CHƯƠNG 2
Thời gian bất tri bất giác lại qua ba ngày.
Chiều thứ bảy, Lâm Vũ Phi ở nhà mình, ngồi ghế salon, tay cầm điều khiển ti vi liên tục đổi kênh, chuyển từ kênh đầu tiên đến kênh cuối cùng, lặp lại hai lần vẫn tìm được kênh nào có chương trình mình muốn xem, cuối cùng nhớ ra chuyện mình còn có bạn trai mới.
lập tức cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho , lúc này mới phát ra mình chẳng hề có số điện thoại của , có điều, có chìa khóa nhà mà.
Nhưng thông báo lấy tiếng đột nhiên cầm chìa khóa tìm tới cửa, như vậy có phải quá khoa trương ?
hơi do dự.
Mặc kệ, chìa khóa này là chính đưa cho , nếu thấy khó chịu, vậy cũng liên quan đến .
Sau khi rũ bỏ trách nhiệm, Lâm Vũ Phi cầm điện thoại di động, chìa khóa nhà mình và chìa khóa nhà , chạy xuống lầu, qua sân, dùng thẻ từ đưa cho tiến vào khu A, sau đó thang máy lên lầu, tới trước cửa nhà .
cầm chìa khóa đứng trước cửa suy nghĩ lát, có phải nên bấm chuông trước cho phải phép hay ?
đưa tay đè lên chuông cửa, nghe bên trong vang lên những tiếng zíu zíu zíu, lát sau cửa lớn bị mở ra sau tiếng “rắc”, đứng trước mặt .
“Hi.” giơ tay lên, mở miệng chào trước.
tiếng nào, trực tiếp nghiêng người cho vào nhà.
hơi do dự chút, nghĩ thầm sống ở đâu yên ở đấy, bây giờ mới lo lắng hoặc hối hận có phải buồn cười quá chứ? Nghĩ xong, dứt khoát cất bước vào trong nhà .
Trong khí thơm mùi thức ăn khiến quay đầu nhìn về phía bàn ăn trong phòng bếp, chỉ thấy bàn bày phần “ăn sáng”.
“Đây là bữa sáng, bữa trưa, hay còn kiêm luôn bữa tối nữa vậy?” nhịn được thốt lên hỏi, bởi vì bàn ăn là trứng chiên, bánh mì nướng, chân giò hun khói, lạp xưởng, khoai tây chiên, toàn bộ đều món ăn của bữa sáng, nhưng bây giờ là ba giờ chiều rồi.
“Đây là bữa đầu tiên của , nên tính là bữa sáng thôi”. về phía bàn ăn, sau đó quay đầu hỏi : “Em muốn ăn ?”.
lắc đầu. “Chẳng lẽ vừa mới dậy sao?”
“Ừ”.
“Mấy giờ ngủ?” nghi ngờ hỏi.
“Tám giờ sáng”
há hốc mồm. “Buổi tối ngủ, thức làm việc à?”
“ nhất định, có lúc đọc sách, có lúc lên internet, có lúc…”
“Thôi, coi như em chưa hỏi, nhanh ăn bữa sáng của ” phất phất tay, đối với việc trạch nam làm thế nào để lãng phí thời gian, chút hứng thú cũng có, ngược lại –
“Bữa sáng này là do làm?” tới cạnh bàn ăn kéo ghế ra ngồi xuống, tò mò hỏi .
“Ừ”
“ nhìn ra còn có ngón này, nhìn rất đẹp mắt, biết hương vị thế nào?”
lập tức đưa nĩa tay mình cho , suy nghĩ chút rồi nhận lấy nĩa xiên miếng lạp xưởng đưa vào trong miệng, nhai vài cái.
“Oa, ăn rất ngon”. Hai mắt sáng lên.
“Costco có bán”
tức giận lườm cái, trả nĩa lại cho . “Em đương nhiên là khen bản thân thức ăn ngon rồi, ai mà biết chiên lạp xưởng chứ?”
“Cũng có người biến nó thành rất khó ăn”
liếc mắt, đột nhiên nghĩ đến chuyện khác lại kích động hỏi : “ là hội viên Costco?”
“Ừ”
“ tốt quá, dù sao cũng có chuyện gì, chúng ta Costco dạo được ? Em vẫn luôn rất muốn , nhưng phí gia nhập hội lại phải đóng cả năm, đúng là muốn ăn thịt người mà!” tức giận .
“ ai ép buộc em nhất định phải làm thẻ hội viên của Costco”.
“Cho nên em đâu có làm đâu. Nhưng bây giờ có ở đây rồi, cho dù em phải hội viên, muốn lúc nào cũng đều có thể , sảng khoái, ha ha ha…” vui vẻ , cười rất hả hê.
“Phí năm chẳng qua cũng chỉ có 1200 mà thôi”.
“Cái gì mà mà thôi? 1200 đó em có thể mua bộ quần áo hoặc đôi giày, thịt muỗi cũng là thịt đấy, có hiểu hay hả?” trợn mắt .
Sở Ngự Nhất thông minh tiếp, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
“Này, hôm đó em quên hỏi … sao lại yên tâm mà giao chìa khoá nhà cho em? Chúng ta phải rất thân thiết, sợ em thừa dịp ở nhà mang toàn bộ những thứ đáng giá của nhà sao?” hỏi.
“Em sao?” hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên là ”
“Chính là vậy đó!”
nhất thời á khẩu trả lời được, lúc lâu sau mới xoa trán, cau mày nhìn : “Coi như thường ngày rất ít khi ra khỏi cửa, biết lòng người hiểm ác, nhưng cũng từng nghe qua câu “ thể có tâm phòng bị người” rồi mới đúng chứ. Cầu xin đừng tuỳ tiện tin tưởng người quá thân thiết, đừng nghĩ ai cũng là người tốt có được ?”
“Được”. ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn .
gì nữa, luôn cảm thấy như người ngồi đối diện mình phải người trưởng thành, mà là đứa trẻ.
“ bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mấy thành viên? Sở thích của là gì? Nghề nghiệp? Em cảm thấy chúng ta nên tự giới thiệu mình, biết nhau chút”. nghiêm túc .
“Sở Ngự Nhất, năm nay hai mươi chín tuổi, cao mét tám mốt, cân nặng 68kg. Thành viên trong nhà có cha, mẹ, trai, em , bốn người họ ở cùng nhau, chỉ có mình chuyển ra ngoài ở, thích đọc sách, còn nghề nghiệp, coi như là làm nghề tự do thôi”. tự giới thiệu.
“Làm nghề tự do? nghe dễ”. lẩm bẩm, cũng truy cứu tới cùng.
“Em là Lâm Vũ Phi, năm nay hai mươi bảy tuổi, cao mét sáu hai, nặng 48kg, trong nhà còn có cha, mẹ và hai em , em lớn là giáo viên tiểu học, em út vẫn còn là học sinh. Cũng giống như nhà , bốn người họ ở chung, chỉ có em vì để tiện cho công việc nên mình thuê phòng ở Đài Bắc. Em cũng có sở thích gì đặc biệt, nếu cứng đại khái là xem ti vi với dạo phố thôi. Em làm kế toán.” xong lại hỏi “ có muốn em bổ sung thêm gì nữa ?”
“Tình trạng hôn nhân?”
“Chưa kết hôn” hung hăng lườm cái, cố ý hỏi: “Vậy còn ? kết hôn rồi sao?”
“ lấy thẻ căn cước cho em xem nhé”. nhìn cái, mặt phớt tỉnh đáp.
“Xi! cần.” phất phất tay. “Nhanh lên chút, ăn no chưa? Chúng ta có thể chưa?”
“ có gì phải chuẩn bị, ngược lại em phải về nhà trang điểm, thay quần áo sao?”
“Trang điểm cái gì, thay quần áo gì chứ? Chúng ta cũng phải muốn dạo Công ty Bách hoá, mà là dạo ở Costco, làm chi phải phí công như vậy, còn nữa, em mặc như vậy kỳ quái lắm sao?”
vừa vừa cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, áo phông màu sắc tươi sáng, quần bông lửng, tuy nhìn có chút hơi giống đồ ở nhà nhưng cũng đến nỗi nào, chỉ cần đổi đôi dép ở ngoài cửa kia thành giày vải là được.
“Đợi em về nhà thay đôi giày vải là được rồi, trừ phi –” nhìn chuyển mắt, cố ý dừng lại lát “ cảm thấy em trang điểm nhìn rất xấu?”
“ có như vậy, thực tế, thích dáng vẻ trang điểm của em”.
“Vậy…tại sao?”
“Bởi vì ít diễm lệ mang đến áp bức và xa cách làm cho người ta cảm thấy dễ gần hơn”.
“OK, coi như vượt qua bài kiểm tra. Em về nhà đổi đôi giày, mười phút sau gặp mặt dưới đại sảnh lầu ?” hỏi .
“Đến B1 , xe dừng ở đó”.
“Cái gì? thậm chí có xe, còn có chỗ đậu xe?” kinh ngạc trợn mắt.
“ có xe bình thường làm sao Costco mua đồ?” cảm thấy có chút bất đắc dĩ với ngạc nhiên của .
Nhưng mà bình thường phải đều ở nhà, cửa lớn ra, cửa sau gần hay sao? nghĩ thầm trong lòng, ra miệng những lời này, đồng thời cũng phỏng đoán, có lẽ hoàn cảnh gia đình cũng tệ, cha mẹ vì để con trai ở ngoài có thể thường về nhà thăm bọn họ nên mua xe cho con trai cũng là chuyện bình thường, sau đó cái gì mà thuế môn bài, phí bảo hiểm,…cũng đều do bọn họ nộp.
Aiz, tốt, cũng là muốn có cha mẹ có tiền đó.
“OK, mười phút sau gặp ở B1. Bye Bye”. xong rồi nhanh chóng rời khỏi.
Mười phút sau, hai người gặp mặt ở bãi đậu xe.
Lâm Vũ Phi chỉ đổi giày vải, cũng đổi quần bông lửng thành quần jean, cả người trông rất nhõm lại thoải mái.
Sở Ngự Nhất khẽ nhếch khoé miệng, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.
Tới Costco, sau khi đậu xe xong, Sở Ngự Nhất theo thói quen đẩy xe đẩy theo.
“ đẩy xe đẩy theo làm gì, phải mua đồ sao?” Lâm Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.
“Tới nơi này mua đồ tới làm gì?” hỏi ngược lại .
“Bởi vì em thấy chán, lại vừa lúc biết có thẻ hội viên ở đây nên mới bảo tới dạo, em có ý định muốn mua đồ.” đàng hoàng đáp.
“Đến đây rồi, cho dù lúc đầu em có ý định mua gì, đến cuối cùng vẫn mua đống đồ.” .
“ thể nào, em tuyệt đối làm chuyện như vậy.” chắc như đinh đóng cột.
“Có muốn cược ?”
“Cược cái gì?”
“ tháng cơm tối”.
“ được, này quá tàn nhẫn.” nhanh chóng lắc đầu phản đối.
“Ý em là em có tự tin thắng ?” khiêu khích .
“Ai ?!” đột nhiên trợn mắt .
“Vậy quyết định như vậy, tháng cơm tối?”
“Được. Ai sợ ai! Rùa sợ quặng sắt.” ngửa cằm lên.
“… Vậy, em là con rùa hay là quặng sắt?”
“Đều phải, em là nữ vương”. Lâm Vũ Phi liếc cái, khiến nhất thời nhịn được cười khẽ tiếng
Last edited by a moderator: 30/3/15