Chương 7
Nhưng mà, Mạnh Vũ Nhiễm vẫn giống như trước đây, cuồng vọng lại nhiệt tình, vì thế rất có lòng tin vào kế hoạch thứ ba của , mặc dù hai lần trước phái rước lấy thất bại thảm hại.
Sáng sớm chủ nhật, Mạnh Vũ Nhiễm biết thế nào bị Lưu Kì lôi ra ngoài với lí do "Để tránh tinh thần bị héo rút nên phải cùng hòa nhập với thiên nhiên". Ha, nhưng trắng ra là do Lưu Kì và bạn xảy ra xích mích, cho nên mới sáng sớm tận lực kéo Mạnh Vũ Nhiễm vào công viên, sau đó ngồi ngẩn người.
Nhìn người nào đó bên cạnh ra sức 'hòa hợp' với khí đầy bụi bẩn và ô nhiễm, Mạnh Vũ Nhiễm bất đức dĩ thở dài, bắt đầu muốn ngủ.
Hai mươi phút sau, Mạnh Vũ Nhiễm mê mang thức dậy, ánh mắt lập tức thấy người phụ nữ.
Tuy rắng người phụ nữ chậm rãi tới đúng là mỹ nữ, nhưng Mạnh Vũ Nhiễm chẳng thấy hứng thú, mà để ý nhìn chằm chằm con chó tay người đó.
Đây thực ra chỉ là con chó rất bình thường, lỗ tai nó được thắt cái nơ bướm màu hồng, người là bộ váy hòng xinh xắn, bốn cái chân nho cũng được mang giày màu hống nốt, vâng, đó là con chó rất bình thường.
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn có chút thất thần.
Sau đó, trong đầu xuất từ 'búp bê vải' (Rei: là rất phục , từ con chó có thể nghĩ đến búp bê )
Con đều thích búp bê vải, cũng giống như con trai lại thích máy móc, điều này gần như đều được cả thế giới công nhận.
Mạnh Vũ Nhiễm có chút đắc ý nở nụ cười, trước mắt, đó chẳng phải là lễ vật rất tốt hay sao? Vật nuôi? Đúng rồi, so với con búp bê có sinh mệnh bạn thú chắc chắn tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, ở trước mặt động vật dễ thương, con thực dễ mềm lòng.
[ReiOw - ]
Lưu Kì bây giờ trong trạng thái bình tĩnh ở bên cạnh Mạnh Vũ Nhiễm gì đó, nhưng trong lòng lại nghĩ về bạn mình.
Lưu Kì chỉ lòng nghĩ làm sao để có thể làm lành với bạn , căn bản chú ý tới người nào đó đầu óc tiến vào quỹ đạo kì quái.
tuần sau, lúc này, tâm tình Mạnh vũ Nhiễm tốt lắm, phi thường tốt.
sau mấy ngày lạnh lùng cự tuyệt, cuối cùng Nhan Mộ Ngữ cũng đáp ứng cùng ăn cơm vào tối chủ nhật, tuy rằng đó là vì có người bạn muốn nhờ thiết kế phòng mới được đồng ý.
Bất quá, dù sao cái này cũng coi như là có tiến bộ.
Mạnh Vũ Nhiễm cao hứng nghĩ, vừa nghĩ vừa tưởng tượng lúc tặng quà cho Nhan Mộ Ngữ, biết kinh hỉ thành bộ dạng gì nữa.
Buổi tối chủ nhật.
"Mộ Mộ, hôm nay cậu muốn cùng cái người họ Mạnh ngu ngốc kia ra ngoài sao?" Kiều Khả Tư bên ghé vào bàn viết cái gì, bên dùng giọng điệu thể xác định hỏi Nhan Mộ Ngữ.
"Ừ." Khóe miệng Nhan Mộ Ngữ xuất vẻ tươi cười, rất nhanh lại biến mất, có chút do dự, hỏi Khả Tư: "Các cậu phản đối sao?"
"Phản đối? Sao có thể! Mình bất quá chỉ là tùy tiện câu. Tuy rằng mình thích tên kia, nhưng chỉ cần Mộ Mộ thích, tất cả đều OK, tớ nghĩ Mạc Nguyệt cũng có ý này." Kiều Khả Tư nhìn Nhan Mộ Ngữ lắc đầu.
"Phải thế ...."
"Chính là như vậy, trừ phi ta gây ra tội ác tày trời, chúng tớ mới có cớ để phản đối a."
[ReiOw - ]
Kiều Khả Tư lặng lẽ bổ sung thêm câu: "Cho dù trong mắt chúng tớ ta là tên hỗn đản, nhưng ở trong mắt cậu tuyệt đối phải như vậy, chúng tớ có thể làm gì đây?"
"Khả Tư, cậu cái gì?" Nhan Mộ Ngữ nghe câu kia của Kiều Khả Tư, hỏi lại.
", có gì cả! Hì hì, Mộ Mộ, phải cậu luôn đúng giờ sao, bây giờ mà lại trễ đó." (Rei: bà này đánh trống lảng siêu cấp sư phụ rồi )
xong, lập tức quay phắt người, tập trung vào mấy tờ giấy bàn.
Nhan Mộ Ngữ trở về phòng thay quần áo, lại nghĩ đến lời của Kiều Khả Tư.
Biểu gần đây của Mạnh Vũ Nhiễm..... Ừ, bỏ qua những chiêu trò ngu xuẩn để theo đuổi cũng quá đáng ghét nha!
lúc sau, chuông cửa vang lên.
Kiều Khả Tư đứng dậy mở cửa, sau đó Mạnh Vũ Nhiễm cầm hộp quà to đẹp mắt xuất . Cúng lúc đó, Nhan Mộ Ngữ cũng vừa ra khỏi phòng.
"Đây, quà tặng em." Mạnh Vũ Nhiễm mỉm cười. trao hộp quà cầm trong tay cho Nhan Mộ Ngữ.
Nghe thấy tiếng động bên trong hộp quà, Nhan Mộ Ngữ và Kiều Khả Tư đều có thể đoán được đây là con vật .
Nhìn nhìn hộp quà được gói ghém cẩn thận đẹp mắt, mi tâm Nhan Mộ Ngữ khẽ nhăn.
Kiều Khả Tư biết bên trong là chú mèo hay chú chó, dù sao chỉ cần cắn bảo bối tắc kè hoa của Mạc Nguyệt là tốt rồi. Nhưng mà, nếu như là chú chó, Mộ Mộ có thể hay phát điên? Chứng sợ chó của ấy có còn ? (Rei: cảm thấy linh rồi )
Nhưng mà, chiêu trò này rất cũ rồi, Mạnh Vũ Nhiễm bây giờ mới biết đến sao a.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Kiều Khả Tư vẫn la lên: "Hộp quà lớn nha, mau mau mở ra xem nào!"
[ReiOw - ]
Mạc Nguyệt vừa vặn từ trong phòng mình bước ra, biết lần này cái tên ngu ngốc kia lại tặng cái gì cho Mộ Mộ, là thể có thiện cảm mà, hai người (KT và MN) liếc nhau, ngầm trao đổi thông tin.
Nhan Mộ Ngữ vừa mở hộp quà ra, lập tức sợ tới mức nhảy vọt về phia sau, hộp qua trong tay rơi xuống, con vật bên trong liền nhảy ra, vừa vặn được Kiều Khả Tư bế lên.
"Trời ạ! Đây là cái gì?" Kiều Khả Tư nhìn con vật có đôi tai và cái đuôi màu vỏ quýt, bốn chân mang giày da màu vỏ quýt, đầu đội cái mũ cũng màu vỏ quýt nốt, thân mình để lộ bộ lông màu vàng của loài chó quý, hét lên tiếng thảm thiết.
Mạc Nguyệt đứng hình nhìn bộ dạng quái dị của tiểu công chúa nào đó, còn được quấn thêm cái nơ bướm màu vỏ quýt dưới cổ nữa chứ. Ông trời ơi!
"Em thích ? Đây là quà tặng em." Nhan Mộ Ngữ giờ phút này toàn thân run run như là kinh hỉ quá độ, Mạnh Vũ Nhiễm mỉm cười hỏi câu.
"..... ..... lập tức cút cho tôi!" Nhan Mộ Ngữ hoàn toàn đánh mất phong độ mà kêu to, thuận tay cầm hộp quà đánh lên người Mạnh Vũ Nhiễm.
Kiều Khả Tư tiến lên trước mặt Mạnh Vũ Nhiễm, liếc nhìn ánh mắt si ngốc của : " biết Mộ Mộ sợ nhất là chó sao? thể tưởng tượng được, thế mà còn hóa trang cho con chó kia thành cái dạng quái dị này nữa...."
Ánh mắt Kiều Khả Tư nhìn như kẻ hèn mọn lại mang theo chút đồng tình làm cho Mạnh Vũ Nhiễm muốn đập đầu, làm sao biết Nhan mộ Ngữ sợ chó chứ, năm đó hỏi tất cả mọi người, cũng có ai biết được điều đó (Rei: mọi người còn nhớ lúc điều tra chị để theo đuổi thông qua mọi người , ý là lúc đó đấy ^^)
Mạc Nguyệt nhìn Mạnh Vũ Nhiễm đứng bất động tại chỗ, lành lạnh quăng ra câu: "Biến thái!". Sau đó, xoay người trở về phòng, Nhan Mộ Ngữ cũng trở về phòng của mình.
Chỉ còn lại Kiều Khả Tư, quệt quệt miệng, đưa con chó trong tay cho Mạnh Vũ Nhiễm, cười nhạo : " còn , chẳng lẽ muốn ở lại đay ăn cơm chiều sao?'
Mạnh Vũ Nhiễm tức giận, xoay người bước , sau lưng truyền đến tiếng của Kiều Khả Tư: " tiễn nha, còn nữa, giúp tôi đóng cửa lại luôn."
Mạnh Vũ Nhiễm tức giận ngút trời, muốn hung hăng đóng sầm cái cửa chết tiệt kia, nhưng do dự chút, vẫn là nhàng mà đóng nó lại (Rei: ôi, tự nhiên thấy tội kinh khủng )
[ReiOw - ]
Sau lần thất bại với con chó vừa rồi, Mạnh Vũ Nhiễm chán nản phát quan hệ của và Nhan Mộ Ngữ hình như trở về điểm xuất phát.
Tuy rằng, vẫn thể hiểu được tột cùng là sai chỗ nào, nhưng mà thái độ Nhan Mộ Ngữ đối với lạnh nhạt là .
Lòng của phụ nữ, như kim dưới đáy biển, thay đổi thất thường a~~.
Nhưng mà muốn bây giờ buông tay, là có khả năng.
tại cần cơ hội, cơ hội để thay đổi quan hệ của bọn họ lúc này.
biết làm cái gì, vẫn như trước tặng quà chút cũng được, nhờ đến bạn bè của mà đả động đến lòng của cũng có khả năng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Nhan Mộ Ngữ là người khó đoán, bạn của nhất định cũng đơn giản, nhớ lại mình lúc trước, có chút choáng váng.
Mạnh Vũ Nhiễm phiền muộn, châm điếu thuốc, bước đường. Quá tam ba bận, liên tục ba lần đều bị nhục nhã trong tay Nhan Mộ Ngữ, Mạnh Vũ Nhiễm chợt có ý nghĩ: ấy phải là khắc tinh của đúng ? Haiz, cũng ngốc, tại sao lại tin tưởng những suy nghĩ vô căn cứ này chứ.
Sau khi kế hoạch thứ ba thất bại, vẫn như trước kia, Mạnh Vũ Nhiễm thường xuyên đến công ty Nhan Mộ Ngữ báo danh.
Nhan Mộ Ngữ nghi ngờ có phải nhờ ông trời thương hại , vì mỗi lần Mạnh Vũ Nhiễm đến công ty , bất luận ở nơi nào, đều có thể tìm được .
Có đôi khi, hoài nghi người đó là Mạnh Vũ Nhiễm sao? Hay chỉ là cái bóng của Mạnh Vũ Nhiễm?
Chiều nay, nhìn thấy Mạnh Vũ Nhiễm, tổng giám đốc công ty lập tức mở miệng: "Vũ Nhiễm, tối nay công ty có tổ chức Lễ Chúc Mừng, cậu cũng ."
"Được." Mạnh Vũ Nhiễm đáp ứng rất nhanh, sau đó theo phản xạ nhìn thoáng qua Nhan Mộ Ngữ. Haizzz, vẫn nghiêm túc như cũ, chẳng có tỏ vẻ gì cả.
Buổi tối, tổng giám đốc lựa chọn Nhật Thức Liêu Lí Ốc để ăn mừng, phải vì đó là nhà hàng nổi tiếng, mà là vì nghe rượu ở đây được chính tay ông chủ làm ra, vừa thuần khiết lại vừa ngon.
Nhan Mộ Ngữ trong lần này cũng xem như là công thần (Rei: người có công lớn ấy m.n) nên thể cùng tổng giám đốc tiếp rượu. Cho dù là 'thanh rượu' (Rei: chỗ này Rei chả biết để thế nào, lúc đầu định để 'rượu sạch' nhưng đọc lại thấy nó kì kì >"<), độ cồn cao, nhưng sau biết bao nhiêu ly, Nhan Mộ Ngữ còn chưa tới mức say biết gì, nhưng chắc chắn là say.
Nhìn chung, trong Lễ Chúc Mừng này, mọi người ai cũng đều uống ít, ngoại trừ Mạnh Vũ Nhiễm vì lo lắng cho Nhan Mộ Ngữ nên uống nhiều, vả lại, nếu có uống, đối với đó chỉ như là nước lã.
Nhìn đến Nhan Mộ Ngữ mặt đỏ bừng, miệng bay ra toàn mùi rượu, bộ dáng xiêu vẹo, Mạnh Vũ Nhiễm lo lắng, liền đưa về nhà mình (Rei: ế, khúc này có cái gì sai sai ý nhở )
"Nhan Mộ Ngữ, đến nhà rồi."
Mạnh Vũ Nhiễm tay đỡ Nhan Mộ Ngữ tựa bả vai ngây ngô cười, tay lấy chìa khóa.
Mở cửa ra, Mạnh Vũ Nhiễm đỡ đường thẳng vào phòng khách, đặt ngồi ngay ngắn ghế sô pha, mới cởi áo khoác để sang bên.
Vừa ngồi xuống, Nhan Mộ Ngữ bắt đầu an phận đứng lên, đập đập vào ghế sô pha, kêu la: "Tôi muốn uống rượu, tôi còn muốn uống, tôi còn muốn....."
Mạnh Vũ Nhiễm đau đầu nhìn Nhan Mộ Ngữ say khướt, dịu dàng : "Ngày mai uống được ? tại có rượu."
"Gạt người..... là đại lừa gạt!" Nhan Mộ Ngữ mở to hai mắt, nhìn Mạnh Vũ Nhiễm gần ngay trước mắt, lấy tay chỉ chỉ vào trán , trịnh trọng mà kiên quyết : "Mạnh Vũ Nhiễm, là đại lừa gạt, chắc chắn lại lừa gạt tôi!" Vừa vừa cầm lấy cái nệm trong tay, ném lên đầu Mạnh Vũ Nhiễm.
Ném hồi, Nhan Mộ Ngữ cảm thấy đầu choàng váng, Mạnh Vũ Nhiễm trước mắt như thế nào đột nhiên biến thành ba người?
"Đáng ghét, chỉ gạt tôi, còn biến thành ba người gạt tôi." Nhan Mộ Ngữ phẫn khí kêu la.
Mạnh Vũ Nhiễm vỗ vỗ cái trán, xoay người vào phóng bếp, định chuẩn bị cho Nhan Mộ Ngữ ly trà giải rượu.
Đột nhiên, mội đôi tay bé mềm mại từ phía sau ôm lấy , ngăn cản cho .
[ReiOw – ]
"Đại lừa gạt, được !" Nhan Mộ Ngữ thần trí , nhìn thấy 'đại lừa gạt' đứng lên muốn , theo bản năng ngăn cản .
Hai tay lung tung vuốt ve ôm vào trong ngực, thân thể hư nhuyễn làm cho tự chủ càng gần sát cái lưng cường tráng của Mạnh Vũ Nhiễm hơn.
Mội đôi tay mềm mại bé ở lồng ngực vuốt ve qua lại, phía sau là thân hình phụ nữ ngọt ngào kiều nhuyễn mà mến, mũi tràn ngập mùi thiên nhiên tươi mát từ cơ thể Nhan Mộ Ngữ. Mạnh Vũ Nhiễm mãnh liệt hít khí, khắc chế dục vọng từ dưới bụng dấy lên.
"Đây là cái gì, như thế nào vừa thô sáp lại vừa mềm mềm?" Nhan Mộ Ngữ theo bản năng cách lớp vải vuốt ve lồng ngực Mạnh Vũ Nhiễm, nhàng mà mờ ám, cảm thán .
Mạnh Vũ Nhiễm lại hít vào hơi, bắt lấy hai tay bé làm loạn ở lồng ngực , xoay người, dịu dàng : " , chúng ta đến sô pha ngồi nhé."
"Buông ra, em muốn sờ cái vừa thô sáp vừa mềm mềm đó, buông tay!" Lượng cồn trong cơ thể làm Nhan Mộ Ngữ mất lý trí, giờ phút này thiêu đốt là lòng hiếu kì cùng dục vọng.
tức giận vùng ra khỏi tay Mạnh Vũ Nhiễm, khơi lên thủy mâu mê ly, nghiêm trang tuyên bố.
Hai tay trắng khiết lại khéo, ngay lúc Mạnh Vũ Nhiễm để ý, hai tay tùy ý vuốt ve làm cho cơ bắp người nào đó nổi lên ít, chúng còn tò mò chỉ chỉ người , chủ nhân chúng lại cúi đầu nỉ non: "Như thế nào chốc lát lại mềm, chốc lát lại cứng rắn, còn có thể nhích tới nhích lui nha?" (Rei: *vuốt mặt* Mộ Ngữ a, chị cũng quá vô sỉ rồi )
Mạnh Vũ Nhiễm bị hai tay bé vuốt ve, còn có hơi thở như mật ngọt của , chậm rãi gợi lên dục vọng tận đáy lòng của . Mạnh Vũ Nhiễm vội vàng cùng dục vọng chính mình giao chiến, căn bản là vô lực chống cự xâm nhập của , thậm chí còn phát ra mấy tiếng thở dốc.
cố gắng khắc chế dục hỏa đốt người, trong lòng ràng biết, giờ phút này thần trí Nhan Mộ Ngữ căn bản minh mẫn
Nhưng mà, cái đầu của lại cố gắng dán vào ngực của , làm hoàn toàn hỏng mất.
Cái trán Nhan Mộ Ngữ để lồng ngực rắn chắc của , Mạnh Vũ Nhiễm thở dốc, vươn đầu lưỡi màu hồng, đầu tiên là nếm thử chút bộ ngực của , phát nơi đó ngoài ý muốn rất ngon miệng, nhắm lại hai tròng mắt, cái lưỡi đào chuyên tâm ở bộ ngực của liếm liếm.....
[ReiOw - ]
"Đừng....." Mạnh Vũ Nhiễm thể khống chế, từ trong miệng phun ra mấy tiếng thở dốc.
Nhịn được Nhan Mộ Ngữ cứ mãi khiêu khích, Mạnh Vũ Nhiễm ôm chặt , bàn tay to sờ đến hai gò má, nâng mặt của lên, nhiệt liệt hôn cánh môi non mềm của .
Gắn bó giao triền, Mạnh Vũ Nhiễm lần lại lần cách nào cự tuyệt đôi môi đào của , hút hút cánh hoa, chơi đùa cùng cái lưỡi thơm tho..... biết thỏa mãn hút lấy hương vị ngọt ngào từ trong miệng , vô hưu vô chỉ.....
Ngọn lửa tình dục làm cho nhiệt độ cơ thể của Mạnh Vũ Nhiễm cấp tốc lên cao, tay bắt đầu từ sau cổ và vai vuốt ve qua lại, tay khác thuận thế trượt xuống, bao lại tiêu nhũ mượt mà tuyết trắng, cách lớp quần áo nhiệt tình vuốt ve.
"A..... Em còn muốn....." Nhan Mộ Ngữ bất lực cong nửa người lên, khoái cảm tình dục xa lạ làm cho hoàn toàn bị hấp dẫn.
Mạnh Vũ Nhiễm rất nhanh cởi ra áo ngoài của Nhan Mộ Ngữ, nhìn thấy tiêu nhũ ở dưới lớp nội y mày hồng kia, mê muội đưa mặt đến gần, ngừng ngửi mùi thơm sâu kín tản mát từ cơ thể của .
"Em đẹp!" Mạnh Vũ Nhiễm tán thưởng, bàn tay to nhịn được từ ngoài áo lót thăm dò vào, bao lại tiêu nhũ trong đó, dùng sức vuốt ve, nhìn mảnh tuyết trắng mượt mà ở trong tay, lại lần nữa nhịn được tán dương: "Mộ Ngữ, em đẹp....."
Nhan Mộ Ngữ mở to thủy mâu mê ly, si ngốc cười, hai tay Mạnh Vũ Nhiễm tùy ý ở trước ngực làm loạn, càng lúc hơi thở nam tính camh dày đặc phun lên da thịt lõ lồ của , khiến nhịn được tinh tế rên lên.
Mạnh Vũ Nhiễm vươn đầu lưỡi nhàng liếm mút tiêu nhũ tuyết trắng của , chutst khách khí ở người Nhan Mộ Ngữ thưởng thức ngọt ngào.
Vừa hôn, vừa cởi ra nội y của , hơi thở Mạnh Vũ Nhiễm lại lần nữa dồn dập.
vươn hai tay dùng sức cầm lấy hai gò bồng tròn, thô lỗ xoa nắn làm Nhan Mộ Ngữ tự giác rên rỉ, khiến thân thể tự nhiên lắc lư theo.
[ReiOw - ]
Bàn tay to của Mạnh Vũ Nhiễm bao trùm bầu ngực no đủ của , ngừng đè ép tới, cả thế giới như lau động theo hai đóa bội lôi. Lúc này, chúng hấp dẫn tầm mắt của , dùng ngón gãy nụ hoa màu đỏ kia, sau đó đỡ lấy chúng nâng cao lên, hai luồng mượt mà no đủ cứ như vậy mềm mại xinh đẹp ra trước mắt .
Nhan Mộ Ngữ mở to đôi mắt vô tội, toàn thân mềm yếu nằm ở trong ngực của , hai tay vẫn an phận ở lồng ngực trêu chọc.
Nhìn thấy biểu tình vừa hồn nhiên ngây thơ, vừa gợi cảm mê hoặc người của ai đó, Mạnh Vũ Nhiễm cảm thấy bụng dưới sưng tấy, cúi đầu, tinh tế hôn môi đào của : "Mộ Ngữ, tiểu tinh này."
Nhéo hai khỏa đỏ sẫm của , Mạnh Vũ Nhiễm có ý xấu lại nhéo thêm mấy lần khiêu khích, đầu tiên là ngón cái để ở tâm đỉnh, kích thích chỗ mẫn cảm nhất của , lại cúi đầu ngậm quả trong đó, sau đó bắt đầu cong tình hút liếm (ò....í...e editor trong tình trạng mất máu trầm trọng, cần người hiến máu gấp , Rei máu A nha (((
Bội lôi được đầu lưỡi ấm áp của bao quanh, Nhan Mộ Ngữ cảm thấy từng đợt đau đớn cùng ngứa ngáy từ ngực truyền đến, thân thể vì đầu lưỡi xoay quanh mà chấn động, cảm giác được giữa hai chân mình dần dần trở nên ẩm ướt.
Bàn tay to của Mạnh Vũ Nhiễm chậm rãi xuống, cách quần lót tới hoa huyệt thần bí.
Mạnh Vũ Nhiễm khép lại tay phải, ngón trỏ cùng ngón giữa ở quần lót sớm ướt đẫm của Nhan Mộ Ngữ khẽ gãy.
Ngón cái của tìm được chỗ lõm xuống giữa hai mảnh hoa, ngại ngần liền xâm nhập vào.
"A..... Rất ngứa..... A.....: Nơi nữ tính tối mật cách quần lót bị vô tình vỗ về chơi đùa, Nhan Mộ Ngữ tự giác phát ta tiếng kêu kiều, vòng eo khó nhịn mà vặn vẹo, bắp đùi thon dài theo bản năng muốn khép lại.
"Mộ Ngữ, em đáng ."
Mạnh Vũ Nhiễm dùng chân ngắn cản khép đùi lại, cúi người ở da thịt trắng noãn của hạ xuống vài dấu hôn nóng ẩm ướt.
Hai tay lôi kéo, lấy vật che lấp cuối cùng người .
Tay ma sát mặt cỏ, nhiệt độ lòng bàn tay làm cho thân thể Nhan Mộ Ngữ khỏi nóng lên.
Mỗi chỗ bị chạm qua như là đụng phải lửa, trận điện lưu mang theo ngứa ngáy từ hoa hoa huyệt truyền đến. Nhan Mộ Ngữ ngự tràn ngập nhiệt khí, giống như sắp tắc nghẽn tới nơi, co duỗi hai chân, muốn giải quyết khoái cảm mãnh liệt chiếm cứ thân thể mình.
Ngón tay Mạnh Vũ Nhiễm vội tiến vào trong hoa huyệt, mà lại mềm vuốt ve, chải lược bụi cỏ, chậm rãi ma sát. Sau đó, theo hướng mặt cỏ, từ từ tiến vào trung tâm, đầu ngón tay lại từ từ tìm kiếm hoa huyệt ướt át.
Ngón tay thô ráp vân vê hoa hạch tinh xảo, ngượng ngùng, hoa tâm dần dần sưng huyết, lúc sau, mặt thủy ngừng chảy ra, làm ướt cả ngón tay .
Tất cả ý thức dường như đều tụ lại chỗ, Nhan Mộ Ngữ cảm thấy toàn thân khô nóng, bắt đầu bất an vặn vẹo thân thể, khoái cảm kịch liệt xuyên thấu qua đầu ngón tay của , giống như làm thịt , hô hấp của Mộ Ngữ trở nên dồn dập, miệng lại ngừng tràn ra tiếng rên rỉ kiều.
"A....." Cảm giác gia tăng tốc độ xâm nhập, mỗi lần rút ra đam vào, lại có tiếng nước chảy nhè , Nhan Mộ Ngữ cảm thấy cả người như có dòng điện chạt ra, điện lực ngừng kích thích, làm cho cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt, cảm giác thoải mái ngừng ào đến, cả người giống như ở mây.
Quá mức tham luyến cảm giác này, tách ra hai đìu thon dài, ma sát , thân thể Nhan Mộ Ngữ ngừng đưa về phía trước, càng muốn gần sát bàn tay to gây cho vô hạn vui thích. Thân thể của kìm lòng được, gắt gao chuyển động theo đầu ngón tay,tấn suát ma sát càng ngày càng tăng. muốn nhiều hơn, lại cảm thấy trống rỗng rồi: "Ưm..... Em muốn..... Em muốn nhiều hơn....." Thuận theo dục vọng của cơ thể, ngừng vặn vẹo eo , ngừng đón lấy ngón tay dài nam tính của , ánh mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt cầu xin.
Mạnh Vũ Nhiễm dưới thúc giục nhiệt tình của , đột nhiên cúi xuống bao phủ lấy , lửa nóng ở bụng dưới làm sắp nhịn được rồi.
Động tác đầu ngón tay càng thêm kịch liệt, hoa hạch bị xâm nhập mà trở nên sưng tấy, tạo nên mãnh liệt khoái cảm dễ dàng chi phối thân thể Nhan Mộ Ngữ, khiến càng thêm vô lực, chỉ có thể dùng hai tay, bấu víu vào cổ .
"A....." Thân thể Nhan Mộ Ngữ bởi vì khoái cảm kịch liệt mà cao thấp chuyển động.
Hoa hạch được Mạnh Vũ Nhiễm chà xát, nhanh chóng tích lũy ra khoái cảm kinh người, mãnh liệt đến mức làm cho đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, bầu ngực tuyết trắng kịch liệt phập phòng, cao thấp đung đưa.....
[ReiOw - ]
"Mộ Ngữ, thoải mái sao?" Dịch thủy trắng đục dọc theo đùi chảy xuống, ướt cả đầu ngón tay , khiến cho dục hỏa của lại dâng trào.
Nhan Mộ Ngữ kích động gật đầu, bộ ngực phập phòng, bội lôi đỏ ửng, kiều diễm mà ướt át. Mạnh Vũ Nhiễm rốt cục thể khắc chế dục vọng của mình, vật nam tính trướng cứng làm cho đau đớn, vội vàng cởi quần áo của mình, đến lúc cả người con mảnh vải . lại tách ra hai chân của Nhan Mộ Ngữ, đặt hai tay sau cặp mông viên nộn xinh đẹp, thu hết cảnh tượng mê người giữa hai chân thu hết vào mắt, sau đó động thân, đem lửa nóng cực đại vào hoa huyệt chết kia.
"A..... A....." Mạnh Vũ Nhiễm đột nhiên đâm vào, đột nhiên va chạm, làm Nhan Mộ Ngữ nhịn được vui thích, kiều hét lên.
Vừa ẩm ướt, vừa như có ma lực cắn chặt lửa nóng của . ở trong cơ thể luật động, ngày càng mãnh liệt, cảm giác vách tường chật hẹp của ngừng co rút, mạnh mẽ hút lấy lửa nóng, Mạnh Vũ Nhiễm bị khoái cảm mãnh liệt đột phá 'bất khả tư nghị', làm tự chủ được, lần lại lần đánh tới nơi sâu nhất trong cơ thể Nhan Mộ Ngữ.
"A..... cần..... Muốn phá hư rồi......" Kích thích mãnh liệt, Nhan Mộ Ngữ rốt cục chịu nổi, tiếng lại tiếng rên rỉ ám muội bay ra khỏi cổ họng, nước mắt khống chế chảy ra, hai tay càng dùng sức bấu chặt cánh tay Mạnh Vũ Nhiễm, theo dục vọng của thể, lưu lại tay mất vệt đỏ sậm.
"Mộ Ngữ..... em..... Em là người phụ nữ nhất."
Mạnh Vũ Nhiễm cảm giác được hạ thân ngừng co lại, u huyệt cực giống cái miệng ham ăn, liều mạng khiêu khích dục vọng của đến giới hạn cuối cùng.....
Càng ôm chặt thân thể mê người trong lòng, càng chặt chẽ tiến vào, nhịn được run lên, ở nơi sâu nhất của , bắn ra mầm móng của mình.....
Chương 8
Last edited by a moderator: 19/9/16