1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chia tay gặp được tình yêu - Kim Huyên (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:

      Trải qua kiểm tra bác sĩ xác định Lâm Vũ Phỉ mang thai được bảy tuần.

      Sở Ngự Nhất vừa xúc động vừa vui mừng, làm bác sĩ cũng nhịn được chọc câu, "Ba ba vui vẻ lắm sao?"

      chút do dự ra sức gật đầu, lớn tiếng , "Đúng vậy, cực kỳ vui, siêu vui, vô địch vui vẻ!"

      Chọc cho vị bác sĩ và y tá bên cạnh đều mỉm cười, cũng làm hại Lâm Vũ Phỉ ngượng đỏ cả mặt, bởi vì trông bộ dạng của lúc này thực rất ngốc, chỉ là ngốc rất đáng . Cuối cùng bác sĩ câu "Chúc mừng hai người", thuận tiện đuổi bọn họ ra khỏi phòng khám.

      Lúc rời khỏi bệnh viện, đường cẩn thận che chở điệu bộ này làm cho rất muốn cười, nhịn được hỏi , "Có cần phải khoa trương đến mức này ?"

      "Thời kì đầu mang thai vô cùng quan trọng, cần phải đặc biệt cẩn thận." nghiêm túc trả lời.

      tranh cãi với , bởi có dự cảm nếu cứ tiếp tục cái đề tài này, dám chắc ngừng lại.

      "Em đói bụng rồi." .

      "Em thích ăn cái gì? Bất luận thứ gì đều được." lập tức trả lời.

      "Cá muối tôm hùm?"

      " thành vấn đề, lập tức lên mạng tra xem chỗ nào bán." nhanh chóng đồng ý.

      "Ai, đây gọi là mẫu bằng tử quý sao?" cố ý thở dài thành tiếng.

      "Em sai rồi, phải là ngược lại là tử bằng mẫu quý." bộ nghiêm trang sửa lại lời của , "Nếu vì em là mẹ của bảo bối, con sao có thể mới bảy tuần được ăn cá muối tôm hùm."

      bị cách của chọc cười, lắc lắc đầu, chữa lại , "Cá muối tôm hùm là đùa thôi, em muốn sushi."

      "Được, chúng ta nhà hàng Nhật ăn sushi."

      "Được." vui vẻ gật đầu.

      Sau đó, chỉ mang ăn sushi, còn là lần đầu tiên bày tỏ lãng mạng mang lên tầng cao nhất của quán ngắm cảnh đêm, vây lấy trong vòng tay dày rộng ấm áp của , dùng lời cho biết, bao nhiêu và tồn tại của quan trọng với đến mức nào.

      Bọn họ ở đó cho đến khi đóng cửa mới rời khỏi, sau đó lại đưa ăn đêm.

      Lúc này muốn ăn tỏa băng ( loại đồ ăn ướp lạnh), bề ngoài gì, nhưng vẫn là cố gắng tìm đến cửa hàng bán đồ ướp lạnh mùi vị phong phú, thỏa mãn ham mê ăn uống của .

      Buổi tối, ở trong ngực vào giấc ngủ, tuy là biết sau khi ngủ có rời giường làm việc hay , bất quá buổi sáng hôm sau tỉnh lại vẫn nằm trong lòng .

      vừa động, cũng lập tức tỉnh, tiếp đó nhàng in môi lên vai trần .

      "Mấy giờ rồi hả?" Giọng khàn khàn hỏi. những lời này bản thân thành thói quen, bởi vì bình thường khi tỉnh dậy, đều tỉnh ngủ xuất bên giường , mà lười phải nhìn đồng hồ báo thức, đều là trực tiếp hỏi . Nếu phải

      "Hơn chín giờ, gần mười giờ rồi." mơ mơ màng màng đáp, cảm thấy chính mình như vừa mới nằm xuống ngủ.

      "Cái gì?" kêu khẽ tiếng, nếu phải được bao bọc nhảy dựng từ giường lên rồi. "Sao gọi em?" ở trong lòng xoay mặt hướng chất vấn.

      " gọi nhưng trông em có vẻ mệt chết , hoàn toàn phản ứng, cho nên...."

      "Cho nên cứ mặc cho em ngủ quên?" cắt ngang lời .

      " phải, vì vậy gọi điện cho Trương Nhân Tịnh, bảo ấy xin nghỉ giúp em rồi." cúi đầu vừa hôn vừa cho biết.

      Cả người ngây như phỗng, biết phải gì.

      "Thôi, kệ , nếu vì xin nghỉ quá nhiều mà bị công ty Fire đuổi việc, cùng lắm là em ở nhà làm sâu gạo cho nuôi." lát sau, cam chịu .

      "Cầu còn được. lại hôn cái." đói bụng chưa? Bữa sáng muốn ăn cái gì? hỏi , làm bộ muốn đứng dậy lại bị đè trở lại.

      "Buổi sáng, mấy giờ ngủ?" nhìn gương mặt mệt mỏi của , nhíu mày hỏi.

      " sao." đại khái biết muốn gì." cùng em ăn cơm trưa trước sau ngủ tiếp là được."

      " được. lại lần nữa dập tắt ý muốn rời giường của ấn trở về, mau ngủ , tự em làm cơm trưa."

      "Nhưng mà...."

      " có nhưng nhị gì hết!" hung hãn cắt ngang lời ."Đừng quên chờ sau khi em thất nghiệp, còn phải nuôi con sâu gạo này và tiểu trùng gạo trong bụng em đấy, nếu tại chăm sóc tốt bản thân tương lai muốn lấy cái gì nuôi bọn em? Cho nên bây giờ hãy ngoan ngoãn ngủ , cho phép thức dậy."

      Trong lòng vô cùng ấm áp, hỏi, "Lúc ngủ em muốn làm gì?"

      "Cái này cần lo, em có rất nhiều chuyện để làm."

      "Ví dụ?"

      "Xem tiểu thuyết của nhà văn nổi tiếng MR.One." nhếch miệng cười.

      "Vậy nếu cần ra khỏi cửa, phải cho biết." đưa ra đòi hỏi.

      "Được." gật đầu nhận lời,"Em bảo đảm trước khi tỉnh ngủ em đều ở trong nhà, ra ngoài. Như thế được chưa? mau ngủ ."

      Lấy được cam đoan của , cuối cùng cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ, chỉ chốc lát sau ngủ rất say.

      Lâm Vũ Phỉ nhàng đóng cửa phòng, tránh việc lại tạo ra tiếng động trong phòng quấy nhiễu đến giấc ngủ của . tự làm qua cho mình hai phần sanwich, phần ruốc thịt, phần bơ lạc, mặn ngọt đều có, thêm vào đó là ly sữa tươi dinh dưỡng, giải quyết xong toàn bộ bữa sáng.

      Sau đó, trức tiếp vào thư phòng kiêm phòng làm việc của , tìm giá sách quyển tiểu thuyết "seinalan" tiếng trung là "Tân Na Lan" rồi làm tổ sofa ở trước cửa sổ bắt đầu chuyên chú xem.

      Đây là quyển tiểu thuyết tràn ngập khí kỳ dị ảo tưởng và mạo hiểm, cốt truyện ngay từ đầu lôi cuốn đầy hấp dẫn, vô cùng cuốn hút người đọc. Để cho kinh hỉ nhất hơn nữa muốn ngừng mà được chính là, nội dung bên trong vậy mà còn trộn ít yến sử (lịch sử) nhất, để cho chìm trong biển tình cảm rối rắm của nam nữ chủ giác, hoàn toàn xem say mê.

      tiếp trang lại trang, coi đến quên mình, chỉ tạm thời bỏ sách xuống toilet cũng nỡ, nhịn nhịn nữa, nhịn đến bàng quang đều sắp nổ tung, này mới thể tạm thời bỏ sách xuống, vội vàng chạy hướng WC gần đó.

      Trong nháy mắt lúc đóng cửa toilet, cửa lớn ở phòng khách vang lên mơ hồ "Rắc, rắc" hai tiếng, tiếp đó cửa lớn nhàng bị đẩy ra, Khúc Uyển Tâm lợi dùng chìa khóa Sheila cho mình, lặng lẽ vào trong nhà.

      Trong phòng cực kỳ an tĩnh, giống như lời Sheila , giờ Sở Ngự Nhất còn ngủ.

      Theo Sheila , vị hôn thê của Sở Ngự Nhất vừa dễ xúc động lại thích ăn dấm chua, nếu để ta nhìn thấy người phụ nữ khác và vị hôn phu của mình cùng ở trong phòng ngủ, cho dù phải nằm ở giường, hoặc có làm cái gì, nữ nhân kia tuyệt đối phát điên, dễ dàng tha thứ .

      Sheila lại , đương nhiên nếu ta có biện pháp làm ra gì gì đó, kia tuyệt đối là đao chí mạng.

      Vì thế mớ có thể đặc biệt chọn lúc này mà tới, muốn lợi dụng lúc ngủ mơ mơ màng màng bò lên giường , xem có thể hay đụng trúng vận may cùng phát sinh chút gì. Kết quả dù có hay ít nhất thành công tiêu sái tiến vào phòng ngủ của , sau đó mình chỉ cần nghĩ biện pháp cuốn lấy , quấn đến khi người kia tan tầm trở về, thấy từ trong phòng ra, vậy là đủ rồi.

      Người phá hoại tình cảm của người khác, chẳng lẽ có cảm giác tội lỗi sao?

      Nếu có ai hỏi như vậy, có thể có, bởi vì người vì mình, trời chu đất diệt.

      Hơn nữa, làm như vậy cũng toàn bộ là vì chính mình, cũng phần là vì Sở Ngự Nhất, bởi vì so với nữ nhân kia thích hợp với hơn, tuyệt đối có thể làm tốt người vợ hiền lương thục đức. (vừa có đức có tài)

      mang theo vẻ kiên định và quyết tâm, trực tiếp hướng phương hướng phòng ngủ trước đó Sheila qua cho mình, sau đó đứng trước cửa phòng đóng chặt, tay cầm nắm cửa xoay tròn, đẩy ra...

      "Trời ạ!"

      Hoảng sợ kêu to tiếng, yên tĩnh trong phòng chợt nổ tung, đứng ở trước cửa phòng Khúc Uyển Tâm sợ tới mức nhảy dựng lên ngay tại chỗ, cũng làm Sở Ngự Nhấ trong phòng giật mình tỉnh lại.

      bừng tỉnh mở to mắt, dường như người cũng cùng lúc nhảy xuống giường, cầm lấy kính mắt đeo vào, trực tiếp đến cửa phòng, sau đó đột nhiên dừng lại, đơn giản vì nhìn thấy người có khả năng xuất tại trong nhà mình.

      Khúc Uyển Tâm? ! Mình nằm mơ sao?

      Biểu cảm này chỉ thoáng qua mặt , kế tiếp liền bị hai chữ "Vũ Phỉ" đánh úp tới.

      "Bà xã!" giương giọng kêu kên, mau chóng vòng qua chướng ngại vật đứng trước cửa phòng, nôn nóng tìm kiếm bóng dáng khiến mình lo lắng,
      lại phát ngốc đứng ở trước cửa nhà vệ sinh.

      lập tức xông lên trước, vừa khẩn trương lại lo lắng nhàng chạm vào hỏi, "Làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?"

      Lâm Vũ Phỉ đưa tay ra chỉ cái người xa lạ bỗng nhiên xuất trong nhà bọn họ, vẻ mặt chưa hoàn hồn , "Người kia, .... là ai? Tôi chỉ mới vào nhà vệ sinh, xuất ở chỗ đó. ...... là ai? Vì sao xuất trong nhà người khác?" hỏi hai câu cuối cùng rồi nhìn vào Khúc Uyển Tâm.

      Cả người Khúc Uyên Tâm ngây ra như phỗng, ra lời. thiên tính vạn tính, cũng tính đến vị hôn thê Sở Ngự Nhất lại làm, còn nghĩ muốn lẻn vào trong phòng Sở Ngự Nhất chờ nàng bắt gian.

      "Khúc Uyển Tâm, tại sao lại xuất trong nhà tôi?" Sở Ngự Nhất cau chặt mày hỏi.

      "Ông xã, biết ta?" Lâm Vũ Phỉ kinh ngạc quay đầu nhìn .

      " ấy là bạn trước của ." Sở Ngự Nhất thành , muốn giấu diếm chuyện này.

      "Hả?" Lâm Vũ Phỉ líu lưỡi nhìn vẻ mặt khó có thể tin, lắp bắp hỏi, "Vậy ấy, ấy sao có thể đột nhiên xuất trong nhà chúng ta?"

      " cũng muốn biết đáp an chuyện này." Mặt Sở Ngự nhất nghiêm túc trả lời, sau đó quay lại nhìn Khúc Uyển Tâm, giọng điệu lạnh lùng , " có thể cho chúng tôi biết, tại sao lại có mặt ở đây? Còn nữa, được mời mà tự đến là muốn làm cái gì?"

      "Ngự Nhất...."

      "Xin gọi tôi là Sở Ngự Nhất." nể tình, trực tiếp cắt ngang lời ta."Tôi muốn biết làm sao có thể có chìa khóa nhà tôi?" ngừng lúc, nheo mắt, dường như đoán ra giọng điệu khẳng định , "Là Sheila lấy đưa cho ?"

      Sở Ngự Nhất có loại cảm giác bị phản bội, nguyên lai cái chìa khóa thường dùng phải tìm thấy, mà là bị Sheila lén cầm giao cho người khác. Chỉ là bản thân hiểu cớ sao Sheila phải làm như vậy, làm như vậy với ấy có lợi gì?

      "Bà xã, giúp gọi điện thoại cho Sheila, kêu nàng lập tức tới đây!" lạnh lùng , có chút tức giận thể đè nén.

      "Trước tiên nên tức giận, dọa đến em và bảo bảo." Lâm Vũ Phỉ vỗ vỗ tay giọng mang theo trấn an. Nghe thấy lời , Khúc Uyển Tâm khó mà tin lập tức dời ánh mắt tới gương mặt , lại hướng xuống nhìn xuống bụng bằng phẳng của , vẻ mặt chấn kinh còn chút máu.

      "Hôm qua mới biết đến, cho nên ấy có hơi lo lắng quá, thái độ có phần được tốt lắm, thỉnh thông cảm." Lâm Vũ Phỉ cười giải thích, khí tại trường dịu ít.

      Trải qua tình Sheila trước đó, triệt để xét lại bản thân, tại ngoại trừ có thể hoàn toàn tín nhiệm
      vị hôn thê ra, cũng kích động như trước, gặp phải chuyện gì nghĩ nhiều chút.

      "Bà xã, em vừa mới bị dọa đến chỗ nào sao? Có chỗ nào thoải mái hay ?" Sở Ngự Nhất nghe vậy, nhất thời nhớ tới vừa sợ hãi kêu, vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm hỏi.

      " sao, có chút hoảng sợ thôi, có việc gì rồi." cười trấn an .

      " có việc gì sao?" Vẻ mặt vẫn còn lo lắng.

      " ." lời đảm bảo với , sau đó chuyển hướng sang vị khách tự xông vào nhà dân mời mà tự đến.

      "Khúc Uyển Tâm tiểu thư phải ? Xin chào, tôi là vị hôn thê của Ngự Nhất, tên tôi Lâm Vũ phỉ." tự giới thiệu mình. " , hôm nay có thể nhìn thấy bản thân tôi còn rất cao hứng, bởi vì tôi vẫn rất muốn nhìn lần, nữ nhân lúc trước sau khi chia tay khiếnNgự Nhất cam nguyện để trống tình cảm năm năm có hình dáng ra gì...."

      "Bà xã, phải vì nàng mới lại đương, là vì công việc, bởi vì rất ít khi ra ngoài, ít cơ hội nhận thức quan hệ khác phái mới lại quen bạn nữa, có quan hệ gì tới nàng, ." Sợ Ngự Nhất vội lên tiếng giải thích, chỉ sợ lão bà hiểu lầm.

      Lâm Vũ Phỉ liếc mắt nhìn thoáng qua sắc mặt Khúc Uyển Tâm càng ngày càng khó coi, đột nhiên có chút đồng cảm với nàng.

      "Mặc dù trước em cũng tự với mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn bởi vì suy nghĩ lung tung mà cảm thấy có chút nỡ, bất quá tại thế nữa." nhìn cười .

      " tại ?" Sở Ngự Nhất nhìn khó hiểu, biết thay đổi của là do đâu.

      "Người ta dầu gì cũng là nữ sinh, ngươi nể tình xưa cũng nên có điểm phong độ thân sĩ chứ, nên đối xử hung bạo với người ta như vậy?" chuyển du mà . Chỉ là , thái độ đối với bạn cũ từ đầu tới cuối đều khiến cảm thấy rất an tâm.
      điểm cảm giác dư tình chưa dứt
      cũng có.

      "Phong độ thân sĩ thích hợp với chỗ này, bởi vì người tự nhục sau đó bị người vũ nhục lại." Sở Ngự Nhất thương tiếc .

      Nếu lúc trước mình đối với Khúc Uyển Tâm còn có chút ray rứt, thương tiếc, nhớ nhung, thâm chí là
      cảm tình mà , tại giờ phút này tất cả những thứ cảm tình đó đều tan thành mây khói rồi.

      cũng biết ta và Tịch Lạp thông đồng cái gì, có kế hoạch gì, nhưng chỉ nhìn cầm chìa khóa nhà rồi lén lút lẻn vào nhà, điểm này tha thứ cho .

      Trước Vũ Phỉ vì hiểu lầm mà chạy như bay cầu thang cực kỳ nguy hiểm, hôm nay cũng có khả năng, nếu hôm nay đến công ty làm việc, sau đó tan tầm về nhà lại khéo bắt gặp hình ảnh khiến hiểu lầm, hậu quả kia chỉ là thiết tưởng chịu nổi. ( thể tưởng tượng nổi)

      Tóm lại, sau này đối với chỉ là người xa lạ, còn gì khác.

      " , xem tôi như nhóm người chưa bao giờ biết qua, về sau ở đường gặp gỡ cũng cần chào hỏi." Vẻ mặt chút thay đổi nhìn Khúc Uyển Tâm , chỉ thấy sắc mặt ta nháy mắt trắng xanh.

      "Ông xã....." Lâm Vũ Phỉ muốn điều gì, lại bị cắt ngang.

      "Cái gì cũng đừng , báo cảnh sát xử lý là khoan dung rồi." với , sau đó nhìn sang Khúc Uyển Tâm lạnh lùng , " , hy vọng từ này trở cần lại xuất trước mặt tôi."

      Khúc Uyển Tâm mặt cắt còn chút máu còn sức nhấp nháy cánh môi, nước mắt theo hốc mắt vô thanh chảy xuống, biết tại chính mình cái gì cũng đều uổng phí, chỉ có thể cất bước rời .

      Sau khi ta rời khỏi, Sở Ngự Nhất vẫn tiếp cầm điện thoại lên muốn tìm Sheila tính sổ, nhưng bị Lâm Vũ Phỉ ngăn lại.

      " tính gì với Sheila?" hỏi.

      " muốn biết lý do tại sao ấy làm như vậy? Có phải bí mật thu lợi gì hay ?"

      "Sau đó sao?"

      " muốn hủy bỏ hiệp ước với ta, bởi vì có cách nào tin tưởng, tiếp tục hợp tác với người như thế nữa." rất lạnh lùng.

      "Cho nên mặc kệ ấy làm thế vì lý do gì, đều quyết định muốn giải ước với ấy?" nhìn .

      "Đúng."

      gật đầu cái, sau đó hỏi , " như vậy, cần gì hỏi người ta lý do làm vậy làm cái gì? Mặc cho ấy làm vậy là vì tốt cho hay , đều tin tưởng ấy nữa, cách nào hợp tác với ấy nữa phải sao? bằng trực tiếp gọi điện thoại đến công ty đại diện bản quyền sở tại, mình cần thay đổi người đại diện là được, như vậy tiết kiệm ít sức lực."

      Sở Ngự Nhất nhìn chằm chằm, đột nhiên bình tĩnh lại.

      cầm lấy tay , nghiêm túc nhìn , "Em thấy được Sheila có trợ giúp rất lớn với , là người đại diện rất tốt, phượng diện công việc cũng rất phụ thuộc vào ấy. Tuy nhiên, em thừa nhận điều này khiến em có chút thoải mái, nhưng chuyện liên quan đến chuyên môn lĩnh vực, em cũng thể làm gì." miễn cưỡng cười, "Quan trọng nhất là, em có thể cảm thấy, từng cái quyết định Sheila làm, điểm xuất phát cũng là vì tốt cho . Chuyện xảy ra hôm nay ấy làm sai rồi, nhưng sao biết ấy làm vậy phải vì tốt cho mình chứ?"

      "Ý đồ phá hư tình cảm hai chúng ta, cái này gọi là vì tốt cho ta sao?" lạnh lùng , vẫn cảm giác tức giận như cũ.

      "Rất nhiều cha mẹ cũng phá hoại tình cảm bạn bè của con cái, có thể động cơ của họ phải vì tốt cho đứa con ?" hỏi ngược lại .

      " ta cũng phải cha mẹ ."

      rất muốn cười, "Em chỉ nêu ví dụ chứng minh có thể là tình huống như thế hay , em cho là làm vậy là vì tốt cho ."

      " nhìn ra tốt chỗ nào bên trong."

      "Nhưng em nhìn được chút."

      "Cái gì?"

      lắc đầu trả lời, "Trước tiên để em và Sheila chuyện chút được , ông xã?" ra cầu của mình.

      "Em muốn cùng ta chuyện gì?"

      "Toàn bộ. Chuyện của , chuyện của em, chuyện của hai ta. Lần này em thẳng vào vấn đề, để lại công bằng với ấy. Về phần sau này hay ở, chúng ta để ấy tới quyết định, được ?"

      trả lời.

      Sheila vô cùng bất ngờ khi Sở Ngự Nhất mang theo vợ sắp cưới của mìn đến khách sạn tìm , khiến cho cảm thấy quái lạ là dường như muốn chuyện cùng , chạy đến tìm nhưng ngay cả câu cũng , chỉ lạnh lùng nhìn mình, sau đó cùng với vợ sắp cưới mấy câu, liền để vị hôn thê lại mình rời .

      "Đây là chuyện gì xảy ra?" (Sheila) khỏi nghi ngờ lên tiếng hỏi.

      "Tôi muốn chuyện với chút, vì thế ấy đưa tôi đến đây."
      Lâm Vũ Phỉ tư tìm cho mình cái ghế dựa ngồi xuống.

      " chuyện? muốn cùng tôi chuyện gì?" Sheila chỉ cảm thấy hiểu gì cùng mờ mịt.

      Lâm Vũ Phỉ liếc nhìn nàng, nhanh chậm ra ba chữ "Khúc Uyển Tâm."

      Toàn thân Sheila cứng đờ, sắc mặt
      thay đổi.

      "Chuyện này làm cho Ngự Nhất vô cùng tức giận, nhưng tôi ngược lại khá tốt, vì có lẽ tôi biết được vì cái gì mà làm như vây." Lâm Vũ Phỉ bình tĩnh cho nàng biết.

      Nếu đến mức này rồi, Sheila cũng muốn phủ nhận, chỉ là rất hiếu kỳ sao Lâm Vũ Phỉ có thể bình tĩnh như vậy? còn tưởng rằng ta giống như người đàn bà chanh chua, gắt gỏng chạy đến tìm mình tính sổ.

      " biết?" nhìn Lâm Vũ Phỉ hỏi.

      "Có lẽ cảm thấy tồi xứng với Ngự Nhất, cảm thấy tôi thích hợp làm vợ của ấy?" Lâm Vũ Phỉ nhún vai cái.

      " phải là thích hợp, đạt tiêu chuẩn." Thấy thẳng thắn như vậy, Sheila cũng che dấu bất mãn mình đối với , dứt khoát .

      "Tôi có thể biết cho điểm tiêu chuẩn ở đâu sao?" Lâm Vũ Phỉ tò mò hỏi.

      "Hết ăn lại nằm."

      Lâm Vũ Phỉ á khẩu trả lời được, lần đầu tiên bị phê bình đến ra lời, hết ăn lại nằm? "Tôi có ém như vậy chứ?" lầm bầm lầu bầu y hệt cười khổ .

      "Đối với người vợ tốt, lấy tiêu chuẩn hiền lương thục đức (có đức có tài) ra so sánh, chính là kém, như vậy hoàn toàn thích hợp." Sheila lời nhẫn tâm phê bình.

      Nếu đến đây, dứt khoát vừa phun vì mau.

      " biết giá trị con người sao? Biết ấy phút đồng hồ kiếm được bao nhiêu tiền sao? Tay ấy dùng để đánh chữ viết bản thảo kiếm tiền, phải dùng để hầu hạ , giúp nấu ba bữa cơm, dọn dẹp nhà cửa, ấy phải người hầu của ! là MR.One, tác gia noit danh quốc tế, ngôi sao mới siêu cấp giới kỳ huyễn! căn bản xứng với , thích hợp làm vợ ấy."

      Lầm Vũ Phỉ im lặng nhìn nàng, đột nhiên khẽ thở dài, với nàng, "Như người uống nước, lạnh ấm tự biết. biết những lời này có ý gì ?"

      Tuy nhìn bề ngoài Sheila được coi là người Hoa, lời cũng thông thạo Trung văn, nhưng lại sinh ra lớn lên ở nước Mỹ, cầm hộ chiếu nước Mỹ là người Mỹ, vì vậy mới có câu hỏi này.

      Sheila nhíu mày, bản thân hiểu những lời này là có ý gì, nhưng biết (Lâm Vũ Phỉ) có ý tứ gì.

      "Đối với , làm ba bữa cơm, xử lý việc nhà là chuyện lãng phí thời gian, nhưng với Ngự Nhất , đây lại là liều thuốc giải tỏa áp lực công việc của mình, biết ? Cảm giác của phải cảm giác của ấy, cảm giác của mình chỉ có ấy biết, hạnh phúc hay , vui hay vui, vui vẻ hay , tôi nghĩ có khả năng phân biệt, thấy sao?" Lâm Vũ Phỉ bình tĩnh nhìn nàng.

      "Chuyện Khúc Uyển Tâm tôi giận , là bởi vì tôi biết muốn tốt cho ấy." tiếp tục chậm rãi , "Nhưng tôi phải cho biết, ấy vô cùng tức giận. Ngày hôm qua chúng tôi đến bệnh viện, bác sĩ tôi mang thai được bảy tuần rồi."

      Sheila kinh ngạc mắt mở lớn.

      "Cho nên phải biết vì sao lại tức giận như vậy." tiếp, "Nếu hôm nay phải đúng lúc tôi xin nghỉ làm, lại đánh bậy đánh bạ bắt gặp bạn trước của lén lút chuồn vào nhà, muốn thừa dịp ngủ say lẻn vào phòng , cảm thấy khả năng sau đó phát sinh chuyện gì?"

      Sheila toàn thân cứng đờ nhớ tới phản ứng lần trước ấy hiểu lầm mình và Nhất, nếu mang thai bảy tuần ngã xuống cầu thang....

      Cơ thể nhất thời rét run, sau lúc cảm thấy hối hận và sợ hãi.

      "Sheila tôi đối với có bất kỳ địch ý, bởi vì tôi biết là người Ngự Nhất tín nhiệm nhất, cũng là đồng nghiệp mình ỷ lại nhất, thành công của nửa công lao của , tôi vô cùng cảm kích ."

      " cần cảm kích tôi, vì đây là công việc của tôi."

      "Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn cám ơn , động thời hy vọng có thể tiếp tục làm người đại diện cho , kệ cho với cái gì, cũng đừng tìm tranh cãi, cần để ý đến ấy, bởi vì vẫn còn tức giận."
      vẻ mặt chân nghiêm túc .

      ", lời này là có ý gì?" Sheila cảnh giác hỏi.

      "Tôi rồi rất tức giân." Lâm Vũ Phỉ nhìn ấy, có phần bất đắc dĩ .

      "Vì vậy, tôi hỏi lời này là có ý gì?"

      thở khẽ hơi dài, : " muốn đuổi , đổi người đại diện."

      Sắc mặt Sheila trong nháy mắt trắng xanh, " ở đây lừa tôi?"

      "Tôi có."

      "Nhưng làm sao có thể, ấy làm sao có thể...." lắc đầu, chịu tin.

      Làm sao ấy có thể đối với như vậy? tin! Sau đó, lại bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt lạnh lùng tìm tòi của ban nãy, tự chủ được cảm thấy trận hàn ý.

      "Tôi , rất tức giận, còn trong cơn giận. "Lâm Vũ Phỉ thở dài , "Nhưng tôi biết chỉ cần chờ hết giận, có việc gì, cho nên trong khoảng thời gian này ủy khuất nhẫn nại chút, đừng để ý đến , đừng để cho làm ra chuyện tương lai phải hối hận. Cầu xin đấy." vẻ mặt thành khẩn ngóng trông ấy, thỉnh cầu .

      "Sở dĩ muốn mình chuyện với tôi, chính là vì muốn cái này?" Sheila đột nhiên hiểu ra, có chút khó có thể tin nhìn .

      "Đúng." Lâm Vũ Phỉ thành thừa nhận.

      Vẻ mặt Sheila phức tạp nhìn lúc lâu, sau đó mới hướng nhận sai, "Thực xin lỗi, tôi nghĩ bản thân mình quá tự cho là đúng. cùng với trong tưởng tượng của tôi rất khác biệt, xứng đáng có được ấy."

      Lâm Vũ Phỉ mỉm cười tiếp nhận lời khen ngợi, tất nhiên xứng với .
      Last edited by a moderator: 16/3/16
      JupiterGalileo, hoadaoanhTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      Sau khi Lâm Vũ Phỉ và Sheila chuyện thẳng thắn, hai người quên hết ân oán trước kia, tình cảm cũng đột nhiên tăng mạnh.

      Sở Ngự Nhất ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối cũng cho Sheila nhìn sắc mặt tốt, ngay cả lúc cùng bàn bạc công việc, cũng là gương mặt lạnh lùng, lấy tốc độ giải quyết nhanh thảo luận xong liền xoay người rời .

      Vì thế Sheila cảm thấy vô cùng bất dắc dĩ, nhưng cách nào oán trách, đơn giản là tất cả mọi việc đều là mình tự làm tự chịu, trách được người khác. Chỉ là ít nhất mở mồm muốn đổi người đại diện, điều này làm và Lâm Vũ Phỉ cả người.

      Nhìn hôn lễ càng lúc càng gần, Sở Ngự Nhất công việc cũng bước vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng (gấp rút), ngọn nến ngừng đốt hai đầu kết quả cuối cùng là, mệt mỏi đảo ngã.

      Lâm Vũ Phỉ cực kỳ tức giận, giận cậy mạnh, càng giận mình hư vinh, ràng có thể tổ chức hôn lễ đơn giản lại mất long trọng, lại cố làm cho đa dạng chồng chất, tự mệt chết bản thân còn chưa tính, lại cẩn thận mang thai, làm gì cũng thể làm, chỉ có thể để việc cho làm thay, thực giận chính mình.

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc ngồi bên giường bệnh câu, Sở Ngự Nhất nắm tay , an ủi, "Bà xã, em đừng lo lắng, sao mà. phải bác sĩ chỉ do mệt mỏi quá độ, khí huyết đủ , dẫn tới não bộ thiếu dưỡng khí mới có thể té xỉu sao? Truyền nước biển xong, về nhà ngủ giấc tốt rồi, em đừng lo."

      Lâm Vũ Phỉ nghe vậy, bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn .

      "Ai bảo tôi lo lắng, tôi là tức giận." rầu rĩ lạnh lùng .

      "Được, rất xin lỗi, toàn bộ đều là lỗi của , em đừng nóng giận, ukm?" giọng trấn an .

      "...." tại chỗ bị tức đỏ mắt, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, rơi xuống.

      "Bà xã!" Sở Ngự Nhất ngay lập tức từ giường bệnh bò dậy, giây tiếp theo lại bị đẩy trở lại giường.

      " nằm yên nên lộn xộn, quên bản thân truyền nước biển sao?" tức giận mắng, tay lau nước mắt mặt.

      "Vũ Phỉ, có phải làm sai chuyện gì chọc em tức giận hay ? Em đừng khóc, cho biết, nhất định sửa đổi." Sắc mặt tiều tụy, mày cau chặt, vẻ mặt nghiêm túc kéo tay , hướng bảo đảm.

      Lâm Vũ Phỉ mới lau khô nước mắt, chớp mắt lại vì câu của mà vận sức chờ phát động. (ý chỉ lại sắp khóc tiếp)

      " sao phải đối tốt với em như vậy? Mọi chuyện đều theo ý em, cho dù bản thân rất mệt cũng biết từ chối, mãi đến mệt ngã mới thôi? có biết thiếu chút nữa dọa chết em ?" tức giận vừa khóc vừa , nhịn được động thủ đánh .

      "Xin lỗi, hù sợ em rồi." lại nắm tay trong lòng bàn tay, dịu dàng xin lỗi." cam đoan với em, về sau tuyệt đối xảy ra lần nữa, được ? xin thề."

      " muốn thề thế nào?" cứng họng .

      "Theo em , về sau cần đối xử tốt với em như vậy, cần mọi chuyện đều nghe theo em?" trêu .

      "Em nào có vậy?" hấp háy cái mũi, bất mãn cãi lại.

      "Ý em vừa rồi phải muốn cần phải đối tốt với em như vậy, khôn cần theo em mọi chuyện, miễn cho chính mình lại mệt mỏi sao?" mỉm cười ngóng nhìn , "Hay là do hiểu lầm ý em?"

      Trong lúc ngơ ngác nhìn biết là phải hay .

      "Chọc em đấy." khẽ cười nhìn , dịu dàng , " hiểu ý em, bất kể về sau làm việc gì, đều làm theo khả năng, lại miễn cưỡng bản thân."

      " phải nhớ kỹ những gì mình đấy." hít hít mũi.

      gật đầu.

      Hai người nắm tay mười ngón đan vào nhau, sau hồi im lặng, Lâm Vũ Phỉ hạ quyết tâm , "Ông xã, em nghĩ muốn hủy bỏ hôn lễ...."

      "Em cái gì?" còn chưa xong bị cắt ngang. từ giường bệnh đột nhiên ngồi dậy, kích động với . " cho phép, vì sao muốn hủy hôn lễ? chỉ té xỉu, cũng phải bị bệnh nặng, vì sao lại hủy? Vì sao chứ?"

      nghẹn hòng nhìn , mất lúc lâu mới bất đắc dĩ cười , " thể nghe em hết lời sao? Còn có, trước nằm xuống được ? Đừng quên còn truyền nước biển."

      cau chặt mày liếc cái, lúc này mới nằm lại giường bệnh.

      "Được." Ý bảo có thể tiếp tục .

      "Em định chính là, em muốn hủy bỏ những trình tự cần thiết trong hôn lễ, đem nó đơn giản hóa." nhìn tựa tiếu phi tiếu .

      "Uk." Sau khi nghe xong có chút sán tiên (mik ko từ này lắm bạn nào biết giúp giùm) "Nhưng mà trình tự cần thiết em là chỉ cái nào?"

      " cách đơn giản, chính là phần ta vẽ rắn thêm chân." hơi chút ngượng ngùng.

      "Thế nhưng phải điều em hy vọng sao? Hơn nữa em còn đổ rất nhiều tâm huyết lên nó, sao đột nhiên lại đem hủy bỏ?" kinh ngạc khó hiểu hỏi.

      "Bởi vì em chợt hiểu những thứ kia căn bản phải là trọng điểm, trọng điểm là cùng em kết hôn, người đàn ông trở thành chồng mình là , như vậy là đủ rồi." thâm tình khẩn thiết với .

      "Yên tâm, cái này trọng điểm thay đổi, những nguyện vọng bé của em cũng gây ra mâu thuẫn, vì vậy toàn bộ vẫn làm theo kế hoạch ban đầu." đưa tay lên môi hôn

      lắc đầu, "Nghĩ muốn đơn giản hóa còn có nguyên nhân, em muốn bảo bảo quá mệt mỏi."

      Nghe vậy, ánh mắt của lập tức trở nên nghiêm túc, mau chóng sửa lời , "Được, đem toàn bộ những trình tự cần thiết hủy bỏ ."

      "Vốn biết coi trọng bảo bảo hơn là coi trọng em." có phần giận dỗi.

      "Đừng nhảm."

      "Em bậy chỗ nào? ràng vừa nghe đến bảo bảo mệt mỏi lập tức chữa lời, thái độ quay ngoắt 180 độ." hừ lạnh.

      "Bảo bảo còn ở trong bụng mẹ, mới cỡ bằng hạt đậu, vẫn còn ở bên trong phát triển thành hình, hỏi nó mệt mỏi cái gì? coi trọng đương nhiên là mẹ bảo bảo, chính là em- bà xã của , cho nên thỉnh cần ăn dấm loạn được , bà xã thân ái của ?" có chút dở khóc dở cười.

      "Lời ?"

      "Có cần thề ?"

      "Vậy sau khi bảo bảo ra đời sao? xem trọng bảo bảo hơn em sao?" Mặc dù biết hỏi vấn đề này là mình cố tình gây , nhưng vẫn muốn hỏi.

      "Tất nhiên là ." trả lời như chém đinh chặt sắt.

      " chắc chứ?"

      "Chắc chắn. đứa bé , vừa mới sinh ra chỉ biết ăn uống cùng với ngủ, so với bà xã của , hôn , lo cho , còn có thể chuyện cùng ngủ với , nghĩ thế nào cũng là bà xã tốt nhất, coi trọng em coi trọng người nào chứ, em có đúng hay , bà xã?" mỉm cười lấy lòng .

      "Coi như biết ý." nghiêng người hôn lên môi , sau đó dịu dàng , "Tốt lắm, em tranh cãi nữa, ngủ chút . Dịch truyền đại khái còn hơn giờ mới xong."

      "Được." đáp ứng xong mới hoit , "Em có muốn về nhà nghỉ ngới trước hay ?"

      lắc đầu, kiên định nhìn , "Em phải ở đây cùng ."

      mỉm cười nắm chặt tay , gì nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp .

      năm sau.

      Con của bọn họ cười rộ lên giống như thiên sứ, nhưng khi khóc tuyệt đối chính là tiểu ác ma.

      tại Sở Ngự Nhất có thể thề với trời, xem trọng bà xã hơn nhiều cái tiểu ác ma này, bở vì chỉ có bà xã mới có thể dụ được tiểu ác ma mặc quần áo, muốn bé đừng khóc khóc, muốn bé ngủ là ngủ, mà mình hoàn toàn thúc thủ vô sách.

      "Ngoan, bối bối ngoan, đừng khóc nữa, chờ chút mẹ trở về rồi."

      Bà xã mau về nhà .

      "Ngoan, ngoan, ngoan, đừng khóc nữa mà, ba ba hát cho con nghe- bối bối cõng búp bê, đến hoa viên đến xem hoa, oa oa khóc kêu mẹ, cây chim cười ha ha. Bối bối cõng búp bê, đến hoa viên đến xem hoa, oa oa khóc kêu mẹ, cây chim cười ha ha."

      Con tiếp tục khóc.

      "Ngoan, ngoan, ngoan, khó nghe sao? Vậy để ba ba đổi sang bài khác- ca ca ba ba vĩ đại, danh dự chiếu nhà ta, vì nước đánh giặc, tham gia quân ngũ cười ha ha, ba ba ca ca thôi thôi, việc nhà cần ngươi lo lắng, chỉ cần ta lớn lên, chỉ cần ta lớn lên..."

      Con cái vẫn tiếp tục khóc to, làm cho Sở Ngự Nhất cảm giác vô lực sâu, vú em làm khó nha.

      nhìn đồng hồ tường, 2h30'.

      Bà xã ăn cùng các chị em của mình, biết hội họp mấy giờ mới có thể ra về, thảm nhất chính là, trước khi bà xã ra cửa liền vỗ ngực đảm bảo mình trông con thành vấn đề, muốn yên tâm vui chơi, có việc gì cần trở về sớm.

      Sớm biết rằng... Ai, ngàn vàng khó mua sớm biết rằng.

      đời chỉ có mẹ tốt, mẹ của đứa trẻ giống như kho báu, vào vòng tay mẹ của mẹ, thể tận hưởng hạnh phúc của thế giới. đời chỉ có mẹ tốt, có mẹ đứa bé giống như lá cỏ, theo cơn gió bay xuống, đâu để tìm thấy hạnh phúc.”

      tiếp tục ca hát, đem bài hát thường ngày bà xã hát tới dụ nữ nhi ngủ, bài bài hát.

      hỏi em rằng em có sâu đậm ? Em như thế nào? Tình cảm của em, những rung động trong sâu thẳm con tim em là . Tình em dành cho cũng là chân . Ánh trăng cao kia đại diện cho trái tim .” ( Đây là bài hát The Moon Represents My Heart của Đặng Lệ Quân.)

      “ Bảo bối, bảo bối của mẹ, cho con chút ngọt ngào, để đêm nay con say nồng giấc ngủ. Tiểu quỷ, tiểu quỷ của mẹ, vuốt đôi chân mày cho con, để con thêm cuộc đời này.” ( Bài bảo bối của Trương Huyền)

      đóa hon nhài xinh đẹp, nào đóa hoa nhài xinh đẹp, thơm ngát xinh đẹp đầy cành lá, hết hương lại đến bạch nhân khen ngợi...”

      Hát hết vòng lại vòng.

      hỏi em rằng em có sâu đậm ... Bảo bối, bảo bối của mẹ... đóa hoa nhài xinh đẹp....”

      cũng mình hát bao nhiêu lần, bé con trong lòng mới an tĩnh ngủ.”

      rón rén, cẩn thận đem bé con đặt vào trong giường trẻ sơ sinh, lại rón rén ra khỏi phòng đem cửa đóng lại, lúc này mới đem thở ngụm khí lớn, có cảm giác như thức đêm đuổi bản thảo ba ngày ba đêm chợp mắt, mệt chết mất.

      đến trước sofa, quẳng ngã chính mình lên ghé, giấy sau nghe thấy “ Rắc, rắc” hai tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, bà xã từ ngoài cửa bước vào. Giờ phút này rất muốn khóc.

      “ Bà xã.......”

      “ Sao vậy? xảy ra chuyện gì?” Lâm Vũ Phi bị vẻ mặt khóc ra nước mắt của dọa sợ. Sau khi đóng cửa, theo bản năng trước quay đầu nhìn thoáng qua phòng trẻ, lúc này mới tới ngồi xuống cạnh hỏi, “ Bé con ngủ?”

      “ Bà xã, thể có em.” báo trước đưa tay ôm lấy , nức nở .

      Hành động này khiến cảm thấy có chút uồn cười, nhịn được cười hỏi, “ làm sao vậy?’’

      “ Bé con khóc suốt khôg ngừng, ôm rung con hát cho con nghe, đong đưa tới tay cũng muốn đứt, hát đến khàn cả giọng von mới ngủ. Sau đó, con mới vừa ngủ em vừa về đến nhà.’’ Nhìn mặt thảm thiết, ai oán kể với , đến khi nghe xong, thổi phù tiếng cười.

      “ Thậ vui mừng giữa hai con người chúng ta vẫn có người cười được.’’ vẻ mặt đau khổ, bản thân đánh trống lảng, để cho buồn cười muốn ngừng mà được.

      Từng nghe người ta , con tình nhân kiế trước của cha, cho nên khi siêu ra bảo bảo trong bụng là nữ nhi, lại lo lắng địa vị của mình trong lòng ông xã, từ vị trí quan trọng nhất rơi xuống xếp thứ hai.

      Kết quả, khiến ngĩ muốn cười to cho ba tiếng, bé con đáng của hoàn toàn bỏ rơi ba nàng, chỉ thích mẹ nàng mà thôi.

      Sau đó quan trọng là, bởi vì bé con quá dính , chiếm lấy của nàng rất nhiều thừi guan, cho nên ông xã có chút ghen ghét, cũng bắt đầu thay đôeỉ chỉ bà xã này rồi.

      Hôm nay mới chuyện với các chị em, bây giờ có hai bảo bối, mọi người nghe xong đều cười.

      “Ông xã, biết ? Lý Bội kết hôn rồi.’’. .

      “chuyện khi nào, sao chưa từng nghe em đến?’’ Amh vòng ôm lấy , cùng tán gẫu chuyện nhà.

      Lúc bà xã mang thay hơn bảy tháng đột nhiên có tượng lạc hồng, liền bị bắt buộc từ chức ở nhà dưỡng thau, sau khi sinh cong bé con, tưởng lập tức bò nhanh tìm công tác mới, khônh ngờ lại tuyến nhân vật “Rảnh rỗi thê lương thiện mẫu.’’, hoàn toàn ở nhà.

      luôn có thể làm cho bất ngờ.

      “Em cũng là hôm nay mới biết cùng cố chủ “Ám Độ Trần Thương’’ của nàng vụng trộm tự bao giờ, vậy mà gạt chúng ta, có đáng giận chứ’’. lải nhải.

      Lúc trước nhìn xin nghỉ việc. Lý Bội và Trương Nhân Tịnh cũng lần lượt đệ đơn từ chức lên công ty, Trương Nhân Tịnh phải đến công ty ông xã nàng hỗ trợ, còn hướng của Lý Bội là điều bí , mãi cho đến hôm nay, mọi người mới ràng nửa năm qua nàng làm gì.

      “Lời Ám Độ Trần Thương cũng phải tốt lành gì, em lấy ra dùng người bạn tốt mình, như thế có được ?’’ Sở Ngự Nhất có chút buồn cười hỏi .

      “Chỉ là mà thôi, ai bảo có nghĩa khí, vụng chộm yeu đương còn chưa tính, thậm chí ngay cả kết hôn cũng lén lút, tiếng cho bọn em biết.’’ hừ .

      ấy có lẽ muốn xác định sau mới cho bọn em biết thôi?

      “ Đều kết hôn có thể chưa xác định sao? Trước khi kết hôn ấy nên với bọn em, như vậy mọi người còn có thể giúp ấy nhìn xem nan nhân kia có đạt tiêu chuẩn, có thích hợp với mình hay , tại hôn lễ cũng có rồi còn ích lợi gì chứ? Có muốn hối hận cũng kịp!” tức giận bĩu môi.

      “ Thế nào, Lý Bội kết hôn cùng người kia đáng tin sao?”

      “ Có thể tin được hay em cũng biết, nhưng vấn đề là làm mẹ kế dễ nha.” thở dài .

      “ Mẹ kế làm khó?” Sở Ngự Nhất suy nghĩ có chút xoay kịp.

      “ Người kia có đứa bé năm tuổi.”

      “ Oa!” Sở Ngự Nhất biết gì, chỉ có thể theo thêm phản ứng.

      “ Nếu như đứa bé còn thôi , nhưng năm tuổi định tính, với lại cái gì cũng đều hiểu, tuổi này cái gì cũng nhớ , Lý Bội làm mẹ kế tốt, cũng biết đầu nàng nghĩ cái gì, lại đẩy mình vào trong vũng nước đục này.”

      thấy Lý Bội rất thông minh, em cần quá lo lắng thay ấy.”

      “ Thông minh cái quỷ gì, nếu thông minh, lúc trước ấy còn có thể để tiểu tam đoạt mất ông xã sao? ấy đó, chính là lòng dạ mềm yếu, cho nên mới luôn chịu thua thiệt!”

      phải có câu tục ngữ như vậy sao? ‘ Thua thiệt chính là trăm tiện nghi’.”

      “ Đó lừa gạt ngu ngốc.” Lâm Vũ Phi mắt trợn trắng.

      Sở Ngự Nhất nhịn được cười, tiếp đó nhìn trấn an , “ Em đừng lo nhiều như vậy, Lý Bội cũng phải tiểu hài tử, nhất định biết bản thân làm cái gì. Huống chi tất cả đều thành kết cục định, em nghĩ nhiều như vậy cũng có chỗ dùng, chỉ cần chúc phúc cho ấy, thời điểm ấy cần giúp đỡ, tận tâm tận lực là đủ rồi.”

      “ Ukm.” gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

      Hai vợ chồng yên lặng tựa vào nhau, cho dù chưa gì , cũng làm gì, cũng cảm thấy hạnh phúc an tường.

      “ Đúng rồi, buổi chều em nhận được tin nhắn từ Sheila, ấy có gọi cho ?” Lâm Vũ Phi đột nhiên nhớ tới chuyện này.

      có, làm sao vậy?”

      ấy sắp kết hôn rồi! Hỏi bọn em có thể đến tham dự hôn lễ của mình .” toét miệng cười.

      Sau khi Sheila quay trở về Mỹ vãn luôn giữ liên lạc với , hơn nữa biết là cố ý hay vô ý, tần suất liên lạc với còn cao hơn ông xã, khiến cho lần trước ông xã còn chọc , biết rốt cuộc Sheila làm người đại diện cho ai?

      Đương nhiên bỏ qua cơ hội cười nhạo ông xã này, vẫn cứ lòng dạ hẹp hòi bày ra vẻ mặt thúi cho Sheila nhìn suốt hai tháng, lúc này ông xã mới lộ ra biểu tình xấu hổ.

      “ Em muốn ?” Với Sở Ngự Nhất, có hay trước giờ cũng quan trọng, quan trọng là ý nguyện của bà xã.

      “ Muốn.” Lâm Vũ Phi lập tức gật đầu , “ Chỉ là bé con phải làm sao bây giờ?”

      “ Nhờ mẹ chăm só vài ngày là được.”

      “ Có làm phiền mẹ ?” Lâm Vũ Phi có chút khó xử, nếu phải mẹ chưa về hưu, bà còn muốn làm, nhờ mẹ mình.

      Đương nhiên, đây cũng phải bà ngoại cục cưng tốt nhờ vả có thể có câu oán giận, mà là đối với mẹ mình có vẻ cần khách sao, đơn giản chính là tương đối dễ sai bảo là được rồi.

      “ Sao có thể? Khẳng định mẹ rất vui mừng, cơ hội này có thể cho bà chơi đùa với cháu.” Sở Ngự Nhất lập tức , “ Em quên lần trước mẹ còn hướng chúng ta ón giận, chúng ta ở quá xa, hại bà muốn nhìn cháu cũng phải đợi chúng ta rảnh rỗi trở về mới được sao?”

      “ Em lo mẹ mệt mỏi, cũng phải chúng ta hai ngày là về được.”

      “ Mười ngày nửa tháng quá mệt mỏi đâu, huống chi ở nhà cũng phải chỉ có mẹ, còn có ba, và em , nhất là em , lúc trở về mua cho con bé vài món đồ hàng hiệu làm quà tới đưa cho nó, con bé còn cúc cung tận tụy*?”

      * Làm việc hết mình, trông nom hết mình.

      “ Làm gì có ai em mình như vậy chứ?” nhịn được cười .

      “ Chỉ là ăn ngay mà thôi.” nhún vai, dùng chính lời vừa phản bác lại.

      Lâm Vũ Phi lại cười cười, nếu ông xã cũng vậy, liền mặt dày giao con cho bà bà chăm sóc mười ngày nửa tháng , bởi vì mất công máy bay bay đến Mỹ, nhân cơ hội chơi , vậy rất có lỗi với tiền vé máy bay rồi.

      “ Ông xã, em muốn Đại Hạp Cốc, công viên Hoàng Thạch Công, Las Vegas, còn có vòng quanh Cinemax!” nhịn được mong chờ và hưng phấn .

      “ Tốt, em thích chỗ nào chúng ta chỗ đó.” cưng chiều gật đầu, “ Vừa lúc chúng ta kết hôn cũng sắp tròn năm, nhân dịp này hưởng tuần trăng mật lần hai chúc mừng luôn.”

      “ Theo như lời có phải hay kết hôn hai năm có thể hưởng tuần trăng mật lần ba, ba năm lần bốn, bốn năm lần năm, là ý này có phải ?” cười tít mắt hỏi.

      Sở Ngự Nhất mỉm cười gật đầu, “ Đợi qua 99 tuổi, là có thể đón tuần trăng mật lần thứ 100 rồi.”

      “ Chờ đến 99 tuổi, hai ta cũng biến thành lão quái rồi.” cười ra tiếng.

      “ Cho dù biến thành lão quái, vẫn em.” cúi xuống in môi lên môi .

      “ Em cũng vậy.” hôn đáp lại.

      Vì thế hai người kìm lòng đậu bắt đầu hôn em, em hôn , tình nồng ý mật kiềm chế bắt đầu thoát quần áo.

      Sau hồi hai người ở sofa phòng khách chàng chàng thiếp thiếp. Sở Ngự Nhất rốt cuộc nhịn được, tay ôm lấy quần áo người bị cởi ra hơn nửa, tay ôm bà xã buóc nhanh vào phòng ngủ, chuẩn bị xong tốt cùng bà xa ôn tồn phen, kết quả sao biết.”

      “ Oa...oa....”

      Trong phòng trẻ lại đột nhiên truyền đến tiếng khóc con , tay đẩy sang bên, sau đó mới mặc lại áo vừa bỏ , đứng dậy snag phòng bên dỗ dành con gào khóc.

      Sở Ngự Nhất ỉu xìu nằm giường, miên man suy nghĩ biết nếu đổi lại mình khóc, bà xã có thể hay bỏ con chạy sang bên này dỗ mình?

      Đáp án đương nhiên là , chỉ là miên man suy nghĩ.

      người nằm giường quái đơn, xoay người xuống giường phòng bên cạnh, chỉ thấy bà xã thuần thục ôm bé con ngừng khóc rung, miệng hát bài “ Bảo bối.”

      “ Làm sao vậy?” lên phía trước giọng hỏi, hỏi nguyên nhân vừa rồi bé con khóc.

      “ Núm vú cao su bị rơi.” Câu trả lời của làm á khẩu được gì.

      Nhìn vẻ mặt gì, Lâm Vũ Phi nghiêng người hôn lên mặt , giọng hơi khàn với : “ Xin lỗi, chờ chút bé con ngủ.”

      nhìn con mắt mở to nhanh như chớp, hoài nghi nhìn “ Chờ chút” ngủ xem có thể tin.

      Đột nhiên trong lúc đó con hí mắt nhìn , mỉm cười tươi, mắt cong cong, khóe miệng cũng cong cong, vô cùng đáng , làm trái tim tan mất rồi.

      sao, cũng ở đây.” nhàng , dang tay ôm lấy bà xã và cục cưng vào lòng, cả nhà cùng ở bên nhau.

      Hai vợ chồng bốn mắt tương giao, nhìn nhau mỉm cười, tất cả cần .

      Cuộc sống cần tận như nhân như ý, nhưng nhất định phải tràn đầy hạnh phúc.
      Last edited by a moderator: 16/3/16

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :