Chương 5.2:
Quan sát biểu tình càng lúc càng quái dị mặt Mạnh Vũ Nhiễm, Lưu Kì đột nhiên cảm thấy cả người được tự nhiên, cảm nhận được bạn tốt bày ra mưu nào đó, nhưng mà Mạnh Vũ Nhiễm muốn giới thiệu thiết kế sư, có cự tuyệt à!
Thứ Bảy, Nhan Mộ Ngữ theo hẹn đến gặp vị khách cầu thiết kế tu sửa nhà, cũng đồng thời nhìn thấy nụ cười xán lạn như ánh mặt trời của Mạnh Vũ Nhiễm.
Bây giờ mà quay đầu bước là có khí phách, hơn nữa đó cũng phải là tính cách của .
Cho nên chỉ hơi thất thần chút, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, chậm rãi về phía trước, ôn hòa mở miệng: "Chào, tôi là Nhan Mộ Ngữ."
Phản ứng của hai người đàn ông là ngây ra lúc, Lưu Kì hình như muốn gì, lại để ý nhìn xem biểu tình của Mạnh Vũ Nhiễm và Nhan Mộ Ngữ.
vươn tay phải ra, bắt tay với , tự giới thiệu: "Chào , tôi là Lưu Kì."
Mạnh Vũ Nhiễm cau mày, lát sau cũng vươn tay, có chút lãnh dạm mở miệng: "Mạnh Vũ Nhiễm." (Rei: ôi, sao a 'nạnh nùng' thế)
Nhan Mộ Ngữ lễ phép vươn tay, nhưng ngay lập tức rút về vì cái siết chặt của Mạnh Vũ Nhiễm. dùng thanh bình tĩnh mà hỏi: "Xin hỏi hai người, ai là khách hàng của tôi?"
"Tôi." Lưu Kì vẫn khách khí như cũ, Mạnh Vũ Nhiễm vẫn cau mày, biết suy nghĩ cái gì.
biết hai người bọn họ có phải hay nhớ ra , dù sao nữa bây giờ xoay người rời là chuyện thể xảy ra.
Nhan Mộ Ngữ chỉ có thể đứng thẳng người, biệu bình tĩnh tự tin.
Nhan Mộ Ngữ quay sang Lưu Kì, lễ phép cầu dẫn thăm nhà mới, cũng muốn cùng thảo luận vài điều.
Hai người vừa vừa chuyện, lơ đãng, xem Mạnh Vũ Nhiễm phía sau.
Mỗi lần Lưu Kì nhớ đến bạn tốt mà quay lại, nhìn thấy bộ dáng ' được để mắt đến' của Mạnh Vũ Nhiễm, hình như (MVN) muốn cái gì đó nhưng lúc nào cũng bị Nhan Mộ Ngữ 'vừa vặn' mà cắt ngang. Lưu Kì chỉ có thể thầm thở dài, sau đó quay người trả lời Nhan Mộ Ngữ. Mạnh Vũ Nhiễm tiếp tục bị xem rồi!
"Hôm nay cứ như vậy , lần sau tôi đem sơ đồ phác thảo tới đây, hi vọng chúng ta có thể hợp tác tốt."
Nhìn đại khái kết cấu phòng ốc, sau khi hiểu ý muốn của Lưu Kì, Nhan Mộ Ngữ mỉm cười rời .
" hổ là 'đệ nhất tài nữ', dễ ứng phó."
Nhìn theo bóng lưng Nhan Mộ Ngữ rời , ra câu này, biết là bội phục chính mình hay là châm chọc ai đó. Lưu Kì quay đầu nhìn về phía MẠnh Vũ Nhiễm, mang theo trêu chọc, hỏi: "Mạnh Vũ Nhiễm, có thể hay bộc lộ chút cảm giác của cậu khi gặp lại bạn cũ bị cậu vứt bỏ?"
" ấy là Nhan Mộ Ngữ đó sao?" Ngữ khí của Mạnh Vũ Nhiễm có chút khác lạ, là hỏi Lưu Kì hay là chính .
"Làm ơn, đến tớ còn nhận ra đấy, cậu là quá đáng nha, Mạnh đại thiếu gia?" Lưu Kì híp mắt, mặt là biểu cảm 'cậu lại tiếp tục giả ngu à'.
" phải, tớ chỉ là cảm thấy....." Mạnh Vũ Nhiễm cân nhắc từ ngữ. (Rei: lựa lời mà đó ạ)
"Cảm thấy như thế nào? Kinh ngạc, thể tưởng tượng nổi, hay là..... Hối hận?" đến hối hận giọng điệu của Lưu Kì có chút trào phúng.
"Hối hận? có."
Mạnh Vũ Nhiễm chút do dự chấm dứt tranh cãi: "Chính là cảm thấy..... Cảm thấy....." biết phải biểu đạt như thế nào.
"Đừng cứ 'chính là' như vậy nữa. Dù sao.... Cậu, bây giờ là động tâm có phải hay ? Vậy theo đuổi a."
Lưu Kì châm điếu thuốc, có ý xấu giựt dây để xem trò vui. Tâm tư Mạnh Vũ Nhiễm người khác biết, nhưng chính hiểu rất , phải là vì xinh đẹp lại có khí chất, mà là vì bình tĩnh hơn người. ra, Mạnh Vũ Nhiễm vẫn giống như năm xưa, ngây thơ vẫn là ngây thơ.
Phả ra vòng khói, Lưu Kì có phần châm chọc bổ sung câu: " chừng, tại người ta trở nên xinh đẹp như vậy còn nhờ vào công lao vứt bỏ năm đó của cậu."
Lưu Kì như vậy, nhưng biết rằng cũng có sai biệt lắm.
Sau khi chia tay Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ cùng Kiều Khả Tư, còn có Mạc Nguyệt chuyện với nhau lần (Rei: ra Rei cũng biết Mạc Nguyệt là ai, nhưng có lẽ là bạn của 2 chị Khả Tư và Mộ Ngữ, Rei tìm hiểu và lại với mọi người nha).
"Tớ quyết định học Sở Nghiên cứu nữa." Ngữ khí Nhan Mộ Ngữ có chút run rẩy.
"Vì sao? phải cậu sớm quyết định sao?" KIều Khả Tư nhảy dựng lên, kinh ngạc hỏi, còn Mạc Nguyệt chỉ bình tĩnh im lặng chờ tiếp tục chuyện.
" có lý do gì cả, chỉ là tớ thích nữa." Đè nén nước mắt, Nhan Mộ Ngữ ra vẻ bình tĩnh nhưng ràng là kích động.
"Mộ Mộ!" Kiều Khả Tư tức đến nỗi thét to. "Cậu là cho có lệ sao?" Hai tay nắm chặt, biểu tình mặt có thể lấy phẫn nộ để hình dung.
Mạc Nguyệt nhíu mày, sau đó đứng dậy, ngay cả cái liếc mắt cũng có, trực tiếp đeo kính lên, chuẩn bị trở về phòng.....
"Tớ phải ý này....."
"Là người, cũng có lúc cần phải giải bày tâm , cũng như có lúc cần phải khóc." Mạc Nguyệt tháo kính mắt xuống, thỏ dài, khẽ : "Tớ nghĩ cả hai cậu đều cần phải bình tĩnh chút."
" cần, lần này, hoàn toàn là do tớ tốt. muốn học Sở nghiên cứu là vì tớ sợ hãi. Trước kia, tớ cho là mình thực đoán trước được tương lai. Nhưng mà tại, tớ bắt đầu bât an, tớ biết mình còn có thể làm gì, tớ thể tín nhiệm ai cả, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình." Ngữ điệu của Nhan Mộ Ngữ bình tĩnh, thậm chí có chút cứng nhắc.
Nhưng mà càng bình tĩnh lý trí, nội tâm hai người còn lại vô cùng khó chịu.
Kiều Khả Tư đến bên cạnh Nhan Mộ Ngữ, mở ra hai tay, dùng sức ôm lấy .
" xin lỗi." Nhan Mộ Ngữ thấp giọng .
"Mộ Mộ ngốc." Kiều Khả Tư cúi đầu, che giấu nước mắt ngừng rơi của mình.
Sau đó, Nhan Mộ Ngữ phải trải qua đoạn thời gian đau ốm liên miên, cả người rất nhanh trở nên gầy yếu.
----- Tôi là dải phân cánh quá khứ với tại -----
Nhìn thấy Mạnh Vũ Nhiễm lần nữa, trong lòng Nhan Mộ Ngữ có gợi lên rung động lớn giống như trong tưởng tượng. Nhưng nếu Mạnh Vũ Nhiễm trong mắt như là người xa lạ, đó là lừa mình dối người. (Rei; kiểu như là 'người lạ từng quen' đấy mọi người).
Mấy ngày sau, Nhan Mộ Ngữ nhận được điện thoại của Mạnh Vũ Nhiễm, trong điện thoại Mạnh Vũ Nhiễm hẹn xem phim. Nhan Mộ Ngữ rất muốn cự tuyệt, nhưng sau khi cân nhắc trước sau, cảm thấy cùng gặp mặt lần, chuyện ràng cũng tốt, thế là đồng ý lời hẹn.
Rạp chiếu phim cũng có nhiều người, tụm năm tụm ba ngồi đều là tình lữ, ít đôi còn thân mật trình diễn 'phân đoạn nồng thắm'.
Mạnh Vũ Nhiễm thử vươn tay, cầm lấy bàn tay bé của Nhan Mộ Ngữ, lập tức bị thoải mái vung lắc. (Rei: èo, e tưởng chị lập tức giật ra chứ )
Mạnh Vũ Nhiễm nhíu mày, người phụ nữ này vẫn là giống thời Đại học, phiền toái lại ngoan cố, nhưng mà biết vì sao, giờ phút này trong mắt , ngay cả điểm này cũng trở nên đáng .
Bộ phim chiếu đến khúc cao trào, ít người cảm động đến nỗi rơi lệ, rạp chiếu phim truyền đến tiếng khóc, Mạnh Vũ Nhiễm nhàm chán từ màn ảnh quay đầu lại nhìn về Nhan Mộ Ngữ bên cạnh, thực kinh hãi nha!
Nhan Mộ Ngữ khóc.... Khuôn mặt nhắn đỏ lên rồi..... Mạnh Vũ Nhiễm nhanh chóng rút khăn tay từ trong túi ra, đưa cho .
"Cảm ơn." Nhan Mộ Ngữ lau nước mắt, nhàng .
Bộ phim kết thúc, hai người theo đám đông ra đại sảnh, ánh mắt Nhan Mộ Ngữ vẫn còn chút hồng, nhưng cảm xúc bình tĩnh lại.
thuận miệng hỏi: " thích bộ phim này?"
"Cũng tệ lắm, có chút cảm động." Mạnh Vũ Nhiễm nghĩ nghĩ .
"Đúng vậy a, tình như vậy cảm động." Nhan Mộ Ngữ . “Nhưng mà, nếu như là đời , có muốn cùng 'người cũ' quay lại , giống như chuyện tình trong phim ấy?"
hiểu lắm hàm ý của Nhan Mộ Ngữ, Mạnh Vũ Nhiễm có chút tự hỏi, rồi thành lắc đầu, : " muốn."
"Tôi cũng vậy." Nhan Mộ Ngữ gật đầu, thẳng vào vấn đề: "Kỳ , hôm nay đồng ý lời hẹn của , chính là muốn cùng ràng, tôi cảm thấy nếu lại cùng kết giao, liền giống bộ phim khi nãy, cảm động, rất mỹ lệ, nhưng chân ."
Mạnh Vũ Nhiễm cố gắng xem nỗi mất mát đột nhiên dâng lên trong lòng, cứng nhắc duy trì nụ cười, giả bộ bình thản : "Suy nghĩ của em có thể hiểu, nhưng mà ít nhất cũng đối đãi như bạn bè bình thường chứ?"
Nghe vậy, Nhan Mộ Ngữ có vẻ được tự nhiên, trầm mặc.
biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Mạnh Vũ Nhiễm muốn xoay chuyển tình hình tại, liền đổi chủ đề, hỏi: "Dù sao vẫn còn thời gian..... Muốn hay nơi khác?"
biết Nhan Mộ Ngữ có kế hoạch trước, ràng, hôm nay đến đây, mục đích là để cự tuyệt, nhưng thể để con cừu chạy trốn dễ dàng như vậy được.
Chương 5.3:
hiểu tâm tình phức tạp bây giờ của mình, nhưng mà tuyệt muốn cứ như vậy rời khỏi .
Nghe đề cập đến chuyện này, Nhan Mộ Ngữ nhất thời luống cuống.
thầm nghĩ cùng Mạnh Vũ Nhiễm ràng, sau đó có thể thuận lời nghĩ đến nhiều kế hoạch khác.
sợ hãi, sợ nếu ở cùng người đàn ông này thêm lát nữa dao động mất, nhưng mà.....
xem xét biểu tình của Mạnh Vũ Nhiễm, biết chắc chắn cho cơ hội cự tuyệt, vì thế cúi đầu, giọng : "Tôi..... thế nào cũng được."
"Chúng ta dạo quanh đây nhé?" Mạnh Vũ Nhiễm nghĩ nghĩ, thuận miệng .
chỉ là muốn ở chung chỗ với Nhan Mộ Ngữ. Người phụ nữ này vô cùng quen thuộc, nhưng lại giống với người trong trí nhớ của , mà lần lại lần khơi mào những cảm giác ràng trong .
Nhìn người cố ý giữ im lặng với mình, Mạnh Vũ Nhiễm đột nhiên cảm thấy uể oải, chẳng lẽ còn thương ? , điều đó có khả năng. (Rei: Vũ Nhiễm ơii, cuộc sống đâu lường trước điều gì (((=....)
Như vậy, muốn như thế nào mới có thể lần nữa đả động đến trái tim của ? Lần gặp lại này, Mạnh Vũ Nhiễm thấy rằng Nhan Mộ Ngữ bây giờ hoàn toàn khác với Nhan Mộ Ngữ lúc học đại học, bây giờ càng làm cho tâm tình dao động, thậm chí có chút đau lòng.
muốn ôm vào trong lòng, làm cho vĩnh viễn chỉ thuộc về . Người đàn ông tự chủ quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, trong lòng người nào đó dâng lên phẫn nộ.
Đột nhiên thấy im lặng, Nhan Mộ Ngữ ngẩng đầu nhìn Mạnh Vũ Nhiễm, nhìn thấy cảm xúc phẫn nộ, mất mát hỗn loạn mặt , có phải hay khi nãy lời tổn thương ?
" thoải mái sao? Nhan Mộ Ngữ giọng hỏi, lúc này tâm tình rất loạn.
Mạnh Vũ Nhiễm cười cười, nhân cơ hội cầm lấy bàn tay Nhan Mộ Ngữ.
Nhan Mộ Ngữ giãy cái cũng giãy, nhớ tới biểu cảm mất mát mặt Mạnh Vũ Nhiễm lúc nãy, đành tùy ý nắm.
Nắm chặt tay..... Gió đêm thổi tới.... Lay động mấy sợi tóc đen của Nhan Mộ Ngữ, giơ tay, vuốt lại mái tóc bay loạn.
Bàn tay kia..... Động tác kia..... Sao động lòng người đến vậy.....
Trái tim Mạnh Vũ Nhiễm mạnh mẽ động cái, toàn thế giới như đều mất màu sắc, nhịn được vươn tay vuốt mái tóc , rồi đặt xuống nụ hôn khẽ.
Giờ khắc này, rốt cục ý thức được, người phụ nữ này lấy tất cả chú ý của . Từ bây giờ, trong mắt , chỉ có thôi.....
Nhan Mộ Ngữ hoảng sợ, bởi vì đây là nơi công cộng nha, nét đỏ ửng nhanh chóng lên khuôn mặt của , khẽ lui về phía sau, miệng lắp bắp: "..... ....."
"Mộ Ngữ, xin lỗi." Ánh mắt Mạnh Vũ Nhiễm dịu dàng nhìn Nhan Mộ Ngữ.
xin lỗi, năm đó tổn thương em...... xin lỗi, đến bây giờ mới nhận ra.....
Nhan Mộ Ngữ thất thần, Mạnh Vũ Nhiễm cao cao tại thượng, tự cao tự đại xin lỗi sao? nghĩ muốn lớn tiếng mắng , muốn kêu lên nỗi oán hận cùng bi thương của , nhưng mà nhìn đến ánh mắt dịu dàng của Mạnh Vũ Nhiễm. tất cả đều hóa thành nước mắt.
Nước mắt Nhan Mộ Ngữ như là lưỡi dao sắc bén cắm vào trái tim Mạnh Vũ Nhiễm. phải chịu bao nhiêu ủy khuất, mới có thể giống như bây giờ tiếng động mà rơi lệ, , tột cùng gây cho nàng bao nhiêu thương tổn đây!
Lúc này, cảm thấy hối hận, hối hận năm đó mình ngu xuẩn, hối hận chính mình có quý trọng . Đau lòng ôm vào trong lòng, Mạnh Vũ Nhiễm thấp giọng: " xin lỗi, xin lỗi..... em....." biết từ khi nào, lời xin lỗi biến thành " em" rồi?
Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, nghe được thanh vụn bàn tán xung quanh, Nhan Mộ Ngữ sau khi khóc mẹt mới tỉnh táo lại.
Nghĩ lại, vừa làm cái gì vậy? Mặt đột nhiên đỏ lên, tay đẩy Mạnh Vũ Nhiễm ra, xoay người chạy .
Nhan Mộ Ngữ rời khỏi, Mạnh Vũ Nhiễm lập tức cảm thấy mất mát, nhìn bóng lưng , Mạnh Vũ Nhiễm mỉm cười thấp giọng : "Mộ Ngữ, em trốn thoát đâu."
Sau vài tuần lễ, Mạnh Vũ Nhiễm mấy lần hẹn Nhan Mộ Ngữ ra ngoài, tuy rằng Nhan Mộ Ngữ thập phần muốn, nhưng lại có biện pháp mở miệng cự tuyệt .
Nhưng mà, mặc kệ Mạnh Vũ Nhiễm đối tốt với Nhan Mộ Ngữ thế nào, đến khi ám chỉ muốn quay lại lại chậm chạp chịu gật đầu, điều này làm cho Mạnh Vũ Nhiễm - người chưa từng tiêu phí quá nhiều thời gian lên người phụ nữ như vậy nóng nảy, quyết định phải nghĩ ra cách buộc Nhan Mộ Ngữ đáp ứng trở về trong lòng , bao giờ để rời lần nữa, nhất định phải là người phụ nữ của !
Tuy rằng hạ quyết tâm, suy nghĩ suốt đêm, vẫn thể nghĩ ra biện pháp nào tốt.
Vừa nghĩ tới lỗi lầm năm đó, Mạnh Vũ Nhiễm cảm thấy đau đầu rồi!
Đột nhiên.... vừa nghĩ ra cách tệ nha.
Phụ nữ đều thích lãng mạn, sau khi xem gần cả trăm bộ phim thần tượng Nhật Bản, Mạnh Vũ Nhiễm chọn ra chiêu trò lãng mạn nhất, cũng là chiêu trò tốn tiền nhất......
Những bông hoa từ trời rơi xuống cùng với hương thơm hấp dẫn..... Lãng mạn......
Last edited by a moderator: 6/10/15