1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11.1: An cư
      Editor: muanhobaybay

      “Cũng dùng vải và chỉ thêu tốt như vậy. Chỉ dùng loại vải và chỉ thêu đơn giản chút, bán hơn mười văn, tám văn, đóan chừng Hạnh Hoa thêu chỉ hai ngày, có lẽ lời nhiều hơn.” Lý Đại Nga vừa xong, Tử Lan liền nhìn kĩ chút, nữ nhân này đầu óc linh động thực mau.

      “Đại bá mẫu đúng.” Tử Lan phản bác, cười híp mắt trả lời. Cùng lắm nàng thêu tinh xảo chút, để phụ thân ra ngòai bán, nhất định có thể bán ở Ký thành cách Lương Tề huyện xa, tài nghệ của nàng tự nàng biết, ban đầu ở kinh thành bà ngoại thêu tinh sảo bốn năm mươi lượng bạc liền có người muốn cướp.

      Đem hà bao thêu xong cất vào túi, Tử Lan lại lấy ra khối vải từ từ thêu, bên thêu bên nghe mấy bá mẫu cùng tẩu tẩu chuyện phiếm. Lý Đại Nga nhìn Tử Lan lại cầm kim thêu lăn qua lộn lại vải nửa ngày, mới từ từ ra hình, tốc độ quả nhiên là nhanh, cũng gì nữa.

      “Hạnh Hoa tỷ, muốn thêu hoa, tay thể lớn như vậy, nốt chai rất dày, muội với tỷ rồi, mỗi ngày phải rửa tay nước nóng, xoa mỡ heo đều tay, dùng vải nhu tay, tháng làm như vậy, tay mềm mại.” Tay Thạch Hạnh Hoa rất thô, nàng thường làm rách chỉ thêu, mỗi lần như vậy, Tử Lan đóan chỉ thêu kia thể dùng nữa, vội vàng .

      Thạch Hạnh Hoa xua xua tay, : “Nhưng mỡ heo còn phải nấu cơm. Mẫu thân tỷ rất nghiêm, nếu biết ta dùng mỡ heo làm mềm tay, đánh chết tỷ.”

      “Nhưng mà mấy tháng nữa là tỷ xuất giá rồi? Trước khi xuất giá đều phải điều dưỡng chút phải sao? Muội với Đại bá mẫu hà bao đó có thể bán năm mươi văn, trừ phí vật liệu có thể kiếm hai mươi văn, cũng được cân thịt heo? Muốn cho tỷ xoa tay cũng đủ mà, bây giờ chúng ta với nãi nãi, xem có được ? Nãi nãi nhất định đáp ứng.” Tử Lan nhìn Lý Đại Nha bất động, nghĩ thầm chắc Lý Đại Nga nghĩ biện pháp muốn thêm lợi ích, nghe thấy Tử Lan với Hạnh Hoa việc lập gia đình, rồi học thêu. Nàng phải sớm hành động, chịu chút thua thiệt, so với mấy tỷ muội khác Hạnh Hoa tỷ tốt hơn nhiều.

      “Cũng sao. Tử Lan thêu cũng dễ dàng, tỷ có thể sử dụng tiền của muội sao?” Thạch Hạnh Hoa có chút ngượng ngùng.

      Tử Lan nhàng cười, lôi kéo tay Hạnh Hoa: “Ai chúng ta là tỷ muội đây? Muội cũng có bản lãnh gì, tỷ tỷ xuất giá, có đồ tốt gì cho tỷ, nhưng có thể giúp tỷ có khuôn mặt trắng mềm, tay mềm mại, có thể làm được.”

      ?” Thạch Hạnh Hoa vốn hâm mộ Tử Lan có da trắng noãn, vì vậy hớn hở hỏi.

      Tử Lan gật đầu cái, lôi kéo Hạnh Hoa tìm Thạch nãi nãi. Thạch nãi nãi nghe xong, nhìn Hạnh Hoa chút, suy nghĩ, đúng là phải gả ra ngoài, nếu dễ nhìn chút chắc tốt hơn, liền đáp ứng.

      Chương 11.2
      Editor: muanhobaybay


      “Cắt cỏ, xuống ruộng cho con , nhưng nấu cơm, dọn dẹp phòng, con được lười biếng biết ?” Thạch nãi nãi vừa xong, Hạnh Hoa vội gật đầu đáp ứng. Thạch nãi nãi với Tử Lan: “Cũng thể qua tốt kém, chúng ta đều là người nhà nông, thể quá lãng phí.”

      “Nãi nãi, chỉ cần dùng chút mỡ heo làm trơn tay Hạnh Hoa tỷ là được, còn tốn bao nhiêu, lúc đó người xem, tuyệt đối cần nhiều tiền. Nãi nãi, con biết người tốt nhất, Hạnh Hoa tỷ dâu xinh đẹp nhất.” Tử Lan cười .

      “Con nha. Miệng thực ngọt. Vậy được, hôm nay còn dư lại khối thịt heo, Tử Lan ngâm muối, trong nhà cũng có bao nhiêu mỡ, nhà lão Đại, cắt cân thịt béo cho khêu nữ nhà ngươi, nấu chút mỡ, Tử Lan chỉ là tiểu nương, cũng có tiền, chờ bán hà bao còn mất mấy ngày.”

      Cao hứng mặt Lý thị liền biến mất, nhưng là khuê nữ nhà mình, cũng gì, vào nhà đếm lâu mới mang mười tám văn tiền ra ngòai cho Hạnh Hoa. Thạch Hạnh Hoa nhận lấy, vội vàng mua cân thịt mỡ trở lại, nhóm lửa nấu thành mỡ heo, bỏ vào trong chum , sau đó để vào trong nhà Thạch nãi nãi, những ngày tới ở cùng Tử Lan.

      Tử Lan tìm Thạch Tiểu Sơn, nhờ lấy chút nước bùn trong hồ sen của thôn.
      “Tử Lan, nước bùn trong hồ sen có thể làm trắng da sao? Thối lắm.” Thạch Hạnh Hoa nghe Tử Lan , có chút chần chừ.

      Tử Lan khẳng định gật đầu: “Có thể a. Tỷ thấy củ sen sinh trưởng trong bùn, mà vẫn trắng như vậy sao? Hạnh Hoa tỷ, muội lừa tỷ đâu, lát tỷ thử rồi biết.” Tử Lan xong, chờ Thạch Hạnh Hoa rửa mặt xong, Thạch Hạnh Hoa nằm giường, nàng đắp lên mặt Thạch Hạnh Hoa tầng bùn.

      thể cười, cười có nếp. Nhắm mắt lại, đến lúc xong, muội gọi tỷ.” Tử Lan bôi xong, .

      “Tỷ này Tử Lan dùng bùn thối như vậy, được?” Giang Thúy Hoa che lỗ mũi hỏi, hòai nghi nhìn Tử Lan.

      “Đại tẩu tử, đợi thêm lát, tỷ biết.” Tử Lan trả lời.

      Đợi thời gian nửa nén hương, Tử Lan để Thạch Hạnh Hoa rửa mặt, sau đó hỏi mọi người: “Mọi người xem chút, có phải là mềm mại trắng hơn trước ?”

      “Ai, đúng nha.” lần đắp mặt, thể nhìn ra cái gì, nhưng mà vừa mới đắp xong, sờ mặt thấy mềm hơn chút, Giang Thúy Hoa nhìn chút, sờ chút, kinh ngạc : “Tử Lan, cũng đắp mặt cho tỷ .”

      “Đắp cái gì mà đắp, cũng còn là đại nương? Chưa con còn thai đấy.” Lý thị cau mày quát.

      Nghe quát, Giang Thúy Hoa lập tức im bặt.

      Tử Lan thấy chân Lý Nhị Ny bước vào, lại vội rụt trở về. Trong chốc lát liền thấy Thạch Tiểu Sơn bê chậu bùn vào phòng, Tử Lan thầm nghĩ Nhị tẩu quả nhiên thông minh.

      Buổi tối hôm đó, Tử Lan dùng mỡ heo lau tay cho Thạch Hạnh Hoa, lại dùng vải nhu nhu tay nàng rồi buộc lại, sau đó mới nằm lên giường, ra lúc rửa chân nhìn chân Tử Lan trắng noãn, Thạch Hạnh Hoa còn muốn Tử Lan bôi mỡ heo lên chân, nhưng Thạch nãi nãi bên nhìn, Thạch Hạnh Hoa liền dám.

      Sáng sớm hôm sau, lúc Thạch gia gia và Thạch Hữu Lương cầm trong tay giấy tờ xác minh, chứng minh chuộc thân chuẩn bị mang tới quan phủ, Tử Lan nhân cơ hội này đưa hà bao cho Thạch Hữu Lương mang bán, sau đó mua chút mật ong cho Thạch nãi nãi. Nếu Đại bá mẫu đưa tiền mua mỡ heo, nàng liền lấy chút tiền tiết kiệm lấy lòng Thạch nãi nãi, tại bên ngòai rối loạn bởi vì kiện đoạt vị, nàng cùng phụ thân ở thôn này an cư thôi.

      Chương 11.3
      Editor: muanhobaybay


      Thạch gia gia và Thạch Hữu Lương ngồi lên xe ngựa xuất phát, lúc hai người trở lại, Tử Lan phát hai người dắt hai con bò, trong lòng cảm thấy phụ thân thông minh. Tiền xài, liền tiếc, hơn nữa có con bò cái, sau này nhà mình có sữa tươi để uống.

      “Mẫu thân, đây là Tử Lan dùng tiền bán hà bao mua, sáng sớm đứa này dặn dò con phải mua những thứ này cho phụ thân. Hạnh Hoa, ở huyện lý đại bá mua cho con tấm vải đỏ, để làm giá y cho con.” Thạch Hữu Lương cầm tay tấm vải đỏ, cùng lọ mật ong , đem lọ đưa cho Thạch nãi nãi, vải đưa cho Thạch Hạnh Hoa.

      “Đứa này, thêu lâu như vậy mới kiếm được chút tiền, liền mua đồ cho chúng ta. Sao con khuyên nhủ. Con cũng có nhiều tiền, tuổi cũng chưa quá lớn, sau này còn phải lấy vợ, cũng phải chuẩn bị đồ cưới cho Tử Lan.” Thạch nãi nãi nhận lấy lọ mật ong, mặt tươi cười. Vốn bà còn nghĩ lão Tứ rời nhiều năm như vậy, cũng có nhiều tình cảm với bà, nghĩ tới lại hiếu thuận nhất, hài tử cũng dạy dỗ tốt như vậy, nếu phải lão Tứ dạy, sao Tôn tử lại hiếu thuận vậy chứ? Lại nghĩ tới, còn như vậy rời xa bà, trong lòng liền có chút chua xót. Qua nhiều năm, ba nhi tử khác cũng còn suy nghĩ mua đồ mua y phục cho bà. Ban đầu đứa bé này là khổ nhất, là đứa nhất nhà. “Có tiền chăm lo cho mình và hai đứa , đừng quá quan tâm chuyện trong nhà.”

      Tử Lan nghe xong lời này, cảm giác thể tin được, nãi nãi đời trước đánh chửi phụ thân là có tiền đồ kia sao? Mặc dù ban đầu nãi nãi cũng tỏ ra thiện ý, nhưng nàng vẫn quen, là kinh ngạc. Nhưng rất nhanh Tử Lan bình tĩnh lại, phát triển theo chiều hướng tốt phải sao? Nghĩ tới đây, Tử Lan tiến lên lôi kéo cánh tay nãi nãi, cười : “Nãi nãi, sau này Tử Lan thêu nhiều chút, ngày ngày mua mật cho nãi nãi ăn. Nãi nãi và gia gia mỗi ngày uống chén mật vào buổi sáng bồi bổ cơ thể.”

      “Đứa ngoan, thêu nhiều tốt cho mắt, rảnh rỗi thêu là được rồi, thể ngày ngày thêu biết ! Thân thể gia gia và nãi nãi vẫn còn tốt lắm.” Thạch nãi nãi dặn dò.

      Tử Lan hạ mi mắt, trầm mặc hồi, liền ngẩng đầu lên làm nũng: “Nãi nãi, con nhớ rồi, con nghe theo nãi nãi, trước kia con làm việc nhà nông, sau này nãi nãi dạy bảo con nhé, được ?”

      “Được chứ, chờ xây nhà xong, nãi nãi dạy con, cũng có gì khó, con chỉ là bé , lo chuyện trong nhà, sau này nãi nãi dạy con.”

      Tử Lan rúc vào người nãi nãi, khóe miệng giơ lên, nàng nghĩ thầm, trước mắt xem ra, hết thảy đều tốt đẹp, cứu được đệ đệ, tâm tình phụ thân cũng tốt, thân thề hai người được nàng điều dưỡng cũng khỏe mạnh, phụ thân vốn phải là người ngốc, mình ở tư thái thấp chút, ăn ở thua thiệt chút, nhưng mọi việc phát triển theo chiều hướng tốt, phải sao?

      Khế đất (giấy tờ kiểu như quyền sử dụng đất bây giờ = sổ đỏ) làm xong, Thạch Hữu Lương liền bắt tay vào dựng nhà, tuy gia gia nãi nãi đối với Thạch Hữu Lương tệ lắm, nhưng đại ca huynh đệ quanh co lòng vòng hỏi Thạch Hữu Lươgn có bao nhiêu của cải, trong lòng Thạch Hữu Lương cũng thoải mái, cho nên cũng , che giấu tiền thực có , Tam ca còn khóc than với Thạch Hữu Lương, là trong nhà sắp có đứa … Thạch Hữu Lương cũng ở nhà bọn họ, mà ở nhà Phụ mẫu cùng đại ca, mà Thạch Hữu Lương còn đưa cho phụ thân năm lượng bạc đấy. Thạch Hữu Lương nợ bất luận người nào.

      Hết chương 11.
      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12.1
      Editor: muanhobaybay

      Lúc còn ở Chương gia, Thạch Hữu Lương từng chọn mua quản , vì sinh tồn, sớm học được cách xử lí mọi việc, về việc dựng nhà, Thạch Hữu Lương đều dùng người trong thôn, lấy mười hai lượng bạc đổi ra tiền đồng, thương lượng với Thạch gia gia xong, ra giá mỗi ngày trả hai mươi văn tiền công, thường ở nông thôn, thuê thợ nữ nhân nấu cơm cho thợ ăn, nhưng Thạch Hữu Lương thương nữ nhi, cho nên tăng tiền công chút, có nấu cơm thợ…

      “Phụ thân muốn xây thành nhà ngói sao? Có đủ tiền ạ? Mỗi người cần có gian phòng riêng, còn phải làm chuồng heo, chuồng bò, còn có đại viện, trồng cây ăn quả…” Muốn dựng nhà, trong lòng Tử Lan rất kích động, nhưng mà có chút lo lắng. Bình thường người ta chỉ làm nhà gạch mộc, nhà ngói dấu của nhà phú quý.

      Thạch Hữu Lương cười nhìn nữ nhi cao hứng: “Phụ thân dựng nhà chính, còn nhà bếp dùng gạch mộc, chờ thêm hai năm nữa kiếm tiền, liền đổi thành nhà ngói hoàn toàn. Tiền nhà chúng ta có nhiều lắm.”

      Tử Lan nhìn phụ thân, nghĩ thầm phụ thân thông minh, nhà lớn như vậy cũng cảm thấy là nhà có tiền, hơn nữa chỉ có phòng bếp làm nhà ngói, cũng ảnh hưởng nhiều. Dùng phương thức này cho mọi người thấy nhà nàng có tiền, ít người chú ý tới nhà nàng hơn, mặc dù đúng là bọn họ có nhiều tiền. Mua đồ tốn mười hai lượng, làm hộ tịch tốn hai lượng, đưa gia gia năm lượng, mua đồ cho nhà năm sáu lượng, rồi tiền mua trâm cài, Thạch Hữu Lương cũng dùng tiền Tử Lan cầm. Phòng bếp dùng gạch mộc, nhân công mất hơn hai mươi hai lượng, đồ dùng trong nhà cũng tốn tiền, tổng cộng cũng phải tốn ít nhất sáu mươi hai, trong tay phụ thân dư ra nhiều nhất cũng tới hai mươi lượng bạc, sau này phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.

      Tử Lan biết chuyện, Thạch Hữu Lương còn mua hai mẫu ruộng trũng, ba mẫu ruộng dốc, tại trong nhà cũng có tám mẫu đất, chờ tới lúc Tử Lan biết, Thạch Hữu Lương xài tiền rồi, ruộng nước tương đối đắt, hơn nữa Thạch Hữu Lương vừa mua đất tốt, mẫu năm lượng, ba mẫu ruộng dốc tốn sáu lượng, liền biết phụ thân có tiền, muốn lấy tiền đưa phụ thân nhưng phụ thân lại cự tuyệt.

      “Nãi nãi, con heo bữa ăn nhiều như vậy ạ?”Tử Lan học nuôi heo, liền hỏi nãi nãi, nàng biết, ở kiếp trước lúc mới bắt đầu có tiền nuôi heo, sau đó cần nàng động thủ. Cho nên bất kể sống ở đâu, nàng đều theo học tập nãi nãi.

      Cháu thoạt nhìn yếu ớt, cái gì cũng biết, nhưng miệng ngọt, hiểu liền hỏi, hơn nữa làm việc gì đều vui vẻ, mặc dù làm chậm, nhưng Thạch nãi nãi cũng kiên trì cẩn thận dạy bảo. dạy, hỏi, có qua có lại, Tử Lan cảm thấy Thạch nãi nãi càng tốt với nàng hơn.

      Chương 12.2
      Editor: muanhobaybay

      Tử Lan làm ít việc, nhưng vẫn trắng noãn như trước, khiến cho đám người Hạnh Hoa cực kì hâm mộ, Tử Lan nhìn ánh mắt hâm mộ của các nàng, hạ mi mắt, vì đôi tay này, nàng cũng bảo dưỡng ít hơn Hạnh Hoa, mỗi ngày đều dùng nước bùn trong ao sen để bảo dưỡng. Rồi ăn hạt sen, nếu tay được như vậy, thân thể thích ứng được, sớm mệt mỏi ngã bệnh rồi.Thạch Lâm được Thạch Hữu Lương đưa vào học đường của thôn, nhìn Tử Lan mỗi ngày mệt mỏi như vậy, cũng chậm rãi quen với hòan cảnh tại. Thạch Lâm dù gầy và đen hơn, nhưng lại càng ngày càng có tinh thần hơn. Làm Tử Lan rất đau lòng, nhưng tại mọi người nhìn vào, cũng tiện tác động, chỉ có thể mong mỏi bọn họ có thể sống sót mấy tháng này, đợi đến khi nhà mình ổn định… tại chỉ có thể… Nhớ đời trước, từ gia đình nghèo trở lên giàu có, người xung quanh nhìn vào, rồi các loại chất vấn, tính ra nàng là người của tam thế, cũng sớm quen.

      “Hạnh Hoa, nãi nãi nấu hai quả trứng gà, con cùng Tử Lan mỗi người quả, mau ăn .” Sau khi giặt xong đống y phục lớn trở về, Thạch nãi nãi cho Thạch Hạnh Hoa cùng Tử Lan mỗi người quả trứng gà, để bồi bổ thân thể cho hai nàng, Tử Lan để lại trứng cho đệ đệ, Thạch nãi nãi nhìn Tử Lan ăn, liền hỏi tại sao, Tử Lan làm nũng , muốn giữ lại cho đệ đệ bồi bổ, cho nên ăn, nghĩ tới Thạch nãi nãi lại cho nàng quả trứng gà nữa.

      Thạch Lâm nhận lấy trứng gà, vừa sờ vừa hô lên tiếng, cười híp mắt hỏi: “Tỷ tỷ ăn chưa?”

      “Tỷ ăn rồi. Tiểu Lâm ăn , chờ dựng nhà xong, tỷ tỷ nuôi mấy con gà, ngày ngày cho đệ đệ ăn trứng gà, còn có thể ăn thịt gà.” Tử Lan bóc vỏ cho Thạch Lâm, cười .

      “Trước kia cảm thấy trứng gà chẳng có gì tốt, tỷ tỷ đừng lo lắng cho đệ, đệ học mệt mỏi, tỷ tỷ mới mệt mỏi đấy.” Thạch Lâm vừa ăn trứng gà vừa .

      Tử Lan sờ sờ đầu : “ mệt, mệt là tốt rồi. Sau này chúng ta trải qua những ngày tốt.” Đứa bé này quá ngoan, lúc ở đường hoạt bát hơn nhiều, nhưng tới nơi này, lại trở lên trầm mặc.

      “Sau này đệ có thể theo Tiểu Sơn ca ca lên núi bắt thỏ sao?” Ăn xong trứng gà, Thạch Lâm đột nhiên hỏi.

      Tử Lan gật đầu, hiểu tính tiểu hài tử ham chơi, đệ đệ tại hoạt bát hơn, nàng cũng thoáng yên tâm, cười : “Được, sau này để phụ thân dẫn đệ cùng, bắt thỏ, bẫy gà rừng, tỷ làm đồ ăn ngon cho đệ.”

      “Tốt quá. Đệ còn chưa từng ăn thịt thỏ hoang.” Ánh mắt Thạch Lâm tỏa sáng, cao hứng .

      Tử Lan nhìn đứa bé này, thầm đóan ai phải phiền não vì hài tử quá ngoan, đời trước Thạch Lâm chết, Chương Vân Kiệt dùng tên của Thạch Lâm thi, mình hao tâm tốn sức giúp đỡ , cuối cùng khi leo được lên cành cao rồi, lại nghĩ rằng cuối cùng vì mà… Mặc dù có nguyên nhân, nhưng là… Tử Lan bỏ qua tính tóan giúp đỡ đệ đệ làm quan cao, Thạch Lâm thông minh như Chương Vân Kiệt, chỉ cần Thạch Lâm vui vẻ, để cho bình an sống cả đời cũng đủ rồi.

      Chương 12.3
      Editor: muanhobaybay


      Hàn huyên với đệ đệ lát, Tử Lan lại cầm kim thêu lên,vừa thêu vừa nghĩ, mình nhất định chống đỡ, làm nông dân rất vất vả. Buổi sáng nàng cùng hai tẩu tẩu nấu cơm, sau đó cho heo ăn, cho gà ăn, cắt cỏ, thêu thùa, dọn dẹp phòng,… Đều coi là gì, cả nhà cũng công nhận Tử Lan nấu ăn ngon, nhưng mỗi bữa ăn nàng đều nấu rất lãng phí mỡ, gia vị cho vào quá nhiều, bây giờ nhà nông chưa thể đủ điều kiện để lãng phí như vậy, cho nên lúc Tử Lan nấu cơm, Thạch nãi nãi cấm nàng dùng mỡ, … Cứ như vậy Tử Lan cảm thấy thờ ơ, nàng có gian, nhưng khi nhìn phụ thân, đệ đệ, càng ngày càng gầy hơn, trong lòng rất khó chịu.

      Bởi vì Thạch gia gia và Thạch nãi nãi bày tỏ thiện ý với Tử Lan, cho nên Tử Lan lặng lẽ nghiền viên hạt sen quấy vào chai mật ong. Bất kể thế nào, tại nàng với Thạch nãi nãi cũng có chút tình cảm, hơn nữa Thạch nãi nãi cũng áp chế mấy bá phụ bá mẫu, mặc dù rất hâm mộ Thạch Hữu Lương có thể dựng nhà, thỉnh thoảng cũng có chút ngôn từ ghen tỵ, nhưng cũng quá đáng lắm.

      “Nãi nãi, mật ong có tác dụng nhuận tràng, đẩy độc từ trong cơ thể ra ngòai, nãi nãi thường xuyên uống tốt cho thân thể.” Lần đầu Thạch nãi nãi bị đau bụng, Tử Lan liền giải thích.

      Thạch nãi nãi cũng cảm thấy dù đau bụng nhưng tinh thần cũng khá hơn nhiều, mà đau bụng cũng quá nghiêm trọng, chỉ nhà xí ba bốn lần, theo Tử Lan khuyên giải, kiên trì để Thạch nãi nãi uống mấy ngày, người già cả đời đều là tự học tự tích lũy kinh nghiệm, sau khi uống mấy ngày, cảm thấy tinh thần cùng khí sắc đều tốt hơn rất nhiều, thậm chí Thạch nãi nãi cũng cảm thấy hình như bà mắt tinh hơn tai thính hơn, thắt lưng cũng đau ít hơn, đứng linh hoạt hơn.

      “Nãi nãi, con nghe , con người, tâm tình tốt, thân thể liền tốt, nãi nãi có tâm tình tốt lắm, liền cảm thấy thân thể tốt.” Tử Lan biết chỉ có viên hạt sen, chai mật ong, mặc dù chai lớn, nhưng mỗi lần muỗng , cũng có hiệu quả lớn như vậy, cũng có tác dụng nhưng quá nhiều như Thạch nãi nãi . Lúc dựng nhà, bởi vì nhà Tử Lan rất hiếu thuận, Thạch nãi nãi còn mở mảnh đất phía sau phòng Tử Lan, trồng chút rau dưa cho nhà Tử Lan… rất nhiều loại.

      Mọi thứ tốt, liền làm nước uống cho cháu sắp xuất giá, chai mật ong rất nhanh uống hết, sau đó Thạch Hữu Lương lại mua tiếp chai, Tử Lan nhìn thấy thân thể Thạch gia gia và Thạch nãi nãi khá hơn nhiều, cũng cho thêm hạt sen vào mật ong nữa.

      Tử Lan mười hai tuổi, ở thời đại này coi như là đại nương rồi, cộng thêm dung mạo được bảo dưỡng tốt, cho nên nàng thích ra cửa, mỗi ngày đều giúp Thạch nãi nãi làm chút việc nhà, hết may vá, lại sửa lại bao, trong lòng mọi người và Thạch nãi nãi, Tử Lan rất khéo léo và hiểu chuyện. Bụng Giang Thúy Hoa càng ngày càng to, tại nàng làm việc trong nhà nữa, mà Thạch Hạnh Hoa cũng vì chuẩn bị hôn lễ sắp tới, vội vàng bảo dưỡng, thêu đồ cưới… Tất cả việc trong nhà liền đặt lên vai Nhị đường tẩu Lý Nhị Ny, nàng vào cửa được hai năm, nhưng bụng lại chẳng có tin tức gì, cho nên so với đại đường tẩu, nàng càng ít hơn, càng thêm trầm mặc.

      Mặc dù thể giúp nấu cơm, nhưng mỗi ngày Tử Lan nấu chút canh hạt đậu, nhờ Thạch Tiểu Hổ đưa tới chỗ dựng nhà giúp nàng, trong canh hạt đậu Tử Lan cho thêm hạt sen, bởi vì khi làm việc rất vất vả, cần thêm năng lượng. Tử Lan nghĩ tới, vì mỗi ngày mọi người làm việc bị bụi bẩn, đều phải chờ người nấu nước để rửa mặt rửa tay, vì thê Thạch Hữu Lương liền nảy ra ý tưởng, nhờ người làm cái giếng ở giữa sân.

      Hết chương 12.
      Nhược Vân, Phương Lăngthuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13.1: Tân gia
      Editor: muanhobaybay

      Bởi vì Thạch Hữu Lương thanh tóan tiền công rất hào phóng, mọi người ai cũng vui vẻ, dân thôn tới giúp tay, cho nên chẳng mấy chốc, phòng ốc được xây xong, Tử Lan nhan nhìn hơn phân nửa là nhà ngói, phòng bếp, nhà vệ sinh, tường là gạch mộc, nhìn tổng thể cũng quá đẹp, nhưng Tử Lan vẫn cực kỳ cao hứng, chờ mọi người rời hết rồi, bởi vì là nhà mới, thể vào ở ngay, Thạch Hữu Lương còn tự đào cái hầm . Nhà cầu cũng là Thạch Hữu Lương làm theo ý kiến cải tạo của nữ nhi, thoạt nhìn sạch hơn nhiều so với những nhà khác, tuy phòng bếp xây bằng gạch mộc, nhưng rất rộng rãi, thoải mái. Phòng ốc như vậy cũng tốt hơn nhiều so với nhiều nhà, nhưng lại cực kỳ khác biệt với loại nhà phú hộ, mặc dù cả thôn cũng chỉ có hai ba nhà có phòng ốc tốt như nhà Tử Lan, Tử Lan rất thỏa mãn, tốt quá cũng tốt. Thu thập phòng ốc chút, dọn dẹp vài ngày, nhà Tử Lan mang theo đồ đạc chuyển vào nhà mới.

      Lúc dựng nhà, dượng Tử Lan cũng tới đây giúp hai ngày, bởi vì mang thai mà trở về, có cơ hội gặp biểu muội, Tử Lan cũng nhờ dượng mang châu hoa về cho biểu muội, vì nàng nghĩ tự tay đưa cho biểu muội tốt hơn.
      ra nhà mới cũng đến nỗi chỉ có bốn bức tương, nhưng cũng kém vậy là mấy, trừ cái giường, cái bàn ở ngòai, những đồ khác đều có, nhưng Thạch Hữu Lương qua, lên rừng đốn củi, tự làm đồ đầy đủ cho cả nhà.

      “Phụ thân, hay là thôi . lên núi đốn củi rất mỏi, mà còn rất nguy hiểm.” Tử Lan hết sức khuyên can Thạch Hữu Lương thay đổi chủ ý. ra trong nhà có ít đồ, nhưng cũng coi là khá rồi.

      Nhưng Thạch Hữu Lương nghe nữ nhi khuyên, ngay từ lúc trở lại Chương phủ, Tử Lan liền biết đạo lý, tự dựng nhà, rồi trong nhà có ít đồ người ta chú ý, bây giờ cái gì cũng mua đủ, chọc người ngòai ngứa mắt sao? Dù sao cả nhà mới trở về, Thạch Hữu Lương muốn gây chuyện thị phi. Quan trọng nhất là tiền bạc trong nhà cũng còn dư lại bao nhiêu.

      Nghe Thạch Hữu Lương giải thích, Tử Lan cúi đầu, tuy biết phụ thân đúng, nhưng trong lòng vẫn đau xót. Phụ thân tự đốn củi, tự mình làm đồ trong nhà, quả tiết kiệm tiền, nhưng rât mệt mỏi.

      “Được rồi, chuyện trong nhà con cần suy nghĩ quá nhiều, sáng mai phụ thân dẫn con lên trấn mua đồ, nhà chúng ta có mỗi cái giường cũng cũ kĩ rồi, là mang từ Chương gia , trước mua gia vị, lương thực, hai tháng sau mới đến vụ thu hoạch, chúng ta cần làm gì đó.” Thạch Hữu Lương với nữ nhi, sờ sờ đầu nàng, biết nàng đau lòng cho mình.

      “Dạ, phụ thân cầm túi hà bao bán nhé, trong túi con để cỏ trừ muỗi, cho nên đeo hà bao có thể trừ muỗi, như vậy bán được giá hơn.” Tử Lan xong liền lấy ra hơn hai mươi cái hà bao và mười mấy túi hương.

      Chương 13.2
      Editor: muanhobaybay


      Thạch Hữu Lương nhìn đống đồ này, đau lòng dứt: “Sao thêu nhiều như vậy? phải phụ thân ngày được thêu quá nhiều hay sao? Giờ còn nhưng phải cẩn thận hỏng mắt đấy. Con biết nghe lời gì cả? Trong nhà có phụ thân lo lắng.”

      “Những hà bao và túi hương này đều thêu quá phức tạp, nhắm mắt lại cũng có thể thêu, làm tổn thương ánh mắt đâu, có chuyện gì. Hơn nữa con cũng muốn phụ thân mệt mỏi như vậy.” Tử Lan giải thích.

      “Như vậy mà tinh xảo sao, lần trước bán hà bao cho con, lão bản đây là hàng thượng phẩm đấy.” Thạch Hữu Lương phản bác, nữ nhi ưu tú, sao lại biết chứ? Mặc dù những hà bao này tốt bằng đồ ở kinh thành hay Kim Thạch Trấn, nhưng cũng kém bao nhiêu,…

      Nhưng mà vẫn phải che che giấu giấu, đại tẩu ít lần, Tử Lan thêu tốt, có thể kiếm tiền. Tuy nữ nhi cũng cần có danh tiếng tốt, nhưng nếu quá lộ vẻ cũng tốt lắm.

      Sáng sớm hôm sau, đệ đệ học, cho bò ăn, lại với Thạch nãi nãi, buổi trưa cho đệ đệ ăn cơm ở đây, sau đó Tử Lan liền theo phụ thân,thuê xe lắc lư lên đường, bò con nhà nàng còn , chưa thể đánh xe.

      Thạch Hữu Lương và Tử Lan cầm hà bao tới tiệm, Thạch Hữu Lương tính tóan chỉ bán năm cái hà bao, nhưng Tử Lan trong túi còn có cỏ khử muỗi, thời gian dài mất công hiệu, lúc này mới tính tóan bán hết lần.

      Túi hương là Tử Lan ngâm qua nước hoa trong gian, cỏ khử muỗi cũng là ở trong gian càng làm tăng cường công hiệu, cho nên túi hương còn có nhàn nhạt mùi hoa, có cở khử muỗi, kiểu dáng mới mẻ, Thạch Hữu Lương cò kẻ mặc cả với chủ tiệm cả buổi, mới định trăm văn môt hà bao, đắt gấp đôi hà bao thượng phẩm, cho nên lần này lên trấn thu hoạch được hai lượng bạc trăm văn tiền.

      “Mua thêm chút vải, con sẽlàmy phục cho phụ thân và Tiểu Lâm, còn mua thêm mấy đôi giày nữa, còn phải mua thêm lương thực, gia vị… Phụ thân, con muốn mua rất nhiều đồ.” Tử Lan quay lại , đóan chừng hôm nay tốn nhiều tiền rồi đây.

      Tử Lan kiếm được hai lượng bạc, mua vải còn dư lại mấy, vốn cần mua nhiều vải như vậy, nhưng Tử Lan muốn may y phục, y phục nàng mặc bị rách cũng thỏai mái, Thạch Hữu Lương cũng đau lòng cho nữ nhi, dứt khóat mua nhiều chút, để nàng làm ý phục, mà nhi tử cũng cần y phục mới, tại đọc sách, mặc quá kém cũng tốt… Sau lại muốn làm y phục cho người trong nhà, phụ thân mẫu thân…

      Cuối cùng Tử Lan còn mua ít vải vụn, vải lẻ, lúc này mới rời khỏi cửa tiệm.Lần này cũng cự tuyệt nữ nhi đưa tiền cho , nhưng chỉ lấy mười lăm tiền, dư lại bảy mươi hai, động tới…

      Tử Lan thầm le lưỡi, trước kia nàng mua hạt giống, nông cụ, còn có gạo, gia vị tốn hai mươi hai, nhưng ngàn vạn lần thể cho phụ thân, nàng nhất định phải kiếm lại đủ số tiền này. Mượn cơ hội mua đồ ăn vặt, Tử Lan lặng lẽ vào gian đổi y phục, tới cửa hàng thêu khác,bán đồ đổi được ba mươi lượng bạc, để ý tới phụ thân nhà này giá cao.

      Sau khi bán đồ, những đủ mà còn dư lại chút, Tử Lan thở phào nhõm. Bán cứ bán . Nhưng dù sao cửa tiệm này giá tốt, lần sau nàng cũng bao giờ quay trở lại. Mà sau này việc bán đồ thêu do phụ thân đảm nhiệm, mà giờ mặt mình có nhiều vết sẹo, cũng chẳng ai nhận ra được, còn y phục người, sau này trở thành nguyên liệu cho hà bao.

      Chương 13.3
      Editor: muanhobaybay


      Sau đó Thạch Hữu Lương lại mua bao gạo lớn, hai túi bột ngô, chút hạt đậu, … Tử Lan kén chọn mua gia vị, dầu muối tương dấm, tỏi gừng… Những thứ đồ này trừ dầu muối đường tương dấm, những thứ khác nàng tính là mua nhiều hơn. Nhưng nàng lặng lẽ thừa dịp lúc phụ thân để ý mà bỏ vào gian hơn nửa.

      Nhìn gian phong phú đồ này nọ, trong lòng Tử Lan thầm cảm kích tiền bối kiếp trước. sau đó nàng để ý gạo là thức ăn tồn tại gần trăm năm, là lần công chúa hoàng thất tình cờ phát … Từ đó có đủ loại tích công chúa, Tử Lan biết nàng chỉ là người được đổi kiếp, chẳng qua người ta là may mắn chuyển kiếp thành công chúa cao cao tại thượng , còn nàng biến thành tỳ nữ nhoi, mà còn là tỳ nữ của nhà phạm vào trọng tội. Nhưng Tử Lan vẫn cảm tạ tiền bối, dựa vào thứ đồ này, nàng bị đói.

      “Phụ thân, mua chút thịt , con muốn ăn.” Trước khi , Tử Lan như vậy, Thạch Hữu Lương lại mua tận mấy cân thịt, mua tới gần cân xương. Nghe thấy nữ nhi thèm ăn, Thạch Hữu Lương còn đặc biệt dẫn Tử Lan vào quán ăn vặt.

      Nhìn xe đầy đồ, Tử Lan cảm thấy thỏa mãn. xe, nàng líu ríu chuyện với phụ thân là về nhà muốn nuôi đàn gà, mấy con thỏ, nuôi hai con heo nữa… Thạch Hữu Lương nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, nàng gì cũng gật đầu đáp ứng.

      Bởi vì rất nhiều đồ, hai người chậm rãi, trở lại thôn trời tối, cũng làm người ta chú ý.

      “Gia gia, đây là lúc ở trấn phụ thân mua thuốc cho người, nãi nãi, lần trước phụ thân nghe cây lược gỗ của người bị hư, cho nên mua cho người cái mới.” Sau khi cất xong đồ, Thạch Hữu Lương và Tử Lan, Tiểu Lâm lại lên xe tới nhà gia gia chuyến.

      Thạch nãi nãi nghĩ nhi tử lại có tâm như vậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tử Lan, nghĩ thầm chắc là Tử Lan nhắc nhở, vì vậy, nhận lấy cây lược, sau đó dặn dò Tử Lan thình thoảng qua đây, mỗi ngày phải chú ý, và được quá lãng phí…

      ăn tối chưa?” Thạch gia gia cất thuốc , rồi hỏi

      “Trong nhà còn ít bánh bao, về hâm lại là có thể ăn ạ.” Tử Lan cười .

      “Nhà mới dựng xong, thiếu thứ gì sang với nãi nãi của con tiếng. Giờ cũng còn sơm, mau trở về thôi.” Thạch gia gia vội vàng , trong nhà còn cơm, giờ mà làm, lại mất lúc lâu.

      Tử Lan gật đầu, đáp tiếng, liền dắt tay đệ đệ ra về. Tử Lan với phụ thân rửa thịt heo giùm, dưới chỉ huy của Tử Lan, Thạch Hữu Lương rửa thịt heo qua muối dấm, sau đó rửa sạch lại bằng nước lâu, cho đến khi thịt heo còn mùi lạ, mới bỏ thịt heo vào thùng nước treo lên. Tử Lan nhanh chóng nấu ít cháo, hâm bánh bao, cắt chút thịt xào với đậu.

      lâu được ăn thịt, vốn là chưa ăn cơm giờ Thạch Hữu Lương và Tiểu Lâm đều đói, thấy bát cháo trắng ngần cùng thịt, nhịn được bổ nhào vào ăn. Từ khi học được nhóm lửa, mỗi ngày Tử Lan đều nấu cơm, ngày bữa cơm nàng cho thêm bột hạt sen vào, mặc dù ít nhưng lại có tác dụng rất tốt. Mỗi ngày nhà cầu hai lần, nghe Tử Lan dối giải thích, mọi người đều thấy bình thường, Thạch Hữu Lương và Tiểu Lâm cũng thành quen, trong nhà có giếng nước, cho nên Thạch Hữu Lương còn làm hai thùng tắm lớn, lớn cho Tử Lan dùng, cái cho Thạch Hữu Lương và Tiểu Lâm dùng chung.

      Hết chương 13.
      Nhược Vân, Phương Lăngthuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14.1: Nhớ thương
      Editor: muanhobaybay

      chứng minh Thạch Hữu Lương cẩn thận là cần thiết, mặc dù Tử Lan mua đống lớn gì đó, bởi vì về nhà bị bao nhiêu người phát , nhưng việc bán túi hương vẫn bị người ta phát . Chuyện này là do hai đường tẩu Lý Nhị Ny nghe từ nhà mẹ đại tẩu Lưu thị bán tú phẩm nghe chủ tiệm , sau đó truyền tới tai người nhà Thạch gia.

      Tử Lan buồn bực miệng lưỡi dân quê, cũng thấy may mắn sau này nàng bán cho tiệm khác, cũng hóa trang thành người khác.

      Lưu thị cũng là tình cờ gặp chủ tiệm thêu chuyện cùng Thạch Hữu Lương, cho nên chuyện phiếm mới biết. Nghe chủ tiệm thêu mỗi tháng Thạch Hữu Lương bán đồ thêu của nữ nhi kiếm được gần lượng bạc, lúc nhi tử Giang Thúy Hoa làm lễ tắm ba ngày, nhà Thạch Hữu Lương tới đưa lễ, thăm hỏi xong, biết Tử Lan là đường muội của Thạch Tiểu Sơn, lại nghe Thạch nãi nãi khen ngợi Tử Lan hiếu thuận thế nào, lại chính mắt thấy Tử Lan chịu khó ở phòng bếp giúp tay, sau đó để tâm.

      “Thạch nãi nãi, đó là cháu giá mới của bà sao? Dáng dấp cũng dễ nhìn a.” Lưu thị thầm thăm hỏi, cười híp mắt nghe Thạch nãi nãi đúng.

      Thạch nãi nãi gật đầu , để ý vuốt vuốt y phục, từ áo đến váy đều do Tử Lan làm cho bà, trong lòng thấy thương, bà biết lúc Tử Lan bán hà bao cùng túi hương,Tử Lan tiền vốn rất cao, cũng có lừa gạt bà, bà hôm nay mặc y phục thêu chữ thọ, đừng nhắc tới nhiều làm cho người ta hâm mộ.

      Lưu thị đảo tròng mắt, đột nhiên : “Thạch nãi nãi, Tử Lan có hôn ước chưa?”

      Thạch nãi nãi sửng sốt chút, lắc đầu :

      “Hài tử vẫn còn , sau này tính.”

      , cũng mười hai tuổi, trước hãy định hôn ước thôi, Thạch nãi nãi, nữ nhi mười hai mười ba là được định hôn ước hết rồi.Thấy ai tốt định trước, chờ đến tuổi là cưới thôi.”

      Lưu thị nghĩ thầm, huynh đệ nhà mẹ mình năm nay vừa được mười lăm, vóc người nhìn cũng tốt, nhà mẹ mình còn huynh đệ, còn có ba mẫu đất, phụ thân mình làm nghề mộc, tiểu nương này dáng dấp cũng xinh đẹp, lại chịu khó, còn tuổi mà tháng kiếm được lượng bạc, nếu trưởng thành

      Thạch nãi nãi suy nghĩ chút cũng đúng, nhưng Lê Hoa còn chưa đính hôn, thế nào Tử Lan còn quá so với Lê Hoa, tại suy tính cho Lê Hoa trước, vì vậy cười hỏi: “ cũng đúng, nhà chúng ta có mấy nữ hài tử cũng đến tuổi làm mai rồi, chị dâu của Nhị Ny chắc hẳn là có đối tượng tốt a? Có thể giới thiệu chút ?”

      “Huynh đệ nhà mẹ ta năm nay mười lăm rồi, Thạch nãi nãi cũng biết, nhà mẹ ta coi như cũng tệ, huynh đệ ta lớn lên chắc chắn có bản lãnh, bà xem có thể kết thân cho Tử Lan được ?” Lưu thị cao hứng .

      Chương 14.2
      Editor: muanhobaybay


      Thạch nãi nãi suy nghĩ chút, gia cảnh Lưu gia cũng tệ, tên tiểu tử kia bà nhìn qua cũng được, rất chịu khó, nhưng nếu cùng với Lê Hoa tốt hơn, dù sao so với Lê Hoa Tử Lan hơn, vì vậy : “Huynh đệ Lưu gia rất tốt, ta biết, nhưng là Lê Hoa nhà ta còn chưa định hôn ước, Tử Lan hơn. Nếu ngươi xem Lê Hoa thế nào?”

      Lưu thị liếc nhìn Thạch Lê Hoa chuyện ở bên ngoài, thoạt nhìn cũng thanh tú, nhưng muội muội nàng là Tử Lan ở trong bếp giúp tay, nàng lại ở trong đám người chẳng làm gì, làm sao có thể đồng ý, vẫn muốn Tử Lan, nhắm mắt lại trầm tư chút, suy nghĩ chủ ý, vì thế cười :

      “Đứa Lê Hoa cũng tốt, hai người cũng kém mấy tháng, vốn cũng là xứng đôi, nhưng nghe là mười bốn tuổi, vậy là năm dê. Cháu ngoại ta là năm ngựa, Thạch nãi nãi, ngựa và dê xứng đôi đâu. Cho nên ta mới nhìn chúng Tử Lan nhà bà, Thạch nãi nãi, nương nhà bà đều tốt, bà xem?”

      Thạch nãi nãi nghe hợp, vì vậy cũng tiếp tục nữa, trước mắt Tử Lan là cháu bà thương nhất, bà vui vẻ vì đứa bé này cũng được người ta để ý, những việc Tử Lan có thể làm, nấu cơm, thêu hoa đều làm cực tốt, tiểu tử Lưu gia kia nghe là cũng tốt, nhưng mà bây giờ bà càng muốn tìm vợ cho Thạch Hữu Lương hơn, vợ mất rồi, còn trẻ, phải có nữ nhân bên cạnh.

      Nhưng mà Lưu gia tệ, vì thế tính tóan thương lượng với Thạch Hữu Lương chút, cũng chưa thể quyết đinh, bà thẳng: “Chuyện này ta phải suy nghĩ chút, còn phải hỏi ý tứ phụ thân Tử Lan nữa.”

      “Vâng, đúng vậy. Thạch nãi nãi, ta chờ tin của bà.” Trong lòng Lưu thị cao hứng, suy nghĩ lát, lúc trở về, sang nhà mẹ, chuyện với cả nhà chút. Lớn lên bản lĩnh của Tử Lan bày ra, nàng tin nhà mẹ nàng phản đối.

      “Tử Lan, nãi nãi chỉ đối tượng kết hôn cho ngươi. Ngươi đóan tới ai?” Hoa Đào sôi nổi chạy đến phòng bếp cười híp mắt với Tử Lan.

      Tử Lan sửng sốt, trong đầu nhất thời lên bóng dáng người… Thở dài, nhét cành rau vào tay Hoa Đào, : “Ta biết. Mà có nữ nhi nhà nào lại treo hôn ở ngoài miệng đây? Ngươi đừng làm lọan thêm?”

      Đời trước, Tử Lan nhớ, phụ thân trước khi lâm chung thay nàng định hôn ước, nhưng sau khi phụ thân mất, trong lúc vô tình nàng phát ra gian này, cũng tuân thủ mối hôn đó, mà mang theo Chương Vân Kiệt rời

      Sau đó, dù gả cho người giàu có tiền, nhưng nàng có căn cơ, mặc dù dựa vào dung mạo mà lấy được sủng ái của trượng phu, nhưng vẫn bị nhà chồng thích, sau đó trượng phu lần lại lần đón nữ nhấn mới vào cửa, Tử Lan nản lòng thoái chí, cuối cùng, sau khi Chương Vân Kiệt học trung học cấp hai, nghĩ ra biện pháp, cho đến khi đó, trong đầu nàng thỉnh thoảng ra hình ảnh mơ hồ đó, đó là bóng dáng trợ giúp mình nhiều nhất sau khi phụ thân mất, đó là bóng dáng giúp đỡ Chương Vân Kiệt có thể học,…

      lâu nhớ tới , Tử Lan thầm mím môi, chỉ có chút nhớ nhung mà sao khi vừa nghe nhắc tới hôn , người nàng nghĩ tới lại là ? Lắc lắc đầu, nàng muốn suy nghĩ nhiều, nàng tuổi còn , muốn đính hôn quá sớm, vì thế nàng có chủ ý.

      Ngày hôm sau, Thạch nãi nãi chuyện với Thạch Hữu Lương về hôn của Tử Lan, Thạch Hữu Lương nhức đầu : “Mẫu thân, trước kia ở Kinh thành, mẫu thân Tử Lan mang con bé tìm tăng nhân ở Tướng Quốc Tự, tăng nhân bát tự của Tử Lan vô cùng vượng, cái gì đều tốt, nhưng mà hôn muộn chút, trước khi cập kê thể tới hôn , nếu ảnh hưởng tới số phận của Tử Lan.”

      Chương 14.3
      Editor: muanhobaybay

      Thạch nãi nãi mở to hai mắt vui mừng hỏi: “Tướng Quốc Tự? Ta có nghe qua nơi này, nghe cao tăng ở đó đều là thần tiên chuyển thế, lời của cao tăng rất linh nghiệm, thế hôn của Tử Lan chưa đề cập vội, chờ sau cập kê hãy , chúng ta nhìn dáng dấp của Tử Lan rất tốt, lo tìm được chồng tốt.” Vừa nhìn cháu biết là người có phúc, lại hiếu thuận, đóan chừng sau này có đại phúc a.

      Thạch Hữu Lương gật đầu, cả nhà bọn họ trở về, chung quanh chỉ hôn sớm là chuyện bình thường, nữ nhi nhà thế gia đều sau khi cập kê mới tới hôn , thân thể nữ nhi còn chưa trưởng thành lập gia đình là cực kỳ nguy hiểm, Tử Lan chuyện với phụ thân lấy cớ này, cũng đắc tội ai, có thể trì hoãn thời gian. Tìm chồng cho nữ nhi, cần phải suy tính rất nhiều.

      “Hôn của Tử Lan có thể sau này tính, nhưng mà con,.. tại nhà dựng xong, trong nhà nuôi bò, Tử Lan mặc dù khéo léo, nhưng trong nhà vẫn cần nữ nhân, con có nghĩ tới ?” Thạch nãi nãi suy nghĩ, chuyện của Tử Lan gấp được, vì vậy tính đến chuyện của Thạch Hữu Lương, giờ Thạch Hữu Lương có nhà, có bò, dù có hai đứa , nhưng còn vợ, vẫn được coi là đối tượng tốt.

      Thạch Hữu Lương thở dài, hối hận khi dẫn Tống thị trở lại nơi này, để cho nàng tự mình chạy trốn, từ lúc Tống thị có chủ ý đánh đổi Tiểu Lâm và Chương Vân Kiệt, Thạch Hữu Lương liền rất thất vọng, sau đó vì Tử Lan cơ trí mà ý đồ của Tống thị thực được, Thạch Hữu Lương lại nghĩ tới ân tình của Lý gia, muốn con có ấn tượng tốt, mới chuộc càng nàng ra ngòai, nhưng các nàng chút hối cải, còn coi Tử Lâm và Tử Lan như tôi tớ mà đối đãi, thậm chí Cố thị và Tống thị lại nổi lên ý nghĩ bán Tử Lan

      cũng thua thiệt người, Tống thị có ý nghĩ đó với Tử Lan, bỏ qua cho nàng, chén thuốc tuyệt dục chính là trừng phạt Tống thị. vất vả mới bình tâm lại, nếu tái giá mà gặp người ích kỷ như Tống thị, thà lấy còn hơn. Mẫu thân của Tử Lan tốt vô cùng, là người khó tìm, có thể cưới nàng, còn sinh ra hai đứa , tái giá là gieo họa lên người hai đứa , còn là nam nhân sao?

      Nhìn Thạch Hữu Lương trầm mặc lời nào, Thạch nãi nãi cau mày : “Mẫu thân biết con nghĩ con có vợ cũng sao, nhưng con còn trẻ, mà cuộc đời còn dài.”

      “Mẫu thân, mẫu thân của Tử Lan cùng Tiểu Lâm mới mất chưa bao lâu, trong nhà còn chưa sắp xếp ổn thỏa, tại con chưa làm gì được đất nông nghiệp, cái ăn trong nhà bây giờ đều dựa vào Tử Lan thêu đồ đem bán, con làm công ngắn hạn cũng kiếm được chút ít, nếu tái giá, con lấy cái gì làm đồ cưới. Chờ thêm hai năm, điều kiện trong nhà tốt hơn, nhi tử cưới vợ để hiếu thuận với mẫu thân.” Thạch Hữu Lương muốn làm trái ý tứ của mẫu thân, chỉ đành kéo dài thêm thời gian.

      Thạch nãi nãi suy nghĩ cũng thấy đúng, trong lòng liền óan giận nhi tử biết tính toán, nếu mà tỉnh táo, cũng khiến cho dựng nhà nửa lại hết tiền, ban đầu nếu định ngày tiền công là mười văn tiền, tại nhà được dựng xong rồi.

      Tiểu nhi tử cái gì cũng tốt, nhưng lại quá quan tâm cuộc sống. Nhưng trong nhà bọn có đất có bò, trong nhà mọi việc đều có thể làm, cho nên những ngày trải qua đều rất tốt, để tìm vợ cho nhi tử, bà phải chọn lựa kĩ càng, thể chọn người quá sắc sảo, vì còn cần phải đắn đo cho hai đứa nữa, nhưng cũng thể chọn người quá mềm yếu, nếu nữ nhân làm chủ nhà mà quá mềm yếu, quán xuyến được việc nhà.

      Tiểu nhi tử của bà bị thua thiệt rất nhiều, Thạch nãi nãi càng muốn suy tính tìm nữ nhân tốt cho nhi tử.

      Hết chương 14.
      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15.1
      Editor: muanhobaybay

      Đời trước cả nhà bọn họ hoảng hốt hổi hương, hơn nữa nữ nhi ngu ngơ, nhi tử ngây ngô, thân thể và tinh thần Thạch Hữu Lương cực kém, cho nên cuối cùng… Đời này cả nhà bọn họ coi như là áo gấm hồi hương, Thạch Hữu Lương tuấn lãng, Tử Lan thanh tú, nhi tử nghe lời, cho nên có rất nhiều người để ý tới nhà bọn họ.

      Vô tình gặp quả phụ trẻ tuổi, cùng nữ nhân lớn tuổi chưa gả, nghe các nàng loanh quanh lòng vòng hỏi thăm chuyện phụ thân, Tử Lan có chút nhức đầu, nếu như ở đại, tuổi Thạch Hữu Lương chính là độ tuổi hoàng kim, nhưng bây giờ và ở đâu, người có hai đứa , thê tử mất.

      Nhưng những năm gần đây làm quản ở Chương gia, tất nhiên thiếu ăn thiếu mặc, cộng thêm Tử Lan cẩn thận bồi bổ, cho nên so với những người cùng lứa tuổi, Thạch Hữu Lương trẻ hơn, coi như của cải cũng phong phú, khiến cho sau khi Thạch Hữu Lương dựng nhà xong, càng được hoan nghênh hơn.

      Lại đuổi người làm bộ lơ đãng hỏi thăm tình hình của Thạch Hữu Lương, Tử Lan trợn mắt cái, đem y phục giặt sạch, vắt kiệt nước, bỏ vào trong chậu gỗ, chuẩn bị về nhà. Trong nhà mặc dù có giếng nước, nhưng giặt quần áo bằng nước sông dễ dàng hơn, nước giếng quá lạnh, mỗi lần giặt lại phải nấu nước rất phiền tóai.

      “Tử Lan, hôm qua phụ thân người lại lên trấn sao?” miệng đầy răng vàng khè (muanhobaybay: tác giả ơi, có thể miêu tả ghê hơn nữa ?), tự xưng là Hoàng đại thẩm, lúc Tử Lan đường bị nàng ngăn lại.

      Tử Lan thở dài trong lòng, : “Hai ngày nữa là đám cưới của Hạnh Hoa tỷ. Phụ thân cùng đại bá lên trấn mua ít đồ chuẩn bị cho hôn lễ của Hạnh Hoa tỷ.”

      “Như vậy sao. Ngươi biết phụ thân ngươi mua gì cho Hạnh Hoa ?” Hoàng đại thẩm lại hỏi.

      Tử Lan trả lời: “Hạnh Hoa tỷ kết hôn, đại bá mua đồ cho tỷ ấy, còn phụ thân con biết phụ thân con mua gì. Con về trước, con còn phải nấu cơm.” xong, Tử Lan liền vội vàng rời , nàng có thói quan bát quái, chuyện bà tám, nhất là về người nhà nàng.

      “Vương gia muội tử, Xuân Ny nhà ngươi và Bống Chùy khi nào có hôn ?” Chuẩn bị rời , Tử Lan nghe được câu này, đột nhiên dừng lại cứơc bộ, nàng nhớ Bống Chùy là nhũ danh của . Nàng làm bộ như là cầm chắc chậu gỗ, bộ y phục bị rơi xuống đất, nàng thuận thế, cầm y phục lên, giặt lại lần nữa, ở bên cạnh nghe.

      “Cái gì mà Bống Chùy Bống Chùy, ta biết, Xuân Ny nhà ta có hôn với Trần Tú Tân, ngươi đừng phá hủy danh tiếng nương nhà ta.”

      “Ngươi biết sao? Xuân Ny nhà ngươi định hôn từ với Bống Chùy. Thế nào? Ngày trước sống chết đòi định hôn. Bây giờ phụ mẫu Bống Chùy chết, lại phải lo thuốc thang cho đệ đệ, ngươi liền khinh thường sao? Ngươi phải biết là Bống Chùy đợi Xuân Ny nhà ngươi nhiều năm a. Nếu phải năm đó Bống Chùy nhân nghĩa, đến nhà ngươi quậy phá, xem nhà ngươi thế nào?” Hoàng đại thẩm lớn tiếng, Tử Lan đều nghe ràng.

      Chương 15.2
      Editor: muanhobaybay


      Vương thị nhìn chằm chằm Hoàng đại thẩm, nữ nhi thóai hôn mà thanh danh tốt, nhưng người ta thường , người thường chỗ cao, ai hướng đến nơi thấp, đến heo mẹ cũng biết tìm chỗ ngon mà ăn. Mà nữ nhi nhà nàng xinh đẹp như vậy, sao lại phải kết hôn với tên bị hủy sung đó chứ?

      Đại lang Dương gia coi như bị hủy dung, chỉ bằng hai mẫu đất cằn nhà bọn họ, cùng đệ đệ nửa sống nửa chết, liền xứng với nữ nhi nhà mình, muốn há mồm phản bác, lại phát mình đứng đường, người xem náo nhiệt ít. Vương thị hừ tiếng, xoay người rời .

      “Vương gia muội tử, người có gì để sao? Vì sao từ hôn?” Hòang đại thẩm ở phía sau kêu la.

      Tử Lan nhìn đám người tản , mới vắt sạch y phục, ôm chậu gỗ, chuẩn bị về nhà. Tử Lan cảm giác đời trước người thua thiệt chính là , lúc nàng khốn quẫn nhất đón nhận , nhưng sau khi thoát khỏi quẫn cảnh lại quăng chút lưu tình, nhớ lại lúc ban đầu Chương Vân Kiệt ngã bệnh, nàng khóc buông được, là cõng Chương Vân Kiệt, con mồi đánh lâu mới bắt được, bán được mười mấy lượng bạc đều đưa hết cho nàng để xem bệnh cho Chương Vân Kiệt, dù nghèo những vẫn gắng sức giúp nàng đưa Chương Vân Kiệt học, vào mùa đông rét lạnh là đưa áo bông tới cho nàng…

      Càng nhớ nàng lại càng thoải mái, nàng lúc đó ích kỷ, chờ mấy ngày nữa, hạt sen chín giúp điều dưỡng thân thể đệ đệ , nhõm hơn chút cũng tốt.

      “A… “ bị áy náy bao phủ, Tử Lan đường để ý, liền đụng vào người ta, căn cứ quán tính, Tử Lan té xuống, y phục vừa giặt xong rơi hết mặt đất.

      “Ngươi… có sao ?” Dương Khang An lấy thuốc cho đệ đệ từ trấn trở về, kết quả vừa vào thôn liền đụng người ta. Nhìn vẻ mặt đau đớn của Tử Lan, Dương Khang An muốn đưa tay ra đỡ, nhưng lại cảm thấy ổn, vì vậy đành phải hỏi thăm.

      Tử Lan ngẩng đầu lên nhìn, ngây ngẩn cả người, là, nàng vừa nhớ tới , kết quả là đụng vào .

      sao, Dương đại ca, huynh nhặt thuốc lên , nếu quần áo ướt làm ướt thuốc, làm thuốc mất hiệu quả.” Tử Lan cảm giác mông nàng đau tới chịu được, nhưng nhìn thấy Dương Khang An, còn cố gắng nở nụ cười.

      Dương Khang An biết mình đụng vào tiểu nương này, là nữ nhi của Thạch tiểu thúc, ngày đó lúc Thạch tiểu thúc trở lại, nhìn từ xa xa. nghe nương này vừa chịu khó, dáng dấp lại xinh đẹp, còn nghe mọi người , sau này lớn lên, trong mười tám dặm nương này nương xinh đẹp nhất.

      Trước kia, có cảm giác gì, vì nương xinh đẹp lại rất cao ngạo, nhưng nương này lại bị hù sợ bởi vết sẹo mặt , lại vẫn cười với , Dương Khang An cảm thấy trong lòng ấm áp.

      Nhịn đau, gắng gượng đứng lên, cầm quần áo để lại vào chậu gỗ, Tử Lan quyết định về nhà, để phụ thân múc ít nước lên giặt lại là được rồi.

      “Ngươi sao?” Dương Khang An nhặt lên gói thuốc, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tử Lan vì đau đớn mà nhăn thành nắm, nhịn được hỏi lại.

      có chuyện gì, Dương đại ca, ta trước.” Tử Lan biết tại sao dám nhìn ánh mắt quan tâm của , cảm thấy trong lòng toan chát.

      qua người Dương Khang An, Tử Lan nhịn được rơi nước mắt như mưa.

      Chương 15.3
      Editor: muanhobaybay


      Dương Khang An nhìn bóng lưng co rúm vì khóc của Tử Lan, nhìn hồi lâu, mới thở dài, lắc đầu trở về nhà.

      “Tỷ tỷ, tỷ sao vậy, ai khi dễ tỷ sao?” Thạch Lâm nhìn hai mắt đẫm lệ của tỷ tỷ, lập tức chạy tới, trong tay còn cầm nhánh cây luyện chữ, quan tâm hỏi.

      ai cả. Mới vừa rồi tỷ cẩn thận bị té đau, mới vừa giặt quần áo xong.” Tử Lan thả chậu gỗ xuống sân, cầm tay áo xoa sạch nước mắt.

      “Tỷ tỷ, có đau lắm ?” Thạch Lâm lo lắng, cũng thả nhánh cây luyện chữ xuống, cẩn thận hỏi.

      “Hơi đau thôi, tỷ vào nghỉ chút, lát nữa tỷ nấu cơm cho đệ ăn, Tiểu Lâm, đệ ra vườn sau hái ít ca chua, rau dưa .” Tử Lan cảm giác đau cả xương, vừa nhịn đau, vừa vào nhà xoa thuốc, ăn chút hạt sen, chắc tốt hơn thôi.

      Thạch Lâm gẩt đầu, cầm lấy cái rổ liền ra sau nhà hái rau dưa, trước khi , còn lo lắng nhìn Tử Lan, hay là gọi phụ thân trở lại trước, sau đó hái rau dưa, để phụ thân nấu cơm tốt hơn, tỷ tỷ bị thương nên nghỉ ngơi chút, dù phụ thân nấu cơm ngon.

      Sau khi vào phòng, Tử Lan nằm lỳ ở giường, vuốt vuốt sống lưng chút, vuốt thấy bị sưng lên,.. Sau đó vào gian lấy viên hạt sen nhét vào trong miệng. Vì nàng thường sử dụng hạt sen, người còn độc tố, cho nên nằm sấp ở giường lát, liền cảm thấy đau đớn dần dần biến mất…

      “Tử Lan, con làm sao vậy? Con té bị thương à, bị làm sao, có cần tìm lang trung ?” Nghe nhi tử thông báo, Thạch Hữu Lương biết nữ nhi bị đau mà còn khóc nữa.

      Để xuống việc trong tay làm, trực tiếp chạy về nhà, ở trước phòng Tử Lan hỏi vọng vào.

      Tử Lan bò dậy, sửa sang lại y phục, mở cửa phòng ra, : “Phụ thân, con sao. Mới vừa rồi, chú ý nên bị té ngã cái, làm cho y phục vừa giặt xong lại rơi hết xuống đất…”

      “Rơi rơi , phụ thân giúp con kéo nước là được. Sau này y phục để phụ thân giặt cho con.” Thạch Hữu Lương nhìn mặt nữ nhi đỏ hồng, cũng tin lời nàng, cho là vừa rồi giặt y phục xong lại làm rớt nên thấy khổ sở, cũng gì, bắt đầu kéo hai thùng nước, giặt lại y phục ở trong sân.

      “Tỷ, đệ cắt chút rau, chúng ta sao với trứng gà có được ?” Thạch Hữu Lương giặt y phục, Thạch Lâm hái rau trở lại, còn cầm nhánh rau lên cao hứng .

      Tử Lan lắc đầu cái, : “ được, trong nhà còn trứng gà. Nhưng có chút thịt, ngày mai là sinh nhật đệ, tỷ làm bánh chẻo được ?”

      sao, đệ muốn ăn bánh chẻo. tốt quá… Ha ha. Tỷ tỷ, trước kia tỷ sinh nhật ăn mì trường thọ mà?” Thạch Lâm vừa nghe tới bánh chẻo, ánh mắt liền sáng lên, cực kỳ cao hứng.

      “Ngày mai đệ phải học, buổi sáng ăn mì trường thọ, buổi chiều chúng ta ăn bánh chẻo. Phụ thân, tẹo nữa phụ thân mua cho con mấy quả trứng gà nhé.” Tử Lan nhìn ánh mắt mong đợi của đệ đệ, rất sảng khóai .

      Thạch Hữu Lương gật đầu cái, mặc dù trong nhà có nhiều tiền, nhưng trứng gà vẫn mua được.

      “Phụ thân, mới vừa rồi con nhìn đường, cẩn thận làm thuốc của Dương Khang An đại ca rơi xuống đất, bị y phục con vừa giặt xong làm ướt, phụ thân mang cây nhân sâm bồi thường cho Dương đại ca .” Lúc ở Chương gia nàng có lấy hai cây nhân sâm, cây nàng ném vào gian, rất to, nên lấy ra, trong nhà chỉ còn cây, mặc dù dài lắm, nhưng cũng rất tốt. Thân thể đệ đệ của Dương đại ca tốt, có lẽ cây nhân sâm này có thể giúp .

      Hết chương 15.
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :