1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.1: Rời khỏi Kinh thành

      Editor: muanhobaybay

      Thạch Hữu Lương biết nữ nhi kiên trì giữ cái bọc kia, lúc nhạc phụ giao cho Tử Lan, cũng giấu . Chẳng qua dặn dò Tử Lan nhớ giữ gìn cẩn thận, đừng để người khác phát .

      “Con giấu cái bọc kia ở đâu?” Thạch Hữu Lương mua chút nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, sau đó đến tiệm thuốc mua thuốc. Cùng Tử Lan trở lại khách điếm bọn họ tạm ở.

      Tử Lan đắc ý : “ cho phụ thân đâu, con giấu rất kĩ rồi.”

      Thạch Hữu Lương cười cười nhìn nữ nhi đắc ý, khuê nữ từ cơ trí, lại hiểu chuyện nghe lời, miệng lại ngọt, là hài tử đầu tiên của Thạch Hữu Lương, nên cưng chiều vạn phần.

      “Con giấu đồ kĩ như vậy, vậy số tiền này con cũng cất .” Thạch Hữu Lương có bao nhiêu của cảu, Tống thị đều biết , cộng thêm Tử Lan đưa , Thạch Hữu Lương đưa cho Tử Lan tám mươi lăm hai ngân phiếu, phần lớn là Tử Lan đưa mình, Thạch Hữu Lương có ý định cho đám người Tống thị.

      Tử Lan gật đầu cười híp mắt nhận lấy tiền, cảm thấy thói quen này của phụ thân mình là tốt. Càng biết , Tử Lan khóc lóc kể lể Tống thị muốn tráo đổi đệ đệ, mặc dù Thạch Hữu Lương vẫn mua Tống thị ra ngòai, nhưng đáy lòng bắt đầu có phòng bị với Tống thị, chỉ cần có phòng bị, liền có lúc dọn dẹp nàng ta.

      Dọc theo đường , Thạch Hữu Lương cung cấp những thứ tốt nhất mà có thể cho Chương Vân Kiệt, nhưng Chương Vân Kiệt vẫn thể quen. Ngay cả bánh nướng Chương Vân Kiệt nuốt cũng trôi, Thạch Hữu Lương nhăn mày càng sâu… Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Chương Vân Kiệt, lại nhìn con ngon lành gặm bánh, Thạch Hữu Lương lại càng thoải mái.

      Thấy Chương Vân Kiệt khó khăn chút xíu là ghét bỏ ăn bánh nướng, Tử Lan tâm tình rất tốt, bảo đệ đê uống chút nước, Tử Lan có chút châm chọc, đời trứơc phụ thân ở trong tù, vì chuộc thân, tìm quan hệ với bằng hữu, mua chuộc được cai ngục xài hết cả tiền, sau đó dựa vào phụ thân làm công ngắn hạn, hơn nửa năm mới có thể trợ lại cố hương của phụ thân. Lúc ấy đường chỉ có bánh bao, có lúc còn phải nhịn đói, nhưng dọc đường , Chương Vân Kiệt vẫn cố chống đỡ, giờ đây tốt hơn nhiều, thậm chí vì Thạch Lâm ngã bệnh, cách ngày Thạch Hữu Lương lại cho hai đứa bé đứa cái đùi gà, ăn ngon hơn kiếp trước rất nhiều…

      Tử Lan nhìn Tống thị yên lặng hết lòng hầu hạ, đóan là Chương Vân Kiệt còn chưa thể thích ứng, đều là đời trước ai chăm .

      Mua đồ xong, người Thạch Hữu Lương chỉ còn lại tới ba mươi tám lượng bạc, Thạch Hữu Lương cất tiền cẩn thận xong, ở trong kinh xoay sở mấy ngày, vụ án Lý gia cùng Chương gia xử xong, hai nhà bị tịch thu hết gia sản, giết kẻ phạm tội. Đóan chừng lần này hòang đế rất tức giận, nếu sao lại hạ lệnh như vậy?

      pháp trường, lúc ba mươi hai miệng ăn Chương gia bị chém, mẫu thân Chương Vân Kiệt Lý thị ôm ấu tử bị hù chết trong tù, hướng về bầu trời mà cầu nguyện, cầu nhi tử của nàng tránh được kiếp này. Chương lão thái quân ở trong tù bệnh qua đời. mặt mọi người, trừ sợ chính là chết lặng…
      Phương Lăng, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.2

      Editor: muanhobaybay

      Thạch Hữu Lương rốt cục đành lòng, cùng Cố thị và mấy trung bộc thu liễm xác bọn họ. Nhưng Chương Vân Kiệt tuyệt đối được lộ diện, cất giấu con kẻ tạo phản là tội lớn, Thạch Hữu Lương thể để người ngoài biết Chương Vân Kiệt còn sống. Nhìn Chương Vân Kiệt, đám người Cố thị che giấu bi ai, Thạch Hữu Lương giữ lại để tâm, chỉ hồi hương, lại nhà của ở nơi nào. Lúc Chương Vân Kiệt còn giả trang đứa ngu ngốc, tại Thạch Hữu Lương muốn mau chóng rời kinh thành, vị tiểu thiếu gia tùy hứng dễ hư này, Thạch Hữu Lương cảm giác nuôi nổi đứa này, có chút lo lắng cho tương lai…

      Sau khi cả Chương gia bị chém, Chương Vân Kiệt trầm mặc, giờ này an tĩnh. Thạch Hữu Lương tuy ưa ớt, nhưng cũng đành lòng, cùng Cố thị chia Chương gia làm bốn phòng, mỗi phòng hố, chôn cùng nhau. Chương Vân Kiệt dưới hướng dẫn của Tống thị, hướng về phía mai táng xa xa, dập đầu mấy cái. Vì sợ đêm dài lắm mộng, mai táng Chương gia xong, Thạch Hữu Lương liền mang theo mọi người lên đường.

      “Tỷ tỷ, chúng ta đâu vậy?” Thạch Lâm ngồi bên người Tử Lan, hỏi.

      Tử Lan kéo y phục kín kẽ, mới trả lời: “Trở về nhà lão gia gia.” ra Tử Lan muốn trở về, nang biết phụ thân tâm tâm niệm niệm ở bên thân nhân, thân nhân cũng phải rất hoan nghênh bọn họ trở về, nhưng nhìn ánh mắt ngóng chờ của phụ thân, rồi kể cho nàng những chuyện trước kia khi còn ở nhà… Tử Lan dù muốn nhưng lại mở miệng nổi, suy nghĩ bất kể thế nào đều hòan thành nguyện vọng của phụ thân , chịu thiệt chút thôi mà.

      “Tiểu thiếu gia trở về cùng chúng ta sao?” Tiểu Lâm có chút kinh ngạc, sao tiểu thiếu gia giống bình thường nha?

      Tử Lan nhìn Tống thị muốn , lập tức chen ngang vào, nàng nhìn Tiểu Lâm nghiêm túc : “Đúng vậy, trở về cùng chúng ta. giờ phải tiểu thiếu gia, là Nhị Lăng đệ đệ nhà Cố nãi nãi, biết ?”

      Tiểu Lâm vẫn chưa hiểu, nhưng gật đầu cái, tiểu hài tử rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được đại gia tâm tình tốt, cho nên Thạch lâm phá lệ nghe lời.

      Dọc theo đường , Tử Lan phát Tống thị và Cố thị chỉ chiếu cố Vân Kiệt, còn chỉ huy nàng cũng Tiểu Lâm cái này cái kia, trong lòng rất thích, thạm chí Thạch Hữu Lương cũng phát , trong lòng cũng thích, Lý thị đối với có ân, nhưng mạo hiểm tính mạng để chứa chấp đứa bé này, tại sao hai nữ nhân có chồng kia vẫn muốn ba phụ tử bọn họ phục vụ đứa kia? tại và hai đứa còn là tôi tớ, huống chi Tiểu Lâm bệnh vừa mới khỏi, thầm hạ quyết tâm, chiếu cố Chương Vân Kiệt là thể, quyết định mang Chương Vân Kiệt trở về Lý gia. “

      Tử Lan, Tiểu Lâm, các con cùng ăn .” Cố thị nấu cháo, nhìn hai đứa bé gặm bánh bao, Thạch Hữu Lương trực tiếp múc hai chén cho hai đứa , dịu dàng xong, hung hăng trừng Tống thị cái. Tống thị nhìn Cố thị cái, cúi đầu xuống.

      “Phụ thân cũng ăn , con ăn no rồi.” Tử Lan uống hai hớp liền đưa chén cho phụ thân. Thạch Hữu Lương nhận lấy chén, vui mừng nhìn nữ nhi : “Hôm nay nghỉ tốt, sáng mai phụ thân mua bánh bao thịt cho hai đứa.”

      “Dạ.” Tử Lan gật đầu, lấy ra đồ thêu tiếp tục thêu. Dĩ nhiên lúc lấy ra đồ thêu này lấy cớ sẵn, Thạch Hữu Lương khi ra ngòai cầm bức thêu này để tìm mua sợi chỉ thêu phù hợp… Cho nên bức thêu vẫn còn.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.3

      Editor: muanhobaybay

      “Đừng thêu nữa, trời tối rồi, tốt cho mắt.” Thạch Hữu Lương nhìn nữ nhi lại tiếp tục thêu mà nhíu mày.

      Tử Lan cười sao cả, hai ngày nay Tống Thị và Cố thị cho nàng làm việc, chỉ bảo mình thêu thùa, chính là thêu tốt bán được giá cao. Đời trước nàng cũng dựa vào thêu thùa mà sống, cho nên tài nghệ cùng tốc độ giống tiểu hài tử mười tuổi. Hơn nữa nàng có gian nghịch thiên tồn tại, chút cũng lo lắng tốt cho mắt, nhưng nhìn thái độ của Cố thị và Tống thị, Tử Lan cũng muốn thêu nhanh chút nào. Với lại lấy lí do ở xe ngựa lắc lư, thêu tốt, vì thế thêu xe ngựa, chỉ chuyện phiếm với đệ đệ, cho chuyện xưa, dĩ nhiên thuận tiện cũng có thêm Chương Vân Kiệt. Nhưng Cố thị để cho Tử Lan và Thạch Lâm đụng tới Chương Vân Kiệt, nhưng chuyện có thể, mà giờ khắc này Tử Lan ôm đệ đệ, cũng có cảm giác gì đặc biệt, mặc kệ Tống thị. “Sau đó, con sói to bị thợ săn giết chết…” Tử Lan ôm Thạch Lâm, cười híp mắt kể chuyện xưa cho nghe.

      bé chạy vào rừng cây mình, vốn là muốn chết, nếu như con sói to ăn , nàng ta cũng đáng đời.” Chương Vân Kiệt châm chọc.

      Tử Lan gật đầu cái, : “Đúng nha! Cho nên tiểu hài tử các ngươi thể ra khỏi cửa mình, thợ săn có thể dễ dàng giết con sói, nhưng tiểu nương cùng bà nội chỉ có thể trở thành thức ăn cho sõi, tại bên ngòai rất nhiều người xấu, hai người các ngươi thể tùy tiện ra cửa, biết ?”

      “Đệ nhớ, phụ thân rất nhiều lần, đệ nơi nào đều phải có tỷ cùng.” Thạch Lâm tựa vào người Tử Lan, chắc nịch.

      Chương Vân Kiệt gì nữa.

      “Nếu mà có sách, … Nhị Lăng có thể đọc sách.” Cố thị nhìn Chương Vân Kiệt, cảm khái .

      Tử Lan cúi đầu, tại chạy trối chết, sao mình có thể lấy sách ra, trước kia Cố thị dạ dày Chương Vân Kiệt tốt, chô nên Tống thị Thạch Hữu Lương mua túi gạo trắng nấu cháo cho . Tử Lan khách khí, cầu cho Thạch Lâm ăn cháo, lấy cớ vì là có sẵn, Thạch Lâm vừa bị bệnh, dạ dày cũng tốt, dù sao nàng ưa mình Chương Vân Kiệt ăn ngon, mình chẳng sao, nhưng đệ đệ còn . Ngại Thạch Hữu Lương là chủ nhà, mặc dù Tử Lan thấy Cố thị muốn, Tống thị tức giận, nhưng Cố thị gì, cũng áp chế cả Tống thị.

      gian bây giờ chỉ là nơi cất trữ vật, mà Tiểu Lân có thời gian xử lí, hơn nữa thực vật cũng có nhiều lắm, cho nên linh khí trong gian chưa đủ, đưa đến gian tuy có dùng hạt sen nhưng ạcc nào thành thục, Tử Lan muốn tìm thời gian, dọn dẹp gian phen, bất kể thế nào, có mấy viên hạt sen phải thành thục mới được, nàng có chút phấn khích.

      “Phụ thân, con mua mấy cây kim, kim gãy rồi, thêu được nữa.” Lúc qua thành trấn, Tử Lan với Thạch Hữu Lương.

      Thạch Hữu Lương gật đầu, tú điếm (cửa hàng thêu) cách nơi này xa, đến khách điếm thuê hai gian phòng, Tử Lan Thạch Lâm và Thạch Hữu Lâm phòng, Cố thị Tống thị và Chương Vân Kiệt ở phòng, thu xếp xong, Thạch Hữu Lương cho Tử Lan mua kim, Tử Lan vừa rời khách điếm, sau khi mua kim xong, đến lương thực điếm mua chút hạt giống cùng nông cụ rồi vứt hết vào gian, tính tóan thời gian để gieo trồng.

      Hết chương 4.
      Last edited: 20/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.1: Tạm dừng

      Editor: muanhobaybay

      Buổi tối, chờ Thạch Hữu Lương cùng Thạch Lâm ngủ say, Tử Lan lặng lẽ chui vào gian. Trong gian đất bùn xốp hơn bên ngòai rất nhiều, nhưng bận rộn tới nửa đêm mới đào được nửa mẫu đất, thở dài. Tử Lan thả tay vào thùng nước, nhìn thành quả của mình, lau mồ hôi trán, nàng ra khỏi gian.

      Phải mất khoảng ba buổi tối, mới có thể khai khẩn tốt mẫu đất, nhưng chỉ lúc ở khách điếm, mới có thể trồng trọt, cũng biết ngày mai có ở trong khách điếm nữa ? Cố thị và Tống thị tuy là người đơn giản, cẩn thận vẫn có thể bị phát , Tử Lan muốn mạo hiểm. Ở khách điếm, có màn giường cản trở, mình nàng giường, cẩn thận bị phát .

      Tử Lan cẩn thận suy nghĩ, theo tốc độ này, cộng thêm tần số ở trọ, tầm hai tháng nàng có thể khai khẩn nhiều hơn bốn mẫu ruộng gần đó, khi linh khí đủ, có thể rất nhanh thu hoạch hạt sen, giúp phụ thân và đệ đệ điều lý thân thể.

      chìm trong suy nghĩ, truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.

      “Ai vậy?” Tử Lan hỏi.

      “Nhị nương đây, mau kêu phụ thân con , tiểu… Nhị Lăng bị sốt rồi.” Ở ngòai cửa Tống thị vội vàng .

      “A… Vâng.” Tử Lan mặc quần áo tử tế, đánh thức Thạch Hữu Lương.

      Thạch Hữu Lương vội vàng tới phòng cách vách, Tử Lan vỗ vỗ đệ đệ, để tiếp tục ngủ. Sau đó, cũng sang phòng bên xem, kết quả, vừa vào liền bị Thạch Hữu Lương chạy trở về ngủ: “Trời rất nhanh sáng, con về ngủ tiếp , phụ thân và Nhị nương cùng Cố nãi nãi mang Nhị Lăng ra y quán. Con ở đây để ý Tiểu Lâm, ngoan.”

      “Vâng. Con biết ạ.” Tử Lan gật đầu, giờ nàng có thể nghỉ ngơi a.

      Trở lại phòng ngủ, Tử Lan liền lên giường ngủ, tỉnh lại trời sáng choang, vừa mở mắt ra, Tử Lan liền thấy Thạch Lâm ngồi ở mép giường nàng, đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng.

      Tử Lan le lưỡi, ngượng ngùng chút hỏi: “Phụ thân trở về rồi sao?”

      thấy phụ thân, cũng thấy Nhị nương.” Trong mắt Thạch Lâm lên bất an.

      Tử Lan bò dậy, : “Đói ? Tỷ mua đồ cho đệ ăn nhé.”

      “Dạ.” Thạch Lâm gật đầu, cũng đói bụng lúc lâu rồi, nhưng tỷ tỷ vẫn còn ngủ, phụ thân cùng mọi người lại ở đây.

      Tử Lan thu thập chút, gần khách điếm có gian hàng đậu hũ, mua hai chén đậu hũ, lại mua hai cái bánh bao thịt, nàng , Thạch Lâm .

      Gần tới buổi trưa, Thạch Hữu Lương mang theo mọi người trở lại. Sau khi trở về, Thạch Hữu Lương cho Tử Lan quyết định của ông, bới vì Chương Vân Kiệt đột nhiên ngã bệnh, nên bọn họ cần ở chỗ này lâu chút. Chương Vân Kiệt bị bệnh, Thạch Lâm cũng chưa hòan tòan khỏi bệnh, Tử Lan gầy trông thấy, Thạch Hữu Lương sớm có tính toán.

      Nếu của ở đây đoạn thời gian, cả nhà ở khách điếm cũng ổn, Thạch Hữu Lương quyết định thuê cái nhà , trước ở tháng , cả nhà tháng đường xá, người lớn có thể chịu đựng, những đứa làm sao chịu được chứ.

      Ở khách điếm ngày hai gian phòng hết sáu mươi văn, thuê tiểu ốc có ba phòng, tháng chỉ cần sáu trăm văn, có lời rất nhiều. Bởi vì Tử Lan là đại nương rồi, mình ở căn phòng.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.2

      Editor: muanhobaybay

      “Tử Lan tỷ tỷ, có phải Nhị Lăng chết ta mới thể còn sống?” Chương Vân Kiệt ảm đạm hỏi Tử Lan.

      Tử Lan nhìn bộ dáng của , gật đầu : “Đũng vậy, sai.”

      Chương Vân Kiệt nghe vậy, ô ô khóc lúc lâu, mới : “Đừng để Thạch thúc cãi nhau với Cố nãi nãi nữa, ta nghe lời các người. Ta kiêng ăn…”

      sao đâu, ngươi còn , đừng nghĩ nhiều như vậy, tại dưỡng bệnh cho tốt , hôm nay ăn cháo gà, Cố nãi nãi nấu rất ngon đó.” Tử Lan nhớ tới kiếp trước, tỷ đệ bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, lúc ấy ấm áp, nàng biết nên đối mặt với Chương Vân Kiệt thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của , cảm thấy có chút khổ sở.

      “Đây là để cho Nhị Lăng bồi bổ thân thể, hai người nhìn cái gì?” Tống thị nhìn Chương Vân Kiệt bị bệnh, sốt ruột lo lắng, lại thấy Tử Lan múc cho nàng và Thạch Lâm cháo giá, nhất thời nổi nóng.

      “Ngươi, ngươi cái gì? Con ta là nữ nhi sao thể uống cháo gà, đồ này là ta mua.” Thạch Hữu Lương cũng nổi giận, chỉ vào Tống thị quát lớn.

      “Nhị Lăng bị bệnh, hai người bọn nó bị bệnh.” Tống thị quen sông trong Lý gia, từ phục vụ Lý thị, mỗi ngày trôi qua đều tốt, có kiểu tiểu thư những nhà nghèo, tại bất chợt muốn nàng phài sống với cuộc sống nấu cơm, còn phải làm nhiều việc nhà, có chút chịu nổi, trong lòng lại hận Thạch Hữu Lương có bản lĩnh, thể cho vợ con những ngày sống tốt. Bởi vì nàng có loại ý nghĩ này, cho nên thường ngày tự chủ biểu bất mãn ra ngòai, Thạch Hữu Lương cũng đần, cho nên càng ngày càng lạnh nhạt với Tống thị. từ người nông thôn chữ biết, cuối cùng leo lên làm quản thôn trang hồi môn của Lý thị, sau khi ở Chương gia lại được giao trọng trách mua quản , sao là người ngu ngốc được chứ, cho nên Tống thị thích, trong lòng sao lại chứ? cảm kích Lý thị, cũng trung thành với Lý thị, cho nên mới mạo hiểm tính mạng mà thu dưỡng Chương Vân Kiệt, có ý kiến gì, nhưng có nghĩa là nguyện ý nhìn con bị khinh thị.

      có bệnh bổ thân thể, nồi cháo gà, Nhị Lăng có thể uống hết sao?” Thạch Hữu Lương tức giận .

      Thạch Hữu Lương càng , sắc mặt Tống thị và Cố thị lại càng khó coi, Tống thị há mồm rồi gì nữa. Tử Lan để ý đến bọn họ, trực tiếp đem cho đệ đệ bát cháo gà, nàng cũng uống chút.

      Tống thị sửng sốt, thấy ánh mắt của Thạch Hữu Lương, với lại Cố thị đồng ý, cắn cắn môi gì nữa, liền vào phòng bếp, mấy ngày nay phải nhìn ra Thạch Hữu Lương bất mãn với Tống thị, theo cách nhìn của nàng tỷ đệ Tử Lan là người có mệnh phải phục vụ người khác, khi nang chú ý, nha đầu Tử Lan kia còn giặt quần áo bằng nước nóng. Nàng cũng gì…

      “ Ngươi ở dưới mái hiên nhà người khác, thể cúi đầu, ngươi đừng tỏ thái độ như vậy. tại hai chúng ta đều có gì cả, ngươi phải nhẫn nhịn biết ? Sáng mai ngươi đổi chỗ ở với Thạch Lâm, ở chỗ với nam nhân của ngươi, hai người được ở cùng nhau, cảm tình mới tăng được.” Nửa đêm Tử Lan tiểu, đúng lúc qua phòng Cố thị, nghe thấy bọn họ chuyện.

      “Tình cảm, chúng ta chưa có tình cảm gì? vẫn luôn nhớ tới vợ trước, còn có hai đứa nhóc kia, cũng chưa tùng coi ta là mẫu thân mà đối đãi, cái gì gọi là Nhị nương… hừ.” Thanh Tống thị vô cùng cam lòng.


      Chương 5.3

      Editor: muanhobaybay

      “Coi như giả bộ, ngươi cũng phải giả bộ cho ta, tại người ngươi có lấy lượng bạc, tòan bộ đều phải dựa vào nam nhân của ngươi. Nam nhân đều thích nhu tình mật ý, nhưng là ngươi xem ngươi, sắc mặt tốt chút nào…” Cố thị hận rèn sắt thành.

      Tống thị trầm mặc hồi: “Chúng ta vẫn theo Thạch Hữu Lương về cố hương của sao? Nghe nơi đó bốn bề rừng núi, có gì cả. Đến lúc đó, ngay cả nơi tiểu thiếu gia đọc sách cũng có.”

      “Nhìn lại chút , ngươi mềm mỏng chút, trước là dụ dỗ tâm nam nhân, thăm dò người có bao nhiêu tiền? Còn có, chờ Tử Lan thêu xong bức thêu, ngươi cùng nàng mang bán, cầm bạc ở trong tay.”Cố thị .

      ra nhan đầu Tử Lan kia lớn lên tệ, có thể bán giá tốt, mặc dù tay nghệ nàng tồi, nhưng là ngài nhìn thấy nàng rất lười sao, Thạch Hữu Lương lại quản, chỉ dựa vào việc nàng thêu thùa, kiếm ra tiền đâu.” Tống thị đột nhiên .

      “Thôi. Bây giờ cũng có biện pháp gì, ngủ .” Cố thị phản đối.

      Tử Lan cảm giác tâm nàng lạnh, căn bản hai nữ nhân kia phải là người. Lặng lẽ về phòng, Tử Lan ngồi co ro ôm lấy chính mình, thân thể tự chủ phát run. được, nàng thể lưu hai nữ nhân này ở bên người, nhất định phải nghĩ biện pháp.

      Suy nghĩ lát, Tử Lan cũng nghĩ ra biện pháp gì tốt, đột nhiên nhớ tới kiếp trước ràng người có tiền, nhưng phụ thân bởi vì Tống thị đối xử ác với Tử Lan, cũng chữa trị cho Tống thị…

      “Phụ thân. Con sợ. Nhị nương và Cố thị chuyện, chờ con làm xong đồ thêu liền đem bán đồ thêu lấy tiền, còn đem bán con vào thanh lâu, dáng dấp con tốt bán được giá tiền.” Gõ mở cửa phòng phụ thân, Tử Lan nhào tới ngực Thạch Hữu Lương mà khóc.

      Giờ này mặt Thạch Hữu Lương gân xanh nổi lên, khẽ cắn răng, Thạch Hữu Lương vỗ vỗ bả vai Tử Lan, : “Tử Lan, con yên tâm, có phụ thân ở đây, phụ thân để bọn họ tổn thương con.”

      Tống thị vẫn cảm thấy nàng gả cho Thạch Hữu Lương rất là thua thiệt, Thạch Hữu Lương là người có vợ rồi, lại có hai đứa , nhưng trong tay tiểu thư Lý thị có quá ít người có thể sử dụng, muốn lôi kéo , cho nên mới gả nàng cho . Trong lòng bất mãn, từ hành động ngôn ngữ ngày thường có thể nhìn ra, cho nên sau khi ở cùng chỗ với nàng, Thạch Hữu Lương lại càng hòai niệm thê tử xinh đẹp dịu dàng trước kía, giữa hai người luôn cãi vã ngừng, sau cớ chăm sóc tiểu thiếu gia, cứ ở lì trong đại viện Chương gia, phải tháng mới trở về nhà hai lần.

      Đóan chừng là nghe lời của Cố thị, hôm sau Tống thị thu liễm rất nhiều, thái độ với Thạch Hữu Lương và tỷ đệ Tử Lan khá hơn nhiều.

      “Phụ thân, con mua mấy cái kim nha, thêm ít vải, có lẽ con có thể làm thêm ít đồ thêu, bán lấy ít tiền giúp đỡ phụ thân.” Nhìn dáng vẻ Tống thị, Tử Lan cảm thấy phiền não, nàng coi như là thông minh, tính khí khá hơn chút, cũng cách nào bình tĩnh đối mặt nữ nhân này.

      “Mang Tiểu Lâm cùng, đường cũng đỡ buồn.” Thạch Hữu Lương gì liền đồng ý, thậm chí còn đưa ra ý kiến cho Tử Lan.

      “Bức thêu còn chưa làm xong, giờ lại mua gì đây?” Cố thị cười hỏi.

      Thạch Hữu Lương sửa xe ngựa, ngừng tay nhìn lên : “ tiếp qua thành lớn như vậy. Cho nên mua nhiều chút đồ thêu thôi.”

      “Ồ, vậy sao? Vậy dứt khoát thêu tốt xong, mới có thể bán giá tốt.” Cố thị gật đầu cái, đề nghị.

      “Tử Lan này, hai ngày thêu nhanh, thêu xong liền bán .” Thạch Hữu Lương đưa lượng bạc cho Tử Lan, ý bảo Tử Lan rời .

      Hết chương 5.
      Last edited: 20/10/15
      Phương Lăng, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :