1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31.1
      Editor: muanhobaybay

      Thạch Hữu Lương tuy lỡ, vỗ vỗ đầu của nữ nhi, rồi cũng gì nữa. Bởi vì còn chưa tra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao Tử Lan lại được Thứ sử đại nhân coi trọng, Thạch Hữu Lương quyết định hôn phải làm nhanh chóng, tránh đêm dài lắm mộng.

      Trước khi kết hôn đêm, giáo dục trước khi cưới Thạch Hữu Lương để Dương thị làm, bộ mặt Dương thị đỏ bừng, chỉ lầm bầm chút: đừng giãy giụa, chuyện này cũng đau chút, nhịn chút liền qua .

      Nghe lời của Dương thị, đầu Tử Lan đầy vạch đen, đây là cái gì a? Giãy giũa, đau? Còn bằng . Làm bộ như thuận theo Dương thị, Tử Lan nằm giường dần dần chìm vào giấc ngủ, bất kể ngày mai thế nào, chắc chắn ngày mai được ngủ ngon giấc, sờ sờ hai tiểu bánh bao trước ngực nàng, Tử Lan thầm thở dài ngày mai nó phải chịu tàn phá a. ra nghĩ muốn gả cho Dương Khang An, nhưng nghĩ xảy ra sớm như vậy.

      Tử Lan nghĩ thế nào cũng thônt, tại sao nàng lại bị Thứ sử đại nhân coi trọng, thậm chí còn muốn cho nàng làm thiếp, bình thường, đời này nàng vẫn cẩn thận, rất ít ra cửa, thỉnh thoảng khi ra cửa nàng luôn che mặt, còn cúi đầu, cho nên dù dáng dấp tệ, nhưng còn chưa đến mức được Thứ sử đại nhân coi trọng, mệnh quan lớn như vậy, muốn nữ nhân nào mà có?

      Cho nên làm gì có chuyện từ thôn được cưới về được làm thiếp luôn, chi tới việc sinh hài tử cho được coi như nhị phu nhân, hơn nữa nàng cũng thông minh, chuyện này chắc chắn là có vấn đề, cho dù bà mai phóng đại cũng dám phóng đại tới mức này.

      Vội vàng xuất giá, chuẩn bị đồ cưới cũng rất vội vàng, hơn nữa cũng có khách hứa tới, chẳng qua chỉ là tòan bộ Thạch gia, cùng với số nhà có mối giao hảo với Thạch gia lo lắng tham dự, sau khi tiếng pháo vang lên, Tử Lan được Dương Khang An ôm ra khỏi nhà.

      có kiệu hoa đỏ thẫm, có khách hứa náo nhiệt, thậm chí mặt người nhà đều căng thẳng, , Tử Lan cũng cảm giác lo lắng, từ sâu trong nội tâm thở phào nhõm, gả cho Dương Khang An là mong muốn đời này của nàng, nàng cũng biết sau này thế nào, nhưng bây giờ có thể cưới , cũng hứa hẹn đối tốt với nàng, để cho nàng phải chịu uất ức. Bất kể sau này thế nào, tại thời điểm này, Tử Lan thấy rất vui vẻ.

      Lạy thiên địa xong, ngồi ở giường hỉ, che khăn voan, dọc đường Tử Lan nghe người dân xôn xao bàn tán, có thể kết luận, hôm này mình ra khỏi đầu to gió lớn, thân hoa mỹ giá y, cùng giường mới, cùng những vật kiện lớn do biểu ca biểu đệ mang tới, cũng làm người ta ghen tị đỏ mắt..

      Hôm nay bữa tiệc có thịt heo, Là Dương Khang An mua từ nhà Tử Lan, thê tử Vương thị của Dương Đồ Phu hỗ trợ nấu cơm, còn có con mồi Dương Khang An đánh được, rau dưa của Thạch gia, rất phong phú, mặc dù ít người, nhưng phần lớn là người thân, ăn cũng rất náo nhiệt.

      Chương 31.2
      Editor: muanhobaybay


      Bởi vì ca ca lập gia đình, Dương Dật An cũng đổi y phục mới, mặc dù ngã bệnh lâu năm có chút tiều tụy, nhưng việc chào hỏi khách hứa có vấn đề, Tử Lan còn nghe có người cảm khái Dương Dật An thế là sống lại rồi, trước đây gầy trơ cả xương, giờ tốt hơn rồi..

      có phụ mẫu, được ca ca chiếu cố nhiều năm, Dương Dật An có tình cảm rất sâu với ca ca Dương Khang An, chưa từng thấy Tử Lan, nhưng sau khi nghe nhiều lần Dương Khang An kể tới, có thể đưa ra kết luận, Tử Lan là người ca ca thương, cho nên từ đáy lòng ca ca rất cao hứng. Mà mấy năm nay Dương Khang An ăn ít đồ ăn Tử Lan làm, vì thế rất hài lòng với vị đại tẩu này.

      Về phần Tử Lan có thể mang đến tai hoạ, có sao chứ, nhà cũng có căn cơ gì, nếu như bị đánh bị chèn ép, những ngày nghèo khổ phải chưa từng trải qua, nếu bi thảm cũng chỉ là cái mệnh mà thôi, bệnh nhiều năm như vậy, sớm gần kề cái chết, mà ca ca nguyện hy sinh vì người ca ca .

      lúc mọi người ồn ào, Dương Khang An xén khăn voan lên, nhìn chằm chằm Tử Lan, phát ngốc đứng tại chỗ, Dương Dật An cũng khiếp sợ trước vẻ đẹp của đại tẩu, nhưng nhìn bộ dạng ngây ngốc của đại ca, chỉ còn biết thở dài, đá ca ca cước, để đại ca nhanh ra ngòai chào khách nhân.

      Trong lòng cũng hâm mộ ca ca tốt số, coi như người ngu ngôc có phúc của người ngốc . Dương Dật An suy nghĩ, nhiều năm như vậy, ca ca bao giờ buông tha việc tìm đại phu chữa trị cho đệ đệ, đem từ quỷ môn quan trở về, với người khác ca ca chính là kẻ ngốc. Cưới nương mà mọi người đều dám cưới, cũng là kẻ ngu phải sao?

      Vương bà mai là bà mai cho các phú hộ ở trấn , cũng hiểu tại sao Phu nhânThứ sử đại nhân muốn bà làm mai cho nương này làm thiếp, vốn nghĩ mọi chuyện thuận lợi, nghĩ tới…

      Cũng may lúc này phu nhân có chuyện, để cho bà chậm thêm thời gian đáp lời, lúc này nàng mới cho Thạch gia thời gian thư thả, nhưng mới vừa rồi bà nghe hôm nay Thạch Hữu Lương gả nữ nhi ra ngoài?

      Vương bà mai cảm thấy ổn, phu nhân Thứ sử đại nhân cho rất nhiều tiền cũng sính lễ, Vương bà mai tham ô phần, trong lòng biết lần này xong rồi, muốn tới náo hôn lễ, nhưng bây giờ trời tối rồi, đóan chứng những việc người ta cần làm làm rồi, dù giờ Vương bà mai chạy tới cũng kịp nữa.

      Vội vội vàng vàng gọi nhi tử cùng con dâu vừa mới ngủ, Vương bà mai cầu phải gom đủ sính lễ.

      “Việc này… Trong nhà có nhiều tiền như vậy.” Lý thị mặt nhăn nhó .
      Vương bà môi cười lạnh: “Ta biết ngươi có hay , đắc tội Thứ sử phu nhân, người còn có thể sống tốt hay sao? muốn bị tội gom đủ tiền cho ta, nếu , kết quả, cần ta , ngươi cũng đóan ra đấy.”

      “Mẫu thân, Thạch gia cũng có lá gan lớn đấy, dám đem nữ nhân mà Thứ sử đại nhân coi trọng gả ra ngoài, bọn họ sợ đắc tội Thứ sử đại nhân sao?” Nhi tử của Vương bà mai- Vương Ma Tử, mặt hiểu hỏi.

      Vương bà mai trả lời: “Gan có lớn hay ta cũng biết, nhưng chắc chắn là đắc tội Thứ sử đại nhân rồi, phu nhân chọn thiếp cho Thứ sử đại nhân thời gian rồi, tại mất hết mặt mũi, tất nhiên bọn họ được sống tốt, các người mau gom đủ sính lễ cho ta, nếu chúng ta gặp nạn đấy.”

      Chương 31.3
      Editor: muanhobaybay


      tới chuyện Vương bà mai vội vàng gom bạc, quay trở lại hôn lễ, tân khách đến mừng hôn lễ ồn ào, Tử Lan thấp thỏm ngồi ở mép giường, tuy sống tới lần thứ ba, nhưng đối với đêm tân hôn, Tử Lan vẫn có chút khẩn trương, hơn nữa Dương gia có nữ quyến, nàng lại thể động đậy, cũng có ai bưng chậu rửa mặt lên cho nàng, Dương Khang An nhờ ai đó mang bát cháo, mặc dù đói bụng, nhưng Tử Lan muốn rửa sạch bột phấn bôi lên mặt .

      “Nương tử, nàng xinh đẹp.” Sau khi tân khách rời , Dương Khang An trở về phòng nhìn Tử Lan chằm chằm, Tử Lan tâm tình lại buông lỏng, nhìn nín lâu mới thốt ra câu , ngay cả mắt cũng lười chớp.

      Nhìn cả nửa ngày vẫn ngu ngơ đứng ở nơi đó, Tử Lan nhịn được nữa, há mồm : “Đồ ngốc, mau bưng cho thiếp chậu nước rửa mặt. nhìn thấy thiếp còn chưa tắm rửa sao?”

      “Hả?” Nghe Tử Lan , Dương Khang An vội vàng đứng lên, liền ra ngòai, đoạn đường ngắn ngủi, đụng cái này lại đụng vào cái khác, Tử Lan lại càng cảm thấy khẩn trương.

      “Nhạc phụ nàng thích sạch , ta làm cho nàng thùng nước tắm, hôm nay hơi trễ, trong nhà còn nhiều nước, nàng dùng chút nước rửa mặt rửa chân… còn tắm nữa.” Trong chốc lát. Dương Khang An liền gánh hai gánh nước nóng đổ vào bồn tắm, bên trong liền đầy nước.

      Thử độ ấm của nước, thấy ấm rồi, Tử Lan liền lấy vải để vào chậu rửa mặt, lại múc lượng nước vào rửa mặt, sau đó tắm qua chút, cầm lên chén nước đánh răng.
      “Lo lắng gì vậy? Chàng cũng rửa mặt tắm qua thôi? Chàng chờ thiếp phục vụ sao?” Làm xong hết thảy, Tử Lan thấy Dương Khang An vẫn đứng tại chỗ nhìn nàng chằm chằm.

      cần, cần.” Dương Khang An vội vàng khoát tay, dùng nước Tử Lan rửa mặt, tắm để rửa mặt và tắm, bưng lên chén nước Tử Lan chưa dùng hết, cũng đánh răng, mặt hồng lên, nếu phải Tử Lan thấy lỗ tai đỏ lên, phát ra.

      Sau khi tắm xong, đem nước dơ đổ , lúc này Dương Khang An mới thấp thỏm trở lại phòng. làm binh hai năm, bởi vì bị thương mà trở lại, lúc làm lính dù tuổi còn , cũng chưa trải qua thực tế, nhưng cũng biết, sau khi trở về đệ đệ bị bệnh, phụ mẫu lại mất ngòai ý muốn, mọi người thân thích cũng trở mặt, vị hôn thê từ hôn…

      Sau này để ý Tử Lan, Tử Lan tuổi còn , xứng với nàng, vốn là dám tơ tưởng, nhưng bây giờ đột nhiên…

      thế nào mộng đẹp trở thành . Dương Khang An vẫn cảm giác như mơ, thể nào tin được, chỉ đành nhìn chằm chằm thê tử mới cưới, ngây ngốc nhìn nàng, cái gì cũng dám làm, chỉ sợ tỉnh mộng, lại thấy bóng dáng nàng nữa.

      Rửa mặt xong, Tử Lan tháo búi tóc, trải chăn đệm, cởi giá y, tỉ mỉ treo lên, lúc này mới mặc trung y màu đỏ chui vào chăn, quay đầu nhìn Dương Khang An: “Phụ thân thiếp , thể tắt nến hồng, chàng còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, ngủ thôi.”

      Nhìn Dương Khang An tay chân luống cuống, thiếu chút nữa Tử Lan bật cười.
      Đóng kỹ cửa, bò lên giường, buông màn xuống, Dương Khang An căng thẳng, cùng giường cùng chăn, Dương Khang An cảm nhận được nhiệt độ của Tử Lan, vì thế càng khẩn trương hơn.

      ‘Ba…’ lâu Dương Khang An cũng nhúc nhích, Tử Lan trợn mắt cái, nghiêng người, trực tiếp khoác tay lên người Dương Khang An, thanh thẹn thùng truyền tới tai Dương Khang An: “Chàng chút, nghe đau.” Vừa , tay vừa luồn vào trong áo Dương Khang An…

      (Muanhobaybay: Tử Lan tỷ tỷ, tỷ có còn là con biết e thẹn hay vậy… Tử Lan: ta là sắc nữ a…Muanhobaybay: Em thua…)

      Dương Khang An cảm giác như muốn nổ tung, trong đầu oanh tiếng, thân thể tự chụ vén chăn lên, lật người đè Tử Lan ở phía dưới.

      tay bắt lấy cánh tay đốt lửa người mình, tay vội vàng cởi y phục của Tử Lan… Vội vàng hôn lên môi, hôn lên mặt, hôn lên người Tử Lan…

      Nam nhân cấm dục nhiều năm. Là nam nhân chọc nối. Tử Lan bị Dương Khang an ôm chặt ở trong ngực, cắn chăn, mắt chứa lệ. Tuy trải qua mấy lần, lần đầu đau muốn chết a. Lại còn đụng phải nam nhân có kinh nghiệm…


      (Muanhobaybay: Tỷ tỷ à, tỷ tỷ muốn người có kinh nghiệm sao??? … Tử Lan: tất nhiên là …)

      Nam nhân mới nếm thử trái cấm, loại bản năng tự nhiên, là thể kiềm chế, dù biết thê tử của mình tuổi còn , nhưng mà tay và thứ kia đều chịu khống chế, hận thể khảm vợ vào người.

      Làm ba lượt, trừ lần đầu tiến sớm tiết ra ngòai, sau lại thêm hai lần làm cho Dương Khang An say mê, mơ mơ màng màng, để ý tới Tử Lan yếu ớt kháng cự, theo bản năng hoạt động.

      Nhìn hiệp ba vừa mới dừng lại, tay lại thành sờ qua sờ lại, Tử Lan chịu đựng cả người đau nhức, dùng chút khí lực cuối cùng, nhấc chân đá Dương Khang An cước: “Chàng còn chưa thấy đủ sao, chẳng lẽ muốn dùng hư, sau này cần dùng nữa?”

      Dương Khang An bị cước, nhìn dáng vẻ khó chịu của thê tử, liền tỉnh táo lại, vội vàng mặc quần áo cho mình và thê tử, sau đó ôm thể tử vào trong ngực, nhắm mắt lại.

      Nghe thấy tiếng ngáy đều đều, Tử Lan nghĩ thầm: cũng biết kết hôn rất tiêu hao thể lực a…

      Hết chương 31.
      devilhamvuithuyt thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32.1
      Editor: muanhobaybay

      Khi Tử Lan tỉnh lại, trời sáng , Tử Lan thầm thấy may mắn vì có công công bà bà (Cha mẹ chồng), nhớ lúc Dương thị cùng phụ thân mới lập gia đình, Thạch nãi nãi lôi kéo tay nàng chờ Dương thị dậy, mới dậy theo.

      Trốn vào gian, dùng nước hồ sen rửa mặt tắm qua phen, ăn dược thảo tránh thai nàng tự chế trong gian, lại nghỉ ngơi lát, mới ra ngòai mặc quần áo vào, búi tóc, mở cửa phòng ra ngòai.

      Hôm qua tân khách cũng nhiều, nhưng trong sân là mảnh hỗn độn, Tử Lan nhìn thấy Dương Khang An múc nước, dọn dẹp bát đũa, nhàng ho khan tiếng, hấp dẫn chú ý của Dương Khang An, lên phía trước : “Đê thiếp làm cho.”
      “Đừng, cũng sắp xong rồi, nàng đừng đụng vào lại bẩn tay.” Dương Khang An ngăn cản động tác muốn rửa bát của Tử Lan.

      rửa rửa, dù sao nàng cũng khôn thích rửa bát, mới vừa quay đầu, nhìn thấy Dương Dật An mở cửa phòng ra, lúng túng hướng gật đầu cái , Tử Lan chui vào phòng bếp, để cho tiểu thúc thấy ngày đầu tiên đại tẩu dậy trễ, dù da mặt Tử Lan có dày thế nào nữa, cũng cảm thấy xấu hổ.

      Người trong nhà ít, lại nuôi heo, mấy còn gà rừng nhốt ở trong lồng tre, Dương Khang An cho ăn rồi, cho nên những món ăn hôm qua còn dư, Dương Dật An phân chia tốt lắm, trong phòng bếp nhiều đồ lắm, nhưng lại lớn, tử phòng bếp có thể nhìn thấy tân phòng của Tử Lan và Dương Khang An, giờ cũng khá muộn rồi, Tử Lan đun nước nấu cháo, hâm bánh bao, lựa thịt trong món ăn còn dư, thu thập lại chút, nấu chút canh rau, liền làm xong bữa cơm.

      Tử Lan ra hỏi: “Tướng công, ăn cơm ở đâu vậy?” tại Dương gia có ba ngươi, biết nàng và Dương Khang An ăn cùng nhau, hay là để hai huynh đệ Dương gia ăn với nhau? Về phần cả ba người ăn chung với nhau, nàng suy tính đến, tuy tiểu thúc tuổi còn , nhưng cũng hơn bảy tuổi rồi, vẫn nên kiêng kỵ hơn?
      “Đệ ăn trong phòng đệ.” Dương Dật An đợi ca ca trả lời, vội vàng .

      Trong sân, Dương Khang An rửa xong bát đũa, cất dọn xong xuôi. Xoa xoa tay, Dương Khang An : “Đem thức ăn cho Dật An, chúng ta trở về ăn trong phòng.”

      Tử Lan gật đầu, lại vào phòng bếp, đem đồ ăn của Dật An cho , lại thêm hai cái bánh bao.

      “Tẩu tẩu, đệ… đệ ăn hết nhiều như vậy, lát đệ còn phải uống thuốc nữa.” Dương Dật An thấy Tử Lan múc cho tô cháo to, còn hai cái bánh bao lớn, mặt tái nhợt liền đỏ lên.

      Tử Lan suy nghĩ chút, cầm lại cái bánh bao, nghiêm túc với Dương Dật An: “Thuốc bao giờ cũng có ba phần độc, ăn ít cơm sao đệ có sức chứ, cùng lắm đợi lát hãy uống thuốc, nhưng cơm thể ăn ít.”

      “Dạ.” Dương Dật An xấu hổ gật đầu, ca ca biết sức ăn của , cho nên Dương Dật An chỉ ăn ít cơm, sau đó thêm gì nữa, tính tóan sau khi ăn cơm liền bộ lát cho tiêu cơm. Nghĩ đến Thạch Lâm đệ đệ của đại tẩu mang dáng vẻ mập mạp, Dương Dật AN liền lo lắng, chẳng lẽ đại tẩu cũng muốn nuôi béo ?

      Chương 32.2
      Editor: muanhobaybay


      Chờ Tử Lan mang cơm cho đệ đệ trở lại, Dương Khang An giúp Tử Lan bưng thức ăn trở về phòng của hai người.

      “Nương tử, nàng ăn nhiều chút.” Dương Khang An nhìn Tử Lan bững bát , cái bánh bao cũng chỉ ăn được nửa, nhíu mày cái, gắp khối thịt lớn vào bát của Tử Lan.

      Nhìn miếng thịt lớn, Tử Lan cảm thấy buồn nôn, gắp miếng thịt để vào trong bát của Dương Khang An, : “Thiếp thích ăn thịt nạc, thích ăn thịt mỡ, quá ngấy.”
      Dương Khang An cau mày nhìn mấy miếng thịt trong mâm, đều là thịt mỡ, nghĩ nữa, liền gắp khối thịt lên, cắn thịt mỡ, đem miếng thịt nạc thả vào trong bát của Tử Lan.

      Tử Lan cũng cự tuyệt ý tốt của , liền cắn ăn.

      Nhìn thể tử ăn thịt, Dương Khang An cười cười, thuận tiện ăn luôn miếng thịt mỡ còn dư, đem thịt nạc để lại cho Tử Lan. ra bây giờ mọi người đều coi thịt mỡ là thịt ngon, dù Dương Khang An hiểu tại sao thể tử của lại thích ăn thịt mỡ, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, theo bản năng giữ lại cho nàng những thứ Tử Lan thích, hơn nữa từ nay về sau ít ăn thịt nạc.

      Ăn cơm xong, Dương Khang An muốn Tử Lan phải rửa bát, liền đem bát rửa, sau đó Dương Khang An mang bát đũa mượn đem trả, thuốc của Dương Dật An cũng là do nấu, cần Tử Lan phải động thủ.

      Tử Lan thu dọn đồ cưới, sau đó mở rương đựng y phục của Dương Khang An ra, thu dọn quần áo cho . Y phục của Dương Khang An nhiều lắm, nhưng Tử Lan nhìn thấy có nhiều y phục thể mặc, chỉ có hai bộ y phục mới chuẩn bị cho hôn lễ, trong lòng đóan y phục của Dương Dật An chắc cũng thế này đây.

      Từ trong đồ cưới của mình, Tử Lan lấy ra y phục và giày mà nàng làm cho huynh đệ Dương gia, đáy giày Tử Lan phải mua. Lại xem cái nào có thể sửa , dùng vải sửa lại, còn cái nào sửa được nữa, đem giặt và phơi lên, có thể dùng để vá chăn.

      “Tướng công đem bộ y phục này sang cho tiểu thúc cất vào trong rương. Lấy tòan bộ y phục của tiểu thúc qua đây để thiếp xem chút. Có phải sửa lại .” Sau khi Dương Khang An trở lại, Tử Lan chỉ những y phục hỏng ở bàn, đưa cho bộ y phục mới .

      Mắt Dương Khang An đỏ lên, sau khi phụ mẫu qua đời, vẫn chưa có người nào làm y phục mới cho và đệ đệ. Huống chi đây là của hồi môn của thê tử .

      “Chàng làm gì thế?” đưa lưng về phía Dương Khang An, Tử Lan thu dọn đồ đạc, đột nhiên bị Dương Khang An ôm cái, nàng sợ hết hồn.

      “Thê tử, nàng tốt.” Đầu Dương Khang An chôn ở cổ Tử Lan, thấp giọng .
      Tử Lan cười cười, lên tiếng, để mặc ôm lát.

      “Chàng mau đưa y phục cho tiểu thúc .” Cảm thấy cái tay ôm nàng càng ngày càng thành , Tử Lan đẩy cánh tay làm loạn ra, trách mắng.

      Cây bông thể rửa, mang phơi nắng trong sân. Giặt y phục cho hai huynh đệ Dương gia, Tử Lan có chút mệt mỏi, cho nên liền ngâm y phục vào trong nước, tính tóan nghỉ ngơi chút rồi giặt. Dương Khang An nhìn thê tử mệt mỏi, nắn nắn thắt lưng, gì, trực tiếp tự mình giặt, Tử Lan nhìn giặt gì đó, chờ giặt xong, cảm thấy nghỉ cũng được lát rồi, nàng giặt lại lần nữa.

      Giặt xong, Tử Lan nhìn thời gian cũng còn sớm, để Dương Khang An gọi Dương Dật An ra ngòai bộ chút, cả ngày buồn bực ở trong phòng, dù là người khỏe mạnh cũng bị buồn bực làm cho mệt mỏi, thừa dịp mặt trời còn chưa lặn, vẫn còn nhiệt độ, ra ngòai phơi nắng chút, cả ngày buồn bực ở trong phòng tốt.

      Chương 32.3
      Editor: muanhobaybay


      Cơm tối Tử Lan ngại phiền toái, cho cơm, cùng khoai tây, đậu hũ, lạc vào hấp cách thủy. Cho cả ít thịt khô vào hấp, mùi vị cũng tệ lắm, nhìn tần suất ăn của Dương Khang An là có thể nhìn ra.

      Buổi tối, Tử Lan ăn viên hạt sen, nhà xí xong, nàng ngồi vào trong bồn tắm mà Dương Khang An mới làm cho nàng, tắm cái, Dương Dật An cũng được ca ca đun nước cho tắm, tắm rửa sạch . Sau khi nàng tắm xong, Dương Khang An đổ nước nàng tắm , mà tắm luôn vào đấy.

      Tử Lan hòai nghi, hôm nay nam nhân này đụng nước nhiều, lười. Tử Lan cảm thấy may mắn, bây giờ người nàng cũng có nhiều mồ hôi, người nàng có ít độc tố, ăn xong chỉ xuất chút mồ hôi, ra tạp chất.

      “Cái này nàng cầm .” Sau khi Dương Khang An tắm xong, Tử Lan lau tóc cho , đột nhiên móc ra cái hộp dưới đáy giường, đưa cho Tử Lan.

      Tử Lan mở ra nhìn, ‘a’ hơn phân nửa hộp là tiền bạc, tính tóan chút, bạc có hai mươi ba, đồng tiền có ngàn sau trăm văn. Tử Lan nghĩ thầm: Của cải cũng ít đâu. Hai ngày nay mua heo, mua sính lễ, còn có trâm cài đầu nàng, đóan chừng cũng phải mười mấy bạc, xem ra Dương gia nghèo như nàng và mọi người nghĩ.

      “Thê tử, mỗi tháng tiền thuốc cho Dật An là ba lượng bạc, nàng yên tâm, sau này ta kiếm nhiều tiền, quyết để nàng phải chịu khổ.” Dương Khang An chờ Tử Lan đếm xong, đảm bảo .

      có tiền, tại sao chàng mang tiểu thúc vào trong thành tìm đại phu xem bệnh?” TỬ Lan khôgn biếy Dương Dật An bị bệnh gì, nhưng cũng sáu- bảy năm rồi, nên đến gặp đại phu xem bệnh mới tốt.

      Dương Khang An thở dài : “Nàng thấy sao? Trước khi ta giải ngũ trở lại, phụ thân liền mang mọi nơi khám bệnh, lúc ấy trong nhà còn có chút tiền của, chỉ là xem bệnh cho thời gian, xài hết tiền để dành trong nhà, sau đó ta giải ngũ trở lại, cũng bị bệnh gì, chỉ nghe đại phu , cho uống thuốc bổ…”

      Tử Lan lấy tiền của nàng ra, hai năm qua Thạch Hữu Lương cứ lẻ tẻ cho nàng, tổng cộng được hai mươi ba lượng bạc. Cộng thêm tiền bán tú phẩm, rồi tiền trong gian tám mươi lăm lượng bạc, Tử Lan đem hơn mười hai bỏ vào hộp tiền của Dương Khang An, lại đem tiền đồng đổ ra, thả vào trong lon.

      Dương Khang An cảm thấy tự ti…

      “Tiền của nàng, nàng cứ giữ riêng,, tiền nuôi gia đình ta có thể kiếm được.” Dương Khang An lấy bạc Tử Lan bỏ vào lấy ra, kiên định .

      Tử Lan nhìn nghiêm túc ra ý nghĩ của mình: “Thiếp phải chàng, người nhà chàng đừng thành hai nhà như thế. tại việc khẩn cấp nhất là đưa tiểu thúc xem kỹ bệnh, tuy là uống thuốc bổ, nhưng cũng uống nhiều năm như vậy, uống thuốc cũng có ba phần độc, hôm khác chàng lên trấn mua cho thiếp chút đồ, có câu thuốc bổ bằng thực bổ, thiếp muốn làm đồ ăn bổ cho tiểu thúc, tránh cho mỗi lần tiểu thúc uống thuốc xong đều ăn ngon. Hơn nữa thiếp biết Vương bà mai kia gì với Thứ sử đại nhân, cho nên thời gian này chàng đừng lên , ở nhà , thiếp sợ.”

      “Vậy ta lên núi, tiền này coi như là ta mượn của nàng, sau này nhất định trả lại.” Dương Khang An suy nghĩ chút, nhà cũng chỉ có bốn bức tường, trước kia thờ ơ, tại thể thê tử phải theo chịu khổ? Nhưng mà, tiền này nhất định trả lại.

      Chờ tóc khô, hai người nằm lên giường, Tử Lan ngăn cản hành động xuất dục của Dương Khang An, tức giận : “Sáng mai còn phải dậy lại mặt đấy.”
      Dương Khang An vừa nghe, nhất thời ủ rũ, ôm Tử Lan chặt, lúc lâu sau mới : “Vậy tối mai nàng phải cho ta nhé.”

      “Tương công, thương lượng với chàng chuyện này được ?” Tử Lan trả lời Dương Khang An mà hỏi ngược lại.

      Dương Khang An ngửi mùi thơm từ cơ thể thê tử, cố gắng an ủi bộ vị nghe lời của mình, buồn bực : “Chuyện gì, nàng .”

      “Chàng biết đấy, từ thiếp sinh ra thiếu dinh dưỡng, kém khí lực hơn các nương khác, hơn nữa năm nay thiếp mới vừa mười lăm tuổi, thân thể còn chưa phát triển hòan toàn, cho nên trong vòng ba năm, tốt nhất là nên mang thai.” Tuy có hạt sen thần kỳ, nhưng Tử Lan muốn mạo hiểm, trước kia mười tám mang thai súyt chết. Thân mình nàng mềm yếu, chịu được.

      “Sao?” Dương Khang An kinh ngạc.

      Tử Lan tiếp: “Trước kia lúc thiếp còn là nha hoàn, nghe thái y xem bệnh cho phủ thái thái , thân thể qua yếu đuối tốt nhất nên mang thai sớm, nếu mang thai sớm có thể xác hai mạng, hơn nữa nếu có may mắn sinh hạ nhi tử, hài tử cũng rất yếu ớt.”

      Dương Khang An bị dọa sợ, hài tử có thể có muộn, nhưng thể tử thể gặp nguy hiểm, lập tức gật đầu đáp ứng.

      Hết chương 32.

      Lời tác giả: Tử Lan nghĩ nàng có thể nắm chắc nam nhân, Dương Khang An rất biết phân phải trái, Cho nên tôi luôn cảm thấy Dương Khang An rất thích hợp với Tử Lan, Tử Lan sống qua tam thế, đời thứ hai cho nàng biết nàng thích hợp với cuộc sống trạch đấu, bản thân nàng cũng là người đơn giản, hơn nữa nàng rất muốn phụ thân cùng đệ đệ được sống khỏe mạnh, bản chất Tử Lan chính là người rất đơn giản.

      Đời thứ nhất nàng ở nhi viện, để nàng là người thành chất phác, cộng thêm những kỹ năng cuộc sống nàng tích lũy được, nàng học được việc quan sát. Đời thứ hai mặc dù bắt đầu nghèo khó nhưng hạnh phúc, sau đó mẫu thân mất sớm, lúc đệ đệ mới sinh, bởi vì mẫu thân mất mà phụ thân giận chó đánh mèo, chỉ có mình Tử Lan chiếu cố đệ đệ, sau đó mẹ kế sinh nữ nhi, phụ thân thấy mẹ kế bắt đầu giận chó đánh mèo, chợt thanh tĩnh, từ đó làm phụ thân tốt, nhưng sau đó tai nạn tới, đệ đệ bị đánh tráo mà tử vong, cho nên vừa bắt đầu Tử Lan cũng giận chó đánh mèo, sau đó phụ thân qua đời, túm chặt cây gỗ Chương Vân Kiệt. Sau đó mượn gian, tình cờ bị ông ngoại phát , sau đó lại gả cho trượng phu kiếp trước, nhưng rốt cuộc cũng bởi vì gia thế nhà chồng thích nàng, ở hậu viện nhà cao cửa rộng trạch đấu ngừng, nàng lại là người vô ý, mặc dù có gian những vẫn bị sảy thai mất hài tử, nguyên nhân vì có hài tử, nên trượng phu muốn cưới thêm thê thiếp, Tử Lan mặc dù có chút mềm yếu, nhưng bị cuộc đời thứ nhất ảnh hương, muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu, kết quả, dưới giúp đỡ của Chương Vân Kiệt, nàng bị phản bội…

      Đời thứ ba, chính là tại, nàng hòai niệm mẫu thân lúc còn sống, ra nàng thích Dương thị, nhưng nàng càng quý trọng bản thân nàng hơn, muốn phụ thân lo lắng, cho nên nàng mới tận lực lấy lòng Thạch gia gia Thạch nãi nãi, thân thiết với Dương thị.Về phần dùng hạt sen để trồng đậu, hoặc là nấu nước đậu, Tử Lan mọn chút, vì nàng chỉ là người bình thường, bởi vì chuyền kiếp mà nặng nhiều chuyện, cho nên từ đáy lòng có kiêng kỵ, trong đáy lòng vẫn mơ hồ cảm thấy nhiều chuyện an ổn, như vậy phụ thân, đệ đệ ở chỗ với mình mọi người có kết quả tốt.

      P/S: nhân vật chính thông minh, có lúc mềm lòng chút, dễ dàng tổn thương sinh mệnh, có lợi khí từ gian, cũng chỉ dùng để tự vệ, có dã tâm, sống rất đơn giản, chỉ mong cuộc sống an an ổn ổn, có tâm tranh đấu, có người lựa ta gạt, suy nghĩ quá nhiều.
      thuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33.1
      Editor: muanhobaybay

      Tử Lan nghe lời của , trong lòng lại thầm may mắn bà bà trước, chỉ nhìn đơn thuần hai năm trước,Nhị đường tẩu chậm chạp chưa có thai, Đại bá mẫu cùng Thạch nãi nãi đối đãi Nhị đường tẩu rất lạnh nhạt, trái tim liền băng giá.

      Sau đó vất vả mang thai, thái độ cũng tốt rất nhiều, kết quả vì sinh nữ nhi , tại vẫn bắt sinh nhi tử. Ngay cả Hoàng thị- thê tử Thạch Tiểu Hổ, mới lập gia đình được nửa năm, cũng bắt đầu bị hỏi khi nào có hài tử…

      Thậm chí Dương thị chậm chạp chưa có thai, cũng bắt đầu xin đại phu thuốc uống, Thạch nãi nãi cũng hòa ái như trước với Dương thị, để ý phụ thân đối với chuyện lần này có oán hận gì.

      Sáng sớm hôm sau, Tử Lan thức dậy, đầu tiên là tới phòng bếp, làm bánh bao thịt mọi người thường thích ăn, tối qua chuẩn bị tốt, Dương Khang An cũng rời giường giúp Tử Lan đem thịt làm tốt, sau đó làm xong hết thảy bọc lại.

      Lúc Tử Lan nhìn túi bánh bao, nhìn Dương Khang An vòng tới vòng lui biết nên làm cái gì, vì vậy : “Tướng công, chàng mài chút bột gạo nếp ? Thiếp thấy trong nhà còn chút gạo nếp.”

      “Ai.” Dương Khang An vội vàng gật đầu, liền mang đá mài trong nhà ra lau sạch , sau đó nghe Tử Lan phân phó, mài gạo nếp thành bột.

      Bởi vì buổi sáng Tử Lan có thói quen uống mật ong, Thạch Hữu Lương còn đặc biệt thả vò mật ong vào trong đồ cưới của Tử Lan, Tử Lan dùng bột gạo nếp, đường trắng, mật ong làm hoa quế cao cho mọi người, ngòai ra Tử Lan còn dùng chút hoa quế pha trà uống.

      Sau khi chưng hoa quế cao ở trong nồi, Tử Lan nhanh chóng múc súp lơ canh, sau đó múc cho Dương Dật An chén canh, cầm bánh bao thịt, Tử Lan suy tính lượng ăn của Thạch Hữu Lương cùng Dương Khang An , làm bánh bao cái nào cũng lớn, nhưng tính tới lượng ăn của mình cùng Dương Dật An nàng làm hơn chút.

      Chờ Dương Khang An ăn xong hai cái bánh bao lớn, uống hết chén canh, đem cây bông hôm qua còn chưa phơi xong cất , hoa quế cao cũng chưng tốt lắm, cắt thành khối, Tử Lan giữ lại hai khối lớn cho Dương Dật An, chuẩn bị đầy đủ cho Dương Dật An xong, liền chuẩn bị lại mặt.

      “Tỷ… tỷ…” Còn chưa ra khỏi cửa, Tử Lan liền nghe thấy thanh đệ đệ gọi nàng.

      “Tỷ tới đây.” Trả lời tiếng, Tử Lan để Dương Khang An cõng theo giỏ đồ, chuẩn bị trở về Thạch gia, Dương Khang An muốn để Tử Lan về nhà mẹ đẻ khó coi như vậy, liền bắt bốn con gà rừng xách theo, còn vào phòng lấy ra điểm tâm cũng vải vóc chuẩn bị từ trước mang theo.

      Có cả thảy sáu con gà rừng, mập mạp chỉ có bốn con này, nhưng mang sang nhà mẹ đẻ mình, Tử Lan cũng gì.

      “Nữ nhi, con gầy .” Sau khi nghe Thạch Hữu Lương , Tử Lan hết ý kiến, mới được hai ngày, sao phụ thân có thể nhìn thấy nàng gầy đây?

      Thạch Hữu Lương xong còn trợn mắt nhìn Dương Khang An cái, Dương Khang An mang đồ tới Thạch Hữu Lương cũng nhận, trực tiếp kéo nữ nhi vào cửa.

      “Phụ thân để cho mẹ con hâm nóng sữa tươi, bên trong còn thả chút bột hạnh nhân, thêm chút đường, con uống chút cho ấm người.” Mới vừa ngồi xuốg, Thạch Hữu Lương liền bưng chén sữa tươi, đưa cho Tử Lan.

      Tử Lan uống hai hớp, sau đó : “Phụ thân, buổi sáng con có chưng bánh bao cùng hoa quế cao, còn rất nóng hổi. Mọi người còn chưa ăn điểm tâm , mọi người mau ăn chút.”

      Chương 33.2
      Editor: muanhobaybay


      Găm bánh bao thịt nữ nhi làm, Thạch Hữu Lương với Tử Lan: “Phụ thân sai người nghe ngóng, Thứ sử đại nhân tân nhiệm ở Thanh Châu ở Ký thành, đích xác là Thám hoa, chẳng qua là lập gia đình mười năm mà chưa có con, Thứ sử phu nhân là ấu nữ của Vương thừa tướng, từ sinh ra được chiều chuộng, điêu ngoa thành tính, quản lý hậu việc vô cùng nghiêm khắc, tại Vương thừa tướng lớn tuổi, Thứ sử phu nhân áp chế được Thứ sử đại nhân nữa, cho nên Thứ sử phu nhân dám cường ngạnh giống như trước, bọn họ vừa mới tới nơi nhậm chức, Thứ sử phu nhân nghĩ tìm nương có gia thế trong sạch, lớn lên xinh đẹp, thân phận lại cao, để sau này…”

      “Người kia liền tìm tới con, Ký thành cũng gần đây mà?” Tử Lan cau mày hỏi, thận phận cao, gia thế có, người nhà dám ra mặt, đóan chừng Thứ sử phu nhân muốn đánh đuổi mẫu lưu lại tử (Muanho : giải thích tạm cho câu ‘đánh đuổi mẫu lưu lại tử’: Khi thiếp sinh nhi tử Thứ sử phu nhân nhận nhi tử đó làm con nuôi, còn mặc kệ người thiếp kia ,có thể tự sinh tự diệt, có thể bị hại chết nữa).

      chủ ý tốt a. Nhưng lẽ ra Thứ sử phủ có ít nô tỳ xinh đẹp, tại sao chọn từ Thứ sử phủ đây?

      “Dáng dấp xinh đẹp, có thể lập tức dâng vào cửa nương xinh đẹp cũng nhiều lắm. Nữa là nương đó còn chưa đính hôn mà cập kê rồi. Cộng thêm năm trước phụ thân từng , con nên đính hôn quá sớm, cự tuyệt Vương bà mai này, Vương bà mai có tỷ tỷ chính là thê tử quản gia Điền gia, con cũng biết phụ thân cự tuyệt hôn Điền gia. Quản bị địa chủ mắng trận to, cho nên liền đem oán khí phát tới nhà chúng ta. Phụ thân nữ nhi nhà ta thể làm thiếp, làm kế thị, lúc ấy phụ thân rất kiên quyết, thậm chí còn thề…” tại Thạch Hữu Lương giận để đâu cũng hết, mọi thứ đều từ Điền gia gì đó giở trò quỷ.

      Vương bà mai cùng mấy bà mai khác cũng nhận ủy thác của Thứ sử phu nhân, kế quả Vương bà mai liền phóng đại tình huống của Tử Lan, Tử Lan điều kiện tốt, dáng dấp hảo, gia thế trong sạch, gia cảnh đơn giản, căn cơ sâu, cho nên liền bị Thứ sử phu nhân coi trọng.

      Những thứ này đều là Thạch Hữu Lương tốn ít tiền hỏi thăm được, cũng may là Thứ sử đại nhân vừa nhậm chức, căn cơ sâu, Thứ sử phủ còn chưa bị quản lý nghiêm, cho nên mới có thể nghe ngóng được.

      ra còn bận rộn xử lý chuyện bên trong rồi xử lý thỏa đáng chuyện bên ngòai, Thứ sử phu nhân cũng có ý định chèn ép Tử Lan, thẳng đem sính lễ tới nhưng thời gian vào cửa, cứ hai – ba tháng sau hãy tiếp.

      Vương bà mai cứ nghĩ chuyện này là ván đóng thuyền, ai biết Thạch Hữu Lương chịu nhận sính lễ, Vương bà mai rút ít tiền sính lễ, tự cấp thời điểm trả lời Thứ sử phủ, phóng đại chuyện Thạch gia cự tuyệt, làm cho Thứ sử phu nhân cảm thấy cực kỳ mất mặt.

      Trong lòng Tử Lan có chút bất an, phu nhân bị người trêu đùa như vậy, trong lòng có thể thoải mái sao? Còn là thiên kim tướng phủ điêu ngoa tùy hứng,… Nhưng muốn để phụ thân lo lắng, liền khuyên nhủ:

      “Bọn họ vừa tới, vậy mặc dù cam lòng, nhưng cũng gây huyên náo quá lớn, mà con cũng gả rồi, nếu làm ảnh hưởng tới danh tiếng Thứ sử phủ, nếu tìm phải tìm Vương bà mai. Dù sao điều kiện cầu hôn phụ thân cho Vương bà mai biết nhưng bà ta lại cho Thứ sử phu nhân hay.”

      Thạch Hữu Lương ăn xong bánh bao, nhận chén nữ nhi đưa tới, nhấp hớp sữa tươi, nhiều chuyện phức tạp cũng muốn cho nữ nhi biết, nhưng vẫn có chút yên lòng, gật đầu cái : “Hy vọng là như thế.”

      Chương 33.3
      Editor: muanhobaybay


      Nhìn Thạch Hữu Lương còn chưa vui vẻ, Tử Lan lại khuyên nhủ: “Phụ thân đừng quá lo lắng, con nghe Hổ Tử ca Thứ sử đại nhân là vị quan tốt, bây giờ chuyện tình là do Thứ sử phu nhân làm, dám làm càn. Mà nàng là phu nhân cho dù có bản lĩnh thông thiên, tại nàng ta lại có con, chẳng lẽ lại sợ Thứ sử đại nhân nổi lên quan ngại hay sao?”

      Nữ nhi quan tâm như vậy, trong lòng Thạch Hữu Lương liền thỏai mái, hung hăng trợn mắt nhìn hiền tế ở trong sân, nhìn , là… trong lòng cam lòng : “Vẫn là phụ thân vô dụng, ủy khuất con a.”

      “Phụ thân, sao người lại vậy? Con bị ủy khuất a.” Tử Lan đứng lên, tới bên Thạch Hữu Lương, quỳ mặt đất, mặt chôn ở đầu gối của , dịu dàng :

      “Sao lại có phụ thân đau lòng nữ nhi như phụ thân chứ? Từ phụ thân thương con, trong nhà có cái gì tốt đều cho con, đừng phụ thân vô dụng, người là phụ thân của con, đây chính là phúc phận ông trời ban cho con. Hơn nữa con bị ủy khuất, mặc dù tướng công , nhưng trong tâm luôn có con, cũng thương con. Trước kia bà ngoại cũng qua, cả đời nữ nhân dễ dàng, nhưng có tướng công toàn tâm tòan ý với mình, tựa như ông ngoại, tựa như phụ thân, chính là phúc khí cả đời của nữ nhân. Cuộc sống sau này còn dài. có cái gì tốt, phụ thân có thể dạy dỗ, phải rât tốt sao?”

      Đưa tay xoa đầu nữ nhi, Thạch Hữu Lương nhìn hiền tế ở bên ngòai ngừng làm việc, nghĩ thầm, cho là dạy dỗ, cũng là hiền tế, cũng có gì phải hối hận, chỉ cần cả đời chiếu cố Tử Lan tốt, ra cũng có gì tự nhiên, …

      Hai phụ tử lại chuyện lát, Tử Lan cùng Dương thị vào bếp chuẩn bị cơm trưa, Thạch Hữu Lương đuổi Thạch Lâm ra phía sau chơi, cùng Dương Khang An tiến hành phen trao đổi sâu sắc.

      Ở nhà vợ ngây ngô lâu, ăn cơm trưa, Tử Lan liền rời , trong nhà còn chưa thu dọn xong. Lúc tới, Dương Khang An cong tới cái giỏ, với mấy con gà rừng, lúc trở về, Thạch Hữu Lương chuẩn bị xe bò gì đó, Tử Lan cố gắng cự tuyệt, nhưng ngăn cản được kiên quyết của phụ thân, gạo, dầu, muối, còn có hai con gà mái cùng ít rau dưa, trời bắt đầu lạnh, Thạch Hữu Lương Dương gia có rất ít đồ ăn, nữ nhi mình lại am hiểu làm dưa chua, đồ chua, cho nên dứt khóat đem bình rau dưa cho nữ nhi mang về, sợ nàng mùa đông thiếu đồ ăn.

      Sau khi nữ nhi rời , Thạch Hữu Lương mới phát bên cạnh ly trà Dương Khang An uống để lại ba lượng bạc, tức giận vứt ly trà, mắng: “Thằng nhóc.” Hồi lâu, mới thu bạc vào, ra cũng hiểu ý định của Thạch Hữu Lương, vì ý định này cũng từng nghĩ qua.

      dường trở về, Tử Lan len lén nhìn Dương Khang An, phát mất hứng, mới coi là yên lòng, dù sao tại, nhạc phụ vẫn trông nom quá nhiều, có chút nghĩ hiền tế có bản lĩnh.

      Sau khi về tới nhà, bỏ đồ xuống, Tử Lan nhìn thấy tướng công cầm cuốc bắt đầu đào hầm, nàng nhún nhún vai.

      Tử trước tới giờ mỗi lần Thạch gia cho đồ, đều tính ra giá tiền , trả lại bằng hoặc nhiều hơn, trừ cây nhân sâm kia, cũng dò hỏi giá trị, theo tiệm thuốc , đại khái trị giá mười hai lượng bạc, cũng biết Tứ thúc Thạch gia, bây giờ chính là nhạc phụ, bởi vì tâm tính thiện lương, biết đệ đệ cần nhân sâm để bồi bổ, nên mới suy nghĩ cho , đem nó thu vào. Bây giờ Tử Lan là thê tử của , Dương Khang An cảm thấy việc chiếu cố thê tử là việc nên làm, cho nên lúc này mới cầm bạc để lại cho Thạch Hữu Lương.

      Cơm trưa Dương Dật An hâm nóng bánh bao, hoa quế cao, và chén canh trứng gà còn dư lại từ buổi sáng. Buổi chiều, từ trong bếp Tử Lan lấy cái chảo lâu chưa dùng, Tử Lan muốn rang thức ăn lên, đun chút nước rửa qua cái chảo, bắt đầu rán bánh rồi rang thức ăn.

      Xào trứng với khoai tây, cắt đồ chua, xào lại chút đồ ăn còn dư từ tiệc cưới, nấu chút mì sợi.

      Tử Lan ăn cái bánh rán, rồi chút thức ăn cũng no rồi, Dương Dật An ăn nhiều hơn Tử Lan chút, ăn được thêm nửa tô mì nữa, Tử Lan làm cũng nhiều, còn dư lại Dương Khang An liền ăn hết. Nhìn Dương Khang An ăn nhiều như vậy, Tử Lan liền suy nghĩ ăn nhiều như vậy rốt cuộc nơi nào a? Cũng thấy bụng nhô ra nhiều.

      “Thể tử, nàng phải ăn nhiều thêm chút nữa, nàng Dật An ăn ít, ta xem nàng còn ăn ít hơn cả Dật An.” Sau khi ăn xong, Dương Khang An thu dọn xong xuôi, với Tử Lan.

      Tử Lan nhìn bụng mình chút, : “Bụng thiếp cũng lớn như vậy, có thể ăn được bao nhiêu?” Vừa Tử Lan vừa đưa tay đâm đâm bụng Dương Khang An.
      , ăn no phát dục, Tử Lan vạn vạn nghĩ tới, cái đâm kia, liền đem mình đâm tới giường…

      “Chàng đáng ghét, mang thai làm sao bây giờ? Lúc nào lên trấn chàng nhớ mua thuốc tránh thai nhé?” Tử Lan bất đắc dĩ với Dương Khang An, trong gian cũng có thuốc tránh thai, nhưng tiện lấy ra.

      Dương Khang An dịch góc chăn cho Tử Lan, nhàn nhạt : “Nhạc phụ cho ta biết chuyện này, còn cho ta chút thuốc, tháng ăn viên là được.”

      “Phụ thân có thuốc tránh thai sao?” Tử Lan kinh ngạc, trong lòng suy đoán, ba năm nay Dương thị còn chưa mang thai, chắc là vì phụ thân ngừa thai?

      Lời tác giả: Dương thị có thai, chỉ vì Thạch Hữu Lương có vấn đề, ra chính Dương thị cũng có vấn đề…

      Hết chương 33
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34.1
      Editor: muanhobaybay

      Dương Khang An kinh ngạc nhìn Tử Lan, mặc dù hỏi nhạc phụ ngừa thai như thế nào, nhạc phụ mới , dù sao phụ thân còn, dù cũng ngại ngần, nhưng chỉ có thể hỏi nhạc phụ. Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của thê tử, mặt đỏ lên chút, cũng gì nhiều:

      “Ừ, nhạc phụ ăn xong tháng mang thai, cho ta bình . Phụ thân bình này là hai ngày trước nhạc phụ trấn mua về.”

      Nhất thời, Tử Lan biết trong lòng mang tư vị gì, phụ thân đối với nàng quá tốt, lúc này Tử Lan càng hy vọng phụ thân có thể trôi qua những ngày thư nhàn.

      “Đừng lo lắng nữa, hơn nữa,… Nhạc mẫu có thai, cũng phải do phụ thân, ngay cả lang trung cũng … Ta ràng được. Bây giờ nhạc mẫu còn uống thuốc nữa.” Từ mặt Tử Lan, Dương Khang An nhìn ra suy nghĩ của nàng, vì thế mở miệng an ủi nàng.

      Như vậy cũng tốt. Tử Lan nhìn ra được Dương thị rất quan tâm phụ thân, cũng muốn vì chuyện hài tử mà hai người có mâu thuẫn. Về phần Thạch Lâm, nàng vẫn có thể chiếu cố .

      Cuộc sống tân hôn, Tử Lan cảm thấy ngọt ngào như mật. Dương Khang An đem nàng để ở trong lòng, mặc dù những lời ngon tiếng ngọt, việc trong nhà, hơn phân nửa là cướp làm.

      Cứ như vậy Tử Lan an bình mà hạnh phúc sống qua hơn nửa tháng, khi Thạch gia cùng Tử Lan cho là mọi chuyện qua , Thạch gia xảy ra chuyện.

      Đầu tiên là Thạch Bích học tập ở y quán, bị người ta là lấy nhầm thuốc, làm hại người ta súyt chút nữa mất mạng, bị bắt vào tù, sau đó quan phủ là chỉnh đốn lại đường phố, tất cả việc buôn bán của Thạch gia đều thuận lợi.

      Ban đầu, Thạch gia còn nghĩ chuyện liên quan tới Tử Lan, chỉ cảm thấy mình xui xẻo, ai biết Thạch Liên Hoa hả hê câu, là Tử Lan gây ra tai họa. Thạch Liên Hoa nhàng : “Sao chúng ta lại xui xẻo như vậy? phải Thứ sử phủ chỉnh đốn chúng ta hay sao?”

      “Ngươi nghĩ Thứ sử đại nhân rảnh rỗi giống ngươi sao, chỉ vì chuyện mà mất nhiều công sức vậy sao? Thứ sử đại nhân là người làm đại .” Thạch Hữu Lương phản bác.

      Mặc dù mọi người gì, nhưng trong lòng đều đồng ý với câu của Thạch Liên Hoa, hết thảy mọi việc đều phát sinh sau khi Tử Lan cự tuyệt hôn Thứ sử phủ.

      “Tử Lan, bá mẫu van cầu con, cầu xin con cứu đệ đệ con . Tiểu Bích là nhi tử duy nhất của nhà ta a.” Tam bá mẫu Vương thị tuyệt vọng, lôi kéo cánh tay Tử Lan, khóc lóc van xin.

      Dương Khang An đem Tử Lan kéo ra phía sau , cau mày : “Muốn Tử Lan cứu thế nào? Nghe Tiểu Bích đệ đệ bị bắt là do bốc nhầm thuốc, khiến người ta trọng thương mới bị giam, Tử Lan làm thế nào để cứu đây?”

      “Vậy tại sao trước kia, có việc chỉnh đốn đường phố?” Đại bá mẫu Lý thị phản bác.

      “Hừ. Lúc làm ra tiền để ý đến Tử Lan nhà ta, lúc xảy ra chuyện đổ hết lên nhà chúng ta? Việc chỉnh đốn đường phố cũng quy lên người Tử Lan nhà ta, ta đây, làm người phải có lương tâm.”

      Thạch Hữu Lương cười lạnh , ra nếu khó chịu với , có thể chịu, nhưng tuyệt đối thể làm khó hai đứa nhà .

      Thạch Hữu Lương xong, mấy huynh đệ vẫn phục, vì vậy cãi vã. Mấy đứa cháu trước kia nhận ân tình của Thạch Hữu Lương, dám dính líu tới Thạch Hữu Lương, chỉ ở bên giọng khuyên nhủ phụ mẫu, …

      Chương 34.2
      Editor: muanhobaybay


      Nhìn các con làm loạn, Thạch gia gia dùng sức vỗ bàn, quát: “Được rồi, bình tĩnh chút, lão Tam, ngươi hỏi thăm xem, người bị trọng thương kia bị thương tới mức nào, xem lấy chút bạc ra có thể hóa giải được hay ?”

      Từ Thạch gia trở lại, hai ngày nay thân thể Dương Đồ Phu được khỏe, Dương thị lo lắng, Thạch Hữu Lương để nàng về thăm chút, Thạch Hữu Lương gọi phu thê Tử Lan vào trong nhà, :

      tại, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đổ thừa lên đầu các con, theo ta thấy, Khang An, con mang theo Tử Lan ra ngòai tránh chút, làm công, năm sau hãy trở về, dù muốn nhằm vào nhà chúng ta, náo như vậy cũng đủ rồi.”

      “Chúng con , phụ thân làm thế nào bây giờ? Vạn nhất bọn họ còn chưa bỏ qua sao?” Tử Lan cau mày hỏi.

      Thạch Hữu Lương khóat tay : “Hiên tại quan trọng là hai con, biết đầu óc Thứ sử phu nhân bị bệnh gì, hay là phu thê bọn họ có vấn đê, mới vừa nhậm chức Thứ sử được hai tháng, liền vội vàng gây chuyện, như vậy mà cũng được coi là quan phụ mẫu hay sao, sỉ nhục cho Thanh châu chúng ta.”

      “Phụ thân, con cảm thấy con và tướng công đều thể rời , nếu chúng con , liền biến thành chạy án, coi như chúng con vô tội, cũng thành chúng con có tội.”

      Tử Lan cảm thấy, gặp chuyện mà rời , là hạ sách. Bây giờ giải quyết được việc, nàng phải tìm bà dì (Tỷ muội của bà ngoại) , cầu xin giúp đỡ, mặc dù cuối cùng biết bà dì và biểu cữu có thấy chết cứu hay , nhưng còn cọng cỏ nàng cũng phải nắm chắc.

      Chuyện tìm người, Tử Lan thấy nên giao cho nam nhân tốt hơn, vì vậy mở miệng : “Phụ thân, chúng ta thể vẫn bị động như vậy, con nhớ trước kia bà ngoại còn sống, có cho con biết, vạn bất đắc dĩ có việc giải quyết được, phải tìm muội muội của bà ngoại, cũng chính là bà dì của con và Thạch Lâm, lúc ấy con năm tuổi, ông ngoại và bà ngoại mang con và mẫu thân nhìn, năm kia Trạng nguyên dạo phố, từng Thám Hoa kia chính là nhi tử của bà dì. Mà Thứ sử đại nhân cũng là Thám hoa, đoán chừng có thể biết biểu cữu, phải xin giúp đỡ, đừng làm cho hồn Thứ sử tiêu tan.”

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, mặc dù Thạch Hữu Lương biết nhạc mẫu của xuất thân từ đại gia, nhưng nghĩ có thân thích xuất chúng như vậy. Tử Lan vừa như thế, liền có ấn tượng, nhớ có lần nhạc mẫu nhạc phụ đưa quần áo mới tới, mang theo thê tử cùng nữ nhi ra ngòai vòng, bởi vì bận rộn mà được, lâu thấy bọn họ trở lại, hại còn rất lo lắng.

      “Tỷ tỷ, sao đệ được a?” Thạch Lâm chu mỏ hỏi.

      Tử Lan điểm điểm trán , cười : “, có , lúc ấy đệ ở trong bụng mẫu thân đấy.”

      “Tử Lan còn nhớ tên của biểu cữu sao?” Thạch Hữu Lương hỏi, có thân thích phú quý như vậy, nhưng nhạc phụ nhạc mẫu vẫn tìm thân thích, chỉ sống cuộc sống bí mật bình bình đạm đạm, tại nếu có biện pháp nào khác, Thạch Hữu Lương cũng muốn tìm bà dì, gây phiền tóai cho người ta.

      Tử Lan cau mày suy nghĩ, : “Lúc đó con mới năm tuổi, … Long Khánh năm thứ mười bảy, năm kia là khoa cử Long Khánh thứ năm, biểu cữu họ Trần, tên con nhớ , bà ngoại họ La, khuê danh là Thanh Nhã. Bà dì là muội muội ruột thịt của bà ngọai, tên cũng có từ Thanh là tên đệm, gọi là Thanh Uyển. Con liền chỉ nhớ được như vậy. Di ông ngoại (trượng phu của bà dì) tên gọi là Trần Vũ Tường.”

      Chương 34.3
      Editor: muanhobaybay


      “Họ Trần? Long Khánh năm mười bảy? Thám hoa? Sao lại quen thuộc như vậy?” Thạch Hữu Lương tự lẩm bẩm lát, mở to hai mắt, : “Thứ sử tân nhậm phải là họ Trần, thám hoa từ mười năm trước sao? Tử Lan năm nay mười lăm tuổi, mười năm trước phải con chỉ có năm tuổi, là năm Long Khánh thứ mười bảy hay sao?”

      phải trùng hợp như vậy chứ? Tử Lan ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm… là quá cẩu huyết . Nàng lại bị biểu cữu mụ (phu nhân của biểu cữu) coi trọng, muốn nàng làm tiểu thiếp của biểu cữu, …

      Đầu óc Tử Lan vẫn quay cuồng, về đến nhà, nằm ở giường, cảm thấy quá cẩu huyết.

      “Tướng công, thiếp thấy ông trời là cố tình an bài chúng ta ở bên nhau, cố tình tạo ra chuyện?” Phục hồi lại tinh thần, Tử Lan thấy an tâm, nằm thân thể Dương Khang An, điểm điểm lên ngực Dương Khang An .

      Thần sắc của Dương Khang An cũng tốt lắm, giọng ảm đạm: “Thê tử, biểu cữu của nàng là đại quan, nàng cũng coi như là thiên kim tiểu thư, nàng có hối hận vì gả cho ta hay ?”

      Tử Lan ngẩng đầu há hồm cắn cằm cái, thở phì phò : “Chàng ngu ngốc gì đó. Thiếp… Cuối cùng thiếp vẫn muốn gả cho chàng, nếu muốn thiếp hối hận, chàng phải đối với thiếp tốt, nếu … hừ.”

      “Ta đối nàng tốt tốt, nếu thể cho nàng những ngày giàu có, nhưng ta đảm bảo với nàng, cả đời này tuyệt đối tốt với nàng.” Dương Khang An vội vàng bảo đảm, từng nghe nữ nhân Thạch gia chuyện với nhau, lúc đầu con rể mà Thạch Hữu Lương nhìn trúng phải , mà cũng xứng với Tử Lan, tại lại càng xứng.

      “Mẫu thân của thiếp tức , gả cho phụ thân, mẫu thân rất hạnh phúc. Lúc bà ngoại còn tại thế, trước khi lâm chung cũng với ông ngoại, bà ngoại có thể ở chung chỗ với ông ngoại, đời này là đáng giá. Cho nên, tướng công, thiếp quan tâm chàng có tiền hay , lại càng quan tâm chàng có bao nhiêu bản lĩnh, thiếp chỉ hy vọng chờ ngày thiếp già rồi, được, cũng còn đẹp nữa, chàng vẫn như cũ, cưng chiều thiếp, bên cạnh thiếp, thiếp, như vậy đời này thiếp thấy rất đáng giá.” Cảm nhận được Dương Khang An tự tin, Tử Lan giọng bên tai .

      Hồi lâu, Dương Khang An mới ‘ừ’ tiếng, nghe câu trả lời của , Tử Lan nhắm hai mắt lại.

      Dù biết nàng cùng Thứ sử phủ có quan hệ thân thích, tâm tình lo lắng của Thạch Hữu Lương cũng buông xuống, dù thế nào, khi Thứ sử đại nhân biết có quan hệ thân thích với Tử Lan, bỏ qua cho nữ nhi, Tử Lan được sống yên ổn. Về phần giàu sang của bọn họ, nhạc phụ từng với , phải bằng bản lĩnh của mình mới lâu dài, còn nhờ trợ giúp của người khác chỉ là nhất thời, ai giúp được mình cả đời.

      Thạch Hữu Lương cầm chuỗi Phật châu để nhận thức thân thích mà Tử Lan đưa, thu dọn lương thực rau dưa trong nhà chút, từ hầm lấy ra chút thịt khô, chân giò hun khói, liền vội vàng lên xe bò, lên đường.

      Sau khi Thạch Hữu Lương , ba ngày sau vẫn chưa có tin tức gì, Tử Lan sốt ruột, nàng chưa từng thấy qua biểu cữu, kiếp trước lúc di ông ngoại tìm được nàng, (biểu cữu) chết, nghe đường hồi kinh biểu cữu gặp phải bọn cướp, biểu cữu, cùng thê tử và bà dì đều bị giết. Có người biểu cữu du hồ cẩn thận rơi xuống nước, sau đó chết, thân thể bà dì cũng tốt, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thương tâm mà chết…

      Tóm lại nhà phú quý rất hay chết kiểu này, ban đầu Tử Lan ở Trần gia mấy tháng, bọn hạ nhân sợ di ông ngoại khổ sở, vì vậy tự truyền xuống khẩu lệnh, cả Trần gia được nhắc đến biểu cữu, bà dì. Mà Tử Lan thấy bọn họ cũng chết rồi, cũng để ý qua. Cho nên giờ có tin tức của phụ thân, Tử Lan thấy rất lo lắng.

      “Nàng đừng nóng vội, ngày mai ta đến Ký thành hỏi thăm chút.” Nhìn thê tử ở trong phòng qua lại, Dương Khang An an ủi .

      Tử Lan gật đầu : “Vâng. Chàng tìm hiểu chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      Hai phu thê , đột nhiên truyền tới trận gõ cửa dồn dập, Dương Khang An ra mở cửa, chỉ thấy thần sắc Dương thị tiều tụy, bước nhanh về phía Tử Lan : “Tử Lan, ngươi để cho phụ thân ngươi làm cái gì? Phụ thân ngươi bị bắt rồi.”

      Hết chương 34.
      Nhược Vân, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35.1
      Editor: muanhobaybay

      “Phụ thân con bị bắt?” Tử Lan kinh hoàng kui về phía sau bước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chỉ là nhận thức thân thích mà thôi, sao lại bị bắt? Nhớ tới kiếp trước, thái độ của di ông ngoại với nàng, thể xảy ra chuyện?

      “Rốt cuộc phụ thân ngươi làm cái gì, nghe vừa tới Ký thành bị bắt. Rốt cuộc là chuyện gì?” Thái độ của Dương thị hề tốt, Tử Lan cũng để ý, tại trong bụng nàng nóng như lửa đốt.

      Vừa đến Ký thành bị bắt, tức là chưa nhân thức được thân thích, vì thế với Dương Khang An: “Tướng công, chúng ta liền xem là việc gì. Vì sao lại bắt phụ thân, có còn vương pháp hay ?” Vừa , Tử Lan vừa thu thập chút, chuẩn bị ra ngòai.

      “Tử Lan, phụ thân ngươi đối với ngươi là chân tâm, ngươi phải cho ta, phụ thân người đâu làm gì, vì sao lại bị bắt? Có phải là vì chuyện của ngươi hay ?”

      Dương thị trầm mặc hồi lâu, lúc Tử Lan và Dương Khang An chuẩn bị rời , đột nhiên túm lấy cánh tay của Tử Lan.

      tại trong lòng Tử Lan cũng rất rối loạn, lại bị Dương thị ngăn trở, tâm tình tốt, ngẩng đầu nhìn Dương thị châm chọc : “Người là người bên gối phụ thân ta, người cũng biết phụ thân ta làm gì, mà ta lại biết sao? tại ta chỉ muốn cứu phụ thân, người buông tay cho.”

      được, ngươi phải cho , nếu ta cho ngươi .” Dương thị quýêt bỏ qua, trong miệng lẩm bẩm: “Đều là ngươi tinh hại người, nếu phải vì chuyện của ngươi, Thạch gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, tướng công bị bắt.”

      “Đủ rồi.” Tử Lan hất tay, tránh Dương thị lôi kéo, : “Ta mong muốn Thạch gia gặp chuyện may sao? Phụ thân ta đúng, lúc làm ra tiền, ai ta tốt, vừa xảy ra chuyện đổ hết lên đầu ta. Kể từ khi Thạch gia xảy ra chuyện, ngày ngày ngươi về nhà cha mẹ. phải sợ bị dính líu lên người sao? tại ta liền cho ngươi biết, ngươi yên tâm, bất kể phụ thân ta thế nào, ta như thế nào… Ngươi gặp phải chuyện gì, nếu bây giờ ngươi yên lòng, ta để cho Thạch Lâm thay phụ thân ta viết hưu thư, ngươi phải chịu ủy khuất nữa.”

      (Muanhobaybay: Do đoạn này cả Dương thị và Tử Lan đều bức xúc, thả hết tâm tình nên muanho để xưng ta-ngươi nha.)

      “Ngươi… ngươi… càn rỡ, ta là mẫu thân của ngươi, ngươi tại sao có thể chuyện với ta như vậy?” Mặt Dương thị đỏ lên, quát: “Ta chỉ hỏi chút phụ thân ngươi làm gì. Ngay cả việc này ta cũng thể hỏi sao?”

      “Ngươi còn biết ta gọi ngươi là mẫu thân sao? Vậy tại ta muốn cứu phụ thân ta, ngươi đừng cản đường được ?” Lúc này tâm tình Tử Lan tốt, cho nên chuyện với Dương thị cũng tốt lắm.

      với Dương Dật An tiếng, Dương Khang An mang theo Tử Lan ra ngòai, lúc ra cửa còn gặp người Thạch gia biết tin tức tới đây thăm hỏi, Tử Lan nhìn vẻ mặt hoảng sợ của bọn họ, đây là lo lắng Thứ sử phủ trả thù nàng.

      Bởi vì còn chưa nhận thức thân thích, cũng biết chuyện gì xảy ra, Tử Lan cho bọn họ biết quan hệ thân thích của nàng với Thứ sử phủ, chỉ với bọn họ là xem chuyện gì xảy ra, nhờ Thạch Tiểu Hổ chiếu cố Dương Dật An và Thạch Lâm, vội vàng lên đường.

      “Tỷ tỷ, chờ đệ chút, chờ đệ chút.” Ước chừng được khắc đồng hồ, đột nhiên Tử Lan nghe tiếng Thạch Lâm ở phía sau, dừng chút, quả thấy Thạch Lâm ôm bọc chạy theo.

      “Đệ tới làm gì? Mau trở về .” Tử Lan cau mày với đệ đệ.

      Thạch Lâm chạy tới, thở hổn hển : “Tỷ , đệ muốn cùng tỷ. Chúng ta cùng cứu phụ thân.”

      Chương 35.2
      Editor: muanhobaybay


      Hốc mắt Tử Lan đỏ lên, nhưng biết phải ít ngày đường, vì thế : “Đệ yên tâm, phụ thân nhất định có chuyện gì, tỷ với tỷ phu đệ rất nhanh mang phụ thân trở về.”

      . Tỷ, phụ thân ban đầu là tỷ che chở đệ, đệ mới có thể còn sống rời khỏi Chương gia, đệ đáp ứng phụ thân, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng thể để tỷ tỷ phải đối phó mình, chúng ta là tỷ đệ, cùng nhau đối mặt. Đây là ông ngoại dạy cho phụ thân.” Thạch Lâm kiên định .

      “Đệ là tiểu tử ngốc, tỷ sao lại mình chứ? ràng còn có tỷ phu nữa mà?” Tử Lan kéo đệ đệ, giận .

      Vốn Tử Lan cho là đệ đệ còn mang theo liên lụy, nhưng nghĩ tới mới hơn canh giờ, nàng liền nổi nữa.

      Trong lòng có chút óan thán, nàng được nuông chiều quá rồi, ngay cả đường cũng nổi.

      Bị phụ thân nuông chiều thành thân thể tiểu thư, nhưng mệnh là mệnh nha hòan, Tử Lan vụng trộm tự giễu bản thân.

      Nhìn thê tử nổi nữa, Dương Khang An liền cõng Tử Lan, ở bên Thạch Lâm vô cùng hâm mộ, nghĩ thầm nếu lớn lên chút, cũng cần tỷ phu cõng tỷ tỷ, cũng có thể cõng.

      Lưng Dương Khang An rất rộng, rất thoải mái, Tử Lan nằm đó, hai ba câu với Thạch Lâm, ngủ thiếp lúc nào hay, ngủ thẳng tới huyện Lương Tề, đến huyện thành, bà người ăn điểm tâm ở gian hàng buổi sáng ngoài chợ, sau đó Dương Khang An mua chút đồ ăn, liền thuê chiếc xe bò, ba người ngồi xe bò tới Ký thành, đến Ký thành cũng chạng vạng tối.

      tới Khách điếm nghỉ ngơi đêm, ngày mai vào ngục thăm phụ thân, hỏi xem chuyện gì xảy ra?” Lúc này vào ngục thăm phụ thân được, Dương Khang An liền .

      Ba người tùy tiện giải quyết bữa tối, rồi nghỉ ngơi sớm. Buổi tối, Dương Khang An hỏi khách điếm muôn nươc snóng, giúp Tử Lan rửa sạch chân, nhìn hai lòng bàn chân Tử Lan nổi lên năm bọng nước, đau lòng dứt, cầm kim hơ qua lửa nóng, chọc những bọng nước cho Tử Lan, rồi rửa chân cho nàng, rồi chạy tới tiệm thuốc xa mua chút thuốc bột và chút vải trở lại, rắc thuốc lên vết thương, đem vải quấn lại.

      bên, Tử Lan nhìn đau lòng xử lý bọng nước cho nàng, trong lòng tràn đầy ấm áp, dễ chịu.

      “Phụ thân, chuyện gì xảy ra vậy?” Ngày hôm sau, Tử Lan tốn năm lượng bạc, mới có thể vào thăm Thạch Hữu Lương, mà lại chỉ được người vào gặp, để Thạch Lâm cùng Dương Khang An chờ ở bên ngòai, Tử Lan cầm bánh bao vừa mới mua vào, vừa nhìn Thạch Hữu Lương, đầu tóc rồi bù, Tử Lan liền khóc lên.

      Bây giờ Thạch Hữu Lương cực kỳ chật vật, y phục người rách nát, xộc xệch, có vài vết thương, cả người bẩn thỉu, Tử Lan còn thấy mặt phụ thân có thương tích.
      “Sao con lại tới đây, đây là địa phương con nên tới sao?” Thạch Hữu Lương vừa nhìn thấy nữ nhi, đầu tiên là vui mừng, sau đó cau mày, muốn nàng rời mau.

      “Phụ thân, người là bì làm sao? Có phải người bị đánh , có đau lắm ?” Tử Lan nhìn dáng vẻ của phụ thân, chảy nước mắt, đau lòng hỏi.

      Thạch Hữu Lương tới lan can chỗ Tử Lan đứng, đem Phật châu đưa cho Tử Lan, : “Nhanh về . Phụ thân sao. Chỉ là đánh nhau với mấy tên côn đồ, sao cả, bị bắt giam hai ngày liền được thả ra thôi.”

      Mặc dù Thạch Hữu Lương rất nhõm, nhưng Tử Lan vẫn rất đau lòng, nàng đưa bánh bao cho phụ thân, : “Phụ thân yên tâm, con nhất định cứu người ra ngòai, phụ thân hãy chờ con.”

      Chương 35.3
      Editor: muanhobaybay


      Thạch Hữu Lương gật đầu, phất tay để Tử Lan ra ngòai, ngục tù phải là địa phương tốt đẹp gì, dáng dấp nữ nhi lại xinh đẹp, nếu cai ngục nổi lên ý xấu, dù muốn khóc, cũng làm được gì.

      “Tướng công, chàng hỏi thăm xem Thứ sử phủ ở đâu, chúng ta mua chút lễ phẩm đến bái kiến.” ra khỏi tù, Tử Lan đỏ mắt, với Dương Khang An.

      Dương Khang An gật đầu, đưa Tử Lan cùng Thạch Lâm trở về khách điếm, nghe ngóng.

      Tử Lan lấy ra bức tú phẩm bà ngoại để lại cho nàng, hình thêu là đôi phu thê, nam đánh đàn, nữ viết chữ, còn có tỷ muội ở bên chơi đùa, trong hình, muội muội hơn tỷ tỷ rất nhiều, ngước đầu đưa tay, giống như muốn cướp hộp có khóa hình hoa mai trong tay tỷ tỷ.

      Hình ảnh trong bức tú phẩm cực kỳ ấm áp, Tử Lan biết bà ngoại thêu chính là cảnh tượng bà ngoại từng trải qua, cầm lễ vật này tìm bà dì, bà dì thể tin.

      Đem tú phẩm cất cẩn thận, Tử Lan gọi tiểu nhị tới, bảo mua cho nàng hộp có khóa hình hoa mai trở lại.

      Chờ mua xong những thứ đồ này, Dương Khang An cũng trở lại, hỏi thăm được địa chỉ của Thứ sử phủ, đồng thời dò hỏi được hôm nay Lão phu nhân Thứ sử phủ Vạn An tự dâng hương, trong lòng Tử Lan vui mừng, Tử Lan ôm bọc quần áo tú phẩm, còn Dương Khang An ôm hộp khóa hình hoa mai, tay dắt đệ đệ, tới Vạn An tự, nàng cùng Dương Khang An cảm thấy tìm lão thái thái dễ dàng hơn.

      Đến Vạn An tự, vào mới biết, ra Phật Đường lão thái thái bái Phật, cho phép người khác ra vào. Mà lão thái thái mình lễ phật ở bên trong, Tử Lan cùng trượng phu và đệ đệ đầu chờ ở bên ngòai điện, bởi vì biết lão thái thái ở bên trong, tâm Tử Lan cũng an tĩnh trở lại.

      Nàng ngắm nhìn bốn phía, thời này chế độ khá giống Đường triều Trung Quốc, có châu huyện, có huyện lệnh, huyện thừa, huyện chủ bộ, cùng huyện úy.

      Cho dù phồn hoa và phát triển như Đường triều… cũng có phát triển riêng, lúc ấy lúc phụ thân dựng nhà sàn nhà hay bậc thang đều lau nước bùn, còn gương cùng thủy tinh giá tiền rất cao, nhà nông thể có đủ tiền để làm, lúc Tử Lan lập gia đình, Thạch Hữu Lương đặc biệt cho nàng khối gương làm của hồi môn.

      Hơn nữa ở thời đại này, Phật giáo rất thịnh vượng, kinh thành có Tướng Quốc tự, Vân Châu có Vạn Phật tự, Kế châu có chùa Bạch Mã, ba tòa Tự Miếu nổi danh, còn ở Thanh Sơn châu cùng Ký thành có Vạn An tự là ngôi chùa lớn nhất, nhưng cũng chỉ thuộc chùa chiền hàng thứ hai.

      Chờ ở ngòai cửa chính điện, Tử Lan cùng mấy người ngừng bái Phật, Tử Lan mặc dù tin thần Phật, nhưng nàng trải qua nhiều điều thể tin, trong lòng vẫn chứa tia kinh sợ, cửa chính điện bị nha hoàn bà tử Thứ sử phủ vây quanh, muốn vào cũng dễ, Tử Lan suy nghĩ biện pháp có thể đến gần lão thái thái, lại chú ý ở ngòai điện có lão bà bà chừng hơn năm mươi tuổi nhìn chăm chú tỷ đệ Tử Lan.

      “Xin hỏi nương tới lễ Phật sao?” Lão bà bà nhịn được, tới hỏi thăm.

      Tử Lan cảm thấy lão bà bà có chút quen mặt, nhưng bây giờ nghĩ ra là gặp ở đâu, lại nhìn y phục bà mặc, suy đoán là người đắc lực bên lão thái thái, vị vậy hơi khom người, lễ phép :

      “Thực dám dấu diếm, tiểu phụ nhân tới đây phải vì lễ Phật, mà là vì có chuyện cần bái kiến lão phu nhân Thứ sử phủ, mong bà bà thông báo tiếng.”

      Bà bà lại nhìn Thạch Lâm chút, suy nghĩ chút mới : “Ta nhìn tiểu nương tử có chút quen mặt, biết gặp qua ở đâu, nhưng biết tiểu nương tử cầu kiến lão phu nhân là có chuyện gì?”

      Tử Lan tháo chuỗi Phật châu ở cổ tay đưa tới, : “Nêu bà bà có thể mang chuỗi Phật châu này vào cho lão phu nhân, biết đây là chuỗi Phật châu tổ truyền, mong rằng bà bà đem vào cho lão phu nhân nhìn.”

      Bà bà nhận lấy chuỗi Phật châu, nhìn chút, đột nhiên nhìn thấy phía sau Phật châu nhô ra chữ “La”, nhất thời sắc mặt đại biến, cầm Phật nhanh bước nhanh vào chính điện..

      Sau đó lâu lắm, từ trong đại điện ra vị bà bà tóc ngân sương (tóc ngân sương: chính là có tóc bạc a), mặt cũng có it nếp nhăn, lão phụ nhân xuất trước mắt Tử Lan.

      Nhưng khi Tử Lan nhìn thấy lão phụ nhân, nước mắt liền rơi xuống, lão phụ nhân có bảy phần tương tự với bà ngoại, chẳng qua là nhìn phúc hậu hơn. Mà bà ngoại vì cả đời khổ cực, gầy và đen hơn lão phụ nhân.

      Tử Lan che miệng, chảy nước mắt, cứ ngây ngốc nhìn lão phụ nhân từng bước từng bước tới phía nàng.

      Hết chương 35.
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :