1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 68 đệ đệ đính hôn

      Nhận được thư cữu cữu, là đối với chuyện Chương Vân Kiệt cần để ý tới, đối với Chương Vân Kiệt có sắp xếp. Nhưng Tử Lan chính là yên lòng, Chương Vân Kiệt là người thế nào? Là người thâm sâu khó lường, chỉ cần có tia cơ hội, bắt lấy, cùng chung đụng thể nghi ngờ là cùng hổ vì mưu, hơn nữa Chương Vân Kiệt tính tình cố chấp, có thù tất báo. cùng đệ đệ cùng thư viện, Tử Lan cảm thấy đệ đệ có tâm cơ thể đấu được .

      "Nương tử, ta nghĩ cữu cữu chắc có cân nhắc, hơn nữa diện mạo Thạch Lâm cùng trước kia quá giống nhau, người kia chưa chắc nhận ra ." Dương Khang An nhìn Tử Lan khẩn trương hề hề, rất là đau lòng, Chương gia ngay cả đứa bé năm tuổi đều phải là đèn cạn dầu, trước kia nương tử chịu bao nhiêu tội a?

      Mặc dù là hiểu biết Trần Văn thanh có an bày đối với Chương Vân Kiệt, nhưng vừa nghĩ tới lúc nương tử hoảng sợ , Cố thị cùng Tống thị định đem nương tử bán vào địa phương bẩn thỉu, Dương Khang An trong lòng nghẹn hồi hỏa. Lại thấy nương tử bây giờ còn là mặt ủ mày chau. Buổi tối hôm đó Dương Khang An thừa dịp Tử lan ngủ thiếp , lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của Điền Thành văn . . . . . .

      Lâm Tĩnh Viễn an bài cho nhà Tử Lan ở tại nhà mình, mấy ngày này, mặc kệ là Thạch Lâm hay là Dương Dật an cũng thường tới đây ăn chực, trêu chọc Bình Bình. Viện trưởng phu nhân Lâm An thị là lão nhân thập phần hiền lành, đối với nhà Tử Lan tương đối hòa ái, rất ưa thích Tiểu Bình Bình, thường hỏi chuyện lý thú của cháu Lâm thị và nhi tử mập mạp của nàng, nghe Tử Lan cháu trôi qua tốt, Trần Văn thanh là người có trách nhiệm, tại bên cạnh có nữ nhân khác, lão thái thái thay cháu cảm thấy vui mừng, đối với Trần La thị an bài người cho nhi tử rất là cảm kích.

      "Lâm nãi nãi, Bình nhi bọn họ phải là đều sớm trở lại ăn cơm sao? Hôm nay thế nào lúc còn chưa có thấy bóng người a?" Cuộc sống ở thư viện cũng phô trương, dù là nhà của viện trưởng cũng chỉ có tới mười hạ nhân, Tử Lan hai ngày nay thường để cho Dương Khang An mua băng đá, biến đổi phương pháp nấu ăn làm món ăn ngon cho đệ đệ còn có tiểu thúc tử cùng với biểu đệ, dĩ nhiên cũng cấp ít cho người Lâm gia.

      Lâm An thị cũng rất là kỳ quái, chân tướng, liền kêu nha hoàn xem chút, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Lúc tiểu nha hoàn mới ra cửa, đám người Thạch Lâm trở lại, Thạch Lâm vừa thấy Tử Lan cũng vui mừng, kéo nàng qua bên hưng phấn : "Tỷ, với tỷ chuyện cực tốt, lão bà tử ác độc Cố thị đó gặp báo ứng, nghe tối ngày hôm qua ngủ từ giường té xuống đất, ngã tới xương sống tê liệt. . . . . ."

      Tử Lan vừa nghe, khỏi cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: " vậy sao? Tỷ nhớ được ở Chương gia giường ngủ đều được điều chỉnh, lão ma ma kia thói quen nhiều năm như vậy, làm sao lại lập tức ngã xuống đất, còn bị ngã trúng xương sống?"

      "Đoán chừng là báo ứng, tác oai nên tác quái, cho nên mới có báo ứng như vậy." Thạch Lâm châm chọc . Mặc dù lúc trước tuổi còn , nhưng Thạch Lâm vẫn biết mình là được tỷ tỷ cứu, ban đầu nghe được Tống thị cùng Cố thị lơ đãng chuyện, nguyên là tính toán đem đổi với Chương Vân Kiệt, nhờ tỷ tỷ giấu mình, mới khiến họ làm được. Sau lại Tống thị muốn đem tỷ tỷ bán, cũng nghe cha qua, cha muốn bảo vệ tỷ tỷ .

      Tử Lan suy nghĩ chút, dù là nguyên nhân gì, Cố thị bị tê liệt, nàng tâm tình tốt vô cùng, ban đầu Thạch Lâm tuổi còn , hơn nữa còn gầy yếu, sau lại mình dùng gian đem điều lý trắng mập lên, Cố thị có lẽ có thể nhận ra Thạch Lâm, nhưng là Chương Vân Kiệt chưa chắc nhận được. Mặc kệ là Thạch Lâm hay là mình, tướng mạo ra đều cùng trước kia xảy ra biến hóa rất lớn, ai có thể nghĩ tới người sống an nhàn sung sướng như bây giờ là tiểu nha hoàn bị mẹ kế quản chế trước kia?

      Tử Lan vốn tưởng rằng nhớ tới ân tình Cố thị đối với , cho dù là bị liệt, Chương Vân Kiệt cũng để cho người ta tới chăm sóc bà tốt, dù sao tại lấy thân phận của , mời người chăm sóc Cố thị là việc rất đơn giản, nhưng sau khi tình xảy ra, lần nữa khiến Tử Lan ý thức được, Chương Vân Kiệt tuyệt đối là người lãnh tình.

      Lúc Cố thị bị liệt Chương Vân Kiệt vừa bắt đầu quả rất khổ sở, nhưng chẳng được bao lâu, cũng cảm thấy như vậy rất tốt, Cố thị tồn tại đối với vốn chính là uy hiếp, mặt nổi đối với Cố thị chăm sóc tốt bà, cho lang trung tốt nhất xem bệnh cho bà, kết quả lúc để bà rời thư viện, liền nhốt vào tiểu viện thuê tạm thời, sau đó khóa lại cửa sổ và cửa ra vào, chặn miệng Cố thị!

      Triệu mân phái người tới tiếp xúc với Chương Vân Kiệt, liền thấy hành vi của , sau khi Chương Vân Kiệt rời , qua nhiều canh giờ, người nọ mới vào phòng Cố thị.

      Dù cho người của Tam hoàng tử cứu Cố thị, hay là bà vẫn chửi rủa nguyền rủa Chương Vân Kiệt. Bà vẫn như cũ ra thân phận của Chương Vân Kiệt.

      Đối với người dùng tính mạng cháu mình thay cho tánh mạng của , cũng đem chăm sóc nuôi lớn, Chương Vân Kiệt có thể độc ác như thế, mặc dù thủ đoạn chưa thuần thục, nhưng phần độc ác này làm Tam hoàng tử có chút kinh ngạc. Tuy kẻ thành chuyện lớn, câu nệ tiểu tiết, nhưng nhẫn tâm như vậy đối với người trung thành cảnh cảnh với mình, đặc biệt là đối phương còn muốn giết bà, bà thế nhưng đối với Tiểu Chủ Tử này còn tìm mọi cách duy hộ, Tam hoàng tử cảm thấy còn bằng Chương Vân Kiệt cho Cố thị thoải mái chút tốt hơn.

      Ba ngày sau, lúc Chương Vân Kiệt đến phòng nhìn thấy thi thể Cố thị, mới cảm thấy hỏng rồi, trong lòng cũng có chút hối hận nên sớm giải quyết Cố thị. Nhưng dù hối hận lúc này là vô ích, thị vệ Tam hoàng tử tìm được Chương Vân Kiệt trước khi rời , bắt được , hơn nữa ra thân phận chân của .

      Chương Vân Kiệt vừa bắt đầu còn tìm mọi cách nguỵ biện, nhưng sau đó người nọ xách ra Cố thị bị trói chặt, Chương Vân Kiệt lập tức xụi lơ mặt đất. ác ngoan nhìn chằm chằm Cố thị, hận thể giết bà. Cố thị bị hận ý trong mắt hù dọa, lúc này mới phát giác tiểu chủ tử chính mình tay chăm sóc lớn lên là muốn mạng của mình. Nghĩ tới đây, hận sao lúc xưa tự sát cho rồi.

      "Chớ trợn mắt nhìn, ma ma này tuy mạnh miệng nhưng cũng chưa gì." Người thị vệ kia xem thường , thuận tiện lôi khăn lau trong miệng Cố thị.

      Cố thị nằm mặt đất, con mắt nhìn qua Chương Vân Kiệt cách đó xa, nước mắt càng ngừng chảy. Hồi lâu, bà mới hỏi: "Có phải hay con tiện nhân Tống thị kia cáo mật?"

      "Ta làm sao biết đó là người nào, Tống thị là ai?" Thị vệ gãi gãi đầu, nghĩ thầm như vậy còn có người cũng biết chuyện này, có phải cũng nên bắt lại?

      Cố thị phi khạc bãi đàm, mắng: "Chính là Hoa Hồng nương ở Vạn Xuân viện, có phải hay con tiện nhân kia ? đúng, con tiện nhân kia bị ta độc câm rồi, nàng lại biết chữ, ra. . . . . . Vậy là ai? Chẳng lẽ người bên cạnh con tiện nhân Điền Thị kia còn chưa có chết tuyệt? Nhận ra chúng ta?"

      "Ngươi đừng đoán, có người nào cả, ngươi vốn là người đắc lực bên cạnh Tứ phu nhân, người biết ít, cho dù ngươi tại phải chương gia hạ nhân, nhưng là chỉ cần thấy được ngươi, nhận được người có khuôn mặt tương tự Chương tứ thiếu gia bên cạnh ngươi, còn có cái gì biết?" Chân Duyên Đào từ phòng ngoài ra, muốn nghe Cố thị liên lụy Dương Khang An, cùng Dương Khang An mấy năm tình cảm thầy trò, muốn liên lụy đến đồ đệ ngốc của mình.

      Nghe được như vậy, Cố thị chợt thất thần, Chương Vân Kiệt càng thêm hối hận, sớm biết. . . . . . Sớm biết giải quyết Cố thị cũng có ngày bị phơi bày như vậy.

      "Thiếu gia, người làm rất đúng, người sớm nên giết lão nô a! Người chính là đủ hung ác tàn nhẫn, lòng của người vẫn còn quá mềm. . . . . ." Cố thị nhìn ánh mắt hung tợn của Chương Vân Kiệt cười . xong, ngẹo đầu, cỗ đỏ thẫm từ trong miệng chảy ra, Cố thị thế nhưng cắn lưỡi tự sát rồi.

      Chương Vân Kiệt cắn môi, nhìn Cố thị cách đó xa, trong lòng sốt ruột thôi. . . . . .

      Sau đó, Chân Duyên Đào tìm được Dương Khang An, cho biết sau này ở lại Ký Thành, hảo hảo mà sống, chuyện bên ngoài, để cho chớ quan tâm. Chương Vân Kiệt đối với Tam hoàng tử có chỗ hữu dụng, như vậy tại vẫn sống tốt, người này tâm quá ác, ngộ nhỡ biết là do Tử Lan phơi bày thân phận của , đoán chừng liều lưới rách cá chết.

      “Kia đệ đệ làm sao bây giờ?” Tử Lan cắn môi hỏi.

      Chân Duyên Đào siết chặt khuôn mặt nhắn mập mạp của Bình Bình, cười : "Khi đó mới năm tuổi, căn bản cũng nhớ diện mạo của Thạch Lâm, cộng thêm Thạch Lâm là cháu ngoại Trần đại nhân, cho nên nghĩ tới Thạch Lâm chính là đứa bé kia, các ngươi cũng cần lo lắng. Lại nhiều người cũng trùng tên Thạch Lâm."

      Tử Lan nghe lời này thở phào nhõm, chân sư phụ vẫn đối với tướng công rất tốt, vậy lừa gạt mình. Sau đó Chân Duyên Đào còn cho Tử Lan biết tìm đượcTống thị, nhưng bây giờ nàng là làng chơi giang hồ, đủ chứng cứ, để cho bọn họ nên quá lo lắng.

      Tử Lan tâm căng thẳng, ban đầu Tống thị muốn chính mình tự cái loại địa phương đó. Kết quả vào cũng là chính nàng, đây là tạo hóa trêu ngươi a!

      Nghe Chân Duyên Đào , Dương Khang An liền dẫn Tử Lan cùng nữ nhi rời , trước khi , Tử Lan rốt cuộc yên lòng, lặng lẽ giao Giải Độc Hoàn cho Thạch Lâm cùng Dương Dật an còn có biểu đệ Khương Thế Phồn người hai hoàn, để cho bọn họ ngàn vạn cẩn thận. Dương Khang An lại từ chỗ Tử Lan đưa hai hoàn cho Chân Duyên Đào, để cho ông vạn bất đắc dĩ hãy dùng, cũng đừng tiết lộ từ nơi nào có được, Chân Duyên Đào nhất nhất đồng ý. Mấy năm này ở Ký Thành dạy Dương Khang An, thân thể ông từ từ chuyển biến tốt, ông làm sao lại biết, cũng chính bởi vì Dương Khang An đối với ông hiếu thuận, để cho ông dốc hết toàn lực dạy dỗ, cũng hết lời hữu ích với Tam hoàng tử, để Tam hoàng tử hiểu người này có tài, nhưng có bất luận uy hiếp gì.

      Hai năm sau, dưới nhắc nhở của trần Văn Thanh, Thạch Lâm cùng Dương Dật an đều vì tham gia khoa cử, ở thư viện tiếp tục miêu đầu khổ học, cùng năm, Điền Thành văn khảo được nhị giáp Tiến Sĩ, vào triều làm quan. Tử Lan vuốt bụng mình tròn vo nhìn Ngũ Sơn rất nghiêm túc dạy bảo Bình Bình biết chữ, trong lòng mềm rối tinh rối mù, lúc này Chương Vân Kiệt có kết cục gì, cùng bản thân hề có quan hệ rồi.

      Cùng năm, Khương Trần Thị hướng Tử Lan biểu đạt muốn Khương Di tuyết gả cho Dương Dật An, lúc Tử Lan hỏi thăm Dương Dật An, nhìn sắc mặt đỏ bừng ngượng ngùng vui mừng, Dương Khang An gật đầu đồng ý, cầu hôn biểu muội cho tiểu thúc, định ra hôn hai người, đồng thời bắt Dương Dật an cam đoan chỉ có Khương Di Tuyết, nếu qua bốn mươi tuổi con mới được nạp thiếp, nếu cả đời được nạp thiếp. Dương Dật an chút do dự liền gật đầu ứng hạ.

      Khương Trần Thị vốn cũng nghĩ muốn đem nữ nhi gả cho Dương Dật an, nhưng vì nữ nhi thích, lúc Trần La thị hồi kinh, Khương gia xảy ra chút chuyện, Khương Trần Thị thể để tâm đến nữ nhi, vì vậy để nàng ở nhà mẹ đẻ, vốn muốn ở kinh thành, mượn danh tiếng ca ca, có thể tìm cho nữ nhi hộ trong sạch, kết quả lại nghĩ đến, chờ đến lúc trượng phu nhờ ca ca giúp đỡ làm quan ở kinh thành, cả nhà dời đến kinh thành, mới biết Khương Di tuyết thế nhưng đối với Dương Dật an khi cùng Thạch Lâm đến Trần gia, hai người có lòng ái mộ lẫn nhau. Nếu là nữ nhi coi trọng chính là Thạch Lâm, Khương Trần Thị cũng có ý kiến gì, nàng từ kính trọng ca ca, cho nên đối với Thạch Lâm có mặt mũi tương tự với ca ca rất có hảo cảm, nhưng là. . . . . .

      Bởi vì đau lòng nữ nhi, chủ động xin gả lại được tự nhiên, Dương Dật an lại nghiêm túc quỳ gối trước mặt mình thề cuộc đời này chỉ có nữ nhi người, ác cảm dần biến mất! Cũng bởi vì như thế, Khương Trần Thị bắt đầu từ từ thích con rể tương lai xuất chúng này.

      Thạch Lâm cùng Dương Dật an cùng năm, so Dương Dật an còn lớn hơn tuổi, chờ hôn Dương Dật an cùng Khương Di tuyết định ra rồi, tự nhiên hôn của Thạch Lâm cũng bị để ý, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn có người thích hợp, cho đến sau này Trần Văn thanh dưới chủ ý của Tam hoàng tử cứu trưởng tử Trấn Viễn tướng quân, hai nhà giao tình sâu hơn, trong lúc vô tình Tướng quân phu nhân Lý thị từ Khương Trần Thị biết được lời thề của Dương Dật An, hơn nữa biết được cháu ngoại bà (Thạch Lâm) cũng có ý tưởng như vậy, chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Vì vậy có ý định. . . . . . Trấn Viễn tướng quân cũng coi như kính trọng vợ cả, nhưng nữ nhân bên cạnh ít, nếu , nhi tử cũng thiếu chút nữa bị hại.

      Thạch Lâm tài mạo đều là tốt, cộng thêm có cữu cữu Trần Văn thanh giúp đỡ, chỉ nhìn cách đơn thuần Trần La thị cùng Khương Trần Thị hai người đối với thương hết, Lý thị sau khi về nhà thấy nữ nhi ngây thơ của mình, trong lòng quyết định.

      Sanh xong trưởng tử, còn chưa ra tháng, nhận được thư Trần La thị, là hôn Thạch Lâm định ra rồi, đối phương nương như thế nào như thế nào tốt. . . . . .

      Tử Lan dở khóc dở cười cầm thư Trần La thị toàn khoe khoang khích lệ, cau mày với Dương Khang An: "Tướng công, cha nơi đó. . . . . .Chàng . . . . . ."

      Trần La thị giúp Thạch Lâm định ra hôn , mới nhớ tới đây là đứa của Thạch gia, bèn uy hiếp Trần Văn thanh viết thơ giải thích cho Thạch Hữu Lương, bởi vì nguyên nhân Chương Vân Kiệt, cho nên Thạch Hữu Lương tiện lộ diện, mình mới giúp Thạch Lâm đính hôn. . . . . .

      Nhi tử đính hôn rồi, đối phương còn là tiểu thư nhà Tướng quân, Thạch Hữu Lương nơi đó có cái gì hài lòng, cảm kích còn kịp. Lúc Tử Lan ra tháng ôm nhi tử, dắt nữ nhi trở lại Thạch gia, thấy Thạch Hữu Lương cười hả hê, cũng nhịn được vui vẻ theo.

      Tiểu thư nhà Trấn Viễn tướng quân, kiếp trước Tử Lan từng thấy qua, là tiểu nương khả ái, mặc dù có chút ngây thơ, có chút ham chơi, nhưng lại có khuyết điểm gì lớn, xứng Thạch Lâm, đúng là gả thấp.

      P/S: Còn chương cuối, mai ta up nốt nhé! http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif
      tramanh894, thuyt, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69 Kết thúc

      Bất kể là hôn của Dương Dật An hay là Thạch Lâm đều là với tiểu thư Quan Gia, cho nên sính lễ thể ít, Thạch Hữu Lương cho Tử Lan ba trăm lượng bạc cùng 200 mẫu đất, đây là nhiều nhất có thể lấy ra.

      Số tiền này ở quê hương bất kể là nàng dâu dạng gì đều có thể lấy được, nhưng Thạch Lâm cưới chính là tiểu thư nhà Tướng quân, làm sao có thể có đủ bản lĩnh, Tử Lan đem khế đất trả lại cho phụ thân, để cho giúp đệ đệ tiếp tục lưu, có đưa đất làm sính lễ. Những năm này nàng cùng Dương Khang An cũng lưu chút tiền bạc, nàng cùng Dương Khang An thương lượng xong rồi, trong nhà hai năm qua tiết kiệm được hơn ba ngàn lạng bạc, cộng thêm phụ thân cho ba trăm lượng, Dương Dật an cùng Thạch Lâm người 1500 lượng sính lễ, đây là cực hạn trong nhà có thể lấy ra.

      Khương Trần Thị hiểu tình huống nhà cháu ngoại , cho nên đặc biệt viết thư cho Tử Lan, là tất cả đều giản lược. Hơn nữa cách hôn kỳ còn có mấy năm, đến lúc đó nếu Dương Dật an có thể khảo được công danh, cũng dễ làm hơn.

      Đem xuất phẩm của ‘Tần ngự y’ dưỡng vinh hoàn, dưỡng sinh hoàn cùng Giải Độc Hoàn, còn có Kim Sang Dược thượng hạng, Tử Lan sau khi hai nhà quyết định xong đưa đống lớn cho Trấn Viễn tướng quân Hàn Minh .

      "Nguyên tưởng rằng mệnh Sơn nhi là Trần đại nhân cứu, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy có chút nghi ngờ, Thạch gia chẳng qua là nông hộ bình thường, lại đưa tới nhiều hoàn thuốc trân quý như vậy, hôn Tuyền Nhi bà quan tâm hơn chút, đồ cưới cần quá phong phú, đổi thành bạc áp đáy hòm cho đứa mang theo !" Sau khi Hàn Minh thử dùng thuốc pha chế sẵn Tử Lan đưa tới, dặn dò phu nhân mình như vậy.

      Lý thị vốn coi trọng chính là Thạch Lâm, đối với Tử Lan có thể lấy ra thành ý như vậy, trong lòng lại càng hài lòng, nghĩ đến mấy nữ nhân nông cạn ở hậu viện, Lý thị khỏi có chút hài lòng, nữ nhân nào chờ mong nhất sinh nhất thế nhất song nhân, Thạch gia có thể lấy ra được thuốc như vậy, thân thể nữ nhi sao, cho nên chỉ cần có thể sinh được đứa bé, như vậy đời này mình cũng cần bận tâm nữa.

      "Thạch Lâm là con trai độc nhất Thạch gia, tỷ tỷ của tuy là xuất giá nữ, nhưng đối với chuyện Thạch gia vẫn có thể làm chủ, con ngàn vạn lần đừng xem thường người nhà họ, người như vậy nhà cũng tốt, người Thạch gia đơn giản, nghèo khó nghèo khó! Nhưng đời này con có thể sống được thoải mái." Lý thị vuốt đầu nữ nhi . Vừa vào cửa coi như là làm chủ nhà, hơn nữa chỉ nhìn cách đơn thuần Trần La thị cùng (chỗ này bị thiếu, nhưng ta nghĩ chắc là Lý thị nghĩ đến cách đối xử của Trần La Thị và Khương Trần Thị đối với nhà Tử Lan chắc con bà cũng sống tốt).

      Hàn Thanh tuyền nhu thuận gật đầu cái, phụ thân mặc dù thương mình, nhưng ông cũng thương đại tỷ và Tam muội, chỉ có mẹ toàn tâm thay mình suy tính. Ca ca cũng rồi, nghèo nghèo mãi sao? Mình phải là còn có đồ cưới sao? Mặc dù chưa từng thấy qua Thạch Lâm, nhưng nàng gặp qua Trần đại nhân, là người tuấn đó a! Nghe Thạch Lâm cùng Trần đại nhân diện mạo nhưng là rất giống nhau. Mặc dù nàng thông minh, nhưng là cũng đần, nương cùng di nương, càng là nương vì chính mình suy nghĩ.

      Lấy vợ là chuyện tốt, nhưng khi nhìn trong nhà vì thay mình lấy vợ, tan hết gia sản, bất kể là Thạch Lâm hay là Dương Dật An đều thấy ngượng ngùng, trong lòng Dương Dật An nữ nhân tốt nhất chính là tẩu tẩu mình, lúc trước vì hoàn cảnh kia mới gả cho ca ca, nhưng thủy chung xa rời, cho dù có tiền đồ tốt hơn, cũng thủy chung cùng với ca ca, nữ nhân như vậy mới là tốt nhất. Dĩ nhiên Khương di tuyết cũng rất tốt, nàng cũng có ghét bỏ nhà mình, chỉ cần nàng có thể tôn kính ca tẩu, như vậy về sau mình chắc chắn giống như ca ca đối với tẩu tẩu, thủy chung như nhất, xa rời.

      Thạch Lâm cảm giác mình cưới người thế nào cũng được, nhưng Mỗ Mỗ này là mối hôn tốt, tỷ tỷ cũng rất tốt, nhìn những hàng chữ trong thư tỷ tỷ biểu lộ ra hài lòng, làm cho Thạch Lâm cũng khỏi đối với cọc hôn nhân này có hảo cảm, vốn cũng muốn cưới thê tử có thân phận cao quý, nhớ ngày đó Tống thị là hôn chủ tử chỉ định, luôn áp chế phụ thân, năm đó tỷ tỷ có bao nhiêu khổ cực cũng muốn nhớ lại, cho nên càng muốn cưới thê tử dịu ngoan. Nhưng tỷ tỷ lại nàng cao hứng, cao hứng chính mình cưới tiểu thư nhà tướng quân. . . . . . Nắm chặt thư nhà trong tay, Thạch Lâm cũng như Dương Dật an ở trong lòng quyết định, đó chính là chỉ cần nàng là người tốt, mình cũng liền nguyện ý hảo hảo đợi nàng.

      Ba năm thời gian thoáng cái qua, bất kể là Dương Dật an hay là Thạch Lâm cũng đem hết toàn lực khổ học, Tử Lan cũng được Lâm Tĩnh Viễn bảo đảm, chỉ cần phát huy hết mức, hai đứa khảo trúng là trong dự liệu.

      Kim Bảng Đề Danh, Động Phòng Hoa Chúc là hai chuyện vui lớn của đời người, Tử Lan hi vọng hai đứa đều có thể nắm chặt.

      "Gấp cái gì? Bất kể như thế nào phải cũng thi xong sao? Lại năm nay được, phải còn ba năm sau có cơ hội sao?" Dương Khang An cõng nữ nhi, ôm nhi tử nhìn nàng dâu ở trong phòng xoay vòng vòng, có chút .

      Tử Lan liếc cái, người này chính là đầu óc thiếu sợi dây, bây giờ khoa cử thi còn khó khăn hơn so với thi tốt nghiệp trung học ở đời sau, khoa cử có thể thay đổi số mạng người, chỉ cần có thể thông qua, như vậy ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, nam nhân này thế nào chút cũng khẩn trương a?

      "Đại Mao được túm tóc cha con! Bình bình con là đại nương, phải tự mình đường." Nhìn nam nhân mình mặt cười khúc khích bị con trai con giày xéo, Tử Lan tiến lên đem nữ nhi cưỡi cổ phụ thân kéo xuống, sau đó kéo tay của con trai, để cho nghịch loạn tóc cha .

      "Mẹ, ôm ôm, ôm Đại Mao." Đại Mao bị Tử Lan kéo, ngược lại trực tiếp vọt tới trong ngực Tử Lan, nhạc a a .

      Tử Lan ôm lấy nhi tử, điểm cái mũi , bất đắc dĩ : "Con nha!"

      "Tiểu tử này tại cũng , hay là ta ôm !" Dương Khang An có buông tay, cười . Trong nhà mình, tóc loạn loạn! Cái này có cái gì, rốt cuộc là con trai của mình. Mình khi còn bé phải cũng cưỡi đầu phụ thân kéo tóc ông sao. . . . . .

      Đại Mao cũng nguyện ý cho phụ thân ôm mình, đâu có như trong ngực mẫu thân thơm mềm thoải mái như vậy? giằng co, nghe được có người kêu cửa, Tử Lan vội bảo người làm mở cửa, người tới chính là người của Trần phủ, trước hay giúp Trần La thị cùng Tử Lan truyền tin, chỉ thấy mặt cười nịnh hót, cao giọng : "Mừng rỡ a! Biểu tiểu thư, biểu gia, trúng, hai vị thiếu gia đều trúng!"

      Tử Lan dừng lại, kinh hỉ nhìn về phía Dương Khang An, Dương Khang An cũng là kích động thôi, nhận lấy phong thơ trong tay người nọ, Tử Lan phen kéo qua, mở ra vừa nhìn, quả là báo tin mừng, trong thơ Thạch Lâm cùng Dương Dật An đều thi đậu, đều là nhị giáp, người xếp thứ chín nhị giáp, người xếp thứ 23 nhị giáp, này đều có thể kháo tiền danh a!

      Tử Lan nhìn nhiều lần, mới đem tin giao cho Dương Khang An, phen ôm lấy nhi tử, hôn cái mạnh mặt , : "Thúc thúc cùng cữu cữu con khảo trúng Tiến Sĩ, vui mừng ?"

      "Vui mừng!" Đại Mao nhìn mẫu thân, nghẹo đầu, phụ họa .

      Biết được đệ đệ làm Tiến Sĩ, trong lòng Dương Khang An vui sướng, có thể cùng Tử Lan tương xứng, cha mẹ mất sớm, đệ đệ trước đây thể cốt như vậy, có thể nào nghĩ đến có được tiền đồ như hôm nay?

      "Tướng công, chàng đâu vậy?" Tử Lan vốn là thấy Dương Khang ở trong sân vui mừng vòng tới vòng lui, có quá để ý, chính là vừa chú ý, chỉ thấy đổi bộ quần áo mới, giơ lên cái bao đồ, như muốn ra cửa.

      Dương Khang An cười khúc khích nhìn nàng dâu : "Trở về trước mộ phần cha mẹ, Dật An chúng ta tại là Tiến Sĩ lão gia!"

      "Vậy cũng nên vội? Chàng thấy trời tối sao. Ngày mai sáng sớm chàng trở về, thuận tiện báo tin vui cho cha ta!"

      Bởi vì Tử Lan có thói quen cùng thôn nhân chung đụng, cho nên mấy năm này bọn họ cơ hồ rất ít trở về, Dương Khang An cũng cưng chiều Tử Lan, biết nàng muốn nơi có nhiều người. Tử Lan cũng biết mình như vậy là tốt, trong tiềm thức của nàng muốn cùng người quen lui tới, nhưng thời đại này các nương đều như vậy, cũng chỉ có mình đặc biệt, Tử Lan cũng vùi mình trong nhà giúp chồng dạy con, may mắn Dương Khang An phải là người có dã tâm, võ lực của bây giờ rất cao, cảm thấy ngày tại thoải mái.

      Hai đời nhiều kinh nghiệm hơn so với người khác, Tử Lan mới ngộ ra cái đạo lý, coi như có được Bàn Tay Vàng, được trời xanh ưu ái, mình như cũ là tiểu nữ nhân bình thường, nghịch thiên gian đối với nàng bây giờ ra chỗ dùng cũng phải rất lớn, có lúc Tử Lan cũng có chút cảm thấy lãng phí, nhưng khi nhìn tướng công cưng chiều, còn có nụ cười mặt các con, cảm giác này rất nhanh liền bị Tử Lan từ bỏ, cái gì quan trọng hơn so với cuộc sống thoải mái của bản thân?

      Lúc Dương Khang An mang theo vợ con trở về thôn báo tin mừng, nghe cả thôn cũng sôi trào, thôn có hai Tiến Sĩ lão gia, ánh mắt mọi người hướng tới bọn họ có chút kính sợ, Thạch Hữu Lương càng thêm mừng rỡ, nhi tử làm Tiến Sĩ lão gia, tại lại sắp cưới tiểu thư nhà Tướng quân, này căn bản chính là chuyện chưa bao giờ dám nghĩ tới, Thạch Hữu Lương vốn sống đơn giản vì vui mừng định mời gánh hát ở trong thôn xóm hát ước chừng ba ngày, vì Tử Lan kháng nghị, nên ngưng hành vi của mình.

      Hôn Dương Dật an cùng Thạch Lâm đều là Trần Văn Thanh hỗ trợ, sau khi lập gia đình, trước khi nhậm chức tháng, hai đôi người mới trở lại bái kiến vợ chồng Tử Lan, nhìn bọn họ mạnh mẽ lôi kéo mình ngồi ở cao đường, đệ đệ, đệ muội dập đầu cho mình, Tử Lan cười. Cho tới giờ khắc này, cơn ác mộng kiếp trước liền toàn bộ cách xa nàng .

      Khương Di tuyết vốn thích biểu tỷ Tử Lan, tại làm chị em bạn dâu, tất nhiên rất vui mừng, vây quanh chị dâu líu ríu ngừng, Hàn Thanh tuyền cũng là tiểu nương ngây thơ, tuy có chút cao ngạo, xị mặt xuống, nhưng khi nhìn Tử Lan cùng Khương Di Tuyết chuyện, cũng rất có hứng thú, liền bị Tử Lan kéo qua chuyện phiếm, rốt cuộc trải nghiệm ít hơn so với hai người, Hàn Thanh tuyền lập tức liền thích tỷ tỷ xinh đẹp này của tướng công.

      Nghe trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, Dương Khang An cùng Dương Dật an cũng tự chủ nở nụ cười.

      --- ------ ------ ------ ------HOÀN CHÍNH VĂN---- ------ ------ ------ ------ ---------
      tramanh894, thuyt, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70: Cuộc sống hạnh phúc của Khương Di Tuyết

      "Hạ quan từng thề trước khi cưới, cuộc đời này vợ của hạ quan chỉ có Khương thị người."

      Nghe xong lời của trượng phu, Khương Di tuyết chậm rãi đến trước mặt cùng song song quỳ xuống, thừa dịp người chú ý khiêu khích nhìn, liếc mắt cái người từng là thứ tỷ nay là đường tỷ của mình Khương Di tâm.

      Dương Dật an dịu dàng nhìn thê tử quỳ gối bên cạnh mình, lại kiên định : "Nam tử phải giữ chữ tín, lúc nương tử hứa gả cho hạ quan là lúc, hạ quan chỉ là tú tài nho , cũng có tài sản gì. . . . . . Nếu bội bạc là tội bất nhân bất nghĩa; nếu phụ cám bã chi thê là việc tổn hại hứa hẹn đối với nhạc phụ mẫu, là tội bất trung bất hiếu. Hạ quan tuy là người bất tài, nhưng tuyệt làm những việc bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu như thế, mong rằng Vương gia bao dung."

      cần nhìn, Khương Di tuyết cũng biết bất kể là Nghĩa Thân Vương cao cao tại thượng, hay là đám người Khương Di tâm bên nhìn, lúc này nhất định hề có sắc mặt tốt, nhớ ngày đó lúc chính mình lựa chọn gả cho tướng công nhà mình, Khương Di tâm khinh thường, còn có tổ phụ mẫu bất khả tư nghị. . . . . . Nhưng tại, lại có ai chính mình gả sai người? Tướng công vì mình cự tuyệt nhi nữ của thân vương, mặc dù quận chúa nương nương là nữ nhân tái giá, nhưng bất kể là mỹ mạo, hay là gia thế đều được nam nhân trong thiên hạ theo đuổi. Nhưng cố tình nam nhân của nàng - Khương Di tuyết -cự tuyệt thiên đại việc tốt, thiên đại mê hoặc, chỉ nguyện ý chung tình với chinh mình người.

      Khương Di tuyết từ chỉ biết chính mình thông minh như ca ca, tỷ tỷ, nhưng là làm đích nữ duy nhất của Khương gia nên vẫn được mọi người nuông chiều.
      Mãi đến năm chín tuổi đến nhà ngoại tổ, được Tử Lan biểu tỷ đề điểm mới biết được chính mình có bao nhiêu ngốc, thế nhưng giúp đỡ thứ tỷ, giúp di nương tranh thủ tình cảm. Thứ tỷ chỉ lớn hơn chín tháng so với chính mình, nhưng trong suốt chín năm nàng (Tuyết) lại lần hoài nghi nàng (Tâm), còn tưởng rằng nàng (Tâm) thiệt tình đối với mình tốt, còn giúp nàng (Tuyết) kháng nghị bất công, cảm thấy mẫu thân hà khắc nàng (Tuyết). Nếu phải năm đó lúc chín tuổi nhà ngoại tổ, ngẫu nhiên được biểu tỷ đánh thức, Khương Di tuyết cũng biết nàng rốt cuộc thương tâm mẫu thân bao nhiêu lần.

      Sau khi nhận thứ tỷ đáng sợ, Khương Di tuyết liền cẩn thận trốn tránh nàng (Tâm), nàng (Tuyết) biết mình có tâm nhãn, bị tính kế, hơn nữa mẫu thân cũng nguyện để loại chuyện này bẩn chính mình, cho nên lúc nào cũng đem chính mình mang theo người (luôn giữ bên cạnh để bảo hộ).

      Biết thứ tỷ tính kế, cũng có nghĩ đến lòng của nàng (Tâm) lớn như vậy, càng biết nàng (Tâm) nhẫn tâm như vậy, thế nhưng cùng di nương nàng (Tâm) hợp mưu để cho thầy pháp lừa gạt tổ mẫu cùng Đại bá mẫu, để cho họ nhận định bát tự của nàng (Tuyết) vượng cho đường đệ. . . . . . Cũng bởi vậy nàng (Tuyết) mới bị cho làm con thừa tự dưới danh nghĩa của đại bá mẫu, trở thành đích tôn đích nữ.

      Mãi đến sau cha mẹ ngẫu nhiên tra được, lúc trước đường đệ bệnh nặng đúng là do nàng (Tâm) tay hại. Lúc ấy trong mắt phụ thân nan kham, cùng với mẫu thân nhíu chặt mày, đều làm cho Khương Di tuyết cảm thấy tỷ tỷ là người đáng sợ cỡ nào, lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, lại có tâm kế đáng sợ như vậy.

      "Tuyết Nhi, về sau nhất định phải để ý tỷ tỷ con. . . . . ." Phụ thân khi ra những lời này với nàng, Khương Di tuyết cảm thấy phụ thân cơ hồ trong nháy mắt già vài tuổi, lúc ấy Khương Di tuyết , nhưng là tại nàng minh bạch rồi, có thể làm cho phụ thân cho nữ nhi của mình để ý nữ nhi khác, là cỡ nào nan kham cùng thương tâm a!

      * Nan kham: Khó lòng chịu đựng nổi.

      Nhìn tỷ tỷ trở thành đích trưởng nữ Khương gia, trước đây ở trước mặt mình cẩn thận, trở nên vô cùng tự tin, nhìn nàng (Tâm) lơ đãng chèn ép mẫu thân, nhìn nàng (Tâm) ở trước mặt mình khoe khoang nhiều hơn hai nha hoàn hầu hạ so với mình, Khương Di tuyết trong lòng càng thể bình tĩnh, phụ thân cũng kháng nghị, mẫu thân cũng đòi công đạo, đòi quyền lợi cho nàng (Tuyết). . . . . . Nhưng càng bị trách phạt hơn. (đoạn này ta chém!)

      "Muội muội chớ phải là còn tưởng rằng ta còn là người trước kia theo phía sau ngươi nịnh hót ngươi, là thứ nữ cầu xin che chở sao?" Mặc thân hoa lệ phục sức, hèn mọn nhìn người mình từng nịnh hót, Khương Di Tâm tâm lý sảng khoái cực kỳ, nghĩ rằng ngươi phải là (từng) dựa vào thân phận sao?

      Khương Di tuyết gắt gao cắn môi, căm tức Khương Di tâm, nghĩ đến ngày trước bởi vì chính mình, tổ mẫu giáo huấn mẫu thân, nàng tại thể lại cho mẫu thân thêm phiền.

      Bởi vì trong lòng khó chịu, cho nên Khương Di tuyết rất nhanh liền ngã bệnh, cha mẹ cũng biết khúc mắc của nàng, bởi vì thương, cho nên sau khi quyết định bèn đưa nàng đến nhà ngoại tổ ở tạm.

      "Hài tử ngốc, người a! Có nhiều đầu hơn cũng thể mang nhiều mũ, đừng để người khác khống chế cuộc sống của mình." Kể hết ủy khuất của chính mình cho ngoại tổ mẫu nghe, ngoại tổ mẫu chiều, vuốt đầu Khương Di tuyết, khuyên nhủ.

      Ở nhà ngoại tổ, ngày đều qua nhanh trong vui vẻ, mọi người đối với mình đều là đau sủng, mà ngay cả ca ca cũng thường thường mang ít đồ chơi đến khuyên dỗ mình.

      "Chị dâu thường đừng lấy lỗi lầm của người khác khó xử bản thân, muội càng khó chịu nàng càng vui vẻ, cần gì chứ?" Lần đầu tiên nhìn thấy tướng công, còn là thiếu niên gầy yếu, bằng tuổi với ca ca, nhưng cảm giác người lớn hơn so với ca ca?

      kể chuyện khi còn bé bởi vì thân thể có bệnh, nhận hết thế nhân chế nhạo, còn tự với mình nếu còn sống, sao nghĩ xem mình có được cái gì, mà phải mất cái gì? Học người của địch nhân tỉnh lại chính mình, học được cường đại chính mình, mới uổng phí chính mình có địch nhân như thế.

      Đợi lúc cha mẹ vào kinh, Khương Di tuyết trong lòng vốn khó chịu cũng tiêu thất, nàng hoạt bát như trước, đồng thời nàng càng quan tâm đến người khác, nữ hồng được, nhưng nàng vẫn làm tất cho cha mẹ còn có ca ca đệ đệ, cũng là tối dụng tâm, mặc dù mũi kim đều, nhưng là tất may vô cùng mềm mại. Nhìn người nhà vui vẻ, Khương Di tuyết cũng nhịn được vui vẻ theo.

      Mẫu thân bởi vì Khương Di tâm, tại phụ thân bao giờ nữa chỗ di nương nơi đó, cho nên nàng cảm tạ Khương Di tâm. Ca ca , bởi vì muội muội trưởng thành, biết điều hơn so với lúc , cho nên rất vui vẻ. Phụ thân mình là tâm can bảo bối duy nhất của ông ấy.

      Di tuyết nghĩ rằng, nàng biết được mình có những gì.

      Đối với Dương Dật an, Khương Di tuyết ấn tượng cũng bởi vậy tốt hơn, thông minh hơn so với chính mình, Khương Di tuyết làm đánh giá như vậy.

      Vốn tưởng rằng ác mộng muốn xa, chính mình đạt được hạnh phúc, nhưng là theo tổ phụ mẫu cùng Khương Di tâm đến, Khương Di tuyết phát mình vẫn là xem thường “Đường tỷ” này . Nếu nàng tự xem mình là Đường tỷ, như vậy nàng chẳng qua chỉ vĩnh viễn là “đường tỷ” của mình, mà phải tỷ tỷ cùng cha!

      Lần này Khương Di tâm coi trọng vị hôn phu mà mẫu thân vì mình chuẩn bị, con vợ kế Nghĩa Thân Vương, tuy là con vợ kế, nhưng con trai trưởng Nghĩa Thân Vương phủ mất sớm, con vợ kế tại là nam hài duy nhất lớn lên tại Nghĩa Thân Vương phủ, hơn nữa con vợ kế này cũng là người có thực học, mẫu thân cùng mẹ đẻ lúc tuổi còn trẻ coi như là khăn tay chi giao, thế này mới. . . . . .

      "Muội khổ sở cái gì? Tỷ tỷ kia của muội da mặt dày, tâm đều đen đến trong xương, nam nhân kia nếu là nhìn trúng nàng, phải chứng minh có mắt tròng sao? Muội hẳn là cảm thấy cao hứng, bởi vì là nam nhân tốt, phải sao?" Khương Di tuyết cũng có nghĩ đến Khương Di tâm thế nhưng lớn gan như vậy, ở trước mặt mình khoe khoang tình tín nam nhân kia cho nàng (Tâm), nhưng Dương Dật an lại đánh thức nàng (Tuyết) lần nữa.

      Đúng rồi! Mình rốt cuộc khổ sở cái gì? nam nhân tốt mà thôi có, tại sao phải khổ sở a?

      Nhìn nam tử thanh tú trước mặt này, to lớn hơn so với trước kia, mà ngay cả cậu đều đối tán thưởng có thêm.

      "Dật An ca ca, ca có cảm thấy ta thực ngốc?" Khương Di tuyết có chút buồn khổ hỏi, chuyện tình mình xem ra rất trọng đại, nhưng trong mắt hề quan trọng, chỉ đơn giản như vậy.

      Dương Dật an nhìn nàng, trong lòng mềm nhũn, mình ở Trần gia căn bản chính là ăn nhờ ở đậu, Trần gia đại phòng những người đó người người đều minh lý ngầm chèn ép , thế nhưng trong mắt tiểu nương này chưa từng có tia hèn mọn, vĩnh viễn đều trong trẻo, tinh thuần như vậy. tiểu nương trong trẻo như vậy, làm cho người ta luôn nhịn được muốn bảo hộ nàng.

      " phải, muội chút cũng ngu ngốc." giọng xong, Dương Dật an bước .

      Khương Di tuyết nhìn bóng lưng của , cười ánh mắt loan loan, mẫu thân mình là nha đầu ngốc, phụ thân mình là tiểu ngu ngốc, ca ca mình là muội muội đần. . . . . . Mà ngay cả Khương Di tâm từ trước cũng mình ngốc nhưng có vấn đề gì. . . . . . Nhưng là mình ngu ngốc.

      Cũng vì bất đồng như vậy, Khương Di tuyết càng cảm thấy Dương Dật an là người tốt. . . . . . Ái mộ thường thường sinh ra trong lúc lơ đãng, bởi vì đối có chú ý, liền biết đến càng nhiều, biết thích sạch , biết tính tình tốt lắm, biết thích mỉm cười, tản bộ. . . . . . Mỗi lần biết nhiều hơn chút, trong lòng Khương Di tuyết ngọt ngào hơn chút.

      "Con lấy Triệu Cường, muốn!" Khi mẫu thân chuẩn bị định ra hôn của mình cùng Triệu Cường con vợ kế Nghĩa Thân Vương phủ, Khương Di tuyết mắt choáng váng, mình mới cần gả cho , người này phải người tốt, mình phải gả cho dật An ca ca, lấy tên xấu xa này.

      "Nha đầu ngốc, mê sảng cái gì, nam lớn hôn nữ lớn gả, việc hôn nhân nữ nhi phải đều là cha mẹ chi mệnh môi chước ngôn, ta cùng sườn phi nương nương bàn tốt, con nhưng đừng vờ ngớ ngẩn a?" Khương Trần thị có chút hờn giận nhìn nữ nhi, Triệu Cường đứa này, bà tìm hiểu, là hảo hài tử.

      "Nhưng là viết thư cho Khương Di tâm, ta mới cần gả cho nam nhân Khương Di tâm thích!" Khương Di tuyết vốn tính cho mẫu thân chuyện này, bởi vì dật An ca ca , này chính là lời phía của Khương Di tâm, ai biết sao lại thế này?

      Khương Trần thị mắt choáng váng, vội hỏi nữ nhi sao lại thế này, Khương Di tuyết đem chuyện Đường tỷ khoe khoang cho mẫu thân.

      Triệu Cường có thể là người tốt, cũng có thể là người xấu, nhưng nếu là người trong lòng Khương Di Tâm, nàng mới nghĩ muốn đâu! Phụ thân qua mình phải tránh Đường tỷ này, ca ca cũng nàng tâm nhãn nhiều chính mình đấu lại, Tử Lan tỷ tỷ nhận điểm mấu chốt chính mình, đừng làm chuyện làm khó mình, biết chính mình có thông minh như nàng (Tâm), sao còn ngốc dây vào?

      điều tra , Khương Di tâm quả cùng Triệu Cường nhận thức, nhưng là nàng buông tha thanh danh của bản thân, cho nên cho dù là Khương gia đích nữ có làm sao? Sườn phi nương nương nguyện ý cùng nhà mình đám hỏi, chính là xem phân thượng của mẫu thân mà thôi, mà nàng chỉ là ngụy đích nữ có năng lực thế nào? Bởi vì mẫu thân tự mình cùng sườn phi nương nương lui cửa hôn nhân này, sau đó Triệu Cường hiểu nguyên nhân tình . . . . . . Khương Di Tâm tính kế, chính là bị hủy thanh danh, lấy thân phận tiểu thiếp gả cho Triệu Cường.

      Mà chính mình. . . . . .

      "Dật An ca ca, muội. . . . . . muội thích ca, ca thú ta được ?" Nam nhân cái gì, Khương Di tuyết cảm thấy dù mình đầu như hạt dưa nghĩ , nhưng là nàng cảm thấy Dương Dật an là người thông minh nhất chính mình gặp qua, lợi hại nhất, đối với mình tốt nhất, cho nên đỏ mặt yên ra ý nghĩ của chính mình.

      "Hảo!" Dương Dật an trầm mặc hồi lâu, cuối cùng giọng .

      Lui việc hôn nhân với người chuẩn bị lập làm thế tử thân vương phủ, ngược lại cầu gả cho nam nhân nghèo hai trắng, cho nên mọi người mình ngốc, nhưng Khương Di tuyết nghĩ rằng ngốc ngốc, tìm nam nhân thông minh phải dễ a.

      Dật An ca ca rất thông minh, nguyên bản thái độ mẫu thân kiên quyết phản đối, sau khi thấy hòa giải, nguyên bản sắc mặt phụ thân tức giận, sau khi gặp mặt cũng có điều dịu .

      "Con nha! Chính là ngốc nhân có ngốc phúc!" Trước khi xuất giá, mẫu thân nỡ , Khương Di tuyết có chút hiểu.

      Nhưng sau nàng mới hiểu, nàng là hảo ngốc, nhưng cũng rất phúc khí, kết hôn tám năm, chỉ sinh nữ nhi, vẫn như trước là trân bảo được tướng công sủng ái.

      "Tướng công, tổ mẫu ta xếp nha đầu cho chàng. . . . . ." Dương Dật An làm quan càng làm càng lớn, đặc biệt sau khi Tam hoàng tử lên ngôi, ít người bắt đầu soi mói, ngay cả tổ mẫu cũng mình đừng tin tưởng hứa hẹn trước đây của tướng công.

      Dương Dật an xoa đầu nương tử nhà mình, : "Xếp nha đầu làm gì? Ta có nương tử, Thạch Lâm phải thu nữ nhân người khác đưa, bị chị dâu cầm gậy gộc đánh mấy ngày đều xuống giường được, nàng cũng muốn ta bị chị dâu đánh sao?"

      "Nhưng nữ nhân đó phải tướng công ngươi khuyên biểu ca thu sao?" Khương Di tuyết kỳ quái hỏi. ràng là đưa cho tướng công, nhưng biết tướng công với biểu ca gì đó, biểu ca đem nữ nhân đó lĩnh trở về, kết quả bị biểu tỷ kiêm chị dâu đánh cho trận.

      Dương Dật an ho tiếng : "Nơi đó là ta khuyên? Lời này nhưng đừng với chị dâu, nếu , chị dâu may quần áo mới cho quả quả phân nửa cho khuê nữ nhà Thạch Lâm, cẩn thận quả quả khóc cho nàng xem."

      Khương Di tuyết ngượng ngùng gật đầu, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng là ai muốn trình độ nữ hồng của mình hữu hạn, làm được y phục cùng tất, tại y phục người tướng công, còn có quần áo nữ nhi thích đều là chị dâu làm. Phân nửa ra ngoài, nhà mình ít , chính mình làm được, tú nương làm tướng công cùng nữ nhi đều thích. Trong lòng yên lặng với biểu ca thực xin lỗi, lại tìm ít dược liệu tốt nhất trong khố phòng tặng cho biểu ca, Khương Di tuyết liền quên hết việc này.

      Nghĩa Thân Vương thế tử Triệu Cường phức tạp nhìn vợ chồng Dương Dật an quỳ gối trước mặt phụ thân, sau đó nhàng lắc đầu với phụ thân. Tuy rằng đối đích muội tính tình bá đạo này có chút kiên nhẫn, nhưng là cứ như vậy bức bách người ta cường thú, rất * phân (?), đặc biệt nhìn nữ nhân hạnh phúc bên Dương Dật an, khiến cho trong lòng Triệu Cường phức tạp, bởi vì nàng từng có cơ hội trở thành thê tử của chính mình.

      Nghĩa Thân Vương cũng phải ngốc tử, tuy rằng bị cự trong lòng rất thoải mái, nhưng là muốn trả thù cũng phải tại, vì thế vẫy vẫy tay áo hừ lạnh tiếng liền ly khai.

      "Đường tỷ, có lỗi, cho ngươi thất vọng rồi, tướng công nhà của ta muốn nữ nhân khác ngoại trừ ta ra!" Trước khi rời , Khương Di tuyết đột nhiên nhàng bên tai Khương Di tâm.



      Chương 71: Nghe lời tỷ tỷ, tốt!

      Thạch Lâm có mẫu thân, trong đầu có bất cứ trí nhớ gì về mẫu thân, nghe tỷ tỷ mẫu thân là nữ tử thực dịu dàng, nàng luôn mặt mang tươi cười, cũng cùng người khắc khẩu. . . . . . Mẫu thân là vì khó sinh mình mà chết, cho nên sâu trong nội tâm Thạch Lâm, đối với nữ nhân dùng tánh mạng đến bảo vệ mình rất là cảm kích.

      Kế mẫu Tống thị cùng Dương thị, ở trong lòng Thạch Lâm cũng phải mẫu thân, tỷ tỷ mẫu thân rất , cho nên bất kể là lúc tuổi Tống thị lưu lại ấn tượng tốt cho mình, hay là sau này Dương Thị đối với mình coi như hiền lành, ở trong lòng Thạch Lâm cũng chỉ là thân phận thê tử phụ thân mà phải thân phận mẫu thân.

      Mẫu thân trông như thế nào? Thạch Lâm sớm có phán đoán của mình, ở trong lòng mẫu thân xinh đẹp giống như tỷ tỷ vậy, là nữ tử thông tuệ khéo tay, bị quyền thế cùng tài phú khuynh đảo, vĩnh viễn đều thực thỏa mãn, hỏi nguyên do luôn bảo hộ chính mình.

      Trước đây thân thể Thạch Lâm được tốt, nhưng sau khi rời Chương gia, thân thể của khá hơn, tuy rằng tuổi còn , nhưng Thạch Lâm cảm thấy đây đều là công lao của tỷ tỷ, dù vậy tỷ tỷ cũng gì, Thạch Lâm cũng muốn hỏi, ở chương phủ từng nghe qua cha mẹ kể chuyện xưa cho đứa , bên trong có câu chuyện tiên nữ bị phát , đều phải về trời. Trong lòng Thạch Lâm tỷ tỷ chính là tiên nữ, cho nên thể cho bất luận kẻ nào biết.

      còn Tống thị, Thạch Lâm tuổi trong lòng kỳ rất cao hứng, thích nữ nhân đối với mình hô to gọi , luôn mang vẻ mặt ghét bỏ, trong nhà có tỷ tỷ, có phụ thân, Thạch Lâm xem ra như vậy đủ rồi. Người khác đều là dư thừa, bao gồm gia gia, nãi nãi còn có bọn ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội đột nhiên xuất , tuy rằng tuổi còn , nhưng Thạch Lâm vẫn cảm thấy ở cùng bọn họ chung chỗ thoải mái như khi ở cùng tỷ tỷ và phụ thân.

      Tỷ tỷ thường nhà bọn họ cần phải tiếp tục sống, Thạch Lâm trong lòng thực đồng ý, phụ thân từ ái, tỷ tỷ cưng chiều mình, thực hoàn mỹ. Tỷ tỷ thích đọc sách, Thạch Lâm thích tỷ tỷ dạy đọc sách, còn tốt hơn so với nhóm phu tử, Thạch Lâm còn thích tỷ tỷ thủ tự tay dạy mình viết chữ. Nghe nếu đọc sách tốt, có thể làm rạng danh gia tộc, về sau có người dám khi dễ tỷ tỷ, khi dễ phụ thân, Thạch Lâm muốn làm rạng danh gia tộc, muốn tỷ tỷ giống như tiểu thư Chương phủ trước đây có nhiều người hầu hạ, mấy việc bẩn sống mệt chết cũng cần làm.

      Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Dật An, Thạch Lâm nhảy dựng lên, gầy , tuy rằng chỉ hơn so với mình tuổi, nhưng nhìn lại hơn gấp đôi so với mình, nhìn trong phòng (DDA) dơ bẩn hề hề, có mùi khó ngửi, Thạch Lâm lại lần nữa cảm khái có tỷ tỷ tốt, ca ca chút cũng đáng tin!

      Dương Dật an ca ca là ca ca tốt nhất đời, nhưng Thạch Lâm thấy so với tỷ tỷ nhà mình kém xa lắc, ca ca Dương Khang An trộn bánh bột ngô cứng như đá, làm cơm nhìn được, ăn , để đệ đệ mặc quần áo rách rưới. . . . Tỷ tỷ làm đồ ăn thơm ngào ngạt cho mình, gội đầu cho mình, làm quần áo cho mình, kể chuyện xưa cho mình nghe. . . . . . Thạch Lâm cảm thấy chính mình hạnh phúc hơn so với Dương Dật an.

      Nguyên nhân vì như thế, ngay từ đầu Thạch Lâm thấy tỷ tỷ chiếu cố Dương Dật An tuy rằng trong lòng có chút quá thoải mái, nhưng lại có cảm giác gì khác, chưa từng nghĩ tới ngày tỷ tỷ đối Dương Dật an cùng đối với mình giống nhau. . . . . . Lúc biết được mọi xong. . . . . . Tỷ tỷ thế nhưng gả cho Dương Khang an cái gì cũng kia? Điều này làm cho Thạch Lâm thông, nghĩ rằng nếu chính mình có thể làm chút gì đó, tỷ tỷ rời nhà gả cho Dương Khang an.

      "Về sau con có tiền đồ, có thể cho tỷ tỷ con chỗ dựa!" Phụ thân như vậy, nhưng tâm tình Thạch Lâm vẫn thể tốt lên! Bởi vì tỷ tỷ đối với Dương Dật An tốt! Thạch Lâm thích tỷ tỷ đối người khác tốt, miễn cưỡng là bằng hữu của như Dương Dật an cũng được!

      "Đệ muốn hai bộ quần áo!" /"Đệ muốn ăn thịt nướng!" . . . . . .

      Mặc dù mỗi cầu của (TL), tỷ tỷ đều hoàn thành, nhưng trong lòng Thạch Lâm chính là thể nào thoải mái, dù sao đãi ngộ với Dương Dật an cùng chính mình giống nhau. Còn có tỷ phu Dương Khang an, cho dù đối với mình tốt, Thạch Lâm cũng có cách nào đối tiêu tan, bởi vì đoạt tỷ tỷ thương của mình. Nhưng thích, cam lòng đều có biện pháp gì giải quyết, Thạch Lâm chỉ có thể ở trong lòng thầm thoải mái.

      Từ Chương gia đến ở nông thôn, lại đến nhà cậu, Thạch Lâm đều thích ứng vô cùng tốt, người cậu có diện mạo rất giống (TL) dạy rất nhiều cho Thạch Lâm, (TVT) dạy mình đối nhân xử thế, (TVT) dạy mình phương thức làm người. . . . . . (TVT) tự với mình nếu nhẫn nại, làm được đại , có bản , bảo hộ được người nhà. Tuy rằng là dạy Dương Dật an, nhưng Thạch Lâm biết cũng là dạy mình.

      Nếu như tỷ tỷ làm cho mình cảm nhận được cảm giác được bảo hộ, cậu dạy mình như thế nào bảo hộ người nhà, bảo hộ tỷ tỷ!

      Nhiều năm về sau, Thạch Lâm hâm mộ Dương Dật an có thể hồi hương, hâm mộ cuộc sống an nhàn của (DDA), nhưng lại ghen tị, nhìn khuôn mặt tỷ tỷ như trước luôn dào dạt tươi cười, Thạch Lâm thực thỏa mãn.

      Mẫu thân sinh mình, tỷ tỷ nuôi lớn mình, hai nữ nhân này đều để lại ấn tượng tốt đẹp cho mình, làm cho mình cảm nhận được , đồng thời dạy mình như thế nào, như thế nào có được gia đình hạnh phúc.

      Tỷ tỷ , nữ nhân thực dễ dàng thỏa mãn, thực dễ dàng hạnh phúc.

      Tỷ tỷ , người nhà vĩnh viễn là là quan trọng nhất.

      Tỷ tỷ , mỗi người đều nên biết mình muốn cái gì.

      Tỷ tỷ , . . . . . .

      Vài thập niên về sau, lúc Thạch Lâm tuổi già từ quan hồi hương, nhìn thê tử bên người tuy rằng thương lão, lại như trước rất tinh thần, đối với mình chiếu cố có thêm, cùng với mấy Tôn Tử, cháu phía sau . . . . . . Nhìn tỷ tỷ mang theo khuôn mặt tươi cười làm cơm cho mình, cùng với tỷ phu bị nàng chỉ huy hỗ trợ, phía sau nàng đám đứa , lại nhớ tới tỷ tỷ từng qua: gia đình là cần giữ gìn, cùng bị là hai phương diện, vĩnh viễn đừng chỉ nhận, mà trả.

      "Lão bà tử, ngày như vậy có quen ?" Sau khi từ quan, hạ nhân bên người thê tử cũng bỏ ít.

      Hàn Thanh Tuyền ngáp nhìn lão nhân nhà mình, cười : "Như thế nào quen, ở chung với chàng, cái gì cũng tốt!" Theo như lời mẫu thân mình đời này đủ hạnh phúc! Ở nhà có cha mẹ đau, xuất giá về sau có tướng công sủng ái, khuê hữu (bạn khuê phòng) lúc trước mỗi người đều tốt hơn so với mình. Bên người tướng công cả đời đều có nữ nhân khác, cho dù có người đưa, cũng là bị an bài ở tại bên rồi tống xuất , cho dù là nữ nhân xinh đẹp cỡ nào, tướng công đều chưa bao giờ động tâm, chỉ có mình mình, còn có gì hạnh phúc hơn so với này sao?

      Nhìn bộ dáng lão bà tử nhà mình thư thái, Thạch Lâm cảm thấy trong cả cuộc đời của nghe lời tỷ tỷ tốt!

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuc mung ban da lap xong ho nay

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Đọc truyện này có 1 thắc mắc, hạt sen trong truyện là hạt sen thần kì quá, sao mà công dụng tốt dữ vậy biết nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :