1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21.1: Bán đậu (đỗ ~ đậu)
      Editor: muanhobaybay

      Thạch Hữu Lương nhíu mày cái, trong lòng có chút thoải mái, đột nhiên nhớ tới nữ nhi lại lời mẫu thân dặn dò, theo bản năng nhìn Thạch nãi nãi cái, :

      “Tử Lan vẫn bận châm tuyến, lần trước đáp ứng thêu khăn cho Tú trang, vẫn chưa làm xong, chờ tới lúc ăn cơm đệ gọi Tử Lan.”

      “Trong bếp còn rất nhiều chuyện cần làm. Còn có ruột già heo, rất nặng mùi, trừ nàng ra ai làm a?” Lý Đại Nga cau mày, mấy hứng.

      Thạch Hữu Lương thầm nghĩ, ngại mùi ngại bẩn, khuê nữ của ta ngại sao? Vì vậy làm bộ tự trách, thở dài :

      có biện pháp a? Lần trước đem mấy khăn Tử Lan thêu bán rất được, nương nhà Lý viên ngoại muốn mua mà còn, Vương lão bản liền nhờ cậy bất kể thế nào, nhất định phải làm thêm cái nữa, người ta như vậy, có biện pháp, đệ cũng thích Tử Lan cả ngày thêu thùa, vừa tốn sức, vừa hại mắt, đệ cũng muốn như vậycho Vương lão bản nhưng sợ tương lai bán đồ thêu của Tử Lan nữa.”

      Vừa dứt lời, liền nghe Thạch gia gia gọi Thạch Hữu Lương, Thạch Hữu Lương đáp tiếng rồi : “Đại tẩu, phụ thân gọi đệ, đệ đây.”

      xong liền tới chỗ Thạch gia gia. Nghe đằng sau tiếng đại tẩu khẽ gắt, ánh mắt Thạch Hữu Lương tối lại, đúng là với loại chị dâu này, mẫu thân thích, mà cũng thể nào kính trọng được.

      Mẫu thân là người như thế nào, thể ràng? Thấy mẫu thân tốt với Tử Lan, chút cũng trọng nam khinh nữ, tuyệt đối phải lỗi của mẫu thân, đại ca cũng là, thế nào mà lại để cho đại tẩu chọc mẫu thân tức giận?

      Đối với nữ nhi của mình, Thạch Hữu Lương nhìn đâu cũng thấy tốt, vừa hiếu thuận, lại thông minh, từ biết đau lòng cho , nhớ năm ấy Tử Lan ba tuổi, mình ra ngòai lâu chút, sau khi trở về, nữ nhi liền bê chậu rửa chân, để cho rửa chân, hôm nay Thạch Hữu Lương cảm thấy rất uất ức.

      Lại càng muốn , lúc Chương gia hỗn loạn, với tình huống như vậy mà Tử Lan vẫn có thể thu thập xong hành lý, bảo vệ đệ đệ, đối với khuê nữ của mình, Thạch Hữu Lương vạn phần hài lòng. Tính khí lão nương tốt, nhưng câu phải Tử Lan đều ? Tòan bộ đều lời hay…

      Ân cần giúp phụ thân đốt thuốc, Thạch Hữu Lương nghiêm túc nghe phụ thân truyền thụ kinh nghiệm trồng trọt. Thuận tiện trò chuyện cùng mấy ca ca, ở Chương gia luyện ra, cũng chọc phiền người khác, mấy huynh đệ cùng phụ thân trò chuyện cũng rất hòa hợp.

      Rât nhanh tới giờ cơm, lúc này Tử Lan mới mang theo bó rau hẹ, lôi kéo Thạch Lâm tới nhà lớn.

      “Tử Lan tỷ tỷ, tỷ lấy rau hẹ ở đâu vậy?” Hoa Đào nhìn Tử Lan cầm rau hẹ, liền kinh ngạc hỏi.

      “Phụ thân làm hộp gỗ, cho đất vào rồi trồng trong phòng, nhưng tốt như ở bên ngoài, tỷ tỷ mang ít sang cho gia gia cùng nãi nãi, nên mới cắt phân nửa mang tới đây.” Thạch Lâm lên trước, hướng Thạch gia gia giải thích.

      “Tốt, tốt, đứa bé ngoan.” Rau hẹ dài, hiển nhiên mấy ngày nữa có thể dài thêm, được nhi tôn hiếu kính, Thạch gia gia cao hứng dứt, lôi kéo tay tôn tử, cười ngừng.

      Chương 21.2
      Editor: muanhobaybay


      Tử Lan ở bên người Thạch nãi nãi, có chút thất bại : “Trong nhà con bây giờ có cái nào dài, dáng dấp chậm lớn, phụ thân nghĩ là nó nảy mầm, may là đệ đệ chịu khó chăm nom, giờ mới được thế này. Nhưng mà nãi nãi, tỏi con trồng nảy mầm, đợi tới khi lên cây non, con xào cho người ăn thử.”

      “Vậy được bao nhiêu? Có khi đủ cho ba người nhà con ăn, cần đưa. Nếu có đỗ, con nâu lên mang đây cho gia gia và nãi nãi mỗi người chén là được.”

      “Dạ.” Tử Lan khéo léo đáp ứng, nàng trồng đỗ tính toán để phụ thân mang bán, từ lúc gieo hạt tới nay, là lớn có chút chậm, nhưng đại khái thời gian tới có thể bán. ra muốn sớm bán tháng chạp, bán được tệ, nhưng mà lúc bán được hơi trễ.

      “Đỗ lớn thế nào, có thể cho bá mẫu ?” Tam bá mẫu Vương thị đột nhiên hỏi.
      Tử Lan trồng đậu dùng nước trong gian, thậm chí là càng thêm dinh dưỡng, nàng còn cho thêm chút xíu bột hạt sen, cũng sợ người khác tìm cách để biết, vì vậy cười hì hì với Thạch nãi nãi: “Hắc hăc. Con đem cách làm cho nãi nãi. Nãi nãi muốn với ai cũng được ạ. Con để ý.”

      “Nha đầu ngươi. Có thể đem gốc gác nãi nãi hết ra sao?” Thạch nãi nãi dở khóc dở cười trợn mắt nhìn Tử Lan cái, mới : “Phương nhi đây là đứa nhà lão Tứ, nhưng ở riêng, các con tuy là huynh đệ cũng thể quá phận, mùa đông sang năm ta cho các con biết, năm nay để lão Tứ kiếm chút tiền bạc đón dâu .”

      Nhìn con dâu quá cam lòng, Thạch gia gia : “Liền làm theo lời mẹ con . Nếu là lão Tứ bán được, tiết Thanh Minh qua , các ngươi chuẩn bị nhiều loại đỗ, chờ sang năm gieo trồng nha.

      Huyện Lương Tề , nhưng còn có Vân Thành, Ký thành sao? Đến lúc đó các ngươi cũng thua thiệt Nhưng nếu năm nay ai vẫn có chủ ý muốn làm đỗ, ta tuyệt tha thứ cho kẻ đó.”

      Thạch gia gia muốn nghe bàn luận, mà là đưa ra kết luận, cho nên ai dám hỏi Tử Lan nữa.

      “Thạch Bích tuổi còn , Đại Sơn, Tiểu Sơn, và Tiểu Hổ đều , Thạch Bích quá , coi như xong, mồng ba cùng con, bán đỗ, lâu sang năm có kinh nghiệm. Con cho mấy hài tử ngày người hai mươi văn tiền công, Lê Hoa sắp đính hôn, chờ bán xong đỗ, nếu kiếm được, con cho đứa thêm chút trang sức, bất kể thế nào, tiền làm giá y là con chi.”

      Chờ phụ mẫu xong, Thạch Hữu Lương mời mở miệng chuyện, ba ca ca mỗi người ý định, vừa lúc có cơ hội, liền xem chút mấy cháu có đáng giá để mình giúp tay hay . Còn nếu đáng giá, sau này cũng cần để ý. chỉ là nhi tử, sau này vẫn cần huynh đệ giúp đỡ.

      “Thạch Bích còn , nhưng Tam ca của đệ có thể giúp đỡ a?” Tam bá mẫu vội vàng , coi như nữ nhi được nhà nhà thích, nhưng trong nhà vẫn có tiền a?

      “Khụ… Nhà lão Tam cũng đừng quá đáng. Tiểu Sơn, Đại Sơn, đều thành gia, Tiểu Hổ cũng sắp đính hôn, Tiểu Bích như vậy, có thể làm gì? Còn có, đây là Thạch gia, nếu ai ra, ta và phụ thân các ngươi bỏ qua cho kẻ đó.” Thạch nãi nãi mất hứng, nhi tử có thể giúp tôn tử là tốt rồi, vợ lão tam biết nghĩ.

      Chương 21.3
      Editor: muanhobaybay


      Dù sao Thạch Hữu Lương bị coi là giấu riêng, cả nhà đều có hi vọng, bữa cơm đòan viên nhiệt nhiệt nháo nháo. Đậu nành, hạt đậu,... các món ăn cùng các loại đỗ đậu, Tử Lan nghĩ nàng thiếu gì cách kiếm tiền, hôm nay đỗ nảy mầm, sang năm lại làm món ăn, có thể bán, như vậy phụ thân cũng buồn chán, cũng chọc người khác, chờ phụ thân bán thời gian, mọi nhà biết đồ nhà nàng bán khác so với các nhà.

      Buổi tối, về tới nhà, Thạch Hữu Lương đổi nước cho cây đỗ, chỉ tưới nước lần đầu,Tử Lan cho thêm ít bột sen vào, như vậy là đủ rồi. Tử Lan còn chuẩn bị bánh chẻo cho ngày mai, có sắn rau hẹ, thịt heo, Thạch Hữu Lương để cho Tử Lan nhiều túi chút, trời lạnh, gõi kỹ thả vào trong mẹt, để ở trong sân dưới trời tuyết lát, liền cứng rắn, dùng còn tốt hơn tủ lạnh.

      Nhìn nữ nhi làm bánh, Thạch Hữu Lương suy nghĩ lát, cầm chục cái mẹt. Đưa đến Dương gia, Thạch Hữu Lương đóan chừng hai đứa này chắc làm bánh chẻo.

      Dương Khang An nhìn đống bánh chẻo, cười khổ thôi, nghĩ thầm, càng ngày thiếu ân tình của Thạch Hữu Lương càng nhiều. Nhưng nay, đệ đệ có tinh thần hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể đứng dậy, rất nhanh giấu vẻ mặt mất tự nhiên, dù sao đệ đệ mới là quan trọng nhất.

      Tay nghề của Thạch gia muội muội có gì để . Còn ngon hơn cả món ăn ngày trước mẫu thân làm a. Nghĩ đến dáng dấp trắng trẻo mập mạp của Thạch Lâm, lại nhìn đệ đệ mình gầy như thanh xương, trong lòng Dương Khang An trận khổ sở, đệ đệ còn hơn Thạch Lâm tuổi. Thở dài, đem bánh trẻo để vào trong nhà, dùng vải trắng phủ lên.

      Ở Thạch gia, sáng sớm mồng ăn bánh chẻo, lúc thời điểm chúc tết, Tử Lan cùng Thạch Lâm được lấy tiền lì xì của mấy bá phụ, cùng gia gia và nãi nãi, cùng đệ đệ được khoảng hơn ba mươi tiền đồng, Tử Lan cảm khái, là bất đồng với đời trước, mặc dù phụ thân mừng ra ngòai cũng ít hơn.

      Đến mồng hai, nữ nhi xuất giá về nhà mẹ đẻ, Tử Lan có mẫu thân, cho nên cùng phụ thân tới nhà gia gia, cũng mấy tỷ tỷ, chuyện phiếm.

      Điều kiện nhà Thạch Phương hiển nhiên hơn nhà người khác, cho nên cũng thèm để ý tới việc buôn bán nhà Thạch Hữu Lương, Hạnh Hoa cũng mới gả , ra cửa mới nửa năm, cũng lên tiếng, nhưng Liên Hoa cũng khách khí, nàng trực tiếp mở miệng hỏi Tử Lan cách trồng đỗ, lần nữa bị Tử Lan là hỏi Thạch nãi nãi, nàng cũng mặt dày hỏi Thạch nãi nãi, bị Thạch nãi nãi mắng cho trận.

      nương cũng xuất giá, cả ngày chỉ lo đem đồ trong nhà mang sang nhà chồng sao?” Đại bá mẫu Lý thị liếc mắt nhìn, tức giận .

      Thạch Liên Hoa vừa bị nãi nãi giáo huấn, lại bị Đại bá mẫu , trong lòng khó chịu, cũng cam lòng yếu thế: “Đại bá mẫu, nghe người , tuy con lập gia đình, nhưng cũng là người Thạch gia. … Có tiền mọi người cùng nhau kiếm, con chỉ hỏi chút mà thôi, cho cho. Cần gì chứ.”

      Tử Lan lặng lẽ trợn mắt cái, núp phía sau nãi nãi, nhìn các nàng giằng co,… Coi như xem náo nhiệt .

      Buổi tối mùng hai, Thạch Hữu Lương dắt cái xe bò, Thạch gia gia cho ít sọt, Đại Sơn Tiểu Sơn cũng sớm chạy từ nhà vợ về, chuẩn bị nghỉ ngơi tốt, ngày thứ hai giúp đỡ Thạch Hữu Lương bán đỗ.

      Giờ dần mồng ba, Đại Sơn Tiểu Sơn cùng Tiểu Hổ đến nhà Thạch Hữu Lương, bọn họ giúp Thạch Hữu Lương vận chuyển đỗ, Tử Lan nghe được thanh , còn mang bánh bột ngô đưa cho mấy đường huynh, cũng dặn dò Thạch Hữu Lương đừng để bị đói bụng, lúc đói bụng liền mua đồ ăn.

      Nhìn tiểu đường muội líu ríu dặn dò, mấy ca ca nhịn được cười lớn. nữ nhi quá dài dòng, Thạch Hữu Lương mặc áo bông dày, ăn xong diểm tâm, cầm bánh bột ngô , liền kêu mấy cháu lên đường.

      Hết chương 21.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 22.1: Phụ thân đính hôn
      Editor: muanhobaybay

      Thạch Hữu Lương cũng có cân nhắc của mình, mặc kệ mấy tẩu tẩu thế nào, ca ca ra sao, chỉ hy vọng mấy đứa có thể nhìn xa chút, cả ngày chỉ vùi người trong thôn làm chút việc rồi nhàn thoại, dù sao sau này Tử Lan và Thạch Lâm vẫn cần giúp đỡ của huynh đệ trong nhà.

      “Cách hai ngày chúng ta lại lên trấn mua bán đồ lần, thời gian còn lại, mấy đứa tới nhà ta, ta dạy các ngươi tính số, là nam tử hán, ánh mắt phải biết nhìn xa, đừng giống những người kia rảnh rỗi làm gì cả, sau này còn phải nuôi cả gia đình.”

      Đại Sơn vội vàng theo, nhưng đứa khác cũng ở phía sau. Thạch Hữu Lương ngồi xe, liền cho mấy đứa nghe.

      Trời vừa sáng huynh đệ Đại Sơn ở nhà Thạch Hữu Lương, ngày ở nhà tiểu thúc trải qua thoải mái hơn ở nhà nhiều, dù sao, nếu học được bản lĩnh của tiểu thúc, đóan chừng dù quá kém cỏi cũng mua được ít mẫu đất, cần phải thuê đất, khổ cực cả năm, mà cơm cũng đủ no.

      “Gia gia, gia gia đặt tên cho các huynh đệ chúng ta: Hữu Đức, Hữu Nghĩa, Hữu Tài, Hữu Lương, là có ngụ ý, thúc thúc ở ngòai xông xáo nhiều năm, cho các con, con chỉ cần làm người ngay thẳng, như vậy tự nhiên có cái tốt. Bán đậu, chẳng qua chỉ là bước khởi đầu thôi, sau này các con có thể xa bao nhiêu, thúc thúc cũng , nhưng, chỉ muốn các con đánh mất bản thân, lương tâm, như vậy những ngày sau này trôi qua tốt hơn, nhớ chưa?” Thạch Hữu Lương cũng nhân cơ hội này mà giáo dục mấy huynh đệ.

      “Dạ nhớ.” Mấy huynh đệ tự nhiên hưng phấn .

      Thạch Hữu Lương nhét tay vào trong áo, nhếch miệng, tiếp theo : “Ngày càng lạnh, tuyết càng rơi càng dày, nếu có thể bán hết đậu, thúc mời các con uống canh thịt dê, ấm áp lên.”

      phen khích lệ, huynh đệ nhất thời hưng phấn chí khí bừng bừng.

      Nhưng bán đậu cũng dễ dàng như tưởng tượng của bọn họ, Thạch Hữu Lương cầm mấy tô đem đinh giá đậu ở mức giá năm văn tiền, nhưng tô đậu, nhiều, chỉ có điểm khác đó là đậu này rất tươi ngon thôi.

      “Thúc, hay chúng ta xuống giá ?” Đại Sơn nhìn xe đậu, có chút rầu rĩ.

      Thạch Hữu Lương lắc đầu cái, lúc này mới đứng lên vỗ tuyết đọng người, đầu tiên mang theo mọi người tới tửu lâu ở trấn, Thạch Hữu Lương chuyện qua với chưởng quỹ quán rượu, sau đó, ánh mắt mấy huynh đệ Thạch gia càng thêm sáng.

      qua ba quán rượu, xe đậu vơi nửa, Thạch Hữu Lương mang mấy cháu uống canh thịt dê cho ấm người, sau đó mới vội vàng ên xe ngựa mang theo mấy cháu tới khu nhà giàu lớn tiếng rao. Lúc đầu mấy tiểu tử cảm thấy mất mặt, sau đó nghe Thạch Hữu Lương hướng dẫn, cũng lớn tiếng rao hàng.

      Năm đồng tiền với nhà bình thường có chút đắt, nhưng với nhà phú hộ hoặc quan lại là gì cả, chỉ chốc lát sau, xe còn đậu nữa. Cho nên trời còn chưa tối, Thạch Hữu Lương mang theo mấy cháu trở về, trải qua ngày vất vả, mấy huynh đệ thể thừa nhận, ra tiểu thúc cần bọn họ giúp, chỉ là nhân cơ hội muốn dạy bảo bọn họ mà thôi, vì vậy ảo não rất nhiều, trong lòng rất cảm kích.

      Chương 22.2
      Editor: muanhobaybay


      “Hôm nay, bọn họ mua nếm được vị, sau đó chúng ta bán, cũng vất vả như vậy nữa, tự nhiên có người đến mua, chỉ cần là đồ tốt, lo bán được giá tốt, cho nên quan trọng nhất là chất lượng tốt, cây đậu ngon, chỉ cần có thể đảm bảo chất lượng, việc buôn bán này có thể làm lâu dài, nhưng nếu chất lượng tốt, người ta có thể lần mua sau này bao giờ mua nữa. Hơn nữa làm người phải biết giữ chữ tín, nếu thúc thúc đáp ứng cho các ngươi tiền công, các ngươi hãy cầm .”

      Lúc chia tiền, mấy huynh đệ cảm thấy còn mặt mũi lấy tiền, nhưng Thạch Hữu Lương vẫn kiên định phân cho bọn họ.

      Tử Lan biết phụ thân mềm lòng, nhìn phụ thân chia tiền cho các đường ca xong, còn tiếp tục dạy bọn họ. Thậm chí còn làm sa bàn dạy bọn nhận thức chữ.

      “Phụ thân có mệt lắm ? Phụ thân mau ngâm vào nước ấm , để tán lạnh. Phụ thân xem tuyết rơi nhiều như vậy.”

      Lúc nhóm Đại Sơn rời bán đậu, tuyết đột nhiên rơi nhiều, Tử Lan sợ run cả người, đun chút nước nóng để phụ thân ngâm chân.

      Thạch Hữu Lương thả chân vào nước ấm, ánh mắt si mê thoải mái, cười : “Hôm nay phụ thân ngày xe, cũng bộ nhiều, làm sao mệt được. Để lấy được, trước đó phải bỏ ra, mà hôm nay, mấy người bọn xuất lực thay phụ thân, biết sang năm, bận rộn chuyện nhà mình phụ thân mệt mỏi ?”

      “Bây giờ giúp được, liền mướn người.” Tử Lan quá lo lắng, lúc đầu nàng rất hài long phụ thân có thái độ như vậy.

      xe đậu, tổng cộng bán được ngàn trăm bảy mươi hai văn, trừ tiền cơm ba mươi văn, còn cho mấy hài tử tổng cộng chín mươi văn tiền công, bán tốt, mấy cháu cũng mệt mỏi bán đậu, Thạch Hữu Lương liền cho bọn nhiều tiền công chút. Cộng thêm trăm bảy mươi văn hạt giống, hai trăm văn làm đất, ngày thứ nhất kiếm được sáu trăm tám mươi văn. Thạch Hữu Lương rất hài lòng.

      Hai ngày sau, Tử Lan tiếp tục trồng đậu, Thạch Hữu Lương dạy mấy cháu nhận thức mặt chữ, lần này có thêm Thạch Bích, dù tuổi còn , nhưng cũng nhanh nhẹn.Thạch Hữu Lương bắt đầu học chữ là do phụ thân Dương Khang An dạy, nhưng học cũng nhiều, sau là do ông ngoại Tử Lan dạy, mặc dù chữ viết còn chưa tốt, nhưng nhìn sổ sách có vấn đề.

      Sáng sớm mùng sáu, Thạch Hữu Lương lại dẫn mấy cháu bán đậu, trừ tiền công bán đậu, vẫn còn kiếm hơn ngàn hai trăm văn, so với lần đầu kém chút.

      Thạch Hữu Lương cũng thua thiệt mấy cháu, dẫn mấy cháu ăn cơm, cũng có thịt, mỗi lần đều ăn no. Mấy cháu tin phục Thạch Hữu Lương vượt xa cả cha mình, thậm chí lúc mẫu thân hỏi Thạch Hữu Lương kiếm được bao nhiều, chỉ là cũng được, chứ .

      Trước Thạch Hữu Lương, mấy người bọn vẫn còn , đều có thể dạy được, nhạc phụ từng với Thạch Hữu Lương, tiền có thể kiếm, cái đáng quý chính là thân tình. Nhưng khi làm ăn, cách xử , Thạch Hữu Lương có kinh nghiệm riêng, cũng dạy cho mấy đứa cháu.

      Thạch Hữu Lương bán đậu được hai tháng, tích cóp từng chút , được chừng hai mươi hai tiền bạc, mùa xuân vạn vật sinh sôi, mọi người cũng thiếu cái ăn, buôn bán tốt lắm, Thạch Hữu Lương quả quyết ngừng buôn bán.

      Chương 22.3
      Editor: muanhobaybay


      Hai tháng qua, Tử Lan thấy mấy đường ca cũng trưởng thành ít, mặc dù sau này buôn bán, mấy đường ca mỗi ngày đều tới học chữ từ Thạch Hữu Lương, về việc cày bừa vụ mùa mấy đường ca đều làm giúp Thạch Hữu Lương. Cũng coi như là học đồ, mấy ai gặp thầy tận tâm như Thạch Hữu Lương.

      Biết chữ phải chuyện sáng chiều, ngày học mấy chữ cũng khiến mấy đường ca học lâu, thỉnh thoảng ăn cơm Tử Lan nấu, lại mất học phí, lại càng tâm phục Thạch Hữu Lương hơn.

      Tử Lan thầm cười trộm, phụ thân nhiều năm làm việc nhà nông, vốn tính tóan thuê người làm, lần này mất chút công. Nhà nàng cũng thua thiệt, còn khiến mấy đường ca nhớ tới ân nghĩa của phụ thân. Hơn nữa, nhưng gia cụ đều do mấy đường ca làm giúp.

      Mặc dù thương lượng tốt việc chọn vợ cho Thạch Hữu Lương, Thạch nãi nãi nương Dương gia rất tốt, Tử Lan vẫn có chút thấp thỏm, vì vậy liền mượn việc mổ heo, mà chạy tới Dương gia vài chuyến, Dương Đồ Phu có tay nghề giết heo rất tốt, Dương gia cũng nuôi heo, cho nên Tử Lan lấy cớ cũng có sơ hở.

      Tiếp xúc qua, Tử Lan thấy Dương Tâm nương là nương chăm chỉ, coi như lanh lẹ, thậm chí về chuyện bị từ hôn trước kia, cũng tự ti.

      “Dương tỷ tỷ tốt, Trần gia làm như vậy phân phải trái. Về phần Điền gia, Trần Điền thị là nữ nhân xuất giá, vì muốn chiếm ruộng đất mà cấu kết với người ngoài bêu xấu danh tiếng của tỷ tỷ. Phụ thân muội mọi việc đều do người làm mà ra, sớm hay muộn người ác cũng gặp báo ứng.”

      Tử Lan cười an ủi Dương Tâm, Dương Tâm thêu giày tốt lắm, nhưng làm đáy giày cực hảo, thuận tiện Tử Lan liền trao đổi với Dương Tâm. Tử Lan thêu giầy, còn Dương Tâm làm đáy giầy.

      Dương Tâm gật đầu cái, kể từ khi bị từ hôn, người bên ngoài lời khó nghe, còn ảnh hưởng tới việc buôn bán trong nhà, thậm chí còn ảnh hưởng tới hôn của đệ đệ, nhưng phụ mẫu cùng đệ đệ đều trách mắng nàng, nàng liền phải kiên cường hơn để phụ mẫu và đệ đệ lo lắng, Phụ thân Tử Lan cũng là lời mà phụ thân Dương Tâm khuyên nhủ Dương Tâm.

      Đem biểu của Dương Tâm cho phụ thân, Thạch Hữu Lương xoa đầu nữ nhi, thở dài: “Nếu định rồi, cứ như vậy . Con đừng suốt ngày chạy sang Dương gia nữa, nếu ảnh hưởng tới danh tiếng của con sau này. làm nãi nãi phải để tâm, lo lắng đấy.”

      Trước đó Tử Lan chọn Dương Tâm cho phụ thân là vì muốn phụ thân chịu ủy khuất, điều kiện của Dương Tâm là tốt nhất, nhưng trải qua tiếp xúc mấy ngày nay, Tử Lan liền cảm thấy Dương Tâm là lựa chọn thích hợp nhất.

      Chuyện hôn của Thạch Hữu Lương, trong thôn có người nào là biết, sau khi Thạch Hữu Lương bán đậu trở về, Thạch nãi nãi liền tới nhà Dương Đồ Phu hỏi Dương gia có tính tóan gì cho nữ nhi Dương gia, nguyên danh của Dương Đồ Phu là gì ai biết, bởi vì vẫn thu heo, giết heo, bán heo nên Dương Đồ Phu được coi là đại danh của , vừa nghe chuyện làm mai cho Thạch Hữu Lương, trong thôn người nào biết Thạch Hữu Lương mới hồi hương, bán đậu kiếm ít tiền, cũng cân nhắc xem xét.

      Mặc dù Thạch nãi nãi bởi vì Thạch Hữu Lương mới dựng nhà xong, trong nhà cần thêm ít đồ, cho nên sính lễ quá nhiều, Dương gia cũng để ý.

      Thạch Hữu Lương cứ cách dăm ba ngày lại mua thịt từ nhà Dương gia, coi như tiền bạc cũng thiếu, vậy nên cũng cần gấp gáp, nương Dương gia hai mươi mốt tuổi, cũng nên trì hoãn nữa.

      Dương gia thể nguyện ý, sau đó Thạch nãi nãi liền thuê người mai mối, cho người làm mai tới cửa, Thạch Hữu Lương có chút dở khóc dở cười biết mẫu thân chọn vợ xong cho rồi.

      Hết chương 22.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23.1 : Mẹ kế vào cửa.
      Editor: muanhobaybay

      Người làm mai tràng, khi quyết định, Thạch Hữu Lương cùng Dương Tâm đều còn ít tuổi, Thạch Hữu Lương cũng chỉ có thể vội vàng chuẩn bị đầy đủ sính lễ đưa đến Dương gia.

      “Ta này phu quân (Dương đồ phu), mặc dù sính lễ cũng quá nhiều, phu quân cũng nhìn Thạch Hữu Lương rồi đấy, là người biết lễ nghĩa, còn nữa, dưới đáy rương là vòng tay cũng đáng vài lượng bạc đấy. Phu quân rất đúng, nương nhà chúng ta cũng có thể trôi qua những ngày tốt.” Vương thị nhìn sính lễ đưa tới, lập tức cười hớn hở ra mặt.

      Dương Đồ Phu nhìn chút : “Đúng vậy. , mặc dù nhiều đồ lắm, nhưng đều là đồ tốt, có giá trị ít tiền, ta nhìn chỗ sính lễ cũng phải mười mấy tiền bạc. Khuê nữ mặc dù bị tên súc sinh kia làm hư danh tiếng, nhưng cũng còn cái phúc, hai đứa bé Thạch gia cũng rất hiều chuyện, xem ra cuộc sống sau này của Dương Tâm cũng xấu.”

      Dương Tâm đỏ mặt cúi thấp đầu, sau khi danh tiếng của nàng bị phá hư, vốn cho là nàng thể gả cho người trong sạch, Tứ ca Thạch gia tuy có hơi lớn tuổi, nhưng cũng quá già, nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, hơn nữa còn có bản lĩnh, lại biết chữ, hơn nữa bà mai cũng , chuyện trước kia trách nàng, Thạch Tử Lan cũng biết, nàng gặp và thấy là nương rất dễ chung đụng, nghe Thạch Lâm cũng rất hiểu chuyện.

      Với điều kiện của Thạch Tứ ca, rất nhiều đại nương nguyện ý, mặc dù nhà nàng dựa vào việc bán thịt heo là hơn các nàng chút, những cũng hơn bao nhiêu, ngay cả cửa hàng bán thịt heo cũng mua nổi, phụ thân cùng đệ đệ Dương Thụ chỉ có thể làm cái gian hàng ở trấn .

      Hai đứa Thạch gia nàng cũng gặp qua, đều rất dễ chung đụng, sính lễ nàng lại càng phải lo lắng. từ mà biệt, Thạch Tứ ca còn có thể dạy Đại Sơn nhận thức chữ, nếu có thể mang theo đệ đệ của nàng, để (Dương Túc) mở mang đầu óc tốt.

      “Con đồng ý, nếu Thạch Tứ ca có thể nguyện ý dạy đệ đệ biết chữ tính số, như vậy hôn này liền tốt vô cùng.” Lúc phụ mẫu hỏi thăm ý kiến của nàng, Dương Tâm đỏ mặt .

      Năm nay nhi tử cũng mười chín tuổi, Dương Đồ Phu nghe xong ánh mắt cũng sáng lên, chẳng qua là còn có chút ngượng ngùng, lặng lẽ hỏi Thạch Hữu Lương tiếng, Thạch Hữu Lương hai lời chưa , liền đồng ý cho Dương Thụ cùng học, dạy bản lãnh cho Dương Thụ cũng phải là tốt, phải sao?

      Nhìn đệ đệ mỗi ngày trở lại đều ngồi vào bàn viết viết vẽ vẽ, lúc này Dương Tâm mới hoàn tòan thả tâm.

      Thạch Hữu Lương cũng Dương Tâm đều lớn tuổi rồi, hôn tự nhiên cũng tổ chức rất gấp, những chuyện này đều cần Tử Lan động thủ, thay nhi tử tổ chức hôn lễ, là tâm nguyện nhiều năm của Thạch gia gia và Thạch nãi nãi, Thạch Tử Lan cùng Thạch Lâm chỉ cần ăn ăn uống uống, theo mọi người tham gia náo nhiệt.

      Tử Lan vốn lo lắng đệ đệ bởi vì bóng ma của Tống thị, sợ phụ thân tái giá, nghĩ tới Thạch Lâm mang khuôn mặt tiểu đại nhân với Tử Lan, phụ thân , cưới mẫu thân, tỷ tỷ cũng đỡ mệt mỏi hơn.

      (Muanhobaybay: mưanhỏ mà có đệ đệ hiểu chuyện như vậy hạnh phúc ing…)

      Tử Lan nghe xong mặt hắc tuyến, cảm thấy có chút xin lỗi với mẹ kế sắp vào cửa, bởi vì phụ thân và đệ đệ đều có ý tưởng hay.

      Trong lòng phụ thân quên mẫu thân, tỏ phụ thân rất nặng tình nghĩa, nhưng cũng là bất hạnh của Dương thị. Nhưng Tử Lan cũng mong đợi phụ thân sống tốt, cho nên cũng tính làm khó mẹ kế mới vào cửa.

      Sau trận thổi kèn, Dương thị vào cửa, sau khi lạy thiên địa xong, Tử Lan nhìn Dương thị thân hồng y, lẳng lặng ngồi trong tân phòng, Tử Lan xuống bếp làm chén canh cá cho Dương thị.

      Chương 23.2
      Editor: muanhobaybay


      “Nương,… mẫu thân, phụ thân con làm cho người.” Nông thôn thịnh hành kêu Nhị nương, hơn nữa Dương Tâm lớn hơn Tử Lan nhiều, trong lòng cố gắng tự nhiều lần, mới đem chữ mẫu thân lên miệng, sau khi kêu xong, Tử Lan liền đỏ mặt.

      chỉ Tử Lan đỏ mặt, Dương thị cũng vậy, Dương thị xấu hổ nhận lấy chén, nhàng cảm ơn.

      Dương thị nâng chén lên uống ngụm, nhớ tới Tử Lan , đây là Thạch Hữu Lương phân phó, nhất thời cảm thấy trong lòng như ăn mật ngọt.

      “Tử Lan, hôm nay con ngủ với nãi nãi nha.” Lúc trời chạng vạng, mặc dù bên ngòai còn ồn ào uống rượu, Thạch nãi nãi liền kéo Tử Lan vào nhà, hôm nay Thạch nãi nãi cùng Thạch gia gia ở nhà Tử Lan, lại chuẩn bị gian phòng cho Thạch nãi nãi và Thạch gia gia, nhưng hiển nhiên Thạch nãi nãi muốn ở cùng cháu . Thạch gia gia cũng đơn độc ngủ, mà là chen chúc cùng Thạch Lâm.

      “Tử Lan, con cũng làm được đáy giày sao?” Nhìn lễ vật Tử Lan chuẩn bị cho Dương thị là đôi giày, Thạch nãi nãi kinh ngạc hỏi, cháu thêu rất tốt, nhưng lại làm được đáy giày.

      Tử Lan ngượng ngùng : “Phụ thân con mua, con vẫn làm được đáy giày đâu a.”

      Thạch nãi nãi có chút bất đắc dĩ, nãi nãi cho đôi ngân trâm, cũng là nhi tử cho. Nghĩ đến nhi tử hài lòng với người vợ này, sau này nhiều chuyện có vợ xử lí, nhi tử cũng khổ nữa?

      “Nãi nãi, con giúp người đánh răng nhé?” Tử Lan cầm cành liễu vào với Thạch nãi nãi.

      Thạch nãi nãi từng được Tử Lan giúp đỡ, đánh răng mấy lần, sau khi đánh sạch , quả thấy thỏai mái hơn, cần cháu giúp đỡ, bà tự cầm cành liễu dính bột đánh răng lên, chà chà sát sát.

      Việc đánh răng phải là thói quen ban đầu của Tử Lan, mà là được bà ngoại rèn luyện, truyền cho nữ nhi, rồi dạy cho Tử Lan, ngay cả Thạch Hữu Lương mà ngày đánh răng, liền thoải mái, cho nên trong nhà liền tự động đánh răng, Tử Lan sợ để lâu ảnh hưởng đến hiệu quả, liền đem bột đánh răng để vào trong gian để lưu giữ.

      Đánh răng xong, rửa mặt, lại rửa chân, Tử Lan mới leo lên giường.

      “Cháu ngoan a. biết con có thể gả tới nhà tốt ?” Thạch nãi nãi ôm Tử Lan, vuốt tóc nàng, cười híp mắt .

      Tử Lan nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng : “Gả cho nhà gần, ngày ngày có thể làm đồ ăn mang cho nãi nãi.”

      “Nha đầu ngốc.” Thạch nãi nãi hiển nhiên rất vui vẻ, biết có phải bà nghĩ nhiều , từ sau khi tiểu nhi tử trở về, thân thể của bà tốt hơn trước kia nhiều, ngay cả lão đầu tử (Thạch gia gia) vào mùa đông năm trước chịu nổi cái đau của bệnh thấp khớp mà mùa đông năm nay qua, lại đau lấy lần. Đây là nhà Tử Lan mang theo phúc khí về cho Thạch gia. Nghĩ tới đây, Thạch nãi nãi càng thương Tử Lan.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch nãi nãi lôi kéo Tử Lan cho nàng rời giường, vì chờ con dâu dậy nấu cơm, Tử Lan bất đắc dĩ nằm giường, đến khi mặt trời ló rạng, Dương thị cũng là người biết lễ nghĩa, chốc lát sau khi Tử Lan tỉnh dậy, liền nghe động tĩnh từ tân phòng, lát sau Tử Lan nhìn qua cửa sổ thấy động tĩnh từ phòng bếp, Thạch nãi nãi lúc này mới lôi kéo Tử Lan, Tử Lan vội vàng bò dậy.

      Chương 23.3
      Editor: muanhobaybay


      Sau khi Tử Lan dậy, Dương Tâm vừa mới nấu nước nóng, Tử Lan tới trước phòng bếp lấy nước rửa mặt cho Thạch nãi nãi, lại cầm lên hộp bột đánh răng cùng cành liễu đưa cho Dương Tâm. Dương Tâm nhìn động tác của Tử Lan, học Tử Lan, dùng cành liễu dính ít bột đánh răng chà chà răng.

      đêm nằm ngủ, trong miệng có mùi là lạ, hơn nữa chà răng tránh hư răng.” Tử Lan giải thích.

      Dương thị gật đầu cái, sau khi Tử Lan rửa mặt xong, hỏi Tử Lan làm món gì cho bữa sáng?

      Tử Lan lấy ra cái mâm bao bọc canh cá, : “Buổi sáng ăn chút đồ là được, đun lại canh cá thôi a.”

      Nấu nước thả cá vào, thêm chút rau muối cùng tinh dầu Tử Lan tự chế, lại thêm hai quả trứng gà, nồi canh cá được nấu ngon lắm. Dương thị để cho Tử Lan động thủ, chỉ hỏi Tử Lan cách làm như thế nào, Tử Lan liền chỉ dẫn.

      Sau khi làm xong hết thảy, Thạch gia gia, Thạch Hữu Lương cũng dậy, Dương thị nhìn Thạch Hữu Lương cùng Thạch Lâm cũng đánh răng, nhớ tới đêm qua lúc Thạch Hữu Lương hôn nàng hơi nhíu chân mày, nàng đỏ mặt nghĩ Thạch gia sạch a.

      Thạch Hữu Lương mang theo Dương thị quỳ lạy rồi đưa lên lễ vật cho Thạch gia gia và Thạch nãi nãi, lễ vật là mỗi người bộ y phục. Thạch gia gia cùng Thạch nãi nãi cũng tặng lễ trở về, bao lì xì cùng đôi ngân trâm. Sau đó Dương thị còn cúi lạy bài vị mẫu thân của Tử Lan, rồi đến phiên Tử Lan và đệ đệ hành lễ.

      Tử Lan và Thạch Lâm dâng lễ vật đều là y phục, Tử Lan đưa lên là đôi giày, Thạch Lâm đưa lên là khăn tay tỷ tỷ thêu.

      “Ta và mẫu thân con trở về Thạch gia. Con dâu a…mọi việc trong nhà đều giao lại cho con.” Uống xong chén canh cá, Thạch gia gia liền .

      Thạch Hữu Lương giữ Thạch gia gia và Thạch nãi nãi ở lại lát, nhưng Thạch gia gia từ chối, mang theo Thạch nãi nãi rời . Chờ Thạch gia gia và Thạch nãi nãi rồi, bọn họ mới dọn dẹp phòng ốc bừa bãi, Tử Lan vội vàng cho gà ăn, cho bò ăn, năm trước heo bị thịt, qua hôn lễ gà cũng thịt lượng, còn dư lại hai còn gà mái, giữ lại đẻ trứng ăn, Tử Lan tính tóan mua thêm hai con heo sữa nữa, nuôi chút gà. Thạch Lâm bị đuổi về phòng học bài.

      Dương thị bắt đầu dọn dẹp rửa chén dưới phòng bếp,Thạch Hữu Lương chờ nàng dọn dẹp xong, phải trả lại bàn ghế bát đũa mượn, còn ít đồ ăn và nguyên liệu nấu ăn còn dư, cho nên Thạch Hữu Lương cũng đem cho hàng xóm ít.

      “Ngạch,… mẫu thân, đây là chìa khóa hầm.” Chờ Dương thị dọn dẹp xong, Tử Lan mới lấy chùm chìa khóa từ trong nhà mang ra, đưa cho Dương thị

      Hầm này được Thạch Hữu Lương đào rất rồn, bên trong cũng rất phong phú, trong đó tràn đầy thực phẩm dự trữ. Vừa nhìn biết Thạch gia thiếu cái ăn, gạo trắng rất nhiều. Trước khi Dương Tâm gả vào, Tử lan liền để nhiều đồ vào trong hầm. Còn có bình dầu nành lớn, còn có dầu vừng, cùng hai vò tương dấm. Còn có hột tiêu, hao tiêu, tỏi, gừng,… cũng rất nhiều.

      Còn treo mấy khối thịt khô lớn, cùng hai cái chân gìo hun khói to, hai chân giò hun khói này Tử Lan mới làm năm trước, tính tóan phải hong gió hai ba năm nữa mới có thể ăn.

      Tử Lan đem chìa khóa đưa cho Dương thị, bày tỏ những thứ này sau này đều do Dương thị trông nom, Dương thị thấp thỏm chút, nhiều lương thực như vậy, nàng biết Thạch gia cũng dư giả, những nghĩ giàu có tới như vậy.

      “Phụ thân , cuộc sống trong nhà chúng ta trải qua tốt hơn nhiều nhà khác chút, nhưng thể tự khoe khoang ra ngòai, cho nên mẫu thân cũng đừng cho người khác biết.”

      Điều gì nên dặn dò Tử Lan tự nhiên dặn dò cẩn thận, Dương thị nghiêm túc gật đầu, nhà bọn họ sống qua ngày cũng có trở ngại, cũng bị đói, cho nên trong lòng Dương thị thầm cao hứng.

      Trong thôn ngày chỉ ăn hai bữa cơm, nhưng vì Thạch Lâm thường tới học đường để học tập, cho nên trước khi , Tử Lan liền lấy cho ít đồ ăn, Thạch Hữu Lương cùng Tử Lan đều ăn cùng , thời gian dài, Thạch gia liền tạo thành thói quen ăn ngày ba bữa. Cơm trưa rất đơn giản, ngày hôm qua thức ăn còn dư ít, Thạch Hữu Lương mang hơn nửa cho mấy huynh đệ trong nhà.

      Hết chương 23.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24.1 : Làm ăn
      Editor: muanhobaybay

      “Việc gia đình trước kia Tử Lan làm, để Tử Lan hướng dẫn nàng, chờ nàng thạo việc để nàng quản.”

      Thạch Hữu Lương , tạo cơ hội cho Tử Lan có thể chuyện với Dương Tâm, Dương thị cũng có thể chủ động làm việc nhà. Ở nông thôn người lo việc nhà đều là phụ nhân trong nhà, tự nhiên Dương thị cũng có dị nghị gì.

      Nấu khối thịt ba chỉ lớn, Tử Lan chỉ đạo liền làm thành món thịt hầm. Dương thị nhìn động tác của Tử Lan, có chút đau lòng, mặc dù vừa rồi Dương thị có nhìn qua hầm của Thạch gia có hũ dầu nành lớn, tò mò cả ngày, nhưng Dương thị cũng lên tiếng. Nhìn nồi cơm trắng, Dương thị cảm thấy phụ mẫu có sai, nàng có hậu phúc, sống ở Thạch gia cũng kém địa chủ là mấy.

      Tuy Thạch gia thường mua thịt, nhung cũng phải bảy-tám ngày mới mua miếng , cơ hội ăn thịt thoải mái như vậy cũng nhiều, quan trọng hơn là, Thạch Hữu Lương cho Tử Lan cho tân thê tử biết rằng Thạch gia phải là gia đình có gì.

      Về phần tại sao hầm có nhiều lương thực như vậy, Thạch Hữu Lương chỉ là người đàn ông trong nhà, chưa bao giờ quá để ý, chỉ cần nữ nhi là còn dư bao nhiêu, suy nghĩ nhiều.

      Buổi tối ăn xong, cả nhà ngồi trong sân hàn huyên chuyện trong ngày, Thạch Hữu Lương chuẩn bị cho ngày mai. Rồi trở vào phòng nghỉ ngơi.

      Lúc này mới tới giờ Tuất, là buổi tối sáu-bảy giờ vắng vẻ, nhưng trời tối hẳn rồi, Tử Lan nằm giường buồn bực đếm cừu lát, liền nhanh chóng vào gian thêu thùa chút, thở dài, có chút chua xót, phụ thân nên đun nước tắm cho nàng nữa.

      Bởi vì trong gian ngây ngô lâu, lúc dậy bị trễ, hôm sau là Thạch Lâm đánh thức Tử Lan.

      “Tỷ, dậy thôi, phụ thân gọi tỷ mau dậy, nước tắm đun xong rồi, tỷ giặt xong còn phải cùng… cùng mẫu thân lại mặt đấy.”

      Nghe Thạch Lâm xong, Tử Lan chậm rãi đứng dậy, nghĩ thầm hôm qua ngây người làm gì chứ? Nhưng quên mình ăn hạt sen, cho đệ đệ ăn hạt sen, đóan rằng tuổi còn , độc tố cũng ít, tại chỉ có Thạch Hữu Lương ăn xong hạt sen liền đau bụng, Tử Lan cùng đệ đệ chỉ ra chút mồ hôi, cũng phải rất mệt, bình thường chỉ cần nhà cầu chút.

      Ăn hạt sen, qua nhà xí, Thạch Hữu Lương nắm thói quen của Tử lan, Tử Lan nhìn thùng nước tắm được đổ đầy, Tử Lan thân mồ hôi, tắm cái thấy thống khoái, đổi lại y phục, tâm tình thấy tốt hơn, bất kể sớm muộn, chỉ cần phụ thân còn nhớ thói quen của nang, nàng đều thấy thât hạnh phúc.

      “Thường buổi tối tắm, tóc khô được, nãi nãi nếu tóc khô bị nhức đầu, sau này đổi thành tắm vào buổi sáng .” Chờ nữ nhi tắm xong, rót nước cho nàng xong, Thạch Hữu Lương liền .

      Tử Lan vừa nghe, ánh mắt sáng lên. Nhưng ngay sau đó, nàng lại có chút thẹn thùng, mình giống đứa bé, chút chuyện này nên.

      Chương 24.2
      Editor: muanhobaybay


      Tử Lan giặt xong, Thạch Hữu Lương lại đổ nước cho Dương thị, Dương thị ngồi trong bồn tắm, thầm than, trượng phu sủng ái nữ nhi vượt qua tưởng tượng của nàng, nhưng chỉ tầm hai năm nữa là Tử Lan xuất giá thôi, Dương thị tự an ủi mình.

      Làm gì có nhà nào nuông chiều nữ nhi như thế, Dương thị có chút nhức đầu, cảm thấy hôn của Tử Lan nên được giải quyết tốt, nhưng mẫu thân dạy bảo nàng, tại nàng thể thúc đẩy chuyện này, nên biết suy nghĩ của trượng phu thế nào .

      Sau khi Dương thị giặt xong, Thạch Hữu Lương cùng nhi tử tắm xong, ăn cháo Dương thị mới nấu, chờ tóc khô, cho gà ăn, cho bò ăn xong, lúc này mới xách đồ về nhà Dương Đồ Phu.

      Ở cùng thôn, bây giờ mọi người mới ra cửa, Dương Thụ nghe Tử Lan dáng dấp tốt, trước kia mặc dù ra mắt, nhưng Tử Lan đều cố gắng biểu khiêm tốn, nếu Dương Thụ sang Thạch gia học chữ, Tử Lan đều ở trong phòng nàng, rất ít ra ngòai.

      Hôm nay cùng mẫu thân kế lại mặt, y phục mặc chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, thẳng đầu ưỡn ngực , sau khi nhìn thấy Tử Lan, Dương Thụ nhịn được mà thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tử Lan, Tử Lan coi như thấy, còn gọi tiếng cữu cữu, Thạch Lâm cũng gọi theo tỷ tỷ kêu cữu cữu, lập tức làm cho Dương Thụ luống cuống, lại có đứa lớn như vậy gọi là cữu cữu.

      Thạch Hữu Lương thấy Dương Thụ ngây ngốc nhìn nữ nhi của mình, quyết định sau này nên để nữ nhi ra cửa, bên ngòai lang sói quá nhiều.

      Mọi người Thạch gia tới Dương gia đều được nhiệt liệt hoan nghênh, Vương thị thấy dung nhan nữ nhi tươi tắn mà hài lòng, tia lo lắng nơi đáy lòng liền buông xuống, đồ Thạch Hữu Lương chuẩn bị lại mặt cũng phải là , mặc dù lúc Tử Lan gọi ông ngoại bà ngoại, hai người liền ngẩn ngơ chút, nhưng vẫn nhiệt tình đáp ứng, cũng cho Thạch Lâm và Tử Lan bao lì xì.

      “Dáng dấp Tử Lan thanh tú, biết ai chiếm được tiện nghi đây?” Vương thị cảm khái, lôi kéo Tử Lan chuyện.

      Tử Lan híp mắt, cười : “Đại sư tại Tướng Quốc Tự nhân duyên con chậm hơn so với những người khác, phải đến sau cập kê tính tới hôn , cả đời mới thuận lợi.”
      “A. Còn có chuyện như vậy sao?” Vương thị mặc dù có nghe thấy, nhưng nghĩ đó là a.

      Tử Lan gật đầu cái, an tĩnh ngồi ở bên, nghe Vương thị chuyện. Nghe người khác chuyện cũng cần kỹ xảo, cũng thể để đối phương còn lời nào để , cũng thể đối phương quá nhiều, còn muốn đối phương cao hứng, còn có nên những điều cần thiết, hiển nhiên Tử Lan am hiểu sâu đạo lý này, Vương thị thấy ngoại tôn nữ khéo léo hiểu chuyện, càng nhìn càng , có chút lo lắng cho nữ nhi của mình. Từ tướng mạo của Tử Lan cùng với việc nuôi dạy, khó nhìn ra, mẫu thân của Tử Lan có thể là người xuất sắc, nữ nhi hồ đồ của bà sao có thể so sánh với chứ?

      Hàn huyên lát, mượn thời gian nấu nướng, Vương thị khuyên Tử Lan ở trong phòng nghỉ ngơi, còn kéo nữ nhi (Dương Tâm) đến phòng bếp, hỏi kỹ, biết Thạch Hữu Lương và hai đứa đối tốt với Dương Tâm, lúc này mới thở phào nhõm. Càng dụng tâm với bữa cơm đầu tiên con rể tới nhà.

      Gần đây Thạch Hữu Lương dạy Dương Thụ nhận thức chữ, cũng coi như nửa sư phó, Thạch Hữu Lương có kinh nghiệm phong phú, tán gẫu với Dương Đồ Phu, thậm chí còn tới, nếu Dương Thụ muốn tham gia bán đậu, đến mùa đông Thạch Hữu Lương dẫn Dương Thụ theo, Dương Đồ Phu càng hài lòng với Thạch Hữu Lương, nhìn ra sân tò mò quan sát Thạch Lâm thịt heo, cũng rất hài lòng.

      Chương 24.3
      Editor: muanhobaybay


      Dương Thụ đính hôn ba năm, nhưng tỷ tỷ Dương Tâm còn chưa lập gia đình, cho nên vẫn chưa làm hôn , lần này hôn của Dương Tâm xong xuôi, tiếp theo tới chuyện thành thân của Dương Thụ, mọi chuyện thuận lợi khiến tâm tình Dương gia tệ, tại nghe Thạch Hữu Lương như vậy, càng cao hứng, mặc dù Thạch Hữu Lương việc trồng đậu là bí mật của Thạch gia, nhưng Thạch Hữu Lương nguyện ý thu mua cây đậu của Dương gia, hơn nữa mang theo Dương Thụ ra ngòai để trải nghiệm, hơn nữa còn dạy Dương Thụ nhiều điều, Dương Thụ rất cảm kích Thạch Hữu Lương.

      đơn giản, mới hơn tháng ngắn ngủi học chữ, Dương Thụ công nhận Thạch Hữu Lương là tỷ phu thân thiết.

      Mọi người gặp nhau vui mừng, Thạch Hữu Lương chuyện tương đối hợp với Dương Đồ Phu, chờ lúc rời khỏi Dương gia, trời tối, về đến nhà thu dọn chút, mọi người liền về phòng ngủ, mọi việc ngày mai lại khôi phục bình thường.

      Thạch Lâm học, Dương thị cũng bắt tay vào làm việc trong nhà, chăm sóc vườn rau các loại, Tử Lan chuẩn bị hai ổ gà, còn mua thêm mấy con heo sữa về nuôi… Rất nhiều việc a.

      Dương Đồ Phu làm nghề thịt heo, liền nhờ Dương Đồ Phu chọn heo sữa, sáng sớm hôm sau, Thạch Hữu Lương phải mua ba mươi con gà con, rồi mua trứng giống, bất kể Tử Lan muốn làm gì, Thạch Hữu Lương đều ngại phiền toái, còn Dương thị nàng nuôi heo, còn việc nuôi gà, nàng cũng quen nuôi. quá hai ngày, Dương Đồ Phu liền mang tới bốn con heo sữa, đưa cho Dương thị chiếu cố.

      Sau khi có Dương thị, mỗi ngày Tử Lan có thời gian rảnh rỗi nhiều hơn, nhưng Tử Lan cũng hòan tòan thanh nhàn, dù sao ai thích nha đầu lười, Thạch Hữu Lương thích nữ nhi ra cửa, Tử Lan cũng thích, đời trước Tử Lan nhìn chán cảnh sắc trong thôn rồi, với lại ai thích tiểu nương chưa xuất giá ra khỏi cửa chạy toán loạn, trừ khi vụ mùa cần người làm những tiểu nương ấy mới ra ngòai.

      Mùa xuân vạn vật sinh sôi, có rất nhiều nấm hay rau dại, nhưng Thạch Hữu Lương đều cho Tử Lan ra ngòai, nhưng Thạch Hữu Lương mang theo Dương thị lên núi hai lần, đối với Dương thị mà , đơn độc ở với trượng phu, trượng phu rất chiếu cố nàng, trong lòng cực kỳ cao hứng, chủ động khuyên Tử Lan ở nhà, muốn cái gì cho nàng biết, nàng đem về cho Tử Lan.

      Tử Lan cũng sao, ở nhà thêu thùa, hoặc vào gian xem sách chút, cũng có chút đồ ăn, rất thoải mái tự tại. Còn về việc chuyện phiếm, thỉnh thỏang Tiểu Hoa Đào và Thạch nãi nãi tới tìm nàng chuyện.

      Đoán chừng cũng do lớn tuổi, hoặc là nhi tử lấy vợ, tảng đá trong lòng Thạch nãi nãi cũng được gỡ bỏ, bây giờ cũng càu nhàu Tử Lan lãng phí nữa, lúc Tử Lan làm đồ ăn, Thạch nãi nãi còn giúp Tử Lan bận rộn nữa.

      Tiểu Hoa Đào tới tìm Tử Lan, thường là cùng Tử Lan thêu thùa, chọn vải, biết có phải Lưu thị quên chuẩn bị đồ thêu thùa cho nữ nhi (Hoa Đào) , thậm chí chút vải cùng cái kim thêu đều chuẩn bị.

      Nhưng Tử Lan cũng thấy Hoa Đào tệ, Tử Lan liền cho Hoa Đào chút đồ thêu, mặc dù vải chỉ là y phục mà Thạch Hữu Lương mặc được cắt ra, chỉ thêu cũng là loại bình thường nhất, nhưng loại kim thêu tương đối tốt. Nhìn Hoa Đào cầm đoạn vải để luyện tập, thỉnh thoảng Tử Lan lại chỉ điểm.

      Học thêu cần kiên chì và chăm chỉ, Tử Lan thể để Hoa Đào mới vừa bắt đầu học thêu để cho nàng dùng loại chỉ thêu tốt, cũng mặc kệ tâm tư của Lưu thị, học thêu Lưu thi cần chuẩn bị đồ thêu, Tử Lan chẳng qua chỉ là đường tỷ nên tự nhiên thể quá chu đáo, nàng cũng muốn tìm thêm mệt mỏi, dù sao cũng có mấy Đường tỷ nữa cơ mà. thể tốt : nặng bên này bên kia được. Tử Lan tính tóan đến lúc Hoa Đào luyện được châm pháp, liền để phụ thân với Nhị bá, thể dạy ý thuật thêu cao nhất được. Về phần tính tóan của Bá mẫu, Tử Lan muốn nghĩ nhiều.

      Tử Lan cùng Thạch nãi nãi làm đồ ăn (muanho: đồ ăn là loại dịch thể sóng sánh, muanho biết gọi là gì ), Tử Lan còn cho thêm gia vị đặc biệt, Thạch nãi nãi ăn rất vui vẻ, trừ việc cho thêm bột ngọt và cách làm bột ngọt ra, Tử Lan đều cách làm món ăn này cho Thạch nãi nãi, đến lúc Tử Lan nghe mấy bá mẫu dựa vào những thứ ăn vặt này để bán hàng rong, Tử Lan cũng để ý. Sau khi Thạch Hữu Lương thưởng thức qua, cảm thấy tệ, cũng quyết định mang theo Dương thị vào thành buôn bán cái này.

      Hết chương 24.
      thuyt thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25.1: Mùa thu hoạch lớn
      Editor: muanhobaybay

      Tử Lan điều chế hạt tiêu,, bột ngọt, vị tinh gà, buôn bán tốt hơn mấy bá mẫu rất nhiều, cộng thêm việc Thạch Hữu Lương chọn vị trí giống mấy vị ca ca, Dương thị càng phải là người nhiều, vì thế gây ra việc phân tranh.

      Hôn của Dương Thụ định vào tháng mười, còn vài tháng nữa là tới, Thạch Hữu Lương thấy Dương Thụ cũng có nhiều việc, nhờ Dương Thụ giúp tay, làm đồ ăn,.. Dương Thụ liền tới giúp tay, bởi vì lượng công việc khá nhiều, Dương thị liền dứt khoát gọi mẫu thân của nàng tới giúp đỡ. Tử Lan dứt khóat xoay đậu làm thành bánh đúc đậu, nhà Tử Lan có xe bò có thể kéo đến chỗ xa hơn, làm nhiều thêm chút đồ ăn cũng quá nặng.

      Cách làm bột ngọt, vị tinh gà, Dương thị từng lặng lẽ hỏi Tử Lan, Tử Lan là do mẫu thân truyền cho, thể tiết lộ, nghe như vậy Dương thị cũng thể hỏi nữa. Cả mùa hè đều bán những thứ đồ này, nhà Tử Lan liền thu vào hai mươi mấy tiền, trừ trong đồ ăn cho thêm chút bột ngọt, còn có những gia vị khác cho thêm vào, những thứ khác làm giống mấy bá mẫu, nhưng mùi vị lại ngon hơn, cho nên mùa hè qua , sau khi tính tiền vốn, nhà Tử Lan thu về hơn mười hai tiền là lợi nhuận.

      “Nhạc mẫu, dù sao người và Tiểu Thụ đến giúp con tay, người cầm lấy chút bạc a.” Tổng cộng thu về mười tám tiền, Thạch Hữu Lương đưa năm lượng bạc cho Vương thị.

      Vương thị muốn lấy nhiều như vậy, mới hai tháng chỗ tiền này vượt qua nửa năm tiền làm của trượng phu mình, làm sao có thể cầm.

      “Nếu phải Tiểu Thụ cùng nhạc mẫu giúp tay, chúng con đâu kiếm được nhiều như vậy, nhạc mẫu cứ cầm a.” Thạch Hữu Lương khuyên nhủ, Dương thị cũng nhân cơ hội khuyên mẫu thân nhận lấy.

      Dương Thụ lại càng hưng phấn, chỉ chờ dọn dẹp xong việc trong nhà, tới giúp tay, Thạch Hữu Lương cũng cự tuyệt, nhà Thạch Hữu Lương có tám mẫu đất, lúa mạch, gạo, ngô,…

      Thạch Hữu Lương mình cũng thu hết được, cũng tính tóan để cho thê tử ra ruộng làm việc, trước mắt rất hài lòng về Dương thị, bởi vì thể để nàng mang thai, đối với nàng như vậy là công bằng, nếu như nàng đối tốt với hai đứa , càng đối tốt với nàng.

      Thạch Hữu Lương mấy đứa cháu ở Thạch gia cũng tới giúp thu hoạch vụ mùa, còn Dương thị ở nhà nấu cơm, muốn cho nàng ra ruộng làm việc. Dương thị nghe thế, trong lòng cực kỳ cao hứng.

      Chờ rời Dương gia, Thạch Hữu Lương lại lấy ra năm lượng bạc đưa cho Tử La, là nàng cất làm đồ cưới cho nàng, hai lượng bạc chuẩn bị cho nhi tử học tập, mua giấy bút sách mực. Sáu lượng bạc đưa cho Dương thị lo chuyện gia đình, còn dư lại chút tiền đồng, cầm mua chút rượu uống.

      Tháng tám là sinh nhật của Tử Lan, tại coi như mười ba tuổi, Dương thị biết lúc này cũng cần suy tính chuyện đồ cưới rồi, trước đó, Thạch Hữu Lương cho Dương thị hay, giá y bà ngoại Tử Lan chuẩn bị xong, vẫn muốn gả nữ nhi . Lúc Thạch Hữu Lương chuyện của nữ nhi, lại nhìn bụng Dương thị cái, Dương thị biết sau này nếu mình sinh nữ nhi, cũng chiếu cố như chiếu cố Tử Lan, mặc dù trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng nghĩ thông suốt.

      Chương 25.2
      Editor: muanhobaybay


      Thu hoạch vụ mùa là thời điểm người nông dân thấy hạnh phúc nhất, tự nhiên Tử Lan keo kiệt hạt sen nàng có, có thể giúp tay cho người trong nhà, lúc đưa nước đậu cho mọi người cũng cho ít bột sen vào, như vậy bản thân Thạch Hữu Lương, và cả những người tới làm bị mệt nhọc, hơn nữa vì phải làm thủ công, mọi người ra mồ hôi nhiều, nên mọi người cũng suy nghĩ nhiều.

      Mà mỗi ngày hai lần được uống nước đậu ngọt ngào, mọi người đều rất mong đợi nước đậu. Dương Khang An vừa thu hoạch xong mẫu đất nhà , cũng sang giúp Thạch Hữu Lương tay, tự nhiên nước đậu Tử Lan làm cũng có tác động tới thân thể Dương Khang An, tinh thần lại càng tốt.

      “Có phải thức ăn nhà Tứ thúc rất tốt hay ? Con cảm thấy chúng con phơi nắng mấy ngày nay, đen mà còn trắng khỏe ít?” Đại Sơn cười cười, chọt chọt gương mặt Thạch Lâm.

      Thạch Hữu Lương gắp cho Thạch gia gia miếng trứng gà chiên lớn, cũng gắp cho mình miếng, vừa ăn vừa : “Ăn ngon mọi người ăn nhiều chút, cái khác , cơm ăn thúc chuẩn bị đủ. Khang An cũng ăn nhiều chút, Tiểu Lâm mang chút thức ăn sang cho Dật An rồi.”

      “Tỷ tỷ, tỷ càng ngày càng nấu ngon a.” Dương Thụ cười hô vào trong phòng với Dương thị.

      Dương thị, Tử Lan và Thạch nãi nãi ăn ở trong phòng, nàng cười cười, gì, nghĩ thầm, nhiều mỡ, thịt nhiều, có thể ăn ngon sao?

      Có mọi người giúp tay, rất nhanh, nhà Tử Lan đều thu xong lương thực, trừ tiền nộp thuế, nhìn lương thực chất đống đầy sân, chỉ có Tử Lan, đám người Dương thị cũng vui vẻ mở rộng tầm mắt.

      “Túi gạo này cho các ngươi, nhà ngươi có ruộng nước, cái túi này cho nhà Khang An, dạ dày Dật An tốt, nấu cháo cũng tốt. Thêm túi gạo, hai túi lúa mạch, phụ mẫu lớn tuổi như vậy, hai ngày nay cũng vất vả ít, phụ mẫu ăn nhiều chút.” Thạch Hữu Lương nhìn lương thực chất đống được xử lý tốt, liền bắt đầu đem chia.

      Dương Khang An sống chết nhận, nhưng Thạch Hữu Lương Khang An giúp đỡ ít, nếu như Khang An muốn lấy gạo, phải lấy tiền, sau Tử Lan cũng khuyên suy nghĩ đến sức khỏe của Dật An, lúc này Khang An mới nhận, bất quấ, mấy ngày sau lại tặng cho Thạch gia ít con mồi.

      Lúc đầu Dương thị hiểu tại sao muốn đưa gạo cho Dương Khang An, mặc dù cũng họ Dương, cùng ở thôn, nhưng nhà Dương thị cũng nhà Dương Khang An chút quan hệ nào, ngày xưa là nhà Dương thị chạy nạn tới, chẳng qua là đúng dịp cùng họ mà thôi.

      Sau đó dưới ý tứ của Tử Lan, Thạch Lâm hiều chuyện giải thích cho Dương thị, ngày xưa Dương Bình- phụ thân của Dương Khang An có ơn cứu mạng đối với Thạch Hữu Lương.

      Dương thị nghe thấy, nếu có phụ thân của Dương Khang An, còn Thạch Hữu Lương của bây giờ, trong lòng sợ hãi, đối với việc cho Dương Khang An gạo liền gì nữa.

      Qua thu hoạch vụ mùa, mùa đông sắp tới, Dương thị cùng Tử Lan lại làm đồ chua, ở nơi này lớn lên, Dương thị tất nhiên quen thuộc lên núi kém gì Tử Lan, lên núi lấy rau dại, hái nấm, hái quả,… cũng rất tích cực.

      Dương thị biết nàng cũng tham ăn, chẳng qua là có thể cùng trượng phu lên núi, liền cảm thấy cao hứng. Kể từ sau khi lập gia đình, Dương thị cảm giác hài lòng, mặc dù trượng phu thiên vị hai đứa , nhưng cũng rất tốt với nàng.

      Trước kia lúc ở nhà, lúc bận rộn, nàng cũng phải ra ruộng làm việc, nhưng sau khi lập gia đình, mặc dù bận rộn thế nào nữa, trượng phu đều thương tiếc nàng, để cho nàng ra ruộng làm việc, ra cửa mà mang theo đồ hơi nặng chút, trượng phu đều mang cho nàng. Dương thị quả cảm giác nàng quá thư thả rồi.

      Trần gia có nhi tử thi đậu tú tài, cưới nương nhà địa chủ, nhưng cũng thoải mái như nàng, đại gia đình dây dưa ở cùng chỗ, cho dù có là nương tử của tú tài với hồi môn năm mẫu ruộng, tuy là nhiều người, Trần Tú cũng có vài huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu cũng để ý nhiều, tóm lại ở Trần gia cũng rất mệt mỏi, thỉnh thoảng lại gây náo loạn, tạo chuyện cho người ta xem náo nhiệt.

      Chương 25.3
      Editor: muanhobaybay


      Lúc Dương gia nhìn náo nhiệt của Trần gia, Thạch Hữu Lương, Tử Lan đều bày tỏ gì.

      Năm nay, Thạch Hữu Lương mua lương thực, năm sau tính tóan làm cái ăn bán, lúc tính tóan đồ trong kho, Tử Lna lại trôj để vào tăng thêm chút, nhưng lượng lớn, cho nên cũng ai chú ý, nhìn lương thực đầy kho, thậm chí còn nhiều hơn ít, mọi người trong nhà đều hạnh phúc.

      Cày bừa qua , Thạch Hữu Lương lại đào cái hầm chứa thức ăn cho vật nuôi, trong hầm chứa đầy cỏ cho bò, cho heo, sau đó Thạch Hữu Lương thăm dò địa hình, thuận tiện mang cho mọi người trong nhà ít đồ này nọ.

      Dương thị làm y phục cho Thạch Hữu Lương, tuy tay nghề của Dương thị kém xa Tử Lan, nhưng thấy vẫn rất đẹp, Tử Lan làm được đáy giầy, nhưng Dương thị làm được, cho nên Tử Lan nhờ Dương thị làm đáy giày, làm cho mỗi người bộ đồ mới. Từ sớm Tử Lan làm áo bông, vì áo bông cần thêu hoa, rất nhanh cả nhà đều có áo bông mặc.

      Tử Lan cũng làm hai bộ y phục mới cho Dương thị và chính mình. Lần này Tử Lan cũng mất chút tâm sức, đơn giản thêu chút, hình dạng mới mẻ, độc đáo, thêu hoa cũng thoải mái, lúc Dương thị nhìn thấy bộ đồ mới, kích động tới hốc mắt đều đỏ, nhưng khi nhìn thấy Tử Lan cũng có y phục tương tự, trong lòng hơi co lại.

      Làm xong y phục và giày, còn dư lại chút vải, Thạch Hữu Lương đề nghị làm cho nhạc phụ nhạc mẫu mỗi người bộ y phục mới, Tử Lan và Dương thị đều biết, trong lúc mua vải, Thạch Hữu Lương cố ý tính mua cho cả nhạc phụ nhạc mẫu.

      Tới tháng mười, Dương gia náo náo nhiệt nhiệt, rước dâu vào cửa, người Dương thị mặc bộ đồ mới, ít người hôm mộ cùng ghen tỵ, trong lòng Dương thị thầm đắc ý.

      Dượng thị mặc bộ quần áo mới sắc mặt hồng nhuận, Phu thê Dương Đồ Phu cũng mặc đồ mới cười khép miệng. Thê tử của Dương Thụ cũng họ Vương, là nương thanh tú, từ nụ cười của mọi người, Tử Lan biết mọi người rất hài lòng về nương này. Vì thế vui vẻ kéo đệ đệ, vui vẻ kêu “Mợ”, làm cho tân nương mắc cỡ lại càng đỏ mặt hơn.

      Kể từ khi cùng kết thân với Dương gia, Tử Lan phát nàng thiếu thịt heo cùng xương heo, Tử Lan làm đồ ăn, nhưng những thứ này bán tốt, vì vậy Dương Đồ Phu liền cho nữ nhi mang tới, thuận tiện nếm chút thủ nghệ của ngoại tôn nữ, Thạch gia gia cũng được goi tới, cùng ba người Thạch Hữu Lương, vui vẻ ăn cơm uống rượu.

      Thạch nãi nãi vô số lần là được lãng phí, nhưng mỗi lần nhà tiểu nhi tử thịt gà đều gọi bà, bà cũng chết nặng (quen, gì nữa), cho đến khi biết nhi tử nuôi gà phải kiếm tiền, mà là để ăn, cho nên trứng gà thu cũng ăn, thịt gà cũng ăn. Dương thị biết ba – năm ngày lại thịt gà rất lãng phí, nhưng thịt gà ăn rất ngon, cháo gà cũng ngon, từ từ cũng thành thói quen.

      Theo thỉnh cầu của nữ nhi, Thạch Hữu Lương mua gà rồi mua thêm lượng cánh gà lớn, thịt kho tàu, nước ngọt, hương cay, Tử Lan từng rất thích ăn cánh gà, nhìn Tử Lan gặm cánh gà ngon lành, Thạch Hữu Lương cảm thấy Tử Lan vẫn là tiểu hài tử, hơn nửa tháng lại thu mua chút cánh gà cho Tử Lan. Lúc mới bắt đầu, Dương thị có lơ đãng đôi ba câu, kết quả, Dương thị cũng ngu ngốc, cũng biết chỉ cần dính tới hai đứa , Thạch Hữu Lương rất dung túng nàng, lần trước nàng có là muốn ăn hoa quế cao, quá hai ngày liền mua cho nàng.

      Mặc dù trong lòng có chút chua xót, nhưng Dương thị cũng là người thông minh, cũng muốn mất những ngày tốt như bây giờ, với hành động Thạch Hữu Lương sủng ái nữ nhi, cũng mở mắt nhắm mắt, làm như thấy, dù sao Tử Lan cũng ở nhà được mấy năm nữa.

      Hết chương 25
      Nhược Vân, Lương Hoàng Kimthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :