1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26.1: Chung sống thuận hòa
      Editor: muanhobaybay

      “Món này làm khó ?” Hôm nay Tử Lan làm canh chua cay, sau khi Thạch Hữu Lương ăn lượng canh lớn, liền hỏi Tử Lan.

      Tử Lan biết phụ thân chịu được rảnh rỗi, cách lễ mừng năm mới hơn tháng nữa, cũng có chuyện gì, phụ thân lại có thiên phú săn bắn. Vì thế :

      phiền toái ạ, chẳng qua canh này nấu từ xương heo, muốn nấu phải nấu mất thời gian. Những phương diện khác, mì bún cũng đắt, trong nhà có khoai tây, khoai lang, cũng có thể đem bán. Trước tiên nấu canh xong, đến lúc đó mang bán hâm nóng lên là được.”

      ra Tử Lan cảm thấy làm canh dê thập cẩm dễ dàng hơn, bò thể làm thịt, vì ở thời đại này ăn thịt bò là phạm tội, muốn làm thịt bò, phải quan phủ lập giấy tờ xin phép, sau đó mới được giết mổ. Nhưng nếu mua cả con dê quá lãng phí, đột nhiên Tử Lan nghĩ tới phụ thân có tới trấn cũng có quán canh thịt dê, có thể mua từ nơi đó, quán đó xa bọn họ chút, cũng ảnh hưởng gì.

      Sau khi cho Thạch Hữu Lương, Thạch Hữu Lương liền lên trấn mua chút xương dê, tạp dê trở lại (muanho: tạp dê tạm hiểu là những bộ phận khác của con dê nha. Tạp: là hỗn tạp, thập cẩm. Muanho cũng lúng túng biết giải thích sao ^^ các reader thông cảm), Tử Lan dùng xương dê nấu canh dê thập cẩm, mùi vị cũng tệ, rất nhanh Thạch Hữu Lương liền quyết định buôn bán món này.

      “Phụ thân buôn bán, con ở nhà mình, con rất sợ, con phải làm thế nào?” Có thể là Tử Lan đến tuổi cập kê, hoặc là Thạch gia càng ngày càng có điều kiện, thường có người rảnh rỗi ở bên ngòai hò la náo nhiệt, Tử Lan vẫn rất lo lắng. Hơn nữa dựa vào phụ thân, cũng làm cho phụ thân vui vẻ.

      Thạch Hữu Lương suy nghĩ chút, để nữ nhi ở nhà mình cũng được tốt lắm, nhưng mẫu thân có thể giúp đỡ chút, suy nghĩ chút, liền với Thạch nãi nãi: “Mẫu thân, người cùng phụ thân đến đây . Thê tử của Tiểu Sơn mang thai, đại tẩu cùng thê tử Đại Sơn cũng bận rộn còn phải chiếu cố hai đứa , ai chiếu cố phụ mẫu, phụ mẫu cứ tới đây làm bạn với Tử Lan a?”

      Năm nay lúc cày bừa vụ thu, đột nhiên Lý Nhị Ny thoải mái, té xỉu mặt đất, kết quả khi mời đại phu tới là nàng mang thai, Lý Nhị Ny lập gia đình hơn ba năm, rốt cục mang thai, cơ hồ là đại hỉ, mấy bá mẫu được Tử Lan chỉ điểm cách làm bánh đúc đậu, liền nghĩ mang bán, cũng mất nhiều tiền vốn, giá bán quá đắt, có thể buôn bán.

      Việc cho thêm mỡ hột tiêu Tử Lan cũng cho các bá mẫu biết, dù sao mùi kém đến quá nhiều, cũng tốt, chẳng qua mấy bá mẫu thấy quá lãng phí mỡ, cho nên mỡ hột tiêu cho vào như Tử Lan làm. Về phần bột ngọt, vị tinh gà, Tử Lan tuyệt đối truyền cách làm ra ngòai, nàng đem nó cùng muối thô trộn lại với nhau, mài mài thành bột phấn, các nàng đều biết.

      Nhìn Thạch nãi nãi cau mày, Tử Lan càng thêm đáng thương lôi kéo tay áo của Thạch nãi nãi, : “Nãi nãi, nãi nãi cùng gia gia tới đây cùng con ? Con sợ. Ngày ngày con làm đồ ăn ngon cho nãi nãi và gia gia, có được hay ?”

      Bị cháu trưng ra bộ dáng đáng thương, bị ảnh hưởng phải là Thạch nãi nãi, mà là Thạch gia gia nhu hòa, Thạch gia gia trực tiếp thuyết phục Thạch nãi nãi vẫn còn do dự. Sau khi Thạch nãi nãi đáp ứng, đêm đó liền mang theo chút đồ tới nhà Tử Lan. Tử Lan mừng rỡ, làm bàn lớn thức ăn ngon.

      Chương 26.2
      Editor: muanhobaybay

      26.2
      trách phụ thân lại muốn tới đây, ta cũng muốn lại đây ở a.” Đại bá Thạch Hữu Đức vuốt mấy sợi râu, cười , từ khi trong nhà bắt đầu buôn bán, dư dả ít, còn có nửa tháng nữa có thể bán đậu, lại sắp có khoản tiền nữa thu về rồi, tâm tình ai cũng tốt hơn nhiều, Thạch Hữu Đức cũng biết Thạch Hữu Lương đưa phụ mẫu tới đây, phải là muốn làm cho mình bẽ mặt, nên cũng để ý nhiều.

      “Vậy ngày ngày đại ca liền tới đây, đệ để nha đầu nhà đệ hâm rượu nấu đồ ăn ngon, đại ca cùng phụ thân còn có chúng ta nữa, cùng nhau ăn cơm.” Thạch Hữu Lương cười .

      Thạch Hữu Đức lắc đầu : “Huynh rất vội. Xuống gian hàng, trở lại cũng còn sớm, còn phải làm bánh đúc đậu,… làm gì còn thời gian a.”

      “Bận rộn tốt a. Buôn bán thịnh vượng, ngày ngày càng tốt hơn.” Mấy huynh đệ sớm có ở đây cùng nhau làm ăn, để ảnh hưởng lẫn nhau, mặc dù biết đối phương kiếm được bao nhiêu, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người, cùng mấy tẩu tẩu an phận ít, Thạch Hữu Lương cũng thấy thỏai mái hơn nhiều.

      Ngày hôm sau, chuẩn bị chút, lên trấn mua thêm thùng sắt, cùng ít đồ, Tử Lan bắt đầu chuẩn bị nấu nước canh xương, cũng gọi mẫu thân của Dương thị tới giúp tay, Vương thị xử lí thịt dê, cũng chuẩn bị thành nguyên liệu nấu, Thạch Hữu Lương nghiền muối thô và bột ngọt thành bột mịn, dung xe bò để chở đồ .

      Bởi vì nhà Dương thị có Tiểu Vương thị, Vương thị cũng yên tâm, liền ở nhà Tử Lan giúp tay, tới ngày thứ ba, Thạch Hữu Lương, Dương thị cùng Dương Thị vội vàng cho nồi canh xương lên xe bò lên đường.

      Vì làm rất nhiều, Tử Lan, Thạch gia gia, nãi nãi cùng đệ đệ uống canh dê cả ngày, mang chút canh dê cho Lý Nhị Ny, Dương Đồ Phu, Vương thị, cũng mang ít sang cho huynh đệ Dương Khang An. Dương Khang An cảm kích quan tâm của nhà Tử Lan, lúc lên núi săn thú, luôn đưa tới đây chút còn mồi, thành lệ thường.

      Buôn bán canh dê thập cẩm tệ, lúc đầu định dùng xương dê nấu, nhưng ở trấn bán canh thịt dê bọn họ cũng cần dùng, cho nên Tử Lan liền sửa chút, dùng xương heo thay thế, Dương gia bán thịt, xương có rất nhiều, nhất là những xương to, dùng chế biến canh có mùi thịt nồng nặc, cộng thêm xử lý tạp dê, cùng với mì bún ngon miệng, cùng với mỡ hột tiêu thơm nức tưới vào, còn có muối có xen lẫn bột ngọt, mảnh rau thơm làm đẹp, cuối cùng hợp với bánh nướng, bán cũng quá đắt.

      Ngày thứ nhất buôn bán rất tốt, Thạch Hữu Lương cũng phải đến quán mới nấu mà là nấu xong ở nhà, làm cái bếp đun tạm thời đun lại. Mùi vị vẫn rất ngon, bán xong trở về nhà. Còn chiếu cố cả quán bánh nướng, tiểu tử bên quán bánh nướng thậm chí còn hớn hở lần sau tới phiên chợ buôn bán, giúp đỡ chiếm gian hàng.

      Bán xong sớm, liền trở về nhà sớm, đám người Dương thị rất hưng phấn, Thạch Hữu Lương đếm năm mươi tiền đồng đưa cho Dương Thụ, khấu trừ tiền mua nguyên liệu, cùng với phí gian hàng, kiếm được hơn năm trăm văn. Người nhà rất cao hứng, từ này chuẩn bị nhiều hơn.

      “Hôm nay có người còn hỏi có nấu cả mì con , lần sau chúng ta mang cả mì sợi bán xem thế nào?” Dương thị đề nghị.

      Thạch Hữu Lương suy nghĩ chút, lắc đầu cái: “Quá khó khăn, sợi mì còn phải nấu, hôm nay bán bún, mà bận rộn nghỉ, nàng có nhìn thấy đệ đệ nàng ngay cả rửa bát cũng mệt mỏi chịu nổi. Hơn nữa nấu mì quá mệt mỏi. Bán mấy lần nữa còn phải bán đậu đấy. Tiền có thể từ từ kiếm, người mệt quá tốt.”

      Chương 26.3
      Editor: muanhobaybay


      “Vậy cũng phải.” Dương thị nghe trượng phu , tuy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

      Thạch Hữu Lương để Tử Lan lấy hai vò đậu, cùng Dương Thụ mang tới tửu lâu ở Ký thành bán, sau khi thỏa thuận xong, liền tính tóan, đợi đến trời lạnh hơn chút, lúc có gì ăn cách ba bốn ngày cung ứng lần.

      Nhà Thạch đai bá lao lực hơn chút, tính tóan bán ở Vân Thành, Nhà Nhị bá và Tam bá lao lực ít hơn, quyết định bán ở Huyện Lương Tề, Thạch Hữu Lương có xe bò, lần có thể kéo hơn, liền tính tóan xa chút, muốn giành buôn bán với các huynh đệ, nếu làm rối loạn hòa thuận tại khó có được này.

      Nhìn đệ đệ thỏai mái ngồi xe bò mang đồ bán, mấy ca ca Thạch gia rất hâm mộ, nhưng bò dù sao cũng phải trâu, Thạch Hữu Lương cũng dám dùng sức sai sử, mấy huynh đệ đều có tính tóan mua bò, bò có thể cày ruộng, còn có thể đóng xe, tại mấy nhà khẽ cắn răng, cũng phải mua nổi.

      Lúc này có thể có đầu bò, trở thành tiêu điểm của người trong thôn, cho nên khi thấy mấy huynh đệ Thạch gia mỗi nhà dắt con bò trở lại, làm oanh động toàn thôn. Nhưng bọn họ mua con bò quá , đóan chừng phải năm sau mới có thể sử dụng, cho nên năm nay còn phải khổ sở mướn xe.

      Gần tới tháng chạp, rau dưa ngày càng ít, người Thạch gia cũng bắt đầu bán đậu, mặc dù Thạch nãi nãi rất ràng, nhưng mấy bá mẫu theo động tác Tử Lan làm, quan sát rồi trở về làm theo giống hệt, trừ việc Tử Lan trước khi tưới hai lần nước lặng lẽ rắc thêm chút bột sen để đảm bảo dinh dưỡng và sức khỏe cho cây đâum, những bước khác là hòan tòan giống nhau.

      Sau khi đậu lớn, có thể bán, tư sớm Thạch Hữu Lương cùng Dương Thụ đánh xe đến Ký thành,sau khi tới Ký thành, trời sáng choang, Thạch Hữu Lương tìn tới Tạp quán, cho Dương Thụ chén đồ ăn, cho ăn trước, sau đó mang theo báo tú phẩm Tử Lan đưa đến tú trang (tiệm thêu) bán trước, sau đó mới trở lại cùng Dương Thụ mang đậu tới quán rượu bán.

      Cuối cùng mới đánh xe đến khu dân cư lên tiếng rao bán hàng. Vào mùa đông, đậu được coi là món ăn mới mẻ, người nhà phú quý tự nhiên thiếu ít tiền, cộng thêm đậu mà Thạch Hữu Lương bán cũng ngon, nằm ngòai dự liệu của Thạch Hữu Lương, rất nhanh bán hết đậu.

      “Chờ sang năm vợ đệ sinh con, mùa đông nhà đệ có thể bán canh, đến lúc đó để tỷ của đệ dạy đệ, năm nay đệ cứ học chăm chỉ .” đường trở về, đột nhiên Thạch Hữu Lương với Dương Thụ, hai ngày trước tiểu Vương thị thoải mái, sau đó mời lang trung, biết là nàng mang thai.

      Dương Thụ cảm kích, vốn phụ thân phải học mổ heo, nhưng người mua nổi thịt heo cũng nhiều, trấn cũng có vài nhà có cửa hàng thịt heo, gian hàng nhà bán thịt heo cũng khá lắm, hơn nữa có thủ nghệ tốt như của phụ thân, cho nên đối việc bán thịt heo, Dương Thụ thấy rất mâu thuẫn, tại tỷ phu lại hướng cho con đường, Dương Thụ lại càng thêm ra sức giúp đỡ tỷ phu.

      Về nhà lại lời của Thạch Hữu Lương cho phụ mẫu nghe, Dương gia lại càng thêm cao hứng, bán đậu là việc của Thạch gia, như vậy việc bán canh liền chỉ có Dương gia làm, phu thê Dương Đồ Phu càng cảm thấy nữ nhi của mình gả đúng người tốt, chỉ mong đợi nữ nhi mau chóng mang thai, đứng vững ở Thạch gia.

      Tháng chạp ít việc, cũng là thời điểm tốt để kiếm tiền, Thạch gia vội vàng kiếm tiền, ngay cả Hoa Đào cũng phải ở nhà cho bò, cho gà ăn, mấy ngày nay đều thể tới nhà Tử Lan để học thêu.

      Nhà Tử Lan có tới bốn con heo mập mạp, Thạch Hữu Lương liền đưa toàn bộ cho thân gia (nhà Dương thị) bán giúp, vì việc này mà Dương Đồ Phu càng hài lòng với con rể (muanho: con rể dùng cho đại, thôi muanho dùng tạm, còn cổ đại dùng là “hiền tế” các nàng nhé), cả nhà đều gắng sức, đầu tiên là bán ba con heo kiếm bảy hai lượng bạc, Thạch Hữu Lương đưa cho Nhạc phụ chút gọi là phí vận chuyển, còn dư lại con heo, Thạch Hữu Lương tính tóan giữ lại để mổ mừng năm mới, đến lúc đó nửa đem bán, nửa giữ lại làm đồ ăn.

      Hết Chương 26.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27.1
      Editor: muanhobaybay

      Bởi vì bốn ngày bán đậu lần, Thạch Hữu Lương tính tóan chuẩn bị cho lễ mừng năm mới. Ngày hai mươi tháng chạp, Thạch Hữu Lương quả quyết dừng thu thập đồ mang bán, trừ đậu có thể tiếp tục mang bán ra, liền bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị lễ mừng năm mới.

      Ngày hai mươi lăm tháng chạp, Thạch Hữu Lương nhờ nhạc phụ Dương Đồ Phu thịt giùm con heo kia. Do con heo này mập mạp, nhìn cái là ai cũng thích, mà Thạch Hữu Lương chỉ bán nửa, cho nên chỉ chốc bán hết thịt heo.

      Năm ngóai Tử Lan làm món chân giò hun khói, mọi người ăn thấy tệ, cho nên sau khi mổ heo, Tử Lan lại làm ít. Gần ba trăm cân thị heo, trừ nội tạng, đầu cùng hai chân, nủa miếng thịt heo còn hơn tám mươi cân, bên Thạch gia gia có nhiều người, cho nên tính tóan đưa thêm mười cân, Nhị ca Thạch Hữu Nghĩa cùng Tam ca Thạch Hữu Tài mỗi nhà năm cân, cuối cùng đưa bên nhà ngoại của Dương thị năm cân, còn dư lại Thạch Hữu Lương tính tóan để cả nhà làm đồ ăn…

      “Bụng chúng ta lớn như vậy sao?” Tử Lan thở dài, nhìn lượng thịt heo lớn trước mặt, cũng may mấy đời liên tiếp nàng chỉ ngồi chờ ăn, làm bánh bao, nấu mỡ, thịt kho tầu, nấu canh,… Còn dư lại làm chút vằn thắn…

      Tử Lan nghĩ có Dương thị giúp tay, như vậy quá mệt mỏi, nhưng làm xong hết thảy, Tử Lan cùng Dương thị đều mệt tới còn hơi. Kế tiếp làm đồ cúng ngày Ông Công Ông Táo… nàng phải làm, Tử Lan còn thêu chút đồ nữa, sau đó dạy đệ đệ và cùng luyện chữ với .

      Trong nhà mọi việc đều tốt, Thạch Hữu Lương cũng để cho nhi tử phải luyện chữ bằng nước, hay gạch sỏi, mà chuẩn bị giấy và bút, mực cho . Tử Lan hy vọng, đệ đệ bị phu tử trong trường học dạy chỉ biết những thứ thư sinh ngây ngô, dù cho có bận rộn tới đâu, cũng bỏ chút thời gian để dạy bảo đệ đệ, trong gian Tử Lan có trọn bộ sách dạy tài, nàng dạy đệ đệ để học tập tiến bộ, Thạch Lâm chỉ thấy tỷ tỷ vạn năng, có gì là biết, hơn nữa giảng bài đặc sắc hơn cả phu tử nữa.

      Nhưng tỷ tỷ cuộc thi cần nghe phu tử dạy, Thạch Lâm chỉ có thể tiếp tục vừa nghe tỷ tỷ dạy, vừa nghe phu tử . Tử Lan quan tâm tới việc khoa cử có khiến đệ đệ trở thành quan hay , cái nàng quan tâm chính là bất kể đệ đệ trở thành cái gì đều phải sống sót.

      Vì vậy ngày Thạch Lâm học, Tử Lan cũng có giống Thạch Hữu Lương cho học, mà là giúp làm ít đồ ăn, thậm chí khích lệ chơi đùa chút, phải Tử Lan muốn đệ đệ học giỏi, giáo dục bây giờ quá cố chấp, dạy ra nhưng người chỉ biết suy nghĩ hạn hẹp “sách trung tự có Hoàng Kim Ốc, sách trung tự có Nhan Như Ngọc”, là kiểu khoe chữ của ngốc tử. Lúc Tử Lan kể chuyện xưa cho Thạch Lâm nghe, cũng để cho đệ đệ tự phân tích tính tình, cách ứng xử của các loại nhân vật lịch sử.

      Cho tới giờ, Tử Lan với việc giáo dục đệ đệ mới hài lòng chút, tại Thạch Lâm ngày càng cơ trí hoạt bát.

      Hai mươi chín tháng chạp, tính lại thu hoạch mấy năm qua, Thạch Hữu Lương lại đưa cho Tử Lan năm lượng bạc. Để cho nàng cất giữ, ngay cả mí mắt Dương thị cũng nháy, với việc Thạch Hữu Lương thương , quan tâm nữ nhi, Dương thị giờ còn lực mà chú ý tới.

      Chương 27.2
      Editor: muanhobaybay


      “Sang năm mua thêm hai mẫu đất nữa.” Sau khi kiểm kê xong, Thạch Hữu Lương phát , tại có tới hơn năm mươi hai tiền, liền .

      Tử Lan nhún nhún vai, phụ thân từ trước có ý nguyện trở thành địa chủ, ban đầu lúc ở thôn trang, Thạch Hữu Lương từng , nếu thôn trang lớn như vậy tốt, cho nên phụ thân muốn mua mua . Dương thị cảm thấy có thêm đất cũng tốt chẳng qua có nghi vấn. “Chúng ta có thể làm hết sao?”

      “Làm hết có thể thuê người.” Thạch Hữu Lương cười: “Kiếm tiền mua đất, ta trở thành địa chủ, đại lão gia. Sau này nhiều đất, nhiều tiền, trong nhà thuê mua nha hòan, bà tử phục vụ nàng và hai đứa .”

      “Con cảm thất nhà chúng ta nay tốt vô cùng, dù sao con muốn ăn cái gì có cái đó, y phục cũng phải có y phục mới, có tiền có tiền, cả nhà đều ở đây cùng nhau, con cảm thấy thế này là đủ rồi.” Tử Lan lắc đầu .

      “Tỷ, tỷ muốn ước mơ sao? Đệ còn muốn thi đậu cử nhân, đất trong nhà đều cần nộp thuế, tỷ cũng có thể tìm hộ có điều kiện tốt để gả.” Thạch Lâm cảm thấy tỷ tỷ mình… sao lại muốn cuộc sống giàu sang hơn ?

      Tử Lan trợn mắt cái, đầu ngón tay đâm đâm đầu đệ đệ, nhìn : “Chờ đệ thi đậu cử nhân, tỷ cũng trở thành già. Đến lúc đó có ai muốn lấy tỷ, tỷ có thể gả được sao?”

      “ Hứ. Đệ đậu cử nhân, làm chỗ dựa cho tỷ, sao có thể gả được chứ?” Thạch Lâm nhức đầu, ở trong lòng tính tóan chút, cảm thấy tỷ tỷ cũng có đạo lý.

      Thạch Hữu Lương để tiền lên bàn, tức giận : “Phụ mẫu hai con còn ở đây, hai con cái gì đấy?”

      Tử Lan cùng Thạch Lâm le lưỡi, im miệng.

      ra,mặc dù Thạch Hữu Lương đáp ứng nữ nhi, chờ sau khi nàng cập kê mới làm mai, nhưng dù sao nhà cũng phải nhà giàu có gia thế, chờ chọn người, cho nên cũng vụng trộm suy nghĩ tìm hôn phu cho nữ nhi. Tuy muốn nữ nhi gả cao, nhưng Thạch Hữu Lương cảm thấy chủ yếu là phải tìm được người tốt, trong nhà nghèo chút cũng được. Vì muốn Tử Lan quá vất vả ở nhà chồng, tốt nhất là tìm cho nàng nhà tương đối đơn giản.

      Vừa muốn bằng tuổi nhau, lại muốn phải trung hậu trọng tình trọng nghĩa, người nhà phải thấu tình đạt lỹ, thành viên trong nhà cũng cần đơn giản, Thạch Hữu Lương nhìn từ đầu thôn cho tới cuối thôn, thấy có nhà nào thích hợp, vì thế lại hỏi thăm những thôn lân cận, ra là Thạch Hữu Lương bắt đầu hỏi thăm, có khá nhiều nhà cho tên tuổi.

      Đối với chuyện phụ thân làm, Tử Lan cũng biết, mà nếu có biết, nàng cũng để ý, chuyện lập gia đình, tạm thời Tử Lan chưa có suy tính, hay là nàng tin tưởng phụ thân khiến nàng phải khổ, cho nên để ý, hơn nữa bây giờ nữ nhi lập gia đình, phần lớn đều chưa thấy qua nhà trai, về phần tình cảm sau cưới cũng có thể bồi dưỡng, Tử Lan tin tưởng, chỉ cần nàng dụng tâm, nhất định trải qua những ngày tốt đẹp.

      Chương 27.3
      Editor: muanhobaybay


      Thạch Hữu Lương muốn mua đất, nhưng cũng tính làm luôn, thấy nên khiêm tốn, cho nên trước mắt chỉ là tính tóan, mà phải là quyết định.

      Dương thị cũng cảm thất Thạch Hữu Lương có tính tóan mua đất là tốt, dù sao từ lúc vào cửa đến giờ, mới có hơn nửa năm, Thạch Hữu Lương cho nữ nhi Tử Lan hơn mười hai bạc ở trước mặt nàng, lúc này mới bao lâu, tới trước kia, như vậy sau này Thạch Hữu Lương còn tiếp tục cho Tử Lan tiền, để nàng giữ chuẩn bị đồ cưới. phải oán giận Thạch Hữu Lương có hành vi này, dù sao Tử Lan cũng là nữ nhi của Thạch Hữu Lương.

      Những nàng cũng phải tính tóan cho chính nàng a. Sau này nhất định có hài tử, lúc đó tốn ít tiền, giờ mua nhiều đất chút, sau này con của nàng cũng có nhiều chút đồ.

      Tử Lan xinh đẹp, Thạch Lâm hiểu chuyện, Dương thị thấy ở chung với hai đứa rất hòa thuận, biết con nàng ra đời thế nào? Nữ nhi có xinh đẹp giống tỷ tỷ , bé trai có thể thông minh hiểu chuyện giống ca ca , mỗi lần nghĩ tới chuyện này, nàng liền vui vử, cũng rất mong đợi.

      Cuộc sống sau cưới, càng làm cho Dương thị muốn nàng phải có vị thế vững vàng tại Thạch gia, mà nữ nhân muốn đứng vững ở nhà chồng phải có hài tử.

      Chú ý tới thỉnh thoảng Dương thị nhìn sang phụ thân, Tử Lan thầm cao hứng cho phụ thân, kiếp trước, trước khi phụ thân mất, đều vẫn tưởng nhớ mẫu thân, Tử Lan muốn phụ thân đau khổ như vậy, cho nên thấy bên cạnh phụ thân có nữ nhân lòng với phụ thân, dù sao nàng cũng thể ở bên phụ thân vĩnh viễn, mà đệ đệ ngày nào đó có gia đình riêng của , nàng hy vọng phụ thân đơn, Dương thị có thể thích Thạch Hữu Lương, Tử Lan cũng vì mẫu thân của nàng mà bất bình, bởi vì mẫu thân rời xa trần thế lâu rồi, nàng còn cao hứng cho phụ thân, hy vọng phụ thân và Dương thị có thể sống tốt ở bên nhau như bậy giờ.

      Từ đó, Tử Lan bắt đầu tôn trọng Dương thị từ trong tâm, thê nữ nhi ở chung hòa thuậ, Thạch Hữu Lương cười càng nhiều.

      năm nay vì Thạch gia bận kiếm tiền, cho nên thường ngày cũng hay thấy nhau. Cho nên ngày ba mươi, tới nhà cũ Thạch gia từ sớm, bởi vì năm nay nhà nào cũng có chút ít, nên nguyên liệu nấu bữa cơm tất niên cũng rất phong phú, hơn nữa năm nay, tiền lì xì cho Thạch nãi nãi và Thạch gia gia cũng tăng lên, nhà hòa thuận. Thạch gia gia cũng từ chối, các con nguyện ý hiếu kính, đây là chuyện tốt a.

      “Năm nay các con đều cố gắng, Thạch gia chúng ta nhà nào cũng có bò, cũng chính là hy vọng, sau này càng ngày càng tốt hơn.” bàn cơm, Thạch gia gia cao hứng .

      Nhìn tòan gia cao hứng, Tử Lan phát Đại bá mẫu cũng khắc bạc như trước kia nữa, mặt Tam bá mẫu cũng là tươi cười, Nhị bá mẫu cũng lặng thinh như bình thường. Nghe bên ngòai phụ thân chuyện cùng mấy bá phụ đều rất cao hứng.

      “Đại bá mẫu, qua năm nay Tiểu Trụ cũng học sao?” Tử Lan ăn xong miếng đậu, cười hỏi.

      Lý Đại Nga gật đầu, sau đó có chút tiếc hận : “Sang năm Tiểu Trụ được năm tuổi, bất kể học tốt thế nào, nhận thức được chút chữ là tốt rồi, nhe gia đình trong thôn Tiếu Hàn, bởi vì biết chữ, trong nhà thiếu tiền, vốn muốn đem đại nương đến nhà giàu làm nha hoàn, ký khế ước năm năm, kết quả bị lừa, ký khế ước bán thân, nương kia biết bị bán đâu… Nếu biết chữ… ai…”

      Tử Lan sửng sốt, suy nghĩ chút cũng đúng, chẳng qua là nhà kia cũng hồ đồ, liền hỏi: “Lúc ký khế ước, biết chữ sao hỏi người biết chữ đến giúp?”

      “Trong nhà chính là thiếu tiền mua thuốc. Chưa kịp, kết quả… Bất kể thế nào, đều phải cho Tiểu Trụ học chữ, nhận thức chữ cũng tốt.” Giang Thúy Hoa vừa kêu vừa nhìn hai đứa .

      “Được rồi, chuyện vui, vợ Tiểu Sơn, con ăn nhiều chút, phải bồi bổ tốt.” Thạch nãi nãi gắp đùi gà cho Lý Nhị Ny, cười híp mắt , hiển nhiên rất coi trọng hài tử trong bụng nàng.

      “Bụng Nhị tẩu tử hình như lại lớn hơn chút, Nhị Tẩu tử có bị mệt ?” Trong miệng Hoa Đào chứa thịt, hàm hồ hỏi.

      Lý Nhị Ny ngại ngùng : “ mệt, trước đây là ăn cái gì ói cái đấy, đoán chừng là đến lễ đón năm mới, cũng tham, cho nên nháo nữa?”

      “Vậy ăn nhiều chút.” Lý Đại Nga cũng gắp cho con dâu ít thức ăn.

      Lý Nhị Ny cảm nhận được quan tâm của bà bà, cao hứng tới hốc mắt cũng đỏ lên, có hài tử chính là bất đồng a. Tử Lan nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Dương thị khi nhìn bụng của Lý Nhị Ny, nghĩ có đệ đệ hoặc muội muội cũng tốt a. Dù sao, có mình ở đây, Thạch Lâm vẫn có chỗ dựa, làm sao cả?

      Hết chương 27.
      thuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28.1
      Editor: muanhobaybay

      đường trở về, Dương thị líu ríu chuyện Lý Nhị Ny và đệ muội Tiểu Vương thị mang bầu, trong lòng rất hâm mộ.

      “Chuyện hài tử thuận theo tự nhiên, lúc nên tới, tới thôi.” Sắp tới của nhà, Thạch Hữu Lương liền .

      Ánh mắt Dương thị tối sầm, đột nhiên cảm thấy trượng phu của nàng tựa hồ cũng mong đợi nàng mang bầu. Nhưng vừa nghĩ tới ngày thường trượng phu rất quan tâm tới nàng, lại cảm thấy nàng tự nghĩ quá nhiều, đây là trượng phu an ủi nàng mà thôi.

      “Phụ mẫu, hôm nay con dùng thịt heo và rau hẹ làm bánh chẻo nha? Vừa rồi đệ đệ muốn ăn món có thịt heo? Mẫu thân, năm nay có nhiều rau hẹ, có nên mang qua cho bà ngọai chút ạ?” Ăn xong cơm tất niên, Tử Lan chuẩn bị bánh chẻo cho ngày mai, Thạch Hữu Lương làm mấy cái hộp đựng trồng chút rau hẹ.

      Thạch Hữu Lương gật đầu, cắt chút rau hẹ, lại lấy mấy cọng tỏi non, liền mang sang Dương gia. Nhìn trượng phu chút do dự, trực tiếp lấy rau hẹ mang sang cho phụ mẫu của nàng (Dương thị), Dương thị cười lắc đầu, lúc nãy nàng suy nghĩ nhiều rồi. Trượng phu đối tốt với nhà ngoại của nàng, phải là vì nàng hay sao? Nàng còn mong mỏi gì chứ?

      Dương thị cùng Tử Lan làm bánh chẻo, Thạch Lâm chọn những đồng tiền còn mới, Tử Lan nấu nước rửa sạch đồng tiền, động tác của hai người rất nhanh, trong chốc lát gói xong rồi, Thạch Hữu Lương rất nhanh tới Dương gia, nhưng lại bị nhiệt tình giữ lấy, lúc lâu mới từ Dương gia trở lại, thuận tiện mang chút bánh chẻo sang cho Dương Khang An.

      năm cũ trôi qua, năm qua là năm rất tốt, Tử Lan ngủ thiếp , mặt mang theo nụ cười. Sang năm như thế nào, Tử Lan cũng lo lắng, Tử Lan tin tưởng năm lại năm mới tốt hơn.

      Thời gian như nước chảy, hơn năm trôi qua và trở thành quá khứ, cuộc sống tệ, nửa tháng nữa là lễ cập kê của Tử Lan, cho dù Tử Lan ra cửa, người nhìn thấy nàng cũng nhiều, nhưng tài mạo của nàng vẫn bị truyền ra ngòai. Có ít nhà muốn đánh chủ ý với Tử Lan.

      “Phu quân có chuyện sao? Hai ngày nay sắc mặt của chàng được tốt lắm?”

      biết tại sao, mấy ngày nay Thạch Hữu Lương vui, Tử Lan quan tâm hỏi, nhưng phụ thân đều gì, Tử Lan cảm thấy yên lòng, cho nên khi qua phòng Thạch Hữu Lương nghe được những gì Dương thị , lập tức dừng lại.
      Thạch Hữu Lương trả lời Dương thị, chỉ nhìn nàng cái sâu, mặt thoáng qua tia hối hận. Dương thị có chút kinh hoảng, rột cuộc là thế nào? Ánh mắt như vậy là sao?

      “Phu … phu quân. Rốt cuộc là có chuyện gì?” Dương thị cà lăm hỏi Thạch Hữu Lương.

      Thạch Hữu Lương nhắm mắt lại, thở dài : “ sao cả, nàng đừng đoán mò.” Trầm mặc lúc, Thạch Hữu Lương đột nhiên hỏi: “Hai ngày trước, Trần gia cho người đến nhà ngoại của nàng là có chuyện gì? Nàng biết ?”

      Ánh mắt Dương thị lóe lên, nhưng Thạch Hữu Lương vẫn nhìn nàng chăm chăm hồi, Dương thị chịu nổi khí như vậy, khẽ cắn răng : “Phu quân cũng biết, trước kia thiếp đính hôn với Trần gia, nhưng Trần gia từ hôn, sau đó kết thân với nhà địa chủ, cho nên làm hư thanh danh của thiếp.”

      Chương 28.2
      Editor: muanhobaybay


      “Chuyện này ta biết, ta chỉ hỏi hai ngày trước bọn họ tới nhà nàng làm gì?” Thạch Hữu Lương nhịn được lại hỏi, chuyện này sớm biết, chẳng qua là hiểu tại sao lại liên lụy tới nương nhà mình? Nghĩ tới hai ngày nay Đại quản gia nhà kia những lời đó với , liền thấy tức giận.

      Dương thị cúi đầu, nàng biết trượng phu muốn nàng tiếp xúc với Trần gia, nhưng lần này… nàng liền : “Đại công tử Điền gia chưa có vợ, coi trọng Tử Lan nhà chúng ta. Nhưng mà, phu quân à, phụ mẫu của thiếp cự tuyệt luôn rồi.”

      Thạch Hữu Lương nắm chặt hai quả đấm, châm chọc : “Cự tuyệt? cự tuyệt sao? Nếu cự tuyệt rồi, tại sao Điền gia lại truyền ra ngòai như vậy, Đại tổng quản Điền gia còn tới chúc mừng ta, , ta cũng hiểu, Dương gia nhà nàng từ lúc nào có thể quyết định hôn của Tử Lan nhà ta. Coi ta như người chết sao?”

      Dương thị chợt ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống, có chút nghẹn ngào : “Tử Lan cũng gọi thiếp tiếng mẫu thân, tại sao thiếp lại thể quyết định hôn của nàng?”

      “Hừ.” Thạch Hữu Lương cười lạnh : “Mẫu thân? Ngươi chẳng qua là kế mẫu, là mẹ kế, cũng phải là kết hôn. Nếu là đàng hòang, vẫn còn có thể là mẫu thân, nhưng nếu nổi lên ý xấu, nhà chúng ta chứa được đại phật đâu.”

      Lời của Thạch Hữu Lương cứa sâu vào lòng Dương thị, nàng khóc thất thanh, trong tiếng khóc xen lẫn phục: “Thiếp… thiếp… thiếp… làm gì chứ? … Có người cầu hôn nương nhà ta… Điền gia như vậy… Sao nhà thiếp dám đắc tội chứ?”

      thể đắc tội, các người liền dám đáp ứng?” Thạch Hữu Lương tức giận, nữ nhi được nâng niu trong lòng bàn tay, đừng làm vợ kế, ngay cả làm vợ cả, Đại thiếu gia Điền gia kia cũng xứng, còn có di nương, con trai trưởng con vợ kế… Muốn Tử Lan, nằm mơ .

      Dương thị lau nước mắt, bị Thạch Hữu Lương lớn tiếng dọa sợ, run lên, sau đó : “ có, có đáp ứng, chỉ đại sư qua mệng của Tử Lan, thể đính hôn trước cập kê.”

      Tử Lan nghe đến đó yên lặng rời , sinh thần mười ba tuổi qua, theo tập tục nơi này, lên mười bốn tuổi thành đại nương, trước đây nàng cũng có suy tính chuyện hôn của chính nàng, nhưng cảm thấy phụ thân ủy khuất nàng, nhưng đến hôm nay nàng chợt phát giác, gia năng lực của phụ thân cũng có hạn, khuôn mặt nàng cũng có thể gây họa, cộng thêm đời này, phụ thân chuẩn bị nhiều đồ cứơi cho nàng, cũng bị người dòm ngó.

      muốn lập gia đình là thể nào, nhưng nên chọn người như thế nào a? Trong lúc nhất thời Tử Lan cảm thấy mờ mịt, , mấy đời làm người, Tử Lan từng mơ ước tình , mong đợi hôn nhân, nàng chỉ mong muốn có thể tìm người mang cho nàng cuộc sống an ổn, hơn nữa nam nhân ấy có thê thiếp, như vậy đủ rồi. Nghĩ tới đây, trong đầu Tử Lan lên khuôn mặt của Dương Khang An.

      Chương 28.3
      Editor: muanhobaybay


      Đúng vậy? Dương Khang An. Tự nhiên Tử Lan xuất ý niệm, có lẽ gả cho Dương Khang An cũng là chút ý tốt, mấy năm nay bởi vì thỉnh thoảng nàng lại làm cái ăn cho Dương Dật An, ràng so với kiếp trước Dương Dật An khỏe hơn rất nhiều, nghe Thạch Lâm có thể lại ở trong sân rồi, thậm chú học, mặc dù vẫn còn yếu chút, nhưng cũng có vấn đề gì lớn, thậm chí nếu nàng mà chiếu cố hòan toàn có vấn đề gì

      Hay ra gả cho Dương Khang An chính là lựa chọn tốt nhất, Dương gia chỉ gần nhà, hai huynh đệ Dương Khang An – Dật An cũng khó sống chung, gánh nặng lớn nhất của Dương Khang An chính là thân thể của Dương Dật An, có lợi khí của gian, gánh nặng này là vấn đề gì, có bà bà, nam nhân để ý chăm nom nàng, hơn nữa có thể làm việc, lại trọng tình trọng nghĩa, quan trọng là gần nhà, nàng vẫn có thể chiếu cố phụ thân và đệ đệ. Chỉ là, biết đời này nàng có cơ hội gả cho ?

      Trước kia, Tử Lan chỉ là muốn báo đáp ân tình kiếp trước, tận lực dưỡng thân thể cho đệ đệ , cũng suy tính về chuyện có thể gả cho Dương Khang An, nhưng tại Tử Lan muốn suy nghĩ lại.

      Chuyện Điền gia muốn tới cửa cầu hôn với Tử Lan, sau này Tử Lan thấy chân mày của phụ thân giãn ra, cũng biết chuyện được giải quyết, mặc dù biết giải quyết như thế nào, nhưng khi nhìn thấy chân mày của phụ thân giãn ra, Tử Lan niềm quên luôn chuyện này.

      Nhưng nàng lại cảm thấy Dương thị có chút bất mãn với nàng, Tử Lan cũng thèm để ý. tại nãng chỉ thỉnh thoảng lén nhìn Dương Khang An mang con mồi đến nhà nàng, năm nay hai mươi ba tuổi, nhưng vẫn chưa lập gia đình, thậm chí còn chưa đính hôn, Tử Lan biết nghĩ như thế nào, dù sao sức khỏe của Dương Dật An từ từ tốt hơn.

      Dương Khang An biết tại sao, cảm thấy gần đây lúc tới Thạch gia, Tử Lan luôn nhìn , tại Tử Lan đại nương, dung mạo thanh tú, mỗi lần Dương Khang An thấy Tử Lan chân tay cũng luống cuống, cho nên dời ánh mắt, nhưng mấy lần biết tại sao, nàng lại cứ nhìn như vậy?

      Nhìn Dương Khang An bị nàng nhìn tới chân tay luống cuống, chuyện bừa bãi, Tử Lan buồn cười, nàng đâu phải cọp mẹ, đáng sợ như vậy sao?

      năm trước Thạch Lê Hoa gả cho nhà tiệm tạp hóa ở trấn , trở thành nữ nhân Thạch gia xuất giá trải qua những ngày tốt nhất. Nửa năm trước Thạch Tiểu Hổ cũng cưới vợ Hoàng thị, hai người trải qua cuộc sống như mật đường. tại Thạch Bích cũng lớn lên, lại được học chữ do Thạch Hữu Lương dạy, lên trấn học ở y quán.

      Hai năm qua, Thạch gia trôi qua an bình, mấy nữ nhi xuất giá, cũng vì nhà ngoại từ từ có của ăn của để, mà ở nhà chồng cũng tốt hơn, trừ Thạch Liên Hoa, Thạch Liên Hoa hi vọng nhà mẹ đẻ nàng có thể cho nàng biết phương thức làm đậu bán kiếm tiền, nhưng dù nàng thế nào nữa phụ mẫu nàng đều , vừa mới bắt đầu, phụ thân nàng còn thỉnh thoảng cho nàng chút tiền, nhưng thời gian dài sau đó, cũng để ý nàng nữa, làm Thạch Liên Hoa giận tới thỉnh thoảng lại náo loạn cuộc, hơn nữa còn tính tóan lén lút học trộm, nhưng phụ mẫu nàng rất cẩn thận,

      vì vậy quan hệ với nhà mẹ đẻ càng ngày càng kém, lúc Thạch Tiểu Hổ kết hôn, Thạch Liên Hoa còn tới náo loạn trận, làm Thạch Hữu Nghĩa tức giận, lấy gậy đuổi nàng ra ngoài.

      Những chuyện này cũng ảnh hưởng tới Tử Lan, bây giờ mỗi ngày nàng có cái nàng muốn theo đuổi, có phụ thân có đệ đệ, lúc cao hứng có thể lớn tiếng cười đùa, lúc mất hứng thương tâm có thể khóc, cần hao tâm tốn sức suy nghĩ tâm cơ của bất luận kẻ nào, mỗi ngày đều trải qua vui vẻ.

      Hơn nữa đệ đệ cũng rất ngoan, cũng có người làm mai cho Dương Khang An, nhưng vẫn cự tuyệt. biết vì cái gì tôn trọng Thạch Hữu Lương, Tử Lan vừa nghi ngờ, lại vừa thầm vui mừng, chỉ cần chưa đính hôn, nàng còn có hi vọng, phải sao?

      Hết Chương 28.
      thuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29.1
      Editor: muanhobaybay

      Nhưng Tử Lan suy nghĩ của nàng cho phụ thân, bởi vì Tử Lan biết phụ thân rất thương nàng, nhưng cũng có chủ nghĩa nam tử (gia trưởng), thích nàng có suy nghĩ này. Nhưng mà Tử Lan cũng tính buông tay, thỉnh thoảng nàng ở bên Thạch Hữu Lương, Dương đại ca là lợi hại, hoặc là trọng tình trọng nghĩa,…

      Mây năm nay trong nhà cũng có đại gì, lễ cập kê của Tử Lan được Thạch Hữu Lương chuẩn bị cẩn thận, hơn nữa để nhà chồng sau này coi trọng Tử Lan, chỉ chờ sau cập kê, đối phương tới cửa cầu hôn, nhưng vì danh tiếng của nữ nhi, Thạch Hữu Lương cũng với người trong nhà, chỉ có Thạch gia gia và Thạch nãi nãi thóang biết chút.

      Đối với việc Tử Lan bên tai Dương Khang An tốt thế nào, hay thế nào, Thạch Hữu Lương cũng quá chú ý, vì nghĩ nữ nhi tuyệt đối coi trọng Dương Khang An, chắc vì (Thạch Hữu Lương) có thiên phú săn thú, nên có chút hâm mộ tài nghệ săn thú của Dương Khang An mà thôi.

      Ngày cập kê, Thạch Hữu Lương mời mọi người Thạch gia tới, còn có nhà mẹ đẻ của Dương thị, cùng với những thân gia trong nhà có nhi tử vừa trúng tú tài- Vương gia, Tử Lan cũng ngu ngốc, biết phụ thân tính tóan gả nàng cho người này, Tử Lan khiếp sợ thôi, như tượng gỗ nghe theo Thạch nãi nãi mà hành lễ, sau đó đứng ở bên im lặng.

      “Nha đầu nhà chúng ta là xấu hổ a.” Thạch nãi nãi cười híp mắt, với Trần thị- mẫu thân của tú tài.

      Trần thị hài lòng gật đầu cái, sớm biết nương này bộ dạng xinh đẹp, nhưng nghĩ tới xinh đẹp như thế này, hơn nữa còn biết chữ, Thạch gia cũng giàu có, càng cảm thấy cửa hôn này rất tốt, nhìn ánh mắt của nhi tử cứ chăm chăm nhìn nương nhà người ta, trong lòng lại càng hài lòng.

      Thạch Hữu Lương lại càng đắc ý, cho Vương Đại Cát, phụ thân của Vương tú tài, cao hứng, nhìn nữ nhi lớn lên, chưa bao giờ bạc đãi nàng, cũng cho ai ngược đãi nữ nhi… Thạch Lâm nhìn Vương tú tài chăm chăm nhìn tỷ tỷ mình, biết người này muốn cướp tỷ tỷ của , liền cho Vương tú tài sắc mặt tốt.

      Tử Lan mở miệng lại khép miệng, muốn mở miệng kêu phụ thân, cho phụ thân biết nàng muốn, nhưng lại ra miệng, nhiều người như vậy, phụ thân rất cao hứng, liền tính tóan sau khi mọi người ra về, để phụ thân với nàng nàng cự tuyệt.

      “Ai ui… Náo nhiệt ghê nha.” lúc mọi người ăn uống cao hứng mừng lễ cập kê của Tử Lan, cửa Thạch gia bị đẩy ra, bà tử ăn mặc lòe loẹt vào, lớn tuổi rồi mà lại mặc đồ đỏ, mắt Tử Lan ngừng nháy nháy. Phía sau bà ta còn có mấy hán tử (nam nhân vạm vỡ= đầu gấu đại đó các nàng).

      Chắc chắn là có chuyện tốt. Tử Lan nghĩ thầm, quả nhiên, bà tử này tự xưng là Vương bà mai tới làm mai cho Tử Lan.

      nương Thạch gia có người, mời Vương bà mai về thôi.” Nhìn Tử Lan cái, Vương tú tài liền đứng lên .

      Chương 29.2
      Editor: muanhobaybay


      Vương bà mai cười càng tươi, ve vẩy cái khăn đỏ, lắc mông : “Trước kia trước cập kê, chuyện kết hôn của Thạch nương, sao giờ lại thế? Lão nương cũng hỏi thăm kỹ càng, hôm nay là lễ cập kê của Thạch nương, còn chưa nghe thấy nhà nào tới cầu hôn đâu, ngươi Thạch nương đính hôn, sợ hư thanh danh của người ta sao?”

      “Ngươi… ngươi… Sao có thể ăn thô tục như thế?” Mặt Vương tú tài đỏ lên, lớn tiếng .

      “Lịch sao, thô tục sao. Có thể ăn cơm sao? Ta cho ngươi biết, là Tân nhậm Thứ sử đại nhân muốn tới xin cưới Thạch nương làm thiếp, nếu sau này sinh con cho Thứ sử đại nhân, được lên làm di nương, nhị phu nhân, Thứ sử đại nhân là sao Văn Khúc hạ phàm, ngươi …” Vương bà mai khinh bỉ nhìn vương tú tài, thao thao bất tuyệt .

      Đúng lúc mọi người bị bà mai này làm cho khiếp sợ, Thạch Hữu Lương đứng lên, nghiêm mặt : “ nương nhà ta có ai hay chưa có ai, cũng cần người liên quan xía vào, Vương bà mai nên .”

      “Ta này Lão Tứ Thạch gia, ngươi ngu ngốc sao? Thứ sử đại nhân là ai? Ngay cả sính lễ ta cũng mang đến, sao…” Vương bà mai dừng lại, kinh ngạc với Thạch Hữu Lương.

      Thạch Lâm tiến lên, ngắt đứt lời Vương bà mai: “Phụ thân mời ngươi cho.”

      “Lão Tứ Thạch gia a, các ngươi đừng có hối hận?” Vương bà mai chuẩn bị bụng ca từ khen ngợi, giờ phút này ra được, thấy Lão Tứ Thạch gia này dám cho nàng mặt mũi, gả đến nhà Thứ sử, là vinh dự trời ban, mắt hạt châu đảo đảo lại, Vương bà mai nhìn Vương tú tài ở bên, hừ lạnh : “Dám giành nữ nhân với Thứ sử đại nhân, ta xem ngươi sống đến bao giờ.”

      Trần thị vội vàng kéo nhi tử về phía sau mình.

      “Cút.” Thạch Hữu Lương nhìn hành động của Trần thị, cau mày, quát Vương bà mai.

      “Các ngươi cứ chờ xem. Lão Tứ Thạch gia, đừng cho ngươi chút mặt mũi mà biết xấu hổ, đến lúc các ngươi phải tới cầu xin ta. Hừ.” Bị Thạch Hữu Lương quát mà sợ hãi, Vương bà mai lùi hai bước, xong liền rời .

      Ở trong phòng, Tử Lan nhìn đầy người trong sân, chỉ có phụ thân và Vương tú tài chuyện vì nàng, trong lòng như gương sáng, hai năm qua Thạch gia yên bình, là bởi vì bị ảnh hưởng lợi ích, cho nên hòa thuận bề mặt mà thôi, cho dù Thạch nãi nãi rất thương nàng cũng câu?

      Sau khi Vương bà mai rời , mọi người như bừng tỉnh, từ Giang Thúy Hoa, Lý Nhị Ny, Thạch Liên Hoa đều nhìn Tử Lan vừa hâm mộ vừa ghen tị.

      Đoán chứng là bị lời của Vương bà mai hù dọa. Vương Đại Cát –phụ thân của Vương tú tài cũng khuyên Thạch Hữu Lương nên suy nghĩ lại, đám người Thạch gia gia cũng phụ họa theo lời của Vương Đại Cát, mặc dù mặt Vương tú tài đỏ lên, muốn thỏa hiệp, nhưng lại bị mẫu thân lôi kéo gắt gao.

      “Tử Lan nhà ta tuyệt đối làm thiếp, đừng là Thứ sử đại nhân, cho dù là Thiên gia tới, ta cũng chỉ câu, khuê nữ Thạch Hữu Lương ta tuyệt đối làm thiếp.” Thạch Hữu Lương nhìn thẳng phụ thân, kiên định ..

      Hai năm qua, Thạch Hữu Lương vẫn biểu rất ôn hòa, so với người khác có chút lịch lãm. càng , những người khác cũng gì, bữa tiệc cập kê tan rã trong vui.

      “Phụ thân, Thứ sử đại nhân là người nào a? Tại sao lại hồi hương tìm thiếp thị?” Mọi người vừa , Tử Lan liền hỏi.

      Thạch Hữu Lương nghiêm túc nhìn Tử Lan, chữ chứ : “Phụ thân đáp ứng ông ngoại con, tuyệt đối để con làm thị thiếp người ta.”

      “Phụ thân, con cũng ngu ngốc, làm thiếp tốt gì chứ? Chỉ là con muốn hỏi thăm Thứ sử đại nhân là ai, con muốn biết là ai sai sử người tới cửa cầu hôn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vạn nhất đối phương bỏ qua cho chúng ta, chúng ta nên nghĩ biện pháp tìm đường lui hơn.” Tử Lan ra tính tóan của mình.

      Chương 29.3
      Editor: muanhobaybay


      Thạch Hữu Lương nghĩ cũng phải, vì thế quyết định ra ngòai hỏi thăm chút.

      “Tỷ tỷ, đây là lễ vật mừng lễ cập kê của tỷ, Dương đại ca nhờ đệ đưa cho tỷ.” Lúc Tử Lan thu dọn, phát cây ngọc trâm hình dạng rất khác biệt, biết là ai đưa, mặc dù cũng phải ngọc tốt gì, nhưng cũng phải là đồ tốt mà mấy bá phụ có thể đưa, lo lắng là Vương gia đưa, hỏi tiếng, Thạch Lâm liền là Dương Khang An đưa, Tử Lan vui mừng, có thể đưa lễ vật quý trọng như vậy, cũng vô tâm với nàng ? Sau đó Tử Lan lo lắng, nàng từng sống trong tranh đấu, làm sao biết ý định của bọn họ đây?

      Nhà nàng cự tuyệt cầu hôn, là làm họ mất hết mặt mũi, biết bọn họ gây khó khăn gì cho nhà nàng đây? Lúc này, Tử Lan lại muốn Dương Khang An dính vào nàng, nếu bị liên lụy.

      Tuy trong lễ cập kê, tuy chỉ có người nhà, nhưng chuyện Thứ sử đại nhân cho bà mai tới cửa cầu hôn vẫn bị truyền ra ngoài, mọi người đều Thạch Hữu Lương ngu ngốc, cho nên mới từ chối mối hôn tốt như vậy. Vương tú tài lại càng nhắc tới chuyện hôn , Vương tú tài tuy cam tâm, vẫn tới Thạch gia hai lần, nhưng lại bị Thạch Hữu Lương đuổi , muốn tìm người lòng cho nữ nhi.

      Sau khi nữ nhi cập kê, tất nhiên bị các bà mai tới đạp hư cửa, nhưng kể từ khi chuyện phát sinh ở lễ cập kê tới nay, chưa có ai tới cửa cầu hôn, sau lễ cập kê của Tử Lan khoảng nửa tháng, Vương bà mai tới lần, thái độ phách lối hơn, Thạch Hữu Lương đợi bà ta xong, liền cầm cái quốc đuổi bà ta ra ngòai.

      Nhìn dáng vẻ đối phương bỏ qua, Tử Lan có chút lo lắng, tại ngay cả Thạch gia gia cũng khuyên Thạch Hữu Lương nên đáp ứng , dù sao cũng là thiếp, bị tùy ý mua bán, hơn nữa nghe Thứ sử đại nhân còn chưa sinh hạ nhi tử, cho nên mối hôn này, trong mắt mọi người là phi thường tốt.

      Mặc dù Thạch Hữu Lương thể phát giận với phụ thân mình, nhưng dù có chết cũng đồng ý. hứa với nhạc phụ nhạc mẫu là tuyệt đối dựa vào nữ nhi để chiếm lợi, lại càng để cho nữ nhi phải làm thiếp, vì làm thiếp thực rất khổ sở, từng thấy qua, coi như sinh được hài tử, tiếng mẫu thân cũng được nghe. Cho dù Thiên Hoàng Lão Tử tới cũng đáp ứng.

      Thái độ Thạch Hữu Lương kiên quyết làm cho rất nhiều người cảm thấy biết phân biệt tốt xấu, nhưng nữ nhi rất cảm kích phụ thân biết thông cảm cho nỗi khổ thân của mình, nhìn chằm chằm vô số người xem thường, có người hiểu, có người có chút hả hê, Thạch Hữu Lương đau đớn nhìn nữ nhi, chỉ trách phụ thân vô dụng, nếu bị người ta ép buộc thành bộ dáng này.

      Hôm nay, Vương bà mai cho người truyền lời tới, năm ngày nữa Thạch Hữu Lương phải cho câu trả lời, nếu sau năm ngày… Uy hiếp cần cũng biết.

      Thạch Hữu Lương ngồi ở trong sân hút thuốc, suy nghĩ biện pháp giải quyết, dò xét ràng, Thứ sử đại nhân đúng là xuất thân từ Thám Hoa, xuất thân thế gia, hơn nữa còn được hòang thượng coi trọng, thế nào Thạch Hữu Lương đều nghĩ thông, người như vậy sao lại coi trọng nữ nhi nhà , Tử Lan nhà chỉ thanh tú chút, so với những thế gia nữ nhi nhà còn kém xa lắm, đến cầm kỳ thi họa , khuê nữ nhà chỉ biết chút chữ mà thôi, nữ nhi lớn lên thanh tú chút, nhưng Thứ sử đại nhân có thể lấy được những nương xinh đẹp hơn nhiều.

      Ngắn ngủi mấy ngày, Tử Lan nhìn phụ thân già nua ít, trong lòng Tử Lan rất khó chịu, nhưng từ trong lời của phụ thân, nếu nàng thỏa hiệp, phụ thân càng thương tâm hơn, nàng chỉ có thể yên lặng làm những việc mà nàng có thể làm, lẳng lặng phụng bồi phụ thân.

      Chuyện phát sinh sau này, Dương thị từng qua câu mối hôn này tệ, nhưng lại bị Thạch Hữu Lương mắng trận, sau đó liền gì nữa.

      Hết chương 29.
      huyenlaw68thuyt thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30.1
      Editor: muanhobaybay

      “Hữu Lương thúc, có việc gì cần cháu giúp ?” Đối với Tử Lan xinh đẹp, Dương Khang An phải có cảm giác gì, chỉ là biết, hoàn cảnh của xứng với Tử Lan, cho nên biết Thạch Hữu Lương định người cho Tử Lan, cũng len lén nhìn qua Vương tú tài, biết cũng là người tốt, liền đau lòng lên núi săn, ngòai ý muốn săn được con hươu sao, vì né tránh việc muốn nhìn thấy, Dương Khang An chuẩn bị để đệ đệ tự chiếu cố tốt bản thân, còn ra ngòai bán hươu sao, khi trở về liền nghe được chuyện Thạch gia, vội vàng chạy tới.

      Thạch Hữu Lương mờ mịt nhìn Dương Khang An cái, lắc đầu : “Thúc cũng biết thúc có thể làm cái gì? Con có thể giúp thúc làm gì a?”

      Dương Khang An cũng trầm mặc…

      “Dương đại ca uống chút nước.” Tử Lan ở trong phòng thấy Dương Khang An, đột nhiên có chút xao động, nàng vừa muốn đền bù tiếc nuối kiếp trước, đối đãi Dương Khang An hết lòng, nhưng ông trời muốn đối nghịch với nàng, có lẽ đời này nàng thể cùng .

      Nhưng muốn để cho mình có quá nhiều tiếc nuối, Tử Lan cài trâm mà Dương Khang An tặng, xuống bếp bưng cho Dương Khang An chén nước.

      “… Muội muội, có chuyện gì, có huynh… có Hữu Lương thúc ở đây, ai cũng khi dễ được muội, chúng ta muốn cũng nguyện ý, đừng quá lo lắng.”

      Dương Khang An lên tiếng an ủi, Tử Lan suýt chút nữa rơi lệ, phụ thân , nếu bọn họ còn buông tha ý tưởng muốn Tử Lan làm thiếp, phụ thân mang theo người nhà dọn tới nơi khác để sinh sống. Nhưng dù tới địa phương khác, ai có thể đảm bảo gặp chuyện tương tự nữa, Tử Lan thấy phiền não.

      “Vâng.” Tử Lan ứng tiếng xoay người rời .

      “Khang An, con dám cưới Tử Lan nhà chúng ta ?” Thạch Hữu Lương nhìn nữ nhi bưng nước cho Dương Khang An, lại nhìn thấy cây trâm Tử Lan cài lên đầu, trong lòng vừa động, đột nhiên bật thốt lên.

      Tử Lan vừa mới hai bước, nghe lời của phụ thân, nhất thời sợ ngây người, phục hồi lại tinh thần, con ngươi đảo vòng, lập tức giả vờ : “Phụ thân, sao người lại gây thêm phiền toái cho Dương đại ca, cũng biết bọn họ dùng biện pháp gì đối phó với chúng ta đây? Cũng đừng liên lụy đến Dương đại ca.”

      “Cháu … cháu dám.” Tử Lan vừa xong, liền nghe Dương Khang An trả lời, trong lúc nhất thời Tử Lan biết nên phản ứng thế nào.

      “Hữu Lương thúc, dối gạt thúc, quả con có tình cảm với Tử Lan muội muội, mấy năm nay con thành thân, cũng là vì muốn Tử Lan muội muội, nhưng con biết con xứng với Tử Lan, cho nên con vẫn đặt ở trong lòng dám ra, lần này cũng vì né tránh việc muội muội đính hôn, nên con mới ra ngoài nửa tháng, nhưng con nghĩ lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Mặc dù Tử Lan muội muội gả cho con bị ủy khuất, nhưng con đảm bảo nếu có thể cưới được Tử Lan, đời này con đối với Tử Lan tốt.” Dương Khang An nghiêm túc .

      Tử Lan nghe, nhịn được che miệng, nước mắt chảy dài, nàng chỉ muốn cuộc sống an bình, nghĩ vì đền bù tiếc nuối kiếp trước mà muốn gả cho Dương Khang An, nhưng biết tại sao nghe thấy Dương Khang An bộc lộ tâm tình, nàng nhịn được mà khóc lên.

      “Tử Lan, con có nguyện ý gả cho Dương Khang An ?” Thạch Hữu Lương nhìn nữ nhi khóc, cũng nghẹn ngào hỏi.

      Tử Lan quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dương Khang An, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn như vậy, ra dáng dấp cũng kém, mặc dù mặt có vết sẹo, nhưng cũng quá nghiêm trọng, mày rậm mắt to, đôi môi mím chặt, chính là người nghiêm túc, với cơ bắp bền chắc, trong đôi mắt phát ra nghiêm túc, Tử Lan đưa tay lên lau nước mắt, hỏi:

      “Huynh có thể đảm bảo sau này bất kể phát sinh chuyện gì, cũng vĩnh viễn tốt với muội, chỉ cần muội là thê tử của huynh sao?”

      “Huynh đảm bảo.” Dương Khang An nghiêm túc trả lời.

      Xoay người nhìn Thạch Hữu Lương, Tử Lan từ từ tới bên cạnh phụ thân, quỳ gối dưới chân , Dương Khang An vừa nhìn thấy Tử Lan quỳ xuống, cũng vội vàng quỳ xuống, Tử Lan quay đầu nhìn Dương Khang An cái, mới : “Phụ thân, con nguyện ý. Nguyện ý gả cho Dương đại ca, hơn nữa con có thể đảm bảo sau này chúng con tuyệt đối sống tốt, hạnh phúc.”

      Chương 30.2
      Editor: muanhobaybay


      Thạch Hữu Lương xoa đầu Tử Lan, hướng về phía Dương Khang An gật đầu cái, : “Trở về đem thiếp canh của con tới đây, thúc đồng ý gả Tử Lan cho con.”

      Dương Khang An vừa nghe, nhất thời ngây ngô nở nụ cười, sau đó nghe tiếng hừ của Thạch Hữu Lương mà tỉnh lại, lập tức đứng lên, xoay người chạy về phía nhà .

      có người làm mai, Thạch Hữu Lương trực tiếp đưa thiếp canh của Tử Lan cho Dương Khang An, sau đó kêu mau mang sính lễ tới cửa cầu hôn, sau đó xác định ngày kết hôn.

      Thạch Hữu Lương liền loan tin tức hôn lễ của Dương Khang An và Tử Lan cho mọi người biết, tòan thôn càng thêm kinh hãi, Thạch gia gia cùng Thạch nãi nãi vội vàng chạy tới, hung hăng dạy dỗ Thạhc Hữu Lương trận, Dương Khang An xứng với Tử Lan thế nào, là đáng tiếc, nhà bọn họ muốn cái gì cũng có?

      Trong nhà có chút đất, còn có đệ đệ bị bệnh, cả nhà đều dựa vào con mồi mà Dương Khang An săn được mà sống qua ngày, Tử Lan có điều kiện tốt như vậy sao có thể gả cho đây?

      “Nãi nãi, Dương đại ca là người tốt, dưới tình huống này, vẫn dám cứơi con, hơn nữa nhiều năm như vậy, bệnh Dương đệ đệ tốn rất nhiều tiền, Dương đại ca từ đầu tới cuối đều bỏ rơi đệ đệ. Con cảm thấy huynh ấy là người trọng tình trọng nghĩa, kém hơn con gì cả. Hơn nữa nhà huynh ấy có trưởng bối, con gả qua đó, Dương đại ca bảo con cái gì có thể làm, cái gì , có gì mà tốt a?”

      Tử Lan lôi kéo tay nãi nãi, giải thích.

      Thạch nãi nãi thở dài : “Nãi nãi biết con và Hữu Lương đều có chủ ý riêng, muốn con phải làm thiếp nhà người ta, nãi nãi cũng sai người nghe ngóng, Thứ Sử đại nhân cũng rất tốt, coi như con muốn tới phủ Thứ sử, chờ thời gian, chuyện này qua , có nhiều nhà tốt cho con lựa chọn, vì sao lại cố tình gả nhanh như vậy, trong nhà chẳng có gì cả?”

      “Chính là vì coi trọng Dương Khang An đại ca rất tốt, ban đầu con hỏi mẫu thân con vì sao lại coi trọng phụ thân, mẫu thân liền kể là bởi vì phụ thân con tốt. Dương Khang An đại ca cũng là người tốt.” Tử Lan trả lời.

      Nghe bên ngòai, Thạch gia gia tức giận mắng, Thạch Hữu Lương tiếng nào, Tử Lan lau nước mắt giúp Thạch nãi nãi, vừa lau vừa khuyên. Thạch nãi nãi cũng là nữ nhân, Tử Lan tiếp xúc với bà cũng thời gian dài, nàng lâu, mỏi hết cả miệng, mới khuyên được nãi nãi.

      Những người khác có thể hiểu, nhưng Thạch Hữu Lương tuyệt đối để nữ nhi phải làm thiếp, vì vậy hôn cực kỳ vội vàng, tựa như khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của Vương bà mai, khi tới ngày thứ năm, ngày cuối cùng của kỳ hạn, Dương Khang An mới mời người làm mai mất mấy chục kim tiền, tại chỗ Thạch Hữu Lương liền đem hôn của Dương Khang An và Tử Lan định đoạt. Lễ kết hôn diễn ra vàomột tháng sau.

      Bởi vì định gấp ngày kết hôn, Dương Khang An phải vội vàng mua sính lễ ở trấn , tốn ít tiền, cũng coi như đầy đủ, Dương thị vốn định Duơng Khang An mua thêm sính lễ tấm vải đỏ để Tử Lan làm giá y, Tử Lan lắc đầu cái, trực tiếp lấy bộ giá y tinh xảo mà bà ngoại làm cho nàng ra.

      “Bộ giá y này ít tiền a?” Bộ giá y này vừa được bỏ ra, tất cả ánh mắt đều sáng lên, Đại bá mẫu trợn to hai mắt, hưng phấn .

      Tử Lan bĩu môi, cười : “Đây là bà ngoại làm cho con, để cho con truyền cho đời sau, bao nhiêu tiền con đều bán.”

      “Tức là bên thân gia làm, lưu lại cho Thạch Lâm lấy vợ cũng tốt.” Thạch nãi nãi đoán chừng trị giá bộ giá y này tuyệt thấp, có chút xuýt xoa, dù thích cháu tới mấy, nàng cũng trở thành người nhà khác, nếu để lại cho cháu dâu, phải vẫn còn ở nhà mình sao? (Muanhobaybay: suy nghĩ là ngắn a…)

      Chương 30.3
      Editor: muanhobaybay


      “Nào có chuyện cưới vợ lại đưa giá y, đây là của tỷ tỷ, con cần đâu.” đợi Tử Lan chuyện, Thạch Lâm liền vôi vàng bày tỏ thái độ, tại hiểu chuyện, tự nhiên biết hai ngày nay xảy ra chuyện gì, trong lòng thầm quyết tâm, phải học tập tốt, thi đậu công danh, đều là do phụ thân và có bản lĩnh, tỷ tỷ mới vội vàng xuất giá như vậy.

      “Tiểu hài tử biết cái gì.” Thạch nãi nãi có chút xấu hổ.

      Thạch Lâm đứng ở trước mặt Tử Lan : “Đây là giá y của tỷ tỷ, con cần, con có phụ thân có mẫu thân có tay có chân, sao có thể tham lam đồ của tỷ tỷ chứ, nếu tỷ tỷ cứng rắn để lại cho con, con đốt nó.”

      Phụ thân , nếu phụ thân và (Thạch Lâm) có bản lãnh, tỷ tỷ phải xuất giá vội vàng như vậy, mặc dù hai năm qua phụ thân vẫn chuẩn bị đồ cưới cho tỷ tỷ, nhưng vẫn còn rất ít, trước kia khi còn bé, lúc Chương gia gả nữ nhi , chuẩn bị rất nhiều rương lớn, cả đời cần gì cũng đều làm đồ cưới cả.

      “Phụ thân, đất năm ngóai mua, phụ thân cũng làm đồ cưới cho tỷ tỷ nhé.” Nhìn gương mặt Thạch nãi nãi rất tình nguyện, đợi người khác chuyện, con ngươi Thạch Lâm đảo vòng, liền .

      Lần này tất cả mọi người đều kinh hãi, hết lần này tới lần khác Thạch Hữu Lương nghiêm túc suy nghĩ, năm ngoái mua hai mẫu ruộng nước, mẫu ruộng tốt, cho nữ nhi cũng tốt, nhà Dương Khang An có ruộng nước, thế cũng tốt, vì thế gật đầu cái, vỗ vỗ đầu : “Xem đầu óc của phụ thân này, sao lại nghĩ tới chuyện này chứ?”

      “Lão Tứ, trừ nhà địa chủ, có gia đình nào lấy đất đai làm đồ cưới cho khuê nữ cả. Ngươi đừng để đầu óc bị ngớ ngẩn.” Thạch gia gia rống tiếng. Thạch Hữu Lương vừa xong, mặt mũi Dương thị trắng bệch, nàng khổ cực giành tiền mua đất là vì cái gì? Len lén nhìn trượng phu, trượng phu nàng chẳng qua chỉ kế thê, …

      Mặt Thạch nãi nãi càng đen hơn, vẻ mặt mấy bá mẫu cực kỳ phức tạp, thậm chí có chút hối hận, mấy đường tỷ lên thần sắc ghen tỵ.

      Thạch Hữu Lương phản bác: “Con phải là có đất, vì cuộc sống tốt đẹp của nữ nhi sau này, coi như đem tòan bộ gia sản cho nữ nhi, con cũng cam tâm tình nguyện.” Mà thực ra hơn phân nửa chỗ tiền này là do nữ nhi kiếm được.

      “Phụ thân. Được rồi, con muốn đất, những thứ này cũng rất nhiều rồi, phụ thân đừng cho con thêm nữa, con lại thể xuống ruộng, Dương gia lại ít người, phụ thân muốn làm mệt chết khuê nữ của người a.”

      Tử Lan lôi kéo tay Thạch Hữu Lương, nhàng lay động, làm nũng . Bởi vì Tử Lan thích uống sữa tươi, Thạch Hữu Lương định đem con bò kia làm của hồi môn, nhưng bị Tử Lan lấy việc Dương gia có chuồng bò để từ chối.

      “Mỗi ngày phụ thân đem sữa tươi sang cho con?” Thạch Hữu Lương cam lòng , Thạch Lâm cũng ở bên khuyên Tử Lan,…

      “Phụ thân, con gả cũng vất vả, Dương đại ca cũng phải người hiểu tình lý, con và phụ thân vẫn ở cùng thôn, muốn gặp liền có thể gặp, phụ thân đừng cho con nữa, nếu con gả nữa.” Tử Lan bĩu môi , tựa vào người Thạch Hữu Lương làm nũng.

      Hết chương 30.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :