1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chia tay đi, anh chàng đào hoa - Dạ Vĩ (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3.2:

      cảm nhận được khoái cảm từ ngực truyền đến, ngừng quay đầu, tránh nụ hôn dày đặc của , muốn nhìn xem rốt cục làm cái gì? cúi đầu, nhìn thấy bàn tay to của xoa nắn bộ ngực chưa bị ai chạm qua của .

      "A..... Nơi đó..... cần....." Nhan Mộ Ngữ hoảng sợ la lên, chấn động toàn thân, trong nháy mắt, ý thức hoàn toàn tỉnh táo lại.

      "Mộ Ngữ, rất thích em, thích đến biết nên làm thế nào mới tốt, để cho sờ chút?" (Rei: *đập bàn* BT a BT -_-). Mạnh Vũ Nhiễm ở bên tai Nhan Mộ Ngữ mê hoặc, dùng đầu lưỡi khẽ liếm vành tai đáng của .

      Bàn tay dịu dàng mà có lực, từ từ kích thích..... Dần dần, thôi kháng cự, hai tay mềm nhũn, hơi thở càng ngày càng dồn dập. Từng trận điện lưu mãnh liệt theo bàn tay to của truyền đến, chỉ thân mình mềm yếu vô lực, thậm chí còn cảm nhận được nơi bí giữa hai chân hình như nổi lên ẩm ướt.

      Theo bản năng của phái nữ, cộng với khoái cảm mãnh liệt do gây ra, khiến cho đầu óc trở nên mê muội, chỉ có thể tùy ý Mạnh Vũ Nhiễm muốn làm gì làm.

      Bàn tay to của gây cho cảm giác xa lạ, lại khó có thể kháng cự. Che kín hai má xinh đẹp đỏ ửng như muốn ra máu của mình, Nhan Mộ Ngữ vừa thẹn vừa sợ, bất lực bấu víu vào thân thể .

      Nhin thấy bộ dáng luống cuống động lòng người vì bị dục vọng hành hạ của , Mạnh Vũ Nhiễm nhịn được ngừng hôn lên hai má đỏ nộn của Nha, khẽ cười, than lên tiếng: "Mộ Ngữ, em sao có thể đáng như vậy?"

      Cách lớp quần áo mỏng manh, bàn tay hư hỏng của ngừng mơn trớn, lần vuốt ve là lần tác động lên mỗi dây thần kinh của , nhũ hoa bị trêu chọc mà trở nên thẳng đứng, lửa nóng dục vọng cũng ngừng tăng lên.

      "....." Nhan Mộ Ngữ than , chống cự được khiêu khích của Mạnh Vũ Nhiễm.

      "Vũ Nhiễm....." Khẽ gọi tên , ngừng ở bên tai mà rên rỉ, đôi mắt trong veo bị sương mù bao phủ vì dục vọng càng thêm mê người.

      Cảm nhận được Nhan Mộ Ngữ còn phản kháng, Mạnh Vũ Nhiễm càng ra sức vuốt ve, tay kia biết khi nào giải quyết xong mấy cái nút áo phiền phức, sau đó tiếp tục mở khóa áo ngực, bày tay to lớn dễ dàng luồn vào bao lấy tiêu nhũ màu hồng nhạt, mà nhũ hoa vì bị lộ ra ngoài khí nên càng đỏ ửng mê người.

      Bàn tay to của lặng lẽ khám phá tiêu nhữ cao thẳng xinh đẹp no đủ, dưới xoa nắn của mà thẹn thùng hơi rung động. Rốt cục nhịn được, mở miệng ngậm lấy trong hai đóa hoa mê người, cái lưỡi nóng rực ngừng bú mút, lăn lộn lên xuống, nụ hoa bị kích thích, hoàn toàn nở rộ trong miệng . Mà cũng nhẫn tâm bỏ rơi nụ hoa đáng thương bên kia, đầu ngón tay ra sức xoa nắn. lần đầu tiên, Nhan Mộ Ngữ biết được thế nào là khoái cảm.

      thở dốc vì kinh ngạc, khoái cảm ngừng dâng lên khiến thân thể trở nên khô nóng khó chịu, đành phải bất an vặn vẹo thân mình, muốn nhiều hơn.... (Rei: chắc Rei chớt -_-)

      Mạnh Vũ Nhiễm thay phiên cắn hai nhũ hoa mềm mại của Nhan Mộ Ngữ, mỹ vị tươi mới như quả dâu tây, nhịn được ngừng bú mút, làm cho chúng dưới đầu lưỡi của mà đứng thẳng, nở rộ thành đóa hoa đẹp nhất thế gian này.

      Mềm mại bên kia cũng bị xoa nắn đến đỏ ửng tay , ướt đẫm lớp nước bọt, nhìn qua kiều diễm động lòng người. Mạnh vũ Nhiễm chỉ cần nhích ngón tay, hay đưa khẽ đầu lưỡi là y như rằng, có trận trận điện lưu đánh úp Nhan Mộ Ngữ khiến rùng mình, biết phải làm sao, chỉ có thể cắn chặt môi dưới.

      biết được tiếp theo xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết tuyệt đối thể để cho mấy tiếng rên rỉ từ cổ họng kia phát ra ngoài, nếu , vì xấu hổ mà chết mất.

      Mạnh Vũ Nhiễm biết từ lúc nào cởi bỏ hết quần áo người , bây giờ, như đứa trẻ sơ sinh, thân thể trần trụi phơi bày trước mặt Mạnh Vũ Nhiễm.

      Nháy mắt cảm nhận được lạnh lẽo, tia lý trí cuối cùng của bị kéo quay về. "A..... cần....." Nhan Mộ Ngữ yếu ớt kêu tiếng, ngữ khia thẹn thùng làm cho người ta bị mê hoặc, khó mà chống cự.

      "Mộ Ngữ, em mê người!" Mạnh Vũ Nhiễm tâm tán thưởng thân thể mềm mại dưới thân. cố nén trận động tâm, thân thể trần trụi của tựa như khối thượng đẳng mỹ ngọc trắng noãn, ánh đèn vàng nóc nhà nhè chiếu xuống, làm cho làn da càng thêm mềm mại, khẽ tản ra loại quyến rũ thanh thuần có thể làm đàn ông điên cuồng.

      Thừa dịp vẫn còn hốt hoảng, tay phải linh họa dọc theo đường cong thân thể , tận tình vuốt ve xuống phía dưới, thẳng đên bắp đùi thon dài, da thịt trắng noãn trong sáng, liên kết chặt chẽ với ngón tay của , làm cho càng thêm mê mẩn, càng muốn chơi đùa vỗ về. Hai bàn tay to lớn của cứ sờ bừa bãi, làm cho dục vọng trong cơ thể sôi trào.

      thể nhịn được nữa, rốt cục Nhan Mộ Ngữ bật ra tiếng rên rỉ, Mạnh Vũ Nhiễm thương hôn hai má hồng hồng của , dịu dàng khen ngợi: " là dễ nghe, tiếp tục kêu vài tiếng cho nghe."

      "Vũ Nhiễm..... Em sợ....." Nhan Mộ Ngữ mở to hai tròng mắt sương mù, trong lúc nhất thời thể ra vẻ nhu nhược của . Trái tim vô cớ trở nên bối rối, chuyện xảy ra bây giờ cũng chắc chắn, nhưng cũng kì lạ, chỉ cần ôm chặt Mạnh Vũ Nhiễm, cảm thấy hề sợ hãi chút nào.

      "Đừng sợ." Mạnh Vũ Nhiexm dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng như mật đường của . bàn tay nhàng vuốt ve nụ hoa đỏ sẫm, bàn tay khác theo đường cong thân thể phập phồng của , hưởng thụ da thịt trắng mịn, sau đo chút do dự lẻn vào giữa hai chân, cách lớp vải mỏng manh mà trêu chọc nụ hoa tinh tế của .

      Hoặc nặng hoặc , hoặc mạnh hoặc yếu.... Ngón tay dâm mĩ của Mạnh Vũ Nhiễm ngừng đụng vào, khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất của Nhan Mộ Ngữ.

      "Mạnh Vũ Nhiễm....." Nhan Mộ Ngữ nhanh chóng kẹp chặt hai chân, cảm nhận được từng đợt bủn rủn, còn có cảm giác trống rỗng chiếm cứ nửa thân dưới, ngừng than , khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt sương mù mở to.

      "Đừng sợ, giao cho , hết thảy đều có ở đây..... Tin tưởng ......" Mạnh Vũ Nhiễm ngẩng đầu, ở bên tai Nhan Mộ Ngữ thương tiếc an ủi, dịu dàng mà ngọt ngào hôn khắp mặt , làm dịu xuống bất an trong .

      Giọng khiêu gợi trầm thấp của , làm cho tâm tình dần dần bình tĩnh lại.

      Hai tròng mắt Nhan Mộ Ngữ rưng rưng, dũng cảm gật đầu, miệng khẽ nở ra nụ cười tín nhiệm.

      Bị nụ cười tràn ngập vẻ tín nhiệm của mê hoặc, Mạnh Vũ Nhiễm thở dốc vì kinh ngạc, đôi môi hung mãnh xâm nhập môi đào, đoạt lấy chất lỏng ngọt ngào của .

      Nội tâm dâng lên dục hỏa, kích thích hai bàn tay của , tay thăm dò dưới lớp vải mỏng manh, cũng tay cởi nó xuống. còn lớp vải ngăn cản, ngón tay tiến quân thần tốc, kiêng nể gì mà đùa bỡn nơi cấm địa yếu ớt mềm mại của .

      Bàn tay của nhàng đè lên nụ hoa no đủ, ngón tay linlh hoạt chọc ghẹo trong hoa hạch e lẹ, lại khẽ vuốt ve, gây ra trận trận khoái cảm.

      "A..... cần..... Dừng tay....." Bị Mạnh Vũ Nhiễm trêu chọc, chỉ có thể vặn vẹo thân thể mềm mại, ngừng nức nở. (Rei: ôi, là chị iu lạnh lùng của Rei đây sao -_-)

      Mạnh Vũ Nhiễm làm ngơ trước lời cầu xin của , cười : "Mộ Ngữ, đừng sợ, em chỉ là muốn cho em khoái hoạt."

      Ngón tay thon dài của cứ đùa phỉnh nụ hoa, bao trùm lên bụi hoa mềm mại, dao động chơi đùa, lúc thong thả như dạo vườn hoa, lúc nhanh kiểm soát, khơi mào lên khoái cảm trong , cằn mòn lý trí Nhan Mộ Ngữ.

      "Vũ Nhiễm..... Vũ Nhiễm....." Nhan Mộ Ngữ bị ngọn lửa dục vọng dây dưa đến phát cuồng, biết phải làm như thế nào mới có thể giảm bớt khoái cảm đột nhiên tăng vọt, chỉ có thể luống cuống cầu xin Mạnh Vũ Nhiễm, ngừng rên rỉ gọi tên .

      "Bảo bối, làm sao vậy?" Mạnh Vũ Nhiễm cố ý hỏi lại, ngón tay thon dài vẫn ác ý đùa giỡn trong bụi hoa, đột nhiên ngón tay thử đâm vào trong hoa huyệt. Ngón tay mới thâm nhập được nửa, lập tức bị vách tưởng ướt nóng bao lấy, hoa kính hẹp tựa như cái miệng của trẻ con tham ăn, gắt gao hút lấy ngón tay của . Cái loại phản ứng này làm cho người ta điên cuồng, Mạnh Vũ Nhiễm khẽ nhíu mày, quả nhiên là xử nữ (Rei: chớ chẳng lẽ phải -_-), thân thể này rất ngây ngô.

      , người đàn ông nào cũng đều hi vọng mình là 'người đầu tiên' của bạn . Nhưng khai phá thân xử nữ là chuyện rất phiền phức. người tình dịu dàng a, phải cố gắng khắc chế chính mình, đúng vậy, phải khắc chế, phải để cho thân thể của thích ứng, muốn khuấy động lên nơi sâu nhất trong nội tâm của .

      U huyệt tư mật chưa bao giờ bị ai chạm qua, thế nhưng ngón tay cường ngạnh của người nào đó báo trước mà xâm nhập, khiến cho Nhan Mộ Ngữ dám tin mở to hai mắt, thể tin được ngón tay của thế nhưng vào trong cơ thể . theo bản năng muốn chạy trốn cảm giác khác thường kia.

      ", cần....." điềm đạm đáng , ngừng cố gắng tập trung tinh thần kháng cự Mạnh Vũ Nhiễm, muốn ngăn lại ngón tay ở trong cơ thể ngừng khơi mào dục vọng của .

      "Đừng sợ, thoải mái." Đối mặt với khẩn cầu của , Mạnh Vũ Nhiễm hôn hai má Nhan Mộ Ngữ, ý muốn cho thả lỏng. bỏ ngoài tai những lời van nài của , ngón tay tăng nhanh tốc độ, ngừng ra ra vào vào hoa huyệt của , làm cho nó phát ra những tiếng vang dâm mĩ.....

      Nhan Mộ Ngữ bị cảnh tượng trước mắt làm cho xấu hổ đến hồng cả hai má, chỉ đành chôn sâu cái đầu vào trong chăn.....

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4.1:

      Nhan Mộ Ngữ bị cảnh tượng trước mắt làm cho xấu hổ đến hồng cả hai má, chỉ đành chôn sâu cái đầu vào trong chăn.....

      " cần..... Vũ Nhiễm....." Đôi thủy mâu ướt át của Nhan Mộ Ngữ nhìn chằm chằm Mạnh Vũ Nhiễm, hét lên.

      "Thoải mái sao?" Mạnh Vũ Nhiễm ở bên tai thổi khí, ngón tay thon dài tăng nhanh tốc độ, phát ra tiếng nước dâm mĩ.

      "Kỳ quái..... Em, em biết..... ......" Khí lực toàn thân của như bị mất , tất cả xúc cảm đều tập trung tại nơi nào đó, có ngón tay của ai đó ra vào.

      Lắc đầu, bị dục vọng khống chế, nhưng theo bản năng, vẫn thành thục đáp lại, thân thể của trở nên rất nóng, rất nóng, đầu óc chỉ còn mảnh hỗn loạn......

      "Đứa ngốc, đó là cảm giác thoải mái."

      Mạnh Vũ Nhiễm cười , nghĩ tới bên ngoài Nhan Mộ Ngữ là lý trí, lạnh lùng như vậy nhưng bên trong lại là thanh thuần, phong tình vạn chủng. phát cuồng rồi, cỗ nhiệt lưu xông thẳng xuống bụng dưới, hận, hận thể lập tức nuốt vào bụng.

      Nhưng mà, bây giờ được, biết, thân thể của còn rất ngây ngô, còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận lửa nóng của .

      "A..... Nóng quá..... Em biết....." Nơi riêng tư truyền đến từng đợt tê dại, Nhan Mộ Ngữ bị dục vọng xa lạ tấn công, hoàn toàn biết phải làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể bất lực nhìn Mạnh Vũ Nhiễm, bày ra bộ dáng cầu xin giúp đỡ mà chính cũng biết.

      "Mộ Ngữ, theo cảm giác của em đì, phải thoái mái, đừng nhịn xuống, muốn nghe thanh của em."

      Mạnh Vũ Nhiễm vì phản ứng thành thực của khỏi cười ra tiếng, động tác ra vào của ngón tay cũng nhanh hơn, tay còn lại khiêu khích, xoa nắn nụ hoa mềm mại, bỗng nhiên đầu ngón tay chạm tới chỗ trong hoa huyệt bí ......

      Chỗ mẫn cảm bị chạm tới, Nhan Mộ Ngữ kìm được phát ra tiếng thét chói tai, thân mình căng thẳng, "A..... Vũ Nhiễm..... Nơi đó..... cần, cần..... A....."

      Mạnh Vũ Nhiễm biết chạm được nơi mẫn cảm của , phản ứng của làm cho tâm khẽ động cái, ngón tay cũng vì thế liên tục chạm đến, làm cho dục vọng của dâng trào.

      "Vũ Nhiễm..... Em sợ..... Vũ Nhiễm..... Vũ Nhiễm....." Nhan Mộ Ngữ bị khoái cảm kích thích đễn nỗi năng lộn xộn.

      Cảm giác này, thể được, nhưng cảm nhận được ngón tay hết sức ra vào, hoa huyệt nóng bỏng bị thiêu đốt..... Nóng, thân thể nóng quá..... Nhất là nơi nào đó, là nóng...... Nóng quá, nóng quá, nóng quá.....

      "Mộ Ngữ, đây là phản ứng bình thường, giao em cho , tin tưởng ."

      Mạnh Vũ Nhiễm ngẩng đầu, mê loạn hôn môi , tiếp tục công kích nơi mẫn cảm của .

      Theo mỗi lần ra vào của Mạnh Vũ Nhiễm, cửa tư mật của người nào đó cũng dần dần mở ra.....

      "A..... Vũ Nhiễm..... ....." Nhan Mộ Ngữ thể khống chế phát ra tiếng rên rỉ mê loạn, toàn thân như bị điện giật, ngừng run rẩy, hai chân theo bản năng kẹp chặt, cho ngón tay của người nào đó muốn làm gì làm, nhưng mà bị khoái cảm thiêu đốt, khí lực mềm yếu, cản bản ngăn cản được thế công..... (Rei: liên quan nhưng mà mọi người có thấy tác giả này làm cảnh H rất tỷ mỉ, rất dài ? Rei làm mà muốn chết lun >"<, nãy giờ cũng có thể tóm tắt bằng câu a, đố mấy bạn câu gì http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif :v)

      nắm chặt ra giường phía dưới, liên tục thở gấp, lắc lư đầu, vô lực tiếp nhận khoái cảm.

      Mỗi lần ma sát, đều như đánh úp vào, xương cốt như muốn rã ra, hoa huyệt thuần thục hấp thụ ngón tay của , lửa nóng ẩm ướt vây quanh, gì nhưng bày tỏ rất rỏ mong muốn của ..... (Rei: bó tay -_-)

      Bị ngón tay ngừng quấy phá, hoa huyệt đột nhiên kịch liệt co rút, cắn chặt ngón tay của , lát sau, đầu ngón tay cảm nhận được ẩm ướt, hóa ra, đạt tới cao trào.....

      "Mộ Ngữ, em xem, em ướt rồi."

      Mạnh Vũ Nhiễm cười khẽ, ngón tay cố ý đút vào sâu hơn, vét hết xuân thủy trơn bóng làm chứng cớ.

      Mỉm cười rút tay ra, ngay trước mắt , chậm rãi đem chất dịch nhơn nhớt vẽ loạn ở đôi môi của , tà mị , "Đây chính là hương vị của em, nếm thử xem."

      Nhan Mộ Ngữ bị biểu tình tà mị mê hoặc, bất tri bất giác mở ra đôi môi đào, tức khắc, ngón tay Mạnh Vũ Nhiễm nhảy vào trong miệng , xấu xa hỏi: "Hương vị thế nào?" Nhan Mộ Ngữ nghe thế, trận điện lưu khoái cảm dọc theo hông, tới sống lưng rồi vọt thẳng tới ót.....

      tiếng rên rỉ được ngăn chặn bật ra, Mạnh Vũ Nhiễm lộ ra nụ cười hài lòng, đắc ý nhìn Nhan Mộ Ngữ bị dục vọng nhấn chìm.

      rút ngón tay trong miệng của ra, thế công (Rei: thế tấn công) xâm lược cũng bởi vậy mà tạm dừng.

      Cười đắc ý, môi mỏng khêu gợi hôn lên đôi môi đào thở gấp của Nhan Mộ Ngữ. Mà tay lại hư hỏng tìm đến nụ hoa phấn nộn xụi lơ kia, thong thả mềm , vỗ về chơi đùa, ngón tay linh hoạt chậm vê, như muốn châm lại ngọn lửa trong cơ thể .

      "A...... Vũ Nhiễm..... A....." Nhan Mộ Ngữ trợn to hai mắt, lại là tiếng rên rỉ. thân thể mềm nhũn lại bị ngón tay khơi lên dục hỏa, khó nên lời.....

      "Vũ Nhiễm..... cần....." Nhan Mộ Ngữ bị dục hỏa tra tấn, biết như thế nào mới đúng, chỉ có thể kêu la lung tung.

      "Đừng sợ, đêm nay cho em lên Thiên đường."

      Mạnh Vũ Nhiễm hôn vành tai xinh đẹp của , thân mật lời .

      Mặc dù là lời dịu dàng, nhưng giọng điệu kia lại mị (Rei: mị hoặc đấy ạ ^_^) đến nỗi làm cho người ta thể kháng cự.

      theo lời của mình mà kiên định 'làm việc', ngón tay thon dài ở hoa huyệt ướt nóng của tiếp tục quấy phá, tiến tiến xuất xuất, ma ma sát sát.....

      "A..... Ôi....." Từng cỗ từng cỗ khoái cảm như thủy triều đánh úp vào , lại như ngọn lửa nóng rực, kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ, cảm thấy cả người giống như bay.....

      Mạnh Vũ Nhiễm vẫn kiên nhẫn ra vào, trong phút chốc, hoa huyệt của lại trở nên ẩm ướt (Rei: *câm nín- ing* -_-)

      "..... A....." Nhan Mộ Ngữ theo khoái cảm mà vặn vẹo thân mình, quên luôn chính mình, quên luôn tất cả, nóng quá nóng quá, tất cả cảm giác đều tập trung ở nơi mẫn cảm..... muốn nhiều hơn...... Nhiều hơn.....

      Mạnh Vũ Nhiễm nhìn khuôn mặt tự chủ nổi lên khát cầu của Nhan Mộ Ngữ, rút ra ngón tay tàn sát bừa bãi kia, thưởng thức bộ dáng bị nhấn sâu trong tình dục của , nhìn thấy mềm nhũn nằm chăn đệm màu trắng, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra, bộ ngực tuyết trắng ngừng phập phồng.

      "Ôi....." Hoa huyệt bỗng nhiên trống rỗng, làm cho bất mãn phát ra tiếng kêu kiều.

      Dục vọng của Mạnh Vũ Nhiễm phút chốc tăng vọt, lửa nóng của nhịn được nữa rồi, vuốt ve thân thể , trong lúc chờ bình ổn lại, thuận tiện cởi ra quần áo của mình. Thân thể trần trụi đè lên , lửa nóng thằng đứng, thân mật để ở cửa huyệt, chậm rãi ma sát.....

      vất vả mới lấy lại được tia lý trí, Nhan Mộ Ngữ bị lửa nóng của người nào đó thân mật đụng chạm mà hoảng sợ, đáy lòng nhảy lên cái, lặng lẽ liếc xuống, lập tức bị cự vật thô to làm cho giật mình. Lát nữa nó tiến vào trong cơ thể của sao? , thể nào, điều này sao có thể, nó, quá lớn, làm sao có thể bao hết. (Rei: được rồi, em sắp ngất rồi, cứu em, help me!!!)

      "Vũ Nhiễm, thể được..... Dừng lại..... cần......" Mặt Nhan Mộ Ngữ đỏ bừng, tiếng khàn khàn, khiêu gợi cầu xin.

      "Em cảm thấy có thể sao?" (Rei: ý là có thể dừng lại sao đó ạ). Mạnh Vũ Nhiễm cười khổ, lửa nóng thẳng đứng khẽ nhấn sau vào bụi hoa thêm chút.

      "Nhưng mà.... Em sợ......" Nhan Mộ Ngữ cảm nhận được lửa nóng to lớn, kinh hoảng, theo bản năng né tránh, biết như vậy rất công bằng với , cũng biết khi dục hỏa tăng lên, rất khó để bình ổn.

      Nhưng mà, rất sợ, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

      Làm đến bước này, cảm thấy vừa thẹn cừa mắc cỡ, dám tưởng tượng, bước tiếp theo làm người ta sợ hãi đến cỡ nào.

      "Mộ Ngữ, biết em sợ hãi, nhưng tin tưởng , được ?" Mạnh Vũ Nhiễm an ủi, tinh tế hạ xuống môi nụ hôn dịu dàng nhưng kém phần cuồng nhiệt.

      "..... Em cần..... Vũ Nhiễm...... Lần sau được ? Em sợ."

      Nụ hôn của thể trấn an , Nhan Mộ Ngữ đáy lòng dâng lên sợ hãi, thân thể khỏi run run, nâng lên đôi thủy mâu ướt át, đáng thương cầu xin.

      "Mộ Ngữ, cũng muốn ngừng......" Mạnh Vũ Nhiễm vô tội, khẽ nhích người, rũ mắt xuống : "Nhưng mà...... Nó phải làm sao bây giờ? Em thể tàn nhẫn như vậy, muốn nó tiêu hỏa." (Rei: BT a. BT a, CHÉM!!!)

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4.2:

      ác ý, khẽ nhích hạ thân lên phía trước chút, lửa nóng dâng trào cùng nụ hoa của chặt chẽ hợp lại chỗ.

      "Em..... Em..... Em biết....." Nhan Mộ Ngữ bị giận dỗi trong lời của làm cho lương tâm bất an, nhìn trong mắt rối rắm dục hỏa, trán mồ hôi đầy ra, áy náy trong lòng càng sâu.

      Nhưng là, sợ, cũng biết nên làm cái gì bây giờ.

      "Mộ Mộ, thích em."

      Mạnh Vũ Nhiễm nhìn ra Nhan Mộ Ngữ sợ hãi, dù sao cũng là ngây ngô, điều đó làm cho muốn dừng lại, nhưng nó có khả năng xảy ra.

      cũng muốn vì thế mà làm cho mình bị nội thương.

      Bất quá, có phương pháp này, có thể lừa gạt ngoan ngoãn nguyện ý.

      cố làm ra bộ dáng miễn cưỡng, bắt lấy tay bé của , đưa tới lửa nóng lớn của , dịu dàng : "Mộ Ngữ, vậy em tự mình chạm vào nó ."

      "Nóng quá......" (Rei: sặc......). Nhan Mộ Ngữ kinh hô, biết làm sao tiếp nhận được nhiệt độ trong tay, bộ ngực tuyết trắng cao thấp phập phồng, hai nụ hoa cũng run rẩy căng lên.

      "Hay em dùng tay làm cho nó thoải mái được ?" Mạnh Vũ Nhiễm , mang theo tia cầu xin.

      "Em..... Em nên làm như thế nào?" Nhan Mộ Ngữ nghe được lời cầu xin của Mạnh Vũ Nhiễm, nhìn đến nỗi thống khổ của , khẽ cắn môi, gật đầu đồng ý.

      ngẩng đầu, thủy mâu xinh đẹp e lệ mà đơn thuần, kích thích dục vọng của Mạnh Vũ Nhiễm, lửa nóng của trở nên cự đại rồi (Rei: sặc tập 2 -_-).

      "Rất đơn giản, dùng hai tay của em cầm nó, nhàng cầm."

      Mạnh Vũ Nhiễm giữ chặt tay của , làm cho tay bé mềm mại bao trùm lửa nóng của , mang đến cho cảm giác mềm mại, sảng khoái.


      "Sau đó vuốt ve, cao thấp mà ma sát, Mộ Ngữ, lực đạo nhất định phải nhàng, như vậy 'nó' mới cảm thấy thoải mái, tựa như cảm nhận vừa rồi của em."

      Mạnh Vũ Nhiễm giống như vị giáo sư hòa ái, ân cần dạy dỗ (Rei: đúng vậy a, Rei thấy đoạn này cứ như 'lớp học giới tính nâng cao')

      "Trước thử vuốt ve , cảm nhận chút."

      Mạnh Vũ Nhiễm vẫn cầm tay bé của , ở lửa nóng của nhàng vuốt ve, để cho trực tiếp cảm nhận lửa nóng thô to vì nhiệt tình kia.

      Nhan Mộ Ngữ ngốc ngốc cầm lấy 'cái vật kia', theo hướng dẫn của Mạnh Vũ Nhiễm mà di chuyển cao thấp, nó nóng như vậy, lớn như vậy, lại cứng như vậy (Rei: sặc tập 3.... :v), xấu hổ đến nỗi chân tay đều luống cuống, biết như thế nào cho phải, chỉ có thể kiên trì, nhàng vỗ về chơi đùa 'vật nào đó của người nào đó'.

      "Tốt, Mộ Ngữ, cứ y như hướng dẫn của , em tự thử chút, nhớ , động tác phải mềm ." (Rei: a ý sợ ảnh hưởng đến 'đời sau' hay sao cứ câu này quài zậy mọi người :v)

      Mạnh Vũ Nhiễm buông tay ra, ý bảo Nhan Mộ Ngữ tự mình làm.

      "Là thế này phải ?" Nhan Mộ Ngữ ngồi bên cạnh Mạnh Vũ Nhiễm, nhìn cũng dám nhìn, khuôn mặt nhắn đáng thương đỏ ửng lên, tựa như ánh nắng chiều hoàng hôn, vô cùng xinh đẹp.

      Dựa theo phương thức của , đầu ngón tay của xuống, lại lên, nhàng nhàng vuốt ve.....

      Nhan Mộ Ngữ bên chậm rãi di chuyển tay, bên bất an nhìn Mạnh Vũ Nhiễm.

      "Đúng vậy, chính là như vậy..... Hãy nhớ, từ gốc cho đến đỉnh đều phải chạm đến....." Mạnh Vũ Nhiễm theo luật động của , hút vào từng ngụm khí lạnh.

      toàn thân trần như nhộng ngồi ở trước mặt , da thịt tuyết trắng tinh tế, còn có tay bé ấm áp mang theo tia sợ hãi, cẩn thận vuốt ve lửa nóng của , động tác hề chuyên nghiệp, ngốc ngếch và trúc trắc (Rei: làm ơn, người ta là con nhà lành đấy -_-)

      Nghĩ đến vẫn còn là xử nữ, nội tâm của Mạnh Vũ Nhiễm khỏi nóng lên, lửa nóng càng thêm bành trướng.

      Nhan Mộ Ngữ ràng cảm giác được, khỏi lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng liếc mắt nhìn nó cái, lại vội vàng xấu hổ đến nỗi đem mặt quay qua chỗ khác, dám nhìn nữa, mà động tác ở tay cũng nhất thời chậm lại.

      "Đừng có ngừng." Mạnh Vũ Nhiễm xấu xa cười, vươn tay trái, vuốt ve tiêu nhũ tuyết trắng mượt mà của .


      "A....." Nhan Mộ Ngữ thở tiếng, khoái cảm ở trước ngực dâng lên, thân thể mềm mại mẫn cảm, dưới vuốt ve của ngừng run rẩy, tiêu nhũ ở dưới ánh đèn nhàng nở ra, thập phần quyến rũ.

      Mạnh Vũ Nhiễm nhìn đến, dục hỏa ngừng căng trướng, càng thêm ra sức khiêu khích thân mình của , thưởng thức bộ dáng vừa né tránh vừa muốn chiếu cố đến lửa nóng của .

      Bàn tay to ở thân thể bòng loáng mê người tùy ý vuốt ve, da thịt trắng noãn nổi lên tầng hồng nhạt.

      Vườn hoa thần bí ướt át theo cử động của mà như như , nội tâm Mạnh Vũ Nhiễm khẽ động, khóe miệng lại kéo lên chút tươi cười tà ác, ngón tay xuống, lại thăm dò vào đầm nước mê người.

      "A...... cần....." Động tác vuốt ve của khẽ ngừng lại, thủy mâu tràn đầy ảo não cùng xấu hổ.

      Mạnh Vũ Nhiễm biết thể nóng vội, vì thế buông tay ra, ở bên tai khẽ : "Đừng có ngừng, đúng rồi, em hãy nhìn , chú ý vẻ mặt của , còn có phản ứng của , như vậy có thể biết làm như thế nào mới có thể để cho thoải mái." (Rei: *đập bàn* A Nhiễm BT)

      Nhan Mộ Ngữ mang biểu tình xấu hổ cùng túng quẩn, cầu xin Mạnh Vũ Nhiễm.

      Mạnh Vũ Nhiễm nhìn sâu, hai tròng mắt tăm tối càng thêm chăm chú, làm nũng : "Mộ Ngữ, chỉ nghĩ muốn cho em thoải mái, em giúp giúp !"

      Nhan Mộ Ngữ bị nhu tình cùng làm nũng của chinh phục, giãy dụa nữa, để yên cho tiếp tục động tác.

      Chỉ chốc lát sau, Nhan Mộ Ngữ có thể biết vuốt ve như thế nào mới làm cho thoải mái, sau đó lại căn cú vẻ mặt, thần sắc của , lực đạo tay dần dần mạnh hơn, động tác trở nên thuần thục cũng nhanh hơn.

      Khoái cảm sung sướng ngừng, lửa nóng trong di chuyển đến tứ chi.

      Nhìn lửa nóng cứng rắn như sắt ở trong tay bé của giương nhanh múa vuốt, ở đỉnh còn hơi rung động, cơ hồ ngay cả cổ cũng đỏ lên, trong đáy lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn, nó (Rei: cái đó của a ý) vì mà 'đứng' lên.

      "Tốt..... Chính là như vậy..... Mộ Ngữ..... Rất rất tốt."

      Mạnh Vũ Nhiễm ở hoa huyệt của ngừng khiêu khích, hơi thở dần dần trở nên dồn dập.


      Biết mình làm cho Mạnh Vũ Nhiễm cảm thấy thoải mái, Nhan Mộ Ngữ rất tự hào, mà hoa viên tư mật cũng liên tiếp truyền đến cảm giác gãi ngứa mềm yếu, theo bản năng cọ cọ thân thể, nghí muốn giảm bớt cổ xúc động này.

      Mạnh Vũ Nhiễm nhìn ra khát vọng của , hai tay tạm ngừng vuốt ve người , gắt gao hôn lên môi đào, lưỡi dài linh hoạt quyến rũ phấn lươci của nàng cùng nhảy múa. Lửa nóng dục vọng nhanh chóng chiếm lĩnh lý trí , làm cho như bị lạc vào chốn thần thiên, tay bé bất giác ngừng lại động tác.

      Mạnh Vũ Nhiễm nhìn thấy sương mù trong mắt của , biết đây là cơ hội tốt nhất, càng dùng sức xâm nhập vào trong miệng , sau đó xoay người cái, đặt ở dưới thân, động cái liền đem lửa nóng cực đại để ở cửa hoa huyệt , báo trước mà 'vèo' cái vọt thẳng vào. (Rei: rồi xong -_-)

      Nhan Mộ Ngữ còn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào, trong nháy mắt, cỗ đau đớn kịch liệt chiếm cứ ngọt ngào của .

      "A....." Nhan Mộ thét lên tiếng chói tai.

      Mạnh Vũ Nhiễm vẫn cường ngạnh đem lửa nóng cực dại thẳng tiến vào hoa huyệt nhu nhược của , để ý đến thống khổ của , vật nam tính chen chúc vào nơi sâu nhất.....

      "Đau, đau quá....." Nhan Mộ Ngữ bị đau đến phát khóc, nước mắt trong suốt ngừng hảy xuống.

      "Mộ Ngữ..... Nhẫn nại chút nữa..... Lập tức đau đớn....."

      Mạnh Vũ Nhiễm hôn lên khóe mắt đầy nước của , miệng ngừng phát ra lời an ủi.

      đương nhiên hiểu được nỗi thống khổ bây giờ của . Nhưng mà hoa huyệt ấm áp như thế, hẹp như thế, chặt chẽ hút lấy lửa nóng của , khoái cảm như muốn nhấn chìm, như muốn đốt cháy người , , thể lui lại, chỉ có thể theo bản năng, để ý đến Nhan Mộ Ngữ khóc, tiếp tục đem lửa nóng cực đại thẳng tiến vào trong u cốc.....

      " cần..... Đau quá...... Miệng của a..... gạt người!" Nhan Mộ Ngữ thống khổ, nước mắt theo luật động của chảy xuống, làm ướt cả má .

      "Đừng khóc......" Mạnh Vũ Nhiễm thương hôn lên nước mắt của , ôm thân thể ngồi dậy, làm cho tựa vào trong lồng ngực .

      Chỗ tư mật của hai người vì động tác ngồi dậy của và sức nặng thân thể của Nhan Mộ Ngữ mà càng thêm chặt chẽ, cũng làm cho lửa nóng c có thể vào sâu hơn trong hoa huyệt của .


      "A..... Đau....." Dần dần, theo bản năng muốn né tránh đau đớn, thân thể tự nhiên ngửa về phía sau, tiếp nhận , theo luật động thẳng tiến của .

      "A..... A...... Nóng quá....." (Rei: *chấm máu ý nhầm chấm mồ hôi* e cũng sắp chết rồi đây chị ơii).

      Lửa nóng lớn nhịp nhàng tiến vào, hoàn toàn xâm nhập vào trong cơ thể mềm mại của , xuân thủy ướt át khlafm cho mỗi lần ra vào đều rất dễ dàng. Hoa huyệt vẫn gắt gao bao trùm lửa nóng nam tính, vừa giống như kháng cự 'nó', vừa giống như nghênh đón hùa theo nó.

      "Mộ Ngữ, ở bên trong em nóng quá, rất chặt....." Mạnh Vũ Nhiễm cúi người, ở bên tai Nhan Mộ Ngữ tán thưởng, cái tay còn lại thô lỗ vuốt ve tiêu nhũ tuyết trắng của , theo luật động mãnh liệt ở hạ thân mà điên cuồng vuốt ve, mềm mại của cơ hồ muốn biến dạng.

      Mạnh Vũ Nhiễm ngừng ra vào hoa huyệt mềm mại của , mỗi lần lửa nóng cực đại kịch liệt va chạm lại chảy ra càng nhiều chất lỏng ướt át, tiêu nhũ trước ngực cũng chậm rãi đứng thẳng lên.

      Sau khi trải qua đủ loại thống khổ, tiếp đến là đủ loại khoái cảm, Nhan Mộ Ngữ muốn ngất rồi, thể tin lý trí của có thể bị che mắt, chỉ có thể theo luật động của Mạnh Vũ Nhiễm mà di chuyển.

      "..... Vũ Nhiễm..... Chậm chút....." Hoa huyệt yếu ớt liên tục thừa nhận kịch liệt tấn công, Nhan Mộ Ngữ cảm thấy hoa huyệt hẹp của bị lửa nóng làm cho căng trướng tràn đày, cũng có thể là sưng lên, khỏi sợ hãi mà khóc lên.

      "A..... Chậm chút....." khóc thút thít, Nhan Mộ Ngữ tự chủ phát ra tia gợi cảm kiều mê người, làm cho lửa nóng của Mạnh Vũ Nhiễm càng thêm trướng đại, hoàn toàn nghĩ tới, vị 'tài nữ' thú vị này ở trông ngọn lửa tình dục thế nhưng trở nên kiều diễm mê người, cơ hồ làm cho nắm bắt được.

      Hoa huyệt ẩm ướt vẫn bao chặt lấy lửa nóng của , khỏi hít vào mấy ngụm khí lạnh, cỗ cỗ khoái cảm theo đó trào ra, khuếch tán đến tứ chi, rốt cục nhịn được, giống như là nổi điên, hung hăng va chạm mỗi chỗ trong địa phương thần bí của .

      "A...... ...... Nóng quá......" Hoa huyệt của Nhan Mộ Ngữ vì tốc độ như phát cuồng của người nào đó mà bành trướng, chỉ có thể nhắm mặt lại, vừa thống khổ vừa sung sướng thừa nhận va chạm mãnh liệt, vô lực. tùy ý lửa nóng của người nào đó ở trong hoa huyệt của bừa bãi tàn sát.

      "Mộ Ngữ, em rất chặt!" Mạnh Vũ Nhiễm tiến lên, ngừng cắm sâu vào hoa huyệt nóng ẩm bao trùm lửa nóng của đến mất hồn, cũng thưởng thức bộ dáng kiều diễm khi bị dục vọng chinh phục của .


      Hoa huyệt của chặt như thế, ẩm ướt ấm áp như thế, lửa nóng của mỗi lần xâm nhập đều bị nó gắt gao hút lấy, khoái cảm giống như thủy triều đánh úp , chết hoa huyệt của , mà vô lưvj kháng cự, bày ra bộ dáng 'tùy ý '.

      "A..... Nóng quá....." Theo tiến lên mãnh liệt của Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ.

      Mà thanh rên rỉ cứ như thuốc kích thích Mạnh Vũ Nhiễm chinh phục dục vọng, như dã thú cầu hoan, biết mỏi mệt, miệt mài xâm nhập hoa huyệt của Nhan Mộ Ngữ.

      "A..... Ưm....." Đột nhiên, than rên rỉ cao vút bật ra, nghe cứ mang theo tầng tầng lớp lớp khoát hoạt, khoái cảm mãnh liệt làm cho đầu óc choáng vàng, toàn thân run rẩy giống như bị điện giật.

      Mạnh Vũ Nhiễm đắc ý cười, biết lửa nóng của mình đánh trúng chỗ mẫn cảm nhất trogn hoa huyệt của , đè lại hông của , mãnh liệt tấn công vào chỗ mẫn cảm, làm cho ở dưới thân ngừng thét chói tai, thần trí điên cuồng.

      "A..... Vũ Nhiễm..... Ừ....." NHan Mộ Ngữ bị loại khoái cảm này kích thích, ngừng lắc đầu, miệng phát ra tiếng lại tiếng rên rỉ.

      "Mộ Ngữ, nơi này thoải mái sao?" Mạnh Vũ Nhiễm cố ý thả chậm lại động tác, lửa nóng của chạm mạnh vào điểm mẫn cảm, sau đó ở cửa huyệt ngừng vòng vòng ma sát, vừa trêu đùa, lại giống như công kích.

      Thân thể Nhan Mộ Ngữ ngây ngô, bị loại khiêu khích này cơ hồ thể phát ra thanh nữa, chỉ có thể bất lực lắc lư thân mình.

      "Cảm thấy thoải mái sao?" Mạnh Vũ Nhiễm ác liệt hỏi, theo lời , kịch liệt thẳng tiến vào hoa huyệt của Nhan Mộ Ngữ.

      "Em..... Cảm thấy...... Nóng quá...... nóng quá......" Nhan Mộ Ngữ cảm thấy toàn thân như là bị thiêu cháy, đôi thủy mâu nhịn được hướng Mạnh Vũ Nhiễm cầu cứu, thân thể lửa nóng làm cho khát cầu nhiệt độ cơ thể mát lạnh của , tự chủ cọ cọ vào thân thể Mạnh Vũ Nhiễm (Rei: phải Rei nghĩ lung tung a, nhưng sao thấy đoạn này cứ giống như chị cắn phải xuân dược ý -_-)

      "Nóng quá...... Vũ Nhiễm..... Nóng quá....." Nhan Mộ Ngữ híp mắt, vô thức vươn cái lưỡi thơm tho liếm liếm môi đào của mình, thân thể tùy ý vặo vẹo, tuyết trằng mềm mại trước ngực, khuôn mặt nhắn mang theo thần sắc mê loạn.

      "Em đây là dụ dỗ sao?" Mạnh Vũ Nhiễm nhìn cảnh sắc kiều diễm trước mắt, dục hỏa khỏi cháy mạnh, nâng lên hai chân của , vòng ngang hông , sau đó, thẳng tiến mãnh liệt hơn.....

      "A...... Nóng quá..... Chậm chút......" Mỗi lần va chạm, khoái cảm y như rằng hướng hoa huyệt non nớt của mà vọt tới, sau đó là chạy khắp toàn thân, muốn nhiều hơn, theo bản năng, nâng đùi lên, kẹp chặt eo, phối hợp với , theo lối nguyên thủy nhất mà luật động, hoa huyệt ướt át nở rộ......

      "Vũ Nhiễm..... Ừ....." Nhan Mộ Ngữ bị đánh tới điểm mẫn cảm trong hoa huyệt, liền khắc chế được rên rỉ, lửa nóng cực đại đánh vào, hoa huyệt tiết ra càng nhiều mật nước, làm cho động tác ra vào của càng sâu, khó có thể hình dung khoái cảm của bây giờ, bị hãm sâu vào tình dục rồi!

      "Mộ Ngữ, thích đối với em như vậy sao?" Mạnh Vũ Nhiễm lại lần nữa mạnh đánh vào hoa huyệt của , hô hấp dồn dập, hỏi.

      "Ừm..... Em....." NHan Mộ Ngữ đắm chìm trong khoái cảm, chân đáp lại Mạnh Vũ Nhiễm va chạm, kịch liệt luật động, cũng làm cho thần trí tan rã, trong mắt mảnh mê ly.

      Thanh sung sướng rên rỉ của Nhan Mộ Ngữ vẫn rên lên, còn Mạnh Vũ Nhiễm vẫn nỗ lực ra vào, trong cơ thể tồn trữ quá nhiều khoái cảm, hai người đồng thời lên đến đỉnh cao nhất của tình dục, trong tiếng rên rỉ thỏa mãn, đạt tới cao trào.....

      Sau đó, hai người cùng nhau tê liệt ngã xuống giường mềm mại, nằm song song nhua, trong lòng rơi vào mộng đẹp thâm trầm.....

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 5.1:

      Sau đêm hôm đó, Nhan Mộ Ngữ và Mạnh Vũ Nhiễm trở nên thân mật hơn.

      'Bản gốc tài nữ' thay đổi, mặc kệ ở chỗ nào, cũng mặc kệ lúc nào, mặt Nhan Mộ Ngữ luôn quên giương lên chút mỉm cười hạnh phúc, ở trước người lạ cũng dần dần ra chút phong tình của phụ nữ rồi nha!

      Mà đối với cuộc sống của Mạnh Vũ Nhiễm, cũng trông nom cẩn thận, ngay cả những bạn học lúc trước nhìn ra cảm tình của hai người, bây giờ bắt đầu chúc phúc rồi. (Rei: aiiizz, cứ như sắp gả cho người ta đến nơi rồi, Mộ Ngữ a, chị có tiền đồ mà -_-).

      Thời gian trôi qua vui vẻ, thanh bình như vậy, Mạnh Vũ Nhiễm cảm thấy cuộc sống bây giờ là rất rất hoàn mỹ, việc học có gì trở ngại, bạn lại dịu dàng động lòng người, nhắc tới Nhan Mộ Ngữ, liền nhịn được nở nụ cười, phát , thích đơn giản mà dịu dàng này.

      Tuy rằng từng mang đến cho sỉ nhục, còn bị mọi người xung quanh châm biếm trong thời gian ngắn, nhưng nếu phải như vậy, cũng hạ quyết tâm theo đuổi tới cùng rồi. Cũng có khả năng phát Nhan Mộ Ngữ bề ngoài mộc mạc bình thường như vậy, nội tâm lại cực kỳ phong phú.

      May mắn, nhanh chóng phát ra này, nếu , thực có người phát ra vẻ đẹp của mà đến trước, vậy phải chịu khổ rồi.

      "Có thể chưa? Vũ Nhiễm."

      Sau khi chính thức xác nhận quan hệ người , Nhan Mộ Ngữ khi tan học chờ , giống những khác, thế nào cũng muốn bạn trai đích thân đón mình trở về, điểm này giúp cho ở trước mặt bạn bè rất có mặt mũi.

      "Lập tức liền được, em đợi lát nữa thôi." (Rei: câu này....mâu thuẫn thế @_@, nhưng chính xác nó là vậy đấy :v)

      nhịn được liên tiếp ấn xuống mấy nụ hôn vang dội lên mặt 'ái nữ' trong lòng, sau đó thỏa mãn ngắm nhìn lộ ra biểu cảm thẹn thùng, rồi vội vàng lách người .

      vào văn phòng Hội Học Sinh, buông xuống giáo trình trong tay, nghĩ muốn nhanh chút rời gặp Nhan Mộ Ngữ, lại phát bạn tốt Lưu Kì vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (Rei: cười như cười) đứng ở cửa nhìn .

      "Lưu Kì, có chuyện gì sao?" vô tình hỏi, thời gian gần đây đắm chìm trong thế giới ngọt ngào cùng Nhan Mộ Ngữ, có chút quan tâm lắm tới bạn bè.

      "Tớ thất vọng về cậu."

      Từ miệng bạn tốt đột nhiên bật ra lời trách móc, Mạnh Vũ Nhiễm khó hiểu nhíu mày: "Thất vọng cái gì?"

      "Còn nhớ lúc trước cậu với tớ thế nào ?" Lưu Kì nhìn , tiếp tục hỏi: "Tớ nhất định có thể thu phục được ấy, sau đó hung hăng quăng cho mọi người xem!" Lời thề sớm bị , nhờ bạn tốt nhắc lại, dần dần tái lại trong đầu .

      "Bây giờ cậu xem , xem mình là cái bộ dạng gì? Vừa nhìn thấy Nhan Mộ Ngữ ngây ngô cười cái, ấy như thế nào cậu liền làm như thế đó, cậu có biết những người khác bây giờ cậu....." Bạn tốt chỉ trích, lời như những mũi tên nhọn đâm thẳng vào trái tim Mạnh Vũ Nhiễm (Rei: bạn tốt cái con khỉ a, nếu 2 chị ý đâu có chia tay, Lưu Kì a Lưu Kì )

      "Chứ cậu biết bộ dáng bây giờ của cậu ra sao ?" Liên tiếp bị trách móc làm cho Mạnh Vũ Nhiễm mỏi mệt thôi, vuốt mặt, nữa mà vội vàng rời .

      " làm sao vậy? thoải mái sao?" Nhan Mộ Ngữ lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của .

      sau khi trở về liền trầm mặc, chuyện, hình như là có tâm .

      "Có chuyện này, muốn ....." Mạnh Vũ Nhiễm do dự.

      "Cái gì?" Nhan Mộ Ngữ quay đầu nhìn người bên cạnh, nụ cười ngọt ngào mặt chỉ lộ ra khi đối mặt với Mạnh Vũ Nhiễm.

      " nghĩ, chúng ta nên chia tay ."

      Mạnh Vũ Nhiễm nhìn ra xa, cố ý lạnh lùng quăng ra mấy chữ.

      "Bụp" tiếng, công văn tay Nhan Mộ Ngữ rơi xuống đất.

      "Xin lỗi, tay của em trơn quá. Chia tay..... Có thể hay cho em lí do?" Nhan Mộ Ngữ ngồi xổm xuống nhặt công văn, thanh mang theo chút run rẩy.

      "Lý do? Bởi vì, đây, ra chỉ là trò chơi." Mạnh Vũ Nhiễm cười đến xán lạn, cật lực bỏ qua nội tâm áy náy cùng đau đớn, miệng phun ra mấy lời vô tình lại tàn nhẫn.

      Nhan Mộ Ngữ đứng lên, sắc mặt có chút tái nhợt, yếu ớt : "Em đây."

      Kiêu ngạo của cho phép rơi lệ, xoay người, nhanh chóng bước .

      Trong đầu bây giờ chỉ có ý nghĩ duy nhất, nhanh chóng rời khỏi đây!

      Mạnh Vũ Nhiễm nhíu mày, phản ứng của Nhan Mộ Ngữ ngoài dự liệu của .

      thẳng ra như vậy, ngay cả cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn (Rei: chút gì, là quá quá quá tàn nhẫn, hừ), mà thế nhưng lạnh nhạt bình tĩnh, loại thái độ này làm cho khỏi tức giận.

      Nếu như vậy, hoàn toàn có tình cảm a!

      Mạnh Vũ Nhiễm suy nghĩ, lại lần nữa mở miệng gọi Nhan Mộ Ngữ: "Em chờ chút."

      Nhan Mộ Ngữ hiển nhiên có chút muốn, nhưng vẫn dừng cước bộ, cũng có quay đầu lại.

      " muốn nhìn thấy em trong trường nữa."

      Mạnh Vũ Nhiễm nhìn bóng lưng xa dần của , thể ngăn lại lời tàn khốc của mình.

      Nhan Mộ Ngữ vẫn như cũ quay đầu, nhàng : "Em biết rồi."

      Nhưng là run rẩy trong thanh ngay cả đều tự lừa mình được.

      Mạnh Vũ Nhiễm nhìn bóng dáng dần dần biến mất ở xa xa, quay đầu liền nhìn thấy hồ nước, thở dài hơi, yên lặng ngồi bên hồ lúc lâu.

      Sau ngày hôm đó, Nhan Mộ Ngữ rời khỏi Hội Học Sinh, cũng tận lực tránh gặp mặt Mạnh Vũ Nhiễm.

      Y như lời hứa của , gần như biến mất trong cuộc sống của Mạnh Vũ Nhiễm…

      Tỉnh lại từ trong dòng ký ức, Nhan Mộ Ngữ nhàng thở ra hơi (Rei: quay lại tại rồi nha!)

      Ông trời đúng là thích trêu người, vốn nghĩ rằng bao giờ gặp lại nữa, vòng vòng, lại phát ra cách mình rất gần.

      Nhưng cũng chỉ là gần thôi, nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, ý muốn dùng đau đơn để bức mình thu hồi tầm mắt, hề lưu luyến xoay người rời .

      Ngay lúc Nhan Mộ Ngữ vừa mới xoay người, Mạnh Vũ Nhiễm cũng đồng thời tới chỗ rẽ, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của .

      Xem ra chỉ có thể đợi lần sau, nhưng là tư thế đường của mỹ nữ kia nhìn quen..... Hẳn là do suy nghĩ nhiều rồi, Mạnh Vũ Nhiễm nhíu mày, vào cao ốc.

      Lại qua mấy ngày, thời gian tan tầm, Mạnh Vũ Nhiễm bị người gọi lại.

      "Mạnh, cùng uống chén nhé?" Đó là trưởng bộ phận quảng cáo Lưu Kì, bản thân ta cho rằng mình và Mạnh Vũ Nhiễm là có phúc cùng hưởng, gặp nạn làm em tốt, nhưng ở trong lòng Mạnh Vũ Nhiễm, là người bạn xấu nhất a.

      Nếu như Mạnh Vũ Nhiễm là 'hoa hoa công tử' Lưu Kì chính là 'hoa hoa công tử của hoa hoa công tử' (Rei: chỗ này Rei biết edit làm sao cho mọi người hiểu, nhưng đại ý là đào hoa hơn cả a Vũ Nhiễm a!)

      Nhưng người như thế, năm trước biết gặp trùng người bạn như thế nào, đột nhiên hồi tâm đổi tính thành 'người đàn ông tốt điển hình', điều này làm cho Mạnh Vũ Nhiễm cười nhạo thời gian dài.

      "Được, dù sao cũng có chuyện gì. Nhưng là....."

      Mạnh Vũ Nhiễm liếc Lưu Kì cái, chút khách khí, trào phúng : "Cậu hôm này có ý định tiếp tục làm 'hai mươi tư điều hiếu thuận của bạn trai' nữa à?"

      "Hừ, tớ đợi đến ngày cậu so với mình càng giống 'hiếu tử' hơn!" Lưu Kì đánh quyền lên bả vai Mạnh Vũ Nhiễm, có chút căm giận nguyền rủa: "Nhất định ngày, cậu bước theo dấu chân của tớ."

      "Tớ nghĩ cậu nên chờ xem mặt trời mọc hướng Tây có vẻ hợp lý hơn."

      Tay phải Mạnh Vũ Nhiễm ' nhàng' khoát lên vai Lưu Kì, sau đó cho bạn tốt lời đề nghị thiện ý.

      Lưu Kì khoa trương kêu to tiếng. Mạnh Vũ Nhiễm lại hỏi câu: "Hôm nay, cậu cần cùng 'nữ vương' à?"

      " ấy hôm nay tăng ca!" Phiền chán về bộ dáng dài dòng hiếm thấy của Mạnh Vũ Nhiễm, quay đầu nhìn biểu tình ' ra là thế' của bạn tốt, Lưu Kì mới biết mình bị lừa.

      "Hôm nay cậu mời! Còn nữa, tớ đây chờ đến ngày được nhìn cậu bị thần phục dưới chân phụ nữ!" Lưu Kì có chút căm giận bỏ lại những lời này, thẳng về phía trước.

      Mạnh Vũ Nhiễm cười cười, theo sát phía sau.

      Mới vừa rồi đùa giỡn làm cho nhớ tới thời gian hai người còn học đại học, cũng thường đùa giỡn với Lưu Kì như vậy, ra, hai người càng náo loạn, cảm tình càng tốt a. (Rei: nhắc tới đại học mà nhớ gì hết sao, thương chị quá chị Mộ Ngữ a!!!)

      "Vũ Nhiễm, cậu còn lề mề gì thế?" Mạnh Vũ Nhiễm suy nghĩ biết bay tới nơi nào, Lưu Kì kêu to tiếng, kéo trở về.

      "Tớ thấy mấy năm nay kiên nhẫn của cậu càng ngày càng thấp rồi."

      Mạnh Vũ Nhiễm nửa nửa đùa oán trách, nhưng bước nhanh lên ít.

      "Cậu đừng có đứng ở đây so sánh tớ nữa, oán trách cái gì......" Hai người cứ đấu khẩu như vậy, càng lúc càng xa....

      Hai người vào nhà ăn, chọn món xong xuôi, Lưu Kì mở miệng: "Tớ muốn chuyển nhà.

      Nghe được Lưu Kì thông báo tin tức, Mạnh Vũ Nhiễm cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc gì.

      "Cậu 'ừ' tiếng liền xong rồi? có biểu gì sao?" Lưu Kì gõ cái bàn, biểu bất mãn của đối với Mạnh Vũ Nhiễm.

      "Cậu muốn tớ biểu như thế nào?" Mạnh Vũ Nhiễm căn bản có quan tâm, sau khi thuận miệng câu như vậy, lại tiếp tục 'rượu của ta, ta uống, thức ăn của ta, ta ăn."

      "Cho dù cho tớ chút quà chúc mừng, cũng có thể ý tứ 'xuất tiền' giúp tớ mời thiết kế sư giỏi mà."

      Mặc dù biết khả năng Mạnh Vũ Nhiễm làm như vậy là bằng , Lưu Kì vẫn thèm để ý mà xảo trá. (Rei: cứ như lừa tình á nhầm lừa tiền người ta ý)

      "Nghĩ hay quá nhỉ....." Vừa xong câu này, Mạnh Vũ Nhiễm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức : "Vì chúng ta là em sống chết có nhau, tớ tuy rằng thể bỏ tiền ra cho cậu, nhưng tớ có thể giới thiệu vị thiết kế sư cho cậu."

      Chuyện này, rốt cuộc cũng có cơ hội tiếp cận xinh đẹp kia, chừng còn có thể chuyện đương.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 5.2:

      Quan sát biểu tình càng lúc càng quái dị mặt Mạnh Vũ Nhiễm, Lưu Kì đột nhiên cảm thấy cả người được tự nhiên, cảm nhận được bạn tốt bày ra mưu nào đó, nhưng mà Mạnh Vũ Nhiễm muốn giới thiệu thiết kế sư, có cự tuyệt à!

      Thứ Bảy, Nhan Mộ Ngữ theo hẹn đến gặp vị khách cầu thiết kế tu sửa nhà, cũng đồng thời nhìn thấy nụ cười xán lạn như ánh mặt trời của Mạnh Vũ Nhiễm.

      Bây giờ mà quay đầu bước có khí phách, hơn nữa đó cũng phải là tính cách của .

      Cho nên chỉ hơi thất thần chút, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, chậm rãi về phía trước, ôn hòa mở miệng: "Chào, tôi là Nhan Mộ Ngữ."

      Phản ứng của hai người đàn ông là ngây ra lúc, Lưu Kì hình như muốn gì, lại để ý nhìn xem biểu tình của Mạnh Vũ Nhiễm và Nhan Mộ Ngữ.

      vươn tay phải ra, bắt tay với , tự giới thiệu: "Chào , tôi là Lưu Kì."

      Mạnh Vũ Nhiễm cau mày, lát sau cũng vươn tay, có chút lãnh dạm mở miệng: "Mạnh Vũ Nhiễm." (Rei: ôi, sao a 'nạnh nùng' thế)

      Nhan Mộ Ngữ lễ phép vươn tay, nhưng ngay lập tức rút về vì cái siết chặt của Mạnh Vũ Nhiễm. dùng thanh bình tĩnh mà hỏi: "Xin hỏi hai người, ai là khách hàng của tôi?"

      "Tôi." Lưu Kì vẫn khách khí như cũ, Mạnh Vũ Nhiễm vẫn cau mày, biết suy nghĩ cái gì.

      biết hai người bọn họ có phải hay nhớ ra , dù sao nữa bây giờ xoay người rời là chuyện thể xảy ra.

      Nhan Mộ Ngữ chỉ có thể đứng thẳng người, biệu bình tĩnh tự tin.

      Nhan Mộ Ngữ quay sang Lưu Kì, lễ phép cầu dẫn thăm nhà mới, cũng muốn cùng thảo luận vài điều.

      Hai người vừa vừa chuyện, lơ đãng, xem Mạnh Vũ Nhiễm phía sau.

      Mỗi lần Lưu Kì nhớ đến bạn tốt mà quay lại, nhìn thấy bộ dáng ' được để mắt đến' của Mạnh Vũ Nhiễm, hình như (MVN) muốn cái gì đó nhưng lúc nào cũng bị Nhan Mộ Ngữ 'vừa vặn' mà cắt ngang. Lưu Kì chỉ có thể thầm thở dài, sau đó quay người trả lời Nhan Mộ Ngữ. Mạnh Vũ Nhiễm tiếp tục bị xem rồi!

      "Hôm nay cứ như vậy , lần sau tôi đem sơ đồ phác thảo tới đây, hi vọng chúng ta có thể hợp tác tốt."

      Nhìn đại khái kết cấu phòng ốc, sau khi hiểu ý muốn của Lưu Kì, Nhan Mộ Ngữ mỉm cười rời .

      " hổ là 'đệ nhất tài nữ', dễ ứng phó."

      Nhìn theo bóng lưng Nhan Mộ Ngữ rời , ra câu này, biết là bội phục chính mình hay là châm chọc ai đó. Lưu Kì quay đầu nhìn về phía MẠnh Vũ Nhiễm, mang theo trêu chọc, hỏi: "Mạnh Vũ Nhiễm, có thể hay bộc lộ chút cảm giác của cậu khi gặp lại bạn cũ bị cậu vứt bỏ?"

      " ấy là Nhan Mộ Ngữ đó sao?" Ngữ khí của Mạnh Vũ Nhiễm có chút khác lạ, là hỏi Lưu Kì hay là chính .

      "Làm ơn, đến tớ còn nhận ra đấy, cậu là quá đáng nha, Mạnh đại thiếu gia?" Lưu Kì híp mắt, mặt là biểu cảm 'cậu lại tiếp tục giả ngu à'.

      " phải, tớ chỉ là cảm thấy....." Mạnh Vũ Nhiễm cân nhắc từ ngữ. (Rei: lựa lời mà đó ạ)

      "Cảm thấy như thế nào? Kinh ngạc, thể tưởng tượng nổi, hay là..... Hối hận?" đến hối hận giọng điệu của Lưu Kì có chút trào phúng.

      "Hối hận? có."

      Mạnh Vũ Nhiễm chút do dự chấm dứt tranh cãi: "Chính là cảm thấy..... Cảm thấy....." biết phải biểu đạt như thế nào.

      "Đừng cứ 'chính là' như vậy nữa. Dù sao.... Cậu, bây giờ là động tâm có phải hay ? Vậy theo đuổi a."

      Lưu Kì châm điếu thuốc, có ý xấu giựt dây để xem trò vui. Tâm tư Mạnh Vũ Nhiễm người khác biết, nhưng chính hiểu rất , phải là vì xinh đẹp lại có khí chất, mà là vì bình tĩnh hơn người. ra, Mạnh Vũ Nhiễm vẫn giống như năm xưa, ngây thơ vẫn là ngây thơ.

      Phả ra vòng khói, Lưu Kì có phần châm chọc bổ sung câu: " chừng, tại người ta trở nên xinh đẹp như vậy còn nhờ vào công lao vứt bỏ năm đó của cậu."

      Lưu Kì như vậy, nhưng biết rằng cũng có sai biệt lắm.

      Sau khi chia tay Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ cùng Kiều Khả Tư, còn có Mạc Nguyệt chuyện với nhau lần (Rei: ra Rei cũng biết Mạc Nguyệt là ai, nhưng có lẽ là bạn của 2 chị Khả Tư và Mộ Ngữ, Rei tìm hiểu và lại với mọi người nha).

      "Tớ quyết định học Sở Nghiên cứu nữa." Ngữ khí Nhan Mộ Ngữ có chút run rẩy.

      "Vì sao? phải cậu sớm quyết định sao?" KIều Khả Tư nhảy dựng lên, kinh ngạc hỏi, còn Mạc Nguyệt chỉ bình tĩnh im lặng chờ tiếp tục chuyện.

      " có lý do gì cả, chỉ là tớ thích nữa." Đè nén nước mắt, Nhan Mộ Ngữ ra vẻ bình tĩnh nhưng ràng là kích động.

      "Mộ Mộ!" Kiều Khả Tư tức đến nỗi thét to. "Cậu là cho có lệ sao?" Hai tay nắm chặt, biểu tình mặt có thể lấy phẫn nộ để hình dung.

      Mạc Nguyệt nhíu mày, sau đó đứng dậy, ngay cả cái liếc mắt cũng có, trực tiếp đeo kính lên, chuẩn bị trở về phòng.....

      "Tớ phải ý này....."

      "Là người, cũng có lúc cần phải giải bày tâm , cũng như có lúc cần phải khóc." Mạc Nguyệt tháo kính mắt xuống, thỏ dài, khẽ : "Tớ nghĩ cả hai cậu đều cần phải bình tĩnh chút."

      " cần, lần này, hoàn toàn là do tớ tốt. muốn học Sở nghiên cứu là vì tớ sợ hãi. Trước kia, tớ cho là mình thực đoán trước được tương lai. Nhưng mà tại, tớ bắt đầu bât an, tớ biết mình còn có thể làm gì, tớ thể tín nhiệm ai cả, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình." Ngữ điệu của Nhan Mộ Ngữ bình tĩnh, thậm chí có chút cứng nhắc.

      Nhưng mà càng bình tĩnh lý trí, nội tâm hai người còn lại vô cùng khó chịu.

      Kiều Khả Tư đến bên cạnh Nhan Mộ Ngữ, mở ra hai tay, dùng sức ôm lấy .

      " xin lỗi." Nhan Mộ Ngữ thấp giọng .

      "Mộ Mộ ngốc." Kiều Khả Tư cúi đầu, che giấu nước mắt ngừng rơi của mình.

      Sau đó, Nhan Mộ Ngữ phải trải qua đoạn thời gian đau ốm liên miên, cả người rất nhanh trở nên gầy yếu.

      ----- Tôi là dải phân cánh quá khứ với tại -----


      Nhìn thấy Mạnh Vũ Nhiễm lần nữa, trong lòng Nhan Mộ Ngữ có gợi lên rung động lớn giống như trong tưởng tượng. Nhưng nếu Mạnh Vũ Nhiễm trong mắt như là người xa lạ, đó là lừa mình dối người. (Rei; kiểu như là 'người lạ từng quen' đấy mọi người).

      Mấy ngày sau, Nhan Mộ Ngữ nhận được điện thoại của Mạnh Vũ Nhiễm, trong điện thoại Mạnh Vũ Nhiễm hẹn xem phim. Nhan Mộ Ngữ rất muốn cự tuyệt, nhưng sau khi cân nhắc trước sau, cảm thấy cùng gặp mặt lần, chuyện ràng cũng tốt, thế là đồng ý lời hẹn.

      Rạp chiếu phim cũng có nhiều người, tụm năm tụm ba ngồi đều là tình lữ, ít đôi còn thân mật trình diễn 'phân đoạn nồng thắm'.

      Mạnh Vũ Nhiễm thử vươn tay, cầm lấy bàn tay bé của Nhan Mộ Ngữ, lập tức bị thoải mái vung lắc. (Rei: èo, e tưởng chị lập tức giật ra chứ -_-)

      Mạnh Vũ Nhiễm nhíu mày, người phụ nữ này vẫn là giống thời Đại học, phiền toái lại ngoan cố, nhưng mà biết vì sao, giờ phút này trong mắt , ngay cả điểm này cũng trở nên đáng .

      Bộ phim chiếu đến khúc cao trào, ít người cảm động đến nỗi rơi lệ, rạp chiếu phim truyền đến tiếng khóc, Mạnh Vũ Nhiễm nhàm chán từ màn ảnh quay đầu lại nhìn về Nhan Mộ Ngữ bên cạnh, thực kinh hãi nha!

      Nhan Mộ Ngữ khóc.... Khuôn mặt nhắn đỏ lên rồi..... Mạnh Vũ Nhiễm nhanh chóng rút khăn tay từ trong túi ra, đưa cho .

      "Cảm ơn." Nhan Mộ Ngữ lau nước mắt, nhàng .

      Bộ phim kết thúc, hai người theo đám đông ra đại sảnh, ánh mắt Nhan Mộ Ngữ vẫn còn chút hồng, nhưng cảm xúc bình tĩnh lại.

      thuận miệng hỏi: " thích bộ phim này?"

      "Cũng tệ lắm, có chút cảm động." Mạnh Vũ Nhiễm nghĩ nghĩ .

      "Đúng vậy a, tình như vậy cảm động." Nhan Mộ Ngữ . “Nhưng mà, nếu như là đời , có muốn cùng 'người cũ' quay lại , giống như chuyện tình trong phim ấy?"

      hiểu lắm hàm ý của Nhan Mộ Ngữ, Mạnh Vũ Nhiễm có chút tự hỏi, rồi thành lắc đầu, : " muốn."

      "Tôi cũng vậy." Nhan Mộ Ngữ gật đầu, thẳng vào vấn đề: "Kỳ , hôm nay đồng ý lời hẹn của , chính là muốn cùng ràng, tôi cảm thấy nếu lại cùng kết giao, liền giống bộ phim khi nãy, cảm động, rất mỹ lệ, nhưng chân ."

      Mạnh Vũ Nhiễm cố gắng xem nỗi mất mát đột nhiên dâng lên trong lòng, cứng nhắc duy trì nụ cười, giả bộ bình thản : "Suy nghĩ của em có thể hiểu, nhưng mà ít nhất cũng đối đãi như bạn bè bình thường chứ?"

      Nghe vậy, Nhan Mộ Ngữ có vẻ được tự nhiên, trầm mặc.

      biết trả lời vấn đề này như thế nào.

      Mạnh Vũ Nhiễm muốn xoay chuyển tình hình tại, liền đổi chủ đề, hỏi: "Dù sao vẫn còn thời gian..... Muốn hay nơi khác?"

      biết Nhan Mộ Ngữ có kế hoạch trước, ràng, hôm nay đến đây, mục đích là để cự tuyệt, nhưng thể để con cừu chạy trốn dễ dàng như vậy được.

      Chương 5.3:

      hiểu tâm tình phức tạp bây giờ của mình, nhưng mà tuyệt muốn cứ như vậy rời khỏi .

      Nghe đề cập đến chuyện này, Nhan Mộ Ngữ nhất thời luống cuống.

      thầm nghĩ cùng Mạnh Vũ Nhiễm ràng, sau đó có thể thuận lời nghĩ đến nhiều kế hoạch khác.

      sợ hãi, sợ nếu ở cùng người đàn ông này thêm lát nữa dao động mất, nhưng mà.....

      xem xét biểu tình của Mạnh Vũ Nhiễm, biết chắc chắn cho cơ hội cự tuyệt, vì thế cúi đầu, giọng : "Tôi..... thế nào cũng được."

      "Chúng ta dạo quanh đây nhé?" Mạnh Vũ Nhiễm nghĩ nghĩ, thuận miệng .

      chỉ là muốn ở chung chỗ với Nhan Mộ Ngữ. Người phụ nữ này vô cùng quen thuộc, nhưng lại giống với người trong trí nhớ của , mà lần lại lần khơi mào những cảm giác ràng trong .

      Nhìn người cố ý giữ im lặng với mình, Mạnh Vũ Nhiễm đột nhiên cảm thấy uể oải, chẳng lẽ còn thương ? , điều đó có khả năng. (Rei: Vũ Nhiễm ơii, cuộc sống đâu lường trước điều gì (((=....)

      Như vậy, muốn như thế nào mới có thể lần nữa đả động đến trái tim của ? Lần gặp lại này, Mạnh Vũ Nhiễm thấy rằng Nhan Mộ Ngữ bây giờ hoàn toàn khác với Nhan Mộ Ngữ lúc học đại học, bây giờ càng làm cho tâm tình dao động, thậm chí có chút đau lòng.

      muốn ôm vào trong lòng, làm cho vĩnh viễn chỉ thuộc về . Người đàn ông tự chủ quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, trong lòng người nào đó dâng lên phẫn nộ.

      Đột nhiên thấy im lặng, Nhan Mộ Ngữ ngẩng đầu nhìn Mạnh Vũ Nhiễm, nhìn thấy cảm xúc phẫn nộ, mất mát hỗn loạn mặt , có phải hay khi nãy lời tổn thương ?

      " thoải mái sao? Nhan Mộ Ngữ giọng hỏi, lúc này tâm tình rất loạn.

      Mạnh Vũ Nhiễm cười cười, nhân cơ hội cầm lấy bàn tay Nhan Mộ Ngữ.

      Nhan Mộ Ngữ giãy cái cũng giãy, nhớ tới biểu cảm mất mát mặt Mạnh Vũ Nhiễm lúc nãy, đành tùy ý nắm.

      Nắm chặt tay..... Gió đêm thổi tới.... Lay động mấy sợi tóc đen của Nhan Mộ Ngữ, giơ tay, vuốt lại mái tóc bay loạn.

      Bàn tay kia..... Động tác kia..... Sao động lòng người đến vậy.....

      Trái tim Mạnh Vũ Nhiễm mạnh mẽ động cái, toàn thế giới như đều mất màu sắc, nhịn được vươn tay vuốt mái tóc , rồi đặt xuống nụ hôn khẽ.

      Giờ khắc này, rốt cục ý thức được, người phụ nữ này lấy tất cả chú ý của . Từ bây giờ, trong mắt , chỉ có thôi.....

      Nhan Mộ Ngữ hoảng sợ, bởi vì đây là nơi công cộng nha, nét đỏ ửng nhanh chóng lên khuôn mặt của , khẽ lui về phía sau, miệng lắp bắp: "..... ....."

      "Mộ Ngữ, xin lỗi." Ánh mắt Mạnh Vũ Nhiễm dịu dàng nhìn Nhan Mộ Ngữ.

      xin lỗi, năm đó tổn thương em...... xin lỗi, đến bây giờ mới nhận ra.....

      Nhan Mộ Ngữ thất thần, Mạnh Vũ Nhiễm cao cao tại thượng, tự cao tự đại xin lỗi sao? nghĩ muốn lớn tiếng mắng , muốn kêu lên nỗi oán hận cùng bi thương của , nhưng mà nhìn đến ánh mắt dịu dàng của Mạnh Vũ Nhiễm. tất cả đều hóa thành nước mắt.

      Nước mắt Nhan Mộ Ngữ như là lưỡi dao sắc bén cắm vào trái tim Mạnh Vũ Nhiễm. phải chịu bao nhiêu ủy khuất, mới có thể giống như bây giờ tiếng động mà rơi lệ, , tột cùng gây cho nàng bao nhiêu thương tổn đây!

      Lúc này, cảm thấy hối hận, hối hận năm đó mình ngu xuẩn, hối hận chính mình có quý trọng . Đau lòng ôm vào trong lòng, Mạnh Vũ Nhiễm thấp giọng: " xin lỗi, xin lỗi..... em....." biết từ khi nào, lời xin lỗi biến thành " em" rồi?

      Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, nghe được thanh vụn bàn tán xung quanh, Nhan Mộ Ngữ sau khi khóc mẹt mới tỉnh táo lại.

      Nghĩ lại, vừa làm cái gì vậy? Mặt đột nhiên đỏ lên, tay đẩy Mạnh Vũ Nhiễm ra, xoay người chạy .

      Nhan Mộ Ngữ rời khỏi, Mạnh Vũ Nhiễm lập tức cảm thấy mất mát, nhìn bóng lưng , Mạnh Vũ Nhiễm mỉm cười thấp giọng : "Mộ Ngữ, em trốn thoát đâu."


      Sau vài tuần lễ, Mạnh Vũ Nhiễm mấy lần hẹn Nhan Mộ Ngữ ra ngoài, tuy rằng Nhan Mộ Ngữ thập phần muốn, nhưng lại có biện pháp mở miệng cự tuyệt .

      Nhưng mà, mặc kệ Mạnh Vũ Nhiễm đối tốt với Nhan Mộ Ngữ thế nào, đến khi ám chỉ muốn quay lại lại chậm chạp chịu gật đầu, điều này làm cho Mạnh Vũ Nhiễm - người chưa từng tiêu phí quá nhiều thời gian lên người phụ nữ như vậy nóng nảy, quyết định phải nghĩ ra cách buộc Nhan Mộ Ngữ đáp ứng trở về trong lòng , bao giờ để rời lần nữa, nhất định phải là người phụ nữ của !

      Tuy rằng hạ quyết tâm, suy nghĩ suốt đêm, vẫn thể nghĩ ra biện pháp nào tốt.

      Vừa nghĩ tới lỗi lầm năm đó, Mạnh Vũ Nhiễm cảm thấy đau đầu rồi!

      Đột nhiên.... vừa nghĩ ra cách tệ nha.

      Phụ nữ đều thích lãng mạn, sau khi xem gần cả trăm bộ phim thần tượng Nhật Bản, Mạnh Vũ Nhiễm chọn ra chiêu trò lãng mạn nhất, cũng là chiêu trò tốn tiền nhất......

      Những bông hoa từ trời rơi xuống cùng với hương thơm hấp dẫn..... Lãng mạn......
      Last edited by a moderator: 6/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :