1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chia tay gặp được tình yêu - Kim Huyên (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2

      Thời gian bất tri bất giác lại qua ba ngày.

      Chiều thứ bảy, Lâm Vũ Phi ở nhà mình, ngồi ghế salon, tay cầm điều khiển ti vi liên tục đổi kênh, chuyển từ kênh đầu tiên đến kênh cuối cùng, lặp lại hai lần vẫn tìm được kênh nào có chương trình mình muốn xem, cuối cùng nhớ ra chuyện mình còn có bạn trai mới.

      lập tức cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho , lúc này mới phát ra mình chẳng hề có số điện thoại của , có điều, có chìa khóa nhà mà.

      Nhưng thông báo lấy tiếng đột nhiên cầm chìa khóa tìm tới cửa, như vậy có phải quá khoa trương ?

      hơi do dự.

      Mặc kệ, chìa khóa này là chính đưa cho , nếu thấy khó chịu, vậy cũng liên quan đến .

      Sau khi rũ bỏ trách nhiệm, Lâm Vũ Phi cầm điện thoại di động, chìa khóa nhà mình và chìa khóa nhà , chạy xuống lầu, qua sân, dùng thẻ từ đưa cho tiến vào khu A, sau đó thang máy lên lầu, tới trước cửa nhà .


      cầm chìa khóa đứng trước cửa suy nghĩ lát, có phải nên bấm chuông trước cho phải phép hay ?

      đưa tay đè lên chuông cửa, nghe bên trong vang lên những tiếng zíu zíu zíu, lát sau cửa lớn bị mở ra sau tiếng “rắc”, đứng trước mặt .

      “Hi.” giơ tay lên, mở miệng chào trước.

      tiếng nào, trực tiếp nghiêng người cho vào nhà.

      hơi do dự chút, nghĩ thầm sống ở đâu yên ở đấy, bây giờ mới lo lắng hoặc hối hận có phải buồn cười quá chứ? Nghĩ xong, dứt khoát cất bước vào trong nhà .

      Trong khí thơm mùi thức ăn khiến quay đầu nhìn về phía bàn ăn trong phòng bếp, chỉ thấy bàn bày phần “ăn sáng”.

      “Đây là bữa sáng, bữa trưa, hay còn kiêm luôn bữa tối nữa vậy?” nhịn được thốt lên hỏi, bởi vì bàn ăn là trứng chiên, bánh mì nướng, chân giò hun khói, lạp xưởng, khoai tây chiên, toàn bộ đều món ăn của bữa sáng, nhưng bây giờ là ba giờ chiều rồi.

      “Đây là bữa đầu tiên của , nên tính là bữa sáng thôi”. về phía bàn ăn, sau đó quay đầu hỏi : “Em muốn ăn ?”.

      lắc đầu. “Chẳng lẽ vừa mới dậy sao?”

      “Ừ”.

      “Mấy giờ ngủ?” nghi ngờ hỏi.

      “Tám giờ sáng”

      há hốc mồm. “Buổi tối ngủ, thức làm việc à?”

      nhất định, có lúc đọc sách, có lúc lên internet, có lúc…”

      “Thôi, coi như em chưa hỏi, nhanh ăn bữa sáng của phất phất tay, đối với việc trạch nam làm thế nào để lãng phí thời gian, chút hứng thú cũng có, ngược lại –

      “Bữa sáng này là do làm?” tới cạnh bàn ăn kéo ghế ra ngồi xuống, tò mò hỏi .

      “Ừ”

      nhìn ra còn có ngón này, nhìn rất đẹp mắt, biết hương vị thế nào?”

      lập tức đưa nĩa tay mình cho , suy nghĩ chút rồi nhận lấy nĩa xiên miếng lạp xưởng đưa vào trong miệng, nhai vài cái.

      “Oa, ăn rất ngon”. Hai mắt sáng lên.

      “Costco có bán”

      tức giận lườm cái, trả nĩa lại cho . “Em đương nhiên là khen bản thân thức ăn ngon rồi, ai mà biết chiên lạp xưởng chứ?”

      “Cũng có người biến nó thành rất khó ăn”

      liếc mắt, đột nhiên nghĩ đến chuyện khác lại kích động hỏi : “ là hội viên Costco?”

      “Ừ”

      tốt quá, dù sao cũng có chuyện gì, chúng ta Costco dạo được ? Em vẫn luôn rất muốn , nhưng phí gia nhập hội lại phải đóng cả năm, đúng là muốn ăn thịt người mà!” tức giận .

      ai ép buộc em nhất định phải làm thẻ hội viên của Costco”.

      “Cho nên em đâu có làm đâu. Nhưng bây giờ có ở đây rồi, cho dù em phải hội viên, muốn lúc nào cũng đều có thể , sảng khoái, ha ha ha…” vui vẻ , cười rất hả hê.

      “Phí năm chẳng qua cũng chỉ có 1200 mà thôi”.

      “Cái gì mà mà thôi? 1200 đó em có thể mua bộ quần áo hoặc đôi giày, thịt muỗi cũng là thịt đấy, có hiểu hay hả?” trợn mắt .

      Sở Ngự Nhất thông minh tiếp, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

      “Này, hôm đó em quên hỏi sao lại yên tâm mà giao chìa khoá nhà cho em? Chúng ta phải rất thân thiết, sợ em thừa dịp ở nhà mang toàn bộ những thứ đáng giá của nhà sao?” hỏi.

      “Em sao?” hỏi ngược lại.

      “Dĩ nhiên là

      “Chính là vậy đó!”

      nhất thời á khẩu trả lời được, lúc lâu sau mới xoa trán, cau mày nhìn : “Coi như thường ngày rất ít khi ra khỏi cửa, biết lòng người hiểm ác, nhưng cũng từng nghe qua câu “ thể có tâm phòng bị người” rồi mới đúng chứ. Cầu xin đừng tuỳ tiện tin tưởng người quá thân thiết, đừng nghĩ ai cũng là người tốt có được ?”

      “Được”. ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn .

      gì nữa, luôn cảm thấy như người ngồi đối diện mình phải người trưởng thành, mà là đứa trẻ.

      bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mấy thành viên? Sở thích của là gì? Nghề nghiệp? Em cảm thấy chúng ta nên tự giới thiệu mình, biết nhau chút”. nghiêm túc .

      “Sở Ngự Nhất, năm nay hai mươi chín tuổi, cao mét tám mốt, cân nặng 68kg. Thành viên trong nhà có cha, mẹ, trai, em , bốn người họ ở cùng nhau, chỉ có mình chuyển ra ngoài ở, thích đọc sách, còn nghề nghiệp, coi như là làm nghề tự do thôi”. tự giới thiệu.

      “Làm nghề tự do? nghe dễ”. lẩm bẩm, cũng truy cứu tới cùng.

      “Em là Lâm Vũ Phi, năm nay hai mươi bảy tuổi, cao mét sáu hai, nặng 48kg, trong nhà còn có cha, mẹ và hai em , em lớn là giáo viên tiểu học, em út vẫn còn là học sinh. Cũng giống như nhà , bốn người họ ở chung, chỉ có em vì để tiện cho công việc nên mình thuê phòng ở Đài Bắc. Em cũng có sở thích gì đặc biệt, nếu cứng đại khái là xem ti vi với dạo phố thôi. Em làm kế toán.” xong lại hỏi có muốn em bổ sung thêm gì nữa ?”

      “Tình trạng hôn nhân?”

      “Chưa kết hôn” hung hăng lườm cái, cố ý hỏi: “Vậy còn ? kết hôn rồi sao?”

      lấy thẻ căn cước cho em xem nhé”. nhìn cái, mặt phớt tỉnh đáp.

      “Xi! cần.” phất phất tay. “Nhanh lên chút, ăn no chưa? Chúng ta có thể chưa?”

      có gì phải chuẩn bị, ngược lại em phải về nhà trang điểm, thay quần áo sao?”

      “Trang điểm cái gì, thay quần áo gì chứ? Chúng ta cũng phải muốn dạo Công ty Bách hoá, mà là dạo ở Costco, làm chi phải phí công như vậy, còn nữa, em mặc như vậy kỳ quái lắm sao?”

      vừa vừa cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, áo phông màu sắc tươi sáng, quần bông lửng, tuy nhìn có chút hơi giống đồ ở nhà nhưng cũng đến nỗi nào, chỉ cần đổi đôi dép ở ngoài cửa kia thành giày vải là được.

      “Đợi em về nhà thay đôi giày vải là được rồi, trừ phi –” nhìn chuyển mắt, cố ý dừng lại lát “ cảm thấy em trang điểm nhìn rất xấu?”

      như vậy, thực tế, thích dáng vẻ trang điểm của em”.

      “Vậy…tại sao?”

      “Bởi vì ít diễm lệ mang đến áp bức và xa cách làm cho người ta cảm thấy dễ gần hơn”.

      “OK, coi như vượt qua bài kiểm tra. Em về nhà đổi đôi giày, mười phút sau gặp mặt dưới đại sảnh lầu ?” hỏi .

      “Đến B1 , xe dừng ở đó”.

      “Cái gì? thậm chí có xe, còn có chỗ đậu xe?” kinh ngạc trợn mắt.

      có xe bình thường làm sao Costco mua đồ?” cảm thấy có chút bất đắc dĩ với ngạc nhiên của .

      Nhưng mà bình thường phải đều ở nhà, cửa lớn ra, cửa sau gần hay sao? nghĩ thầm trong lòng, ra miệng những lời này, đồng thời cũng phỏng đoán, có lẽ hoàn cảnh gia đình cũng tệ, cha mẹ vì để con trai ở ngoài có thể thường về nhà thăm bọn họ nên mua xe cho con trai cũng là chuyện bình thường, sau đó cái gì mà thuế môn bài, phí bảo hiểm,…cũng đều do bọn họ nộp.

      Aiz, tốt, cũng là muốn có cha mẹ có tiền đó.

      “OK, mười phút sau gặp ở B1. Bye Bye”. xong rồi nhanh chóng rời khỏi.

      Mười phút sau, hai người gặp mặt ở bãi đậu xe.

      Lâm Vũ Phi chỉ đổi giày vải, cũng đổi quần bông lửng thành quần jean, cả người trông rất nhõm lại thoải mái.

      Sở Ngự Nhất khẽ nhếch khoé miệng, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.

      Tới Costco, sau khi đậu xe xong, Sở Ngự Nhất theo thói quen đẩy xe đẩy theo.

      đẩy xe đẩy theo làm gì, phải mua đồ sao?” Lâm Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.

      “Tới nơi này mua đồ tới làm gì?” hỏi ngược lại .

      “Bởi vì em thấy chán, lại vừa lúc biết có thẻ hội viên ở đây nên mới bảo tới dạo, em có ý định muốn mua đồ.” đàng hoàng đáp.

      “Đến đây rồi, cho dù lúc đầu em có ý định mua gì, đến cuối cùng vẫn mua đống đồ.” .

      thể nào, em tuyệt đối làm chuyện như vậy.” chắc như đinh đóng cột.

      “Có muốn cược ?”

      “Cược cái gì?”

      tháng cơm tối”.

      được, này quá tàn nhẫn.” nhanh chóng lắc đầu phản đối.

      “Ý em là em có tự tin thắng ?” khiêu khích .

      “Ai ?!” đột nhiên trợn mắt .

      “Vậy quyết định như vậy, tháng cơm tối?”

      “Được. Ai sợ ai! Rùa sợ quặng sắt.” ngửa cằm lên.

      “… Vậy, em là con rùa hay là quặng sắt?”

      “Đều phải, em là nữ vương”. Lâm Vũ Phi liếc cái, khiến nhất thời nhịn được cười khẽ tiếng
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2

      Hai người vừa vừa chuyện, bất tri bất giác tới khu dược phẩm bảo vệ sức khoẻ, chỉ thấy các loại thực phẩm bảo vệ sức khoẻ, vitamin, nước cốt nho, diệp hoàng nguyên chất, cái gì cần có đều có, xếp cao giống như ngọn núi , làm người ta nhìn rảnh mắt.

      Lâm Vũ Phi theo bản năng tới trước kệ tổ yến, cầm lấy hộp lớn đưa lên trước mặt, sau đó so sánh giá với hộp khác kệ, nhẩm tính đơn giá.

      tính biết, tính toán rồi giật cả mình, bởi vì ở đây bán lời rất nhiều!

      Ba mẹ bình thường cũng ăn tổ yến để bảo vệ thân thể, hơn nữa cũng sắp tới sinh nhật ba rồi, có nên mua hộp về hiếu kính với ba đây?

      “Em muốn mua cái này sao?” Sợ Ngự Nhất vừa đến bên cạnh hỏi: “Nếu muốn mua phải thanh toán ở quầy bên này trước”.

      Vừa nhìn thấy mặt , Lâm Vũ Phi cũng nhớ tới vụ đánh cược của hai người, vội vàng để đồ cầm tay về chỗ cũ.

      có, em chỉ xem chút mà thôi. quên em , em có ý định mua đồ sao?” nghiêm mặt , kết quả đổi lấy là cứ tủm tỉm cười.

      “Làm sao?” thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm.

      có việc gì”. nâng khoé miệng rồi lắc đầu, tiếp tục đẩy xe về phía trước.

      Từ từ, bên trong xe đẩy bắt đầu xuất thêm món lại món mà Sở Ngự Nhất cần mua, hơn nữa tất cả đều là đồ ăn. Thịt bò, lạp xưởng Đức, mì thịt bò, canh gà nhân sâm, Pizza, sườn heo hun khói thượng hạng, ức gà,….

      Lâm Vũ Phi nhìn thấy mắt cũng sắp lồi ra rồi, rất muốn bóp cổ , rồi dùng sức lay mạnh, hỏi: rốt cuộc có mấy cái dạ dày, ngày muốn ăn bao nhiêu bữa, mua nhiều như vậy là muốn tích trữ đến sang năm phải ???

      Trọng điểm là, những món này đều rất ngon, cũng rất muốn mua, rất muốn mua, rất rất muốn muaaaaaa……Nước miếng cũng muốn chảy ra rồi!!!

      Tên ghê tởm, ta nhất định là cố ý, muốn khiến chống cự lại được hấp dẫn của những món ăn ngon nhảy múa xung quanh ta đây mà, sau đó thua.

      Hừ! còn lâu mới mắc mưu nhé, mặc dù rất muốn mua gà nướng, cũng muốn mua thịt bò, càng muốn mua sườn heo thượng hạng, còn có thịt gà, bánh khoai, đào, đậu, trà…nhưng có thể nhịn!

      Được, ta nhịn, ta nhịn, ta lại nhịn, nhịn chút….

      “Ai đó đắc tội với em sao, sao em cứ nghiến răng ken két thế?” quay đầu cười hỏi.

      biết còn hỏi?” hung hăng trừng mắt với .

      có ai trói chặt tay của em, để cho em mua đồ nha” lại cười.

      “Hừ!” quay đầu hừ tiếng.

      Sở Ngự Nhất nhịn được bật cười ra tiếng.

      đột nhiên phát ra trong tưởng tượng của chênh lệch trời vực, vốn cho rằng có chút cao ngạo, tính khí có chút cáu kỉnh, có hơi làm bộ làm tịch, dù sao dung mạo của rất đẹp, bạn trai cũ của – phẩm tính trước đề cập tới – đều là những người có thân phận, địa vị, nếu chút cao ngạo và điều kiện, thể nào làm đối phương kính trọng vài phần và kết giao với .

      Cho nên mặc dù có cảm tình với , theo bản năng lại vẫn có chút do dự, xác định được cái quyết định kết giao với này, rốt cuộc là đúng hay sai?

      Nhưng bắt đầu từ bây giờ, do dự nữa, bởi vì khi ở chung với , cảm giác vô cùng tự tại, lại rất vui vẻ, cho dù muốn tiếp tục dạo cùng với , cũng cảm thấy mệt mỏi, rất thần kỳ.

      Người bên cạnh đột nhiên dừng bước khiến cũng dừng theo.

      “Sao vậy?” hỏi, bởi vì đối mặt với phải kệ hàng, cũng phải quầy trưng bày, mà là đường .

      “Thấy đồng nghiệp làm người ta ghét”. trả lời.

      nghe vậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người có gương mặt khó gần, trang điểm hơi quê mùa, cái mông hơi lớn, nhưng giọng còn lớn hơn nhanh về phía bên này.

      “Lâm Vũ Phi? Lâm Vũ Phi! à, Lâm Vũ Phi. Tôi còn tưởng tôi nhìn lầm người, ra !”. lớn tiếng .

      là khéo, cũng tới mua đồ à” Lâm Vũ Phi lạnh nhạt .

      “Đúng vậy. Tôi vừa mới tới nhìn thấy , nhưng biết có phải hay , bởi vì bây giờ với lúc ở trong công ty khác xa rất nhiều. trang điểm với trang điểm giống nhau, tôi thiếu chút nữa cũng nhận ra rồi. Dĩ nhiên, tôi phải trang điểm nhìn rất xấu, biết đấy, chính là nhìn có chút kém sắc, giống như xem quảng cáo bản có đèn chiếu sáng vậy.” giả bộ cười .

      sao?” Lâm Vũ Phi mặn nhạt đáp tiếng, sau đó : “Xin lỗi, tôi còn có bạn ở đây cho nên để hôm khác tán gẫu tiếp được ?”

      “Xin lỗi, tôi rất để ý”. vừa , chỉ thấy nụ cười của kia lập tức đông cứng, miệng khẽ nhếch lên, ngây ngô thốt lên lời.

      “Xin lỗi , ấy chuyện tương đối thẳng thắn. Chúng tôi trước, hẹn gặp lại sau”. Lâm Vũ Phi vội vàng mở miệng, sau đó giơ tay đẩy đẩy Sở Ngự Nhất nhanh chóng về phía trước, bởi vì nếu nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, nhịn được mà cười to.

      Xe đẩy vừa quẹo, lập tức cười to.

      "Oa ha ha! Ha ha ha ha ha. . . . . ." ôm bụng cười nghiêng ngả, thể dừng lại được.

      Trời ạ, buồn cười quá! Ha ha ha.

      có thấy , ta….Vẻ mặt vừa rồi của ta, trông….như ăn phải con rưồi, buồn cười quá, ha ha ha… quá nhẫn tâm rồi, ha ha ha…” vừa cười vừa , nước mắt cũng chảy ra.

      “Em và ta có thù oán gì sao? ta toàn những lời khiêu khích, châm chọc vậy?” hỏi.

      “Trong lòng ta chỉ toàn ganh ghét, nên thể nhìn ra được điểm tốt của người khác” miễn cưỡng ngưng cười, trả lời vấn đề của .

      “Có ý gì?”

      khống chế lại cảm xúc chút, sau đó mới giải thích: “Hai người bạn trai trước của em đều rất biết thể lãng mạn khi , cho nên cứ ba giờ chiều gửi bó hoa hoặc hộp quà đến công ty em, chỉ đích danh muốn em ký nhận. vừa rồi rất khinh thường loại hành vi này, thường sau lưng em là em tiền, ham hư vinh, thích khoe khoang, biết xẩu hổ… Tóm lại ta nhìn vô cùng vừa mắt, thường xấu sau lưng em”.

      “Quả nhiên là trong lòng có ganh ghét, thể nhìn ra điểm tốt của người khác”. Sở Ngự Nhất lòng cảm thông mà gật đầu .

      “Nhưng mà vừa rồi quá , em ngờ dứt khoát rất để ý, ha ha ha…” nghĩ đến hình ảnh vừa rồi lại nhịn được cười.

      “Giọng của ta cao vút đến nỗi lỗ tai thiếu chút chịu nổi, nếu như ta xinh đẹp còn có thể vui tai vui mắt, đây lại hoàn toàn ngược lại”. nhún vai cái.

      “Ha ha ha, là hư”. bị chọc đến vô cùng vui vẻ.

      thôi, nên tính tiền rồi”. .

      gật đầu. Nghĩ đến mới vừa rồi chuyện với bạn đồng nghiệp kia ở đây, cũng còn hứng thú muốn dạo nữa. Bất quá như vậy cũng tốt, còn bị hấp dẫn nữa, cũng cần nhịn đến cắn răng nghiến lợi nữa.

      “He he he he, em thắng đúng ?” cười gian nhìn hỏi.

      “Em muốn mua nước ép trái cây sao? Rất tốt với con , có tác dụng sáng da, đẹp da”. tiện tay lấy chai nước ép kệ đưa tới trước mặt .

      “Tránh ra, có chơi có chịu”. cười cười, đẩy chai nước ép ra, hả hê với .

      tháng quá tàn nhẫn rồi”. lại lời trước đó.

      “Ai thèm để ý đến , có chơi có chịu”. hoàn toàn sắt đá .

      “Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà”.

      nhếch miệng cười với cái, sau đó vẫn là câu cũ “Có chơi có chịu.”

      Thua sao?

      ra trong nháy mắt Lâm Vũ Phi đồng ý đánh cược với mình, Sở Ngự Nhất cũng xác định là mình thắng rồi.

      Thứ muốn thắng được cho tới bây giờ cũng phải là tháng cơm tối, mà là thời gian ở bên , cho nên mặc kệ kết quả của vụ đánh cược này là ai thắng ai thua, cũng đều là thắng.

      Liên tục ăn bữa tối ước hẹn với trong tháng, chỉ mới nghĩ tới thôi cũng khiến tràn đầy chờ mong.

      tin duyên phận, chỉ tin vào chính mình và cố gắng, cho nên khoảng thời gian thử kết giao với này, cũng chủ động chứ bị động chờ đợi, trong thời gian ngắn nhất muốn xác định xem có thích hợp làm người phụ nữ của hay , nếu thích hợp cũng cần phải lãng phí thời gian.

      rất vô tình sao?

      Có lẽ là vậy, nhưng trong tình , nguyện lựa chọn vô tình cũng muốn đồng tình, bởi vì đồng tình còn khiến con người ta bị tổn thương sâu hơn là vô tình.

      Nhưng mặc kệ thế nào, cảm giác hai thứ tình cảm này đều thích hợp để về , về phần tại sao à, đơn giản, phát , bắt đầu thích rồi, hơn nữa mỗi giây mỗi phút, loại thích này hình như cũng tăng lên theo.

      Cái này có phải là cầm lòng được ?

      Sở Ngự Nhất vừa cười vừa lắc đầu cái, sau đó hít sâu hơi, ra lệnh cho mình hồi tâm lại. Hai ngày nay bởi vì mà công việc của cơ hồ là dậm chân tại chỗ, ngay cả chút xíu tiến độ cũng có.

      khi nghĩ đến công việc, bất giác lại nhớ đến thời gian trước, bởi vì công việc mà kết thúc tình .

      Mặc dù đây là chuyện của nhiều năm trước, nhưng cũng đổi công việc, thói quen làm việc cũng vẫn như vậy, biết Lâm Vũ Phi có thể tiếp nhận điểm này hay , hay cũng chịu nổi giống như bạn cũ của , đầu tiên là ngừng cãi vã, sau đó chia tay, rời khỏi .

      Sở Ngự Nhất thở ra hơi sâu, rồi lắc đầu, hất những ký ức vui đó ra khỏi đầu.

      tự với mình thể giống như vậy, trở nên già dặn, chín chắn hơn, công việc cũng ổn định, cho nên chuyện phát sinh trước kia chỉ cần muốn xảy ra nữa, cũng xảy ra nữa.

      Bởi vì có lòng tin, tin vào chính bản thân mình.

      tuyệt đối tin tưởng.

      do người làm, nhân định thắng thiên.
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      hoadaoanh thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3

      Sáu giờ tối thứ hai, Sở Ngự Nhất căn đúng thời gian rời khỏi bàn làm việc vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

      ra bình thường phải cỡ tám, chín giờ tối mới dùng cơm tối, nhưng vì phối hợp với các tiêu chuẩn của tộc nhân viên văn phòng như bạn Lâm Vũ Phi, ngại đẩy thời gian ăn cơm tối lên sớm hơn chút.

      Lâm Vũ Phi với , hầu hết đều tan ca lúc hơn sáu giờ, về đến nhà đại khái cũng khoảng bảy giờ, vậy nên định thời gian ăn cơm tối là bảy giờ hai mươi phút, còn về phần món ăn, là khách theo chủ thôi.

      À, cũng phải chút, khéo là đừng có lấy mì ăn liền và bánh mì ra mà lừa gạt .

      “Em có kiêng gì ?” hỏi .

      “Em kén ăn”. hả hê “Chỉ cần đừng cho em ăn cà tím, rau hẹ, ngò rí, rau quỳ và tỏi là được”

      “Vậy mà bảo là kén ăn á?” nhướn mày nhìn .

      “So với những người cái gì cũng dám ăn, em thuộc vào hàng ngũ những người kén ăn rồi”. hung hồn , còn hất cằm lên kiêu ngạo nhìn , khiến nhịn được lắc đầu bật cười.

      Càng ở cạnh , càng phát tính tình ngay thẳng, đáng , biết làm bộ, tỏ vẻ, tuyệt giống với người ra ngoài xã hội lăn lộn mấy năm, mà ngược lại, tương đối giống sinh viên vừa mới tốt nghiệp, tràn đầy nhiệt huyết, và…cũng rất ngốc.

      Nhưng mà nghĩ, lúc làm việc, hay khi đứng trước đồng nghiệp và cấp khẳng định phải là cái dáng vẻ này, mà tựa như trước đây, khi tiếp xúc gần gũi với , cũng quen thân với ; mang đến cho cảm giác…đó hoàn toàn là hai người khác nhau.

      Đó là lí do cho rằng nhất định có ít nhất hai tính cách, hai khuôn mặt; dùng để đối mặt với người ngoài, dùng để đối mặt với bạn bè người thân; mà phi thường vinh quanh vì trong khoảng thời gian ngắn làm cho xếp vào đội ngũ thứ hai, chuyện khiến người ta vui vẻ.

      "Zíu zíu zíu —— zíu zíu zíu —-"

      Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên khiến Sở Ngự Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính.

      hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, ràng đồng hồ cho biết bây giờ là sáu giờ bốn mươi phút, cách thời gian ước định với Lâm Vũ Phi – bảy giờ hai mươi phút – còn những bốn mươi phút nữa, cho nên người đứng ngoài cửa nhà hẳn phải là mới đúng.

      Chỉ là nghĩ vậy thôi, ngoài cửa chính truyền đến tiếng chìa khoá tra vào ổ, sau tiếng “rắc” cửa chính đột nhiên bị đẩy ra, đồng thời cũng xuất trong tầm mắt của .

      “Rầm!” dùng sức đóng cửa chính lại, gương mặt lộ tức giận, làm cho khỏi hoài nghi, có phải làm gì đắc tội với rồi ?

      quay đầu lại, vừa nhìn thấy là lập tức xông về phía .

      “Chờ chút, nghĩ là đắc tội với em mà?” vội vàng lên tiếng.

      Lâm Vũ Phi hơi sửng sốt, vẻ tức giận mặt tiêu tan hơn phân nửa, bước chân cũng chậm lại, đến bên bàn ăn kéo ghế ra ngồi xuống.

      phải là em giận ”. .

      “Vậy có chuyện gì?” hỏi .

      còn nhớ hôm thứ bảy, chúng ta gặp đồng nghiệp của em ở costco ?”

      Sở Ngự Nhất gật đầu, tay vẫn bận rộn chuẩn bị từng món ăn cho bữa cơm tối của hai người, hề dừng lại.

      chết tiệt đó hôm nay lại lung tung ở công ty, làm em tức tới mức hận thể xé nát miệng của ấy ra”. Lâm Vũ Phi nắm chặt quả đấm, lửa giận trong lòng lại sôi lên.

      “Rốt cuộc ấy gì mà khiến em tức giận như vậy?” hỏi.

      ấy em là hồ ly tinh chuyển thế, chỉ biết quyến rũ đàn ông, mới chia tay bạn trai xong lập tức quyến rũ người khác rồi. Còn thủ đoạn của em ai có thể sánh bằng, vì đối tượng lần này là người có ngoại hình ưu tú nên để phối hợp, em cũng tự biến mình thành xấu xí. Tức chết được!” càng càng tức, câu cuối gần như là gầm lên.

      “Cho nên em giận là vì ấy hôm ấy em trang điểm trông rất xấu à?”

      “Em giận mỗi chữ, mỗi câu ấy !” kìm nén được cơn giận, đập mạnh tay lên bàn ăn. “Em là hồ ly tinh chuyển thế? Vậy còn ấy? ấy là chó điên sao? Gặp người liền cắn à?”

      Sở Ngự Nhất nhịn được bật cười thành tiếng, đột nhiên quay đầu lại trừng cái, cố gắng nhịn cười, nghiêm mặt lại xin lỗi, “ xin lỗi”

      “Người nên xin lỗi là em này. Em tức suýt chết mà vẫn còn cười được? Chẳng lẽ nghe thấy ấy kéo cả người vô tội vào để bình phẩm hay sao?” lại trừng mắt nhìn , vẫn giữ nguyên vẻ mặt giận dữ.

      á?” chú ý đến.

      ấy có ngoại hình đấy, có người hỏi trông như thế nào, có biết ấy sao ?”

      thế nào?” tò mò hỏi.

      ấy rất giống phạm nhân mới ra tù”.

      Sở Ngự Nhất cứng lưỡi nhìn , khỏi sững sờ.

      Phạm nhân mới ra tù? Mặc dù tóc cắt hơi ngắn , nhưng cũng đâu đến nỗi trông giống như tù phạm chứ?

      cười được nữa chứ gì?” Lâm Vũ Phi căm hận , “ xem, có phải ấy có bệnh ? Nếu em trói ấy rồi đưa đến bệnh viện tâm thần, có được tính là vì dân trừ hại, tính là tội phạm hay ?”

      “Nếu biết ấy có bệnh, vậy làm gì phải so đo với người ta chứ, khiến mình giận đến nổi trận lôi đình như vậy?” phì cười lắc đầu.

      “Chính là vì em thấy rất khó chịu, ấy em thôi chẳng sao, đằng này còn lôi cả xuống nước, còn khó nghe như vậy nữa!!! ấy cho rằng cần phải chịu trách nhiệm với những gì mình ra chắc? là bực mình chết được! Em phải đến toà án để kiện, kiện ấy tội phỉ báng người khác, xem ấy giải quyết hậu quả tốt thế nào!”

      “Nhìn bộ dạng em bây giờ mà còn dám bị chọc giận ư?” giễu cợt .

      “Em tại chỉ rất tức thôi, vẫn chưa tới nỗi bị chọc giận, nếu bị chọc giận em giơ tay đánh người rồi. Chỉ sợ ấy quá yếu đuối, chừng bị quyền của em đánh chết, cho nên em mới có thể lùi bước mà chọn cách dựa vào luật pháp.” bĩu môi giải thích, ra nếu để cho lựa chọn, vẫn cực thích dùng nắm đấm để giải quyết bạn đồng nghiệp này.

      Sở Ngự Nhất cười tiếng, cơn giận của cũng nguôi rồi, khủng bố như lúc mới vào cửa nữa, lúc này mới : “Xin lỗi, bữa tối vẫn chưa chuẩn bị xong, em có thể phải chờ thêm lát nữa”.

      “Là do em đến sớm, đâu phải lỗi của , sao lại xin lỗi với em?” bất đắc dĩ nhìn cái, sau đó đứng dậy hỏi: “Có cần em giúp tay ?”

      lắc đầu, nhìn đồng hồ treo tường. “Có lẽ còn cần khoảng hai mươi phút nữa, em có muốn về nhà tẩy trang, đổi bộ quần áo thoải mái rồi lại qua ?”

      “OK, vậy em về rồi qua”. gật đầu , dù sao có ở đây đợi cũng có việc gì làm. “Đúng rồi, lát nữa có cần em mang gì tới đây ?”

      hơi sửng sốt, buồn cười hỏi: “Ví dụ như cái gì?”

      “Rượu đỏ?” nhíu mày, có chú ý thấy bữa tối hôm nay là bữa tiệc lớn có bò bít tết.

      Sở Ngự Nhất nhịn được cười to: “Có chuyện gì cần ăn mừng à?”

      “Mừng cho em từ hôm nay trở tháng bữa tối miễn phí, thế nào hả?” huênh hoang .

      chỉ phun ra mấy chữ: “Được, xem như em lợi hại!”

      nhất thời vui vẻ, cười ha ha như được mùa.
      hoadaoanhTôm Thỏ thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Dạo gần đây, Lâm Vũ Phi vô cùng hạnh phúc, thường bất giác ngồi cười ngây ngô, chính cũng biết mình cười cái gì, chẳng qua là cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt.

      Cũng may những lúc ngồi cười khúc khích đều chỉ có mình, cho nên bộ dạng ngây ngô ngớ ngẩn đó vẫn luôn bị người khác nhìn thấy, nhưng mà, kỷ lục này vào ngày hôm nay bị công phá rồi.

      ! Vừa rồi cậu cười cái gì? Mới chuyện với bọn mình được mấy câu bị mất hồn, xem bọn mình như tồn tại rồi.” Lí Bội oa oa kêu lên, “ mau, vừa rồi cậu mới nghĩ đến cái gì, đàn ông phải ?”

      “Cậu mới nghĩ tới đàn ông đấy!” tức giận liếc mắt nhìn ấy cái.

      “Mình á, người nghĩ tới đàn ông là mình á…mình thừa nhận”. Trương Nhân Tịnh giơ tay lên, sảng khoái thừa nhận.

      Ba người nhất thời nhìn nhau…rồi cùng phì cười.

      Kể từ sau khi Khương Nghiên nghỉ việc, liên minh của các từ bốn người liền trở thành ba người, sau đó cũng có thêm thành viên mới. phải là có người muốn gia nhập vào liên minh của các , mà cảm giác cứ thấy thiếu thiếu chút gì đó, dường như khó có thể giải thích được…Đúng rồi, chính là lúc bắt đầu, bọn họ cùng thất tình, cùng khóc thút thít với nhau, cùng mua kinh nghiệm say rượu lần.

      tóm lại, tình bạn giữa bốn người các đạt đến trình độ tâm ý tương thông, bất luận người nào muốn gia nhập hội của các cũng có loại cảm giác hợp nhau, cho nên khỏi tạo nên những hiểu lầm đáng có, vì vậy, họ quyết định chỉ có ba người.

      mau, mới vừa rồi cậu cười khúc khích cái gì thế?” Cười cũng cười xong rồi, nhưng Lí Bội cũng chưa từng quên việc phải tiếp tục tra hỏi .

      “Mình chỉ cảm thấy gần đây mình rất hạnh phúc, cho nên mới tự chủ được mà ngồi cười mình thôi, được chưa?” Lâm Vũ Phi bất đắc dĩ thừa nhận, bởi vì biết nếu mình , Lí Bội nhất quyết ngừng ép hỏi tới cùng.

      “Á, có gian tình.” Trương Nhân Tịnh .

      “Cậu mới có gian tình đấy” Lâm Vũ Phi tức giận liếc ấy cái.

      “Mình toàn tâm toàn ý với ông xã của mình, có Nhật Nguyệt cùng chứng giám, tuyệt đối có khả năng có gian tình”. Trương Nhân Tịnh cười hì hì .

      “Dạ, cậu cứ tiếp tục , tha cho mình, mình xin được trước nhé” Lâm Vũ Phi xong đứng dậy muốn , lại bị Lí Bội bắt được.

      “Cậu đừng nghĩ có thể chuồn như thế”. Lý Bội ấn ngồi xuống ghế, tiếp tục ép hỏi: “Tại sao gần đây cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc, chẳng lẽ đúng là cậu đương với cái tên tội phạm mới ra tù đó sao?”

      “Cái gì mà tội phạm mới ra tù?” Lâm Vũ Phi nhịn được lườm ấy cái.

      “Được rồi, là hàng xóm”. Lí Bội lập tức sửa lời, sau đó hỏi lại lần nữa: “Chẳng lẽ cậu hẹn hò với vị hàng xóm đó sao?”

      Về chuyện của Sở Ngự Nhất, Lâm Vũ Phi vẫn chưa với Lí Bội và Trương Nhân Tịnh, hai người bọn họ chỉ biết là hàng xóm của , còn có chuyện uống rượu say bị bắt gặp, còn tốt bụng đưa về nhà, sau đó, cũng chỉ có thẻ hội viên của costco, lại cảm thấy chán biết đâu nên mới có thể cùng tới costco mở rộng tầm mắt…

      Kỳ thực, phải nguyện ý cho các ấy biết , chỉ là sợ ra rồi dính dáng tới chuyện thiên hướng giới tính của Sở Ngự Nhất, vậy nên mới quyết định .

      Nhưng mà nhìn tình hình giờ, e là được rồi.

      phải bọn mình nhau đâu…gần đây mình cảm thấy rất hạnh phúc, là vì mỗi ngày đều có bữa tối miễn phí, vừa mất tiền lại cực kỳ ngon”. thở dài, đàng hoàng với các ấy.

      “Bữa tối miễn phí? Vừa mất tiền lại cực kỳ ngon? Cậu giải thích chút xem nào?”

      “Hôm đó costco, mình và Sở Ngự Nhất – tên của hàng xóm của mình, mình và ấy đánh cược với nhau, mình mình tuyệt đối mua bất kỳ thứ gì, ấy tin, cho rằng mình nhất định mua, cho nên bọn mình lấy tháng cơm tối làm tiền thắng cược, cuối cùng mình thắng. Đây chính là ngọn nguồn của bữa tối miễn phí”. nhún vai .

      “Nghe đơn giản đấy, nhưng sao mình lại ngửi thấy mùi đơn giản nhỉ?” Lí Bội quay đầu lại nhìn Trương Nhân Tịnh rồi .

      Trương Nhân Tịnh gật đầu: “Mình cũng cảm thấy như vậy.

      “Làm ơn ! đơn giản gì chứ? ràng là rất đơn giản mà!” trợn mắt nhìn hai bạn.

      “Cậu trả lời mình mấy câu hỏi này trước ”. Lí Bội : “Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày cậu và ta đều ăn tối với nhau à?”

      gật đầu.

      “Ăn ở nhà hay ăn ở ngoài?”

      “Ở nhà”

      “Nhà ta hay nhà cậu?”

      “Nhà ấy”. nhịn được liếc mắt xem thường, : “Tớ biết các cậu nghĩ linh tinh cái gì, nhưng đó tuyệt đối là chuyện thể, hiểu ?”

      Lí Bội để ý tới , tiếp tục hỏi: “Đồ ăn mua ở ngoài hay là ta nấu?”

      ấy nấu” bất đắc dĩ thở dài cái.

      “Tự nấu?”

      “Đúng thế!”

      “Trời ạ, như vậy mà cậu vẫn còn là đơn giản à, còn bọn mình nghĩ linh tinh nữa, cái gì mà tuyệt đối là chuyện thể?!” Lí Bội đột nhiên cao giọng: “Lâm Vũ Phi, cậu đúng là đồ ngốc, mình dám thề với Trời, ta nhất định là thích cậu, liều mạng theo đuổi cậu, cái đồ đần nhà cậu, chuyện ràng như vậy mà sao cậu nhìn ra hả? Đúng là đần mà!”

      Lâm Vũ Phi thể phản bác được, thiếu chút nữa thốt lên: “ ấy là đồng tính luyến ái mà”

      được bảo mình đần, nếu ấy thích mình, sao mình lại nhìn ra được chứ? Dù sao mình và ấy là thể nào, các cậu đừng nghĩ lung tung nữa”. .

      “Tại sao lại thể, chẳng lẽ vì bộ dạng của ta giống tội phạm mới ra tù sao?” Trương Nhân Tịnh tò mò hỏi.

      được ấy như vậy” Lâm Vũ Phi lườm ấy cái.

      “Xin lỗi, mình có ý gì khác, chỉ là đột nhiên nghĩ ra trước giờ cầu của cậu rất cao, mà theo như cách của vị - người duy nhất nhìn thấy vai nam chính của chúng ta – bề ngoài của chàng nam chính này ưu tú cho lắm, nên giờ mình nghĩ lại, cậu thể nào có phải là vì nguyên nhân này hay thôi!” Trương Nhân Tịnh .

      liên quan tới diện mạo của ấy, hơn nữa, diện mạo của ấy cũng tồi, các cậu đừng có nghe nàng biến thái đó lung tung”. Lâm Vũ Phi tức giận .

      “Biến thái?” Lí Bội nhịn được phì cười. Trương Nhân Tịnh cũng cười theo.

      “Cậu đừng để ấy nghe được, cẩn thận ấy kiện cậu tội phỉ báng đấy” Trương Nhân Tịnh nhắc nhở .

      ấy dám kiện mình…mình biết kiện lại sao? Mình muốn kiện ấy tội phỉ báng, vũ nhục, tổn hại danh dự và kiếm chuyện với người khác”. giận dữ .

      “Cậu thắng”. Lí Bội cười rộ lên, giơ ngón cái lên tán thưởng.

      “Tóm lại mình và Sở Ngự Nhất phải loại quan hệ giống như hai cậu tưởng tượng đâu, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cho nên đề tài này đến đây là kết thúc. OK?”. Lâm Vũ Phi hả hê .

      “Được rồi, kết thúc”. ngờ Lí Bội lại hợp tác, gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó ấy lại cười tủm tỉm nhìn hỏi: “Vậy khi nào cậu muốn giới thiệu vị hàng xóm Sở Ngự Nhất này cho bọn mình làm quen?”

      Nhất thời Lâm Vũ Phi có cảm giác trán mình trượt xuống ba vạch đen.

      “Mình ấy chỉ là hàng xóm của mình thôi, người bạn bình thường, các cậu làm gì phải biết ấy chứ?” là tú tài gặp quan binh, có lý mà thể .

      “Tò mò, biết diện mạo ta thế nào, vậy có được ?” Lí Bội vẫn cười : “Cậu cũng hy vọng mỗi lần nhắc tới ta là trong đầu mình và Nhân Tịnh đều lên người có bộ dạng giống tù nhân chứ?”

      “Vậy ngày mai mình mang theo tấm hình của ấy cho các cậu xem là được rồi chứ gì?” Họ càng muốn nhìn thấy Sở Ngự Nhất càng chứng tỏ là có vấn đề, tuyệt đối để các ấy làm bừa được.

      Lí Bội và Trương Nhân Tịnh nhanh chóng nhìn người đối diện cái, đáy mắt hai người đều có chung ý niệm: Nhất định là có gian tình!

      “Được rồi”. Lúc này đổi lại là Trương Nhân Tịnh lên tiếng, vẻ mặt tười cười: “Chủ nhật này bọn mình có thể tới nhà cậu chơi được ? Thuận tiện thăm hỏi hàng xóm của cậu chút chứ nhỉ?”

      “Hả?” Lâm Vũ Phi cũng chịu được nữa, hét lên: “Rốt cuộc các cậu có kết thúc vấn đề này được hay đây?”

      “Chỉ là nhìn mặt chút, ăn bữa cơm mà thôi, cậu làm gì phải mực cự tuyệt như vậy?” Trương Nhân Tịnh hỏi.

      “Đúng vậy đó, cậu yên tâm , mình giành ta với cậu đâu, mình xin thề!” Lí Bội giơ tay lên nghiêm túc thề.

      “Mình tuyệt đối toàn tâm toàn ý với ông xã mình, có Trời Đất làm chứng, cậu tất nhiên cần lo lắng mình hoành đao đoạt ái.” Trương Nhân Tịnh cũng nhanh chóng tuyên bố. “Sao hả? Tìm thời gian thích hợp ăn bữa cơm được chứ? Mình dẫn cả ông xã mình đến nữa.”

      [Hoành đao đoạt ái: đại loại là chỉ người thứ ba vô duyên nhảy vào cướp đoạt tình của người khác bằng bạo lực]

      “Nhưng mình muốn!” Lâm Vũ Phi quả quyết cự tuyệt.

      Lí Bội há hốc mồm nhìn , vẻ mặt khó hiểu: “Rốt cuộc là tại sao vậy?”

      Nhìn các ấy xem, Lâm Vũ Phi thở dài, nghiêm mặt lại rồi : “Các cậu chỉ vì muốn thoả mãn lòng hiếu kỳ của mình mà nghĩ xem làm như vậy có phải là làm khó đối phương hay . Mình cũng phải tìm cớ từ chối, mà là ấy và người bình thường có hơi giống nhau, ấy phải người thích kết thêm bạn mới, mình hy vọng vì có liên quan tới mình mà phải làm khó hay quấy nhiễu cuộc sống của ấy. Đây chính là lý do vì sao mình kiên trì đáp ứng các cậu”.

      Lí Bội và Trương Nhân Tịnh nhất thời còn lời nào để , bởi vì các biết Lâm Vũ Phi rất nghiêm túc, cũng chẳng phải dối.

      “Vị hàng xóm họ Sở này sao lại giống người bình thường?” Lí Bội chần chừ lúc, cuối cùng nhịn được vẫn phải mở miệng hỏi.

      Lâm Vũ Phi lắc đầu cái, hề gì.

      Trương Nhân Tịnh nhìn đồng hồ đeo tay, bấy giờ mới phát thời gian nghỉ trưa kết thúc, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Này, làm thôi”.

      Lâm Vũ Phi và Lí Bội theo phản xạ cũng nhìn đồng hồ, giây sau ba người lập tức đứng dậy, vội vàng dọn dẹp đồ đạc bên cạnh, sau đó bước nhanh về phía phòng làm việc.


      mặt có dính gì sao?”

      Nghe thấy câu hỏi của Lâm Vũ Phi mới phát ra mình dường như nhìn chằm chằm từ nãy tới giờ, ngượng ngùng cúi đầu.

      “Xin lỗi, phải em cố ý”.

      “Hôm nay em có vẻ bứt rứt yên, có phải ở công ty lại xảy ra chuyện gì ? Nếu em để ý, em có thể ra, là người rất giỏi lắng nghe”.

      ra cũng có chuyện gì”. lắc đầu , sau đó hơi do dự chút rồi mới . “Ở công ty em có hai người bạn rất tốt, hôm nay trong giờ nghỉ trưa, bọn em chuyện cẩn thận có nhắc tới .”

      “Nhắc tới ?” Sở Ngự Nhất chợt khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy hứng thú: “Các em gì về ?”

      Nhìn dáng vẻ này của hình như mất hứng, bấy giờ Lâm Vũ Phi mới thở phào nhõm.

      ra cũng gì nhiều, chỉ là…” muốn lại thôi.

      “Chỉ là cái gì?” hỏi.

      Đầu tiên thở ra hơi sâu, sau đó mới chậm rãi ra, giọng có vẻ hơi buồn bực: “Bởi vì có liên quan tới đồng nghiệp biến thái kia, diện mạo của toàn bộ công ty đều bị ấy gạt, ngay cả hai người bạn tốt này cũng tự chủ mà dùng cái danh từ “tội phạm mới ra tù” khó nghe đó để hình dung về , khiến em vừa giận lại vừa cảm thấy có lỗi với ”. Dừng lại, áy náy cúi đầu, “xin lỗi , đều là do em sai”.

      “Chuyện này có quan hệ gì tới em?”

      “Đương nhiên là có liên quan” kích động . “Nếu quen biết em, hôm đó cùng với em đồng nghiệp của em nhìn thấy , hôm nay bị gắn với cái danh từ khó nghe đó! Tất cả là do em hại , là lỗi của em”.

      , trong công ty em, cũng quen biết bất kỳ ai, bọn họ muốn gì hoặc gọi như thế nào, đối với đều đau nhột”. bình tĩnh với .

      “Nhưng em nghe xong rất tức giận, cực kỳ khó chịu, hơn nữa lại là nghe từ miệng của hai người bạn tốt như thế, xem, em có thể tức giận ?” gay gắt .

      Sở Ngự Nhất nhìn , nhất thời cũng biết phải giải quyết chuyện này như thế nào mới thoả đáng.

      căn bản, cảm thấy có cách giải quyết, dù sao miệng là ở mặt người khác, đều thể khống chế.

      “Vậy em định làm gì?” hỏi , với cá tính của nhất định phản kích.

      “Những người khác tạm thời em quản được, nhưng chỗ Lí Bội và Nhân Tịnh, em nhất định phải giúp sửa lại án xử sai!” chắc như đinh đóng cột.

      “Lí Bội? Nhân Tịnh?”

      “Chính là hai người bạn tốt trong công ty của em đó. Lí Bội và Trương Nhân Tịnh.” nhìn , thử thăm dò: “Nếu như muốn làm quen với họ, em có thể giới thiệu họ với .”

      khẽ lắc đầu.

      nghĩ thầm trong lòng: “Biết ngay mà!”

      “Em định làm thế nào giúp sửa lại án xử sai?” lại hỏi .

      “Cho em chụp hình ”. cầm điện thoại di động bàn ăn lên, nhìn chớp mắt.

      hơi sững người, cười khổ nhìn hỏi: “ phải em định lấy hình của rồi đăng lên forum công ty đấy chứ?”

      “Em chỉ đưa cho Lí Bội và Nhân Tịnh xem để chứng minh với họ là thể tin vào những lời đồn đại kia mà thôi.” : “Đương nhiên, nếu như hy vọng em đăng hình lên forum công ty để cải chính, dùng phương pháp này…”

      “Tuyệt đối được, cảm ơn em.” cắt ngang lời .

      “Thế, đồng ý cho em chụp tấm chứ?” ao ước hỏi.

      “Em muốn chụp à? phải là người ăn ảnh, chỉ sợ càng làm càng hỏng bét, từ “tội phạm mới ra tù” biến thành “người mang tội giết người” tiêu…”

      “Ơ, đừng có linh tinh!” vội vàng , đồng thời liếc cái. “ ra diện mạo của tồi, chỉ là tóc cắt quá ngắn, có tính nghệ thuật, hơn nữa, mặt còn đeo cặp mắt kiếng vừa dày vừa nặng thế kia… tháo mắt kiếng xuống, cho em nhìn chút”.

      được, bỏ mắt kiếng ra nhìn thấy gì hết”.

      cận bao nhiêu độ?”

      “Hơn chín độ”.

      “Oa, quả nhiên là lấy mắt kiếng xuống nhìn được gì cả.” kinh ngạc cảm thán. “Sao mang kính sát tròng hoặc phẫu thuật? Cả ngày đeo cặp mắt kiếng nặng như vậy thấy phiền phức sao?”

      quen rồi”.

      “Thói quen cũng có thể thay đổi mà. tháo mắt kiếng xuống trước , cho em xem lúc đeo mắt kiếng trông thế nào.”

      “Nhất định phải tháo xuống sao?”

      “Nhất định”.

      Sở Ngự Nhất thở dài, tháo mắt kiếng xuống rồi ngẩng đầu nhìn về phía , mọi thứ đều mơ hồ.

      “Tách” tiếng, Lâm Vũ Phi nhanh tay chụp lại gương mặt đeo mắt kiếng của .

      “A!” vội vàng đưa tay lên che mặt, lại vội vàng đeo mắt kiếng lên sống mũi, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía , lên án: “Em muốn chụp hình.”

      “Trước đó em có mà, chỉ là chưa chụp lúc đeo mắt kiếng hay lúc đeo mắt kiếng thôi” cười tủm tỉm .

      “Đưa điện thoại cho .” chìa tay về phía .

      .” lập tức giấu điện thoại ra sau lưng.

      “Mau, đưa cho !”.

      “Chỉ là tấm hình thôi mà, đừng hẹp hòi như vậy chứ!”

      “Em xoá tấm đó , cho em chụp lại mười tấm”

      “Cũng đeo mắt kiếng phải ?”

      Sở Ngự Nhất tiếng nào.

      “Xém chút nữa là bị lừa”. cười hì hì , nhét điện thoại di động vào túi áo ngực, sau đó hả hê nhìn , “Nếu như lấy được điện thoại di động của em em để xoá”.

      trợn mắt há mồm, còn kế sách, bị đánh bại rồi.

      [Su: Ha ha, chị để ở đó sao dám thò tay vào móc chứ :))]
      hoadaoanhTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4

      Buổi trưa hôm sau cũng giống như thường ngày, Lâm Vũ Phi tụ tập cùng ăn cơm trưa với Lí Bội và Trương Nhân Tịnh. mặt hả hê cầm điện thoại quơ quơ trước mặt hai người họ, chỉ thấy hai người họ ngơ ngác nhìn mình.

      “Gì vậy? Cậu mới đổi điện thoại à?” Trương Nhân Tịnh hỏi.

      “Các cậu quên là mình cho các cậu xem hình của Sở Ngự Nhất sao?” tức giận .

      “Đúng, cậu mình cũng quên mất chuyện này đấy, hình đâu?” Lí Bội xong liền cướp mất điện thoại của , cúi đầu mở phần hình ảnh ra bắt đầu tìm kiếm: “Người nào? Là người này à?” quay màn hình điện thoại di động về phía Lâm Vũ Phi.

      Lâm Vũ Phi gật đầu, khoé miệng tự chủ được khẽ nâng lên.

      , tối hôm qua, mãi cho đến lúc về tới nhà, mới có cơ hội nghiêm túc nhìn dáng vẻ khi đeo mắt kính của Sở Ngự Nhất trông như thế nào. Sau đó, làm vừa mừng vừa sợ chính là, tháo cặp mắt kính dày cộm nặng nề kia xuống, lại là soái ca.

      Mắt to mày rậm, nếu như để tóc dài hơn chút nữa rồi tạo kiểu, sau đó bấm lỗ tai, đeo khuyên tai, rồi đeo thêm sợi dây chuyền nữa – oa! Vậy chỉ là soái ca thôi đâu, mà là Đại Suất Ca đấy chứ!

      Cả đêm, trong đầu đều tràn ngập dáng vẻ đẹp trai của sau khi được tạo hình lại, có mấy lần còn khiến chảy cả nước miếng. Sở Ngự Nhất, con người này là phung phí của trời, ông trời cho gương mặt đẹp trai như vậy, mà lại…

      Tự biến mình thành cái bộ dạng này để người ta trông giống tội phạm mới ra tù, là chịu thua .

      “Nhìn rất đẹp trai nha, nào có giống tội phạm mới ra tù chứ?” Lý Bội .

      “Do kiểu tóc thôi.” Trương Nhân Tịnh cũng ghé đầu lại nhìn hình, suy đoán.

      “Lúc nàng biến thái đó gặp ấy, mặt ấy còn đeo cái kính cận rất dày, mình nghĩ là do cái kính đó thôi.” giải thích.

      “Kính cận?”

      ấy cận rất nặng, hơn chín độ”.

      “Hả? Hơn chín độ?” Trương Nhân Tịnh tin được.

      “Các cậu nghĩ , tròng kính cận hơn chín độ khiến đôi mắt to của ấy bao nhiêu, nếu như ấy đeo kính lên ….”

      “Tưởng như hai người?” Trương Nhân Tịnh phán đoán.

      “Mặc dù đến mức đấy, nhưng so với hai từ “đẹp trai” này có chút xa vời.”

      “Ý của cậu là, ngày hôm đó ở costco, nàng biến thái đó hình dung như vậy cũng đúng?” Trương Nhân Tịnh nhíu mày hỏi.

      “Cái rắm!” phun thẳng câu.

      “Bọn mình vẫn còn ăn trưa, làm phiền cậu có ý tứ chút”. Lí Bội nhịn được cười .

      quệt môi, : “Ý của mình là, ấy lúc đeo mắt kính và lúc đeo mắt kính đích thực là có chênh lệch rất lớn, nhưng cũng tụt dốc đến nỗi như vậy, nàng biến thái đó chỉ toàn hươu vượn!”

      “OK, bọn mình cảm nhận được sâu sắc quyết tâm bảo vệ tình nhân của cậu, ”. Lí Bội cười tủm tỉm trả di động lại cho .

      “Đáng ghét, cậu cố ý phải ?” tức giận kết luận, ngờ câu trả lời tiếp theo đó của Lí Bộ mới khiến hộc máu.

      “Chính xác!” Lí Bội cười nhìn rồi gật đầu.

      biết phải gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn ấy, kết quả Trương Nhân Tịnh cũng lựa chọn gia nhập vào hàng ngũ chọc tức .

      , sau khi xem hình nam chính mình mới hoàn toàn yên tâm. Vốn còn lo lắng cậu liên tục đụng phải hai người bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa nên bị đả kích quá lớn, tính tình đại biến, từ đó trở chỉ qua lại với đàn ông xấu xí. Giờ tốt quá rồi, làm mình sợ muốn chết.” Trương Nhân Tịnh đưa tay lên xoa xoa ngực, mặt còn làm ra vẻ sợ hãi.

      “Mình đúng là bị các cậu làm tức chết!” Lâm Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi : “Mình mình và ấy chỉ là bạn bè bình thường, rốt cuộc các cậu muốn mình bao nhiêu lần nữa đây?”

      “Bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng sau này chưa biết được, đúng ? Huống chi, tổng hợp tất cả những tin tức bọn mình có được, bát tự của cậu và ta rất nhanh quay, thậm chí là hai quay, cậu cứ chờ mà xem”. Lí Bội hệt như có thần nhập vào người.

      “Đó là chuyện thể nào”. quả quyết.

      “Tại sao lại thể? Chẳng lẽ ta có bạn rồi?” Trương Nhân Tịnh hỏi, đột nhiên nghĩ ra bọn họ vẫn chưa đề cập đến vấn đề này.

      Lâm Vũ Phi nhìn cái, lắc đầu.

      ta kết hôn, có vợ rồi hả?” Trương Nhân Tịnh hỏi tiếp.

      phải.”

      ta ly dị, có con, có vợ chưa cưới, hoặc giả như – ta là gay?”

      Mặt Lâm Vũ Phi bất giác biến sắc.

      “Trời ạ…!” Trương Nhân Tịnh thốt lên, chỉ đoán bừa, ngờ mèo mù vớ được cá rán, đoán trúng rồi, vậy lại còn là cái loại bết bát nhất nữa chứ.

      “Vũ Phi, chẳng lẽ là à? ta là gay?” Lí Bội vô cùng ngạc nhiên, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào rồi hỏi.

      im lặng lên tiếng, tỏ vẻ cam chịu.

      “Moá! Sao có thể như vậy được? Tại sao trai đẹp đều con , lại chạy con trai?” Trương Nhân Tịnh khẽ nguyền rủa.

      “Cậu chắc chứ? Là chính miệng ta thừa nhận à? Hay là cậu từng gặp người của ta rồi hả?” Lí Bội nhìn chớp mắt, thành hỏi, vẫn cảm thấy chuyện này thể tin được.

      “Đừng chuyện này nữa được ? Mình hy vọng chuyện riêng của ấy lại trở thành đề tài chúng ta bàn luận lúc rảnh rỗi”. Lâm Vũ Phi nghiêm túc lắc đầu.

      “Nhưng làm chuyện này, mình như bị mắc nghẹn ấy.” Lí Bội chịu được kêu lên. “Cậu chỉ cần cho mình biết, là chính miệng ta với cậu ta là gay à? Cậu chỉ cần trả lời mình câu hỏi này là được.”

      phải, là mình đoán, được chưa?” Lâm Vũ Phi bất đắc dĩ đáp.

      “Ặc…cậu làm mình tức chết mà, nửa ngày kết quả lại là cậu đoán!” Lí Bội sắp phát điên. “Nhân Tịnh, mình rất muốn bóp chết cậu ấy, cậu ngàn vạn lần được ngăn cản mình.”

      “Yên tâm, mình cản cậu, mình còn có thể giúp cậu tay”. Mặt Trương Nhân Tịnh đầy sát khí, trong lòng mài dao kèn kẹt.

      “Mặc dù là mình đoán, nhưng ấy cũng phủ nhận.” vội vàng để tránh xảy ra án mạng ở đây. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó đúng lắm, nhớ là – “ đúng, ấy có phủ nhận.” bỗng sửa lời “Nhưng lúc ấy, trong mắt mình, giống như là ấy cố cãi chày cãi cối để che đậy, cho nên mình mới càng tin là mình đoán đúng.”

      “Mọi người đều phải, chỉ có mình cậu ở chỗ này cứng” Lí Bội trách móc, sau đó quay đầu sang với Trương Nhân Tịnh: “Nhân Tịnh, nàng ngốc nghếch này là bạn thân của cậu à?”

      , mình biết ấy, mình có bạn thân ngốc như thế.”

      “Ừ, mình cũng vậy.”

      “Này, các cậu đùa đủ chưa!” Lâm Vũ Phi nhịn được : “Sở Ngự Nhất là bạn của mình, chẳng lẽ mình lại hiểu ấy bằng các cậu ư?” hùng hồn .

      “Chỉ sợ bất thức lư sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung[*].” Lí Bội nhìn cái, cười như cười .

      [*]: Bất thức Lư sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung. Hai câu thơ trích trong Tây Lâm Bích của Tô Đông Pha. Nghĩa là: biết mặt mũi của núi Lư nó thế nào, ấy bởi người nhìn đứng ngay trong núi ấy.

      “Còn sợ người trong cuộc mơ hồ” Trương Nhân Tịnh tủm tỉm cười, bổ sung.

      Lâm Vũ Phi bất đắc dĩ nhìn họ, đều phản bác được.

      “Thôi, mình nữa, dù sao mình cũng chỉ có cái miệng, vốn thể lại hai cái miệng của hai người các cậu”. mặt biến sắc quay đầu .

      “Ơ, thẹn quá hoá giận à? ra bọn mình cũng cố ý muốn đối nghịch với cậu, mà bọn mình thấy người này rất tốt, cậu có thể cân nhắc xem”. Lí Bội chậm rãi .

      “Các cậu còn quen ấy, làm sao biết ấy tệ?” Lâm Vũ Phi bất giác hỏi lại.

      “Nhìn cậu gần đây tươi cười rạng rỡ, động chút là cười khúc khích cũng biết rồi”. Lí Bội “Hơn nữa, cũng phải là bọn mình chưa từng thấy dáng vẻ khi của cậu, lấy ví dụ ngay như tên khốn lần trước đấy, cho dù ta ngày nào cũng tặng hoa, tặng quà lấy lòng cậu, cũng thấy cậu vui vẻ như bây giờ.”

      sai”. Trương Nhân Tịnh ngồi bên cạnh gật đầu ủng hộ.

      “Mình rồi, sở dĩ mình vui như vậy là vì mỗi ngày đều có bữa tối miễn phí”.

      “Vậy mình mời cậu ăn tối tháng, cậu có thể giống như bây giờ, mỗi ngày đều mong đợi và vui vẻ như thế này ?” Trương Nhân Tịnh hỏi. tại ông xã cực kỳ biết kiếm tiền làm hậu thuẫn, ngại mời bạn tốt ăn cơm tối tháng.

      “Vậy giống nhau.”

      giống chỗ nào? Người ăn cơm với cậu giống à?”

      “Các cậu là…”


      “Cậu đừng vội tức giận, nghiêm túc nghe và suy nghĩ chút về những gì bọn mình đây này.” Trương Nhân Tịnh ngắt lời , vẻ mặt phớt tỉnh nhìn .

      “Thứ nhất, nếu hôm nay người mỗi ngày cùng ăn cơm tối với cậu thay đổi, ví dụ là trong ba mỹ nam của công ty chúng ta, mỗi ngày người. Vậy mỗi ngày cậu rất chờ mong hay là chê phiền phức? ra bọn mình cũng biết trước là đáp án sau rồi.

      “Thứ hai, mặc dù hai người cá cược, đối phương thua cậu tháng cơm tối. Nhưng cũng đánh cược ta phải tự mình vào bếp, đúng chứ? Vậy cậu có bao giờ nghĩ tới, tại sao ta phải làm như vậy ? Đừng với mình nấu ăn là sở thích của ta, bởi vì những người có sở thích này, chắc chắn mua toàn thực phẩm đông lạnh về xếp vào tủ lạnh.

      Thứ ba, cậu hãy thử hỏi lòng mình, nếu ta phải gay, và lại có tình cảm với cậu, vì ngại nên dám ra miệng, cậu làm như thế nào? , giả vờ như biết; hai, tránh xa ta, càng xa càng tốt. Ba, trong lòng thầm dễ chịu, hạt tình bắt đầu nảy mầm. Cậu có thể cho bọn mình biết, đáp án là , hai hay ba?

      Thứ tư, cậu đừng vì mặt mũi mà coi thường rung động lòng của mình. Thứ năm, động lòng phải lập tức hành động. Cố lên!”

      rất tốt.” Nghe xong câu kết, Lí Bội lập tức vỗ tay rất mạnh .

      “Có muốn bổ sung ?” Trương Nhân Tịnh cười hỏi.

      Lí Bội lắc đầu, suy nghĩ lát lại : “Thứ sáu, bọn mình ủng hộ cậu vô điều kiện, cố lên, cố lên…”

      Lâm Vũ Phi á khẩu biết gì, nhưng lại khỏi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về những gì Trương Nhân Tịnh vừa .

      Lẽ nào là bất thức lư sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung?

      Và…

      là người trong cuộc nên mới mơ hồ ư?

      Sở Ngự Nhất có tình cảm với , ấy phải là gay sao?

      Nếu như ta phải là gay, cậu làm như thế nào? , giả vờ biết. Hai, tránh xa ta, càng xa càng tốt. Ba, trong lòng thầm dễ chịu, hạt tình bắt đầu nảy mầm….

      Những gì Nhân Tịnh vừa phát lại trong đầu , khiến cả người đột nhiên nóng lên. làm như thế nào? Đáp án nhất định là ba.

      Ôi, ông trời, chẳng lẽ sớm len lén dành tình cảm cho sao?

      được, cần phải suy nghĩ thêm chút, cẩn thận suy nghĩ thêm chút…

      Mắt thấy qua thời gian ước định dùng cơm tối năm phút rồi nhưng vẫn đợi được Lâm Vũ Phi xuất , Sở Ngự Nhất hơi do dự, cuối cùng nhịn được vẫn cầm điện thoại lên gọi cho .

      “Này, em ở đâu? Sao hôm nay lại trễ như thế?” Thấy nghe điện thoại, mới thở phào hỏi.

      Đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh.

      “Lâm Vũ Phi? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi ?” chợt thấy lo lắng, giọng cũng trở nên trầm thấp mà nghiêm túc.

      “Em mới bị xe đụng.” Lúc này đầu dây bên kia mới truyền đến tiếng trả lời yếu ớt của .

      “Em cái gì? Bây giờ em ở đâu vậy?” Nghe vậy, ngồi ghế salon bỗng nhảy dựng kên, sải bước đến chỗ để chìa khoá, lấy chìa khoá nhà, chìa khoá xe và ví da, nhanh chóng xỏ giày.

      “Em sao, chỉ bị thương thôi”. Có lẽ nghe ra gấp gáp, vội để trấn an .

      “Bây giờ em ở đâu?” chỉ muốn biết điều này.

      “Trong nhà.”

      Sở Ngự Nhất dừng tất cả các động tác lại, nhăn mày hỏi: “Trong nhà? Trong nhà của em?” cho là mình nghe nhầm.

      “Ừ. Em muốn tắm trước, sau đó còn phải thoa thuốc, có thể mất rất nhiều thời gian, cho nên hôm nay em qua ăn cơm tối được rồi.”

      “Vậy em muốn ăn gì?” hỏi.

      “Trong nhà chắc là còn đồ ăn có thể ăn tạm”.

      được, mang bữa tối sang cho em, mười phút sau nhấn thang máy giúp .” dứt khoát .

      cần phải phiền toái như vậy…” vội , lại bị cắt ngang.

      phiền toái chút nào, mười phút nữa, nhấn thang máy giúp .” xong, còn tự cúp điện thoại, để chìa khoá, ví da và điện thoại xuống, xoay người tới bên bàn ăn bắt đầu động thủ.

      May mắn là những món ăn chuẩn bị cho bữa tối hôm nay trùng hợp lại là món Tây, mặc kệ là khoai tây chiên, sườn, cánh gà chiên đều rất dễ gói lại, chỉ có ngọc mễ nùng thang[*] là hơi phiền phức chút.

      [*]: ngọc mễ nùng thang: súp bắp.

      Mười phút sau, xách theo bữa tối của hai người xuyên qua sân, bước vào khu C, vừa đúng lúc thấy tập tễnh từ trong thang máy ra.

      “Em xuống làm gì, phải bảo em nhấn thang máy giúp là được rồi sao?” vui cau mày .

      “Em đột nhiên nghĩ ra dưới lầu còn có cánh cửa, có thẻ từ vào được.”

      “Lầu vào được, từ dưới hầm để xe lên”.

      Lâm Vũ Phi sững người, hoàn toàn ngờ còn có thể như vậy. May là lối lầu , nếu ở dưới hầm để xe, ở lầu , biết phải chờ đến lúc nào?

      “Vết thương của em thế nào?” Hai người cùng vào thang máy, cúi đầu nhìn chân của hỏi.

      “Đầu gối và bàn tay đều bị trầy da, nghiêm trọng lắm, nhưng nhất định đau thêm mấy ngày.” cười khổ , giơ tay và chân bị thương lên cho nhìn, chỉ thấy mảng bầm tím, da bị cào xước, miệng vết thương còn thấm tia máu.

      “Có bôi thuốc chưa?”

      “Ừm.” gật đầu.

      “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Ai đụng xe vào em? Em có báo cảnh sát ?” Mày nhíu chặt lại hỏi.

      lắc đầu, : “Đối phương là người có tuổi rồi, hơn nữa em cũng có lỗi, khi đó em hơi mất tập trung, nếu cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”

      “Rốt cuộc lúc đó em suy nghĩ cái gì, bộ cũng cẩn thận nữa?” hơi tức giận, giọng hệt như chất vấn.

      “Ơ…” á khẩu thể trả lời, thể nào lúc đó em nghĩ đến được!!!

      Thang máy lên đến lầu dừng lại, cửa thang máy mở ra.

      “Em trước, nhà em rộng như nhà , chỉ có gian chia thành hai phòng , sau khi vào nhà thấy hơi chật chội chút đừng ngại. Còn nữa, nhà em có phòng ăn và bàn ăn, bàn trà ở phòng khách chính là bàn ăn của em, chút nữa chỉ có thể chịu uất ức chút, cùng ngồi đất ăn cơm tối với em, để ý chứ?” hỏi.

      lắc đầu, sau đó hỏi: “Nhà em có bát đĩa chứ?”

      “Dĩ nhiên. Mặc dù em rất ít tự nấu ăn, nhưng lâu lâu cũng muốn tự mình xuống bếp…cho nên căn bản là đều có.”

      “Vậy tốt.” yên tâm gật đầu.

      Nhà Lâm Vũ Phi giống như , trừ phòng tắm ở ngoài, phòng bếp, phòng khách và phòng ngủ đều liền kề nhau được ngăn cách. Phòng tuy , nhưng lại được bố trí rất rộng rãi, sửa sang lại rất sạch , giống hệt cảm giác mang lại cho .

      để bị thương còn phải động tay, theo chỉ thị của , nhanh chóng dọn bữa tối của hai người ra bàn, hai người vai kề vai, ngồi chiếu vừa ăn tối vừa xem Tivi.

      “Mới vừa rồi phải hỏi em lúc bộ em suy nghĩ chuyện gì sao?” Lâm Vũ Phi làm như lơ đãng .

      hơi sửng sốt, ngờ lại nhắc tới chuyện này.

      còn tưởng rằng em nghĩ tới đàn ông, ngượng nên mới nữa.” trêu chọc .

      nhìn cái, gương mặt hơi nóng lên. “Ừ, là em nghĩ tới đàn ông”. nhanh chậm trả lời.

      Sở Ngự Nhất nghiêm mặt lại, ngờ mình lung tung lại có thể trúng. Đúng là quạ đen!

      nhớ là bây giờ chúng ta hẹn hò mà, sao em có thể là em nghĩ tới người đàn ông khác? Em sợ là ghen à?” nhíu mày, làm bộ như tin .

      “Em có là em nghĩ tới người đàn ông khác ư?” .

      ngẩn ra, tin trừng mắt nhìn , xác nhận lại: “Ý của em là em nghĩ đến sao?”

      “Ừ.” Lâm Vũ Phi đột nhiên thấy hơi ngượng, tâm trạng của Sở Ngự Nhất lại tốt lên rất nhiều.

      “Em nghĩ gì?” hỏi, khoé miệng khỏi cong lên.

      “Nghĩ xem có phải là gay !”

      Sở Ngự Nhất đứng hình, thiếu chút nữa tục.

      với em phải.” cắn răng .

      “Có ?” nhìn chớp mắt.

      trừng mắt nhìn .

      “Được, em tin .” Lâm Vũ Phi đột nhiên toét miệng , gương mặt tràn đầy nụ cười.

      biết em nghĩ cái gì nữa, rốt cuộc có chỗ nào nhìn giống là gay hả? Em cho biết .” canh cánh trong lòng hỏi.

      và em hẹn hò, phải là vì muốn che giấu thiên hướng giới tính của mình, cố tình bày trận, che mắt người đời sao?” .

      “Ai với em như thế?”

      chứ ai”

      “Khi nào?”

      “Lúc đề nghị mình hẹn hò đó.”

      nhớ khi đó ràng là với em phải gay, cũng hẹn hò với em là vì muốn cố tình bày trận, che giấu tai mắt người đời, này tất cả đều là em nghĩ ra chứ? Đừng đổ lên người như thế!” tức giận .

      “Được, vậy cho em biết, ban đầu vì sao đột nhiên quyết định hẹn hò với em, hơn nữa còn cố gắng thuyết phục em đồng ý ?” hỏi lại.

      có như vậy à?” giả bộ ngu.

      “Có” lớn tiếng .

      quên mất rồi.”

      “Này!” muốn nổi đoá, nhưng lại nổi giận, bởi vì muốn làm rất nhiều nghi điểm Lí Bội và Trương Nhân Tịnh hỏi . “Vậy được, đổi lại em hỏi chuyện này. Tại sao mỗi ngày muốn tự mình làm bữa tối cho em?”

      “Em biết à? Vì em và cá cược với nhau, thua.”

      “Em hỏi là, vì sao muốn “tự mình làm”, mà phải mua đồ ăn làm sẵn.”

      “Bởi vì lười ra ngoài.”

      Câu trả lời của đúng lý hợp tình khiến Lâm Vũ Phi thiếu chút nữa lấy tiếng “moá” – câu cửa miệng của Trương Nhân Tịnh – ra dùng.

      “Lười ra ngoài cũng có thể gọi đồ ăn ở ngoài, bảo người ta giao tới hoặc có thể dùng thức ăn nhanh để gạt em.” Ý của là, ra cần phải làm như vậy, mà làm như vậy chắc chắn là phải có lý do!? Nhanh lên , mau thừa nhận thích em, làm như vậy hoàn toàn là muốn lấy lòng em, muốn theo đuổi em, nhanh lên nào.

      “Ơ, ở đây có khoai tây chiên, cánh gà chiên và sườn chiên đều là những món đứng đầu của thức ăn nhanh nha.” .

      Lâm Vũ Phi nhất thời có cảm giác bị thùng nước lạnh dội lên đầu, cực kỳ khó chịu, khó chịu đến nỗi khiến gần như thể khống chế bản thân mình.

      “Món salad trộn này phải thức ăn nhanh chứ?” hỏi .

      “Món này rất đơn giản, trong vòng năm phút có thể làm xong”.

      “Moá, thể tất cả đều đặc biệt làm vì em sao, thích em nên mới làm những thứ này để lấy lòng em, muốn theo đuổi em sao? làm em tức chết rồi!” đột nhiên xoay người túm lấy áo của , cắn răng .

      Tiếng cười bỗng nhiên bật ra khỏi miệng Sở Ngự Nhất, ban đầu vốn là cười khẽ, càng về sau càng cười thể khép miệng lại.

      Tự nghĩ đến , rồi xác nhận với rốt cuộc có phải là gay , biết cảm giác của dành cho bắt đầu thay đổi rồi. Sau đó, cứ liên tiếp hỏi vòng vo thử dò xét , càng thêm chắc chắn về ý nghĩ của mình.

      Trải qua khoảng thời gian này, rất hiểu , biết tính tình ngay thẳng giấu được chuyện gì, biết thử dò xét , hỏi vòng vèo để xác nhận lòng hay , thế nhưng lại cố ý tránh né, dùng những câu hợp tình hợp lý nhàng trả lời tất cả câu hỏi của , làm cho tức tới mức sắc mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng nhịn được liền bộc phát.

      cười cũng chẳng phải vì phản ứng của buồn cười, mà bởi vì vui mừng! Từ giọng của , có thể cảm nhận được hy vọng và mong đợi của , trời mới biết đợi giờ khắc này bao lâu rồi. quá vui mừng!

      “Moá, cười cái gì? Răng trắng lắm ấy!” tức chết được, thế mà lại cười ngừng, chuyện này tức cười lắm hay sao?

      “Lâm Vũ Phi, thích em.” tươi cười nhìn , đột nhiên mở miệng tỏ tình với .

      Lâm Vũ Phi bỗng chốc ngây người, thay đổi này quá lớn, nhưng càng ngờ tới hành động tiếp theo của càng ngoài sức tưởng tượng hơn – từ từ nghiêng người về phía , sau đó hôn lên môi của .

      Hô hấp của ngừng lại, trong đầu ầm tiếng.

      Có phải bọn họ….tiến triển quá nhanh rồi ?

      Nhưng trời ạ! Tim của sao lại đập nhanh như vậy, đây cũng phải là nụ hôn đầu của , còn nữa, mê man nghĩ, mới vừa rồi còn gặm sườn chiên, có phải miệng dính rất nhiều dầu ???
      hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :