1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16.1: Lên núi hái nấm
      Editor: muanhobaybay

      “Sao con lại cẩn thận như vậy? Hai tiểu tử Dương gia những ngày qua cũng tốt lắm. tại phụ thân phải nhìn xem chút, nhớ hồi còn bé, Dương bá bá thường hay chiếu cố phụ thân đấy.”

      Thạch Hữu Lương vừa nghe, liền cầm nhân sâm để trong ngực, nhớ lại hồi bé, được Dương Bình phụ thân của Dương Khang An dạy chữ, còn có lần bị rắn độc cắn, cũng là phụ thân của Dương Khang An hút độc giúp , dù thế nào cũng coi như cứu , giờ Dương bá bá mất rồi, còn lại hai đứa , tận lực chiếu cố.

      “Phụ thân mang chút canh sang bên đó .” Tử Lan nhìn phụ thân thất thần, nhớ tới canh xương nàng bỏ thêm chút hạt sen, mang qua đó cũng tốt.

      “Được. tiểu tử cùng hài tử choai choai, đóan chừng cũng nấu nướng ngon, con đưa cho phụ thân, để phụ thân mang qua.”

      Gần đây bận rộn ngoài ruộng, Tử Lan lo lắng Thạch Hữu Lương bị mệt mỏi, cho nên thêm it bột sen vào canh xương, Tử Lan nấu rất nhiều, nên múc nhiều để phụ thân mang .

      “Hữu Lương thúc, người tới chơi a.” Dương Khang An nấu thuốc cho đệ đệ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thạch Hữu Lương xách theo cái bình tới, vội vàng đứng lên chào hỏi.

      Thạch Hữu Lương nhìn vết sẹo dữ tợn mặt Dương Khang An, từ mi phải kéo dài tới mang tai, thầm cảm thấy may mắn thay , chỉ bị thương da mặt, nếu vết chém độc chút, có khi mắt phải của Dương Khang An cũng giữ được. Trong lòng cảm thấy thương tiếc, vì vậy đưa bình canh ra, : “Muội tử ngươi vừa , lúc nàng nhìn đường, làm thuốc của con rơi ướt, ta tới nhìn chút.”

      “Thuốc có ướt, có túi giấy bao bọc rồi, trách muội tử, chỉ trách con, con nhanh quá. Hữu Lương thúc, con dám nhận vật này.” Dương Khang An ngửi thấy mùi thơm, nuốt nuốt nước miếng, nhưng vẫn cự tuyệt.

      Thạch Hữu Lương thấy ngại ngùng, liền đem cái bình để bàn đá, : “Cũng phải là cái gì quý giá, chỉ là muội tử ngươi nấu nhiều canh hơn chút, cũng tốn tiền, mà lại bổ dưỡng, cầm vào rồi hai huynh đệ con uống khi còn nóng.”

      “Vậy cám ơn Lương Hữu thúc.” Nghe Thạch Hữu Lương là cho đệ đệ uống, Dương Khang An liền cự tuyệt nữa. cầm lên con gà núi mà vừa săn được, : “Con gà rừng này thúc cầm về, nấu bữa ngon cho đệ đệ và muội muội.”

      “Được, Tử Lâm nhà ta mấy hôm trước còn hỏi ta, gà nhà chúng ta nuôi khi nào có thể ăn được. Thúc cũng khách khí, gà này thúc cầm về. Đúng rồi, có cây nhân sâm , có thể giúp bồi bổ thân thể cho đệ đệ con.” Thạch Hữu Lương nhìn gà núi, cười đem nhân sâm thả lên bàn, sau đó nhận lấy gà núi mập mạp, đợi Dương Khang An gì liền rời .

      “Khụ khụ… Ca ca, mới vừa rồi… Khụ khụ… ai tới …vậy?” Đem nhân sâm để vào trong ngực, vuốt cái bình còn nóng, Dương Khang An vào phòng bếp cầm lấy hai cái bát, liền mang theo cái bình vào phòng, Dương Dật An ho khan hỏi Dương Khang An, vừa nãy Dương Dật An có nghe thấy tiếng người chuyện trong sân.

      Chương 16.2
      Editor: muanhobaybay


      Dương Khang An vội vàng đỡ Dương Dật An ngồi xuống, rót canh ra bát, hương thơm tỏa ra bốn phía, đưa bát canh cho Dương Dật An, mới : “Tiểu nhi tử của Thạch gia gia- Thạch Hữu Lương thúc, ngày trước huynh cho đệ đó. Hữu Lương thúc tự chuộc thân trở về. Biết đệ bị bệnh, tới thăm chút.”

      “Huynh cũng uống… khụ khụ… Uống ngon.” Dương Dật An vừa nghe đại ca , vừa uống canh, uống hớp, cảm thấy rất ngon.

      Rót canh ra chén, Dương Khang An cười : “Nếu uống ngon đệ uống nhiều chút.”

      “Bụng đệ lớn, hơn nữa vừa uống thuốc xong, canh nguội uống ngon, huynh uống nhiều chút, để hỏng phí.” Dương Dật An lắc đầu.

      Gà rừng lớn, Tử Lan làm món gà hầm, ăn cùng với cơm, bát canh xương, nhà ăn no bụng tròn xoe.

      Tử Lan tưởng rằng Dương Khang An phát canh ngon, vì đệ đệ mà tới hỏi nàng cách nấu thế nào, nhưng đợi hai ngày mà có tới, làm nàng hai ngày nay đều nấu nồi canh lớn.

      “Tử Lan tỷ, mưa tạnh, ngày mai chúng ta muốn lên núi hái nấm, hái quả, tỷ có ?” Mùa thu là mùa vạn vật chín, hài tử tìm khắp nơi trong núi đều có đồ để cho vào miệng, hôm nay lúc chạng vạng, sắc trời dần tối, Hoa Đào chạy tới hỏi Tử Lan.

      Nhìn rừng núi phía sau nhà, Tử Lan mơ ước rất lâu, nhưng mà nàng thể lên núi mình, có cơ hội tốt như vậy sao nàng có thể bỏ qua, lên núi hái nấm, hái quả, hài tử cùng cũng ít, Thạch Hữu Lương nhìn ánh mắt mong đợi của nữ nhi, tự nhiên là muốn làm nàng thất vọng.

      Bởi vì muốn lên núi, nên Tử Lan dậy sớm chút, lấy trứng gà, cắt hành lá, thêm ít bột ngô, làm bánh ngô, nấu cháo ngô, nấu xong, uống bát cháo , Tử Lan liền lấy lá sen bọc mấy cái bánh ngô, rồi thả vào trong sọt. theo Hoa Đào rồi lên núi.

      Nữ hài tử nông thôn cũng phải làm việc, cho nên giữa nam và nữ tuy quá đề phòng nghiêm mật, nhưng giữa nam hài và nữ hài cũng thể tùy tiện cười cười, đường lên núi, nam và nữ tách ra mà . Tử Lan thường hay ra cửa, nhiều nhà dù biết tồn tại của Tử Lan, nhưng cũng có mấy người gặp qua Tử Lan, Tử Lan là trắng noãn xinh xắn, mặc dù nàng cố ý dùng vải ngăn che, nhưng đám lên núi, đặc biệt làm cho mọi người chú ý, cho nên dọc đường , có ít ánh mắt nhìn nàng chăm chú.

      “Hoa Đào, Lê Hoa tỷ sao?” chơi cùng Hoa Đào nhìn Tử Lan chằm chằm, tới bên người Hoa Đào hỏi.

      Hoa Đào vừa vừa : “Tiểu Vân, đây là Tử Lan tỷ tỷ của ta, Lê Hoa tỷ thoải mái, nên hôm nay là Tử Lan tỷ cùng ta.”

      “Nga, nương nhà ngươi đều là hoa cả, vì sao trong tên của Tử Lan tỷ lại mang theo hoa?” Tiểu Vân lại hỏi.

      Tử Lan nhìn hài tử bên cạnh cũng vễnh tai, vì thế hé miệng cười cười, liền nghe Hoa Đào : “Tử Lan cũng là loại hoa.”

      Ban đầu là tò mò về Tử Lan, phát ngòai dáng đấp xinh đẹp, Tử Lan còn trắng hơn người bên cạnh chút, y phục cũng sạch hơn chút, có gì đặc biệ, Tử Lan phát bất luận kim cổ, bất kể già trẻ, đều rất để ý tới cái đẹp, nếu chuyện chút làm sao để đẹp hơn, nước bùn làm trắng hơn, nước gao cũng giúp dưỡng da,.. Các nữ hài liền tụ tập bên cạnh nàng, nghiêm túc hỏi thăm, chỉ chốc lát sau, Tử Lan cùng mọi người tụ thành đám, các nàng cũng dạy Tử Lan nấm nào có thể ăn, dọc đường líu ríu ngừng.

      “Tử Lan tỷ, tỷ đừng nghịch cây đó, nó có quá nhiều gai.” Tiểu Vân tìm mấy quả chín, chuyện qua lại, liền dính vào bên người Tử Lan, nhìn Tử Lan gạt cây mặt đất, liền với Tử Lan.”

      Tử Lan có chút bất đắc dĩ, bị người khác nhìn chăm chăm, nàng thể cất những cây hữu dụng vào trong gian, thóang suy nghĩ chút, mới : “Mặc dù lấy cây này rất phiền toái, nhưng đó là cây dẻ, hạt dẻ có thể rang hoặc nướng, còn có thể nấu cháo cũng rất ngon.”

      “Còn có thể nấu cháo sao?” Tiểu Vân vui mừng hỏi.

      Tử Lan gật đầu cái : “Đem hạt dẻ tróc sạch , nấu cháo, uống rất ngon còn có vị ngọt nữa.”

      “Như vậy sao? Vậy muội cũng nhặt ít mang về cho mẫu thân muội nấu.” Tiểu Vân vừa nghe xong, cũng hào hứng nhặt hạt dẻ.

      Nhìn tất cả mọi người bận rộn, Tử Lan lặng le thối lui tới góc khuất, đánh giá xung quanh, sau đó nàng còn phát mấy cây nấm có thể ăn, cũng tìm được rất nhiều mộc nhĩ, Tử Lan hái, phần lớn đều vứt hết vào gian, ở kiếp trước nàng thường tới ngọn núi này, ban đầu là vì lấp đầy bụng, ngọn núi này gần như bị nàng lật lần, cho nên có thứ gì Tử Lan đều rất ràng.

      Chương 16.3
      Editor: muanhobaybay


      Hạt lựu, quả đắng, cây cầm máu, cây có thểlàm đồ ăn, gia vị,… Tử Lan cũng bỏ qua cho những loại rau dại, nhưng thả vào giỏ quá nhiều, bỏ phần nhiều vào gian.

      “Tỷ, sao tỷ hái nhiều rau dại vậy? Có phải trong nhà có nhiều món ăn, tỷ đến nhà ta hái ít .” Hoa Đào là đường muội của Tử Lan, Tử Lan lại đối với nàng rất tốt, vì vậy mới khuyên nhủ.

      Tử Lan cố ý thể hưng phấn: “Hoa Đào, trước kia khi ta còn bé, cùng phụ mẫu lên núi, nhưng loại rau dại này thể ngon bằng rau trồng ở nhà, nhưng tỷ lại tham lam, trong nhà tỷ còn rất nhiều món ăn. Hai ngày nữa tỷ còn muốn làm dưa chua đây.”

      “Tỷ, tỷ sao? Vậy tỷ có thể dạy muội , muội cảm thấy tỷ nấu ăn rất ngon, ngon hơn nhiều Hạnh Hoa tỷ đó.” Hoa Đào vừa nghe liền yên lòng, sau đó hưng phấn hỏi.

      “Được a, trở về tỷ dạy muội.” Cái này cần giấu diếm, Tử Lan liền sảng khoái đáp ứng.

      Sau khi nghe Hoa Đào tuyên truyền, lúc này Tử Lan liền cho mọi người cách làm rau dại này, các nương vừa nghe xong, cũng đều vội vàng cúi người xuống hái rau dại.

      “Đừng bĩu môi, núi phải của riêng nhà chúng ta, đều là người cùng quê, nhà chúng ta ăn cũng hết được, trở về tỷ dạy muội cái khác, nhìn tốt hơn người khác.” Thấy Hoa Đào bởi vì mọi người tranh nhau hái, nàng hái được nhiều rau dại, có chút mất hứng, , Tử Lan liền an ủi nàng.

      Hoa Đào vừa nghe xong, tức giận nữa, ngược lại chờ mọi người hái rau dại xong, nàng liền tìm hái nấm.

      “Tử Lan, cái này ngọt cho ngươi.” núi quả chín rất nhiều, vì trong mùa chín, các bé trai luôn chú ý đến việc này, cho nên thỉnh thoảng cho tỷ muội của mình chút hoa quả. Thạch Tiểu Hổ hái được khá nhiều hoa quả, đến trước mặt Tử Lan đưa quả cho nàng.

      Tử Lan nhận lấy quả chín, cũng khách khí, lấy khăn xoa xoa, liền ăn, cũng đem bánh bột ngô mang theo chia cho Hoa Đào và Tiểu Hổ.

      Nhận lấy bánh bột ngô, Thạch Tiểu Hổ kiêu ngạo khoe khang trước đám bạn phen, mới vui vẻ ăn bánh, bất quá mới ăn hai miếng đa bị đoạt hết, mùa thu núi, tìm tùy ý cũng có đồ để ăn, cho nên bình thường hài tử lên núi đều chuẩn bị cái ăn, mấy bên kia cũng rất căng thẳng, lúc này lương thực rất quan trọng, vì thức ăn là nguồn gốc, cho nên Tử Lan cùng Hoa Đào cùng bảo vệ thức ăn trong tay.

      Hết chương 16.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17.1
      Editor: muanhobaybay

      Sau hơn nửa ngày hái, cái giỏ lưng mỗi người cơ hồ đầy rồi, cho nên các nữ hài tử quyết định xuống núi, bé trai còn muốn dạo chút, có thể may mắn bắt được hiều dã thú hơn. Vì thế Thạch Tiểu Hổ mình nghĩ tới vừa rồi bắt được con thỏ và con gà rừng, đưa cho Tử Lan và Hoa Đào mang về trước.

      Tử Lan vì muốn thể khác người, nên vẫn cùng đám người, cho nên trong giỏ chứa đồ cũng khác mọi người lắm, mặc dù Hoa Đào có chút kỳ quái, vừa rồi nàng nhìn đường tỷ nhặt ngừng, sao trong giỏ lại chỉ có ngần ấy đồ.

      Trong tay giơ lên dã thú, Tử Lan với Thạch Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ ca ca, sau khi xuống núi sang nhà muội ăn cơm nhé. Muội dạy Hoa Đào làm rau dại, còn làm bánh chẻo thịt gà rừng, ca nhớ tới nha.”

      Thạch Tiểu Hổ vừa nghe liền đồng ý, thậm chí còn bảo đảm bắt nhiều dã thú hơn cho Tử Lan. Tử Lan dặn dò có thêm dã thú cũng sao, có thể tìm giúp nàng thêm chút cây dẻ, cũng tốt rồi.

      Sau khi xuống núi, Tử Lan mang theo Hoa Đào về đến nhà, liền dạy Hoa Đào làm, bột gạo thêm chút bột ngô tạo thành vỏ bánh chẻo, băm thịt gà rừng, rửa xong cây tế thái (cây có tác dụng giải nhiệt, cầm máu…), cộng thêm rau thơm, trứng gà, xào qua mỡ lợn thành nhân bánh chẻo, làm cho Hoa Đào nhịn được nuốt ngụm nước bọt. Cũng may Hoa Đào coi như nhanh nhẹn, nghe Tử Lan dạy, học rất nhanh, sau nửa canh giờ, liền đem bánh chẻo gói xong, trước hết, Tử Lan để Hoa Đào cầm tô mang sang nhà Thạch nãi nãi và Thạch gia gia nếm chút thức ăn tươi.

      “Lần đầu tiên muội phát rau dại cũng ăn ngon như vậy.” Thạch Tiểu Hổ lang thôn hổ yết (ăn nhanh và nhiều) giải quyết chén bánh chẻo, lúc này mới biết các nàng làm từ rau dai, ăn rồi sau đó liền than thở.

      Cây dẻ rất nhiều gai, Tử Lan đem thả nó lối gần cầu thang, Thạch Hữu Lương thấy đống hạt dẻ, nhớ lại ngày trước vì nữ nhi muốn ăn hạt dẻ, làm cho tránh bị giam giữ, nên cho Tử Lan động thủ, liền đem tòan bộ hạt dẻ lọc sạch, thậm chí sau đó còn lên núi rất nhiều về cho Tử Lan, cây này phí bao nhiêu tiền, nếu hài tử muốn ăn, liền lấy cho nàng nhiều chút. Tử Lan nhìn phụ thân làm việc rất là uất ức, nàng cùng với Thạch Lâm đến bờ sông, rửa sạch hạt dẻ, sau đó trở lại sân, dưới thúc giục của hai tỷ đệ, Thạch Hưu Lương bắt đầy sao hạt dẻ cho hai đứa.

      “Phụ thân đừng cho đường, cũng đừng cho mât, chỉ cần sao lên là được.”Nhìn phụ thân cầm chai mật ong cùng lọ đường ra ngòai, hốc mắt Tử Lan phiếm hồng, mỗi sáng Tử Lan cầu phụ thân và đệ đệ uống nước mật ong, nhưng mỗi ngày Thạch Hữu Lương chỉ dùng chiếc đũa dính chút, Tử Lan biết là phụ thân nỡ dùng, muốn để lại cho nàng và đệ đệ ăn nhiều chút, tại lại…

      Thạch Hữu Lương nghe Tử Lan , nhìn nàng cái, sửng sốt chút mới :” phải là món đường sao hạt dẻ sao, có đường sao được?”

      “Hạt dẻ cung có vị ngọt rồi, sao lên là ăn được, cần thêm đường đâu phụ thân.” Tử Lan giải thích.

      Chương 17.2
      Editor: muanhobaybay


      Lần đầu tiên sao hạt dẻ, chờ hạt dẻ sao thơm nức lên, Tử Lan cùng Thạch Lâm liền ăn tới no, mặc dù bọn họ phần lớn nửa đời thường được ăn hạt dẻ, nhưng Tử Lan cảm thấy rất ngon, cùng đệ đệ và phụ thân vừa vừa cười, rất hạnh phúc.

      Sau đó Tử Lan lại cùng Hoa Đào và đám người lên núi lần thứ hai, sau khi trở về, gian của Tử Lan đa rất phong phú, thời tiết dần dần lạnh, Thạch Hưu Lương thể để cho nữ nhi lên núi, tự lên núi hái quả về cho bọn ăn.

      Mùa thu thành quá khứ, mùa đông đến, hầm trong nhà Thạch Hữu Lương đa đào xong, Tử Lan cũng bắt đầu chuẩn bị thức ăn qua mùa đông, trừ chuẩn bị thịt muối, nàng còn chuẩn bị ít rau dưa, còn phơi lên, làm rau chua,… Dĩ nhiên những loại này giống rau dưa thừơng ngày.

      Nhìn nữ nhi làm xoong chảo chum vại, Thạch Hữu Lương có chút hốt hoảng, nhớ khi nữ nhi còn bé, thê tử cùng nhạc mẫu chuẩn bị những đồ này cho mùa đông, Thạch Hữu Lương liền ở bên cạnh hỗ trợ, Tử Lan muốn mua cái gì, liền có chút vui nào.

      “Phụ thân, đừng quá nuông chiều con, con hư.” Tử Lan cười làm nũng với Thạch Hữu Lương.

      Thạch Hữu Lương cười xách bình cho Tử Lan, : “Hư sao được, dù phụ thân có nuông chiều con tới tận trời con cũng hư.”

      “Tỷ tỷ tốt nhất, chiều cũng hư.” Thạch Lâm cũng la hét.

      Lúc Tử Lan bận rộn, Thạch Hữu Lương cũng nhàn rỗi, đầu tiên làm xong việc đồng ruộng, lại sửa sang lại hầm,cho thức ăn là cỏ của hai con heo, đàn gà , con bò vào trong hầm.

      Trong nhà Tử Lan nuôi mấy con gà con cũng lớn lên, gà mẹ bắt đầu đẻ trứng tiếo, Tử Lan thường hướng dẫn đệ đệ bắt giun cho gà ăn, thậm chí là trồng thêm rau cỏ trong gian đề làm lương thực cho heo, bò, cho nên heo, gà được nuôi rất tốt, lúc Tử Lan sinh nhật vào tháng mười, Thạch Hữu Lương còn đặc biệt thịt gà chúc mừng sinh nhật Tử Lan, trong nhà ngày nào cũng có trứng gà ăn.

      Tử Lam thậm chí bắt đầu tính tóan bò lúc nào có thể lớn lên sinh ra sữa… Vừa nghĩ tới có thể có sữa tươi uống ngừng, Tử Lan liền vui vẻ vô cùng.

      Mặc dù tại chưa có sữa tươi uống, nhưng có hai con bò cũng rất tốt, Thạch Hữu Lương còn đặc biệt làm chuồng bò, nhiều khi cần chở đồ, liền mang bò làm chân vận chuyển, thậm chí Thạch gia gia còn làm chiếc xe bò, Tử Lan cùng đệ đệ ngồi lên xe bò chuyến lên trấn , ngồi xe bò rộng rãi rất nhiều.

      Tử Lan nấu cơm rất ngon, mỗi lần Thạch Tiểu Hổ cùng đám bạn lên núi săn thú, đều đưa ít tới cho Tử Lan, sau đó Tử Lan làm cho bữa ăn ngon, dĩ nhiên mỗi lần nànng đều mang cho Thạch gia gia và Thạch nãi nãi ít, vì vậy gần đây hai lão nhân gia tâm tình rất tốt, lúc đầu Tử Lan cũng biết lúc mọi người chuyện nhà nhau, Thạch nãi nãi nghe được hài tử nhà ai nghe lời, hoặc con nhà ai làm cha mẹ tức giận… Tử Lan liền phát , sống lưng Thạch nãi nãi thẳng tắp.

      Chương 17.3

      Editor: muanhobaybay


      Mặc dù mấy ngày nay rất bận rộn, nhưng Tử Lan lại cảm thấy rất hạnh phúc, có lẽ cứ như vậy tốt. Tử Lan nghĩ thầm, đời trước phấn đấu cả đời, đời này nàng chỉ muốn sống tốt với người nhà cả đời, cứ như vậy an an bình bình, mặc dù bình thường, mặc dù nghèo khó, nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.

      thế giới quả là có loại người thông minh tuyệt đỉnh, và có số mệnh cực kỳ tốt, nhưng Tử Lan biết nàng là người bình thường, và số mệnh bình thường, nữa trừ thông minh còn lại là lòng dạ độc ác, đời thứ nhất là bình thường, mặc dù thân phận nhi làm cho nàng có cuộc sống tốt, còn rất khổ cực, nhưng cũng hư hỏng.

      Nhưng đời thứ hai, nàng tuy là xuất thân bần hàn, nhưng trời cao lại ban cho gian tùy thân,… nhưng dù vậy, vẫn như cũ, nàng vẫn thể đấu lại quý nữ cổ đại, ra nếu bằng lương tâm, Tử Lan khinh thường thi đấu, mà có đấu cũng đấu lại, mặc dù có gian, nhưng nàng vẫn chỉ là bình thường, có dã tâm, nên cuối cùng đưa đến thất bại, trượng phu của nàng từng là người có quyền thế quan trường, Tử Lan lại tin lời thề của , nhưng lại quên mất nàng xứng với , cả về tâm trí, cả về gia thế, và nam nhân thường có thói hư tật xấu.

      Tình là chuyện hai người, nhưng gia tộc là chuyện của hai gia tộc. Trượng phu có tiểu tam, tiểu tứ ở thời đại này là rất hợp pháp, chấp nhận mang tiếng xấu là đố phụ…

      Sống hai đời, Tử Lan biết nàng thích hợp với cuộc sống tranh đấu, cho nên đời này nàng tính tóan bình thường mà vượt qua, tìm trượng phu bình thường, cứ như vậy sống an an bình bình, mặc dù biết trời xanh tại sao lại cho nàng cơ hội nữa, nhưng là sống như bây giờ, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.

      Vào mùa đông, rất nhiều nam nhân trong thôn đều lựa chọn lên trấn làm công ngắn hạn, kiếm chút tiền cho gia đình, Thạch Hữu Lương cũng tính tóan , nhưng bị Tử Lan ngăn cản, nàng nàng và Thạch Lâm ở nhà rất sợ, cho nên Thạch Hữu Lương cũng chưa . ra Tử Lan chỉ cảm thấy tại trong nhà cũng thiếu ăn mặc, muốn để phụ thân cực khổ như vậy.

      Trong nhà có gà, ngày đẻ vài quả trứng, cả nhà ăn cũng đủ rồi, Tử Lan biến đổi cách nấu cho đệ đệ ăn, hòan thành lời hứa mỗi ngày có trứng gà cho ăn.

      gian tại bị Tử Lan sử dụng như cái tủ lạnh, cũng may Thạch Hữu Lương là cổ nhân, cũng chú ý chuyện tình trong bếp, dù sao đồ gì trong bát cũng là đồ trong nhà có, chẳng qua cảm khái nữ nhi nấu ăn càng ngày càng ngon.

      Những ai làm công, cũng bận rộn lên núi săn thú, Thạch Hữu Lương cũng theo tham gia náo nhiệt, mặc dù am hiểu chuyện này, nhưng cũng ảnh hưởng tới tính tích cực của , lần này Tử Lan cũng ngăn cản, nhiều người lên núi, hơn nữa phụ thân đáp ứng với nàng, tuyệt đối quá sâu.

      Nhưng Tử Lan vẫn có chút lo lắng, nghe trong núi sâu rất nguy hiểm, sói a. Hổ a. Cũng có… lo lắng rất nhiều, Tử Lan liền lặng lẽ tìm Dương Khang An, nhờ chiếu cố phụ thân chút, dù sao vào núi quen rồi, Dương Khang An liền đồng ý hề do dự.

      “Dương đại ca, muội Thạch Lâm mỗi ngày đem cơm sang cho Dật An đệ đệ, huynh cũng cần lo lắng chuyện nhà.” Sau khi Dương Khang An đáp ứng, Tử Lan có chút xin lôi .

      cần làm phiền muội muội, huynh chuẩn bị đầy đủ thức ăn, Dật An có thể tự mình làm.” Dương Khang An cười cười trả lời.

      “Cứ quyết định như vậy, huynh chiếu cố phụ thân giúp muội, muội chiếu cố đệ đệ giúp huynh.” Dương Khang An là người muốn thiếu nợ nhân tình, Tử Lan cũng để ý, coi như đáp ứng, cười cười rời . Vừa lúc có chút cơ hội xem hạt sen có thể bổi bổ thân thể đệ đệ hay ?

      Sau khi Tử Lan rời , Dương Khang An lắc đầu cái, nhìn Tử Lan lưu lại cái bình đồ chua, xoay người vào phòng, sau khi phụ mẫu qua đời, Thạch Hưu Lương thúc là người đầu tiên tâm quan tâm và đệ đệ, có Thạch Tử Lan nhờ cậy, cũng chiếu cố Hữu Lương thúc.

      Nhưng mà nhìn nương này cẩn thận nhờ cậy chiếu cố phụ thân nàng, Dương Khang An biết tại sao lại thể thoải mái, lại có chút cao hứng, cao hứng vì nàng có thể tới nhờ cậy .

      Hết chương 17.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18.1: Mừng thọ gia gia
      Editor: muanhobaybay

      Ba năm thỉnh thoảng vào núi, mặc dù phải là thợ săn thuần thục, cũng có chút thu hoạch.Nhưng bất kể thu hoạch bao nhiêu, Tử Lan cũng xử lí thích đáng dã thú phụ thân mang về.

      “Phụ thân với Dương đại ca đừng tặng đồ cho nhà chúng ta nữa, Dương đệ đệ còn phải dựa vào , bán đồ để lấy tiền mua thuốc.” Nhìn thức ăn Dương Khang An đưa tới, Tử Lan rất nhức đầu.

      Lúc các nam nhân lên núi săn thú, Tử Lan làm ngày ba bữa cơm, để Thạch Lâm mang sang cho Dương Dật An, Dương Dật An mặc dù tuổi, nhưng Tử Lan biết thể cho quá nhiều, cho nên lúc Tử Lan nấu cơm, nàng chỉ cho lượng hạt sen rất ít, nhưng chỉ cần như vậy, tinh thần của Dương Dật An cũng tốt lên rất nhiều.

      Vì thế khi săn thú về, Dương Khang AN nhìn tinh thần của đệ đệ rất tốt, cũng ngăn cản Tử Lan đưa cơm cho bọn , mỗi lần liền tặng con mội cho nhà nàng, mấy lần trước lên núi bắt được hai con heo rừng, trong đó con là Dương Khang An mình săn được, cho nên được chia nhiều thịt nhất, nhưng lại đem phần lớn mang cho nhà Tử Lan.

      Thạch Hữu Lương nhìn con mồi … mà nhức đầu, bình tâm mà , ra có thiên phú săn thú, cầm những con mồi kia cũng phần lớn là nhờ Dương Khang An giúp săn được, người khác săn thú còn có thể mua đồ cho gia đình, mình đánh con mồi chỉ đủ nhà mình ăn.

      tại lại… thở dài, Thạch Hữu Lương với nữ nhi: “Dương Khang An , Dương Dật An ăn đồ ngươi nấu thân thể tốt lên rất nhiều, cho nên đây là tạ lễ.”

      “Phụ thân, nhà có nữ nhân, Dương đại ca dù sao cũng là nam nhân, nấu đồ ăn có thể ăn sao? Cho nên con chỉ làm thức ăn bình thường, chắc chắn là hơn thức ăn Dương đại ca làm, sao lại cần tạ lễ.”

      Tử Lan muốn người ngòai hoài nghi, đối với Dương gia nàng có thẹn ý, cho nên muốn đền bù, nhưng lại muốn mang danh tiếng.

      Thạch Hữu Lương đồng ý với nữ nhi: “Đúng vậy a. Phụ thân cũng cảm thấy vậy. Đứa này mệnh khổ chút, trước hai ngày Xuân Ny thành thân, trong rừng phụ thân thấy ngẩn người, con xem, Hoàng gia cũng quá đáng, năm xưa đòi sống đòi chết định ước với Dương gia, vì thấy Dương gia tốt, mặc dù Xuân Ny hơn Dương Khang An tới năm tuổi, cố tình trì hoãn người ta sao?”

      “Tính tóan chút, phụ thân, con đem nhưng thứ này làm đồ ăn, phụ thân đem sang cho Dương gia nhé.” Tử Lan biết tại sao muốn nghe tới chuyện của Dương Khang An và Xuân Ny, nhưng nàng tiện thể ra mặt, nhưng trong lòng lại yên tâm về huynh đệ Dương gia, nhưng nàng cũng thể tổn hại danh tiếng khuê nữ của nàng, vì vậy phải tìm biện pháp, nhờ phụ thân coi như là phụ thân quan tâm huynh đệ Dương gia thôi..

      Nhìn đống đồ ăn Thạch Hữu Lương mang sang, Dương Khang An có chút bất đắc dĩ, muốn thiếu nhân tình người khác, nhưng tựa hồ…

      Chương 18.2
      Editor: muanhobaybay


      “Hữu Lương thúc, sao thúc lại cầm nhiều đồ sang như vậy?” làm đồ ăn cũng ngon, chẳng qua có thể ăn mà thôi, Dương Khang An cũng biết. Cho nên dù rất ngượng ngùng, vì đệ đệ mỗi lần đều nhận.

      “Được rồi, ngươi cũng gọi ta là thúc, khách khí như vậy làm chi? Nhưng thứ này nhuận tràng, có thể để chỗ nào thông gió, để được lâu, mỗi lần ăn, chưng lên chút, cắt miếng ra là được. Thịt này băm ra, chuẩn bị chút nước nấu canh, thêm chút muối cùng rau khô ăn cũng ngon. Mặc dù trời lạnh, nhưng cũng nên để quá lâu.” Thạch Hữu Lương đế ý tới , xong liền rời luôn.

      Dương Khang An cúi đầu nghĩ thầm, thúc thúc ruột để ý tới cùng đệ đệ, vị hôn thê từ cũng vì vết sẹo mặt và đệ đệ ngã bệnh mà từ hôn, những trưởng bối trước kia qua lại giờ cũng thấy bóng dáng…

      “Ca, huynh đừng nghĩ nhiều như vậy, Hữu Lương thúc là người tốt, sau này có cơ hội báo đáp thúc ấy .” Dương Dật An an ủi ca ca. cũng biết liên lụy ca ca, nếu bị bệnh, phụ thân cũng … Mà ca ca cũng trở thành như vậy?

      Tử Lan dọn dẹp phòng bếp, thấy Thạch Hữu Lương trở lại, liền cười : “Phụ thân, Dương đại ca nhận sao?”

      “Phụ thân để đồ xuống liền luôn.” Thạch Hưu Lương cười trả lời.

      “Như vậy a.” Kiếp trước là Tử Lan đón nhận đồ Dương Khang An tặng, biết người tốt, lòng đối tốt với nàng, kết quả tại trải qua tiếp xúc mới biết nam nhân này dù rất đơn giản, nhưng lại mang lòng tự ái rất cao, và vô cùng nguyên tắc, bởi vì như thế mà Tử Lan càng cảm thấy đau lòng, biết kiếp trước lần lần lại làm tổn thương.

      “Phụ thân, Dương đại ca tuổi cũng còn , hơn nữa lại là người cường tráng, mà chưa có ai làm mai cho sao?” Tử Lan tò mò hỏi, thuận tiện lấy ít thổ đậu từ trong bếo ra, đem thổ đậu nướng cho phụ thân.

      Thạch Hữu Lương nhận lấy thổ đậu, vừa ăn vừa : “ có? Mặc dù lớn, nhưng mặt lại có vết sẹo, nhưng Dương Khang An lại biết chữ, còn săn thú giỏi, thân cường tráng, sao có thể ai để ý đây? Chẳng qua là đứa này quá nặng tình nghĩa, Dương Dật An bị bệnh liên lụy , nhà hi vọng Khang An và Dật An ở riêng, sao mà Khang An có thể đồng ý chứ? Hay là Khang An lo lắng thê tử sau này làm khó đệ đệ. Cứ như vậy, hôn của Khang An là vấn đề khó khăn a.”

      “Dương đại ca là người tốt.” Tử Lan nghe xong chỉ có thể câu như vậy.

      Thạch Hữu Lương lắc đầu cái, rồi cũng gì nữa, Dương Khang An là người tốt, nhưng bởi vì tốt, thể mặc kệ đệ đệ , cho nên mới thành bộ dạng như tại.

      Lễ mừng năm mới ở nông thôn tương đối đơn giản, mùng sáu tháng Chạp là mừng thọ Thạch gia gia sáu mươi lăm tuổi, sau nhiều lần làm thí nghiệm, rốt cuộc Tử Lan cũng chưng thành đào vị đào mừng thọ, chuẩn bị trăm quả trứng gà, bắt hai con gà trống, chuẩn bị túi ngô lớn, mua vò rượu, Tử Lan còn tự tay làm hai đôi giày cho Thạch gia gia, bởi vì Tử Lan làm đáy giày, nên nàng mua đáy dày, liền thành quà mừng thọ. Nhìn lễ mừng thọ chuẩn bị rất tốt, lúc Thạch Hữu Lương trở lại Thạch gia, dọc theo đường ít người hâm mộ nhìn bọn họ.

      Chương 18.3
      Editor: muanhobaybay


      “Tử Lan, đào mừng thọ này có cả vị đào, làm sao được như vậy?” Thạch nãi nãi nghe mọi người than thở đào mừng thọ làm tốt lắm, tiện tay cầm lên, nếm thử miếng, lập tức vui mừng hỏi cháu .

      Tử Lan lấy khăn lau tay cho Thạch nãi nãi, mới : “ đường trở lại thỏai mái, chưa xe ngựa lâu như vậy, cho nên con mệt mỏi. Phụ thân liền mua chút đào cho con, để con bị ói, con chịu ăn, lúc chúc thọ đào, dứt khoát đem nó nấu nước, sau đó cho thêm chút đường, chưng thành đào mừng thọ. Thạch nãi nãi nhìn tài nghệ của con có, sợ bóp thành quả đào, cho nên tạo vị đào cho hợp với vị ăn.”

      “Tử Lan muội muội, hổ là người sống ở nhà phú hộ lâu, quả là cơ trí.” Giang Thúy Hoa ôm tiểu nhi tử Thạch Vạn cười , nàng tại có hai đứa con trai, đứng vững gót chân ở Thạch gia, tự nhiên có quyền lên tiếng.

      “Đem đào mừng thọ Tử Lan chưng cất , chớ để bên ngòai. Giữ lại tới lễ mừng năm mới.” Thạch nãi nãi tất nhiên hiểu ý định của đại tôn tức, cũng để ý, chỉ phân phó với hai tôn tức câu như vậy.

      Nhìn nhị đường tẩu Lý Nhị Ny ít hơn đại tẩu tử, Tử Lan hiểu đây chính là có hài tử khác với có hài tử, Lý Nhị Ny vào cửa hai năm rưỡi, nhưng đến giờ hài tử cũng có, cho dù cha mẹ chồng lên tiếng, Đại cữu mẫu Lý thị cũng rất dễ nghe. Nhị đường tẩu coi như là nhà bà con xa, Đại bá mẫu liền có thái độ này, ở trước mắt người ngòai cũng cho nhị đường tẩu mặt mũi, như vậy đối với gia đình, có hài tử là chuyện quan trọng.

      Thạch gia gia mừng thọ làm lễ lớn, khó có dịp người Thạch gia đông đủ, ngay cả Tử Lan chưa bao giờ gặp cũng trở về, Tử Lan còn chưa ra mắt này, lúc trở lại, bởi vì mang thai, nên thể trở lại, tại bé sang tháng, Thạch Hữu Lương cũng có cơ hội gặp muội muội, lúc sinh còn tặng lễ cho đứa .

      Thạch Phương là người rất sảng khóai, đời trước mặc dù gặp Tử Lan, nhưng sau khi Thạch Hữu Lương qua đời, Tử Lan vẫn nhớ, lần này gặp mặt, liền cho Tử Lan và Thạch Lâm mỗi người bao lì xì, Tử Lan lặng lẽ nhìn, có lẽ hai bao lì xì này chừng lạng bạc.

      , đây là lễ vật con tặng Triệu Mỹ muội muội, Liên Hoa tỷ, Hạnh Hoa tỷ, Lê Hoa tỷ, Hoa Đào muội muội, con cũng tặng, vẫn chưa gặp được Tiểu Mỹ nuội muội, lúc này con mới tặng được.”

      Tử Lan móc ra cái châu hoa cuối cùng còn chưa tặng , đưa cho Thạch Phương. Thạch Liên Hoa là cháu lớn đầu của Thạch gia, lúc trở lại Tử Lan nghe Thạch nãi nãi nàng bị bệnh, thể trở lại, sau đó Hoa Đào giúp nàng đem châu hoa tặng.

      Hôm nay Thạch Phương thấy trong nhóm nữ nhi , trong đó có Tử Lan đều mang đầu kiểu châu hoa, liền ỳ bảo nữ nhi nhận lấy, cũng cắm lên đầy nữ nhi, Triệu Mỹ vừa đến nhà bà ngoại thấy đường tỷ muội đều có châu hoa rất đẹp, rất hâm mộ, bây giờ thấy đầu mình cũng có, sau khi cảm tạ Tử Lan, Triệu Mỹ liền tiếp cận Hoa Đào tỷ tỷ gần tuổi nàng nhất.

      Đồ ăn hôm nay do Cữu mụ và cùng làm, cần bọn tiểu bối Tử Lan nhúng tay vào, Tử Lan liền phụ Thạch nãi nãi dọn nhà, thuận tiện chuyện phiếm cùng các tỷ muội.

      “Ai ui. Tử Lan muội muội nấu đồ ăn đặc biệt ngon, lúc nào tỷ , muội cho tỷ ít mang nha?” Tử Lan cảm giac tính tình Thạch Liên Hoa mấy đời đều thay đổi, muội muội của nàng Lê Hoa chỉ lười, còn Thạch Liên Hoa chỉ lười mà còn tham nữa.

      Tử Lan cười đùa với tiểu chất tử Thạch Vạn, cũng ngẩng đầu lên : “Liên Hoa tỷ, năm nay muội làm đồ chua có chút, còn, muội đem cách làm cho Nhị bá mẫu, nếu tỷ hỏi Nhị bá mẫu, trong nhà còn dư nhiều ?”
      còn?” Thạch Liên Hoa tin.

      Hết chương 18.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19.1: Mẹ kế thí sinh (ứng cử viên cho chức mẹ kế)
      Editor: muanhobaybay

      Tử Lan dở khóc dở cười : “ còn, còn giả sao? Chỉ còn sót lại bát, phụ thân lúc năm mới dùng.” Bông cải có, cây đậu cũng có, tất nhiên là láo. ra cũng phải bỏ được bát đồ ăn, chỉ là hành vì của Thạch Liên Hoa, Tử Lan rất thích.

      “Vậy thôi, để tỷ hỏi mẫu thân tỷ là được, sang năm muội làm nhiều chút nhé.” Thạch Liên Hoa bĩu môi, .

      “Để Tử Lan cho con cách làm, sang năm con tự làm , cứ dựa vào người khác mãi cũng được.” Thạch nãi nãi lên tiếng, trong lòng Tử Lan vui vẻ, Thạch nãi nãi ràng thích tôn nữ có hành động như vậy.

      Lại chuyện với Thạch nãi nãi hồi, có người tới chúc thọ, Tử Lan liền theo Thạch nãi nãi kêu các nàng, hôm nay Thạch nãi nãi có ít thể diện.

      Lúc ăn cơm, Thạch gia gia hướng về phía các vị thân gia, bằng hữu nghẹn ngào đay là ngày mừng thọ vui nhất trong đời ông, bởi vì nhà ông cuối cùng đòan tụ, chọc cho người Thạch gia lệ nóng quanh tròng mắt, thuận thế Tử Lan liền ngắt cái cánh tay Thạch Lâm cùng bắp đùi của mình ngắt cái, hai người cùng lệ nóng quanh tròng.

      Chẳng qua là mặt Thạch Lâm ràng thấy vẻ mặt tố cáo, nhưng nhìn mọi người ai chuyện, vì vậy dám gì.

      “Tỷ, sao tỷ lại véo đệ?” đường về nhà, Thạch Lâm vui tố cáo.

      Tử Lan nhìn cái hỏi: “Mọi người Thạch gia đều khóc, ngươi khóc, người khác nhìn ngươi? ngươi có tình cảm với Thạch gia, người ta xấu ngươi hiểu chưa? Người Thạch gia xa cách ngươi.”

      Tử Lan giải thích, Thạch Lâm ủ rũ, nghĩ thầm, tỷ tỷ phiền.

      Ngày mồng tám tháng chạp, Tử Lan dậy sớm, dùng gạo bắp ngô, táo, đỗ đỏ, lạc, nấm hương, thịt khô, đậu rang, làm nồi cháo Bát Bảo lớn, người nhà mỗi người bát, sau đó để phụ thân bưng cho Thạch gia gia cùng nãi nãi cùng mấy bá phụ bá mẫu, mỗi người bát, lại để cho Thạch Lâm bừng sang cho hai huynh đệ Dương Khang An và Dương Dật An, mỗi người bát.

      Chẳng qua là đại bá đưa sang chỉ là nước suông của cháo Bát Bảo, Tử Lan cũng có để cho người trong nhà ăn cái đó.

      Ăn xong cháo Bát Bảo, Thạch Hữu Lương chặt cây gỗ làm chút đồ dùng trong nhà. Trước kia Thạch Hữu Lương làm nghề mộc, nhưng là nam nhân nông thôn cũng làm cái này cái kia, như băng ghế ngồi bằng gỗ, Thạch Hữu Lương cũng liền học theo, dù sao mỗi lần đều mang ra tiệm phiền toái.

      Nhìn phụ thân làm gia cụ, Tử Lan có chút bất đắc dĩ, , Thạch Hữu Lương chút thiên phú làm nghề mộc, vì cái băng ngồi, phụ thân làm cái chân dài, cái chân ngắn, những ngày qua nấu cơm, củi đốt đều là gỗ mà Thạch Hữu Lương làm hỏng thành phế thải.

      Tử Lan cũng suy tính phụ thân có thể làm gì, trong thời gian ngắn, với trạng của phụ thân, nếu gia chợ làm công, tiền công kiếm được tháng còn bằng nữ nhi thêu mấy hà bao, đây là chuyện mà phụ thân nàng chắc hẳn rất là tủi thân, nuôi gia đình là chuyện của nam nhân, sao lại có thể dựa vào nữ nhi chứ?

      Chương 19.2
      Editor: muanhobaybay


      Để Thạch Hữu Lương tìm công việc là chuyện mà Tử Lan suy nghĩ bấy lâu nay, quan trọng là sau đó tìm vợ cho phụ thân, quả là vấn đề lớn, tại Thạch nãi nãi bắt đầu xem xét rồi, thậm chí còn ngầm cho Tử Lan biết, bất kể thế nào, Tử Lan và Thạch Lâm đều là tôn nữ tôn tử của bà, nếu Thạch Hữu Lương cưới kế thê, nhất định phải đối tốt với hai đứa , nếu nàng cũng suy tính làm gì.

      Vốn Thạch Hữu Lương có ý định lấy vợ, có vết xe đổ Tống thị, bây giờ Thạch Hữu Lương rất lạnh nhạt với nữ nhân, giờ thấy nữ nhi của mới là quan trọng nhất, Thạch nãi nãi biết được cái xương sường mềm này của , cho biết nếu như trong nhà có nữ nhân, Tử Lan cũng khó gả , Thạch Lâm cũng khó cưới,…

      Lại nhìn nữ nhi mỗi ngày bận rộn ra vào, đều nương trước khi xuất giá được gia đình nuông chiều, nhưng nữ nhi của còn tuổi, làm việc của phụ nhân, Thạch Hữu Lương rất đau lòng vì nữ nhi phải cực khổ.

      Suy nghĩ lâu, Thạch Hữu Lương liền chấp nhận mẫu thân tìm thê cho , dĩ nhiên cầu nữ nhân đó phải đối tốt với hai đứa , nếu nữ nhân có ý tốt thà cần vợ.

      Mấy tháng này Thạch Hữu Lương mang theo tú phẩm Tử Lan thêu tới châu Thanh Sơn, huyện Lương Tề và thành Ký bán, phần lớn tú phẩm Tử Lan thêu đều rất tinh xảo, bán rất được giá, sau khi thu hoạch vụ thu xong, cũng đủ cho người trong nhà ăn, còn dư mang bán, cũng kiếm được chút.

      Bây giờ Thạch Hữu Lương cảm thấy cuộc sống cũng tệ, có nhà có đất, có heo có bò, ăn mặc lo, có khi thỉnh thoảng còn có thịt ăn.

      Cho dù dựa vào thủ nghệ thêu thùa của nữ nhi, người nhà vẫn có ăn có mặc, nhưng Thạch Hữu Lương luôn cảm thấy nữ nhi tuy còn nhưng lại luôn là người chiếu cố hai cha con bọn họ, cho nên mỗi ngày chỉ cho nàng thêu đủ thời gian, cho nàng thêu nữa.

      Tử Lan cũng liền chiều theo ý phụ thân, dĩ nhiên nhìn qua tốc độ thêu của nữ nhi cực nhanh, phải tốc độ người bình thường có thể so sánh, thường thường tới hai nén hương thêu xong đóa hoa tinh xảo, nghĩ thầm thủ nghệ của nữ nhi tốt, sau này bị người ta lợi dụng, liền khuyên Tử Lan giấu tốt , trước mặt người ngòai thêu chậm chút,… Gả cho người ta cũng nên ngay lập tức biểu thủ nghệ tốt…

      Thạch Hữu Lương là kinh nghiệm nhiều năm đúc kết được, Tử Lan cũng phải người cổ hủ, lại trải qua mấy kiếp, tự nhiên biết phụ thân đều đúng, liền gật đầu đáp ứng.

      “Tử Lan, con cảm thấy nữ nhi nhà Dương Đồ Phu bán thịt như thế nào?” Lúc Tử Lan mang trứng gà cho Thạch nãi nãi, Thạch nãi nãi kéo nàng lại, hỏi.

      Tử Lan nhíu mày cái? Khuê nữ nhà Dương Đồ Phu. Nàng chưa từng gặp nàng ta. Mua hai lần thịt đều là con dâu bán, bởi vì Thạch Hữu Lương là nam nhân cổ đại tiêu chuẩn, thích những nữ nhân xuất đầu lộ diện, như lúc vụ mùa thu hoạch bận rộn, cũng tình nguyện về nhà ăn cơm, để nữ nhi đưa cơm cho , tình cờ mấy lền lên núi hái nấm, cũng dặn dò Tử Lan theo đám nương trong thôn thể chạy loạn, ngay cả tặng đồ đưa cơm cho huynh đệ Dương Khang An cũng để Tử Lan mang

      Cũng may Tử Lan cũng là người tương đối hiểu chuyện, càng biết nên lộ diện nhiều, mỗi ngày liền thư thái ở nhà, nếu hậu viện đưa chút thức ăn, chính là ở nhà dọn dẹp phòng ốc, trong thôn có náo nhiệt gì, cũng tham dự.

      Chương 19.3
      Editor: muanhobaybay


      Dĩ nhiên bất đồng với nam nhân cổ đại là Thạch Hữu Lương thương Tử Lan hơn cả Thạch Lâm, chỉ cần Tử Lan tiếng, hôm nay muốn làm cơm, dù thích vào bếp, cũng làm cơm cho cả nhà, hơn nữa thấy rửa bát cũng là việc làm thương bàn tay, có đoạn thời gian, mỗi bữa tối đều là Thạch Hữu Lương rửa bát. Làm sao lại có nam nhân cổ đại thương nữ nhi như vậy chứ, Tử Lan rất cảm động, cho nên Thạch Hữu Lương rất nghe lời nữ nhi a.

      “Nãi nãi, con chưa từng nhìn thấy nữ nhi nhà Dương Đồ Phu, con biết a?” Sau khi nghe Thạch nãi nãi hỏi, lâu sau Tử Lan mới .

      Thạch nãi nãi nghĩ cũng phải, Tử Lan thường ở trong nhà, là nương hiểu quy củ, hiểu chuyện, cho nên đoán là nhớ hết được người trong thôn, nghĩ tới đây, Thạch nãi nãi liền suy tính.

      “Nãi nãi, tìm người gả cho phụ thân, quan trọng là ý tứ của phụ thân, dù sao sống cả đời cùng phụ thân, Tử Lan tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của nãi nãi. Chọn người kém.” Tử Lan quyết định , như vậy Thạch nãi nãi mới có thể nhõm.

      Thạch nãi nãi thử dò xét thái độ Tử Lan với việc Thạch Hữu Lương cưới kế thê, bây giờ nghe Tử Lan như vậy, cũng liền thả tâm, quả chuyện như vậy hài tử cũng thể đưa ra lựa chọn, chi bằng bà liền hỏi nhi tử.

      Hơn năm, chuyện trong nhà đều có con dâu, tôn tức lo lắng, sau lễ mừng thọ của Thạch gia gia ba ngày, Thạch nãi nãi liền dò xét người chung quanh. trong tay Thạch nãi nãi có ba người bà tương đối hài lòng.

      Thứ nhất chính là nữ nhi lỡ nhà Dương Đồ Phu, tên là Dương Tâm, nường tướng mạo tính tình đều tốt, chẳng là khi còn bé định hôn, vốn là nên sớm lập gia đình, nhưng nhà trai lại vội vàng khoa cử, là vào trung tú tài tới cưới, nếu là trúng cũng là lúc Dương Tâm mười bảy tuổi cưới, nhưng vừa vào trung tú tài, liền bị tiểu thư nhà địa chủ kết thân, hồi môn hơn năm mẫu đất, tiểu thư nhà địa chủ kia còn biết chữ, di nhiên là buông tha nương Dương gia.

      Hơn nữa vì tương lai của nhi tử, lúc kết thân, cũng sợ tổn hại danh tiếng nhi tử, Trần gia từ hôn với lý di đạo đức Dương Tâm tốt. Sau khi bi từ hôn, thanh danh Dương Tâm tốt, phần lớn các nhà dám đắc tội với nhà địa chủ kia, cho nên Dương Tâm vẫn tìm được nhà thích hợp, Dương Đồ Phu lại muốn ủy khuất nữ nhi, thể tùy tiện mà gả nàng . tại cũng hai mốt tuổi, là lỡ . Là người cùng thôn, Thạch nãi nãi tự nhiên hiểu thanh danh Dương Tâm tốt là do có người quấy phá.

      Cho nên Dương Tâm là ứng viên đầu tiên Thạch nãi nãi chọn, biết gốc biết rễ, hơn nữa nguyên nhân quan trọng là nàng còn là hoàng hoa khuê nữ.

      Người thứ hai là muội muội Vương thị của lão bản Tú trang ở trấn , sau khi lập gia đình năm bị hưu do vô sinh, Thạch nãi nãi thấy vô sinh phải vấn đề lớn lao gì, bà vào cửa năm thứ ba mới có lão Đại, cho nên tại mặc dù gấp gáp chuyện hai cháu dâu vào cửa năm rưỡi còn có động tĩnh, bà cũng làm khó các nàng, Thạch nãi nãi biết nhi tử của bà tại có vợ, lại có hai đứa , Thạch Hữu Lương cũng chuyện Tống thị.

      Nhưng bởi vì khó khăn lắm Thạch Hữu Lương mới đồng ý lấy vợ, Thạch nãi nãi cũng dám đưa ánh mắt quá cao, lại suy tính cho hai đứa , Thạch nãi nãi nghe Vương thị cũng là người thêu tốt, hơn nữa tính tình cũng ôn thuận. Đây là người thứ hai mà Thạch nãi nãi chọn.

      Người thứ ba là Lý thị bên nhà ngoại của nhà ngoại Nhị bá mẫu, hai năm trước nương này lập gia đình, ai biết vừa vào nhà tháng trượng phu phải lính, hai năm sau truyền tới tin bị tử trận, bị nhà chồng hưu, chạy về nhà mẹ đẻ.

      Đối với chị dâu của Nhị bá mẫu, Thạch nãi nãi có ấn tượng rất tốt, liền nghĩ Lý thị cũng rất tốt, cho nên Lý thị là người thứ ba bà chọn. Lý thị phải đại nương, cũng có năng lực như Vương thị, cho nên sau khi cưới vào nhà, cũng dám làm khó tỷ đệ Tử Lan.

      Hết chương 19.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20.1: Làm cơm tất niên.
      Editor: muanhobaybay

      Tử Lan nghe Thạch nãi nãi ba người mà bà chọn, cũng biết bà tâm suy tính cho nhi tử, nàng lại thể tìm người hỏi thăm, cho nên cũng chỉ biết nghe vậy, cảm thấy phụ thân thấy ai tốt chọn người đó . Ba người này theo như nãi nãi cũng tệ.

      ra Tử Lan muốn phụ thân lựa chọn Dương Tâm, dù sao người này Thạch nãi nãi nhìn từ tới lớn, hiểu sâu nhất. Hơn nữa Tử Lan cũng muốn ủy khuất phụ thân, dù sao cũng là nam nhân a? Người nào nghĩ tới chuyện kia?

      Phụ thân nàng trừ thê mất, có hai đưa , điểm này bằng người. Nhưng Tử Lan tin cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt.

      Ý tưởng của Tử Lan giống với Thạch nãi nãi, mưu mà cùng, nhưng cũng thể để ý tới suy nghĩ của Thạch Hữu Lương, lại thấy Lý thị tốt hơn, gả cho người, chính là cũng phải để ý đến gia cảnh, quan trọng hơn là nàng thể sinh đẻ, cưới nàng cũng yên tâm chút.

      “Phụ thân nhìn lại chút . Con muốn, phụ thân vì muốn con và Thạch Lâm bị ủy khuất và tự ủy khuất chính mình.” Tử Lan cảm nhận được thương của Thạch Hữu Lương, cảm thấy rất hạnh phúc.

      Tâm Thạch Hữu Lương quyết, liền hỏi thăm xem Lý thị là người như thế nào, vốn suy tính tới Vương thị, trước mua đồ thêu có quen biết với lão bản Tú trang, Thạch Hữu Lương cũng quá thích Vương lão bản, cảm thấy dòm ngó tới thủ nghệ của Tử Lan.

      Dương thị lại là đại nương, Thạch Hữu Lương tự biết tình cảnh của mình, cũng muốn, ngay từ lúc sau khi Tống thị sinh khuê nữ, nàng liền lơ là với hai đứa Tử Lan Thạch Lâm, cũng ăn thuốc tuyệt sản.

      Hơn nữa, đường trở lại cố hương, cũng lừa gạt Tống thị uống thuốc. Có con trai và con rồi, cũng cần nữ nhân khác sinh con cho nữa.

      Dù nhà ngoại Nhị bá mẫu khen muội muội nàng như đóa hoa, nhưng Tử Lan phát phụ thân lặng lẽ nhìn Lý thị, phát mặt Thạch Hữu Lương cũng lên nụ cười.

      Vừa hỏi mới biết, quả dáng dấp Lý thị cũng coi là tạm được, Thạch Hữu Lương vốn là hài lòng, sau đó nghe thôn dân nhà chồng ngày trước Lý thị gả đến mới biết, ra Lý thị được phụ mẫu thương sủng ái, sau khi lập gia đình, trượng phu phải lính, sau đó lâu, nghe tằng tịu với đại bá, còn bị nghi ngờ là có thai, nhưng đại tẩu cũng mang thai, lúc ấy cưỡng ép Lý thị phải bỏ thai, kết quả dưỡng tốt thân thể, cả đời thể có con nữa, sau đó tin trượng phu Lý thị tử trận truyền tới, đại tẩu liền cho người truyền tin tiểu thúc bị Lý thị khắc chết, kết quả vì có nhi tử, cha mẹ chồng liền đuổi về nhà mẹ đẻ.

      Sau khi nghe phụ thân kể lại, Tử Lan liền với Thạch nãi nãi. Thạch nãi nãi vừa nghe, sao có thể chấp nhận được. Kêu Nhị nhi tức Lưu thị lên chửi mắng trận, Nhị bá mẫu cũng biết muội muội nhà ngoại của chị dâu lại có đức hạnh như vậy, bị Thạch nãi nãi mắng trận, trở về cũng phát trận to lên chị dâu nhà ngoại, nghe tỷ tỷ của Lý thị cũng hận chết Lý thị, nàng lòng vì muội muội mà suy nghĩ, cũng nghĩ tới Lý thị lại làm ra cái loại chuyện tình này, mặc dù Lý thị vẫn là nàng bị cưỡng bách, nhưng là thân tỷ tỷ, sao nàng lại biết tính tình của Lý thị chứ, nên nàng thể tin tưởng, chẳng qua là đáng tiếc cho mối hôn tốt như vậy.

      Chương 20.2
      Editor: muanhobaybay


      Thạch Hữu Lương tòan bộ chân tướng cho nữ nhi biết, là muốn nữ nhi để tâm, thế giới này ác nhân ít, dù sao những thứ này cũng phải là mẫu thân dạy, nhưng vợ còn, chỉ có thể tự thân ra trận.

      Nhìn tinh thần phụ thân có chút sa sút, Tử Lan muốn tìm việc cho phụ thân làm, sau khi đỗ ra quả, nàng để phụ thân mang bán, để phụ thân bận rộn chút, có thời gian suy nghĩ lung tung nữa. Sau khi để phụ thân lên trấn mua ít hạt giống.

      Nàng bên chọn cây đỗ bên nghĩ tới chung thân đại của phụ thân.
      “Liền Dương thị .” Tử Lan khẽ cắn răng, với phụ thân, tuy nữ nhi đưa ra ý kiến về hôn của phụ thân là tốt lắm, nhưng đó là phụ thân của nàng, làm sao thể suy nghĩ cho phụ thân được chứ.

      Nếu Thạch Hữu Lương đem suy nghĩ trong lòng ra, có mấy nương nguyện ý gả cho , sao lại có người phụ thân thương con tới dạng này đâu. Ngày hai mươi tháng chạp, Tử Lan được thấy Dương Tâm, dáng dấp cũng kém.

      Thạch Hữu Lương nhíu mày cái, Dương thị là hoàng hoa đại khuê nữ, hơn nữa chỉ lớn hơn Tử Lan chín tuổi, có nhiều thứ thích hợp. Mà tục nữ có câu, viễn thân cận lân, ý là thân thích xa chút mới tốt, như vậy có lợi cho tình cảm phát triển hơn, quá gần, nhiều khi quá bức bối.

      “Phụ thân, sau này con lập gia đình, phụ thân muốn đem con gả xa sao?” Tử Lan hì hì hỏi.

      Thạch Hữu Lương vừa nghe, khuê nữ lập gia đình? phải gả cho người biết gốc rễ, cũng gần mình, để để ý. Nghĩ nhữ vậy liền có chút buồn bã. Tới hai tám tháng chạp, Tử Lan chạy mang bộ đồ mới cho Thạch nãi nãi, lặng lẽ chuyện với Thạch nãi nãi lâu.

      “Được, giao cho bà nội.” Thạch nãi nãi đáp ứng tiếng, bà tin người khác thấy nhi tử của bà mà động lòng.

      Tuy nhi tử bà ba mươi hai, nhưng nhìn cho cùng so với hai mươi ba tuổi cũng sai biệt lắm, hơn nữa lại là người hiểu biết chữ nghĩa, tính tình lại tốt, tình cảnh trong nhà cũng tệ, tại sao có thể nhìn trúng nhi tử mình chứ? Nếu phải vì suy tính cho hai đứa , vất vả như vậy rồi.

      “Nãi nãi, có phải chỗ này có chút chặt ạ?” Tử Lan chỉ vào phần dưới nách y phục của Thạch nãi nãi.

      chặt, vừa cặn, ngày hôm qua áo bông hỏng vừa vá xong, liền mới bị vậy. Tử Lan à, Nãi nãi cũng nửa vào quan tài rồi, y phục cũng đủ mặc rồi, con đừng lãng phí nữa. Con xem, các con trở lại chưa tới năm, mà đưa cái y phục thứ ba sang cho nãi nãi rồi.” Thạch nãi nãi vuốt vuốt y phục, cảm khái .

      Tử Lan lắc đầu cái : “Sao nãi nãi lại vậy, cháu muốn làm y phục cho người, nếu có năng lực, cũng làm. Hơn nữa đồ mùa hạ giống đồ mùa đông sao? Chỉ mới có ba bộ y phục, con vẫn thấy ít đấy.

      Nãi nãi, phụ thân con còn , sau hai năm nữa, phụ thân con kiếm tiền mua lại cho nãi nãi cái vòng đeo tay. Phụ thân khi phụ thân còn bé, nhìn tai người có đôi bông tai rất đẹp, đến lúc đó cũng đến cửa hàng đánh đôi cho người.”

      Thạch nãi nãi giơ tay lên đụng vào vành tai mình, ban đầu bà lấy đôi hoa tai đổi lấy bảy mươi cái tiền đồng, nhưng vẫn thiếu quá nhiều, đành phải đem nhi tử bán, kết quả nhớ đến đôi hoa tai này lại chỉ có tiểu nhi tử của bà. “Nếu đánh đánh cho con , nãi nãi là lão bà rồi, muốn hoa tai nữa, mất mặt lắm.”

      Chương 20.3
      Editor: muanhobaybay


      “Nãi nãi, mắt mặt, nhi tử của nãi nãi hiếu thuận với nãi nãi, ai dám mất mặt?”

      Tử Lan cũng có lỗ tai, đôi mắt, từ khi rời khỏi Chương gia, nàng liền tháo hoa tai, đường đeo trang sức gì cả, sau khi định cư, phụ thân liền để cho nàng đeo hai cái khuyên bằng bạc, gây chú ý, cũng ai ra vào.

      Đối với hành động của Thạch nãi nãi với Tử Lan, Đại bá mẫu Lý thị thể nào cao hứng, nhưng ngại nam nhân nhà nàng là cái ngu hiếu, cho nên Đại bá mẫu dám bất hiếu với nãi nãi, nãi nãi lại bao chec, mặc dù đại bá mẫu mất hứng, nhưng dám thể mặt, chẳng qua là nhìn Tử Lan bằng ánh mắt thích hợp.

      biết nàng lại định làm cái chủ ý gì đây. Tử Lan, nãi nãi biết con hiếu thuận, sau này muốn gặp nãi nãi bảo Tiểu Lâm sang với nãi nãi tiếng, nãi nãi gặp con, kẻo lại có người lòng dạ tốt với con.”

      Bây giờ nãi nãi bất mãn với đại nhi tức, lúc nãi nãi còn sống, cả ngày đều hừ mũi, ánh mắt cũng phải là ánh mắt, mấy lần trước Tử Lan lên núi hái nấm, kết quả Hoa Đòa, Tiểu Hổ ở nhà Tử Lan ăn cơm, kết quả có người xấu Hoa Đào ở nhà Tử Lan tìm cái ăn.

      Cái gì, chưa hai lão nhân gia là Thạch gia gia và thạch nãi nãi còn sống, có ăn ngon cũng phải hiếu kính lão nhân trước…

      Sau khi chờ bánh chẻo mang tới đây, nếu phải tất cả người nhà đều ở đây, đóan chừng liền được ăn, chỉ chê ít, còn cái gì gần đây xương sống thắt lưng đau, muốn bồi bổ, đây là tiếng người sao?

      Cháu cách hai ngày lại đưa đồ sang đây, kết quả chưa ăn được hai miếng, nàng nhưng lại nhớ rất , cháu trứng gà này để cho nãi nãi, gia gia và tôn tử ăn. Kết quả chưa ăn được bao nhiêu, bị nàng cầm đổi tiền, kiến thức hạn hẹp, nhìn biết là có ý tốt.

      “Nãi nãi, nếu nãi nãi thích ở nơi này, hãy về nhà con ở Nhà con phòng ốc rộng, đủ để nãi nãi và gia gia vào ở.” Biết Thạch nãi nãi thể rời nhà lớn đến nhà tiểu nhi tử ở, Tử Lan vẫn đem lời ra.

      Quả nhiên, Thạch nãi nãi cự tuyệt: “Nếu nãi nãi và gia gia đến đó, khác nào cho người ngòai là đại bá của con hiếu thuận, nãi nãi thể làm khó .”
      “Vậy con ăn đồ ngon, để đệ đệ sang mời gia gia và nãi nãi,còn có Tiểu Cột sang ăn nữa được ạ?” Tử Lan cười .

      Lúc này Thạch nãi nãi mới gật đầu cái, nhưng vẫn giáo Tử Lan cần tiết kiệm, để sống tốt, thể quá lãng phí, tiêu tiền như nước. Tử Lan liền nhất nhất gật đầu đáp ứng, thỉnh thoảng mới cải thiện bữa, Thạch nãi nãi lúc này mới bỏ qua cho Tử Lan.

      “Ngày mai tới muộn chút, chờ đến giờ cơm hãy tới, tránh các nàng bắt con làm việc.”

      Đột nhiên nhớ tới, thê tử Đại nhi hi vọng ngày ba mươi để Tử Lan làm cơm tối, Thạch nãi nãi liền tức giận, trong mắt bà, Tử Lan còn là hài tử, bà có con dâu, tôn tức, làm gì phải để cháu động thủ? nương trong nhà coi như con rể, có hiểu hay ?

      Tử Lan biết đây là kết quả Thạch nãi nãi tức giận đại bá mẫu, tại Thạch nãi nãi nhìn Đại bá mẫu vừa mắt, cho nên tán đồng cũng phản đối, Tử Lan đối với Đại bá mẫu khắc bạc này cũng có cảm tình gì, cộng thêm vì Thạch nãi nãi cũng muốn tốt cho Tử Lan, cho nên nàng liền đáp ứng với Thạch nãi nãi.

      Hơn nữa ở thời đại này, tối tất niên là nấu cơm, bánh chẻo là sáng sớm ngày hôm sau ăn. Cơm tất niên là có ý là vợ người ta, nương rất ít động thủ.

      Cơm tất niên mặc dù đều là mọi người trong nhà ăn cùng nhau, nhà riêng phải mang đồ ăn sang nhà lớn, sáng sớm ngày ba mươi mốt, Thạch Hữu Lương cõng túi gạo trắng , cùng hai con gà, hai con cá, ba mươi quả trứng gà, bình rượu đến nhà lớn, chờ sau khi mấy ca ca cũng tới, mấy huynh đệ cùng hiếu kính tiền cho Thạch gia gia cùng Thạch nãi nãi. Trừ lão Đại ra ở riêng, những nhà khác đều phải đưa bạc tới.

      “Tiểu thúc, sao Tử Lan còn chưa tới đây?” Đại bá mẫu nhìn đồ Thạch Hữu Lương mang tới, tâm tình tệ, mấy ngày trước giết heo, nàng còn đặc biệt để lại thịt heo, chờ Tử Lan tới bảo nàng cử lí đây.

      (Muanhobaybay: ghét cái bà Đại bá mẫu này. Quá thể đáng…)

      Hết chương 20.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :