1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 43
      Editor: muanhobaybay


      “Vẫn là tỷ tỷ có tâm thương chúng ta, dọc theo đường thức ăn sao ngon miệng như thế này chứ?” Sau khi ăn xong, Tần Thiên Dương vuốt vuốt chòm râu hoa râm, hài lòng .

      Trần Vũ Phi cười đắc ý, vừa muốn mở miệng, Trần Văn Thanh đột nhiên : “Tần thúc, phụ thân, bữa cơm hôm nay là biểu ngoại sinh nữ (cháu bên ngoại- Tử Lan) của con tự mình xuống bếp làm.”

      “Khụ… khụ… quả là nương tốt.” Trần Lão thái gia lúng túng cầm ly trà lên uống hớp.

      Tần Thiên Dương liếc mắt nhìn Trần lão thái gia, lắc đầu cái, khó khi chê cười người bạn già của ông, chỉ : “Vừa là thân nhân gặp nhau, cũng khó được, lão phu hôm nay cần hảo hảo chúc mừng tỷ tỷ, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện nhiều năm.”

      “Tần thúc, ngoại sinh nữ lại mang mệnh khổ, mẫu thân mất sớm, đệ đệ còn bé, phụ thân mặc dù thương nàng, nhưng vẫn là tâm thô, xuất giá, phu quân cũng thành chăm chỉ, nhưng lại có tiểu đệ yếu ốm, hàng năm thuốc rời miệng, ngoại sinh nữ đành lòng nhìn tiểu thúc tuổi còn ốm đau, nên muốn cầu xin ngài giúp đỡ chẩn bệnh chút, người thấy sao?” Trần Văn Thanh cung kính với Tần Thiên Dương.

      Tần Thiên Dương gật đầu, do dự, lập tức gọi tiểu đồng mang hộp đồ của ông tới, vừa rửa tay vừa : “Nếu như thế, coi như là có duyên, liền đưa bệnh nhân dẫn tới .”

      Tử Lan kéo Trần La thị, phía sau có Thạch Lâm, Dương Khang An, Dương Dật An, sau khi vào cửa, Trần La thị vỗ vỗ tay Tử Lan, : “Đây là di ông ngoại của con, đây là Tần gia gia, đều là người trong nhà, để cho Tần gia gia xem bệnh cho Dật An chút, nếu Tần gia gia ăn cơm của con, nhất định Tần gia gia cố gắng chữa khỏi bệnh cho Dật An.”

      “Ông ngoại, Tần gia gia, làm phiền các ngài vì Tử Lan mà phí tâm, lại thêm phiền toái cho các ngài rồi.” Tử Lan phúc phúc thân, dịu dàng .

      Tần Thiên Dương cùng Trần Lão thái gia đều sửng sốt, ngay sau đó Tần Thiên Dương cười : “Quá giống. Năm đó Trần Đại ca cùng tỷ tỷ đại hôn, lão phu từng có may mắn tham dự, hôm nay nhìn thấy cháu , là như nhìn thấy tỷ tỷ lúc lần đầu gặp mặt.”

      “Hôm nay thấy ngoại tôn nữ cùng ngoại tôn, nàng cũng coi như mãn nguyện tâm niệm nhiều năm.” Trần lão thái gia vui mừng nhìn lão thái bà thấp giọng .

      Trần la thị nhìn Tử Lan, chậm rãi gật đầu. Mới vừa rồi ở bên ngoài, nhóm người Thạch Lâm đãdập đầu, Tần Thiên Dương cùng Tử Lan, để cho Dật An tới trước mặt Tần gia gia, sau đó giúp xem mạch…

      hồi lâu, Tần Thiên Dương mới chậm rãi : “Huyết khí chưa đủ, đến nỗi bệnh thiếu máu, can thận hư, ngũ tạng hao tổn… Có thể từ dạ dày bổ sung khí huyết, hóa sinh chi nguyên, phải bệnh nặng gì.”

      Nghe phải bệnh nặng, Tử Lan thở phào nhõm, cẩn thận suy nghĩ chút, Tử Lan cảm thấy cái này giống thiếu máu ở đại, sai khác mấy, vì vậy hỏi: “Tần gia gia, có phải có thể dùng thuốc thiện điều lý? Đương quy, táo đỏ, hoa sinh, a giao, hoàng kì, cầy long nhãn đều bổ huyết? Là thuốc có ba phần độc, hàng năm uống thuốc, kéo theo suy sụp thân thể, Tần gia gia, ngài muốn là cái này sao?”

      Tần Thiên Dương gật đầu, vuốt ria mép, cười : “Cháu có lý, để lão phu kê đơn, năm ngày, ngày hai lần, mười ngày sau liền tạm dừng, con nấu thuốc thiện điều lý cho , chưa tới ba tháng có chuyển biến tốt.”

      “Cảm ơn Tần gia gia, cho dù cần gấp gáp, con cùng tướng công cũng yên lòng.” Tử Lan nghĩ tới nàng vậy mà đúng rồi, trong lòng nhất thời cảnh báo.

      Dương Khang An cũng Dương Dật An cảm kích dập đầu trước Tần gia gia, sau đó kích động nhìn Tử Lan.

      “Sao cháu giá biết phương thuốc thiện?” Tần Thiên Dương biết Tử Lan là nông phụ, nhưng qua chuyện, cảm thấy nàng cũng đơn giản, vì vậy quyết định hỏi dò.

      Tử Lan ngượng ngùng : “Tử Lan biết phương thuốc gì thuốc thiện, nhưng là canh đương quy gừng thịt dê, cháo trắng táo đỏ, canh hạt sen long nhãn, cháo gà hoàng kì đương quy, phải đều là bổ huyết sao? Những thứ này so với thuốc dễ ăn hơn.”

      Tần Thiên Dương có chút kinh ngạc nhìn Tử Lan, sau đó cười : “Cháu quả thông tuệ hơn người, lão phu cảm thấy có đất dụng võ. Tỷ tỷ, hôm nay khó gặp, tiểu đệ xin xem mạch cho tỷ, được ?”

      Trần La thị trìu mến nhìn Tử Lan, gật đầu, sau đó lên trước, ngồi vào đối diện Tần Thiên Dương, đưa cánh tay ra.

      “Theo như lời cháu ,… thuốc thiện kia, hàng ngày tỷ tỷ có thể dùng chút, rất tốt cho tỷ tỷ.” Tần Thiên Dương xem mạch xong, phát thấy dị trạng, chẳng qua là tuổi cao cơ thể dễ ốm yếu, cần tẩm bổ, cho nên khai phương thuốc.

      Xem xong cho Trần La thị, Tần Thiên Dương dứt khóat xem mạch cho mọi người trong nhà, Tử Lan phe phẩy cánh tay Trần La thị, để cho bà mở miệng kêu phu thê Thạch Hữu Lương vào.

      “Văn Thanh. Ngươi nên học hỏi tỷ phu ngươi chút, người ta khỏe mạnh hơn ngươi nhiều.”Lúc bắt mạch cho Thạch Hữu Lương, Tần Thiên Dương cười , sau đó vui mửng : “Xem ra cháu quả là có nghiên cứu về thuốc thiện, nhà bọn họ dù cha con, thân thể đều cực tốt, rất khỏe mạnh.”

      Nhưng khi bắt mạch cho Dương thị, Tần Thiên Dương hỏi Dương thị có rất nhiều vấn đề, sau đó khẳng định hỏi: “Phu nhân có phải từng bị nhiễm lạnh phải ?”

      “Nhiễm lạnh? Ta… Ta có. Ta chỉ là phụ nhân bình thường, sao có thể nhiễm lạnh đây.” Dương thị vội vàng lắc đầu .

      phải, thế này, những năm gần đây, phu nhân có bị ngã trong nước lâu bao giờ ?” Tần Thiên Dương lại hỏi.

      Dương thị đỏ mặt, Thạch Hữu Lương thúc giục hồi lâu, Dương thị mới : “Bốn năm trước vào mùa đông, ta vô ý ngã xuống sông, nhưng rất nhanh sau đó được người nhà cứu lên…”

      “Thế đúng rồi. Mặc dù nhìn qua thân thể phu nhân có gì đáng ngại, trong cơ thể phu nhân bị hư hàn, vì vậy rất khó có con.” Tần Thiên Dương thương hại , đời này của phu nhân, đóan chừng…

      Dương thị bối rối, lâu mới hiều câu của Tần ngự y, lúc đó bị Trần gia từ hôn, nhất thời cam lòng mà nhảy sông tự vẫn, sau được phụ thân cứu lên, bởi vì vào buổi tôtí, chuyện này trừ người nhà có ai biết? Nàng chết? Người ta đại nạn chết ắt có phúc hay sao? Tại sao….

      Dương thị cảm thấy hết thảy đều là giả, nàng nghĩ, Thứ sử phủ vì tỷ đệ Tử Lan nên mới cố ý bảo ngự y bậy, ràng mẫu thân nàng mang nàng tới xem lang trung, lang trung nghiêm trọng, có thể điều dưỡng là tốt, nàng tin, nàng nàng có hài tử… được, nàng muốn tìm lang trung…

      Nhìn Dương thị gần như điên cuống chạy ra ngòai, mọi người trong nhà trầm mặc, Tử Lan cắn cắn môi, : “Mẫu thân chỉ có chút khó khăn khi tiếp nhận chuyện này, phải cố ý thất lễ.”

      Trần la thị lắc đầu, nhìn Tử Lan, trong lòng có chút thả lỏng, thế nào chuyện Dương thị thể sinh con liên quan tới bà, nhưng mà sinh là tốt nhất, như vậy có ý xấu với tỷ đệ Tử Lan… Nhưng vẫn là thôn phụ ngu ngốc, sao bà phải tìm ngự y để lừa gạt nàng ta cơ chứ? là buồn cười.

      tại Tử Lan cũng , Dương thị thể có con là tốt hay xấu? Mặc dù bởi vì chuyện lúc trước, nàng có chút ý kiến với Dương thị, nhưng Dương thị quan tâm tới phụ thân, Tử Lan có thể nhìn ra được, Dương thị có con, cũng tốt cho Thạch Lâm, như vậy địa vị trong nhà của Thạch Lâm bị lay chuyển, nhưng thể có con đối với nữ nhân mà , tựa hồ có chút tàn nhẫn, nhưng cũng may bởi vì nguyên nhân kia mà Dương thị thể có con, làm cho trong lòng Tử Lan ra được tư vị gì.

      Chạy ra khỏi Thứ sử phủ, Thạch Hữu Lương nhìn Dương thị điên điên, tát cho Dương thị cái, đem nàng đánh tỉnh, Dương thị chảy nước mắt lôi kéo ống tay áo Thạch Hữu Lương, : “Tướng công, ngự y đó gạt người phải , chúng ta có thể có hài tử phải ?”

      Thạch Hữu Lương thở dài, mặc dù sớm biết Dương thị gả cho chắc chắn mang thai, nhưng tại bởi vì nguyên nhân từ nàng, khóc lóc hồi, Thạch Hữu Lương có chút mềm lòng, vì vậy : “Bất kể có hài tử hay , nàng vẫn là nương tử của ta, nàng cứ yên tâm .”

      thể mang thai, còn là nữ nhân sao?” Dương thị trợn to hai mắt, khóc ròng .

      “Vậy chúng ta tìm lang trung khác xem sao?” Thạch Hữu Lương thấy bố dáng đáng thương của Dương thị, thở dài . Mặc dù nhận định đây là , sau khi Tần ngự y xem mạch cho xong, toan muốn cắt đứt lời Tần ngự y để Tần ngự y ra việc uống thuốc tuyệt dục, nhưng nghĩ tới tần ngự y lại thân thể rất khỏe mạnh, làm Thạch Hữu Lương có chút nghi ngờ. Nhưng tuyệt đối tin tưởng y thuật của Tần ngự y… Năm đó ở Chương gia, nghe qua danh tiếng của Tần ngự y, đóan chừng Tần ngự y chẩn đóan bên ngoài, là Tần ngự y giúp sao? Nhưng mà Dương thị có con, làm cho cảm thấy đây chính là thiên ý, cuối cùng cũng chỉ có hai đứa là Tử Lan Thạch Lâm.

      Mang theo Dương thị hết các y quán ở Ký thành, phần lớn đều là phải thể có con, tuy nhiên rất khó khăn. Mặt Dương thị trắng bệch, như du hồn theo Thạch Hữu Lương trở lại Thứ sử phủ, chỉ là sau đó nàng liền ngã bệnh.

      Tìm lúc có người, Thạch Hữu Lương tới tìm Tần ngự y, cảm tạ Tần ngự y giúp giấu diếm. Kết quả, Tần Thiên Dương nghi ngờ : “Lão phu dối, là , có gì cần cảm tạ?”

      Thạch Hữu Lương liền chuyện ăn thuốc tuyệt dục ra.

      Tần Thiên Dương sửng sốt, lại xem mạch cho Thạch Hữu Lương lần nữa, : “Bây giờ thân thể của ngươi hòan toàn khỏe mạnh, nếu ngươi như vậy chỉ có thể có 2 hướng, là người ta lừa ngươi cho người thuốc khác, hai là thuốc giảm bớt phân lượng, chỉ có thể đảm bảo tuyệt dục trong thời gian ngắn, thuốc ngươi vừa chính là thuốc tuyệt dục, nhưng ngươi chưa ăn xong .”

      Thạch Hữu Lương thừ người, vẫn biết nhạc phụ cho thuốc tuyệt dục, nhưng tại Tần ngự y lại có ăn… Nghĩ đến trong quá khứ nhạc phụ nhạc mẫu hòa ái nhân từ, Thạch Hữu Lương rơi lệ đầy mặt, trong lòng cảm động và nhớ nhung nhạc phụ nhạc mẫu, thuốc là hăn ăn, nhất định nhạc phụ đành lòng, cho nên liền giảm lượng thuốc…

      Hết chương 43.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 44
      Editor: muanhobaybay


      Sau khi Tần Thiên Dương rời , Thạch Hữu Lương vẫn rất hoảng hốt, trở lại trong phòng, nhìn Dương thị vẫn còn ngồi thừ đất, cơm nước bị nàng hất xuống đất, trước kia có chút áy náy với Dương thị, bây giờ liền còn nữa.

      “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? thể sinh sinh, ta trách ngươi, ngươi ở đây phát khí gì? Đây là nơi ngươi có thể phát giận sao?” Thạch Hữu Lương kéo Dương thị lên.

      Dương thị hơi co người lại, sau đó hoảng sợ nhìn Thạch Hữu Lương : “Tướng công, trong thức ăn này có thuốc. , thể ăn. Người nơi này muốn thiếp sinh con…”

      Thạch Hữu Lương quát lên: “Ngươi nhăng cuội gì thế?”

      “Tướng công, thiếp …” Dương thị đỏ mắt, thanh từ thấp lên cao, cuối cùng biến thành gào thét.

      Thạch Hữu Lương cau mày nhìn bộ dáng Dương thị, nhiều nữ nhân thể sinh con, trách nhiệm đều đẩy lên người người khác sao, liền : “Ngươi đừng điên nữa, ai hại ngươi, là ngươi rơi xuống nước vào mùa đông, trách được ai chứ?”

      “Thiếp… thiếp…” Dương thị phát run, nàng sợ Thạch Hữu Lương biết chuyện nàng muốn tìm chết mới nhảy xuống nước, cuối cùng kết quả thành thế này, trong lòng càng khổ sở, nửa ngày ra chữ.

      Thạch Hữu Lương nhìn nàng nữa, nhìn thức ăn hỗn độn mặt đất, dù là nhà phú quý, cũng thể lãng phí thức ăn a? Hơn nữa đây cũng phải nhà mình.

      “Dương thị, ta với nang lần cuối cùng, nguyên nhân gì mà nàng thể sinh con, ta truy cứu, trách ngươi. Nhưng mà nếu nàng ta nổi điên lên, ta tuyệt đối tha cho nàng, nàng nên hiểu là tốt nhất.” Thạch Hữu Lương xong liền rời .

      Tử Lan biết làm sao, nhìn phụ thân ăn ở trước mặt, nàng có chút đau lòng.

      “Phụ thân, có lẽ có cách chữa trị?” Bây giờ Tử Lan hòan tòan thất vọng về Dương thị, nhưng nàng muốn thấy phụ thân khổ sở.

      Thạch Hữu Lương lấy chiếc khăn từ trong ngực ra, chiếc khăn màu xanh lam được thêu rất đẹp, lau miệng chút, rất nghiêm túc với Tử Lan: “Đời này có con và Thạch Lâm, phụ thân thỏa mãn, vì thế con đừng suy nghĩ nhiều.”

      Lời của Tần ngự y có tác dụng, biết đệ đệ có thể khỏe lại, cứ sáng sớm Dương Khang An theo Văn thị vệ tập võ, buổi chiều theo Lương Quản học tập, thời gian rảnh rỗi, cũng nghỉ ngơi, nếu đủ khả năng giúp tay, Tử Lan có chút đau lòng, nhưng cũng ngăn cản.

      Dương Khang An làm đồ gỗ tệ, theo như bản vẽ của Tử Lan, làm cái xích đu trong sân, Trần lão thái gí, Tần ngự y đều thích, ngay cả Trần La thị cũng thích ngồi đu, phơi nắng..

      Thời gian mười ngày thóang cái trôi qua, Thạch Hữu Lương liền mang theo Dương thị rời , nhưng Thạch Lâm bị Trần Văn Thanh lấy cớ muốn dạy học vấn, cho nên đành ở lại. Sau khi Dương Dật An uống thuốc xong, Tần Thiên Dương liền báo có thể dừng uống thuốc, Tử Lan liền mang theo mọi người chuẩn bị cáo từ về nhà. Bắt đầu mùa đông, trong nhà còn có rất nhiều chuyện phải làm, dù ở Trần gia ăn mặc lo, còn có thể sai sử nha hoàn bà tử, nhưng Tử Lan cảm thấy thư thản.

      Mấy ngày nay Tử Lan chuyện cùng Trần La thị, làm nũng với Trần La thị, còn làm quần áo thức ăn cho bà, tuy trong nhà bà thiếu những thứ đồ này, nhưng Trần La thị cảm thấy tâm lòng trong đó. Trần La thị chịu cho Tử Lan rời , lôi kéo tay Tử Lan buông, ai cũng được.

      “Mỗ mỗ, con phải trở về thôi, con còn muốn đưa cho người thêm chút Bạch Thái cay đấy? phải mỗ mỗ thích món đó sao? Còn có, trong nhà còn có rất nhiều chuyện cần con về làm. Mỗ mỗ cũng thấy, nhà con trôi qua ở đó cũng tốt vô cùng, mỗ mỗ cần lo lắng, chờ đến mùa xuân, ngày ấm, đến lúc đó, con đón mỗ mỗ tới nhà con, làm đồ ăn ngon cho mỗ mỗ, mỗ mỗ có chịu ?” Tử Lan kiên nhẫn khuyên.

      được.” Trần La thị lắc đầu, vẫn chịu buông tay.

      Nhìn mẫu thân tính trẻ con như vậy, Trần Văn Thanh có chút nhức đầu, mọi người đều nhất định phải , hơn nữa nương gả thường ở lại nhà người khác, cũng thỏa đáng, vì vậy : “Mẫu thân, tại người mẫu thân cũng gặp rồi, nhà cũng biết ở nơi nào? Nếu muốn gặp, chỉ cần đến là được. Qua thời gian tới con làm thôn trang gần nơi ở của nhà Tử Lan, đến lúc đó mang mẫu thân cùng phụ thân tới nghỉ ngơi ở đó, có được hay ?”

      Trần La thị cầm khăn lau nước mắt, : “Con chỉ dỗ ta thôi, các ngươi đều muốn, nhiều năm như vậy, vất vả mới có người ở bên cạnh ta, xoa bóp thắt lưng cho ta, làm đồ ăn ngon cho ta, còn nghe ta càu nhau, là cháu của tỷ tỷ ta, …”

      Mỗ mỗ, trước kia tìm được mỗ mỗ, tại tìm được, con bỏ được, trong nhà có rất nhiều chuyện, con rất yên lòng ở đây, mỗ mỗ cho con trở về thôi. Con đảm bảo, sau này con thường xuyên tới thăm mỗ mỗ.” Tử Lan nhìn lão thái thái chơi xấu, có chút bất đắc dĩ.

      Trần Vũ Phi ho tiếng, : “Đầu mùa xuân, liền cho người xây thông trang, thê tử Thanh nhi bị bệnh, chuyện cả gian hàng vẫn chờ bà xử lý đấy. Chắc chắc để bà thường xuyên thấy hai đứa .”

      Nhóm người Tử Lan lại khuyên lúc lâu, Tử Lan liên tục bảo đảm mình nhất định thường xuyên đếm thăm bà, mới làm cho Trần La thị đồng ý, nhưng bà liền tặng ít đồ cho Tử Lan. Vải vóc, điểm tâm, vì DƯơng Dật An bị bệnh cần tẩm bổ, tặng thêm chút dược liệu quý, thuốc bổ. Ngòai ra còn tặng ít đồ dùng… Mặc dù Tử Lan hết sức cự tuyệt, nhưng bà còn cứng rắn đưa cho Tử Lan sấp ngân phiếu dày,cuối cùng để nhi tử phái người đưa.

      “Lão gia, hay lắm, xây thôn trang cho ta, nếu xây, ta tự bỏ tiền của ta ra xây, Dĩnh nhi gả xa, hai đứa dưới gối ta cũng chưa từng thấy qua, ngược lại đứa này (Tử Lan) tâm với ta, ta bỏ được.” Nhìn Tử Lan ngồi xe rời , Trần La thị lau nước mắt với Trần lão thái gia.

      Trần lão thái gia gật đầu, liền đáp ứng, nhiều năm như vậy ý định của Trần La thị sao ông biết chứ, cả đời này ông khiến bà chịu ít ủy khuất, cho nên liền đáp ứng.

      Lúc , nhà Tử Lan chật vật xuất hành, thậm chí ngay cả công cụ thay bộ cũng có, lúc trở lại, là Thứ sử phủ phái ba chiếc xe ngựa cùng mười mấy hộ vệ đưa về, nhóm Tử Lan cảm thấy như là vinh quy trở về.

      “Nương tử, chúng ta trở về nhà?” Ngồi trong xe ngựa, Ôm thê tử trong ngực, Dương Khang An có cảm giác rất vi diệu, thiếu chút nữa lệ nóng quanh tròng.

      Tử Lan tựa vào ngực Dương Khang An, gật đầu cái, ngáp : “Về nhà, thiếp muốn ăn hạt dẻ.”

      “Được, trở về ta liền nhặt hạt dẻ cho nàng.” Dương Khang An vội vàng .

      “Thiếp lên núi với chàng, trước kia phụ thân thiếp chưa lập gia đình thể ra cửa, tại thiếp gả cho chàng, chàng liền dẫn thiếp lên núi chơi nha…” Quả nhiên ở đâu thoải mái như trong ngực tướng công, Tử Lan cảm giác buồn ngủ.

      Lão thái thái Thứ sử phủ thương Tử Lan, bất mãn với , lúc đấy cứ tưởng mất nương tử, tại nương tử vẫn dựa vào trong ngực , Dương Khang AN liền cảm thấy thỏa mãn, Tử Lan dù muốn làm gì muốn gì đều đáp ứng. Nhìn thê tử ngủ thiếp , Dương Khang An bận rộn chỉnh tư thế ngồi, để cho nàng ngủ thoải mái, thuận tiện hôn trộm lên mặt nàng cái. Cảm xúc mềm mại, khiến thiếu chút nữa là làm chuyện xấu, thê tử có lực hút quá lớn cũng khiến rất đau đớn.

      “Lưu quản gia, cảm ơn ngươi, trở về liền thay ta tiếng cảm ơn với bà bà nhé.” Sau khi về tới Dương gia, nhìn dáng vẻ Dương gia, Lưu quản cùng nhi tử Lưu Quý đưa tiễn nhà Tử Lan về, cự tuyệt lời mời cơm của Dương gia, lúc ở Thứ sử phủ, Tử Lan làm cơm chỉ có các chủ tử mới có thể ăn, tại dù cho bọn họ có cơ hội, bọn họ cũng dám tiếp nhận, nữ tử này, địa vị ở trong lòng chủ nhân thấp, nghiêm chỉnh coi nhóm Tử Lan như chủ nhân, bọn họ đem đồ mang xuống xe ngựa liền cáo từ.

      Tiến hành đem mọi thứ vào trong nhà Dương gia, chờ mấy người Lưu quản gia rời rồi, Tử Lan mới với Dương Khang An: “Tướng công, cữu cữu tặng ít sách, còn có giấy bút, thiếp giữ lại chút cho tiểu thúc, còn dư lại, còn có mấy xấp vải, cùng thuốc bổ, chàng giúp đỡ Thạch Lâm lấy về, thiếp dọn dẹp nhà cửa chút.”

      Dương Khang An gật đầu, nhìn xung quanh chút, cũng có chút nhức đầu, : “Nương tử, nàng nghỉ ngơi chút , phân loại đồ đạc, để ta đưa là được.”

      Tử Lan gật đầu, dù biểu trước đây của Thạch gia khiến trái tim nàng băng giá, nhưng bây giờ cũng phải lúc xé rách mặt nạ, chẳng qua là đáy lòng còn như trước đây mà đối đãi Thạch gia gia nãi nãi.

      “Vải vóc nhà xấp, cho Thạch gia gia và nãi nãi thêm hai xấp, nhà hộp điểm tâm, túi thuốc bổ này đưa qua cho Thạch nãi nãi, liền được rồi.” Tử Lan lựa chọn rồi đưa ra, những thứ khác cầm vào nhà, kết quả vừa mới vào nhà, nàng lại cầm hộp điểm tâm ra ngòai : “Cái này chàng mang tới trong nhà lớn, là điểm tâm Thứ sử phủ đưa tới cho cả nhà nếm thử chút. Ông ngoại muốn xây thôn trang ở chỗ này, đến lúc đó thể thiếu giúp đỡ của mọi người.”

      Dương Khang An gật đầu cái, liền bận rộn. Đầu tiên là lấy nước đầy bể, sau đó liền các nhà để tặng lễ…

      Trong thôn nhìn nhà Tử Lan trở lại, có mấy người chạy vọt tới cửa nhà Tử Lan, nhưng nhìn Tử Lan vội vàng dọn dẹp phòng, có thời gian chuyện phiếm cùng các nàng, liền ngượng ngùng rời , tại người trong thôn ai biết Tử Lan là cháu bên ngoại của Thứ sử đại nhân. Nào dám đắc tội nàng.

      Nửa tháng ở nhà, Tử Lan quét dọn qua loa phòng ốc vòng, cũng còn sớm, bởi vì bọn họ vừa trở về, Thạch Hữu Lương lo lắng nhà Tử Lan chưa ăn, mang chút thịt cùng trứng gà tới cho Tử Lan.

      Tử Lan cũng mệt mỏi, lười phải làm phức tạp, dùng gạo trắng nấu cháo, sau đó tráng chút trứng, nhà cơm nước xong, chờ Dương Khang An tắm xong, người nhà liền chuẩn bị ngủ.

      “Tiểu thúc, thân thể đệ mới chuyển biến tốt, thể để quá mệt mỏi, đệ cần nghỉ ngơi sớm.” Sắp sửa xong, sau khi rửa mặt rồi, Tử Lan thấy đèn dầu phòng Dương Dật An vẫn còn sáng, vì vậy cách của mà dặn dò câu.

      Hết chương 44.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 45

      Bởi vì hôm trước dọn dẹp phòng ốc mệt mỏi, khi Tử Lan tỉnh lại, trời sáng hẳn, quay đầu mới phát Dương Khang An sớm có ở đây, bên cạnh gối đầu có tờ giấy, là Dương Khang An để lại, mình lên núi, lúc cơm trưa trở lại.

      Tử Lan cầm tờ giấy, cảm thấy để cho luyện chữ vẫn có chỗ tốt, tối thiểu khi ở nhà chính mình cũng biết được đâu.

      Tử Lan vội mặc y phục ra sân, lại phát trong sân được quét dọn sạch , quần áo phơi dây, ga giường ngày hôm qua được đổi, cửa phòng bếp để ít củi đốt vừa chặt chỉnh tề , trong chum đầy nước, bếp lò còn có cháo trắng bốc hơi nóng, bàn còn có sẵn ít đồ chua.

      Bùm bùm, Tử Lan chỉ cảm thấy tim của mình đập cuồng loạn, mặt nóng lên. Tử Lan múc nước đánh răng rửa mặt xong tắt lửa, múc bát cháo ăn với đồ chua.

      Ăn xong điểm tâm, Tử Lan cầm túi đậu nành đến viện, chọn những hạt đậu nành đầy đặn, chuẩn bị làm mầm đậu.

      "Đại tẩu, lấy nhiều cây đậu như vậy làm gì?" Dương Dật An từ bên ngoài trở lại, thấy đại tẩu mình bày trước mặt đống đậu nành, tò mò hỏi.

      Tử Lan ngẩng đầu nhìn , nay gương mặt hồng nhuận hơn, trán cũng đổ ít mồ hôi, chứng tỏ mới vừa rồi là theo cầu Tần ngự y ra ngoài vận động. Tử Lan cầm khăn tay từ cọc treo đồ, đưa lên : "Ta muốn chuẩn bị mầm đậu, tiểu thúc, tại trời lạnh, ngươi nhanh lau mồ hôi, trở về nhà đổi quần áo khô ! Coi chừng cảm lạnh."

      "Ừ!" Dương Dật An nhận lấy khăn tay, gật đầu cái trở về phòng.

      lúc chuẩn bị mầm đậu, Giang Thúy Hoa, Lý Nhị Ny, còn có nàng dâu của Thạch Tiểu Hổ - Hoàng Hiểu Mai, ba chị em bạn dâu cười cười đến đây.

      "Tam đường tẩu, ngươi mau ngồi xuống, cẩn thận chút, bụng lớn như vậy. . . . . ." Nhìn bụng lớn của Hoàng thị, Tử Lan cũng có chút kinh hãi, thời gian này chính là ngày dự sinh của nàng rồi, thế nào còn chạy ra ngoài, nếu là cẩn thận có gì ngoài ý muốn phải làm sao?

      Hoàng thị cười cười : " có gì, Lang trung nên vòng vòng chút mới dễ sinh."

      "Vậy tốt." Tử Lan gật đầu cái, sau đó hướng hai vị đường tẩu khác : "Đại đường tẩu, nhị đường tẩu, các ngươi cũng ngồi."

      Giang Thúy Hoa cùng Lý Nhị Ny cũng cười tự mình ngồi xuống, Giang Thúy Hoa chọc chọc Lý Nhị Ny, Lý Nhị Ny nhíu mày cái, tuy vậy vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi: "Tử Lan, sao còn phải làm những việc này?"

      "Sao lại thể làm, đây vốn là việc ta nên làm mà, phải sao?" Tử Lan vừa tiếp tục việc lựa đậu vừa , thời gian trước mấy bá mẫu đối với mình hề khách khí, mấy biểu tẩu tuy rằng là bởi vì mấy biểu ca nên trực tiếp chỉ trích mình, tuy vậy cũng có giúp mình.

      Giang Thúy Hoa bĩu môi, sau đó cười : " phải, Nhị tẩu tử ngươi phải chuyện này, ý của nàng là ngươi bây giờ phải là cháu ngoại của Thứ Sử đại nhân sao, vậy về sau có tính toán gì ?"

      Tử Lan dừng lại, sau khi nhận thức nhà bà ngoại, có số việc họ cân nhắc qua rồi, vì vậy : "Ngay cả nhà Tể Tướng cũng có mấy cửa nghèo thân thích, coi như Thứ Sử lão gia là biểu cữu của ta, còn phải là tại nên sống như thế nào sống như thế ấy hay sao."

      "Nhưng là. . . . . ." Giang Thúy Hoa định , lại bị Hoàng thị kéo lại, Hoàng thị vuốt bụng, cười : "Chính là cái lý này, chỉ là chúng ta cũng đối với Thứ Sử Đại Nhân tương đối hiếu kỳ, Tử Lan ngươi cho chúng ta chút được chứ? Ta đây gặp qua vị quan lớn nhất chính là lý chính. Những thứ ngươi đưa cho chúng ta như vải vóc trơn mềm nha! Điểm tâm cũng ăn rất ngon, Thứ Sử Đại Nhân trông như thế nào? Trong phủ là bộ dạng gì a?"

      Tử Lan lắc đầu cái, cố làm ra vẻ đàng hoàng : "Biểu cữu mẫu giống như thích chúng ta cho lắm, cho nên ta vẫn sống bên cạnh bà dì , hơn nữa dù sao nam nữ hữu biệt, ta cũng ít gặp được biểu cữu, mặc dù bà dì đối với ta rất tốt, nhưng là nàng quá trông nom chuyện tình của biểu cữu . Cũng bởi vì bà dì lớn tuổi, ta ở lại nơi đó chỉ là vì biểu cữu muốn ta theo bà bồi chuyện phiếm mà thôi."

      Ba chị em bạn dâu hỏi ra nguyên cớ, mà Tử Lan luôn bận rộn, phải chọn đậu, là thêu thùa may vá, mãi cho tới lúc nấu cơm, Tử Lan hỏi các nàng có muốn hay ở lại chỗ này ăn cơm, họ mới rời .

      "Tỷ tỷ, trong nhà nhiều người, cha để cho ta đến đây đọc sách." Tử Lan làm cơm Thạch Lâm cầm sách vào.

      Tử Lan hỏi ra mới biết, ra là kể từ khi Thạch Hữu Lương cùng Dương thị sau khi trở về, người trong thôn ngừng tới cửa hỏi thăm, hỏi chuyện tình phủ thứ sử, từ tối hôm qua đến sáng nay, sau khi Thạch Lâm về nhà, ít người muốn làm quen với , khiến Thạch Lâm phiền chết được, Thạch Hữu Lương để cho nhi tử tới nhà nữ nhi, nhà Tử Lan rất ít qua lại với người trong thôn, ngoài ra huynh đệ Dương Khang An có thân thích, hơn nữa cùng người trong thôn quan hệ cũng nhiều, vì vậy Thạch Hữu lương để Thạch Lâm tới nhà Tử Lan, người trong thôn tùy tiện tới cửa.

      "Vậy hôm nay ở nhà tỷ tỷ ăn cơm, ngươi tìm Dật An , chờ tỷ phu ngươi trở lại, có thể ăn cơm rồi." Tử Lan gật đầu cái, hôm nay ngoài cửa có người tới lui, nhưng ngược lại có tới cửa, đoán chừng là còn quan sát.

      Thạch Lâm đáp tiếng, tìm Dương Dật An, hai người bằng tuổi nhau, nên chơi rất là vui vẻ.

      lát sau Dương Khang An cõng sau lưng 1 cái sọt lớn trở về, sắc mặt có chút tốt, Tử Lan tò mò hỏi câu, Dương Khang An lắc đầu gì. sớm đoán được người trong thôn bàn tán chuyện này, khoảng thời gian Dật An bị bệnh, cha mẹ đều qua đời, bị xấu mát ít. Ngay cả lúc cưới vợ, ban đầu tất cả mọi người đều coi trọng , tại nương tử có thân phận bất đồng với , bọn họ tự nhiên cũng liền. . . . . . Chỉ là, biết biết, nhưng là đối mặt những người đó bóng gió, vui, cũng muốn nàng phiền não cùng với .

      "Chàng phải đồng ý với ta để chúng ta cùng nhau vào núi sao?" Sau khi ăn xong, lúc Dương Khang an dọn dẹp bát đũa, Tử Lan nhìn thấy hạt dẻ trong sọt, vì vậy tới phòng bếp hỏi.

      Dương Khang An đem bát đũa rửa sạch để qua bên, giải thích: " tại càng ngày càng lạnh rồi, núi gì đó rất ít rồi, ta thấy nàng quá mệt mỏi, nên muốn trước xem chút."

      "A!" Tử Lan sáng tỏ gật đầu, nàng cũng chỉ muốn hỏi mà thôi.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 46

      "Tử Lan tỷ, tỷ phu, Thạch Lâm, Dật An, tới mau vào , mọi người chờ các ngươi!" Vừa tới nhà Thạch gia gia, Thạch Bích ra nghênh tiếp.

      Tử Lan nhìn chút, từ lúc Thạch Bích được thả ra, nàng còn chưa gặp qua , vì vậy hỏi: " tình sáng tỏ chưa? Ở trong tù ai khi dễ ngươi chứ?"

      " có việc gì!" Thạch Bích lắc đầu cái : "Sư phụ bắt mạch cho ta rồi, sao! Trong tù chỉ là quá lạnh, địa phương quá , còn chưa bị ăn khổ."

      "Vậy tốt, xem ra, sư phụ ngươi đối với ngươi rất coi trọng, cần phải cùng người ta hảo hảo học bản a?" Tử Lan vừa nghe như vậy, cũng coi như yên tâm, mặc kệ thế nào, Thạch Bích lần này quả bị dính líu là do mình.

      "Hai tỷ muội gì thế?" Tam bá mẫu Vương thị nhìn nhi tử cùng Tử Lan vừa vừa cười, bộ dạng hài lòng cười hỏi.

      Tử Lan liếc mắt nhìn bộ mặt tươi cười của Tam bá mẫu, mắt khép hờ, : " gì, chính là hỏi chút đường đệ ở trong tù có phải chịu khổ hay thôi"

      “Sao lại khổ?" Thạch vương thị đau lòng lắc đầu cái : "Tử Lan, ngươi cũng biết, đệ đệ ngươi vô cớ bị tội, Đại Lao nơi đó là địa phương tốt lành gì, nhìn gầy, đau lòng ta đây a! Cho đến bây giờ vẫn còn rất đau nha."

      Thạch Bích có chút xấu hổ nhìn vẻ mặt khoa trương của mẫu thân, vội vàng : " khổ. Mẹ, ngài đừng ahhh... phải chờ Tử Lan tỷ bọn họ tới liền ăn cơm sao? Ta đói bụng."

      "Vậy mau vào thôi! Thức ăn cũng chuẩn bị xong, tất cả mọi người chờ !" Giang Thúy Hoa bưng bàn món ăn từ phòng bếp trong ra ngoài, lên phòng , vừa lúc nghe Thạch Bích đói bụng, liền vội vàng .

      bàn cơm, Tử Lan cùng Thạch nãi nãi và nhóm nữ quyến ngồi chung chỗ, Dương thị bởi vì từ phủ thứ sử trở lại liền bị bệnh, còn chưa khỏe, cho nên tới. Mọi người đối với Tử Lan thái độ hòa ái khác thường, Thạch nãi nãi còn gắp cho Tử Lan vài đũa thức ăn, ngay cả Lý Đại Nga cũng hòa ái nhìn Tử Lan, liên tiếp khuyên nàng ăn thịt, còn động thủ gắp cho nàng hai khối.

      Tử Lan nhìn hai khối thịt béo ngậy trong chén, gắp khối cho Thạch nãi nãi, lại đem khối khác gắp cho Hoàng thị, : "Đại bá mẫu, ngày hôm nay cơm trưa ta ăn trễ, thịt này mềm, bà nội ăn tốt hơn, còn có Tam Tẩu Tử cũng nên hảo hảo bồi bổ, tẩu cũng đừng gắp cho ta, ta có thể tự dùng bữa"

      "Mấy đứa bé trong nhà, ta người nào hiếu thuận hơn được Tử Lan, các ngươi còn ta bất công, khuê nữ động lòng người thương như vậy, ta thương nàng thương ai a?” Thạch nãi nãi hài lòng ăn thịt Tử Lan gắp cho mình cười .

      Giang Thúy Hoa vội vàng phụ họa : "Đúng a! Nhà chúng ta Tử Lan là tốt nhất, Đại Sơn đều trong mấy muội muội Tử Lan có tâm nhất."

      Tử Lan mặc dù mặt tuy cười, nhưng biểu lúc trước của Thạch nãi nãi và mọi người làm nàng thất vọng, coi như lúc ban đầu là vì phụ thân, mới kết giao cùng bọn họ, nhưng dù sao nàng cũng bỏ ra tình cảm của mình. Khi tất cả mọi người chỉ trích mình, mặc dù nàng biết đây là chuyện định, nhưng vẫn là có chút tổn thương, còn có chút khiến phụ thân đau lòng. Cho nên nàng quyết định tại đối với họ chỉ là mặt ngoài, vì mối quan hệ thường ngày tiện xé rách mặt, cùng Thạch nãi nãi bồi chuyện, cùng tẩu tẩu muội tử đùa, chỉ là ngoài cười trong cười mà thôi.

      "Tử Lan tỷ, mẹ ta ngươi tặng vải cho ta, để ta làm quần áo mới !" Sau khi ăn xong, tất nhiên có ai để cho Tử Lan phụ giúp dọn dẹp tay, Tử Lan cũng khách khi, tiếp tục ngồi bên cạnh Thạch nãi nãi, chuyện nhà với bà, Hoa Đào giúp tay cầm chén đũa bưng đến phòng bếp, bị mẹ nàng đuổi ra ngoài chuyện với Tử Lan .

      Tử Lan phụ họa : "Tốt lắm a! Màu sắc sáng , ngươi mặc vừa đúng!" Nhưng có giống như trước như vậy phải giúp nàng may quần áo.

      ". . . . . . Tử Lan tỷ. . . . . . Nhưng là mẹ ta làm. . . . . ." Thạch Hoa Đào bĩu môi, lôi kéo ống tay áo Tử Lan làm nũng .

      Bình tĩnh mà xem xét, trong mấy người tỷ muội Tử Lan đối với Hoa Đào tốt nhất, là vì tuổi nàng còn , hai là vì Hoa Đào người này cũng phức tạp, nếu phải là vì thái độ của Nhị bá mẫu Lưu thị, mình vì nàng làm quần áo, nhưng là tại. . . . . . Tử Lan như có chuyện gì xảy ra nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn nàng, điểm cái vào trán của nàng, cười : "Chính ngươi còn biết? Bà dì ta , dù là khuê nữ nhà ai nữ công của nữ nhi phải tốt, ta cũng dạy người thời gian dài, ngươi tự làm cho mình nha!"

      "Tỷ tỷ của ngươi đúng!" Thạch nãi nãi cười nhìn hai cháu bộ dạng thân mật : "Hoa Đào, ngươi cũng đến tuổi định hôn rồi, nếu còn biết may xiêm y, người nhà nào chịu lấy ngươi?"

      Hoa Đào còn muốn gì đó, Tử Lan lại phát Hoàng thị có cái gì đúng, vội vàng hỏi: "Tam tẩu, ngươi làm sao vậy? Bà nội, ngươi xem Tam Tẩu Tử. . . . . ."

      Hoàng thị tại đầu đầy đều là mồ hôi đứng ở cửa, dưới váy ướt mảng lớn. . . . . .

      "A! Chẳng lẽ là muốn sinh?" Thạch nãi nãi cũng sợ hết hồn, liền kêu Nhị bá mẫu tới đây, bởi vì Hoàng thị sắp sanh, vốn là ở bên ngoài bàn cơm các nam nhân vẫn còn ăn uống cũng bị hù cho giật mình, trong nhà nhiều nữ nhân từng sanh, cho nên phái Thạch Tiểu Hổ gọi Tam Thần bà sát vách thường hay đỡ đẻ cho người ta, nấu nước nấu nước, chuẩn bị chuẩn bị, cũng có nhiều hốt hoảng.

      Chỉ là Thạch nãi nãi ghét bỏ người trong nhà nhiều, càng thêm sợ dọa đến Tử Lan cùng Hoa Đào, liền đuổi Tử Lan trở về. Dương Dật An nghe Thạch Lâm trong nhà có sách muốn xem, vì vậy tiếng với Dương Khang An cùng Tử Lan hôm nay muốn ở cùng Thạch Lâm, sau khi được đồng ý cùng Thạch Lâm chạy mất. Nhìn đệ đệ cùng Thạch Lâm vừa chạy vừa chơi, Dương Khang An miệng mân chặt hơn, nhìn về phía Tử Lan ánh mắt càng nhu hòa hơn.

      Ở nông thôn nữ nhân sinh sản là chuyện thường xảy ra, Tử Lan nhìn mọi người đem Hoàng thị đến phòng chứa củi, cảm giác có chút thích ứng, mặc dù khi Giang Thúy Hoa cùng Lưu Nhị Ny sinh, cùng những người phụ nữ khác trong thôn đều sinh trong phòng củi, đợi sinh xong mới được chuyển về phòng, Tử Lan rất buồn bực, nhìn Dương Khang An cái, cảm thấy về sau thể để cho làm như vậy với mình.

      "Nương tử, đừng sợ." Nhìn thấy nương tử mình có chút hoảng hốt, Dương Khang An cho là nàng bị chuyện mới vừa rồi hù sợ, cũng cố kỵ còn ở ngoài đường, mặc dù chưa về tới nhà, vội vàng cầm tay của nàng an ủi.

      Tử Lan lắc đầu cái, rất nghiêm túc : "Tướng công, về sau nếu chúng ta có hài tử, ta muốn ở phòng chứa củi sinh."

      "Được" Dương Khang An vui mừng, nương tử chịu vì mình sanh con, còn có cái gì tốt, cố đè xuống cảm xúc mừng như điên trong lòng, : "Nhất định để cho nàng ở phòng chứa củi sanh con."

      "Tướng công, ngươi cái gì cũng cho ta làm, người ta ngươi cưới nàng dâu lười" Về đến nhà, bởi vì Tử Lan muốn tắm, cho nên Dương Khang An vội vàng giúp nàng nấu nước, Tử Lan đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, nhìn Dương Khang An bận bịu, xin lỗi. Tuy nhà nghèo, nhưng là Dương Khang An đối với nàng thương lòng dạ.

      Tắm xong, trở lại trong nhà, Tử Lan nhìn thấy Dương Khang An, đặt bút nghiêm túc luyện chữ, cũng quấy rầy . Dương Khang An luyện chữ xong, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tử Lan tựa tại bên giường, trong tay cầm khối vải bông, nghiêng đầu lau tóc, tóc đen tán loạn, làn da trắng nõn dưới ngọn đèn dầu mờ tối, khẽ phiếm nhu quang, lông mi dài, đôi môi đỏ thắm khẽ cong lên, cho dù mặc áo ngoài hơi rộng, nhưng theo hô hấp của nàng, cũng có thể nhìn ra được thân hình của nàng thướt tha như thế nào, dẫn người mơ màng, đặc biệt là sau khi tắm xong, trong khí tán phát ra mùi thơm ngát nhàn nhạt. . . . . .

      “Xong rồi, tóc ta cũng khô, chàng cũng tắm chút. . . . . ." Khăn lau tóc đột nhiên bị lấy , Tử Lan cười ngẩng đầu, lời vẫn chưa hết, liền bị ôm chặt vào trong ngực.

      Dương Khang an đến nay đều thể tin tưởng mình lấy được Tử Lan, cho là mình chỉ cần thỉnh thoảng xa xa nhìn nàng như vậy là đủ rồi, nhưng là cho tới bây giờ vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ có đem Tử Lan ôm chặt vào trong ngực, mới để cho loại cảm giác thỏa mãn khó có thể hết. tại nghĩ tới mình thích người như vậy, thích đến mức muốn điên, hận thể lúc nào cũng để nàng nâng trong lòng bàn tay, đành lòng thấy nàng có chút phiền não.

      "Nương tử, ngươi là thơm!" Ôm nàng, Dương Khang An hít hà, cảm khái .

      Tử Lan bật cười đẩy đẩy , : "Ta thơm, chàng hôi, còn nhanh tắm cái, cẩn thận hun đến ta?"

      "Ừ! Chờ ta lát, lập tức trở lại." Dương Khang An ôm lấy nàng lần nữa, mới ở mặt Tử Lan hôn cái, sau đó đặt nàng xuống, rửa mặt.

      lâu lắm, Tử Lan mới vừa đem đầu tóc sơ thuận, trở lại .

      "A!" Tử Lan trải giường chiếu, Dương Khang An đột nhiên từ phía sau ôm lấy nàng. Đem Tử Lan để đùi mình, Dương Khang An hơi mang theo chút lo lắng, đối với Tử Lan : "Nương tử, ta đối với nàng tốt, nhất định để cho nàng chịu uất ức, cũng khiến nàng chịu khổ sở."

      "Ừ! Ta tin chàng." Người trong thôn bóng gió, nàng ít nhiều cũng biết chút, cọ cọ mặt Dương Khang An, Tử Lan : "Ta là nương tử của chàng, chàng đối tốt với ta, đối với ai tốt nhất? Nắm tay cả đời bên nhau đến già, tướng công, chúng ta hạnh phúc, cho nên người ngoài cái gì cũng quan trọng, quan trọng là trong lòng chàng có ta, cái này đủ rồi."

      "Có!" Dương Khang an vội vàng : "Trong lòng ta có nàng, vẫn luôn có, mỗi lần đến nhà nàng, ta luôn muốn nhìn nàng cái, mặc dù ta biết mình xứng, nhưng ta vẫn muốn nhìn chút. . . . . ."

      Nhìn hai lỗ tai nhanh chóng đỏ bừng, Tử Lan ác ý há mồm ngậm nó, nam nhân làm sao chịu được nữ nhân khiêu khích như vậy, kết quả miệng mới vừa ngậm tai trái đỏ bừng của , giây kế tiếp, Tử Lan liền bị đặt tại giường.

      Mặc dù gội đầu, nhưng mồ hôi trán giọt xuống mặt của Tử Lan, vội vàng trước nay chưa từng có, giống như muốn chứng minh cho Tử Lan thấy, Dương Khang An thành kính hôn Tử Lan mỗi tấc da thịt, nhưng lại vội tiến vào thân thể của nàng, Tử Lan bị làm cho cả người ngứa ngáy, liền ngón chân cũng nhịn được co lại.

      "Tướng công, ta là của chàng, mình chàng" Tâm nhột khó nhịn, vạn bất đắc dĩ, Tử Lan ngẩng đầu ở bên tai Dương Khang An lời dụ hoặc.

      Những lời này oanh cái truyền vào đầu Dương Khang An, nhìn thân thể mềm mại khẽ giãy dụa phía dưới , cặp mắt mê ly nhìn mình, gầm tiếng, Dương Khang An động thân, tiến vào thân thể thơm mềm phía dưới.

      "Nương tử, nàng là của ta, mình ta ,. . . . . ." Vừa luật động, Dương Khang An vừa lẩm bẩm trong miệng, thậm chí còn thỉnh thoảng cầu Tử Lan cũng theo mình.

      "Ta là của chàng, mình chàng . . . . . ." Tình nồng dâng lên, Tử Lan trực tiếp sử dụng hành động đại biểu lời của mình, nàng há mồm chặn lại lời của Dương Khang An, lè lưỡi chen vào trong miệng của , khiến hoàn toàn chìm đắm trong tình , nơi nào còn bất chấp thầm cái gì nàng hay ta. . . . . .

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      troi oi lau lam rui moi thay chuong moi.noi chung thanks ban co len nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :