1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiết Tẫn Xuân Phong - Thị Kim ( 78 chương hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10: Thì ra là thế

      Ba ngày sau, Vân Định Quyền trở lại Kinh Châu. Vì Lâm Thanh Hà có thai, đường xe ngựa chậm nên chỉ đưa nàng ta đến địa giới Lư Châu rồi lập tức vội vội vàng vàng trở về.

      Xem ra trong lòng cha nàng, người mẹ hai trẻ trung xinh đẹp này cũng chỉ có thế, thể quan trọng bằng địa bàn của ông ấy. Vân Phỉ cảm thấy việc mình nhắc nhở Lâm Thanh Hà phải cẩn thận đề phòng quả cũng rất cần thiết.

      “Cha, cha về rồi à.” Vân Phỉ cười ngọt ngào, bước vào thư phòng, đặt cái hộp có chứa ngân phiếu lên bàn trước.

      “Đây là?” Vân Định Quyền vừa trở về nên vẫn chưa biết những chuyện xảy ra trong mấy ngày vắng. mở cái hộp ra, nhìn ngân phiếu chất đầy hộp ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Ngân phiếu ở đâu ra vậy?”

      “Cha, đây là tám mươi ngàn lượng mà con đánh cược thắng mẹ đấy.”

      Vân Định Quyền kích động hỏi: “Tiền của mẹ con sao?” Ý tưởng đầu tiên của là số tiền mà Tô Vĩnh An để lại cho Tô Thanh Mai quả nhiên ít.

      phải.” Vân Phỉ lắc đầu, cười : “Con biết bây giờ cha rất cần tiền mà số bạc trong tay mẹ cũng để đó làm gì nên con định lấy mang qua cho cha.”

      Vân Định Quyền nghe tới đây lòng hết sức dễ chịu. Con quả nhiên hiểu chuyện, biết được muốn điều gì nhất.

      Vân Phỉ thở dài, : “Nhưng mẹ cứ mực chịu nghe, số tiền ấy là để dành làm của hồi môn cho con. Con với mẹ, chỉ cần cha hoàn thành nghiệp lớn, cho dù con xu dính túi cũng có thể mở mày mở mặt. Mẹ tin, con bèn đánh cược với mẹ phen.”

      Sau đó, nàng bèn kể lại lượt chuyện mình đặt cái hộp trước cửa phủ châu mục, rồi ra câu hỏi để kén rể.

      Vân Định Quyền chấn kinh nhìn đôi môi đào nhắn xinh tươi của con , sau khi giọng chim oanh lảnh lót kể xong, giận đến nỗi đập bàn đứng dậy, trừng mắt quát: “Làm càn!”

      Tiền bạc và binh mã là thứ Vân Định Quyền cần nhất, nhưng vừa muốn có ngân lượng, vừa muốn có thể diện.

      Vân Phỉ hề sợ hãi, cao giọng : “Trong thời loạn lạc, bách tính Kinh Châu có thể an cư lạc nghiệp, bình yên làm giàu cũng nhờ công lao của cha cả. Số bạc này cứ coi là các thương nhân trong thành quyên góp. Lấy của dân phục vụ cho dân có gì sai đâu? Hơn nữa con cũng hề bức ép họ mang tiền tới, là do bọn họ tự nguyên tới thử vận may, định tìm chỗ dựa thôi. Con chỉ muốn kiếm tiền cho cha, giúp cha hoàn thành nghiệp lớn. Cha, cha yên tâm , con nhất định giúp cha lấy được số tiền của mẹ.”

      Vân Định Quyền nghe được những lời này, nỗi bực dọc trong lòng cũng dần tan biến. Tuy ngoài miệng quát mắng con làm càn, nhưng trong lòng lại khỏi thầm thán phục nàng có thể nghĩ ra biện pháp này, chẳng tốn chút công sức nào mà chỉ trong hai ngày có thể kiếm được gần trăm ngàn lượng. Quả là có can đảm, có trí tuệ, sáng suốt hơn người.

      Nhìn số ngân lượng lớn như vậy, cách nào nổi nóng được, hơn nữa chuyện cũng qua, con vẫn còn yên lành đấy chứ chưa bị người ta cưới , làm thể được gì.

      nhíu mày : “Sau này được tự ý làm bậy như lần này nữa đâu đấy. Nếu có người trả lời được câu hỏi của con biết làm thế nào đây.”
      đâu mà.” Vân Phỉ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng chợt lóe lên bóng dáng của Úy Đông Đình. Nếu dùng quỷ kế làm sao trả lời được câu hỏi của nàng chứ.

      Đúng lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: “Đại nhân, ngoài cửa có vị Úy công tử xin cầu kiến.” Vân Thất mang tấm thiếp báo vào cho Vân Định Quyền.

      Vân Phỉ vừa nghe tới ba chữ Úy công tử tim đập thình thịch, lại thấy Vân Thất nháy mắt với mình cái lòng nặng trĩu, chắc chắn đó là Úy Đông Đình. Nàng quýnh quáng đến nỗi thầm nhảy đứng nhảy ngồi. ràng nàng hủy tờ giấy tiết đào kia rồi, cũng đồng ý chuyện này dừng tại đây, vậy sao bây giờ còn tới tìm cha nàng. Cái tên tiểu nhân ăn lật lọng này.

      Vân Định Quyền nhìn thấm thiếp, đứng dậy : “Mau mời vào.” xong, vội vội vàng vàng ra khỏi thư phòng, chân bước rất nhanh.

      Người có thể khiến cha nàng cung kính tiếp đón như thế nhiều, Vân Phỉ vừa ngạc nhiên vừa tò mò, rốt cuộc Úy Đông Đình có thân phận thế nào đây?

      Đợi Vân Định Quyền trước, nàng liền lén lút theo sau, nhàng đến bên ngoài phòng khách, chỉ nghe bên trong vang lên giọng trong trẻo.

      “Kính ngưỡng uy danh của Vân đại nhân lâu…”

      Quả nhiên là y! Nàng định lén nghe trộm lại nghe cha mình khách khí : “Đại tướng quân, mời vào bên trong!”

      Đại tướng quân! Vân Phỉ khỏi cả kinh. ngờ y lại là con trai của Úy thừa tướng, cậu ruột của hoàng đế Triệu Mân. Thảo nào y có võ công cái thế, ngay cả Tống Kinh Vũ cũng phải là đối thủ của y.

      Vân Định Quyền dẫn y vào mật thất bên phía tay phải phòng khách, đó là nơi Vân Định Quyền thường bàn chuyện quân cơ đại với những người khác. Thấy thể nghe lén được, nàng quýnh đến nỗi đứng bên cửa sổ giậm chân bình bịch.

      Điều kỳ lạ là biết hai người ở trong mật thất bàn chuyện gì mà mãi tới nửa canh giờ sau mới từ trong ấy bước ra.

      Vân Phỉ vội vàng rời xa cửa sổ, trốn vào hành lang, nép người sau bụi cây rậm rạp.

      Úy Đông Đình và Vân Định Quyền cùng từ trong phòng bước ra, Vân Định Quyền đích thân tiễn y ra cửa, nhìn vẻ mặt của hết sức phấn khởi, hề giống tức giận.

      lúc sau, Vân Định Quyền mới từ ngoài cửa trở vào.

      Vân Phỉ từ trong sau bụi cây bước ra, cười ngọt ngào đón : “Cha, khách rồi sao?”

      Vân Định Quyền ừ tiếng. trước nay luôn vui giận lộ ra mặt, ngờ hôm nay lại để lộ hân hoan hiếm thấy, chứng tỏ Úy Đông Đình bàn với chuyện gì đó rất có lợi cho .
      Phong nguyetA fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11: Thất bại trở về



      “Vào rồi hẵng .” Úy Đông Đình bảo nàng vào trong phòng.

      Vân Phỉ vào phòng, việc đầu tiên là hành lễ rất trang trọng: “Đại tướng quân, mấy hôm trước đắc tội với ngài, Vân Phỉ xin nhận lỗi.”

      Sao hôm nay nha đầu này như biến thành người khác thế nhỉ? Y quan sát nàng, cười trêu đùa: “À, lại đến nhận tội nữa sao? Sao mang rượu tới?”

      Mặt Vân Phỉ đỏ ửng lên, tránh né trả lời câu hỏi khiến người ta xấu hổ này mà thẳng vào vấn đề: “Đại tướng quân từ kinh thành tới Kinh Châu chắc là vì chuyện thông gia với Vân gia phải ?”

      Úy Đông Đình hơi ngẩn ra, rồi cười: “À, sao nàng lại biết?”

      Câu hỏi ngược lại này cũng tương đương như câu trả lời. Vân Phỉ nghĩ thầm: quả nhiên là mình đoán đúng, thừa tướng Úy Trác vừa muốn lợi dụng cha thảo phạt Tần Vương, vừa lo ông có lòng dạ khác nên mới bảo con trai tới Kinh Châu cầu hôn, nhưng đến đây Úy Đông Đình lại thay đổi kế sách, dùng A Tông làm con tin để kiềm chế cha.

      Nàng ngập ngừng lát rồi hỏi: “Vậy sao đại tướng quân lại thay đổi ý định ban đầu?”

      “Bởi vì nàng chịu đồng ý chứ sao. Dù sao Úy mỗ cũng thể ép buộc người khác.” Úy Đông Đình như cười như mà nhìn nàng. “Vừa rượu độc, vừa ám sát, cho nên ta chỉ có thể bất đắc dĩ mà rút lui.”

      Vân Phỉ hơi cúi đầu, gương mặt trắng như tuyết chợt đỏ ửng như ráng chiều, hàng mi dài khẽ chớp chớp mấy cái, như hạ quyết tâm, nàng bỗng ngước mắt lên: “Nếu bây giờ ta đồng ý có còn kịp hay ?”

      Đôi mắt trong trẻo linh hoạt giống như hồ nước mùa xuân gợn sóng, chớp lên vô vàn vẻ mê hoặc. Chỉ câu ngắn gọn nhưng lại giống như hòn đá ném xuống giếng, lập tức làm nước bắn tung tóe, làm ướt cả trái tim của Úy Đông Đình.

      Y hơi bất ngờ, ngờ nàng đến tìm y lại là vì chuyện này.

      Mặt Vân Phỉ đỏ bừng, kiều diễm, nồng nàn như bình rượu làm người ta say.

      Tuy nàng to gan lớn mật nhưng dù sao cũng là thiếu nữ mười lăm tuổi, đối mặt với người đàn ông bàn vấn đề này đúng là xấu hổ. Nhưng an nguy của A Tông còn quan trọng hơn nhiều so với thể diện của nàng. Nàng thà gả cho người đàn ông mình thích cũng muốn A Tông làm con tin.

      Úy Đông Đình cố đè nén cơn rung động trong lòng xuống, thờ ơ : “Chẳng phải nàng đồng ý sao?”

      Vân Phỉ đỏ mặt, : “Bây giờ ta đồng ý.”

      Y hừ cái: “Chẳng phải nàng chê ta lớn tuổi sao?”

      Mặt Vân Phỉ lại nóng lên, tình cảnh đêm đó giống như con bướm hoa vỗ cánh bay tới trước mặt nàng. ra nàng hề chê y lớn tuổi, chẳng qua chỉ viện đại cái cớ mà thôi. Thích cần lý do, nhưng thích có hàng ngàn hàng vạn lý do.

      Nhưng bây giờ nàng có việc phải cầu người ta, đương nhiên là thể . Nàng cười ngượng ngùng: “Tướng quân diện mạo trẻ trung, nhìn giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.”

      Mười bảy mười tám tuổi, đúng là tuổi đẹp như hoa. Úy Đông Đình rót ly trà, chậm rãi uống. Tuy lời nịnh nọt này có chút thành ý nào, hơn nữa nhìn y cũng hề giống thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhưng kỳ lạ là trong lòng y lại dâng lên cảm giác thích thú, cho nên ly trà nguội lạnh này, uống vào miệng cũng trở nên ngọt ngào hơn.

      Vân Phỉ chờ đợi câu trả lời của y, thế nhưng y lại cố ý thong dong uống chén trà nhìn chẳng có vẻ gì là thơm ngon kia, được, cũng được, đúng là khiến người ta phải sốt ruột.

      Nàng đành phải mặt dày hỏi lại lần nữa: “Tướng quân, rốt cuộc ngài có đồng ý hay ?”

      Y liếc nàng cái, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta rất muốn, nhưng chỉ sợ đến lúc đó nàng lại đổi ý thôi.” Chứng tỏ y còn tin tưởng nàng, nàng lập tức nghiêm túc hứa hẹn: “Lần này ta tuyệt đối nuốt lời, đấy.”

      Úy Đông Đình nhìn nàng chằm chằm.

      Nàng cũng nhìn y, đôi mắt trong veo sáng long lanh, ánh mắt chân thành đến nỗi thể chân thành hơn, khẩn khoản đến nỗi thể khẩn khoản hơn. Ánh mắt khi người ta hứa hẹn sống chết có nhau, trọn đời trọn kiếp chắc cũng như thế là cùng, suýt nữa là y động lòng. Đáng tiếc, những lời nàng với y mấy ngày trước còn văng vẳng bên tai chứ nếu y mắc mưu, tưởng bở rằng nàng vừa gặp y, đến vô cùng sâu đậm.

      ràng liếc mắt cái là có thể nhìn thấu những toan tính trong lòng nàng, thế nhưng y vẫn tự chủ được mà bị ánh mắt này mê hoặc.

      miệng bằng chứng.” Y dời mắt sang hướng khác, rót thêm trà vào cái ly trống rỗng, ra vẻ thờ ơ quan trọng.

      Vân Phỉ cũng biết trước mặt y, uy tín của mình còn nên trong tình thế cấp bách, liếc thấy bút mực bàn, nàng lập tức : “Vậy ta viết giấy cam đoan cho ngài.” xong, nàng liền bước tới, xăn tay áo lên, mài mực, cầm bút, tìm tờ giấy và lưu loát viết ra vài chữ.

      Úy Đông Đình chậm rãi uống trà.

      Vân Phỉ cầm tờ giấy chìa ra trước mặt y: “Lần này ngài tin rồi chứ?”

      Y nhìn theo tay nàng, đọc lên: “Vân Phỉ tự nguyện gả làm thê tử của Úy Động Đình.”

      Mặt nàng đỏ ửng lên, ngờ y lại cố ý đọc ra thành tiếng thế này.

      Y gật đầu. “Tốt lắm, có ba chữ mà nàng viết sai hết hai chữ[1].”

      “Hả? Viết sai rồi sao? à? Hai chữ nào?” Vân Phỉ chớp chớp mắt, làm như là biết mình viết sai tên của người ta, ánh mắt ngây thơ vô tội đến mức thể vô tội hơn, còn mang theo ngàn lời xin lỗi.
      “Dù sao đại tướng quân ngài biết là được mà.” Nàng rất mềm dẻo, tính lừa gạt cho qua.

      Đáng tiếc y hề động lòng, đôi mắt sâu và đen như mực nhìn thẳng vào nàng: “Nàng cố ý viết sai để sau này lật lọng phải ?”

      “Đâu có!” Vân Phỉ bị y vạch trần mưu kế trong lòng vừa thất vọng, vừa xấu hổ nên vội vàng biện bạch: “Ta biết tên của ngài viết thế nào cả.”

      Y đặt cái ly xuống, nắm lấy bàn tay nàng.

      Vân Phỉ giật mình, nhưng còn chưa kịp giãy giụa y xòe tay nàng ra, đặt ngón tay của mình vào.

      Y chậm rãi viết từng nét của hai chữ ‘Đông Đình’ vào tay nàng.

      Nàng vừa thẹn thùng vừa bối rối, lòng bàn tay ngứa ngáy khiến nàng muốn phát điên, nhưng bây giờ có việc cầu xin y nên đành phải cố kìm nén, nhảy dựng lên đập vào đầu y.

      “Biết viết chưa?” Y ngước mắt lên, nhìn nàng, có vẻ như ‘nàng biết viết ta dạy đến khi nào nàng biết’. Vân Phỉ nào dám biết, lập tức cười gượng rồi gật đầu.

      Y buông tay nàng ra, mỉm cười: “Vậy tốt, viết lại tờ khác, được viết ngoáy.”

      Đúng là tên cáo già xảo quyệt. Vân Phỉ đưa lưng về phía y, gằn bút viết ba chữ ‘Úy Đông Đình’. Kẻ này đúng là đáng ghét, khôn khéo đến nỗi dường như người có tám, mười đôi mắt.

      Mặt nàng hằm hằm, nhưng khi viết xong quay người lại nở nụ cười dịu dàng, ngọt ngào: “Úy tướng quân, ngài xem lần này được chưa?”

      Y nhận lấy, nhìn tên của mình, trong lòng có cảm giác kỳ lạ khó nên lời. Những chữ thanh mảnh khéo léo kia đúng là cực kỳ đáng , từng nét chấm nét phẩy đều như những đóa hoa nở rộ trong lòng y.

      Nàng dè dặt hỏi: “Có được vậy?”

      Y im lặng đáp, ung dung thong thả gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong áo, xong mới chậm rãi : “Sao tự nhiên nàng lại đồng ý?”

      Vân Phỉ lập tức cười nịnh nọt: “Bởi vì… bởi vì ta biết ngài là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, thảo nào mà võ công của ngài lại cao thế, còn có rất nhiều tiền nữa.”

      Úy Đông Đình: “…..”

      Vân Phỉ xong lập tức hối hận vì ra vế phía sau, để lộ tật xấu thấy tiền sáng mắt của mình.

      Úy Đông Đình hắng giọng, thản nhiên : “Là vì đệ đệ của nàng đúng ?”

      Vân Phỉ bị y trúng tim đen, thầm nghĩ quả nhiên là chuyện gì cũng thể giấu được y, cho nên quyết định trắng ra: “Đệ đệ của ta còn , ta yên tâm để nó vào kinh, bằng ta đồng ý với ngài…”

      Nàng ngượng ngùng nên tiếp được, chỉ cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run run, gương mặt trắng trẻo xinh xắn lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, xinh đẹp khiến người ta sững sờ.

      Quả nhiên là vì nguyên nhân này. Úy Đông Đình xoa xoa trán, thở dài: “Đáng tiếc nàng đến muộn mấy ngày rồi. Ta bẩm báo với hoàng thượng chuyện Vân Tông vào kinh, thánh chỉ hạ xuống, thể thay đổi được.”

      Cái gì? Làm chuyện công rồi ư? Bị y trêu đùa sao?

      Vân Phỉ ngước mắt lên, gương mặt đỏ ửng xinh đẹp dần trở nên trắng bệch, rồi tái nhợt. Cuối cùng, nàng xụ mặt, hung dữ : “Vậy trả tờ giấy lại cho ta.”

      Quả nhiên là tiểu hồ ly trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách, Úy Đông Đình mỉm cười: “Chẳng phải nàng lần này tuyệt đối nuốt lời sao?”

      Vân Phỉ giận dữ : “Ta đồng ý gả cho ngươi là vì muốn để A Tông lên kinh. Bây giờ A Tông phải lên kinh, ta gả cho ngươi nữa chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao? Ta đâu có ngốc như thế. Mau trả tờ giấy kia lại cho ta.” xong, hề để ý đến hình tượng gì nữa mà xông tới định giật luôn.

      Úy Đông Đình đưa tay nắm cổ tay nàng lại. Cổ tay nhắn, da thịt mềm mịn, hết sức đáng , dường như có ma lực nào đó khiến người ta thích nỡ buông tay.

      “Vậy phải chăng nàng nên trả lại ngân lượng cho ta?”

      Vân Phỉ tức giận : “Ngươi tới sòng bạc đánh bạc, thua rồi còn lấy lại được ? Đó vốn là chuyện đánh cược thua phải chịu, đại tướng quân đúng là keo kiệt.”

      ràng là nàng mặt dày, bây giờ lại đổi thành y keo kiệt. Úy Đông Đình vừa tức giận vừa tức cười: “ mặt dày, ta có thua, thua là nàng kìa.”

      Vân Phỉ đỏ mặt, dữ dằn : “Lát về trả tiền lại cho ngươi là được chứ gì, đồ keo kiệt.”

      Y cười cười, : “Vậy được, khi nào nàng trả ngân lượng cho ta ta trả tờ giấy cam đoan này lại cho nàng.”

      Vân Phỉ tức đến nỗi muốn cắn người. “Được, ngươi đợi đấy, ta lập tức về nhà lấy ngân phiếu trả ngươi.” Nàng vừa quýnh vừa giận, lòng hối hận đến thúi cả ruột. Vì nóng lòng trong nhất thời mà cuối cùng bị y tính kế, sau này gặp phải y nhất định phải cẩn thận ngàn lần mới được.

      vội, chỉ cần là của ta sớm muộn gì cũng thuộc về ta.” Úy Đông Đình thả nàng ra, nụ cười có vẻ rất thâm thúy sâu xa.

      [1] Tên của Úy Đông Đình là 尉东霆 , Vân Phỉ lại viết là Úy Động Đình 尉洞庭, cùng đọc là wèi dòng tíng nhưng lại sai mất hai chữ, chỉ có họ là đúng.
      Phong nguyetA fang thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12: Đã quá muộn rồi


      hiểu sao câu này làm tim Vân Phỉ rung lên cái, cứ cảm thấy trong lời của y còn có ý gì đó sâu xa khác, vì thế nàng lên tiếng hỏi: “ thế là có ý gì?”

      Úy Đông Đình nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng chỉ cười mà đáp, rồi lấy tờ giấy kia ra đưa lại cho nàng: “Trêu nàng chút cho vui thôi.”

      Vân Phỉ lập tức giật tờ giấy kia lại, vo thành cục, nắm chặt trong tay.

      Úy Đông Đình nhàng : “Ta phải về kinh ngay, sau này chúng ta còn gặp lại.”

      Câu này càng làm cho lòng nàng sinh ra cảm giác bất an. Vân Phỉ vội vàng lời cáo từ rồi mở cửa phòng ra về. Nếu chuyện A Tông phải vào kinh là thể vãn hồi cần phải tiếp tục cầu xin y nữa.

      Tống Kinh Vũ chờ ngoài cửa, vừa thấy vẻ mặt của nàng là biết việc đàm phán này thể thành công. cũng lạ, mội lần gặp được Úy Đông Đình là vị đại tiểu thư trước giờ luôn tinh ranh này phải thất bại trở về, đúng là vỏ quýt giày có móng tay nhọn.

      đường về, tâm trạng của Vân Phỉ rất kém, rất tệ. Xem ra việc A Tông phải lên kinh là thể xoay chuyển, chuyện đến nước này chỉ có cách tới đâu hay tới đó thôi.

      Về tới nhà, nàng thẳng vào thư phòng của Vân Định Quyền.

      Vân Định Quyền vừa thấy nàng hỏi ngay: “A Phỉ, mẹ con đồng ý chưa?”

      Nếu nghĩ tới số ngân lượng mà Tô Vĩnh An để lại sớm trở mặt với Tô Thanh Mai rồi, làm gì phải thương lượng với nàng ta chứ. Vì số bạc ấy, muốn tranh cãi với nàng tới mức như nước với lửa. Chuyện của Lâm Thanh Hà còn chưa giải quyết xong lại tới chuyện A Tông, đúng là xui xẻo mà.

      Vân Phỉ lắc đầu, khẩn khoản nhìn : “Cha, con muốn lên kinh cùng A Tông.”

      Vân Định Quyền ngẩn ra, nhíu mày, hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao con lại muốn ? mình A Tông là được rồi.”

      “A Tông còn , mình lẻ loi lên kinh chắc chắn mẹ yên tâm. Nếu có con cùng , vừa có thể chăm sóc A Tông, vừa có thể khiến triều đình càng yên tâm về cha.”

      Vân Định Quyền im lặng . Trong lòng , A Tông được nuông chiều quen thói, tố chất bình thường, đưa làm con tin cũng chẳng sao cả. Vân Phỉ tuy là con nhưng lại rất được lòng , thông minh cơ trí, lúc nào cũng suy nghĩ cho , dung mạo lại khuynh quốc khuynh thành, sau này chắc chắn có thể mang tới cuộc hôn nhân rất có lợi. Bởi thế, có phần nỡ để nàng .
      hề coi tiểu hoàng đế bảy tuổi kia ra gì, khi đánh bại Tần Vương sớm muộn gì cũng trở mặt với triều đình. Lúc ấy, Úy Trác dùng hai đứa con ra để áp chế .

      Nhưng những lời này tiện ra, chỉ ngập ngừng lát rồi : “Cha bảo Tống Kinh Vũ đưa A Tông , sao đâu.”

      “Dù sao Tống giáo úy cũng phải là người nhà, A Tông chỉ có bảy tuổi, lại chưa từng xa nhà, mình lẻ loi lên kinh thành quả làm người ta yên lòng, nếu con cùng mẹ đồng ý.”

      Sở dĩ Vân Phỉ khăng khăng đòi cùng lên kinh thành là vì nàng rất hiểu Vân Định Quyền. Lỡ như trở mặt với triều đình, rất có khả năng ông ấy bỏ mặc A Tông. Với cha mà , trong tương lai ông ấy có thêm rất nhiều đứa con; còn đối với Vân Phỉ mà , A Tông là đệ đệ duy nhất của nàng, cũng là đứa con trai duy nhất của mẹ, tuyệt đối thể để nó xảy ra chuyện gì. Nếu nàng và A Tông cùng , thứ nhất có thể chăm sóc cho A Tông, thứ hai cũng có thể tăng thêm chút vướng bận trong lòng cha.

      Vân Định Quyền suy tính trong giây lát, rồi : “Cũng được, con cùng với A Tông mẹ con thể gì được.”

      Vân Phỉ gật đầu: “Có con cùng chắc chắn mẹ đồng ý.”

      A Tông là bảo bối, là mạng sống của Tô Thanh Mai nên thấy con thể khuyên Vân Định Quyền hồi tâm chuyển ý nàng vừa phẫn nộ, vừa oán hận. Cộng thêm chuyện của Lâm Thanh Hà vẫn tích tụ trong lòng nên trong cơn giận dữ, nàng nằm liệt giường.

      Vân Phỉ nhìn người mẹ ngày càng già nua tiều tụy sau cơn bệnh, len lén đưa ngân phiếu hai mươi ngàn lượng bạc cho Tô Thanh Mai: “Mẹ, mẹ cất kỹ số bạc này . Nếu bị cha ép buộc quá mẹ lấy mười ngàn lượng ra cho ông ấy để hóa giải nguy cấp, còn lại mẹ phải cất kỹ, đợi con trở về.”

      Tô Thanh Mai khóc nghẹn ngào thành tiếng: “A Phỉ, mẹ đúng là có mắt tròng nên mới gả cho kẻ vô tình vô nghĩa như cha con. A Tông là con trai của ông ấy mà ông ấy lại nhẫn tâm đưa nó làm con tin.”

      Vân Phỉ ôm lấy vai mẹ mình, mềm mỏng, khéo léo khuyên: “Mẹ, chuyện cũng đáng sợ như mẹ nghĩ đâu. A Tông làm thư đồng cho hoàng thượng, bây giờ triều đình trọng dụng cha nên chắc chắn đối xử tử tế với A Tông, chừng sau này A Tông còn trở thành cận thần bên cạnh hoàng thượng. Mẹ yên tâm, con chăm sóc tốt cho A Tông, huống chi còn có Tống Kinh Vũ nữa, mẹ lo lắng gì chứ. Ngược lại mẹ phải bảo trọng đó, chúng ta nhanh chóng được gặp lại nhau thôi.”

      Việc đến nước này, Vân Phỉ chỉ có thể dối lòng mà an ủi mẹ mình, bởi vì nàng quá hiểu tính cách của Tô Thanh Mai. Lòng tự tôn của nàng ta quá mạnh cùng quá coi trọng tình cảm, chịu bằng mặt mà bằng lòng, càng chịu bấm bụng mà sống, chỉ biết cứng rắn lấy đá chọi đá, còn cách nào khác lên chùa xuất gia làm ni , thà làm ngọc nát chứ chịu làm ngói lành, hoàn toàn nghĩ tới việc mình làm thế người thân đau lòng mà kẻ địch hớn hở.

      Cho nên dù Vân Phỉ biết cha mình là người đáng tin cậy cũng đành phải giảng hòa cho hai bên, chứ mỗi bên cứng chút tan nát, rồi có tiền, người chịu thiệt là mẹ và đệ đệ của nàng mà thôi.

      Ra khỏi phòng, nàng lén với Bạch Thược: “Ngươi phải chăm sóc tốt cho phu nhân, trong nhà có biến động gì dù là nhất cũng phải kịp thời viết thư báo tin cho ta biết. Đặc biệt là nhị phu nhân bên kia, có tin tức gì phải chú ý đấy.”

      Bạch Thược gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tì biết phải làm thế nào rồi.”

      Người hầu trong nhà đều trung thành với Tô Thanh Mai, Vân Định Quyền dòm ngó số bạc kia nên làm quá với nàng, trong vòng nửa năm tới Lâm Thanh Hà trở về, cho nên Vân Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, mình mẹ ở nhà tạm thời cũng yên tâm.
      Phong nguyetA fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 13: Mới tới kinh thành
      Vân Tông đỏ bừng cả mặt, bụm cái mông, ngoan ngoãn theo sau Úy Đông Đình. vị thái giám già, mặt trắng toát, có râu bước tới trước, vẻ mặt hiền lành đưa tay sờ lượt khắp người A Tông, sau đó mới cho .

      Vân Phỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng bé của A Tông, rồi nhìn vào trong cung cấm.

      Những cung điện nguy nga nằm trật tự ngay ngắn, chằng chịt nhưng hữu tình, tắm mình trong trời xanh nắng vàng. Hòang cung chia thành hai phần nam bắc, được nối liền bởi con đường ở giữa. Ngay giữa con đường là lối được điêu khắc bằng đá cẩm thạch trắng, cao hơn nền móng hai bên, mặt đường chạm trổ hình rồng bay giữa biển mây, chính là con đường chỉ dành riêng cho hoàng đế.

      Hai bên lối dành cho hoàng đế này là hai lối được làm từ đá tảng lớn. Úy Đông Đình dắt Vân Tông lối vào phía bên phải, về phía Đức Dương Điện lộng lẫy, nguy nga tráng lệ kia.

      lối bằng đá, cứ mười bước là có lính gác, tay cầm binh khí, oai phong lẫm liệt. Hai bên đường là những khóm mẫu đơn nở rộ, màu sắc rực rỡ, kiều quyến rũ, tạo thành vẻ đối lập cương nhu với giáp sắt và binh khí người lính gác, nhưng lại tạo nên hài hòa tráng lệ lạ thường.

      Thời gian trôi qua rất chậm, Vân Phỉ nhìn lối khắc hình rồng bay giữa biển mây, lòng thầm nghĩ biết có khi nào người cha đầy dã tâm của mình được đặt chân lên lối chỉ dành cho vua này hay ? Nàng cũng hiểu rốt cuộc mình mong ông ấy thành công hay mong ông yên phận với tại. Thời loạn lạc thế thất thường, nàng quan tâm ai làm hoàng đế, nàng chỉ muốn chở che cho mẹ và đệ đệ.

      Cuối cùng, nửa canh giờ sau, Vân Tông men theo lối bằng đá dài kia để ra ngoài. Đức Dương Điện nguy nga hùng vĩ sau lưng càng tô thêm dáng người bé của A Tông. Úy Đông Đình dẫn mấy tên cấm vệ quân bên cạnh A Tông, bước chân chậm rãi, bộ giáp mềm người lấp lánh ánh sáng lạnh, cao lớn rắn rỏi, mày kiếm mắt ngài, đẹp như thần tiên.

      Mãi đến khi y đến trước mặt, Vân Phỉ mới giật mình phát mình bất tri bất giác nhìn y lúc lâu. Nàng vội vàng chớp mắt, nhanh chóng loại hình bóng y ra khỏi mắt mình.

      “Tỷ tỷ.” Vân Tông lật đật chạy tới trước, nhào tới nắm chặt lấy tay Vân Phỉ, lòng bàn tay nho của nó đều là mồ hôi.

      Vân Phỉ thầm tức cười, cái thằng nhóc chưa trải việc đời này, gặp hoàng thượng có gì đáng sợ chứ. Cùng là trẻ con bảy tuổi, Triệu Mân ngai vàng còn bằng cả A Tông, chẳng qua chỉ là con rối bị nhốt trong lồng son mà thôi.

      Úy Đông Đình : “Hoàng thượng ngự ban phủ đệ cách hoàng cung xa, mỗi ngày có người chuyên đến đón Vân công tử vào cung. Tối nay thái hậu và hoàng thượng thiết yến để tẩy trần cho hai vị, hai vị cứ về nghỉ ngơi trước .”

      “Tạ ân điển của thái hậu và hoàng thượng.” Vân Phỉ tỏ vẻ hết sức khách khí, đúng chuẩn làm việc chung, hệt như chưa từng quen biết y. Sau khi cung kính tạ ơn xong dắt Vân Tông lên xe ngựa, nhanh chóng buông rèm xuống.

      Úy Đông Đình thầm tức cười. Tiểu nha đầu này giương nanh múa vuốt là đáng nhất, chứ tiểu thư khuê các thích hợp với nàng chút nào.

      thái giám tên là Tần Phương dẫn hai thái giám khác cùng tám cấm vệ quân hộ tống bọn họ đến trước tòa nhà. Vào trong nhà, tám cấm vệ quân kia chia nhau thành hai nhóm gác ở cửa trước và sau, mang tiếng là bảo vệ A Tông nhưng lại toát lên vẻ giam lỏng.

      Trong sân có hai thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đứng, thấy mấy người Vân Phỉ và Tần Phương đến cung kính hành lễ.

      Tần Phương chỉ hai người này, : “Đây là Kì Hoa và Dị Thảo, chuyên hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của tiểu công tử.”

      Vân Phỉ vội vàng mỉm cười cảm tạ, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm chắc là tai mắt do thừa tướng hoặc thái hậu sai tới để giám sát A Tông đây.

      Tần Phương : “Lão nô xin cáo từ, giờ Dậu ba khắc[1] lão nô đích thân tới đón hai vị vào cung tham gia yến tiệc.”
      “Đa tạ Tần công công.” Vân Phỉ lập tức nhét tờ ngân phiếu cho ông ta.

      Tất nhiên là Tần Phương hề khách khí, lặng lẽ nhận ngay tờ ngân phiếu rồi xoay người dẫn hai tiểu thái giám kia .

      Tòa nhà này có diện tích lớn nhưng sạch ngăn nắp, phòng ở được thu dọn chỉnh tề, vật dụng hàng ngày đều đầy đủ. Tề Thị và Phục Linh dọn hành lý mang theo vào, Kì Hoa và Dị Thảo thướt tha đứng đó chờ được sai bảo. Hai vị thiếu nữ này tuy xinh đẹp mĩ miều, nhìn có vẻ rất thích mắt nhưng đáng tiếc, lai lịch ràng làm sao Vân Phỉ dám dùng. Cho dù có đẹp như tiên trời cũng bị tống vào lãnh cung thôi. Thế cho nên nàng hảo tâm đưa bọn họ tới chỗ Tống Kinh Vũ, để cho hai hoa và cỏ kia hầu hạ Tống giáo úy tuổi trẻ tài cao.

      Nhưng ngờ, Tống Kinh Vũ lại hề cảm kích mà mặt càng trở nên lạnh lùng, đến nỗi như đóng băng.

      Nhà bếp có đầu bếp cùng hai người giúp việc. Vân Phỉ cũng yên tâm lắm nên bảo Tề Thị xuống phụ trách nhà bếp, Phục Linh chuyên tâm chăm lo cho A Tông.

      Bận bịu suốt buổi chiều, sắp xếp hành lý đâu vào đấy, thấy sắp tới giờ tham dự yến tiệc nên Vân Phỉ và Vân Tông chia nhau tắm rửa, chuẩn bị sẵn sàng, chờ người trong cung tới đón.

      Giờ Dậu ba khắc, Tần Phương dẫn người đánh xe đến đón rất đúng giờ.

      Vân Phỉ vừa thấy cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy kia thầm nghĩ, quả nhiên là hoàng gia có rất nhiều tiền, cho dù là hoàng thất sa sút khí thế này vẫn khiến người ta phải tròn mắt nhìn.

      Lúc lên xe, nàng càng phải tắc lưỡi. Thùng xe rộng rãi, đứng ngồi nằm trong ấy đều bị gò bó. Bốn góc trần xe nạm bốn viên dạ minh châu, vách tường dán vải lụa màu vàng kim có thêu hoa văn như ý cát tường bằng chỉ bạc, bên trong nhồi bông nên dù đường khó , cẩn thận đụng vào vách cũng bị đau.

      Vân Tông ngắm nghía cách hiếu kỳ rồi ao ước: “Tỷ tỷ, sau này xe ngựa của chúng ta cũng trang trí như vậy .”

      Vân Phỉ đưa ngón tay trỏ lên môi, suỵt cái: “Vậy là vượt quá quyền hạn, bị trị tội đó.”

      Vân Tông lè lưỡi, tỏ vẻ đồng ý.

      Vân Phỉ ôm Vân Tông, thầm vào tai nó: “A Tông, đệ phải nhớ đây là kinh thành chứ phải Kinh Châu. Ở Kinh Châu, cha là vua cõi, chúng ta có thể thích làm gì làm, nhưng ở đây được. Mỗi lời hành động đều phải cẩn thận, đặc biệt là ở trong cung, ngàn lần được nhiều lời, chỉ cần giả câm giả điếc, giả ngu giả ngốc là được.”

      Vân Tông thở hắt ra, : Tỷ tỷ, đệ vốn có gì để với mấy lão già đó.” Sáng hôm nay, lúc gặp mặt hoàng thượng, thừa tướng, thái phó, vân vân… ở bên cạnh đều là mấy ông già, đúng là vừa thú vị, vừa ngột ngạt.

      “Mặc kệ là ai, chỉ cần hỏi tới chuyện của cha đệ cứ biết là được.”

      Vân Tông hừ cái: “ đệ vốn biết gì cả mà.”

      Bởi vì Vân Định Quyền nhẫn tâm đưa nó tới kinh thành làm con tin nên trong trái tim bé của A Tông tràn ngập bất mãn cùng thất vọng đối với cha. Thêm vào đó, từ tới lớn đều là mẹ và tỷ tỷ chăm sóc nó, Vân Định Quyền rất ít khi về nhà nên đối với , Vân Tông kính sợ nhiều hơn là gần gũi.

      Vân Phỉ nghĩ ngợi chút, lại tiếp: “Bất luận người ta hỏi cái gì, đệ cứ giả ngây giả dại là được. Nhất định phải nhớ cho kỹ, nhiều sai nhiều, kẻ có trí tuệ là kẻ biết giả ngu.”
      Phong nguyetA fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 14: Hung thần dữ tợn



      Vân Tông vừa về tới chỗ ở liền từ xe ngựa nhảy xuống, chạy nhanh đến bên cạnh Vân Phỉ, ôm lấy nàng, hệt như vừa từ cõi chết trở về gặp lại người thân.

      A Tông vào cung, Vân Phỉ cũng mong nhớ nó suốt cả ngày. Nàng nâng khuôn mặt bụ bẫm của nó lên, hôn mạnh vào má nó cái xong mới ân cần hỏi: “Hôm nay đệ ở trong cung thế nào?”

      hỏi thôi, vừa hỏi là nước mắt của Vân Tông tuôn ào ạt: “Hu hu, tốt, đệ bị đánh.” Nó ấm a ấm ức xòe bàn tay ra cho tỷ tỷ xem.

      Vân Phỉ vừa nhìn thấy là phải hít hà cái. Bàn tay be bé vốn vừa trắng vừa tròn nay lòng bàn tay vừa sưng vừa đỏ, ở giữa còn bị trầy da.

      Phục Linh và Tề Thị đều kinh hãi la lên, vội vàng bước tới hỏi: “Ai đánh vậy?”

      Mồm A Tông méo xệch: “Thái phó.”

      Vừa nghe tới thái phó Dương Văn Thạc, Vân Phỉ cũng biết làm sao. Ông lão bảy mươi hai tuổi ấy xuất thân là trạng nguyên, học thức uyên thâm, đức cao vọng trọng, e là ngay cả tiểu hoàng thượng ông ấy còn dám khẽ tay chứ chi là A Tông.

      Vân Phỉ cầm bàn tay của A Tông, thổi thổi mấy cái, an ủi: “ sao sao, tối nay ăn chén canh gà là khỏi ngay mà.”

      Vừa nghĩ tới việc đệ đệ từ trong bình mật rơi vào hố băng, A Phỉ cũng rất đau lòng. Tối hôm ấy nàng cố ý bảo Tề Thị làm rất nhiều món ăn để bù dắp cho A Tông. Canh gà, thịt kho, hạt sen đều là những món sở trường của Tề Thị. Vân Tông ăn ngấu nghiến. Kết quả là sáng hôm sau, nó bèn kêu la inh ỏi là bị đau bụng.

      Phục Linh vội vàng gọi Vân Phỉ tới.

      Tề Thị ở bên giường, quýnh đến nỗi mặt biến sắc: “Tiểu thư, có phải do tối qua ăn nhiều thịt quá ? Cho nên tiêu?”

      Vân Phỉ vội vã bước tới, đầu tiên là sờ lên trán A Tông, thấy nó bị sốt mới hơi yên lòng. Nàng quay đầu với Phục Linh: “Ngươi mau bảo Tống Kinh Vũ lập tức mời đại phu đến.”

      Vân Tông nhăn đôi mày lại, kêu đau inh ỏi khiến Phục Linh và Tề Thị đều quýnh quáng chạy tới chạy lui như con quay. Vân Phỉ càng sốt ruột hơn, cứ đứng ở cửa ngóng trông đại phu đến.

      Cuối cùng Tống Kinh Vũ cũng dẫn chàng trai áo xanh tới, vượt qua hai lớp cửa, bước nhanh vào trong. Vân Phỉ nhìn thấy hộp thuốc lưng của ta thở phào hơi. Nhưng khi nhìn được tướng mạo của khỏi chau mày lại.

      Vị đại phu này quả còn rất trẻ, nhìn có vẻ như chỉ hơn hai mươi tuổi, diện mao tuấn, áo xanh thanh thoát, hề giống đại phu mà giống thư sinh nho nhã hơn.

      A Tông bị bệnh, lúc này Vân Phỉ ước gì có thể gọi cả ngự y trong cung tới. Vừa thấy Tống Kinh Vũ dẫn vị đại phu còn quá trẻ tới trong lòng hơi thất vọng.

      Tống Kinh Vũ hề tùy tiện dẫn người tới. Trước khi , hỏi mấy vị cấm vệ quân canh ở cửa, bốn người này cùng đồng thanh đề cử hiệu thuốc Hạnh Lâm có hơn trăm năm lịch sử.

      Tống Kinh Vũ hỏi đường xong lập tức chạy chới hiệu thuốc Hạnh Lâm. Thấy Chương Tùng Niên còn quá trẻ cũng hơi do dự, nhưng nghe là cháu đích tôn của Chương gia, mười sáu tuổi bắt đầu trị bệnh cho người ta Tống Kinh Vũ mới dám mời về nhà.

      Vân Phỉ hề biết lai lịch của Chương Tùng Niên, vì thấy còn quá trẻ nên cứ đưa mắt đánh giá mãi, ánh mắt ràng viết là hề tin tưởng.

      Bắt gặp phải ánh mắt của nàng, Chương Tùng Niên bỗng sững người. Thiếu nữ trước mặt mặc váy màu xanh nhạt bằng lụa mỏng, tóc đen mắt huyền, xinh tươi như ngọc, giống như là tiên nữ hề nhuốm chút bụi trần. Chỉ có điều đôi mắt ấy hề tĩnh lặng, đạm mạc, gợn sóng như mắt tiên nữ mà lại đen láy như ngọc, trong veo, sáng lấp lánh, cứ nhìn hề chớp mắt. Khi ánh mắt chạm vào nhau, dường như có làn gió xuân tươi đẹp thổi tới, khiến gương mặt hơi nóng lên.

      Tống Kinh Vũ : “Tiểu thư, đây là Chương đại phu của hiệu thuốc Hạnh Lâm.”

      “Chương đại phu, mời vào trong.” Vân Phỉ nghiêng mình mời vào phòng.

      Vân Tông nằm giường, vẫn ngừng kêu đau.

      Vân Phỉ dịu dàng : “A Tông, đại phu đến rồi.”

      Chương Tùng Niên bước tới, trước tiên là hỏi chuyện ăn uống tỉ mỉ, sau đó liền đưa tay nhấn vào bụng Vân Tông. Ngón tay còn chưa kịp chạm vào bụng, Vân Tông kêu lên thảm thiết, khiến Vân Phỉ giật mình nhảy dựng lên.

      Chương Tùng Niên mỉm cười: “Đừng sợ, chỗ này có đau ?”

      “Đau… Ai da…”

      Chương Tùng Niên lại đổi sang chỗ khác: “Vậy chỗ này sao?”

      “Cũng đau.”

      Chương Tùng Niên liên tục nhấn vài chỗ khác nhau, ràng bụng Vân Tông mềm mại chứ hề bị trương cứng nhưng Vân Tông vẫn cứ kêu đau, khiến Vân Phỉ ở bên cạnh sốt ruột đến vã mồ hôi.

      Chương Tùng Niên loại trừ khả năng bị những bệnh nặng, sau khi bắt mạch xong lại bảo A Tông lè lưỡi ra để nhìn tỉ mỉ, cuối cùng quay qua với Vân Phỉ: “Tiểu công tử có gì đáng lo, chỉ hơi bị chướng bụng, uống chút thuốc tiêu là sao ngay.”

      Vân Phỉ tin cho lắm, tròn mắt hỏi: “ sao?” Trong tình thế cấp bách, nàng bất giác khom người xuống, đến gần Chương Tùng Niên. hương thơm thoang thoảng chợt ùa vào mũi .

      Trong nhất thời, Chương Tùng Niên dám nhìn vào mắt nàng, chỉ cúi mắt xuống, gật đầu, sau đó mở hộp thuốc ra, lấy ba gói thuốc bột đưa cho Vân Phỉ: “Ngày uống ba lần, hòa với nước ấm.”

      Vân Phỉ nửa tin nửa ngờ nhìn mấy gói thuốc gói bằng giấy màu vàng, hỏi lại để xác nhận: “Chỉ cho thuốc có ngày sao?”

      ngày là khỏi.” Ánh mắt Chương Tùng Niên ánh lên vẻ tự tin, giọng cũng rất chắc chắn.

      Sau khi Chương Tùng Niên , Vân Phỉ nén được mà hỏi: “Vị đại phu này trẻ quá, ta cứ thấy yên tâm thế nào ấy. Có cần tới nơi khác tìm vị đại phu lớn tuổi hơn ?”

      Tống Kinh Vũ khỏi bật cười: “Tôi hỏi rồi, hiệu thuốc nổi tiếng nhất ở gần đây chính là hiệu thuốc Hạnh Lâm của Chương gia, nó có lịch sử hơn trăm năm. Thuốc tiêu hóa dành của trẻ con của hiệu thuốc Hạnh Lâm nổi tiếng nhất kinh thành, ngay cả tiểu hoàng thượng trong cung cũng thường uống. Chương Tùng Niên là cháu đích tôn của Chương gia, mười sáu tuổi đến hiệu thuốc khám bệnh, tiểu thư cứ yên tâm .”

      Vân Phỉ nghe thấy những lời này mới thay đổi đôi chút cách nhìn về Chương Tùng Niên. Đúng lúc này, Tần Phương đánh xe đến đón Vân Tông vào cung, Vân Phỉ vội vàng ra báo cáo việc A Tông bị bệnh, thạm thời xin cho nó nghỉ ba ngày.

      Tần Phương : “Tiểu công tử cứ an tâm dưỡng bệnh, nô tài trở về bẩm báo với hoàng thượng.”

      “Đa tạ Tần công công.”

      Tần Phương dẫn người về lại hoàng cung.

      Vân Tông ở trong nhà, uống hết ba gói thuốc kia mà vẫn đỡ chút nào. Ăn tối xong, nó lại ôm bụng kêu đau. Vân Phỉ bảo Tống Kinh Vũ mời Chương Tùng Niên tới lần nữa.

      Lúc sắp chạng vạng, Chương Tùng Niên vội vội vàng vàng tới, vừa nhìn là thấy thiếu nữ thướt tha, kiễng chân mong chờ ở hành lang. Trong ánh trời chiều, làn váy mỏng nhạt màu trở nên mờ ảo, giống như viên ngọc sáng bước bao bởi làn khói xanh lờ mờ. Hành lang hết sức bình thường kia dường như cũng thêm phần thanh nhã nhờ có xuất của nàng.

      chưa bao giờ thấy thiếu nữ động lòng người đến thế. Nhanh nhẹn hoạt bát, phóng khoáng tự nhiên, thấy đàn ông xa lạ cũng hề ngượng ngùng.

      Vân Phỉ nhìn thấy Chương Tùng Niên liền vội vàng bước tới, hỏi: “Chương đại phu, chẳng phải huynh ba gói thuốc uống trong ngày là khỏi sao? Sao đệ đệ của ta còn ngừng đau bụng?”

      Chương Tùng Niên vẫn hỏi cách ăn uống của A Tông trước.

      Vân Phỉ chỉ : “Khẩu vị của nó rất tốt, ăn uống bình thường. Bữa tối lúc nãy là cháo trắng thanh đạm thôi.”

      Chương Tùng Niên bước vào phòng, sau khi bắt mạch xong lại kiểm tra lượt, sau đó ngẩng đầu lên với Vân Phỉ: “Thứ cho ta thẳng, tiểu công tử hề có bệnh gì cả.”

      Vân Phỉ buột miệng ngay: “Nó ngừng đau bụng, sao lại có bệnh gì được. Ta thấy là do huynh xem ra bệnh có.”

      Chương Tùng Niên xuất thân từ Hạnh Lâm thế gia, từ mười sáu tuổi ra hiệu thuốc xem bệnh, chưa từng gặp phải ai nghi gờ y thuật của mình như thế. Nhưng đối mặt với thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần như vậy, cách nào nổi giận được, chỉ đỏ mặt, nhàng : “Nếu tiểu thư tin có thể tới hiệu thuốc khác mời đại phu đến đây.”

      “Nếu đại phu khác khám ra bệnh huynh phải trả lại tiền khám bệnh cho ta đấy.” Vì nôn nóng, đôi mắt của Vân Phỉ sáng quắc lên, sáng lấp lánh.

      Chương Tùng Niên gật đầu, sắc mặt hơi lúng túng.
      Đúng lúc này, Phục Linh bước vào : “Tiểu thư, đại tướng quân dẫn ngự y đến.”

      Đúng lúc này, Phục Linh bước vào : “Tiểu thư, đại tướng quân dẫn ngự y đến.”

      Ngự y! Vân Phỉ vừa mừng vừa lo, vội vàng ra ngoài.

      Sắc trời tối dần, ngoài cửa treo cao đèn lồng, dáng người cao lớn của Úy Đông Đình đến hành lang, theo sau là ông lão gần sáu mươi tuổi. Vân Phỉ vừa nhìn bộ dạng râu tóc bạc phơ của ông ta liền cảm thấy như được uống thuốc an thần. Trẻ tuổi là tin tưởng được, diện mạo có tuấn cũng vô dụng.

      Úy Đông Đình : “Thái hậu biết Vân Tông bị bệnh nên cố ý bảo Lưu ngự y tới chẩn trị.”

      “Đa tạ thái hậu. Lưu ngự y, mời vào trong.” Vân Phỉ lập tức tươi cười, nhiệt tình và kính cẩn mời Lưu Khánh Hòa vào trong. Trong lúc vội vàng, nàng hoàn toàn để ý đến tồn tại của Úy Đông Đình, ánh mắt chưa từng liếc qua y cái.

      Úy Đông Đình vừa bước vào phòng liền phát trong phòng còn có chàng trai tuấn tú tao nhã lòng khỏi trầm xuống, cứ nhìn Chương Tùng Niên nhiều lần.

      Chương Tùng Niên hề biết Úy Đông Đình nhưng lại quen Lưu Khánh Hòa. Vị ngự y trong cung này chính là bạn thân của ông nội nên vội vàng bước tới chào hỏi.

      Lưu Khánh Hòa thấy cũng cảm thấy hơi bất ngờ, hỏi: “Sao cháu cũng ở đây?”

      “Vãn bối đến xem bệnh cho vị tiểu công tử này.” Chương Tùng Niên thuận tiện kể qua chẩn đoán của mình lần nữa.

      Úy Đông Đình thở phào hơi, ra là đại phu của hiệu thuốc Hạnh Lâm. Có điều nha đầu này cứ nhìn người ta chớp mắt là sao?

      Lưu Khánh Hòa nghe Chương Tùng Niên kể sơ qua trong lòng đoán được phần nào. Ông ta thường hay khám bệnh cho tiểu hoàng đế, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Sau khi bắt mạch xong kiểm tra lượt, sau đó vuốt chòm râu bạc, trầm ngâm giây lát rồi với Úy Đông Đình: “Đại tướng quân, tiểu công tử hề có gì đáng lo, đau bụng chắc là do vấn đề tâm lý hoang mang gây nên.”

      Vân Phỉ dám tin.

      Vân Tông lập tức ôm bụng, lăn lộn giường: “ phải phải, ta bị bệnh mà, bụng của ta rất đau, tay của ta cũng đau chết được.”

      Úy Đông Đình bỗng nở nụ cười, với Lưu Khánh Hòa: “Các người ra trước , để ta xem thử xem.”

      Mọi người lần lượt ra ngoài.

      Vân Phỉ nghi hoặc nhìn Úy Đông Đình bước tới bên giường của Vân Tông, lòng tự nhiên có chút hồi hộp khó tả.

      Vân Tông càng khẩn trương, rụt người trong chăn, tròn xoe đôi mắt, lí nhí hỏi: “Đại tướng quân, ngài biết chữa bệnh sao?”

      Úy Đông Đình gật đầu, khom người xuống, nghiêm nghị : “Theo ta thấy, bụng của đệ bị đau là do ruột bị hư. Bây giờ mổ bụng ra, cắt đoạn ruột bị hư ấy bụng đau nữa.”

      Vân Phỉ hoàn toàn biết gì… Úy tướng quân, ngài là lang băm vẫn còn vũ nhục hai chữ lang băm ấy đấy.

      Vân Tông sợ đến nỗi mặt tái mét: “Đệ muốn.”

      Úy Đông Đình rút thanh kiếm ngang hông ra, ôn hòa : “Đệ đừng sợ, đây là thanh bảo kiếm Thái A, gió thổi tóc qua cũng bị đứt, cắt thịt cũng rất bén.”

      A Tông thét lên tiếng, từ giường nhảy xuống. “Tỷ tỷ, cứu đệ.”

      Vân Phỉ nhịn được, cả giận: “Úy tướng quân, làm gì mà phải dọa nó.”

      Úy Đông Đình cầm kiếm bước tới bước: “A Tông đừng sợ, ta đến chữa bệnh cho đệ đây.”

      “Bụng của đệ có đau, đệ lừa tỷ đấy, đệ qua đó đâu.” A Tông sợ đến nỗi mặt trắng bệch, lập tức chạy tới leo lên người Vân Phỉ nhanh như con khỉ con. Đáng tiếc nó quá nặng, Vân Phỉ cũng bế nổi nó, nó hoảng hốt ôm lấy cổ Vân Phỉ, ra sức trèo lên làm Vân Phỉ sắp ngã xuống đất.

      Úy Đông Đình nhanh tay tinh mắt, lập tức nắm eo nàng kéo lại.

      Vân Phỉ ôm A Tông, cùng nhào vào lòng y. Úy Đông Đình cười khẽ tiếng, đỡ bọn họ dậy.

      Mặt Vân Phỉ đỏ ửng lên, kéo A Tông từ trong lòng mình ra, trách mắng: “Thằng nhóc xấu xa, sao đệ lại gạt người ta.”

      “Đệ muốn…” Vân Tông vừa mấy chữ đầu, liếc thấy Úy Đông Đình cầm bảo kiếm Thái A đứng bên cạnh, mặt đầy uy vũ, hết sức đáng sợ lập tức ngậm miệng lại, tiếp được nữa.

      Vân Phỉ lập tức hiểu ra duyên cớ, ra nó muốn vào cung học tập nên mới giả bệnh. Quan tâm quá bị loạn, trước nay nàng luôn tinh ý, ngờ lại bị thằng quỷ này lừa gạt.

      Úy Đông Đình cười hiểu biết: “Chiêu này hoàng thượng cũng từng dùng tới, bị ta chữa lần là khỏi ngay.”

      “Úy tướng quân minh.” Trong mắt Vân Phỉ lộ ra vẻ kính trọng bội phục rất hiếm thấy, mặt lộ ra đôi má lúm đồng tiền, ánh mắt dịu dàng, trong trẻo như nước.

      Úy Đông Đình bất chợt cảm thấy lòng như có gió mát thổi qua, như nước xuân khẽ chảy qua đồng cỏ. Đột nhiên nàng đảo mắt, mỉm cười khẽ: “Nếu A Tông có được người cậu như Úy tướng quân tốt.”

      Nhất thời, cơn gió lạnh lẽo hắt hiu thổi qua làm đóng băng cả dòng nước xuân vừa rồi. Úy Đông Đình nghiến răng nghiến lợi: Cậu…

      Vân Tông vùi đầu vào lòng tỷ tỷ, tiếng lẩm bẩm: “Đệ cần người cậu như thế.”

      Xem ra con trai cần phải có người để kính sợ mới được, nếu trở nên bất trị.

      Vân Phỉ véo khuôn mặt bụ bẫm của A Tông, dọa nó: “Nếu lần sau đệ còn dám gạt tỷ nữa tỷ cho đệ làm con nuôi của Úy tướng quân.”

      Con nuôi! Mắt Úy Đông Đình tối sầm lại, tức đến nỗi muốn hộc máu.

      Vân Tông mang bộ mặt tội nghiệp, từ kẽ tay của tỷ tỷ len lén nhìn sang. Mặt của đại tướng quân đen đến mức có thể dùng làm mực viết chữ được rồi. Cứu mạng trời ơi, con muốn có nghĩa phụ hung dữ như thế.

      “Hừ, sau này còn dám thành nữa là tỷ giao đệ cho đại tướng quân dạy dỗ.”

      A Tông ngừng xin tha thứ: “Tỷ tỷ, đệ dám nữa.”

      Úy Đông Đình hít sâu hơi, lạnh giọng : “A Tông, đệ ra ngoài trước , ta có chuyện muốn với tỷ tỷ của đệ.”

      Vân Tông lập tức chuồn mất tiêu, còn nhanh hơn cả thỏ, quả nhiên là giả bệnh. Vân Phỉ vừa tức giận vừa tức cười, nàng ngước mắt nhìn Úy Đông Đình, y sa sầm mặt nhìn nàng.

      Vân Phỉ chả hiểu gì nên chớp chớp mắt, cảm thấy ngơ ngác trước cơn tức giận của Úy Đông Đình. Nàng nghĩ ngợi chút chợt hiểu ra, nhấ định là bởi vì ba ngàn lượng bạc kia.

      Nàng vội vàng cười ngọt ngào: “Đại tướng quân, số bạc ấy tôi mang đến, định tìm cơ hội để trả lại cho ngài đây. Ngài đợi lát, tôi lấy để trả lại cho ngài.”

      Úy Đông Đình lập tức vươn tay ra chặn đường của nàng lại, lạnh lùng : “Thế lãi phải tính sao đây?”

      Vân Phỉ ngẩn ra, nụ cười cũng cứng lại: “Còn có lãi nữa sao?”

      Y hừ tiếng: “Đương nhiên.”

      Vân Phỉ thầm than khổ rồi, chỉ cười gượng hỏi: “Đại tướng quân muốn bao nhiêu tiền lãi?” Nàng thầm cầu nguyện sao cho tiền lãi đừng quá cao, nếu mệt rồi.

      “Lãi cao, nhưng thể trả bằng tiền được.” Y nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu xa khó đoán.

      Vân Phỉ ngơ ngác: “Vậy trả bằng cái gì? vật sao?”

      “Chẳng phải nàng thông minh tinh ý lắm sao?” Úy Đông Đình ngước đầu lên, vỗ vào đầu nàng cái: “Tóm lại nàng cứ từ từ mà nghĩ, nghĩ ra phải dùng thứ gì để trả lãi hãy tới tìm ta.” xong, lại hừ cái to rồi phất tay bỏ
      Phong nguyetA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :