1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41.1



      Trần La thị chỉ coi trọng tỷ đệ Tử Lan, Trần Văn Thanh lập nghiệp, nhưng đến nay còn chưa có con, mấy người Trần gia, … con của vợ kế, bao gồm đại ca được tổ mẫu cất nhắc, ở trong lòng những người coi là thân nhân chỉ có phụ mẫu cùng muội muội, muội muội có hai nữ nhi, nhưng đến nay cũng chưa thấy tận mắt hai đứa .

      Tỷ đệ Tử Lan xuất ,, cộng thêm dính dáng tới lợi ích, Thạch Hữu Lương cũng là người biết điều, nguyên nhân cũng từ Trần Văn Thanh mà Tử Lan mới phải gả cho Dương Khang An, cộng thêm Tử Lan biểu rất biết lễ nghĩa, làm Trần Văn Thanh càng thấy áy náy, trong lòng có mấy phần tính tóan đề huề.

      Mà hai đứa dáng dấp tốt, vừa nhìn là dáng vẻ người trong nhà, khiến cho Trần Văn Thanh tự chủ được mà càng thêm thân cận.

      Sáng sớm, sau khi xử lý công sau, Trần Văn Thanh đặc biệt gọi Thạch Lâm vào thư phòng, hỏi tiến độ học tập của Thạch Lâm, dù trường học cũng bình bình, nhưng do Tử Lan cũng khai thông đệ đệ nhiều, nên cho dù Thạch Lâm đọc sách nhiều lắm, nhưng cũng hiểu biết, điều này làm cho Trần Văn Thanh có chút vui mừng, cứ theo đà này, tăng thêm hướng dẫn, thi Cử nhân cũng có vấn đề gì.

      Dĩ nhiên phải Trần Văn Thanh coi thường Thạch Lâm, mà là tư chất Thạch Lâm có hạn, cộng thêm nguyên nhân có danh sư chỉ bảo, tuy Tử Lan có dạy bảo Thạch Lâm, nhưng nàng chỉ chú trọng bồi dưỡng tính tình đệ đệ, cho nên tạo nên Thạch Lâm bây giờ.

      “Tuy ngươi là người đọc sách, nhưng luyện chữ cần chăm chỉ, mỗi ngày luyện tập năm chương lớn.” Về tổng thể Trần Văn Thanh cũng hài lòng Thạch Lâm, bất kể thế nào, dù có học tới chết, cũng chưa chắc hiểu được triệt để cuốn sách, cần phải cố gắng nhiều hơn.

      Thạch Lâm được Tử Lan phân tích nhiều lần, tại biết trước kia việc tới cửa cầu hôn phải do biểu cữu làm, nhưng vẫn có chút khinh bỉ đối với Trần Văn Thanh, cảm thấy , ngay cả nữ nhân mà cũng quản được, có chút mất mặt.

      Nhưng mà Thạch lâm vẫn bội phục Trần Văn Thanh, Thạch Lâm học theo tỷ tỷ, chỉ học hỏi chút từ biểu cữu, học làm người: Chưa biết ý định của , Thạch Lâm : “ Công khóa đều do tỷ tỷ con dạy, học lý tiên sinh chỉ hướng dẫn làm bài thi thôi.”

      “Tỷ tỷ ngươi dạy ngươi?” Trần Văn Thanh kinh ngạc, đối với cháu nhà ngoại, biết gì nữa, hoàn toàn giống nương thôn dã, hành động cử chỉ, cách chuyện, cũng làm cho người ta cảm giác đó phải là nương nông thôn.

      Thạch Lâm đắc ý : “Đúng vậy, đều là tỷ tỷ con dạy, chữ của tỷ tỷ con đẹp hơn con viết rất nhiều. Bán đậu, bán thịt dê, ngày trước đều là tỷ tỷ làm. Phụ thân lúc con sinh ra, đại phu con rất khó nuôi khó sống, kết quả tỷ tỷ nuôi con thành bộ dáng tại, mỗi ngày đều làm đồ ăn cho con. Tỷ tỷ còn có thể trồng tỏi vào mùa đông, dùng hộp gỗ chứa đất trồng được rau hẹ. Tỷ tỷ con dạy con, cách tính tóan vừa nhanh vừa chuẩn.”

      Trần Văn Thanh nhìn bộ dáng đắc ý của Thạch Lâm, vì vậy thuận miệng hỏi đôi câu, kết quả càng hỏi càng kinh ngạc, dứt khóat lấy ra sổ sách, cùng tính tóan, coi xong tờ, kết quả Thạch Lâm vừa báo con số, giống kết quả tính như đúc.

      “Mẫu thân, cháu ngoại đâu ạ?” Hỏi Thạch Lâm cách tính, Thạch Lâm lâu nhưng vẫn hiều, thẳng tỷ tỷ đến rất nhanh, Trần Văn Thanh có chút đứng ngồi yên, vì vậy trực tiếp đến phòng mẫu thân, vấn an xong liền hỏi.
      thuyt, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41.2
      Editor: muanhobaybay


      Trần La thị kỳ quái nhìn nhi tử cái mới : “Đứa Tử Lan thấy khẩu vị của ta tốt, nấu canh cho ta, chắc phải chút nữa mới lên đây. Con tìm Tử Lan có chuyện gì?”

      Trần Văn Thanh đem chuyện Thạch Lâm ra, còn rất tò mò với cách tính toán này.

      “Này có cái gì làm con phải vội vội vàng vàng chạy tới, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi con hỏi nàng là được. Chẳng qua ta muốn với con vài câu, nha đầu Tử Lan có thể thông tuệ hơn nữa, cũng lập gia đình, con cũng có chút chức vụ, con giúp vị hôn phu của Tử Lan chút, ta muốn cho hài tử chút tiền bạc, để bọn họ cả đời lo, nhưng mà đứa này , trước đây tỷ phu dạy phụ thân , lấy cá của người khác bằng tự mình bắt được cá, nếu để ý kỹ, nữ nhân mạnh mẽ cần dựa vào nam nhân để sống?”

      Hai ngày nay Trần La thị nghĩ thông suốt, nếu gả Tử Lan cho Dương Khang An, Dương Khang An cũng là người tốt, hôm trước bà đặc biệt để cho nha hòan thùy mị cố tình liếc mắt đưa tình với , nhưng thủy chung ánh mắt đều chú ý nơi Tử Lan.

      Nếu như thế, để nhi tử giúp đỡ Dương Khang An phen, dù sao cũng là con cháu của tỷ tỷ.

      Trần Văn Thanh gì liền gật đầu cái, hai ngày nay suy nghĩ chuyện này.

      Dù Tử Lan ăn mặc thôn quê, nhưng mà cả Thứ sử phủ này bây giờ còn có người dám xem thường nàng, ai cũng biết nguyên nhân căn bản Vương thị bị giam, vì vậy mọi người đều nhìn theo quản bà tử mà hành , tất cả mọi người đều mực cung kính.

      Tử Lan muốn nấu cơm, nhưng mọi người đều làm phần lớn việc. Ăn cơm trưa xong, bồi Trần La thị ngủ giấc, tỉnh lại liền phân phó bắt con gà mãi và con vịt, sau đó làm sạch cho vào nối nấu lên, bỏ thêm chút thuốc bắc vào nấu. Để cho bọn họ ngừng đun nấu.

      Đợi đến lúc ăn cơm tối, Tử Lan mới tới xem, thịt nhừ, sau đó Tử Lan còn hướng dẫn đầu bếp thêm các bước nấu canh cầu kì nữa để nấu tiếp. Cuối cùng khi nấu xong, để đầu bếp múc bát canh rồi mang lên bàn ăn.

      (Đường phân cách: ra đoạn này miêu tả Tử Lan nấu canh rất cầu kì, cơ mà mưa , sức lực có hạn, hiều mô tê ra sao để edit nên các bác thông cảm…..)

      Đây chính là món Khai thủy Bạch Thái, Tử Lan dùng làm món chính, những món khác phần lớn là món ăn gia đình,…

      “Mỗ mỗ, mau nếm thử canh khai thủy Bạch Thái con chuẩn bị cho người.” Nhìn thấy Trần La thị, dung nhan quen thuộc, Tử Lan liền tươi cười.


      Chương 41.3
      Editor: muanhobaybay


      Trần La thị cười nhìn Tử Lan, sau đó chú ý khay trong tay nàng, hòan toàn chú ý tới nhi tử, dáng vẻ kinh ngạc của , TRần La thị cười càng thêm rực rỡ, mở nắp ra, Trần La thị có chút sững sờ, món khai thủy Bạch Thái?

      Nhìn ánh mắt chờ đợi của Tử Lan, bà cầm cái muỗng múc rồi thả vào trong miệng, mắt liền sáng lên. Tử Lan liền cách làm phức tạp của món ăn này, Trần La thị ăn rất vui vẻ.

      “Cũng múc cho ta chén.” Nhìn mẫu thân ngừng rồi ăn, Trần Văn Thanh cũng ngồi yên, thẳng.

      Lúc này Tử Lan mới nhìn thấy Trần Văn Thanh ngồi ở đây, kinh ngạc hỏi: “Cữu cữu người tới lúc nào vậy?” Trần Văn Thanh từ lần tới thấy gọi cữu cữu, cho thêm thân thiết.

      Trần Văn Thanh bĩu môi, nhìn mẫu thân cười trộm: “Con canh khai thủy Bạch Thái gì đó, múc cho ta chén .”

      “Cữu cữu, vì dám dùng Bạch Thái lãng phí,cho nên con chỉ làm chén, còn dư lại dùng Bạch Thái Diệp Tử thay thế, lúc nữa ăn cơm con liền bưng lên.” Tử Lan trợn tròn mắt vô tội .

      hơi Trần Văn Thanh bị mắc ở cổ họng, rất muốn quan tâm mấy con gà mái, mấy viên Bạch Thái, nhưng nhìn đầu Tử Lan cài trâm đơn giản, ăn mặc giản dị, liền ra.

      “Cầm chén tới đây, ta múc cho lão gia mấy muỗng, cứ trơ mắt nhìn ta như vậy, ta ăn cũng vô nữa.” Trần La thị cười phân phó nha hòan.

      lâu lắm, nha hoàn cầm lên chén canh cũng cái muỗng, Trần La thị múc nửa chén canh khai thủy Bạch Thái cho nhi tử, Trần Văn Thanh cũng ngại ngần, trực tiếp nhận lấy múc ăn, vừa ăn vừa khen ngon.

      Ăn xong, Trần Văn Thanh mới hỏi Tử Lan làm thế nào mới gọi là tóan học mà nàng dạy Thạch Lâm.

      Tử Lan nghĩ tới Trần Văn Thanh lại hỏi nàng vấn đề này, đời thứ nhất, ở nhi viện, hài tử lớn hơn phải trông nom hài tử , việc nhẩm tính nhanh là chuyện bình thường, kiếp trước là do dạy cho Chương Vân Kiệt, nhưng cũng dùng bao nhiêu, nghĩ tới Trần Văn Thanh chú ý tới cái này, vì vậy hàm hồ là do ông ngoại dạy, nhưng vì Trần Văn Thanh hiểu khẩu quyết tính nhân, Tử Lan dạy thêm phép trừ tính nhẩm cho , ra là phép tính được ghi nhớ trong đầu, luyện được thành độ thành thục, vốn có bí mật gì.

      TRần Văn Thanh nghẹo đầu, choáng voáng hồ hồ thử đem tính tóan ghi tạc trong đầu, kết quả đơn giản vẫn tính rất chậm, vì vậy bỏ qua.

      “Cữu cữu, con chỉ theo ông ngoại học, lúc Thạch Lâm còn được còn rèn luyện, ông ngoại lúc đó là dễ ghi nhớ nhất, cho lên luyện nhiều là tốt rồi.” Tử Lan bình tĩnh .

      Trần Văn Thanh thở dài, còn tưởng đây là phương pháp gì? Cũng chỉ là luyện nhiều mà thôi, sau này có hài tử, phải huấn luyện nhiều chút. Bây giờ nhìn Tử Lan, Trần Văn Thanh cảm thấy rất áy náy, vừa có tài hoa, vừa biết tiến lùi, chỉ vì mà phải gả cho người nhà nông. Quá là đáng tiếc.

      Nhưng nếu như vậy rồi, Trần Văn Thanh hạ quyết tâm phải giúp Dương Khang An tốt lên, nếu đóan chừng đời này cũng thể an lòng, về phần Vương thị, trong lòng Trần Văn Thanh xử tù chung thân (muanhobaybay: ơi, à quên… chú à.. phải xử tử ý chứ…), đời này đừng nghĩ tới việc nhúng tay vào chuyện nhà nữa.

      Chờ cơm nước xong xuôi, biết được món ăn có mùi thơm mà lại rất ngon đó là do Tử Lan làm, Trần La thị cùng Trần Văn Thanh càng nhìn Tử Lan càng hài lòng, chú ý tới Tử Lan thích ăn tôm, Trần Văn Thanh còn cho người đem tôm đến trước mặt nàng.

      Dùng xong cơm bao lâu, nhóm người Thạch Hữu Lương trở lại, biết Dương thị theo tới, Tử Lan khẽ nhíu chân mày, biểu tình này bị Trần Văn Thanh chú ý thấy, liền cười : “Hôm nay mẫu thân mệt mỏi ngày, cũng cần tới đây thỉnh an.”

      Trần La thị gật đầu cái, bà cũng thích Dương thị, bất kể này nữ nhân này tốt hay xấu, nhưng mà vẫn thể quan tâm tới cháu bà bằng mẹ ruột của nó, bà chính là thích.

      Cho nên cũng tính tóan che giấu, liền lôi kéo Tử Lan cùng Thạch Lâm, để hai hài tử gặp, muốn hai đứa trò chuyện cùng bà, để Thạch Hữu Lương cùng Dương thị tự nghỉ ngơi.

      Hết chương 41.
      linhdiep17, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42.1
      Editor: muanhobaybay


      gặp phu thê Thạch Hữu lương, nhưng lại gặp huynh đệ Dương Khang An, tâm Dương thị liền trầm xuống, mất vui sướng khi mới tới phủ Thứ sử. Cúi đầu, Dương thị dám gì, liền theo Thạch Hữu Lương tới phòng khách nghỉ ngơi.

      Dọc theo đường , thiếu nha hoàn xinh đẹp ăn mặc hoa lệ, cúi chào Thạch Hữu Lương và kêu tiếng “biểu gia”, Dương thị càng như bị ăn hoàng liên, cúi đầu nhìn nàng tuy ăn mặc rách, nhưng trang phục quá ư là quê mùa, mà mấy ngày đường nàng còn chưa có gội đầu, Dương thị có chút xấu hổ đất dung thân.

      gặp Dương thị làm cho Tử Lan thở phào nhõm, sau khi Dương thị gả tới Thạch gia, nàng đối Dương thị cũng tệ, nhưng khi Dương thị nàng là tinh hại người, điều này làm cho Tử Lan biết đối mặt với mẹ kế này như thế nào.

      Dương Dật An dù cơ thể yếu, nhưng cũng thông minh kém Thạch Lâm, cộng thêm biết nhìn thần sắc của huynh trưởng và tẩu tẩu, trong mắt chứa ân cần, Trần La thị hài lòng gật đầu cái, tỉ mỉ dặn dò nha hòan chiếu cố tốt, thể chậm trễ.

      “Tuy gia cảnh tốt, nhưng nhìn rất sáng sủa, chính trực.” Sau khi nhóm người Tử Lan rời , Trần La thị liền với nhi tử.

      Trần Văn Thanh gật đầu, chỉ cần phải người gian tà linh tinh, có người thân nông thôn cũng ngại. Đột nhiên vừa rồi nghe Lưu Quý Thạch Hữu Lương cùng Dương Khang An đưa lễ, liền cười :

      “Nhìn nhà chúng ta lâu mua lương thực, gạo và mì cũng thiếu món ăn, tỷ phu quả là người thành .”

      “Nhưng thê tử của Thạch Hữu Lương kia là nhìn được, mới vừa rồi… sao lại có mùi thối như vậy?”

      chuyện, Trần La thị liền ngửi thấy người mình có mùi chua, chỉ nhíu chân mày, sai người chuẩn bị cho bà tắm rửa thay quần áo.

      Mẫu thân vừa , đột nhiên Trần Văn Thanh cũng cảm thấy người có chút mùi chua, như thể hai ngày tắm rửa, cũng vội vàng trở về phòng tắm rửa thay quần áo.


      Lúc này Tử Lan còn biết, nàng dùng bột sen cho vào canh khai thủy Bạch Thái có tác dụng, cho nên cũng để ở trong lòng, chẳng qua là trở về cười ôm tướng công, hỏi phản ứng của người trong nhà.

      (muanhobaybay: hóa ra Trần La thị và Trần Văn Thanh ăn canh có bột sen nên ra mồ hôi , đào thải chất độc… => mùi hôi…. Chua chua…)

      “Tuy là thân thích, mỗ mỗ cữu cữu cũng là vì thế mà cất nhắc chúng ta, nhưng thiếp dựa vào bọn họ mà làm cái gì.”

      Chuyện này cần ràng, chuyện là thân thích với Thứ sử phủ bị truyền ra, cho nên đến lúc đó nhất định ít người đến cầu nhà nàng làm việc, loại chuyện như vậy vạn vạn thể đáp ứng.

      Dương Khang An gật đầu cái, sau đó cau mày : “Hôm nay cái Thứ sử… Cữu cữu đột nhiên muốn cho ta theo Văn thị vệ học võ, thể chất tốt, có thể lên chiến trường, cho nên cần luyện tập chút.”

      “Vậy tướng công nghĩ sao?” Tất nhiên Tử Lan biết ý định của mỗ mỗ cùng cữu cữu, cho nên muốn hỏi tính tóan của Dương Khang An.

      Dương Khang An cau mày, suy nghĩ chút : “Ta muốn học, chẳng qua là muốn học ở nơi này. Cuối cũng đây vẫn phải là nhà của chúng ta, ở đây thỏa đáng.”

      “Cái này là vấn đềm học võ cần kiên trì, chỉ cần học chiêu thức, trở về mình luyện thêm là được. Thiếp tại chỉ mong sáng mai Tần ngự y coi bệnh của tiểu thúc, để cho khỏe mạnh an khang, như vậy cũng coi như đạt được tâm nguyện của chàng, tiểu thúc có thể cùng đọc sách với tiểu Lâm, cần cả ngày ở trong nhà.”

      Tử Lan nghĩ tới bởi vì bôn ba đường, khuôn mặt Dương Dật An tái nhợt, so với khuôn mặt hồng hào khỏe khoắn của Thạch Lâm, đúng là đau lòng.




      Chương 42.2
      Editor: muanhobaybay


      Lời Tử Lan chính là lời trong tâm khảm của Dương Khang An, nhìn dáng vẻ nhã nhặn lịch của thê tử ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, Dương Khang An có chút chật vật xoay người, muốn cắn đầu lưỡi, chờ cảm giác đau đớn này lan truyền, xác nhận đây là thực, mới quay đầu lại, tiến đến cầm lấy lược gỗ trong tay thê tử, nghiêm túc cẩn chải tóc cho nàng.

      Tử Lan nghĩ tới có hành động lãng mạn như vậy, nhưng nhìn qua gương, thấy trong mắt là nghiêm túc cùng quý trọng, trong lòng thấy ngọt ngào, nàng cảm thấy có thể gả cho Dương Khang An là qua tốt rồi, cuộc sống như vậy là đủ rồi, bởi vì trong lòng có nàng, quý trọng nàng.

      Về phần nàng có hay , nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chẳng qua, giờ khắc này, nhìn nghiêm túc vì nàng mà chải đầu, Tử Lan chợt thấy tim nàng mềm nhũn.

      Vươn tay cầm tay cầm lược của Dương Khang An, kéo xuống, dính vào mặt nàng, nhắm mắt lại, giờ khắc này Tử Lan cảm nhận được tâm linh an bình .

      Bàn tay chạm vào khuôn mặt nhu nộn của thê tử, tuy sau khi thành thân, thê tử phản đối thân thiết, nhưng chủ động mở lòng như vậy, làm cho Dương Khang An biết làm sao, trong lòng mừng như điên, có thể vì nàng mà xoa bóp chân cho nàng, có thể vì nàng mà ngâm chân cho nàng, nhưng đều là chủ động.

      Vốn cho rằng vì là tướng công của nàng, mà nàng may vá y phục, nấu cơm, gọi là tướng công, cười với , mặc cho vuốt ve thân thể nàng, đầy đủ hạnh phúc.

      Nhưng nghĩ tới còn có loại thỏa mãn như lúc này. Đêm qua bởi vì giúp nàng xoa chân, nàng còn hôn lên mặt , còn giờ phút này lại lôi kéo tay , dán lên mặt nàng, điều này làm Dương Khang An phảng phất như nắm bắt được cái gì, giống như đối nàng tốt hơn, nhận được hồi báo vậy.

      “… Nương tử, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi,… sắc trời còn sớm…”

      Bởi vì hồi lâu, Tử Lan nhúc nhích, Dương Khanng An cũng nhúc nhích, nhưng dù sao cũng canh hai, cũng phải nhà mình, để có thể ngủ nướng.

      Tử Lan mở mắt, nhìn bật cười, miễn cưỡng : “Thiếp muốn động, chàng ôm thiếp lên giường .”

      Dương Khang An bị nụ cười của nàng mê hoặc, có chút được tự nhiên,… nhưng rất nhanh vươn tay, ôm thê tử lên giường.

      Lần này Tử Lan chủ động ôm cổ , đem môi dâng lên, cùng Dương Khang An hôn môi, Tử Lan nhàng hút môi , sau đó đưa đầu lưỡi ra thăm dò vào trong miệng của , Dương Khang An bị thê tử trêu đùa lửa dục khó nhịn, cảm nhận được loại ngọt ngào, …

      Thí nghiệm chứng minh, ở phương diện này nam nhân có thiên phú học tập, rất nhanh Dương Khang An liền nắm giữ điểm mấu chốt, tựa như tìm được món đồ chơi thích, hôn đến biết mệt mỏi.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Khang An có ở đây, Tử Lan ngồi dậy cảm giác có chút tê tê đau nhói, mặc quần áo tử tế tới trước gương, vừa nhìn vào gương, có chút buồn bã gầm tiếng, nhìn đôi môi sưng đỏ nhất thời có chút tự làm tự chịu, trốn vào gian,

      đầu tiên Tử Lan ăn hạt sen, sau đó dùng khăn tay thấm nước trong ao đè lên môi, sau đó lấy lá bạc hà đập nát ghé vào môi, bạc hà thanh thanh lành lạnh làm Tử Lan hơi run rẩy… Giằng co lâu, Tử Lan mới thấy nàng có thể gặp người rồi.

      “Mỗ mỗ, ông ngoại lúc nào mới đến ạ?” Tử Lan ngồi ở bên người Trần La thị, giọng hỏi.

      Trần La thị nhăn mặt cau mày : “Trông nom ông ấy tới lúc nào làm gì, ta hỏi con, kế thị của phụ thân con có từng làm khó con cùng Tiểu Lâm ?”
      linhdiep17, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42.3
      Editor: muanhobaybay


      Tử Lan lắc đầu, trừ kiện kia, Dương thị tuy mọn, nhưng cũng làm khó nàng, mà bây giờ nàng cũng muốn phụ thân phải phiền lòng, vì thế : “Dương thị cũng làm khóchúng con, phần lớn chuyện trong nhà phụ thân đều làm chủ, cho nên mỗ mỗ, người cứ an tâm.”

      “Nếu như vậy, ta có thể gặp lần, nếu có cái gì tốt, ta nhất định gặp nàng ta.” Trần La thị gật đầu .

      Trần La thị uy nghiêm ngồi ở ghế chính, rất tùy ý chuyện với Dương thị chút việc nhà, nhưng mồ hôi trán Dương thị lại chảy càng nhiều, hiển nhiên Dương thị rất khẩn trương lo sợ. Đây là lần đầu tiên Dương thị nhìn thấy vị lão phu nhân tôn quý như thế, tay chân có chút luống cuống, hơn nữa Trần La thị tựa hồ chuyện bình thường với nàng, lại làm cho nàng ông gà bà vịt, nhìn thấy bộ dáng này của Dương thị, Trần La thị cười cười, phụ nhân ngu ngốc như vậy, tự nhiên tạo uy hiếp gì cho hai đứa .

      “Ai, ngoại sinh nữ số khổ của ta (Mẫu thân của Tử Lan), liền rơi xuống hai đứa đáng thương, Tử Lan cùng Tiểu Lâm, mỗi lần nhớ tới đây, tâm ta liền đau, hôm nay thấy ngươi, ta cũng yên lòng, hảo hảo tốt với hai đứa , hai đứa cũng phải người bạc tình, sau này ngươi tự có thể hưởng vô tận phú quý. Nhưng ngươi cũng đừng chê lão bà ta lắm chuyện khó nghe, hai hài tử này có lão bà ta che chở, còn có cữu cữu của chúng, ngươi chú ý chiếu cố bọn tốt.” Trần La thị nhìn Dương thị từ từ .

      Dương thị vội vàng gật đầu, tất nhiên khẳng định chiếu cố hai đứa tốt. Đêm qua Thạch Hữu Lương cũng với nàng, hai đứa bé mới là người có quan hệ với Thứ sử phủ, nếu hai đứa có cái gì ổn, bọn họ nhất định bỏ qua, tại trong lòng Dương thị cực kỳ hối hận, nàng vô cùng sợ hãi Tử Lan chuyện ngày đó cho mọi người, nàng mắng Tử Lan , nhưng Tử Lan rúc vào người Trần La thị, cười cười nhìn Dương thị, có nửa điểm chán ghét, tất nhiên Dương thị có chút buông lỏng.

      Buổi trưa qua , xe ngựa Trần Lão thái gia mới vào Ký thành, Trần Văn Thanh mang theo Thạch Lâm, Dương Khang An đến cửa thành nghênh đón, lúc thấy Thạch Lâm, Lão thái gia có chút kinh ngạc, hỏi han. Trần Văn Thanh liền thân phận của Thạch Lâm, Lão thái gia thích dáng vẻ mượt mà (muanhobaybay: miêu tả gì mà như miêu tả nữ nhân vậy J ) của Thạch Lâm, điều này làm ông nhớ lại nhi tử khi còn bé, thân mật để ngồi vào trong kiệu của ông, cùng nhau trở về phủ.

      Kiếp trước của Tử Lan, Trần Vũ Phi đối với nàng rất từ ái, Tử Lan liền nghĩ tới hiền lành trưởng giả, liền nấu bàn món ăn mềm, làm món canh hầm thịt gà mà phụ thân và Dương Khang An mang tới. Thịt kho nấu canh giờ, mùi hương bay ra khiến mọi người nuốt nước miếng. Dưa chua cá, cái này kiếp trước nàng làm cho di ông ngoại, di ông ngoại rất thích ăn. Thịt kho tàu, tương đốt giò heo, bí đỏ xào,…

      Dọc theo đường phong trần mệt mỏi, vừa tới nơi này, có thức ăn ngon nóng hổi, Trần lão thái gia vui mừng mấy chữ tốt, nghĩ thầm, lão thái bà nhất định vì thê tử lão đại mà tức giận, trong lòng càng cao hứng hơn. Chắc là lão bà để ý ông, lát nữa ông chắc chắn cho bà (trần La thị) biết chính ông giúp bà chút giận, muội muội của thê tử lão đại có trở thành chi thứ hai của Thanh nhi, mà trở thành chi thứ hai của lão đại, phải ông muốn gia đình nhi tử mình yên, nhưng nhi tử này của ông quá hoa tâm, lại thêm giống tính tình của mẫu thân, vốn ông thích, nhưng bị biểu muội thiết kế mới có hài tử, càm thêm như thế nên tức chết thê tử chưa cưới, ông làm sao có thể thích cơ chứ?

      Hết chương 42.
      linhdiep17thuyt thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay co len nha ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :