1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiết Tẫn Xuân Phong - Thị Kim ( 78 chương hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 15: Ghen tuông tức tối



      Vân Phỉ cách nào ngờ được y lại vỗ đầu của nàng, cò chưa kịp hết kinh ngạc Úy Đông Đình ra khỏi phòng. Nàng tức tối sờ chỗ vừa bị y vỗ vào, nghĩ thầm: tên này đúng là keo kiệt bủn xỉn, cáo già xảo quyệt, còn chưa đầy tháng mà đòi lãi liếc gì chứ. dùng tiền để trả dùng thứ gì đây? Vàng, ngọc trai hay đá quý?

      Úy Đông Đình đến cửa, Vân Tông vừa thấy y là lập tức trốn ra sau lưng Tống Kinh Vũ.

      Úy Đông Đình dừng bước, vẫy tay với nó.

      Vân Tông rề rề rà rà tới trước mặt y, nhát như con chuột, rụt rè : “Đại tướng quân.” May mà thanh kiếm Thái A chém sắt như chém bùn, tóc bay qua cũng đứt kia được thu lại.

      Úy Đông Đình vỗ vai nó, nhàng : “Sau này, ban ngày đệ ở trong cung học tập với hoàng thượng, tối về tới nhà theo Tống giáo úy tập võ, cơ thể khỏe mạnh bị bệnh nữa.”

      A Tông vừa nghe thế sợ tới nỗi chân cũng nhũn ra, hai hàng nước mắt lập tức tranh nhau rơi xuống. Trời à, muốn để cho người ta sống với sao. Ban ngày ở trong cung mệt chết được rồi, về tới nhà còn phải luyện võ nữa.

      Nó rưng rưng nước mắt định tìm cứu viện, nhưng khổ là lúc này cứu tinh vẫn ở trong phòng phiền não rốt cuộc khoản lãi tự nhiên phát sinh kia là thứ gì.

      Úy Đông Đình mỉm cười nhìn nó: “Nếu đệ dám lười biếng, ta bắt đệ tới phủ tướng quân, đích – thân – dạy – dỗ.”

      Bốn chữ phía sau y vừa chậm vừa nặng, giống như là lấy roi quất vào trái tim bé của A Tông vậy, làm nước mắt nó chảy càng dữ dội hơn.

      Vân Phỉ đứng trong phòng, nghe được những lời này vừa tức giận vừa tức cười, cơn giận dỗi đối với Úy Đông Đình cũng tan biến. Có vẻ như A Tông thiếu quản giáo nghiêm khắc thế này. Tuy trong lòng nàng rất mong A Tông tiến bộ nhưng lại cách nào nhẫn tâm như người ngoài được. Vì thế, nàng dẹp bỏ hiềm khích, bước ra khỏi phòng để tiễn đại tướng quân về.

      Chương Tùng Niên và Lưu Khánh Hòa đợi ở ngoài sân, Vân Phỉ nhớ tới việc vừa rồi mình oan cho Chương Tùng Niên trong lòng thấy rất áy náy, cho nên nàng nhàng bước tới, nhún người hành lễ: “Vừa rồi tôi sốt ruột quá nên năng biết kiềm chế, mong Chương đại phu rộng lượng bỏ quá cho.”

      Mặt Chương Tùng Niên thoáng đỏ lên, vội vàng đáp lễ: “ dám.”

      Vân Phỉ khẽ mỉm cười với .

      Ánh đèn ấm áp trong sân chiếu sáng cả hai người. Cả hai đều tuổi thanh xuân, diện mạo đẹp như tranh, trả lời, giọng điệu nhàng, giống như là bức tranh tài tử giai nhân đẹp mê người sân khấu, hài hòa sao nên lời.

      Tự dưng lòng Úy Đông Đình thấy rất bực bội. Nàng chưa từng dịu dàng với y như vậy, chỉ có khi tính kế y mới cười dịu dàng và ngọt ngào như mật.

      Vân Phỉ dắt Vân Tông tiễn ba người ra ngoài cổng, lại tiếng cảm ơn với Lưu Khánh Hòa và Chương Tùng Niên.

      Ngoải cửa có bảy tám cấm vệ quân đợi, Úy Đông Đình lên ngựa, dẫn đầu, lòng cứ cảm thấy nàng đối với tên Chương Tùng Niên ấy thân thiết quá mức.

      Vân Phỉ hiểu lầm Chương Tùng Niên nên trong lòng cứ cảm thấy áy náy, hôm sau lại dẫn Phục Linh và Vân Tông ra phố mua cây bút lông và cái nghiên mực, đích thân đưa tới hiệu thuốc Hạnh Lâm.

      Tống Kinh Vũ dẫn nàng đến đường Tây Phủ, cửa hiệu đầu tiên chính là hiệu thuốc Hạnh lâm. Có rất nhiều người ra ra vào vào, có vẻ như việc làm ăn rất hưng thịnh. Mấy năm nay, tên tuổi của hiệu thuốc Hạnh Lâm bỗng trở nên vang dội cũng là nhờ phúc của tiểu hoàng đế. Vị tiểu hoàng đế gầy gò ốm yếu này thường ăn tiêu, Lưu Khánh Hòa bèn tiến cử thuốc tiêu hóa dành cho trẻ con của hiệu thuốc Hạnh Lâm. Dân chúng nghe ngay cả tiểu hoàng đế trong cung cũng dùng thuốc của hiệu thuốc Hạnh Lâm cho nên bèn ồ ạt kéo tới.

      Chương Tùng Niên là cháu đích tôn của Chương gia, là người nối nghiệp được ông nội Chương Minh Toàn tận lực bồi dưỡng, từ mười sáu tuổi ra hiệu thuốc khám bệnh, tuy trẻ tuổi nhưng cũng có chút ít tiếng tăm đường Tây Phủ. Lúc Vân Phỉ bước vào, khám bệnh cho người ta, gương mặt trẻ trung tuấn hết sức nghiêm túc và chăm chú, nhưng lại mất vẻ ôn hòa.

      Vân Phỉ dẫn Phục Linh và Vân Tông đứng sang bên, đợi bệnh nhân bốc thuốc mới tiến tới.

      Chương Tùng Niên thấy nàng hết sức bất ngờ, vội vàng đứng dậy nghênh đón, mặt cũng tự dưng đỏ ửng cả lên.

      Vân Phỉ lý do mình đến, đưa bút và nghiên mực cho , mỉm cười : “Tặng cho Chương đại phu để viết đơn thuốc, cũng biết huynh dùng có vừa tay hay .”

      Chương Tùng Niên hết sức ngạc nhiên và vui mừng, đầu tiên là từ chối, sau đó liên tục cảm ơn, gương mặt trắng trẻo tràn ngập những áng mây hồng, dáng vẻ luống cuống tay chân ấy quả là tức cười.

      Vân Phỉ cáo từ ra về, Phục Linh liền : “Tiểu thư, em thấy vị Chương đại phu ấy thích rồi.”

      Vân Phỉ sẵng giọng: “Đừng lung tung.”

      mà, xem tai của ta cũng đỏ cả lên.”

      Vân Phỉ cười phì cái: “Là em thích người ta có, nếu sao đến tai của người ta cũng nhìn kỹ như thế.”

      Phục Linh đỏ mặt. “Sao tiểu thư lại trả đũa em thế chứ.”

      Vân Phỉ cười rạng rỡ: “Trẻ con bị bệnh là chuyện thường xuyên, vị Chương đại phu này tuy tuổi cỏn trẻ nhưng y thuật lại cao minh, hơn nữa còn quen biết với Lưu ngự y, chừng sau này còn phải nhờ vả người ta, cho nên ta mới đến xin lỗi và tặng quà, em đừng có nghĩ tầm bậy.”

      Phục Linh gật đầu, lòng lại thầm than: vị Chương đại phu này tuổi trẻ tài cao, diện mạo tuấn, chỉ đáng tiếc thân phận thể vào được mắt Vân Định Quyền, và tiểu thư thể có khả năng, chắc chắn chỉ có thể đơn phương tương tư mà thôi.

      Hết ba ngày nghỉ, Tần Phương đến đón Vân Tông vào cung học tập như cũ.

      Tiểu hoàng đế Triệu Mân và Vân Tông tuy là quân thần, nhưng ra đều chỉ là trẻ con bảy tuổi, sau khi thân thiết với nhau, Vân Tông phát người đáng sợ phải là tiểu hoàng đế mà là thừa tướng Úy Trác và đại tướng quân Úy Đông Đình.

      Người thứ nhất lão già có ánh mắt trầm, mặt luôn đen sì sì. Người thứ hai lại là đại thúc có ánh mắt sắc bén, luôn mang bộ mặt tuấn. Chỉ cần hai người này cùng xuất , phạm vi trăm dặm xung quanh lập tức như có gió bắc hắt hiu, vạn vật hoang tàn, ngay cả tiểu hoàng đế cũng phải dè dặt. Vân Tông hy vọng mãi mãi cũng gặp phải hai kẻ họ Úy này nhưng biết sao mà Úy Đông Đình cứ thích tìm nó trò chuyện, mỗi lần gặp nó là liền hỏi vài câu linh tinh.

      Chẳng hạn như hôm nay, nó lại xui xẻo chạm phải đại tướng quân. Vân Tông cung kính cúi đầu hành lễ, tim đập như đánh trống mà nhìn đôi giày màu đen kia đến trước mặt mình.

      Con hỏa kỳ lân đôi giày dữ tợn nhìn Vân Tông, đáng sợ y hệt chủ nhân của nó vậy.

      đầu vang lên giọng hơi trầm. “A Tông, mấy ngày nay về nhà tối có chăm chỉ luyện công đấy?”

      A Tông vội vàng gật đầu: “Bẩm đại tướng quân, ngày nào cũng luyện.”
      “Ừ, ta hỏi lại tỷ tỷ của đệ sau, xem đệ có dối .”

      A Tông thầm kêu khổ, hừ tiếng như muỗi vo ve.

      Phía lại im lặng giây lát, giọng của đại tướng quân bỗng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Tỷ tỷ của đệ làm gì ở nhà?”

      Vân Tông lắc đầu: “Đệ biết.”

      “…..” Lại là ba chữ này. Úy Đông Đình xoa trán, phát hôm nay tiểu tử này có vẻ tỉnh táo khác thường, người còn có mùi hương thoang thoảng.

      Ánh mắt của y quét qua ngang hông của A Tông, thắt lưng màu xanh ngọc có đeo cái túi hương hình bán nguyệt, được làm hết sức khéo léo, có thêu hình lá trúc, hết sức đặc biệt.

      Y cúi người xuống, lấy lên để xem cho kỹ, chẳng lẽ là do nàng thêu? Vừa nghĩ thế, tự nhiên cái túi hương này trở nên đáng tới mức làm người ta nỡ rời tay.

      “Trong này là cái gì mà thơm thế?”

      Vân Tông lại : “Đệ biết.”

      Đệ biết… Bây giờ, Úy Đông Đình vừa nghe tới ba chữ này là muốn đánh vào mông nó ngay.

      Y hít sâu hơi, mỉm cười : “A Tông, nếu đệ còn biết nữa ta bắt đệ về phủ tướng quân, đích thân dạy võ công cho đệ.”

      A Tông cả kinh, mặt biến sắc, cuống quýt : “Quả là đệ biết trong này có cái gì mà. Đây là túi hương Chương đại phu tặng cho đệ.”

      Úy Đông Đình nhíu mày: “Chương đại phu?”

      Vân Tông gật đầu lia lịa: “Dạ, huynh ấy túi hương này có thể giúp tinh thần sảng khoái, còn có thể ngừa muỗi đốt nên tặng cho đệ.”

      “Sao ta lại tặng cho đệ?”

      “Bởi vì tỷ tỷ của đệ tặng huynh ấy bút và nghiên mực nên có qua có lại thôi.”

      Úy Đông Đình nghiến răng, hay cho câu có qua có lại, ra là nàng tặng đồ cho người ta trước.

      Vân Tông thấy mặt đại tướng quân lạnh đến nỗi sắp đóng băng sợ tới nỗi dám thở mạnh.

      Úy Đông Đình sầm mặt lại, vỗ đầu nó: “Đệ về lại với tỷ tỷ, lãi tăng gấp năm lần.”

      Vân Tông ngơ ngác nhìn rồi chớp mắt: “Lãi gì ạ?”

      “Nàng ấy biết.” Úy Đông Đình hừ tiếng xong bước nhanh.

      Vân Tông đưa tay che ngực, thở phào hơi dài, lập tức co cặp giò ngắn ngủn chạy nhanh ra khỏi cung, trèo lên xe ngựa.

      Hôm sau chính là ngày thi hàng tháng, Vân Tông nộp bài thi vừa hì hục làm, trong đầu toàn là ‘chi, hồ, giả, dã’, cứ thế mà ngơ ngác ra khỏi cung. Đột nhiên, bóng người xuất , làm nó lập tức tỉnh táo lại.

      “Đại tướng quân.”

      với tỷ của đệ chuyện tiền lãi chưa?”

      A Tông cúi đầu lẩm bẩm: “Đệ rồi. Tỷ tỷ cắt hoa, nghe thấy lãi tăng gấp bội giật mình cắt luôn đầu ngón tay.”

      Đúng là nha đầu tiền hơn mạng. Úy Đông Đình vừa tức giận vừa tức cười, nhịn được hỏi: “Có sâu lắm ?”

      A Tông : “May mà Chương đại phu băng bó giúp cho tỷ tỷ, khoảng ba ngày là lành.” Vừa xong, nó phát gương mặt còn rất ôn hòa của đại tướng quân lúc nãy nay như có mây đen kéo tới.

      A Tông nhanh chóng dè dặt cáo từ. Từ hoàng cung đáng sợ thở nổi kia về nhà, nó mới cảm thấy mình như được sống lại. Có điều tối nay còn nhiệm vụ nữa, chính là theo Tống Kinh Vũ học võ công.

      Ở Kinh Châu, nó vốn theo Tống Kinh Vũ học võ công được hai năm, nhưng do Tô Thanh Mai quá nuông chiều nên Vân Tông thường lười biếng. Bây giờ tới kinh thành, Tô Thanh Mai ở bên canh chừng nên Tống Kinh Vũ cũng trở nên nghiêm khắc hơn. Bản thân A Tông cũng dám lười biếng nữa, rất sợ hôm nào đó đại tướng quân hỏi tới, bị Tống sư phụ hoặc tỷ tỷ mách lại sống nổi mất.

      Vân Phỉ ngồi dưới mái hiên, nhìn những đường quyền có bài bản, đâu ra đấy của đệ đệ trong lòng hết sức vui mừng.

      Phục Linh và Tề Thị cũng tươi cười mà nhìn, Phục Linh : “Ít nhiều cũng nhờ đại tướng quân, nếu tiểu công tử ngoan ngoãn như vậy.”

      Tề Thị gật đầu: “Con trai vừa lì lợm vừa nghịch ngợm, cũng phải có người để sợ mới được.”

      Vừa nghe thấy bọn họ nhắc tới Úy Đông Đình, Vân Phỉ tức tối nhưng biết trút vào đâu. Chưa bao giờ nàng gặp người lòng dạ đen tối, nham hiểm như vậy. Lên giá cái là thu lãi gấp năm lần, vay nặng lãi cũng đến mức ác như vậy.

      Ngay lúc nàng oán thầm, Kì Hoa ở phía trước tiến vào bẩm báo: “Vân tiểu thư, đại tướng quân tới.”

      Đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, mấy người Vân Phỉ vội vàng đứng dậy nghênh đón.

      lát sau, Dị Thảo xách đèn lồng, dẫn người men theo mái hiên đến.

      Vừa thấy dáng người cao lớn đĩnh đạc ấy, Vân Phỉ liền cảm thấy cơn đau đớn ập tới.

      phải từ tay, mà là từ trong tim. Vừa nghĩ tới lãi tăng năm lần tim nàng đau gần chết, vết thương tay có là gì đâu chứ.
      A fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 16: Đầu óc ham tiền



      Úy Đông Đình nhanh chân bước đến. Trong ánh trời chiều, dáng người càng có vẻ cao to cường tráng. Vân Phỉ nén nỗi bất mãn trong lòng cùng nỗi đau trong tim, nhún người hành lễ: “ biết đại tướng quân đến nên tiếp đón từ xa được.”

      Úy Đông Đình mỉm cười: “Ta có việc ngang qua đây nên tiện thể vào xem A Tông có lười biếng hay .”

      Vân Tông lập tức đáp: “Bẩm đại tướng quân, tỷ tỷ và Tống sư phụ có thể làm chứng.”

      Úy Đông Đình gật đầu cười: “Vậy tốt.”

      Vân Phỉ tin y lại ‘tiện thể ngang qua’, càng tin y đột nhiên đến đây chỉ để xem A Tông có lười biếng hay .

      Quả nhiên, y quay đầu qua nhìn nàng, mắt sáng như sao, khiến người ta dám nhìn thẳng vào.

      “Vân tiểu thư, ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng.”

      “Đại tướng quân, mời.” Vân Phỉ khách khí mời Úy Đông Đình vào nhà, bảo Phục Linh dâng trà, xem y có chuyện gì để .

      Sau khi Úy Đông Đình ngồi xuống, ánh mắt liền lướt qua ngón tay nàng.

      Ngón trỏ bàn tay trái quấn vải trắng, tròn vo như cái kén rất đáng .

      “Tay nàng làm sao thế?” Y biết mà còn cố hỏi.

      có gì.” Vân Phỉ đưa tay đặt hai bên hông, lòng thầm tức tối: còn phải tại ngươi.

      “Đây là tử ngọc cao do thái y viện điều chế, chữa vết thương rất tốt.”

      Vân Phỉ ngước đầu nhìn thấy Úy Đông Đình lấy ra cái hộp màu tím được làm tinh xảo, nho cỡ chừng hộp son, đặt lên mặt bàn bên cạnh nàng. Đây ràng đánh mà khai, chứng tỏ y biết chuyện tay nàng bị thương, hơn nữa chắc cũng biết tường tận về nguyên nhân bị thương.

      Vân Phỉ vừa xấu hổ vừa lúng túng, nàng ngước mắt lên, lướt nhìn y cái, sau đó đưa những ngón tay nhắn đẩy cái hộp màu tím về phía y, khách khí : “Đa tạ đại tướng quân, cần đâu.”

      Úy Đông Đình: “…..”

      Đối với nam tử hán cường tráng như sắt thép như y mà , kéo cắt đứt tay trầy da này vốn chỉ như muỗi cắn mà thôi, hoàn toàn cần chữa trị hay băng bó gì cả. Nhưng vì là nàng, y mới làm quá lên, mang tử ngọc cao quý giá này đến để bày tỏ quan tâm, đáng tiếc nàng hoàn toàn cảm kích, có vẻ rất xa cách, giống như xin hãy buông tha cho kẻ này, khiến y rất buồn bực.

      Điều khiến y càng bực bội hơn chính là bên hông của nàng cũng đeo cái túi hương, dùng gấm màu xanh biếc để may, đeo eo giống hệt miếng ngọc phỉ thúy.

      ra chỉ tặng cho A Tông mà chủ yếu là tặng cho nàng. Y biết mà còn cố hỏi: “Túi hương này giống loại của A Tông phải ?”

      Vân Phỉ gật đầu, lấy làm lạ tại sao y lại hỏi tới chuyện này.

      “Hoàng thượng thấy A Tông đeo cái túi hương ấy rất thích, bảo ta tìm cái cho người. Thế này tốt rồi, nàng tặng luôn cho hoàng thượng .” xong, y vươn tay ra như chờ lấy.

      Vân Phỉ: “…..”

      biết Chương Tùng Niên bỏ thứ gì vào túi hương mà hương thơm thoang thoảng, tươi mát dễ chịu, hơn nữa đúng là có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo, sảng khoái nên trong lòng Vân Phỉ vẫn cảm thấy tiếc rẻ: “Vậy để mai tôi nhờ Chương đại phu làm cái khác dâng lên cho hoàng thượng .”

      Mày Úy Đông Đình nhíu lại: “Cái này .”

      Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của y, giống như đưa tức là phạm tội khi quân nên Vân Phỉ chỉ biết nén tiếc rẻ, lưu luyến lấy xuống, đặt vào trong tay y.

      Úy Đông Đình cầm cái túi hương, thong thả hỏi: “ nghĩ ra chuyện trả lãi chưa?”

      Quả nhiên là đến để chuyện trả lãi, Vân Phỉ sớm có huẩn bị trước nên lập tức cười nịnh nọt: “Chẳng qua đại tướng quân chỉ chơi với tôi thôi chứ để tâm đến chút lãi mọn ấy phải ?”

      Nụ cười ấy ngọt ngào, ngây thơ, trong sáng như thể đóa hoa lan trong chốn khe sâu bóng người, đôi má lúm đồng nhiên cứ như là được ngâm trong bình mật, thảo nào mà có truyền thuyết mỹ nhân kế. Úy Đông Đình cố nén mềm lòng dần lan ra kia, gằn từng tiếng, : “Rất – để – tâm.”

      Ánh nến chiếu rọi gương mặt khôi ngô tuấn tú của y, ánh mắt y sâu xa khiến người ta nhìn thấu. Vân Phỉ chớp mắt, nịnh nọt hỏi: “Lãi trả bằng tiền trả bằng vàng ư?”

      Y cách sâu xa: “Còn quý hơn cả vàng.” Y tin nàng chưa từng nghe qua bốn chữ ‘tình quý hơn vàng’.

      Vân Phỉ lại chớp mắt, gương mặt sáng như ánh trăng cũng trở nên ngơ ngác: “Tôi nghĩ ra còn có thứ gì quý hơn vàng. Dạ minh châu hay là bảo thạch?”

      Đúng là tâm hồn tham tiền, nghĩ tới nghĩ lui chũng chỉ biết xoay quanh vàng bạc châu báu. Úy Đông Đình thất vọng xoa trán: “Nếu nàng vẫn chưa nghĩ ra cứ tăng vốn gấp năm lần, dùng ngân lượng thanh toán là được.”

      Năm lần! Vân Phỉ thầm thét lên, lập tức cười ngọt ngào như mật: “Tướng quân hãy yên tâm, nhất định tôi nghĩ ra được.”

      “Nếu trong ba tháng mà vẫn chưa nghĩ ra cứ trả gấp năm lần cho ta là được.”

      Vân Phỉ lập tức trở nên đau lòng gần chết như tim vỡ ra ngàn mảnh.

      Úy Đông Đình xoay người , dù có ở lại tâm trạng của y cũng chẳng tốt lên bao nhiêu. Trừ tiền ra, trong lòng nha đầu này còn thứ gì khác.

      Vân Phỉ đưa tay bịt tim lại, cùng Vân Tông tiễn Úy Đông Đình ra về.
      A Tông nghi hoặc nhìn cái túi hương tay y, rồi lại nhìn tỷ tỷ, : “Tỷ tỷ, sao tỷ lại đưa túi hương của Chương Tùng Niên tặng cho đại tướng quân?”

      Vân Phỉ bất mãn hừ cái: “Là do đòi đấy chứ, bảo là dâng cho hoàng thượng.”

      Vân Tông lấy làm lạ mà lẩm bẩm: “Hoàng thượng có thích đâu, người chỉ có phụ nữ mới đeo thứ ấy.”

      Tim Vân Phỉ bỗng đập liên hồi, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó khác thường…

      Tiết trời ngày nóng lên, nhờ chăm chỉ luyện công mà vóc người A Tông cao lớn rất nhanh, quần áo mang từ Kinh Châu đến gần như là mặc vừa nữa.

      Vân Phỉ dẫn Phục Linh ra ngoài mua quần áo cho A Tông. Hỏi qua vài cửa hàng, Vân Phỉ thầm tặc lưỡi, ngờ vật giá ở kinh thành đắt đỏ hơn Kinh Châu rất nhiều. Xem ra sau này phải tính toán chi tiêu cho kỹ lưỡng mới được. Tuy Vân Định Quyền có cho nàng tiền nhưng sau khi trải qua chuyện Lâm Thanh Hà, Vân Phỉ cảm thấy ngân lượng còn đáng tin hơn cha rất nhiều. Ai biết nàng và A Tông ở lại kinh thành bao lâu, ngân lượng trong tay càng nhiều nàng càng có cảm giác an toàn. chừng tên Úy Đông Đình kia còn đến tìm nàng đòi lãi nên trong tay nhất định phải có tiền.

      Nàng nhẩm tính xem sau này nên sinh hoạt thế nào để tiết kiệm tiền, nhưng nhớ tới ông ngoại nàng từng , tiền phải do tiết kiệm mà có, do kiếm mới có. Bỗng nhiên đầu nàng nảy nên sáng kiến, tại sao nghĩ cách kiếm tiền? Bây giờ nàng rời khỏi Kinh Châu, ai ở kinh thành quen biết nàng, nơi này ngoài tầm tay của Vân Định Quyền, mình nàng có thể định đoạt được.

      Ý nghĩ kiếm tiền vừa nảy ra giống như là cỏ xuân nảy mầm, trong nháy mắt lan ra khắp nơi, chiếm cứ cả trái tim nàng. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên rạng rỡ hơn.

      Vốn định ra ngoài để mua đồ, nhưng khi nảy ra ý nghĩ làm ăn nàng có thêm mục đích dạo phố. đường nàng cứ nhìn nhìn ngắm ngắm, đầu ngừng nghĩ suy.

      Người đường đông đúc tấp nập, thỉnh thoảng lại nghe thấy những giọng địa phương khác. Vân Tông từng nhắc tới việc vì muốn chấn hưng triều đình mà thừa tướng Úy Trác định tổ chức cuộc thi tuyển chọn nhân tài, chia làm văn và võ, ngày thi được định vào mồng tháng bảy. Tin này vừa truyền ra ngoài, kinh thành đón ít khách từ xa đến chuẩn bị dự thi.

      Ba người Vân Phỉ đến bên bờ sông, bờ đê liễu xanh tươi mát, người đông như nêm, nước sông xanh biếc, sóng gợn từng cơn. Người qua kẻ lại bờ đê, có người từ nơi khác đến kinh thành, cũng có người ở kinh thành ra tiễn người xa, hết sức nhộn nhịp.

      Vân Phỉ chợt nảy ra ý, quay đầu lại cười hì hì với Phục Linh: “Chúng ta ở kinh thành cũng rất nhàn rỗi, chi bằng nghĩ cách kiếm chút tiền .”

      Phục Linh chớp mắt: “Kiếm thế nào đây?”

      Vân Phỉ chỉ những người bờ đê: “Ngươi nhìn xem, những người rời khỏi kinh thành đều chia ly ngay tại bờ sông, nhưng tiễn đưa mà có rượu chẳng phải thiếu chút gì đó sao? Chúng ta có thể mở quán rượu bên cạnh bờ sông.”

      Phục Linh ngẩn người: “Chuyện này… được ?” Nàng ta quay đầu lại nhìn Tống Kinh Vũ.

      Tống Kinh Vũ – người nãy giờ vẫn im lặng theo sau hai người lập tức : “Chuyện này nếu bị triều đình biết được e là tốt lắm.”

      Vân Phỉ cười láu lỉnh: “Ta kiếm tiền cách đường đường chính chính, trộm cướp, quang minh chính đại, cho dù hoàng thượng có hỏi tới ta cũng sợ. Hơn nữa Vân Tông đến để làm con tin chứ ta vẫn được tự do, tại sao thể làm ăn kiếm tiền?”

      Tống Kinh Vũ vẫn lắc đầu: “Cho dù triều đình hỏi tới nếu đại nhân biết, e rằng cũng đồng ý.”

      Phục Linh cũng gật đầu: “Phải đấy, chắc chắn tướng quân cho tiểu thư lộ diện mở quán rượu đâu.”

      Vân Phỉ nghĩ ngợi lát, đột nhiên cười với Tống Kinh Vũ tươi tắn. Nàng vốn xinh đẹp, nay cười lên nữa đôi má lúm đồng tiền còn khiến người ta say đắm hơn so với bất cứ loại rượu nào nồng nhất.

      Nhưng Tống Kinh Vũ lập tức trở nên cảnh giác, bởi vì mỗi khi vị đại tiểu thư tinh ranh này cười ngọt ngào và dùng đôi mắt thiết tha chờ mong như thế nhìn đều chẳng có chuyện gì hay ho…

      Quả nhiên, Vân Phỉ cười ngọt ngào như mật, thân thiết : “Vậy huynh đứng ra mở quán là được mà.”

      Môi Tống Kinh Vũ khẽ giần giật, lập tức từ chối: “Tại hạ có tiền.”

      sao, ta bỏ vốn, Tống đại ca cứ làm ông chủ danh nghĩa là được.”

      Ba chữ ‘Tống đại ca’ giống như quả tạc đạn quăng vào lòng , khiến Tống Kinh Vũ đầu chóang mắt hoa, lòng dạ rối bời. lắp ba lắp bắp : “Tiểu thư, nếu tướng quân mà biết chắc nổi trận lôi đình mất.”

      Vân Phỉ nghiêng đầu, cười tinh ranh: “ để cho cha biết là được chứ gì? Hơn nữa cha ta bận đánh nhau với Tần Vương, làm gì có thời gian lo tới chúng ta.”

      Tống Kinh Vũ lo đến nỗi toát cả mồ hôi: “Chuyện này ổn đâu.”

      Vân Phỉ chớp chớp mắt, cười tươi như hoa: “Tống đại ca, đừng là huynh thích ở nhà, ở bên hai vị nương Kì Hoa Dị Thảo kia nha?”

      Phục Linh cười phì cái.

      Mặt Tống Kinh Vũ lập tức đỏ tới mang tai, nghẹn đến mức nên lời.

      Vân Phỉ nảy ý kiếm tiền, càng nghĩ càng thấy khả thi. Nàng có nhiều vốn, lại ít kinh nghiệm, trước tiên chọn những việc làm ăn trước, tích lũy kinh nghiệm xong lại từ từ làm ăn lớn. Quán rượu chỉ cần mấy món nhắm đơn giản, cộng thêm rượu ngon là được. Tay nghề nầu nướng của Tề Thị rất được, mỗi ngày chuẩn bị vài món nhắm chắc có vấn đề gì. Về phần rượu, bảo Tống Kinh Vũ tìm cửa hàng rượu ngon, nhập về là được.

      Ban ngày A Tông ở trong cung, nàng và Phục Linh, Tống Kinh Vũ đều ở nhà nhàn rỗi. Nhiều người rảnh như vậy, tụm lại cũng thấy chán, chi bằng mở cái quán, vừa có thể giết thời gian, vừa có thể kiếm được tiền. Có điều nàng tuyệt đối thể xuất đầu lộ diện, vì cha nàng vừa muốn có tiền, vừa muốn có thể diện.

      “Tống đại ca, ta nhớ huynh từng giang hồ có bán mặt giả, đúng ?”

      Môi Tống Kinh Vũ lại giần giật chút: “Đó phải là mặt giả mà giang hồ thường gọi là mặt nạ.”

      Vân Phỉ cười mỉm chi: “Vậy huynh mua giùm cho ta cái được ?”

      Tống Kinh Vũ ngẩn ra: “Tiểu thư cần mặt nạ để làm gì?”

      Nhìn nụ cười tươi tắn như hoa cùng gương mặt hám tiền hớn hở của Vân Phỉ, Tống Kinh Vũ bỗng cảm thấy đau đầu.
      A fang thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 17: Cáo mượn oai hùm



      Vân Phỉ chỉ cười, với vẻ bí mật: “Đừng hỏi nữa, mau mua cho ta bộ mặt nạ .”

      Trải qua hai năm nay, Tống Kinh Vũ hiểu rất tính cách của Vân Phỉ. Nàng vẫn luôn tinh ranh láu lỉnh, đầu óc luôn có nhiều ý tưởng. Bây giờ có tướng quân phu nhân ở bên cạnh, nàng càng biết sợ là gì, chỉ làm theo ý mình, ai quản nổi nàng. còn cách nào khác, chỉ có thể lùng sục khắp ngày mới tìm được bộ mặt nạ về giao cho nàng.

      Vân Phỉ cầm tấm mặt nạ mỏng như cánh ve, nhìn vào gương, cẩn thận dán lên mặt mình. Tốn hai mươi lượng quả nhiên là đáng giá, tấm mặt nạ này chỉ rất dễ dùng mà còn hết sức tự nhiên như , sau khi mang nó vào nàng như biến thành người khác, cho dù tới gần quan sát cho kỹ cũng nhận ra sơ hở gì.

      Nàng soi gương, nhìn tới nhìn lui, cực kỳ hưng phấn. Phục Linh bưng trà bước vào, bất ngờ thấy trong phòng có lạ giật mình nhảy dựng lên, trà nước tay cũng văng tứ tung khắp mặt đất.

      Vân Phỉ thấy ngay cả Phục Linh mà cũng nhận ra mình càng sung sướng hơn, nàng chống hai tay lên hông cười ha hả.

      Phục Linh nghe thấy giọng của Vân Phỉ mới thở phào, vuốt ngực : “Trời ạ, tiểu thư, làm em sợ muốn chết, em còn tưởng là có trộm vào nhà chứ. Cái mặt nạ này đúng là y như , giống như là biến thành người khác vậy, có điều xinh đẹp như tiểu thư.”

      Vân Phỉ cười hì hì, : “Có đẹp hay cũng sao cả, chỉ cần bị người khác nhận ra là được. Lỡ như sau này bị cha ta biết em phải giữ bí mật đấy.”

      Phục Linh gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi, tiểu thư yên tâm .” Đột nhiên nàng ta sực nhớ tới, kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, định làm tiểu nhị sao?”

      “Ta vốn định để em làm, nhưng nghĩ lại hễ chút là em lại giở chứng háo sắc, nhìn thấy khách nào có diện mạo tuấn chút xíu chắc là tặng thêm tiền cho người ta luôn. Hơn nữa…” Vân Phỉ đưa mắt lướt qua bộ ngực đồ sộ của Phục Linh, thở dài: “Chỗ này của em to quá, cách nào giả nam trang được, nên tiểu thư ta đành phải đích thân ra tay thôi.”

      Phục Linh đỏ cả mặt, biết bị tiểu thư chê ngực to nên vui hay là mất vui đây.

      Vân Phỉ ngắt khuôn mặt đỏ bừng của Phục Linh, cười : “Em mua cho ta bộ quần áo của đàn ông, loại vải thô ấy.”

      Phục Linh : “Tiểu thư, chẳng phải ở Kinh Châu người kiếm được khoản ngân lượng lớn sao.” Ngụ ý là cần gì phải làm mấy việc buôn bán nhoi này.

      Vân Phỉ lườm cho nàng ta cái: “Ai lại chê tiền nhiều đâu chứ. Hơn nữa lòng người đáng tin, nhất định phải có ngân lượng làm chỗ dựa mới được. Hai, em hiểu đâu.”

      Bộ dạng bà cụ non của nàng giống như là trải qua nhiều nỗi tang thương của nhân thế. Gương mặt tươi trẻ mịn màng, hồng hào xinh đẹp lại kèm với biểu cảm từng trải qua sóng gió này, thoạt nhìn vừa đáng vừa tức cười.

      Phục Linh nhịn được mà cười phì cái, nàng ta nào hay nỗi khổ trong lòng của Vân Phỉ.

      Dối với Vân Phỉ mà , mẹ nàng chính là tấm gương sống sờ sờ ra đấy, lúc nào cũng nhắc nhở nàng tình là thứ đáng tin, chỉ có ngân lượng mới là chân , cắn vào cũng có thể làm gãy răng. Dù sao ở kinh thành nàng cũng nhàn nhã, mở quán rượu vừa giết thời gian vừa có thể gom chút tiền sau này đưa cho mẹ.

      Lúc Vân Phỉ thường cùng ông ngoại thị sát mấy cửa hàng của Tô gia nên đếm những thỏi bạc trắng lấp lánh còn giỏi giang nhanh nhẹn hơn cả may vá thêu thùa, đọc sách ngâm thơ, viết chữ vẽ tranh này nọ. Lúc này có ai quản thúc, chính là thời cơ tốt để nàng hăm hở kiếm tiền chứ ở trong nhà quá buồn chán.

      Nàng hạ quyết tâm xây dựng cơ nghiệp ở kinh thành nên giao cho Phục Linh trách nhiệm dò hỏi mấy vị cấm vệ quân canh gác trước cửa xem loại rượu ở đâu ngon nhất kinh thành. Quán rượu có làm ăn được hay , rượu chính là thứ quan trọng nhất.

      lâu sau, Phục Linh hăm hở trở về bẩm báo: “Tiểu thư, bọn họ đều rượu ngon nhất kinh thành chính là thần tiên túy.”

      Vân Phỉ vừa nghe cười phì cái: “Cha, giọng điệu dữ dằn quá ha, thần tiên mà cũng chuốc say được.”

      Phục Linh gật đầu: “Câu trả lời này đúng là rất ăn khớp với nhau. Em hỏi mấy vị cấm vệ quân cửa trước cửa sau, ai cũng trả lời như vậy.”

      Vân Phỉ cười mỉm chi: “Rượu này như thế nào?” Nếu tám vị cấm vệ quân cửa trước cửa sau đều đồng thanh loại rượu này ngon chắc đây phải là tin đồn vô căn cứ.

      Phục Linh bẻ khớp ngón tay, đọc vanh vách những lời khi nãy cho nàng nghe: “Rượu này dùng nước suối núi để ủ, hương vị thơm nồng, ngọt thanh mát lạnh, vào miệng thanh thuần dễ chịu, dư vị kéo dài, chỉ phường rượu Ôn Kí với lịch sử hai trăm năm mới có được. Khi mấy vị cấm vệ quân nhắc đến đều luôn miệng ca ngợi, nước miếng suýt nữa cũng chảy ra.”

      Vân Phỉ nén được cười. Xem ra thần tiên túy đúng là rượu ngon.

      Nàng lập tức gọi Tống Kinh Vũ tới, đưa cho y tờ ngân phiếu trăm lượng, cười rạng rỡ: “Tống đại ca, huynh đến phường rượu Ôn Kí tìm người quản lí của họ thương lượng thử xem, hỏi giá cả của thần tiên túy thế nào, làm sao để mua được hàng, phải đặt cọc bao nhiêu, chúng ta mua rượu của phường rượu này về bán.”

      Tống Kinh Vũ thấy nàng có vẻ rất quyết tâm mở quán rượu chỉ biết nhận lấy tờ ngân phiều rồi ra ngoài. Chưa tới nửa canh giờ, quay về.

      Thấy tinh thần hăm hở, mặt mày rạng rỡ, Vân Phỉ tưởng là mang về tin tức tốt nên mỉm cười ra đón: “Thế nào?”

      Gương mặt trước giờ luôn lạnh lùng của Tống Kinh Vũ xuất nụ cười hiếm hoi: “Rượu của Ôn gia chỉ cung cấp cho đại tưởu lâu của Lục gia và bán cho vài quan lớn quyền quý mà thôi.” Cho nên khi nghe được tin này vui mừng suốt đọc đường về nhà.

      Vân Phỉ thấy mặt mày hớn hở còn tưởng là có tin gì tốt lành ghê lắm, ai ngờ vừa đưa đầu ra bị tạt cho chậu nước lạnh. Nàng thở dài hơi, tin tức này đúng là làm cho người ta nửa mừng nửa lo.

      Lo là, rượu này chỉ cung cấp cho đại tửu lâu của Lục gia và quan to quyền quý, quán rượu của nàng chen vào được. Mừng là, nếu như nàng có thể bán được loại rượu này, cần tuyên truyền việc làm ăn cũng rất tốt. Xem ra khó mua cũng là nguyên nhân quan trọng khiến rượu của Ôn gia có danh tiếng như vậy, khiến người ta phải đồng thanh khen ngợi. Thường người ta hay có tâm lý thứ gì càng khó có được càng tốt.
      Tống Kinh Vũ thấy nàng chau đôi mày đẹp, im lặng tưởng rằng nàng biết khó mà lui nên mừng thầm trong bụng.

      Đáng tiếc, còn chưa vui mừng được bao lâu thấy mắt Vân Phỉ sáng rực lên, đôi mày chau lại kia cũng dần giãn ra, đôi má lúm đồng tiền cũng như như . Vẻ mặt này vô cùng quen thuộc, xem ra nàng nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho.

      Quả nhiên, Vân Phỉ cười tươi với : “Tống đại ca, huynh yên tâm , chắc chắn ta mua được loại rượu này.”

      —————–

      Mỗi lần Úy Đông Đình gặp Vân Tông ở trong cung, nó đều nhát như chuột thấy hổ, ước gì kịp trốn tránh. Bộ dáng muốn co giò bỏ chạy mà ráng nhẫn nhịn vì dám chạy ấy khiến người ta nén được cười.

      Điều kỳ lạ là hôm nay vừa nhìn thấy y từ xa, nó chẳng những lủi mất mà ngược lại còn chủ động tiến tới, cung kính thi kễ: “Đại tướng quân, tỷ tỷ của đệ bảo đệ nhắn câu này với tướng quân.”

      Lòng Úy Đông Đình chợt rung động, hỏi: “Nhắn chuyện gì?” Y mấy ngày được gặp nàng rồi, nhưng lại tìm được lí do gì để đến chỗ của nàng nên chỉ có thể thám tính chút tin tức của nàng từ Vân Tông. Có điều thằng quỷ A Tông này gần đây trở nên rất xảo quyệt, ‘đệ biết’ biến thành ‘đệ ’.

      A Tông tròn xoe mắt, : “Tỷ ấy muốn trả lãi cho đại tướng quân, giờ ngọ ngày mai nếu đại tướng quân có thời gian mời ngài đến trước cửa phường rượu Ôn gia, tỷ ấy đợi đại tướng quân ở đó.”

      ngờ nàng lại chủ động trả lãi cho y, xem ra rốt cuộc thông suốt rồi… Úy Đông Đình nhịn được mà cong môi mỉm cười, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ, y vươn tay xoa đầu A Tông: “Được, giờ ngọ ngày mai ta nhất định đến.”

      Giờ ngọ hôm sau, y thay bộ áo gấm trắng, trang bị nhàng đến đường Lạc Thủy, nơi đặt phường rượu của Ôn gia. Bảo tùy tùng đợi ở đầu đường, mình y vào trong.

      Phường rượu của Ôn gia rất nổi tiếng ở kinh thành, y cũng từng uống thần tiên túy, có điều hiểu sao nàng lại hẹn gặp y ở đây, hơn nữa còn vào giờ ngọ, người đường tấp nập, quả nơi thích hợp để bàn chuyện ‘lời lãi’.

      Đường Lạc Thủy gần sông Lạc Hà, bên đường trồng toàn cây liễu. Nhưng trước cửa phường rượu Ôn gia lại trồng mấy gốc hợp hoan, nở hoa đỏ rực. thiếu nữ xinh đẹp đứng dưới tàng cây, làn váy màu vàng nhạt bằng lụa mỏng được gió thổi tung bay như thần tiên.

      Úy Đông Đình khỏi khựng bước chân lại, lòng bỗng cảm thấy bối rối. Giữa ban ngày ban mặc mà y bỗng nhiên sinh ra cảm giác kì lạ giống như là ‘trăng treo cành liễu, người hẹn dưới hoàng hôn’.

      Thiếu nữ kia mắt phượng mày ngài, xinh đẹp như tiên, dường như vừa bước ra từ trong tranh, dịu dàng hành lễ: “Đại tướng quân.”

      Trong phường rượu phía sau hàng cây hợp hoan, hương rượu thơm mát thoang thoảng bay tới, khiến người ta có cảm giác như thoáng say mê, biết là vì hương rượu trong khí hay là vì đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng.

      Y nhàng bước tới, đưa tay che miệng tằng hắng tiếng, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng. đường lúc nào cũng có người, nàng ra những lời khó ngay đường chứ.

      “Tướng quân, tôi nghĩ ra phải trả lãi cho ngài thế nào rồi.” Nàng cười tươi tắn, lúm đồng tiền mê người tràn ngập ánh xuân.

      Úy Đông Đình nghiêm mặt, chỉ ừ tiếng mà tỏ vẻ gì cả nhưng lại thấy tim đập hơi nhanh. Y cố kiềm nén tâm trạng kích động, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

      Nhưng lúc này, Tống Kinh Vũ bỗng dẫn ông chủ Ôn Trường An của phường rượu bước ra.

      Ôn Trường An vừa thấy Úy Đông Đình đứng ngoài cửa cả kinh, vội vàng bước tới hành lễ: “Tiểu nhân biết đại tướng quân giá lâm nên đón tiếp từ xa được, xin đại tướng quân tha tội.”

      Úy Đông Đình muốn trị tội của ông ta, vào thời khắc quan trọng thế này mà nhảy ra làm kỳ đà cản mũi.

      “Ông chủ Ôn, ta muốn mua vò thần tiên túy để tặng cho đại tướng quân.” Vân Phỉ mỉm cười, lấy thỏi bạc ra đưa cho Ôn Trường An.

      Ôn Trường An thấy thiếu nữ xinh đẹp như tiên này đứng cạnh quốc cữu gia, lại hết sức thân mật làm sao dám nhận ngân lượng của nàng. Ông ta vội vàng chạy vào trong phường rượu, đích thân ôm vò rượu chạy ra: “Tiểu nhân kính biếu đại tướng quân, mong đại tướng quân nhận cho.”

      Úy Đông Đình chẳng hiểu ra làm sao cả, định từ chối Vân Phỉ ra hiệu cho Tống Kinh Vũ nhận lấy vò rượu kia, sau đó nghiêng đầu cười với Ôn Trường An: “Ông chủ Ôn, sau này ta đến mua rượu, đừng ông bán chứ?”

      Ôn Trường An vội vã cười theo: “Tiểu nhân nào dám.” Người của quốc cữu gia, sao ông ta dám đắc tội chứ.

      Vân Phỉ đạt được mục đích nên xoay lại cười với Úy Đông Đình. “Tướng quân, chúng ta thôi.”

      Tống Kinh Vũ ôm vò rượu, chậm rãi theo sau hai người.

      Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào làm dung nhan sáng trong như ngọc của nàng dần ửng hồng. Mái tóc dài nhàng tung bay làm trái tim y cũng bay bổng theo. Dường như nàng hẹn y đền bàn chuyện lời lãi, sao bây giờ lại biến thành chuyện mua rượu? được vài bước, Úy Đông Đình nhịn được mà nhắc nhở nàng: “Lãi đâu?”

      Vân Phỉ trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại tướng quân từng uống thần tiên túy chưa?”

      “Uống rồi. sao?”

      Vân Phỉ ngẩng mặt lên, mỉm cười xinh đẹp: “Tướng quân lãi này còn quý hơn cả vàng, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra rồi. ra lãi mà đại tướng quân muốn lấy chính là thần tiên túy. Có câu: ngàn vàng khó mua được cơn say, cho nên thần tiên túy chính là lãi, tôi đoán đúng chứ?”
      A fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 18: Chiết tẫn xuân phong



      Nỗi vui sướng tràn ngập trong lòng thoáng chốc bỗng thay đổi, giống như là đường phèn ngọt lịm cho vào nồi, nấu quá lửa nên biến thành nước đường đen thui, đắng nghét. Úy Đông Đình dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng ấm áp bỗng trở nên lạnh ngắt. khí xung quanh lập tức trở nên đầy áp bức, nghẹt thở, giống như là cơn mưa xối xả, khiến trời đất tối sầm sắp kéo tới.

      Tống Kinh Vũ cảm nhận được sát khí bức người vây quanh Úy Đông Đình, thế nhưng ở trong vòng xoáy của sát khí kia lại to gan lớn mật, biết trời đất là gì mà mặt mày rạng rỡ, cười tươi tắn như đóa sen nở, còn sợ chết mà đưa phong bì cho cái người tràn ngập sát khí kia.

      “Úy tướng quân, đây là ngân phiếu ba ngàn lượng mà ngài bỏ ở chỗ tôi, hôm nay trả lại cho ngài cùng với lãi.”

      Úy Đông Đình hít sâu hơi, nheo mắt lại, nhìn nàng chằm chằm: “Ta cũng chưa lãi chính là thần tiên túy. Câu ngàn vàng khó mua cơn say làm sao mà cho là được chứ? Nếu như thế, há chẳng phải còn có câu ngàn vàng khó mua nụ cười sao?”

      Y còn chưa xong Vân Phỉ : “Vậy càng dễ, tôi cười với Úy tướng quân cái là được chứ gì.” Quả nhiên nàng nhìn y cười cái tươi, hai mắt cong cong, hai đồng tiền , trong đôi mắt sáng ngời như có ngàn vì sao lấp lánh, những tia sáng rực rỡ ấy làm tâm hồn y phơi phới.

      Y cố nén cơn hỗn loạn trong lòng xuống, xụ mặt : “Tóm lại lãi phải là rượu, cũng phải là nụ cười, nàng cứ tiếp tục nghĩ .”

      Vân Phỉ phục, hỏi: “Vậy là gì? Hôm ấy ở Kinh Châu, khi tướng quân đoán món ăn mà tôi thích bắt tôi viết đáp án lên giấy trước, để khỏi bị lật lọng. Nhưng bây giờ tướng quân lại để đáp án trong lòng, tha hồ mà thay đổi, thế công bằng. Tướng quân có dám viết đáp án lên giấy trước, giao cho Tống đại ca, sau đó để tôi đoán lại ? Đoán đúng hay sai cũng có người làm chứng.”

      Úy Đông Đình chau mày lại, nàng cố ý hay vô tâm đây? Là biết hay giả vờ hồ đồ? ‘Lãi’ mà y muốn, làm sao có thể để cho người thứ ba biết được?

      “Tướng quân viết vậy tôi coi như mình đoán đúng rồi.” Vân Phỉ cười rạng rỡ, quay người về phía phường rượu. Nàng sớm biết y viết ra.

      Phục Linh đợi bên đường, đối diện phường rượu, thấy nàng chạy tới đón, lè lưỡi : “Tiểu thư, hình như đại tướng quân rất tức giận.”

      Vân Phỉ mỉm cười, :”Tức giận làm gì được chứ, ai bảo cả ngày cứ tính kế ta.”

      Phục Linh thầm minh oan cho đại tướng quân: tiểu thư, hình như mới là người suốt này tính kế người ta chứ. Gọi người ta tới đây chỉ để làm nền, để ông chủ Ôn nhìn thấy ‘quan hệ thân mật’ giữa và quốc cữu gia.

      Úy Đông Đình vừa xuất vấn đề mua hàng được giải quyết ngay. Vân Phỉ sâu sắc cảm giác được ba chữ ‘quốc cữu gia’ đúng là con bài đánh đâu thắng đó.

      hảo nương ghét phân minh, nàng quyết định ghi tạc ân tình này ở trong lòng, sau này có cơ hội cảm tạ y sau. Có điều thể cảm tạ trực tiếp, nếu y biết mình bị dụ tới làm nền nhất định tức giận đến bốc khói.

      Cứ cách nửa tháng, Bạch Thược gửi thư đến kinh thành. Thông qua thư từ, Vân Phỉ biết Vân Định Quyền dẫn binh rời khỏi kinh châu, lên hướng bắc đánh Tần. Cha có ở nhà, Vân Phỉ càng yên lòng về mẹ. Tối nay đợi A Tông về, hai người cùng nhau viết thư về Kinh Châu báo bình an cho mẹ.

      Còn về phần cha mình, Vân Phỉ nghĩ trước mắt ông có thời gian bận tâm đến nàng và đệ đệ. Thế cũng tốt, nàng ở kinh thành làm gì, chỉ cần Tống Kinh Vũ trong thời gian ngắn ông biết được. Thế là nàng càng to gan, yên tâm tích cực chuẩn bị mở quán rượu của mình. Vì tiện xuất đầu lộ diện, nàng lấy tiền riêng ra cho Tống Kinh Vũ chuẩn bị mọi thứ, nàng ngồi chỉ huy.

      Nửa tháng sau, bên bờ Lạc Hà xuất quán rượu có phong cách cổ xưa, trang nhã. căn nhà làm bằng trúc xanh, bàn ghế bằng gỗ thô, lá phướn được treo cao trước cửa quán có viết bốn chữ: ‘Chiết Tẫn Xuân Phong[1]‘.

      Quán rượu vừa mở cửa ngày đầu tiên thu hút chú ý của rất nhiều người. Ngoài cửa quán rượu đặt cái bàn, thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, chỉ cần có khách vãng lai qua lại rót ly rượu mời người ta nếm miễn phí. Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là rượu này chính là thần tiên túy nổi danh, loại rượu có giá đắt đỏ và rất khó mua.

      Chỉ lát sau, trước cửa quán rượu tập trung rất nhiều người. Quán rượu còn có điểm đặc biệt chính là cành liễu trước cửa treo cái vòng sắt nho , dưới đó dùng dây xích mảnh nối với quả cầu sắt, nếu ai có thể ném quả cầu sắt qua cái vòng kia được ăn uống miễn phí phải trả tiền.

      Phục Linh vừa lập tức có vài chàng trai bước ra định thử ném cầu. Trò này nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng vừa cần sức mạnh vừa cần khéo léo. Quả cầu sắt kia nặng, mà vòng sắt chỉ lớn hơn quả cầu chút, lại treo tận cao, rất khó quăng trúng.

      Bởi vì bên bờ Lạc Hà chỉ có những người đến tiễn đưa nhau mà còn có cả những người từ bên ngoài đến tham gia thi cử, mà người luyện võ gần như ai mê rượu, cho nên Vân Phỉ nghĩ ra trò ném cầu qua vòng sắt này là để thu hút những người tới tham gia cuộc thi võ.

      Tống Kinh Vũ ngờ vừa khai trương ngày đầu tiên mà có nhiều người đến như vậy. Vò rượu bên cạnh Phục Linh nhanh chóng được thưởng thức hết, Vân Phỉ lại xách thêm vò khác ra. Nàng mặc nam trang, mang mặt nạ da, cổ còn vắt cái khăn, thoạt nhìn giống hệt thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát, cách nào nhận ra diên mạo vốn có.

      Tống Kinh Vũ vốn rất yên lòng khi nàng đích thân làm tiểu nhị, nhưng khi nhìn bộ dáng của nàng sau khi thay hình đổi dạng biết gì hơn.

      Trong chớp mắt, quán rượu mở được sáu ngày. Tống Kinh Vũ vốn ôm hy vọng kiếm tiền gì, nay cũng phải thầm ca ngợi Vân Phỉ quả nhiên là có khả năng kinh doanh thiên phú. Bởi vì vị trí của quán rượu thích hợp, tên quán đặc biệt, trò chơi thú vị, thần tiên túy ngon, giá cả vừa phải nên ngày nào cũng có rất nhiều khách.

      Người xa thường chọn xuất phát vào buổi sáng, những người đưa tiễn bờ đê đều vào Chiết Tẫn Xuân Phong uống vài ly rượu ngon, dốc hết nỗi lòng li biệt nên lúc ấy việc làm ăn bận rộn nhất. Qua khỏi giờ ngọ, quán rượu đóng cửa, buổi tối bao giờ mở cửa. Thứ nhất là vì mỗi ngày ông chủ Ôn cũng chỉ bán cho Tống Kinh Vũ vò thần tiên túy, thứ hai là vì chập tối là A Tông về tới nơi, bất luận việc buôn bán kiếm được bao nhiêu tiền cũng quan trọng bằng A Tông.

      Khoảnh khắc mà Vân Phỉ vui nhất trong ngày chính là lúc đếm tiền sau khi đóng cửa. Mở quán kiếm tiền còn thích hơn làm tiểu thư của phủ châu mục nhiều.
      Thấy thời gian còn sớm, khách trong quán chỉ còn lại người nên Vân Phỉ cầm tấm biển ‘đóng cửa’ ra ngoài định treo lên lúc này, chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy bỗng xuất trong tầm mắt nàng.

      Tám tùy tùng cưỡi tuấn mã chia nhau hai bên xe ngựa, hai con tuấn mã cao lớn, lông đen tuyền kéo xe, nóc xe màu vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như là được dát vàng vậy.

      Đoàn người đến gần, màn che xe ngựa được mở ra, Vân Phỉ loáng thoáng thấy bên trong có người ngồi.

      Vân Phỉ vô tình nhìn lướt qua cái, lúc ấy trong xe vang lên giọng trong trẻo: “Lâu Tứ An, dừng ở chỗ này .”

      Xa phu đánh xe là người đàn ông khỏe mạnh khoảng ba mươi tuổi, lập tức dừng xe ngựa, sau đó nhảy xuống với Vân Phỉ: “Nơi này có cơm nước ?”

      Vân Phỉ vốn định đây là quán rượu chứ phải quán cơm nhưng thấy chiếc xe ngựa kia quá đỗi xa hoa, mấy người tùy tùng lại có vẻ bất phàm, xem ra chủ nhân của xe ngựa này nhất định là người phú quý, có rất nhiều tiền nên nàng cười ngọt ngào: “Dạ có, dạ có. Mấy vị khách quan muốn dùng gì, mời vào trong.”

      Lâu Tứ An gật đầu, quay người lấy đồ đạp chân đặt xuống đất.

      Lúc ấy, chàng trai từ trong xe bước ra, tuổi chừng mười tám mười chín, dáng người cao cao, mình mặc áo có hoa văn chấm bi bằng gấm thêu tơ vàng, làm tôn thêm vẻ đẹp như ngọc, thanh nhã cao quý của chàng ta. người nhàng thanh thoát, có trang sức gì, chỉ có miếng ngọc bội màu trắng hình con cá đeo bên hông.

      Vân Phỉ vừa liếc mắt qua là biết giá trị của ngọc bội này tầm thường nên khỏi mừng thầm trong bụng. Quả nhiên là khách hàng giàu có.

      Nàng vội vàng thi lễ: “Công tử, mời vào trong.”

      Chàng trai quý phái kia làm như nghe thấy lời của nàng mà chỉ hơi ngẩng đầu nhìn mấy chữ thảo Chiết Tẫn Xuân Phong lá phướn, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng. Sau đó, lướt thẳng qua người Vân Phỉ, tiến vào quán rượu, từ đầu tới cuối cũng hề liếc mắt nhìn tiểu nhị bên cạnh lấy cái.

      Đúng là làm phách . Tống Kinh Vũ chau đôi mày kiếm, mặt thoáng lộ vẻ hài lòng. Nhưng Vân Phỉ lại giống như hề tức giận, vẫn cứ hết sức nhiệt tình chào hỏi.

      Tống Kinh Vũ đưa tay lên ngực tự hỏi, thừa nhận mình thể co được giãn được như thế. Nàng đúng là mê tiền đến nỗi hết thuốc chữa rồi, đáng tiếc, lại có tiền. (T.T)

      Sau khi chàng trai ngồi xuống, Vân Phỉ khom người cười hì hì, hỏi: “Cho hỏi khách quan muốn gọi gì?”

      Công tử quý phái tiếng, khuôn mặt tuấn lạnh như băng, ngay cả mí mắt cũng hề nâng lên, đúng là lạnh lùng liêu ngạo quá mức.

      Lâu Tứ An đứng bên cạnh nhanh nhẹn ra tên của vài món ăn.

      Vân Phỉ nghe thế cười gượng. Nơi này cũng phải đại tưởu lâu, cái gì mà vịt Tứ Hỉ, tôm Tây Hồ, làm gì có chứ? Nàng cười hùa theo: “ ngại quá, quán có mấy món này, chỉ có thịt bò ngũ hương, đậu phộng rang, chân thỏ chấm muối tiêu, dưa leo với trứng muối.”

      Công tử quý phái khẽ chau đôi mày kiếm, gương mặt tuấn lộ ra vẻ vui.

      Lâu Tứ An lập tức : “Công tử, nếu chúng ta chỗ khác vậy.”

      Công tử quý phái ừ tiếng rồi lập tức đứng dậy định .

      Vân Phỉ thấy việc làm ăn tưởng như ngon lành này sắp thất bại tiếc rẻ nên vội vàng đuổi theo: “Các vị bôn ba đường dài, chi bằng hãy uống vài chén cho đỡ khát . Rượu trong quán hương bay khắp mươi dặm, vị ngọt thơm nồng, chính là thần tiên túy vang danh kinh thành. Công tử, công tử…”

      Công tử quý phái kia mang vẻ mặt người lạ chớ gần, lạnh lùng kiêu ngạo, thèm nhìn ai, hoàn toàn để ý tới lời mời mọc đầy khẩn khoản của nàng, nhưng khi nghe đến thần tiên túy bước chân khựng lại, xoay người qua, lạnh lùng hỏi: “Ngươi , nơi này của ngươi có thần tiên túy?”

      Vân Phỉ vội vàng gật đầu: “Phải phải, thần tiên túy của phường rượu Ôn gia.”

      Công tử quý phái cau mày lại, đột nhiên sa sầm mặt, hừ cái, sau đó phất tay áo, lên xe ngựa, dường như là rất phẫn nộ.

      Vân Phỉ chẳng hiểu gì mà nhìn theo đoàn người xa hoa này rời , ngơ ngác nhìn đống bạc trắng lượn lờ biến mất, nàng cực kỳ buồn bã. Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy kỳ quái. Chàng trai này là ai, tại sao khi nghe đến thần tiên túy lại có phản ứng này?

      [1] Chiết tẫn xuân phong: Thâu/gom trọn gió xuân
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 19: Con trai nhà giàu



      Tống Kinh Vũ treo tấm biển đóng cửa lên, hừ cái: “ bán cho loại người này cũng chả sao cả, đói ba ngày vênh mặt lên trời nữa.”

      Vân Phỉ cười phì: “Mặt vênh lên tới trời cũng chả sao cả, chỉ cần ra tay hào phóng, đưa nhiều nhiều tiền là được.” Vừa nhắc đến tiền, nàng liền hớn hở chạy tới trước quầy hàng, mở ngăn dựng tiền ra, cười toe toét đến nỗi mắt như sợi chỉ.

      Tống Kinh Vũ nhịn được mà thầm thở dài, chò dù nàng có mang mặt nạ, trở thành người khác đặc điểm thấy tiền là cười tít mắt vẫn thay đổi chút nào.

      Sau khi đóng cửa, Phục Linh xuống bếp nấu mấy bát mì hành, ba người ngồi trong quán rượu ăn bữa cơm đơn giản, sau đó khóa kỹ cửa rồi ra về.

      Qua giờ ngọ, Tống Kinh Vũ đánh xe ngựa, chậm rãi men theo bờ Lạc Hà để về nhà. Ánh mặt trời hơi u chiếu vào khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Vân Phỉ ngồi trong xe ngựa, nắm chặt túi tiền trong tay, mặc dù tiền nhiều nhưng cảm giác nắm kim trong tay là tuyệt vời.

      Đáng tiếc, cảm giác tuyệt diệu này quá ngắn ngủi.

      Vân Phỉ cách nào ngờ tới, ngày hôm sau, sau khi tiễn A Tông, nàng đến bờ Lạc Hà, còn chưa kịp mở cửa quán rượu thấy người đứng ngóng dưới gốc cây liễu trước cửa quán, đó chính là Ôn Trường An – ông chủ của phường rượu Ôn gia.

      Vừa nhìn thấy Tống Kinh Vũ, Ôn Trường An vội vã ba chân bốn cẳng chạy qua, kêu lên với vẻ mặt đầy lo lắng: “Tống huynh đệ, quả nhiên là cậu, sao cậu trước là cậu mua rượu để mở quán rượu hả.” xong, ông ta vỗ đùi, quýnh đến nỗi sắp khóc lên.

      Tống Kinh Vũ ngẩn ra: “Sao vậy?” Phục Linh và Vân Phỉ từ xe ngựa bước xuống, cũng hiểu gì nên ngơ ngác nhìn nhau, yên lành sao Ôn Trường An lại tìm đến với vẻ mặt vô cùng khổ sở như thế?

      Ôn Trường An giậm chân, : “Tống huynh đệ, lần này cậu khiến tôi điêu đứng rồi. Tôi cứ tưởng rằng cậu mua rượu về là để trong nhà uống, ai ngờ cậu lại mở quán rượu.”

      Tống Kinh Vũ vội vàng : “Ông chủ Ôn, ông từ từ thôi, rốt cuộc là sao thế này?”

      Ôn Trường An : “Tống huynh đệ, phường rượu Ôn gia chúng tôi và đại tưởu lâu Kim Ngọc Đường ký hiệp ước là được bán thần tiên túy cho bất cứ tưởu lâu hay tưởu điếm nào khác, chỉ được cung cấp cho đại tưởu lâu Kim Ngọc Đường của Lục gia. Tối qua chưởng quầy của Kim Ngọc Đường tìm đến chỗ chúng tôi, lấy hiệp ước ra bắt chúng tôi bồi thường.”

      đến chuyện này, Ôn Trường An hối hận thôi. Hôm ấy thấy phong thái của Tống Kinh Vũ đường đường chính chính, khí chất bất phàm, Vân Phỉ quốc sắc thiên hương, lại thân mật với quốc cữu gia nên ông ta mới tưởng hai vị này chắc chắn xuất thân từ nhà quyền quý. Mấy lần Tống Kinh Vũ tới mua rượu đều mua nhiều nên ông ta cứ tưởng mang về nhà để uống chứ nghi ngờ là dùng để làm chuyện khác. Nhất thời sơ suất liền gây nên lỗi lầm.

      Tống Kinh Vũ ngẩn ra, lập tức nhìn sang Vân Phỉ. Vân Phỉ cũng ngờ lại xảy ra chuyện bất trắc này nên trong nhất thời cũng ngẩn ngơ. Đột nhiên, nàng nhớ tới đám người vào quán rượu hôm qua. Chẳng lẽ, chàng trai đó là người của Kim Ngọc Đường?

      Tống Kinh Vũ : “Ông chủ Ôn, chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường là ai, tôi thương lượng với họ, xem có thể dàn xếp được .”

      Ôn Trường An cười khổ: “Tống huynh đệ, lẽ nào cậu biết các đại tưởu lâu Kim Ngọc Đường ở kinh thành đều là sản nghiệp của Lục Thịnh, người giàu nhất Sơn Tây sao? Lục gia vô cùng giàu có, hàng năm đều quyên cho triều đình mười vạn lượng, ngày cả hoàng thượng đều nể trọng vài phần, chúng tôi cũng dám đắc tội.”

      Bất ngờ nghe thấy tên tuổi của Lục Thịnh, Vân Phỉ ngạc nhiên trợn tròn mắt. Bởi vì tuy nàng ở Kinh Châu xa xôi nhưng từ đến lớn nghe qua cái tên này biết bao nhiêu lần. Người giàu nhất Sơn Tây này chính là thần tượng ông ngoại nàng.

      Trong vòng ba mươi năm, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, từ tiểu lại[1] quản kho thóc trở thành người giàu nhất Sơn tây, tích lũy được gia sản khổng lồ thể đếm hết. Các cửa hàng, tửu lâu, tửu điểm, ngân hàng phân bố rộng khắp Sơn Tây. Nghe , khi ông ta ra ngoài ngồi kiệu lớn tám người khiêng, rộng rãi thoải mái như là căn phòng di động. Bên trong lót thảm lông do Ba Tư tiến cống, nóc kiệu khảm dạ minh châu để chiếu sáng, ngay cả cái bô trong kiệu cũng nạm vàng…

      Mỗi lần Tô Vĩnh An nhắc tới ông ta đều vươn ngón tay cái ra tán thưởng: “Kỳ tài về kinh thương như thế, đúng là trăm năm khó gặp.”

      Lúc ấy, nàng hết sức kích động mà tưởng tượng rằng, nếu có ngày mình cũng trở thành người giàu nhất thiên hạ như thế tốt biết bao. Nàng vung tiền như rác, xây tòa nhà bằng vàng, rồi tìm phu quân để canh cửa cho mình. Có điều, bây giờ nàng cảm thấy xây nhà vàng cho mẹ và đệ đệ ở rồi nuôi con chó canh cửa còn hơn, chứ mấy thể loại như phu quân này nọ quả đáng tin.

      Tối qua Ôn Trường An bị chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường chất vấn, lúc ấy ông ta liền chạy tới Chiết Tẫn Xuân Phong để xem. Đáng tiếc quán rượu đóng cửa từ chiều, ông ta đành phải ra về, chịu đựng suốt đêm, mới sáng sớm chạy tới đây canh chừng, quả nhiên nhìn thấy Tống Kinh Vũ. Lúc bấy giờ mới biết mình nhất thời sơ ý làm ra chuyện vi phạm hiệp ước, bây giờ quýnh đến nỗi biết làm sao.

      “Tống huynh đệ, cậu mua thần tiên túy về uống sao chứ mở quán rượu là ngàn lần được. Xin Tống huynh đệ lượng thứ cho nỗi khó xử của tôi.”

      xong, Ôn Trường An khom người xuống vái Tống Kinh Vũ cái. Tuy Tống Kinh Vũ có quan hệ thân thiết với quốc cữu gia nhưng ông ta càng thể đắc tội Lục gia. Phường rượu Ôn gia ký hiệp ước với Kim Ngọc Đường trước, sở dĩ thần tiên túy có thể vang danh kinh thành suốt mấy năm nay là nhờ công của Kim Ngọc Đường, ông ta thể mất khách hàng lớn này.

      Tống Kinh Vũ đỡ lấy khuỷu tay của Ôn Trường An, : “Tại hạ biết phường rượu Ôn gia và Kim Ngọc Đường có hiệp ước trước, chúng tôi tuyệt đối làm ông chủ Ôn khó xử, xin ông chủ Ôn cứ yên tâm.”

      “Đa tạ Tống huynh đệ thông cảm cho.” Ông chủ Ôn vui mừng khôn xiết, liên tục chắp tay xá.

      Vân Phỉ đóng vai tiểu nhị nên thể chen vào, lúc này mới câu: “Ông chủ Ôn, chuyện này do quán rượu của chúng tôi gây ra, lát nữa chúng tôi đến giải thích phen, xem xem có thể khiến Kim Ngọc Đường thông cảm và miễn giảm tiền bồi thường cho ông chủ Ôn hay .”

      Đương nhiên là Ôn Trường An cầu còn được nên báo cho Tống Kinh Vũ biết vị trí của Kim Ngọc Đường xong liền cáo từ.

      Ôn Trường An vừa , Phục Linh nhịn được, quýnh đến nỗi nhảy dựng lên: “Kim Ngọc Đường cho bán thần tiên túy, tiểu thư, phải làm sao đây?”

      Vân Phỉ cắn môi, mắt đảo qua đảo lại: “Ta đến Kim Ngọc Đường tìm chưởng quỹ của họ thương lượng thử xem có thể chia cho Chiết tẫn Xuân Phong ít , nếu được nghĩ cách khác.”


      [1] Chức Lại, vị trí nho trong chính quyền thời phong kiến, chưa được coi là quan (ở mình có từ quan lại ý)

      Vân Phỉ cắn môi, mắt đảo qua đảo lại: “Ta đến Kim Ngọc Đường tìm chưởng quỹ của họ thương lượng thử xem có thể chia cho Chiết tẫn Xuân Phong ít , nếu được nghĩ cách khác.”
      Tống Kinh Vũ gật đầu. Vân Phỉ lên xe ngựa thay quần áo, tháo mặt nạ xuống, bắt đầu suy nghĩ lát nữa thương lượng với chưởng quầy của Kim Ngọc Đường như thế nào.

      Lúc đầu, sáu tưởu lâu lớn nhất kinh thành đều thuộc sở hữu của Lục gia, sau đó bị Lục gia thu mua từng cái , trang hoàng lại, thống nhất tên gọi là Kim Ngọc Đường, phân bố ở những nơi phồn hoa nhất của thành Lạc Dương. Đó là những đại tưởu lâu nổi tiếng nhất kinh thành.

      Kim Ngọc Đường mà Ôn Trường An chính là chi nhánh lớn nhất trong sáu đại tưởu lâu, vừa khéo nó nằm ngay đường Tây Phủ. Vân Phỉ phát nó chỉ cách hiệu thuốc Hạnh Lâm của Chương Tùng Niên có sáu cửa hàng.

      Khi nhìn thấy đại tưởu lâu lớn nhất kinh thành này, cảm giác đầu tiên của Vân Phỉ chính là quả nhiên hổ với cái tên Kim Ngọc Đường, đích xác có khí thế của vàng ngọc khắp nơi, ngay cả bậc cửa mà cũng làm bằng gỗ trắc, bên ngoài mạ đồng màu vàng kim, sáng lấp lánh chói cả mắt. Chín bậc thềm ngoài cửa làm bằng đá cẩm thạch trắng, trải thảm màu xanh đen có hoa văn hình trúc xanh, có ý nghĩa là về nơi cao nhất, từng bước lên cao.

      Điều đặc biệt hơn là người chào đón trước cửa phải là tiểu nhị như những quán ăn quán rượu khác, mà là mấy nương xinh đẹp, cùng mặc váy màu xanh biếc, chít khăn màu vàng nhạt giống nhau, vừa đoan trang thanh nhã, vừa nhanh nhẹn hoạt bát.

      Khí thế như vậy đúng là hổ với danh tiếng tưởu lâu đẳng cấp. Đừng là thần tiên túy, cho dù là nước ô mai, chỉ cần vào được trong này e là giá tiền cũng tăng gấp đôi, gấp bội.

      Vân Phỉ vốn tràn đầy tự tin khi đến đây thương lượng, nhưng lúc này, khi nhìn thấy khí thế của Kim Ngọc Đường chân bất tri bất giác dừng bước.

      Trầm ngâm trong giây lát, nàng quay người lại với Tống Kinh Vũ: “Chúng ta về thôi.”

      Tống Kinh Vũ và Phục Linh đều kinh ngạc. Chẳng phải cố ý đến đây tìm gặp chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường sao, khẩn khoản xin cho Chiết Tẫn Xuân Phong cũng được bán thần tiên túy, sao bây giờ đến rồi lại muốn quay về?

      Vân Phỉ ngửa đầu nhìn Kim Ngọc Đường nguy nga tráng lệ, lòng ca ngợi: “Nếu ta là ông chủ của Kim Ngọc Đường ta cũng bắt phường rượu của Ôn gia chỉ được phép bán thần tiên túy cho Kim Ngọc Đường, hơn nữa có lẽ ta làm căng hơn, cho dù là quan to quyền quý muốn mua cũng chỉ có thể đến Kim Ngọc Đường.”

      Phục Linh nghe mà cứ mơ màng, sao tự nhiên tiểu thư lại đứng về phía của Kim Ngọc Đường thế nhỉ?

      Vân Phỉ : “Chỉ có như thế mới có thể thể độc nhất vô nhị, cao cao tại thượng của Kim Ngọc Đường. Nếu những quán rượu khác mà cũng có thể bán những thứ như Kim Ngọc Đường làm mất giá trị của Kim Ngọc Đường. Đạo lý này cũng giống như chỉ có hoàng thượng mới có thể dùng màu vàng rực. Cho nên chuyện muốn cho Chiết tẫn xuân phong có thể bán thần tiên túy, ta hoàn toàn cần thương lượng nữa, tuyệt đối thể.”

      Tống Kinh Vũ ngẫm lại thấy đạo lý này cũng rất chính xác.

      Phục Linh : “Em thấy hay tiểu thư tìm đại tướng quân , nhờ ngài ấy tiếng với chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường chẳng phải được rồi sao?”

      Vân Phỉ bóp trán, đây cũng là ý hay, nhưng vừa nghĩ đến việc phải đến cầu xin y giúp đỡ lòng nàng lại thấy cực kỳ vui. lúc sau, nàng mới bĩu môi : “Cùng lắm chúng ta bán thần tiên túy nữa, xem có loại rượu ngon nào khác .”

      “Tiểu thư, quán rượu của chúng ta làm ăn buôn bán được chính là nhờ có thần tiên túy, vừa mở cửa chưa được mười ngày đổi rượu khác, e là được hay cho lắm.”

      Vân Phỉ vẩu môi : “Chuyện nhặt này chưa chắc chịu giúp ta, ta cũng muốn tìm .”

      “Sao đại tướng quân lại giúp tiểu thư được chứ. Chỉ cần tiểu thư cười với ngài ấy cái chắc chắn ngài ấy đồng ý ngay.”

      Trước mặt Tống Kinh Vũ nên Vân Phỉ vô cùng xấu hổ, bực mình liếc Phục Linh cái: “Em bậy bạ gì đó.”

      Phục Linh nghiêm túc : “ mà tiểu thư, mỗi khi cười, ánh mắt ngài ấy nhìn trông khác lắm.”

      Vân Phỉ càng thẹn thùng hơn, vờ như nghe thấy mà cất bước về phía trước. Đến hiệu thuốc Hạnh Lâm, trong ấy đoàn người bước ra, dẫn đầu là chàng trai trẻ, chính là công tử quý phái vào quán rượu của nàng hôm trước.

      vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, thèm nhìn ai, cằm hơi hất lên, mặc áo gấm màu vàng nhạt, cả người trông nhàng khoan khoái, bên hông còn mang theo miếng ngọc phỉ thúy xanh biếc lấp lánh.

      Miếng ngọc phỉ thúy kia gần như to bằng lòng bàn tay của Vân Tông. Mắt Vân Phỉ sáng lên, nhanh chóng tính nhẩm xem nó có giá trị bao nhiêu. miếng đồ trang sức của thôi mà còn hơn ngọc ngà châu báu, vàng bạc đầy đầu của người ta.

      bước rất nhanh, sau lưng ngoài Lâu Tứ An kè kè bước theo còn có tám tùy tùng tráng kiện chia nhanh bảo vệ hai bên, xem ra là hộ vệ của . Cho dù Úy Đông Đình là người có thân phận hiển hách nhưng khi ra ngoài cũng mang theo nhiều hộ vệ nghênh ngang như thế. Rốt cuộc là ai? Nghĩ đến vẻ mặt kỳ quái của khi nghe nhắc đến thần tiên túy trong quán rượu ngày hôm qua, Vân Phỉ hiểu nên càng cảm thấy tò mò về thân thế của .

      Vì thế, đợi rời khỏi đó, Vân Phỉ liền bước vào hiệu thuốc Hạnh Lâm.

      Trước quầy thuốc có ít người chờ bốc thuốc. Chương Tùng Niên kiên nhẫn hướng dẫn cách uống thuốc cho ông lão gần bảy mươi tuổi. Ông lão tuổi già nên lảng tai, câu mà Chương Tùng Niên phải ba bốn lần ông ấy mới nghe được.

      Phục Linh nén được, khen ngợi: “Chương đại phu đúng là người tốt, những người trẻ tuổi hiếm khi nhẫn nại được thế lắm.”

      Vân Phỉ ngoái đầu lại cười: “Ta cũng rất kiên nhẫn vậy.” Đợi ông lão khỏi đó, Vân Phỉ mới bước tới, mỉm cười cúi người: “Chương đại phu.”

      Chương Tùng Niên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. “Vân tiểu thư, sao nàng lại tới đây?”

      “Ta quang qua, muốn dò hỏi Chương đại phu về người, đó chính là vị công tử trẻ tuổi vừa từ trong này bước ra, phía sau còn dẫn theo tám tùy tùng.”

      Chương Tùng Niên cười cười: “Nàng biết sao? Huynh ấy là Lục Nguyên, thiếu chủ của Kim Ngọc Đường, con trai của Lục Thịnh – người giàu nhất Sơn Tây. Huynh ấy vừa đến kinh thành nên chưa quen khí hậu, lúc nãy đến hiệu thuốc để khám.”

      Vân Phỉ chợt bừng tỉnh ra. Thảo nào mà mắt để chóp. Bên cạnh có nhiều tùy tùng thế, chắc là sợ bị cướp. Vân Phỉ nhịn được cơn tức cười, quả nhiên hổ là con trai nhà giàu. Cái tên Lục Nguyên, chắc có ý nghĩa là tài nguyên ào ạt dứt?
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :