Ánh mắt Mộ Thiên Thanh lơ đãng nhìn về phía Thượng Quan Mộc ngồi ngoài cùng bên tay trái cái, sau khi nhận được cái gật đầu đến mức thể nhận ra của bắt đầu giải thích cặn kẽ theo báo cáo nộp buổi sáng, lúc giải thích mọi người đều rất nghiêm túc lắng nghe, cho đến khi xong.

      "Sếp, tôi giải thích xong.” Mộ Thiên Thanh xong, thầm cắn răng.

      "Đối với chuyện ngày hôm nay, chúng tôi kết hợp với giải thích của và việc điều tra cụ thể để đưa ra quyết định, trong lúc này chúng quyết định tạm thời cách chức Cảnh sát Mộ.” Sếp Lý bình tĩnh : "Trong lúc tạm thời cách chức, cảnh sát Mộ thể tham gia vào bất kỳ vụ án nào... .”

      Lòng của Mộ Thiên Thanh, kết quả đúng như dự tính, nhưng lúc nghe lại là chuyện khác, cắn cắn môi, trả lời: "Vâng thưa sếp.”

      Người của tổ điều tra gật đầu cái, ý bảo ra ngoài trước chờ đợi.

      Đợi đến sau khi Mộ Thiên Thanh rời khỏi, Thượng Quan Mộc mới mở miệng: "Đại khái cần điều tra bao lâu?”

      "Thằng nhóc câu, đưa bạn tới tổng cục... .” Sếp Lý vẫn luôn nghiêm mặt trêu ghẹo : "Tình huống hôm nay coi như lạc quan, nếu như lời Tô San San , vậy có thể khẳng định người trong tấm phải là Mộ Thiên Thanh rồi. Chỉ là... .”

      Sếp Lý nhìn Thượng Quan Mộc, có chút lo lắng : "Cậu ở trước mặt ký giả lời quá mức lớn mật rồi... .

      "Tình huống như vậy, tôi cũng vậy có biện pháp...” Bộ dạng Thượng Quan Mộc có vài phần lười biếng lên tiếng.

      Nhìn bộ dáng này của , sếp Lý và hai người còn lại bất đắc dĩ nhìn nhau, lắc đầu cái : "Chờ Trương cục trưởng tìm cậu chuyện thôi.”

      Thượng Quan Mộc nhún nhún vai, thèm để ý, thích dựa vào thế lực phía sau mình để chuyện, nhưng xã hội nay đối với người có bối cảnh mọi chuyện đều suôn sẻ dễ dàng hơn rất nhiều

      "Vậy cũng chỉ có thể chờ... tôi còn có chuyện, tôi trước đậy.” Thượng Quan Mộc đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch nhìn sếp Lý : "Chuyện của Thiên Thanh nhờ quan tâm chút.”

      Sếp Lý gật đầu cái, ra trong lòng mọi người đều hiểu, chuyện lần này của Thiên Thanh làm cho dư luận xôn xao, cho dù có Tô San San nhảy ra kết quả cuối cùng tất nhiên vẫn là cách chức đối với Mộ Thiên Thanh, trong đồn cảnh sát được phép có xì căng đan như vậy.

      Nhưng... Hôm nay Thượng Quan Mộc công bố quan hệ của bọn họ, lại tự mình cùng tới tổng cục, bọn họ chỉ có cân nhắc áp lực từ bên ngoài mà còn phải suy tính đến Thượng Quan Địch.

      Thượng Quan Mộc rời khỏi phòng điều ra thấy Mộ Thiên Thanh nghỉ ngơi ghế dài, đứng ở khúc quanh của hành lang, nhìn lẳng lặng cúi đầu ngồi ở chỗ đó, ngón tay động đậy cách máy móc, đáy mắt lướt qua đau lòng nhàn nhạt.

      Mộ Thiên Thanh cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lại... Che giấu ưu thương trong đôi mắt: "Có thể được chưa?”

      Khóe môi Thượng Quan Mộc khẽ nhếch lên, tới trước lôi kéo tay Mộ Thiên Thanh ra ngoài, có số việc lần đầu tiên rất khó khăn, nhưng nếu có lần đầu tiên có lần thứ hai, sau đó, dần dần trở thành thói quen, ví dụ như giờ phút này Thượng Quan Mộc nắm tay Mộ Thiên cũng bớt vài phần lúng túng ở đồn cảnh sát khu Nam trước đó.

      "Thượng Quan... em còn có thể làm cảnh sát sao?” Ngồi xe, Mộ Thiên Thanh lo lắng hỏi.

      Thượng Quan Mộc nhìn thấy lo lắng, nhàn nhạt cười tiếng, ôn nhã : " để cho em rời khỏi đồn cảnh sát.”

      Mộ Thiên Thanh nghe Thượng Quan Mộc , nhìn lạnh nhạt nổ máy xe, đột nhiên cảm thấy khinh bản thân, muốn dựa vào những thứ có được từ quan hệ, mỗi ngày đều rất cố gắng, nhưng vào thời khắc này thế nhưng có hỏi tại sao lại chắc chắn như vậy??

      Thu hồi ánh mắt, Mộ Thiên Thanh lẳng lặng ngồi ở trong xe, tâm dần dần trầm xuống...

      thỏa hiệp sao? Đối với xã hội nay... hỏa hiệp sao?

      Chỉ vì ham muốn của , mặc dù sai lầm phải tạo thành, mặc dù biết rất ràng... bất quá chỉ là vật hy sinh, nên gánh chịu hậu quả, nhưng tại sao thời điểm biết Thượng Quan vận dụng thế lực của , lại biến thành đà điểu dám đối mặt?

      Lời người ngoại đồn đãi có thể để ý tới, thậm chí... Bọn họ có mạt sát , đều cảm thấy sao cả, chỉ là muốn làm cảnh sát, muốn làm cảnh sát có thể bắt người phạm tội, chuyện này... Cũng có lỗi sao?

      "Rầm” tiếng vang lớn truyền đến, rốt cuộc thời tiết u từ sáng cho đến giờ kết thúc sau tiếng sấm rền. Mưa rơi xuống, hạt mưa điên cuồng đánh vào thân xe, thanh này khiến lòng của Mộ Thiên Thanh nặng nề thêm, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, biết qua nhiều năm như vậy kiên trì tới cùng là vì cái gì?

      Chân tướng của ba cái chết? Hay là... tin tưởng của mặt trời ?

      Khi Thượng Quan Mộc đưa Mộ Thiên Thanh về nhà, hơi nghiêng đầu liếc nhìn vẻ bất đắc dĩ tự giễu cùng bi thương mặt Mộ Thiên Thanh.

      công tư bất phân rồi... Vì , chấp nhận để cho mình trầm luân

      Thượng Quan Mộc buồn bã thu hồi ánh mắt, lúc xe chạy qua khúc quanh của con phố đông đúc, chiếc xe lướt qua xe của , người ngồi bên trong xe khẽ nghiêng đầu nhìn chiếc Land Rover xuyên qua màn mưa, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười tàn bạo mà quỷ quyệt.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50: Ba trăm vạn!
      Editor: Mèo mũm mĩm
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com
      Thượng Quan Mộc buồn bã thu hồi ánh mắt, lúc xe chạy qua khúc quanh của con phố đông đúc, chiếc xe lướt qua xe của , người ngồi bên trong xe khẽ nghiêng đầu nhìn chiếc Land Rover xuyên qua màn mưa, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười tàn bạo mà quỷ quyệt...


      " Tiêu, em... Người giúp đỡ Mộ Thiên Thanh chỉ có mình Lãnh Tĩnh Hàn." Mục Sâm lái xe, lúc chuyện đồng thời liếc qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông ngồi ở phía sau, người này luôn đội mũ lưỡi trai, vành mũ che con ngươi sắc bén mà thâm trầm, lúc hơi cúi đầu để lộ ra nụ cười nhạt.

      Tiêu gì, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn kính chắn gió phía trước, hạt mưa rơi xuống trong nháy mắt bị cần gạt nước quét , chỉ để dấu vết lần nữa bị hạt mưa bao trùm giống như tuần hoàn máy móc, chỉ có vậy mà ta lại nhìn đến xuất thần.

      Sau lúc lâu, Tiêu mới nhàn nhạt : "Trò chơi... phải có nhiều người chơi mới thú vị."

      Thời điểm Tiêu ra những lời này biểu tình rất khát máu, nhưng chỗ sâu trong đáy mắt của ta lại mơ hồ ra đau đớn kịch liệt và kiềm nén.

      Mục Sâm lại liếc nhìn Tiêu qua kính chiếu hậu, khuôn mặt cứng rắn lộ ra hơi thở sát phạt : " Lãnh Tĩnh Hàn, Thượng Quan Mộc, thế nhưng lại vì phụ nữ mà làm ra những chuyện thường ngày hề làm, đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn."

      Đôi môi hình thoi đẹp mắt của Tiêu nâng lên thành đường cong quỷ quyệt, ánh mắt của ta vẫn nhàng rơi vào kính chắn gió như cũ, nhìn cần gạt nước ngừng gạt những giọt mưa rơi xuống, đột nhiên... Trái tim giống như bị lưỡi dao sắc bén lăng trì, đau đến mức khiến cho ta hít thở thông.

      cũng chỉ có hai người bọn họ vì sao?

      Tự giễu lan tràn chung quanh trái tim hít thở thông, chỗ sâu trong đáy mắt Tiêu lộ ra thê lương.

      Bọn họ... Ít nhất còn có thể trắng trợn làm chuyện ngoài ý muốn còn sao??

      "Xem chừng Lão Quỷ chặt chút.” Tiêu lấy lại tinh thần nhàn nhạt phân phó: "Đừng để giữa chừng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn."

      "Vâng." Mục Sâm đáp, dừng chút sau đó hỏi: "Xảy ra nhiều chuyện như vậy... Mộ Thiên Thanh vẫn cùng Thượng Quan Mộc đến tham gia buổi kỷ niệm thành lập trường cảnh sát sao?"

      Tiêu im lặng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, phong cảnh dọc theo con phố bị nước mưa nhuộm thành tầng mờ mờ giống như ảo ảnh, giống như lẩm bẩm tự trả lời: " ấy ."

      Lời của chính là khẳng định, khẳng định khiến Mục Sâm nhíu mày.

      Tiêu vẫn nhìn cảnh trí lướt qua ngoài cửa xe, trong lòng khẽ than thở...

      từng qua... Chỉ cần phải thiên tai nhân họa những chuyện hứa đều tận lực làm , đơn giản là vì mỗi lần mặt trời hứa với điều gì đều làm được...

      Có phải vì điều này mà từ trước đến nay đều chờ đợi, chờ lời hứa mặt trời từng hứa với ? Bởi vì chưa bao giờ thất hứa?

      quan tâm mặt trời của mình như vậy, nếu như biết mặt trời của mình chẳng những có tuân thủ lời hứa mà còn là người đứng đầu của Dạ Ưng mà luôn luôn muốn bắt, vậy ... Còn có thể kiên trì với chấp nhất trong lòng được hay ?.

      *

      Trong phòng bao của Đế Hào Chí Tôn.

      bàn tròn to như vậy chỉ hai người ngồi, lạnh lẽo, trong nụ cười lộ ra uy nghiêm, hai người chỉ ngồi cách nhau rất gần, bàn toàn là mỹ thực đầy đủ sắc hương vị.

      Mưa bên ngoài rất lớn, gõ vào cửa sổ thủy tinh phát ra thanh làm cho người ta cảm thấy bị đè nén, ngừng tích lũy theo thời gian làm cho người nào có thể hít thở được.

      Trương Mộ Dương nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, nụ cười khóe miệng dần dần lan tràn đến đáy mắt, ông thích người trẻ tuổi trước mặt này, có năng lực, đủ kiên quyết nhưng quan trọng nhất vẫn là cực kì ngoan độc.

      Ông thích người có năng lực, mặc kệ ở lĩnh vực nào, thậm chí coi như là người phạm tội ở trong mắt của ông, ông nhìn người đó chỉ theo mặt phiến diện, đối với những người có thể tránh thoát được truy xét của cảnh sát, còn có thể bình yên vô xử lý chuyện nội bộ buôn bán ma túy, vũ khí, thứ ông luôn luôn bội phục, đó là năng lực, loại năng lực vượt xa người bình thường, tỷ như... lão đại vẫn luôn ở trong bóng tối của Dạ Ưng.

      Suy nghĩ sâu xa, Trương Mộ Dương lại càng thích Lãnh Tĩnh Hàn, mỗi lần gặp mặt, Lãnh Tĩnh Hàn đều tạo cho ông cảm giác giống nhau, ràng luôn là dáng vẻ lạnh lùng, nhưng người tản mát ra thứ gì đó, mỗi lần đều giống nhau, mà lần này... người của ít hơn chút máu lanh so với người ngày, chắc hẳn là phải có việc gì đó.

      " biết hôm nay Lãnh thiếu tìm tôi có chuyện gì?" Trương Mộ Dương mặn lạt hỏi, giữa ông và Lãnh Tĩnh Hàn có dính dấp rất nhiều, nhưng vẫn luôn thân thiện, cũng bởi vì như thế nên ông càng thêm thích người tên Lãnh Tĩnh Hàn này, người tuyệt đối bạc đãi đối với người người đối xử “tốt” với mình

      hung ác nhưng mà cũng rất có nghĩa khí.

      Ngón tay thon dài của Lãnh Tĩnh Hàn vuốt ve ly rượu, đôi mắt đen như mực nhàn nhạt rơi vào chất lỏng bên trong, môi mỏng khẽ mở chậm rãi : "Tôi hy vọng Mộ Thiên Thanh rời khỏi đồn cảnh sát."

      phải hỏi thăm, phải thỉnh cầu, mà là... Lời của chính là kết cục định.

      "Rất khó." Trương Mộ Dương uống hớp rượu, ra mấu chốt của tình: "Tôi mặc kệ nữ chính trong kiện đó rốt cuộc là Mộ Thiên Thanh hay là Tô San San, thứ công chúng luôn là lời giải thích, dù sao... Ánh mắt của quần chúng cũng hoàn toàn là mù quáng."

      Có người dám tố cáo, hơn nữa còn có thể ở dưới tình huống Lãnh Tĩnh Hàn biết trộm chụp ảnh chứng tỏ đối phương sớm có dự mưu, cái này... ông biết, tất nhiên Lãnh Tĩnh Hàn cũng biết.

      Nếu như vậy, làm sao đối phương có thể dễ dàng bỏ qua cho?

      Dựa lập trường của cảnh sát, cuối cùng vẫn là hy sinh Mộ Thiên Thanh, ngăn chặn những thứ có thể bôi đen cảnh sát.

      Sau lúc lạnh lẽo ."Dựa vào hiểu biết của tôi đối với Lãnh thiếu... cậu cảnh sát bé mà hao tổn tinh thần." Trương Mộ Dương tiếp.

      Đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhấp nháy, nhàn nhạt : "Nhưng mà... ấy lại khiến tôi hao tổn tinh thần rồi."

      Trương Mộ Dương nghĩ tới Lãnh Tĩnh Hàn cứ như vậy mà thừa nhận, mặc dù biết hôm nay hẹn ông ăn cơm chắc chắn đó là việc có đường sống: "Nếu cậu lên tiếng... tôi cố gắng hết sức."

      Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn nâng lên thành đường cong như có như , chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trương Mộ Dương, sâu kín : " trăm vạn?"

      Trương Mộ Dương hơi nhíu lông mày, ông là cục trưởng của tổng cục cảnh sát thành phố A, ở trong đồn cảnh sát tất cả mọi việc đều do ông định đoạt, nhưng vì cảnh sát quèn tầng thấp nhất làm quá nhiều việc nhất định trong nội bộ và bên ngoài đều nghi ngờ.

      "Hai trăm vạn?" Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt, ngón tay vẫn nhàng vuốt ve ly rượu như cũ, động tác của êm ái giống như vuốt ve tác phẩm nghệ thuật .

      "Việc này..."

      "Ba trăm vạn?" Lãnh Tĩnh Hàn cắt đứt lời của Trương Mộ Dương, chậm rãi bưng ly rượu lên đặt môi, mùi rượu cay nồng xộc vào kích thích vị giác.

      Tâm tình Trương Mộ Dương nặng nề, rốt cuộc đối với Mộ Thiên Thanh ý định của Lãnh Tĩnh Hàn là gì giờ phút này ông vẫn hiểu , theo lý thuyết... cho dù hai người bọn họ có cùng xuất cũng có quen nhau mới phải?

      Lãnh Tĩnh Hàn uống hớp rượu, động tác ưu nhã đặt ly rượu xuống bàn, có thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ, kiên nhẫn của rất tốt.

      Ba trăm vạn?

      Đối với Trương Mộ Dương mà , đây tuyệt đối phải là con số, ông cũng chỉ là giả vờ giả vịt duy trì chút mặt mũi mà thôi, vừa có mặt mũi vừa có danh lợi.

      Những thứ như vậy đối với bọn ông, những người từng trải trong chính giới* , chiến trường có khói súng mà sớm vô cùng thuần thục.
      *giới chính trị

      Mà nếu như ở trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn đùa giỡn quá mức... Lấy thủ đoạn của ta, những Mộ Thiên Thanh bị đuổi mà có thể cục trưởng của thành phố A phải thay đổi người, thậm chí thiên tai nhân họa là cách nào tránh khỏi.

      Mọi người đều là người hiểu chuyện, lợi ích liên quan đến nhau, ai cũng vì lợi ích của bản thân mình mà thôi.

      "Nếu Lãnh thiếu tự mình lên tiếng... Khó hơn nữa tôi vẫn có thể giúp đỡ được." Trương Mộ Dương lời xã giao.

      Đôi mắt đen như mực của Lãnh Tĩnh Hàn trở nên tĩnh mịch, nâng ly lên ý bảo cùng Trương Mộ Dương cụng ly, ly rượu phát ra tiếng vang thanh thúy, hai người ngửa đầu uống hơi cạn sạch rượu trong ly.

      "Tôi còn có chuyện, xin trước."

      Lãnh Tĩnh Hàn để ly rượu xuống ra ngoài, lời kia cao ngạo khí phách, cho dù là Trương Mộ Dươngđã thấy nhiều nhân vật tai to búa lớn cũng khỏi cảm thán.

      Lúc Lãnh Tĩnh Hàn mới vừa tới cửa, đột nhiên dừng bước, chậm rãi xoay người, lạnh nhạt nhìn Trương Mộ Dương, chậm rãi : "Nếu Trương cục trưởng ngại đợi đến ngày mai xem xét lại tình huống chút, có lẽ... có người thay Trương cục trưởng tiết kiệm được rất nhiều hơi sức?"

      xong, đôi mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên thâm thúy, trong con ngươi đen như mực hoàn toàn là bễ nghễ tự tin, nhìn Trương Mộ Dương hơi nhíu chân mày, lạnh nhạt xoay người rời .

      Lãnh Tĩnh Hàn đứng ở trước cửa khách sạn Sophia, đôi tay đút ở trong túi quần, tây trang cắt may thủ công vừa khít với thân hình thon dài làm cho càng cao lớn, cứ đứng như vậy, khuôn mặt giống như điêu khắc lạnh lùng, đôi mắt chim Ưng nhàng nhìn ra bên ngoài, nhìn những giọt mưa giống như chuỗi trân châu nối tiếp nhau rơi xuống, trong lòng khỏi nổi lên ưu thương...

      Khuôn mặt của Mộ Thiên Thanh lơ đãng chui vào trong suy nghĩ của , là đuổi theo A Thiên mười mấy cây số, là vì bạn bè mà có thể ăn mặc mát mẻ dạy dỗ tên bạn trai bắt cá hai tay, là bởi vì tức giận mà cùng so quyền cước, là xinh đẹp ưu nhã xuất tại buổi lễ kỉ niệm thành lập tập toàn,... Còn có đêm hôm đó, kiều mỵ, quyến rũ…

      Còn có mặt trời của ... Là Ưng của Thiên Thanh.

      Con ngươi đen như mực của Lãnh Tĩnh Hàn trở nên tĩnh mịch sâu thấy đáy, môi mỏng nhấp , trái tim có mất mác nhàn nhạt lướt qua...

      Ưng là mặt trời còn cũng chỉ là sắc màu xám tro đứng giữa ánh sáng và bóng tối, giống như thời tiết hôm nay, u làm cho người ta thể hít thở.

      chiếc Benz màu đen chậm rãi dừng ở trước cửa khách sạn, Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi tầm mắt, khôi phục bình tĩnh của ngày thường, lạnh nhạt bước lên xe, trong khoảnh khắc cửa đóng lại lạnh lùng ra lệnh: "Trở về biệt thự."

      Hình Thiên đáp tiếng, khởi động xe rời khỏi khách sạn Sophia, ánh mắt của ta qua kính chiếu hậu nhìn thấy người Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra nhàn nhạt thê lương, khuôn mặt phong độ trí thức có chút lo lắng.

      Bây giờ mọi chuyện trở nên quá phức tạp, lại còn liên quan đến mười mấy cuộc giao dịch, duới tình huống như thế, mà đại ca nhưng tốn hơn phân nửa tâm sức giải quyết chuyện bé đáng kể?

      Hình Thiên cầu nguyện giao dịch tối nay xuất vấn đề, thầm khẽ thở dài tiếng, nghiêm túc lái xe đến biệt thự.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :