Chương 10:
Sau khi Lâm Vũ Phỉ và Sheila chuyện thẳng thắn, hai người quên hết ân oán trước kia, tình cảm cũng đột nhiên tăng mạnh.
Sở Ngự Nhất ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối cũng cho Sheila nhìn sắc mặt tốt, ngay cả lúc cùng bàn bạc công việc, cũng là gương mặt lạnh lùng, lấy tốc độ giải quyết nhanh thảo luận xong liền xoay người rời .
Vì thế Sheila cảm thấy vô cùng bất dắc dĩ, nhưng cách nào oán trách, đơn giản là tất cả mọi việc đều là mình tự làm tự chịu, trách được người khác. Chỉ là ít nhất mở mồm muốn đổi người đại diện, điều này làm và Lâm Vũ Phỉ cả người.
Nhìn hôn lễ càng lúc càng gần, Sở Ngự Nhất công việc cũng bước vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng (gấp rút), ngọn nến ngừng đốt hai đầu kết quả cuối cùng là, mệt mỏi đảo ngã.
Lâm Vũ Phỉ cực kỳ tức giận, giận cậy mạnh, càng giận mình hư vinh, ràng có thể tổ chức hôn lễ đơn giản lại mất long trọng, lại cố làm cho đa dạng chồng chất, tự mệt chết bản thân còn chưa tính, lại cẩn thận mang thai, làm gì cũng thể làm, chỉ có thể để việc cho làm thay, thực giận chính mình.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc ngồi bên giường bệnh câu, Sở Ngự Nhất nắm tay , an ủi, "Bà xã, em đừng lo lắng, sao mà. phải bác sĩ chỉ do mệt mỏi quá độ, khí huyết đủ , dẫn tới não bộ thiếu dưỡng khí mới có thể té xỉu sao? Truyền nước biển xong, về nhà ngủ giấc tốt rồi, em đừng lo."
Lâm Vũ Phỉ nghe vậy, bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn .
"Ai bảo tôi lo lắng, tôi là tức giận." rầu rĩ lạnh lùng .
"Được, rất xin lỗi, toàn bộ đều là lỗi của , em đừng nóng giận, ukm?" giọng trấn an .
"...." tại chỗ bị tức đỏ mắt, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, rơi xuống.
"Bà xã!" Sở Ngự Nhất ngay lập tức từ giường bệnh bò dậy, giây tiếp theo lại bị đẩy trở lại giường.
" nằm yên nên lộn xộn, quên bản thân truyền nước biển sao?" tức giận mắng, tay lau nước mắt mặt.
"Vũ Phỉ, có phải làm sai chuyện gì chọc em tức giận hay ? Em đừng khóc, cho biết, nhất định sửa đổi." Sắc mặt tiều tụy, mày cau chặt, vẻ mặt nghiêm túc kéo tay , hướng bảo đảm.
Lâm Vũ Phỉ mới lau khô nước mắt, chớp mắt lại vì câu của mà vận sức chờ phát động. (ý chỉ lại sắp khóc tiếp)
" sao phải đối tốt với em như vậy? Mọi chuyện đều theo ý em, cho dù bản thân rất mệt cũng biết từ chối, mãi đến mệt ngã mới thôi? có biết thiếu chút nữa dọa chết em ?" tức giận vừa khóc vừa , nhịn được động thủ đánh .
"Xin lỗi, hù sợ em rồi." lại nắm tay trong lòng bàn tay, dịu dàng xin lỗi." cam đoan với em, về sau tuyệt đối xảy ra lần nữa, được ? xin thề."
" muốn thề thế nào?" cứng họng .
"Theo em , về sau cần đối xử tốt với em như vậy, cần mọi chuyện đều nghe theo em?" trêu .
"Em nào có vậy?" hấp háy cái mũi, bất mãn cãi lại.
"Ý em vừa rồi phải muốn cần phải đối tốt với em như vậy, khôn cần theo em mọi chuyện, miễn cho chính mình lại mệt mỏi sao?" mỉm cười ngóng nhìn , "Hay là do hiểu lầm ý em?"
Trong lúc ngơ ngác nhìn biết là phải hay .
"Chọc em đấy." khẽ cười nhìn , dịu dàng , " hiểu ý em, bất kể về sau làm việc gì, đều làm theo khả năng, lại miễn cưỡng bản thân."
" phải nhớ kỹ những gì mình đấy." hít hít mũi.
gật đầu.
Hai người nắm tay mười ngón đan vào nhau, sau hồi im lặng, Lâm Vũ Phỉ hạ quyết tâm , "Ông xã, em nghĩ muốn hủy bỏ hôn lễ...."
"Em cái gì?" còn chưa xong bị cắt ngang. từ giường bệnh đột nhiên ngồi dậy, kích động với . " cho phép, vì sao muốn hủy hôn lễ? chỉ té xỉu, cũng phải bị bệnh nặng, vì sao lại hủy? Vì sao chứ?"
nghẹn hòng nhìn , mất lúc lâu mới bất đắc dĩ cười , " thể nghe em hết lời sao? Còn có, trước nằm xuống được ? Đừng quên còn truyền nước biển."
cau chặt mày liếc cái, lúc này mới nằm lại giường bệnh.
"Được." Ý bảo có thể tiếp tục .
"Em định chính là, em muốn hủy bỏ những trình tự cần thiết trong hôn lễ, đem nó đơn giản hóa." nhìn tựa tiếu phi tiếu .
"Uk." Sau khi nghe xong có chút sán tiên (mik ko từ này lắm bạn nào biết giúp giùm) "Nhưng mà trình tự cần thiết em là chỉ cái nào?"
" cách đơn giản, chính là phần ta vẽ rắn thêm chân." hơi chút ngượng ngùng.
"Thế nhưng phải điều em hy vọng sao? Hơn nữa em còn đổ rất nhiều tâm huyết lên nó, sao đột nhiên lại đem hủy bỏ?" kinh ngạc khó hiểu hỏi.
"Bởi vì em chợt hiểu những thứ kia căn bản phải là trọng điểm, trọng điểm là cùng em kết hôn, người đàn ông trở thành chồng mình là , như vậy là đủ rồi." thâm tình khẩn thiết với .
"Yên tâm, cái này trọng điểm thay đổi, những nguyện vọng bé của em cũng gây ra mâu thuẫn, vì vậy toàn bộ vẫn làm theo kế hoạch ban đầu." đưa tay lên môi hôn
lắc đầu, "Nghĩ muốn đơn giản hóa còn có nguyên nhân, em muốn bảo bảo quá mệt mỏi."
Nghe vậy, ánh mắt của lập tức trở nên nghiêm túc, mau chóng sửa lời , "Được, đem toàn bộ những trình tự cần thiết hủy bỏ ."
"Vốn biết coi trọng bảo bảo hơn là coi trọng em." có phần giận dỗi.
"Đừng nhảm."
"Em bậy chỗ nào? ràng vừa nghe đến bảo bảo mệt mỏi lập tức chữa lời, thái độ quay ngoắt 180 độ." hừ lạnh.
"Bảo bảo còn ở trong bụng mẹ, mới cỡ bằng hạt đậu, vẫn còn ở bên trong phát triển thành hình, hỏi nó mệt mỏi cái gì? coi trọng đương nhiên là mẹ bảo bảo, chính là em- bà xã của , cho nên thỉnh cần ăn dấm loạn được , bà xã thân ái của ?" có chút dở khóc dở cười.
"Lời là ?"
"Có cần thề ?"
"Vậy sau khi bảo bảo ra đời sao? xem trọng bảo bảo hơn em sao?" Mặc dù biết hỏi vấn đề này là mình cố tình gây , nhưng vẫn muốn hỏi.
"Tất nhiên là ." trả lời như chém đinh chặt sắt.
" chắc chứ?"
"Chắc chắn. đứa bé , vừa mới sinh ra chỉ biết ăn uống cùng với ngủ, so với bà xã của , hôn , lo cho , còn có thể chuyện cùng ngủ với , nghĩ thế nào cũng là bà xã tốt nhất, coi trọng em coi trọng người nào chứ, em có đúng hay , bà xã?" mỉm cười lấy lòng .
"Coi như biết ý." nghiêng người hôn lên môi , sau đó dịu dàng , "Tốt lắm, em tranh cãi nữa, ngủ chút . Dịch truyền đại khái còn hơn giờ mới xong."
"Được." đáp ứng xong mới hoit , "Em có muốn về nhà nghỉ ngới trước hay ?"
lắc đầu, kiên định nhìn , "Em phải ở đây cùng ."
mỉm cười nắm chặt tay , gì nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp .
năm sau.
Con của bọn họ cười rộ lên giống như thiên sứ, nhưng khi khóc tuyệt đối chính là tiểu ác ma.
tại Sở Ngự Nhất có thể thề với trời, xem trọng bà xã hơn nhiều cái tiểu ác ma này, bở vì chỉ có bà xã mới có thể dụ được tiểu ác ma mặc quần áo, muốn bé đừng khóc khóc, muốn bé ngủ là ngủ, mà mình hoàn toàn thúc thủ vô sách.
"Ngoan, bối bối ngoan, đừng khóc nữa, chờ chút mẹ trở về rồi."
Bà xã mau về nhà .
"Ngoan, ngoan, ngoan, đừng khóc nữa mà, ba ba hát cho con nghe- bối bối cõng búp bê, đến hoa viên đến xem hoa, oa oa khóc kêu mẹ, cây chim cười ha ha. Bối bối cõng búp bê, đến hoa viên đến xem hoa, oa oa khóc kêu mẹ, cây chim cười ha ha."
Con tiếp tục khóc.
"Ngoan, ngoan, ngoan, khó nghe sao? Vậy để ba ba đổi sang bài khác- ca ca ba ba vĩ đại, danh dự chiếu nhà ta, vì nước đánh giặc, tham gia quân ngũ cười ha ha, ba ba ca ca thôi thôi, việc nhà cần ngươi lo lắng, chỉ cần ta lớn lên, chỉ cần ta lớn lên..."
Con cái vẫn tiếp tục khóc to, làm cho Sở Ngự Nhất cảm giác vô lực sâu, vú em làm khó nha.
nhìn đồng hồ tường, 2h30'.
Bà xã ăn cùng các chị em của mình, biết hội họp mấy giờ mới có thể ra về, thảm nhất chính là, trước khi bà xã ra cửa liền vỗ ngực đảm bảo mình trông con thành vấn đề, muốn yên tâm vui chơi, có việc gì cần trở về sớm.
Sớm biết rằng... Ai, ngàn vàng khó mua sớm biết rằng.
“ đời chỉ có mẹ tốt, mẹ của đứa trẻ giống như kho báu, vào vòng tay mẹ của mẹ, thể tận hưởng hạnh phúc của thế giới. đời chỉ có mẹ tốt, có mẹ đứa bé giống như lá cỏ, theo cơn gió bay xuống, đâu để tìm thấy hạnh phúc.”
tiếp tục ca hát, đem bài hát thường ngày bà xã hát tới dụ nữ nhi ngủ, bài bài hát.
“ hỏi em rằng em có sâu đậm ? Em như thế nào? Tình cảm của em, những rung động trong sâu thẳm con tim em là . Tình em dành cho cũng là chân . Ánh trăng cao kia đại diện cho trái tim .” ( Đây là bài hát The Moon Represents My Heart của Đặng Lệ Quân.)
“ Bảo bối, bảo bối của mẹ, cho con chút ngọt ngào, để đêm nay con say nồng giấc ngủ. Tiểu quỷ, tiểu quỷ của mẹ, vuốt đôi chân mày cho con, để con thêm cuộc đời này.” ( Bài bảo bối của Trương Huyền)
“ là đóa hon nhài xinh đẹp, nào đóa hoa nhài xinh đẹp, thơm ngát xinh đẹp đầy cành lá, hết hương lại đến bạch nhân khen ngợi...”
Hát hết vòng lại vòng.
“ hỏi em rằng em có sâu đậm ... Bảo bối, bảo bối của mẹ... là đóa hoa nhài xinh đẹp....”
“ cũng mình hát bao nhiêu lần, bé con trong lòng mới an tĩnh ngủ.”
rón rén, cẩn thận đem bé con đặt vào trong giường trẻ sơ sinh, lại rón rén ra khỏi phòng đem cửa đóng lại, lúc này mới đem thở ngụm khí lớn, có cảm giác như thức đêm đuổi bản thảo ba ngày ba đêm chợp mắt, mệt chết mất.
đến trước sofa, quẳng ngã chính mình lên ghé, giấy sau nghe thấy “ Rắc, rắc” hai tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, bà xã từ ngoài cửa bước vào. Giờ phút này rất muốn khóc.
“ Bà xã.......”
“ Sao vậy? xảy ra chuyện gì?” Lâm Vũ Phi bị vẻ mặt khóc ra nước mắt của dọa sợ. Sau khi đóng cửa, theo bản năng trước quay đầu nhìn thoáng qua phòng trẻ, lúc này mới tới ngồi xuống cạnh hỏi, “ Bé con ngủ?”
“ Bà xã, thể có em.” báo trước đưa tay ôm lấy , nức nở .
Hành động này khiến cảm thấy có chút uồn cười, nhịn được cười hỏi, “ làm sao vậy?’’
“ Bé con khóc suốt khôg ngừng, ôm rung con hát cho con nghe, đong đưa tới tay cũng muốn đứt, hát đến khàn cả giọng von mới ngủ. Sau đó, con mới vừa ngủ em vừa về đến nhà.’’ Nhìn mặt thảm thiết, ai oán kể với , đến khi nghe xong, thổi phù tiếng cười.
“ Thậ vui mừng giữa hai con người chúng ta vẫn có người cười được.’’ vẻ mặt đau khổ, bản thân đánh trống lảng, để cho buồn cười muốn ngừng mà được.
Từng nghe người ta , con tình nhân kiế trước của cha, cho nên khi siêu ra bảo bảo trong bụng là nữ nhi, lại lo lắng địa vị của mình trong lòng ông xã, từ vị trí quan trọng nhất rơi xuống xếp thứ hai.
Kết quả, khiến ngĩ muốn cười to cho ba tiếng, bé con đáng của hoàn toàn bỏ rơi ba nàng, chỉ thích mẹ nàng mà thôi.
Sau đó quan trọng là, bởi vì bé con quá dính , chiếm lấy của nàng rất nhiều thừi guan, cho nên ông xã có chút ghen ghét, cũng bắt đầu thay đôeỉ chỉ bà xã này rồi.
Hôm nay mới chuyện với các chị em, bây giờ có hai bảo bối, mọi người nghe xong đều cười.
“Ông xã, biết ? Lý Bội kết hôn rồi.’’. .
“chuyện khi nào, sao chưa từng nghe em đến?’’ Amh vòng ôm lấy , cùng tán gẫu chuyện nhà.
Lúc bà xã mang thay hơn bảy tháng đột nhiên có tượng lạc hồng, liền bị bắt buộc từ chức ở nhà dưỡng thau, sau khi sinh cong bé con, tưởng lập tức bò nhanh tìm công tác mới, khônh ngờ lại tuyến nhân vật “Rảnh rỗi thê lương thiện mẫu.’’, hoàn toàn ở nhà.
luôn có thể làm cho bất ngờ.
“Em cũng là hôm nay mới biết cùng cố chủ “Ám Độ Trần Thương’’ của nàng vụng trộm tự bao giờ, vậy mà gạt chúng ta, có đáng giận chứ’’. lải nhải.
Lúc trước nhìn xin nghỉ việc. Lý Bội và Trương Nhân Tịnh cũng lần lượt đệ đơn từ chức lên công ty, Trương Nhân Tịnh phải đến công ty ông xã nàng hỗ trợ, còn hướng của Lý Bội là điều bí , mãi cho đến hôm nay, mọi người mới ràng nửa năm qua nàng làm gì.
“Lời Ám Độ Trần Thương cũng phải tốt lành gì, em lấy ra dùng người bạn tốt mình, như thế có được ?’’ Sở Ngự Nhất có chút buồn cười hỏi .
“Chỉ là mà thôi, ai bảo có nghĩa khí, vụng chộm yeu đương còn chưa tính, thậm chí ngay cả kết hôn cũng lén lút, tiếng cho bọn em biết.’’ hừ .
ấy có lẽ muốn xác định sau mới cho bọn em biết thôi?
“ Đều kết hôn có thể chưa xác định sao? Trước khi kết hôn ấy nên với bọn em, như vậy mọi người còn có thể giúp ấy nhìn xem nan nhân kia có đạt tiêu chuẩn, có thích hợp với mình hay , tại hôn lễ cũng có rồi còn ích lợi gì chứ? Có muốn hối hận cũng kịp!” tức giận bĩu môi.
“ Thế nào, Lý Bội kết hôn cùng người kia đáng tin sao?”
“ Có thể tin được hay em cũng biết, nhưng vấn đề là làm mẹ kế dễ nha.” thở dài .
“ Mẹ kế làm khó?” Sở Ngự Nhất suy nghĩ có chút xoay kịp.
“ Người kia có đứa bé năm tuổi.”
“ Oa!” Sở Ngự Nhất biết gì, chỉ có thể theo thêm phản ứng.
“ Nếu như đứa bé còn thôi , nhưng năm tuổi định tính, với lại cái gì cũng đều hiểu, tuổi này cái gì cũng nhớ , Lý Bội làm mẹ kế tốt, cũng biết đầu nàng nghĩ cái gì, lại đẩy mình vào trong vũng nước đục này.”
“ thấy Lý Bội rất thông minh, em cần quá lo lắng thay ấy.”
“ Thông minh cái quỷ gì, nếu thông minh, lúc trước ấy còn có thể để tiểu tam đoạt mất ông xã sao? ấy đó, chính là lòng dạ mềm yếu, cho nên mới luôn chịu thua thiệt!”
“ phải có câu tục ngữ như vậy sao? ‘ Thua thiệt chính là trăm tiện nghi’.”
“ Đó lừa gạt ngu ngốc.” Lâm Vũ Phi mắt trợn trắng.
Sở Ngự Nhất nhịn được cười, tiếp đó nhìn trấn an , “ Em đừng lo nhiều như vậy, Lý Bội cũng phải tiểu hài tử, nhất định biết bản thân làm cái gì. Huống chi tất cả đều thành kết cục định, em nghĩ nhiều như vậy cũng có chỗ dùng, chỉ cần chúc phúc cho ấy, thời điểm ấy cần giúp đỡ, tận tâm tận lực là đủ rồi.”
“ Ukm.” gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Hai vợ chồng yên lặng tựa vào nhau, cho dù chưa gì , cũng làm gì, cũng cảm thấy hạnh phúc an tường.
“ Đúng rồi, buổi chều em nhận được tin nhắn từ Sheila, ấy có gọi cho ?” Lâm Vũ Phi đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“ có, làm sao vậy?”
“ ấy sắp kết hôn rồi! Hỏi bọn em có thể đến tham dự hôn lễ của mình .” toét miệng cười.
Sau khi Sheila quay trở về Mỹ vãn luôn giữ liên lạc với , hơn nữa biết là cố ý hay vô ý, tần suất liên lạc với còn cao hơn ông xã, khiến cho lần trước ông xã còn chọc , biết rốt cuộc Sheila làm người đại diện cho ai?
Đương nhiên bỏ qua cơ hội cười nhạo ông xã này, vẫn cứ lòng dạ hẹp hòi bày ra vẻ mặt thúi cho Sheila nhìn suốt hai tháng, lúc này ông xã mới lộ ra biểu tình xấu hổ.
“ Em muốn ?” Với Sở Ngự Nhất, có hay trước giờ cũng quan trọng, quan trọng là ý nguyện của bà xã.
“ Muốn.” Lâm Vũ Phi lập tức gật đầu , “ Chỉ là bé con phải làm sao bây giờ?”
“ Nhờ mẹ chăm só vài ngày là được.”
“ Có làm phiền mẹ ?” Lâm Vũ Phi có chút khó xử, nếu phải mẹ chưa về hưu, bà còn muốn làm, nhờ mẹ mình.
Đương nhiên, đây cũng phải bà ngoại cục cưng tốt nhờ vả có thể có câu oán giận, mà là đối với mẹ mình có vẻ cần khách sao, đơn giản chính là tương đối dễ sai bảo là được rồi.
“ Sao có thể? Khẳng định mẹ rất vui mừng, cơ hội này có thể cho bà chơi đùa với cháu.” Sở Ngự Nhất lập tức , “ Em quên lần trước mẹ còn hướng chúng ta ón giận, chúng ta ở quá xa, hại bà muốn nhìn cháu cũng phải đợi chúng ta rảnh rỗi trở về mới được sao?”
“ Em lo mẹ mệt mỏi, cũng phải chúng ta hai ngày là về được.”
“ Mười ngày nửa tháng quá mệt mỏi đâu, huống chi ở nhà cũng phải chỉ có mẹ, còn có ba, và em , nhất là em , lúc trở về mua cho con bé vài món đồ hàng hiệu làm quà tới đưa cho nó, con bé còn cúc cung tận tụy*?”
* Làm việc hết mình, trông nom hết mình.
“ Làm gì có ai em mình như vậy chứ?” nhịn được cười .
“ Chỉ là ăn ngay mà thôi.” nhún vai, dùng chính lời vừa phản bác lại.
Lâm Vũ Phi lại cười cười, nếu ông xã cũng vậy, liền mặt dày giao con cho bà bà chăm sóc mười ngày nửa tháng , bởi vì mất công máy bay bay đến Mỹ, nhân cơ hội chơi , vậy rất có lỗi với tiền vé máy bay rồi.
“ Ông xã, em muốn Đại Hạp Cốc, công viên Hoàng Thạch Công, Las Vegas, còn có vòng quanh Cinemax!” nhịn được mong chờ và hưng phấn .
“ Tốt, em thích chỗ nào chúng ta chỗ đó.” cưng chiều gật đầu, “ Vừa lúc chúng ta kết hôn cũng sắp tròn năm, nhân dịp này hưởng tuần trăng mật lần hai chúc mừng luôn.”
“ Theo như lời có phải hay kết hôn hai năm có thể hưởng tuần trăng mật lần ba, ba năm lần bốn, bốn năm lần năm, là ý này có phải ?” cười tít mắt hỏi.
Sở Ngự Nhất mỉm cười gật đầu, “ Đợi qua 99 tuổi, là có thể đón tuần trăng mật lần thứ 100 rồi.”
“ Chờ đến 99 tuổi, hai ta cũng biến thành lão quái rồi.” cười ra tiếng.
“ Cho dù biến thành lão quái, vẫn em.” cúi xuống in môi lên môi .
“ Em cũng vậy.” hôn đáp lại.
Vì thế hai người kìm lòng đậu bắt đầu hôn em, em hôn , tình nồng ý mật kiềm chế bắt đầu thoát quần áo.
Sau hồi hai người ở sofa phòng khách chàng chàng thiếp thiếp. Sở Ngự Nhất rốt cuộc nhịn được, tay ôm lấy quần áo người bị cởi ra hơn nửa, tay ôm bà xã buóc nhanh vào phòng ngủ, chuẩn bị xong tốt cùng bà xa ôn tồn phen, kết quả sao biết.”
“ Oa...oa....”
Trong phòng trẻ lại đột nhiên truyền đến tiếng khóc con , tay đẩy sang bên, sau đó mới mặc lại áo vừa bỏ , đứng dậy snag phòng bên dỗ dành con gào khóc.
Sở Ngự Nhất ỉu xìu nằm giường, miên man suy nghĩ biết nếu đổi lại mình khóc, bà xã có thể hay bỏ con chạy sang bên này dỗ mình?
Đáp án đương nhiên là , chỉ là miên man suy nghĩ.
người nằm giường quái đơn, xoay người xuống giường phòng bên cạnh, chỉ thấy bà xã thuần thục ôm bé con ngừng khóc rung, miệng hát bài “ Bảo bối.”
“ Làm sao vậy?” lên phía trước giọng hỏi, hỏi nguyên nhân vừa rồi bé con khóc.
“ Núm vú cao su bị rơi.” Câu trả lời của làm á khẩu được gì.
Nhìn vẻ mặt gì, Lâm Vũ Phi nghiêng người hôn lên mặt , giọng hơi khàn với : “ Xin lỗi, chờ chút bé con ngủ.”
nhìn con mắt mở to nhanh như chớp, hoài nghi nhìn “ Chờ chút” ngủ xem có thể tin.
Đột nhiên trong lúc đó con hí mắt nhìn , mỉm cười tươi, mắt cong cong, khóe miệng cũng cong cong, vô cùng đáng , làm trái tim tan mất rồi.
“ sao, cũng ở đây.” nhàng , dang tay ôm lấy bà xã và cục cưng vào lòng, cả nhà cùng ở bên nhau.
Hai vợ chồng bốn mắt tương giao, nhìn nhau mỉm cười, tất cả cần .
Cuộc sống cần tận như nhân như ý, nhưng nhất định phải tràn đầy hạnh phúc.
Last edited by a moderator: 16/3/16