1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 36.1
      Editor: muanhobaybay


      “ Chuỗi Phật châu này… là ai đưa cho con…”Lão phụ nhân tới trước mặt Tử Lan, bình tĩnh nhìn lúc, mới run run hỏi.

      Tử Lan hé miệng, nhận khăn tay Dương Khang An đưa tới, lau lau nước mắt, lúc này mới cung kính trả lời: “Thưa lão phu nhân, Phật châu này là bà ngoại đưa cho con trước khi lâm chung, là vật tổ truyền.”

      “Lâm chung…” Lão phụ nhân nghe thấy chuyện thể tiếp nhận, tự lẩm bẩm lui về phía sau hai bước, sau đó đột nhiên tiến lên, lôi kéo tay Tử Lan hỏi: “Con có biết… tục danh của nàng ?”

      “Bà ngoại của tiểu phụ nhân chính là trưởng nữ của La gia ở Minh Thành, khuê danh là Thanh Nhã.” Tử Lan trả lời từng chữ từng chữ.

      “Ô… ô…” Lão phụ nhân tay cầm Phật châu, tay cầm chặt tay Tử Lan, khóc thất thanh: “Là tỷ tỷ… tỷ tỷ…”

      Tử Lan vội vàng đỡ lão phụ nhân, cũng rơi rất nhiều lệ.

      “Lão phu nhân, đừng thương tâm, tìm được biểu tiểu thư, phải cao hứng mới đúng. Ngài xem, ngài cứ khóc như vậy, biểu tiểu thư rất thương tâm, , vừa rồi lão nô mới nhìn thấy biểu tiểu thư, thấy biểu tiểu thư cùng lão phu nhân ngài năm đó và Đại tiểu thư như cùng khuôn mẫu đúc ra?” Lão bà bà vừa giúp Tử Lan vào thông báo, cũng lau nước mắt, khuyên nhủ chủ tử nhà mình.

      Tử Lan ngừng khóc, giúp lão phu nhân Trần La thị lau nước mắt, sau đó : “Bà dì, người đừng khóc, lúc bà ngoại ra cũng cười, bà ngoại còn có lễ vật tặng cho người a.”

      Trần La thị vẫn cầm chặt tay Tử Lan buông, nhưng cũng từ từ ngưng nước mắt, những năm gần đây, lão phụ nhân ngừng tìm kiếm tỷ tỷ của nàng, nhưng nhiều năm như vậy vẫn có kết quả, nhưng khi biết tỷ tỷ còn, càng cảm thấy thương tâm, tâm đau đến chịu được.

      “Bà dì, đây là tướng công của con, đây là đệ đệ con, Thạch Lâm.” Chờ Trần La thị ngừng khóc, lúc này Tử Lan mới giới thiệu Dương Khang An cùng Thạch Lâm đứng phía sau nàng, lại quay đều với bọn họ mau hành lễ: “Tướng công, Lâm tử, mau dập đầu với bà dì, Lâm Tử, phải đệ thường hay hỏi tỷ tỷ, bà ngoại có hình dáng thế nào sao? Bà ngoại cùng bà dì có dáng dấp giống nhau như đúc.”

      Dương Khang An cùng Thạch Lâm nghe Tử Lan , quỳ xuống, dập đầu, Trần La thị gật đầu cái, nghẹn ngào mấy chữ tốt, sau đó ánh mắt xẹt qua Dương Khang An, nhìn Thạch Lâm, lúc lâu mới hỏi: “Huệ Tâm, ngươi xem, tiểu Thạch lâm lớn lên có giống Thanh nhi nhà chúng ta ?”

      Lúc này Tử Lan mới phát , Huệ Tâm chính là tên lão bà bà thông báo giúp nàng.

      Huệ Tâm bà bà tiến lên nhìn Thạch Lâm chút, sau đó gật đầu : “Đúng là có năm phần giống lão gia nhà chúng ta. Chỉ cần nhìn biểu tiểu thư cùng biểu thiếu gia cái có thể nhìn ra là người nhà của lão phu nhân. Nếu lúc đó sao lão nô có thể nhận ra, mà lỗ mãng tiến lên hỏi biểu tiểu thư chứ?”

      “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, đều là những đứa bé ngoan, giống con cháu La gia chúng ta.” Trần La thị lôi kéo Thạch Lâm , sờ sờ khuôn mặt , vừa khóc vừa cười.

      Nhìn Trần La thị đứng yên lâu, cũng khóc lâu rồi, Huệ Tâm bà bà lại khuyên Trần La thị, cùng đám người Tử Lan vào thiện phòng nghỉ ngơi, Trần La thị nhìn gương mặt Thạch Lâm mệt mỏi, liền đáp ứng.

      Đến thiện phòng, Trần La thị liền hỏi Tử Lan, bà ngoại mất khi nào, ông ngoại là người phương nào, lại hỏi tuổi của Tử Lan cùng Thạch Lâm, hỏi Tử Lan gả từ khi nào, Thạch Lâm có học , lại kêu Dương Khang An ăn điểm tâm,…

      Chương 36.2
      Editor: muanhobaybay


      Bởi vì thấy bà dì giống với bà ngoại, Tử Lan càng cảm thấy thân thiết, liền kể cho bà dì cuộc sống nhiều năm qua của mình, đối với chuyện tốt, kể hời hợt sơ lược, cường điệu những chuyện thú vị, bà ngoại dạy nàng biết chữ, thêu hoa, mẫu thân dạy nàng làm đồ ăn… Còn về phong cảnh đẹp đẽ đường hồi hương, rồi những ngày hạnh phúc ở trong thôn…

      Biết được tỷ tỷ mình gả cho con của người từng làm quản gia của La gia, nghĩ tới việc tỷ tỷ từng làm thiếp thị của người ta, sau đó được gả cho quản gia, coi như cũng có kết quả thỏa đáng. Sau đó, nghe Tử Lan lúc mẫu thân nàng qua đời, bà dì đau lòng muốn khóc.

      Nghĩ tới tỷ tỷ càng cảm thấy đau lòng, lôi kéo tay Tử Lan buông. Thạch Lâm trắng mập hiểu chuyện, Trần La thị cũng thương dứt, nhìn Thạch Lâm, Trần La thị tựa như thấy nhi tử khi còn bé.

      Nhưng bà dì rất thích Dương Khang An, nhưng cũng đè xuống thích trong lòng, hỏi thăm chút, dù thế nào, cũng là hôn phu của Tử Lan, coi dáng dấp tốt, cũng có tiền tài, tài hoa gì, nhưng ván đóng thuyền, nhân phẩm là rất quan trọng.

      “Bà dì, bà ngoại có lễ vật cho người đấy.” Đợi Trần La thị ngừng khóc, Tử Lan vội vàng lấy bọc quần áo từ chỗ Dương Khang An, cùng hộp khóa hoa mai.

      Trần La thị đưa tay sờ sờ hình ảnh trong tú phẩm, lại sờ hộp khóa hoa mai, lại muốn rơi nước mắt, Tử Lan vội vàng khuyên nhủ.

      Bỏi vì khóc lâu, Trần La thị có chút mệt mỏi, sau khi mây người Tử Lan dùng cơm chùa, liền buồn ngủ, Tử Lan mấy lần muốn chuyện tình của phụ thân, nhưng nhìn bà dì mệt mỏi như vậy, nhất thời thể hé miệng, liền chờ bà dì tỉnh ngủ .

      Nhưng tại Trần La thị lim dim vẫn cầm chặt tay Tử Lan buống, Tử Lan liền rót ly trà cho bà dì, nàng liền cho thêm chút xíu bột sen vào, Trần La thị uống trả, tịnh phòng (nhà xí a) lần, đổi y phục, liền lôi kéo Tử Lan ngủ cùng bà.

      Có thể là bột sen phát huy hiệu quả, Trần La thị ngủ lát tỉnh lại, tinh thần cũng rất tốt, nhìn Tử Lan nằm ở bên cạnh, trong lòng Trần La thị mềm xuống, đây là cháu của tỷ tỷ? Tỷ tỷ vì cứu bà mà bán mình lấy tiền, con cháu của tỷ tỷ a.

      Trần La thị nhàng sờ khuôn mặt của Tử Lan, cẩn thận nhìn, ra Tử Lan giống tỷ tỷ như đúc, vừa nhìn thấy rất giống, nhưng mặt của Tử Lan tinh xảo hơn chút, nghĩ đên Tử Lan truyện rất có trước sau, thanh dễ nghe mà cảm động, có thể nhìn ra nàng được nuôi dưỡng rất đàng hoàng, Tử Lan có thể gả cho người đáng giá hơn a…

      Tử Lan nhìn Trần La thị, phảng phất thấy được bà ngoại trong trí nhớ, liền nhếch miệng, gọi tiếng “bà ngoại”, thậm chí còn cọ cọ lên người Trần La thị, nhìn kỹ lại là Trần La thị, Tử Lan liền thanh tỉnh, vội vàng ngồi dậy, ngượng ngùng : “Bà dì, ngài cũng bà ngoại quá giống, trong lúc nhất thời con nhận lầm.”

      “Đứa bé ngoan, liền kêu bà ngoại, bà ngoại là tốt rồi.” Trần La thị hòa ái .

      Sau khi ngủ dậy, tinh thần tốt hơn nhiều, Trần La thị nhớ lại mọi chuyện, nhìn mấy hài tử chuyện có nháy mắt nhau, biết bọn họ có chuyện giải quyết được, lúc này mới tìm đến bà. ra bà cũng biết, vị trí tại của nhi tử, quả ít người muốn dựa vào, nhưng mặc kệ người khác, nếu mầy hài tử này cầu xin chuyện phạm pháp, nàng nhất định giúp tay.

      Chương 36.3
      Editor: muanhobaybay


      Phỏng đoán mấy đứa có chuyện khó giải quyết, Trần La thị cũng muốn vòng vo, hỏi thẳng ra ngoài.

      Trần La thị vừa hỏi, thời gian này Tử Lan chịu ít áp lực, mấy ngày nay trong nhà vì chuyện Thứ sử phủ cầu hôn mà tâm tình tốt, nàng phải vội vàng xuất giá, phụ thân luôn tự trách, ngay cả Thạch Lâm cũng trầm mặc ít, cộng thêm việc phụ thân vào tù làm nàng sợ hãi vô cùng, Dương thị lại gây , làm Tử Lan có chút chịu nổi, nước mắt thi nhau rơi xuống, nàng liền đem mọi chuyện ra.

      “Súc sinh. Đồ bất hiếu, nghĩ ta sống quá lâu sao?” Trần La thị càng nghe càng tức giận, bà chưa bao giờ nghĩ tới nhi tử của bà lại ép nhà Tử Lan rơi vào đường cùng, thậm chí ép đuộc hài tử như vậy lập gia đình…

      Khi nghe tới Trần La thị con bất hiếu, trong nháy mắt Tử Lan tỉnh lại, mới tỉnh ngủ, đầu óc nàng còn chưa linh hoạt, trong lúc nhất thời, nàng coi bà dì thành bà ngoại thân thiết, cho nên quên Thứ sử đại nhân chính là biểu cũu của nàng, thấy Trần La thị tức giận như vậy, Tử Lan vội vàng ngượng ngùng khuyên nhủ đôi câu, có lẽ biểu cữu cũng biết chuyện này, cho nên Trần La thị đừng tức giận.

      Trận La thị nghe xong, lại càng tức giận, : “Chuyện trong nhà còn chưa chấn chỉnh, là chuyện đại kỵ của nhà quan, còn nữa nếu hòan toàn biết, như vậy mình Vương thị làm ra, thành thân gần mười năm, mụn con, chính là bất hiếu. Ta cũng ngờ biểu cữu của con lại hồ đồ đến mức này.”

      Tử Lan nghe Trần La thị , trong lòng lo lắng, bởi vì nếu mẫu nhi bất hòa, đến lúc đó biết biểu cữu làm gì, có thể oán giận nàng hay .

      Trần La thị trải qua cuộc sống nhiều hơn Tử Lan, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tử Lan, liền đóan được suy nghĩ của nàng, vỗ vỗ tay nàng, Trần La thị an ủi : “Bà còn muốn đa tạ con, sớm cho bà biết chuyện này, làm quan sao có thể cẩn thận như vậy, con yên tâm, cữu cữu của con, ta mà giận , cũng dám oán giận con đâu.”

      Trần La thị kêu Huệ Tâm bà bà vào, : “Đây là lão nhân La gia chúng ta trước kia, với ông ngoại con cũng có quen thân, con liền kêu Huệ bà bà là tốt lắm..”

      “Huệ bà bà khỏe.” Tử Lan nhìn về phía Huệ bà bà gật đầu cái.

      Huệ bà bà từ ái nhìn Tử Lan, lau nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào : “Cuối cùng cũng nhà đoàn tụ, cũng coi như hòan thành tâm nguyện nhiều năm của lão thái thái.”

      “Được rồi, được rồi, ngươi đừng chọc tới ta, đừng khóc. Ta có việc phân phó cho ngươi làm đây.” Trần La thị có chút thương cảm, nhưng bộ dạng lo lắng cho phụ thân của Tử Lan, liền vội vàng: “Mau phái người mời lão gia đến đây, chuyện gì cũng , liền cho biết, nếu đến, ta trở về Thứ sử phủ. Còn có, mau cho người tới đại lao của châu nha, lệnh cho bọn họ được làm khó Thạch Hữu Lương, dù ai ra lệnh bắt , cũng phải bảo vệ cho ta.”

      Hết chương 36.
      Nhược Vân, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37.1
      Editor: muanhobaybay


      Trần Văn Thanh xã giao với những đồng liêu (đồng liêu: đồng nghiệp, ý là những người cùng trong chốn quan trường), tuy là quan lớn nhất châu Thanh Sơn, nhưng xã hội có quá nhiều vấn đề, cần có quan hệ tốt với cả những cấp dưới, nếu bọn họ mà quấy rồi, cũng chẳng làm được việc gì, vừa vừa bàn chuyện, lỡ đãng thoáng nhìn ra bên ngòai, lại thấy nhi tử của Huệ mama ở đây, trong lòng nghĩ thầm: phải mẫu thân bái Phật sao? Lưu Quý này theo mẫu thân, ở đây làm gì? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

      Rốt cuộc vẫn là người quyền cao chức trọng, nõi câu xin lỗi phải cáo lui tiếp chuyện được, Trần Văn Thanh ra ngòai cửa hỏi chuyện gì xảy ra?

      Lưu Quý được Trần La thị dặn dò, tất nhiên dám nguyên nhân, chỉ : “Lão gia, lão thái thái cho nô tài truyền lời, ngài mau Vạn An tự chuyến, nếu ngài , lão thái thái liền ở đó, trở về Thứ sử phủ.”

      Trần Văn Thanh cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Lưu Quý chỉ có chút thương hại nhìn Trần Văn Thanh cái, lúc mẫu thân ó mang theo chút thương hại, cộng thêm khẩu khí của lão thái thái, cũng biết phải chuyện tốt lành gì, nhưng được dặn dò là thể , chỉ nhìn Trần Văn Thanh rồi lắc đầu: “Lão thái thái cho .”

      Nghe khẩu khí và vẻ mặt , Trần Văn Thanh cũng biết phải chuyện tốt, nghĩ thầm chẳng lẽ lần trước mẫu thân phát sinh mâu thuẫn với phụ thân, đợt này nhậm chức, chắc trận hỏa này còn chưa có dập?

      Hoặc là Vương thị làm chuyện gì chọc giận tới lão thái thái rồi? Nhưng dù thế nào, trong lòng Trần Văn Thanh rất lo lắng cho mẫu thân, cho nên vào cáo từ vì có chuyện gấp, sau đó cưỡi ngựa chạy tới Vạn An tự.

      Kiếp trước, kiếp này đây là lần đầu tiên Tử Lan thấy biểu cữu, dáng dấp biểu cữu tuấn lãng, đột nhiên Tử Lan mong đợi sau này đệ đệ lớn lên, cần ngũ quan quá tinh xảo, nhưng có mấy phần tương tự là tốt rồi, chắc cũng quá kém.

      “Mẫu thân tìm nhi tử có chuyện gì vậy?” Trần Văn Thanh vừa vào Vạn An tự, sớm có người chờ sẵn, dẫn tới thiên điện mà Trần La thị nghỉ ngơi.

      Trần La thị chuyện vui vẻ với Tử Lan, đột nhiên nhìn thấy nhi tử xốc màn lên, nhất thời cả giận, bà quát lên: “Quỳ xuống!”

      Trần Văn Thanh sợ hết hồn, nhưng muốn chọc mẫu thân thương tâm, nghe theo mà quỳ xuống, liền hỏi: “Mẫu thân, có ai làm mẫu thân tức giận sao? Người đừng giận, sao lại phát giận lên người nhi tử vậy? Mẫu thân cũng đừng để mình ngã bệnh.”

      Trần La thị nhìn vẫn còn cợt nhả, trực tiếp cầm lên ly trà ném . Tử Lan có chút đau lòng, nước trả này nàng thêm bột sen vào, nàng cũng có nhiều hạt sen, dùng chút, lại ít chút, tại lại tiện vào gian, liền ngây ngốc nhìn lá trà mặt Trần Văn Thanh.

      Thấy bộ dạng này của Tử Lan, Trần La thị tưởng là hành động của bà hù dọa Tử Lan, vội vàng : “Biểu cữu của con cần đánh đòn, từ đế lớn đều là ta đánh , đánh nhớ được. Nhìn … làm chuyện hồ đồ, ta cũng thấy đau đầu.”

      Tử Lan há miệng muốn , con ngại, bà cứ đánh càng nhiều con càng vui vẻ. Nhưng nàng đều ra, chỉ là xấu hổ núp sau lưng Trần La thị, làm bộ xấu hổ, để người ta nhìn thấy nét hả hê mặt nàng.

      Chương 37.2
      Editor: muanhobaybay


      “Biểu cữu? Sao mẫu thân lại làm xấu mặt nhi tử trước người ngòai chứ? Dù gì con cũng là quan phụ mẫu? ra ngòai con biết giấu mặt ở đâu a. Nhi tử phạm vào lỗi gì, mẫu thân a. Nếu là Chân Chân phạm sai lầm. Con nhận lỗi được sao?”

      Trần Văn Thanh thấy mẫu thân thực tức giận, dù sao nước trà cũng nóng, bị ném ly trà cũng thờ ơ, chẳng qua là từ đâu mà cháu nhà ngoại vậy?

      Trần La thị vừa nghe đến chuyện này, hỏa khí lại càng vượng hơn, chỉ tay vào mũi , tay túm quải trượng đứng lên, tới phía , nhấc quải trượng lên đánh xuống. Trần Văn Thanh nhìn tình huống này, vội vàng tránh , may mắn bị đập trúng.

      “Mẫu thân, người sao vậy? Nhi tử chọc ngài chuyện gì vậy?” Bây giờ Trần Văn Thanh vẫn biết chuyện gì xảy ra, nghĩ thầm ai có thể cho biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      “Lão thái thái, biểu thiếu gia, và biểu gia tới đây a.” Huệ bà bà thương hại liếc nhìn lão gia còn quỳ mặt đất, nghĩ thầm lần này lão thái thái thực tức giận, chút thể diện cũng giữ lại cho lão gia a.

      Sau khi Dương Khang An cùng Thạch Lâm vào, nhìn thấy nam nhân quỳ mặt đất, sững sờ chút, bởi vì nam nhân kia còn mặc quan phục đấy. Vừa định hành lễ, liền nghe Trần La thị : “Đem mọi chuyện ràng cho nghe, ta muốn xem chút, còn mặt để ngẩng lên .”

      Trần Văn Thanh nhìn người tới, hai người này cũng biết, nhưng đứa nhìn rất quen mắt, cảm thấy như gặp qua ở đâu rồi, lại nhìn tiểu phụ nhân đứng sau mẫu thân đứng lâm cho mẫu thân, đột nhiên linh động, đứa này có dáng dấp tương tự hay sao?

      Thạch Lâm còn tuổi, coi như tại bà dì cứ có chuyện gì, trong lòng đối với biểu cữu chưa từng thấy qua này, thấy rất ghét, Thạch Lâm nhìn chằm chằm Trần Văn Thanh, liền đem mọi chuyện ra ràng, bởi vì Thạch Hữu Lương từ chối hôn , người trong thôn liền xấu tỷ tỷ, còn vì chuyện tỷ tỷ xuất giá vắng lạnh mà thương cảm…

      Thạch Lâm vừa vừa thương tâm, trong lòng còn có kinh sợ với người làm quan, cảm thấy mọi chuyện đều do nam nhân trước mắt này mà ra, hung tợn nhìn chằm chằm Trần Văn Thanh, đến chỗ thương tâm, nước mắt cũng rơi xuống.

      Trần Văn Thanh trợn tròn mắt,… Phu nhân của quả muốn dâng cho thị thiếp, nghe là nữ nhân nhà đàng hoàng, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng cũng để ý, chẳng qua là sau này Vương thị cũng nhắc tới nữa, coi như Vương thị hối hận?

      Vương thị ở hậu viện ngây ngô mình, những nữ nhân khác có thể sống sao ? Đừng tưởng rằng biết Vương thị mọn, phải muốn mẫu tử lưu (Vương thị muốn nhận con nuôi đó) sao?

      Sau đó Vương thị , cũng để trong lòng nữa, nghĩ tới sau đó có nhiều chuyện như vậy, mấy tháng nay vội vàng xử lý cục diện rối rắm mà quan tiền nhiệm lưu lại, chính là lấy nha môn làm nhà…

      Thạch Lâm khóc, Tử Lan cũng khóc, Dương Khang An đau lòng cho thê tử, lau nước mắt cho thê tử, cũng cảm thấy rất đau đớn, Trần La thị nhìn hai đứa cháu thương tâm như vậy, nhặt lên quải trượng, đánh hai cái lên người nhi tử. Nhưng lúc này, Trần Văn Thanh ngoan ngoãn nhúc nhích, để mẫu thân đánh hả giận. , là nguyên nhân, tạo thành cục diện tại, cháu phải gả cho mãng phu… (mãng phu: ý tạm thời ở đây là gả cho người xứng với Tử Lan đó.)

      “Phúc tử, ngươi đại lao tri phủ xem Thạch Hữu Lương chút, rốt cuộc bị bắt vì tội gì? Nếu phải việc lơn… sử dụng quan hệ Thứ sử phủ chúng ta, liền đưa ra ngòai. Thuận tiện dò xét xem ai là người đứng đằng sau sai khiến bắt , biết ?” Rời khỏi thiện phòng, Trần Văn Thanh liền phân phó gã sai vặt. tại mọi chuyện đều nghe tỷ đệ Thạch gia , thế nào cần điều tra lại cái.

      Chương 37.3
      Editor: muanhobaybay


      Chỉ nhìn tỷ đệ Tử Lan, ra Trần Văn Thanh xác định được mẫu thân tìm được người thân, chẳng qua, nếu là ngày thường, có lẽ cao hứng, bao nhiêu năm rồi, mẫu thân vẫn thường nhắc tới tỷ muội của bà, bà ấy (bà ngoại của Tử Lan) cả đời khổ đau, mẫu thân , có bà ngoại Tử Lan, cũng có bà (Trần La thị) hôm nay, lại càng (Trần Văn Thanh).

      Những năm nay, và phụ thân cũng tận lực giúp mẫu thân tìm kiếm tin tức của bà ngoại Tử Lan, nhưng bao năm trôi qua, có bất kỳ tin tức gì, dần dần mẫu thân cũng buông tha hy vọng. Chỉ là nghĩ tình huống nhận người thân giống như bây giờ.

      Xoa xoa cái trán, Trần Văn Thanh nhìn Thạch Lâm, cũng nhận thấy Thạch Lâm nhìn đầy chán ghét, Trần Văn Thanh có chút xấu hổ, lui lui cổ, mặc mẫu thân quở trách , trong lòng càng thêm bất mãn với Vương thị, ban đầu khắc khổ học tập, vất vả đề danh bảng vàng, lại ngờ lúc dạo phố, lại bị Vương thị coi trọng, tuy đề danh bảng vàng được chỉ hôn, nhưng Vương thừa tướng quyền cao chức trọng, vị hôn thê của là con Thừa Tướng, sau đó vôi vàng kết hôn, thêm người hòang thượng gả cho , Vương thị ương ngạnh, vốn có hai người thông phòng, tất cả đều có kết quả tốt.

      cũng nghi ngại quyền thế của Vương thừa tướng, cùng với Vương thị ác độc, nhiều năm qua trừ nữ nhân Vương thị dâng lên cho , hôm nay thân thể Vương thừa tướng già yếu, cũng đứng tuổi, đến nay Vương thị chưa sinh bất kì đứa con nào, cho nên Vương thị với tìm cách cưới thêm thiếp cho

      Chờ Phúc Tử từ đại lao Châu nha trở lại, bởi vì trước đó Trần La thị cho người dặn dò phủ nha, cho nên rất dễ dàng thăm dò, Nhị quản gia Thứ sử phủ phái người tới phủ nha, để phủ nha chiếu cố Thạch Hữu Lương, còn việc Thạch Hữu Lương phát sinh xung đột với mấy côn đồ ngoài phố, cũng được thả ra, còn xe bò Thạch Hữu Lương mang theo, để ở sau hậu viện, thấy những vật khác.

      Trần Văn Thanh áy náy với Tử Lan: “Chuyện này đều do cữu cữu trị nghiêm mà ra, để cho các con phải ủy khuất, con yên tâm, sau này để mọi người phải ủy khuất nữa.” Tuy phần là do mà ra, nhưng để xin lỗi hài tử, Trần Văn Thanh vẫn có chút ngượng ngùng.

      Tử Lan để ý : “ có gì ủy khuất hay ủy khuất, phụ thân sao, là chuyện tốt với con rồi.. Cữu cữu cần áy náy, chẳng qua là nô tài tự suy đoán ý tứ của chủ tử, tự chủ trương mà thôi.”

      Có Trần Văn Thanh giúp tay, lúc đoàn người Tử Lan tới cửa Thứ sử phủ, Thạch Hữu Lương cũng được thả ra, được đưa tới Thứ sử phủ, thấy phụ thân thân chật vật, Tử Lan chỉ muốn nhào vào lòng Thạch Hữu Lương, Trần Văn Thanh vội vàng cho người giúp Thạch Hữu Lương sửa soạn lại, sau đó đưa tới phòng khách nghỉ ngơi..

      “Lão gia, sao người cho nam nhân lạ vào phủ?” Còn chưa tới nới ở của Trần La thị, chỉ thấy Vương Hi Phượng thong dong tới, nhìn quần áo đám người Tử Lan đầy khinh bỉ, đưa ánh mắt hoài nghi nhìn Thạch Lâm.

      Trước đó mặt Trần Văn Thanh còn nở nụ cười, sau khi nhìn thấy nữ nhân này, liền thu lại nụ cười, nhàn nhạt : “Là thân thích của mẫu thân, tới thăm hỏi.”

      là người nhà của mẫu thân sao? Mẫu thân cũng có người nhà sao?” Hiển nhiên Vương thị tin tưởng.

      Tử Lan nhìn nữ nhân này vậy mà hành lễ với bà dì, bà dì cũng để ý tới nàng, quan hệ giữa hai người tốt. Sau khi nghe nữ nhân kia chất vấn, Trần La thị cũng thèm nhìn nữ nhân kia cái, liền mang theo Dương Khang An, Tử Lan, Thạch Lâm, ba người tiếp tục về phía trước, ngay cả giới thiệu cũng có.

      Trần Văn Thanh hừ lạnh tiếng: “Ngươi tin cũng sao.” xong liền sải bước về phía trước, nữ nhân kia giẫm chân cái, đuổi theo.

      Hết chương 37.
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38.1
      Editor: muanhobaybay

      Đối với quan hệ của Vương thị với bà dì, Tử Lan rất kinh ngạc, thời nay lấy đạo hiếu làm gốc, ngay cả hoàng đế đối với Thái hậu cũng phải hảo hảo đối đãi. Sau này Thái hậu mất, giữ đạo hiếu, lễ nghi cúng tế rất long trọng, thậm chí còn phong tước cho người nhà thái hậu.

      Tử Lan tại sao Vương thị lại có thái độ như vậy với bà dì? ràng biểu cữu rất hiếu thuận a? Nàng như vậy là để ý tới cảm thụ của trượng phu sao?

      Thiết kế trong Thứ sử phủ tương đối tinh mỹ, đều là đền đài đình các tinh xảo, Thạch Lâm nhìn ngắm bốn phía phen, Tử Lan mắt nhìn thẳng, theo Trần Văn Thanh, Dương Khang An cũng nhìn loạn,chỉ có chút khẩn trương nhìn chằm chằm nương tử của mình.Trần Văn Thanh nhìn biểu của mấy người, hơi hơi giương môi.

      Đám người Tử Lan vừa vào Thứ sử phủ, chỉ dựa vào dung mạo của Thạch Lâm có mấy phần tương tự Trần Văn Thanh, đặc biệt là ít lão nhân Trần gia, nhìn Thạch Lâm mập mạp cơ trí, liền nhất thời khiếp sợ, nếu đứa này có quan hệ với lão gia, có ai tin tưởng, bởi vì Thạch Lâm, moi người chăm chú nhìn tìm tòi nghiên cứu, Tử Lan liền lôi kéo đệ đệ để theo sát phía sau nàng.

      Hôm nay muốn tới nhận thức người thân, mấy người Tử Lan mặc dù mặc y phục đắt tiền, nhưng y phục sạch , cự tuyệt cầu rửa mặt thay quần áo, Tử Lan theo Trần La thị vào trong phòng, Trần Văn Thanh mang theo Dương Khang An và Thạch Lâm đến thư phòng chuyện.

      Sau khi Vương thị nghe Trần Văn Thanh thân phận của mấy người Tử Lan, chờ nhóm người Trần Văn Thanh rời , Vương thị nhìn Tử Lan lát, cũng làm bộ có chuyện phải rời .

      “Con hiểu thái độ của Vương thị phải ?” Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tử Lan, Trần La thị cười hỏi.

      Tử Lan gật đầu cái, rất kinh ngạc.

      “Xuất thân của bà cao, bà được gả ra ngoài, coi như là đồ cưới phong phú, nhưng dù vậy, thân phận của bà có chút thấp, lại là nữ nhi, cho nên dựa vào bản lĩnh của mình mà phu thê hòa thuận, nhưng trong nhà có lão thái thái lại thích bà.”

      Trần La thị nhớ lại , ban đầu cũng phải bà muốn giúp tỷ tỷ, nhưng những ngày bà trôi qua cũng tiện, chờ tới khi bà đứng vững trong nhà, tỷ tỷ bị độc phụ kia bán ra ngòai, bà cũng có tin tức của tỷ tỷ.

      Tử Lan vươn tay, cười : “Năm ấy con năm tuổi, có ngày, bà ngoại cao hứng, mặc quần áo mới cho con, cùng ông ngoại mang theo con và mẫu thân ôm đệ đệ đứng trong đám người, nhìn biểu cữu cưới con ngựa cao lớn.

      Lúc ấy bà ngoại với con, đó là biểu cữu của con, còn giờ bà ngoại an tâm, bà dì cũng coi như hết khổ, nhi tử có tiền đồ sáng lạn.”

      Chương 38.2
      Editor: muanhobaybay


      Trần La thị cầm khăn lau khóe mắt, tiếp: “Từ , tỷ tỷ luôn luôn vì bà. Cả đời bà, trừ biểu cữu con ra, biểu di xuất giá, còn có hai đứa nữa, nhưng giữ được. Nữ nhân mà mất hài tử là chuyện tổn thương cỡ nào?

      Cho nên sau này biểu cữu con lấy vợ, định làm khó nàng, bà cũng coi trọng tương đối tốt, gia thế cũng khá, biểu cữu con cũng rất thích.

      Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc biểu cữu con trúng Thám hoa, bị Vương thừa tướng coi trọng, đầu tiên là nương kia bị buộc gả xa, sau đó Vương thị liền vào cửa.

      Lúc đó lão thái thái vẫn còn sống, Vương thị rất biết ăn , làm lão thái thái rất thích nàng,, còn bà lão thái thái vẫn thích vì thân phận thấp hèn, vì chuyện này, Vương thị thèm để mẹ chồng là ta đây vào mắt, biểu cữu con ít lần to tiếng nhắc nhở nàng ta, nhưng nàng ta hề thay đổi.

      Vương thị là người điêu ngoa, mỗi lần to tiếng với biểu cữu con đem người làm ra để xả giận. chỉ là thánh thượng ban hôn, mà còn có Thừa tướng quyền cao chức trọng nữa thể hưu.”

      “Bà cũng đóan được ý định của Vương thị, hai năm qua Vương thừa tướng từ từ già nua, con trai độc nhất mới bắt đầu vào quan trường, mà biểu cữu con ngày càng có địa vị, cho nên Vương thị có chút sợ, nàng ta có hài tử, trước kia nàng ta cho bất kỳ nữ nhân nào chuyện với biểu cữu con. Còn oanh oanh liệt liệt cưới thê thiếp cho biểu cữu con, lại ngờ hại đến con.”

      Trần La thị vẫn rất khó chịu với việc Tử Lan phải vội vàng gả cho Dương Khang An..

      Tử Lan vội vàng : “Bà bà, bà đừng khổ sở, tướng công rất tốt, chàng đối với con rất rất tốt, ra ngại ngùng, ra từ sớm con muốn được gả cho chàng, cho nên bà đừng khổ sở. Mặc dù, những ngày trôi qua quá giàu có, nhưng tướng công thương con, con cao hứng khi được gả cho chàng.”

      “Nhưng là… con nhìn … nhìn mặt xem…” Trần La thị nhớ tới vết sẹo mặt Dương Khang An.

      Tử Lan thấy sao cả noi: “Con quá thích dáng dấp tuấn tú, vì như vậy cảm thấy đáng tin.”

      ra tại Vương thị cũng biết nhiều năm như vậy nàng ta quá đáng, biểu cữu con luôn chấp nhận được Vương thị, nên tình trạng ngày càng trầm trọng thêm, hài tử, con yên tâm, vốn bà còn muốn tìm cho biểu cữu con nương tri thức hiểu lễ nghĩa, về phần Vương thị mặc nàng ta, cũng làm Vương thị khó khăn, nhưng nhìn thái độ bây giờ của Vương thị, biểu cữu con còn chưa ngồi vững vị trí, nàng ta vẫn còn dùng quyền thế gây chuyện, sau này cần hảo hảo giáo huấn nàng ta, áp chế cái ngông cuồng của nàng ta xuống.”

      Trần La thị thấy thái độ Vương thị lúc gặp gỡ Tử Lan, càng thêm ưa Vương thị.

      Tử Lan gì nữa, Vương thị bị tổn thương, nhưng đây chính là kết quả mà chính nàng ta tự tạo ra, Tử Lan phải là ác nhân, nhưng phải kẻ ngu lấy đức báo oán, đời trước có chuyện của Chương Vân Kiệt, cũng đủ để nàng nhớ vấn đề.

      Tử Lan xoa xoa cánh tay Trần La thị, đổi đề tài, những chuyện này nữa, chỉ những chuyện lý thú trong nhà, đến chuyện bọn họ lượm cục đá ở bờ sông để sao cây dẻ, nàng cùng đệ đệ ăn no bụng. Còn có chuyện phụ thân biết nàng thích ăn nấm, sau cơn mưa liền sớm lên núi, hái đống nấm lớn cho nàng, còn có, nàng dùng quả làm rượu trái cây có mùi vị ngon như thế nào.

      Tử Lan phen, làm Trần La thị nhớ lại chuyện tình khi còn bé, tán gẫu với Tử Lan rất vui vẻ.

      Chương 38.3
      Editor: muanhobaybay


      “Bà bà, năm đó bà ngoại làm đồ chua đặc biệt ngon, chờ con trở về, con lấy chút đồ chua cho bà, bà ngoại , từ thích nó vì giòn giòn chua chua.” Tử Lan nhớ lại ngày trước bà ngoại dạy nàng làm đồ chua, bà ngoại cảm khái như vậy..

      Trần La thị nhìn Tử Lan vui vẻ, vì thế lôi kéo tay Tử Lan nhiều chuyện, trong lòng càng cảm thấy Tử Lan giống tỷ tỷ, đều có thể đem những ngày bình thường trôi qua thú vị.

      Lúc này bên ngòai truyền tới tiếng huyên náo, Trần La thị để Huệ bà bà sai nha đầu ra ngòai xem chút.

      “Lão thái thái, lão gia, quản gia cùng Lý quản trù phòng, cãi vã với phu nhân.” Trong chốc lát, Huệ bà bà vào bẩm chuyện.

      Trần La thị hừ tiếng: “ biết nên xử lí sớm những tên gia hỏa biết tôn ti này, lão gia của các ngươi xử lý, lão bà này nhất đinh tha cho bọn . Đúng rồi cho lão gia, đừng bỏ qua lòng dạ hiểm độc của nhà địa chủ kia, nhất định phải là đồ tốt.”

      Huệ bà bà cười : “Người lão gia sao? Làm sao để cho người thất vọng chứ? Những năm này cũng là người cho lão gia vì người mà phát sinh tranh chấp với phu nhân.”

      “Còn phải ta vì lão gia nhà ngươi hay sao?” Trần La thị tức giận : “ cùng Vương thị mà náo lên, Vương thị liền khóc đòi về nhà mẹ tố cáo, cuối cùng phải chịu khổ hay sao? Nếu phải vì Vương thị, Vân nhi đáng thương của ta sao lại phải buộc gả tới nơi xa xôi? Cái gì mà thân càng thêm thân, Vương gia bọn họ chẳng tốt đẹp gì.”

      lòng lão thái thái nghĩ cho lão gia, làm sao lão gia để trong lòng chứ? Người cũng biết từ lão gia đau lòng vì người, ban đầu liều mạng học cũng bởi vì xin phong vị cho người phải sao?”

      Tất nhiên Huệ bà bà biết tình cảm thâm hậu của mẫu tử Trần La thị, cho nên vội vàng khuyên nhủ.

      Tử Lan tựa đầu lên vai Trần La thị, cười : “Huệ bà bà, bà dì nhất định tức giận biểu cữu đâu. Biểu cữu hiếu thuận, trong lòng bà còn vui vẻ đấy.”

      “Tiểu nha đầu con biết cái gì chứ. Đây chính là vì cho con hả giận đấy. Chúng ta đều để ý, để cho bọn họ náo loạn, xem có thể náo ra cái gì, ban đầu bà đóan Vương thị là người biết hối cải, kết quả còn chưa kịp trông nom, nếu trông nom tạo phản rồi.”

      Trần La thị nhìn tiểu nữ Tử Lan, càng thêm mến nàng, điểm điểm đầu nàng, cười mắng.

      Lần này Vương thị làm náo loạn với Trần Văn Thanh, Trần Văn Thanh thẳng, nếu quản được những nô tài điêu ngoa này, Vương thị liền mang bọn hồi kinh thôi, Trần gia chỉ là miếu , chứa nối đại Phật, lần này, ngay cả bà vú của Vương thị cũng bị Trần Văn Thanh tìm lấy lý do bất kính, bị đạp cước, rồi phạt hai mươi trượng.

      “Bổn quan biết nàng trông coi nhà như thế nào, nhưng từ hôm nay chuyện của Thứ sử phủ nếu truyền chút xíu, nếu tra ra được, bổn quan truy cứu chỉ người, ai liên quan đều phải chịu trừng phạt.”

      Trần Văn Thanh vừa ra, thể uy phong, từ miệng Dương Khang An mới biết được, tin tức Thứ sử phủ bị truyền , nhất thời nhận thấy nguy cơ, tròng lòng càng bất mãn với Vương thị, điêu ngoa tùy hứng, lại còn sinh được hài tử, là quá đáng.

      Vương thị nhìn bà vú bị đánh chỉ còn hơi, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, nhìn chằm chằm Trần Văn Thanh : “Nếu phu quân muốn mạng của thiếp, người cứ . Làm gì phải làm thế này?”

      Hết chương 38.
      thuyt, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 39.1
      Editor: muanhobaybay

      Trần Văn Thanh cười lạnh tới bên cạnh Vương thị, giọng hỏi:

      “Là ai? Nàng có biết trước đó, người nàng tìm làm thê thiếp cho ta là ai sao? Chính là cháu bên ngoại của ta… Người ta muốn thôi, vì sao còn bôi nhọ danh tiếng của ta bởi những thứ bẩn thỉu kia, Vương thị, mặc dù ta thích nàng, nhưng đối nàng cũng tệ, nhưng nàng đối với ta thế nào?

      Bất kính với mẫu thân ta, còn muốn đem muội muội ta kết hôn với đệ đệ ngu xuẩn của nàng, giờ còn học được dùng danh nghĩa của ta vẽ đường cho hươu chạy ở bên ngoài?”

      Đầu óc Vương thị có chút rối loạn, nhìn lại chút, nàng chính là Thứ sử phu nhân phái người cầu hôn, Thạch gia lại dám từ chối? Phái người dạy dỗ bọn họ là chuyện bình thường, sao chứ? Vừa nhớ tới, Trần Văn Thanh cháu bên ngoại, Vương thị mở to hai mắt, nghĩ thầm, nữ nhân vừa nãy…

      Nhìn toàn thân Vương thị tăng thêm lệ khí, Trần Văn Thanh lắc đầu cái, nữ nhân này cứu được, ràng Thừa tướng là lão hồ ly giảo hoạt, sao lại sinh ra nữ nhân ngu xuẩn như vậy.

      Vương thị gả cho hơn mười năm, trước kia lúc tổ mẫu còn sống, vì đại ca, cho nên phải che chở thê tử kéo chân , tại, lão thái thái còn nữa, phụ thân còn thương , vất vả mới được Tam hoàng tử giúp đỡ, sao còn để nữ nhân này nắm trong tay. Trần Văn Thanh nhìn nữ nhân trước mắt, càng nhìn càng chán ghét.

      Tử Lan nghe bà dì biểu cữu tính tóan áp chế Vương thị, vừa lúc chuyện này phát sinh, bỏ qua cơ hội này, đến buổi tối, bà dì an bài sương phòng cho Tử Lan, Dương Khang An và Thạch Lâm xong, liền nghe Vương thị bị cảm lạnh, cho nên cần tĩnh dưỡng, ngày mai mấy người Tử Lan cần thỉnh an.

      “Hài tử, con nhìn xem có thích ? Nếu thích liền cho con.”

      Chạng vạng, mặc dù Trần La thị an bài phòng khách cho mấy người Tử Lan, nhưng Trần La thị vẫn chưa muốn rời Tử Lan, cứ giữ Tử Lan lại để chuyện, hồi mệt nhọc, cuối cùng bà nghỉ ngơi chút, Trần La thị liền sai người đưa cho Tử Lan hộp trang sức, mở ra cho Tử Lan tùy tiện chọn mấy cái.

      Tử Lan ngăn cản hành động đeo trang sức cho mình của Trần La thị, :

      “Bà bà, tử Lan biết bà bà thương con, nhưng con cần những thứ đồ này, vật này ở lại nơi này của bà, hoặc là của các biểu tẩu, có thể tăng thêm màu sắc, nhưng cho con lại trở thành tai họa.

      Tử phụ mẫu cho con, có bao nhiêu đầu, mang bao nhiêu mũ, con muôn bởi vì bà thương con, mà nuôi thành tính tình tham lam.

      Ở dưới quê, con chỉ là nông dân, gả cho nhà nông, chúng con mặc dù giàu có, nhưng cũng đói khổ, chúng con làm lụng từ đôi bàn tay để có ăn có mặc, rất tự tại. Con tới đây chỉ muốn cùng bà bà chuyện, những thứ khác con đều muốn.”

      ra Tử Lan cũng phải thích vàng ngọc, nhưng nàng biết cái gì là quan trọng với nàng. Nàng gả cho Dương Khang An, khiến chàng tự ti. Nếu nàng có nhiều hơn, chàng thế nào đây?

      ra bây giờ Tử Lan cảm thấy rất hạnh phúc, muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì, đều có để ăn để uống, cần gì phải theo đuổi những thứ phù phiếm đó chứ?

      Chương 39.2
      Editor: muanhobaybay


      Trần La thị nghe Tử Lan , càng thêm hài lòng, tự ti, tham lam, biết cái gì là đủ, đưa bé ngoan. Nếu nhận thân thích sớm hơn, bà có thể tìm mối hôn tốt hơn cho Tử Lan, để hài tử phải khổ cực như vậy.

      Lúc trở lại phòng, Dương Khang An chờ lâu, kể từ khi nương tử nhận thân thích, liền cảm thấy khủng hoảng, Thứ sử lớn như vậy.

      Mọi người làm đều cung kính gọi nương tử tiếng “biểu tiểu thư”, thân phận cao quý hơn rất nhiều, vừa rồi cũng nghe người làm chuyện với nhau, biểu tiểu thư xinh đẹp và hiểu lễ nghĩa saolại gả cho người như vậy?

      xứng với Tử Lan, sớm biết, trước kia sớm thích Tử Lan, cũng biết Thạch Hữu Lương thúc sớm chọn đối tượng cho Tử Lan, nhưng sau vì chuyện xảy ra mà gả Tử Lan cho , biết mình rất xứng với nương tử tốt như vậy, cho nên càng tốt với nàng hơn, tuyệt đối muốn nàng phải chịu khổ, nhưng sau khi thấy Thứ sử phủ xa xỉ, Dương Khang An cảm giác dù cố gắng thế nào nữa, cũng thể cho nàng những ngày tốt như vậy.

      “Tướng công, chàng làm sao vậy?” Sau khi trở lại phòng, Tử Lan nhìn Dương Khang An buồn bã vui.

      Dương Khang An nhìn Tử Lan thoát giày, nghĩ mấy ngày nay nàng quá nhiều, cho nên vội vàng đặt chân nàng lên chân , xoa bóp chân cho nàng. Xoa chân được lúc, có người báo chuẩn bị xong nước tắm cho Tử Lan.

      Tử Lan lười biếng nhìn Dương Khang An, Dương Khang An vội vàng giày vào cho Tử Lan, Tử Lan cười cười vui vẻ, quả nhiên là nam nhân thương tiếc thê tử, lấy tay ôm cổ , hôn lên mặt cái, sau đó mở cửa sang phòng cách vách tắm rửa.

      Cho nhà hòan lui ra ngòai cần hầu hạ nàng tắm rửa, Tử Lan ăn viên hạt sen, tự mình tắm rửa sạch , dù sao đồ tắm cũng được chuẩn bị đầy đủ, còn có cả hương liệu, mùi rất thơm còn là hương tốt nhất.

      Mặc bộ đồ mới được chuẩn bị cho nàng, Tử Lan nghĩ thầm, thoải mái bằng áo lót làm nàng. Nàng mặc rất thoải mái, tất cả áo lót đều là đồ vá, còn dùng vải bông làm, mặc cái đó rất thoải mái. giờ mặc bộ này đẹp hơn với nhiều bộ đồ của nàng, cảm thấy thích ứng lắm.

      Nha hoàn được phái tới hầu hạ tên là Tiểu , để nàng giúp Tử Lan mặc y phục. Quay trở lại phòng, Dương Khang An cẩn thận lau tóc giúp Tử Lan, Tử Lan liền chuyện mặc y phục thoải mái thế nào, Dương Khang An có cảm giác này, mặc dù mặc bộ đồ mới do người Thứ sử phủ đem tới, có chút câu nệ, nhưng đến nỗi thoải mái như thể tử .

      Đau lòng cởi tất ra cho thê tử, nhìn những vết phồng do ngâm nước mà trắng bệch, Dương Khang An liền lấy thuốc bột, nhàng thoa lên vết thương cho Tử Lan, sau đó tất vào cho Tử Lan…

      Lúc mới bắt đầu là giúp thê tử nới lỏng y phục do đầu sợi dây mài vào da thịt có chút ngứa ngáy, kết quả, cởi cởi nhịn chút cũng nhịn được…

      Nhìn thê tử ngủ say dựa vào ngực mình, Dương Khang An cẩn thận kéo chăn đắp lên cho nàng, da thịt hai người dán chặt chút khoảng cách, giờ phút này Dương Khang mới thấy an tâm, bất kể thế nào, tại nàng vẫn còn ở trong lòng , nhất định phải cố gắng phấn đấu, nhất định phải cho nàng cuộc sống tốt hơn.

      Chương 39.3
      Editor: muanhobaybay


      thương vuốt ve da thịt trắng nộn của thê tử, chỉ bởi vì những loại vải lẻ khiến thê tử thoải mái, liền bộc phát kiên định thê tử đáng giá được đối đãi tốt hơn, Dương Khang An vẫn có ranh giới cuối cùng của , nhìn thê tử trong lòng, hạnh phúc của nàng do tự mình cố gắng, nhất định phải cố gắng gấp bội, để cho nàng những ngày thoải mái.

      “Thanh nhi, con cho người nhìn chút, xem có thể đưa phụ thân Tử Lan đến gặp ta chút hay , ta muôn trông thấy .”

      Sáng sớm hôm sau, Tử Lan, Dương Khang An, Thạch Lâm tới phòng của TRần La thị, cùng nhau ăn điểm tâm, bởi vì Trần La thị thấy vất vả bà mới tìm được thân nhân, cho nên hai ngày nay đều ăn cơm với mấy người Tử Lan.

      Sau khi ăn xong, Trần La thị dùng trà súc miệng, phân phó cho nhi tử, lúc ăn cơm, tuy ba người Tử Lan có chút thiếu sót, nhưng vẫn đầy đủ lễ nghi, vì thế Trần La thị liền có thiện cảm với con rể của tỷ tỷ- Thạch Hữu Lương, nông phu, nhưng có thể nuôi được nữ nhi hiểu chuyện như thế, lại thô tục, cũng có tính bủn xỉn, đối với vật trang trí tinh mỹ tại Thứ sử phủ này, mặc dù cũng có thưởng thức, nhưng trong mắt hề có tia tham lam nào, là hài tử tốt khó tìm được.

      Lúc Thạch Hữu Lương được đưa tới, Tử Lan thấy phụ thân khác hẳn ngày hôm qua, mặc quần áo mới, chải chuốt sạch gọn gàng, Thạch Hữu Lương cũng có dáng dấp tệ, lại được ông ngoại Tử Lan dạy dỗ nhiều năm, trừ lúc mới vào thấy Trần La thị liền khiếp sợ mà có chút thất lễ, những lúc khác cũng thỏa đáng, chuyện thà, tự ti, mệt mỏi, hành động cử chỉ phù hợp lễ nghi, Trần La thị hài lòng gật đầu, nghĩ thầm, trừ nghèo chút, nhưng cũng là ngừơi hiểu lễ nghĩa.

      Trần La thị hỏi thăm cuộc sống của Thạch Hữu Lương, Thạch Hữu Lương có chút xấu hổ bày tỏ, tay tới đây, phải nhờ Trần Văn Thanh hỗ trợ, mới có thể ra khỏi lao ngục, lại thêm tính khí nóng nảy, mới phát sinh tranh chấp với mấy tên côn đồ kia, hề trách cứ Trần Văn Thanh.

      Trần La thị trợn mắt nhìn nhi tử cái, lúc này mới thanh thanh cổ họng, hỏi chuyện tình của bà ngoại Tử Lan.

      Lúc Thạch Hữu Lương còn trẻ, cũng do ông bà ngoại Tử Lan chiếu cố lớn lên, chuyện của bọn họ, cặn kẽ hơn Tử Lan nhiều, Trần La thị chăm chú lắng nghe, những lúc kể tới thời điểm gian khổ, Trần La thị lấy khăn xoa xoa nước mắt, nghe tới chuyện lý thú nhịn được cũng nở nụ cười…

      Lúc Trần Văn Thanh tới phủ nha, Thạch Hữu Lương , lúc buổi chiều trở lại, thấy vẫn còn chuyện, Tử Lan càng thêm đau lòng, thỉnh thoảng thay nước trà cho phụ thân, cuối cùng, trước cơm tối, Thạch Hữu Lương cũng hết tất cả mọi chuyện, sau khi hiểu cuộc sống nhiều năm của tỷ tỷ, Trần La thị càng cảm thấy thân thiết với nhà Thạch Hữu Lương.

      Bởi vì phụ thân chuyện cùng Trần La thị,Tử Lan vẫn ngồi yên, tán gẫu, hỏi nhà hòan phòng bếp ở đâu, được Trần La thị đồng ý, làm bàn lớn món ăn. Có thịt kho, đỗ luộc, cá om dưa, gà quay khối, miến xào, … Bởi vì trời lạnh, Tử Lan dùng nguyên liệu trong bếp chế biến được bàn như vậy.

      Lúc thấy bàn món ăn, ánh mắt Trần La thị nhìn Tử Lan càng thêm phức tạp, mặt hài lòng nàng có thể làm, mặt lại đau lòng nàng biết làm. Tám món ăn, canh, bánh, hơn nữa còn cơm, sáu người ăn ra cũng nhiều, nhưng ở Trần gia cũng có chút khó coi, TRần La thị cũng cho người làm thêm bất kỳ món ăn nào, nhìn biểu tình mẫu thân , đột nhiên Trần Văn Thanh cũng cảm thấy măt có chút cay cay…

      “Tử Lan có thể làm món ăn ngon hơn đầu bếp nhà chúng ta rồi, mẫu thân, mẫu thân có bao giờ thấy con ăn được ba bát cơm, lần này hỏng bét, ăn xong ngay cả đường cũng nổi.”

      Sau khi ăn xong, Trần Văn Thanh liền dỗ mẫu thân vui vẻ, mà cũng phải là lời dối, mặc dù phải là món ăn phú quý, nhưng mùi vị cũng tồi, mà càng tiếp xúc, càng cảm thấy người Thạch gia cũng rất biết lễ nghĩa, cho nên cũng thoáng mở cánh cửa lòng, coi họ như người mình.

      Hết chương 39.
      thuyt, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40.1
      Editor: muanhobaybay


      Bởi vì vấn đề cũng được giải quyết, trong nhà cũng thể bỏ mãi, Thạch Hữu Lương liền lên tiếng cáo từ, Tử Lan cùng Dương Khang An cũng thuận thế muốn rời khỏi.

      Nghe lời này, Trần La thị sắc mặt biến đổi, gắt gao lôt kéo tay Tử Lan cùng Thạch lâm, căm tức nhìn Thạch Hữu Lương :

      “Ngươi phải , hai đứa bé nhất định phải ở lại với ta, vốn nghĩ rằng ngươi tốt, nghĩ ngươi là tới mang Tử Lan và Thạch Lâm , bốn mươi năm, vất vả ta mới có tin tức của tỷ tỷ, có chút niệm tưởng, ngươi liền muốn mang bọn họ , ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ.”

      Tử Lan lúng túng nhìn phụ thân bị mắng, lại nhìn Dương Khang An quỳ bên cạnh phụ thân, liền đặt tay lên vỗ cánh tay Trần La thị, dịu dàng :

      “Mỗ mỗ, trong nhà Tử Lan còn có chuyện chưa xử lý xong, lần này tới đây cho ngươi trong nhà, mỗ mỗ, tại chúng ta nhận người thân, còn nhiều thời gian mà?

      Đệ đệ cần phải học, chờ Tử Lan xử lý việc nhà thỏa đáng, lúc đó mời mỗ mỗ đến chơi? Sau này, người ở trong Thứ sử phủ thấy bức bối, hoan nghênh mỗ mỗ đến nhà Tử Lan, Tử Lan liền ngày ngày làm đồ ăn ngon cho mỗ mỗ.”

      “Đều là tại biểu cữu con, nếu phải trị gia nghiêm, hài tử đáng thương của ta làm sao lại phải lập gia đình sớm như vậy.” Trần La thị buông Thạch Lâm ra, ôm Tử Lan khóc ròng .

      Tử Lan nhìn tướng công mộ cái, thấy Dương Khang An quỳ mặt đất, tay năm chặt y phục, Tử Lan rúc vào lòng Trần La thị:

      “Mỗ mỗ, tướng công rất tốt, hưống chi nhà con cách nhà ngoại gần, sau này ngài có thể giúp con giám thị chàng, chàng phải tốt với con cả đời, được sao?”

      “Ta biết, nhưng ta bỏ được con. Đúng rồi, con may cho ta mấy bộ y phục. Chờ khi con làm xong y phục cho ta hẵng , tướng công con cũng ở lại chỗ này.” Trần La thị kệ Tử Lan thế nào, chính là buông tay.

      Trần Văn Thanh có chút nhức đầu nhìn mà sinh ly từ biệt này, bất đắc dĩ mở miệng:

      “Tỷ phu chậm , theo đệ thấy, tỷ phu và mấy đứa tạm ở đây hai ba ngày, đợi Tần ngự y qua đâu, đệ xin Tần ngự y bắt mạch cho mẫu thân, thuận tiện bắt mạch cho tỷ phu cùng mấy đứa , chẳng phải là tốt sao?

      Huống chi tỷ phu cũng vừa bị thương, vẫn nên nhìn chút, như vậy mẫu thân mới có thể yên tâm, về phần trong nhà, đệ phái người thông báo.”

      Tử Lan cảm thấy vui mừng, vừa lúc có thể hỏi chút bệnh tình của Dương Dật An, vì vậy hỏi: “Biểu cữu, trong nhà phu gia Tử Lan còn có tiểu thúc, nhiều năm qua đại phu đều cần điều dưỡng, nhưng nhiều năm như vậy, hài tử vẫn uống thuốc, có thể xin ngự y đại nhân xem cho chút ?”

      “Được, ta phái người đón tới đây. Chẳng qua là Tử Lan con gọi mẫu thân tiếng mỗ mỗ, dứt khóat gọi ta là cữu cữu cho thân thiết chút.”

      Trần Văn Thanh lập tức đáp ứng, phát cháu này cũng là người biết quan tâm tòan gia, hề có ý xấu.

      Dương Khang An cũng thấy rất vui mừng, bệnh tình của đệ đệ vẫn là chuyện lo lắng bao năm nay, nhìn thê tử càng thêm nhu hòa, với Trần Văn Thanh: “ rất cảm tạ người, cần người phái người đón, để cháu tự trở về đưa tới đây.”

      “Ta cũng theo cùng nhau trở về, chuyện trong nhà còn chưa xử lý thỏa đáng, mà thân thể của ta giờ khỏe rồi. cần ngự y bắt mạch.”

      Thạch Hữu Lương suy nghĩ ngự y bắt mạch cho nữ nhi chút cũng tốt, đêm qua nhi tử với , Dương thị chạy giáo huấn nữ nhi, làm có chút thoải mái, nhưng nữ nhi cũng oán trách câu, nhưng mà cũng thể mặc kệ Dương thị.

      ăn thuốc tuyệt dục, đại phu bình thường có thể nhìn ra, nhưng ngự y chắc chắn có thể nhìn ra, tốt nhất là bắt mạch, làm nữ nhi nghĩ ngợi nhiều.

      Chương 40.2
      Editor: muanhobaybay


      Tử Lan mới để ý tới Thạch Hữu Lương cự tuyệt, cười : “Phụ thân, có ngự y bắt mạch, có tổn thất gì đâu. Khônng bắt mạch , người ở trong ngục vài ngày đấy, người cứ để ngự y xem chút, thế mời làm con an tâm được.”

      “Đúng đó phụ thân.” Thạch Lâm clập tức .

      Nữ nhi cứ quấn quít kiên trì, Thạch Hữu Lương đành gật đầu chấp nhận, thấy kết quả như thế, lúc này Trần La thị mới nở nụ cười.

      Sáng sớm hôm sau, Trần Văn Thanh phái người đưa Dương Khang An trở về đón đệ đệ, Thạch Hữu Lương đáp ứng nữ nhi trở lại, nhưng cảm thấy phải với người trong nhà tiếng, hơn nữa muốn đưa chút lễ mọn cho TRần gia, nên cần chuẩn bị chút.

      Đáp ứng để ngự y bắt mạch, lúc này Tử Lan mới để phụ thân rời , bởi vì nếu phụ thân hứa với nàng rồi nuốt lời.

      Sau khi Thạch Hữu Lương trở về, thế mời biết, sau khi ra ngục lâu, Thạch Bích cũng được thả ra ngòai, bởi vì đối phương bệnh nặng, cũng phải do thuốc, mà là nguyên nhân từ bệnh nhân.

      Thạch HỮu Lương được xe ngựa Thứ ngự phủ đưa về, hơn nữa còn có người làm Thứ sử phủ theo, xe ngựa vừa vào trong thôn, cả thôn liền kinh hãi.

      Nhìn tỷ đệ Tử Lan cũng trở lại, vì vậy bắt đầu suy đóan, là Dương Khang An đem vợ choThứ sử đại nhân làm thiếp, nương Thạch gia dáng dấp xinh đẹp, cho nên Thứ sử đại nhân rất hài lòng…

      loạn cái gì?” Lưu Quý được Tử Lan dặn dò, nhất định phải mang phụ thân quay lại Thứ sử phủ để Ngự y bắt mạch, cho nên nghe người trong thôn đóan mò lăng lung tung, phẫn nộ quát:

      “Các ngươi cũng dám xấu Thứ sử phủ sao? ràng nương Thạch gia là cháu bên ngoại của Thứ sử đại nhân- lão gia nhà ta,, là biểu tiểu thư trong phủ chúng ta, các ngươi lại dám loạn ngôn sao?”

      Nghe Lưu Quý xong, tất cả mọi người đều dừng lại, biểu tiểu thư Thứ sử phủ, cháu bên ngoại của Thứ sử đại nhân? Chẳng lẽ lão Tứ Thạch gia có vợ trước là tỷ muội của Thứ sử đại nhân?

      Thạch Hữu Lương liền toàn bộ mọi chuyện cho tòan gia nghe, tất cả đều do Vương bà mối lầm lẫn, người ta là tới tìm thân thích, kết quả bị hiểu nhầm thành cầu hôn.

      Mọi người nghe xong, lúc này mới nghĩ thầm, đáng thương, trách được, Thạch Hữu Lương cự tuyệt nghiêm khắc như vậy, Thứ sử đại nhân là biểu cữu của nha đầu Tử Lan a. Nào có chuyện biểu cữu cưới cháu bên ngoại chứ?

      là bà mai làm bậy. Lần này chỉ đắc tội Thạch gia mà còn đắc tội thêm cả nhà Thứ sử phủ.

      Thạch Hữu Lương vội vàng gả nữ nhi ra ngòai, cũng là bởi vì sợ bà mai lòng dạ hiểm độc làm hư danh tiếng nương nhà người ta, nếu bị mọi người xoi mói coi thường?

      Tâm tình lúc này của Dương thị biết nên gọi là tư vị gì, nàng hiểu tại sao Thạch Hữu Lương hết thảy cho nàng biết, hại nàng lo lắng thôi, bên kia cũng rất khẩn trương, khẩn trương nàng gả cho ba năm, nhưng vẫn chưa có tin vui gì, mà giờ lại là thân thích với Thứ sử phủ, có nổi lên ý định khác hay ?

      Dương thị cảm thấy hối hận chút, biết Thạch Hữu Lương lo lắng cho nữ nhi, nàng lại những lời đó với Tử Lan… Thậm chí còn gọi nàng là tinh hại người, biết Tử Lan có cho Thạch Hữu Lương biết hay

      Giờ phút này sao Thạch Hữu Lương để ý được tới tâm trạng lo lắng bất an của Dương thị, vội vàng dọn dẹp nhà của chút, mang theo chút thịt khô, chân giò hun khói, đồ chua, còn có gạo, mang lên xe ngựa.

      Còn Dương Khang An về nhà, nấu nước tắm cho đệ đệ, đổi thân y phục mới, đem hai con gà rừng còn sót lại trong nhà, chút hoa quả khô mang .

      “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhiều người tới như vậy, cũng biết chuẩn bị ít thức ăn sao?” Lúc chuẩn bị gần xong đồ đạc, nhìn Dương thị vẫn ngây ngốc đứng bên, Thạch Hữu Lương có chút căm tức .

      Chương 40.3
      Editor: muanhobaybay


      “Biểu gia, mọi người đều đói, vội vội.” Lưu Quý vội vàng , chạy hai canh giờ, lại đợi thời gian dài như vậy, đói bụng mới lạ, nhưng dù sao , phụ nhân này còn là biểu gia kế thị, tuy là nông phụ, nhưng… Sớm biết mang chút lương khô theo bị chết đói.

      Thạch Hữu Lương quát lớn, lúc này Dương thị mới vội vàng chạy tới phòng bếp nấu cơm, lúc này, Thạch gia nghe được tin tức, toàn gia liền chạy tới, mấy vợ cùng tôn tức cũng vội vàng vào bếp giúp tay.

      Mặc dù Thạch Hữu Lương có chút thất vọng về thái độ của phụ mẫu huynh đệ đối với Tử Lan lúc trước, nhưng vẫn phải với Thạch gia vài lời, Thứ sử phủ là tới nhận thân nhân chứ phải tới cầu hôn, chẳng qua là Vương bà mai hiểu lầm.

      Có mọi người giúp tay, thức ăn rất nhanh liền làm xong, đám người Thạch Hữu Lương ăn xong, Lưu Quý bận rộn đốc thúc Thạch Hữu Lương trở về, lúc lão thái thái có dặn dò để biểu gia trở về sớm.

      “Hữu Lương, các người là muốn làm gì?” Thạch gia gia nghi ngờ hỏi nhi tử.

      Thạch Hữu Lương sửng sốt, vừa định , nhưng việc ngự y xem bệnh cho mấy người bọn đều rất hiếm thấy, tốt nhất đừng , đừng làm mọi việc thêm phiền toái, vì vậy :

      “Bởi vì Tử Lan vội vàng xuất giá, đối với người trong nhà Dương Khang An, dì còn chưa biết, cho nên để cho Dương Khang An mang Dương Dật An qua gặp dì chút, lần trước lúc tặng lễ vật, gặp phải côn đồ xảy ra tranh chấp, lễ vật bị mất, cho nên trở lại chuẩn bị chút, dù sao chuyện lúc trước cũng liên quan tới Thứ sứ phủ, Thứ sử đại nhân lại giúp con giải vây, cái gì cũng mang tặng, trong lòng liền băn khoăn.”

      Thạch gia gia gật đầu cái, : “Đây là phải làm, nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng lễ nghĩa thể thiếu.”

      Nếu Thứ sử phủ tới nhận thân thích, như vậy chuyện lúc trước hơn phân nửa là trùng hợp mà thôi… Ai… Lúc trước chọc tới lão Tứ, may nhờ lão Tứ đồng ý cọc hôn đó, nếu , liền thành trò cười.

      “Tiểu thúc, ngươi cùng Thứ sử đại nhân là thân thích, thế nào trước kia a?” Thạch nãi nãi có chút bất mãn với nhi tử giấu giếm chuyện này, liền hỏi.

      Thạch Hữu Lương nhàn nhạt : “Con cũng biết gia nhà mẹ Tử Lan.”

      “Có thân thích hiển hách như vậy, Tử Lan bị gả ủy khuất rồi. Chẳng qua là, biết Thứ sử đại nhân có ý kiến gì với hôn này hay ?”

      Thạch nãi nãi nghĩ tới diện mạo của Tử Lan, rất khéo léo hiểu chuyện, Tử Lan bị thua thiệt quá nhiều, liếc nhìn người làm Thứ sử phủ chuyện với Dương Khang An, nhớ tới thái độ người trong nhà trước kia truyền tới tai Thứ sử đại nhân, biết tức giận thế nào đây?

      “Mang thê tử của ngươi cùng , tuy là kế thị, nhưng cũng gả cho ngươi, thỉnh an trưởng bối là chuyện thường tình.”

      Thạch Hữu Lương liếc nhìn Dương thị cái, suy nghĩ chút rồi gật đầu, cũng để cho nàng tới nhận thức Thứ sử phủ thương hai đứa như thế nào chút, để xem sau này nàng còn dám đụng tới hai đứa

      Hết chương 40.

      Tác giả: Chương sau Thạch Hữu Lương phát , dược tính tuyệt dục phát huy công hiệu, Dương thị thể mang thai là do chính nàng, cũng còn áy náy nữa…

      Dương thị chính là tiểu phụ nhân nhà nông bình thường, chỉ muốn mình sống tốt, mặc dù cũng quá tốt, nhưng cũng xấu, lúc đầu hại người, cho nên Thạch Hữu Lương hưu nàng, thể mang thai là vấn đề ở nàng.
      thuyt, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :